Hai cô gái tràn đầy tinh thần quyết thắng đi ra khỏi phòng bệnh, khiến hai người đàn ông vừa đứng đợi bên ngoài cửa bệnh viện vừa \\\đấu võ mồm\\\ hết sức kinh ngạc.
\\\Hai người bị trúng tà ở trong phòng bệnh đấy à?\\\ Doãn Tắc nhíu mày hỏi.
Cao Ngữ Lam đập vào vai anh: \\\Lại nói linh tinh rồi, bọn em chỉ là quy hoạch lại mục tiêu cuộc đời\\\. Trần Nhược Vũ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu lia lại.
Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam vào lòng: \\\Em còn cần quy hoạch sao? Mục tiêu cuộc đời em chính là anh còn gì. Em mau đem nhẫn ra trói chặt anh đi, làm một mẻ khỏe cả đời, mục tiêu đạt được, trong lòng yên tâm\\\.
\\\Không được\\\. Cao Ngữ Lam nhét cây nạng vào tay anh: \\\Em phải trả sạch món nợ cũ, phát triển sự nghiệp, làm một người phụ nữ tự cường tự tôn. Sau đó em mới suy tính đến anh\\\.
\\\Ôi trời...\\\ Doãn Tắc bi ai: \\\Lúc em cự tuyệt anh một cách vô tình, em đã trở thành người tự cường tự tôn rồi\\\.
Trần Nhược Vũ cười lớn: \\\Lam Lam, tự cường tự tôn gì đó hãy để tớ phấn đấu, còn cậu chỉ cần trả sạch món nợ cũ, giải quyết \\\Phiếu ăn\\\ là được rồi\\\.
\\\Nghe này, nghe này, một sự hình dung thông minh biết bao\\\. Lời của Trần Nhược Vũ khiến Doãn Tắc rất hưng phấn: \\\Phiếu ăn là một thứ vô cùng quan trọng, tôi thích cách xưng hô này. Phiếu ăn của Lam Lam, nghe hay quá đi\\\.
\\\Anh đừng bày trò nữa\\\. Cao Ngữ Lam buồn cười nhưng cố nhịn lên tiếng giáo huấn anh: \\\Ở đây là bệnh viện, anh nghiêm túc một chút đi\\\.
\\\Anh nghiêm chỉnh đấy chứ. Phiếu ăn là một chủ đề vô cùng nghiêm túc, vừa xâu xa vừa nhiều hàm ý\\\. Doãn Tắc nghiêm mặt: \\\Em mau đi mua nhẫn cho \\\Phiếu ăn\\\, rồi mau cưới \\\Phiếu ăn\\\ về nhà. Còn bây giờ, em mau cho \\\Phiếu ăn\\\ một cái...\\\. Nói đến đây, Doãn Tắc chu môi làm động tác hôn.
Cao Ngữ Lam quả thật muốn cho Doãn Tắc một chưởng, người này hay diễn trò quá. Nhưng cô chưa kịp ra tay, Mạnh Cổ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: \\\Đít gà con\\\.
Doãn Tắc quay sang trừng mắt với Mạnh Cổ: \\\Mông lạnh, cậu cô đơn rồi à?\\\ Nên mới cố nghĩ ra một biệt hiệu tương xứng với biệt hiệu của anh ta?
Mạnh Cổ thản nhiên rút điện thoại, tìm biểu tượng chu môi rồi đưa cho Doãn Tắc xem: \\\Rất giống đít gà con bị vặt trụi lông đúng không?\\\.
Doãn Tắc nhìn đăm đăm vào màn hình di động, nói không nên lời. Cao Ngữ Lam hiếu kỳ, cầm điện thoại xem rồi bật cười ha ha. Trần Nhược Vũ cũng xán đến xem, sau đó liếc Doãn Tắc và phì cười.
Doãn Tắc lấy hết sức trừng mắt với Mạnh Cổ rồi hừ một tiếng: \\\Lần này cậu thắng, sức tưởng tượng quá tà ác, không ai địch nổi\\\.
Mạnh Cổ mỉm cười cầm điện thoại bỏ vào túi. Doãn Tắc tỏ ra không phục, nhưng anh giục Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ ra về, nói là mau về nhà thương lượng vụ \\\Phiếu ăn\\\. Hai cô gái khoác tay nhau đi trước, Mạnh Cổ và Doãn Tắc đi sau, hai người đàn ông vừa đi vừa đấu mồm tới tận ngoài cổng bệnh viện, một vòng đua tranh mới vẫn chưa phân biệt thắng bại.
Mạnh Cổ đi lấy xe, Trần Nhược Vũ nhân cơ hội này gọi điện thoại cho công ty, thông báo cô đã xuất viện và nói cô sẽ đi làm ngay...Đồng nghiệp cho Trần Nhược Vũ biết, người khách hàng lần trước cô ra mặt đòi công bằng vừa gọi điện đến công ty vì số điện thoại cũ của Trần Nhược Vũ gọi mãi không thông, do đó anh ta mới tìm đến công ty. Nhưng đối phương không nói rõ là chuyện gì nên đồng nghiệp đã cho anh ta số điện thoại mới của Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ vừa định gọi điện thoại cho người khách hàng đó, không ngờ anh ta lại gọi đến trước. Đúng lúc này, Mạnh Cổ lái xe đến, Doãn Tắc cà nhắc cà nhắc lên xe, Cao Ngữ Lam đứng đợi Trần Nhược Vũ gọi xong điện thoại.
Trần Nhược Vũ nói chuyện điện thoại một lúc, trong khi nói chuyện mắt cô đột nhiên đỏ hoe khiến Cao Ngữ Lam hơi lo lắng. Nào ngờ Trần Nhược Vũ vừa cúp điện thoại lập tức ôm chặt lấy cô: \\\Lam Lam, khách hàng nói sẽ giới thiệu bạn bè của anh ta mua bảo hiểm của tớ. Anh ta nói bỏ tiền ra mua một loại bảo hiểm không khó, nhưng có sự quan tâm và giúp đỡ chân thành không dễ chút nào. Anh ta nói cám ơn tớ. Lam Lam, tớ vui quá, tớ thật sự rất vui. Tớ từng nói chuyện gì cũng có nhân quả đúng không? Bán bảo hiểm chẳng có gì là xấu, tớ thích công việc này. Lam Lam, tớ vui quá\\\.
Hai cô gái nhảy cẫng lên cười rạng rỡ, Mạnh Cổ thò đầu ra gọi: \\\Mau lên xe rồi tính sau\\\.
Thế là hai cô gái tâm trạng vẫn còn đầy xúc động lên ô tô. Trên suốt đường đi, họ không ngừng nói về ước mơ nghề nghiệp, một người giơ nắm đấm lên thề sẽ trở thành No.1 của giới bảo hiểm, để bố mẹ nở mày nở mặt, một người nói sẽ biến Tùy Tâm Uyển thành salon nổi tiếng, kiếm nhiều tiền hơn cả nhà hàng \\\Thực\\\.
Hai anh chàng \\\Mông đít\\\ ngồi ở phía trước hoàn toàn bị lãng quên, không thể nói chen vào dù chỉ một câu. Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau và thở dài đau khổ.
Gần đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam quay sang nói: \\\Nhược Vũ, cậu vừa xuất viện, không có ai chăm sóc thì không tiện lắm, hay là cậu dọn đến nhà tớ ở đi!\\\
\\\Còn anh thì sao?\\\ Không đợi Trần Nhược Vũ lên tiếng, Doãn Tắc vội mở miệng.
\\\Anh hãy quay về ngôi nhà lớn của anh ấy\\\.
\\\Không về, anh thích nhà nhỏ hơn\\\.
\\\Mặc kệ anh\\\.
Doãn Tắc tỏ ra rất không hài lòng, nhưng đôi tình nhân còn chưa kịp cãi nhau, Trần Nhược Vũ nói xen vào: \\\Không cần, không cần đâu, tớ và một người nữa thuê chung phòng, chẳng lo không có ai ở bên cạnh, hai người đừng mất hòa khí vì chuyện này. Tớ rất ổn, cậu không cần bận tâm\\\.
Cao Ngữ Lam còn muốn nói điều gì đó, Doãn Tắc liền cười híp mắt: \\\Bạn Nhược Vũ, tôi ngày càng thích bạn rồi\\\.
\\\Đừng khách sáo, ông chủ Doãn đã có con mắt sáng suốt nhìn ra anh tài, vậy thì xin hãy giúp anh tài một tay có được không?\\\ Trần Nhược Vũ mỉm cười, không khách khí đưa ra đề nghị: \\\Tôi muốn để một số tài liệu quảng cáo bảo hiểm và danh thiếp của tôi ở nhà hàng của ông chủ Doãn, ông chủ Doãn nhất định sẽ đồng ý đúng không?\\\
Nụ cười trên gương mặt Doãn Tắc cứng lại: \\\Cô đúng là một con sư tử biết há to miệng\\\.
\\\Đâu có, đâu có\\\. Trần Nhược Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi: \\\Tôi chỉ là để một ít tư liệu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông chủ Doãn. Tôi vì tình bạn nhượng bộ một chút, đổi lấy việc có ích cho sự nghiệp cũng không phải quá đáng đúng không nào?\\\
\\\Đúng, không quá đáng\\\. Doãn Tắc nghiến răng.
Thế là hai bên trao đổi điều kiện thành công, Doãn Tắc lại được sống ở nhà Cao Ngữ Lam như mong muốn.
Có điều Cao Ngữ Lam không có thời gian và tâm trí ân ân ái ái với anh, trong lòng cô tràn ngập một bầu nhiệt huyết đối với sự nghiệp. Cô bắt đầu định ra phương án kinh doanh Tùy Tâm Uyển. Cô đi sâu tìm hiểu nghiệp vụ và nguồn tài nguyên của nông trường và nhà hàng Thực, cô còn đi hết các salon đặc sắc, tương đối nổi tiếng trong thành phố để khảo sát nghiệp vụ.
Chân Doãn Tắc vẫn còn đau nên anh không thể ngày ngày đi theo Cao Ngữ Lam, nhưng anh điều xe và cử một người làm tài xế riêng đưa Cao Ngữ Lam đi khắp nơi. Mỗi tối khi Cao Ngữ Lam trở về, Doãn Tắc lại cằn nhằn anh bị lạnh nhạt, nhân tiện hỏi Cao Ngữ Lam lúc nào mới chịu kết hôn với anh.
