Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: \\\Nhưng em không nhớ là em đã từng gặp anh?\\\
Doãn Tắc liếc xéo cô một cái, sau đó bày ra vẻ mặt bi thương: \\\Vì vậy em biết không, khi anh phát hiện em chẳng có lương tâm, không nhận ra anh, trái tim anh bị vỡ vụn\\\.
\\\Em có thấy gì đâu\\\. Cao Ngữ Lam dí đầu ngón tay vào mặt Doãn Tắc, anh chàng này lại đóng kịch rồi, còn tim vỡ vụn nữa chứ.
\\\Ôi, em dí tay vào mặt anh, chứng tỏ em rất yêu anh\\\. Doãn Tắc nghênh mặt sát vào tay cô: \\\Em muốn anh trở nên xấu xí, khiến người khác không để ý đến anh, là em có thể đạt mục đích độc chiếm anh đúng không?\\\.
\\\Rốt cuộc anh có kể chuyện anh gặp em từ lúc nào hay không?\\\ Cao Ngữ Lam lại day day mặt anh, anh chàng này thích đóng kịch quá.
Doãn Tắc mỉm cười, nắm lấy tay cô: \\\Em có nhớ vào ba năm trước. À không, phải hơn ba năm trước, hình như vào khoảng tháng 4, ở công viên Thanh Tùng của thành phố C...\\\
Cao Ngữ Lam im lặng.Tháng 4 ư? Tất nhiên là cô nhớ rồi, đó là thời điểm cô bị ăn một cái tát, cô bị mắng nhiếc không ra gì, cô bị bạn đại học hãm hại, bị bạn gái thân vu khống, cô bị người bạn trai hẹn hò bảy năm bỏ rơi, làm sao cô có thể quên được.
Nhưng công viên Thanh Tùng thì...
\\\Lúc đó em uống say rồi\\\. Doãn Tắc gợi ý.
Cao Ngữ Lam \\\à\\\ một tiếng. Đúng rồi, khoảng thời gian đó cô rất buồn, bạn bè đều xa lánh cô, đến một đối tượng thổ lộ tâm tình cô cũng không có. Một ngày, cô cảm thấy vô cùng đau khổ nên quyết định uống đến say khướt. Cô ra ngoài uống rượu nhưng không dám về nhà, cô muốn tìm một nơi không người để khóc lóc, lúc đó cô đã đến công viên Thanh Tùng sao? Sao cô chẳng có ấn tượng gì cả?
Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: \\\Em xem, cứ uống rượu vào là em lại mất trí nhớ phải không?\\\.
\\\Đâu có\\\. Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cả đời này cô mới chỉ uống say hai lần, làm sao có thể phán xét cô cứ rượu vào là bị mất trí chứ.
\\\Vậy em thử nói xem, lần em cướp Man đầu của anh, nếu không phải ngày hôm sau anh tìm đến tận nhà, em có thể nhớ chuyện xảy ra không?\\\
Tất nhiên không nhớ rồi, cô còn tưởng cô cướp đàn ông mang về nhà.
\\\Hừ, em thấy chưa? Sau này em không được phép uống rượu trừ những lúc ở bên cạnh anh. Em dễ dàng bị người khác lừa lắm, anh phải trông coi em chặt chẽ hơn mới được\\\.
\\\Anh toàn nói vớ vẩn, rốt cuộc có kể cho em biết không hả?\\\
\\\Thì em uống rượu say, làm chuyện này chuyện kia với anh ở trong công viên Thanh Tùng. Sau đó em phủi tay bỏ đi mất, để lại một mình anh đau khổ. Ba năm sau, em lại xuất hiện làm náo loạn cuộc sống của anh\\\.
Cao Ngữ Lam há hốc miệng, cô rất muốn nói \\\không phải đấy chứ\\\ nhưng không thể thốt ra lời. Lẽ nào khi cô thật sự muốn giở trò lưu manh thì không thành công, ba năm trước lúc còn ngây thơ thì cô đã ra tay với người ta? Lúc đó cô quá đau lòng nên gây ra chuyện hồ đồ rồi bỏ trốn. Sau đó oan có đầu nợ có chủ, ông trời cho anh và cô gặp lại nhau, nhưng lần này là cô rơi vào tay người ta?
Cũng không thể trách Cao Ngữ Lam có trí tưởng tượng phong phú, vì thực tế trên người cô từng xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường. Lẽ nào cô thật sự làm chuyện này chuyện kia...
Chỉ trong chốc lát, đầu Cao Ngữ Lam xuất hiện vô số ý nghĩ, tuy nhiên khi bắt gặp nụ cười đểu đểu của Doãn Tắc, cô lập tức nhớ ra những lời nói của anh chàng này nửa thật nửa giả, không đáng tin cậy.
\\\Anh nói dối\\\.
\\\Câu nào cũng là sự thật\\\.
\\\Vậy những chuyện này chuyện kia ấy, anh hãy nói rõ một chút\\\.
\\\Em muốn biết thật sao?\\\
\\\Đúng vậy\\\.
\\\Anh xấu hổ quá\\\. Doãn Tắc ôm mặt
\\\Anh nói đi\\\. Cao Ngữ Lam tỏ ra có khí thế.
Doãn Tắc thả tay xuống, anh dịch dịch đầu đang gối trên đùi Cao Ngữ Lam để tìm tư thế dễ chịu. Đôi mắt anh đối diện với mắt cô, khóe mắt cong lên cười cười. Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam và nghịch ngón tay cô, sau đó anh chậm rãi mở miệng: \\\Lúc đó, việc kinh doanh nhà hàng của anh không được tốt lắm, nông trường vừa mới khởi sắc, nhưng anh phải duy trì cả nhà hàng Thực và quán của chị gái anh, anh không đủ vốn nên có áp lực rất lớn\\\.
Cao Ngữ Lam gật đầu, cô có thể hiểu hoàn cảnh của anh lúc đó.
Doãn Tắc nói tiếp: \\\Lúc đó anh ở thời kỳ đứng giữa ngã ba đường. Nếu anh đóng cửa nhà hàng và quán của chị gái anh, anh sẽ chẳng cần lo đến chuyện tiền nong. Nhưng tình hình của chị gái mới khá hơn một chút, Nựu Nựu gần hai tuổi, là lúc bi bô tập nói rất đáng yêu. Chị anh vừa chăm sóc con nhỏ lại vừa lo bán quán, chị ấy bắt đầu có mục tiêu cuộc sống. Bây giờ chị ấy sống vui vẻ chứ mấy năm trước chị ấy luôn khiến anh lo lắng. Anh đã mất đi bố mẹ, không thể mất cả chị ấy\\\.
Doãn Tắc bóp tay Cao Ngữ Lam, rồi đặt lòng bàn tay cô lên lồng ngực, vào đúng vị trí trái tim anh. Mỗi khi anh nhắc lại chuyện cũ, Cao Ngữ Lam đều cảm thấy tim cô mềm hẳn đi. Doãn Tắc nói tiếp: \\\Vì vậy khi anh thấy chị ấy vui vẻ, anh bắt đầu do dự. Anh không muốn dẹp tiệm, dù là nhà hàng hay quán nước của chị ấy. Nếu anh đóng cửa, chị ấy sẽ rất lo lắng. Hơn nữa nếu anh từ bỏ, có nghĩa là anh thừa nhận thất bại, anh nghĩ anh sẽ không bao giờ còn dũng khí mở quán nữa. Anh không muốn bị thua\\\.
Cao Ngữ Lam chỉ thấy nhà hàng Thực hiện tại kinh doanh rất thành công, cô không ngờ có lúc nhà hàng lại đứng trước nguy cơ bị đóng cửa.
Doãn Tắc nói: \\\Thế là anh quyết định cố gắng thêm một chút, tìm ra nguyên nhân không thu hút khách hàng. Lúc đó, nhà hàng chủ yếu kinh doanh các món ăn bình dân, anh cho rằng món ăn của nhà hàng không tồi, cũng có nhiều khách quen. Nhưng em biết đấy, vị trí này rất thuận tiện nên tiền thuê nhà hơi đắt. Anh có trong tay một số món đặc sắc nhưng giá thành cao, giá đắt nên khó bán. Anh suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng anh cảm thấy là do nhà hàng của anh không có nét riêng biệt. Vì vậy anh đi khắp các nhà hàng nổi tiếng ở các nơi, ăn thử các món đặc sắc của họ và học tập người ta cách kinh doanh. Nhưng anh vẫn không tìm ra đầu mối, không biết nên đưa nhà hàng của anh đi theo hướng nào. Chuyến đi càng dài, tiền trong tay anh ngày càng ít đi\\\.
Cao Ngữ Lam say sưa lắng nghe, câu chuyện về quá trình lập nghiệp của Doãn Tắc hấp dẫn hơn câu chuyện bị người khác bỏ rơi của cô nhiều.
\\\Sau đó thì sao?\\\ Cao Ngữ Lam hỏi.
\\\Có một ngày, anh đi tới thành phố C. Ở trên đường Hồng Tân có quán thịt kho tàu A Phúc, diện tích quán không lớn, món ăn không nhiều nhưng lại rất đắt hàng, danh tiếng còn lan truyền ra cả ngoại tỉnh. Anh đã tìm đến quán đó khảo sát\\\.
\\\Vậy quán đó có gợi ý cho anh điều gì không?\\\
\\\Cũng coi như có\\\.
\\\Là gì vậy?\\\
\\\Thật ra thịt kho tàu của quán đó không ngon bằng anh làm\\\.
Tự kiêu quá, Cao Ngữ Lam véo má Doãn Tắc, anh cười cười: \\\Anh nói thật đấy\\\.
\\\Không ngon bằng anh làm mà là sự gợi ý ư?\\\
\\\Không phải. Lúc đó anh chỉ nghĩ, anh có thể nấu ngon hơn họ, tại sao món thịt kho tàu của anh không nổi tiếng bằng họ?\\\
\\\Người ta là quán ăn lâu đời mà\\\. Cao Ngữ Lam từ nhỏ đã biết đến quán đó, quán ăn lâu đời nổi tiếng cũng không có gì là lạ.
\\\Họ còn biết cách gây tiếng tăm nữa\\\. Doãn Tắc nói: \\\Đến người chưa từng đặt chân tới thành phố C như anh cũng nghe danh phải đến thưởng thức một lần, em nói người ta có thành công không?\\\
\\\Vì vậy anh cũng muốn tạo ra tiếng tăm?\\\
\\\Anh không biết làm thế nào để gây tiếng tăm\\\. Doãn Tắc nói: \\\Tối hôm đó, anh đi bộ trên đường phố ở thành phố C, vừa đi vừa suy ngẫm về vấn đề này. Anh cứ đi mãi, đến lúc toàn thân mỏi nhừ, anh ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là công viên Thanh Tùng. Anh liền vào trong công viên ngồi nghỉ\\\.
Công viên Thanh Tùng gọi là công viên cho oai chứ thực ra chỉ là một hoa viên khá rộng ở trung tâm thành phố. Công viên mở cửa miễn phí, để người dân đi dạo bộ, tập thể dục và nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam biết công viên này, nó cách nhà cô khá xa.
\\\Anh ngồi một lát, vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì hay. Trong lòng anh buồn bực nên lôi thuốc lá ra hút. Đúng lúc này có một cô mèo say đi tới...\\\
\\\Mèo làm sao say được?\\\
\\\Là anh ví von thế\\\.
\\\À, ý anh là con mèo đó đi loạng choạng như uống say phải không?\\\ Lúc đó Doãn Tắc nhặt được một con mèo sao? Anh quả nhiên hay lượm được đồ ở ngoài đường thật.
\\\Không, là anh dùng mèo để ví về con người\\\. Doãn Tắc hết nói nổi, đầu óc cô bé của anh lại bị thắt nút rồi?
\\\Rồi, thế thì anh phải nói có một kẻ say rượu đi tới\\\.
