Hoa Thần
Tại sao không đồng ý đợi anh?
Tại sao không chịu tin anh?
Tại sao không giải thích với anh?
Tại sao lại quay người rời đi?
Tại sao lại chọn vứt bỏ anh?
Tại sao lại tiếp nhận người khác?
Tại sao không nghe anh giải thích?
Tại sao không cho anh cơ hội?
Tại sao lại dựa vào người khác?
Tại sao lại làm anh tổn thương?
Nhớ năm đó tôi là người có nụ cười biết bao vui vẻ, tính tình cởi mở, cho đến khi xảy ra chuyện đó, từ đó về sau một chuỗi dài ác mộng vẫn luôn đeo bám tôi, đến tận bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu. Nơi làm tôi bị tổn thương, bây giờ vẫn âm ỉ nhói đau trong tim tôi. Lỗi lầm năm đó tôi mắc phải, hôm nay lại mắc phải lần nữa, khiến màn cũ tái diễn, kết quả vẫn vậy, làm tôi mất đi người tôi yêu sâu sắc, rơi vào đau khổ tột cùng.
Tôi không biết nên hận ai, cũng không biết đây rốt cuộc là lỗi của ai, có lúc tôi từng nghĩ, nếu tôi không chọn cách này, vậy liệu tôi có mất người tôi yêu sâu đậm không? Cơn ác mộng đó có xuất hiện không? Tôi có thể có được hạnh phúc như bao người khác không?
7 năm trước, cô ấy mới 17, 18 tuổi, còn tôi đã 24 tuổi.
Nghe cô ấy nói cô ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, cho nên luôn hoảng loạn ở trước mặt tôi. Trong ấn tượng của tôi cũng như thế, lúc đó cô ấy luôn đi theo sau tôi, nhưng chưa bao giờ đối mặt nói chuyện với tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là cô ấy rất thanh thuần, răng nanh rất trắng, đôi mắt rất to. Tôi thường nghĩ: một cô gái tốt như vậy tại sao lại thích tôi? Trên người không may mảy có chút dục vọng nào, nhìn một cái cũng có thể khiến người ta quên đi phiền não, nụ cười thuần khiết của cô ấy càng làm hảo cảm của tôi về cô ấy tăng thêm vài phần.
Cô ấy đi theo sau tôi khoảng hơn 1 tháng, tôi nhớ lúc đó trời thường mưa, cô ấy thích mặc quần áo màu phấn hồng, cái ô cầm trên tay cũng là màu hồng phấn. Câu đầu tiên cô ấy nói với tôi chính là:” Anh đã có bạn gái chưa? Em thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tôi không chút do dự đồng ý hẹn hò với cô ấy. Lúc ấy cô ấy không dám tin nhéo nhéo mặt mình, mãi cho đến khi đau phát khóc cô ấy mới tin, xác định lời tôi nói là thật, cô cười tươi như hoa, đỏ mặt khoác tay tôi.
Tôi thường nghĩ, đây là một cô bé ngốc, nếu tôi phụ cô ấy, sẽ là một tội lỗi độc ác đến nhường nào.
Từ đó về sau, tôi thích cảm giác được nắm tay cô ấy, tay của cô ấy rất lạnh, tôi tạo thành thói quen ủ nhiệt cho tay cô, lúc đó tôi mới hiểu cảm giác hạnh phúc là thế nào.
Lúc đi làm, mỗi lần nghĩ tới cô ấy, khóe miệng bất giác cong lên, vốn dĩ tôi cũng không biết, trợ lý hỏi tại sao tôi lại cười ngây ngô như vậy, tôi mới hiểu được là bởi vì tôi nhớ cô ấy.
Tên cô ấy là Già Nặc, tuổi trẻ xuân xanh, gương mặt thanh thuần. Nhớ lần đầu tiên hôn cô ấy, cô ấy không biết phải nhắm mắt, ngốc ngếch mở to, không biết làm sao nắm chặt lấy áo tôi.
Người nhà cô ấy đều biết chúng tôi đang hẹn hò, cha mẹ cô ấy rất nhiệt tình, anh cô ấy chỉ nhìn chúng tôi hờ hững, thấy cô ấy hạnh phúc gọi “anh trai”, hắn lại không kiên nhẫn bảo cô ấy phiền, lúc đó tôi muốn đấm cho hắn ta một cú, nhớ kĩ tên hắn ta: Già Minh. Mãi về sau tôi mới biết cô ấy và anh trai cô ấy không phải cùng một mẹ sinh ra.
Quãng thời gian hạnh phúc tiếp tục kéo dài được nửa năm, lúc đó tôi tiếp nhận tập đoàn Hoa thị, cha mang theo mẹ đến phương Bắc tiếp quản sự nghiệp của ông nội nên giao công ty cho tôi, tập đoàn Hoa thị lúc bấy giờ không lớn, tuổi trẻ thịnh khí như tôi muốn tạo lập được chút thành tích.
Vừa hay có một cô con quan lớn – Tô Ngưng xuất hiện, thực ra tôi đã quen cô ta được vài năm rồi, nhưng chỉ gặp qua vài lần ở nơi công cộng hoặc nhà bạn bè, nhưng tôi biết cô gái này vẫn luôn thích tôi, nhưng đồng thời cũng có một người thích cô ta như cô ta thích tôi, chỉ là cô ta không biết, người đó là Hạ Mộc Lạo, bạn học cũ của tôi, bây giờ là bạn tốt.
Tô Ngưng nói muốn hẹn hò với tôi, tôi không chút do dự đồng ý, sở dĩ tôi đồng ý hẹn hò với cô ta là vì muốn tập đoàn Hoa thị phát triển nhanh, giống như tập đoàn Hạ thị của nhà Mộc Lạo.
Sau ngày đồng ý hẹn hò với Tô Ngưng, tôi tìm tiểu Nặc, nói với cô ấy chúng tôi phải chia tay, cô ấy khóc òa nói không tin. Tôi nói tôi thực sự đã yêu người khác rồi, cô mới khóc lóc quay người đi.
Điều khiến tôi không ngờ là ngay tối hôm tôi nói chia tay với tiểu Nặc thì xảy ra chuyện, ngày đó khiến tôi và cô ấy mãi mãi không thể gặp lại nhau, khiến tôi không thể nhìn thấy nụ cười có má lúm đồng tiền của cô ấy nữa.
Tôi không được nhìn thi thể của cô ấy, người nhà cô ấy không cho tôi nhìn. Lúc đó tôi mới biết cái gì gọi là đau triệt nội tâm, ba ngày sau khi cô mất tôi không ăn gì, tôi nhốt mình trong nhà không đi đâu, di động cũng tắt máy, cả người suy sụp không chịu nổi.
Ba ngày sau tôi đứng dậy, nhưng đôi tay của tôi không còn ấm áp như trước, bởi vì đã không còn ai cần tôi ủ ấm nữa, mặt tôi cũng ít cười hơn, bình thường cũng chỉ có cười lạnh.
Chỗ tiểu Nặc xảy ra chuyện không may là một khu đất trống, nơi đó đã được tập đoàn Hoa thị mua từ lâu, chuẩn bị khai phá. Chỉ qua 2 năm, đã trở thành một nơi vô cùng sôi động, một khu nhà làm việc 15 tầng, phía dưới là một chuỗi cửa hàng, tôi mua mảnh đất tiểu Nặc xảy ra chuyện mở một quán bar, chính xác mà nói nơi tiểu Nặc mất chính là ở lô ghế số 1 trong quán, tên quán bar là Duy Đô, biểu thị cô ấy trong lòng tôi là duy nhất, cho dù là ai cũng không thể thay thế được.
Trước khi quán bar khai trương, anh trai của tiểu Nặc tới tìm tôi, hắn ta cho tôi một cú đấm rất mạnh, tôi nhận, bởi vì tôi có lỗi với tiểu Nặc.
Sau đó hắn ta nói phải ở lại Duy Đô, hắn muốn ở lại đó với tiểu Nặc, coi như là sự an ủi cuối cùng. Tôi đồng ý, bởi vì khi còn sống tiểu Nặc vẫn luôn muốn chung sống hòa thuận với hắn ta, tuy bây giờ đã muộn, nhưng ít nhất là hắn cũng thực lòng.
Cha của tiểu Nặc bị bệnh cao huyết áp, sau khi nghe tin tiểu Nặc xảy ra chuyện, huyết áp tăng cao, cuối cùng cũng mất.
Gia đình bốn người bọn họ chỉ còn lại hai người, trong lòng tôi càng thêm áy náy khó chịu. Tôi tới nhà tiểu Nặc, nói phải chăm sóc cho mẹ cô ấy, ban đầu bà không đồng ý, sau đó tôi nói cái chết của tiểu Nặc không đơn giản như vậy, trên một mảnh đất trống sao có thể xảy ra tai nạn giao thông? Sau khi kiểm tra toàn bộ xe, vấn đề không phải tại xe, nhưng bác tài đã theo tôi nhiều năm, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm này được, vốn định điều tra từ trong miệng ông ta xem có biết gì không, ai ngờ ông ta lại để lại di thư rồi tự sát, trong di thư ông ta nói tự sát là để đền mạng cho tiểu Nặc, nhưng theo tôi thấy tình hình lại càng phức tạp, ông ta làm như vậy hiển nhiên là muốn che dấu một sự thật nào đó, nhưng người đã chết rồi sao có thể đối chứng được nữa, ông ta chết, tôi cũng không còn cách nào khác. Sau khi mẹ tiểu Nặc biết chuyện này nói sẽ làm bảo mẫu cho tôi, bà nói muốn bắt được hung thủ phía sau màn, không thể để tiểu Nặc chết oan như vậy được, cứ như thế mẹ cô ấy trở thành bảo mẫu.
Trong 3 năm, tôi đổi rất nhiều phụ nữ, Hạ Mộc Lạo đều để ý, cậu ta biết những người phụ nữ này không thể tạo được uy hiếp cho vị trí của Tô Ngưng, cho nên tùy tôi dính vào, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi trăng hoa với người phụ nữ khác.
Cho đến tháng 3 năm đó, một cô gái có diện mạo rất giống tiểu Nặc xuất hiện, ánh mắt cô ấy tinh khiết giống hệt tiểu Nặc, cô vì thiếu tiền nên mới đến quán bar tìm việc, khi cô ấy xin Già Minh cho mình một cơ hội, tôi dường như đã thấy bóng dáng của tiểu Nặc, năm đó tiểu Nặc cũng nhìn Già Minh như thế, gọi hắn ta từng tiếng từng tiếng anh trai.
Trông cô ấy rất thanh thuần, vừa nhìn đã biết chưa từng trải qua chuyện đời. Tôi nhìn thấy sự lay động trong mắt Già Minh, nhưng hắn ta vẫn nhẫn tâm cự tuyệt cô ấy, tôi biết hắn cự tuyệt cô ấy là vì không muốn nhìn thấy cô ấy sa đọa vào chốn phong trần, không muốn thấy cô ấy bị vấy bẩn.
Bị Già Minh nhẫn tâm cự tuyệt, cô ấy thất vọng rời đi.
Sau khi cô ấy đi được vài phút, tôi quyết định phải tìm cô gái này về, dù sao tôi đã từng bao dưỡng không ít phụ nữ, huống hồ cô gái này lại có bộ dáng giống tiểu Nặc như vậy.
Lúc tôi tìm được, cô ấy đang ngồi xổm trên mặt đất khóc. Nhìn cô ấy khóc tôi dường như đang thấy tiểu Nặc khóc, trái tim đột nhiên nhói đau.
Sau đó chúng tôi kí hợp đồng bao dưỡng tình nhân, tôi không nghĩ đã muốn kí 5 năm, trước kia bao dưỡng phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ là 1 năm, ít nhất là 4, 5 tháng, nhưng trực giác nói cho tôi biết rằng cô ấy có thể đi theo tôi lâu như vậy.
Nhìn chữ kí trên hợp đồng, tôi nhớ kĩ tên của cô ấy: Tô Thiển Thiển.
