Chỉ nghe thế thôi, Yến lập tức buông tay khỏi người Kan, nhỏ đứng bật dậy và quay người nhìn ra cửa. Nhưng chẳng thấy nó đâu cả, nhỏ nhanh chóng hiểu ra Bin cố tình lừa nhỏ để dừng lại.
Liếc xuống nhìn Kan, nhỏ thấy mình hình như ra tay cũng hơi quá thật nên phần nào nguôi ngoai, không có ý định đánh Kan thêm nữa.
- Đừng tin vào những gì mà các cậu nhìn thấy bằng mắt, hãy dùng trái tim và bộ óc ngu ngốc của các cậu mà cảm nhận và suy nghĩ. Các cậu nghĩ, cứ cười là đang vui sao, vậy thì đừng bao giờ gọi Bi một tiếng bạn, vì thực tế, các cậu còn không bằng một người xa lạ. Các cậu có hiểu Bi muốn gì, cần gì và nghĩ như thế nào không? Đặc biệt là cậu, Kan ạ, cậu nghĩ cậu có thể giấu bất cứ điều gì mà cậu muốn, làm bất cứ điều gì mà bản thân cậu cho là đúng và không quan tâm xem nó có thật sự đúng hay không sao? Tớ không hiểu vì sao cậu cố tình đẩy Bi ra, nhưng nếu cậu nghĩ chỉ vì màn kịch cậu đóng mà có thể làm Bi hận cậu, quên cậu và buông tay, thì tớ xin lỗi phải nói cho cậu một sự thật, cậu đã quá coi thường Bi rồi đấy. Bi không phải búp bê, cũng không có thiên chức như một con giối...
- Đủ rồi, Yến.
Nó nói rồi kéo tuột Yến ra khỏi lớp trong khi tất cả vẫn còn chưa kịp nhận thức sự xuất hiện của nó.
Cả lớp thở dài nặng nề. Mỹ Duyên vội vàng chạy lại đỡ Kan đứng dậy, nhỏ thút thít:
- Anh, anh có sao không, sao lại để bạn ấy đánh như vậy chứ, hức hức...
Kan chẳng buồn trả lời nữa, không chỉ vì cậu mệt, mà còn vì cậu đang mải suy nghĩ về những gì Yến vừa nói. Phải chăng cậu đã sai, sai thật rồi sao?
Nó và Yến đứng dựa vào một gốc cây sau trường. Trời không nắng, gió dường như cũng mệt mỏi nên chẳng buồn lướt qua những vòm lá. Cả hai cùng im lặng, vì không cần phải nói bất cứ điều gì thì chúng nó vẫn hiểu được cô bạn mình đang nghĩ gì.
Yến luôn luôn là người hiểu nó nhất, nếu không tính một người giờ đã không còn nữa. Còn nó, chỉ cần nhìn vào đôi mắt Yến, đủ để nó đọc hết mọi suy nghĩ của nhỏ. Những lúc thế này, sự thấu hiểu quan trọng và giá trị hơn bất cứ lời an ủi nào.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Yến lên tiếng trước:
- Bà suy nghĩ xong chưa?
- Tôi cần thêm thời gian.
- Tùy bà, nhưng đừng để mình quá thiệt thòi, sự nhân ái và vị tha của bà đôi khi không cần thiết đâu.
- ừ, có lẽ.
- Đến lúc bà thực hiện nốt lời hứa của mình với anh ấy rồi.
Cả 2 lại hướng ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, nơi mà hình như có một bóng dáng đang ẩn hiện và nở nụ cười trìu mến.
- Bi, bi, cậu có sao không?
Liền ngay đó là 3 chị em Như Nguyệt lao lại ôm chầm lấy nó. Nó cười tươi gỡ 3 con bạn ra:
- Không sao, các cậu yên tâm.
- Sao lại không sao? Sao cậu ấy lại có đối xử với cậu như vậy được chứ? Tớ sẽ đi cho cậu ta một trận. (Như Quỳnh nổi nóng)
- Thôi đi Quỳnh, theo tớ nghĩ cũng chỉ vì con nhỏ kia quá xảo quyệt thôi, không trách Kan hoàn toàn được. (Như Nguyệt có vẻ thấu đáo hơn)
- Nhưng mà chẳng lẽ để vậy, em không cam lòng, không ngờ sau cái khuôn mặt ngây thơ kia lại là một con cáo. (đến lượt Như Linh bức xúc)
- Thôi được rồi, chuyện này các cậu chưa hiểu hết đâu, hãy để Bi giải quyết, tin cậu ấy đi. (Yến lên tiếng)
- ừ, nhưng may cho nó là hôm nay 3 bọn tớ đến muộn nên giờ mới biết chứ lúc đó tớ ở đấy thì con nhỏ không yên đâu. (Như Linh còn hậm hực)
Nhưng rồi, chợt nhận thấy sự im lặng của nó nãy giờ nên mấy nhỏ không nói thêm nữa, để cho nó được yên tĩnh.
...................................
Liền một tuần sau đó, nó nghỉ học, không đến trường, cũng chẳng ra khỏi nhà. Nó hay nhốt mình trong phòng nên Bin cũng chỉ được gặp nó lúc ăn cơm, nhưng nó chỉ im lặng ăn rồi lại lên phòng.
Bin nhìn cô em họ bé nhỏ của mình mà lòng buồn khôn tả. Lúc này anh chẳng làm được gì giúp nó cả. Bin biết nó đang bị tổn thương nhiều lắm, nhưng anh vô dụng quá, chỉ có thể đứng nhìn nó thôi, ngay một câu vỗ về anh cũng không thể nói được, vì anh biết sẽ chẳng có tác dụng đâu.
Hôm nay là ngày thứ 7 nó như vậy rồi.
Trời đã bắt đầu trở lạnh, nó khoác chiếc áo choàng ấm áp rồi bước ra phía cửa.
- Em đi đâu vậy?
Bin nhìn nó lo lắng hỏi. Nó quay lại mỉm cười trấn an anh:
- Em đi dạo, lâu lâu không ra ngoài, nhớ ánh sáng mặt trời và những cơn gió quá, hì...
Nó cười, nụ cười đầu tiên sau một tuần. Có vẻ nó đã ổn hơn nhưng Bin vẫn còn lo lắng lắm. Như nhận thấy sự lo lắng ấy trong đôi mắt Bin, nó nói thêm:
- Anh yên tâm đi, đừng lo cho em, em ổn, em là ai chứ? Là em của anh cơ mà.
Bin tiến lại xoa đầu nó. Đành để nó đi vậy, có lẽ ra ngoài sẽ tốt hơn cho nó.
Ngọn đồi quen thuộc nhưng hôm nay không còn nhuộm vàng màu của nắng, cũng không có những con gió nhẹ làm bay bay tóc có như hôm nào. Chỉ có nụ cười âu yếm trên gương mặt kia là chẳng khi nào thay đổi, ấm áp và yêu thương.
Đứng trước mộ Long, nó lặng người hồi lâu. Chợt nhận ra nước mắt từ lúc nào đã chảy dài bên má. Nó sẽ không lau đi đâu, chỉ một lần duy nhất, nó sẽ để cho nước mắt mình ướt nhòa trước mặt Long, sẽ để anh nhìn thấy nó khóc như thế nào, có thể anh sẽ buồn vì nó nhưng dẫu sao nó cũng chỉ có thể khóc với anh mà thôi.
- Anh à, nếu như anh không đi thì có lẽ em sẽ không gặp và không yêu cậu ấy. Nếu như vậy thì giờ này anh đang nhìn thấy em cười. Em xin lỗi, vì đã không nghe lời anh, em đã khóc, nhưng xin anh, cho em khóc một lần nữa thôi, anh nhé. Khóc xong, em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không im lặng và nhìn mọi thứ vụt khỏi tầm tay em nữa, và lời hứa với anh... em nhất định sẽ hoàn thành nốt. Anh yên tâm, em sẽ để anh luôn được mỉm cười vì em... cho em được ở bên cạnh anh ngày hôm nay nhé, em sẽ lấy sức mạnh từ anh, để vượt qua tất cả.
Nó lặng lẽ ngồi xuống, dựa lưng vào cạnh ngôi mộ. Long ca đang ở bên nó, vỗ về nó và ru nó ngủ. Mặc dù trời đang là buổi sáng, nhưng cảm giác bình yên nơi đây đã khiến nó thiếp đi, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất sau cả tuần qua của nó. Hình như có một tia nắng hiếm hoi vừa lướt qua trên khuôn mặt thiên thần đang say giấc.