\\\Ok, lúc đó có một kẻ say rượu đi tới, trong tay ôm một thùng bia. Kẻ đó nước mắt nước mũi giàn giụa, ngồi xuống bên cạnh anh rồi đặt thùng bia xuống đất\\\.
Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ ra: \\\Anh nói đến em sao?\\\
Chương 40 : Tình cờ gặp gỡ (tiếp)
\\\Anh cũng muốn bỏ đi, nhưng người ta không cho anh đi\\\.
\\\Tại sao?\\\
\\\Ai biết được, có lẽ tại anh dễ thương?\\\ Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam đưa vào miệng cắn một phát.
\\\Em không tin\\\.
\\\Thật đấy, em kéo áo anh, không cho anh đi. Em nói không có người nào tin em, em nói tình yêu là giả, tình bạn cũng là giả nốt. Em nói em muốn rời khỏi thành phố này, bỏ đến một nơi không ai quen biết em\\\.
Cao Ngữ Lam yên lặng, cô nghĩ cô gái say rượu kia chính xác là cô. Bởi vì lúc đó, ý nghĩ rời khỏi quê nhà luôn quanh quẩn trong đầu cô, sự phẫn nộ và đau buồn cuối cùng cũng khiến cô rời khỏi gia đình, rời khỏi thành phố đó.
Trầm mặc một lát, Cao Ngữ Lam hỏi Doãn Tắc: \\\Em còn nói với anh điều gì?\\\
\\\Em chê người anh hôi\\\. Doãn Tắc tỏ ra vô tội: \\\Rõ ràng em mới hôi chết đi được, vậy mà em còn chê người anh bốc mùi\\\.
\\\Hả?\\\ Cao Ngữ Lam thử tưởng tượng ra cảnh đó, cô cảm thấy rất buồn cười: \\\Sau đó thì sao?\\\
\\\Sau đó anh nói với em, cô mới hôi\\\.
Cao Ngữ Lam cười ha ha, lại dí dí tay vào mặt Doãn Tắc: \\\Anh hôi thì có\\\.
\\\Đúng rồi, lúc đó em cũng dí ngón tay vào mặt anh, có điều anh không phải nằm trên đùi em như bây giờ nên em chỉ có thể dí đến vai anh. Em hỏi anh, em hôi ở chỗ nào. Anh hỏi lại em, anh hôi ở chỗ nào, sau đó em nói anh hút thuốc nên hôi chết đi được. Anh liền cho em biết, cả người em toàn mùi bia rượu, hôi không chịu nổi\\\.
Cao Ngữ Lam vừa nghe vừa cười rách cả miệng, cô hỏi: \\\Sau đó thì sao? Em có đánh anh không?\\\
Doãn Tắc lườm cô: \\\Sao lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện đánh người thế? Em không đánh anh mà mời anh uống bia. Em cứ nhét lon bia vào tay anh rồi bắt anh uống. Anh nghĩ chắc em muốn anh bị nhiễm mùi hôi giống em\\\.
\\\Thế anh có uống không?\\\
\\\Uống chứ, có bia miễn phí tội gì không uống\\\.
Cao Ngữ Lam tỏ ra khâm phục Doãn Tắc: \\\Người không quen biết mời anh uống bia mà anh dám uống, anh không sợ bị bỏ thuốc sao?\\\
\\\Không sợ, em cũng có sợ anh đâu\\\. Doãn Tắc nói: \\\Anh đưa thuốc lá cho em hút, cho em hôi mùi thuốc luôn\\\.
\\\Còn lâu em mới hút\\\. Cao Ngữ Lam kêu lên, từ nhỏ đến lớn cô là một cô bé ngoan ngoãn, rất hiểu biết vâng lời, cô chưa từng hút thuốc bao giờ và cũng cực kỳ ghét mùi thuốc lá.
\\\Em hút đấy\\\. Doãn Tắc lại cười khi nhớ đến chuyện này: \\\Em không những hút mà cướp cả điếu thuốc của anh. Hơn nữa em còn rít lấy rít để, làm anh không kịp ngăn cản\\\.
\\\Không phải đấy chứ?\\\ Cao Ngữ Lam trợn mắt, cô đã hút thuốc?
\\\Sau đó em ho sặc sụa, rồi em nổi cơn điên và bắt đầu động thủ đánh người\\\.
\\\Em lại đánh anh?\\\ Đến nước này Cao Ngữ Lam không biết phân trần thế nào nữa.
\\\Ừ, nhưng lần này anh mặc kệ em, anh bỏ đi\\\.
\\\Anh bỏ đi?\\\ Cao Ngữ Lam lớn tiếng: \\\Sao anh có thể bỏ lại em một mình ở nơi đó? Em uống say rồi có biết gì đâu, anh không sợ em gặp phải lưu manh hay kẻ xấu sao?\\\
\\\Nếu em được chứng kiến bộ dạng của em lúc đó, em sẽ biết, đừng nói là lưu manh hay kẻ xấu gì đó, cho dù người ngoài hành tinh đến chắc em cũng không sợ\\\.
Cao Ngữ Lam cứng họng, cô đập vào người Doãn Tắc: \\\Anh đáng ghét thật, em có thể về nhà bình an, đúng là em phúc lớn mệnh lớn\\\.
\\\Em mà tự về nhà?\\\ Doãn Tắc nói: \\\Cuối cùng vẫn là anh đưa em về\\\.
\\\Chẳng phải anh bỏ đi rồi sao?\\\
\\\Đúng vậy, nhưng anh vừa đi, em liền bám theo anh, em ôm ba lon bia cuối cùng đi đằng sau lưng anh, anh muốn cắt đuôi thế nào cũng không được. Em theo đuôi anh cũng không sao, nhưng em vừa đi vừa than vãn, vừa than vãn vừa khóc bù lu bù loa, không biết em lấy đâu ra nhiều nước mắt thế?\\\
\\\Nhất định là người ta nhịn lâu quá, người ta ở nhà sợ bố mẹ lo lắng nên không dám khóc\\\.
Doãn Tắc thở dài, giơ tay véo má Cao Ngữ Lam: \\\Em đi theo anh thì không sao, em than vãn cũng không sao, nhưng em bày ra bộ dạng tủi nhục đáng thương, làm người đi đường tưởng chúng ta là một đôi tình nhân đang cãi nhau. Một bà thím dắt chó đi dạo có lòng tốt khuyên anh đừng giận em nữa, cô gái này trông đáng thương quá\\\.
\\\Hi hi\\\. Cao Ngữ Lam cười: \\\Bà thím đó có lòng tốt thật đấy, đúng là một người tốt\\\.
Doãn Tắc liếc cô: \\\Nhưng cô gái say rượu đột nhiên xông lên mắng bà thím khiến bà ấy hoảng hồn. Anh sợ cô gái say rượu động thủ với bà thím nên nhanh chóng đưa cô ấy đi. Thế là chúng ta quay lại công viên Thanh Tùng. Nhưng thật không may, ghế đá trước đó đã bị một đôi tình nhân chiếm mất\\\.
\\\Vì vậy anh đưa em về nhà?\\\
\\\Không, anh còn chưa nghĩ ra nên làm gì, em đã cầm lon bia xông đến trừng mắt hét lớn: \\\Ghế này là của chúng tôi\\\. Bộ dạng của em rất giống nữ lưu manh, khiến người ta chẳng nói chẳng rằng lập tức đứng dậy chạy mất. Sau đó em thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra gọi anh ngồi xuống bên cạnh em. Rồi em lại mở một lon bia tu ừng ực\\\.
Cao Ngữ Lam hết phát biểu ý kiến, xem ra buổi tối hôm đó cô đã bị quái vật nhập hồn.
Doãn Tắc kể tiếp: \\\Sau đó em kéo anh nói chuyện, em kể không đầu không đuôi, anh nghe chẳng hiểu mấy. Anh chỉ nắm được ý chính là bạn trai bỏ rơi em, người bạn thân hãm hại em, còn cụ thể thế nào anh nghe không hiểu. Em lặp đi lặp lại câu em phải rời khỏi nơi này. Tiếp theo em hỏi chuyện của anh, hỏi anh tại sao đến thành phố C, anh có phải là lưu manh buổi tối muốn kiếm gái ở đây không. Sau đó em lại nói buổi tối không an toàn, anh đừng một mình lang thang ngoài phố\\\.
Cao Ngữ Lam đen mặt, cô cố biện bạch lần cuối: \\\Anh nhất định lừa em, đã ba năm trôi qua rồi, sao anh có thể nhớ rõ như vậy, đến cả chi tiết em ôm ba lon bia đi theo anh, rồi những lời em nói, anh làm sao có thể nhớ rõ thế, anh nhất định bịa ra, nếu không là thổi phồng lên\\\.
\\\Anh tuyệt đối không thổi phồng câu chuyện này. Trên thực tế năng lực ngôn ngữ của anh chỉ có thể hình dung ra một phần ba bộ dạng của em lúc đó. Nếu em gặp một người như vậy, lại nói chuyện với cô ấy cả buổi tối, em nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc. Đừng nói là ba năm, ba mươi năm sau anh bảo đảm anh vẫn nhớ rõ từng chi tiết khi nhắc đến chuyện này\\\.
Doãn Tắc dùng cùi chỏ huých vào người Cao Ngữ Lam: \\\Em đừng ngắt lời anh, anh vẫn chưa nói xong mà, trọng tâm còn ở phía sau. Tình tiết em bắt giữ linh hồn anh vẫn còn chưa kể đến\\\.
\\\Anh biến thái quá đi, em khó coi như vậy, lên cơn say rượu xử sự như một nữ lưu manh, vậy mà anh còn hiến linh hồn của mình cho em, đáng sợ quá\\\.
\\\Này, này, không cho phép em nói xấu người anh yêu. Em đừng ngắt lời, anh sắp nói đến trọng tâm rồi\\\.
Cao Ngữ Lam bĩu môi, lại dí ngón tay vào má anh, Doãn Tắc nắm lấy tay cô bắt đầu kể: \\\Lúc đó tâm trạng của anh rất tệ, anh bị áp lực nặng nề và phiền não nhưng không có người giãi bày. Em cứ hỏi anh hết câu này đến câu khác, cuối cùng anh kể ra chuyện nhà hàng. Dù sao chúng ta cũng không quen biết, hơn nữa em còn say rượu, anh coi em như cái thùng rác để xả hết nỗi bức bối. Anh kể xong tình hình liền hỏi em, nhà hàng nên bán thứ gì mới đắt hàng, tôi muốn kiếm nhiều tiền. Sau đó em mắng anh ngốc, em nói chuyện này quá đơn giản, thì bán lòng ham hư vinh chứ còn bán gì nữa\\\.
Cao Ngữ Lam ngây người: \\\Hóa ra con người khi uống say, IQ cũng tăng cao hơn một chút\\\.
\\\Anh hỏi em lòng ham hư vinh thì bán thế nào? Em bảo làm cho những người khách đến nhà hàng không phải để ăn cơm mà là làm đại gia (bề trên). Hơn nữa đại gia không phải người nào cũng có thể làm, có tiền cũng chưa chắc làm được, anh phải bắt bọn họ xếp hàng, khiến bọn họ khó khăn lắm mới ăn nổi một bữa\\\. Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam mỉm cười: \\\Thật ra những lời em nói rất điên rồ, nếu mấy tháng trước đó mà có người đề xuất với anh như vậy, anh nhất định sẽ cho rằng người đó bị thần kinh. Nhưng trong mấy tháng anh đã suy nghĩ rất nhiều, quan sát rất nhiều nhà hàng, anh cũng có một số ý tưởng nhưng vẫn có cảm giác không ổn. Vì vậy ý kiến không hề thực tế của em đã gợi ý cho anh, anh cảm thấy em nói đúng, đó là bán lòng ham hư vinh\\\.