\\\Anh làm gì mà gấp thế? Em mới bắt đầu yêu đương thôi mà\\\. Đây là câu trả lời vạn năm như một của Cao Ngữ Lam.
\\\Có người chê anh đã 30 tuổi rồi, nếu cứ trì hoãn mãi, anh càng già hơn, người ta không cần anh nữa thì sao?\\\
\\\Nói bậy\\\. Cao Ngữ Lam đang đi ra khỏi một quán nước, cô vừa nảy ra ý tưởng mới nên tâm trạng rất tốt. Vì vậy khi Doãn Tắc gọi điện thoại đến nói chuyện đông chuyện tây với cô, cô cũng có nhã hứng hầu chuyện anh.
\\\Vậy thì sau này em không được sờ nếp nhăn trên mắt anh, chỗ đó vốn không có nếp nhăn, bị em sờ nhiều thành ra nhăn nheo như ông già\\\. Doãn Tắc oán trách: \\\Em không được nhắc đến tuổi của anh, cũng không được nhắc đến tuổi của em. Còn nữa, bao giờ em mới đưa anh về nhà gặp nhạc phụ nhạc mẫu?\\\
\\\Anh khoa trương quá đi, đừng có sốt ruột như vậy mà\\\. Cao Ngữ Lam trả lời: \\\Đợi em bận xong vụ này rồi tính sau\\\.
\\\Thế thì em còn bận lâu lắm\\\.
\\\Anh đừng nói với giọng \\\oán chồng\\\ như vậy, là anh mời em làm cửa hàng trưởng, em phải làm thật tốt anh mới có thể kiếm tiền đúng không nào?\\\
\\\Em chịu làm bà xã của anh còn lời hơn kiếm tiền ấy chứ\\\. Doãn Tắc cười nhăn nhở: \\\Em dám kêu anh \\\oán chồng\\\ nữa, em thừa nhận anh là chồng của em thì được rồi. Nhưng vì anh là một người đàn ông vừa yếu đuối vừa không có cảm giác an toàn nên cần đến sự bảo đảm của pháp luật. À đúng rồi, anh còn một tin vui muốn báo cáo với em\\\.
\\\Gì cơ?\\\
\\\Chân anh không đau nữa\\\.
\\\Tốt quá, thế thì anh dọn về nhà đi\\\.
\\\Giời ơi, em nhẫn tâm quá\\\. Doãn Tắc lại bắt đầu diễn trò: \\\Anh khẩn cầu em, em hãy tàn nhẫn thêm một chút nữa, mau quay về đánh đập chà đạp anh đi\\\.
Cao Ngữ Lam đỏ mặt: \\\Anh đừng có bày trò\\\.
Doãn Tắc cười ha ha: \\\Vậy thì em mau về đi\\\.
\\\Em muốn về quán một chuyến\\\
\\\Thôi đừng đi nữa, mau về nhà đi. Chẳng phải em khảo sát xong rồi sao? Có ý tưởng gì mới mau về đây thảo luận với anh xem nào\\\. Tóm lại là ông chủ Doãn muốn dỗ Cao Ngữ Lam về nhà.
\\\Được rồi, em sẽ về ngay đây\\\. Cao Ngữ Lam nhận lời, cô nói với anh thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Sau đó, cô lên chiếc xe ô tô đậu sẵn bên lề đường chờ cô.
Tiểu Phương, người lái xe hỏi Cao Ngữ Lam: \\\Chị Lam bây giờ đã về nhà chưa ạ? Vừa rồi đại ca có gọi điện hỏi em?\\\
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, anh chàng vô lại nhà cô phiền phức quá đi, xem ra không thể để anh nhàn rỗi, đàn ông một khi nhàn rỗi là thích kiểm tra này nọ. Cô vừa nói với Tiểu Phương muốn về nhà, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.
Cao Ngữ Lam lấy điện tho�
Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh - Viptruyen.pro Wapsite đọc truyện lớn nhất Việt Nam
Chương 47 : Bạn gái
Cao Ngữ Lam về đến nhà, Doãn Tắc hớn hở ra đón: \\\Em yêu, em về rồi à, chồng em ở nhà một mình cô đơn quá\\\.
Cao Ngữ Lam không lên tiếng. Sau khi nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ, tâm trạng cô rất tệ nên lúc này cô không có tâm trạng đối đáp với Doãn Tắc. Cô cởi giày, ném túi xách xuống ghế rồi ôm chặt lấy Doãn Tắc, ở trong lòng anh không muốn nhúc nhích.
Những lúc buồn chỉ vòng tay ôm của Doãn Tắc là dễ chịu nhất.
\\\Sao vậy em?\\\ Doãn Tắc vỗ vai cô, đưa cô đi đến bên ghế sofa, cả hai ngồi ôm nhau trên ghế sofa.
Cao Ngữ Lam lắc đầu, ôm chặt Doãn Tắc mà không lên tiếng.
Doãn Tắc cũng không truy vấn, chỉ im lặng ôm cô và hôn lên tóc cô.
Một lúc sau, Cao Ngữ Lam đột ngột mở miệng: \\\Doãn Tắc, em biết trên đời này không thiếu những kẻ tồi tệ thích bịa đặt hay phao tin đồn nhảm thọc gậy bánh xe, nhưng em không thể ngờ một người bạn của em lại xấu xa ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa người bạn đó còn chơi với em từ nhỏ đến lớn, anh thử nói xem cuộc đời sao lại như vậy?\\\
Cao Ngữ Lam vừa nói xong, Doãn Tắc liền cốc nhẹ lên đầu cô một cái: \\\Mới tý tuổi đầu ra vẻ thâm trầm làm gì chứ. Người ở độ tuổi của em chưa đến lượt cảm thán về cuộc đời đâu. Đợi tới khi nào em đầu bạc răng long không đi nổi nữa, chúng ta sẽ lại cùng nhau ngồi trên ghế sofa như bây giờ thảo luận chuyện cuộc đời\\\.
Cao Ngữ Lam trề môi, ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, cô giơ tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên mắt anh.
\\\Này, chẳng phải đã nói là em không được phép sờ vào nếp nhăn của anh?\\\.
Vẻ mặt và ngữ khí của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy buồn cười. Doãn Tắc cắn tay cô, cô liền rụt tay lại và tiếp tục rúc vào lòng anh.
Doãn Tắc ôm chặt lấy cô, cả hai đều không lên tiếng. Một lúc sau, chuông điện thoại của Doãn Tắc reo vang, Cao Ngữ Lam đẩy anh: \\\Điện thoại của anh kìa\\\.
\\\Ừ\\\
\\\Mau đi nghe điện thoại đi\\\.
\\\Em yêu, khi trọng lượng cả người em đè nặng xuống đùi anh, em đừng phát mệnh lệnh di chuyển có được không?\\\
\\\Go, go, go\\\. Cao Ngữ Lam cố tình trêu anh.
\\\Thế thì em phải \\\go\\\ trước đã\\\.
\\\No, no, no\\\. Cao Ngữ Lam thật sự không muốn động đậy. Cô vừa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người bị bế lên không trung. Cao Ngữ Lam giật mình hét lớn, Doãn Tắc cười ha hả, bế cô đi vào phòng ngủ rồi ném cô xuống giường. Sau đó anh cầm điện thoại, nghe đầu bên kia nói vài câu và trả lời \\\được thôi\\\.
Doãn Tắc cúp điện thoại, nằm xuống giường cù Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam cười lăn cười lộn, né bên này tránh bên kia. Hai người vui đùa một lúc, Doãn Tắc dừng lại, giơ tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Cao Ngữ Lam rồi thơm vào má cô: \\\Em xem đi, em cười đẹp biết bao nhiêu, có tinh thần biết bao. Em đừng bực tức trong lòng nữa, trên đời này kiểu gì cũng có người khiến em không vui, em hãy mặc kệ họ, cứ sống tốt cuộc sống của mình, nghĩ đến những chuyện vui vẻ là được\\\.
Cao Ngữ Lam mỉm cười gật đầu: \\\Doãn Tắc, anh nhất định không lừa dối em và ức hiếp em như mấy kẻ khốn khiếp kia đúng không?\\\
\\\Tất nhiên rồi, cô ngốc ạ\\\. Doãn Tắc cúi đầu cắn vào môi cô rồi hôn cô.
\\\Doãn Tắc...\\\ Cao Ngữ Lam ôm chặt người anh. Người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu cô, bảo vệ cô, khích lệ cô thoát khỏi đáy vực, khiến cô ngày càng trầm luân, quyến luyến anh, dựa dẫm vào anh.
Doãn Tắc tiếp tục hôn cô, không nỡ buông tay. Cao Ngữ Lam lại sờ vào nếp nhăn trên khóe mắt anh, anh cười với cô khiến nếp nhăn càng sâu hơn.
\\\Đã nói là không được sờ rồi mà\\\. Doãn Tắc nằm đè lên người cô không muốn động đậy: \\\Đáng tiếc quá, chúng ta phải ra ngoài rồi\\\.
\\\Đi đâu cơ?\\\
\\\Doãn Thù mời chúng ta ăn cơm. Con bé nói hôm nay đi shopping, nhân tiện mua ít quà cho mọi người, có cả quà của em nữa đấy\\\.
\\\Em cũng có à? Em gái anh khách sáo quá\\\.
\\\Ừ, nhưng anh không muốn đi đâu hết\\\.
Cao Ngữ Lam đẩy người anh: \\\Anh dậy đi, người anh nặng quá\\\.
\\\Nặng gì mà nặng, em cần phải rèn luyện thêm mới được\\\.
\\\Rèn luyện cái đầu anh, mau dậy đi. Em gái anh mời đi đâu ăn cơm? Nhà hàng Thực phải không?\\\
\\\Con bé mời cơm tất nhiên là không phải ở nhà hàng Thực rồi, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng thời gian gần đây. Anh vừa vặn cũng muốn đến đó khảo sát xem sao\\\.
\\\Em gái anh cố tình chọn chỗ đó à? Cô ấy tốt với anh thật đấy\\\.
