Tiểu thuyết - Em không vào địa ngục thì ai vào - Trang 10
Chap 46
Tôi và Chung Nguyên cứ đứng ôm nhau như vậy, cả chục phút sau, Chung Nguyên buông ra, nói: “Anh phải đi rồi.”
“Đi..?” Nhanh như vậy ư?
Chung Nguyên véo mũi tôi, cười nói: “Không nỡ hả?”
Tôi cúi đầu, không nói gì.
“Anh cũng không muốn đi, nhưng đã mua vé bay buổi chiều, nếu không về thì ông cụ ở nhà sẽ lột da anh mất.” Chung Nguyên nói xong, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Cái người được gọi là ông cụ chắc là ông nội của Chung Nguyên, nhưng tôi có chỗ không hiểu, hỏi: “Vậy trước đó anh không về nhà à?”
Chung Nguyên: “Mấy hôm trước đi Pháp, sáng nay mới bay về nè.”
Tôi: “Ak, sau đó liền tới đây?”
Chung Nguyên cười cười: “Uh”
Tôi: “Anh hành hạ thân xác mười mấy giờ bay chỉ để nhìn thấy em thôi sao?”
Chung Nguyên cười ấm áp: “Uh.”
Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, khịt mũi, nói: “Chung Nguyên à, sao anh khờ quá đi.”
Chung Nguyên ôm tôi, buồn cười nói: “Anh biết mà.”
…
Tôi tiễn Chung Nguyên ra cửa, bọn nhóc chơi đùa trước sân đã đi cả. Trước cửa một chiếc xe thể thao đen tuyền, nhưng cốp xe lại bị mở toanh ra, đủ thứ lỉnh kỉnh, nhìn có chút mắc cười.
Tôi gõ vào cửa kính xe, hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?”
Chung Nguyên: “Mượn thôi.”
Lực chú ý của tôi lại bị hấp dẫn vào hiệu xe, những nhãn hiệu nổi tiếng tôi biết không nhiều, cái này còn chưa bao giờ thấy qua, tò mò hỏi: “Đây là xe hiệu gì?”
Chung Nguyên: “Lexus” *
“À, chưa từng nghe qua” Tôi gãi gãi đầu, nói thêm: “Uhm, đi đường cẩn thận.”
“Uh” Chung Nguyên gật gật đầu, nhưng không hề nhúc nhích, cứ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi hơi ngượng, ánh mắt mơ hồ nói: “Anh còn không đi đi.”
Chung Nguyên cho tay vào túi tìm, lấy ra một cái bình nhỏ, nhét vào tay tôi.”
Chiếc bình vẫn còn mang hơi ấm cơ thể, thật ấm áp, tôi nắm chặt hỏi: “Đây là gì vậy? Nước sơn móng tay à?”
Chung Nguyên cười cười, đáp: “Nước hoa.”
Tôi mở bàn tay ra, nhìn chai nước hoa, màu hồng nhạt, thiết kế rất tinh xảo, trên mặt đề chữ gì đó tôi không biết – toàn là tiếng Pháp.
Tôi chỉ vào hai chữ lớn nhất trên chai, hỏi: “Chữ này nghĩa là gì?”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, im lặng mãi mới nói được: “Uhm … tuy là em không thích nước hoa, nhưng em thích cái này.”
Chung Nguyên ôm tôi, cúi đầu cười bên tai tôi: “Thích là tốt rồi.”
Sau đó Chung Nguyên vội vã rời đi, giống y như lúc anh vội vã tới, để lại tôi đứng một mình tại chỗ, nhìn đám mây bay về phía chân trời.
Chiếc xe thể thao cuốn bụi tung lên, trong nháy mắt rời xa khỏi tầm mắt. Tôi giống như hòn vọng phu, cứ đứng ở cửa thật lâu không muốn quay vào.
…
Những ngày kế tiếp qua rất nhanh, ngoài việc ngày nào cũng bị đám nhóc hỏi loạn lên “Nguyên Tử ca khi nào lại tới”, còn lại tôi coi như rất vui vẻ. Chỉ có điều không được gặp Chung Nguyên, cứ cảm thấy thiếu thiếu sao đó. Tuy rằng người này chẳng phân biệt thời gian phân biệt hoàn cảnh gì mà gọi điện cho tôi kể nỗi khổ tương tư, tuy rằng mấy cuộc điện thoại của chúng tôi luôn kết thúc bằng việc anh ấy chọc ghẹo tôi, nhưng nhìn thấy người và nghe giọng nói chung quy là vẫn không giống nhau.
Ngày chậm rãi trôi, ngày khai giảng đã tới. Tâm trạng tôi rất mâu thuẫn, khai giảng thì phải xa nhà, tôi rất lưu luyến, mặt khác tôi lại muốn mau chóng quay về trường gặp Chung Nguyên.
Đương nhiên mặc kệ mâu thuẫn như thế nào, khai giảng vẫn là khai giảng, rất nhanh tôi đã phải khóc huhu tạm biệt ba, quay về trường học.
…
Sau khai giảng mấy ngày, bộ phim điện ảnh chúng tôi tham gia được công chiếu. Không lâu sau đạo diễn Tiểu Kiệt quả nhiên bị một bầy hủ nữ dùng ngòi bút làm vũ khí, hơn nữa bọn họ còn thuận tiện mắng luôn diễn viên nữ đóng giả nam là tôi. Nhưng bởi vì bộ phim này quay khá đẹp, nhân vật cũng đẹp nữa, cho nên đa số người xem đều thích, coi như cho qua mà tìm đến xem. Nhờ đó mà bộ phim này dần được lưu truyền trong các trường ở thành phố B, danh tiếng khá tốt. Sau đó có mấy lần tôi đi trong vườn trường, còn có người tìm tôi xin chữ kí, lúc đó tôi bị đứng hình a.
Đương nhiên chuyện này đã là gì, rất nhanh sau đó có chuyện đáng để bất ngờ hơn.
Một ngày nào đó, Chung Nguyên cho tôi xem một trang web. Đó là một trang về cuộc thi giao dịch tài chính, cái này thì tôi chả hiểu mô tê gì cả, không nhìn kỹ, thuận miệng hỏi: “Anh muốn tham gia à?”
Chung Nguyên đáp: “Không, là chúng ta.”
Tôi vò đầu, có chút không hiểu: “Ak, em có biết gì đâu.”
Chung Nguyên ôm vai tôi, cười nói: “Không sao, anh biết là được.”
Tôi càng thêm khó hiểu: “Anh biết thì anh tham gia là được rồi.” Sao cứ phải kéo mình vào?
Chung Nguyên: “Thầy anh nói, đội giải nhất có thể phát biểu tại đại hội tổng kết.”
Tôi: “Thì sao?”
Chung Nguyên: “Thì anh đột nhiên nhớ tới chuyện có lần em phát ghen đó.”
Dã man, nói ra cái tôi cũng nhớ lại. Đúng là trước kia ăn dấm chua vì tấm hình Chung Nguyên chụp với hoa khôi ăn mặc rất xứng đôi … Tôi hơi bối rối, hỏi: “Anh có chắc được giải nhất không?”
Chung Nguyên vò vò tóc tôi, cười nói: “Có thể hay không, phải thử mới biết.”
Tôi lại nhìn kỹ lại quy tắc thi đấu xem thế nào, nói thật, tôi thấy hứng thú với phần thưởng a.
Cuộc thi này do một công ty tài chính tổ chức, phạm vi cả nước, tham gia theo đội, mỗi đội năm người, đấu liên tục trong hai tháng, cuối cùng chọn ra nhất nhì ba và mấy giải phụ, tiền thưởng rất nhiều, ngoài ra, hạng nhất còn được thưởng chuyến du lịch New Zealand 7 ngày miễn phí.
Nếu Chung Nguyên đã nhiệt tình thế thì tôi đâu dám từ chối. Huống chi bọn họ học tài chính, tham gia thi đấu mấy cái này cũng tốt, không đoạt giải cũng học hỏi được. Dù sao người tham gia nhiều như vậy, người đoạt giải thì ít, tôi cũng chẳng mong nhờ vào anh ấy để lấy thưởng. Chỉ cần anh có ý nghĩ được giải nhất là tôi đã vui vẻ rồi.