Ngay hôm sau tôi liền điều tra cô ấy, cô ấy là một cô gái mồ côi cha, không ai biết cha của cô ấy là ai.
Mẹ cô ấy đang ở trong bệnh viện, lúc ấy tôi mới hiểu tại sao cô ấy lại vội vã cần tiền như vậy, ngay cả làm tình nhân chỉ một lời đã đồng ý, vì thế tôi quyết định sẽ không động vào cô ấy.
Nhưng hôm sau, khi tôi đi ngang qua một con phố, đỗ cạnh đường nhìn thấy cô ấy và một cậu trai tuấn tú nắm tay, một ngọn lửa vô danh bừng lên trong đầu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể thân mật với tôi, không được nắm tay người khác, cô ấy là của tôi.
Đêm đó tôi động vào cô ấy, rất hiển nhiên là cô ấy sợ tôi, vì thế tôi liền bỏ đi lúc nửa đêm.
Cô ấy so với những người phụ nữ trước kia nghe lời hơn một chút, những người phụ nữ đó luôn gọi điện làm phiền tôi, hao tổn tâm trí để làm tôi vui vẻ, nhưng họ càng làm vậy càng khiến tôi thêm chán ghét. Tô Thiển Thiển bình thường không bao giờ gọi điện cho tôi, một tháng tới một lần cô ấy cũng chỉ im lặng, cô ấy rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện, có lẽ là bởi vì giữa chúng tôi không có tiếng nói chung, dù sao tôi cũng lớn hơn cô ấy 9 tuổi.
Trên người cô ấy không có mùi nước hoa hắc mũi, chỉ có mùi sữa tắm thoang thoảng, mái tóc chỉ có mùi dầu gội, trên quần áo cũng chỉ có hương nước xả vải, điểm này tôi rất thích, cũng là điều mà những người phụ nữ kia không làm được.
Một lần tôi và Tô Ngưng đang ở Duy Đô, Mộc Lạo đưa Tô Thiển Thiển tới, tôi không biết tại sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau, tôi không hỏi, cũng không muốn hỏi. Mộc Lạo nói Tô Thiển Thiển là bạn gái của cậu ta, Tô Thiển Thiển vờ như không biết tôi, tôi cũng giả bộ như không biết cô ấy, cho tới khi Mộc Lạo hôn cô, thái độ của cô ấy giống tiểu Nặc lúc bị tôi hôn như đúc, tôi khó chịu giống như ăn phải một hũ giòi bọ, hận không thể tách Mộc Lạo ra khỏi người cô ấy.
Vì nguyên nhân đó, tôi quyết định đối xử tốt với cô ấy, kì nghỉ quốc khánh đưa cô ấy đi Mộ Phong, bởi vì Tô Ngưng không đi, mang theo cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ, tối ngày thứ 2 sau khi chúng tôi đến Mộ Phong Tô Ngưng cũng tới, rơi vào đường cùng chỉ có thể để cô ấy và Mộc Lạo ở với nhau, kỳ thật để cô ấy ở cùng Mộc Lạo tôi rất yên tâm, người Mộc Lạo yêu là Tô Ngưng, mấy năm gần đây cậu ta không hề hẹn hò với ai, cậu ta không có khả năng sẽ nảy sinh hứng thú với Tô Thiển Thiển.
Không ngờ Tô Thiển Thiển này lại gây họa, cô ấy đặt bao cao su trong tủ đầu giường, bị Tô Ngưng phát hiện. May mà có Mộc Lạo ở đó, Mộc Lạo giúp chúng tôi giải vây, nói là cậu ta chuẩn bị. Tôi biết cậu ta không muốn Tô Ngưng bị tổn thương, cậu ta làm như vậy là vì bảo vệ Tô Ngưng.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 62
Ở bờ biển, cô và Mộc Lạo vui vẻ cười đùa, ôm ấp nhau trong nước, tôi mới ý thức được Mộc Lạo cũng là một người đàn ông bình thường, tuy nói Mộc Lạo yêu Tô Ngưng, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ động tâm với người khác, bộ dáng cười tươi như hoa của Tô Thiển Thiển tôi không tin Mộc Lạo có thể thờ ơ. Tôi cũng không biết mình từ lúc nào bắt đầu chú ý đến tay cô ấy, tay cô ấy chảy máu tôi liếc một cái đã thấy được, hơn nữa còn thốt ra lời chất vấn cô ấy bị sao vậy, tự tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Mộc Lạo nói cô ấy không phải là một người phụ nữ an phận, điểm này tôi cũng thừa nhận, cô ấy nói muốn đến hải quan xem, Mộc Lạo đồng ý đưa cô ấy đi, vì vậy 4 người cùng đi hải quan, nhưng cô ấy lại biến mất, trong biển người mênh mông biết đi đâu tìm đây? Cô ấy cái gì cũng không mang, chúng tôi căn bản không thể liên hệ được. Mãi cho đến khi cô ấy gọi điện báo bình an tôi và Tô Ngưng mới an tâm trở về.
Buổi sáng trước khi đi, Mộc Lạo chân thành xin tôi đừng làm tổn thương Tô Thiển Thiển, cô gái này quá ngốc, ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Trở về Thẩm Phong, tôi không nhịn được châm chọc khiêu khích cô, tuy biết cô không phải là loại phụ nữ tâm cơ thâm trầm nhưng tôi vẫn không nhịn được nói như thế. Tôi nghĩ cô sẽ im lăng, không ngờ đột nhiên biến thành một con nhím, tôi thật sự có chút không vui, cho cô ấy cơ hội giải thích cô ấy không những không giải thích mà ngược lại còn phòng bị, tính cách này một chút cũng không giống tiểu Nặc, tiểu Nặc là dạng dịu ngoan nhu thuận, mà Tô Thiển Thiển lại giống như một con mèo nhỏ bị thương, lúc nào cũng phòng bị người khác. Vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với cô, không ngờ lại tức giận kết thúc.
Chiều hôm sau, cha Tô Ngưng tới công ty tìm tôi, ông ta nói hy vọng tôi và Tô Ngưng nhanh chóng kết hôn, nói Tô Ngưng đã đợi tôi mấy năm rồi. Lúc đó tôi mới 27 tuổi, vẫn chưa muốn bước vào vũng lầy hôn nhân, liền nhẹ nhàng từ chối, cha Tô Ngưng rất không vừa lòng, cuối cùng hai người không vui ra về.
Chiều hôm đó tâm trạng tôi rơi vào vực thẳm, đúng lúc đó Tô Thiển Thiển gọi điện cho tôi, trong điện thoại cô nói nhớ tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã tắt máy. Lời nói đó cứ lởn vởn bên tai tôi, tôi không biết lời cô nói là thật hay là giả, đêm trước vừa giống một con nhím, ngày hôm sau thế nào lại trở nên nhớ tôi, đúng là một đứa trẻ xấu xa.
Lúc đó, trợ lý bưng một tách cà phê đặt lên bàn làm việc của tôi, cô ta nói:”Hoa tổng, ngài đã rất lâu không cười như thế này rồi.”
Trong lòng chấn động, thực sự tôi đã cười sao? Là vì nghĩ tới cô gái xấu xa kia mà cười ư? Cô ấy có thể thay thế được tiểu Nặc? Cô ấy có phải là người thay tiểu Nặc mang đến hạnh phúc cho tôi không?
Trong đầu lại hiện lên bộ dạng ngốc nghếch của cô ấy khi giật cúc áo của tôi, tôi cười nhẹ ra tiếng:”Một con mèo ẩn móng vuốt sẽ không thể trở nên ngoan ngoãn được, nhiều nhất là cô ấy sẽ không cào người khác thôi.”
Tôi vẫn nhớ bộ dáng cười tươi như hoa của cô ấy ở bãi biển, cô ấy là người phụ nữ của tôi, thế mà từ trước tới giờ chưa từng cười với tôi như vậy, lại cười vui vẻ khi ở bên Mộc Lạo, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, Tô Thiển Thiển nhất định sẽ thích Mộc Lạo.
Tôi không muốn chuyện này xảy ra, cô ấy là người phụ nữ của tôi, phụ nữ của tôi sao có thể đi thích người khác, người cô ấy có thể nghĩ và có thể nhớ chỉ có một mình tôi. Sau đó không cho phép cô ấy gặp Mộc Lạo, tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra, dù cho tôi không yêu cô ấy.
Buổi tối tôi lại đến Duy Đô, một mình ngồi ở lô ghế số 1, cảm giác cô đơn nổi lên trong đầu. Tôi có chút không quen với mình thế này, hồi trước một mình ngồi ở đây mấy tiếng cũng cảm thấy bình thường, hôm nay tự nhiên lại cảm thấy cô đơn, cô đơn tới mức đáng hận.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt Tô Thiển Thiển khi nói nhớ tôi, lúc trước tôi không thích phụ nữ nói thích mình, thậm chí còn rất phản cảm với câu này, nhưng hôm nay khi nghe thấy câu đó lại cảm thấy rất dễ chịu. Tôi lập tức nhấn số gọi cô ấy tới, gọi điện thoại rất lâu rồi vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện, tôi nhìn giờ một chút mới thấy có 10 phút, lần đầu tiên đợi một người, mới phát hiện ra đợi chờ dài đằng đẵng thế nào, phải kìm chế thế nào.
Hai mươi phút qua đi Tô Thiển Thiển vẫn chưa xuất hiện, người phụ nữ chết tiệt này, nói nhớ tôi mà lại xem thường tôi, cho cô thêm mười phút nữa, nếu như cô vẫn chưa xuất hiện, sau khi về tôi sẽ nhẫn tâm chà đạp cô ấy, sẽ bùng nổ trên người cô.
Tôi nhắm mắt lại, rốt cuộc cô ấy cũng không làm tôi thất vọng, trước khi tôi mất hết kiên nhẫn đã xuất hiện. Cằm của cô ấy càng ngày càng nhọn, trong lòng tự hỏi tôi chưa từng ngược đãi cô ấy, nhưng tại sao cô ấy vẫn luôn lãnh đạm với tôi.
Tôi cố ý giả vờ không vui, cứ tưởng cô ấy sẽ giống tiểu Nặc tìm đủ mọi cách khiến tôi vui, kết quả cô ấy lại không làm như vậy, thậm chí còn không thèm hỏi lấy một câu, chỉ không cho phép tôi uống rượu. Lúc đó tôi mới biết người phụ nữ này thực sự không thích tôi, nếu thích tôi cô ấy không thể bỏ mặc tôi như thế này được, sự kiêu ngạo của tôi sao có thể chịu được việc bị người phụ nữ của mình coi thường.
Đúng lúc đó, Tô Ngưng xuất hiện, Tô Ngưng thẳng tay tát Tô Thiển Thiển một cái rất mạnh, khuôn mặt hồng hào của Tô Thiển Thiển lập tức hằn lên vết dấu tay đỏ ửng, đủ thấy Tô Ngưng đã xuống tay mạnh như thế nào. Khi Tô Ngưng định tát cô ấy thêm lần nữa, tôi phản xạ có điều kiện nắm chặt tay Tô Ngưng.
Sau khi Tô Thiển Thiển đi, tôi nhả ra một câu:”Tôi không thích phụ nữ quá mạnh mẽ.” rồi cứ như thế đi luôn, trước kia lúc hẹn hò với Tô Ngưng, tôi hầu như chưa từng nói câu nào nặng lời, nhưng không có nghĩa là tôi có thể chịu được những hành vi của cô ta.
Tôi khởi động xe tới nơi lần đầu tiên thấy Tô Thiển Thiển khóc, lần này cô vẫn ngồi xổm ở đây khóc, tiếng khóc đã đã khiến trái tim băng giá suốt ba năm của tôi phải rung động, tôi không thể để cô gái này đi, tôi phải đưa cô ấy về.
Trong màn đêm tôi nói với cô ấy đừng quá yếu đuối, tôi cũng không biết tại sao mình lại nói như thế, cô ấy rõ ràng là một con mèo nhỏ ẩn móng vuốt, tự nhiên sẽ không không cần tôi dạy. Có lẽ là bởi vì bề ngoài cô ấy quá thanh thuần, khiến người khác hiểu lầm cô ấy rất yếu ớt.
