Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Nữ Hoàng Huyền Thoại - Trang 10


- Sao Bi đi lâu vậy nhỉ, có chuyện gì mà phải nói lâu thế chứ?

Kan bắt đầu bồn chồn lo lắng vì nó đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quay trở lại.

Cái nắng chói chang bắt đầu đổ ập xuống sân trường, các học sinh khác cũng đã lần lượt ra về hết, chỉ còn mấy đứa đang đứng đợi nó ở cổng trường.

Từ đằng xa, thoáng trông thấy 3 hot girl, Kan vội vàng lao lại:

- Nói đi, 3 cậu đem Bi đi đâu rồi, cô ấy đâu.

- Ơ, Nhi đã về cách đây gần 2 tiếng rồi mà. (Như Linh)

- Phải đó, tụi này nói chuyện với bạn ý một lát rồi Nhi nghe điện thoại của ai đó và đi luôn mà. (Như Quỳnh)

- Thật sao? (Kan nhíu mày hoài nghi)

- Cậu không tin chúng tôi cũng không có gì để giải thích, và tôi muốn nói với các cậu 1 điều, chúng tôi và Nhi không phải kẻ thù nên chúng tôi không hại cô ấy đâu. (Như Nguyệt giải thích)

- Nhưng rõ ràng...

- Thôi, bỏ đi Kan, tớ nghĩ họ nói thật. (Yến cắt ngang lời nói của Kan)

- Cứ cho là vậy đi, nhưng Bi đang ở đâu, không báo cho bọn mình 1 tiếng, điện thoại gọi hoài cũng không ai bắt máy. (Bun sốt sắng không kém)

\\\" Kan đại ca... nghe điện thoại kìa... Kan đẹp trai... nghe...\\\"

- Alo.

Kan vội vàng bắt máy khi nhận ra số gọi đến cho cậu là nó, cậu đang định \\\"mắng\\\" cho nó một trận vì cái tội làm mọi người và đặc biệt là cậu phải lo lắng, nhưng lời nói còn chưa kịp tuôn ra thì Kan đã phải nuốt ngược vào trong khi đập vào tai cậu là một giọng nam không mấy xa lạ.

[ Kan à, chắc cậu ngạc nhiên lắm nhỉ]

- Anh, là Tú, đúng không? Sao lại cầm điện thoại của Bi hả, cô ấy đâu, mau đưa điện thoại để tôi nói chuyện với cô ấy. (Bin khó chịu với Tú)

[ cậu đừng vội, cô ấy vẫn an toàn]

- Anh... nói vậy là ý gì hả? Anh định làm gì Bi? (lần này Kan tức giận)

[ cậu yên tâm, tôi yêu cô bé nên đương nhiên không làm hại cô ấy] (khác với thái độ của Kan, Tú vẫn tỏ ra hết sức thản nhiên mặc dù thực sự lòng cậu đâu có được thản nhiên như thế)

- Anh muốn gì???

[ đơn giản thôi, chỉ còn 30 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nếu cậu muốn giữ cô ấy lại thì hãy đến khách sạn PP gần sân bay, còn nếu không thì tôi sẽ đem cô ấy mãi mãi rời xa cậu. Còn nữa, trước khi cậu quyết định chạy đến tìm Nhi, tôi muốn nhắc cậu 1 điều, theo tôi biết thì 30 phút nữa cậu cũng có 1 buổi gặp mặt đối tác để kí kết hợp đồng. Vậy nhé, chúc cậu máy mắn... tút... tút...]

Trong điện thoại chỉ còn vang lên những tiếng tút liên hồi nhưng Kan chẳng hề có phản ứng. Cậu thẫn thờ nhìn vào khoảng không, nét mặt không mấy tươi tỉnh nếu không muốn nói là tồi tệ.

Mấy đứa nhìn Kan lo lắng.

- Chuyện gì vậy Kan? (Bin nhanh chóng thắc mắc)

- Là Tú, anh ta... @#$%^))(''^%$##@@#$%%^^'', vậy đó. (Kan tường thuật lại những gi Tú nói, giọng cậu ủ ê kinh khủng)

- Trời, tưởng gì, có sao đâu, hợp đồng đó lùi lại hôm khác cũng đâu vấn đề gì. ( Bun lên tiếng)

- Đâu đơn giản thế, chỉ chưa đầy 1 tiếng nữa họ sẽ bay trở về nước, họ là đối tác quan trọng và lớn nhất của tập đoàn nhà tớ từ trước đến nay, nếu hợp đồng không thể kí thì tập đoàn nhà tớ sẽ gặp rất nhiều bất lợi. (Kan giải thích)

- Vậy cậu định tính thế nào? (Bin hỏi 1 cách điềm đạm)

- Cậu không định để tên đó đem Bi đi chứ? ( lần này là Như Linh sốt sắng)

- Không, không bao giờ, nhất định tớ sẽ không để Bi rời xa tớ như vậy. (Kan quả quyết)

- Thế còn công ty.

- Tớ không suy nghĩ được nhiều thế... tớ phải giữ Bi ở lại đã.

Ngay sau đó, Kan lao trên đường với tốc độ ánh sáng. Cậu sợ, sợ sẽ để tuột mất nó, sợ mỗi ngày không còn được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của nó. Càng nghĩ Kan lại càng thấy tức, sao tên Tú đó lại dám \\\"bắt cóc\\\" nó đi một cách trắng trợn như thế nhỉ? Và tại sao hắn lại làm vậy? Có gì đó mâu thuẫn trong chuyện này. Nếu hắn thật sự muốn đem Bi đi thì còn gọi cho cậu làm gì cơ chứ? Tên này sao lại khó hiểu như vậy, nhưng thôi, chuyện đó tạm gạt sang một bên, quan trọng nhất lúc này là cậu phải nhanh chóng đến khách sạn đó để đưa nó về.

Kan nhấn ga, cậu cố gắng phóng xe nhanh nhất có thể, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn hình ảnh của nó, sự phát triển của tập đoàn lúc này dường như đã bị gạt vào một góc tối. Chính Kan cũng không ngờ cậu có thể yêu nó nhiều đến thế...
Nó và Kan cứ cãi qua cãi lại cho đến khi điện thoại Kan reo lên bài nhạc chuông độc đáo quen thuộc. Màn hình hiện lên một số máy lạ

- Alo.