Mấy ngày sau, Chung Nguyên đăng kí tham gia, do cái phần thưởng du lịch New Zealand, anh chàng cảm thấy càng nhiều người càng có lợi, dụ dỗ lôi kéo Lão Đại, Tiểu Nhị và người qua đường Giáp vào đội. Kỳ cục là, ngoài tôi với Tiểu Nhị, người qua đường Giáp và Lão Đại còn tin chắc vào chiến thắng hơn cả Chung Nguyên.
Tôi khó hiểu, hỏi Lão Đại, nó cười thần bí, đáp: “Tao tin tưởng con mắt của mình, Chung Nguyên ra tay thì ai dám tranh giành, ha ha ha ha …”
Tôi nhức đầu lại chạy đi hỏi người qua đường Giáp, kết quả anh ta cười bí hiểm, đáp: “Sư muội, em có biết kinh tế của Chung Nguyên là từ đâu mà ra không?”
Tôi nghĩ còn chưa thèm nghĩ qua, nói: “Không phải người nhà cho sao?”
“Sai!” Người qua đường Giáp giơ một ngón tay hươ hươ trước mặt tôi, hề hề cười: “Nó không nói với em à? Thằng ác bá này từ sớm đã bị gia đình thả rông, lúc đi Pháp ngay cả vé máy bay ba mẹ nó cũng không cho kìa.”
“Ek ..” Tôi lau mồ hôi, không rõ tại sao, chẳng lẽ giáo sư bên Pháp không được đãi ngộ tốt à?
Tôi nghĩ, lại thấy không thích hợp: “Nhưng trong nhà không phải còn có ông sao?” Có lẽ ông nội anh nắm giữ mạch máu kinh tế gia đình.
Người qua đường Giáp thở dài, đáp: “Ông nó kể ra còn nhân từ, may ra có thể cho tiền mua vé.”
Tôi: “Sau đó thì sao?”
Người qua đường giáp: “Sau đó nào? Làm gì có sau đó.”
Tôi: “Nhưng … tiền của Chung Nguyên từ đâu ra?”
Người qua đường giáp lắc đầu cảm thán: “Nó chơi sao kì.”
Tôi: “Chơi … cái gì?”
Người qua đường Giáp: “Sao kì, chính là sao kì hạn giao hàng. Mẹ nó, mình chơi toàn phải bù tiền, thằng nhóc này không bị phá sản, còn kiếm được lắm tiền, như nhà giàu mới nổi, một lần những 12, 13 ngàn, như chơi.”
Tôi nhéo nhéo tay, có chút lo lắng: “Cái đó rất rủi ro hả?”
Người qua đường Giáp: “Chứ sao, càng chơi liều thì kết quả càng phiêu lưu, giống như vận khí lúc đánh bạc ấy, chơi như kiểu Chung Nguyên thì thành đầu cơ luôn rồi.”
Tôi: “Chung Nguyên biết chơi thật à?”
Người qua đường Giáp lắc đầu: “Em gái ơi, đi mà hỏi nó coi, từ lúc mấy tuổi đầu đã học chơi cổ phiếu … Lúc nó bắt đầu chơi thì anh còn đang xem Cậu bé hồ lô a.”
Tôi: “…”
Theo ý tứ của người qua đường Giáp, Chung Nguyên đối với giao dịch tài chính có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú? Nhưng anh ấy mới hơn 20, có thể tới trình độ nào chứ?
Ôm mối nghi vấn này, tôi chạy tới hỏi Chung Nguyên: “Chung Nguyên, anh chơi cổ phiếu từ lúc nào?”
Chung Nguyên xoa đầu tôi, cười nói: “Làm sao thế?”
“Không có gì” Tôi phục hồi tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, lại hỏi: “Lúc đó anh không xem Cậu bé hồ lô à?”
Chung Nguyên thản nhiên cười, đáp: “Buôn bán có lời mới được xem.”
Tôi vỗ vỗ vai anh, thở dài: “Người nhà anh ghê quá, sao lại bắt anh làm thế?”
Chung Nguyên thuận tay ôm tôi vào lòng, cười nói: “Chuyện cũ nói lại làm gì, bọn họ đúng là hơi bắt nạt anh, em nên tốt với anh một chút.”
Tôi giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, giống như dỗ con nít, nhẹ giọng nói: “Uhm, em sẽ đối tốt với anh.”
Chung Nguyên: “Tốt cỡ nào?”
Tôi: “Rất tốt.”
Chung Nguyên: “Ví dụ?”
Tôi: “Hả…?”
“Ví dụ vầy nè.” Chung Nguyên nói xong, nâng cằm, cúi đầu hôn lên môi tôi.
—-
Suy nghĩ của tác giả: Nè, hai người bọn họ sắp kết hôn, mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Chung Nguyên: Ta với Đầu Gỗ kết hôn, độc giả chuẩn bị cái gì?
Tác giả: Con ngoan, chuyện này con không cần xen vào, đến lúc đó con chỉ cần chà đạp đầu gỗ nhà chúng ta thật tốt là được rồi.
Chung Nguyên [cười mê hoặc]: Ta tự nhiên sẽ chà đạp nàng tốt thôi, ha ha, ha ha ha….
Chap 47
Từ sau khi tham gia đăng kí vào cái cuộc thi tài chính kia, cả đội chúng tôi ngoại trừ Chung Nguyên chả ai thèm để ý tới nó, cứ để chuyện tới đâu hay tới đó.
Hơn hai tháng sau, tôi nhận được thông báo, nói cái gì mà cùng với Chung Nguyên lên phát biểu trong đại hội tổng kết cuộc thi.
Trời ơi, tôi muốn rụng rời tay chân luôn. Cái đội cám hấp này, thiên tài chắc chỉ có Chung Nguyên với Lão Đại, hai người bọn họ đàm đạo tri thức thiệt hợp nhau. Lại nói, người qua đường Giáp tuy không biết gì về tài chính nhưng được cái đầu óc linh hoạt, phản ứng mau, có thể tùy cơ ứng biến lúc gặp chuyện, cho nên cũng coi như là khá. Kém hơn một chút là Tiểu Nhị, cái loại viết lách chết người như nó có thể thu thập đủ loại thông tin, giả bộ là một tay tinh anh lão luyện trong nghề tài chính cũng không khó.
Còn tôi?
Tôi vốn nghĩ là, cho dù Chung Nguyên là yêu quái thành tinh mười năm tu luyện cổ phiếu đi nữa, nhưng giải thưởng chỉ có một đội, chúng tôi cũng đâu có cơ mà dễ được giải nhất thế. Chuyện cùng nhau ăn mặc thật đẹp và nghiêm túc lên bục phát biểu gì đó chỉ là chuyện bổ não trong lúc nhàm chán mà thôi, không phải là chuyện chính để nghĩ ngợi.
Hơn nữa thằng cha này một tháng trước khi thi đấu bắt đầu chả có động tĩnh gì, trước sau chỉ múa bút 5 giao dịch, cho nên tôi càng chắc chắn, chính bản thân anh còn không chắc thắng, thậm chí có thể đã từ bỏ rồi cũng nên.
Nhưng tôi không ngờ, tới tuần thứ 5, anh bắt đầu phản kích, suốt ngày cầm di động xem xem. Cũng bắt đầu thứ tuần thứ 5, tiền lời của đội chúng tôi bắt đầu leo thang điên cuồng, hơn nữa ở vòng cuối cùng nhảy một phát làm người ta kinh ngạc, trèo lên tới vị trí đầu bảng luôn.
Ngày thi cuối cùng, Tiểu Nhị ngồi trong kí túc xem bảng xếp hạng thi đấu trên mạng, vừa xem nước mắt nước mũi vừa chảy ròng ròng, ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Yêu nghiệt! Yêu nghiệt a, tên này là yêu nghiệt mà!”
Tôi nhìn đằng sau tên của Chung Nguyên, tiền lời cứ không ngừng nhảy lên, thực kích động, nếu đổi thành tiền thật hết thì đã …
Tóm lại, chuyện này tổng kết lại mà nói, tôi chẳng đoán trúng quá trình, cũng chả đoán trúng kết quả luôn. Bởi vậy cái chuyện YY bổ não tự dưng lại thành sự thật, điều này làm cho tôi luống cuống cả tay chân.