Sáng hôm sau, thấy vết tay trên mặt cô ấy tim tôi rất đau, tức người là cô ấy không những không cảm động, mà còn nói tôi sai, tôi tức đến nỗi xoay người đi luôn, cả ngày đều trong trạng thái ức chế, buổi tối tôi cố ý rất muộn mới tới, cứ tưởng rằng cô ấy đang ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ đợi tôi, ai ngờ trong phòng ngủ lại không thấy cô ấy đâu, dì nói từ lúc cô ấy đi vẫn chưa thấy quay về, lúc đó trong lòng tôi tức giận không nói nổi, người phụ nữ này dám đối với tôi như vậy, dám coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai.
Tôi lập tức cầm lấy điện thoại ấn số của cô ấy, nghe thấy tiếng nói vọng lại:”Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, bạn sẽ được chuyển vào hộp thư thoại, sau tiếng “bíp” bắt đầu tính giờ.”
Tô Thiển Thiển chết tiệt, không những xem lời tôi như gió thổi bên tai mà còn dám tắt máy, tôi bị người phụ nữ này làm cho tức điên rồi.
Đêm đó tôi rất lâu không thể chợp mắt được, không ngừng nghĩ làm thế nào để trừng phạt cô, tất cả là lỗi của cô ấy, hại tôi cả đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau khắp nơi trên Thẩm Phong đều có ảnh Tô Thiển Thiển đang hôn Mộc Lạo, không cần nghĩ cũng biết là do Tô Ngưng làm.
Tôi lập tức lái xe đến Thanh Hoa, không ngờ lại nhìn thấy một màn: Tô Thiển Thiển bị một lũ phóng viên bao quanh.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch và cơ thể gầy gò mảnh mai của cô ấy, trái tim tôi cảm thấy rất đau. Lúc tôi đang do dự không biết có nên đi ra không, Mộc Lạo đã xuất hiện, cậu ta ôm Tô Thiển Thiển vào trong ngực, động tác rất tự nhiên này khiến tôi không thể không nghi ngờ, bọn họ chắc đã ôm rất nhiều lần rồi, nếu không động tác của Mộc Lạo sao có thể tự nhiên đến vậy, không những thế Tô Thiển Thiển cũng không hề hoảng loạn, cô nhẹ nhàng dựa trong ngực Mộc Lạo.
Mắt thấy Mộc Lạo đưa Tô Thiển Thiển đi, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cố ấy là người phụ nữ của tôi, sao lại có thể tùy tiện đi cùng người khác.
Không lâu sau tôi nhận được điện thoại của Mộc Lạo, cậu ta nói tôi và Tô Thiển Thiển hãy kết thúc đi. Tôi hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói tôi làm như thế này không những làm tổn thương Tô Ngưng mà còn làm tổn thương Tô Thiển Thiển. Tôi hỏi cậu ta làm thế này là vì Tô Ngưng hay Tô Thiển Thiển. Cậu ta im lặng, đúng lúc tôi đang định tắt điện thoại thì cậu ta nói, cậu ta nói có lẽ là vì Tô Thiển Thiển, cậu ta nói Tô Ngưng đã biết và cũng đã bị tổn thương rồi, nếu đã làm Tô Ngưng bị thương thì đừng khiến Tô Thiển Thiển phải chịu khổ nữa.
Tôi không thốt lên được câu nào, cậu ta vì không để Tô Thiển Thiển tổn thương mà bộc lộ sự bất mãn của mình, hồi trước cậu ta rất ít khi nói những lời thật lòng trước mặt tôi, nhưng tôi dám khẳng định ở trước mặt Tô Thiển Thiển cậu ta không hề che dấu bản thân mình, hơn nữa ở bãi biển cậu ta còn vì cô ấy mà xuống biển tìm đồ hai lần.
Hôm đó tôi về sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi ở phòng khách đợi cô ấy, lúc tôi sắp mất hết kiên nhẫn thì cô ấy xuất hiện, tôi một lần nữa cảnh cáo cô ấy tránh xa Mộc Lạo, tôi làm như vậy có lẽ là vì tâm trạng của mình.
Hôm sau Tô Ngưng tìm được căn biệt thự ở trên đường Triều Hoa, dì gọi điện nói cho tôi biết, nói Tô Ngưng và Tô Thiển Thiển đang ngồi trên sofa nói cái gì đó, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng tôi vẫn hạ quyết tâm bảo dì nói cho Tô Thiển Thiển là tôi sẽ không tới, bảo cô ấy tự mình chú ý.
Sau khi tắt điện thoại tôi liền hối hận, Tô Thiển Thiển là một cố gái ngốc nghếch, nếu Tô Ngưng lại đánh không biết cô ấy có phản kháng lại không, tôi lập tức lái xe về đường Triều Hoa, trên đường tôi không ngừng phân vân, cuối cùng quyết định để Già Minh đưa Tô Thiển Thiển về nhà, hình như Già Minh đối xử với Tô Thiển Thiển không tồi, hắn ta nhất định rất muốn nhìn thấy cảnh tượng này, muốn nhìn thấy Tô Thiển Thiển được trả tự do. Tôi gọi điện bảo Già Minh đến đón cô ấy.
Về đến biệt ự, tôi đi thẳng vào phòng ngủ, Tô Thiển Thiển đang thu dọn đồ đạc, Trên tay Tô Ngưng đang cầm cái gì đó huơ đi huơ lại trước mặt Tô Thiển Thiển, trong mắt Tô Thiển Thiển chứa đầy sự cam chịu, đồ ngốc này đúng là không biết phản kháng.
Lúc cô ấy đi, tôi nhìn thân ảnh nhỏ bé khoác trên lưng một cái túi to, trong tay cầm vali hành lý, tôi lập tức bảo dì cầm giúp cô cái vali, trước khi đi cô ấy nhìn lướt qua tôi một lần, lúc đó cô ấy nở một nụ cười rất đẹp, hấp dẫn tâm trí người khác.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 63
Nhưng đúng giờ khắc cô ấy quay người đi tôi lại nghe thấy tiếng nước mắt rơi xuống sàn nhà, tôi đột nhiên cảm thấy rung động, muốn giữ cô gái này lại, để cô ấy ở bên cạnh mình.
Cô ấy vừa đi không lâu, tôi liền nói với Tô Ngưng:”Đủ rồi chứ?”
Mắt Tô Ngưng ướt đẫm nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ cô ta, vừa ra khỏi cửa gọi điện ngay cho Già Minh, bảo hắn ta đưa Tô Thiển Thiển đến căn biệt thự phía nam thành phố của tôi, trong lòng tôi rất phức tạp, không biết làm vậy là đúng hay là sai, cho dù như thế, nhưng tôi vẫn không muốn trả lại tự do cho cô sớm như vậy.
Đến phía nam thành phố, tôi ngồi rất lâu ở phòng khách rồi mới đi vào phòng ngủ, tôi cứ tưởng Tô Thiển Thiển đã ngủ rồi, vì vậy không bật đèn.
Nhưng không ngờ vừa ngồi lên giường, vươn tay lại gần, có lẽ đã dọa cô ấy, cô ấy khóc òa lên, lúc đó tôi mới bật đèn.
Sau khi nhìn rõ là tôi, cô ấy ôm tôi nói đừng đi, lúc đó lòng tôi, lúc đó tim tôi thực sự đã rung động rồi, tôi cảm thấy cô gái nhỏ này mới cần tôi, Tô Ngưng chỉ thích tôi, chứ không cần tôi, người cần tôi là cô gái ở trước mắt này.
Khi tôi tắm xong trở về phòng ngủ, cô ấy đã ngủ rồi, vệt nước mắt trên mặt cô ấy vẫn chưa khô, cả người quận tròn thành một khối, tôi nằm xuống ôm chặt lấy cô ấy.
Đến nửa đêm, người cô ấy càng lúc càng nóng, tôi vươn tay sờ lên trán cô ấy, rất nóng. Tôi lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện, lúc đến bệnh viện thân nhiệt cô ấy đã là 40 độ, tôi không dám nghĩ nếu hôm nay tôi không tới cô ấy sẽ làm gì?
Tô Thiển Thiển, em được lắm, biết không hả?
Cô ý tá đâm kim trên mu bàn tay cô ấy đến mấy lần mà vẫn không trúng mạch máu, cô ta nói mạch máu của cô ấy ổn rồi, không cần băng bó, lúc ấy tôi liền nổi giận, bắt phải đổi người, người mới đổi cũng như thế, trên mu bàn tay cô ấy đã có tận mấy lỗ kim.
Tim tôi đột nhiên đau nhói, thấy cô ấy nhíu chặt mày lại, tim tôi càng đau hơn, tuy rằng đang hôn mê, nhưng chắc cô ấy cũng cảm thấy khó chịu, cuối cùng y tá trưởng cũng đích thân tới, nhưng y tá trưởng cũng phải đâm ba mũi mới vào được mạch máu của cô ấy.
Trong mơ hồ cô ấy nắm chặt lấy vạt áo trước ngực tôi nói:”Đừng đi.”, tôi ôm cô ấy vào trong ngực một lần lại một lần gọi tên cô ấy:”Thiển Thiển, Thiển Thiển,…”
Cho đến tận sáng hôm sau cô mới chịu buông áo tôi ra, tuy một đêm không chợp mắt , nhưng tôi lại không cảm thấy mệt, trợ lý gọi điện tìm tôi nói có việc quan trọng, tôi mới không thể không đi.
Lúc làm việc, tôi luôn nghĩ cô ấy đã tỉnh chưa? Thân nhiệt đã hạ chưa?
Tôi nghỉ làm sớm, đến thẳng phòng bệnh, vừa vào thấy cô ấy đi chân trần đứng cạnh cửa sổ, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra phía ngoài, dường như đang nhìn cái gì đó, tôi thực rất muốn đánh vào mông cô ấy mấy phát, sao lại giống một đứa trẻ không nghe lời như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt thuần khiết của cô ấy, lòng tôi liền mềm nhũn. ( =)) đoạn này anh thật dễ xương )
Đưa cô ấy về biệt thự trời đã tối, cô ấy đi vào phòng tắm, tôi lấy điện thoại ra tìm ảnh tiểu Nặc.
Tiểu Nặc, Tô Thiển Thiển rất giống em, nhưng tính cách một chút cũng không giống, ở cạnh cô ấy anh có thể không nghĩ ngợi gì, cảm thấy thanh thản hơn trước đây rất nhiều, dì nói ý nguyện lớn nhất của bà là thấy anh hạnh phúc, nếu Tô Thiển Thiển trở thành hạnh phúc của anh, liệu em có trách anh thích người khác không? Anh cũng không rõ tình cảm của mình đối với cô ấy là loại nào, nhưng anh rất thích cảm giác được ở cùng cô ấy.
Qua rất lâu vẫn không thấy Tô Thiển Thiển xuất hiện, tôi đến phòng ngủ đã thấy cửa phòng tắm mở, bên trong không có người, phòng khách cũng không có ai, cửa lớn mở to, cô gái ngốc này lại dám chạy, trong lòng lo lắng, lái xe đuổi theo.
Chưa đi xa đã nhìn thấy cô ấy, cô ấy không đồng ý về cùng tôi, tôi cũng không biết tại sao mình lại bắt cô ấy quay về, cho đến khi cô ấy nói không muốn làm thế thân, không muốn phải nhận ánh mắt thương hại, tôi mới hiểu cô ấy không vui, cực kì khó chịu.
Thời khắc đóthậm chí còn muốn trả tự do cho cô ấy, lúc tôi chuẩn bị nói câu này, sau người cô ấy xuất hiện một quầng sáng chói mắt, tôi nhắm mắt lại, phản xạ có điều kiện ôm cô ấy vào trong ngực, thời gian dường như ngừng trôi.