[ tôi đây]

- Là anh à? ừm, dẫu sao cũng cảm ơn anh nhé.

[ đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy không phải vì cậu, và có 1 điều tôi nhắc trước là, lần này tôi buông tay Nhi nhưng không có nghĩa tôi hết yêu cô ấy, vì vậy chỉ cần 1 lần thôi, nếu cậu dám buông cô ấy ra thì người đầu tiên nắm lại sẽ là tôi, lúc ấy tôi tuyệt đối không buông tay thêm lần nữa đâu]

- Tôi biết, anh không cần nói vậy thì tôi cũng chẳng bao giờ buông tay Bi ra đâu.

[ hi vọng cậu sẽ làm được như cậu nói, còn nữa, tôi mới chính là người đại diện của SER sang kí hợp đồng với cậu, tôi đã đến công ty cậu và kí vào bản hợp đồng đó rồi nên cậu không cần bận tâm]

- Cảm ơn.

Kan chỉ kịp nói có vậy thì Tú đã tắt máy.

Cuối cùng sau một màn \\\"hứa hươu hứa vượn\\\" của Kan rằng sẽ \\\"bỏ qua\\\" cho nó vụ lúc nãy thì nó cũng chịu mở cửa và bước ra khỏi WC.

Kan nắm tay nó bước ra khỏi phòng, tuy thấy hơi ngường ngượng nhưng nó cũng không có ý định rút tay ra khỏi tay Kan vì lỡ không may làm Kan \\\"nổi giận\\\" thì chỉ thiệt cho nó thôi, với lại bàn tay Kan cũng không đến nỗi tệ, rất ấm ấp đấy chứ.

Cả 2 đứng trong thang máy đi xuống.

Đến bây giờ Kan mới thật sự thấy mình \\\"ngớ ngẩn\\\". Khi nãy đi tìm nó, thang máy có thì không đi lại chạy bán sống bán chết lên xuống hơn chục dãy cầu thang bộ.

* * *

Tối hôm ấy, tại nhà của nó và Bin, chúng nó tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng việc nó gặp lại 3 cô bạn dễ thương hồi nhỏ.

Năm đứa con gái lúi húi trong bếp để sửa soạn bữa đồ ăn cho bữa tiệc.

Trong khi đó, bên ngoài phòng ăn, 3 chàng trai cũng rất tích cực trang trí bày biện. Họ chạy qua chạy lại nhìn muốn chóng cả mặt, rốt cuộc cũng chỉ vì tranh cãi xem để cái bình hoa ở đâu, uống rượu loại nào, châm bao nhiêu cây nến, vân vân và mây mây...

Cuối cùng thì đến 19 giờ chúng nó cũng có thể ngồi vào bàn ăn.

Không khí bữa tiệc nhỏ ấy giống như một bữa cơm gia đình ấm cúng, tiếng chúng nó cười đùa rôm rả lan ra khắp căn biệt thự rộng lớn.

Bộ 3 hot girl cũng nhanh chóng hòa đồng và trở nên thân thiết cởi mở với cả Yến và 3 chàng.

Bỗng, chiếc điện thoại của Kan vang lên bản nhạc chuông quen thuộc, Kan thong thả bắt máy:

- Có chuyện gì vậy?

[...]

- Gọi cho Thiên Kỳ đi.

[...]

- Sao? Thôi được rồi, anh đến ngay.

Kan tắt máy rồi quay sang Bin và Bun:

- Đi thôi, có chuyện rồi.

- Chuyện gì vậy? (nó tò mò)

- Không có gì đâu, bọn tớ đi đây một lát, các cậu ăn xong rồi chơi hay làm gì cũng được, lát bọn tớ về.

Dù chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng Bin và Bun cũng nhanh chóng cùng Kan chạy ra ngoài. Họ ra gara lấy xe mô- tô phóng vụt đi.

Trong phòng ăn chỉ còn lại 5 đứa con gái, chúng nó nhìn nhau thở dài chán nản. Tự dưng nó có một linh cảm gì đó rất kì lạ, rất mơ hồ nhưng nó không hiểu cảm giác đó là gì.

Chúng nó ăn qua loa rồi kéo nhau lên phòng nó chơi dự định chờ 3 chàng về để \\\"tra hỏi\\\" xem họ đã đi đâu và làm gì.

Nhưng đã hơn 4 tiếng đồng hồ, giờ là gần 12 giờ đêm mà chưa thấy họ đâu cả. Vì hơi mệt nên cả 5 đứa leo tất lên giường nó rồi ôm nhau ngủ. Cũng may là giường của nó rộng bằng cả một gian phòng ngủ bình thường nên 5 đứa chúng nó nằm mà không hề bị chật trội.

Thật ra chỉ 4 nhỏ kia ngủ thôi, còn nó, nó vẫn không ngủ được vì cái linh cảm kì lạ kia không thể biến mất. Không hẳn là lo lắng nhưng có cái gì đó khiến nó bồn chồn, cũng không phải buồn nhưng có gì đó xao xuyến...

Đã hơn 2 giờ sáng, nó còn chưa ngủ được, lăn qua lăn lại mãi, nó quyết định bấm số gọi cho Bin.

Những tiếng tút kéo dài dường như vô tận khiến nó càng tăng thêm thứ linh cảm kì lạ.

Nó lại bấm gọi cho Kan, vẫn những tiếng tút quen thuộc ấy lặp đi lặp lại như trêu ngươi nó.

Thật không ổn chút nào, nó vùng dậy xuống khỏi giường vớ lấy chiếc áo khoác trên giá rồi chạy xuống tầng dưới.

Suy nghĩ một lát, nó ra gara leo lên 1 chiếc mô tô đỏ chói của Bin rồi phóng nhanh ra đường.

Những cơn gió lạnh lẽo xé cả không gian, táp mạnh vào khuôn mặt xinh xắn của nó.

Tách... tách...

Vài giọt mưa vô tình bắt đầu rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn, cũng may là hạt mưa không lớn lắm nên nó vẫn có thể thấy đường.