Tôi nắm chặt bản thảo Chung Nguyên đã chuẩn bị trước cho, khó xử nói: “Này, đổi người được không?”
Chung Nguyên đáp rất rõ ràng: “Không được.”
“Ak, nhưng mà …” Tôi bất đắc dĩ, mặc dù da mặt dày, nhưng đúng là không thể đo được với tên này mà. Hơn nữa tôi nghe nói sẽ có người phỏng vấn tại hiện trường, phỏng vấn a! Lại còn bị đài truyền hình trực tiếp, đến lúc đó thì tôi ngất mất …
Chung Nguyên xoa đầu tôi, dỗ dành: “Không có việc gì, có anh mà.”
Tôi vẫn còn lo lắng, nhưng suy nghĩ một chút, Lão Đại Tiểu Nhị người qua đường Giáp chắc đã bị Chung Nguyên mua chuộc hết rồi, một mình tôi phản kháng chắc cũng chẳng ích gì.
Quên đi, dù sao dao đã kề trên cổ, mặc kệ số phận đi.
…
Đại hội tổng kết cuộc thi vừa hay tổ chức ở trường chúng tôi, ngoài một số tuyển thủ được các giải thưởng ra, còn có một số tinh anh trong ngành tài chính vô góp vui.
Buổi lễ bắt đầu lúc 7 giờ tối. Buổi chiều ngày hôm đó, Nhất Nhị Tứ đã nhốt tôi vào kí túc xá, bỏ ra hai giờ đồng hồ liền, trải qua N lần thất bại, cuối cùng cũng trang điểm thành công cho tôi.
Tôi nhìn người đẹp trong gương, có chút ngại, lúc này mắt tôi được kẻ dài, ở khóe mắt hơi cong vút lên một chút, lông mi được tô đậm hơn, nhìn mắt càng to hơn. Ngoài ra, ánh mắt cong vút cùng lông mi dài hô ứng với nhau tạo thành một loại cảm giác trưởng thành thùy mị. Tóc của tôi cũng đã tương đối dài, được bới cao lên rất khéo, làm cho người trong gương nhìn càng tiêu sái, giỏi giang.
Ngự tỷ, một ngự tỷ sống lại nha.
Được, tạo hình này rất vừa ý tôi.
Tôi mặc âu phục nghiêm túc, đeo giày cao gót màu đen, đứng trước mặt Chung Nguyên như đang chuẩn bị dâng bảo vật.
Chung Nguyên nhìn tôi, không nói gì, có vẻ ngây ra.
Tôi giơ tay hươ hươ trước mặt anh: “Thế nào”
Chung Nguyên tóm lấy tay tôi, cười nói: “Đẹp lắm.”
Tôi rất vui vẻ, cũng hơi xấu hổ một tí, cúi đầu, nhưng vừa cúi xuống thấy bản thảo trong tay, mày lại chau lại.
Chung Nguyên giựt lấy tập bản thảo bị tôi vò nhăn nhúm, thảy một phát vào thùng rác luôn. Vị trí thùng rác không xa, ném đại qua mà cũng rơi trúng nữa.
“Anh…” Tôi chán nản, không biết tên này muốn làm cái gì đây.
Chung Nguyên làm chuyện xấu còn bình tĩnh nhe răng: “Cho anh chút may mắn nào.”
Tôi hơi bị bực, tức mình liền đem bàn tay may mắn bụp vào người anh, lực rất mạnh.
Chung Nguyên khom người, tra tấn bằng một trận mưa hôn. Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Lát nữa bọn người qua đường Giáp sẽ đem văn kiện lại đây, trong đó có bản thảo chính thức, không khác bản kia đâu.”
Tôi nhíu mày: “Em biết, nhưng bây giờ thì làm thế nào?” còn có nửa tiếng là chính thức bắt đầu, còn có thể tranh thủ ôn một chút.
Chung Nguyên cười nhẹ, hôn lên trán tôi, đáp: “Thì bây giờ kể chuyện cười.”
tôi: “…”
điên máu nha! Lạy ngươi, ba mươi tám phút bốn mươi sáu giây nữa lão tử sẽ lên đoạn đầu đài, thế mà ngươi muốn cùng ta kể chuyện cười hả?
Chung Nguyên không thèm nhìn tới sự bất mãn của tôi, lôi tôi ra một góc phòng tự học, bắt đầu nhẹ giọng kể chuyện cười lạnh cho tôi.
Nửa tiếng, những nửa tiếng liền, Chung đại thần của chúng ta cứ banh cái mặt ra, cực kì nghiêm túc kể chuyện cười lạnh cho tôi. Nào là “Một người ở trong bệnh viện truyền nước biển, nhìn thấy chai truyền dịch thì cười không ngừng, đó là vì hắn cười điểm thấp.” rồi cái gì mà “Trước đây có một hội chơi trốn tìm, đội trưởng của họ tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy.”, rồi thì là “Tiểu bạch thỏ ra ngoài dạo chơi đụng phải đại hôi lang, đại hôi lang nói ta muốn ăn người, kết quả tiểu bạch thỏ đã bị ăn.”…
Được rồi, tôi thừa nhận con người tôi không có tiền đồ, tuy rằng tôi vẫn biết là mấy chuyện này là chuyện cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy Chung Nguyên mà kể chuyện cười thì chính bản thân anh ấy mới là câu chuyện mắc cười nhất, huống chi kể chuyện cười mà giọng lạnh te … tôi bị bộ dạng của anh làm cho cười tới phát cuồng, ôm bụng há miệng cười tới run người, lại không dám phát ra tiếng quá lớn, khổ sở quá đi, cười tới nỗi chảy cả nước mắt.
Chung Nguyên không thay đổi nét mặt, giúp tôi lấy khăn tay lau nước mắt, vừa nói nói: “Sau đây còn một chuyện khác, ngày xưa có cái …”
Chung Nguyên nói nửa giờ, tôi cũng cười nửa giờ, cuối cùng cười tới không còn khí lực, Chung Nguyên liền mang theo tôi hấp tấp đi tham gia lễ tổng kết cuộc thi.
Ngồi trong hội trường không khí nghiêm túc, Chung Nguyên hỏi tôi còn hồi hộp không, tôi dựa vào vai anh miễn cưỡng lắc đầu, lại nhịn không được toét miệng cười. Hôm nay bị tên này tra tấn, sự hồi hộp căng thẳng thần kinh đã hoàn toàn bay mất, còn khẩn trương cái nỗi gì nữa.
Đến lúc tôi và Chung Nguyên lên bục phát biểu, anh ấy nắm tay tôi, vững vàng đi lên trên bục. Tôi cảm thấy trong tình huống như thế này thật không nên biểu diễn cái màn chàng chàng thiếp thiếp cho lắm, muốn né ra một chút, nhưng làm sao mà né cái người này được …
Những nội dung mà tôi và Chung Nguyên nói chủ yếu đều có trên Slide cả rồi, cả slide tổng cộng có 15 trang, Chung Nguyên phụ trách 10 trang, tôi phụ trách 5 trang. Chung Nguyên nói xong tôi liền phối hợp nối đuôi, 5 trang còn lại trình bày cũng khá rõ ràng … Thực ra tôi chả hiểu gì đâu, chẳng qua học bài tốt thôi ><
Phần tiếp theo làm tôi lo lắng chính là phỏng vấn tại chỗ …
Nhưng hóa ra tình huống lại còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, mấy khán giả đều không muốn hỏi han gì với tôi, mọi vấn đề đều do Chung Nguyên trả lời, đương nhiên là cơ bản tôi nghe không thủng, chẳng qua bộ dạng tự tin của Chung Nguyên thật khiến tôi tự hào.
Đang lúc hai mắt tôi sáng như sao nhìn Chung Nguyên, phát ra tia hám trai thì đột ngột anh đưa mic cho tôi.
Tôi nhất thời đờ ra, không biết tại sao.
