“Đại nương, ta tới lấy bữa trưa của đại thiếu gia.” Kích động đi vào phòng bếp, Anh Phác hướng đầu bếp nữ đang bận rộn hô.
Đầu bếp nữ hướng nàng nhếch miệng cười, “Anh Phác a, như thế nào lại chính mình đến ? Ta đang định kêu nha hoàn đưa qua đây.”
Năng lực học tập của tiểu nha đầu này mau kinh người, mới vài ngàyliền đã làm tốt được công việc của nha hoàn bên người, hơn nữa cũng rấtđược lòng đại thiếu gia, từ việc đại thiếu gia xuất môn có việc đặc biệt mà lại đem nàng ấy theo cũng đều nhìn ra được.
“Ta cũng làđang nhàn rỗi, nghĩ đến cũng đã lâu không gặp đại nương, liền đến phòngbếp thăm đại nương, thuận tiện lấy bữa trưa, nhất cử lưỡng tiện thôi!”Kéo ống tay áo đầu bếp nữ, Anh Phác ngọt ngào nói.
“Oa! Cái gìđã lâu không gặp, hôm kia mới nhìn thấy, hơn nữa đại nương có cái gìđẹp, còn không chính là cái dạng phì này.” Miệng tiểu nha đầu này đúnglà ngọt, tuy rằng biết rõ mục đích của nàng ấy là mấy món ăn trên bàn,nhưng nghe được lời của nàng ấy, trong lòng vẫn là không khống chế đượcmà cảm thấy ngọt ngào.
Ai! Nàng chính là không có biện pháp đối phó với nha đầu tự cao tự đại này, xem nàng ấy mặt nho nhỏ, ánh mắttròn tròn rất đáng yêu a!
“Đại nương dáng người làm sao phì ?”Anh Phác đánh giá từ trên xuống dưới một phen, đôi mắt nhìn thẳng trướcngực đầu bếp nữ, chậc chậc có tiếng khen: “Nên lớn cũng lớn, nên nhỏcũng nhỏ, đẫy đà có dáng, khí chất phong vận đều có, thấy thế nào cũngđều là mỹ nhân a!”
Phát hiện tiêu điểm nàng ta chú ý, trên mặt đầu bếp nữ hiện lên một chút hồng.
“Ai nha! Ngươi tiểu nha đầu này như thế nào lại bắt đầu đùa giỡn ta.”Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, đầu bếp nữ vẫn là có hai vú rất ngạonghễ người, bụng rụt thu nhỏ lại, làm cho thân hình có vẻ càng tiền độthậu kiều.
tiền đột hậu kiều: trước nhô sau vểnh.
“AnhPhác mới không phải đang đùa giỡn người đâu, đây là đang ca ngợi người.Như hôm ta cùng đại thiếu gia ra phủ bàn chuyện làm ăn, nữ nhân trênđường chỉ có khuôn mặt không có dáng người, mà nếu có thân hình thì mặtmũi kém, một số ít khuôn mặt cùng dáng người đều không tệ lắm, nhưngcũng chỉ là dong chi tục phấn, không có một so được với đại nương.”
dong chi tục phấn: tuy vẻ ngoài đẹp nhưng không có khí chất
Nghe vậy, đầu bếp nữ như trong lòng đang nở hoa.
Đối với lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân vĩnh viễn không có chút sức chống cự.
“Ha ha a, phải không?” Nhịn không được hư vinh trong lòng, đầu bếp nữnói đến ngày xưa. “Ta trước kia vốn cũng giống như các cô gái thời đạibây giờ, khi đó cửa nhà của ta thiếu chút nữa bị nam nhân tới cầu thânphá sập, chỉ tiếc là đại nương tầm mắt rất cao, không có một ai lọt được vào trong mắt, làm uổng phí thời thanh xuân. Bất quá ta trước kia cũngthực cố chấp đi, đã qua ba mươi tuổi đầu, tiêu chuẩn cũng chưa giảm mộtnửa.” Nàng che miệng cười đến run rẩy cả người.
“Cái gì chỉ chưa giảm một nửa, phải nói là nước lên thì thuyền lên.”
“Chán ghét! Nào có khoa trương như vậy, ngươi tiểu nha đầu này đừng đề cao đại nương như vậy, đại nương sẽ thẹn thùng.”
“Ta mới không khoa trương đâu.” Mắt nhìn ngoài cửa sổ, nàng đem miệngbám vào bên tai đầu bếp nữ, thần bí hề hề nói: “Không biết đại nương cóphát giác hay không, gần đây ta thường thấy tổng quản lén nhìn ngươi a.”
“Di? Có sao?” Đầu bếp nữ kinh ngạc.
“Ta vừa mới thấy tổng quản đứng ở phía trước cửa sổ một hồi lâu, thờigian giữa trưa, tổng quản không ăn cơm, chạy tới phòng bếp lén nhìn đạinương, thật sự là lãng mạn.”
“Ngươi đừng nói lung tung, không chừng hắn chính là đến xem tiến độ mà thôi.” Đầu bếp nữ xoay váy, ngữ khí lúng ta lúng túng.
“Mỗi ngày cũng đều làm như vậy, có cái gì đáng xem, huống chi lạikhông có khách nhân đến, tổng quản cũng không phải nhàn rỗi không cóviệc gì, làm gì chạy tới phòng bếp ở xa như vậy.” Nàng dừng một chút,ngữ khí biến thành trêu ghẹo. “Ta thấy tổng quản khẳng định là không gặp được người trong lòng ăn không ngon, cho nên mới đến nhất giải tươngtư.”
“A! Ngươi tiểu nha đầu này đừng nói nữa.” Hai tay ôm hai má, đầu bếp nữ ý đồ che khuất ửng đỏ nổi lên trên mặt.
“Thẹn thùng ? Tâm động ?” Anh Phác vẻ mặt bướng bỉnh.