Mấy cuộc gọi liên tiếp với nội dung tương tự như thế đã diễn ra.
Một lát sau, Yến, Bun, Nguyệt, Linh, Quỳnh, và cả Kan đã có mặt tại phòng khách nhà Bin. Gương mặt ai cũng hiện lên một nét lo lắng nhất định. Đã hơn 7 giờ tối mà vẫn chưa thấy nó về, chẳng ai biết nó đi đâu cả.
Kan ôm đầu đau khổ, là tại cậu, chắc chắn là tại cậu, vì cậu mà nó mới trở nên như vậy. Nếu nó gặp chuyện gì thì cậu làm sao sống nổi đây?
Cả đêm hôm ấy, 7 đứa chia nhau đi tìm nó khắp nơi nhưng chẳng có kết quả gì. Nỗi lo lắng mỗi lúc một lớn dần, điện thoại của nó để ở nhà nên chẳng có chút hi vọng nào liên lạc với nó.
Đã 5 giờ sáng, cả 7 đứa mệt mỏi ngả người vào ghế sofa. Kan đứng bật dậy, Bun vội gọi giật lại:
- Cậu đi đâu vậy? Vô ích thôi.
Nhưng Kan mặc kệ, cậu nhất định phải tìm được nó, Kan vẫn tiếp tục lao ra khỏi cửa.
Kan sững người, là nó đang đứng ngay trước cửa nhưng...
- Bi...
Cậu chỉ kịp hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy lại đỡ lấy thân hình đang ngả dần xuống của nó. Nó ngất đi trong vòng tay của cậu.
Thấy vậy, mấy đứa vội vã chạy ra. Kan nhanh chóng bế nó chạy lên phòng, cậu cẩn thận đặt nó xuống giường rồi cùng Bin và Bun ra ngoài để 4 cô nàng chăm sóc cho nó.
Ngồi dưới nhà, lòng Kan đau nhói, khuôn mặt nhợt nhạt của nó khiến tim cậu thắt lại. Cả Bin và Bun cũng đau lòng không kém. Chắc chắn nó đã ở ngoài trời cả đêm hôm qua, vì thế mà quần áo mới ướt sũng như vậy, đêm qua đã mưa, dù không lớn nhưng mà lạnh lắm. Chỉ cần nghĩ đến đấy là trái tim cả 3 đau gấp trăm lần nỗi đau mà nó phải chịu.
- Cậu định sẽ thế nào? (Bin lên tiếng)
- Tớ không biết, nhưng tớ còn có thể làm gì đây? Khi cô ấy tỉnh lại, có lẽ tớ không nên để cô ấy nhìn thấy tớ thì tốt hơn. Hãy chăm sóc thật tốt cho Bi giúp tớ. (Kan cố nói thật bình tĩnh trong khi trái tim cậu đang run lên vì đau)
Ánh sáng hắt vào qua cửa sổ, nó khó nhọc hé mở đôi mắt. Đầu nó còn choáng váng lắm, nó đưa tay sờ lên đầu, một chiếc khăn ướt còn đắp trên trán nó. Có lẽ nó đã bị sốt và hình như nó ngủ hơi lâu rồi thì phải.
Với tay tìm chiếc điện thoại, đã hơn 8 giờ sáng rồi và thật tệ là nó đã ngủ liền 2 ngày, chắc chắn mọi người lo cho nó lắm.
Hương thơm từ mấy món ăn dưới nhà nhẹ nhàng bay qua mũi nó, có vẻ như Bin đang nấu ăn dưới bếp. Nó mỉm cười thật nhẹ bước xuống khỏi giường. Làm VSCN xong, nó cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn mệt mỏi nữa. Nó ngắm mình trong gương. Chà, hình như da nó xanh hơn một chút thì phải, cũng chẳng sao, vẫn còn đẹp chán, nó tự bật cười với mình trong gương.
Cạch...
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, Bin bước vào với một khay đồ ăn nóng hổi nghi ngút khói trên tay. Bin hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.
- Em dậy rồi hả, mau ăn đi nè, biết giờ này em tỉnh nhưng mà không ngờ lại khỏe nhanh đến thế.
- Hứ... thế không lẽ anh muốn em bệnh hoài hả? (nó phụng phịu)
Bin phì cười, lâu lắm mới lại thấy cái nũng nịu trẻ con của nó, có lẽ nó đã ổn hơn nhiều, vậy mà anh cứ lo mãi, sợ khi tỉnh dậy nó sẽ lại âu sầu như mấy ngày trước, nhưng xem ra anh còn hiểu nó quá ít.
Bin ngồi nhìn nó ăn hết cả khay thức ăn. Lần đầu tiên thấy nó ăn nhiều như vậy, mà cũng phải thôi, 2 ngày rồi nó hôn mê suốt có ăn uống gì đâu chứ.
Ăn xong, nó cầm ly nước lên uống. Anh định bưng khay đi xuống nhà để nó nghĩ ngơi nhưng nó đã ngăn lại. Anh nhìn nó khó hiểu, nó cười và vỗ tay xuống chỗ cạnh mình kêu anh ngồi xuống. Bin đặt chiếc khay xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Có chuyện gì thế bé yêu?
- Em lớn rồi chứ bé hồi nào chứ, nói lại đi.
- Với anh, em lúc nào chẳng bé. Thôi được rồi, nói nhanh nào.
Im lặng một lúc rồi nó mới lên tiếng một cách nghiêm túc:
Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện http://SaoViet.Me
- Nói cho em biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Kan, tốt nhất đừng nên giấu em.
Bin lặng người nhìn nó. Ở nó lúc này có gì đó rất trưởng thành, rất chắc chắn và kiên quyết. Anh không biết nên nói thế nào với nó bây giờ. Thật sự là chuyện này dù có nói cũng đâu thể giải quyết được gì, chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp thôi, anh không muốn nó phải bận tâm, thà cứ để nó nghĩ rằng Kan đã thay đổi có lẽ sẽ tốt hơn.
- Bi à, Kan đã thay đổi rồi, em quên cậu ấy đi, còn nhiều người luôn sẵn sàng yêu em mà.
Nó thở dài. Bin vẫn nói dối nó, vẫn không muốn cho nó biết sự thật. Nó quay sang nhìn thẳng vào Bin:
- Em bảo anh đừng nói dối em cơ mà. Rốt cuộc thì tối hôm đó chuyện gì đã xảy ra. Thật sự thì em không muốn ép anh, nhưng nếu anh không nói thì em cũng sẽ tự tìm hiểu được, chưa cần đến 30 phút đâu, chỉ là em tạm thời chưa muốn làm thế, anh biết mà, từ trước đến giờ em chỉ nói những gì em có thể làm được.
- Em...
Bin nhìn nó đầy ngạc nhiên, những gì nó vừa nói khiến anh ngỡ ngàng, bỗng chốc nó như trở thành một người khác, sâu sắc hơn nhiều so với một bé Bi luôn cần anh che chở. Mặc dù chẳng hiểu sao Bi lại có thể nói như vậy, nhưng nhìn vào mắt Bi, anh biết Bi có thể làm được điều mà nó nói. Cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ, anh quyết định kể lại cho nó nghe mọi chuyện
Nó chăm chú nghe từng lời kể của Bin, thỉnh thoảng nó lại khẽ chau mày.
- Đó, chuyện là vậy, giờ thì em hiểu rồi chứ. Anh cũng không biết tại sao bọn họ muốn Kan phải rời xa em, chẳng lẽ là vì muốn Kan đau khổ? Dù sao thì Kan cũng chỉ vì không muốn lũ người kia làm gì tổn hại đến em thôi, nên em...
- Họ thật sự mạnh đến vậy sao?
Khác với suy nghĩ của Bin rằng nó sẽ xúc động hoặc sẽ cảm thấy day dứt chút nào đó vì đã hiểu lầm Kan, Bin hơi bất ngờ trước sự quan tâm của nó đến sức mạnh của đám người kia, nhưng rồi anh cũng gật đầu:
- ừ, bọn họ quá mạnh, bang của bọn anh không thể đánh lại.
- Vậy Thiên kỳ đâu? (nó hỏi một cách thản nhiên)
Lại một lần nữa nó khiến Bin phải tròn mắt. Thiên Kỳ? Làm sao nó lại biết đến Thiên Kỳ? Chắc chắn không phải là nghe bọn đàn em của anh trong bang nói được vì tên của 3 phó bang chỉ có 3 bang chủ mới biết, hơn nữa nó còn gọi hẳn tên anh ta một cách khá thân thiết như vậy nữa, chuyện này...