Nó dừng lại trước 1 khu nhà kho, hoàn toàn yên ắng. Nó lại leo lên xe tiếp tục lao đi, nó lượn qua các con hẻm, các ngã ba, những góc khuất và các bãi đất trống trong khu vực xung quanh đấy. Nhưng tất cả những gì nó thấy chỉ là con số không tròn trĩnh.

Cuối cùng, nó quyết định đến một nơi cuối cùng.
Thắng xe trước cửa bar AN, nó hít một hơi thật dài, thật ra là nó không muốn đến nơi phức tạp này, lần trước chỉ vì bất đắc dĩ và có Bin ở đó, nhưng lần này chẳng biết sẽ thế nào nữa.

Nó đẩy mạnh cánh cửa to, tiếng nhạc sập sình và hàng trăm ánh đèn màu mờ mờ ảo ảo lấn áp hết không gian bar, những con người quay cuồng trong những vũ điệu ngây ngất. Nó nhìn qua một lượt mong kiếm thấy một dáng hình nào đó, nhưng chẳng một ai nó thấy quen cả, ngay cả những tên đàn em của Bin cũng không thấy bóng dáng.

Nó đã toan bước ra ngoài nhưng không hiểu sao nó lại tiến dần vào bên trong. Nó nhận ra một vài, mà không, có lẽ là nhiều cặp mắt đang dõi theo nó như những con thú đói rình mồi.

Nó biết, nhưng đành kệ, đâu thể cấm họ nhìn nó, cũng chẳng có ai ở đây để giúp nó cả.

Điều quan trọng bây giờ là tìm được bọn họ. Nó bước đi, vừa đi vừa cố nheo mắt nhìn vào trong các nhóm người xung quanh để tìm kiếm. Người ngoài trông vào sẽ thấy nó \\\"ngơ ngác\\\" chẳng khác nào một \\\"con bò lạc\\\" hay \\\"con nai vàng\\\" nào đấy đang lơ ngơ giữa chốn lạ lẫm.

- Người đẹp, tìm gì vậy em.

Nó giật mình vì cái giọng khá là khả ố bỗng đâu vang lên ngay phía sau. Nó quay người lại, nheo mắt nhìn tên con trai trước mặt, rồi lại quay bước, đi tiếp.

- Người đẹp sao mà kiêu thế em.

Tên ấy vừa nói vừa giật tay nó lại.

- Biến.

Một giọng nói lạnh như băng bắc cực vang lên khiến tên đó đơ người. Chính nó cũng giật mình khi xác định giọng nói ấy phát ra từ miệng nó.

\\\"chết tiệt, không được\\\" nó nhủ thầm rồi cố gắng nặn ra nụ cười nói bằng giọng bình thường nhất có thể.

- Xin lỗi, anh có thể làm ơn bỏ tay tôi ra được không.

Tên đó bấy giờ mới lấy lại tinh thần, hắn khẽ lắc đầu xua đi các cảm giác băng giá vừa làm não hắn tê tái. Dường như ngay lập tức giọng nói lạnh tanh kia đã bị xóa mất trong tâm trí của hắn. Giọng nó cũng chỉ bình thường như tất cả các cô gái khác.

- Sao thế được chứ, anh đang muốn rủ em đi chơi mà.

Chát...

- Buông, tôi không có thời gian để lằng nhằng với anh.

Sau khi cho tên đó một cái tát, nó giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay \\\"dơ bẩn\\\" của hắn. Phải rồi, là nó đang bực, nó đang rất là hoang mang về việc của 3 chàng tự nhiên \\\"mất tích\\\" vậy mà tên này còn đến làm phiền nó, bảo sao nó không bực.

Nhưng liệu có ai biết rằng, đây là lần đầu tiên nó tát người khác như thế. Bản thân nó thậm chí còn không tưởng tượng được là nó vừa có cái dũng khí để \\\"tặng\\\" tên đó một cái tát. Trước đây, không phải vì nó sợ, mà đơn giản chỉ là nó không \\\"nỡ\\\" làm bất kì ai bị đau.

Chẳng biết từ lúc nào, mọi ánh mắt đều đã đổ dồn về phía nó. Không khí phút chốc lại ngột ngạt đến đáng sợ, tiếng nhạc đã tắt, chỉ còn một vài tiếng xì xào và đôi mắt mang đầy lửa giận mà tên đó dành cho nó.

* * *


- Con ranh, mày muốn chết phải không? Mày biết tao là ai không mà dám đụng vào hả.

Nó nhìn hắn thản nhiên không đáp. Điều ấy càng khiến sự tức giận trong người tên đó tăng lên gấp bội. Bàn tay hắn giơ lên không trung trong nháy mắt chuẩn bị giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nó.

Lẽ ra theo phản xạ bình thường như những người khác thì lúc ấy thì nó phải nhắm mắt lại chờ đợi cái tát dành cho mình, nhưng sự thật là nó không hề chớp mắt dù chỉ 1 cái. Mắt nó mở to bình thản nhìn vào bàn tay chỉ còn cách khuôn mặt mình vài xentimet.

Đúng lúc ấy, bàn tay hắn chợt bị một bàn tay khác bóp chặt.

Tên đó la oai oái vì quá đau, bàn tay hắn như gãy từng mảnh xương.

- Cút...

Bin buông tay hắn và cất giọng lạnh lùng.

- Bà không sao chứ?

Yến từ đằng cửa lao lại chỗ nó vội vàng hỏi han. Nó lắc đầu thay cho câu trả lời \\\"không sao\\\". Yến thở phào nhẹ nhõm. Nó nhìn Bin một lát rồi mới lên tiếng hỏi:

- Anh đi đâu từ tối qua đến giờ vậy?

- À, không có gì, bọn anh đi giải quyết chuyện vài bang nhóm ấy mà. Mà thôi, chúng ta về rồi nói chuyện sau.

Nói xong, Bin vội vàng quay người bước ra phía cửa cố nén một tiếng thở dài.

Nó nhìn theo Bin, gương mặt thoáng một nét thay đổi rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nó kéo Yến đi theo Bin về nhà.

............................

