Insane
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

đọc truyện Yêu Chàng Rồi Nha full Yêu Chàng Rồi Nha - trang 4

Chương 13


Giấy cửa sổ ngăn không được hoàng hôn tà dương chiếu vào, mông mông lung lung chiếu vào phòng mờ nhạt.
“Ngươi đến trước cổng vòm tại Kính Hồ trong Đông Uyển một chuyến.”
“Di?” Anh Phác ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.
“Vào thời gian dùng bữa, sẽ có người đem đồ ăn tới đó, ngươi đi lấy đến đây.”
“Vâng, đại thiếu gia.” Anh Phác gật gật đầu, đứng dậy rời thư phòng,cửa vừa mới đóng lại, lại bị nàng đẩy ra. “Đại thiếu gia, ta quên hỏi đồ ăn này phải đem đến đâu ?”
Như là sớm đoán được sẽ có loại tình hình này, Đan Tế Triệt không kinh ngạc nhìn cửa bị đẩy ra đột ngột.
Mới một cái buổi chiều, tiểu nha đầu này đã bắt đầu không có bộ dánghạ nhân, bất luận là ngữ khí, động tác cùng ánh mắt ngay từ đầu cũngchưa kính cẩn, quả nhiên cùng hắn lường trước giống nhau, nha đầu kiakhông chỉ lớn mật còn thực tự tin, một chút cũng không để ý hắn biểuhiện ra thật tình ở trước mặt, như vậy đúng với khẩu vị hắn, hắn khôngthích nhất là người bên cạnh khúm núm, phảng phất xem hắn là hung thầnác sát.
Lúc trước tuyển nàng chính là bởi vì hoạt bát cùngthẳng thắn của nàng, bất quá trong mắt tiểu nha đầu này ngẫu nhiên lạihiện lên lạnh lùng cao ngạo, xem ra nàng cùng hắn cũng là người hai mặt.
Kỳ thật lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã có loại cảm giác này, lần thứ hai càng xác định ý nghĩ trong lòng hắn — bọn họ là cùng một loại người.
Hai khuỷu tay đặt tại trên bàn, Đan Tế Triệt khóe miệng giơ lên một chút độ cong hứng thú, “Đại sảnh Hạo Tế Lâu.”
Không phát hiện ánh mắt khác thường của hắn, có được trả lời Anh Phác gật gật đầu, “Vâng, Anh Phác đi ngay.”
“Đại nương.” Nhìn đến thân ảnh trước cổng vòm có chút quen thuộc, Anh Phác ra tiếng chào hỏi.
“Thì ra là ngươi a!” Đầu bếp nữ nhếch miệng cười nói. Thì ra ngườiđược đại thiếu gia lựa chọn chính là tiểu nha hoàn giữa trưa hôm nay làm nàng lưu lại ấn tượng tốt.
“Chính là ta, thực khéo, lại gặp được đại nương.”
Đầu bếp nữ ý cười càng sâu, thật sự là tiểu nha đầu đáng yêu.
“Bây giờ là khéo, sau này sẽ không là khéo nữa, rất hiếm có cơ hội gặp mặt. Đến đây, đây là bữa tối của đại thiếu gia, có canh đậu, phải bêcẩn thận.” Xem nàng vóc dáng nhỏ gầy như vậy, mang được sao? Đầu bếp nữrất là lo lắng nhìn bàn ăn trên tay Anh Phác.
“Vâng.” Rất nặng! Đây thật sự là một người ăn sao? Xác định không phải cho trư ăn ?
“Sau khi đại thiếu gia dùng bữa xong, ngươi mang chén bát tới nơi này, sẽ có người đến nhận.”
“Vâng.” Tuy rằng cảm thấy vấn đề này không thích hợp hỏi, nhưng đốivới nàng mà nói rất trọng yếu, thế là nàng cố lấy dũng khí : “Xin hỏicơm chiều của ta ăn làm sao?” Nàng kiên trì ăn cơm lớn như hoàng đế.
“Này ta cũng không biết, người hầu bên người đại thiếu gia trước kiađều là tự mình không cần đến phòng bếp ăn, thời gian không nhất định,chỉ cần phân phó phòng bếp một tiếng, sẽ có người chuẩn bị tốt, nàyngươi đừng lo lắng.”
“Không thể đúng giờ ăn cơm a?” Thật sự là sét đánh ngang tai.
“Địa vị nô bộc cao đều là như vậy, lâu ngày ngươi liền quen.”
“Ta sẽ cố gắng.” Anh Phác cười đến có chút khó coi.
“Được rồi, từ nay về sau ba bữa sẽ từ ta hoặc là nha hoàn khác đem đồăn đưa đến đây, ngươi đúng giờ tới lấy là được rồi. Phòng bếp còn cóviệc, ta đi trước, ngươi nhanh mang đồ ăn đến cho đại thiếu gia, canhlạnh sẽ uống không ngon.”
“Vâng, cám ơn đại nương.” Anh Phác hướng nàng điểm cái đầu, lập tức xoay người hướng hạo tế lâu phương hướng đi đến.
———————————
“Đại thiếu gia, cơm đến đây!”
“Ân, các.” Bước xuống thang lầu, Đan Tế Triệt đi vào trước bàn.
“Đại thiếu gia, ngươi đều một người ăn cơm nha?” Đứng ở một bên, AnhPhác nhìn hắn trước lấy khăn vải ẩm lau tay, rồi mới cầm lấy đôi đũa.
