Disneyland 1972 Love the old s
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Nữ Hoàng Huyền Thoại - Trang 9


\\\"haha, xem anh ta tức ói máu kìa, gừ, giám đấu với ta à, còn lâu đi, mà công nhận cái chiêu móc mỉa người khác mình học được của Bi trong quá trình trải nghiệm cũng hiệu quả thật, haha\\\" _ Kan đắc trí cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường. Hết cãi nhau 2 chàng lại nhìn nhau rất chi là \\\"đắm đuối\\\".

Bin đứng đấy nãy giờ chứng kiến 2 người cãi nhau mà chỉ biết lắc đầu chán nản.

Giây phút này, căn phòng khách sang trọng bỗng chốc tràn ngập mùi thuốc súng, những \\\"tia lửa điện\\\" phóng vèo vèo làm người ta rùng mình, cũng may là Bin có \\\"nội công thâm hậu\\\" nên không bị điều đó làm cho sợ hãi.

- Này.

Giữa lúc \\\"dầu sôi lửa bỏng\\\" ấy thì một giọng nói trong trẻo vang lên nhẹ nhàng nhưng có sức công phá vô cùng to lớn, khiến mọi luồng sát khí tan biến trong tích tắc. Minh chứng là ngay sau khi nghe thấy giọng nói ấy thì cả 2 \\\"ngọn núi lửa\\\" đều đồng loạt quay đầu ra hướng cửa rồi mỉm cười hệt như hoàng tử cười với công chúa.

- 2 người có tình ý gì à mà nhìn nhau say đắm thế.

Đáp lại nụ cười đẹp \\\"chết người\\\" ấy của 2 chàng, nó lại buông 1 câu khiến người ta \\\"thương\\\" không nổi nữa. Cả 2 mặt tiu nghỉu, chẳng biết nói gì với nó.

Không thèm để ý sắc mặt của họ thế nào, nó tung tăng chạy lại chỗ Bin:

- Bin, anh gọi em có việc gì vậy?

- À, 2 người kia muốn em thắng trong cuộc thi BG nên đến đây giúp em đó.

- Giúp??? (nó quay ra nhìn 2 chàng tỏ vẻ ngờ vực)

- Hì, đúng vậy. (Kan nhanh nhảu khẳng định)

- Bằng cách nào???

- Thì dạy em hát, anh là ca sĩ nổi tiếng mà. ( Tú trả lời nhân tiện đánh bóng tên tuổi)

- Ca sĩ nổi tiếng? Chả liên quan gì đến chuyện này. (Kan lập tức dìm hàng Tú)

- Sao lại...

- Stop here! Hai người mà còn cãi nhau nữa là tui đuổi về hết nha.

Nó lên tiếng lấy lại hòa bình trước khi chiến tranh thế giới thứ 3 nổ ra. Công nhận là 1 lời của nó thôi mà hiệu quả thật, cả 2 không cãi thêm câu nào dù vẫn thi thoảng ném cho nhau ánh mắt khó chịu.

Sau một hồi thảo luận nghiêm túc cuối cùng 3 anh chàng quyết định sẽ để Kan và Tú cùng nhau dạy nó hát. Nó cũng chẳng thể phản đối gì được nên đành chán nản thở dài.

Trong lúc Bin lúi húi nấu ăn trong bếp thì ở ngoài phòng khách nó lại được nghe 2 \\\"vị tiền bối\\\" giảng giải về kiến thức âm nhạc. Nào là \\\"trước hết phải luyện giọng\\\", nốt nhạc này thế này, nốt nhạc kia thế kia, \\\"phải chọn bài hát hợp với giọng của mình\\\", rồi thì \\\" đặc biệt là khi hát phải dồn hết tình cảm của mình vào\\\"...

Cả 2 cứ thi nhau tuôn ra tất tần tật những gì mình biết có liên quan đến âm nhạc. Nó nghe mà cứ gật gà gật gù chẳng biết là theo kiểu buồn ngủ hay là kiểu tỏ ra đã hiểu nữa.

- Thôi, nghỉ chút, ăn tối đã.

Lời nói của Bin vang lên như vị cứu tinh của nó, lập tức nó tỉnh hẳn người đứng phắt dậy lao vào phòng ăn với tốc độ tên lửa. Ba chàng chỉ còn biết lắc đầu chịu thua rồi cũng nhanh chóng vào bàn ăn.

Ai cũng biết bình thường nó ăn rất ít, nhưng hôm nay thời tiết thay đổi hay sao mà nó lại ăn nhiều kinh khủng. Nãy giờ nó cứ cắm cúi vào ăn không thèm ngẩng lên nhìn ai lấy 1 lần, cũng chẳng buồn móc máy ai cả làm cho cả 3 chàng nhìn mà tròn mắt ngạc nhiên.

* * *

Ăn xong nó chạy luôn một mạch lên phòng chỉ kịp nói với lại 1 câu \\\"em mệt nên phải ngủ đây, khi khác học tiếp nhá\\\". Đành chịu thua với tính cách trẻ con của nó, 3 chàng thở dài ngao ngán.

Rốt cuộc thì Tú đành phải ra về còn Kan thì đã được Bin sắp xếp cho ở lại nhà Bin ngủ.

...............

Mặc dù nói là mệt để tránh phải ngồi \\\"tụng kinh\\\" với Kan và Tú nhưng khi lên đến phòng nó lại chẳng thể nào chợp mắt được. Nằm trên giường, nó lăn qua lăn lại, đếm sao, đếm cừu đến cả mấy nghìn con mà đều không có tác dụng.