Về đến nhà, Bin đi luôn vào phòng mình. Anh nói là đã mệt nên muốn đi ngủ, nhưng theo nó cảm nhận thì hình như không phải thế, Bin đang cố trốn tránh những câu hỏi của nó. Nó hiểu, nó cũng không muốn ép Bin phải trả lời nên chuyện vừa qua coi như không có gì vì dẫu sao Bin vẫn an toàn. Chỉ cần như vậy là nó yên tâm rồi.

Buổi sáng, nó cùng Bin, Yến và cả bộ ba hot girl đến trường. Lại là cái cảnh tượng quen thuộc mà đứng từ xa nó đã trông thấy. Cổng trường chật ních, không còn lấy một khe hở bởi đám học sinh cả nam lẫn nữ đang chen chúc.

Khi lại gần, nó bỗng rùng mình khi nhìn thấy mấy dòng chữ ghi trên các băng dôn mà bọn họ cầm.

Bình thường thì nó sẽ chán nản len qua đám fan cuồng của ba hot boy để Vào trường, nhưng hôm nay thì không ổn, bởi vì đây toàn là fan của nó.

Nào thì \\\"tuyết nhi no1\\\" \\\"công chúa tuyết nhi\\\" \\\"tuyết nhi, i love you\\\" rồi còn cái gì mà \\\"tuyết nhi, tình yêu của tôi\\\" vân vân và mây mây...

Nó đọc qua mà thấy nổi hết da gà da vịt chứ đừng nói là hãnh diện hay tự hào gì gì đó. Giờ nó lại càng không hiểu sao, Bin và 2 người kia lại có thể chịu đựng được điều này trong suốt thời gian qua nhỉ, lại còn lấy làm vui thì phải?

Đấy, biết ngay mà, vừa trông thấy nó gần tới là cả đám liền lao lại tới tấp. Nào hoa, nào quà vây kín lấy nó khiến nó chút nữa là ngạt thở.

Nó cười méo mặt nhìn Bin cầu cứu nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu bó tay.

Bọn này xem ra phải nhẹ nhàng may ra mới có tác dụng. Nghĩ thế nó cố nặn ra nụ cười tươi tắn, rạng ngời hết mức có thể rồi cất giọng khá lớn nhưng vẫn trong trẻo nhẹ nhàng.

- Các bạn trật tự.

Công nhận là hiệu quả. Tất cả im lặng chăm chú nhìn nó chờ đợi. Nó mỉm cười hài lòng:

- Cảm ơn tất cả các bạn và những tình cảm ưu ái mà các bạn dành cho Nhi. Nhưng Nhi xin được nói thật là Nhi không quen với kiểu tung hô như thế này, vì vậy hi vọng các bạn đối xử với Nhi bình đẳng như với tất cả mọi người, Nhi rất muốn chúng ta là bạn, bạn bè chứ không phải là khoảng cách giữa fan và thần tượng. Các bạn đồng ý với Nhi chứ?

Tất cả đồng loạt gật đầu thay cho lời tán thành. Vậy là cả đám chúng nó kéo nhau vào trường với khuôn mặt hớn hở.

Chợt nó nhận ra có gì đó thiếu vắng. Phải rồi, không thấy Bun và Kan đâu cả. Bình thường ngày nào họ cũng chờ chúng nó ở cổng trường để cùng vào lớp cơ mà.

- Anh Bin, 2 hoàng tử còn lại đâu rồi.

Nó hỏi Bin một cách tinh nghịch, nhưng phản ứng của Bin hình như có gì đó kì lạ. Anh đang định mở lời thì :\\\"hây\\\", Bun từ đằng sau bất ngờ đập vào vai bin khiến anh giật mình.

Như bắt được vàng, nó vội túm lấy Bun hỏi:

- Anh, Kan đâu rồi, sao không thấy đi cùng anh vậy?
- À, cậu ấy sang Mĩ rồi, thấy bảo pama kêu qua đó lo việc gì lớn lắm.

Bun trả lời vô cùng bình thản, có lẽ người bình thường nhìn vào sẽ chẳng ai thấy có gì kì lạ. Nhưng tiếc rằng, người đối diện với Bun lại là nó. Một nét không tự nhiên thoáng qua trong đôi mắt Bun chẳng thể qua nổi mắt nó, đủ để nó có một linh cảm nào đó đặc biệt.

Tuy vậy, nó không có ý định tra hỏi Bun đến cùng.

Gật đầu tỏ ý đã hiểu, nó nhanh chóng cùng mọi người vào lớp.

Cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền hậu trên môi, cô lại trẻ quá khiến không ít những nam sinh phải đôi chút tơ tưởng. Mỗi lần đến giờ cô, nó đều chăm chú ngắm cô còn say sưa hơn cả nhiều thằng con trai nữa, bởi vì cô rất hiền, rất dịu dàng và nó cảm thấy ở cô có gì đó rất thân quen, gần gũi.

Nhưng nói thật là hôm nay nó không có tâm trạng nào để ngắm cô cả. Cái chỗ ngồi bên dưới nó sao mà trống trải quá. Lớp học vẫn đông vẫn vui như mọi ngày nhưng sao nó thấy như chỉ còn mình nó, cô đơn, trống vắng.

Chẳng phải bên cạnh nó vẫn có Yến, con bạn thân nhất, bên dưới cũng có Bin và Bun, 2 người anh vô cùng yếu quý nó hay sao? Vậy mà sao nó vẫn không cảm thấy vui, không thấy thoải mái như mọi ngày.

Có lẽ nào chỉ vì sự vắng mặt của một người? Nó chợt nhận ra, trong lòng nó từ lâu, Kan đã quan trọng hơn nó tưởng rất nhiều.

Nó cứ miên man suy nghĩ đến nỗi mà chẳng biết từ lúc nào, cả 3 hot girl đã ngồi bên cạnh nó. Đến lúc nó giật mình nhận ra thì bao người đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.

Nó đành cười một cái thật \\\"nhăn nhở\\\" để đánh lạc hướng mọi người. Nhưng mà Như Nguyệt vẫn không chịu buông tha:

- Cậu làm gì mà ngẩn người ra thế?