“Ân, ngẫu nhiên sẽ cùng Úy Hạo dùng cơm. Úy Hạo là nhị thiếu gia, ngươi hẳn là nghe qua.”
“Vâng đã nghe qua. Đại thiếu gia, một người ăn cơm có thể thực nhàm chán hay không?”
“Sẽ không.”
“Nha.” Nhìn hắn gắp một khối thịt gà lên, nàng tiếp tục hỏi: “Đại thiếu gia, khẩu vị của ngươi giống như rất lớn?”
“Hoàn hảo, lượng đồ ăn là đầu bếp nữ chuẩn bị, ta chỉ phụ trách ăn mà thôi.”
“Như vậy a.” Chỉ phụ trách ăn mà thôi, rất hâm mộ nha, nàng cũng muốn như vậy. “Đại thiếu gia……”
“Đã đói bụng sao?” Gắp lên một khối đậu hủ mịn bỏ vào trong miệng, Đan Tế Triệt cười đến rất hòa thuận.
“Không phải đói bụng, là phi thường đói bụng.” Ngữ khí của nàng rất ai oán, một tay sờ bụng, nàng không chịu được nhất là đói bụng.
“Ngươi có biết lông mi của ngươi sắp thành chữ bát rồi không?”
“Không biết, nhưng là ta biết nó vì sao lại sắp thành chữ bát.” Mơ ước nhìn trên bàn bốn món ăn một canh, nàng không ngừng nuốt nước miếng đãmau chảy ra.
“Vì sao?”
“Bởi vì chủ nhân của nó đã đóiđến không còn khí lực bắt nó hoạt động.” Phòng bếp quá xa, thức ăn trênbàn thoạt nhìn có vẻ ngon, hơn nữa có vẻ gần.
“Ha ha, ngươibiểu tình này cùng giữa trưa hôm nay giống nhau.” Mi chữ bát, hơn nữangữ khí ai oán của nàng, thật là biểu tình đói thảm.
Nuốt nuốt nước miếng, Anh Phác ngay cả nói cũng không muốn nói.
“Ngồi xuống đi, tiếng bụng ngươi kêu so với giữa trưa còn lớn hơn, thực sợ ngươi sẽ đói choáng váng.”
Anh Phác trên hai gò má nháy mắt thêm hai mạt hồng, “Ngươi…… Ngươi nghe được?”
“Đúng vậy, có đôi khi là cô lỗ cô lỗ, có đôi khi là lỗ lỗ lỗ lỗ, có đôi khi thầm thì cô lỗ, rất rõ ràng.” Hắn bỡn cợt nói.
Nghe vậy, nàng che mặt ngồi xổm xuống. Ai tới giúp nàng đào cái động để nàng nhảy vào đi? Quá mất mặt nha!
Bụng một khi đói sẽ phát ra âm thanh, loại phản ứng bản năng sinh lýnày kỳ thật là chẳng có gì phải cảm thấy thẹn, nhưng nàng chính là sẽ để ý, hơn nữa là phi thường để ý, cho nên nàng mới kiên trì ba bữa bìnhthường a.
Nhìn hành động của nàng, hắn phát hiện da mặt củanàng còn rất mỏng. Bất quá đùa cũng đã đùa, hắn cũng không quen ngượcđãi hạ nhân, chính là thấy nàng biểu tình thay đổi thất thường đáng yêucực kỳ, mới muốn đùa nhiều trong chốc lát.
“Đến đây đi, cơm tagiúp ngươi bới rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Hắn thân thủ kéo nàng,phát hiện tiểu nha đầu này thật sự là không giống bộ dạng gầy.
“Ăn cơm?” Anh Phác nhanh chóng ngẩng đầu, hoàn toàn đã quên xấu hổ vừa rồi, hai mắt mở thật to, còn lòe lòe sáng lên.
Đan Tế Triệt đưa cho nàng một đôi đũa, “Đúng, ăn cơm.”
“Ta có thể cùng đại thiếu gia ăn cơm sao?” Giống như không thể nha!Tổng quản tức giận cảnh cáo đột nhiên kích động tiến lên trong đầu, nàng có chút chần chờ.
“Đương nhiên có thể.” Hắn nói thì được tính rồi.
“Phải không?” Nàng hiện lên một chút mỉm cười ngọt ngào, “Ta đây sẽ không khách khí a!”
Nàng không có biện pháp cùng đồ ăn đối nghịch nhất, đại thiếu gia đềunói có thể, nàng có cái gì phải sợ. Anh Phác lấy đôi đũa ở bàn đồ ăn diđộng rất nhanh.
“Ăn chậm một chút, nữ hài tử không thể ăn cơmnhư vậy……” Nói còn chưa nói xong, hắn liền nhìn đến nàng dùng đôi đũagắp lên một quả trứng muối nhét vào miệng, quả trứng muối kia cho dù làhắn cũng phải chia ra cắn hai lần, miệng nàng nhỏ như vậy là làm saođược ?
Ai, tướng ăn của nàng đã không phải hai chữ “Thô lỗ” là có thể hình dung.
Cắn a, cắn a, Anh Phác cố gắng đem trứng muối trong miệng ăn hết, mắtthấy chủ tử bên người chưa động đũa, “Ngươi a sao không thô, yêu thô a!”
Nàng là nói “Ngươi sao không ăn, mau ăn a”?
Nhìn nàng mắt tròn tròn cùng hai gò má phình ta, không thấy qua nữ hài tử tướng ăn khó coi như vậy, Đan Tế Triệt thở dài, cầm lấy khăn lau lau lòng đỏ trứng dính ở bên miệng nàng. “Lúc ăn cơm không thể nói chuyện,cẩn thận nghẹn.”