Đầu bếp nữ cầm một chùm nhãn(cái này trong bản cv là “lung thủy tinhgiáo”, ta ko rõ là cái gì lắm, ai biết nói cho ta nhé, thanks =.=) đếntrên tay nàng, “Đi! Đi! Đi! Đừng đến phiền đại nương, đại nương còn phải nấu cơm đây.”
Ăn một quả nhãn, nàng nhìn một bàn thức ăn, “Đồ ăn không phải đều làm xong sao?”
“Ta…… Ta làm cho chính mình ăn không được sao?” Dầu đổ đến một nửa, vừa nghe nàng hỏi như thế, thiếu chút nữa tuột tay.
Anh Phác gật gật đầu, cười nói: “Đi! Đi! Đại nương nói đồ ăn này làlàm cho chính mình ăn, không phải muốn làm cho tổng quản ăn.”
Thấy tâm tư bị nhìn thấu, đầu bếp nữ mặt lại đỏ ba phần. “Ngươi nha đầuphá hư này! Lại thưởng cho ngươi bát nước mơ ướp lạnh, có thể bỏ qua cho đại nương không?”
“Nước mơ nha, đại nương đối với ta thậttốt.” Chuyển người hôn hai má đầu bếp nữ một chút, Anh Phác vui vẻ mangchiến lợi phẩm rời đi.
Sờ hai má, đầu bếp nữ khóe miệng nhịn không được câu lên. “Tiểu nha đầu này……”
“Đúng rồi!” Anh Phác đột nhiên thăm dò tiến vào, “Bữa trưa của đạithiếu gia thỉnh đại nương phái nha hoàn đưa đi đi, kỳ thật hôm nay tađược nghỉ ngơi.” Hì hì cười, nàng lập tức chạy đi.
“Ai nha! Bị tiểu nha đầu này lừa!” Đầu bếp nữ lại là sửng sốt, không khỏi có chút ảo não.
—————————————–
Ngồi ở trên cỏ bên Kính hồ, nguyên bản Anh Phác tính đến Tây uyển tìmThu Nhi cùng ăn cơm trưa, không nghĩ tới Thu Nhi với nàng cùng nghỉ mộtngày, sáng sớm đã đi miếu.
Đã lâu không gặp Thu Nhi, rất nhớ nàng ấy nha!
Một tháng mới được nghỉ hai ngày, nàng nên học Thu Nhi ra ngoài đi dạo, nhưng sức lực đã cạn sạch.
Ăn xong quả nhãn cuối cùng, Anh Phác nằm ở trên cỏ, thở dài.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.” Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm,là ngày tốt đi dã ngoại dùng cơm…… Ân, nàng vừa mới đã làm qua.
“Thời tiết rất ngại đến ngươi sao? Làm cái gì thở dài?” Một đôi nhuyễn giày xuất hiện ở trước mắt nàng.
Theo từ dưới áo choàng màu tím hướng lên trên xem, mặt bị phản quang nên thấy không rõ lắm, chỉ biết là một nam nhân cao lớn.
“Ngươi là ai?” Lười thay đổi tư thế, nàng cũng không quản xấu hổ haykhông, hợp hay không hợp cấp bậc lễ nghĩa, liền hỏi như vậy.
“Ngươi là ai?” Ngữ khí cuồng vọng, tiếng nói cùng hình dáng cùng Đan TếTriệt có chút tương tự, nàng đại khái đã biết hắn là ai.
Miễncưỡng đứng dậy hành lễ, nàng hữu khí vô lực tự giới thiệu, “Nô tỳ têngọi Anh Phác, là nha hoàn Đông uyển, mới rồi không biết là nhị thiếugia, thái độ có chút vô lễ, thỉnh nhị thiếu gia chớ trách.” Ngay cả ngữkhí khẩn trương sợ hãi đều lười trang bị, nói năng cứng nhắc, không hềcó ý xin lỗi.
Mặc cho ai cũng đều nghe được nàng là có lệ, ĐanÚy Hạo gợi lên một chút cười hình cung trêu cợt, “Ngươi thật to gan,không chỉ có tuân thủ lễ giáo tùy chỗ loạn nằm, thái độ xin lỗi lại tùytiện, một chút ý tứ hối lỗi đều không có, phải bị tội gì?”
“Vậy phạt ta không được nói nữa là được chứ gì.”
“Nha hoàn lớn mật, ngươi câm miệng cho ta! Tội của ngươi muốn phạtcũng là tự ta đến xử lý, có đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Hắn quát.
Hắn là chủ nhân! Hẳn là đúng. Anh Phác gật gật đầu, đồng ý cách nói của hắn.
“Ban ngày ban mặt, một nữ hài tử bất nhã nằm ở trên cỏ như thế, đemnơi này xem như nhà chính mình ? Còn có, nhìn thấy chủ tử cũng khôngcung kính vấn an, xin lỗi cũng là thái độ có lệ, ngươi nha đầu này không coi ai ra gì thật sự rất làm càn, ta nhất định phải thật tốt phạtngươi!”
Ân, nàng xác thực rất làm càn, bị người nào đó chiều phá hư thôi! Anh Phác lại gật gật đầu.
“Nên phạt ngươi như thế nào mới tốt đây?” Đan Úy Hạo một tay sờ cằm,“Liền phạt ngươi tháng này không cho phép nghỉ ngơi, ở lại trong phủkhông cho phép ra phủ.” (ca tưởng ai cũng thích ra ngoài giống ca sao=]])
Chậc! Này tính là trừng phạt cái gì, nàng hôm nay người không phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao?
Không cho phép ra phủ? Nghĩ đến ra ngoài thì nàng cũng không có cáiloại hưng trí này, mệnh lệnh của hắn vừa vặn thuận lòng của nàng, phạtcùng không phạt một chút cũng không kém.