\\\Em ghen đấy à?\\\. Doãn Tắc nở nụ cười gian tà: \\\Em yên tâm đi, cả tấm thân và trái tim của anh đều thuộc về em\\\. Doãn Tắc nằm thẳng người giang hai tay: \\\Mau tới đây giày vò anh đi, nhanh lên, cứu mạng...\\\
Cao Ngữ Lam đánh mạnh vào người Doãn Tắc: \\\Đừng làm loạn nữa, anh mau dậy chuẩn bị đi\\\.
\\\Đúng rồi, anh còn phải đi đón chị gái anh và Nựu Nựu nữa\\\. Nựu Nựu hôm nay tham gia một hoạt động thiếu nhi ở trường mẫu giáo. Doãn Tắc thở dài: \\\Em yêu, đường tình của anh trắc trở quá, đúng không em?\\\.
\\\Anh nói đến tà tâm của anh đấy à?\\\. Cao Ngữ Lam một câu trúng trọng tâm, Doãn Tắc ưỡn người: \\\Vẫn là em hiểu anh nhất\\\. Hai người lại cười đùa một lát mới ra khỏi cửa.
Nhà hàng Doãn Thù chọn quả là rất tuyệt, Doãn Tắc gọi món cũng tương đối có trình độ, Nựu Nựu xếp quyển thực đơn thành một dãy rồi chỉ này chỉ nọ như tiểu hoàng hậu, khiến mấy người lớn cười ồ.
Doãn Thù mua váy áo cho Nựu Nựu, mua một đôi giày cho Doãn Tắc và mua bộ dưỡng da cao cấp cho Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam. Lúc nhận quà, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất ngại ngùng. Cô nghĩ cô và Doãn Thù mới chính thức gặp nhau hai lần, lần nào cũng là người ta tặng quà cho cô, còn cô chẳng tặng người ta thứ gì.
Doãn Tắc giúp Cao Ngữ Lam nhận quà, nói trước sau gì Doãn Thù cũng gọi cô là chị dâu, người một nhà nhận quà không sao cả. Doãn Thù tỏ ra rất vui, mở miệng gọi Cao Ngữ Lam \\\chị dâu\\\ thật.
Mọi người nói nói cười cười, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Giữa chừng, Cao Ngữ Lam đi nhà vệ sinh. Khi quay trở lại phòng riêng, Cao Ngữ Lam tình cờ nhìn thấy bóng lưng Doãn Thù qua cửa kính.
Bàn tay đang đẩy cửa của Cao Ngữ Lam dừng lại ngay tức khắc, một hình ảnh lóe lên trong đầu óc cô, đó là tấm ảnh hại cô bị công ty đuổi việc, bóng lưng của người được Ôn Sa nhìn bằng ánh mắt thâm tình...Cao Ngữ Lam hóa đá ở ngoài cửa, trí nhớ của cô thật ra không tốt lắm, nhưng chuyện này để lại ấn tượng quá sâu sắc, cô cảm thấy chắc cô không nhận nhầm.
Cách một lớp cửa kính, bóng lưng của người ở bên trong mờ mờ ảo ảo, thành ra có hiệu quả rất giống bóng lưng trên tấm ảnh. Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng này cô đã có cảm giác rất quen thuộc, hóa ra là như vậy.
Cao Ngữ Lam đứng ở ngoài một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đẩy cửa đi vào trong. Cô không biết đóng kịch nên tâm trạng đều thể hiện ra nét mặt. Doãn Tắc kéo tay cô, hỏi với giọng đầy quan tâm: \\\Em sao vậy, người khó chịu à?\\\
Cao Ngữ Lam miễn cưỡng gật đầu: \\\Vâng, hình như đau dạ dày\\\.
\\\Đau dạ dày?\\\ Doãn Tắc giơ tay ấn vào dạ dày của cô: \\\Chỗ này sao?\\\
Cao Ngữ Lam không dám nhìn Doãn Thù, chỉ gật đầu: \\\Ừ\\\
\\\Em đáng thương quá\\\. Doãn Tắc hôn lên thái dương cô: \\\Quả nhiên cứ phải anh đích thân nấu ăn cho em mới được. Em xem, em ăn đồ do người khác làm là đau dạ dày ngay\\\. Anh nói đùa nhằm mục đích giúp Cao Ngữ Lam thả lỏng tinh thần. Doãn Tắc nắm tay cô: \\\Dạ dày có đau lắm không? Có cần đi khám bác sỹ không?\\\
\\\Không cần đâu, bây giờ em thấy đỡ hơn rồi\\\. Cao Ngữ Lam cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn ăn, trong lòng cô rất hỗn loạn.
Doãn Thù ngồi gần cửa ra vào, lúc này đã đứng dậy đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ rót cốc nước nóng, cô đưa cốc nước cho Cao Ngữ Lam và cất giọng dịu dàng: \\\Chị uống ít nước nóng đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn\\\.
\\\Chị không sao\\\. Cao Ngữ Lam ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy quan tâm của Doãn Thù. Không hiểu vì nguyên nhân gì cô đột nhiên mở miệng hỏi: \\\Đúng rồi, em bằng tuổi chị phải không? Em có bạn trai chưa?\\\
Mấy người lớn ở trong phòng sững sờ, Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, đưa mắt qua Doãn Ninh rồi quay lại nhìn Doãn Thù đang đỏ bừng mặt.
\\\Em, em...\\\ Doãn Thù lắp bắp: \\\Em vẫn chưa có bạn trai\\\.
Cao Ngữ Lam gật đầu không lên tiếng, cô cầm cốc nước đưa lên miệng để che dấu sự ngượng ngùng của mình. Cô làm sao vậy? Nếu người phụ nữ được bảo vệ đó chính là Doãn Thù, cô có thể làm gì hơn?
Bữa ăn kết thúc trong không khí hơi tế nhị, Cao Ngữ Lam cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng không biết có phải vì cô có tật giật mình hay là vì cô đặt câu hỏi vừa rồi nên cô có cảm giác bầu không khí không vui vẻ như trước.
Sau bữa ăn, Doãn Tắc đưa mọi người về nhà. Nựu Nựu hỏi một cách nghiêm túc: \\\Cậu không về nhà sao ạ?\\\
\\\Gần đây cậu sống ở một nhà khác\\\. Doãn Tắc trả lời.
Chương 48 : Đồ đáng ghét
Doãn Tắc ngẩn người, anh tắt máy xe ô tô rồi từ từ quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, vài giây sau mới lên tiếng: \\\Anh biết\\\.
Cao Ngữ Lam đờ ra một lúc, cô nhìn thẳng vào anh, mãi mới thốt ra hai từ: \\\Là ai?\\\
Doãn Tăc gõ gõ ngón tay lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: \\\Chúng ta vào nhà rồi nói sau được không em?\\\
Cao Ngữ Lam mở miệng định nói điều gì đó nhưng cô lại thôi. Cô gật đầu, hai người xuống xe đi lên thang máy, Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam, cô cũng không cự tuyệt.
Vào nhà, hai người ngồi xuống ghế sofa, Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tay cô: \\\Em có muốn uống chút nước nóng không?\\\
Cao Ngữ Lam lắc đầu, Doãn Tắc lại hỏi: \\\Sao hôm nay em đột nhiên nhắc đến chuyện này?\\\
\\\Tại sao trước đây anh không nói với em là anh biết?\\\
\\\Em có hỏi anh đâu\\\. Doãn Tắc nói: \\\Việc này không quan trọng, chỉ là em không hỏi anh, anh cảm thấy anh không nên chủ động nhắc đến thì hơn\\\.
\\\Tại sao?\\\
\\\Bởi vì điều đó liên quan đến chuyện riêng tư của một cô gái\\\.
Trong lòng Cao Ngữ Lam nhói đau, rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà người cô yêu lại nói vì muốn bảo vệ chuyện riêng tư của người khác che dấu cô một việc rất quan trọng đối với cô.
Cao Ngữ Lam cúi đầu không lên tiếng, Doãn Tắc kéo cô vào lòng: \\\Em giận anh vì chuyện này?\\\
Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô không hình dung nổi cảm xúc trong lòng cô ở thời điểm hiện tại. Thật ra dù cô biết bạn gái của Ôn Sa là ai thì cũng thay đổi được điều gì? Thậm chí trước đó cô cũng có quan tâm đến bạn gái Ôn Sa là ai đâu, mặc kệ cô ta là ai đều chẳng can hệ gì tới cô.
Nhưng không quan hệ gì đến cô và giấu giếm cô là chuyện hoàn toàn khác nhau, cô không thể nào khống chế tâm trạng buồn bã của mình, bạn trai cô coi trọng người con gái khác còn hơn cô. \\\Nếu em và người đó cùng bị rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?\\\
Doãn Tắc không trả lời Cao Ngữ Lam, chỉ thấy bờ ngực nơi cô tựa vào hơi rung lên, Cao Ngữ Lam cau mày ngẩng đầu nhìn, thì ra Doãn Tắc đang cười không ra tiếng.
Cao Ngữ Lam nghiến răng đánh anh một phát: \\\Buồn cười lắm sao?\\\
\\\Em hỏi câu vừa nhàm vừa chẳng mới mẻ, anh không buồn cười mới lạ\\\. Doãn Tắc véo mũi cô: \\\Tại sao một vấn đề nghiêm túc qua em lại trở nên biến điệu như vậy?\\\
Cao Ngữ Lam đấm mạnh anh: \\\Đừng đánh trống lảng, em thích hỏi câu này đấy. Anh quan tâm đến chuyện riêng tư của cô ấy, còn tâm trạng của em thì sao? Anh biết rõ Ôn Sa rất đáng ghét đúng không, là cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi hại em bị mất việc, hủy hoại thanh danh của em. Cô ta nói cô ta muốn bảo vệ người cô ta yêu, vậy thì em cũng có quyền được biết em bị tai vạ bởi người nào?\\\
\\\Được, anh trả lời câu hỏi của em. Trước khi em có cơ hội rơi xuống nước, anh sẽ dạy em biết bơi\\\.
\\\Đây là giả thiết khác rồi, giả thiết em biết bơi trước khi rơi xuống nước, nhưng không phải là câu anh cứu ai mà em hỏi\\\.
Doãn Tắc lại cười cười rồi thơm lên mặt cô: \\\Cô bé này thông minh thật đấy\\\.