“Ngài cứ an tâm, tất có nghệ thuật.”
An tâm? Nghệ thuật? Lời nói lần này hắn nghe hiểu được chỉ thấy quỷ dị.
Buông khăn, múc bát canh đưa cho nàng, hắn cẩn thận dặn dò nói: “Canh thực nóng, chậm rãi uống.”
Tiếp nhận canh đậu, Anh Phác cái miệng nhỏ uống.
“Oa! Ăn rất ngon nha, đã lâu chưa ăn đến trứng gà.” Mắt nhìn thức ăntrên bàn, có gà có cá còn có thịt, này đó nàng đều có thể ăn, thật tốt!“Đại thiếu gia, ngươi đối với ta thật tốt, hào phóng như vậy thưởng chota bàn đồ ăn này, ta thật sự là rất cảm tạ ngươi !”
“Không cần rất cảm tạ, ta chỉ hy vọng ngươi không cần đem một phần kia của ta ăn luôn là tốt rồi.”
“Ai nha, đại thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, tướng ăn của ta tuy rằngkhông phải rất dễ nhìn, nhưng sức ăn của ta không lớn, chỉ cần ngươithưởng thêm chân gà kia cho ta.” Nàng chỉ thịt chân gà đầy đặn nói. Vừarồi là vì trứng muối cách nàng có vẻ gần, cho nên nàng mới ăn trứng muối trước, nhưng mục tiêu chân chính của nàng là chân gà kia. “Ăn xong chân gà kia ta sẽ no rồi.”
“Ngươi xác định?” Hắn thực hoài nghi.
“Xác định, ta gầy như vậy, chính là bởi vì ta ăn thật sự ít.” Nàng lung tung tìm cái lý do.
Liếc mắt vào bát nàng xương cá không tính ít, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, đem chân gà gắp đến trong bát nàng. “Chân gà cho ngươi,mau ăn đi.”
Gắp không nổi chân gà to trong chén, nàng lại đemđũa làm nĩa ăn để dùng, đây là chân gà đầu tiên sau khi nàng đến Đườngtriều nha, cảm kích trong mắt nàng liền cùng nước miếng trong miệngnhiều giống nhau.
“Đại thiếu gia không hổ là diệu thủ hồi xuânđại phu tốt, tâm địa Bồ Tát thật sự là thế gian ít có, vì báo đáp ântình đại thiếu gia đối với ta, từ nay về sau nếu cần gì ở Anh Phác, AnhPhác nhất định sẽ kiệt lực hỗ trợ.” Lời nói a dua vừa nói xong, nàngliền nhịn không được cắn một miếng chân gà, “Ăn rất ngon nha, tay nghềđầu bếp nữ thật sự là rất giỏi.”
“Phải không?” Nhìn nàng thânthể gầy nhỏ cùng cái miệng nhỏ nhắn đang ăn kia, Đan Tế Triệt phỏngchừng nàng hẳn là không thể giúp đỡ cái gì, trừ bỏ tiêu hao đồ ăn.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 14


Trong ánh mặt trời của sáng sớm, một bóng người đứng ở bên giường nhìnngười nào đó trên giường một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy bên ngoàitruyền đến tiếng chim hót, bóng người mới có động tác.
“Rời giường.” Bóng người đẩy đẩy người ngủ trên giường.
“Ân?” Trên giường người nào đó nỉ non một tiếng.
“Nhanh rời giường một chút, chúng ta phải muốn xuất môn.”
xuất môn: ra ngoài (rời nhà).
“Ân.” Ôm chăn đắp lên người, Anh Phác vô ý thức lên tiếng.
Đan Tế Triệt tức giận nhìn nàng, mấy ngày nay buổi sáng cũng khôngmang nước cho hắn rửa mặt cũng thôi, đằng này hắn chủ tử này đều phảiđến gọi mà người còn dám ở trên giường, thật không hiểu ai là chủ tử ailà nô tỳ.
“Ta nói rời giường, nếu không rời giường liền khấu lương bổng của ngươi.” Còn ngủ? Hắn thật sự là bội phục việc ngủ của nàng.
“Khấu lương bổng……” Đầu óc sau khi thong thả phiên dịch xong ý tứ bachữ này, Anh Phác phút chốc mở mắt ra, vừa lăn lông lốc nhảy người lên.“Thủ hạ lưu tiền a! Ta rời giường, đại thiếu gia, ngươi đừng khấu lươngbổng của ta.” Bạc thì có ai sẽ ngại ít, sợ nhất chính là không đủ dùnghoặc là bị người lấy, trơ mắt nhìn tiền mồ hôi nước mắt bay đi, tâm sẽđau nha!
“Ngươi cuối cùng rời giường.” Đứng bên giường, hắncười nhìn nàng, tiết mục quyết chí tự cường rời giường của tiểu đồ lườinày thật sự thấy thế nào cũng không ngấy.
Đột nhiên –
“Nha!” Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, Đan Tế Triệtbên miệng ý cười nháy mắt biến mất, khẩn trương ngồi xổm bên cạnh nàngđỡ lấy nàng có chút lay động.
“Đầu có chút choáng váng…… tìnhtrạng thiếu máu bệnh…… không có gì.” Ôm chặt đầu choáng váng, nàng nhắmmắt chờ choáng váng đi qua. Loại bệnh nhỏ các nữ hài tử thường gặp phảinày, nàng từ nhỏ đã có, chính là có vẻ rất ít, có thể là nửa năm đến đây ăn không dinh dưỡng, mới có thể trở nên có vẻ nghiêm trọng.