- Làm sao em biết Thiên Kỳ?
- Trả lời em trước đi đã, 3 người họ đâu?
- À, họ đã đi Mỹ trước đó, nhưng em...
- Có gì em sẽ kể anh nghe sau, giờ em phải đi tìm Kan đã.
- Để làm gì chứ?
- Hì, không có gì.
Nói xong nó đứng dậy đi xuống nhà. Bin nhìn theo đầy khó hiểu, thật sự thì gần đây nó rất khó hiểu. Còn cả Yến nữa, rõ ràng là nhỏ có võ, thậm chí có thể xếp vào hàng cao thủ nữa, nhìn cách nhỏ đánh Kan hôm bữa thì chắc chắn là như vậy. Không lẽ...
Trong đầu Bin bắt đầu nảy ra những suy nghĩ mà trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng đến. Chắp nối những gì đã xảy ra thì suy nghĩ của anh cũng có cơ sở lắm. Nhưng nếu là vậy thật thì khó có thể tin được, Yến có lẽ còn có khả năng, nhưng Bi làm sao có thể.......................
* * *
Cho taxi dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, nó nhanh chóng trả tiền và bước xuống khỏi xe.
Đưa mắt nhìn vào trong, nó thấy có 2 cô gái mặc quần áo giống nhau đang tưới cây trong sân, chắc là giúp việc nhà Kan.
Ting... ting...
Nó đưa tay nhấn chiếc chuông nhỏ, lập tức 1 trong 2 cô gái kia chạy ra mở cổng.
- Em chào chị. (nó lễ phép cúi đầu)
- ừm, chào em. (cô gái cũng mỉm cười đáp lại nó)
- dạ. Chị gọi giúp em Kan được không ạ.
- Ơ... chuyện này... (cô gái nhìn nó ngập ngừng)
- Sao ạ? (nó lấy làm lạ hỏi)
- Thật ra bọn chị chỉ được phép làm việc ở dưới sân vườn thôi, còn trong nhà thì ít được vào, đặc biệt là lầu trên lại càng không. Hơn nữa, mấy bữa nay cậu chủ rất lạ, cứ nhốt mình trên phòng suốt. (cô gái còn lại đã đi ra từ lúc nào, lên tiếng giải thích)
Nó hơi nhíu mày rồi mỉm cười bảo 2 chị cho vào bên trong sân, chẳng khó để 2 người cho nó vào.
Nó bấm số gọi cho Kan nhưng mà mấy lần liền đều không thấy cậu bắt máy. Nhìn xung quanh một lượt, nó quay ra nói với 2 chị giúp việc rằng nó là bạn của Kan và 2 chị có thể về nghỉ ngơi không cần làm nữa, việc còn lại nó sẽ giúp. Lúc đầu 2 chị cò hơi e dè nhưng rồi cũng bị nụ cười dễ thương của thuyết phục.
Đợi 2 người đi khuất sau cánh cổng, nó đi ra phía sau vườn ngước lên nhìn cái ban công tầng trên. Cũng khá là cao, đứng dưới này mà gọi chắc là vô tác dụng.
Nghĩ thế nó lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, ánh mắt nó dừng lại ở 1 cây chậu lộc vừng khá xua xuê được đặt ngay gần bức tường. Khoảng cách từ tán cây lên đến ban công vẫn còn khá là xa vì cái cây chẳng cao bao nhiêu, nhưng có lẽ chỉ cần vậy là đủ.
Cũng may là nó đang mặc quần áo khá thoải mái nên...
Nó lùi lại phía sau vài bước rồi khẽ nhún chân tung người bật lên ngọn cây lộc vừng, lấy một cành cây làm điểm tựa để lấy đà nó nhảy lên thật cao một cách hết sức nhẹ nhàng, nó tiếp xuống ban công dễ dàng không gây ra một tiếng động.
Theo như nó đoán thì căn phòng giáp với ban công này chính là phòng của Kan.
Suy nghĩ vài giây, nó lấy tay đập cửa ầm ầm miệng liên tục gọi.
- Kan, mở cử nhanh, mở...
Cạch...
Kan ngơ ngác nhìn nó. Cậu chắc chắn là vô cùng kinh ngạc trước việc nó tự nhiên xuất hiện trên ban công nhà cậu một cách bất khả thi thế này.
Nó trông dáng vẻ lơ ngơ của kan mà phải cố nén cười thành tiếng. Nó chỉ khoe cái nụ cười nhăn nhở tươi rói của mình ra trước cậu vài giây rồi ngang nhiên lướt qua mặt cậu đi thẳng vào trong phòng.
Kan giật mình vào theo, cố lấy giọng lạnh lùng nhất có thể, kan lên tiếng:
- Sao cậu lại có mặt ở đây?
- Đâu, sao đâu, làm gì có sao. (nó lí lắc)
- Cậu... tôi không có gì muốn nói với cậu, cậu có thể về.
Kan quay đi che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình khi nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của nó.
Choang.... Á...
Kan giật mình quay lại. Những mảnh thủy tinh vung *** dưới sàn, còn nó thì đang ngồi bệt dưới đất, nắm chặt lấy bàn tay của mình để ngăn không cho máu chảy. Kan hốt hoảng chạy lại nắm lấy tay nó:
- Có đau không? Đưa đây tớ xem.
Nhìn cái điệu bộ sốt sắng của Kan khiến nó chỉ muốn bật cười, nhưng mà tạm thời thì chưa nên cười vội. Nó giật mạnh tay mình ra khỏi Kan:
- Không cần cậu lo, chẳng phải cậu không quan tâm đến tớ sao? Vậy thì cứ kệ tớ đi, còn nếu cậu trách tớ vì làm vỡ quả cầu của cậu thì tớ sẽ đền, ok.
- Cậu... nói vậy mà nghe được à.
- Sao mà không nghe được, rõ ràng cậu vừa nghe đó thôi. Chẳng lẽ cậu còn lo lắng cho tớ à.
- Tất nhiên là c... à không rồi. Được thôi, vậy cậu cứ đền lại quả cầu như cũ cho tớ.
Kan lấy lại vẻ lạnh lùng. Thiếu chút nữa là cậu đã vô tình làm hỏng hết mọi chuyện rồi, nó mà biết cậu quan tâm đến nó thế nào thì những ngày vừa qua chẳng phải cậu đã làm toàn những việc vô ích thôi sao. Cậu đứng dậy, quay người đi lại phía cửa hướng ra ban công. Kan cố gắng để ngăn mình không nghĩ đến bàn tay đang chảy máu của nó, nhưng mà thật sự cậu đang rất đau.
Bỗng dưng, kan cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau,. Cậu biết, chỉ có thể là nó, ngay lúc ấy, cậu chỉ muốn thời gian ngừng trôi, muốn quay người lại và ôm lấy nó, thật chặt, nhưng tất cả chỉ là mong muốn của cậu mà thôi, cậu không được phép làm như thế. Kan cố tỏ ra thờ ơ với cái ôm từ nó, chỉ có điều trái tim Kan đang phản bội lại mọi ý nghĩ của cậu, nó đang đạp rộn ràng, loạn nhịp.
Tất nhiên, nó cảm nhận được điều đó. Dựa đầu vào tấm lưng rộng rãi, chắc chắn của Kan, nó cất giọng khe khẽ:
- Ngốc ạ, tớ sẽ không đền cho cậu quả cầu xấu xí đó đâu, vì tớ chẳng tìm đâu ra quả cầu xấu như thế cả, nhưng mà... tớ sẽ bù lại cho cậu bằng trái tim của tớ nhé.
- Cậu... nhưng tớ...
Thật sự thì lúc này dù cố gắng đến đâu Kan cũng không còn tỏ ra lạnh lùng với nó được nữa. Cậu không dám thừa nhận cậu còn yêu nó nhiều lắm, nhưng nước mắt cậu đang rơi vì nó. Vì biết nó yêu cậu nhưng lúc này đây cậu không thể đến bên nó được, cậu sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, sợ điều gì tồi tệ sẽ xảy đến với người con gái cậu yêu thương nhất... và cậu đau, đau lắm.
- Cậu định nói là cậu không còn yêu tớ, không còn quan tâm đến tớ đúng không? Nhưng cậu không cần làm thế nữa đâu, vì những gì cậu đã và đang biểu hiện đã nói cho tớ biết tất cả. Tớ cũng đã biết vì sao cậu làm vậy rồi. Vì thế, đừng cố tỏ ra lạnh lùng với tớ.