- À, không có gì. Mà sao 3 cậu lại ở đây nhỉ? (nó cố tình đánh trống lảng)

Như Nguyệt biết ý định trốn tránh của nó, nhỏ cũng không muốn làm nó khó xử nên cũng không cố gặng hỏi nữa. Thay vào đó nhỏ vô tư trả lời câu hỏi của nó:

- Bọn tớ xin chuyển sang đây, ngồi học nãy giờ rồi đó. Thấy cậu đang suy nghĩ nên không nỡ làm phiền nên mới chờ đến giờ ra chơi nè.

Nó nghe xong cũng chỉ gật gật gù gù chứ chẳng có mấy cảm xúc. Một phần là vì nó đoán trước rằng 3 nhỏ sẽ làm thế, phần nữa là vì cảm xúc của nó đang bị chi phối bởi vấn đề khác...

Đã hơn một tuần trôi qua, Kan vẫn chưa từ Mĩ trở về. Ngoài mặt nó vẫn cười đùa vui vẻ với đám bạn, nhưng thật ra càng ngày trong lòng nó lại càng có hai luồng linh cảm trái chiều hỗn loạn khiến nó vô cùng khó chịu, bức bối.

Chẳng mấy ai thấy được nội tâm của nó có phần hiu hắt nào, chỉ có Yến, Bun và Bin phần nào nhận thấy sự gượng gạo trong nụ cười của nó.

Cuối cùng, cái ngày mà có lẽ nó đang mong chờ đã đến. Hôm nay, Kan sẽ trở về, nó đang tính đòi quà của cậu ngay khi gặp cậu và còn phạt cậu vì cái tội dám đi lâu vậy mà không thèm báo với nó một tiếng.

Hiện tại, nó và khá nhiều người đang đứng đợi Kan ở cổng trường.

Két... chiếc xe thể thao đỏ chói nổi bật mới thắng mạnh trước cổng trường.

Đúng như nó dự đoán, đó là xe của Kan, cậu nhẹ nhàng mở cửa bước ra, quay lại phía chúng nó, mỉm cười. Nó cũng cười lại thật tươi nhìn cậu, nhưng hình như... Kan vừa lảng tránh ánh mắt nó.

Chắc không phải đâu, chắc tại nó suy diễn lung tung. Gạt thật nhanh cái suy nghĩ mới thoáng qua trong đầu, nó định chạy lại \\\"nũng nịu\\\" với kan một chút, nhưng bàn chân còn chưa kịp nhấc lên khỏi mặt đất thì đã phải khựng lại...

Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy... hiện lên trong mỗi giấc mơ... là quen thuộc... hay là hận. Cảm giác trong nó vô cùng hỗn độn... một thiên thần sánh bước cùng nó trong những giấc mộng tuổi thơ. Khuôn mặt là anh, nhưng cảm giác không hề giống, khuôn mặt của thiên thần nhưng lại nhẫn tâm lấy đi của nó tất cả, thiên thần mà như thế... chắc chắn không phải anh... chỉ là giống thôi. Anh đang ở trên thiên đường... và luôn mỉm cười với nó, nhưng cô gái kia, sao lại mang khuôn mặt của anh lúc nhỏ... và lại là khuôn mặt nó thấy trong giấc mơ nhiều đêm, sao lại mang cho nó cảm giác vừa thân thuộc vừa hận mỗi lần nhìn thấy.

Nó đau đầu quá, những hình ảnh vụt qua vụt lại, mơ hồ nhưng mạnh mẽ khắc vào trong tâm trí... nó ôm lấy đầu

- Bi, Bi, bà sao vậy?

Tiếng Yến giục giã gọi nó, loáng thoáng nghe thấy nhưng nó đang mất dần nhận thức, mọi cảnh vật trước mắt mờ dần rồi chìm vào bóng tối.

Bin vội vàng đỡ lấy nó trước khi người nó đập xuống đất. Anh lay mạnh người nó và liên tục gọi tên nó nhưng vô ích, nó đã ngất lịm đi. Bin bế nó chạy nhanh lên phòng y tế trường.

Cô ý tế bảo mấy cậu ra ngoài hết, chỉ còn Yến được ở lại.

Bên ngoài, hàng trăm học sinh đứng nhốn nháo lo lắng cho nó. Đặc biệt là 3 hot boy và 3 hot girl, mấy đứa cứ đi đi lại lại đến chóng mặt.

Kan cũng đứng đấy, cậu dựa lưng vào tường ôm đầu đầy đau khổ. Chẳng lẽ là tại cậu? Chẳng lẽ chỉ vì nhìn thấy cậu đi cùng một cô gái khác mà nó phản ứng mạnh vậy, đến nỗi ngất đi? Cậu phải làm sao đây, làm sao để vẹn cả đôi đường? Tất cả mọi thứ như rối tung lên, cậu mệt mỏi và đau khổ quá nhiều. Nhìn nó như vậy, trong lòng cậu còn đau gấp trăm lần, nhưng biết làm sao được, cậu không thể làm gì khác. Vì nó, cậu có thể làm tất cả, kể cả việc nó sẽ hiểu lầm và hận cậu.

- Cậu định làm cái gì vậy hả?

Kan ngước lên nhìn Bun, ánh nhìn mệt mỏi và đầy đau khổ, cậu im lặng.

- Nói đi chứ, chẳng lẽ cậu định dùng cách đó để giải quyết mọi chuyện, cậu có nghĩ đến cảm giác của Bi không hả, và còn cả cô gái này nữa? (Bun khẽ liếc sang cô gái đứng cạnh Kan nãy giờ)

Cô bé ấy có khuôn mặt khá xinh xắn, làn da trắng, đôi mắt nâu trong trẻo, một nét đẹp ngây thơ trong sáng. Theo nhận định của Bun là như vậy. Nếu thật sự Kan đang có ý định lợi dụng cô bé thì cậu thật sự không tán thành, vì hơn hết cậu hiểu Kan sẽ chỉ làm tổn thương cô bé đó mà thôi, Kan đâu thể quên được nó.

- Cậu đừng nói nữa, tớ mệt mỏi lắm rồi.

Bun thở dài nhìn dáng vẻ u sầu của Kan, Bun hiểu nỗi khó của thằng bạn, nếu là cậu thì thật sự Bun cũng không biết phải làm gì.

- các cậu có thấy điều gì đó bất thường trong việc này không?