“Thiếu máu?” Vừa nghe đến hai chữ này, hắn vội vàng kéo tay nàng bắtmạch. “Khí huyết yếu, tì thận dương hư, can; Thận âm hư, ngươi rất gầy,cần bổ thật tốt một chút.”
“Thực bổ hay là dược bổ?” Nếu là thực bổ, nàng phi thường vui, nếu dược bổ, vậy miễn.
thực bổ: thức ăn bổ dưỡng ; dược bổ: thuốc bổ.
“Đều có, vậy mau một chút.” Không chú ý tới thân thể nàng không khoẻlà hắn làm chủ tử này không đúng, hắn có trách nhiệm giúp nàng điềudưỡng thân thể.
“Nếu đại thiếu gia hảo tâm muốn giúp ta bổ thân thể, bản thân ta đề nghị thực bổ là tốt rồi, dược bổ sẽ không cần.”
Hắn biết nàng chán ghét vị thuốc, hôm qua mới mang nàng đi hiệu thuốcbắc nhìn một chút, sắc mặt của nàng liền khó coi như đòi mạng, nhưng xem thân thể này của nàng, cần phải uống chút dược điều dưỡng.
“Nếu không hay là dùng dược thiện đi, như thế nào?”
Nàng nhăn mũi nhỏ lại, “Không cần, vẫn là có vị thuốc, ta chán ghét.”
“Ngươi ăn qua?”
“Không có.” Nhưng nghe thấy hai chữ “dược thiện” chỉ biết khẳng định là bỏ thêm dược liệu ở trong đồ ăn.
“Nếu chưa ăn qua thì không thể vội kết luận, ta bảo đầu bếp nữ giúpngươi làm một phần, ngươi thử xem, nếu thực không thích, sẽ dùng thựcbổ.” Hắn luôn hướng đến tôn trọng kiên trì của bệnh nhân, chỉ là có gìnên nói hắn vẫn là sẽ nói.
“Được rồi, liền thử xem a.” Một mảnh hảo tâm của hắn, nàng làm hạ nhân này hẳn là phải “cảm động” nhận, tuyrằng ở mặt ngoài nhìn không ra đến, nhưng lòng của nàng xác thực thựccảm động.
Hắn đối tốt với nàng, nàng không phải không biết.
“Đứng dậy được không?” Hắn thân thủ muốn đỡ nàng, nhưng nàng sớm một bước đứng dậy.
“Đương nhiên có thể.” Bất quá là thiếu máu, cũng không phải cái bệnh nặng gì, miễn đỡ.
Thu hồi tay, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn bã nhược thất.
“Ngươi xác định không có việc gì ?” Cúi đầu nhìn nàng thân cao khôngđến bả vai, nàng thật sự thực nhỏ gầy, hắn nên giúp nàng bồi bổ thậttốt.
“Không có việc gì.” Anh Phác vẫy vẫy tay, ách xì 1 cái,liếc mắt ánh mặt trời ngoài cửa sổ. “Hiện tại là giờ nào?” Hắn chủ tửnày mỗi ngày đều ngủ trễ hơn so với nàng lại dậy sớm hơn so với nàng,nàng không khỏi hoài nghi hắn có ngủ hay không.
“Giờ mẹo.” Nhìn động tác duỗi người của nàng, hắn mới phát hiện trên người nàng chỉ mặc kiện áo đơn, nam nữ thụ thụ bất thân? Quên đi, nàng mới mấy tuổi. “Thay quần áo, chúng ta phải xuất môn.”
“Đi nơi nào?” Hắn lần đầu tiên mang nàng xuất môn, không biết muốn đi đâu?
“Bàn chuyện làm ăn.”
Cầm lấy xiêm y màu tím nhạt bên giường, Anh Phác đi đến phía sau bình phong thay quần áo.
Xiêm y của nha hoàn bên người chủ tử cùng tỳ nữ bình thường khônggiống nhau, trừ bỏ màu sắc không giống ngay cả hình thức cũng khônggiống, xiêm y bên trong làm bằng vải lụa trắng mịn bên ngoài còn phủ một tầng áo khoác, dưới tà áo ở thắt lưng áo khoác mở ra thành hình cuộnsóng, sau lưng còn có một dải tơ lụa vắt ngang chùng thắt lưng (cái dảilụa vắt ở trên cánh tay từ bên này sang bên kia phía sau lưng ý mà ~.~), đi trên đường dải lụa cùng áo khoác sẽ theo gió phiêu dật, thoạt nhìncàng thêm vẻ thướt tha. (đoạn tả bộ quần áo này ta cũng không được rõcho lắm =.=)
Bất quá loại quần áo này mặc ở trên người AnhPhác, thêm vẻ thướt tha còn chưa thấy, ngược lại là tình huống vướngchân vướng tay có vẻ thêm, có khi gió lớn, áo khoác còn có thể mắc vàonhánh cây thấp, cho nên nàng không phải rất thích loại quần áo này.
“Kia đồ ăn sáng đâu?” Sáng sớm chim chóc có trùng ăn, đại thiếu gia sẽ không nhẫn tâm đến ngay cả bát cơm trắng cũng không ban chứ ?
“Đi ra ngoài ăn.” Hướng ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, hắn chờ nàng thay tốt quần áo.