Lần này Kan phải quay người lại, cậu nhìn nó sững sờ. Nó đã biết tất cả rồi sao?
- Anh Bin đã nói cho tớ.
Biết Kan đang thắc mắc nên nó trả lời luôn. Kan thở dài, vậy là cậu không cần diễn kịch nữa, nhưng mà dù vậy thì cũng đâu có ích lợi gì.
- Cậu biết rồi thì thôi, nhưng như vậy chắc cậu cũng hiểu, tớ không muốn cậu chịu tổn hại gì, vì thế chúng ta...
- Cậu biết Queen chứ? (nó cắt ngang lời Kan)
- Queen??? Có nghe qua, nhưng mà sao cậu lại... cậu quen biết cô ta sao? (Kan ngạc nhiên)
- Có thể cho là như vậy.
- Vậy ý cậu là sẽ nhờ cô ta giúp, nhưng cô ta chẳng phải đã mất tích hơn 2 năm rồi sao?
- Thôi chuyện đó để sau đi, chỉ cần cậu gỡ cái bộ mặt ủ rũ mà cậu đeo suốt mấy ngày qua xuống là được.
- Cái gì? Tớ ủ rũ bao giờ chứ? (Kan giãy nảy lên phản bác)
- Ơ... thế mà tớ lại nghe người ta nói là có ai đó suốt ngày ủ rũ ngồi trong phòng tự kỷ không cần ăn uống luôn cơ đấy. (nó nhìn Kan, cười gian chêu chọc cậu)
- ừ đấy, vì tớ yêu cậu, thế chẳng phải cậu cũng yêu tớ sao?
- Ơ... tớ có nói thế hồi nào à?
Nó thản nhiên tỏ ra ngơ ngác khiến Kan tức sôi máu, toàn chọc cậu là giỏi. Kan hậm hực bước qua nó đi vào trong phòng rồi ngồi phịch xuống giường, ôm đầu vò tai bứt tóc.
Nó nhìn cậu mà phì cười, lại có cái tính trẻ con nữa rồi. Nó cũng đi lại, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Kan, nó nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào cậu chăm chú. Kan giận dỗi quay đi.
- Á... cậu làm gì vậy?
Kan la oai oái vì nó đang dùng tay bẹo 2 bên má cậu như với một đứa con nít, mà nó bẹo đau ơi là đau ý chứ.
- Cho chừa, ai bảo dám giận tớ làm gì. (nó thản nhiên)
- Thì tại cậu nói không yêu tớ chứ sao. (Kan cúi đầu, mặt cậu đỏ bừng)
- Thôi được rồi, ghé đây tớ nói cho nghe, nghe cho kỹ nhé.
Mắt kan sáng rực, cậu hí hửng ghé tai lại gần nó chờ đợi câu nói mà cậu muốn nghe nhất.
Nó cười gian một cái rồi đưa miệng sát lại tai Kan, gần thật gần..........................................
* * *
A... con nhỏ đáng ghét kia, sao cậu dám cắn vào tai tớ hả, đứng lại đó nhanh.
Vậy là hai đứa nó rượt nhau chạy lòng vòng khắp trong phòng. Mọi vật dụng cơ bản đều được đem ra làm \\\"vũ khí chiến đấu\\\", nào chăn, nào gối, thậm chí là cả mấy quyển tạp chí.
Sau một hồi chạy qua chạy lại, cả 2 đứa đều mệt, và kết quả là:
- Cậu làm gì vậy hả? Có dậy ngay không?
Nó hùng hổ \\\"đe dọa\\\" Kan. Nhưng rất tiếc là lần này lời đe dọa của nó bị vô hiệu hóa. Kan vẫn 1 mực ghì chặt nó xuống giường, mặt cậu gian không tả nổi.
- Trừ khi cậu nói yêu tớ. Không thì còn lâu nhé.
Hình như đây là lần đâu tiên cậu khuất phục được nó nha. Cơ bản là vì chạy nãy giờ nên nó mệt, hơn nữa dù sao Kan cũng là con trai nên nó không còn đủ sức để tự mình thoát ra khỏi tay cậu nữa.
Kan chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng cực kì đáng yêu của nó. Cuối cùng thì nó cũng chịu lên tiếng:
- Thôi được rồi, tớ nói 1 lần thôi đấy.
Nó nhìn thẳng vào Kan, ánh mắt yêu thương và ấm áp. \\\"em yêu anh\\\", 3 tiếng giản đơn sao mà ngọt ngào đến thế, nó làm Kan say, làm Kan hạnh phúc. Không phải là \\\"tớ yêu cậu\\\" như Kan mong ước mà nó vừa gọi cậu là \\\"anh\\\" và xưng \\\"em\\\" cơ đấy.
Trông nó có vẻ hơi ngại ngùng thì phải, nó ngoảnh mặt sang bên cạnh tránh ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc của Kan. Cậu hiểu điều đó, cậu khẽ cúi xuống thì thầm vào tai nó một câu nhẹ nhàng \\\"anh cũng yêu em\\\".
Khi nó bối rối quay lên nhìn Kan thì cũng là lúc môi cậu đặt lên môi nó. Một nụ hôn dài và ngọt ngào mang tất cả tình yêu của cả 2 đứa. Luyến tiếc rời bờ môi nó, cậu nhìn nó đầy âu yếm rồi dịu dàng nói:
- Cùng tớ vượt qua tất cả nhé.
Nó im lặng gật đầu. Kan cười hạnh phúc, cậu lật người nằm xuống cạnh nó.
- Cậu có biết là 2 ngày qua cậu hôn mê, được ngủ quá trời còn tớ thì không thể ngủ 1 phút nào không hả? Vì vậy bây giờ tớ buồn ngủ lắm, Cậu có thể cho tớ mượn cậu làm gấu ôm để ngủ một hôm không?
Không đợi nó trả lời, Kan vòng tay ôm chặt lấy nó, cậu nhắm mắt ngủ ngay được và trên môi vẫn còn vương một nụ cười hạnh phúc.
Trông Kan lúc này dễ thương lắm, nó ngắm cậu ngủ mà lòng bình yên đến lạ. Thương cậu quá, chắc hẳn mấy tuần qua phải cố tỏ ra thờ ơ với nó đã khiến cậu vô cùng đau khổ, nhìn mắt cậu hơi sưng và đỏ, vẻ mặt cũng phờ phạc hơn nhiều, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ nó. Mi nhẹ lên trán cậu một cái rồi nó cũng ôm chặt lấy Kan, dụi đầu vào ngực cậu và ngủ, cho dù nó chẳng buồn ngủ tí nào.
Tối hôm ấy, nó cùng Kan về nhà Bin, đồng thời nó cũng gọi cho cả mấy người kia đến nữa.
Lúc nó và Kan bước vào thì đã thấy mấy đứa chờ sẵn ở phòng khách rồi. Vừa thấy nó Yến đã hỏi ngay một câu mà ngoài nó ra thì có lẽ không ai hiểu gì:
- Bà quyết định rồi hả?
Nó gật nhẹ đầu. Bấy nhiêu đủ để Yến hiểu, nhỏ cười nhìn nó, cuối cùng thì nó đã biết mình nên làm gì.
Không ngồi xuống ghế, nó đi lại và nói:
- Mọi người đi theo em. Cũng đến lúc để một số bí mật được bật mí.
Dù không hiểu nó đang muốn nhắc đến chuyện gì nhưng tất cả vẫn đứng dậy đi theo nó.
- Này, khoan đã.
Nó đang định leo lên ngồi sau chiếc mô tô của Bin thì bị Kan kéo lại. Nó quay lại ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy?
- À...xe tớ cũng chưa ai ngồi mà, hay cậu qua tớ chở đi, để Bin đi một mình cho thoải mái.
Kan vội vàng viện ra một cái lí do hết sức là vớ vẩn khiến chúng nó phì cười. Nhưng dù sao cũng may là nó chịu ngồi sang xe cậu. Chúng nó đội nón bảo hiểm rồi mấy chiếc mô tô phân phối lớn cùng lúc lao ra khỏi sân nhà Bin.
Đi được một quãng, nó và Kan bị tụt lại phía sau. Nó vỗ vai Kan:
- Ê, cậu không đi nhanh hơn được à, mọi người đi hết rồi kia.
- Ơ, tớ sợ đi nhanh khiến cậu sợ nên mới đi chậm đấy chứ.
- Cái gì, tớ sợ, chứ không phải vì cậu muốn bắt tớ ôm cậu từ đằng sau thế này lâu hơn một chút à?
