Snack's 1967
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Tiểu thuyết tình yêu

- Cô Dâu 30 ngày - Trang 7
Chương 31


Kỳ Vy cố đẩy An Phong ra, đôi khi An Phong có những hành động khiến nó không hiểu được.
Nhưng chợt An Phong ôm lấy cổ nó và hôn lên môi nó…
Kỳ Vy thẫn thờ to mắt, trong phút chốc cảm giác trái tim đập loạn nhịp cả lên…
Và cảm giác như An Phong đang nói chuyện với nó bằng ý nghĩ : “ Cho dù nàng ở đâu, làm gì. Nhưng khi nàng cần giúp đỡ, ta sẽ luôn sẵn sàng có mặt để giúp đỡ nàng…! Và hãy nhớ rằng nàng phải trở về Thiên Giới khi hết thời hạn 3 tháng ở Hạ Giới”
Kỳ Vy như không còn phản ứng quyết liệt nữa nhưng rồi An Phong từ từ tan biết mất. Nó không thể hiểu được hành động lúc nãy của An Phong mang hàm ý gì, những rõ chắc là không phải trêu ghẹo như khi lúc nó vừa đặt chân lên Thiên Giới.
Chẳng hiểu sao khi An Phong biến mất, nó cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác có chút hối hận khi hành động với An Phong như vậy, nhưng nó không thể chấp nhận được sự thật này, nó thật sự không muốn rời xa ba mẹ và mọi người Và Việt Anh nữa…
Đôi môi vẫn còn cảm nhận rõ đôi môi lạnh giá của An Phong…
- An Phong, em xin lỗi… - Nó khẽ thốt lên, nứơc mắt tràn khỏi khóe mi…

Vài ngày sau, tại biệt thự nhà họ Dương…
Tất cả mọi người đang bận rộn để chuẩn bị cho lễ đính hôn của Việt Anh và Tuyết Ni…
Cả biệt thự được trang trí rất đẹp, biệt thự họ Dương hôm nay nhìn lung linh, đẹp như một tòa lâu đài…
Đáng ra là sẽ tổ chức ở nhà Việt Anh, nhưng sân nhà Việt Anh không đủ cho số lượng khách mời đông như vậy, nên đành chuyển sang biệt thự họ Dương tổ chức…
Kỳ Vy đặt chân đến trước cổng ngôi biệt thự, cái cổng to đùng cao mấy mét. Thoáng phút chốc thẫn thờ, bên trong khách mời dừơng như đã đến đông đủ, dù rằng chỉ mới 7h, trong khi đó giờ mời trong thiệp là 8h.
Đứng ở đây, nó cảm giác bản thân mình thật cô độc, nó không quen bất cứ ai ở đây cả, tất cả họ đều là người trong giới thựơng lưu, rồi khi những con người kia nhìn thấy nó liệu có tự hỏi tại sao một con bé rất rất tầm thừơng như nó tại sao lại có mặt ở đây ? Nó lại một lần nữa ngẫm nghĩ lại quyết định của mình, phải chăng nó đã sai khi đến đây…?