Cao Ngữ Lam hừ một tiếng: \\\Anh hãy trả lời em một lần nữa đi, để em xem suy nghĩ của anh như thế nào\\\.
\\\Anh vẫn là đáp án cũ, anh sẽ dạy em biết bơi trước em rơi xuống nước\\\.
\\\Nếu em vẫn không biết bơi thì sao?\\\
\\\Thế thì em không đáng để anh yêu\\\. Câu trả lời của Doãn Tắc rất nhẹ, nhưng lại là một cú đánh mạnh vào tim Cao Ngữ Lam. Cô trừng mắt với anh, còn anh thì mỉm cười nhìn cô.
\\\Một người chỉ thỏa mãn với hiện trạng không biết bơi mà không chịu cố gắng học hỏi, trong khi đó cứ băn khoăn chuyện người khác có đi cứu mình hay không. Em thử nói xem, loại người này có đáng được yêu hay không?\\\
Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc một hồi, cô đột nhiên đấm anh: \\\Anh là kẻ đáng ghét nhất, đáng ghét nhất\\\.
\\\Ừ, anh đáng ghét nhất\\\. Doãn Tắc ôm cô vào lòng: \\\Tâm trạng em đỡ hơn chút nào chưa?\\\
\\\Chưa\\\. Cao Ngữ Lam giở thói con nít.
\\\Vậy anh hát cho em nghe nhé\\\.
\\\Không cần\\\.
\\\Nhảy múa thì sao?\\\
\\\Cũng không cần\\\.
\\\Vậy em muốn anh làm gì?\\\
\\\Là Doãn Thù đúng không?\\\. Cao Ngữ Lam hỏi thẳng: \\\Cô ấy và Ôn Sa là một đôi đúng không?\\\
Doãn Tắc nghiêm nghị: \\\Thảo nào trong bữa cơm tối nay anh thấy em rất lạ\\\.
\\\Doãn Tắc, em biết cả rồi, vì vậy anh hãy chiếu cố đến tâm trạng muốn tìm hiểu chân tướng sự việc của em đi, điều này hoàn toàn không đi ngược lại tâm ý bảo vệ chuyện riêng tư của cô ấy\\\.
Doãn Tắc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: \\\Thật ra anh cũng vô tình phát hiện, lúc bố anh qua đời, con bé mới học năm đầu cấp hai. Mẹ con bé vô cùng phẫn nộ khi biết tin bố anh đưa mẹ anh đi hóng gió nên mới gặp tai nạn và qua đời, bà ta quản lý Doãn Thù rất chặt. Anh nghĩ Doãn Thù cô độc và thiếu tình yêu thương của mọi người, con bé lại có tính cách hướng nội, hay thẹn thùng, chẳng bao giờ tiếp xúc với người khác giới nên mới thành ra như vậy\\\.
Doãn Tắc xua tay: \\\Đây cũng chỉ là suy đoán của anh, không phải trọng điểm. Tóm lại, một lần anh vô tình bắt gặp con bé có hành động thân mật với một cô gái ở quán bar, anh mới biết chuyện này. Doãn Thù lúc đó cũng thấy anh, con bé cầu xin anh giữ bí mật giúp nó. Tuy Doãn Thù và anh không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết, bố qua đời từ khi còn nhỏ nên anh rất thương con bé, anh đã giữ bí mật giúp Doãn Thù. Thế là con bé cảm thấy anh là người có thể tâm sự, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình, con bé đều kể chuyện tình yêu với anh. Một lần, Doãn Thù nói con bé gặp được người yêu nhất trên đời này, người đó tên là Ôn Sa, làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn\\\.
Kể đến đây, Doãn Tắc dừng lại. Thấy vẻ mặt không vui của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc véo má cô rồi nói tiếp: \\\Sau đó một buổi tối anh gặp lại cô gái say rượu đáng yêu mà anh luôn nhớ đến. Ngày hôm sau, cô ấy nước mắt ngắn nước mắt dài lôi ra hai tấm danh thiếp, cho biết một người phụ nữ tên Ôn Sa đã hại cô ấy. Anh cầm lên xem, chính là tập đoàn Hằng Viễn. Vì vậy anh mới đi tìm Ôn Sa, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?\\\.
\\\Vì vậy anh không phải vì em mới đi tìm Ôn Sa, anh là vì Doãn Thù?\\\. Cao Ngữ Lam cất cao giọng: \\\Anh giả làm bạn trai của em để bao che cho cô ấy?\\\
\\\Nói bậy, anh vì cả hai người mới đi tìm Ôn Sa\\\. Doãn Tắc xoa đầu Cao Ngữ Lam: \\\Sau đó anh nói cho Doãn Thù biết, anh yêu cô gái bị Ôn Sa hại đến mất việc, Doãn Thù cảm thấy rất có lỗi với em. Nhưng con bé cho rằng tình cảm kiểu này người bình thường khó có thể chấp nhận, con bé đã chịu không ít sự kỳ thị của mọi người, Doãn Thù sợ em coi thường con bé, vì vậy con bé yêu cầu anh giữ kín miệng. Anh định từ từ sẽ nói cho em biết sau, vì dù sao sau này chúng ta kết hôn, em và Doãn Thù sẽ thường xuyên qua lại, chuyện của con bé chắc chắn không dấu nổi em. Anh tính đợi Doãn Thù đồng ý rồi sẽ nói cho em biết\\\.
Lời giải thích của Doãn Tắc hoàn toàn hợp tình hợp lý, Cao Ngữ Lam không thể phản bác điều gì, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực trong lòng. Sao có thể trùng hợp như vậy, tất mọi chuyện xoay một vòng rồi lại quay về quỹ đạo của nó. Cô bị bạn gái của Doãn Thù vu khống và bị mất việc làm, đúng buổi tối hôm đó, cô đánh anh trai Doãn Thù, còn khiến người ta mò đến tận nhà.
Lẽ nào đây chính là duyên phận? Nhưng nhiều rắc rối như vậy, liệu có vấn đề gì không?
Đúng lúc này Doãn Tắc hỏi: \\\Sao em biết là Doãn Thù?\\\ Đến Doãn Ninh anh còn dấu, làm sao Cao Ngữ Lam biết được?
\\\Bóng lưng của cô ấy rất giống người ở trên tấm ảnh. Hơn nữa hôm nay em tình cờ nhìn thấy Ôn Sa và một cô gái đứng ở trên đường. Cô gái đó mặc đồ giống Doãn Thù, bóng lưng cũng rất giống\\\.
Doãn Tắc thở dài: \\\Em đã biết rồi thì xin em hãy coi như không có gì xảy ra trước mặt Doãn Thù. Con bé rất để tâm đến chuyện này, anh không muốn con bé bị tổn thương\\\.
Cao Ngữ Lam cụp mi mắt, trong lòng vô cùng không vui.
Suốt buổi tối Cao Ngữ Lam như người mất hồn, Doãn Tắc vừa ôm cô vừa dỗ cô đi ngủ. Anh cắn tai cô nói nếu cô vì chuyện Doãn Thù mà giận anh thì anh cũng sẽ tức giận.
Sáng hôm sau, Doãn Tắc đi họp ở nông trường. Lúc anh đi, Cao Ngữ Lam mải mê viết bản đề án kinh doanh. Doãn Tắc muốn đưa cô đi nông trường thăm quan nhưng Cao Ngữ Lam từ chối, cô nói hiện trong đầu cô có một số ý tưởng, cô muốn ghi chép lại. Doãn Tắc không ép cô, chỉ ôm hôn cô rồi ra khỏi nhà.
Đến buổi chiều, Doãn Tắc giải quyết xong công việc ở nông trường, anh định gọi điện thoại cho Cao Ngữ Lam hỏi xem cô muốn ăn rau quả gì để anh hái ở nông trường thì vừa vặn nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô nói cô đang ở trên xe buýt về thành phố C.
Doãn Tắc đớ người, hỏi cô: \\\Ở nhà xảy ra chuyện gì à?\\\
\\\Không phải, sắp đến sinh nhật ba em rồi, em về chuẩn bị sinh nhật cho ba em\\\. Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương: \\\Em đã làm xong bản đề án, gửi vào email của anh rồi. Em cũng đã gọi điện báo chị Doãn Ninh. Về hoạt động của tạp chí, những việc cần chuẩn bị em đã bàn xong với bọn họ rồi. Em sẽ không làm lỡ công việc đâu, em chỉ về nhà vài ngày thôi\\\.
Doãn Tắc cảm thấy hơi bực mình, anh tự nhận bản thân đối xử với cô không tồi, đủ sự nhẫn nại và độ lượng. Anh thích cô làm nũng hay hờn dỗi, chứ không thích cô có hành động đi vào bế tắc như thế này. Doãn Tắc chỉ nói ngắn gọn một câu: \\\Được, vậy thì em về đi\\\, rồi anh cúp máy ngay.
Cao Ngữ Lam nhìn đăm đăm vào máy di động, cô cảm thấy sống mũi cay cay. Chiếc xe buýt bon bon trên đường về thành phố C, nhưng trái tim cô ở lại thành phố A. Cô muốn gọi điện cho Doãn Tắc, nhưng thái độ của Doãn Tắc rõ ràng không vui, vì vậy cô không dám bấm điện thoại. Hơn nữa, cô cũng không biết nói chuyện gì với anh vào lúc này, cô chỉ là cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cô cũng không biết bản thân bị làm sao, cô không muốn vô cớ gây chuyện, cô cũng không muốn Doãn Tắc thấy bộ dạng này của cô, vì vậy cô mới quyết định về nhà vài ngày để bình ổn tâm trạng.
Cao Ngữ Lam không muốn khiến Doãn T��
Chương 49 : Nhớ nhung
Cao Ngữ Lam không biết tình hình hiện giờ của cô và Doãn Tắc gọi là gì, chiến tranh lạnh hay hờn dỗi?
Cô cảm thấy đều không đúng, bởi vì cô và anh không cãi nhau, cũng không nói những lời khó nghe. Cao Ngữ Lam cho rằng cô không phải giận Doãn Tắc, mà cô chỉ cảm thấy trong lòng không vui, rất hỗn loạn, nên cô đột nhiên muốn quay về nhà ở vài ngày.