Lúc này, dưới khán giả, một vị ho nhẹ một chút, chỉnh đốn lại câu cú mới hỏi: “Xin hỏi bạn nữ này, mấu chốt thành công của mọi người là nhờ cái gì?”
Vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ tới nha, không chỉ mình tôi, mấy người khác cũng có nghĩ tới đâu. Tôi nắm mic, khẩn trương nhìn lướt qua Chung Nguyên, không biết nên trả lời thế nào.
Chung Nguyên vụng trộm nhéo vào tay tôi một chút, mỉm cười nhẹ.
Tôi ho khan, ổn định tâm trạng, lục tung đầu óc tìm câu trả lời thích hợp. Đột nhiên câu nói của người qua đường Giáp nảy ra: lúc nó chơi cổ phiếu anh còn đang xem chú bé hồ lô à …
Thế là tôi lễ phép hướng khán giả cười, đáp: “Phải chăm chỉ, rèn luyện thường xuyên. Đội trưởng của chúng tôi là yêu tinh chơi cổ tu được 10 năm rồi, anh ấy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đem thời gian lúc trẻ nít coi cậu bé hồ lô ra mà chơi cổ phiếu thôi.”
Dưới khán đài truyền tới một trận cười rộ, vấn đề coi như được cho qua. Tuy rằng tôi không đưa ra câu trả lời chính xác nhất, nhưng rõ là thích hợp nhất, cần gì phải trả lời dông dài.
Từ trên bục bước xuống, lòng bàn tay tôi toát mồ hôi, ngón tay lạnh lẽo.
Chung Nguyên lấy khăn ra giúp tôi lau, thừa dịp tôi không chú ý hôn nhẹ lên ngón tay tôi, sau đó nhếch mi cười nhìn tôi: “Đáp giỏi lắm.”
Tôi xoay mặt nhìn xem bốn phía, thấy không ai phát hiện chúng tôi mới dám yên lòng đáp: “Cám ơn.” Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, thật ra trong bụng cũng đắc ý lắm. Được rồi, có cơ hội thì cho tôi tự sướng chút đi ><
Qua vài ngày, tôi nhìn thấy clip chiếu lại của chương trình đó trên mạng. lúc tới đoạn tôi trả lời câu hỏi, tôi thấy Chung Nguyên nghiêng đầu, nhìn tôi mỉm cười, hình ảnh này làm cho lòng tôi rất ấm áp.
Nghĩ kỹ lại, tôi thấy nụ cười này của Chung Nguyên không giống với nụ cười lúc đứng cạnh hoa khôi kia, nhưng mà cụ thể là khác chỗ nào chứ?
Tôi phải so sánh ngay, đem bức ảnh làm tôi ăn dấm chua kia ra xem thử.
Quan sát một lúc, cuối cùng rút ra được kết luận, lúc đứng cạnh hoa khôi, Chung Nguyên cười rất lịch sự, nhưng lúc nhìn tôi cười, cười rất là … khụ khụ …
Nghĩ tới đây, tôi đúng là tiểu nhân đắc chí, cứ ngồi cười hắc hắc ngu ngơ.
…
Nhắc tới vụ du lịch New Zealand, tôi, Chung Nguyên, Lão Đại, ba người đều có việc không đi, chỉ còn Tiểu Nhị và người qua đường Giáp đi. Mấy ngày liền nó cứ khóc thét lên trước mặt tôi và Lão Đại, nói nào là không muốn đi cùng một tên biến thái du lịch nước ngoài gì đó, nhưng rốt cục vẫn tiếc cơ hội được đi chơi, thế là lên đường bằng tâm trạng cực kì mâu thuẫn.
Về sau lúc chúng tôi gặp lại nó, theo như lời kể lại, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, còn mém chút nữa là thất thân … Đấy là chuyện về sau.
*** Suy nghĩ của tác giả:
Có bạn hỏi tại sao hai đứa nhỏ này cứ gặp nhau là hôn hít, dưới đây mời bạn Chung Nguyên trả lời, nào, Chung Nguyên:
Chung Nguyên: Lạy người, ta đến ăn còn chưa ăn được, không cho ta hôn một chút thì làm sao sống nổi qua ngày …
Chap 48
Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt mà Chung Nguyên đã sắp tốt nghiệp rồi.
Tối hôm đó, Nhất Nhị Tam Tứ hợp lại mời phòng kí túc của Chung Nguyên đi ăn một bữa cơm, lí do tốt đẹp là vui vẻ đưa tiễn bốn tên tai họa này đi. Thật ra nói vui vẻ đưa tiễn thì thực sự chỉ tiễn có một mình Lục Tử Kiện thôi, bởi vì anh ấy sẽ xuất ngoại. Những người khác, Chung Nguyên và người qua đường Giáp tốt nghiệp xong ở lại thành phố B làm việc, người qua đường Ất thì đăng kí luôn lên nghiên cứu sinh khoa triết học. Anh giai người qua đường Ất chả hiểu là thần thánh ở đâu không biết, nghe nói lúc phỏng vấn anh ấy cùng giáo sư bàn luận “Chu Dịch”, đem những điều cảm nhận được nói ra khiến người ta sửng sốt, lại nghe đồn mục tiêu của anh ấy là, cho dù không thành triết gia thì cũng phải thành thầy phong thủy!!!
Buổi cơm tiễn đưa vui vẻ hôm đó, mấy anh chàng uống rõ nhiều, ngay cả người bình thường rất bình lặng Lục Tử Kiện, cũng say say mà lôi kéo Tứ cô nương, không ngừng lặp lại: “Chờ anh, chờ anh quay về.”
Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Đương nhiên ta chờ ngươi, nhưng nếu ngươi dám trêu ghẹo người khác, ta nhất định bẻ gãy xương ngươi.”
Mọi người nghe xong câu chuyện của họ đều thổn thức khôn nguôi, haiz, Lục Tử Kiện mà trêu được ai, Tứ cô nương đúng là đánh giá cao quá …
Bốn người bọn họ người say nghiêm trọng nhất là người qua đường Giáp, mặt đỏ hồng, mắt gần như không mở ra được. Miệng thì cứ lải nhải than thở cái gì có người không biết có người không hiểu này kia. Lúc chúng tôi ra về, sư huynh đã không đứng lên nổi nữa rồi, Chung Nguyên cười tủm tỉm đỡ hắn dậy, hai người thất tha thất thểu ra khỏi nhà hàng. Hôm nay Chung Nguyên cũng say, tôi phát hiện lúc say anh ấy cười nhiều hơn bình thường, hơn nữa cười càng lúc càng ngớ ngẩn. Nhưng được cái tửu lượng lớn, cho nên uống nhiều thì vẫn còn giữ được chút lí trí.
Cả bọn rời khỏi nhà hàng, người qua đường Ất đi tuốt đằng trước. Anh chàng giang hai tay, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn như rắn, vừa đi vừa cao giọng la lối: “Eo ơi, mấy người tụi bay đều có vợ, mỗi tao không có ai a. Triết gia toàn những người cô độc … Tao sống độc lập, tao phiêu diêu như tiên … Nhìn cái gì vậy!”
Tôi với Lão Đại và Tiểu Nhị đi đằng sau, nhức đầu nhìn hắn nổi điên. Các anh chị đi trước thường nói, tốt nghiệp thì cố mà tác quái đi, đúng thật.
Người qua đường Giáp lúc này đang được Chung Nguyên đỡ đi, đột nhiên đẩy phắt anh ra, xoay người chạy như điên về phía chúng tôi. Ba người chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì anh chàng đã lao tối, ôm chầm lấy Tiểu Nhị, đè ra hôn tới tấp.
Tuy rằng đã sớm phát hiện Tiểu Nhị và người qua đường Giáp có JQ, nhưng tự nhiên một cảnh lãng mạn như vậy xảy ra trước mắt, thiệt đúng là đứng hình. Nhìn Lão Đại coi, nó cũng ngớ ra rồi.
Con bé Tiểu Nhị nghiêng đầu đi né, lại bị người qua đường Giáp ôm bổng lên, chân không chạm đất, nó kích động đánh loạn người qua đường Giáp nhưng anh chàng vẫn thờ ơ, giữ chặt gáy hôn không ngừng …
Tôi đang trợn mắt há mồm hình ảnh cần giới hạn độ tuổi trước mặt thì tự nhiên một bàn tay chắn lại.