“Này thật sự là trừng phạt tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Không có người nào chịu hình phạt lại cho rằng trừng phạt là tốt, nhưng nàng là ngoại lệ. Anh Phác lần thứ ba gật gật đầu.
“Uy! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, ngươi có nghe được hay không?”
Nghe được ! Nàng lại gật đầu.
“Uy! Ngươi câm điếc a, như thế nào không trả lời?” Đan Úy Hạo nhíumày, nha đầu kia sao kiêu ngạo như vậy, để ý cũng không để ý đến hắn một chút.
Anh Phác không nói gì chỉa chỉa miệng.
Thì ra là thế, hắn đã hiểu.
“Ngươi đau yết hầu (cổ họng)?”
Nàng lắc đầu. Nàng chỉ là miệng, không phải yết hầu.
“Đó là đau miệng?” Hắn tiếp tục đoán.
Nàng lại lắc đầu. Quý nhân hay quên sự!
“Miệng rút gân? Đầu lưỡi xoay đến? Khoang miệng xướt da? Yết hầu cóđàm? Khóe miệng nhiễm trùng?” Hắn dường như liên hoàn pháo đoán một đống nguyên nhân.
Anh Phác vẫn như cũ lắc đầu. Thực sẽ đoán, đáng tiếc không có một đáp án là đúng.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Hắn tức giận hỏi.
Liếc cái xem thường, nàng thở dài, cuối cùng mở miệng nói: “Nhị thiếugia vừa mới kêu nô tỳ câm miệng, cho nên nô tỳ không dám nói lời nào.”
Nghe vậy, hắn sửng sốt một chút, hồi tưởng lời nói vừa mới rồi, hình như là đúng như vậy.
“Đúng nha…… di, không đúng, nếu ta bảo ngươi câm miệng, ngươi làm saocó thể mở miệng nói chuyện?” Hắn cố ý tìm xương cốt trong trứng gà, bắthắn đoán lâu như thế, đem hắn làm ngốc tử a, hắn nuốt không xuống tứcgiận này.
“Ta sợ nếu ta không mở miệng, nhị thiếu gia sẽ suy sụp đến chết.”
“Ta mới sẽ không.”
“Ngươi sẽ.” Ngữ khí của nàng trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt: ý nói kiên quyết).
“Ta sẽ không!”
Mặc kệ ngươi! Anh Phác liếc hắn liếc mắt một cái, xoay người đi.
“Uy! Ta là chủ tử, ngươi là cái thái độ gì a!” Giữ chặt ống tay áo của nàng, Đan Úy Hạo thừa nhận nha hoàn này cao ngạo khiến cho hắn hứngthú.
Lấy thân phận ép người? Chậc!
“Vạt áo cùng trên giầy của ngươi dính máu.” Nàng đột nhiên bật ra một câu như vậy.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 18
“Máu?” Hắn vội vàng cúi đầu nhìn, nguy rồi! “Ngươi nhìn lầm rồi, đây là nước không phải máu.” Hắn trợn mắt nói dối.
“Là máu, vừa rồi lúc ngươi tiếp cận ta, ta đã ngửi được mùi máu.” Thấy qua người chết nhiều, nàng đối với mùi máu tươi thực mẫn cảm, muốn lừagạt nàng rất khó. “Ngươi tốt nhất nhanh đi thay quần áo, mùi máu tươitrên người ngươi rất nặng.”
Đan Úy Hạo thấy nàng đến gần, hắnkhông khỏi lui nhanh một bước, không dám thừa nhận trong lòng hiện lênlà kinh ngạc, cùng với hơi hơi khủng hoảng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Nha hoàn Đông uyển, ta nói rồi.”
“Ngươi không đơn thuần.” Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiêu căng, khônggiống như là nha hoàn bình thường, trong mắt hắn nổi lên đề phòng.
“Ngươi cũng không đơn thuần.” Ngữ khí một chút, nàng quay đầu nhìn vềphía kính hồ gợn sóng, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Không, phải nói toàn bộĐan phủ cũng không đơn thuần, nơi này giấu một cái bí mật.” Khóe miệngcủa nàng gợi lên một chút tươi cười thần bí.
Hắn phút chốc giữ chặt cánh tay của nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi là ai?” A, vuốt râu ngoài miệng con hổ, nàng thật sự là cànglúc càng lớn mật. “Đan phủ nhị thiếu gia? Đại phu? Hay là……” Nhắm mắtlại đến trên người hắn ngửi một chút, mở mắt ra, trong mắt của nàng đựng ý cười. “Giết heo ?”
Trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn hơi thả lỏng tay.
“Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”
“Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là hạ nhân, chuyện trong lòng ngươi ta quản không nổi.”
“Ngươi…… Ngươi không hỏi sao?” Nàng có biết cũng không nghe không hỏi, thật sự là người kỳ quái.
“Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?” Nàng hỏi lại.
“Không.” Sẽ không nói, không thể nói, lại không dám nói, đối với thế giới bên ngoài, đây là bí mật cũng là cấm kỵ.
“Không phải được rồi sao, ta không hỏi, ngươi cũng không có nói, chúng ta coi như chuyện này cho tới bây giờ cũng không phát sinh qua.” Vừarồi là nàng tâm tình không tốt dọa hắn mà thôi, nàng chưa từng tính vạch trần chuyện gì.
Cẩn thận nhìn nàng một hồi lâu, Đan Úy Hạo buông tay ra, kéo nàng ngồi xuống.
“Ngươi nói ngươi tên là gì?” Ít một địch nhân không bằng thêm nhiều bằng hữu, nàng đúng khẩu vị hắn.
“Anh Phác.” Nàng đứng dậy ngồi vào phía bên kia hắn, vị trí vừa rồi thuận gió, mùi máu tươi đều hướng nàng bay tới.
“Anh Phác? Có chút quen tai.”