Câu hỏi của Như Nguyệt khiến tất cả phải suy nghĩ. Riêng Bin đã nghĩ đến điều này ngay từ khi bế nó trên tay rồi.

- Tớ cũng thấy có gì đó rất lạ. Sống với Bi từ nhỏ, ít nhiều tớ cũng hiểu con bé, chắc các cậu cũng thấy nhiều lần Bi bình tĩnh trước mọi chuyện, thậm chí khả năng giữ bình tĩnh còn hơn cả chúng ta. Vậy tại sao lần này lại như vậy? Tớ không nghĩ là chỉ vì nhìn thấy một cô gái bước xuống từ xe Kan đâu.

- Nhưng rốt cuộc là tại sao? (Bun)

Không khí chìm vào im lặng, chỉ còn những tiếng thở dài đầy ưu tư. Tất cả đều đang hướng đôi mắt chờ đợi về phía cánh cửa đang khép kín kia.

..........................................
Nắng nhuộm vàng cánh đồng cỏ xanh mướt, nó tung tăng trong tà váy trắng, trên tay cầm mấy nhành hoa dại xinh đẹp. Nó sẽ tặng chúng cho Long ca. Kia rồi, Long ca đang ngồi đợi nó. Nó nhón chân đi thật nhẹ để hù anh.

- Hù... Long... ơ... bạn là ai? không phải Long ca, sao lại giống Long ca đến vậy?

Hahahahahaha... một tràng cười vang lên từ chiếc miệng anh đào xinh xắn của cô bé dễ thương trước mặt nó, giọng cười ấy tại sao lại nghe đáng sợ như vậy? Long ca của nó đang ở đâu?

- A... bạn làm gì vậy, buông tay mình ra, không, đó là hoa của Long ca mà, đừng lấy....... Á...........

- Bi, bà sao vậy tỉnh lại đi, Bi. (Yến giữ vai nó lắc mạnh)

- Không, không... buông ra, nguy hiểm... AAAAAA...

Nó giật mình choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm trên khuôn mặt, lại là giấc mơ đó... một cơn ác mộng.

- Bà bình tĩnh đi, không sao rồi.

Yến ôm nó vào lòng, vỗ về như với một đứa con nít. Nhỏ quay sang chị y tế vẫn đứng đấy nãy giờ vì nhỏ nói chị không nên động vào nó lúc này.

- Chị ra ngoài được rồi ạ, nhưng ra bằng cửa sau chị nhé.

Chị y tế không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu và bước ra ngoài bằng cửa sau.

Trong phòng chỉ còn lại 2 đứa chúng nó.

Nó bắt đầu bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn chưa muốn nói gì, Yến hiểu, nhỏ cũng không muốn khơi dậy nỗi đau trong nó nhưng có lẽ lúc này nhỏ cần nói gì đó để mọi chuyện rõ ràng hơn, có thể sẽ có gì đó khả quan hơn là cứ để nó như vậy.

- Long ca... đã không còn nữa, bà rất rõ điều đó mà, vì vậy đừng bận tâm đến cô gái đó, chỉ là có nhiều nét tương đồng, người giống người thôi.

- Tôi biết.

- Vậy tại sao bà lại như vậy?

- Vì cô ấy không chỉ có khuôn mặt giống Long, mà còn giống người trong giấc mơ kì lạ của tôi từ nhỏ đến giờ.

- Giấc mơ? Sao chưa bao giờ bà kể cho tui nhỉ?

Nó im lặng, thở dài. Yến cũng không cố hỏi thêm nữa nhưng nhỏ cũng không muốn nhìn nó cứ bị đè nặng bởi giấc mơ quái ác nào đó.

- Thôi được, bà không kể cũng được, nhưng hãy quên giấc mơ đó đi, còn cô gái kia... tôi nghĩ bà đủ bản lĩnh để biết mình là ai và mình như thế nào.

- Hì... tôi biết mà, bà yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.

.........................................

Cạch...

Cánh cửa phòng y tế bật mở, cả đám chen nhau lao lại tính hỏi tình hình của nó. Nhưng đập vào mắt họ không phải là dáng vẻ mệt mỏi của cô y tế mà là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của nó.

Tất cả ngơ ngác nhìn nó khiến nó phải bật cười:

- Cảm ơn sự ưu ái của các vị huynh đài, tỷ tỷ, tiểu nữ không sao, chỉ là bị cảm nắng thôi, thật không ngờ lại gây xôn xao như vậy. Để chuộc lỗi, tiểu nữ xin mời các vị ngự giá đến Thủy Tiên Lầu dự tiệc.

Nói xong nó nháy mắt một cái tinh nghịch rồi lon ton chạy lại chỗ Bin và Bun kéo 2 ông anh yêu quý đi.

Ánh mắt nó có lướt qua chỗ Kan, vài giây thôi nhưng đủ để nó biết cậu đang nhìn nó như thế nào, nhất định nó sẽ làm rõ chuyện này, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi.

Nó đi trước ra đến sân trường rồi mà cả lũ kia vẫn còn chưa hết ngơ ngác.
- Ê, có ai biết Thủy Tiên Lầu là ở đâu không? (1 đứa mơ hồ hỏi)

- ????????????

- Hây za, là nhà hàng chuyên lẩu Thủy Tiên đó. (Yến lên tiếng)

- ồ...

cả đám gật gật ra vẻ đã hiểu rồi cũng nhanh chóng kéo nhau đi theo nó.

Vẫn có 2 ánh mắt đang dõi theo nó, 2 cái nhìn khác nhau nhưng đều đang được che đậy bởi một \\\"lớp mặt nạ\\\" hoàn hảo.

- Cảm ơn em đã giúp anh. (kan nhẹ giọng nói với cô gái đang đi bên cạnh)

- Không có gì đâu ạ. Hì, giúp được anh là em vui rồi mà, mà sao anh phải làm như vậy, anh hình như yêu chị ấy nhiều lắm mà. (cô gái ấy nói giọng nhẹ nhàng như gió thoảng, trong và mượt)

- ừ, nhưng anh hết cách rồi. Cô bé vô tư như em không hiểu được đâu.