Chung Nguyên một tay che mắt tôi, một tay giữ vai, kéo tôi rời đi. Đi được một lúc, anh buông tay, khẽ cười bên tai tôi: “Nhìn cái gì vậy, có phải là chưa làm qua bao giờ đâu mà nhìn.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lại hơi lo lắng, liền hỏi: “Tiểu Nhị … có thể hay không bị giết chết a…” trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Tiểu Nhị bị nhấc hổng chân lên, ẹ, có vẻ nguy hiểm mà …
Chung Nguyên nghịch nghịch tóc trên trán tôi, đột ngột chuyển ngón tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt có vẻ mê ly: “Thử thì biết chứ gì.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Chung Nguyên lại đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi, ra sức hút vào. Một tay giữ chặt gáy, tay kia đặt ngang eo, siết chặt tôi vào người. Hơi rượu đột ngột phả vào khiến tôi choáng váng, dựa vào lòng anh, để mặc người này muốn làm gì thì làm.
Chung Nguyên đột nhiên đứng thẳng người, cánh tay ôm trên lưng tôi bắt đầu nhích lên trên, cơ thể tôi cứ như vậy bị nhấc lên rất nhanh, chân không thể tìm được điểm tựa …
Không có chỗ tựa đứng vững, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, cánh tay không tự chủ ôm chặt cổ Chung Nguyên.
Chung Nguyên mơ hồ cười cười, tiếp tục hôn mãnh liệt sâu sắc …
Qua một hồi lâu mới chịu buông ra, cắn nhẹ lên môi tôi, cười nói: “Còn sống không?”
Chân tôi gần như nhũn ra, dựa vào người anh, quay mặt đi không nhìn Chung Nguyên.
Anh mỉm cười sung sướng, kéo tôi ra vườn trường, anh đi rất chậm, mỗi lần đi tới một chỗ nào đó đều cùng tôi ôn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa tại chỗ này, giọng của anh rất nhẹ, còn cười nữa, làm cho tôi cảm thấy thương thương.
Lúc đưa tôi về tới dưới lầu kí túc, anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi, hít thở mạnh. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Còn một năm nữa.”
Tôi cọ cọ trong lòng anh, khó hiểu: “Gì cơ?”
Chung Nguyên cười nhẹ: “Còn một năm nữa thì chúng ta kết hôn.”
Chết với đại ca à, bây giờ chúng ta nên biểu đạt cho tốt nỗi buồn cảm xúc chia tay ly biệt gì đó đi, chuyện kết hôn … Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự kết hôn sau khi tốt nghiệp, hôn nhân không phải mồ chôn tình yêu sao …
Chung Nguyên thấy tôi không nói gì, lạnh lẽo nhắc: “Đầu gỗ, em đã hứa với anh sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu dám đổi ý, hừ hừ …”
Hai tiếng hừ hừ kia đã thành công làm tôi sợ phát rét, ta nói nha Chung Nguyên, ngươi đừng có hở ra là hù dọa người khác thế ><
…
Lúc về tới phòng, Nhất Nhị Tứ đã đủ cả. Tôi nhìn thấy Tiểu Nhị đang ngồi xổm ở ban công, quay lưng về phía Lão Đại và Tứ cô nương, mà hai đứa kia thì đang vây quanh nó, có vẻ đang tra hỏi cái gì.
Tôi vào tới cửa thì nghe Tiểu Nhị nói: “Đáng ghét, người ta ngượng cũng không được à.”
Nhất Tam Tứ: -.-!!!
Tôi đi qua, hỏi Lão Đại: “Nó làm sao đấy?”
Lão Đại đang cầm trong tay một chiếc đũa, vừa gõ đầu Tiểu Nhị vừa nói: “Mau khai ra, mày với người qua đường Giáp từ lúc nào cấu kết với nhau làm việc xấu? Cả ngày ngoài nghe ngươi mắng hắn ra còn có gì nữa đâu, hôm nay lại diễn cho tao coi màn 18 , không nhận tội mà được à …”
Tiểu Nhị ngồi chồm hổm, có vẻ rất khốn khổ: “Biến thái! Quỷ rượu! Hủy danh tiết của tao!”
Lúc này Tứ cô nương không chút khách khí vạch trần: “Danh tiết của mày có đẹp đâu, hủy thì hủy, chả sao cả.”
Lão Đại nháy mắt với tôi, thế là tôi vỗ vai Tiểu Nhị, giả giọng tiếc nuối nói: “Chuyện này … Tiểu Nhị, mấy cái truyện ba xu của mày, người qua đường Giáp…”
Tiểu Nhị ngay lập tức xoay mặt lại nhìn tôi, thần sắc ra vẻ sốt ruột: “Hắn, hắn, hắn hắn coi được hết à?”.
Nhìn Tiểu Nhị gấp tới nỗi mặt đổi màu, Nhất Tam Tứ đều hả hê cười, Lão Đại xoa đầu nó, cười tủm tỉm: “Còn nói không thích hắn? Không cần hắn? Nếu không cần tại sao lại mong hắn đừng coi mấy cái đó.”
Tứ cô nương nhẹ nhàng véo lỗ tai Tiểu Nhị, cười nói: “Ngoan ngoãn thừa nhận đi, đừng ép tao dùng tay chân nói chuyện nha.”
Tiểu Nhị lại quay mặt đi, bộ dạng coi bộ rất xấu hổ, sẳng giọng: “Đáng ghét! Không biết người ta rất nhút nhát à!”
Nhất Ba Bốn lại bị trúng tên, nghĩ coi, cái con quỷ đáng khinh của phòng 1111 lại tự xưng là người “thẹn thùng”, “nhút nhát”, đúng là có một không hai.
Nhưng mà Tiểu Nhị như thế này rất thú vị a, Nhất Tam Tứ chọc hoài không đã ghiền, vây quanh nó đùa giỡn mãi mới chịu đi ngủ. Kết quả lúc tôi vừa mơ mơ màng màng đi vào giấc thì Tiểu Nhị lặng lẽ như ma lượn tới giường tôi, sau đó bắt tôi phải nói cho rõ ràng, người qua đường Giáp có thật đã xem mấy cái nó viết không.
Tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Sau này sẽ có cơ hội xem.”
Tiểu Nhị cách một làn chăn ôm lấy tôi, hưng phấn la khẽ: “Tam đầu gỗ, tao yêu mày!”
Tôi nhíu mày, một cước đá văng nó ra.
Một tuần sau, người qua đường Giáp lấy danh nghĩa bạn trai của Tiểu Nhị, mời hai phòng kí túc ăn bữa cơm.
…
Chung Nguyên rất nhanh chóng dọn ra khỏi trường, đến ở trong một tiểu khu không xa trường chúng tôi mấy, căn hộ đó nghe nói là ba anh ấy mua cho anh để cưới vợ. Hôm đó tôi với Chung Nguyên bận hết một ngày mới dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, tối hôm đó, Chung Nguyên đứng ở ban công, ôm tôi từ đằng sau, ôm rất lâu. Cuối cùng anh mới hạ giọng nói: “Chờ chúng ta kết hôn rồi, đây sẽ thành nhà của hai đứa mình.”
Hôm đó tôi nhìn ánh đèn đô thị sáng lên trong đêm, trong lòng ấm áp tới nỗi muốn rơi cả nước mắt.
…
Nghỉ hè tới, tôi được phân đi thực tập ở một công ty dược phẩm, mỗi tuần đi làm từ thứ hai tới thứ 6. Cuối tuần lại giúp phụ đạo cho con trai chú của Chung Nguyên, mỗi ngày qua đều rất bận rộn, chỉ có điều công việc ở công ty dược không hấp dẫn tôi mấy.