“Ăn ngon sao?” Nghe nói đại nương nhưng là danh trù, là bị lương caocủa nhị thiếu gia mới đến trong phủ, mấy ngày nay cùng đại thiếu gia ăncơm nên khẩu vị bị ảnh hưởng, nếu bên ngoài gì đó không thể ăn, nàng suy nghĩ ở trước khi xuất môn đến phòng bếp nhờ đại nương làm chút điểm tâm ăn trên đường.
Cũng chỉ biết ăn, cũng không hỏi một chút hắnbàn chuyện làm ăn với ai, hoặc là ngẫm lại nên hầu hạ hắn như thế nào.Mới vài ngày mà thôi, tiểu nha đầu này đã bị hắn làm hư, là hắn đối vớinàng rất tốt, hay là nàng làm hạ nhân này rất không hoàn thành tráchnhiệm?
Phải nên nhắc nhở nàng thân là hạ nhân phải tận trách nhiệm.
“Cái ngươi nên quan tâm không phải cái này.”
Anh Phác đi ra bình phong, đi vào bên giường gấp chăn bông.
“Bằng không ta nên quan tâm cái gì?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Thí dụ như quan tâm một chút chủ tử ngươi là ta sáng sớm mấy hôm nayăn no không? Có thể quá mệt mỏi hay không, có cần đấm lưng hay không?Còn có, nhìn xem sắc mặt chủ tử như ta có gì không vui, phải lấy lòngmột chút hay không?” Hắn tà nghễ nàng liếc mắt một cái, “Chuyện ngươi có thể quan tâm còn nhiều.”
“Thiếu gia mỗi ngày đều đúng giờ dùng bữa, cho nên nhất định không đói. Hơn nữa đại thiếu gia thoạt nhìn thần thanh khí sảng, cho nên hẳn là không mệt mỏi. Còn về đại thiếu gia cógì không vui, đợi lúc đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn kiếm được tiền, tựnhiên sẽ vui vẻ, không cần ta phải làm điều thừa nghĩ biện pháp lấy lòng ngươi.” Vỗ vỗ gấp tốt chăn bông, nàng tiếp tục nói: “Việc này dùng ánhmắt liền nhìn ra được, hơn nữa chân chính quan tâm hẳn là đặt ở tronglòng, không phải nói ở ngoài miệng.”
Ân, năng lực quan sát của nàng rất không tồi.
“Tổng quản nói rất đúng, mồm miệng của ngươi quả nhiên lợi hại.”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, mồm miệng của ta là thành thực không phải lợi hại.” Thành thực cũng phạm pháp sao? Nàng chẳng qua tuân thủ tinhthần Khổng phu tử — lời nói đúng lúc, nàng nói chuyện không phải lợihại, mà là biết chọn thời cơ tốt.
“Phải không?” Miệng hắn gợilên một chút cười ấm áp. Hắn cũng không cho rằng nàng thành thực, ítnhất có một số việc nàng không có thẳng thắn.
“Đúng vậy, đạithiếu gia không cần hoài nghi, nô tỳ đối với ngài trung thành nhậtnguyệt khả biểu, thiên địa khả giam, xin đại thiếu gia biết rõ a.”
nhật nguyệt khả biểu, thiên địa khả giam: nhật nguyệt(mặt trời, mặt trăng) đều rõ, trời đất có thể chứng giám.
Lúc này liền biết tự xưng nô tỳ, trung thành của nàng không cần biết rõ cũng biết không bao nhiêu.
“Ít khua môi múa mép, thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát.” Đan Tế Triệt đứng dậy đẩy cửa mà ra.
Ánh mặt trời ngoài cửa đem bóng của hắn kéo dài, đến bên chân Anh Phác.
Đi theo đằng sau hắn, nàng giẫm lên bóng của hắn, mỗi một ngày, nàngđều là như vậy giẫm bóng của hắn đi theo hắn, lâu ngày, trong bất tribất giác đã thành thói quen.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 15


“Cưỡi ngựa?” Nhìn tuấn mã trước mắt, Anh Phác cùng nó chơi trò mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Ngươi không biết cưỡi?”
“Ta biết cưỡi, nhưng là……” Nàng liếc mắt lên vị trí yên ngựa, ô, vừavặn ở đỉnh đầu nàng. “Đại thiếu gia, ngươi xác định con ngựa này là connhỏ nhất trong phủ sao?”
“Ta xác định.” Hiểu được nàng đang lolắng cái gì, Đan Tế Triệt bạc môi cong lên độ cong trêu cợt, vỗ vỗ khoái mã bên cạnh. “Thủ Ảnh là nữ nhi của Dạ Trì, mới hai tuổi mà thôi, tínhtình ôn thuần, dễ khống chế lắm.”
“Phải không?” Nhìn mắt tothẳng trừng nàng, nàng thật sự nhìn không ra đến nó làm sao ôn thuần,ngựa cũng là sẽ chọn chủ nhân, nàng nghĩ nàng là thuộc loại không hợpmắt ngựa, nàng có thể tự mình hiểu lấy.
“Đúng vậy.” Nói xong, Đan Tế Triệt động tác gọn gàng xoay người lên ngựa.
“Đại thiếu gia……” Tuấn nam xứng tuấn mã, tổ hợp thật đẹp a, người códáng người cao to chính là tốt ở điểm ấy, còn nàng bí đao thấp này, ai……
“Ân?” Nhẹ như hòa cùng tiếng gió.
“Ta cũng không thể được……” Mắt liếc vị trí trước ngực hắn, thoải mái an toàn, tầm nhìn rộng lớn, dễ dàng thưởng cảnh.