Cô gái cúi mặt phụng phịu khiến Kan phì cười vì cái tính ngây thơ, trẻ con như ngày nào của cô. Nhưng cậu đâu biết rằng, cô gái ấy cúi xuống chỉ để giấu đi ánh mắt không mấy thiện cảm của mình, một ánh mắt không trong sáng như những gì Kan và bao người vẫn tưởng....

* * *
Nhân vật mới:

+ Bùi Thị Mỹ Duyên, nhỏ hơn chúng nó một tuổi, mồ coi cha, mẹ là chủ tịch tập đoàn Bùi Thị danh tiếng và lớn mạnh, là một thiếu nữ mang vẻ bề ngoài xinh xắn, đáng yêu và vô cùng trong sáng... khiến người khác có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hôm ấy, chúng nó có một buổi quậy phá tưng bừng tại Thủy Tiên.

Nhà hàng này không quá lớn nhưng bài trí rất thoáng và thoải mái. Nói là nó mời mọi người nhưng trên thực tế người trả tiền bao giờ cũng là Bin thế nên anh chàng đang cười như mếu vì hiện tại chúng nó bao trọn cả tầng trên của nhà hàng để đủ chỗ cho gần trăm đứa. Sau cái vụ \\\"tạ lỗi\\\" của nó lần này có khi Bin phải đi thế chấp nhà cửa cũng nên ấy chứ.

Nói vậy thôi chứ thật ra chuyện tiền bạc với Bin chỉ là chuyện nhỏ, Cái anh lo ngay lúc này là cô em gái bé bỏng của mình đang có những biểu hiện hết sức kì lạ.

Kì lạ không phải là nó buồn, nó ủ ê mà ở chỗ nó có vẻ như đang vô cùng vui vẻ, vô cùng tự nhiên.

Anh chẳng thể nhìn thấy một chút gượng ép trong nụ cười rạng rỡ kia của nó, cũng chẳng thấy một nét băn khoăn hay man mác trong đôi mắt nó. Chẳng lẽ nó không cảm thấy ghen hay một chút khó chịu nào khi thấy Kan đi cùng cô gái khác. Thậm trí nó còn rất cởi mở, nhiệt tình bắt chuyện Mỹ với Duyên trong khi Kan giới thiệu cô gái đó là \\\"thanh mai trúc mã\\\" của cậu.

Đó là điều mà Bin và kể cả Kan và Duyên hình như chưa hề nghĩ đến, nó thản nhiên một cách không bình thường. Theo như Bin nghĩ thì chẳng có cô gái nào có đủ bản lĩnh để kiềm chế cho trái tim mình không một gợn sóng khi nhìn người mình yêu thân mật với cô gái khác. Chẳng lẽ nó có thể? Mặc dù nếu thật sự nó có thể không bận tâm đến điều đó thì Bin sẽ yên tâm hơn vì không sợ nó bị tổn thương nhưng Bin không tin mọi chuyện có thể đơn giản đến thế.

Nhìn nó tươi cười trò chuyện với đám bạn, lòng Bin vô cùng hoang mang, hình như anh hiểu quá ít về nó.

- Đừng suy nghĩ nhiều. Bi mạnh mẽ hơn các cậu tưởng nhiều đấy.

Bin giật mình vì giọng nói của Yến đột nhiên vang lên bên cạnh. Anh quay sang nhìn nhỏ, cái nhìn tò mò. Nhưng Yến chỉ nhún vai không có ý định gợi mở thêm điều gì nữa. Bin khẽ thở dài.

- Nếu có thể, hãy nói với tớ chuyện gì đã xảy ra, còn nếu không, tớ cũng không ép, chỉ có điều tớ có thể không cần biết nhưng Bi thì cần và chắc chắn sẽ biết, cậu nên tin điều đó.

Yến nó xong và bước đi lại chỗ đám bạn, bỏ Bin đứng đó với một mớ những suy nghĩ...

......................

Những ngày sau đó, nó và Kan rất ít khi nói chuyện với nhau. Một phần vì Mỹ Duyên lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu khoác tay thân mật lắm nên nó cũng chẳng vô duyên nên mức chạy vào giữa. Phần nữa là vì, cho dù nó luôn tươi cười như chẳng có chuyện gì, trò chuyện như bình thường nhưng Kan lại tỏ ra lạnh nhạt và né tránh. Thậm chí nhiều lúc cậu còn lướt qua nó mà không thèm nhìn như chưa hề quen biết.

Nó không hiểu sao khoảng cách giữa nó và Kan bây giờ lại không duyên không cớ mà trở nên xa vời và nặng nề đến thế.

Nó chẳng làm gì sai, chắc chắn là thế. Và nó khẳng định, cậu cũng không hề có thứ tình cảm gọi là yêu đối với cô gái kia. Vậy thì tại sao, tại sao phải làm vậy? Thắc mắc, nhưng nó không có ý định chạy đến níu kéo, nài ép Kan nói ra nguyên nhân với nó. Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Im lặng... có lẽ là điều tốt nhất mà nó có thể làm. Nhưng nó có thể im lặng nữa không khi mà:

- Là cậu làm đúng không?

Nó ngước lên nhìn Kan khó hiểu. Cậu đang hỏi nó cái gì vậy? Trông nét mặt hình như đang giận giữ thì phải. Nó có làm gì sai à? Đâu có, sáng giờ đến lớp nó sang lớp khác chơi đùa hoài, còn chưa gặp cậu nữa mà. Vừa bước chân về cửa lớp thì đã nghe cậu phun một câu hỏi không đầu không cuối là sao?

- Cậu đang nói gì vậy? Tớ không hiểu. (nó thành thật)

- Cậu đừng giả vờ nữa. Cho dù tớ có lạnh nhạt với cậu, cậu ghét tớ, thì tất cả cũng là do tớ, Duyên không có lỗi gì, cậu tốt nhất đừng động vào cô ấy. Tớ không nghĩ cậu lại là người như vậy?