Bây giờ là 10h 50 phút, vậy là nó đã lăn lộn trên giường suốt gần 3 tiếng đồng hồ mà chưa ngủ được. Vậy nên nó không thèm ngủ nữa mà lại dò ra ban công hóng gió. Vẫn thói quen cũ, mặc dù gió ở đây táp vào người khiến nó lạnh đến rùng mình nhưng nó chẳng bao giờ khoác thêm áo, đếm nào ra ban công đứng nó cũng chỉ vận mỗi chiếc váy lụa trắng mỏng manh. Có lẽ thật là ngớ ngẩn, nhưng nó chẳng quan tâm điều đó, bởi đơn giản nó thích như thế. Những cơn gió lạnh lùng lướt qua đem cái lạnh thấu qua lớp vải mỏng manh ngấm vào da thịt nhưng lại khiến nó cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Dù có lạnh thật nhưng nó vẫn yêu cái lạnh ấy, có lẽ vì lạnh do cơn gió đem lại dễ chịu hơn nhiều so với cái lạnh trong trái tim.

Bầu trời đêm nay có sao, không nhiều nhưng một vài đốm sáng lác đác trên nền trời bao la kia cũng đủ để nó cảm thấy ngập tràn niềm tin và sự an ủi. Nhìn thấy những vì sao kia nó luôn liên tưởng đến gương mặt phúc hậu hiền từ của ba mẹ nó cho dù nó thật sự chưa được nhìn thấy họ lần nào. Trong lòng nó, ba mẹ lúc nào cũng ở trên trời và đang dõi theo từng bước chân của nó. Có lẽ nó quá ngây thơ, nhưng chẳng sao, chỉ cần điều đó làm nó tin tưởng và tiếp cho nó sức mạnh là được.

Lại một vòng tay nhẹ nhàng ôm ngang eo nó. Chẳng cần quay lại cũng đoán được là ai. Nhưng lần này nó không có ý định để yên như lần trước, nó xoay người muốn thoát ra khỏi vòng tay của Kan nhưng không được. Nó càng có ý đẩy cậu ra thì cậu lại càng siết chặt vòng tay hơn, cuối cùng nó đành ngoan ngoãn đứng im trong vòng tay cậu nhưng miệng thì bắt đầu không chịu yên:

- Này, cậu làm gì vậy hả? Bỏ tớ ra coi.

- Không thích. (Kan nói giọng châm chọc)

- Cậu điên à. (nó)

- Không. (Kan thản nhiên)

- Thế sao ôm tớ làm gì? (nó)

- Thích. (Kan)

- Cậu... cậu học đâu ra cái giọng chả treo đấy hả. (nó bực mình)

- Cậu dạy tớ mà, hehe. (Kan cười nhăn nhở)

Nó tức mình lấy khuỷu tay thúc vào bụng Kan làm cậu kêu Á lên 1 tiếng rồi ngồi thụp xuống đất ôm bụng đau đớn.

- Cậu không cần giả vờ, tờ k có ra tay mạnh đến nỗi làm cậu bị thương được đâu, đứng dậy không tớ đá cho bây giờ.

- Au, đau... đau thật mà... (Kan nhăn nhó, giọng ngập ngừng như đang đau lắm)

Nghe giọng nói hình như không giống giả vờ cho lắm, nó thấy hơi lo lo, không lẽ nó ra tay mạnh thật. Nghĩ vậy nó cúi xuống:

- Này, cậu không sao chứ.

Kan vẫn không chịu trả lời làm nó càng thêm lo, nó ngồi xuống trước mặt Kan định kéo tay cậu ra khỏi bụng nhưng nó còn chưa kịp làm gì thì... CHỤT! Kan bất ngờ hôn nhanh 1 cái vào má nó khiến nó không kịp phản ứng.

Mặt nó đỏ bừng, nhưng rất may là trời tối nên Kan không nhìn thấy. Nó ấm ức:

- Cậu... sao cậu dám...

- Coi như đền bù thiệt hại cho tấm thân vàng ngọc của tớ vừa bị cậu làm tổn hại đi.

Kan nói giọng nhởn nhơ làm nó càng thêm tức. Nó đứng bật dậy, không thèm nói với cậu lời nào, cũng không thèm nhìn cậu 1 cái, nó quay người định bỏ về phòng.

- Này. Nó đột ngột bị Kan nắm tay kéo lại nên theo đà nó ngã vào người cậu. Nó cũng mặc kệ chẳng thèm nói một lời, cũng không phản ứng gì.

- Cậu... giận tớ à? (giọng Kan nhỏ nhẹ)

Nó chỉ im lặng.

- Cho tớ xin lỗi nhé. Tớ không cố ý, chỉ tại... (cậu ngập ngừng)

- Tại sao?

- Tại... cậu dễ thương quá, hì. (mặt Kan đỏ bừng)

- Dễ thương thì cậu được quyền hôn tớ nếu cậu thích à, dễ thương thì tớ phải để cho cậu ôm sao, cậu nghĩ cậu là ai và tớ là cái gì của cậu hả. Nếu có 1 cô gái cậu cũng thấy dễ thương như tớ thì cậu cũng ôm à? Phải vậy không, nếu vậy thì làm ơn đừng động vào người tớ.

Nó uất ức tuôn một tràng dài, cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy nữa. Nước mắt của nó lại bắt đầu rơi.

Kan bối rối, thật sự cậu vô cùng bất ngờ về thái độ của nó, cậu không nghĩ cậu nói vậy lại làm nó phải khóc. Cậu vòng tay ôm lấy nó.

- Xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi, đừng khóc.

- Cậu bỏ tớ ra.

- Tớ sẽ bỏ, nhưng xin cậu đừng khóc, được không.