“Cũng không thể được thế nào?” Đan Tế Triệt vuốt bờm đen tuyền của Dạ Trì, không nói gì cùng khoái mã làm trao đổi.
“Ta cũng không thể cùng ngươi cưỡi được sao ?”
Hắn sửng sốt một chút, “Nam nữ cùng cưỡi sẽ bị người đàm tiếu.” Trìnhđộ lớn mật của tiểu nha đầu này ra ngoài dự kiến của hắn.
“Tathì không sao.” Danh tiết đối với nàng không là gì, dù sao nàng cũngkhông tính lập gia đình. “Quan trọng là đại thiếu gia không ngại, nếukhông ngại, có thể hay không……”
Ánh mặt trời chiếu xuống, ánhmắt của nàng phát sáng rạng rỡ, trong suốt giống như lần đầu tiên gặpmặt dưới ánh trăng, còn nhớ rõ cặp mắt kia cũng là nhìn chằm chằm hắn mà hỏi: Ngươi là quỷ sao?
Nàng luôn ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắnmỉm cười, ngôn ngữ lớn mật, biểu tình nghịch ngợm, thái độ vô lễ, hắnbiết nàng không đem hắn xem như chủ tử, trong lòng nàng hắn cùng vớinàng ngang hàng.
Hắn chiều theo làm càn nghịch ngợm của nàng,hắn cho phép nàng cùng hắn ăn, ngồi trên giường, nói giỡn, cũng cho phép nàng đối với hắn có điều giấu diếm, công phu dối trá ngoài mặt hắn đãxem đủ, hắn không hy vọng nàng đem thật tình che dấu.
Hai tròng mắt khát vọng, ý đồ rõ ràng thoải mái bày ra trên khuôn mặt nhỏ nhắnkia, nàng cho tới bây giờ sẽ không kiêng dè biểu đạt ý tưởng trong lòngvới hắn, vẫn như lúc trước.
Mỉm cười, thân thủ cầm tay nhỏ bécủa nàng, ở một khắc lúm đồng tiền vẫn đang hiện trên mặt nàng kia, hắnmột tay ôm nàng lên lưng ngựa.
“Đối với ngươi, ta cho tới bây giờ cũng không ngại.” Hắn thấp giọng nói.
“Đại thiếu gia, ngươi đang nói cái gì? Ta không nghe rõ.” Anh Phác giữ chặt tay áo hắn ổn định thân thể, không nghe rõ lời hắn nói nhỏ theogió rồi biến mất.
“Ta chưa nói cái gì.” Một cỗ hương khí thanh nhã thấm nhập chóp mũi hắn, làm tâm hắn rung động.
“Phải không?” Rõ ràng có, nhưng nàng hiện tại không có tâm tư cùng hắn tranh cãi. Tóc nghịch ngợm không nghe lời bay theo gió thật đáng ghét,giữ đều giữ không được, không biết có làm vướng hắn hay không?
Đan Tế Triệt hai tay vòng qua thắt lưng của nàng giữ chặt dây cương, đem nàng tựa ở trong ngực cường tráng ngực, “Ngồi ổn chưa?”
“Tốtlắm.” Anh Phác an tâm tựa vào trong lòng hắn, quả nhiên vẫn là “một conngựa thật thoải mái, dùng ít sức lại bớt phiền toái.”
“Chúng ta xuất phát.” Hai chân hướng bụng ngựa kẹp, Dạ Trì chạy vội mà đi.
————————————–
Ven hồ Hoa Miên dương liễu lay động, từ Thanh Phong đến, nhánh đầu nguồn nước.
Phóng mắt nhìn lại, nước liền núi, núi liền trời, sơn minh thủy tú, bách hoa đám đám.
Trên hồ gợn sóng nhộn nhạo mấy chiến thuyền hoa lệ vẽ ô vuông, thânthuyền khắc cung nữ đồ, bát mĩ đồ cùng tiên nữ hạ phàm, trên mui thuyềncó trăm hoa, bách hợp hồng phấn, tuyết mai, đạm cúc, diễm đào cùng hạnh e thẹn, bách hoa đua tiếng, tranh nhau khoe sắc, trong đó được chú ý nhất chính là thuyền hoa lớn màu hồng.
Thừa dịp lúc Đan Tế Triệt cùng người bàn chuyện làm ăn, Anh Phác mở to hai mắt cẩn thận xem vài vị đại mỹ nhân trước mắt.
Chậc chậc! Nhìn cô nương kia, thân rắn eo thon nhỏ, nhảy múa trên hồ,trong sóng ngầm mãnh liệt lại sinh ra yểu điệu, phong hoa tuyệt đại, hai mắt nàng đều nhìn thẳng.
Nàng cuối cùng biết vì sao phải đến loại thuyền hoa này bàn chuyện làm ăn, đẹp không sao tả xiết a!
“Đan gia, người lâu không có tới, nhóm tỷ muội nhớ người muốn chết.”Tiếng oán giận mềm mại ở bên tai Anh Phác vang lên, ôn nhu mị mị rấtkhông làm người ngấy.
Nàng đem tầm mắt di trở lại, một nữ nhân yêu kiều diễm lệ, nhu nhược không xương ở trên người Đan Tế Triệt.
Đan Tế Triệt cũng không có đẩy nàng ra, ngữ khí thản nhiên nói: “SắcLa, ngươi tới vừa vặn, Vệ Cách Phu tiên sinh đang nói đến ngươi đây.”
“Vệ Cách Phu tiên sinh.” Sắc La mềm mại cười, gật đầu thăm hỏi.