Năm đó tiểu Nặc cũng vì tai nạn giao thông mà chết, tôi không thể để chuyện cũ tái diễn, một lần đã vì tai nạn mà mất đi, tuyệt đối không thể mất đi lần thứ hai, tôi mở mắt ra, chiếc xe kia cách cô ấy chưa tới một mét, tâm trí đang cực kì lo lắng của tôi cũng thả lỏng một chút.
Sau chuyện này, tôi kiên quyết không thể để mất đi trái tim của cô ấy, sẽ không để cô ấy đi, bởi vì lúc ánh sáng kia xuất hiện, người tôi nghĩ đến không phải là tôi, mà là Tô Thiển Thiển, tôi nghĩ đến cô ấy, bất luận thế nào cô ấy cũng không được rời bỏ tôi, cô ấy là của tôi.
Hậu quả sau khi chạy là cô ấy lại phải vào bệnh viện một lần nữa, lần này tôi sợ mấy cô ý tá kia lại nói không tìm thấy mạch máu, tìm thẳng y tá trưởng, cho dù tay trái và tay phải không nhỏ, nhưng ý tá trưởng cũng phải đâm mấy lần mới trúng được, tuy khá hơn hôm qua, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy đau.
Sau khi cô ấy tỉnh lại, điều đầu tiên muốn làm là rời xa tôi, bị tôi chặn lại vẫn kiên quyết rời khỏi tôi, cuối cùng tôi đồng ý cho cô ấy mười phút, nếu trong mười phút cô ấy không đi được, vậy phải tiếp tục ở lại bên tôi, sau khi gật đầu đồng ý liền chạy ra ngoài, tôi đột nhiên muốn chạm vào cô ấy, đồ ngốc này, có biết mình đang làm gì không. Dưới sự phẫn nộ của tôi chạy biến ra ngoài, nhưng cô có chạy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay tôi được đâu, viện trưởng của bệnh viện này là bạn tôi, để phòng cô ấy bỏ đi, tôi đã sớm bảo nếu thấy cô ấy đi một mình thì cứ đưa hóa đơn cho cô ấy, tôi đã dự tính trước rồi, cô ấy chỉ mặc một bộ áo ngủ, trên người không có tiền, điện thoại không mang, căn bản không thể rời khỏi bệnh viện.
Tôi đứng cạnh cửa sổ hóng gió, không đến 5 phút Tô Thiển Thiển đã quay lại, nhìn cái mặt nhỏ nhắn nhăn nhó tôi không nhịn được muốn cười, cô nổi giận đùng đùng hỏi tôi cố ý phải không, tôi thừa nhận tôi cố ý.
Cô ấy nói chỉ cần cô ấy không đi thì tôi phải chịu trách nhiệm ăn uống ở, tôi nén cười, im lặng không lên tiếng. Cô ấy bảo đói rồi, tôi đồng ý đưa cô ấy đi ăn, trên xe cứ nói mãi không ngừng, tôi ôm cô ấy vào trong lòng cũng không được yên tĩnh, cô ấy cứ không ngừng la hét, lòng tôi cũng không yên được, liền quay sang hôn mạnh cô ấy, hậu quả lại bị cắn một phát.
Tôi không thèm tính toán, đưa cô ấy đi chọn quần áo, cô tự nhiên nói giúp cô ấy đi mua nội y, tôi tức nghẹn họng, cô gái không an phận này, quá ác rồi đấy, nhưng thấy vẻ mặt hờn dỗi của cô ấy tôi lại nhịn lần nữa, tôi nhẫn nhịn cô càng tiến tới, vừa thơm vừa cắn lên mặt tôi, tôi tiếp tục nhịn.
Cô thay quần áo xong, tôi nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không vừa lòng, bộ quần áo đó không hợp với cô ấy, tôi giúp cô ấy chọn đồ đồng thời cũng chỉnh lại luôn, cố ý bắt cô ấy đổi tới đổi lui, cho đến khi cô ấy tức giận, tôi lại chọn một đôi giày vừa cao vừa đẹp cho cô ấy đi, cô ấy cũng không làm tôi thất vọng, ngồi xổm xuống đất bắt tôi ôm, tôi rất muốn cười, nhưng lại giả bộ không kiên nhẫn.
Tôi nhận ra mình lại có thể cười, vì cô gái ngốc này mà trái tim tôi đã sống lại.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô khi lấy tiền từ trong ví của tôi ra, tôi không nhịn được cười ra tiếng, cô có ý định gì tôi đều biết, nhưng tôi sẽ không để cô ấy có cơ hội chạy trốn, người phụ nữ của tôi sao có thể rời xa tôi, bây giờ là của tôi, cả đời cũng như thế, trừ phi cô ấy bị kẻ khác chạm vào.
Trong phòng ăn, Tô Ngưng gọi điện thoại đến, tôi vừa đi tiếp điện thoại đã không thấy cô ấy đâu nữa, may mà ở nơi này không gọi được xe, cũng may cô ấy đang đi giày cao gót, người phụ nữ tôi muốn giữ lại sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi được? Quả nhiên vừa đi vài phút đã đuổi kịp cô ấy, cuối cùng chúng tôi đồng ý tiếp tục nửa năm.
Bởi vì cô ấy không muốn ở biệt thự, tôi liền đưa cô ấy đến khu chung cư Tĩnh Hải, nơi đó rất gần trường cô, cứ tưởng làm vậy cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại không ngờ mới có hai ngày cô ấy đã lại lên đầu báo, khắp nơi ở Thẩm Phong đều có ảnh cô ấy và Mộc Lạo ở cạnh nhau, tôi không nhịn được nổi giận, gọi điện thoại cho cô ấy mà cô dám tắt điện, cô ấy gửi tin nhắn hỏi tôi có chuyện gì, tôi không đáp lại, tôi không thích nhắn tin.
Vì chuyện kia tôi quyết địn lạnh nhạt với cô ấy, đợi cô ấy chủ động tới tìm tôi, chủ động nhận lỗi với tôi.
Nhưng tôi đợi hơn một tháng mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, tôi không ngồi im được nữa, liền đến Tĩnh Hải tìm cô ấy, tôi nhấn chuống cửa rất lâu cô ấy cũng không ra mở cửa.
Lúc tôi đi vào phòng ngủ, đã thấy cô ấy đang nhắm mắt ngủ ngon lành, trong lòng càng thêm tức giận, cô ấy quá coi thường tôi rồi, nói thế nào tôi cũng không muốn nhận đãi ngộ thế này, hiện tại không phải l tôi lạnh nhạt với cô ấy, mà là cô ấy lạnh nhạt với tôi mới đúng. Vì muốn sự coi trọng của cô ấy nên tôi nói tôi vẫn chưa ăn tối, bắt cô ấy đi nấu cơm, nhìn cái mặt nhăn nhó của cô ấy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi tôi tắm xong, nhìn thấy cô ấy chuẩn bị đặt đĩa vào trong lò vi sóng, tôi lập tức đi vào phòng bếp, đồ ăn trong đĩa nhìn không ra màu gì tôi rốt cuộc không biết nói gì với cô ấy. Lần thứ 2 cô nấu rồi mang vào thư phòng cho tôi, tôi mới biết cái thứ đen sì vừa nãy là cà chua, nói thực cà chua cô ấy làm rất khó ăn, vì không muốn cô ấy thất vọng tôi cố gắng ăn từng thìa từng thìa một.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 64
Đột nhiên trong lòng muốn đưa cô ấy đi Thẩm Thành chơi hai ngày, vừa ra khỏi cửa đã gặp một đôi nam nữ, so sánh Thiển Thiển với cô gái đang đứng trước mặt, quả thực không lọt vào mắt nổi, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi cảm thấy ác cảm, trên người mặc một bộ đồ hở hang, tôi vội vàng che mắt Thiển Thiển lại, ôm cô ấy vào trong ngực.
Đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm phải đuổi đôi nam nữ này ra khỏi đây, nếu không bọn họ có thể dạy hư Thiển Thiển mất.
Hôm sau tôi đưa Thiển Thiển đi leo núi, một người làm ăn đến tìm tôi có chút việc, tôi bắt Thiển Thiển đứng yên đấy đợi tôi. Nhưng lúc quay về, cô đã không thấy đâu nữa, đúng là không biết nghe lời, tôi đi theo con đường bên cạnh tìm, Tô Thiển Thiển chắc đã đi đường này. Đi được mấy phút vẫn chưa thấy cô, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
Cho đến khi tôi nhặt được một chùm chìa khóa trong bãi cỏ mới nhận ra chuyện này không đơn giản, chùm chìa khóa này là của cô ấy, một dự cảm không lành bắt đầu lan ra, Thiển Thiển, em đang ở đâu? Tôi lập tức gọi cho cô ấy, vọng đến mấy hồi cũng không tiếp, trong lòng tôi càng lo lắng, tự trách mình tại sao lại đi, biết rõ đây là lần đầu tiên cô ấy đến Thẩm Thành lại còn để cô đứng đợi một mình, gọi thêm hai lần nữa cô cũng tắt máy, tim tôi đập dữ dội. Thiển Thiển, em nhất định phải khỏe mạnh, đừng xảy ra chuyện gì.
Lúc tôi chuẩn bị nhắn tin, thì cô đã gửi tin nhắn đến, nhìn những kí tự trước mặt, trong lòng tôi càng khó chịu, tôi đã làm hại cô ấy. Một cảnh tượng không may mắn lướt qua trong đầu, tôi không tiếc bất cứ giá nào tìm được cô ấy về.
Thiển Thiển, đừng sợ, nhất định phải đợi anh.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho một người bạn cũ Hầu Bộ, cậu ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở Thẩm Thành, dùng bất cứ quan hệ nào tôi cũng phải đưa Thiển Thiển về. Dưới sự sắp xếp của họ, chỉ vì tìm chiếc xe kia mỗi con đường của Thẩm Thành muốn đi qua đều phải xuất trình giấy tờ. Trời xanh không phụ lòng người, rất nhanh đã có tin về chiếc xe kia, Hầu Bộ đi trước, đợi cậu ta khống chế chiếc xe kia.
Lúc chúng tôi đuổi kịp chiếc xe kia đã ra khỏi thành phố rồi, Hầu Bộ lập tức chỉ huy chặn đầu xe, chiếc xe kia dừng lại, tôi vẫn rất lo, sau khi mở cửa xe thấy Thiển Thiển đang thu người thành một khối, miệng bị dán băng dính, hai tay bị trói chặt, lúc ấy tim tôi như bị xung huyết, chỉ muốn ôm lấy cô ấy thật chặt, ôm chặt cô ấy vào trong ngực, lúc tôi nhìn thấy mấy vết thâm quầng trên đùi cô ấy, tôi hận không thể đánh chết những kẻ đó, tôi lại gọi cho Hầu Bộ, bảo cậu ta dạy dỗ hai tên kia. Dám động vào người phụ nữ của tôi, đúng là không biết sống chết.
Sau khi đưa chùm chìa khóa cho cô ấy, cô ấy truy hỏi tại sao chìa khóa lại ở chỗ tôi, tôi không muốn nói cho cô ấy biết, tôi không muốn cô ấy biết tôi vì cô ấy mà hoảng loạn. Lúc cô ấy đưa móc chìa khóa cho tôi, tôi biết cô ấy đã thích tôi rồi, cô coi tôi là người yêu, trong lòng tôi vui đến nỗi nói không ra lời.
Chúng tôi cứ như vậy được nửa năm, tôi biết mình thực sự đã thích cô ấy, cô cũng hạ lớp phòng vệ với tôi xuống, nửa năm này chúng tôi sống với nhau rất vui vẻ.
Cho đến ngày sinh nhật 20 tuổi của Nhiễm Nhiễm, hôm đó tôi vừa bước vào cửa Hạ gia, đã thấy cô ấy và Mộc Lạo ôm nhau, có rất nhiều người ở đó, tôi nhịn xuống.