\\\Trời, thế thì anh phải chia cho em cổ phần nhà hàng Thực, chính em đã giúp anh phát tài\\\.
\\\Cô bé ngốc này, đến cả ông chủ nhà hàng Thực cũng thuộc về em rồi, em còn đòi cổ phần làm gì, đúng là tầm nhìn nông cạn quá!\\\. Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam cắn một miếng: \\\Em nói đi, bao giờ em mới chịu thu nhận ông chủ nhà hàng Thực đấy?\\\
\\\Bây giờ em không rảnh, em còn bận nghe kể chuyện\\\. Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến câu hỏi của ông chủ nhà hàng Thực: \\\Sau đó thì sao? Anh kể xong chuyện của anh rồi đưa em về nhà phải không?\\\
\\\Em cứ nói mãi không thôi. Sau đó em lại khóc nức nở, em bảo tình cảm bảy năm cuối cùng đổi lấy sự phản bội. Em muốn bắt bạn trai em và hai người bạn đã hại em, dóc thịt họ tặng anh làm nhân bánh bao rồi đem đi bán. Anh nói anh đưa em về nhà, em bảo em rất vui khi có người nói chuyện cùng em, em hẹn anh ngày mai lại gặp nhau ở nơi này, anh đã gật đầu đồng ý\\\.
Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam giật mình than thầm trong lòng. Cô về nhà ngủ một giấc ngày hôm sau chẳng nhớ gì cả, cô chỉ láng máng là hình như cô khóc đã đời ở một nơi nào đó rồi mới về nhà. Còn cuộc hẹn gặp ngày hôm sau, chắc chắn cô cho anh \\\leo cây\\\ rồi.
Quả nhiên Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: \\\Anh gọi taxi đưa em về, em cũng không nói rõ địa chỉ cụ thể, toàn chỉ lung tung. Em bảo khu nhà em ở đường này, đi gần đến nơi em lại bảo không đúng rồi em bắt ông tài xế rẽ sang đường khác. Một đoạn đường đáng lẽ đi mất 20 phút, em bắt người ta chạy xe 50 phút mới tới nơi. Em không biết lúc anh xuống taxi thanh toán tiền, ông tài xế nhìn anh bằng ánh mắt thương hại như thế nào đâu\\\.
Nói đến đây, Doãn Tắc nghiến răng ken két: \\\Em đúng là đồ vô lương tâm, anh đã nghèo rớt mùng tơi, còn phải giúp em thanh toán khoản tiền taxi trên trời. Vẫn chưa hết, khi quay đầu đã không thấy bóng dáng em đâu cả. Trong lúc anh trả tiền taxi, em chuồn về nhà từ lúc nào. Anh nghĩ em đến cửa nhà rồi, chắc không xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau anh đi công viên Thanh Tùng đợi em, kết quả là em mất hút\\\.
\\\Em xin lỗi, em thật sự không nhớ gì cả\\\. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy, xót xa khoản tiền ngồi taxi.
Doãn Tắc \\\hừ\\\ một tiếng rồi nói tiếp: \\\Sau khi quay về đây, anh hoàn thiện lại phương án chuyển đổi cách thức kinh doanh nhà hàng Thực rồi bắt tay vào thực hiện. Cuối cùng, nhà hàng Thực cũng thành công, anh bắt đầu kiếm được tiền. Anh vẫn nhớ đến em, không biết em thế nào rồi, người bạn trai đó có xin lỗi em không, hai người có làm lành hay không, hoặc là em đã rời khỏi quê nhà đi tìm cuộc sống mới. Sau này có dịp tới thành phố
Chương 41 : Mất tích
Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: \\\Em thừa nhận yêu anh là được rồi\\\.
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má anh: \\\Đại vô lại\\\.
\\\Sau khi chứng kiến sự vô lại của em, anh tự nhận thấy năng lực của anh là rất có hạn\\\.
\\\Nói linh tinh\\\. Cao Ngữ Lam không để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, cô vội xoa mặt anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: \\\Lúc đó em đánh anh có đau không?\\\
\\\Đau chứ, nếu không đau sao anh có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ\\\.
\\\Mà anh cũng lạ thật đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em sẽ bỏ đi ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó\\\. Tuy kẻ say rượu chính là bản thân cô, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn nói thật lòng.
\\\Cũng không phải như vậy, Lam Lam, lúc đó anh cảm thấy sắp gục ngã rồi. Thật ra anh biết rõ, anh đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, anh không có nền tảng vững chắc để một lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ, anh phải mở một nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bà đáng chết ức hiếp hai chị em anh thấy, con trai của mẹ anh, không phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ\\\.
Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện anh chịu khổ cực, cô bất giác thấy xót xa trong lòng.
Doãn Tắc tiếp tục nói: \\\Chị gái anh khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường, lúc chị ấy bị tổn thương anh không kịp thời ngăn chặn, vì vậy anh nhất định phải giúp chị ấy sống thật tốt, để tên khốn đó biết, không có hắn, chị ấy càng sống tốt hơn. Vì vậy, Lam Lam à, con người là vật thể rất tham lam. Lúc đó anh vừa đi vừa nghĩ, anh nên làm thế nào mới có thể khiến việc kinh doanh khởi sắc, rồianh lại nghĩ tại sao anh phải cố sống cố chết giữ hai quán đó, tại sao anh không được phép thua? Nếu quán bị đóng cửa, chị gái anh nhất định sẽ rất lo lắng, liệu chị ấy có chán nản, có trách bản thân đã làm liên lụy đến anh? Nhưng thực ra đây có phải là cái cớ anh tự viện ra nhằm mục đích không thừa nhận là mình đã thua?\\\
Cao Ngữ Lam hiểu ý Doãn Tắc. Lúc đó, cô cũng nói với bố mẹ, thành phố A có nhiều công ty lớn, cơ hội tìm kiếm việc làm dễ dàng hơn, mức lương cũng cao hơn. Cô phấn đấu một vài năm còn khá hơn ở thành phố C mười năm, cô tự nhủ với bản thân, so sánh mọi điều kiện khách quan, thành phố A mạnh hơn thành phố C nhiều.
Nhưng sau khi phải chen chúc trên những xe buýt chật ních người vào giờ cao điểm đi làm và tan tầm, ngày nghỉ một mình ru rú ở nhà, Cao Ngữ Lam cũng từng nghĩ, mọi thứ ở thành phố A đều tốt, liệu có phải chỉ là lý do để cô trốn tránh quá khứ?
\\\Lúc đó chúng ta chỉ là người qua đường. Lam Lam, tuy em say khướt, ăn nói chẳng rõ ràng. Nhưng em kêu em muốn bỏ đi, đó thật ra cũng là tâm trạng của anh, anh cũng muốn vất bỏ hết tất cả, đi đến một nơi không ai quen biết. Anh mệt mỏi quá, anh đã cố gắng chịu đựng nhiều năm liền, thời điểm khổ cực nhất và tuyệt vọng nhất anh đều đã trải qua. Vậy mà ngày hôm đó anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh đột nhiên muốn từ bỏ hết\\\.
\\\Nhưng anh lại cảm thấy, dù đi bất cứ nơi đâu anh cũng không thể trốn tránh\\\.
Doãn Tắc nắm tay Cao Ngữ Lam: \\\Đúng rồi, bởi vì trong lòng anh vẫn còn sự bận tâm nên anh không thể trốn tránh. Về phần em, em biến những chuyện đau buồn thành ra rất hài hước. Rõ ràng tâm trạng của anh rất tệ, nhưng em làm anh chẳng thể nào tức em, vì vậy anh mới có ấn tượng sâu sắc với em. Thậm chí mấy năm trôi qua, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ, không biết cô gái vung lon bia giành chỗ ngồi công cộng, vừa mắng người vừa kể lể chuyện buồn đó không biết bây giờ thế nào rồi?\\\
\\\Còn thế nào nữa? Cô gái đó vẫn bi thảm như vậy, uống rượu say rồi đi cướp đàn ông chứ sao\\\. Cao Ngữ Lam tự chế giễu bản thân, duyên phận giữa cô và anh đúng là huyền diệu. Lần đầu tiên gặp anh cô uống say khướt, đến buổi gặp mặt thứ hai vẫn là cô uống say, hơn nữa cả hai lần cô đều gây ra chuyện đáng xấu hổ.
Doãn Tắc cười ha ha: \\\Hình như chuyện buồn thế nào đi chăng nữa, qua con người em đều rất buồn cười\\\.
\\\Buồn cười ở điểm nào?\\\
\\\Lúc thất tình thì em biến thành nữ lưu manh, còn lúc thất nghiệp em lại biến thành nữ thổ phỉ, thử hỏi có buồn cười hay không? Em có biết lần em cướp Man đầu của anh, em cố gắng giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, anh nhịn cười khổ như thế nào không? Lúc đó anh còn nghĩ, cô gái này thú vị quá đi, ba năm không gặp, trình độ thú vị của cô ấy tăng lên gấp bội\\\.
\\\Em rõ ràng đáng thương, gặp phải chuyện thê thảm như vậy...\\\. Cao Ngữ Lam định giáo dục Doãn Tắc về lòng cảm thông, chuông điện thoại của cô đột ngột reo vang.
Cao Ngữ Lam đẩy đầu Doãn Tắc để anh ngồi dậy, Doãn Tắc không tình nguyện, mãi mới nhấc đầu lên. Đến khi anh ngồi dậy, lại thấy Cao Ngữ Lam bất động. Doãn Tắc nhìn cô đầy nghi hoặc: \\\Em không nghe điện thoại à, không nghe anh lại nằm xuống nhé\\\.
Cao Ngữ Lam nhăn nhó xua tay: \\\Không được, chân em hỏng rồi\\\.
\\\Hỏng rồi?\\\ Doãn Tắc biết cô không bao giờ nói giỡn bừa bãi, vội giơ tay sờ đùi cô: \\\Sao vậy? bị chuột rút à?\\\
\\\Bị anh đè thành ra tê liệt rồi, không nhúc nhích nổi\\\. Cao Ngữ Lam khóc dở mếu dở, ra sức nắn đùi: \\\Đau quá...\\\. Chuông điện thoại ngừng kêu, trong khi cô vẫn chưa thể đứng dậy.
Doãn Tắc thấy vậy cũng giúp cô xoa bóp đùi, anh vừa xoa vừa nói: \\\Xương em làm bằng đậu phụ đấy à. Đầu anh nặng bao nhiêu gối lên đùi em đã tê đến mức này rồi, sau này nếu bị đè nặng hơn thì làm thế nào?\\\
Đùi Cao Ngữ Lam vừa tê vừa ngứa, khó chịu đến mức mặt cô nhăn nhó thành cái bánh bao: \\\Anh đang kể chuyện cười \\\màu vàng\\\ với em đấy à?\\\(màu vàng: sex).
\\\Là \\\màu vàng\\\, có điều không phải chuyện cười\\\.
\\\Haha...buồn cười quá\\\. Cao Ngữ Lam bĩu môi, cuối cùng cũng có thể đứng dậy. Cô đi cà nhắc vào phòng ngủ tìm điện thoại di động để kiểm tra xem ai gọi tới.
Doãn Tắc gọi với theo: \\\Cho em mượn cây nạng của anh, miễn phí\\\.
\\\Đáng ghét\\\. Cao Ngữ Lam lê một bên đùi vẫn còn tê liệt, đi chậm rãi từng bước vào phòng.
Điện thoại gọi đến là một số lạ, Cao Ngữ Lam liền bấm máy gọi lại. Trong lúc chờ đợi đầu bên kia bắt máy, cô lại đi ra phòng khách và ngồi xuống ghế sofa. Doãn Tắc ngồi bên cạnh giúp cô xoa bóp đùi. Đầu bên kia cũng nhanh chóng trả lời.