Nói rồi, Kan buông tay khỏi người nó. Giọng cậu vẫn tiếp tục nhẹ nhàng đầy vẻ hối lỗi và pha chút gì đó nghẹn đắng:

- Tớ thật sự không nghĩ tớ làm thế khiến cậu giận đến vậy. Nếu cậu không thích... từ giờ tớ sẽ không bao giờ ôm cậu nữa, sẽ không hôn cậu. Nhưng tớ cũng không bao giờ làm vậy với 1 người con gái nào khác... vì trong lòng tớ... chẳng có ai dễ thương như cậu cả. Tớ xin lỗi vì đã làm cậu buồn, muộn rồi, cậu vào ngủ đi, tớ muốn ở đây một lát. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện http://SaoViet.Me

Nói xong Kan quay người bước về phía ngoài ban công. Lạnh, tự nhiên cậu thấy lạnh lắm, cái lạnh len lỏi vào trong tận trái tim nơi lồng ngực. Một cảm giác hụt hẫng ập đến, đây không phải lần đầu tiên cậu hi vọng để rồi lại thất vọng nhưng lần này Kan thật sự không còn đủ tự tin để bước vào trái tim nó. Nhưng gì cậu làm cho nó bấy lâu nay, phải chăng chỉ là vô ích. Nó chẳng nhận ra tình cảm của cậu, nó không hề rung động như cậu tưởng và nó... không muốn ở trong vòng tay cậu, không muốn nhận từ cậu sự trở che, an ủi. Có lẽ cậu chưa và sẽ chẳng bao giờ là gì trong trái tim nó, ở nó... có quá nhiều bí mật mà cậu không thể nào biết và hiểu được, xung quanh nó... có Tú, có Thiên Vũ và hình như có cả 1 hình bóng xa xôi nào đó, cậu từng nhận thấy hình ảnh 1 người con trai khác trong mắt nó, không phải cậu. Chẳng lẽ... cậu nên buông tay, điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến... nhưng nếu làm vậy mà nó thoải mái và hạnh phúc... thì cậu sẽ làm... Dù sẽ đau, đau lắm... và ngay lúc này đây cậu đang dần cảm nhận được nỗi đau ấy, hơn bao giờ hết cậu đang hiểu được cảm giác của Bun khi buông tay nó để nhường cho cậu... ừ, đau lắm... nhưng còn cách nào khác khi mà nó vốn dĩ không thuộc về cậu...

* * *

.................................

Kan cứ mải miết với suy nghĩ của mình, dằn vặt trong đau khổ nhưng cậu đâu biết rằng... ngay đằng sau cậu, chỉ cách vài bước chân thôi, nếu cậu quay lại, cậu sẽ nhìn thấy nó. Nó vẫn chưa về phòng, nó đứng lặng, nhìn lưng cậu mập mờ trong màn đêm, và nước mắt nó đang không ngừng rơi xuống. Không phải nó uất ức hay buồn tủi gì vì hành động và lời nói của Kan nữa đâu. Những giọt nước mắt ấy, là niềm vui, là hạnh phúc, lệ hoen trên đôi mi, chảy dài xuống bờ môi nhưng không mặn, không đắng mà ngọt ngào lắm. Giờ thì nó đã hiểu tình cảm của Kan dành cho nó, hơn thế, nó cũng biết trái tim của mình đang nói điều gì... Nó không còn \\\"ngốc nghếch\\\" nữa đâu, mấy tháng nay nó đã đi tìm... 1 người mà đang gần ngay bên nó...

.......................................

Bất chợt, tấm lưng Kan nhận được 1 làn hơi ấm, thoáng ngạc nhiên, cậu biết là nó. Kan cười... nhưng là 1 nụ cười chua xót. Cậu nhẹ nhàng gỡ bàn tay nó đang ôm lấy cậu, Kan quay người lại, đối diện với nó:

- Cậu... không cần phải thương hại tớ, cái tớ cần... là tình yêu... không phải sự thương hại. Vậy nên... cậu làm ơn quên hết những gì tớ vừa nói đi.

Kan nói có vẻ như bình tĩnh lắm nhưng thật ra cổ họng cậu đang nghẹn đắng. Cậu là con trai, phải rồi... con trai lẽ ra không nên khóc, không nên yếu đuối nhưng hình như những giọt nước mắt lúc này không chịu nghe lời cậu. Nếu được, cậu chỉ muốn được khóc... khóc thật to cho trôi đi hết những đau thương, những nỗi buồn và cả thứ tình cảm lớn lao mà cậu dành cho nó. Nhưng Kan không thể làm thế, nước mắt cậu chỉ rơi trong lặng lẽ, và nó sẽ chẳng thể nhìn thấy.

- Kan, cậu... đang khóc sao?

Câu hỏi của nó khiến cậu giật mình. Làm sao nó có thể biết rằng cậu đang khóc trong khi trời tối như mực và cậu chẳng hé môi 1 tiếng. Kan im lặng, cậu không thể lên tiếng, vì chỉ nói 1 tiếng thôi thì giọng nói của cậu lúc này sẽ trả lời cho câu hỏi của nó.

- Đồ ngốc. Cậu muốn khóc... thì cứ khóc... khóc xong... hãy nghe tớ nói, được chứ.

Vài giọt nước mắt cuối cùng Kan đã nuốt ngược vào trong, cậu cố lấy lại giọng bình tĩnh nhất:

- Cậu nói đi.

- Khóc xong rồi hả? (nó nói giọng có chút bông đùa)

- Cậu không có gì để nói thì tớ vào trước.

Kan bước chệch sang 1 bên, cậu nhẹ nhàng đi qua nó nhưng rồi bàn chân cậu chẳng thể nào nghe lời cậu nữa, vì nó, đang nắm lấy tay cậu.

Kan chưa kịp phản ứng thì nó đã bước lên trước và vòng tay ôm cậu, cái ôm rất chặt.

- Lần này, hãy để tớ ôm cậu. Vì cậu... cũng thật dễ thương.

- Cậu...

Kan như không tin vào những gì đang xảy ra. Phải chăng cậu đang mơ? Nếu là mơ, xin cho cậu đừng bao giờ tỉnh lại.

- Cậu không phải đang mơ đâu. (giọng nó nhẹ nhàng)

- Cậu... sao lại...

Kan không thể giấu nổi ngạc nhiên, nó biết cậu đang nghĩ gì sao? Có thể nào như thế?