Nàng mỉm cười, “Hẳn vậy, lời đồn đãi của nha hoàn thật sự lợi hại.”Chuyện xưa chim sẻ biến phượng hoàng không biết đã xong chưa?
“A! Ngươi chính là cái nha hoàn bên người đại ca mới tuyển kia, nghe thấy đã lâu.”
“Hy vọng ngươi nghe được là tốt.” Nữ nhân bị lòng ghen tị che mắt, trong lời nói đổ thêm dấm chua là tránh không được.
“Đều là chút lời nhàn rỗi, nghe một chút mà thôi.” Bản lãnh của nữ nhân hắn còn không hiểu sao?
Cười cười, Đan Úy Hạo thay đổi cái đề tài, “Ngươi tâm tình không tốtsao?” Nàng vừa mới buồn bực thở dài, thật xa cũng có thể nghe thấy.
“Nhìn ra được sao?” Nàng nghĩ đến mặt mình sắc đủ thối.
“Là không khó biết.” Tuy rằng nàng bỏ qua không muốn nói, nhưng hắn vẫn là hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tâm sự của nữ hài tử, ngươi sẽ không biết.”
Một mảnh lá cây bay xuống trên mặt hồ, nổi lên gợn sóng, nhìn nó khuếch tán vòng tròn ra bên ngoài, nàng có chút thất thần.
“Nói xem, không chừng ta biết a.”
“Ta không biết nên nói như thế nào.” Thanh âm của nàng hơi buồn.
Một cái lá cây, hai cái lá cây, tam cái lá cây…… Gió này làm sao vậy?Khi nào không đến lúc này lại đến, làm trên hồ gợn sóng một vòng lại một vòng, chán ghét! Nếu có thể, thật muốn nhắm mắt làm ngơ.
“Vậynói cho ngươi, ta không ngại.” Còn không biết nàng có xem hắn là bằnghữu hay không, Đan Úy Hạo liền nhịn không được quan tâm nàng, hắn đây có tính là tình yêu lan tràn quá hay không?
Nhìn mặt hắn tuấn lãng, nàng hỏi thẳng: “Ngươi hiện tại có người yêu chưa?”
“Yêu…… Người yêu?” Đây là lời nữ hài tử nên nói sao? Vị Anh Phác đạitiểu thư này nói chuyện có đủ sắc bén, nhưng hắn thích. “Kỹ viện có tính không?”
“Cái loại này nhiều lắm chỉ xem như tình nhân, ta nói người yêu là ngươi thật tình yêu thương.”
“Thật tình yêu thương ?” Sờ cằm, hắn cố gắng hồi tưởng tình sử phonglưu dĩ vãng, một chút thân ảnh màu xanh đậm đột nhiên nhảy vào trong óc. “Xem như có đi, bất quá ta không xác định ta yêu hay không yêu nàngấy.” Nha đầu kia thuần phác đáng yêu, nhưng chính là hung một chút,nhiều lời một chút, lại thích quản đông quản tây, một tiêu chuẩn cọp mẹ, bất quá hắn cũng không chán ghét, nàng kia làm cho hắn có chút mê võng.
“Không rõ lắm chính mình yêu hay không yêu nàng ấy?” Nàng học hắn động tác sờ cằm, hứng thú hỏi: “Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ngươi liền cảmthấy trong lòng kì lạ, không thấy được nàng ấy, trong lòng ngươi càng kì lạ, nhịn không được sẽ nhớ tới nàng ấy?”
“Ách…… Đúng vậy.” Hắn thấy chính mình như có khuynh hướng bị ngược.
“Nàng ấy cao hứng ngươi cũng sẽ cao hứng, nàng ấy khổ sở ngươi so với nàng ấy còn khổ sở hơn?”
“Ân…… đúng là như thế.” Hắn ghét nhất thấy người khác sầu mi khổ kiểm, cho nên sắc mặt nàng ấy không tốt hắn cũng thấy khổ sở.
sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ dột.
“Trong biển người, ngươi có thể liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy nàng ấy, tươi cười của nàng ấy làm tim ngươi đập gia tốc?”
“Ai…… Ngẫu nhiên sẽ đúng như vậy.” Gặp cọp mẹ vốn nên đề phòng, đếnnỗi tim đập gia tốc sao? Ân, hắn là khẩn trương sợ cọp mẹ phát hiện hắn, lại sẽ hướng lại đập phá.
“Khi ta nói những lời này, trong lòng ngươi nhớ tới bóng dáng của nàng ấy ?”
“Phải…… phải !” Hắn đường đường là trang nam tử, không có gì không dám thừa nhận.
Chậc! Bệnh trạng đều có, còn nói không rõ ràng lắm yêu hay không yêu, vịt ngốc đầu!
“Vậy đúng là yêu !” Anh Phác cười meo meo nhìn biểu tình giật mình của hắn, trong mắt ánh sáng hảo ý như có như không. “Vậy ngươi là nhớ đếnai a?”
Đan Úy Hạo thốt ra: “Ta nghĩ đến Thu…… Di? Liên quan gì đến ngươi a!” Thiếu chút nữa mắc mưu, nguy hiểm thật.
“Chuyện của vịt ngốc đầu thật là không liên quan đến cô nương ta.”Người cùng vịt đầu óc cấu tạo khác nhau, nàng không thèm quản. Đứng lên, nàng vỗ vỗ cỏ trên người. “Ngươi vịt ngốc này chậm rãi tiêu hóa cảmgiác trong lòng đi, ta phải đi.”
“Ngươi phải đi ? Ngươi cònchưa nói chuyện trong lòng ngươi.” Làm cái gì a, trong bất tri bất giácbị nàng xỏ mũi kéo đi, hắn đây từ nghe tâm sự biến thành nói tâm sự,người đưa ra kết luận cũng là nàng.