- Ơ... thì... thì...
Ngồi đằng sau nhưng nó vẫn biết rõ rằng Kan đang đỏ mặt, lúc nãy cậu nhất quyết bắt nó ôm lấy cậu cho đỡ lạnh, rồi lại còn đi xe với vận tốc 20km/h nữa chứ, cứ như là vừa đi vừa bò ra đường vậy. Chẳng phải suy nghĩ nhiều nó cũng biết cậu làm thế để làm gì nên tính chọc cậu chút cho vui.
- Thôi, cậu đi nhanh đi, tớ không buông tay ra đâu.
Kan ngượng ngập cười trừ rồi cũng tăng ga phóng vụt lên, bị nó phát hiện \\\"ý đồ\\\" khiến Kan hơi xấu hổ nhưng mà chỉ cần nó nói sẽ không buông cậu ra, vậy là được rồi.
Két...
Theo lời nó, Kan cho xe dừng ngay trước cửa bar AN, Yến đã dẫn mấy đứa đến đứng sẵn chờ nó. Ngoại trừ Yến ra thì ai cũng thấy khó hiểu vì sao nó lại bảo mọi người đến đây, bar vốn chẳng phải chỗ thân thuộc gì với nó.
Trong khi mấy đứa vẫn ngẩn ngơ thắc mắc thì nó đã nắm tay Kan kéo tuột vào trong. Tiếng nhạc sập sình nhộn nhịp, đó vẫn là cái không khí quen thuộc ở bất cứ bar nào. Thấy chúng nó, bọn đàn em Thiên Long bang cúi chào, mà cụ thể là chào 3 vị bang chủ của họ.
Ba chàng gật đầu với đám đàn em rồi nhanh chóng bước theo nó. Lại thêm một thắc mắc nữa, nó đang dẫn mọi người đi về phía căn phòng Vip của bar, nơi mà ngoài 3 bang chủ và 3 phó bang thì không ai được đến gần. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là chỉ một cái quẹt tay nhẹ nhàng nó đã khiến cho cánh cửa phòng bật mở. Tại sao nó lại làm được điều này trong khi thẻ mở cửa chỉ có 6 cái và do 6 người cầm mất rồi. 3 chàng tròn mắt ngỡ ngàng trong khi nó đã đi vào bên trong một cách vô cùng tự nhiên và có vẻ quá quen thuộc.
- Vào thôi.
Yến lên tiếng kéo cả 3 trở về trạng thái bình thường. 3 chị em Như Nguyệt thì không biết bất cứ chuyện gì nên việc nó làm từ nãy đến giờ đối với 3 nhỏ cũng chỉ như những việc bình thường là mở một cánh cửa và bước vào.
- Này, khoan đã.
Nó đang định leo lên ngồi sau chiếc mô tô của Bin thì bị Kan kéo lại. Nó quay lại ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy?
- À...xe tớ cũng chưa ai ngồi mà, hay cậu qua tớ chở đi, để Bin đi một mình cho thoải mái.
Kan vội vàng viện ra một cái lí do hết sức là vớ vẩn khiến chúng nó phì cười. Nhưng dù sao cũng may là nó chịu ngồi sang xe cậu. Chúng nó đội nón bảo hiểm rồi mấy chiếc mô tô phân phối lớn cùng lúc lao ra khỏi sân nhà Bin.
Đi được một quãng, nó và Kan bị tụt lại phía sau. Nó vỗ vai Kan:
- Ê, cậu không đi nhanh hơn được à, mọi người đi hết rồi kia.
- Ơ, tớ sợ đi nhanh khiến cậu sợ nên mới đi chậm đấy chứ.
- Cái gì, tớ sợ, chứ không phải vì cậu muốn bắt tớ ôm cậu từ đằng sau thế này lâu hơn một chút à?
- Ơ... thì... thì...
Ngồi đằng sau nhưng nó vẫn biết rõ rằng Kan đang đỏ mặt, lúc nãy cậu nhất quyết bắt nó ôm lấy cậu cho đỡ lạnh, rồi lại còn đi xe với vận tốc 20km/h nữa chứ, cứ như là vừa đi vừa bò ra đường vậy. Chẳng phải suy nghĩ nhiều nó cũng biết cậu làm thế để làm gì nên tính chọc cậu chút cho vui.
- Thôi, cậu đi nhanh đi, tớ không buông tay ra đâu.
Kan ngượng ngập cười trừ rồi cũng tăng ga phóng vụt lên, bị nó phát hiện \\\"ý đồ\\\" khiến Kan hơi xấu hổ nhưng mà chỉ cần nó nói sẽ không buông cậu ra, vậy là được rồi.
Két...
Theo lời nó, Kan cho xe dừng ngay trước cửa bar AN, Yến đã dẫn mấy đứa đến đứng sẵn chờ nó. Ngoại trừ Yến ra thì ai cũng thấy khó hiểu vì sao nó lại bảo mọi người đến đây, bar vốn chẳng phải chỗ thân thuộc gì với nó.
Trong khi mấy đứa vẫn ngẩn ngơ thắc mắc thì nó đã nắm tay Kan kéo tuột vào trong. Tiếng nhạc sập sình nhộn nhịp, đó vẫn là cái không khí quen thuộc ở bất cứ bar nào. Thấy chúng nó, bọn đàn em Thiên Long bang cúi chào, mà cụ thể là chào 3 vị bang chủ của họ.
Ba chàng gật đầu với đám đàn em rồi nhanh chóng bước theo nó. Lại thêm một thắc mắc nữa, nó đang dẫn mọi người đi về phía căn phòng Vip của bar, nơi mà ngoài 3 bang chủ và 3 phó bang thì không ai được đến gần. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là chỉ một cái quẹt tay nhẹ nhàng nó đã khiến cho cánh cửa phòng bật mở. Tại sao nó lại làm được điều này trong khi thẻ mở cửa chỉ có 6 cái và do 6 người cầm mất rồi. 3 chàng tròn mắt ngỡ ngàng trong khi nó đã đi vào bên trong một cách vô cùng tự nhiên và có vẻ quá quen thuộc.
- Vào thôi.
Yến lên tiếng kéo cả 3 trở về trạng thái bình thường. 3 chị em Như Nguyệt thì không biết bất cứ chuyện gì nên việc nó làm từ nãy đến giờ đối với 3 nhỏ cũng chỉ như những việc bình thường là mở một cánh cửa và bước vào.
Tất cả đã vào trong, nó quay ra nói khẽ:
- Hãy đi theo em, và đừng hỏi bất cứ điều gì cho đến khi em muốn nói điều gì đó, được chứ.
Không hiểu lắm nhưng chúng nó vẫn gật đầu. Nó tiến lại phía bức tranh treo ở góc tường bên phải.
Cốc... cốc ... cốc... 3 tiếng gõ nhẹ phát ra từ tay nó. Bức tường vốn kín mít bỗng dưng tách ra làm đôi trước sự ngỡ ngàng của 6 đứa. Dù rất muốn hỏi nhưng nãy nó đã nói vậy nên tất cả vẫn cố nén tò mò, im lặng bước theo nó. Thì ra là một căn phòng bí mật nằm dưới lòng đất, vậy mà lâu nay 3 chàng ở đây nhiều như vậy mà cũng không phát hiện ra. Chuyện này có vẻ nhiều bí ẩn hơn so với những gì mà cả 6 đứa tưởng tượng. Nó dường như là dấu hỏi rất lớn đang ngự trị trong suy nghĩ của chúng nó.
Căn phòng thật lớn, dễ phải đến vài chục mét vuông, không có bất kì một vật dụng trang trí nào ngoài một một sợi dây bắc ngang từ đầu tường này sang đầu tường bên kia. Những bức tường và kể cả nền đều mang độc một màu trong suốt như thủy tinh và có hoa văn hình bông tuyết hệt như thứ mà 3 chàng đã nhìn thấy hôm giao đấu với Huyết Hận bang. Nó đưa tay vuốt lên sợi dây màu bạc chăng trên không trung, một cảm xúc vô hình lại dạt dào trong lòng nó. Từ lúc nào Yến đã đứng bên cạnh nắm chặt tay nó, nhỏ thì thầm:
- Bà không sao chứ?
- ừm, không sao, bà đừng lo, tôi chuẩn bị tâm lí rồi mà.