Có lẽ nó sẽ không nghĩ tiếp nữa, nó rất sợ mọi thứ diễn ra theo chiều hứơng tồi tệ, rồi không biết ba của Việt Anh có làm khó dễ nó hay không…
Nhưng không lẽ đã đến rồi lại đi như thế sao ? Nhưng tại sao chân nó lại nhích lên không được thế này, cảm giác đôi chân nặng hàng tấn không thể dở lên nỗi. Nhưng rồi cố lấy lại bình tĩnh, hít thật sâu…
Xung quanh nó, những cô nàng tiểu thư ăn mặc sang trọng đang lướt ngang qua nó và hình như họ đang nhìn nó bằng ánh mắt khinh thừơng, hoặc họ đang nói với nhau : “ Con bé đó làm gì ở đây vậy ? Nhìn chắc là không phải tiểu thư gì rồi…”
Thoáng chốc ý định đi bước vào cánh cổng vụt tắt, nó định quay lưng đi về nhưng chợt có ai đó đặt tay lên vai nó…
Kỳ Vy thoáng sững sờ ngước mặt lên, nó một lần nữa to mắt…
- An Phong…
An Phong khẽ nhếch miệng cười nhìn nó
Kỳ Vy tự hỏi tại sao An Phong lại đến đây…
- Thế nào ? Nàng ngạc nhiên đến vậy sao ?
Kỳ Vy vui mừng như chết đuối vớ được phao, nó mỉm cười lại nhìn An Phong, một nụ cười thật tươi…
Chợt có tiếng còi xe phía sau lưng, An Phong hỏang hồn nhanh tay đẩy Kỳ Vy sang một bên để tránh xe…
Chiếc ô tô đen tuyền lướt ngang qua An Phong và Kỳ Vy. Bất chợt nhìn vào ô cửa kính, Kỳ Vy nhìn thấy người ngồi bên trong không ai khác chính là Việt Anh.
Cũng khá ngạc nhiên, nhưng sực nhớ ra hôm nay là lễ đính hôn của anh ấy mà. Trong Việt Anh rất đẹp trai nhưng ánh mắt có vẻ đuộm buồn. Việt Anh hình như không nhìn thấy nó, đúng hơn là có vẻ không quan tâm đến mọi thứ diễn ra xung quanh...
Vẫn gương mặt đó nhưng tại sao nó cảm thấy Việt Anh với nó lại xa lạ đến vậy…
Nhưng rồi chiếc xe cũng nhanh chóng vụt khỏi tầm mắt của nó và thẳng tiến vào ngôi biệt thự…
Anh mắt Kỳ Vy rõ buồn, còn An Phong, chàng hiểu rõ hơn ai hết, chàng nhìn Kỳ Vy đau khổ như thế, chàng cũng không vui gì, giờ chỉ muốn ôm nàng vào lòng để nàng bớt đi sự đau khổ đang giày xé tâm can của nàng…