Tuy Cao Ngữ Lam không cho rằng đây là chiến tranh lạnh, nhưng trên thực tế bọn họ đã xa nhau ba ngày mà không ai liên lạc với ai. Doãn Tắc từ buổi tối gửi hai tin nhắn trêu tức Cao Ngữ Lam không còn một động thái nào khác. Về phần Cao Ngữ Lam, cô nghĩ nếu Doãn Tắc nhắn tin cho cô, cô nhất định sẽ gọi điện cho anh. Cao Ngữ Lam cứ chần chừ mãi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Cô đã hiểu rõ tâm trạng của mình, nhưng thời gian càng kéo dài lâu, cô càng không dám gọi điện cho Doãn Tắc.
Ông bà Cao rất bất ngờ khi thấy con gái đột ngột về nhà, ông bà thay nhau hỏi có phải xảy ra chuyện gì? Cao Ngữ Lam chỉ nói cô sắp đi làm nên muốn về nhà chúc mừng sinh nhật bố. Thật ra từ hôm Cao Ngữ Lam về nhà một tuần sau đến mới đến sinh nhật của ông Cao, hơn nữa năm nay không phải là đại thọ nên hai ông bà vốn định không tổ chức ăn uống, bà Cao tự tay đan cho ông Cao một chiếc áo len mới coi như quà sinh nhật. Kết quả con gái về nhà nói tổ chức sinh nhật, ông Cao tuy cảm thấy đây chỉ là cái cớ nhưng ông vẫn rất vui mừng.
Hôm nay là ngày thứ tư Cao Ngữ Lam ở nhà, ngày kia là sinh nhật của ông Cao. Cao Ngữ Lam đi dạo một vòng để mua quà sinh nhật cho bố, nhưng trong lòng cô toàn hình bóng của Doãn Tắc, suốt buổi shopping tâm hồn cô để ở đâu đâu, cuối cùng không mua được quà gì. Đến mười một giờ đêm, cô lăn đi lộn lại trên giường không tài nào ngủ nổi. Thao thức mãi, cuối cùng cô quyết định bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.
Chuông mới đổ một tiếng, Doãn Tắc đã bắt máy. Nhưng anh không lên tiếng, Cao Ngữ Lam đợi mãi cuối cùng đành mở miệng: \\\Alo!\\\.
\\\Cô tìm ai?\\\ Ở đầu bên kia giọng điệu của đồng chí Doãn Tắc bình thản như không.
Cao Ngữ Lam đớ người, anh tức giận thật rồi, phải làm sao bây giờ?
\\\Em xin lỗi, em...\\\ Cao Ngữ Lam lập tức nhận lỗi. Nhưng cô phải giải thích thế nào đây, nói cô không phải cố ý bỏ về? Nhưng rõ ràng là cô cố ý. Nói cô không muốn làm anh tức giận? Nhưng anh đã tức giận rồi.
\\\Cô tìm ai?\\\. Đồng chí Doãn Tắc vẫn tiếp tục diễn cảnh nhận được cuộc điện thoại lạ, Cao Ngữ Lam đột nhiên đau lòng, cô cầm điện thoại mãi vẫn không thốt ra lời, Doãn Tắc ở đầu bên kia đợi một lúc rồi nói: \\\Alo, nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy\\\.
Nước mắt Cao Ngữ Lam trào ra, mấy hôm nay tinh thần cô khá tệ, cô nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cô nhớ anh đến phát rồ phát dại, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí gọi điện cho anh, vậy mà anh lại có thái độ đó. Cô buồn quá, càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không kìm chế được cơn nấc nghẹn.
\\\Alo! Alo...\\\ Nghe thấy tiếng khóc của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc năn nỉ: \\\Em đừng dùng chiêu này mà, chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện, em đã sử dụng thứ vũ khí có sức sát thương cực lớn là không được đâu đấy. Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh nói đùa ấy mà, anh trêu em thôi, em đừng khóc nữa\\\.
Nghe Doãn Tắc nói như vậy, Cao Ngữ Lam liền òa khóc. Cô rất đau lòng, cô muốn trút hết nước mắt ra ngoài.
Doãn Tắc ở đầu bên kia thở dài: \\\Được rồi, được rồi, là lỗi của anh. Em yêu, anh sai rồi...\\\ Anh dỗ dành: \\\Anh không nên trêu em, em cũng biết mồm miệng anh từ xưa đến nay là như vậy mà. Là anh không tốt, xin lỗi em, đừng bỏ rơi anh\\\. Nói đến câu cuối cùng, Doãn Tắc nghẹn ngào: \\\Em không thể vì hứng thú nhất thời của anh mà bỏ rơi anh, nếu em không cần anh nữa thì anh phải làm sao? Anh chỉ có thể dẫn Man đầu đi lang thang thôi...huhuhu...\\\
Ở đầu bên này Cao Ngữ Lam vừa quệt nước mắt vừa nói: \\\Anh nhận sai sao còn diễn kịch nữa, anh đáng ghét thật đấy, em ghét anh nhất trên đời...\\\.
\\\Anh chỉ là nhân tiện biểu diễn thôi mà, anh không phải cố ý đâu, em đừng ghét người ta, huhuhu...\\\
Cao Ngữ Lam hít mũi, bị Doãn Tắc làm cho hết tâm trạng để khóc: \\\Nếu anh còn diễn nữa, em sẽ mặc kệ anh\\\.
\\\Sao em có thể mặc kệ anh?\\\ Giọng điệu Doãn Tắc tỏ ra nghiêm túc: \\\Em đừng khóc nữa, có gì từ từ nói, anh xin lỗi\\\.
\\\Thế thì anh đừng bày trò nữa\\\.
\\\Được, anh sai rồi, anh xin lỗi, anh là tên khốn\\\. Doãn Tắc tỏ ra rất thành khẩn, Cao Ngữ Lam lau sạch nước mắt trên mặt, tâm trạng khá hơn một chút.
\\\Anh đang làm gì vậy?\\\ Cô hỏi.
\\\Anh đang nằm trên giường của chúng ta\\\. Doãn Tắc trả lời rồi hỏi lại: \\\Còn em?\\\
\\\Em đang nằm trên giường\\\. Câu trả lời của Cao Ngữ Lam không có định ngữ \\\của chúng ta\\\. Doãn Tắc thở dài: \\\Không có em anh không ngủ được\\\.
\\\Doãn Tắc, anh còn giận em không?\\\
\\\Lần sau không được lén lún bỏ đi biết chưa? Em đâu làm sai điều gì, không cần phải bỏ trốn. Nếu có gì bất mãn hoặc không vui, em có thể nói thẳng với anh. Anh là bạn trai của em, là đối tượng để em mắng em cằn nhằn em nổi nóng em trút giận mới phải. Dù em ngại anh đi chăng nữa cũng đừng nói với anh là không sao rồi thoắt một cái đã bỏ đi mất dạng còn mượn cớ tổ chức sinh nhật cho ba em\\\.
\\\Em xin lỗi\\\. Cao Ngữ Lam nghẹn ngào, cô biết trong chuyện này là cô không đúng. Nếu đổi lại là Doãn Tắc làm như vậy với cô, chắc chắn cô cũng sẽ buồn và tức giận.
\\\Sau này nếu anh làm chuyện gì khiến em không vui, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng lặng lẽ bỏ đi mất, được không em? Em muốn yên tĩnh suy nghĩ thì hãy nói với anh một câu, đừng bỏ trốn như thế này\\\.
\\\Được\\\.
\\\Vậy bây giờ em còn giận anh không?\\\ Doãn Tắc hỏi.
\\\Em nghĩ không phải em giận anh\\\.
\\\Thế thì là gì?\\\
Cao Ngữ Lam không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng không giục cô mà kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, Cao Ngữ Lam mới lên tiếng.
\\\Doãn Tắc!\\\
\\\Gì cơ?\\\
\\\Doãn Tắc\\\.
\\\Được rồi\\\. Doãn Tắc thở dài: \\\Anh đây\\\.
\\\Doãn Tắc\\\.
\\\Anh nhớ em, Lam Lam. Em đừng trách anh được không em? Mấy ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều, là anh ích kỷ quá, anh chỉ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của anh. Có thể chuyện anh không cho là có gì to tát lại rất nghiêm trọng đối với em, anh không để ý đến cảm nhận của em, cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau, anh không thể áp đặt...\\\
\\\Không phải đâu Doãn Tắc, thật ra là em ghen...\\\
Ở đầu bên kia điện thoại, Doãn Tắc sững sờ: \\\Lam Lam...\\\
\\\Em ghen, Doãn Tắc. Nên em mới cảm thấy rất buồn, mới tùy hứng như vậy. Lúc đó em không hiểu tại sao tâm trạng em lại tồi tệ đến thế, bây giờ em biết rồi. Em cảm thấy trong vụ việc đó, anh coi trọng Doãn Thù hơn em, anh để ý đến cảm nhận của cô ấy hơn em, giống như ở trong lòng anh em không phải là số một, vì vậy em rất buồn, em đã ghen...\\\
\\\Em rất quan trọng với anh, vô cùng vô cùng quan trọng\\\. Doãn Tắc vội đảm bảo: \\\Việc anh khiến em có cảm giác không được coi trọng đúng là tệ quá đi. Anh tất nhiên là coi trọng em, Lam Lam...\\\. Tiểu thư bánh bao của anh ghen với em gái anh, không biết nên vui hay là buồn đây?\\\
\\\Em biết, anh luôn đối xử tốt với em\\\. Cao Ngữ Lam nói: \\\Mấy ngày qua em luôn nghĩ đến những lời anh nói với em. Tuy lúc nào anh cũng có vẻ không nghiêm túc, nhưng anh chưa bao giờ nói với em những lời tán tỉnh đường mật. Trước đây Trịnh Đào nói rất nhiều, cuối cùng anh ta vẫn bỏ rơi em. Thật ra Nhược Vũ nói đúng, nhất định là tình cảm của anh ta đã phai nhạt, sự việc lúc đó chỉ là một cái cớ của anh ta. Doãn Tắc, em đã từng bị tổn thương, vì vậy khi em phát hiện ra anh chưa từng nói với em những câu đại loại \\\em là người quan trọng nhất trong lòng anh, anh sẽ hái sao cho em, suốt đời này anh chỉ yêu mình em, có thể vì em từ bỏ tất cả mọi người...\\\ như Trịnh Đào từng nói, em lại cảm thấy rất vui\\\.