Yến gật đầu có vẻ hiểu. Bấy giờ nó mới quay lại. Mấy đứa vẫn đang nhìn nó đầy khó hiểu và chờ đợi. Nó mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiến lại gần họ hơn:
- được rồi, bây giờ em sẽ kể cho mọi người tất cả những chuyện mà mọi người muốn biết. Em sẽ kể đầy đủ cho nên cứ nghe và đừng hỏi giữa chừng nhé.
Cả đám im lặng bắt đầu nghe nó kể......................
*** KÍ ỨC ***
Một cô bé chừng 5, 6 tuổi đang khóc nức nở trong \\\"vòng vây\\\" của một đám con trai tầm tuổi. Bọn chúng không ngừng trêu chọc cô bé, còn cô bé thì quá nhỏ, quá yếu đuối để làm bất cứ điều gì đại loại như phản kháng.
- Bin, anh Bin... hix... hix... anh Bin ơi...
Cô bé gọi tên Bin trong tiếng nấc nhưng đổi lại chỉ là những tiếng cười khúc khích của bọn con trai kia.
Trong lúc nó sợ hãi nhất thì có một cậu bé đã xuất hiện:
- Mấy thằng nhóc này, làm trò gì đấy hả.
Lũ chúng nó ngước lên nhìn. Một cậu con trai cao hơn tụi kia một cái đầu đang nhìn chằm chằm vào lũ con trai bắt nạt cô bé.
Chỉ sau mấy phút... bọn kia chạy hết vì vừa bị cậu bé đánh cho tơi tả, đơn giản vì cậu ta có võ. Xong xuôi, cậu định quay lại dỗ dành cô bé nhưng ai ngờ, cô bé đã ngất từ lúc nào. Cậu vội vàng bế cô bé chạy đi.
Mở mắt ra, cô bé thấy mình đang ở một nơi rất lạ và bắt gặp một ánh mắt long lanh đang chăm chú nhìn mình...
Cô bé ấy là Bi, còn cậu bé kia tên Long. 2 đứa làm quen với nhau rất đơn giản và rồi từ đó trở nên thân thiết. Nó vẫn thường hay đến chơi với Long nhưng không cho Bin biết vì sợ Bin buồn.
Long dẫn nó đến một nơi mà anh gọi là võ đường và cho nó gặp người anh gọi là sư phụ. Sau đó, người ấy cũng trở thành sư phụ của nó. Nó bắt đầu học võ và không hiểu sao nhưng nó tiếp thu cực kì nhanh và chẳng mấy chốc nó vượt qua cả Long và một cô bé bằng tuổi nó cũng đã học ở đấy từ lâu trong sự ngỡ ngàng của sư phụ.
Một lần, nó đến cô nhi viện Thái Bảo, nó gặp 3 cô bé có những cái tên khá dễ thương, Như Nguyệt, Như Linh, Như Quỳnh rồi sau đó gặp thêm 5 cậu bé rất dễ thương Thiên Vũ, Thiên Kỳ, Thiên Vỹ, Thiên Minh, Thiên Bảo. 5 cậu được nó và Long cho cùng tham gia học võ, 5 cậu vô cùng quý nó.
Và rồi năm nó 12 tuổi, cũng là lúc 1 nhóm có tên QUEEN được thành lập. Nó chính là Queen, Long là SUN, Yến là MOON và 5 cậu kia được gọi là Ngũ Hổ. Mặc dù nó kém Ngũ Hổ 2 tuổi và bình thường vẫn gọi họ là anh nhưng khi hoạt động với danh nghĩa QUEEN thì ai cũng gọi nó 1 tiếng Queen Tỷ cho dù nó không thích nghe như vậy lắm. Nhóm chúng nó bắt đầu tham gia vào thế giới đêm, nhưng không tranh giành, không chém giết mà ngược lại là đi giảng hòa cho các bang phái. Đây cũng chính là mục đích mà sư phụ dạy võ cho chúng nó, ngoài ra còn để làm việc gì đó mà cho đến bây giờ nó cũng chưa biết và sư phụ thì đã biến mất ngay sau khi QUEEN thành lập.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, danh tiếng của QUEEN tràn ngập khắp thế giới đêm trong sự ngưỡng mộ và tôn trọng của rất nhiều bang nhóm. Có lẽ sẽ mãi là như thế nếu như một chuyện không xảy ra.
Năm nó 15 tuổi.
- Không....
Nó bàng hoàng hét lên và lao lại ôm lấy một cơ thể đang dần ngã xuống.
- Long ca, làm ơn, đừng mà...
- Hứa với anh... phải sống thật tốt, không được khóc...rời khỏi thế giới đêm... cho đến khi nào em tìm được người em yêu thương... và bảo vệ người ấy... đừng nhớ anh... nhé...
Một đôi tay buông thõng, hàng mi dài khép lại cho một giấc ngủ không bao giờ tỉnh. Nó đau đớn nhìn người con trai mà nó yêu thương nhất đã rời xa nó... vĩnh viễn.
Giọt nước mắt chợt khô đi nhanh chóng, đôi mắt đen long lanh chuyển dần sang màu lam... Yến, Thiên Vũ, Thiên Kỳ, Thiên Vỹ, Thiên Minh hốt hoảng nhìn nó. Còn Thiên Bảo_ người vừa mới giết Long ca của nó đã biến mất. Chẳng ai hiểu lí do vì sao anh ta làm thế nhưng điều đáng lo bây giờ là phải làm sao để nó bình tĩnh lại. Người duy nhất có khả năng làm điều đó nay đã không còn.
Và rồi... Thiên Vũ... lấy hết sự can đảm của mình ôm lấy nó, cái ôm thật chặt bằng tất cả tình yêu mà anh dành cho nó.
Mất Long ca, đó là cú sốc quá lớn đối với nó nhưng nó không suy sụp vì Long ca đã nói nó phải sống tốt, nó sẽ sống tốt vì Long ca.
Và nó quyết định đi du học với hi vọng hình ảnh của anh sẽ mờ dần trong tâm trí...
Đó là quá khứ từ nhỏ cho đến 2 năm về trước, những gì xảy ra từ khi nó về nước có lẽ mọi người đều đã biết...
Nó dứt lời kể, quay sang nhìn biểu hiện của mọi người. Trừ Yến ra thì ai cũng nhìn nó kinh ngạc. Cũng đúng thôi... một cô bé hiền lành, mỏng manh yếu đuối như nó lại có sức mạnh to lớn như vậy quả thật rất khó tin. Vài phút trôi qua như để họ tiếp nhận và xử lí hết toàn bộ thông tin. Cuối cùng Bin vẫn lại là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên:
- Vậy chuyện lần này... em sẽ ra mặt giải quyết hả?
- Dạ. ( nó mỉm cười gật đầu)
Sau một lúc bàn bạc sơ sơ kế hoạch. Tất cả chúng nó đều kéo nhau về nhà Bin ngủ và chuẩn bị đón chờ một cuộc chiến vào tối mai.
* * *
Cuối cùng, cái giây phút để nó có thể thực mong ước của Long đã đến. Nhưng sao, tâm trí nó lại rối bời thế này. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao con người đã cướp đi người nó yêu quý nhất nay lại đứng ngay trước mặt nó. Nó đã muốn quên đi kí ức đau thương ấy, buông xuôi mọi thù hận vì nó biết Long ca không cho phép nó trả thù. Nhưng con người đó, chẳng lẽ giờ lại cũng chính là người đang định lấy đi thứ hạnh phúc mà nó đang có sao?
Nó đứng im bất động nhìn người con trai cầm đầu một đám người ăn mặc như xã hội đen đang đứng trước mặt nó. Khuôn mặt nó vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, dường như đó là một thói quen, cho dù lòng nó lúc này đang đau lắm và Yến là người duy nhất hiểu điều đó.
Nhỏ cũng sững sờ lắm khi nhìn thấy người con trai ấy, nhưng cái sững sờ cũng nhanh chóng qua đi, thay vào đó là lửa giận trong lòng nhỏ đang tăng lên ngùn ngụt. Sau vài phút, nhỏ thật sự không thể kiềm chế được nữa:
- Thiên Bảo thiếu gia... không ngờ hôm nay lại được gặp lại anh...
Yến cố tình nói bằng cái giọng mỉa mai có phần đay nghiến. Như thế đã là nhẹ nhàng lắm rồi, vì nếu như không phải đang đứng trước mặt nó thì nhỏ đã lao đến đánh cho anh ta một trận.