\\\Alo, tôi là Cao Ngữ Lam. Xin hỏi ai vừa gọi điện cho tôi đấy ạ?\\\ Cao Ngữ Lam vừa nói vừa đánh vào tay Doãn Tắc.
Đối phương ấp a ấp úng, Cao Ngữ Lam cau mày, muộn như vậy rồi gọi điện đến còn ấp úng, không hiểu chuyện này là thế nào? Cô vừa định lên tiếng, đối phương đột ngột mở miệng: \\\Lam Lam, tớ là Dương Dương\\\.
Cao Ngữ Lam sững lại: \\\Dương Dương?\\\ Dương Dương là một trong những người bạn tốt của cô thời đi học. Nhưng sau khi xảy ra sự kiện đó, do cô bị gắn mác \\\Vô liêm sỉ\\\, \\\làm bộ làm tịch\\\, \\\nham hiểm\\\, Dương Dương cũng đứng về phía Trịnh Đào như những người bạn khác.
Thanh mai trúc mã có một điểm không hay là, bạn bè của người nữ cũng chính là bạn bè của người nam. Một khi xảy ra chuyện, những người bạn này nhất định sẽ lựa chọn đứng về một phía.
Mà Cao Ngữ Lam là người phụ nữ xấu xa vô liêm sỉ bắt cá hai tay, do đó đứng về phía cô, chỉ có mỗi cái bóng đơn độc của chính cô mà thôi.
Đã bao năm trôi qua, tại sao Dương Dương tự nhiên lại gọi điện thoại cho cô?
\\\Lam Lam, xin lỗi cậu, lâu rồi không liên lạc với cậu\\\. Ở đầu bên kia điện thoại, Dương Dương nói rất thận trọng.
Thấy sắc mặt Cao Ngữ Lam thay đổi, Doãn Tắc liền kéo cô vào lòng. Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, cảm thấy yên bụng hẳn, cô hỏi Dương Dương: \\\Lâu rồi không gặp, cậu tìm tớ có việc gì?\\\
\\\Tớ...tớ...\\\ Dương Dương lại ấp úng: \\\Tớ gọi điện cho mấy người, mới hỏi được số điện thoại nhà cậu, sau đó tớ hỏi chú Cao số di động của cậu\\\.
Câu trả lời của Dương Dương không hề đúng trọng tâm, Cao Ngữ Lam nhíu mày, Dương Dương vất vả tìm số điện thoại của cô làm gì nhỉ? Cô hỏi lại: \\\Cậu tìm tớ làm gì?\\\
Dương Dương trầm mặc một lát rồi lên tiếng: \\\Lam Lam, chuyện là thế này, Nhược Vũ...thật ra cũng đang ở thành phố A\\\.
Cao Ngữ Lam càng nhíu chặt đôi lông mày, Nhược Vũ ở thành phố A thì sao? Dương Dương nói tiếp: \\\Lam Lam, năm đó bọn tớ có lỗi với cậu, nhưng tình hình lúc đó cậu cũng biết rồi đấy, chúng tớ không tiện nói gì.Nhược Vũ cũng đã định lên tiếng giúp cậu, nhưng Trịnh Đào tỏ thái độ đó, Tề Na và những người bạn khác bất bình thay cho cậu ta. Nếu bọn tớ lên tiếng, sẽ trở thành đích ngắm của mọi người\\\.
Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe, mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại có tác dụng gì chứ?
\\\Tớ biết bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lúc đó bọn tớ quả thật không thể làm gì cho cậu...\\\ Dương Dương hình như đọc được suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng Cao Ngữ Lam lập tức ngắt lời cô, nếu đã không còn ý nghĩa thì không cần thiết nhắc lại.
\\\Dương Dượng, cậu tìm tớ rốt cuộc là vì chuyện gì?\\\
Dương Dương im lặng một lát rồi nói: \\\Lam Lam, Nhược Vũ mất tích rồi. Mong cậu nể tình bạn bè lâu năm, có thể giúp tìm kiếm cậu ấy được không? Lúc đó cậu ấy cũng định mở miệng nói giúp cậu, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, Trịnh Đào...Ý tớ là, nếu Nhược Vũ đứng về phía cậu, cậu ấy sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích, vì vậy cậu ấy mới không dám lên tiếng. Bọn tớ...không tiện nói gì cả\\\.
\\\Cậu nói gì?\\\ Cao Ngữ Lam giật mình.
\\\Tớ muốn nói Nhược Vũ năm đó có ý giúp cậu, dù cuộc sống tình cảm của cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn coi cậu là bạn bè. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, cậu ấy thật sự chẳng thể làm gì hơn, cậu ấy sợ mọi người chửi mắng cậu ấy. Cậu ấy từng khóc than với tớ, cậu ấy không xứng làm bạn bè, cậu ấy có lỗi với cậu\\\.
\\\Không phải, tớ không muốn nghe những chuyện này, cậu nói cậu ấy mất tích rồi?\\\
\\\Đúng vậy\\\. Dương Dương nói chậm rãi: \\\Nhược Vũ mất tích rồi, người nhà cậu ấy mấy ngày nay không liên lạc được với cậu ấy. Trước đó cậu ấy nói là đổi số điện thoại nhưng không cho người nhà biết. Bố mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, họ lại không dám báo cảnh sát, vì vậy bọn tớ định nhờ vài người quen ở thành phố A, đến công ty cậu ấy xem sao\\\.
Chương 42 : Trao đổi
Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, cô chợt nhớ đến lời bác sỹ Mạnh Cổ nói không tìm thấy Trần Nhược Vũ, bây giờ cả người nhà cũng không tìm thấy cô ấy, lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện gì?
Cao Ngữ Lam vội hỏi: \\\Cậu có số điện thoại và địa chỉ công ty Nhược Vũ không?\\\ Cô chỉ biết Trần Nhược Vũ đi bán bảo hiểm mà không để ý ở công ty nào.
Dương Dương đáp: \\\Có đây, tớ có tên và địa chỉ công ty của cậu ấy, là mẹ cậu ấy cho tớ. Bây giờ tớ đọc cho cậu, cậu có tiện ghi lại không?\\\
\\\Được\\\. Cao Ngữ Lam chạy vào phòng ngủ tìm bút giấy, Dương Dương nói: \\\Lam Lam, cậu đồng ý giúp đỡ thì tốt quá, tớ còn tưởng...\\\
Cao Ngữ Lam không có tâm trí nghe Dương Dương nói những lời vô nghĩa này, cô lập tức ngắt lời bạn: \\\Chuyện quá khứ không liên quan gì đến các cậu. Người hãm hại tớ không phải là cậu, cũng không phải là Nhược Vũ. Tất nhiên, nếu cậu tin đây là một vụ hãm hại\\\.
Dương Dương ấp úng không nói ra lời, Cao Ngữ Lam tìm được giấy bút: \\\Cậu đọc đi, tớ ghi đây\\\.
\\\Ừ, được thôi\\\. Dương Dương vội vàng mở miệng: \\\Cậu ấy làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại Nhã Thông, địa chỉ công ty là tầng 8 building Viễn Dương số 73 đường Trung Viễn\\\.
Cao Ngữ Lam dừng bút: \\\Nhược Vũ làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại?\\\
\\\Đúng vậy, cậu ấy làm ở đó một năm rồi, mới được thăng chức cách đây không lâu\\\.
\\\Không đúng, chắc cậu nhầm rồi, cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm cơ mà\\\. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất kỳ lạ, dáng vẻ bán bảo hiểm của Trần Nhược Vũ rất chuyên nghiệp, cô ấy chẳng giống giám đốc nghiệp vụ của công ty thương mại một chút nào.
\\\Gì cơ? Công ty bảo hiểm? Lam Lam, cậu cũng nghe Tề Na nói phải không?\\\
\\\Tớ có gặp Tề Na đâu, là Nhược Vũ nói cho tớ biết, bọn tớ đã gặp nhau ở thành phố A, cậu ấy đến tìm tớ, sau đó bọn tớ còn gặp mặt vài lần. Có điều thời gian gần đây mẹ tớ bị ốm, tớ phải về nhà nửa tháng, tớ vừa mới quay lại nơi này. Số điện thoại cũ của cậu ấy đã ngừng sử dụng, tớ cũng không liên lạc được với cậu ấy, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy\\\.
\\\Hóa ra Nhược Vũ đã tìm cậu\\\, Dương Dương tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng cô trở lại vấn đề chính ngay: \\\Vậy cậu ấy có nói gì với cậu không? Cậu ấy sống ở thành phố A thế nào? Cậu ấy nói với bố mẹ đang làm việc ở công ty thương mại, nói công ty rất tốt, mẹ cậu ấy mừng lắm. Có điều thời gian trước Tề Na đi rêu rao khắp nơi là Nhược Vũ bán bảo hiểm, hơn nữa cậu ta còn chỉ trích Nhược Vũ nói dối, tóm lại là toàn những lời rất khó nghe\\\.
\\\Bán bảo hiểm thì sao? Có phải ăn cắp ăn trộm gì đâu, bán bảo hiểm là nghề nghiệp chính đáng. Tề Na dựa vào cái gì nói Nhược Vũ như vậy, cậu ta mới là kẻ kiểu nhân đê tiện mở miệng ra là toàn những lời nói dối\\\. Cao Ngữ Lam nghe nhắc đến Tề Na, một ngọn lửa phừng phừng bốc lên đầu trong giây lát.
\\\Nhược Vũ năm đó đã đắc tội Tề Na, nên hai người kể từ khi đó không còn quan hệ qua lại. Trong số các bạn học cũ, cũng chỉ có tớ và Châu Tử là vẫn giữ liên lạc với Nhược Vũ. Sau khi cậu ấy đi thành phố A, bọn tớ ngày càng ít liên hệ\\\. Dương Dương ngừng lại một lát: \\\Lam Lam, cậu có chắc là Nhược Vũ làm ở công ty bảo hiểm không?\\\
\\\Đúng vậy, cậu ấy làm nghề bán bảo hiểm, cậu ấy từng giới thiệu sản phẩm với tớ. Cậu hãy chuyển lời đến những người đó, Nhược Vũ đường đường chính chính nỗ lực làm việc, cậu ấy chẳng làm chuyện gì xấu xa, bảo bọn họ hãy câm miệng\\\. Cao Ngữ Lam nói một hơi, cảm thấy trong lòng vẫn rất bực bội. Cô chỉ hận là không trực tiếp gặp đám người thích gây thị phi kia, cho bọn họ một trận nên thân.
Trần Nhược Vũ nỗ lực như vậy, lúc kể về công việc với Cao Ngữ Lam, vẻ mặt của cô ấy rất sinh động. Cô ấy vất vả gọi điện thoại giới thiệu sản phẩm, cô ấy cũng có ước mơ nghề nghiệp, nhưng qua miệng của loại người như Tề Na lại trở thành những lời khó nghe.
Đúng là đồ khốn khiếp.
Dương Dương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: \\\Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu cậu ấy không ở công ty thương mại thì ở đâu? Cậu biết cậu ấy sống ở đâu không?\\\
\\\Tớ không biết\\\.
\\\Cậu có biết cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm nào không?\\\
\\\Tớ không biết\\\.
\\\Vậy...cậu biết cậu ấy còn có bạn bè nào khác ở thành phố A không?\\\
\\\Tớ không biết\\\. Cao Ngữ Lam cảm thấy mắt cô hơi cay cay, những câu hỏi của Dương Dương khiến trong lòng cô rất buồn.
Cô cũng là bạn bè ư, cô chẳng biết gì về Trần Nhược Vũ. Không có số điện thoại đã đành, cô không biết có thể tìm Trần Nhược Vũ ở đâu, cô chẳng hiểu gì cô ấy cả.
Cao Ngữ Lam lại nói vài câu với Dương Dương, hai bên vẫn không có manh mối tìm người. Cao Ngữ Lam nói cô sẽ nghĩ cách, có tin tức gì mọi người cùng thông báo cho nhau.