\\\Em khiến anh chẳng biết nói gì bây giờ\\\. Doãn Tắc thì thầm trong điện thoại.
\\\Em xin lỗi, Doãn Tắc. Lúc đó em bỏ đi là do em không biết giải quyết tâm trạng tồi tệ của em như thế nào. Mỗi khi gặp chuyện buồn phiền là em muốn trốn tránh, em không nên như vậy\\\.
\\\Là anh đã khiến em buồn, anh xin lỗi\\\. Doãn Tắc cảm thấy xót xa khi nghe câu nói của Cao Ngữ Lam.
\\\Không phải đâu Doãn Tắc. Em đã nghĩ rồi, về chuyện học bơi mà anh nói, tuy rất thẳng thắn và khó nghe, nhưng em cảm thấy anh nói đúng. Mỗi khi xảy ra chuyện, em đều cho rằng bản thân đáng thương, không ai đứng về phía em, không ai giúp em lên tiếng. Em luôn nghĩ tại sao bọn họ có thể như vậy, rõ ràng em mới là người chịu oan ức, Nhược Vũ nói tất cả mọi người liên kết bức em bỏ đi, nhưng trên thực tế là em tự ép bản thân bỏ đi, em không chịu nổi ấm ức, em không chịu nổi sự kỳ thị của mọi người, em không ngừng xuất hiện ý nghĩ cuộc sống của em rất tồi tệ, em cảm thấy bản thân trở thành trò cười trong con mắt bọn họ, vì vậy em mới ra đi\\\.
\\\Lam Lam, em không làm sai, em rất tốt, em đang theo đuổi cuộc sống tốt hơn, con người ai cũng như vậy cả\\\.
\\\Doãn Tắc!\\\.
\\\Ơi!\\\
\\\Anh đã từng nói là anh rất mệt mỏi, em muốn học bơi, em muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng, em không nên nghĩ việc gì cũng dựa dẫm vào anh. Em hy vọng em có thể trở thành chỗ dựa của anh\\\.
Doãn Tắc ngây người, trái tim anh rung lên vì câu nói này của Cao Ngữ Lam. Cô ấy muốn làm chỗ dựa của anh, kể từ khi bố mẹ qua đời, anh toàn phải một thân một mình gánh vác, vậy mà bây giờ Lam Lam của anh nói, anh có thể dựa vào cô.
Doãn Tắc giơ tay che mắt mình, bây giờ anh mới phát hiện ra con người anh yếu đuối hơn anh tưởng. Hóa ra anh cũng rất tham lam, anh có nhiều yêu cầu về cô như vậy, hóa ra là anh khao khát có thể dựa dẫm vào cô.
\\\Ngày mai em quay về có được không?\\\ Anh rất nhớ cô, cô ngoan ngoãn dũng cảm và tốt đẹp biết bao, anh rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng.
\\\Không được, ngày kia là sinh nhật bố em, em đã hứa với bố sẽ cùng bố đón sinh nhật\\\.
Chương 50 : Tim đập mạnh
Đây là một nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào.
Cao Ngữ Lam xúc động đến mức đầu óc tê liệt, anh đã đến rồi, muộn như thế này rồi anh vẫn đến tìm cô.
Cao Ngữ Lam ôm chặt Doãn Tắc, cô kiễng chân đón nụ hôn của anh. Cô cảm thấy Doãn Tắc cũng rất xúc động, vì anh hôn cô cuồng nhiệt, cử động của môi và lưỡi đều rất mạnh. Anh ôm cô chặt đến mức cô cảm thấy người hơi đau. Nhưng Cao Ngữ Lam rất vui, cô đáp trả nụ hôn của anh bằng cả sự nhiệt tình. Anh cũng xúc động khi được gặp cô, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào không thể tả.
Hai người hôn nhau một lúc lâu rồi mới quyến luyến tách rời. Doãn Tắc nâng cằm Cao Ngữ Lam, nhìn trái nhìn phải rồi hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô và đặt nụ hôn nhẹ nhàng xuống môi cô. Anh nói: \\\Hình như em gầy đi một chút, anh không nấu cơm cho em, em ăn uống không tốt phải không?\\\
Cao Ngữ Lam vẫn ôm chặt thắt lưng Doãn Tắc, liên tục gọi tên anh: \\\Doãn Tắc, Doãn Tắc...\\\.
Doãn Tắc cuối cùng phát hiện Cao Ngữ Lam chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ mỏng manh, quần ngắn để lộ cả bắp đùi, dưới chân cô là đôi dép lê. Anh vội kéo cô vào trong xe: \\\Sao em không mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra ngoài, bị lạnh cóng thì làm thế nào?\\\
Cao Ngữ Lam lắc đầu: \\\Không sao, không sao, em không lạnh. Em vội quá nên quên mất chuyện thay quần áo\\\.
Doãn Tắc ôm cô ngồi ở hàng ghế sau xe, anh cởi áo khoác trùm lên đùi cô. Cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau, không một ai lên tiếng.
Cao Ngữ Lam ngẩng lên nhìn vào mắt mũi Doãn Tắc. Sau đó cô thò tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên khóe mắt anh, mắt anh rất sáng, sống mũi anh rất cao, nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất đáng yêu. Lúc mới quen Doãn Tắc, cô không cảm thấy anh đẹp trai, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy anh vừa mắt và tuấn tú.
Doãn Tắc cắn ngón tay Cao Ngữ Lam rồi lại cúi xuống hôn cô. Hai người dính chặt vào nhau thở hổn hển ở ghế sau xe ô tô. Doãn Tắc cất giọng trầm khàn: \\\Anh chẳng muốn thả em về một chút nào\\\.
Cao Ngữ Lam nói nhỏ: \\\Em không về, em đi cùng anh\\\.
Doãn Tắc sững người, mắt không rời khỏi Cao Ngữ Lam. Đôi mắt cô lấp lánh khiến tim Doãn Tắc càng đập mạnh, anh nuốt nước bọt, cọ cọ mũi anh vào mũi cô, anh lại hỏi một câu: \\\Em thật sự không về?\\\
Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là vòng hai tay qua cổ Doãn Tắc và hôn lên môi anh. Doãn Tắc tất nhiên không cự tuyệt hành động ngọt ngào của cô, anh không khách sáo hôn lại cô, mút đầu lưỡi của cô, ngậm môi cô, cho đến khi cả hai cùng không thở nổi, anh mới chịu buông cô ra.
Hai người nhìn vào mắt nhau, hoa lửa bắn tung tóe.
\\\Khách sạn gần đây nhất nằm ở chỗ nào?\\\
\\\Đi qua hai ngã tư rẽ phải hình như có một cái, em cũng không nhớ rõ\\\. Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, đầu óc cô vẫn lâng lâng như đang ở trên mây, làm gì còn nhớ đến chuyện khác.
Doãn Tắc véo má cô: \\\Hình như? Em rốt cuộc có phải là người bản địa không hả?\\\
\\\Em ít về đây mà, thành phố lại thay đổi nhanh quá\\\.
Doãn Tắc từ ghế sau trèo lên vị trí lái xe, anh nổ máy rồi phóng xe với tốc độ tên lửa. Cao Ngữ Lam ngồi ở ghế sau ôm áo khoác của anh cười ngây ngốc. Cô đột nhiên có cảm giác không chân thực, không thể tin nổi là anh đang ở trước mắt cô, ngay bên cạnh cô.
Doãn Tắc tìm thấy một khách sạn, anh vào làm thủ tục nhận phòng rồi quay ra xe đưa cô gái trùm áo khoác của anh, bắp chân vẫn để lộ ra, đi dép lê có hình hoạt họa lên phòng.
Cao Ngữ Lam mặc đồ không được tử tế, nhưng may mà vào lúc nửa đêm, khách sạn không có một bóng người. Ở trong thang máy, Doãn Tắc cầm tay cô và nhìn cô cười không ngớt. Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô cảm thấy ngượng ngùng liền cầm tay anh đưa miệng cắn một phát. Doãn Tắc cười ha hả, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, anh ôm cô và đưa cô ra khỏi thang máy. Doãn Tắc ngậm vành tai cô nói nhỏ: \\\Lát nữa sẽ cho em cắn đã thôi\\\.
Cao Ngữ Lam đỏ mặt không nói nên lời, cô theo Doãn Tắc vào phòng khách sạn. Cửa phòng vừa khép lại, cô lập tức bị Doãn Tắc ép vào tường, bị anh hôn ngấu hôn nghiến. Thật ra trên đường theo Doãn Tắc đến đây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ nghĩ nhất định sẽ ở bên anh. Nhưng bây giờ khi trai đơn gái chiếc như củi khô gặp lửa cùng ở trong một căn phòng, cô mới có cảm giác chân thực.
\\\Khoan đã, khoan đã\\\.
\\\Em sao vậy?\\\. Doãn Tắc dừng lại nhìn Cao Ngữ Lam.
\\\À...em đang nghĩ xem, em có nên đi tắm một lần nữa không?\\\
Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô, anh thật sự muốn ôm ngực nhưng chỉ thở dài: \\\Bảo bối, em là sát thủ \\\giết\\\ bầu không khí phải không?\\\
Cao Ngữ Lam cụp mắt, sờ sờ lên cúc áo của anh, trong lòng cô hơi hoảng loạn, cô chuyển sang đề tài khác: \\\Doãn Tắc, em đi theo anh lên đây, bảo vệ dưới đại sảnh nhìn thấy em liệu có cho rằng em là loại phụ nữ đó?\\\
Doãn Tắc hiểu ý cô, anh đáp: \\\Không đâu, loại phụ nữ đó sẽ không mặc tới hai chiếc áo khoác còn cuộn chặt vào người, sẽ không đi dép lê hình hoạt họa đâu\\\.
Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười. Doãn Tắc húc đầu anh vào đầu cô rồi mở miệng mắng cô: \\\Đồ ngốc\\\. Cao Ngữ Lam trề môi, không hiểu tại sao mình bị mắng. Doãn Tắc kéo cô đến bên giường, trải ga giường tử tế, giúp cô cởi áo khoác, đẩy cô nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cô: \\\Em nằm nghỉ một lát, tý nữa anh sẽ đưa em về nhà\\\.