Sau đó có một cô gái làm hỏng bộ lễ phục của Thiển Thiển, Mộc Lạo trước mặt mọi người âu yếm đưa Thiển Thiển đi. Đợi hơn 10 phút vẫn chưa thấy bọn họ quay lại, tôi không trấn an mình được nữa, lập tức đi đến phòng Mộc Lạo, thấy cửa phòng đóng chặt, trong lòng tôi cực kì khó chịu. Tôi phân vân do dự đứng ở cửa, tôi sợ mình sẽ phải thấy một màn mình không muốn xem.
Lúc mở cửa tôi nói đi nói lại trong lòng mình: Thiển Thiển, đừng để anh nhìn thấy cảnh nào ngứa mắt, nhất định đừng để anh thấy hai người trần truồng giao hợp. Lúc cửa được mở ra, tuy chuyện kia không xảy ra, nhưng vẫn khiến tim tôi nhói đau, bởi vì Mộc Lạo đang hôn cô ấy, cô ấy cũng không cự tuyệt.
Tôi không dám nghĩ nếu mình đến muộn hơn 10 phút thì sẽ có chuyện gì xảy ra, tôi nổi giận đùng đùng kéo Thiển thiển đi.
Về đến Tĩnh Hải tôi liền phát hỏa với cô ấy, tôi tưởng rằng cô ấyẽ giải thích, không ngờ cô ấy lại đóng sầm cửa lại rồi chạy ra ngoài.
Tôi ngây người đứng đó, tại sao cô ấy lại đối với tôi như vậy? Cái tôi cần chỉ là một câu giải thích mà thôi,nhưng đến một câu giải thích cô ấy cũng không muốn cho tôi, đến một yêu cầu nhỏ như vậy mà cô cũng không muốn làm, tôi thực sự không biết mình là gì trong mắt cô ấy.
Qua vài phút, dì đi vào phòng ngủ, bà nói:”Hoa tiên sinh, chuyện của cháu và tiểu Nặc đã là một chuyện đáng tiếc rồi, đừng khiến chuyện cũ lặp lại một lần nữa, chắc cháu cũng biết tình cảm của cháu đối với cô ấy là thế nào.”
Nghe xong lời dì nói, tôi không chút do dự cầm chìa khóa xe đuổi theo.
Tôi đuổi theo về hướng nhà cô ấy, phía trước có một chiếc xe taxi đang đi rất nhanh, vốn dĩ tôi cũng không chú ý, nhưng chiếc xe kia đi càng lúc càng nhanh, trực giác mách bảo tôi Thiển Thiển đang ở trong đó.
Cuối cùng cũng đuổi kịp, Thiển Thiển lại không muốn ở lại bên tôi, đến khi tôi nói tôi thích cô ấy, cô mới chịu thổ lộ mình cũng thích tôi.
Quảng thời gian hạnh phúc kéo dài hơn 3 năm, tháng 8 tập đoàn Hoa thị cùng mấy công ty khác trạnh tranh mấy hạng mục lớn, nếu muốn có được chúng tôi phải kết hôn với Tô Ngưng, phải được sự hậu thuẫn của cha cô ta – Tô Bắc Sinh.
Nhưng Thiển Thiển, tôi không biết phải nói những lời này cho cô ấy như thế nào, càng không muốn phải mất đi cô ấy. Năm đó vì phạm phải lỗi này tôi đã mất tiểu Nặc, tôi không thể để Thiển Thiển trở thành tiểu Nặc thứ hai.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tô Ngưng. Câu đầu tiên Tô Ngưng nói chính là:”Thần, anh còn muốn em đợi bao nhiêu năm nữa? Em đã đợi anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Anh phải biết mấy hạng mục này có thể mang tới bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn Hoa thị, nặng nhẹ anh tự xem đi.”
Lúc đó trong lòng tôi vô cùng rối loạn, nếu Thiển Thiển biết tôi kết hôn, cô ấy nhất định sẽ rời xa tôi, nhưng nếu tôi không kết hôn với Tô Ngưng, chưa chắc tôi đã giành được mấy hạng mục kia, do dự hồi lâu, tôi nói:”Được, khi nào kết hôn?”
Tô Ngưng nói:”Thứ 7 tới.”
Chỉ còn một tuần nữa, từ lúc tôi đồng ý kết hôn với cô ta, thì có nghĩa tôi và Thiển Thiển chỉ còn thời gian một tuần.
Tôi phải làm gì với cô ấy bây giờ ? Thức sự không muốn cứ như vậy mất đi cô, có một số lỗi phạm một lần là đủ rồi, ba năm trước không dễ dàng gì cô mới đồng ý ở lại bên tôi, nếu lại xuất hiện chuyện gì đó, cô ấy có còn ở bên tôi không?
Tôi lập tức nghỉ việc, cô ấy nói đang ở quảng trường Thuấn Hoa, tôi đến đón cô ấy, thấy cô đang chơi đùa với một đứa bé không biết trời đất, tôi hơi giật mình, quyết định phải có con với cô ấy, trước giấu cô ấy vài năm, sau đó li hôn Tô Ngưng.
Đêm đó tôi liền nói với cô ấy mình muốn sinh con, mới đầu cô cũng không đồng ý, nhưng sau này lại đáp ứng. Hôm sau tôi về rất sớm, cô ấy không ở nhà, điện thoại cũng tắt máy, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, tôi quyết định phải nhanh chóng đưa cô ấy tới phía nam thành phố.
Bây giờ cô ấy rất tin tưởng tôi, không hề hoài nghi lời tôi nói, vì vậy tôi có thể chắc chắn giấu điếm được sự thật. Nhưng dường như cô ấy có tâm sự, vì không muốn để cô ấy nghĩ lung tung, tôi bỏ mặc Tô Ngưng một mình chuẩn bị hôn lễ.
Cô yên tâm hơn rất nhiều, đêm đó tôi nói với cô ấy rằng cô ấy phải chuyển ra căn biệt thự phía nam thành phố, tuy cô rất không thích, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng tôi, tôi thở phào trong lòng, làm thế này có thể giữ được cô ấy chứ, ba năm sau tôi sẽ li hôn với Tô Ngưng, rồi lấy cô ấy, đến lúc đó cô ấy đã biết hết mọi việc, chắc sẽ không trách tôi, dù gì cũng qua mấy năm rồi.
Thuận lợi qua vài ngày, cho tới hôm chuyển đi, tôi về nhà lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu, gọi điện thoại không nhấc máy, sau đó liền tắt máy luôn.
Hôm đó trời mưa rất to, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, sợ cô ấy biết chuyện tôi và Tô Ngưng kết hôn. Dì biết chuyện này, tôi đã nói với bà, trước mặt Thiển Thiển nói chuyện phải chú ý một chút, đừng để Thiển Thiển biết.
Không tìm thấy cô ấy tôi và dì đều vô cùng lo lắng, dự cảm không lành trong lòng càng mạnh, tôi chỉ có thể nằm trên giường đoán xem cô đi đâu.
Rất lâu sau cô ấy mới trở về, tôi kích động nói không nên lời, âm thầm may mắn cô ấy vẫn chưa biết chuyện kia, nhưng ngày đó cô ấy đột nhiên trở nên rất xa lạ với tôi, khiến tôi không biết mình đã sai ở chỗ nào.
Đến nửa đêm cô ấy sốt cao, tôi chỠcó thể đưa cô ấy tới bệnh viện, tôi cố ý không mang theo điện thoại của cô ấy, cũng không giúp cô ấy mang túi xách, bởi vì tôi sợ cô ấy sẽ một mình rời đi, chuyện tôi và Tô Ngưng kết hôn đã lên mặt báo, tôi sợ cô ấy sẽ nhìn thấy, tôi tin chắc rằng nếu mấy ngày này cô ấy không xuất viện, chuyện tôi và Tô Ngưng có thể giấu được cô ấy.
Đến thứ 6, cô ấy đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ, cô khoác tay Mộc Lạo, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mĩ, nhưng trong mắt của tôi lại chói mắt vô cùng, thì ra cô ấy biết hết, chỉ là cả cô ấy và tôi đều diễn kịch, tôi tưởng rằng có thể giấu cô ấy, lại không ngờ cô biết sớm như thế, chỉ là giả vờ như không có chuyện gì.
Lúc đó lòng tôi cực kì khó chịu, cuối cùng tôi đã mất đi sự tín nhiệm của cô ấy, cuối cùng tôi đã mất cô ấy.
Lúc cô ấy ngất xỉu ở trước mặt tôi, tôi rất muốn tiến lên, lại bị Tô Ngưng kéo lại, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Lạo ôm cô ấy vào trong ngực, trơ mắt nhìn Mộc Lạo mang cô ấy đi.
Sau khi cô ấy đi tôi uống rất nhiều rượu, trong đầu tất cả chỉ có những cái nhăn mặt nhíu mày và nụ cười của cô ấy, tôi thức sự đã mất Thiển Thiển.
Trong đêm, nửa tỉnh nửa mơ, bên cạnh có một người, tôi lập tức ôm người đó vào trong lòng, nhưng mùi nước hoa nồng nặc của người đó nói cho tôi biết cô ấy không phải là Thiển Thiển, tôi đẩy cô ta ra, hồ đồ không tỉnh nói:”Cô, không phải là, Thiển Thiển.”
Trông mơ hồ tôi nghe thấy một tiếng:”Thần, anh có biết mình quá đáng lắm không, em đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào vẫn chưa đủ sao? Sao anh có thể nhớ tới cô ấy khi chúng ta đã kết hôn rồi?”
Tôi cảm thấy người mình tỉnh lại không ít, lảo đảo bước vào toilet gọi điện thoại, Thiển Thiển tắt máy, tôi lại gọi cho Mộc Lạo, vừa chuyển tiếng đã có người tiếp điện thoại, ống nghe truyền đến tiếng đàn ông thở dốc và tiếng rên rỉ của phụ nữ, thanh âm quen thuộc như vậy đột nhiên trở nên vô cùng chói tai, nhưng chính tiếng động không lọt tai này lại làm tôi nháy mắt thanh tỉnh.
Lúc này Thiển Thiển đang ở trên giường của người khác, đang ở dưới thân của kẻ khác, tôi ném mạnh điện thoại xuống đất.
Vì không để cô ấy đa nghi, ba năm này tôi không hề động vào Tô Ngưng, ba năm tôi chỉ có một mình cô ấy. Hôm nay tuy là đêm tân hôn tôi cũng không chạm vào Tô Ngưng, nhưng cô ấy lại ở trên giường của người khác, sao cô ấy có thể biến tình yêu của tôi thành một thứ đồ xa xỉ như vậy? Sao lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào cô ấy không biết rằng tôi yêu cô ấy hay sao?
Cả đêm không ngủ, cũng lạnh nhạt với Tô Ngưng.
Hôm sau tôi hoàn toàn lâm vào trong tức giận, mãi đến khi trời tối đen mới nhận được điện thoại của dì, bà nói Thiển Thiển đã về nhà. Tôi không suy nghĩ gì, lập tức chạy về.
Lúc cô ấy quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi vô cùng rối loạn, nếu cứ kết thúc như thế này, tôi thực sự không nỡ.
Khi tôi nhìn thấy những dấu hôn trước ngực cô ấy, không nhịn được nói một số lời khó nghe, lúc đầu cô ấy chỉ im lặng không nói, tôi lặp đi lặp lại trong lòng từng lời: Thiển Thiển, em mau giải thích với anh đi, để anh có cơ hội tha thứ cho em, chỉ cần em giải thích hoặc cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ phản bội anh, chuyện gì anh cũng có thể tha thứ cho em, chuyện gì cũng có thể làm như chưa từng xảy ra, chỉ cần một câu giải thích của em là đủ rồi.
Đợi hơn mấy phút cô ấy vẫn chưa mở miệng, tôi lại một lần nữa nói những lời khó nghe, cô ấy cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng cô ấy lại không giải thích với tôi, mà là hét to ra tiếng.