- Đừng ngạc nhiên, sẽ còn có nhiều điều bất ngờ dành cho cậu nếu như cậu ở bên tớ.

- Bi, cậu... tớ... Kan thật sự không nói nổi nên lời. Bỗng chốc cậu trở nên ngốc nghếch hơn bao giờ hết. Nó nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ...

Kan chưa kịp suy nghĩ hết thì một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp đã đặt lên môi cậu thay cho câu trả lời mà câu hỏi cậu còn chưa nói ra.

Cơ thể Kan như có dòng điện chạy qua, tất cả đều ở trạng thái tê liệt mà mơ hồ. Phải mất mười mấy giây Kan mới có thể lấy lại chút ý thức và bắt đầu hòa vào nụ hôn của nó. Nụ hôn nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn hôm sinh nhật nó, bởi lúc này đây, 2 trái tim như đã hòa vào làm một.

Nuối tiếc rời khỏi bờ môi nó, cậu nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, thì thầm:

- Chẳng phải... cậu không thích tớ... và không muốn tớ tới gần cậu sao?

- Tớ nói vậy hồi nào?

- Thì... mới đây, chẳng phải cậu nói tớ đừng động vào cậu còn gì?

- Đồ ngốc. Vì tớ nghĩ cậu cũng coi tớ như bao cô gái khác, cậu ở bên tớ chỉ vì tớ dễ thương thì còn nhiều người dễ thương hơn tớ nữa, vậy nên...

- Vậy nên... cậu mới giận tớ.

- ừ...

- cậu cũng ngốc.

Cái ôm thêm siết chặt, ấm áp lắm. Hai con người, 2 trái tim đang hòa cùng nhịp đập.

Thế đấy, trong tình yêu, ngay cả những thiên tài đôi khi cũng trở thành kẻ ngốc nghếch nhất thế gian, nhưng trái tim và sự cảm nhận của nó sẽ giúp họ hiểu ra tất cả. Để rồi bao yêu thương, bao nỗi niềm chan chứa ấp ủ sẽ trào ra như cơn sóng mạnh mẽ xô bờ.

3 ngày trôi qua, rốt cuộc hôm nay đã là ngày nó phải tham gia cuộc thi BG cũng là trận đấu cuối cùng giữa nó và bộ 3 hot girl để phân định thắng thua. Cả lớp ai cũng nhìn nó đầy lo lắng, ngay cả 3 chàng và Yến cũng không ngoại lệ. Lí do có lẽ ai cũng biết, đơn giản là bởi gần như ai cũng nhận thấy nó không xinh đẹp bằng Như Nguyệt, còn Bin và Yến chỉ lo cho phần tài năng. Nó vốn 1 nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết, đã vậy trong 3 ngày vừa qua lại không chịu ngoan ngoãn để Tú và Kan dạy hát, đến giờ này, vẫn chưa ai nghe thấy nó hát nổi một cậu hay đàn lấy một tiếng.

- Làm gì mà mọi người căng thẳng thế, tui có phải đi vào chốn hang hùm miệng cọp đâu. (nó vẫn thản nhiên bông đùa)

Cả đám chỉ nhìn nó lắc đầu chán nản, biết có nói với nó cũng chẳng có tác dụng gì nên đành im lặng.

Là một ngôi trường lớn và danh tiếng nên trường nó có cả một khán phòng rất rộng dành riêng cho các hoạt động bề nổi của trường. Sân khấu trang hoàng lộng lẫy với đèn chiếu, đèn chùm và nhiều đèn màu bắt mắt.

Bên dưới, hàng nghìn học sinh đang chen chúc đi vào hội trường, ai cũng muốn chọn một chỗ ngồi thật tốt để được theo dõi các màn trình diễn với góc độ đẹp nhất. Tất nhiên 3 hot boy và Tú sẽ được nhường cho hàng ghế đầu tiên mà chẳng cần tốn công chen lấn, và vì thế Yến và một số bạn lớp nó cũng được \\\"ngồi ké\\\" hàng ghế vip. Cũng không khác gì các chàng, 2 hot girl Như Linh và Như Quỳnh đều được ngồi hàng ghế đầu tiên.

Ban giám khảo là hầu hết các thầy cô trẻ trung và am hiểu nghệ thuật trong trường, nhìn lướt qua hàng ghế dành cho ban giám khảo bên phía trái cánh gà cũng rất dễ dàng nhận thấy một điều, rằng gần chục thầy và cô đang ngồi đấy đều chỉ khoảng ngoài 20 tuổi và ai cũng đẹp trai, xinh gái chẳng kém là mấy so với đám học trò được gọi là hot cả.

Nó là người đăng kí phần thi cuối cùng nên chẳng cần vội vàng gì. Đối với nó là thế thôi nhưng mà chẳng ai nghĩ như nó cả. Trong khi nó đang ngủ gục đằng sau cánh gà thì bên cạnh nó có đến vài chục nữ sinh đang say sưa trang điểm, người kẻ mắt, người chuốt mi, rồi tô son đánh phấn và vận lên người những chiếc váy lộng lẫy đẹp đẽ nhất. Phải công nhận là cô nàng nào trông cũng vô cùng xinh xắn (đáng yêu hay không thì chẳng rõ).

Chẳng khó để nhận xét rằng, so với họ thì nó lúc này hoàn toàn mờ nhạt về phần nhan sắc khi chưa cần xét đến tài năng.

Như Nguyệt nhìn nó khó hiểu, cô nàng khá ngạc nhiên về biểu hiện của nó, dường như nó rất hờ hững với cuộc thi này. Nhưng rồi nhỏ cũng không để ý nữa mà nhanh chóng trang điểm cho mình.