“Ai nha! Bảo bối, nàng làm sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia vậy,đến đây đến đây, ngồi bên người ta a!” Vệ Cách Phu vỗ vỗ vị trí bênngười, vẻ mặt sắc tướng.
“Đan gia?” Sắc La trên miệng mặc dù hỏi ý tứ Đan Tế Triệt, nhưng trong mắt là rõ ràng không muốn xa rời cùng không cam lòng.
“Đi thôi, Vệ Cách Phu tiên sinh có thể tưởng niệm ngươi, đi qua bồihắn tán gẫu vài câu, uống vài chén.” Đan Tế Triệt một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, đối với ánh mắt tràn đầy tình ý của nàng làm như không thấy, hắn liếc mắt Anh Phác bên cạnh, thấy nàng cầm trên tay một khốidưa ngọt cắn cao hứng, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn cùng Sắc La.
Hắn khinh thiển cười, thân thủ lấy miếng dưa ngọt nàng cắn được một nửaqua, rồi mới rót chén rượu ngọt hoa quế đưa tới bên môi nàng.
“Uống đi.” Ở trong nghi hoặc của nàng, hắn nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
“Ta không uống rượu.” Anh Phác lắc đầu, nhận thấy được hào quang khác thường trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất.
Hắn làm sao vậy?
“Uống đi.” Tươi cười vẫn như cũ, hắn lặp lại lời nói vừa rồi.
Anh Phác há mồm đang muốn nói cái gì đó, lại bị hắn nắm được cơ hộinâng cốc rót đi vào, nàng nhất thời bị nồng, khụ cái không ngừng, ngaycả nước mắt đều khụ ra.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 16


“Ha ha ha! Tiểu nha đầu này sao đáng yêu như vậy, chẳng qualà rượu ngọt liền nồng thành như vậy, thật sự là không có phúc khí uốngrượu.” Vệ Cách Phu cầm lấy bầu rượu, cô lỗ cô lỗ uống vào, cũng khôngquản bên miệng tràn ra bao nhiêu rượu làm ẩm ướt cái bàn, mãi đến khibầu không rượu hết, hắn mới nặng nề mà đem bầu rượu đặt lên bàn. “Nhìnxem! Như vậy mới kêu là uống rượu, tiểu nha đầu, ngươi nên hiếu học chút a.”
“Đúng vậy, khó được uống rượu Đan gia thưởng, lại nồngthành như vậy, hơi không cho Đan gia mặt mũi a!” Sắc La cũng là chemiệng cười.
Đối với cười mỉa của bọn họ, Anh Phác một chút cũng không thèm để ý, chính là chớp hai mắt đẫm lệ dùng ánh mắt hỏi Đan TếTriệt: Ngươi đang làm cái gì a?
Cố ý xem nhẹ ý hỏi trong mắtnàng, Đan Tế Triệt chính là đem nàng kéo lại gần, không nói gì giúp nàng vỗ lưng thuận khí, rồi mới rót chén nước cho nàng.
“Uống đi, sẽ bớt một chút.” Ý cười trên mặt hắn có chút thương hại.
Anh Phác vụng trộm trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, buồn không hérăng tiếp nhận cái chén. Nàng đương nhiên biết nước có thể hòa tan vịrượu trong miệng, nhưng loại sự tình mất bò mới lo làm chuồng này mộtchút ý nghĩa đều không có, hơn nữa việc này cũng là do hắn cái tên xấuxa này làm, kém cỏi !
Tuy rằng biểu tình trên mặt Đan Tế Triệtkhông có gì biến hóa, nhưng trực giác nữ tính lại nói cho nàng sự tìnhkhông thích hợp, hơn nữa là phi thường không thích hợp. Nhìn Sắc La ởmột bên, có một loại dự cảm thật không tốt.
“Đan gia đối với tỳ nữ rất săn sóc nha, Sắc La nhìn thấy rất hâm mộ.” Nàng đem bộ ngực đầyđặn áp hướng Đan Tế Triệt, ngón tay ngọc ở trong ngực hắn đi lung tung,như là đang trêu chọc cái gì.
Đan Tế Triệt cúi đầu cười, lạigiúp Anh Phác rót chén nước, thản nhiên nói: “Không có gì để hâm mộ,loại sự tình săn sóc này Đan mỗ không hiểu cũng sẽ không làm, nhưng VệCách Phu tiên sinh chính là cao thủ trong đó, người nói có phải haykhông a? Vệ Cách Phu tiên sinh.”
“Ha ha a! Ta luôn luôn thươngyêu mỹ nhân nũng nịu, cho nên……” Chà xát chà xát song chưởng, Vệ CáchPhu trong mắt ánh sáng màu càng sáng. “Tiểu mỹ nhân a, nhanh đến bênngười ta, ta chờ nàng thật lâu ! Nàng muốn săn sóc ta sẽ cho nàng, hơnnữa sẽ cho nàng rất nhiều rất nhiều.”
“A?” Sắc La hoảng.
Thấy nàng vẫn còn tại bên người, Đan Tế Triệt khẽ cười một tiếng, thúc giục nói: “Nhanh chút đi qua, Vệ Cách Phu tiên sinh hôm nay nhưng làđặc biệt đến gặp ngươi, thân là chủ nhân thuyền hoa, đừng quên đạo đãikhách.”
“Đan gia……” trong mắt của nàng có cầu xin không nói nên lời.
Nàng là của hắn, hắn có thể nào đem nàng đổ lên trong lòng nam nhânkhác, hơn nữa lại là Hồ thương có tiếng xấu này, nàng không cần.