Giây phút đó trái tim tôi lạnh lẽo, lấy ra tờ hợp đồng kí 4 năm trước, xé nát trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn thờ ơ bất động. Trong lúc giận dữ, tôi nói cho cô ấy biết Mộc Lạo không hề yêu cô, còn sỉ nhục cô ấy một hồi, cô cũng không lưu tình đáp lại tôi vài câu, tôi quay người đi, để cô ấy tỉnh táo lại, không ngờ cô ấy lại đi thật, cô đưa nhẫn và toàn bộ chi phiêu đưa cho dì, nhờ dì trả lại tôi, trong lòng tôi lại càng khó chịu, nhưng không muốn cứ như vậy mà mất đi cô gái bé nhỏ này, cuối cùng cũng quyết định đuổi theo cô ấy.
Không tới vài phút đã đuổi kịp cô ấy, tóc cô ấy bị gió thổi loạn, giày cũng không thấy đâu, cả người lảo đảo như sắp ngã, giống hư một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi đi.
Tôi đi theo cô ấy một đoạn, đột nhiên cô ấy ngồi xổm xuống đất, hình như đang gọi điện thoại cho ai đó. Tôi muốn biết người cô gọi có phải là Mộc Lạo hay không, vì vậy không xuống xe, mà cứ đứng ở xa nhìn cô ấy.
Cho đến khi một cô gái không lớn hơn cô ấy bao nhiêu xuất hiện, cô gái đó đỡ cô ấy đứng dậy, đột nhiên tôi thấy hối hận, hối hận đã đối xử với cô ấy như thế, nếu tôi bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, liệu cô ấy có rời bỏ tôi như thế này không?
Ở bên ngoài tiểu khu đợi hai tiếng mới thấy cô ấy xuất hiện, tôi rời đi, chắc phải đợi đến khi cô ấy nguôi giận hãy đến, cho cô ấy và cho tôi một chút không gian.
Hôm sau, vốn dĩ đồng ý đi hưởng tuần trăng mật với Tô Ngưng, nhưng Thiển Thiển vẫn chưa quay về, tôi còn tâm trí đâu mà đi nữa, tôi nói với Tô Ngưng hoãn lại vài ngày, cô ta thất vọng cúp điện thoại.
Tôi ở bên ngoài tiểu khu kia khổ sở đợi hơn một ngày cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, người đưa cô ấy đi tôi biết, đó là bạn gái của Già Minh. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Già minh, hỏi cậu ta có biết tin tức của Thiển Thiển không?
Già Minh nói Thiển Thiển đã biết hết rồi, bao gồm cả chuyện của tiểu Nặc lẫn quán bar Duy Đô, cô ấy đã rời khỏi Thẩm Phong rồi, nhưng đi đâu thì hắn không biết.
Tôi lại nổi giận, trở về phòng làm việc đập nát máy tính, vứt hết những đồ trên mặt bàn xuống đất.
Thiển Thiển, em không muốn giải thích cũng được, những chẳng lẽ không cho anh tức giận sao? Bây giờ anh đã biết anh sai rồi, em không đi có được không? Đừng vứt bỏ anh? Cho dù những lời của anh đã làm em tổn thương, nhưng đến một câu giải thích em cũng không nói, em biết trong lòng anh có bao nhiêu thất vọng không? Trong lòng em thực sự anh có có chút địa vị nào sao? 4 năm của chúng ta không bằng một đêm của em và Mộc Lạo sao? Chỉ một câu giải thích thôi mà, thực sự khó khăn đến vậy ư?
Về đến nhà, tôi mở tủ quần áo ra, bên trong vẫn còn một ít quần áo của cô ấy, trên quần áo vẫn còn mùi nước giặt, giống như cô ấy vẫn đang ở bên tôi.
Đêm hôm đó, tôi liên tục gọi cho cô ấy cho đến khi điện thoại hết pin, nhưng vẫn tắt máy.
Nếu có thể chọn lại một lần nữa, tôi thà buông tha mấy hạng mục lớn kia, tôi không biết rằng mất đi cô ấy tôi đau khổ đến vậy, tôi không ngờ cô ấy cứ bỏ tôi đi như thế, tôi không biết mình lại yêu cô ấy sâu đậm như vậy.
Đột nhiên nhớ tới Mộc Lạo, chuyện Thiển Thiển rời đi Mộc Lạo cũng có trách nhiệm. Cậu ta nhất định phải vì Thiển Thiển bỏ đi mà đau khổ.
Tôi lập tức gọi cho Mộc Lạo, đường truyền vừa thông đã nghe thấy tiếng Mộc lạo chất vấn:”Hoa Thần, Thiển Thiển đâu? Cậu đã làm gì cô ấy rồi?”
“Mộc Lạo, cậu nên tự hỏi mình đã làm gì cô ấy chứ? Nếu cậu không động vào cô ấy liệu cô ấy có rời đi không?”
“Hoa Thần, Thiển Thiển, cô ấy đi đâu?”
Tôi xiết chặt tay, Cậu ta người anh em tốt nhất của tôi, lại động vào người phụ nữ của tôi, bây giờ cậu ta còn hỏi Thiển Thiển đang ở đâu, thật châm chọc.
“Mộc Lạo, tôi xem cậu là anh em, sao cậu có thể động vào người phụ nữ của tôi? Mong cậu đừng xen vào chuyện giữa tôi và Thiển Thiển nữa, thực ra tôi biết người cậu yêu là Tô Ngưng, Thiển Thiển trong trái tim tôi quả thực có vị trí rất quan trọng, nhưng cậu làm như vậy Tô Ngưng có thể hạnh phúc sao?”
Mộc Lạo nói:”Hoa Thần, cậu đã cưới Tô Ngưng có nghĩa cậu có trách nhiệm mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cậu không được làm tổn thương cả Tô Ngưng lẫn Thiển Thiển, tôi sẽ tìm Thiển Thiển về, sau tôi tìm được cô ấy cô ấy sẽ không còn là của cậu nữa.” Cậu ta nói xong liền dập máy.
Tôi tìm được con lợn đen của Thiển Thiển trong phòng ngủ, trên người nó đầy vết rách, có thể biết lúc Thiển Thiển vứt nó đã tức giận đến thế nào, dùng lực thế nào. Tôi xâu con lợn đen là con lợn trắng của tôi vào một chỗ, nhìn những vết rách trên người con lợn đen, tim tôi như bị dao cứa, tựa như tình cảm của tôi và Thiển Thiển xuất hiện những vết rách, không thể quay lại được nữa.
Thiển Thiển, anh xin lỗi, trở về được không? Cho anh thêm một cơ hội nữa, tin tưởng anh thêm một lần nữa, một lần cuối cùng.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 65
Osin phục vụ 24/24
Tới Mộ Phong, sau khi xuống xe, tôi lạ lẫm đi theo dòng người rời khỏi nhà ga.
Nhìn thấy người khác đều có bạn có bè, còn tôi đứng cô đơn một mình, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy chút mất mác.
Ngẩng đầu lên, từng đám mây trắng đang bay bay trong không trung, hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng nói:”Tô Thiển Thiển, chúc mừng mày đã sống lại. Tất cả quá khứ không còn liên quan gìmày nữa, cuộc đời mày bắt đầu từ bây giờ, cố lên, phải sống như một con người.”
Tôi tìm được một khách sạn ở gần nhà ga. Sau khi đăng kí xong xuôi liền kéo hành lý trở về phòng.
Ngồi trên giường lấy hết tiền trong túi xách ra đếm, còn 2860 tệ.
Xem ra tôi phải tìm một phòng trọ rẻ một chút để ở, còn phải đi tìm việc làm, nếu không một tháng cũng cũng đủ.
Đặt va li cạnh giường, cầm lấy túi xách rồi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy đối diện khách sạn có một cửa hàng buôn bán điện thoại di động, tôi mới nhớ ra điện thoại vẫn đang tắt máy, vội vào cửa hàng làm một cái sim, nạp thêm ít tiền. Lấy được cái sim mới, cuộc điện thoại đầu tiên gọi cho mẹ, trong ống nghe truyền tới giọng nói của mẹ:”Alô, ai đấy ạ?”
Lúc nghe thấy tiếng của mẹ, trong lòng tôi không đếm hết được có bao nhiêu kích động, bởi vì tôi có thể ngẩng cao đầu làm người rồi, không còn mang gánh nặng tâm lý trên vai nữa:”Mẹ, con là Thiển Thiển, bây giờ con đang ở Mộ Phong, đấy là số điện thoại mới của con.”
“Sao lại đi Mộ Phong?”
Tôi cười nhẹ ra tiếng:”Không phải mẹ muốn con sớm tìm bạn trai rồi kết hôn đó sao, gần đây con nhìn trúng một anh mĩ nam, anh ấy đến Mộ Phong rồi, vì thế con phải chạy tới Mộ Phong đuổi theo anh ấy.”
“Ừm, theo đuổi được thì sớm mang về cho mẹ và chú Từ xem nha.” Nghe giọng mẹ nói dường như bà đang rất vui.
“Vâng, lần sau con về nhất định sẽ mang cả mĩ nam về theo.” Ngắt điện thoại, trong lòng tôi thổi tới một làn gió vô cùng dễ chịu, cửa của mẹ đã qua được rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong một vấn đề nguy hiểm.
Trên bức tường quảng cáo có dán một tờ quảng cáo nhà cho thuê, tôi nhìn thấy trong góc tối có một tiểu khu tên là “Thanh Thiển Cư”, hơn nữa chỉ cho thuê một gian phòng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi, một gian phòng có thể tiết kiệm được không ít tiền, hơn nữa tên khu nhà tôi rất thích, có cùng chữ trong tên của tôi, vậy chọn nó đi.
Tôi lập tức gọi cho số điện thoại trên tờ quảng cáo, liên hệ với người tên là Lạc tiên sinh.
Sau khi thông điện, liền nghe tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói rất êm tai:”Alô, xin chào.”
Nghe giọng có vẻ như không phải là một người hư hỏng:”Xin chào, tôi muốn thuê phòng. Xin hỏi căn phòng anh cho thuê ở chỗ nào vậy?”
“Cửa nam Đại học Thánh Triều, Thanh Thiển Cư.”
Phòng ở cạnh trường chắc cũng không rẻ đâu,”Tiền thuê bao nhiêu vậy?”
“Cô cứ tới đây xem trước đi, nếu thấy vừa ý thì thương lượng giá cả sau.”
“Vâng, vậy được, tôi đi ngay đây.” Sau khi ngắt điện thoại, tôi lập tức bắt một chiếc xe taxi đến.
Sau khi xuống xe đảo mắt nhìn tứ phía, nơi này không quá ồn ã, môi trường cũng không tồi.
Tôi lại gọi cho Lạc tiên sinh, vang lên mấy tiếng vẫn chưa tiếp. Đúng lúc tôi chuẩn bị ngắt, phía sau có người vỗ vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một mĩ nam, có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
A, nếu có thể đưa anh ta về nhà thì tốt quá, mẹ và chú Từ nhất định sẽ rất hài lòng. Trước tiên cứ bồi dưỡng tình cảm đã:”Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
Anh ta cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, sao lại đẹp trai thế chứ >”<:”Tên tôi là Lạc Thanh, cô vừa gọi cho tôi nói muốn thuê phòng.”
Có khi nào vì tiểu khu này có cùng chữ trong tên anh ta nên anh ta mới ở đấy không nhỉ? Nói như vậy cách suy nghĩ của chúng tôi cũng khá giống nhau, có thể chung sống hòa thuận ha. Tôi gật đầu, mỉm cười với anh ta:”Vâng, là tôi gọi, Lạc tiên sinh có thể đưa tôi đi xem không?”
Không ngờ tiểu khu này lại là nơi mới xây, hơn nữa còn ngay cạnh trường học, nói vậy tiền thuê sẽ rất đắt.
Tôi đi xem gian phòng đơn Lạc Thanh cho thuê. Trên thực tế là cùng thuê, dùng chung toilet, phòng tắm, phòng bếp và phòng khách. Có lẽ anh ta là học sinh, vì tiền thuê phòng quá đắt nên mới tìm người sống chung.
Phòng rất lớn, còn có một ban công nhỏ, có thể trồng hoa trồng cỏ, tôi rất vừa ý, nhưng không biết chút tiền của tôi đủ để ở bao lâu.