Nhỏ vốn có nét đẹp tự nhiên nên cũng không cần son phấn nhiều như các cô gái khác, cách trang điểm của nhỏ nhẹ nhàng và rất tự nhiên. Dù muốn dù không thì ai cũng phải công nhận 1 điều rằng nhỏ rất đẹp, rất quấn hút và nổi bật nhất trong số các nữ sinh đang có mặt tại đây. Chính vì vậy những cô nàng khác chẳng hề mơ tưởng đến việc dành giải nhất cuộc thi, mà họ chỉ ganh đua với nhau để đạt đến giải nhì là đã coi như thỏa mãn rồi.

Bên ngoài sân khấu, các tiết mục đã lần lượt được trình diễn. Những tiếng hò reo cổ vũ vang lên rầm rộ không ngớt khiến cho không khí hội trường nhanh chóng trở nên sôi động và nóng bỏng chẳng khác nào một buổi biểu diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng.

Tiếng nhạc vui nhộn, những giọng hát bay bổng và khuôn mặt xinh đẹp của các nữ sinh khiến ban giám khảo liên tục gật gù khen ngợi. Đặc biệt là tiết mục của Như Nguyệt khiến hầu hết mọi người phải trầm trồ, ngay cả bọn nó cũng không có ý định phủ nhận rằng cho nhỏ có giọng hát rất cao, khỏe và sáng vô cùng. Tiếng nhạc vừa dứt, những tràng pháo tay vang lên rầm rầm như khẳng định người đạt giải nhất trong cuộc thi này không ai khác là nhỏ. NHư Nguyệt mỉm cười, cúi đầu chào rồi nhẹ nhàng bước xuống hàng ghế khán giả để xem các tiết mục còn lại.

Sau Như Nguyệt, còn vài tiết mục nữa là chuẩn bị kết thúc chương trình cũng là lúc nó phải ra biểu diễn.

- Cuối cùng, xin mời các thầy cô và các bạn đón chào phần dự thi của bạn Tuyết Nhi, thí sinh đến từ lớp 11a2.

Giọng nói của cô bạn MC hết sức dễ thương vang lên làm những xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ bên dưới hàng ghế khán giả.

Bỗng, đèn trên sân khấu tất cả đều vụt tắt làm ái nấy cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

1 giây, 2 giây, 3 giây... Vài giây sau, tiếng nhạc du dương, êm dịu cất lên trong bóng tối. Cả hội trường dường như nín thở, không 1 tiếng thì thầm dù là nhỏ nhất. Không gian mơ hồ đắm chìm trong tiếng piano ngọt ngào thắm chút buồn man mác.

Rồi một giọng hát treo trẻo, mượt mà nhẹ nhàng vang lên hòa quyện vào tiếng đàn réo rắt.

\\\" tình cờ em thấy anh bỗng em vui như ngày xưa

Vội ôm anh sau những xa vời...

Từng dòng thư gửi anh, hỏi sao anh không trả lời

Chợt nhìn thấy lệ rơi trên mi buồn

Nhìn vào đôi mắt anh, biết anh không như ngày xưa

Dường như đôi mắt ấy nghẹn lời...

Chợt nhận ra với anh, bóng em nay chỉ còn trong kí ức...

Anh đi qua như ta chưa từng quen...

Ngày xưa anh khuất nơi chân trời để bóng em buồn vương một đời

Để nhớ anh từng đêm mưa tới... để lòng em chơi vơi biển khơi

Còn đâu yêu thương dẫu anh quay về, vẫn chỉ em lạc chân trên đường

Có tiếng dương cầm đâu réo rắt... dìu em đi trong đêm gió mưa buồn tênh.\\\"

Tiếng nhạc đã dứt, nhưng bên dưới vẫn lặng im như tờ. Một không khí mơ màng, tĩnh lặng đang bủa vây. Tất cả dường như chưa thoát ra khỏi cái thế giới ngọt ngào, sâu lắng mà giọng hát của nó vừa mang đến.

Bộp... bộp... rào... rào... rào...

Sau hơn chục giây thả hồn phiêu bạt, tất cả cũng bừng tỉnh, những tràng pháo tay vang lên giòn giã kéo dài, khiến không khí phút chốc vỡ òa trong ngọn lửa của sự phấn khích và ngưỡng mộ.

Nhưng rồi một lần nữa, tất cả lại phải chìm vào im lặng khi ánh đèn sân khấu vụt sáng.

Ai nấy đều ngước nhìn lên trên sân khấu rực rỡ huy hoàng ấy, nhưng điểm nhìn thu hút mọi sự chú ý lại nằm ở phía bên trái.

Nơi ấy, một chiếc piano trắng được kê ngay ngắn. Và điều quan trọng là cô gái đang ngồi bên chiếc đàn ấy mới khiến người ta phải chăm chú ngắm nhìn.

Chiếc váy trắng tinh khôi, nhẹ nhàng, thanh thoát, gương mặt thanh tú không thấy dấu tích của một chút son phấn nào nhưng vẫn trắng hồng rạng rỡ, đôi mắt bồ câu long lanh trong sáng, mái tóc mượt mà buông thả tự nhiên hơi ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ. Cô gái ấy mang một vẻ đẹp tự nhiên, thanh cao, thánh thiện đến lạ thường. Có lẽ nhiều người đang mơ màng mường tượng đến hình ảnh của một thiên thần hay một nàng tiên hiền dịu trong những câu chuyện xa xưa.

Quả thật, vẻ đẹp ấy còn lung linh, còn sáng hơn bất kỳ bóng đèn nào trên sân khấu, vẻ đẹp khiến những ánh mắt vô tình chạm phải không thể nào rời đi được nữa. Nó như có một sức hút, một ma lực diệu kì làm cho đối phương trở nên say mê, đắm chìm trong vô thức.

Và tất nhiên, người sở hữu nét đẹp thiên thần ấy không ai khác là nó. Phải, nó đã tháo bỏ lớp mặt nạ và xuất hiện với đúng khuôn mặt của mình, khuôn mặt đã từng gây \\\"một làn sóng\\\" không hề nhỏ hồi nó mới bước chân vào trường trung học cơ sở. Đó cũng là lí do nó luôn mang lớp mặt nạ kia để che dấu nét đẹp của mình.