Sau khi cúp điện thoại, Cao Ngữ Lam thất thần quay ra phòng khách.
\\\Sao vậy?\\\ Doãn Tắc hỏi cô.
\\\Nhược Vũ biến mất rồi, không ai tìm thấy cậu ấy\\\. Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, những lúc như thế này, có bờ vai để cô có thể tựa vào, đúng là quá tốt.
Trần Nhược Vũ nói cô ấy không đứng về phía cô, cô ấy có lỗi với cô. Thế nhưng Cao Ngữ Lam đến thông tin cơ bản nhất của Trần Nhược Vũ cũng không nắm rõ. Trong khi đó, cô còn là người bạn học duy nhất của Trần Nhược Vũ ở thành phố A.
Cao Ngữ Lam liệu có xứng đáng là một người bạn?
Doãn Tắc xoa đầu cô, Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn, cô càng rúc đầu vào lòng Doãn Tắc sâu hơn. Doãn Tắc động đi động lại, khiến tư thế của cô không dễ chịu. Cao Ngữ Lam liền giơ tay đấm anh, anh gối đầu lên đùi cô khiến cô tê liệt, bây giờ cô mới dựa vào lòng anh một tý mà anh không chịu ngồi yên, đáng ghét quá!
Một lúc sao, Cao Ngữ Lam cảm thấy Doãn Tắc kéo đầu cô ra, cô càng phiền càng rúc sâu vào lòng anh.
Doãn Tắc dùng sức, cô cũng dùng sức, cô lấy hết sức áp mặt vào ngực anh không thèm động đậy.
Doãn Tắc thở dài, xoay nghiêng người để lộ chút không gian. Sau đó anh gõ gõ vào đầu Cao Ngữ Lam, ra hiệu cô lộ mặt. Cao Ngữ Lam không tình nguyện mấy nhưng cũng ngẩng mặt lên, Doãn Tắc lập tức đút thứ gì đó vào miệng cô, thì ra là miếng thịt bò khô.
Cao Ngữ Lam \\\A\\\ một tiếng, nuốt miếng thịt bò khô.
Doãn Tắc mỉm cười, lại rút một miếng đưa vào miệng cô.
Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa rúc đầu vào lòng anh: \\\Anh biến ở đâu ra thế?\\\
\\\Man đầu mỗi khi tâm trạng không vui, chui vào lòng anh làm nũng, anh cho nó ăn thịt bò khô nó liền trở nên vui vẻ\\\. Doãn Tắc vừa nói vừa tiếp tục nhét thịt bò khô vào miệng người nào đó.
Cao Ngữ Lam đánh anh: \\\Dám so sánh em với Man đầu?\\\
\\\Còn Nựu Nựu nữa, con bé buồn bực giở thói vô lại, anh liền cho con bé một miếng, hoặc một thanh chocolate\\\. Doãn Tắc lục ba lô của anh: \\\Có chocolate ở đây, em muốn ăn không?\\\
\\\Có\\\.
Thế là ông chủ Doãn bắt đầu bóc chocolate.
Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa nói: \\\Chó không được ăn mặn quá, thịt bò khô không thích hợp với Man đầu\\\.
\\\Thế thì cho em hết\\\. Doãn Tắc giả bộ hỏi.
\\\Được\\\. Cao Ngữ Lam trả lời không chút do dự.
\\\Trẻ con cũng không được ăn nhiều chocolate, sẽ bị sâu răng\\\. Doãn Tắc tiếp lời.
\\\Thế thì cho em hết đi, em không sợ sâu răng\\\.
\\\Đồ tham ăn\\\. Doãn Tắc cốc đầu Cao Ngữ Lam, rồi ôm cô thơm lên má cô: \\\Bây giờ tâm trạng em đỡ hơn chưa?\\\
Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc lại nói: \\\Em hãy kể lại toàn bộ sự việc xem nào, Trần Nhược Vũ bị làm sao?\\\
Cao Ngữ Lam kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối câu chuyện, Doãn Tắc ngẫm nghĩ vài giây: \\\Cô ấy có cho em danh thiếp của cô ấy không?\\\
Cao Ngữ Lam lập tức đứng dậy đi tìm, nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Doãn Tắc lại hỏi: \\\Cô ấy có đưa cho em tài liệu bán bảo hiểm gì đó? Bên trên thế nào cũng có tên và địa chỉ công ty\\\.
Cao Ngữ Lam lắc đầu: \\\Em không có ý định mua bảo hiểm nên không giữ mấy thứ đó\\\.
\\\Vậy em thử nghĩ xem, cô ấy đưa cho em thứ gì có thể tìm ra manh mối?\\\
Cô lao vào phòng ngủ, rồi cầm ra một cái hộp: \\\Nhược Vũ nói cậu ấy làm đại lý thứ này. Trên đây có tên nhãn hiệu sản phẩm và địa chỉ nhà sản xuất, chúng ta có thể gọi điện thoại hỏi về đại lý tiêu thụ ở thành phố A, nhiều khả năng sẽ tìm ra manh mối, có thể tìm ra địa chỉ hoặc email của Nhược Vũ\\\.
Cao Ngữ Lam tỏ thái độ rất phấn chấn, trong khi đó Doãn Tắc ng�
Chương 43 : Quyết tâm
Cao Ngữ Lam quắc mắt, tung nắm đấm vào người Doãn Tắc: \\\Anh toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, có cách gì thì mau nói ra đi\\\.
\\\Ôi trời, hung dữ quá\\\.
\\\Nhanh lên\\\.Cao Ngữ Lam lại đấm bụp một phát nữa.
\\\Được rồi, được rồi. Anh chỉ đùa em thôi mà, em đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả\\\. Doãn Tắc bắt lấy tay Cao Ngữ Lam, kéo cô vào lòng rồi xoa đầu cô: \\\Anh sẽ nhờ Lôi Phong, bảo cậu ấy thử kiểm tra hệ thống dữ liệu của bên công an xem Trần Nhược Vũ có đăng ký số chứng minh hay không, ví dụ như cô ấy xảy ra chuyện không dám về nhà mà đi ở khách sạn. Còn bệnh viện của Mạnh Cổ nữa, khi Trần Nhược Vũ đi khám bệnh, chắc cô ấy sẽ làm thẻ y tế, khi cô ấy dùng thẻ để thanh toán tiền, hệ thống dữ liệu của bệnh viện nhất định sẽ lưu lại địa chỉ nhà hoặc cơ quan của cô ấy...\\\.
\\\Đúng, đúng, anh nói đúng lắm, anh mau gọi điện thoại đi\\\. Doãn Tắc còn chưa dứt lời, Cao Ngữ Lam đã thúc giục anh hành động.
\\\Anh vẫn còn một chiêu cuối cùng chưa nói hết\\\.
\\\Hả? Còn nữa? Anh mau nói đi\\\.
\\\Trước đây có phải em muốn chỉnh anh nên đưa số điện thoại của anh cho Trần Nhược Vũ, để cô ấy bán bảo hiểm cho anh?\\\
Cao Ngữ Lam bĩu môi: \\\Anh có mua đâu? Tự nhiên bây giờ lại giở món nợ cũ với người ta, anh có biết lúc đó anh đáng ghét lắm không...\\\
\\\Stop, stop, ai giở món nợ cũ với em chứ?\\\. Doãn Tắc tắt nụ cười trên môi, nhéo má Cao Ngữ Lam: \\\Ý anh là, em còn cho Trần Nhược Vũ số điện thoại của người khác nữa đúng không?\\\
\\\Sao anh biết được?\\\
\\\Anh hỏi cô ấy\\\. Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt như muốn nói \\\em đúng là ngốc\\\, anh tiếp tục lên tiếng: \\\Em lén lén lút lút phái sát thủ đến giải quyết anh, tất nhiên anh phải hỏi cho rõ ràng mới có thể ứng chiến\\\.
\\\Vậy mà lúc đó anh cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đúng là gian xảo quá. Anh nói đi, chuyện đó có liên quan gì đến vụ tìm Nhược Vũ?\\\
\\\Anh không mua, nhưng có người mua rồi đúng không? Ý anh là, nếu có thể tìm ra khách hàng của cô ấy, trên hợp đồng bảo hiểm chắc chắn có số điện thoại và địa chỉ công ty, như vậy chúng ta có thể tìm đến công ty của cô ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trần Nhược Vũ cũng sẽ nói với công ty một tiếng, nếu không sẽ bị mất việc phải không em?\\\
\\\Đúng!\\\. Cao Ngữ Lam bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đứng bật dậy, vô tình đá chân trúng vào cái chân đau của Doãn Tắc. Doãn Tắc kêu thất thanh, Cao Ngữ Lam vội vàng cúi xuống: \\\Em xin lỗi, em xin lỗi, em không phải cố ý. Doãn Tắc, anh thông minh quá, em sẽ tìm Ôn Sa, Ôn Sa đã mua bảo hiểm của Nhược Vũ\\\.
Cao Ngữ Lam vui mừng chạy về phòng gọi điện thoại. Cô thầm nghĩ nếu Ôn Sa không chịu hợp tác, cô nhất định sẽ xạc cho cô ta một trận. Doãn Tắc thở dài, lôi điện thoại gọi cho Mạnh Cổ và Lôi Phong. Mạnh Cổ tỏ ra tức giận: \\\Cô gái này dám chơi trò mất tích? Đến người nhà cũng không liên hệ được? Cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà chẳng có đầu óc gì cả\\\.
Doãn Tắc cau mày: \\\Cậu lằng nhằng ít thôi, có giúp không thì bảo?\\\
\\\Giúp, cậu đợi một lát\\\. Mạnh Cổ nói xong lập tức dập điện thoại. Doãn Tắc cũng không bận tâm, tiếp tục gọi cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe kể lập tức nhận lời và trả lời bằng thái độ nghiêm túc: \\\Có manh mối tôi sẽ báo ngay cho cậu\\\.
Doãn Tắc cám ơn, vừa tắt máy, Cao Ngữ Lam tay cầm một tờ giấy lao từ phòng ngủ ra ngoài: \\\Ôn Sa đã tìm thấy hợp đồng bảo hiểm, quả nhiên có thông tin về công ty của Nhược Vũ. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đó\\\. Nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra, đưa mắt nhìn bàn chân đau của Doãn Tắc: \\\À, sáng mai em sẽ đi một mình\\\.
Doãn Tắc tỏ ra không vui: \\\Em chê anh què chân phải không? Cũng không nghĩ xem ai đã hạ độc thủ?\\\.
\\\Đừng nhỏ nhen như vậy mà\\\. Có manh mối về Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam rất vui mừng, cô không ngần ngại lấy lòng ông chủ Doãn: \\\Để em bôi thuốc cho anh nhé\\\.
\\\Anh bôi rồi\\\. Doãn Tắc giả bộ đáng thương: \\\Anh sợ em chê anh phiền phức nên anh tự mình rửa sạch sẽ, bôi thuốc đâu vào đấy rồi mới đến đây\\\.
Cao Ngữ Lam cất cao giọng: \\\Anh tự mình có thể làm vệ sinh sạch sẽ, lại có thể tự bôi thuốc, thế thì anh đến nhà em làm gì?\\\
Doãn Tắc sững người, biết mình đã lỡ lời, anh nhìn Cao Ngữ Lam: \\\Lam Lam, em không uống rượu đấy chứ?\\\
\\\Anh uống rượu thì có, em chưa bao giờ gặp ai vô lại như anh\\\. Cao Ngữ Lam nhìn đôi nạng gỗ của Doãn Tắc, anh chàng này lần nào cũng chuẩn bị đạo cụ đầy đủ, muốn tống cổ anh ra khỏi cửa cũng chẳng có cách nào.
\\\Em không thể đuổi anh về, Lôi Phong và Mạnh Cổ có tin gì sẽ báo cho anh ngay. Nếu em đuổi anh đi, anh đau lòng sẽ không còn tâm trạng bận tâm đến chuyện này đâu\\\.