“Chuyện của ta có chút phức tạp, không nói cũng thế.” Ánh sáng chiếu rọi dưới nước, chiếu vào đôimắt quá mức sáng ngời của nàng, ánh sáng chói mắt ngược lại lại làm chongười ta nhìn không thấu cảm xúc bên trong, tâm tư khó hiểu.
Có một số việc thật không thể thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên,vẫn là để thời gian cùng vận mệnh đến quyết định hết thảy đi, kết cụcnhư thế nào, tương lai sẽ biết.
“Phức tạp vẫn là có thể ít nhiều nói một chút.” Hiếu kì của hắn bị khơi mào rồi, nàng làm sao có thể không nói.
“Nói ngươi cũng không hiểu.” Chuyện xuyên qua thời không ở thế kỷ haimươi mốt vẫn là cái mê, nàng không kỳ vọng cổ nhân sẽ biết. “Không nóivới ngươi nữa, ta muốn trở về phòng ngủ.” Ngày mùa hè nắng chói changthích hợp để ngủ.
“Uy, ngươi cứ như vậy đi sao, rất vô tình rồi.” Hắn đối với bóng của nàng hô.
Nghe vậy, Anh Phác dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn.
“Đúng rồi, chén bát ngươi giúp ta cầm đến phòng bếp, tạ !”
Tuấn cười cương ở trên mặt, Đan Úy Hạo nhìn chén bát trống trơn mộtbên, không thể tin được chính mình thế nhưng lại lưu lạc đến làm chânsai vặt của một nha hoàn, uy nghiêm chủ tử bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Nàng là như thế này, cọp mẹ kia cũng rất không ra sao, đầu năm nay, chủ tử không chịu nổi.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 19
Bắc uyển trong tùng lâu, Đan Tế Triệt đứng ở trước tủ gỗ, tủ gỗ có độrộng chiếm cứ một mặt tường, độ cao còn lại là cùng trần nhà bằng nhau,tủ gỗ mỗi một hộc tủ đều chế núm tay cầm nạm bạc, từng cái núm tay cầmcho một cái ngăn kéo, tay nghề tinh xảo đến nỗi làm cho người ta nhìnkhông ra khe hở bên cạnh ngăn kéo.
Đan Tế Triệt hướng bên phảichuyển ba bước kéo ra một cái ngăn kéo, tùy tay lấy ra một phen dượcthảo màu tím xanh, sau khi đóng lại lại chuyển bên trái năm bước, lôi ra dưới hai cái ngăn kéo, cứ như thế trái trái phải phải, từ trên xuốngdưới, tốc độ cực nhanh chưa từng do dự, trên trăm cái ngăn kéo có cái gì hắn cũng nhất thanh nhị sở.
nhất thanh nhị sở: rất rõ ràng.
Đem dược thảo đi đến bàn lớn dài trước đài, hắn cầm dược thảo trongtay chia làm mấy đôi, chia đôi tốt xong liền để trên các, sau khi phốitốt, hắn dùng giấy gói dược thảo lại, buộc dây lại, tám bao dược thảovừa rồi còn ngay ngắn bị hắn tùy tay quăng, nằm thẳng một hàng trên bàn.
Gói dược tốt, hắn đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
“Đại thiếu gia, nô tỳ đưa cơm đến cho ngài đây.”
“Vào đi.” Hắn rót chén nước một ngụm uống hết.
Cửa phía trước bị đẩy ra, đầu bếp nữ đem một mâm đồ ăn cười meo meo đi vào đến.
“Đại thiếu gia hôm nay rất hưng trí, đổi đến Bắc uyển dùng bữa.” Nàng vừa nói vừa đem đồ ăn đặt tới trên bàn.
“Cũng vài ngày không có tới, mới đến đây xem.” Hắn thản nhiên cười.
“Đúng là một đoạn thời gian không thấy đại thiếu gia tới chỗ này.” Đầu bếp nữ mỉm cười nói tiếp. “Bất quá gần đây nhị thiếu gia nhưng thật rađã tới mấy lần.”
“Nha, hắn đến đây làm cái gì?”
Tiểutử kia tuyệt không sẽ có hứng thú với sự tình đứng đắn, Bắc uyển nơitrồng cùng chứa dược thảo này không phải địa phương hắn sẽ đến, trừ phihắn thấy ai không vừa mắt, đến đây bốc thuốc để luyện độc dược.
“Bốc thuốc a, hai ngày trước khi ta đưa cơm cho nhị thiếu gia, nhịthiếu gia đem tám bao dược thảo giao cho nô tỳ, muốn nô tỳ làm thànhdược thiện.” Nàng từ trong váy lấy ra tờ giấy, “Đây là nhị thiếu gia đưa cho nô tỳ, nô tỳ không biết chữ, cho nên nhị thiếu gia dùng họa.”
Tiếp nhận giấy trên tay đầu bếp nữ, Đan Tế Triệt rất nhanh ngắm liếc mắt một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Hắn phân phó ngươi đưa cho ai uống?” Tiểu tử này cũng sẽ làm loại sựtình này? Ha ha, hôm nay không có mưa, như vậy hắn lần này đến là thậtsự.
“Nô tỳ không biết, nhị thiếu gia chỉ nói nấu xong phải lập tức đem cho ngài ấy.”
Giữ bí mật như vậy sao? Đan Tế Triệt mi dương dương tự đắc, bàn tay trái chút có chút không gõ mặt bàn.
“Phải không? Vậy ngươi liền chiếu hắn nói mà làm.” Cầm lấy chiếc đũagắp một mảnh rau xanh, đưa vào trước mồm hắn dặn dò nói: “Đừng nói chohắn ta biết việc này.” Có một số việc nhìn có vẻ thú vị, nói toạc sẽkhông chơi vui.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
“Còn có, tanơi này cũng có mấy bao dược thảo cũng muốn ngươi giúp ta nấu.” Hắn chỉbao dược thảo trên đài, ý bảo đầu bếp nữ cầm.