Dè dặt hỏi:”Lạc tiên sinh, xin hỏi tiền thuê một tháng là bao nhiêu?”
Tuy vẫn hỏi, nhưng tôi đã chuẩn bị túi để đi rồi, tôi không muốn tiêu sạch tiền nhanh như vậy, bây giờ tôi vẫn chưa có việc làm, không thể chết đói nơi đất khách.
Lạc thanh nói:” Thực ra tiền thuê không đắt, bao gồm cả tiền điện nước quản lý, mỗi tháng lấy cô 300.”
300? Có phải tôi nghe lầm không? Sao chỉ có 300 một tháng? Còn cộng cả tiền điện nước quản lý.” Lạc tiên sinh, tiền thuê một tháng là bao nhiêu thế? Lúc nãy tôi nghe không rõ, phiền anh nói lại một lần nữa.”
Anh ta giơ ba ngón tay lên huơ huơ trước mặt tôi:”300.”
Có chuyện tốt như thế này á? Sao lại rơi trúng vào người Tô Thiển Thiển tôi nhỉ?” Tại sao không có ai đến thuê?”
Lạc Thanh cười nhẹ ra tiếng, hàm răng trắng bóng lại một lần nữa lộ ra:”Tuần trước tôi mới từ nước ngoài về, hôm nay mới dán quảng cáo.”
Oa, từ nước ngoài về, mẹ nhất định sẽ rất thích:”Vậy được, chúng ta ở chung nhé.”
Tuy rẻ, nhưng chúng tôi vẫn phải có một số quy định, kí hợp đồng thuê phòng, đưa tiền hai tháng, một tháng tiền thuê, còn một tháng là tiền thế chấp.
Sau khi làm xong những gì cần làm, Lạc Thanh nói:”Tên của tôi cô đã biết rồi, bây giờ tôi đang làm giám đốc tài chính ở tập đoàn Lạc thị. Cô không tự giới thiệu một chút về mình à?”
Giám đốc tài chính, tiền lương nhất định rất cao, thảo nào tiền thuê phòng lại rẻ như vậy:”Tôi tên là Tô Thiển Thiển, đến từ Thẩm Phong, bây giờ vẫn đang chờ việc làm.”
“Khi nào cô chuyển đến đây? Tôi giúp cô dọn đồ.”
Vô tình nhìn thấy trong phòng khách có một bể cá, mắt tôi sáng rực lên, cá nhỏ rất đáng yêu, tôi chạy ngay tới bể cá, chuẩn bị thò tay vào bắt cá thì chợt nhớ ra Lạc Thanh còn ở đây, tôi rụt tay lại, tầm mắt vẫn nhìn theo chú cá nhỏ, hai con cá màu đen, đầu rất to rất đáng yêu:”Hôm nay tôi chuyển đến, nếu cần anh giúp tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Việc đầu tiên tôi làm sau khi rời khỏi Thanh Thiển Cư chính là đi cắt tóc, mái tóc dài cắt ngắn đến ngang vai, gương mặt vốn thuần khiết nay còn trông hơi trẻ con, tựa như biến trở lại thành Tô Thiển Thiển Mười tám tuổi. Trước khi đi tôi liếc nhìn mấy lọn tóc trên mặt đất, nói không đau lòng là giả, nuôi nhiều năm như vậy lại cắt đi như thế này.
Trở về khách sạn trả phòng, kéo vali đi siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày và mấy thứ chăn gối linh tinh gì đó. Bắt một chiếc xe taxi, được bác tài giúp đỡ mang mấy thứ này lên xe.
Đến bên ngoài tiểu khu Thanh Thiển, sau khi xuống xe, tôi vốn tưởng rằng mình có thể tự mang đồ vào, không ngờ nó lại nặng như vậy, không dịch chuyển được, đành phải gọi gọi Lạc Thanh nhờ anh ta đến giúp.
Sau vài phút, Lạc Thanh xuất hiện trước mặt, thấy quả đầu mới của tôi anh ta hơi ngạc nhiên, trong mắt anh hiện lên chút cảm xúc tôi không biết phải nói thế nào, nếu tôi bắt buộc phải giải thích, tôi sẽ nói nó là tiếc nuối. Lạc Thanh không vất vả chút nào nhấc đồ của tôi lên, hếch cằm với tôi:”Cô đi trước đi, mở cửa giúp tôi.”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý, sống thế này tôi rất vui vẻ làm.
Thu xếp đồ đạc xong trời đã tối, bụng cũng cảm thấy đói, hôm nay hình như chỉ có ăn chút bữa sáng ở nhà Hiên nhi, sau khi tới Mộ Phong tôi chưa ăn gì hết.
Trong túi chỉ còn hơn 1000 tệ, nhiều nhất chỉ có thể dùng hai tháng, nếu không sớm tìm được việc làm, chắc tôi phải uống gió Tây Bắc mất.
Vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn, Lạc Thanh đang nhắm mắt nằm trên sofa, anh ta nói:”Đói bụng rồi phải không? Chi bằng chúng ta làm một giao dịch đi.”
Lời của anh ta khơi dậy sự hứng thú của tôi:” Giao dịch gì cơ?”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi:”Sau này tôi nấu cơm cho cô ăn, cô giặt quần áo giúp tôi.”
Giúp anh ta giặt quần áo? Anh ta nấu cơm cho tôi ăn? Không thể tin được nhìn anh ta:”Ý của anh là muốn tôi làm osin cho anh hả?”
Anh ta gật đầu, lại lắc đầu:”Không phải cô đang tìm việc à, làm osin cho tôi cũng không tồi.”
Tôi ngồi ngay xuống bên cạnh anh ta:”Anh là giám đốc tài chính, cho một người vào công ty cũng không khó phải không?”
Lạc Thanh hoài nghi liếc tôi một cái:”Ý của cô là cô đồng ý làm osin cho tôi, hơn nữa 24 tiếng đều phục vụ?”
Tôi lắc đầu:”Tôi không đồng ý, cho dù vẫn chưa có việc làm, nhưng chưa đến nỗi phải làm osin đâu.”
Lạc Thanh lập tức ngồi thẳng người dậy:”Cô đã từng thấy osin nào có đãi ngộ tốt như cô chưa? Tôi thuê cô giúp việc còn tự mình nấu cơm cho cô ăn, như thế mà cô vẫn chưa vừa lòng à?”
Trước khi tôi tìm được công việc xem anh ta là phiếu ăn cũng được, anh ta là giám đốc tài chính của một công ty tiền lương hẳn cũng không ít:”Osin phải làm những gì? Mỗi ngày làm bao nhiêu tiếng? Một tháng được nghỉ bao nhiêu ngày?”
|Anh ta nghĩ một lúc, nói:”Ở nhà giúp tôi giặt quần áo, còn phải quét tước dọn dẹp, gọi là phải đến, lúc tôi ngủ là thời gian nghỉ ngơi của cô, một tháng cho cô 4 ngày nghỉ. Thời gian tôi làm việc cô cũng phải ở đó phục vụ, ai tới làm phiền cô giúp tôi đuổi đi, khi chán phải mua vui cho tôi, khi mệt giúp tôi mát xa, quan trọng nhất là phải nghe lời.”
Nhiều như vậy hả trời, chẳng phải tôi thành osin rồi sao,”Lúc anh đi làm tôi cũng phải đi theo à?”
Mặt anh ta cười gian trá:”Lúc đi làm cô là thư kí của tôi, sau khi tan tầm cô là osin của tôi.”
Tôi tiến ngay lại gần anh ta, tiền lương của giám đốc tài chính chắc không ít ha:”Một tháng bao nhiêu? Lĩnh tiền ở công ty hay ở chỗ anh?”
Anh ta nói một cách tự nhiên:”Ngốc này, cô ở công ty làm thư kí thì đương nhiên công ty sẽ trả tiền lương cho cô. Còn một tháng bao nhiêu à, phải xem biểu hiện của cô đã.”
“Vậy khi nào tôi đi làm?”
“Ngày mai.”
Một đêm ngủ không mộng mị, sáng sớm hôm sau đã nghe thấy tiếng đập cửa:”Tô Thiển Thiển, dậy nhanh lên, đến muộn bị phạt đấy.”
Tôi dậy ngay lập tức, vội vàng mặc quần áo rồi mở cửa, Lạc Thanh đã ngồi trong phòng khách ăn sáng rồi, khi tôi đánh răng rửa mặt xong trở về phòng khách, trên bàn chỉ còn một quả trứng ốp lếp và một cốc sữa. Lạc Thanh mặt không chút cảm xúc nói:”9 giờ 50, dựa vào thời gian thường đi làm mà nói, 9 giờ đã phải đến công ty rồi, vì thế hôm nay cô đến muộn, phạt 50 tệ,tiền thưởng chăm chỉ không có.”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 66
Em không nhớ tôi à ?
Đúng là đồ nham hiểm, người ta chỉ ngủ thêm mấy phút mà đã phạt rồi, cả tiền thưởng chăm chỉ cũng không tha, đợi đến cuối tháng tôi xem anh trả cho tôi được bao nhiêu, ít quá tôi không làm nữa.
Ăn xong bữa sáng, tôi ngoan ngoãn đi theo sau anh ta, đúng là người có tiền có khác, vừa ra khỏi tiểu khu đã có xe đến đón.
Lên xe, Lạc Thanh nói:”Ở công ty, nếu có người hỏi quan hệ của chúng ta, cô không được nói gì cả, người khác bảo cô làm gì cô không cần phải để ý, cô là thư kí của tôi, chỉ phải nghe lời tôi, có một số người tôi không muốn gặp cô cứ đuổi thẳng bọn họ đi, điện thoại tôi không muốn nhận cô thẳng tay cắt luôn là được, chỉ cần tôi không vui, không cần phải giữ mặt mũi cho ai cả, hiểu chưa?”
Một giám đốc tài chính kiêu ngạo như vậy, công ty kia nhất định không lớn, nếu không sao có thể để anh ta thành ra như vậy được:”Vâng, tôi biết rồi.”
Tới tập đoàn Lạc thị rồi tôi mới biết mình đã sai, quá sai, một tòa cao ốc rất lớn xuất hiện trước mặt tôi, tôi cúi đầu đi theo Lạc Thanh vào công ty, yên tĩnh thật, tôi quay đầu lại nhìn, rồi quay ngoắt lại 200%, vì không muốn làm mọi người chú ý, tôi quyết định đi chậm, cách Lạc Thanh xa một chút.
Lạc thanh đi thêm vài bước, quay đầu lại:”Tô Thiển Thiển, nhanh lên.”
Đáng hận nhất là anh ta còn dám vươn tay ra, ánh mắt tứ phía phóng lại càng lúc càng hung dữ.
Tôi cúi đầu đi lên phía trước, yếu ớt hỏi một câu:”Lạc Thanh, không phải anh muốn tôi làm tấm chắn hoa đào của anh đấy chứ?”
Anh ta túm chặt lấy tay tôi nói:”Bộ phận nhân sự ở tầng 12, trước tiên tôi đưa cô lên đấy báo danh. Sau đó cô ngoan ngoãn ở bộ phận tài chính, chặn mấy thứ chim ong vò vẽ ấy lại trước cửa phòng.”
Thực sự bắt tôi làm tấm chắn hoa đào cho anh hả, nhưng tôi vẫn muốn sống thêm chút nữa, làm tình địch của các cô ấy không phải là một hành động sáng suốt:”Lạc Thanh, hay tôi cứ ở nhà làm osin thôi, tôi không dám làm thư kí của anh đâu, đến tiểu học tôi còn chưa tốt nghiệp nữa là.” Nói xong, tôi đã muốn chạy biến.
Lạc Thanh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:”Bây giờ cô muốn chạy thì đã quá muộn rồi, mấy ả hám sắc kia đã gặp cô, hơn nữa bọn họ đều biết chỗ tôi ở, chỉ có ở bên cạnh tôi mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đám cho anh ta một cú:”Lạc Thanh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, ít ra chúng ta cũng ở cùng nhà mà.”