Sáu đứa kia vô cùng kinh ngạc khi nghe xong lời Yến nói. Người con trai đó chính là Thiên Bảo, kẻ đã giết chết Long theo như lời nó kể hôm qua. Bỗng dưng một nỗi hoang mang, lo lắng đang xâm chiếm trong lòng chúng nó. Tất cả không biết phải làm gì, chỉ dám đứng chăm chú theo dõi từng biểu hiện trên khuôn mặt nó. Nhưng họ chẳng thấy gì ngoài cái vẻ bình tĩnh đến phi thường.
Rốt cuộc, Thiên Bảo cũng lên tiếng:
- Thật vinh hạnh khi Tiểu Yến vẫn còn nhớ tôi cơ đấy.
- Im ngay, đừng gọi tôi bằng cái tên đó, anh không xứng. Anh đã gây ra tội lỗi như vậy mà giờ còn dám đứng trước mặt chúng tôi nói bằng cái giọng đó sao?
Yến tức giận hét lên, sức chịu đựng của nhỏ sắp vượt quá giới hạn. Cả bọn bàng hoàng nhìn nhỏ, ánh mắt nhỏ ánh lên những tia nhìn rực lửa. Đây là lần thứ hai họ thấy nhỏ tức giận như thế, mà lần này hình như mức độ còn nghiêm trọng hơn.
- Đủ rồi.
Một giọng nói trong veo nhẹ như làn gió thu thoảng qua trong không khí nhưng đủ để tất cả phải im lặng hướng ánh nhìn về phía người con gái ấy. Vẫn nét mặt thản nhiên nó bước lên đứng cách Thiên Bảo chỉ 1 bước chân.
- Thiên Bảo... chào anh, lâu rồi không gặp.
Lại một lần nữa ai nấy đều ngạc nhiên nhìn nó, lần này Yến cũng không phải ngoại lệ, và ngay cả Bảo hình như cũng hơi bất ngờ nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại cân bằng:
- Chào em... Tiểu Tuyết...
Nụ cười của anh ta hình như có gì đó ấm áp nhưng qua con mắt của mấy đứa kia thì lại thành giả dối và đểu cáng vô cùng. Còn nó thì có vẻ không quan tâm gì đến nụ cười ấy.
- Nói cho tôi biết... tại sao anh làm vậy?
- Ý em là làm gì? À... chuyện đó hả, vì anh yêu em, và bây giờ vẫn vì lí do đó.
Nó cười nhạt. Nụ cười chưa từng xuất hiện trên môi nó khiến cho tất cả phải nhíu mày. Nhưng rồi cái nét thản nhiên không cảm xúc lại trở về. Nó quay sang Yến:
- Tiểu Yến, nhờ cậu nhé.
- Em làm gì vậy? (người lên tiếng là Bin)
- Anh không cần lo cho cậu ấy đâu, Yến là ai anh cũng biết rồi mà.
- Nhưng... một mình Yến làm sao có thể đánh lại mấy trăm người họ chứ?
- Không, Yến chỉ đánh với anh ta thôi, còn đám người đó em sẽ lo.
- Cái gì chứ? Cậu...
Suỵt... nó giơ ngón tay lên miệng Kan cắt ngang lời nói của cậu.
- Đừng lo.
Chẳng hiểu sao nhìn vào đôi mắt nó Kan lại ngay lập tức bị thuyết phục. Dù vẫn còn rất lo ngại nhưng Kan không thể lên tiếng ngăn nó lại.
Nó yêu cầu 6 người đứng ra phía sau để xem nó và Yến đánh với lũ người kia.
Căn nhà kho rộng lớn lẽ ra thừa sức chứa mấy trăm người nhưng lúc này lại trở nên thật ngột ngạt. Thật sự thì cái cảnh mà hai cô gái mỏng manh đang đứng đối đầu với mấy trăm tên xã hội đen thật khiến người ta khó mà tưởng tượng.
- Tốt thôi... nhưng nếu em vẫn còn nhân từ như ngày xưa thì anh không nghĩ em làm gì được bọn này đâu.
Mặc lời bảo nói, nó coi như gió thoảng qua tai.
- Bắt đầu nhé.
Yến nhìn nó gật đầu.
Nhỏ nhanh chóng lao đến chỗ Thiên Bảo. Màn đấu tay đôi bắt đầu. Cách đánh của 2 người này hoàn toàn lạ lẫm đối với mấy đứa. Nhẹ nhàng lắm, như chẳng động chạm gì đến nhau. Nhưng các cậu biết chứ, dù gì cũng là dân giỏi võ nên các cậu có thể nhận ra những cú đánh tưởng chừng như làn gió kia lại là thanh kiếm sắc bén có thể lấy mạng bất cứ ai bị nó chém phải.
Nó nhìn qua chỗ Yến mỉm cười rồi cũng nhanh như một tia sét lao về phía mấy trăm tên xã hội đen. Ngay lúc ấy, ánh mắt của mấy đứa lập tức hướng về phía nó.
Tất cả mở tròn mắt vì chứng kiến một cảnh xưa nay chưa từng thấy thậm chí là chưa từng tưởng tượng đến. Thân ảnh nó đang thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông người ấy. Chốc ở chỗ này rồi mất hút, lại xuất hiện ở chỗ kia, nhanh đến thần kì. Cả bọn đều biết những gì đang nhìn thấy đều là sự thật nhưng lại cảm thấy cứ như mơ, không dám tin.
Yến đang đánh với Bảo nhưng chợt nhỏ phải quay sang nhìn nó, nhỏ bắt đầu lo lắng. Tại sao bọn người kia không hề hấn gì? Chẳng lẽ Thiên Bảo đã dở trò gì đó khiến những chiêu thường dùng của nó bị vô hiệu hóa? Nếu vậy thì không ổn, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
- A...
Mọi người quay về phía nhỏ, trong đó có cả nó. Cũng bởi nhỏ đang mải lo nghĩ về nó nên sơ xuất bị Bảo đánh một cái vào vai. Nhỏ ôm vai lùi lại vài bước, thật sự là đau.
- Yến, không sao chứ?
Mấy đứa vội vàng chạy lại đỡ nhỏ. Bin tỏ ra vô cũng lo lắng. Nó cũng ra khỏi đám người kia từ lúc nào để đứng bên cạnh nhỏ.
- Có sao không?
- Tui không sao, tại hơi sơ suất một chút. (nhỏ cười nhẹ để trấn an chúng nó)
- Xin lỗi. Là tại tui đúng không.
- Không ph...
- Bà đừng nói nữa. Tôi biết mình cần làm gì rồi.
- Bà...
Yến có vẻ đã hiểu nó muốn làm gì. Quả đúng như nhỏ nghĩ. Nó đưa tay lên đầu tháo sợi zen lụa màu lam mà nó đang dùng để cột tóc. Mấy đứa nhìn nó chẳng hiểu nó đang muốn làm gì. Chỉ có Yến và một người nữa hiểu. Ánh mắt người đó ánh lên một tia kì lạ và đôi môi khẽ vẽ lên một đường cong hoàn mĩ. Sợi zen lụa đã được buộc vừa chặt trên mắt đó. Kan định nói gì đó nhưng Yến đã nhanh chóng hiểu ý và lên tiếng trước:
- Đừng lo. Như vậy sẽ tốt hơn.
Nghe nói thế mấy đứa dù không rõ lắm nhưng cũng mập mờ hiểu được điều gì đó.
Trong tích tắc, thân hình nhỏ nhắn của nó lại ẩn hiện thoăn thoắt trong đám vệ sĩ. Nếu khi nãy, mấy đứa đã ngạc nhiên một thì giờ đây lại ngạc nhiên đến mười. Những tiếng rên la đau đớn, những vệt máu đỏ thẫm bắn đầy dưới sàn và dính cả trên những bức tường trắng xóa. Trong khoảng thời gian ngắn, cực ngắn đã có không ít những thân hình nắm bẹp dước đất ôm tay, ôm chân đau đớn. Không bầm dập, không gãy xương, chỉ là mỗi người có một vết cắt chỉ dài đúng 2,5 cm ở tay hoặc chân. Cái lạ nữa là vết thương ấy lẽ ra chỉ là rất bình thường nếu không muốn nói là quá nhỏ, vậy mà lũ người to khỏe kia lại không đứng dậy nổi mà phải nằm dướt đất la đau.
Có lẽ đến giờ thì ai cũng đã hiểu lí do nó bịt mắt lại. Phải rồi, trước giờ nó đâu có đánh ai bị thương, nó không muốn nhìn thấy máu. Lần này nếu không phải bất đắc dĩ có lẽ nó cũng không bao giờ làm thế. Đáng ra nó sẽ tiếp tục đánh một cách nhẹ nhàng với lũ người này như ngày xưa nó vẫn làm và chỉ làm họ ngất đi một lúc, nhưng vì Yến, vì nó không muốn nhỏ đau nên đành ra tay khiến họ bị thương.