“Vâng. Đại thiếu gia, thuốc này thời gian cùng phương pháp nấu là?”
“Cùng nhị thiếu gia giống nhau, ngươi chiếu nấu đi, nhưng nhớ rõ bên trong sửa lại cho thêm hai chân gà, từ ngày mai bắt đầu.”
“Vâng, nô tỳ hiểu được. Đại thiếu gia nếu không phân phó việc gì khác, nô tỳ liền lui xuống.”
“Ân.” Thấy đầu bếp nữ đi tới cửa, hắn bỗng dưng nghĩ đến một sự kiện.“Ngươi có nhìn thấy Anh Phác hay không?” Tiểu nha hoàn kia thích nhất là đến phòng bếp hết ăn lại uống, nàng hôm nay thức dậy trễ như vậy, khảnăng ra ngoài phủ chơi là rất thấp, cho nên người nhất định là nhàn rỗi ở cái địa phương nào trong phủ rồi.
“Có a, tiểu nha đầu kia vừamới mới đến phòng bếp lừa ta một chùm nhãn cùng nước ô mai ướp lạnh.”Nghĩ vậy, đầu bếp nữ liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. “Bất quámấy thứ đó vừa đến tay, người liền nhanh như chớp chạy không thấy bóngngười, cũng không biết chạy đến đâu.”
“Ân, ta đã biết, ngươi đi xuống đi.” Biết nàng có ăn cơm trưa, hắn an tâm.
“Vâng, nô tỳ lui xuống. Đại thiếu gia, người chậm rãi dùng bữa đi.”
Sau khi đầu bếp nữ đi, Đan Tế Triệt ăn mấy miếng cơm, nhưng cảm thấycó chút vô vị, liền buông chiếc đũa đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìnngoài cửa sổ có chút xa xôi.
Ngày đó hắn ép nàng uống một ngụm rượu hại nàng thực không thoải mái, hắn biết rõ.
Vì cái gì lại xúc động như vậy? Hắn mơ hồ biết đáp án.
Hắn để nàng thân cận, cho phép nàng rất nhiều hành vi bất lương, không ngại trong ngoài của nàng không đồng nhất, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chỉ biết nha đầu kia thực đặc biệt, không thể nói rõ vì sao, nhưnghắn chính là từ đáy lòng phát lên một cỗ cảm giác nguyện ý để nàng thâncận, rồi liền biến thành cái dạng hiện tại này.
Thời khắc cùngnàng ở cùng một chỗ, hắn cảm giác được chính mình đang thay đổi, loạithay đổi này rất khó bỏ qua, hắn biết chính mình càng lúc càng để ýnàng, để ý mỗi câu nàng nói, từng cái động tác, từng cái vẻ mặt, thậmchí tâm tình của nàng.
Loại thay đổi này rất khó nói là tốt hay là xấu, nhưng hắn kỳ vọng nàng cũng sẽ bởi vì hắn mà có điều thay đổi,cho nên hắn mới có thể dùng nữ nhân khác tới thí nghiệm tâm tình củanàng.
Hắn biết làm như vậy thực xuẩn, hơn nữa khi nhìn đến nàng sặc ra nước mắt, hắn lại hối hận, bởi vì hắn thương nàng.
Ai! Nàng bất quá là cái tiểu cô nương, lại làm cho hắn mất đi sự đúngmực, hắn thật sự là vô dụng. Nên làm cái gì bây giờ đây? Nàng nhỏ nhưvậy, tuổi chênh lệch tuy rằng không là vấn đề, nhưng là một loại khoảngcách, nếu là phi nàng không cưới, hắn còn phải đợi vài năm, hao tổn tâmtrí a!
Bất quá, nàng tâm tư giảo hoạt khó đoán lại hao tổn tâmtrí, hắn có thể cảm giác được nàng đối với hắn có tình, nhưng là có baonhiêu?
Nàng chưa bao giờ biểu hiện, đem toàn bộ tâm tư đều giấu ở đáy lòng, sớm biết rằng nàng là tiểu hồ ly giả dối, cũng không nghĩđến ngoại trừ giả dối nàng còn khó có thể nắm lấy, đối mặt với nàng, hắn nên làm cái gì bây giờ?
——————————————–
Đan Tế Triệtngồi ở mép giường nhìn Anh Phác ngủ say, một đôi mắt to trong trẻo,trong lúc ngủ say nàng thiếu đi điểm trẻ con hoạt bát, lại có thêm phầnkhí chất dịu dàng thanh lịch, so với bình thường cũng có vị nữ nhân.
Tầm mắt hắn chuyển qua cái miệng nhỏ nhắn, đỏ au khẽ nhếch của nàng,hắn nhịn không được lấy ngón tay khẽ vuốt môi như đóa hoa kia, trên ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại, làm người ta lưu luyến mãi.
Anh Phác trong mơ hồ cảm thấy có cái gì ở trên miệng gãi ngứa, theo bảnnăng lấy lưỡi liếm một chút, rồi mới nhếch miệng, tiếp theo chuyển thântiếp tục ngủ.
Ngón tay đặt ở môi nàng không nhúc nhích, tùy ý lưỡi của nàng liếm lên, lướt qua, lưu lại một cái ẩm ướt ấm áp.
Ánh mắt Đan Tế Triệt hiện lên hào quang khác thường, thu hồi tay, đưangón tay bỏ vào trong miệng hút một chút, cảm giác được hai cỗ ẩm ướtdung hợp cùng một chỗ, khóe miệng cong lên độ cong khêu gợi, hắn cúingười áp trên cánh môi của nàng.
“Ân……” Anh Phác phát ra nỉ non vô ý thức, cảm giác có cỗ áp lực đặt trên người, nóng rực, rắn chắc, thoải mái, ái muội.