Cao Ngữ Lam nằm trên giường đắp chăn kín người chỉ để lộ đôi mắt, cô đảo mắt qua người anh: \\\Anh định làm gì vậy?\\\
\\\Anh mới là người cần đi tắm\\\. Doãn Tắc dứt lời rồi đi ngay vào nhà tắm.
Cao Ngữ Lam muốn đợi anh, nhưng hai mắt cô díp lại. Đúng lúc cô chuẩn bị thiu thiu thì Doãn Tắc tắm xong và quay lại phòng. Anh lên giường và dùng thân thể lạnh giá ôm cô vào lòng.
\\\Trời\\\. Chạm vào làn da lạnh buốt của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam tỉnh hẳn ngủ: \\\Anh vừa nhảy vào thùng đá hay sao?\\\
Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ gác chân tay lạnh lẽo lên người Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam bị lạnh kêu lên: \\\Người anh lạnh thì đừng ôm em. Khó khăn lắm giường mới ấm một chút\\\.
\\\Cho em chết cóng, không biết ai đã hại anh phải đi tắm nước lạnh?\\\
\\\Liên quan gì đến em chứ?\\\ Cao Ngữ Lam cảm thấy rất oan ức: \\\Tại sao anh phải tắm nước lạnh?\\\
\\\Anh là một người đàn ông\\\.
\\\Cứ là đàn ông thì phải tắm nước lạnh sao? Đây là một biểu hiện của một người đàn ông gia trưởng à?\\\. Cao Ngữ Lam đánh vào người anh, đáng ghét thật đấy, người anh bây giờ giống một tảng băng lớn.
Doãn Tắc trừng mắt với cô: \\\Em quyến rũ người ta rồi lại không chịu giày vò người ta, em còn không cho người ta tắm nước lạnh để hạ nhiệt sao?\\\. Anh thật đáng thương, có người nào thảm hại hơn anh?
\\\Hả?\\\ Cao Ngữ Lam đờ người. Cô biết Doãn Tắc rất tốt với cô, tuy lời nói của anh có vẻ \\\dâm tặc\\\ nhưng hành động vẫn là quân tử chính gốc. Anh và cô sống chung vài ngày, thậm chí chung chăn chung gối nhưng từ đầu đến cuối anh không hề vượt qua giới hạn cuối cùng khi cô chưa tự nguyện.
Nhưng lần này cô thật sự oan ức!
\\\Em đâu có quyến rũ anh?\\\
\\\Sao không? Em đã ra tay với anh, sờ đi sờ lại, hôn đi hôn lại\\\. Doãn Tắc nói hùng hồn.
Cao Ngữ Lam á khẩu. Đúng rồi, cô có những hành động đó, thế nhưng: \\\Em có nói là không...không làm gì đó...\\\
Cao Ngữ Lam lắp ba lắp bắp, Doãn Tắc giống như được nạp đầy điện trong giây lát. Anh chống tay xuống giường nhìn cô: \\\Gì là gì? Ý em là, em cũng muốn biến anh thành người của em phải không?\\\ Anh chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa chờ đợi.
\\\Anh lại đóng kịch rồi, anh có thể nói chuyện đứng đắn không?\\\
\\\Em định có hành động không đứng đắn với anh, còn bắt anh nói chuyện nghiêm túc sao?\\\
\\\Ai có hành động không đứng đắn với anh chứ?\\\ Cao Ngữ Lam đánh vào người anh.
\\\Vậy thì em muốn anh có hành động không đứng đắn với em?\\\ Đôi mắt Doãn Tắc sáng rực. Cao Ngữ Lam lại đấm anh, người này nói chuyện đáng ghét kinh khủng.
\\\Vừa rồi em nói là em muốn đi tắm, chẳng phải cố ý phá hỏng bầu không khí, tạt cho anh gáo nước lạnh hay sao?\\\
Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng trả lời: \\\Em đâu có cố ý phá hỏng không khí, em hỏi nghiêm túc mà. Tuy em đã tắm ở nhà, nhưng...lẽ nào trước khi...không nên đi tắm sao?\\\
Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô, đúng là khóc không xong cười cũng không xong, anh lại hỏi: \\\Em nói có người hiểu nhầm em là loại phụ nữ đó, chẳng phải muốn phê bình anh không tôn trọng em?\\\
\\\Đâu, đâu có...em chỉ là...căng thẳng mà...một khi căng thẳng thì hay tìm đề tài để nói\\\.
Doãn Tắc hết nói nổi, anh thả người gục xuống giường, vùi mặt vào gối. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất áy náy nên đưa tay xoa đầu anh.
Doãn Tắc quay mặt lại: \\\Anh đúng là ngu như heo, tự nhiên lại đi tắm nước lạnh\\\.
Cao Ngữ Lam nói rất thành khẩn: \\\Không sao đâu, anh đừng tự trách mình, không bị cảm lạnh là được\\\.
Doãn Tắc chống tay rồi lao bổ vào người Cao Ngữ Lam: \\\Em phải chịu trách nhiệm, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm\\\.
Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh - Viptruyen.pro Wapsite đọc truyện lớn nhất Việt Nam
Chương 51 : Kết hợp (18+)
Doãn Tắc chậm rãi hôn Cao Ngữ Lam, anh không muốn lần đầu tiên quý giá của hai người để lại ký ức không hay. Vì vậy anh vừa vuốt ve vừa hôn môi cô, mặt cô, cổ cô...một cách kiên nhẫn và dịu dàng.
Cao Ngữ Lam bị anh khiêu khích đến mức thở dốc, nhưng hai tay cô vẫn cứ quờ quạng đằng sau lưng Doãn Tắc. Doãn Tắc dù đang tập trung khám phá cơ thể Cao Ngữ Lam cũng nhận ra điều bất thường. Anh dừng lại, ngoảnh mặt ra sau rồi lại nhìn Cao Ngữ Lam: \\\Lưng anh làm sao vậy?\\\
Cao Ngữ Lam nói nhỏ: \\\Em muốn đắp chăn cho anh, nhưng sờ mãi không thấy chăn đâu\\\.
Doãn Tắc trừng mắt với cô: \\\Lúc này rồi mà em còn nghĩ đến chăn chiếc sao?\\\.
Cao Ngữ Lam trề môi nói với giọng ấm ức: \\\Người ta sợ anh bị lạnh mà\\\.
Doãn Tắc cúi đầu cắn cô: \\\Tập trung, cô bé, tập trung vào\\\.
\\\Vâng\\\. Cao Ngữ Lam trả lời, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau lưng Doãn Tắc, nhằm tìm kiếm dấu vết của cái chăn.
Bắt gặp ánh mắt của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc thở dài một hơi, nằm gục xuống người cô rồi cắn vào bờ vai mềm mại của cô: \\\Em muốn đắp chăn thì nhanh lên\\\.
\\\Được, được thôi\\\. Cao Ngữ Lam vui mừng nghểnh đầu lên ngó bốn xung quanh rồi kéo chăn trùm lên người Doãn Tắc. Thấy cô đắp kín chăn cho hai người xong, Doãn Tắc nhíu mày hỏi: \\\Đắp xong chưa?\\\
Cao Ngữ Lam gật đầu, nhìn vào mắt anh rồi hỏi rụt rè: \\\Có phải em lại làm hỏng không khí rồi?\\\
Doãn Tắc nghiến răng: \\\Không khí rất tốt\\\. Bánh bao nhỏ này đúng là biết hành hạ người khác quá. Anh cởi hai cúc áo ngủ của Cao Ngữ Lam rồi liếm mút xương đòn của cô. Cao Ngữ Lam vừa buồn buồn vừa thẹn thùng, hai tay không biết để vào đâu, cuối cùng đành ôm Doãn Tắc.
Doãn Tắc ngẩng đầu mỉm cười, hôn lên môi cô: \\\Ngoan quá\\\. Anh đẩy đôi môi cô, thò đầu lưỡi vào trong miệng cô cuốn lấy đầu lưỡi cô. Trong khi đó, tay anh cởi nốt hàng cúc áo ngủ còn lại. Khi bàn tay to lớn của Doãn Tắc nắm lấy một nụ hoa mềm mại trên ngực Cao Ngữ Lam, còn anh cúi đầu ngậm nụ hoa còn lại, Cao Ngữ Lam kêu \\\A...\\\ một tiếng rõ to, toàn thân cô như có luồng điện chạy qua. Cô theo phản xạ nhấc chân, không ngờ đạp chăn rơi tuột khỏi người Doãn Tắc.
Cao Ngữ Lam vừa hét lớn vừa đạp chân, khiến Doãn Tắc giật mình. Anh nhả nụ hoa đã căng cứng, ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống: \\\Chúng ta đắp chăn rồi tiếp tục được không anh?\\\
Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô rồi quay người kéo chăn trùm kín mít. Cao Ngữ Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, giơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón, xung quanh chỉ còn một mùi đàn ông ấm áp của Doãn Tắc.
\\\Bây giờ em đã thấy tốt hơn chưa?\\\ Doãn Tắc cất giọng khàn khàn trong bóng tối. Tay anh vuốt dọc từ ngực xuống bụng cô, để giúp cô thả lỏng toàn thân.
\\\Rồi\\\.Trong chăn tối đen như mực, hình như cô không còn cảm thấy ngượng ngùng như ban nãy.
Doãn Tắc cắn mũi cô, sau đó hôn lên cổ cô. Cao Ngữ Lam thì thầm: \\\Anh vừa cắn trúng mũi em rồi, miệng em ở bên dưới cơ\\\.
Doãn Tắc nghiến răng ken két: \\\Anh biết đó là mũi em\\\. Anh có thể không phân biệt được đâu là mũi đâu là miệng sao?
\\\Ờ\\\. Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ rồi mạnh dạn sờ lần sờ mò trong bóng tối. Đây là lưng của anh, đây là đầu của anh...Cô đột nhiên cảm thấy ngực nhói một cái, nụ hoa lại bị Doãn Tắc ngậm lấy. Lần này cô đã chuẩn bị tinh thần nên không kêu thành tiếng, nhưng toàn thân trở nên căng cứng, anh mút rất mạnh nên cô cảm thấy vừa buồn buồn vừa đau đau. Cao Ngữ Lam không kìm chế nổi rên một tiếng khe khẽ.