Ngày hôm nay, nó buộc mình phải chiến thắng, bởi vậy nó quyết định trở lại với dung nhan thật sự.

Tuy vậy, nó cũng có thể lường trước được \\\"hậu quả\\\" của việc này. Cũng phần nào giống như 5 năm về trước, ngay lúc này đây, bên dưới những hàng ghế khán giả đang diễn ra 1 hiện tượng có thể nói là \\\"thảm cảnh\\\". Hàng trăm, thậm chí là vài trăm nam sinh đang mắc triệu trứng chảy máu cam mặc dù tình trạng sức khỏe đều rất tốt. Những đôi mắt si tình nhìn nó đầy yêu thương và có phần ngờ nghệch cuồng say. Kan và Tú cũng rơi vào tình trạng không khá hơn các nam sinh kia là mấy, 2 cậu như rơi vào trạng thái vô thức, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn nó không chớp, mặt 2 chàng hồng lên và hiện tượng chảy máu cam cũng có dấu hiệu bắt đầu. Trong số toàn bộ nam sinh, duy chỉ có Bin là không chịu ảnh hưởng gì bởi vẻ đẹp \\\"chết người\\\" của nó, đơn giản vì anh đã quá quen thuộc và còn là người anh họ thân thiết với nó từ thủa ấu thơ. Còn Bun, mặc dù giờ đây nó đã trở thành em gái kết nghĩa của cậu, nhưng bấy nhiêu thời gian làm sao đủ để cậu xóa mờ hết tình yêu mà cậu dành cho nó, ánh mắt cậu nhìn nó vẫn chan chứa yêu thương, nhưng cậu phải kiềm chế cảm xúc một cách mãnh liệt, cậu ngăn không cho phép mình có những suy nghĩ lung tung, ngăn không cho khuôn mặt hồng lên trước vẻ đẹp của nó, và để ngăn chặn phản ứng tự nhiên của cơ thể là chảy máu cam như bao chàng trai khác. Cậu không dám nhìn thẳng vào nó, vì cậu sợ, nếu nhìn nó trong lúc này, những tình cảm cậu đã cố chôn vùi thời gian qua sẽ sống lại, trái tim cậu lại đau hơn ngàn lần.

Nói về phía các nữ sinh, trước vẻ đẹp của nó, chẳng biết có sức mạnh gì khiến họ không thể nào ghen ghét hay ghanh tị như thái độ thường thấy của họ trước một người đẹp hơn mình. Thay vào đó, tất cả các cô gái đều nhìn nó đầy ngưỡng mộ và mơ ước dẫu biết rằng có ước thế nào cũng không đẹp được bằng một phần của nó.

Bộ ba hot girl ngay từ giây phút đầu tiên khi gương mặt nó xuất hiện thì cả 3 đều đã rơi vào trạng thái bất động.

Họ vô cùng kinh ngạc, nhưng không phải bởi vẻ đẹp \\\"phi thường\\\" của nó mà vì...

Quá khứ ấp ủ bấy lâu nay bỗng chốc ùa về, vẹn nguyên và ngập tràn cảm xúc.

3 cô bé xinh xắn đang chơi đùa cùng nhau trong vườn của một cô nhi viện nhỏ, nơi ấy có cái tên khá là đẹp và ý nghĩa, cô nhi viện Thái Bảo.

Chợt từ đâu, có một cô bé cũng chạc tuổi ấy chạy lại, giọng nói trong veo như giọt nước trong dòng suối mùa thu dịu ngọt:

- Các bạn, cho mình chơi cùng nha.

Ba cô bé dừng chạy, đồng loạt quay sang nhìn cô bé mới đến. Cả ba sững lại, ánh mắt dán chặt và người cô bé kia.

- Chao ôi, thiên thần. (bỗng một cô bé thốt lên thích thú)

- Thiên thần??? (cô bé được gọi là thiên thần nheo mắt hỏi lại)

- ừ, bạn là thiên thần đúng không? (cô bé khác lên tiếng)

- hihi, các bạn thấy mình giống thiên thần lắm à???

3 cô bé gật đầu, mắt vẫn nhìn \\\"thiên thần\\\" không chớp.

Từ lúc đó, 4 cô bé đáng yêu, xinh xắn ấy trở thành bạn.

Hàng ngày, bé \\\"thiên thần\\\" thường xuyên đến cô nhi viện chơi, lần nào đến cũng mang rất nhiều đồ chơi, bánh kẹo đến chia sẻ với những người bạn mà cô bé vô cùng yêu quý.

Ngày gặp nhau, 4 đứa mới chỉ 5, 6 tuổi, tình cảm bạn bè hồn nhiên và ngây thơ đẹp biết mấy.

4 năm sau, \\\"thiên thần\\\" bỗng nói với 3 cô bé kia:

- các bạn có muốn có ba, có mẹ không?

- Tất nhiên rồi. Nhưng... làm sao được chứ?

- Hihi, tớ đã giúp các bạn tìm được 1 người ba và một người mẹ rồi nhé.

...........

Ngày chia tay, chúng nó ôm nhau khóc nức nở, những giọt nước mắt trong veo và trẻ con rơi đều trên gò má.

Bé \\\"thiên thần\\\" tặng cho 3 cô bạn mỗi người 1 sợi dây chuyền hình bông tuyết rất đẹp.

- Hãy đeo nó và đừng quên Tiểu Tuyết nhé.

Chiếc xe đen bóng sang trọng, trở 3 cô bé xinh xắn xa dần cánh cổng cô nhi viện để đến một nơi khác, một đất nước xa xôi. ở nơi ấy, không còn \\\"thiên thần\\\" của chúng nhưng đổi lại chúng có ba, có mẹ, có cuộc sống tươi đẹp và rực rỡ sắc màu.