Cảm giác tò mò, là nằm mơ sao? Nhưng là cảm giác rất chân thật, taynàng muốn dò xét cái gì, lại đụng tới vải dệt ấm áp, ân, là chăn mền.
Bên môi nở một chút mỉm cười, nàng quả nhiên là đang nằm mơ.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 20
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi, Thu Nhi.”
Thu Nhi vừa vào Nam uyển thì nghe tiếng liền nhanh chóng dừng cước bộ lại.
“Di? Anh Phác, ngươi làm sao có thể ở chỗ này?” Thấy bạn tốt đã lâu không gặp, Thu Nhi mặt mày hớn hở.
Anh Phác từ trên tảng đá đứng dậy, đi đến bên cạnh Thu Nhi.
“Chờ ngươi a, nguyên bản hôm nay muốn tìm ngươi đi chơi, ai ngờ ngươiđi trước một bước.” Nàng nhún nhún vai, ai bảo nàng dạy trễ. “Vừa ngủ đã ngủ đến trưa, tính thời gian ngươi cũng đã trở lại, cho nên tới tìmngươi.”
Thu Nhi trừng nàng, “Vừa rồi còn ngủ? Hiện tại đều là giờ nào, ngươi sao có thể tham ngủ như thế!”
“Không có việc gì làm a, thời tiết nóng như vậy muốn làm cho người tangủ, kết quả vừa ngủ đã đến giờ này, ta cũng không phải cố ý.” Có thể là giấc mộng thoải mái kia làm cho nàng tham ngủ đi, nếu không nàng hẳn là sẽ tỉnh sớm một canh giờ rồi.
“Không phải cố ý liền ngủ đượcthành như vậy, kia nếu cố ý có phải liền ngủ cả một ngày hay không?” Thu Nhi không ủng hộ lắc đầu, nha đầu kia chính là làm người ta lo. “Ngươihiện tại là nha hoàn bên người đại thiếu gia, làm sao có thể lười nhácnhư vậy? Không sợ đại thiếu gia trách phạt sao?”
“Ta được nghỉhắn quản không được ta.” Cho dù không nghỉ, hắn còn không phải ngầm đồng ý nàng nằm ườn trên giường sao? Hắn đối với nàng tốt, nàng mới không sợ hắn mắng. Bất quá loại sự tình này nàng đương nhiên sẽ không nói vớiThu Nhi, nếu không nàng ấy nhất định lại lải nhải cái gì chủ tớ khácbiệt, hạ nhân phải tận bổn phận.
“Chủ tử bận việc buôn bán, ngươi hạ nhân này lại lười nhác ngủ, này quá khó coi.”
Anh Phác nặng nề mà gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Phải, phải,lần sau ta sẽ cải tiến.” Đã lâu không nghe đến Thu Nhi nhiều lời, cònrất hoài niệm.
“Biết là tốt rồi.” Tuy rằng là trả lời không có ý ăn năn nào, nhưng cơn tức trong lòng Thu Nhi vẫn là tiêu một nửa.
“Thu Nhi, nghe nói ngươi bị điều đến Nam uyển ?”
“Tỷ muội Tây uyển nói với ngươi?”
Nàng gật gật đầu, “Ân, vừa rồi ta đến Tây uyển tìm ngươi, Tiểu Mai nói với ta. Ngươi khi nào thì bị điều đến Nam uyển?”
“Sau khi ngươi bị điều đến Đông uyển chưa tới vài ngày.” Nàng cũng là không hiểu vì sao bị điều đi.
Anh Phác nhìn xiêm y màu vàng nhạt trên người nàng, “Ngươi hiện tại là tế tì?”
Không phải nói phải làm đủ ba năm mới có khả năng trở thành tế tì sao? Như thế nào đầu tiên là nàng được thăng làm nha hoàn bên người đạithiếu gia, tiếp đến Thu Nhi cũng thành tế tì, quy củ Đan phủ khi nào thì sửa lại rồi? Nếu không phải ngoài ý muốn, như vậy chính là vì quan hệsao, chẳng lẽ chữ “Thu” theo như lời nhị thiếu gia vịt ngốc đầu kiachính là chỉ Thu Nhi?
Ha ha, cá tính hai người này quả thực là tuyệt phối, nàng phi thường xem trọng bọn họ.
“Ân, Nam uyển.” Kéo kéo xiêm y trên người so với trước kia mềm mại rất nhiều, Thu Nhi sang sảng cười, “Tế tì công việc có vẻ đơn giản, khôngcần giống như trước chạy đông chạy tây, thoải mái rất nhiều.”
“Là thoải mái rất nhiều, bất quá chính là có chút nhàm chán.” Nha hoànbên người cả ngày phải đi theo bên người đại thiếu gia rất bận rộn, trừbỏ đại thiếu gia cũng không có người có thể nói chuyện phiếm, cùng dĩvãng có thể cùng một đám nha hoàn, so sánh với tình huống có người nóichuyện phiếm, thật sự là nhàm chán rất nhiều.
“Cũng đúng, nghe nói Đông uyển rất ít tế tì, đại bộ phận đều là nô bộc, đối tượng ngươi có thể nói chuyện thật sự rất ít.”
Đại thiếu gia thích dùng nam nô, nhị thiếu gia thích dùng tỳ nữ, một nữ hài tử như Anh Phác ở nơi đó là cô đơn chút.
“Nói đúng a. Ai, rất hoài niệm thời gian trước kia ở Tây uyển đoànngười chui ở trong chăn tán chuyện phiếm, ồn thì ồn, nhưng là náo nhiệthơn.” Đi trở về tảng đá lớn lúc nãy ngồi xuống, Anh Phác chống hai mácảm khái nói.
“Ta cũng vậy.” Thu Nhi ngồi xuống bên người nàng. “Nói thực ra, tế tì công việc thoải mái thì thoải mái, nhưng ở phươngdiện nào đó mà nói cũng không dễ làm.”