Con trai của chú Chung Nguyên tên là Sử Tĩnh, đúng là một thằng nhóc tĩnh lặng, mới chín tuổi, vô cùng thông minh, chỉ là không thích nói chuyện. từ thứ hai tới thứ sáu nó học phụ đạo đủ các loại môn trên trời dưới đất, thứ bảy chủ nhật thì cùng tôi ôn tập, thời gian coi như kín mít. Cho nên cuối tuần ôn tập xong tôi thường rủ nó đi chơi, chơi cờ vẽ tranh xem phim này nọ, lúc đó mặt nó mới có cái vẻ ngây thơ trẻ con, cũng có tò mò, có vui vẻ. Lúc đó tôi kìm lòng không được mà than, bây giờ sao mà trẻ con chẳng có tuổi thơ gì cả, nhớ ngày xưa tôi cả ngày theo trẻ con trong xóm trèo cây, đánh bida, chơi trò chơi, đến trường đọc sách là chuyện mây bay nha …
Ngày cứ thong thả trôi qua, nháy mắt lại tới đêm thất tịch.
Đêm thất tịch tôi và Chung Nguyên đều phải đi làm, cho nên hẹn hò cũng đơn giản. Vốn chúng tôi định đi coi phim, sau đó Chung Nguyên nói rạp chiếu phim chẳng có không khí, hơn nữa gần đây anh mới mua dàn máy, thế nên chúng tôi quyết định đến nhà anh xem.
Đó là một bộ phim Mĩ, kể về một câu chuyện tình yêu bi thương, rất cảm động, tôi vừa xem vừa khóc tu tu. Có điều khúc sau, đôi nam nữ chính gương vỡ lại lành, không bị cản trở, chừng mực cũng có chút … khụ khụ …
Lúc tới đoạn phim thắm thiết nồng cháy, tôi nhất thời quên khóc, xấu hổ vụng trộm nhìn Chung Nguyên. May mà lúc này trong phòng đã tắt hết đèn, rất tối, tôi đoán chắc anh ấy cũng chẳng nhìn ra mặt tôi đỏ tới cỡ nào.
Lúc quay qua nhìn anh, tôi phát hiện người này không xem TV mà lại nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi, hai mắt rất sáng, giống như hai viên trân châu giữa trời đêm.
Tôi càng ngượng, cúi đầu không dám nhìn anh, cũng không dám xem TV nữa.
Chung Nguyên lại đột nhiên đè tôi xuống sô pha, sức nặng toàn thân phủ lên người tôi, tôi rất khẩn trương, lắp bắt hỏi: “Anh, anh, anh … anh muốn làm gì …”
Chưa nói hết thì môi đã bị tấn công, lúc đầu thì hôn rất nhẹ và dịu dàng, nhưng càng lúc anh càng dùng sức, dần dần dường như mất cả khống chế, lúc thì hôn mãnh liệt, lúc thì cắn. Môi và lưỡi tôi bị tấn công vừa đau vừa nóng, phổi bị chặn lại, hơi thở không thoát ra được, thế cho nên đầu cũng váng vất, tứ chi cũng bị Chung Nguyên ép tới nỗi không nhúc nhích gì được.
Chung Nguyên rời khỏi môi, chuyển qua hôn cổ, hôn lên xương quai xanh. Hơi thở nóng hổi phả quanh cổ tôi, làm tôi cảm thấy giống như bắt được cái gì đó, lại giống như cái gì cũng đều không rõ ràng …
Bàn tay không yên phận bắt đầu tiến vào trong áo tôi, đôi tay nóng bỏng vuốt ve trên lưng, tiếp tục di chuyển về phía trước, phủ lên ngực.
Tôi rốt cục hiểu ra anh muốn làm cái gì, thở hổn hển ngăn lại: “Chung Nguyên …”
“Đầu gỗ” ánh mắt nóng cháy của Chung Nguyên nhìn tôi, hơi thở hỗn loạn: “Anh chờ không nổi nữa.”
Chap 49
Tôi vừa định mở miệng thì đột nhiên đèn trong phòng bật sáng. Ánh đèn neon đột ngột rọi vào mắt tôi phát nhức lên. Tôi híp mắt, nhìn thấy Chung Nguyên đang bò dậy khỏi người mình, nửa quỳ trên ghế sô pha, nhìn ra phía cửa, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận.
Tôi cũng đứng dậy, nhìn theo anh. Chỉ thấy ở cửa đứng hai người, một lớn một nhỏ, người nhỏ thì tôi biết, chính là thằng bé mà tôi dạy thêm, Sử Tĩnh. Bên cạnh thằng nhóc có một cô gái, tuổi tác không hơn tôi nhiều lắm, đang nắm tay nó. Cô gái kia để tóc ngắn, mái tóc đen tuyền, mặc một bộ quần áo rất bình thường, đôi chân thẳng tắp thon dài làm cho người ta thực hâm mộ. cô ấy đứng cũng khá xa, mặt mày nhìn không rõ lắm, có điều trong ánh mắt ẩn hiện nét hào sảng và sự sắc bén.
Tôi có chút xấu hổ, cúi đầu như thể mấy đôi bị bắt gian tại trận, mặt đỏ bừng bừng.
Chung Nguyên ngồi lại bên cạnh tôi, khoác lên vai tôi, vỗ nhẹ nhàng như an ủi. sau đó, anh ngẩng đầu hướng về phía cửa, ngữ khí không nhẫn nại nói: “Mấy người sao tự nhiên tới đây?”
Cô gái tóc ngắn lôi Sử Tĩnh đi đến, ngồi lên sô pha cạnh tôi, nửa cười nửa không nhìn tôi đánh giá, không nói gì.
Qua một hồi lâu, cô nàng mới thu ánh mắt lại, cười nói với Chung Nguyên: “Không giới thiệu à?”
Chung Nguyên lười biếng dựa vào sô pha, lập tức trả lời: “Đây là vợ tôi, Mộc Đồng. Vợ đó.” Anh nói xong lại quay qua nhìn tôi cười, nói: “Nhóc này là một cô gái so với tôi nhìn còn nam tính hơn.”
Tôi: “…”
“Điên!” Cô gái tóc ngắn la lên, ném cái gối dựa trong tay về phía Chung Nguyên, Chung Nguyên dễ dàng bắt được. Tiếp theo cô ấy lại quay sang tôi, cười dịu dàng, nói: “Mình tên Sử Vân Hành, là chị của Sử Tĩnh.”
Lúc này Sử Tĩnh đang tò mò hết nhìn tôi lại nhìn Chung Nguyên, cuối cùng nói: “Cô giáo Mộc, hai người đang làm gì thế?”
“Cô… Ak… Ha ha” Tôi ngượng ngùng hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết phải trả lời kiểu gì.
Chung Nguyên vô cùng thản nhiên bình tĩnh đáp: “Không thấy à, đang xem phim.” Nói xong còn chỉ chỉ màn hình TV, lúc này bộ phim đã chiếu hết, đang dạo nhạc kết thúc.
Tôi cảm thấy rất oan ức, rõ là mình vô tội, tại sao mình lại phải chột dạ thế này…
Sử Tĩnh nghe Chung Nguyên nói thế thì cầm bìa đĩa lên xem thử, Sử Vân Hành đột ngột giựt lấy, nhìn qua lập tức quay sang nhìn bọn tôi cười: “Cái này mình từng xem nha, con nít không được coi.”
Tôi cúi gằm đầu, thật không có mặt mũi nào mà nhìn ai.
Chung Nguyên không tiếp tục chủ đề này, lại hỏi Sử Vân Hành: “Chị sao lại về đây?”
Sử Vân Hành vừa nghe thấy thì kích động đứng lên, hai tay ôm ngực, vừa ủy khuất vừa bi phẫn nói: “Chị sao lại quay về? Vô nghĩa, không về thì chết đói ở bên kia à? Mày không ở Anh mà ăn thử đồ ăn, ăn rồi cắp đít chạy về còn nhanh hơn chị. Hừ, chị mày rõ là một mỹ nữ đậm chất cổ điển Phương Đông yểu điệu thướt tha, còn lại nghệ thuật gia nữa, thế mà xem bọn hắn cho ta ăn cái gì, ngày đầu tiên thì là sandwich thịt bò, hôm sau thịt bò sandwich, hôm sau nữa lại sandwich thịt bò! Chị nói với Luke là tôi không ăn cái này đâu, có thể cho món khác không, kết quả thế nào, vợ nó tự mình xuống bếp, nghiền khoai tây, thịt bò và cải trắng thành một đống, sau đó đập hai quả trứng chim sống lên, còn hớn hở nói là người Trung Quốc ai cũng thích món này, dã man, chị mày ôm bồn cầu khóc cả một buổi tối!”