..............................................................

Kết thúc dòng hồi tưởng, những giọt lệ đã lặng rơi trên mi 3 hot girl từ lúc nào không biết. Phải rồi, họ chính là 3 cô bé đã từng sống ở cô nhi viện Thái Bảo, còn \\\"thiên thần\\\" ấy chính là nó.

Cuối cùng, 3 cô nàng cũng đã tìm ra nó, tìm ra cô bạn \\\"thiên thần\\\" mà cả 3 đều cực kì yêu quý và hơn thế còn vô cùng biết ơn. Bởi nó không chỉ là thiên thần trong lòng họ, không chỉ là người bạn quen biết 2 năm tuổi thơ mà còn là ân nhân, là người đã đem đến cho họ ba mẹ, một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống mà hồi ấy có mơ họ cũng không dám một lần nghĩ tới. bạn đang đọc truyện độc quyền tại kênh truyện http://SaoViet.Me

Gương mặt nó, dẫu đã nhiều năm qua có chút thay đổi, xinh đẹp hơn, mặn mà hơn nhưng cái nét thánh thiện và trong sáng vẫn không hề mất đi dù chỉ 1 phần nhỏ.

Khuôn mặt đáng yêu ấy đã in sâu vào tiềm thức 3 chị em Nguyệt, Linh, Quỳnh, đôi mắt long lanh trong sáng, nụ cười hồn nhiên vẫn thường hiện lên trong mỗi giấc mơ của họ suốt mười năm qua. Và bây giờ, họ được nhìn thấy nó bằng xương bằng thịt, những xúc cảm tuổi thơ cứ theo đó ùa về, mãnh liệt và chân thật lắm.

...................................................

Bin nhìn nó mỉm cười âu yếm, rồi anh chậm rãi bước lên sân khấu thì thầm vào tai nó điều gì đó, nó giật mình vội vàng chạy vào phía trong cánh gà bỏ lại bên ngoài biết bao ánh mắt vẫn ngây ngất nhìn theo đầy tiếc nuối.

Một lát sau nó trở ra chỗ hàng ghế của Bin và lũ bạn nó ngồi. Nó lại mang vào chiếc mặt nạ quen thuộc để không khiến \\\"thảm cảnh\\\" khi nãy tiếp diễn. Cả nghìn cặp mặt vẫn chăm chú dõi theo nó, tuy không còn miên man đắm chìm bởi vẻ đẹp của nó nữa nhưng tất cả đều nhìn nó bằng con mắt khác. Có thể nói, họ đối với nó là sự chân trọng, ngưỡng mộ, có cả yêu quý và sự thật là không ít chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng vào tim.

- Này, 2 người ngỡ cái bộ mặt \\\"ngu ngốc\\\" đấy xuống giùm cái đi.

Giọng nói cao vút có chút châm chích của nó làm Kan và Tú giật mình, ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, trông đã ngố nay lại càng ngố hơn.

Xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích làm 2 chàng càng thêm quê độ, mặt đeo cả rổ cà chua chín.

Kết quả cuộc thi được công bố ngay sau đó vài chục phút, và điều mà ai cũng đoán được sau khi nó kết thúc màn biểu diễn của mình là hoàn toàn chính xác.

Người đạt danh hiệu BG của năm nay là nó, ai ai cũng nhìn nó cười tươi chúc mừng, ngay cả 3 hot girl cũng nằm trong số đó.

Có lẽ lúc ấy chẳng ai còn để ý thấy biểu hiện của 3 cô nàng hot girl ra sao nhưng có một người thì khác.

Nó đã quan sát biểu hiện của 3 nhỏ ngay từ lúc đèn sân khấu bật lên, nó đã nhìn thấy những giọt nước mắt của họ khi ấy và bây giờ là cả nụ cười đầy yêu thương mà họ dành cho nó. trên môi nó thoáng 1 nụ cười...

\\" này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để trắng lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy...\\\"

Tú chạy ra ngoài nghe điện thoại, cậu hơi nhíu mày nhìn vào màn hình rồi cũng bắt máy:

- Alo, chuyện gì nữa vậy Jack? (có ai còn nhớ Jack đã từng được nhắc đến ở đâu không)

[ ừ, bên này đang có nhiều việc của cậu đó, cậu làm nhanh rồi qua đi]

- ừ, tớ biết. (Tú thở dài)

[ cậu yêu con bé nhiều lắm rồi hả] (đầu dây bên kia có chút lo lắng)

- ừ, yêu nhiều lắm, nhưng mà tớ biết tớ cần làm gì, cậu yêu tâm.

[ vậy thì tốt, tớ chỉ sợ tớ đã kéo cậu vào chuyện này để cậu phải đau khổ thôi, nếu cậu không gặp con bé thì...]

- thôi, đừng lo, mà sao cậu không nói là Nhi xinh đến vậy hả, chút nữa là tớ chết vì mất máu đấy. (Tú hậm hực)

[ vậy là cô bé lộ diện rồi hả? Tớ không nói vì những gì con bé muốn giấu tớ cũng muốn giấu]

- cậu... thật bực mình.

Tút... tút... đầu đay bên kia chỉ còn những tiếng tút gấp gáp vì Tú đã đột ngột tắt máy. Đưa mắt nhìn vào trong hội trường nơi nó đang nói cười vui vẻ với mọi người, ánh mắt Tú buồn rười rượi, cúi đầu, cậu bước nhanh ra ngoài sân trường....

......................................................

- Bọn này có thể gặp cậu 1 lát không?

Giọng nói của Như Nguyệt đột ngột vang lên bên cạnh nó. Tất cả quay sang nhìn.

- Không!!!

Nó còn chưa kịp lên tiếng thì Kan đã hét lên từ chối thay cho nó. Nó liếc xéo Kan 1 cái rồi gật đầu với Như Nguyệt, xong quay lại nói với Bin:

- Em đi 1 chút, mọi người đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.