Chương 32


Việt Anh bước ra khỏi xe mà trong lòng bực bội khi phải nghĩ đến Tuyết Ni, cô ta đã nói là sẽ tìm mọi cách hủy bỏ hôn lễ, thế mà lễ đính hôn vẫn được diễn ra. Cô ta đúng là nói khoác.
Nếu mà gặp được cô ta, thì cô ta chết chắc…

Trong phòng thay đồ, Tuyết Ni giờ đây là một cô dâu rất xinh đẹp với chiếc váy cưới đính pha lê, nhưng có vẻ nó không được vui, đôi chân mày cứ châu lại…
Hết đi qua rồi lại đi lại, nó đang suy nghĩ xem tìm cách nào để hủy bỏ buổi lễ hôm nay, dù rằng hơi muộn…
- Làm sao…làm sao bây giờ…? - Nó đi đi lại lại, rồi ngước mặt lên nhìn chiếc đồng hồ treo từơng cách đó không xa. Đã 7h30, còn 30 phút nữa. Nó vội chạy ra hành lan nhìn xuống…
Khách đã có mặt gần như đông đủ, bây giờ trong lòng nó nóng như lửa đốt, phải làm sao đây. Chợt nó nhìn thấy Việt Anh bên dưới, hình như đang loay hoay tìm ai đó, nó đóan chắc là anh ta đang tìm nó, chắc chắn là định mắn cho nó một trận…
Không ngờ một tiểu thư như nó phải lâm vào hòan cảnh khó xử như thế này. Thật bất công.
Chợt tiếng mở cửa phòng khíên nó giật mình quay sang, là bà Dương… bà đang mỉm cười đi đến chỗ nó..
- MẸ - Nó mỉm cười, cố giấu cái cảm xúc rối bời trong lòng nó.
Bà Dương đứng lại, quét mắt từ trên xuống dưới, duy chỉ ngấm Tuyết Ni trong bộ lễ phục tinh khiết…
- Hôm nay con đẹp lắm… - Bà ôm nó vào lòng, Tuyết Ni có chút lung túng nhưng cũng cố kìm nén. – À cũng sắp đến giờ rồi, con cùng mẹ ra ngòai được chứ ? –
Tuyết Ni vội đẩy mẹ ra:
- Con… muốn ở trong phòng một chút, lát nữa con sẽ ra sau, Mẹ ra trước đi… - Nó cố làm ra vẻ không có gì để bà Dương khỏi lo lắng. Nó đã nói vậy nên bà cũng không muốn ép, bà Dương vội đi ra khỏi phòng để Tuyết Ni ở lại căn phòng.
Tuyết Ni lại một lần nữa suy nghĩ tìm cách hủy bỏ buổi lễ hôm nay, nhưng mẹ thì sao? nếu như bà biết, bà sẽ trách nó...
Nhưng còn Việt Anh, nó không thể “ thất hứa” được dù rằng nó biết nó có tình cảm với anh ta, nhưng sự thật vẫn là sự thật, Việt Anh không hề có tình cảm gì với nó. Nghĩ đến đó nó cảm thấy lòng quặn đau, đứng ở thành lan can nhìn xuống mà đôi mắt ngấn lệ.
Nó ngã khụy xuống, lưng dựa vào thành lan can, đầu óc luôn cố lục lọi tìm cách thoát khỏi cuộc hôn nhân trớ trêu này…
Thoáng nhìn thấy một bình hoa lớn bằng gốm sứ đặt trên chiếc ghế gần đó, đôi mắt Tuyết Ni lóe sáng…
….
Kỳ Vy lại đứng một mình ở ngoài sân của ngôi biệt thự, không biết An Phong lại đi đâu mất, đúng là con người kỳ lạ khó hiểu, thoáng một chút lại biệt tâm…
Đang đứng thẫn thờ thì chợt một bàn tay đặt lên vai nó, thoáng nghĩ ngay là An Phong, nó quay sang đôi mắt mừng rỡ, nhưng rồi chợt khựng lại…
- …. - Trước mặt nó là một nam nhân mặc bộ vet trắng viền đen, nhìn như một con người thần bí, gương mặt toát lên vẻ đẹp kỳ lạ làm nó liên tửơng đến hình ảnh của một con “ Ma cà rồng”…
Một vẻ đẹp lạnh người, nhưng lại như một thiên thần, tóc mái phủ xuống làm hắn càng thêm bí ẩn hơn…
Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó:
- Sao cô bé lại đứng đây một mình vậy ?
“ Cô bé??” Nó to mắt, bộ nhìn nó giống một “ cô bé” lắm sao?
- Cô bé ? Anh đùa sao…. – Nó mỉm cười như rằng cười cái cách hắn gọi nó.
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười lại, như hễ lúc nảy hắn chỉ nói đùa với nó vậy. Chợt hắn chìa tay ra đưa cho nó một ly rượu…
- Uống rượu được chứ cô bé ? - Hắn nhìn nó
Kỳ Vy nhìn điệu bộ của hắn, đúng là con người kỳ cục, sao cứ gọi nó bằng cô bé hòai vậy.
- Không, tôi không biết uống rượu… - Nó đẩy tay hắn ra, không biết hắn có ý đồ gì đây. Trong thật khả nghi…
- À xin lỗi, vậy nước trái cây nhé ? – Tay còn lại của hắn là một ly nước trái cây, ở thành ly còn trang trí một trái dâu tây nhìn rất đẹp. - Đừng bảo cô bé không biết uống nước trái cây nhé !
Biết không thể từ chối được, ai đời lại bảo mình không biết uống nước trái cây bao giờ…
Nó khẽ đưa tay cầm ly trái cây trên tay hắn, nhìn hắn có vẻ cũng dễ thương, tuy cái cách hắn gọi nó thì làm nó bực không chịu được.