Sử Vân Hành nói tới đoạn này còn kích động nhỏ một giọt nước mắt, làm cho tôi không khỏi thương tâm, dù sao cũng đâu phải ai cũng có dũng cảm đi đối mặt với cái bồn cầu cả đêm.
Chung Nguyên mặt mày lạnh te, nói: “Không phải có nhà hàng Trung Quốc à, chị là đồ ngốc hả?”
“Đừng có nhắc nữa.” Sử Vân Hành vung tay lên, hình như càng tức hơn: “Bên Anh đến mua một cái bánh rán cho ra hồn cũng khó! Menu đồ ăn nhà hàng Trung Quốc mày nghĩ coi là cái gì? Toàn đường với dấm! Vất vả mãi mới tìm được một chỗ có nước dùng nấu cá, thế mà ăn vẫn ngọt lừ!” Cô nàng đột ngột đi tới trước mặt Chung Nguyên, nắm lấy áo anh lắc liên hồi, vừa lay vừa than thở khóc lóc: “Mày có thể hiểu được cảm giác chảy nước miếng cả chiều chờ đợi rồi phải ăn cá nấu nước ngọt không aaaaaaa…”
Chung Nguyên vẫn lạnh te đẩy tay cô ấy ra, sửa sang lại quần áo, nói: “Được rồi, vấn đề cuối cùng, tới nhà tôi làm gì?”
Sử Vân Hành đúng lý hợp tình nói: “Chú Chung cho chị chìa khóa phòng này, nói chị lúc nào tới ở cũng được.”
Chung Nguyên có vẻ khó chịu: “Ba nhất định là không cho chị, chị làm sao cứ lấy cho được rồi mò tới.”
Sử Vân Hành lại ngồi phịch lên ghế, xoa xoa đầu Sử Tĩnh, Sử Tĩnh khịt khịt mũi, có vẻ không thích. Sử Vân Hành bắt chéo chân ngồi, cười hì hì nói: “Bởi vì ở đây thì bọn họ không phát hiện ra chị, hắc hắc hắc …”
Chung Nguyên nhíu mày: “Chị lén về à?”
“Chị … Khụ khụ, chỉ là tạm thời chưa nói với ba mẹ thôi, không phải nhập cư trái phép đâu.”
Chung Nguyên: “Chị tới không nói, Tiểu Tĩnh làm sao cũng bị tha đến?”
Sử Vân Hành béo má Sử Tĩnh, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu Tĩnh ngày nào cũng bị bắt học thêm này nọ, chị mày ra tay cứu giúp em trai thoát khỏi bể khổ, Tiểu Tĩnh, nói xem đúng không?”
Sử Tĩnh biểu tình hỗn độn, gật đầu đại khái.
Nói ngắn gọn, Sử Vân Hành không những vụng trộm về nước, còn trộm cả Sử Tĩnh tới đây, tôi cuối cùng cũng thấy sự việc này nghiêm trọng à.
Chung Nguyên vô lực day day thái dương, nói thêm: “Vậy bây giờ không phải là nên đi rồi à?”
Sử Vân Hành trừng lớn mắt, ra vẻ vô tội: “Đi? Đi đâu cơ?”
Chung Nguyên mất kiên nhẫn nhắm mắt không thèm nhìn: “Từ đâu tới thì quay về đó, đưa Tiểu Tĩnh về nhà đi, đừng làm cô chú lo lắng.”
“Hu hu hu …” Sử Vân Hành đột nhiên ôm chặt Sử Tĩnh, khóc nức lên: “Tiểu Tĩnh, chúng ta phải làm sao đây, Chung Nguyên ca ca của em không có lương tâm, nó nhẫn tâm nhìn chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ sao, tuy rằng chúng ta quấy rầy chuyện tốt của ai đó, nhưng chúng ta có thể giả bộ như cái gì cũng không thấy mà, đúng vậy nha, em trai ngoan, chúng ta không thấy gì hết, nào, chị dắt em trở về phòng nào.” Sử Vân Hành nói xong kéo Sử Tĩnh chạy về phía phòng ngủ.
“Về ngay” Chung Nguyên chỉ ra cửa phòng khách “Cửa ở đằng này nẻ.”
Sử Vân Hành thấy thế, biến sắc, chống nạnh hung dữ nhìn Chung Nguyên: “Mày giỏi, hôm nay nhất định bức chị mày phải dùng nắm đấm hả?”
Sử Vân Hành nói xong đã bỏ rơi Sử Tĩnh, chạy qua bàn giương nanh múa vuốt lao vèo vèo về phía Chung Nguyên.
Chung Nguyên nhanh chóng nghiêng người né, Sử Vân Hành đánh vào không khí. Cô nàng lại đứng dậy khỏi ghế, đuổi đánh Chung Nguyên, hai người đánh loạn xạ, vừa đánh vừa nói.
“Chung Nguyên, sao thấy chết mà không cứu”
“Có chết thật đâu mà cứu.”
“Vô lương tâm, lúc trước chị đối xử với mày thế nào? Nhân dịp này phải cảm ơn chị đi chứ?”
“Cám ơn chị giúp tôi có kinh nghiệm gãy xương lần đầu tiên trong đời.”
“Nè nè nè, lúc đó chị chỉ định thử gân cốt của mày thôi, ai bảo ngươi yếu.”
“Uh, yếu còn có giáo viên võ của chị nữa.”
“A aaaaa, chị mày là mỹ nữ đậm chất Phương Đông yểu điệu lả lướt, sao lại cứ vu cho chị bạo lực thế hả?”
“Không biết xấu hổ.”
“Mày…! Chị là con gái nha, con trai không được đánh con gái.”
“Khắp thiên hạ đều biết chị đầy nam tính, không cần che giấu.”
“Chung, Nguyên!!! Chị liều mạng với mày!”
Tôi nhức đầu nhìn cảnh sát khí bay đầy phòng, lúc này Sử Tĩnh đang ngồi cạnh tôi, kéo tay tôi, hai mắt trong veo nhìn, vô tội hết biết nói: “Cô giáo Mộc, hai người muốn đuổi tụi em đi thiệt hả?”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó, trong lòng cảm giác có tội phình to: “Uhm, khụ khụ … em về nhà vẫn tốt hơn chứ …Á!”
Tôi nói chưa dứt lời, tự nhiên có cái gì chạm vào cổ làm giật cả mình. Lúc tập trung nhìn lại mới phát hiện Sử Vân Hành đã xán lại gần, một tay ấn vai, một tay đặt lên cổ tôi, âm trầm nói với Chung Nguyên: “Hừ hừ, mày dám không cho tụi chị ở lại, chị sẽ ngược đãi vợ mày!”
Chung Nguyên: “…”
Chap 50
Về cách xưng hô, thực ra Sử Vân Hành là người cá tính và biến thái, hơn nữa cô ấy chưa bao giờ coi CN là đối tượng, nên gọi CN = mày thật ra mình thấy hợp lí, vì Vân Hành có lối ăn nói hơi bị giang hồ.
***
Sử Vân Hành và Sử Tĩnh rốt cục ở lại nhà Chung Nguyên, lúc đó đã hơn 9 giờ tối rồi, tôi cũng nên về.
Chung Nguyên lại giữ rịt lấy, nằn nì: “Đừng đi.” Biểu tình có vẻ rất giống kiểu “đừng bỏ anh ở lại đây một mình”.
Hiếm khi nhìn thấy biểu tình làm nũng đáng yêu này của anh, tôi nhất thời mềm lòng, đành phải ở lại.
Sử Vân Hành đã lôi Sử Tĩnh vào bếp, hai người phá phách một hồi, cuối cùng Sử Vân Hành một mình quay ra. Tôi khó hiểu, hỏi: “Sử Tĩnh đâu?”
Sử Vân Hành thản nhiên trả lời: “Nấu mì cho mình rồi.”
Tôi: -.-!!!
Chị gái à, chị làm sao lại để một đứa bé chín tuổi nấu mì cho mình ăn chứ?