- Nhưng mà...

- Bà yên tâm. (nó cắt ngang lời Yến) Đi thôi. ( đưa mắt sang 3 hot girl)

3 hot boy và Yến cũng như mấy đứa xung quanh đều tỏ ra lo lắng cho nó, họ sợ 3 hot girl sẽ làm điều gì đó với nó. Nhưng lo thì lo cũng không ai có ý định đi theo nó vì sợ nó biết sẽ giận.

.............................................................

Vườn sau trường rợp bóng cây xanh, yên bình và mát mẻ.

Bốn cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau trong im lặng, không khí trùng xuống có phần ngượng ngập. Đó là tâm trạng của 3 hot girl, còn nó thì không...

Cuối cùng, người có thể bình tĩnh và lên tiếng trước trong số 3 hot girl vẫn luôn là Như Nguyệt:

- Bọn tớ muốn hỏi cậu một vài điều, được chứ?

- Cậu hỏi đi. (đối diện với 3 hot girl, nó lúc nào cũng thản nhiên như thế)

- Có phải... cậu còn có tên gọi là Tiểu Tuyết?

Nó chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

- Cậu không thắc mắc tại sao bọn này biết sao?

- Không cần thiết.

Câu trả lời bất cần của nó khiến lòng 3 hot girl bỗng trùng xuống. Nhưng rồi Như Nguyệt vẫn cố hít một hơi dài tiếp tục:

- Vậy cậu có nhớ vật này không?

Vừa nói Như Nguyệt vừu đưa ra trước mặt nó sợi dây chuyền có mặt hình bông tuyết trắng mà 3 chị em họ luôn đeo trên người.

- Không, cái đó là gì vậy, dây chuyền à.
Một lần nữa, biểu hiện của nó khiến trái tim 3 cô nàng thắt chặt. Nó không nhận ra sợi dây, vậy là nó mất trí nhớ hay nó đã lãng quên họ và những kỉ niệm mà 3 nhỏ với nó từng có.

Phải làm sao đây? Làm sao để nó nhận ra họ là những cô bé dễ thương ngày trước đã từng là bạn của nó.

Hahahahaha... giọng cười của nó đột ngột vang lên cắt đứt dòng tâm trạng của 3 nhỏ. Họ đưa mắt nhìn nó khó hiểu.

- Tiểu Nguyệt, Tiểu Linh, Tiểu Quỳnh, tớ nhớ 3 cậu quá.

- Cậu... ( 3 nhỏ ngơ ngác)

- Hì... tớ không mất trí nhớ đâu, cũng chẳng hề quên 3 cậu.

- Vậy...

Nó ôm chầm lấy cả 3 cô bạn thời ấu thơ trong khi 3 nhỏ vẫn còn đang lơ ngơ chưa hiểu gì.

Sau một hồi cuối cùng nó cũng giải thích cho họ hiểu. Thật ra, nó đã nhận ra 3 hot girl chính là 3 cô bạn dễ thương của nó hồi nhỏ ngay từ cái ngày 3 nhỏ đứng trước cửa lớp nó đòi thách đấu. Khi ấy, nó đã vô tình nhìn thấy 1 phần mặt sợi dây chuyền mà Như Linh đeo trên cổ, có hơi bất ngờ nhưng nó vẫn coi như không có chuyện gì, dù sao sớm hay muộn nó cũng cho họ biết nhưng lúc ấy chưa cần thiết. Hơn nữa, nó muốn dành cho họ một điều bất ngờ, giống như hôm nay vậy. Đây cũng là 1 phần lí do khiến nó quyết định xuất hiện với gương mặt thật, nó muốn kiểm tra xem 3 nhỏ có nhận ra nó không, vì cũng đã quá lâu rồi chúng nó không gặp nhau.

3 nhỏ ôm nó khóc nức nở, nhìn y chang con nít. Ngày trước, họ cũng thường \\\"làm nũng\\\" với nó như với 1 người chị mặc dù vẫn là bạn.

Chắc chắn chẳng có ai tưởng tượng được cảnh này lại có thể xảy ra: bộ 3 hot girl nổi danh trong trường lại đang khóc thút thít như những đứa trẻ.

Nó chỉ cười, 3 hot girl đầy tài năng được hàng nghìn người ngưỡng mộ, kính nể nhưng trước mặt nó vẫn chỉ là 3 cô bé yếu đuối dễ thương ngày nào. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện http://SaoViet.Me

Lúc lâu sau, 3 nhỏ buông nó ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn xót lại, Như Linh lên tiếng:

- Này Tiểu Tuyết, thế giờ có cho bọn tớ làm bạn nữa không?

- Ưm à... còn phải xem xét đã... (nó tỏ vẻ đăm chiêu)

- Xem xét cái gì? (NHư Quỳnh vồn vã)

- Xem có nên hay không, các cậu thấy đấy, 3 cậu bây giờ là hot girl rồi nè, với lại trong cuộc thi này tớ thắng nhé, không biết 3 cậu có phục không, tớ sợ bị \\\"khử\\\" lắm.

- Cậu... dám chọc bọn tớ hả. ( NHư Linh nhìn nó ấm ức)

- Hehe, ai bảo các cậu dám thách đấu với tớ.

- Hứ... nếu biết trước là cậu thì bọn này đâu rảnh mà thách với chả đấu, mất công thua cuộc thê thảm vầy nè.

NHư Nguyệt làm mặt đáng thương nói, quả thật hiếm khi nhỏ có thái độ hồn nhiên như thế, thường nhỏ lúc nào cũng tỏ ra có chút lạnh, có chút sâu sắc hơn nhiều so với Linh và Quỳnh. Có lẽ, chỉ có trước mặt Tiểu Tuyết thì nhỏ mới có thể là một Tiểu Nguyệt đáng yêu của ngày nào.

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/4920
.