\\\Xì\\\. Cao Ngữ Lam hỏi tiếp: \\\Vậy lúc nào bọn họ mới có tin?\\\
\\\Anh không biết, khi nào kiểm tra thấy họ sẽ gọi điện cho anh ngay. Có điều bây giờ muộn rồi, chắc không nhanh như vậy đâu\\\. Doãn Tắc nháy nháy mắt, mở miệng ngáp dài ngáp ngắn.
Cao Ngữ Lam trề môi, vừa ngượng vừa tức: \\\Em đi sắp xếp lại giường chiếu, anh không được làm bậy. Nếu anh mà có hành vi lộn xộn, em sẽ đánh anh đó\\\.
Doãn Tắc gật đầu lia lịa: \\\Em yên tâm, yên tâm đi, \\\lộn xộn\\\ mấy ngày nay nghỉ phép đi chơi rồi, bây giờ chỉ còn \\\đứng đắn\\\ đi theo anh thôi\\\.
\\\Ma mới tin anh, chỉ biết múa mép là giỏi\\\.
Tuy Doãn Tắc mồm mép này nọ nhưng hành động tương đối đứng đắn. Cao Ngữ Lam vừa trải giường xong, anh liền lao vào giường bằng thân thủ nhanh nhẹn vượt quá khả năng của người bị đau chân, sau đó anh nằm im như sợ bị Cao Ngữ Lam đuổi xuống giường.
Doãn Tắc vừa lên giường, Mạnh Cổ gọi điện thoại đến. Doãn Tắc lười biếng nói với anh ta hai câu rồi chuyển điện thoại cho Cao Ngữ Lam. Mạnh Cổ nói đã kiểm tra dữ liệu của bệnh viện, đúng là có địa chỉ nhà ở của Trần Nhược Vũ.
Cao Ngữ Lam vội chép lại địa chỉ, cô thấy yên lòng hẳn, có địa chỉ nhà và công ty, tìm người cũng tiện hơn nhiều. Cao Ngữ Lam cám ơn Mạnh Cổ, cô vừa định cúp máy, Mạnh Cổ tự nhiên thêm một câu: \\\Nếu tìm thấy cô ấy, cô...\\\
Mạnh Cổ không nói hết câu, Cao Ngữ Lam hỏi làm sao, Mạnh Cổ im lặng trong giây lát rồi trả lời: \\\Không sao, hy vọng cô ấy ổn, quan trọng nhất là tìm thấy người\\\.
Cao Ngữ Lam lại cám ơn Mạnh Cổ, nói nếu tìm được người cô nhất định sẽ thông báo cho anh ta, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh thật ngại quá. Vừa cúp điện thoại, cô chợt nghe tiếng Doãn Tắc vọng ra từ phòng ngủ: \\\Chủ nhân, giường đã ấm rồi, mời chủ nhân lên giường đi ngủ\\\.
Cao Ngữ Lam suýt nữa rơi điện thoại xuống nền nhà.
Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc cùng nằm trên một chiếc giường nhưng mỗi người đắp một cái chăn. Cao Ngữ Lam cảm thấy có chút không thoải mái, ngượng ngùng nhiều hơn, nhưng trong lòng cô không xuất hiện sự kháng cự như cô tưởng. Bao nhiêu năm nay cô đã quen sống một mình, xem tivi, lên mạng, đi ngủ, tất cả đều chỉ có một mình cô.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, nhưng cô không hề có cảm giác mất tự nhiên. Trên thực tế, cô và anh quen nhau chưa bao lâu, nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau một cách nhanh chóng, liệu có vấn đề gì hay không?
Tay Doãn Tắc thò ra khỏi chăn của anh rồi lần vào chăn Cao Ngữ Lam, ngón tay anh khều nhẹ tay cô.
Cao Ngữ Lam đập mạnh vào bàn tay anh.
Doãn Tắc lập tức rút tay về, Cao Ngữ Lam quay sang nhìn, Doãn Tắc nhắm tịt mắt, vẻ mặt bình thản như đang ngủ rất say.
Cao Ngữ Lam nghiến răng, người này làm loạn còn giả vờ ngủ say. Cô trừng mắt với anh nhưng đáng tiếc anh không nhìn thấy. Cô lại quắc mắt một lúc, bất kể anh có thấy hay không. Sau đó, Cao Ngữ Lam quay lưng về phía Doãn Tắc, tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cô và anh mới gặp nhau mấy lần, nếu nói Doãn Tắc biết cô từ ba năm trước, bị cô hành hạ và vẫn không quên được cô, nhưng cô còn thì sao, ấn tượng của cô về anh mới bắt đầu từ hôm anh ngồi xe lăn đến nhà cô. Sau đó tuy có tiếp xúc nhưng cô vẫn ghét anh, rồi cô đột nhiên yêu anh, lúc nào cũng nhớ đến anh, sự trầm luân này liệu có nhanh quá?
Doãn Tắc lại thò chân ra khỏi chăn của anh, lần vào chăn Cao Ngữ Lam, tìm đến chân cô rồi cù vào lòng bàn chân cô.
Cao Ngữ Lam buồn buồn co chân lên, định đạp anh một phát nhưng sợ động đến chân đau của anh nên để yên. Doãn Tắc được thể lại thò chân vào cù lòng bàn chân cô. Lần này Cao Ngữ Lam mới nghĩ ra đây không phải là chân đau, thế là cô đạp mạnh, nhưng Doãn Tắc đã nhanh chóng rút chân về.
Cao Ngữ Lam xoay người lại hét lên: \\\Anh có định ngủ không hả?\\\
\\\Hả?\\\ Doãn Tắc mở mắt: \\\Xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ngủ sao?\\\
\\\Anh, anh...\\\ Cao Ngữ Lam tức giận giơ tay bóp cổ anh. Doãn Tắc cười ha hả, bỏ chăn ra kéo Cao Ngữ Lam vào lòng rồi hôn cô.
Cao Ngữ Lam đấm anh: \\\Đáng ghét!\\\
\\\Đúng vậy, cách một tấm chăn thật đáng ghét, như thế này có phải hơn không\\\.
\\\Anh đừng làm loạn nữa, em đang nghĩ đến một việc nghiêm túc\\\
\\\Vậy à, anh cũng đang nghĩ đến một việc nghiêm túc\\\.
Đầu óc người này còn có chuyện nghiêm túc sao? Cao Ngữ Lam không tin: \\\Anh nghĩ đến chuyện gì?\\\
\\\Anh đang nghĩ bao giờ chúng ta mới kết hôn?\\\
-----
Cao Ngữ Lam ngẩn ngơ, tốc độ của người này là tốc độ ánh sáng sao? Cô còn đang nghĩ cô và anh liệu có phải yêu nhau quá nhanh, anh đã nghĩ đến tiết mục kết hôn rồi.
Chương 44 : Mông Lạnh
\\\Bụp\\\, lại một chưởng tung ra, tiềm năng bạo lực của Cao Ngữ Lam bộc phát: \\\Anh mới vui ấy, đúng là vô lại\\\.
Đáng tiếc do nằm trong lòng Doãn Tắc nên nắm đấm của cô không có lực mấy, ngược lại càng thêm phần thân mật. Doãn Tắc cười ha hả: \\\Được rồi, để anh đổi cách nói khác. Cô gái này đáng yêu quá, anh nhất định phải hiến mình cho cô ấy, để cô ấy ngày nào cũng trêu đùa anh\\\.
\\\Doãn Tắc, bây giờ em hối hận còn kịp không?\\\
\\\Em và anh đã cùng đắp chung một cái chăn, em thử nói xem?
\\\Em có thể chẳng bận tâm đến điều đó. Chân anh bị đau, em thu nhận anh một đêm, chúng ta đắp chăn nói chuyện suông, đều là người trưởng thành cũng nên nghĩ thoáng một chút\\\.
\\\Anh không thể nghĩ thoáng. Anh bận chết đi được ấy vẫn còn nhớ đến cô gái đó. Cô ấy say khướt, má đỏ hồng hồng, hai mắt sáng long lanh. Cô ấy bảo anh hãy bán lòng ham hư vinh, \\\chặt chém\\\ bọn họ nhiều vào. Sau khi gặp lại, anh từng có ý nghĩ không biết cô gái đó đã làm lành với bạn trai hay chưa? Nếu hai người không quay lại với nhau thì tốt biết mấy...\\\.
Cao Ngữ Lam không kìm nổi lại đấm Doãn Tắc, anh chàng này toàn có những ý nghĩ xấu xa.
Doãn Tắc lại cười ha ha, ôm chặt Cao Ngữ Lam vào lòng rồi vuốt ve lưng cô: \\\Em bạo lực quá đi\\\. Nói xong anh hôn lên trán cô: \\\Nhưng anh thích sự đanh đá của em\\\.
Câu nói này khiến trong lòng Cao Ngữ Lam cảm thấy rất ngọt ngào, cô càng ép sát vào Doãn Tắc, vùi mặt vào ngực anh. Cô có đanh đá gì đâu? Cô là một cái bánh bao, khi bị oan ức chỉ biết khóc lóc và lén lút uống rượu say.
Vậy mà anh nói, anh thích tính đanh đá của cô...
Doãn Tắc xoa lưng cô: \\\Trái ớt nhỏ đáng yêu biết bao, anh thích dáng vẻ tràn đầy sức sống này của em\\\.
Cao Ngữ Lam chớp mắt, cô cảm thấy hốc mắt hơi nong nóng. Sau khi gặp anh, cô mới trở thành \\\trái ớt nhỏ\\\, Trần Nhược Vũ cũng từng nói, cô đã thay đổi nhiều, cô đã bị ảnh hưởng bởi Doãn Tắc. Thật ra, bản thân cô cũng thích mình bây giờ hơn.
Cô trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng...hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Doãn Tắc ôm cô lắc nhẹ: \\\Chúng ta kết hôn nhé, được không em?\\\
\\\Không được\\\. Tình cảm phát triển quá nhanh khiến Cao Ngữ Lam không có cảm giác chân thực. Còn chưa đâu vào đâu, kết hôn gì chứ? Hình như vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cô ở phía trước.
\\\Ôi...\\\ Doãn Tắc bày ra vẻ mặt đau khổ và đáng thương: \\\Ngày mai anh phải ghi lại mới được, lần đầu tiên cầu hôn vào ngày tháng năm này nhưng bị từ chối. Anh phải làm một quyển sổ để sau này cho các con xem. Các con xem đi, năm nào ở đâu và vào lúc nào, mẹ các con đã từ chối lời cầu hôn của bố, tổng cộng mất bao nhiêu lần mới có thể sinh ra các con, bố của các con dũng mãnh lắm đúng không?\\\
Cao Ngữ Lam mỉm cười, cô dịch dịch người, tìm tư thế thoải mái trong lòng Doãn Tắc, sau đó cô nhắm mắt: \\\Anh cứ tự tưởng tượng đi, em buồn ngủ lắm rồi, em đi ngủ đây, sáng sớm mai em còn phải đi tìm Nhược Vũ nữa\\\.
\\\Này, em đúng là cô gái tàn nhẫn mà. Em một mặt độc chiếm vòng tay ôm của anh, mặt khác không chịu gả cho anh. Ít nhất em phải chiếu cố đến lòng tự trọng yếu ớt của một người đàn ông chứ. Em không thể giả vờ thẹn thùng nói, để em từ từ suy nghĩ...\\\.Doãn Tắc vừa cất giọng tội nghiệp vừa ôm cô dịu dàng.
Cao Ngữ Lam cong cong khóe miệng, nói thầm thì: \\\Đừng ồn ào nữa, lòng tự trọng đi ngủ từ đời nào rồi, chỉ có anh đầu óc nghĩ ngợi lung tung thôi\\\.