\\\Doãn Tắc\\\. Cô gọi tên anh như tiếng mèo kêu, miệng Doãn Tắc đang bận rộn, không rảnh đáp lời cô. Tay anh lần xuống dưới tụt quần cô, tách hai đùi của cô rồi tìm đến nơi mềm mại. Cao Ngữ Lam thở dốc, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nóng đến mức phát sốt. Sờ lưng Doãn Tắc thấy lấm tấm mồ hôi, Cao Ngữ Lam rất vui mừng.
Khu vườn bí ẩn ở giữa hai đùi đột nhiên nhói một cái khiến Cao Ngữ Lam kêu \\\A!\\\. Doãn Tắc vừa xoa nhẹ vừa hôn lên bụng nhỏ của cô, khiến Cao Ngữ Lam buồn buồn muốn bật cười.
\\\Doãn Tắc!\\\. Cô lại gọi tên anh.
Doãn Tắc mải khám phá khu vườn bí ẩn của Cao Ngữ Lam, ngón tay của anh hơi đưa vào bên trong, đến khi nơi đó tiết dịch ướt át, anh mới hài lòng nhoài người lên, cắn một phát vào ngực cô rồi trả lời: \\\Gì cơ?\\\
\\\Anh, anh...\\\ Cao Ngữ Lam bị Doãn Tắc làm cho không biết cô muốn nói gì nữa, cô đang cố gắng tìm lại ý thức, nơi bí ẩn ở bên dưới bị một thứ gì đó chọc sâu vào, Cao Ngữ Lam đau đến mức hít một hơi sâu, liên tục gọi \\\Doãn Tắc, Doãn Tắc...\\\.
\\\Anh ở đây, anh ở đây\\\. Doãn Tắc trả lời cô, một tay vuốt ve người cô, ngón tay kia vẫn tiếp tục thăm dò nơi bí ẩn. Toàn thân anh căng cứng đến mức không chịu nổi, trán anh chảy đầy mồ hôi.
Cao Ngữ Lam cảm thấy không khí ngày càng ít đi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cần hỏi điều gì. Cô cắn môi, cô gắng thả lỏng người để Doãn Tắc có thể tiến vào sâu hơn. Sau đó cô vừa thở hổn hển vừa nói: \\\Doãn Tắc, em muốn hỏi anh...anh sẽ không tìm nhầm chỗ đúng không?\\\.
Doãn Tắc cứng người. Cảm thấy anh dừng động tác, Cao Ngữ Lam biết mình đã lỡ lời: \\\À, em chỉ buột miệng thôi mà, thật đấy\\\.
Doãn Tắc vẫn không động đậy, Cao Ngữ Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô nghĩ thầm trong lòng, thôi xong, lại phá hỏng không khí rồi. Cô còn đang chưa biết làm thế nào để chuộc lỗi, Doãn Tắc đột nhiên phủ người xuống, anh hôn lên mặt cô, tìm đến môi cô bịt chặt bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Ngón tay anh ở bên dưới lại bắt đầu hoạt động khiến Cao Ngữ Lam muốn kêu lên, cô ưỡn lưng, hai chân bất giác co lại, cô cảm thấy cơ thể như được bôi trơn.
Hai đùi Cao Ngữ Lam lại bị tách ra, Doãn Tắc rời khỏi môi cô. Cao Ngữ Lam thở hổn hển, cô hét lên: \\\Khoan đã, khoan đã, tạm dừng\\\. Nói xong không đợi phản ứng của Doãn Tắc, cô hất tung chăn rồi thò đầu ra ngoài.
Cao Ngữ Lam hít lấy hít để không khí trong lành: \\\Suýt nữa thì bị ngạt thở, trò này chẳng có thể diện một chút nào\\\.
Doãn Tắc không lên tiếng, anh hất chăn xuống dưới đất. Trên giường chỉ còn lại hai thân thể lõa lồ đối diện nhau.
Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam, anh cúi xuống hôn cô rồi đặt hai chân cô vòng qua thắt lưng anh. Sau đó, anh vạch nơi mềm mại giữa hai đùi cô rồi nhìn chăm chú. Cao Ngữ Lam vô cùng ngượng ngùng, cô hét lên: \\\Đừng nhìn\\\. Nói xong cô giơ hai tay che mắt mình.
Doãn Tắc cảm thấy buồn cười, anh nhoài người hôn lên mu bàn tay cô: \\\Em che mắt em là anh không nhìn thấy ư?\\\
Cao Ngữ Lam hơi run rẩy, cô không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc lại đưa tay vuốt ve khu vườn bí ẩn của cô, Cao Ngữ Lam lén theo dõi động tác của anh. Doãn Tắc đã bày sẵn tư thế, nhưng anh không đi vào mà vẫn tiếp tục động tác tay, để giúp cô bớt căng thẳng. Thấy anh vẫn không rời mắt khỏi nơi đó, Cao Ngữ Lam không kìm được lại hỏi: \\\Anh phải tìm đúng chỗ để khỏi vào nhầm đúng không?\\\
Đến lúc này, Doãn Tắc cũng không tức nổi, anh nhoài lên trên kéo hai bàn tay đang che mặt của Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm mắt hét lớn: \\\Khoan đã, khoan đã, xin tạm dừng...\\\.
Cô còn chưa nói hết câu, thân dưới đột nhiên bị thứ gì đó cứng như thép và nóng bỏng đâm mạnh vào, không hề do dự, không hề ngừng nghỉ đến tận nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Cao Ngữ Lam mở mắt, há to miệng, cô đau đến mức không kịp hét lên. Vào giây phút này, cô đã trở thành người của anh, và anh cũng trở thành người của cô.
\\\Bây giờ có thể dừng rồi, em muốn nói gì cơ?\\\ Thấy mặt mũi cô nhăn thành cái bánh bao vì đau đớn, Doãn Tắc ngừng mọi động tác, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Cao Ngữ Lam ngơ ngẩn nhìn anh: \\\Ý em là...em muốn hỏi nếu em đau quá, chúng ta không thành công thì sao?\\\
Doãn Tắc hôn vào mắt cô: \\\Bây giờ đó không phải là vấn đề, em có đau không?\\\
Cao Ngữ Lam nhíu mày, tập trung tinh thần cảm nhận rồi trả lời: \\\Cũng ổn\\\.
Doãn Tắc không nhịn được cười, anh hôn vào môi cô: \\\Ổn là được rồi\\\. Anh ôm cô rồi bắt đầu lắc lư thân thể, anh ra ra vào vào, mỗi lúc một mạnh hơn, mỗi lúc một sâu hơn. Cao Ngữ Lam nhíu chặt đôi lông mày, một cảm giác xa lạ trước đây cô chưa từng biết đến cũng không thể mô tả thành lời bao trùm cả người cô. Cô ôm chặt Doãn Tắc, cảm thấy từng cơ bắp của anh căng như dây đàn, mồ hôn từ người anh chảy xuống người cô, anh xâm chiếm không ngừng nghỉ khiến cô cảm thấy toàn thân như bị xuyên qua.
Cao Ngữ Lam cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn kêu lên \\\ưm...ưm...\\\. Doãn Tắc cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cô, rồi mút đỉnh nhọn trên ngực cô. Cao Ngữ Lam phản kích cắn mạnh vào cánh tay anh. Nhưng cánh tay anh quá rắc chắc, cô cắn không ăn thua, đổi lại cô càng bị vật cứng đâm sâu hơn, mạnh hơn.
Cao Ngữ Lam không thể hình dung cảm giác của cô lúc này, từ đầu đến cuối chỉ là một nỗi đau buốt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cô chợt nghĩ ra cô thật may mắn khi không trao thân cho tên khốn Trịnh Đào. Mặc dù cô và anh ta yêu nhau bảy năm nhưng lúc đó cô vẫn còn nhỏ nên chỉ muốn để dành đến lúc kết hôn. Còn bây giờ cô đã thuộc về Doãn Tắc, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Động tác của Doãn Tắc mỗi lúc một nhanh, Cao Ngữ Lam cắn chặt môi ôm vai anh. Cô nghe thấy hơi thở phì phò của anh, cảm nhận được sức mạnh hung mãnh của anh. Cuối cùng, anh dùng toàn lực đâm vào nơi sâu nhất của cô, chỉ hận đến mức anh và cô không thể hòa tan thành một, cơn kích tình cuồng dã của anh khiến Cao Ngữ Lam không thể kìm chế một tiếng thét.
Sau trận hoan ái, Doãn Tắc nằm đè trên người Cao Ngữ Lam, lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích. Cao Ngữ Lam kêu anh nặng quá, anh càng cố ý đặt trọng lượng của toàn thân lên người cô, khiến cô la oai oái. Một lúc lâu sau, tiểu thư Bánh bao xin chỉ thị Dâm tặc tiên sinh: \\\Lần này, em có thể đi tắm được rồi chứ?\\\
Doãn Tắc lật người, để cô đi tắm. Cao Ngữ Lam vẫn thẹn thùng, không nhìn anh mà chạy vội vào nhà tắm. Hai phút sau, Doãn Tắc cũng xông vào nhà tắm.
Cao Ngữ Lam giật bắn mình: \\\Này này, anh làm gì vậy, đợi em tắm xong rồi đến lượt anh\\\.
\\\Khỏi, anh muốn tắm cùng em\\\.Nhưng anh chàng Dâm tặc vô lại không chịu tắm táp tử tế mà có những hành động \\\dâm tặc\\\ khiến tiểu thư Bánh bao đỏ mặt.
Cuối cùng sau một hồi mồm miệng chân tay bận rộn, lửa tình lại bốc cao ngùn ngụt, tiểu thư Bánh bao toàn thân mềm nhũn bị anh chàng Dâm tặc ép sát vào tường nhà tắm.
\\\Không được, không được\\\. Tiểu thư Bánh bao cố gắng phản kháng: \\\Chúng ta vừa làm rồi còn gì?\\\
\\\Nhưng vừa rồi anh không làm em thỏa mãn, anh không có cảm giác đạt thành tựu\\\.
\\\Đáng chết, chuyện này mà cũng nói đến thành tựu với không thành tựu sao?\\\ Tiểu thư Bánh bao đánh mạnh vào người Dâm tặc tiên sinh.
\\\Tất nhiên em yêu, em cũng biết đấy, lòng tự trọng đối với đàn ông bọn anh là rất quan trọng\\\.