Nháy mắt, bốn phái sát khí nồng nặc, đột nhiên ý thức bản thân mình đã nói sai, tôi quay đầu nhìn lại, rất rất nhiều ánh mắt giết người đang phóng về phía tôi, tôi bối rối kéo Lạc Thanh vào trong thang máy:”Lạc Thanh, anh có biết anh đã chọc tới bao nhiêu đóa hoa đào không? Bây giờ tôi đã trở thành tình địch của mấy cô ấy rồi đây này.”
Lạc Thanh vô tội nói:”Tuần trước tôi mới về nước, thứ 4 mới đến công ty, không ngờ ở đây lại lắm kẻ háo sắc đến vậy, cô cũng nói chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, vì vậy chỉ có thể hy sinh cô thôi.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta:”Tôi không muốn làm liệt sĩ, tôi vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Lạc Thanh tiến lại gần:”Tôi có chút buồn bực, sao cô không giống lũ háo sắc đó nhỉ? Tôi tự thấy bản thân cũng không tồi, năng lực thẩm mỹ của cô chắc không có vấn đề gì đấy chứ?”
Hôm qua ấn tượng anh ta là một người rất tốt, hôm nay xem ra chỉ là một tên hư hỏng, đợi đến bộ phận nhân sự rồi tôi nhất định phải trốn.
Ngẩng cao đầu lên, nhả ra một câu:”Tôi đã có miễn dịch với mĩ nam rồi, muốn quyến rũ tôi, anh vẫn chưa đủ trình đâu.”
Đến bộ phận nhân sự, mĩ nữ kia hỏi tôi bản sao giấy chứng minh nhân dân, tôi nói không có.
Cô ấy nói cần ảnh thẻ màu, tôi nói không có.
Cô ấy nói thẻ lương, Lạc Thanh bảo của tôi chính là của anh ta. Cuối cùng tôi vẫn bị từ chối, vốn tưởng rằng có nói gì thì cũng như thế thôi, không ngờ mấy lời giết người của Lạc Thanh hôm nay lại hữu dụng như vậy, anh ta nói không cần bản sao giấy chứng minh thư nhân dân và ảnh thẻ, có việc gì cứ tìm anh ta. Cô mĩ nữ kia măt e lệ đỏ bừng, bị anh ta mê hoặc choáng váng toàn tập.
Phòng làm việc của Lạc Thanh ở tầng 32, người ở tầng 32 rất ít, tuy ít người nhưng bọn họ vẫn quái dị nhìn tôi và Lạc Thanh.
“Lạc Thanh, hình như chúng ta đến muộn rồi.”
Lạc Thanh nhàn nhã nói:”Không phải chỉ đến muộn thôi à? Tất cả tiền đều đi ra từ tay tôi, mọi thu chi đều phải được tôi gật đầu, tôi đến muộn ai dám nói? Tổng giám đốc cũng phải nhường tôi ba phần nữa là.”
Cũng đúng, lão đại của bộ phận tài vụ, ai dám diễu võ giương oai trước mặt anh ta cơ chứ, anh ta chính là thần tài.”Ý của anh là anh muốn làm gì thì làm, nhưng tôi cảm thấy rất kì lạ, sao có mấy ngày mà anh đã trở thành lão đại bộ phận tài vụ rồi.”
Lạc Thanh cười khan hai tiếng:”Há há, vận khí của nha đầu cô rất tốt đấy, được ở bên cạnh một cây đại thụ lớn như tôi. Công ty này là của nhà tôi, sau này cô cứ gọi tôi là lão đại đi, có tôi làm chỗ dựa xem có ai dám chỉ tay với cô không, sau này chúng ta ở trong công ty cùng tung hoàng ngang dọc.”
Trên trán tôi hiện lên mấy vạch đen =__=||| , công ty là của nhà anh ta, thảo nào mà kiêu ngạo như vậy.”Được thôi, lão đại.”
Phòng làm việc của Lạc Thanh rất to, tôi cũng có một phòng làm việc nho nhỏ, ở bên ngoài văn phòng của anh ta, muốn vào phòng của anh ta nhất định phải đi qua chỗ tôi, rốt cục cũng hiểu Lạc Thanh bắt tôi phải đuổi mấy cô gái kia về, là vì không cho phép người khác bước chân vào phòng làm việc của anh ta.
Tôi vừa bật máy tính lên, còn chưa login QQ, điện thoại trên bàn đã kêu, tôi lập tức bắt máy:”Xin chào, bộ phận tài vụ đây.”
Bên kia vọng đến một giọng nói phụ nữ rất hay:”Phiền cô giúp tôi nối máy tới giám đốc của cô.”
Giọng nói hay như vậy, đương nhiên tôi sẽ giúp cô ấy:”Xin đợi một lát, nối giúp cô ngay đây.”
Hai phút sau, tiếng Lạc Thanh vang lên trong phòng làm việc :”Tô Thiển Thiển, vào đây.”
Tôi mở cửa ra, cúi đầu đi vào, sắc mặt Lạc Thanh xanh mét:”Lão đại, có chuyện gì à?”
“Sao cô lại nối điện thoại của mấy cô đó cho tôi hả? Không phải tôi đã bảo chặn hết lại rồi sao?”
“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng mà…”
Anh ta nhíu mày:”Nhưng cái gì?”
“Ngỗ nhỡ là một mĩ nữ gọi đến thì sao?”
Mặt anh ta càng đen thui:”Trước mắt tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
“Vâng, tôi biết rồi. Lão đại chỉ có hứng thú với đàn ông.”
Nói xong đóng sầm cửa lại, chưa tới mười phút, tiếng điện thoại lại vang lên, tôi lập tức nhấc máy:”Xin chào, bộ phận tài vụ đây.”
Một giọng nói đàn ông cực kì quyến rũ truyền đến:”Bảo giám đốc của các cô nghe điện thoại.”
Tôi nào dám, lão đại của chúng tôi là một cây đại thụ đấy, có thể thoải mái tung hoành ngang dọc trong công ty.”Giám đốc của chúng tôi không có thời gian. Xin hỏi anh là ai, có chuyện gì tôi sẽ giúp anh nói lại với giám đốc.”
Thanh âm của người bên kia mang theo chút tức giận:”Phòng làm việc của tôi ở tầng 43, cô đã biết tôi là ai chưa?”
Tâng 43 thì làm sao, chẳng phải chỉ cao hơn văn phòng của người khác thôi à? “Thực xin lỗi tôi là người mới tới, không biết tầng 43 có ai.”
“Tên của cô là gì?”
“Tô Thiển Thiển.”
“Được, tối nhớ cô rồi.”
Sau khi nghe thấy tiếng cúp điện, tôi vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
“Tô Thiển Thiển, pha cho tôi một tách cà phê, không thêm đường.”
“Vâng, tôi làm ngay.” Đúng là đồ kì quặc, uống cà phê mà không thêm đường.
Vài phút sau, lúc tôi bưng cà phê vào, đã thấy cửa phòng làm việc của anh ta đã mở toang ra rồi, một người mặc bộ âu phục màu đen ngồi trong đó, lưng đối diện với cửa, không phải anh ta là người Lạc Thanh cảm thấy có hứng thú đấy chứ.
Tôi đứng nép ngoài cửa, nghe thấy người kia nói:”Lạc Thanh, em ngang ngược thì được, nhưng đến cả thư kí của em cũng dám không coi ai ra gì như vậy.”
Lạc Thanh nói:”Anh, em căn bản không muốn vào công ty, mấy người cứ nhất định bắt em đến làm giám đốc tài chính gì gì đó, em ngang ngược một chút cũng chẳng sao, thậm chí thư kí của em cũng vậy, người của em đương nhiên sẽ giống em rồi.”
Woa, là anh trai của anh ta, nhất định cũng là một mĩ nam.
Người đó tiếp tục nói:”Sao anh lại nghe nói hai người ở cùng nhau? Em mới về nước được một tuần, bảo em ở nhà em không chịu, em cứ tùy hứng tìm một cô gái sống chung như vậy anh sao có thể yên tâm được.”
Lạc Thanh không kiên nhẫn nói:”Anh, anh nghĩ quá nhiều rồi, cũng quản quá nhiều rồi. Em đã 24 tuổi, cô ấy cũng đã trưởng thành, bọn em sống chung anh quản nhiều như vậy làm gì, hơn nữa phụ nữ đến chỗ anh không ít, còn em chỉ ở với một mình cô ấy, chưa sánh bằng anh đâu.”
Cái gì cơ? Ở chung? Tôi và anh ta mỗi người một phòng mà, từ khi nào ở chung thế? Đột nhiên nghe thấy “thịch” một tiếng, tách cà phê tôi đang bưng trên tay đổ ụp xuống đất, cà phê bắn thẳng sang chân tôi, nóng quá đi mất!!!
“Á…” Tôi hoảng loạn nhìn bắp chân đỏ ửng, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên không, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị người đó ôm vào phòng vệ sinh nam, anh ta đặt chân tôi vào bồn rửa.
Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một người đàn ông đi vào, nhìn thấy tôi anh ta ngẩn người một lát, sau đó liền quay người đi ra.
Xong rồi, mất hết cả mặt mũi rồi, ngày đầu tiên đi làm đã vào phòng vệ sinh nam.
Tiếng Lạc Thanh vang lên bên tai tôi:”Còn đau không?”
Tôi lắc đầu:”Không đau nữa, xin hỏi chúng ta có thể ra khỏi đây được không?”
“Tô Thiển Thiển, ngay cả một cốc cà phê cô bưng cũng không nổi hả?”
Quay đầu lại ai oán nhìn anh ta:”Nếu anh không nói linh tinh thì liệu tôi có làm đổ cà phê xuống đất không? Còn không trách anh.”
Lần tiếp theo về văn phòng, người đàn ông có cái lưng đối diện với cửa đang ngồi trên vị trí của Lạc Thanh, ánh mắt quyến rũ nhìn tôi và Lạc Thanh.
Woa, cũng là một mĩ nam nha.
Nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta hiện lên chút vui mừng:”Cô chính là thư kí của Lạc Thanh?”
“Tôi gật đầu:”Đúng vậy, tôi chính là thư kí của Lạc Thnah.”
Anh tagần, nâng cằm tôi lên, tôi gạt phắt tay anh ta ra, nấp sau lưng Lạc Thanh, bề ngoài của anh ta và Lạc Thanh rất giống nhau, chắc cũng là một tên hư hỏng thôi.
“Tên em là Tô Thiển Thiển, là người Thẩm Phong, đúng không?”
Tôi ngó đầu ra khỏi lưng Lạc Thanh:”Không sai, tôi là Tô Thiển Thiển, người Thẩm Phong.”
Tên mĩ nam kia đưa mặt lại gần, xoa xoa đầu tôi:”Tô Thiển Thiển, em thực sự không nhớ tôi à?”
Tôi đẩy tay anh ta ra, cái tên mĩ nam này đúng là đáng ghét, dám động chân động tay với tôi:”Bỏ tay anh ra, tôi căn bản không biết anh, chẳng có chỗ nào không nhớ cả.”
Anh ta nói:”Cho dù em có cắt tóc ngắn, nhưng tôi vẫn nhớ em. Em nghĩ đi, tên tôi là Lạc Mạc, mấy năm trước chúng ta từng chung phòng với nhau mà.”
Tôi đơ luôn tại chỗ, cái tên mĩ nam này nhân phẩm quá không được, chắc chắn tôi không quen đứa chết tiệt nào tên là Lạc Mạc cả.
Lạc Thanh nói:”Tô Thiển Thiển, cô thực sự đã ở cùng phòng với anh tôi ư?”
Tôi lại lắc đầu:”Mặt còn chưa gặp nói gì đến chuyện ở chung phòng? Hơn nữa tôi không có hứng thú với anh.”
Lạc Thanh nói:”Anh, nếu thư kí của em đã nói chưa từng gặp anh, vậy anh cũng đừng nói nữa, về tầng 43 của anh đi.”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 67