\\\Đâu có, \\\nó\\\ rõ ràng vẫn đang kêu gào khóc lóc với anh mà\\\. Thanh âm của Doãn Tắc cũng nhỏ như không thể nhỏ hơn, thấy Cao Ngữ Lam không mở mắt nổi, anh không nỡ tiếp tục trêu chọc cô. Doãn Tắc hôn nhẹ lên mi tâm Cao Ngữ Lam, miệng lẩm bẩm: \\\Chỉ tại cái chân đau, đáng ghét thật, bỏ lỡ mất cơ hội tốt\\\.
Cao Ngữ Lam thật sự buồn ngủ, nào biết được tâm tư của Doãn Tắc, cô nói khẽ với anh: \\\Ngủ ngon nhé\\\.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô chợt nhớ đến lời bài hát trong quán bar buổi tối hôm cô cướp Man đầu: \\\Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước, tất cả quá khứ đau buồn rồi sẽ qua đi, sẽ có một thiên thần đến yêu bạn...\\\
Ngày hôm đó cô không gặp được thiên thần, cô chỉ gặp một kẻ vô lại.
Nhưng bây giờ nằm trong lòng tên vô lại đó, cô cảm thấy rất thanh thản và hạnh phúc.
------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cao Ngữ Lam tỉnh lại, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động trong nhà bếp. Cao Ngữ Lam giật mình nhưng chợt nhớ ra, tối qua Doãn Tắc qua đêm ở nhà cô.
Cô ngồi dậy thay quần áo rồi đi phăm phăm xuống bếp. May quá, người ở trong bếp là Doãn Tắc, không phải Man đầu.
Hai chiếc nạng của đầu bếp Doãn dựng bên cạnh tường, còn anh đang nhăn nhăn nhó nhó chuẩn bị bữa sáng. Thấy Cao Ngữ Lam xuất hiện, anh lẩm bẩm chê nhà bếp của Cao Ngữ Lam nào là dụng cụ làm bếp sơ sài, nào là gia vị đơn điệu. Miệng chê thì chê những đầu bếp Doãn vẫn nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng.
Cao Ngữ Lam tỏ ra không phục: \\\Anh chê đồ nhà em tệ thì anh mua giúp em là được rồi\\\.
\\\Anh không mua\\\. Đầu bếp Doãn có lý luận riêng của mình: \\\Để em dùng đồ không tốt, như vậy em mới càng nghĩ đến chuyện có thể dùng đồ tốt khi sống cùng anh\\\.
Cao Ngữ Lam không bận tâm đến những lời của Doãn Tắc, dù sao cô cũng là người mù chuyện bếp núc, chẳng cần dụng cụ làm bếp tốt.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa cùng hưởng thụ một bữa sáng ngon lành. Sau đó Cao Ngữ Lam chuẩn bị đi tìm Trần Nhược Vũ.
Doãn Tắc hơi lo lắng, bắt cô kiểm tra pin điện thoại rồi dặn cô xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh ngay chứ không được tự ý hành động. Doãn Tắc nói chân anh không tiện, nhưng Lôi Phong và Mạnh Cổ có thể sai vặt tùy ý. Anh nhập số điện thoại của hai người bạn vào máy di động của Cao Ngữ Lam. Tuy hai người đó còn bận đi làm nhưng thật sự xảy ra phiền phức, cô có thể trực tiếp gọi điện cho họ trước rồi gọi cho anh sau cũng được.
Cao Ngữ Lam gật đầu đồng ý, sự cẩn thận của Doãn Tắc làm cô tự nhiên trở nên căng thẳng khẩn, cô cảm thấy hình như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng trên thực tế, quá trình Cao Ngữ Lam đi tìm Trần Nhược Vũ lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Hôm nay là thứ hai, vì vậy Cao Ngữ Lam đến công ty của Trần Nhược Vũ trước. Khi đến công ty bảo hiểm hỏi thăm, người của công ty cho biết Trần Nhược Vũ đúng là làm việc ở đây, nhưng cô bị bệnh đường ruột cấp tính nên phải nằm viện vài ngày. Mấy ngày hôm nay đều có đồng nghiệp đi thăm cô, Cao Ngữ Lam lập tức ghi lại địa chỉ bệnh viện và số phòng nơi Trần Nhược Vũ đang điều trị.
Cao Ngữ Lam gọi điện thoại thông báo tình hình cho Doãn Tắc rồi vội vàng đi đến bệnh viện. Chỉ một lúc sau, cô đã tìm thấy Trần Nhược Vũ đang một mình ngồi trên giường bệnh xem tạp chí.
Đến lúc này, Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Doãn Tắc báo đã tìm ra Trần Nhược Vũ. Còn Trần Nhược Vũ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Cao Ngữ Lam.
\\\Cậu làm tớ sợ chết đi được ấy\\\. Cao Ngữ Lam tiến lại gần ôm chầm lấy Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ cũng ôm chặt Cao Ngữ Lam, hỏi sao cô có thể tìm đến đây. Cao Ngữ Lam kể lại đầu đuôi sự việc, Trần Nhược Vũ im lặng không lên tiếng.
Cao Ngữ Lam nói mọi người đều rất lo lắng cho cô, Trần Nhược Vũ đột nhiên khóc nức nở. Cao Ngữ Lam kéo người cô ra và nhìn cô nghiêm túc: \\\Cậu sao vậy? Tình hình sức khỏe thế nào rồi? Cậu gặp phải chuyện phiền phức gì, tại sao không liên lạc với mọi người?\\\
Trần Nhược Vũ vừa kéo tay cô vừa lau nước mắt, mãi mới thốt ra lời: \\\Tớ không sao, ngày mai có thể xuất viện. Lam Lam, tớ vô dụng quá, tớ đã biến cuộc đời tớ trở thành một mớ bòng bong\\\.
\\\Cậu nói lung tung gì thế?\\\ Cao Ngữ Lam rút túi khăn giấy đưa cho Trần Nhược Vũ. Sau đó cô ngồi xuống giường hỏi bạn: \\\Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?\\\
Trần Nhược Vũ lau sạch nước mắt trên mặt, xì xì mũi, cất giọng nghèn nghẹn: \\\Xảy ra rất nhiều chuyện cùng một lúc làm tớ chẳng biết đối phó ra sao. Tớ đổi số điện thoại vẫn chưa kịp thông báo cho bố mẹ tớ biết. Đúng lúc đó tớ bị ốm phải nằm viện, tâm trạng của tớ rất tệ, sợ liên lạc rồi mọi người lại hỏi đông hỏi tây. Vì vậy tớ nghĩ thôi thì tĩnh dưỡng vài ngày, một mình trốn ở đây sẽ không bị ai quấy rầy\\\.
\\\Rốt cuộc cậu bị làm sao?\\\
\\\Nói ra thì dài lắm\\\.
\\\Vậy cậu hãy kể từng chuyện một đi\\\.
Trần Nhược Vũ cúi đầu, gại gại tay vào tấm chăn, một lúc sau mới lên tiếng: \\\Lam Lam, tớ nghĩ, con người làm chuyện gì cũng có nhân quả, làm việc tốt sẽ được báo đáp, còn làm việc xấu bị báo ứng. Tớ luôn cảm thấy có lỗi với cậu, lúc đó cậu bị chụp mũ \\\bắt cá hai tay\\\, nếu tớ dũng cảm đứng về phía cậu mà không phải để mặc Tề Na đổ thêm dầu vào lửa, cõ lẽ cậu sẽ không bị mọi người ép đến mức phải rời khỏi quê hương\\\.
Cao Ngữ Lam sững người: \\\Sao cậu còn nhắc đến chuyện này, đã qua lâu lắm rồi mà\\\.
\\\Chuyện này luôn là khúc mắc trong lòng tớ. Tớ mãi mãi nhớ vẻ mặt của cậu lúc đó\\\. Trần Nhược Vũ nghiến răng: \\\Nhưng tớ nhu nhược quá, tớ không dám, tớ sợ cũng bị bọn họ chỉ trích bị bọn họ cô lập\\\.
\\\Nhược Vũ...\\\ Cao Ngữ Lam nắm tay Trần Nhược Vũ, cô không thể quên được ánh mắt của bạn bè lúc đó, nhưng không ngờ lại có người không quên nổi vẻ mặt cô.
\\\Tớ xin lỗi\\\. Nước mắt Trần Nhược Vũ lại chảy dài trên gò má: \\\Tớ không ra mặt giúp cậu, sau này tớ rất hối hận nhưng có nói gì cũng vô dụng, cậu đã bỏ đi rồi. Tớ biết là cậu rất muốn ở lại thành phố C, là bọn tớ cùng liên kết ép cậu bỏ đi\\\.
Cao Ngữ Lam đột nhiên muốn khóc, tâm trạng lúc ra đi lại dội về trong lòng cô. Trần Nhược Vũ nói tiếp: \\\Sau đó tớ cũng không muốn ở lại thành phố C, tớ luôn cảm thấy ở đó chẳng có bạn bè tử tế, tớ muốn ra ngoài lập nghiệp, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ tớ sống tốt hơn. Tớ đã tới đây hơn một năm trời, cuối cùng vẫn chỉ có thể bán bảo hiểm\\\.
\\\Bán bảo hiểm có gì không tốt? Chẳng phải bây giờ rất nhiều ngành nghề cần đến bảo hiểm hay sao? Cậu nói đúng, bảo hiểm là một sự đảm bảo cuộc sống của mình, là việc tốt mà. Có rất nhiều người đi bán bảo hiểm đạt thành công trong sự nghiệp, có thu nhập tốt đấy thôi\\\. Cao Ngữ Lam an ủi bạn.
Chương 45 : Quyết chí
Trần Nhược Vũ hóa đá nhìn bác sỹ Mông Cổ đang đứng ở cửa phòng bệnh, sau đó cô đỏ bừng mặt. Cao Ngữ Lam cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô đang nghĩ xem nên làm thế nào để hóa giải tình huống khó xử này, Mạnh Cổ \\\hừ\\\ một tiếng rồi quay người bỏ đi mất.
Doãn Tắc cười hi hi chống nạng đi vào, Cao Ngữ Lam hỏi: \\\Sao anh lại đến đây?\\\
\\\Anh lo em không ứng phó nổi, bệnh viện dù sao cũng là nghề của Mạnh Cổ mà\\\. Chỉ là không ngờ tới, khi anh và Mạnh Cổ đến đây vừa vặn đứng đúng đầu mũi súng.
Mông lạnh, sự hình dung này vô cùng vi diệu. Doãn Tắc quyết định từ nay trở đi, biệt hiệu mới của bác sỹ Mông Cổ sẽ là \\\Mông lạnh\\\.
Trần Nhược Vũ nói nhỏ: \\\Cám ơn hai người, tôi không sao cả\\\.
Doãn Tắc kéo một chiếc ghế ngồi xuống: \\\Cô đã liên lạc với người nhà chưa?\\\
Trần Nhược Vũ lắc đầu: \\\Tôi định sau khi xuất viện mới gọi điện cho bố mẹ, không ngờ họ lại tìm tôi vào đúng những ngày này\\\.
\\\Mạnh Cổ nói cô bị đánh đến mức bị thương, vụ đó còn phiền phức không?\\\ Doãn Tắc hỏi thẳng vào trọng tâm, bây giờ sự an toàn của nhân thân là quan trọng nhất, nếu chót dây vào loại người không ra gì thì phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm.
\\\Vụ đó không sao rồi, chúng tôi đã báo cảnh sát, công ty tôi cũng đã đứng ra giải quyết\\\. Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu.