Chương 33


Còn An Phong thì đang tìm kiếm Kỳ Vy khắp nơi, ban nãy khi đi chung với Kỳ Vy, An Phong cảm giác có điều chẳng lành, chàng cảm nhận được một luồng khí bất an đang vay quanh đâu đó trong ngôi biệt thự kia.
Như có cái gì đó nguy hiểm cận kề nàng, An Phong e rằng có “ cái gì” đó đang đe dọa sự an tòan của chàng và Kỳ Vy, chàng vội đi khắp ngôi biệt thự cốt chỉ tìm ra cái thứ đã tạo nên sự bất an đó.
Chợt nhìn thấy Kỳ Vy đang đứng cạnh một tên nam nhân kỳ lạ, đoán chắc luồng gió “ quái gở” đó từ hắn mà ra.
Vội đi đến xem hắn là ai, e rằng đến trễ một chút nữa là không biết hắn sẽ làm gì Kỳ Vy. An Phong đi đến kéo Kỳ Vy ra, Kỳ Vy giật mình nhìn An Phong:
- An Phong, anh đi đâu nãy giờ vậy…
An Phong nhìn tên nam nhân đó bằng ánh mắt dè chừng nhưng trong hắn có vẻ vô tư chẳng màn đến thái độ lúc này của An Phong. Nhìn hắn có chút quen quen:
An Phong nhìn hắn không rời một li. Hắn chỉ liết mắt nhìn An Phong rồi lại nhếch miệng cười khẩy:
- Người không nhớ ta sao… An Phong ?
An Phong to mắt, hắn biết chàng sao? Cảm giác hắn không phải con người đơn giản, vội quay sang Kỳ Vy:
- Nàng đi ra ngòai một lát đi, ta muốn nói chuyện với một người bạn…
- Hắn ư ? - Kỳ Vy nhìn tên nam nhân, nghe theo An Phong, nó vội đi nơi khác, đi một lúc thì không biết như thế nào mà đã đứng trước hồ bơi nhà Tuyết Ni.
Nhìn lên cao, thì nó nhìn thấy một cô gái, đúng hơn là Tuyết Ni trong bộ váy cưới trắng tinh đang cố ôm lấy chiếc bình hoa lớn bằng sứ
Kỳ Vy to mắt… “ Cô ta đang định làm cái gì vậy ?”
Chợt Tuyết Ni đưa chiếc bình lên cao lên và rồi buông cả hai tay…
“ Trời ạ, cô ấy làm sao thế…?”

Còn An Phong hình như đã nhớ ra gì đó…
- Ta không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà mau quên như vậy… - Hắn nói rồi lượng xung quanh An Phong như một con hổ đang lượng quay con mồi và như chuẩn bị vồ lấy:
- Ngươi Là… Vô Thần…? – An Phong
Hắn chợt dừng lại, liết mắt nhìn An Phong:
- Đúng vậy !
- Ngươi muốn gì ? –
Cách đây hơn 1200 năm, khi An Phong còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, trong một lần vui đùa cùng các Thiên Nữ hầu hạ cho Thiên Mẫu thì bất chợt đụng phải một tên đáng ghét, đó là Vô Thần. Lúc đó An Phong đã sợ sệt lùi lại, hắn thì lại tỏ ra điềm tỉnh như không quan tâm đến thái độ của An Phong, hắn cúi người xuống nhìn An Phong với ánh mắt ân cần, rồi xoa đầu cậu bé An Phong:
- Này nhóc, chạy cẩn thận kẻo ngã đấy… - Chợt tay Vô Thần khựng lại, tại sao An Phong lại lạnh như vậy ? Lạnh như băng đá.
Chắc rằng An Phong sinh ra mang một sứ mệnh nào đó gắng liền cùng với “ Băng Châu và cậu bé cũng được định sẽ là vị Thần thứ tư trấn giữ Băng Châu”….
Vô Thần là một tên luôn luôn tỏ ra bí ẩn, miệng thì cười nhưng trong tâm thì không ai hiểu được hắn muốn gì, chỉ biết rằng hắn lúc nào cũng luôn để mắt đến “ Băng Châu” viên ngọc của Thiên Giới, trước kia hắn là một trong bốn vị thần trấn giữ “ Băng Châu”, nhưng vì cái sự tham lam muốn chiếm “ Băng Châu” làm của riêng đã phản bội hắn, hắn bị tướt quyền làm Thiên Thần và bị đày xuống Hạ Giới, không phải vì thế mà hắn trở thành con người hòan tòan.
Chú thích: bốn vị thần trấn giữ Băng Châu gồm: Phong Thần ( An Phong), Băng Thần (Băng Châu), Thủy Thần ( Thủy Linh) và Hỏa Thần ( Vô Thần).