Liếc mắt nhìn khuôn mặtnàng ấy có chút uể oải, Anh Phác đoán được nàng là vì sao mà khổ. “Trong tâm cơ, thích ra vẻ, lòng ích kỷ, khó dung nhập.” Nữ nhân thích nhất là làm chuyện ngu xuẩn khó xử nữ nhân khác.
“Di, ngươi làm sao mà biết?” Thu Nhi phi thường kinh ngạc. Anh Phác làm sao mà biết nàng bị tế tì khác xa lánh?
“Thấy nhiều.” Trước kia ở bên người nàng còn có loại ví dụ này, tỷ như lão tặc kia nguyên bản phối cùng mẹ nàng. Nàng thật sự không hiểu nữnhân sao có thể vì một nam nhân mà ghen tị đến thương tổn người khác, vì thế, nàng thề tuyệt không lây dính ma lực ghen tị đáng sợ.
Tình cảm thản nhiên có vẻ thích hợp với nàng, muốn nhận muốn bỏ dễ dàngrất nhiều, quan trọng là có vẻ không đả thương người hoặc chính mình.
“Thấy nhiều?” Nàng thấy ở đâu? Nàng không phải cô đơn một mình sao? Thu Nhi có chút mê hoặc.
Anh Phác vẫy vẫy tay, “Đừng nói cái này nữa, ngươi nói với ta, các nàng có khi dễ ngươi hay không?”
“Chưa nói tới khi dễ, nhiều lắm là lời nói lạnh nhạt hoặc là ở saulưng ta nói nhảm.” Tuy rằng gần đây có chút hành động trò đùa dai, nhưng nàng còn đang nghĩ lại chính mình có phải đã làm gì chọc tới các nàngấy hay không?
“Bạo lực ngôn ngữ a……” Ngón trỏ hạ xuống cằm, Anh Phác biết sau khi bạo lực ngôn ngữ sẽ là cái gì, khẳng định là sẽ làmtrầm trọng thêm khi dễ Thu Nhi. “Ngươi có cùng nhị thiếu gia nhắc tớihay không?”
“Có tất yếu sao? Chính là chút chuyện tình khôngảnh hưởng toàn cục thôi.” Nàng cũng không muốn để nhị thiếu gia cảm thấy mình là người thích đâm chọc.
“Không ảnh hưởng toàn cục sao?”Anh Phác hé miệng cười, Thu Nhi dù sao cũng là tiểu nha đầu mười sáutuổi, nhìn như hung hãn, kỳ thật là hổ giấy ngoài cứng trong mềm, hơnnữa tâm địa lại thực thiện lương, những người đó chuẩn là nhìn trúngloại cá tính này của nàng mới có thể không kiêng nể gì.
“Ngươiđã cảm thấy không có việc gì, quên đi, nhưng nếu các nàng ấy quá đáng,ngươi nhất định phải nói cùng nhị thiếu gia, biết không?” Vịt ngốc đầukia sao lại xuẩn như vậy, ngay cả nữ nhân của mình bị người khi dễ cũngkhông biết, thực nên cho hắn cái giáo dục rung động mới được.
“Được rồi.” Thu Nhi cao thấp đánh giá Anh Phác liếc mắt một cái, cảmthấy hôm nay nàng cùng dĩ vãng khác nhau rất lớn, giống như có thêm mộtcỗ thâm trầm. “Ngươi hôm nay thoạt nhìn có vẻ không giống, dĩ vãng đềulà ta dặn dò ngươi, hiện tại lại đổi thành ngươi dặn dò ta, cảm giác tòmò kỳ quái.”
“Chúng ta là hảo tỷ muội, chiếu cố lẫn nhau hẳn là đương nhiên. Đúng rồi, chuyện lần trước muốn dạy ngươi biết chữ……”
“Không quan hệ, hiện tại có người dạy ta.” Thu Nhi biểu tình có chút ngượng ngùng.
“Phải không?” Không cần đoán nàng cũng biết là ai, tiểu tử kia khôngtồi đi! Anh Phác loan miệng cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nàng nhảyngười lên, vỗ vỗ bả vai Thu Nhi, “Được rồi, ta chỉ là lại đây tìm ngươitâm sự, muốn biết ngươi thế nào, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Thời gian không còn sớm, ta phải trở về giúp đại thiếu gia chuẩn bị bữatối.”
Nghe vậy, Thu Nhi trong lòng lướt qua một đạo dòng nước ấm, “Cám ơn ngươi, Anh Phác, lần sau có thời gian lại gặp nhau đi.”
“Ân, tốt nhất là có thể đi chơi, ta tìm thời gian nói một tiếng vớitổng quản, để hắn giúp hai chúng ta sắp xếp cùng nghỉ một ngày.” Đã lâukhông thấy nét mặt nghiêm túc già nua của tổng quản, có chút nhớ nhung.
“Ngươi lại muốn đi trêu cợt tổng quản a?” Thu Nhi che miệng cười.
“Không phải trêu cợt, là nói lý, ta nhưng là động khẩu không động thủ.”
“Còn không phải giống nhau, ngươi mỗi lần đều làm tổng quản biến thành thở phì phì.”
“Hắn tham sống mà thở thì ta có biện pháp gì.” Anh Phác hai tay đậpđập, tổng quản IQ quá thấp, tùy tiện nói mấy câu là có thể làm hắn tứcgiận đến nổi trận lôi đình, bản tính như thế, không thể trách nàng.“Liền quyết định như vậy đi, chờ tin tức tốt của ta.”
“Táikiến, Anh Phác.” Thu Nhi mỉm cười hướng nàng vẫy vẫy tay, mãi đến khinhìn không thấy thân ảnh Anh Phác, nàng mới thở sâu xoay người đi vàoNam uyển.
Đọc tiếp: Yêu Chàng Rồi Nha – Chương 21