\\\Rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào?\\\
\\\Cũng không có gì, là một khách hàng của tôi bị đâm xe và bị thương, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kẻ đâm anh ta cãi bay cãi biến, nơi xảy ra vụ tai nạn lại không có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng không dễ kết luận. Nếu kết luận khác đi, khách hàng của tôi sẽ không nhận được tiền. Anh ta vốn gà trống nuôi con, cuộc sống tương đối vất vả. Tôi nghĩ tôi đã khiến anh ta bỏ tiền mua bảo hiểm thì không thể khoanh tay đứng nhìn\\\. Trần Nhược Vũ ngước lên liếc Cao Ngữ Lam rồi lại cúi đầu nói nhỏ: \\\Tôi không thể quay lưng khi chứng kiến người khác bị oan ức\\\.
Cao Ngữ Lam cảm thấy xót xa, cô nắm tay Trần Nhược Vũ: \\\Cậu đừng để chuyện đó ở trong lòng nữa\\\.
Trần Nhược Vũ lắc đầu nở nụ cười miễn cưỡng: \\\Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng gặp chuyện lộn xộn như vậy bao giờ, không ngờ người ta động thủ thật nên mới bị ăn đòn. Tôi không dám nói cho bố mẹ biết, sau đó lại bị bố mẹ tôi truy vấn về công việc, tôi nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Sau đó...\\\. Sau đó là mặt nóng dán vào mông lạnh tạo thành vết thương lòng, nhưng Trần Nhược Vũ không nói tiếp. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: \\\Nói thẳng ra tôi không đủ kiên cường, khả năng chịu đựng áp lực của tôi tương đối kém, đúng lúc mấy sựcố xảy ra liên tiếp khiến tôi suy sụp. Sau đó tôi lại bị ốm phải nằm viện, vì vậy tôi mới đổi số điện thoại, muốn yên tĩnh một thời gian rồi tính tiếp, không ngờ lại làm kinh động đến mọi người, tôi thành thật xin lỗi\\\.
Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam rồi mở miệng: \\\Không sao thì tốt, nếu có phiền phức thì cô hãy nói ra, mọi người đều là bạn bè, nếu có thể giúp đỡ chúng tôi nhất định sẽ giúp cô\\\.
\\\Nếu cậu muốn tìm người giãy bày tâm sự thì hãy gọi cho tớ, đừng để khúc mắc ở trong lòng\\\. Cao Ngữ Lam tiếp lời.
\\\Ừ\\\ Trần Nhược Vũ gật đầu: \\\Chuyện lần này thật ngại quá, tớ đã khiến mọi việc rối như canh hẹ, lại làm phiền đến mọi người\\\. Cao Ngữ Lam vội an ủi bạn không sao, quan trọng nhất là cô không việc gì.
Ba người ngồi trong phòng bệnh trò chuyện một lúc, Trần Nhược Vũ chợt nhớ ra nói với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam: \\\À...câu mặt nóng vừa rồi, tôi không có ý gì đâu, phiền anh giúp tôi nói lại với bác sỹ Mạnh một tiếng, tôi thành thật xin lỗi, bảo anh ấy đừng tức giận\\\.
\\\Không có gì, không có gì, cô không cần để ở trong lòng\\\. Doãn Tắc xua tay, sau đó mỉm cười: \\\Tên đó tức giận, quả thật là chuyện đáng vui mừng\\\.
Hai người phụ nữ đen mặt nhìn anh, Doãn Tắc bổ sung thêm một câu: \\\Vui mừng là điều tốt mà\\\.
Anh vừa nói xong, bác sỹ Mạnh Cổ đẩy cửa đi vào phòng. Anh ta đảo mắt qua ba người trong phòng rồi quay sang hỏi Doãn Tắc: \\\Có phải cậu đang nói gì về tôi?\\\
\\\Không có, không có\\\. Doãn Tắc xua tay: \\\Là Nhược Vũ có lời muốn nói với cậu\\\.
Trần Nhược Vũ ngây người, cô vốn còn trong trạng thái kinh ngạc khi thấy người vừa tức giận bỏ đi tự nhiên quay lại, nhưng chưa kịp định thần đã bị Doãn Tắc \\\đá trái bóng\\\ về phía cô. Khi Mạnh Cổ hỏi cô, đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ hừm một tiếng rồi nói: \\\Tôi đã hỏi rồi, sức khỏe của cô không có vấn đề gì đáng lo ngại. Nếu cô muốn xuất viện, ngay bây giờ có thể làm thủ tục ra về\\\.
Trần Nhược Vũ ngạc nhiên: \\\Sáng nay tôi hỏi rồi, bác sỹ bảo không được, ngày mai mới có thể xuất viện\\\.
\\\Tôi là bác sỹ hay cô là bác sỹ?\\\
\\\Tất nhiên là anh\\\. Trần Nhược Vũ bĩu môi, chẳng cần phải nhấn mạnh đến nghề nghiệp của anh như vậy đâu, bác sỹ thì có gì ghê gớm?
\\\Bác sỹ Mông Cổ\\\. Doãn Tắc ở bên cạnh đế thêm một câu.
Mạnh Cổ lườm Doãn Tắc rồi tiếp tục nói với Trần Nhược Vũ: \\\Bác sỹ và bác sỹ vừa tiến hành một cuộc đối thoại về kỹ thuật rất có hàm súc. Kết luận là việc cô tiếp tục ở lại bệnh viện chỉ có một tác dụng duy nhất là cống thêm tiền cho bệnh viện. Vì vậy hôm nay cô có thể xuất hiện, cô có muốn ra về không?\\\
\\\Muốn, muốn chứ\\\. Trần Nhược Vũ vô cùng mừng rỡ khi có thể xuất viện, cô gật đầu lia lịa. Nằm viện một ngày không biết tốn bao nhiêu tiền, xót ruột chết đi được.
Mạnh Cổ liền quay người đi ra ngoài: \\\Vậy tôi sẽ đi làm thủ tục giúp cô, cô ở lại đây thu dọn đồ, lát nữa có thể đi ngay\\\.
\\\Đúng là \\\người vợ đảm đang\\\ có khác \\\. Doãn Tắc vừa dứt lời, cả ba đồng thời quay sang nhìn anh.
\\\Bà xã, bọn họ trừng mắt với anh thì thôi, em cũng góp vui làm gì chứ?\\\. Doãn Tắc giả bộ tội nghiệp, Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh.
Mạnh Cổ cúi đầu nhìn chân Doãn Tắc: \\\Nể chân đau của cậu, tôi sẽ không so đo với cậu. Cậu khỏi nhanh lên, tôi đợi cậu\\\.
\\\Tôi cũng muốn mau khỏi lắm chứ, sốt ruột chết đi được, làm lỡ hết việc đại sự\\\. Doãn Tắc nhăn nhó, nhưng hôm nay Mạnh Cổ không có tâm tư đấu võ mồm với anh, anh ta liền đi ra ngoài.
Cao Ngữ Lam lôi Doãn Tắc ra khỏi phòng, để Trần Nhược Vũ thay quần áo và thu dọn đồ.
Trần Nhược Vũ không có nhiều đồ, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn xong rồi ngồi ngây người ở trên giường nhìn điện thoại di động. Cao Ngữ Lam đoán ra bạn đang nghĩ gì liền hỏi: \\\Cậu định nói với bố mẹ thế nào?\\\
\\\Phải nói thật thôi\\\. Trần Nhược Vũ cúi đầu: \\\Tớ đã lừa dối họ lâu như vậy, cùng lắm là bị mắng một trận\\\.
\\\Nhược Vũ\\\. Cao Ngữ Lam tiến lại gần bạn, vòng tay qua vai Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ ngả đầu vào người Cao Ngữ Lam, cất giọng khàn khàn: \\\Tớ chỉ buồn là tớ đã khiến bố mẹ thất vọng, tớ không những không sống tốt như tớ khoe khoang, tớ còn nói dối họ. Tề Na đi rêu rao ở khắp nơi, tớ không biết người khác nghĩ thế nào nữa. Cậu cũng biết thành phố của chúng ta nhỏ lắm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Nhỡ họ hàng láng giềng xa gần biết chuyện khiến bố mẹ tớ mất mặt, khiến bố mẹ tớ đau lòng thì phải sao?\\\
Cao Ngữ Lam cũng không biết phải làm thế nào, cô đột nhiên nhớ đến năm đó, cô thất bại trong tình yêu bỏ đi nơi khác để lại bố mẹ ở nhà, không biết bố mẹ cô có gặp phải chuyện khó xử? Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam bất giác cảm thấy rất buồn.
Hai cô gái ngồi im lặng ở đó, không ai nói một lời nào. Một lúc sau, Trần Nhược Vũ đột ngột ngồi thẳng lưng nói lớn tiếng: \\\Tớ nghĩ thông suốt rồi, tớ không thể tiếp tục như vậy\\\.
Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn cô, Trần Nhược Vũ nói tiếp: \\\Tớ phải nỗ lực làm việc, cố gắng trở thành nhân viên bán bảo hiểm số một, phải kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ tớ sống thoải mái, để con khốn Tề Na câm miệng, để những kẻ độc mồm độc miệng cuốn xéo\\\.
Trần Nhược Vũ nói rất hùng hồn, khiến Cao Ngữ Lam cũng bị ảnh hưởng, cô gật đầu tiếp lời: \\\Không sai, tớ cũng như vậy, tớ phải sống thật tốt, khiến những kẻ tiểu nhân cảm thấy khó chịu. Bọn họ khó chịu, trong lòng tớ sẽ rất sảng khoái\\\.
\\\Đúng rồi\\\. Trần Nhược Vũ vỗ tay đánh đét: \\\Chúng ta phải cố lên, nhất định không thể thua\\\. Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam, bỗng nhiên dùng bả vai huých vào người cô: \\\Này, vừa rồi ông chủ Doãn gọi cậu là bà xã, hai người đến đây rồi?\\\
\\\Đâu là đâu\\\. Cao Ngữ Lam đỏ mặt: \\\Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung\\\.
\\\Được rồi, tớ không nghĩ lung tung\\\. Trần Nhược Vũ tỏ ra nghiêm chỉnh: \\\Thời gian vừa qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Lam Lam, tớ nghĩ khi nào có dịp nghỉ phép về nhà, tớ sẽ nói rõ với bọn họ. Dù sao mọi người cũng không còn là bạn bè như trước kia, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng\\\.
Cao Ngữ Lam im lặng, từ từ quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ cùng nhìn cô chăm chú: \\\Lam Lam, tớ luôn cảm thấy tớ còn nợ cậu, tôi muốn kết thúc dứt điểm vụ này. Dù quyết định của tớ đã muộn màng, tớ có nói ra cũng không thể vãn hồi danh dự của cậu, nhưng vì tớ nợ cậu nên tớ nhất định phải giúp cậu lên tiếng. Làm vậy, tớ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn\\\.
Cao Ngữ Lam rất xúc động, cô luôn thấy trong lòng cô còn thiếu thiếu một thứ gì đó. Bây giờ cô mới hiểu ra, cô vẫn chưa đòi lại công bằng cho bản thân. Cô than thân trách phận, cô phẫn nộ đau khổ, nhưng cô chưa đứng ra rửa nỗi oan của mình.
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam đứng phắt dậy: \\\Nhược Vũ, cậu nói đúng lắm, dù sự việc này đã qua lâu rồi, có rất nhiều thứ không thể nào quay trở lại như cũ, nhưng tớ không thể để con tiểu nhân Tề Na và tên bạc tình Trịnh Đào sống yên ổn. Bọn chúng còn nợ tớ một sự thật, nhất định phải bắt chúng phun ra, để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của chúng\\\.
Trần Nhược Vũ cũng đứng dậy: \\\Tớ ủng hộ cậu\\\.
Cao Ngữ Lam trong lòng tràn đầy quyết tâm: \\\Nhược Vũ, chúng ta hãy sống thật tốt, cố gắng tạo dựng sự nghiệp ở thành phố A, sau đó chúng ta quay về vạch trần bộ mặt thật của đám Tề Na. Chúng ta phải sống hạnh phúc, cho chúng buồn bực chết đi được\\\.