Chương 34


Bất chợt Kỳ Vy nghe tiếng “xoảng” như của đồ vật bị vỡ. Nó tròn mắt “ Cô ấy…. !! Không được, mình phải lên đó…” Nói xong Kỳ Vy vội chạy vào ngôi biệt thự, cảm giác chẳng lành với cô gái trên kia. “Việc gì phải đập đồ như thế, chắc cô ấy có chuyện gì đó…”
Xung quanh mọi người cũng nghe thấy tiếng động và tất cả cũng hứơng lên lan can phòng của Tuyết Ni nhưng lúc đó Tuyết Ni đã ngồi phịch xuống nên không ai thấy nó cả, duy chỉ nghe tiếng đồ vật bị vỡ ở trên phòng nó. Mọi người bắt đầu bàng hoàng, mong rằng chỉ là bất cẩn làm rớt một món đồ gì đó thôi.

- Ngươi muốn gì ? – An Phong gằn giọng nhìn hắn.
Vô Thần cười khẩy:
- Thái Tử ! Sao người lại hỏi thần như vậy chứ! Thần nào dám… Chỉ muốn hỏi Người về cô bé lúc nảy…
- Cô bé ? – An Phong châu mày nhìn hắn, hình như hắn đang nói đến Kỳ Vy
- Có phải cô bé ấy là… Cô Dâu của Người không ? Nếu không thì tại sao Người lại quen biết được một cô gái là người trần…?
- Điều đó không liên quan gì đến ngươi cả, tốt nhất ngươi nên biến khỏi đây càng nhanh càng tốt, trước khi ta đổi ý… - An Phong nhìn hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí, rõ biết hắn đang có ý đồ không tốt…
- Bảo ta biến ư ? Ngươi đâu cần nói như vậy… Ta chỉ muốn quan tâm về Cô Dâu của ngươi chút xíu thôi, trong nàng ta cũng xinh đẹp lắm chứ… - Hắn cười nham hiểm…
An Phong nhất thời không kìm chế được, quả thật hắn chẳng xem chàng ra gì, còn nói ra những lời như thế… Cô Dâu của chàng đâu phải để người khác tuỳ tiện nói ra những lời như thế, rõ ràng là muốn gây hấn.
An Phong nắm chặt bàn tay , có vẻ chàng đang rất tức giận, định cho hắn một chửơng “ thăng thiên” cho xong. Nhưng có vẻ xung quanh khá nhiều người, e rằng như thế không hay mà còn nguy hiểm đến những người vô tội. Chàng cố kìm nén lại và bỏ đi, trứơc khi bỏ đi An Phong đưa mắt nhìn hắn như ý muốn nói “không được đụng đến Kỳ Vy, nếu không sẽ không yên với ta đâu…”