Kan nói mà như hét lên với nó. Người như vậy là như thế nào, cậu muốn nói nó là loại người gì? Duyên? Duyên sao? Cô gái ấy thì sao, có liên quan gì đến nó à? Nó đưa mắt nhìn vào trong, Duyên đang ngồi trong lớp, nét mặt cô ấy có vẻ tái và hoảng loạn. Nhưng trong cái nhìn của nó thì không. Cô gái ấy, có thể qua mắt bất cứ ai bởi vai diễn xuất sắc kia, nhưng riêng với nó thì khác. Nó đã hiểu tương đối chuyện gì đã xảy ra. Nực cười, nó làm gì cô ta chứ? Nó nên làm gì đây? Chối cãi à? Thanh minh cho mình? Chạy lại 3 mặt 1 lời với Duyên? Hay tát cho Kan một cái vì đã hiểu lầm và lớn tiếng nói nhưng lời khó nghe với nó?

Nếu làm vậy, nó đã không phải là nó:

- Xin lỗi.
Nó nói nhẹ một câu rồi quay người bước ra khỏi cửa lớp. Lũ trong lớp theo dõi màn nói chuyện của 2 đứa nó nãy giờ mà chẳng biết phải làm gì, cũng không biết phải nói gì. Vì bọn họ yêu quý cả 2 đứa nó, lần này không biết ai đúng ai sai. Họ tin nó không làm những việc quá đáng như thế. Nó ngay đến bị đánh sắp chết cũng không đánh trả một cái ngược lại còn tha thứ tất cả vậy thì làm sao lại bày trò dọa Duyên đến ngất xỉu, bấn loạn như vậy được. Nhưng nhìn nhỏ Duyên cũng rất tội, mặt mày sợ đến tái xanh thế kia, hơn nữa nhỏ lại hiền lành và ngây thơ lắm, chắc chắn không phải nhỏ bày trò.

Nhìn theo bóng nó khuất dần sau dãy hành lang, Kan cười chua xót. Chuyện này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu. Kan thôi nhìn nó, cậu bước quay người bước vào lớp, định tiến lại chỗ Duyên để trấn an cô bé nhưng cậu đã bị Yến ngăn lại.

- Một là cậu và cả con nhỏ kia đi xin lỗi Bi. Hai là tớ sẽ khiến cậu hối hận cả đời. Cậu có thể chọn.

Ánh mắt Yến lạnh lùng khó tả. Lần đầu tiên chúng bạn nhìn thấy ánh mắt của nhỏ như thế. Bin và Bun cũng giật mình.

- Yến, cậu nói gì vậy, bỏ đi. (Bun can)

- Im đi, không cần cậu xen vào. (Yến gắt)

Mọi ánh mắt đổ dồn vào nhỏ, ngạc nhiên cùng khó hiểu.

- Nếu tớ không chọn thì sao? Cậu có thể làm gì tớ? Cậu có quyền gì...

CHÁT...

Cả bọn giật mình nhìn Yến. Nhỏ vừa tát Kan một cái, rất mạnh. Kan còn chưa hết bàng hoàng thì giọng Yến lại một lần nữa lạnh băng:

- Tớ có thể làm những điều mà tất cả các cậu ở đây không thể. Muốn thử không?

- Sao bạn lại đánh anh ấy? Có gì cứ trút giận lên mình, mình không oán trách.

Nhỏ Duyên có vẻ như đã ổn định lại tinh thần, chạy lại chỗ Yến và Kan với đôi mắt rớm lệ.

- Tôi đang tự hỏi người như cô mà đi đóng phim thì không biết nổi tiếng đến mức nào nhỉ? Có khi tôi phải chạy theo xin chữ kí cũng nên.

Yến liếc qua Duyên vài giây, giọng nói đều đều pha chút mỉa mai.

- Đủ rồi đấy. Cậu đừng có bắt nạt cô ấy, nếu không dù cậu là con gái và cũng là bạn của tớ thì tớ cũng không nể đâu. (Kan nóng nảy)

Tình hình có vẻ trở nên bất ổn, khó mà hòa bình được, và người bất lợi là Yến. Nhưng nhỏ lại bật cười một tiếng rồi nhếch môi cười lạnh.

- Tiểu Long, xem ra Bi còn lâu mới thực hiện hết lời hứa với anh. Đành vậy, hôm nay xem như em để mọi chuyện trở về vạch xuất phát.

Yến nhẹ giọng nó vài câu mà chẳng ai nghe mà hiểu gì.

Bốp... cạnh... rầm... bụp...

Liền sau đó là những âm thanh \\\"vui nhộn\\\" kèm theo cơ thể lảo đảo của Kan khiến tất cả ngỡ ngàng chẳng kịp phản ứng gì mà chỉ biết trân trân đứng nhìn Yến ra những đòn đánh đầy sức mạnh vào người Kan. Chẳng ai có thể ngờ...

Nhỏ túm cổ áo cậu.

Bụp...

- Cái này là vì tình yêu uổng phí mà Bi dành cho cậu.

Bụp...

- Cái này là vì những giọt nước mắt quý giá rơi xuống má Bi.

Bụp...
- Cái này là vì sự kì vọng của tôi dành cho cậu.

Bụp...

- Cái này...

Cứ thế, mỗi một cú đấm nhỏ lại đưa ra một lý do. Mười mấy lí do rồi...

Kan bắt đầu bừng tỉnh và có ý định chống trả, nhưng vô ích, cậu gần như kiệt sức.

Vậy mà Yến chưa có ý định dừng lại. Nhỏ vẫn còn mạnh tay lắm. Những vết xước, vết bầm đầy trên mặt Kan, máu chảy ra từ khóe miệng, mặn và xót.

- Dừng lại.

Bàn tay Yến đang chuẩn bị đáp xuống mặt kan một lần nữa thì đã bị Bin nắm lại.

Thật ra, anh đã có thể làm điều này sớm hơn, nhưng anh muốn thử xem Yến có thể làm những gì. Và lúc này, có lẽ chuyện nghiêm trọng hơn Bin nghĩ, cậu buộc phải ngăn Yến lại nếu không muốn Kan nhập viện vài tháng.

- Bỏ ra, để tớ dạy cho tên khốn này một trận. (Yến vùng vằng giật tay mình ra khỏi tay Bin)

Bin không hiểu sao yến lại khỏe đến thế, anh chẳng giữ nổi tay nhỏ. Và rồi, trong đầu anh lóe lên một phương án duy nhất.

* * *


  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/5022
.
Lamborghini Huracán LP 610-4 t