Mười phút trôi qua, chỉ mười phút thôi, mấy trăm tên xã hội đen cao lớn đã an vị dưới đất. Nó đứng giữa đám người ấy, giữa những khoảng không lốm đốm máu nhưng tuyệt nhiên trên bộ đồ trắng tinh của nó không có chút máu dù chỉ là một giọt.
Yến nhanh chóng chạy lại chỗ nó, nhỏ lấy ra từ trong người một chiếc lọ trong suốt. Nhỏ mở nắp và rắc từ trong chiếc lọ ấy ra một thứ bột trắng xóa, chỉ bằng vài cái hất tay nhẹ nhàng, thứ bột ấy đã phát tán khắp căn nhà kho. Trong phút chốc, những vệt máu đỏ tươi đã biến mất, trên sàn và tường lại trắng tinh không còn chút dấu vết nào của máu. Và hình như, những vết thương trên tay và chân đám người kia cũng tự nhiên lành hết lại chỉ có điều bọn họ đã ngất đi.
- Được rồi đó, bà bỏ khăn ra đi.
Nghe Yến nói, nó nhanh chóng bỏ sợi zen trên mắt xuống. Mấy đứa cũng đã chạy đến bên nó.
- Em không sao chứ? (Bin lo lắng)
- Dạ. Không sao.
... bộp... bộp... bộp...
Ba tiếp vỗ tay giòn tan vang lên từ phía cửa nhà kho.
- Anh Hai.
Thiên Bảo hướng mắt về phía người con trai vừa bước vào từ cửa cất tiếng gọi nhẹ nhàng. Chúng nó cũng quay nhanh ra cửa.
Một tên con trai cao chừng trên 1m80, thân hình cực kì chuẩn. Anh ta vận trên người bộ vest trắng trang nhã và lịch sự. Dáng đi có vẻ rất ung dung thoải mái, nhìn qua có thể nhận thấy anh ta không phải là dạng thường. Chỉ có điều, chúng nó chẳng hình dung ra khuôn mặt anh ta ra sao cả, vì nó đã được che lại bởi một chiếc mặt nạ hình mặt trời trông rất sành điệu.
Anh ta gật nhẹ đầu với Thiên Bảo rồi hướng về phía chúng nó.
Thật sự thì lúc này đây chúng nó đang chẳng hiểu chuyện gì nữa. Nó chỉ lờ mờ đoán có lẽ anh ta là đàn anh của Thiên Bảo. Và nếu như vậy thì chắc chắn không thể xem thường được, vì người như Thiên Bảo đâu có mấy người có thể vượt qua, hơn nữa Bảo cũng chẳng phải người dễ khuất phục trước kẻ khác.
- Xin giới thiệu, đây là Đại ca của tôi và sẽ là người đấu với em thật sự, cô bé ạ.
Thiên Bảo giới thiệu chàng trai ấy với chúng nó như một phép lịch sự. Nó hơi nhăn mày rồi cũng nhanh chóng giãn ra. Trong lòng nó tự nhiên có một dự cảm nào đó, bồn chồn và chẳng thể lí giải. Một chút lo lắng. Nhưng dù thế thì biểu hiện của nó vẫn chỉ đơn giản là:
- Chào anh.
Nó lịch sự khẽ cúi đầu chào anh ta, nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng. Bất giác, tất cả chúng nó đều cảm thấy tên này thật vô duyên. Hay là anh ta bị câm nhỉ? Cũng có thể lắm chứ. Nhưng với nó điều đó chẳng có nghĩa lí gì. Nó chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này để nó và Kan lại có thể vui vẻ như trước, vậy là đủ. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện http://SaoViet.Me
...............
Không khí ngay lập tức trở nên im ắng đến nghẹt thở. Cuối cùng, chuyện gì cần làm cũng phải làm. Và anh chàng kia là người mất kiên nhẫn trước. Anh ta lao lên tấn công nó. Những đòn rất nhanh và chuẩn xác đến điêu luyện. Nhưng như thế chưa đủ để động được đến người nó. Bằng những bước lùi, những cái nghiêng mình uyển chuyển nó chẳng khó khăn gì trong việc tránh những món đòn kia. Đã 5 phút trôi qua, anh chàng vẫn tấn công liên tiếp, còn nó vẫn chỉ đỡ và né.
Đứa nào cũng nhìn nó lo lắng khó hiểu, riêng chỉ Yến và Bảo là biết tại sao nó như vậy. Và hơn hết, cả 2 cũng biết, nếu cứ kéo dài tình trạng đó chắc chắn nó sẽ thua nhưng biết làm sao khi đó là bản tính của nó... nếu không phải đến bước đường cùng chắc chắn nó sẽ không chịu ra tay thật sự.
Yến bắt đầu cảm thấy lo lắng, nỗi lo ngày một lớn khi ánh mắt nó bắt đầu có dấu hiệu bất thường.
- Dừng lại đi, Tiểu Tuyết, cậu đừng như vậy.
Nhỏ hét lên trong hoảng hốt. Tinh thần chúng nó lại càng thêm căng thẳng khi ý thức được những gì Yến nói. Hình như, Thiên Bảo cũng là người lo lắng không kém... nhưng có lẽ trong đó còn một nỗi niềm gì... là một sự hi vọng.
Nó vẫn kiềm chế, vẫn nén thứ \\\"ác quỷ\\\" đang tiềm ẩn chờ bộc phát, vẫn chỉ đỡ và đỡ. Đột nhiên, anh chàng vung tay thật mạnh, nhưng không phải nhằm vào nó mà hướng về phía Kan. Trong chớp mắt, một chiếc tiêu găm trượt qua cánh tay cậu.
Không gian như ngừng lại, nó không đánh nữa mà thản nhiên bước qua mặt anh chàng tiến lại chỗ Kan.
Cậu đang ôm lấy cánh tay, nét mặt hơi nhăn nhó nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười để trấn an nó. Nó nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Kan, lòng dường như thắt lại. Yến có lẽ định nói gì đó nhưng nhỏ lại không làm sao cất thành lời. Mọi ánh mắt chỉ còn biết nhìn nó, chỉ nhìn và nhìn mà thôi.
Ánh mắt nó đã dần dần trở lại màu đen, thật kì lạ. Yến và Thiên Bảo như không tin vào mắt mình. Đây là lần đầu tiên nó có thể tự lấy lại cân bằng mà không cần đến bàn tay của Long hay Thiên Vũ.
Trong chốc lát, tất cả chợt hiểu ra nguồn sức mạnh vô hình đã giúp nó làm điều ấy, chính là Kan.
Cả Bin, Bun và 3 chị em Như Nguyệt cũng nhận ra điều đó. Chúng nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sợi zen lụa lại một lần nữa được tháo xuống khỏi tóc nó nhưng lần này không dùng để bịt mắt nữa. Nó nhẹ nhàng nâng cánh tay Kan lên và cẩn thận buộc vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Hơn lúc nào hết, hạnh phúc trong Kan ngập tràn, thì ra tình yêu nó dành cho cậu lớn đến vậy, đủ để nó vượt qua chính bản thân mình.
Ai cũng chăm chú nhìn nó, tất nhiên cả Bảo và anh chàng kia cũng chẳng ngoại lệ và hình như trên môi họ có thoáng một nét cười nhưng trong đầu họ đang nghĩ gì thì chỉ mình họ biết.
Cũng trong lúc ấy, Yến chợt nghĩ chuyện này có gì đó không đúng lắm thì phải. Xét đến trình độ của anh chàng kia nếu muốn hại Kan thì đâu chỉ có thể làm Kan bị thương nhé như vậy, anh ta thậm chí có thể lấy mạng Kan bằng chiếc tiêu đó rồi. Vậy mục đích của anh ta rốt cuộc là gì? Nhất thời nhỏ vẫn chưa tìm ra câu trả lời nào thật hợp lí.
Cuối cùng, trận đấu lại được tiếp tục. Nhưng lần này thì nó không chỉ còn đỡ và tránh như khi nãy nữa. Khả năng thật sự của nó bây giờ mới được bộc lộ. Tốc độ những cú đánh của nó nhanh gấp mấy lần của đối phương, mặc dù chưa gây tổn hại gì đến anh ta nhưng cũng đã khiến anh ta gặp nhiều khó khăn.