Nghĩ tới chuyện an toàn, tôi lo lắng đi vào bếp, chỉ thấy Sử Tĩnh đang cho nước vào nồi, sau đó đem mì cùng với trứng và cà rốt bỏ vào — lửa thì chưa có bật ga!!!
Tôi đi qua, thằng bé ngẩng đầu nhìn, ủy khuất kêu: “Cô Mộc.”
Tôi xoa xoa đầu nó, cố gắng bày ra một bộ người tốt hòa ái dễ gần, an ủi: “Ra chơi với chị đi, cô nấu cho nha.”
Sử Tĩnh thở phào, chạy ra khỏi bếp.
Buổi tối không nên ăn nặng quá, cho nên tôi nấu cho thần tiên tỷ tỷ kia một bát mì, xắt hành thả trên mặt, 2 cái trứng nhỏ, 7 phần chín, vừa đủ ăn. Ngoài ra tôi chỉ đơn giản xắt thêm ít dưa ngâm vào, không có cách nào khác, nguyên liệu trong nhà Chung Nguyên chỉ còn có nhiêu đó.
Khi tôi đem bát mì trứng hành tới trước mặt Sử Vân Hành, cô nàng hít hít một hơi, ôm chầm tôi vào lòng, kích động nói: “A a a a, Mộc Đồng, mình yêu bạn mất rồi!!!”
Tôi chưa kịp nói gì thì Chung Nguyên nhanh chóng kéo lùi tôi ra, sau đó cực kì ghét bỏ nhìn Sử Vân Hành: “Đừng có động tay động chân, còn nữa, yêu gì mà yêu, vợ tôi không cho chị yêu.”
Nói thiệt, tôi cũng bó tay với nhà này …
…
Tới giờ ngủ, bốn người vì việc chia phòng mà mâu thuẫn ầm lên, nhà Chung Nguyên có 3 phòng ngủ, mà chúng tôi lại có 4 người, hai nam hai nữ.
Chung Nguyên đưa ra phương án thứ nhất: “Tôi với Đầu gỗ 1 phòng, hai người 1 phòng.”
Tôi xoay mặt đi: “Không thèm.”
Tiếp theo Chung Nguyên đưa ra phương án thứ hai: “Tôi với Đầu gỗ mỗi người một phòng, hai người một phòng.”
Sử Vân Hành lúc này lại phản kháng: “Nè nè nè, nam nữ thụ thụ bất thân nha.”
Chung Nguyên bất đắc dĩ nhăn mặt: “Nó là em chị, hơn nữa” Anh nhìn lại Sử Tĩnh, lại nhìn Sử Vân Hành: “Chị hơn nó tới 16 tuổi mà.”
Sử Tĩnh chen vào: “Cô Mộc hơn em 12 tuổi, vậy em với cô có thể …”
Chung Nguyên trầm mặt: “Không thể.”
Sử Vân Hành nói thêm: “Quên đi, chị với Mộc Đồng một phòng là được rồi.”
Chung Nguyên giận: “Không thể, vợ của tôi sao lại phải đi phục vụ người khác ngủ hả.”
Sử Vân Hành: “…”
Cuối cùng vẫn là Chung Nguyên thỏa hiệp: “Được rồi, tôi và Tiểu Tĩnh ở một phòng.”
Sử Tĩnh chép miệng, nhỏ giọng nói: “Không đồng ý được không?”
Ba người còn lại: “Không thể!”
Trong lòng tôi tự nhiên thấy mình hơi bị bắt nạt trẻ con … ><
…
Sáng hôm sau hai chị em họ Sử đã bị ba mẹ tóm được lôi về. Tôi nhìn bọn họ cứ lưu luyến không rời, hỏi Chung Nguyên: “Không phải cô ấy nói trốn ở đây không bị bọn họ tìm ra sao?”
Chung Nguyên không phản ứng gì, cười cười: “Ai biết.”
Tôi suy nghĩ, cảm thấy không đúng: “Là anh tố giác bọn họ à?”
Chung Nguyên nhéo nhéo má tôi, cười nói: “Đầu gỗ, càng ngày càng thông minh a.”
Điên nha, đại ca, ngươi làm chuyện không hay thì tốt xấu gì cũng phải biểu hiện áy náy tí chứ, chẳng có ai làm việc xấu còn hớn hở vui vẻ như ngươi …
Chung Nguyên đang nựng mặt tôi, cúi đầu xuống hôn. Tôi đưa tay lên ngăn lại, xoay đi nói: “Bạn à, bạn còn chưa đánh răng nha.”
Chung Nguyên càng làm càn, hôn lên trán tôi, sau đó cười ha ha lôi tôi quay vào nhà.
…
Hôm sau là Chủ Nhật, tôi theo lịch đến phụ đạo cho Sử Tĩnh, Chung Nguyên rãnh rỗi nhàm chán cũng lót tót theo đến Sử gia chơi.
Trong phòng sách, Sử Tĩnh đang ngồi làm bài, đột nhiên dừng lại hỏi tôi: “Cô ơi, chị với Chung Nguyên ca ca đang làm gì?”
Tôi chỉ ra hướng phòng khách: “Bọn họ chơi game, ngoan, em làm bài đi, làm xong thì cùng chơi.”
Sử Tĩnh lấy bút chống cằm, giương đôi mắt ngây thơ không tà niệm nhìn tôi: “Em không thèm chơi với bọn họ, em muốn chơi với cô cơ.”
Tôi xoa xoa đầu nó, cười nói: “Được được, sẽ chơi với em, mau làm bài đi.”
Sử Tĩnh lại liếc về phía phòng khách, thần bì hề hề nói với tôi: “Cô à, cô nhất định cứ phải lấy Chung Nguyên ca ca à?”
“Ak” Tôi hơi ngượng, “Trẻ con nghĩ linh tinh gì thế, học tốt mỗi ngày là được rồi.”
“Nhưng mà” Sử Tĩnh hắc bạch phân minh, tròng mắc chuyển một cái, cuối cùng nói: “Nhưng, cô không biết chị với Chung Nguyên ca ca rất xứng sao?”
“Hả?…”
Sử Tĩnh còn nói thêm: “Mẹ em nói, bọn họ là thanh mai trúc mã, oan gia một đôi.”
Thanh mai trúc mã … Oan gia một đôi …
“Cô ơi, cô Mộc? Cô làm sao vậy?” Sử Tĩnh cầm lấy tay tôi lắc lắc.
Buổi tối ra về cùng Chung Nguyên, hai chị em họ tiễn chúng tôi ra cửa. Tôi nhìn Sử Vân Hành cười đùa với Chung Nguyên, trong lòng tự nhiên buồn buồn. Thanh mai trúc mã ư? Oan gia một đôi ư?
Tôi rốt cuộc là nhạy cảm quá, hay là ngốc nghếch quá?
Mấy ngày sau tinh thần của tôi vẫn không tốt lắm, hình ảnh Chung Nguyên và Sử Vân Hành đùa giỡn không thể đẩy ra khỏi đầu. Nói thế nào nhỉ, có một số việc, lúc không để ý thì rất tốt, nhưng hễ đem tâm tư đặt vào đấy thì lại thấy có gì đó bất thường, thấy như có vấn đề.
Huống chi, chính Chung Nguyên cũng từng nói, anh ấy từng thích một người, người đó về sau lại đánh anh gãy xương.
Nghe nói con trai đều không thể quên được mối tình đầu … chờ chút, mối tình đầu? Tôi đột nhiên nhớ ra anh tặng tôi lọ nước hoa, cũng tên là Mối tình đầu? Hiện giờ nghĩ lại cứ thấy châm chọc thế nào ấy …
Chung Nguyên cũng để ý thấy tâm trạng tôi là lạ, mấy lần hỏi qua tôi làm sao, tôi chỉ nói đi làm áp lực nhiều quá. Thiệt ra tôi rất muốn hỏi anh, có phải hay không vẫn nhớ mãi không quên Sử Vân Hành, nhưng tôi lại không dám, lỡ như anh trả lời “Phải” thì tôi biết làm sao?
Tuy tôi không dám hỏi, nhưng chuyện phải tới cũng đã tới.