“Sắc la, đừng quên thân phận của ngươi.” Tươi cười trên mặt hắn lạnhvài phần, trong giọng nói có khí thế làm cho người ta không thể cãi lời.
Xem vẻ mặt của hắn, Sắc La tan nát cõi lòng.
Nàng thuộc về hắn, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về nàng, vẫn đều là như vậy, là nàng đã quên, là nàng rất xa cầu.
“Được…… ta đã biết.” ngữ khí của nàng hơi hơi nghẹn ngào, đứng dậy điđến bên người Vệ Cách Phu, lại ngẩng đầu, đúng là vẻ mặt xán cười, dịudàng nói: “Vệ cách đại tiên sinh, đã lâu không thấy ngài, gần đây đanglàm chuyện buôn bán lớn gì a?”
“Lần này ta tính cùng hiền chất hợp tác buôn bán dược thảo.”
Hiệu thuốc bắc Đan gia rộng khắp cả nước, chỉ cần lần này hợp tácthành công, tương lai mỗi ngày ngồi ở trong nhà chuyện gì cũng không cần làm mà còn có bạc trắng bay đến để hắn tiêu xàu, tâm tình liền thật vui vẻ.
“Thật sự a, nói như vậy, Vệ Cách Phu tiên sinh tính ở đâybao lâu a?” Chuyện buôn bán đều đưa đến, người hẳn là ở tại chỗ này rồi?
“Đúng vậy, nơi này sơn minh thủy tú, mỹ nữ như mây.” Vệ Cách Phu ngảngớn nâng cằm của nàng, ánh mắt dại gái nhìn phong cảnh trước ngực củanàng. “Nếu ở, khả năng sẽ định cư ngay tại nơi này.” Chậc! Nữ nhân ĐạiĐường so với bọn hắn còn lớn gan hơn, xem vú kia đều lộ một nửa.
“Phải không? Kia ngài cũng đừng quên Sắc La, nhớ phải thường thườngđến thăm ta nha.” Nàng đem ngực đầy đặn hướng gần sát trên người hắn bộdáng làm nũng, hương khí trên người của nàng lập tức đem Vệ Cách Phuchoáng váng đầu.
“Đương nhiên, đương nhiên, nàng tiểu yêu tinhmê chết người này, ta làm sao có thể quên được, nhất định mỗi ngày đềuđến thăm nàng.” Hắn ôm thân thể mềm mại, khinh bạc nhéo thắt lưng dướicủa nàng, rước lấy một tiếng nức nở của nàng. “Nàng thật thơm a, để đạigia ngửi xem là cái hương vị gì.” Đầu hắn cơ hồ nhập trước ngực tuyếttrắng.
Anh Phác nước miếng ngụm có ngụm không dò xét cảnh tượng trước mắt, nam nhân háo sắc, nữ nhân sa đọa, cùng với…… trộm ngắm ĐanTế Triệt bên cạnh chính đang trầm mặc uống rượu, hắn thật sự thực vôtình.
Ai, bất luận cổ kim nội ngoại, nữ nhân luôn vì nam nhân mà rơi lệ, nhưng là nam nhân sao?
Có người nam nhân nào khẳng định đem thật tình đầy đủ giao cho một nữ nhân, vì nàng hỉ nộ ái ố, thậm chí lưu lại nam nhi lệ?
Lão tặc tuyệt tình, khuôn mặt bi thương của mẫu thân lại hiện lên trong óc, chuyện cũ rõ ràng, nghĩ lại mà kinh.
Bưng ngực, nàng cảm thấy khổ sở.
“Đại thiếu gia, ta có chút không thoải mái, có thể đi ra ngoài hít thở không khí không?” Nơi này mùi rượu làm cho nàng mau thở không nổi.
Thấy nàng hơi nhíu mày, hắn bàn tay to sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của nàng.
“Không được đi lâu, còn có, đừng tới gần mép thuyền quá, trên hồ giólớn, không để ý sẽ dễ dàng té ngã, chính mình cẩn thận một chút, ân?”
“Được.” Chậm rãi đứng dậy, nàng chậm rãi đi ra ngoài.
Trong thiên đường của nam nhân vĩnh viễn không có nữ nhân cố định;Tình yêu của nữ nhân vĩnh viễn không tồn tại trong thiên đường của namnhân.
Đi đến đầu thuyền, nàng nặng nề mà thở ra một hơi, rồimới ngồi trên tấm ván gỗ nhìn gió thổi trên hồ, nhìn nhìn, nàng nhớ tớiánh mắt lãnh liệt vừa rồi của hắn.
Không nghĩ tới thiếu đi ôn hòa tươi cười kia, bản tính hắn khó có thể thân cận như thế, như là hàn băng đông lạnh xương cốt.
Nhưng nàng rốt cuộc là làm sao chọc tới hắn ? Bất quá chính là khôngcho hắn mặt mũi không uống rượu của hắn mà thôi, hắn có tất yếu phải tức giận lớn như vậy sao? Thế nhưng ép nàng uống rượu, hại nàng rất khổ sở.
Bất quá so với Sắc La gặp phải, khổ sở của nàng có vẻ bé nhỏ không đáng kể, hắn…… thì ra vô tình như vậy.
Hắn cũng sẽ như vậy đối với nàng sao?
Nhìn mặt nước xuất hiện từng trận gợn sóng, có trong nháy mắt cảm giác nào đó hé mở ở trong lòng, bưng ngực, nàng ngây ngẩn cả người.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 17

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1022
.