Trước mặt Tuyết Ni là những mảnh vụn của chiếc bình hoa, nó cắn môi như sắp quyết định một chuyện gì đó trọng đại. Tay cầm một mảnh vỡ của chiếc bình, trong rất sắt bén… Có thể sẽ gay đứt tay nếu không cẩn thận…
Trong tâm nó rất muốn buổi lễ diễn ra như ý muốn của ba mẹ nó, nhưng liệu Việt Anh thì sao? Nó không muốn nhìn thấy Việt Anh như vậy và cô gái kia nữa, họ đang hạnh phúc cơ mà, tại sao nó phải trở thành một kẻ đáng ghét trong mắt Việt Anh được chứ? Nó không thể nhắm mắt xem như không có gì, đành vậy, chịu đau chút xíu nhưng sẽ làm cho Việt Anh không phải khó xử trong cuộc hôn nhân này…
Tay nó nắm chặt mãnh vỡ, chặt thật chặt, nó cố cắn răng, cơn đau thấu xương từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cánh tay…
Đau như thể không còn cảm giác…
Từng dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ long bàn tay nó và nhỏ giọt trên nền gạch. Từng giọt, từng giọt, Tuyết Ni đau đớn cắn răng, nhắm tịt mắt, đôi mắt tràn đầy lệ. Không biết nó khóc do phải chịu nỗi đau thể xác hay là vì trái tim nó đau đến nỗi dừơng như ngừng đập…
Không lâu sau, trên sàn nhà là một vũng máu. Gương mặt nó bắt đầu nhợt nhạt và rồi nó ngất đi, máu đã làm lem luốt bộ váy trắng tinh, mà tay vẫn nắm chặt mãnh vỡ không buông ra và đặt trên ngực…
….
Kỳ Vy chạy nhanh vào ngôi biệt thự và đâm thẳng lên lầu để đến căn phòng của Tuyết Ni, An Phong đứng gần đó vội chạy theo…
- Nàng đi đâu vậy ?
- Có người gặp nguy hiểm, em phải lên đó…
Vô Thần tròn mắt nhìn Kỳ Vy chạy thục mạng lên lầu mà miệng cười bí hiểm “ Lại có chuyện để xem rồi…”

Chương 35


Nó cứ chạy và chạy, An Phong cũng đuổi theo sau đó. Mọi người xung quanh thì dồn cặp mắt vào nó, chợt từ xa có vài người hầu chạy đến ngăn nó lại. Nó vội đẩy tay họ ra…
- Tránh ra, mau cứu người đi, cô ấy không ổn rồi…
Các cô người hầu tròn mắt không hiểu ý của nó, nhưng nhìn nét mặt nó thì không giống như có ý đùa cợt. Với lại ban nãy có tiếng đồ vật bị vỡ ở phòng của Tuyết Ni nên rất có thể đã có chuyện gì đó. Vội đi theo nó đến phòng của Tuyết Ni.
Việt Anh gần đó nghe tiếng xôn xao ở gần phòng Tuyết Ni, vội chạy đến :
- Chuyện gì vậy… - Việt Anh nhíu mày nhìn một người hầu.
Trong cô ta có chút lúng túng và hốt hỏang, úp úp mở mở:
- T..T…T..i..iê.. ê…ểu… Th..h.hư… có…có chuyện rồi…
Nghe có chút hòai nghi “ Cô ta đang dở trò gì vậy ?”, chắc cô ta lại giả vờ bệnh hay “ dọa” tự tử hay gì đây… Rồi vội đi đến phòng của Tuýêt Ni, nơi đó có rất nhiều người tập trung.
Vừa lúc này Kỳ Vy và An Phong vừa đặt chân đến trứơc cửa phòng của Tuyết Ni, Kỳ Vy vội mở cửa ra. Nhưng cửa như đã khóa lại từ bên trong, nó cố hết sức đẩy cửa vào nhưng tất cả đều vô ích.
An Phong vội đi đến đặt tay lên tay Kỳ Vy đang mở cửa, dùng hết sức đẩy mạnh, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra nhưng lạ là tay Kỳ Vy không hề bị thương vì lực đẩy ban nãy của An Phong là để nhắm thẳng vào chốt cửa để mở cửa.
Kỳ Vy to mắt kinh hãi nhìn cảnh tựơng trước mắt và những người đang đứng sau nó đều có ánh mắt tương tự. Tuyết Ni nằm trên một vũng máu, bên cạnh là chiếc bình hoa bị vỡ.
Vừa lúc Việt Anh đi đến vội chen vào đám đông để vào phòng của Tuyết Ni…
Xung quanh là tiếng la hét ôm xòm:
- Mau… mau gọi cấp cứu… mau lên…!
Việt Anh thất thần như đứng tròng trước cảnh tựơng trước mắt, không tin vào mắt mình…
Kỳ Vy giật mình quay sang:
- Việt Anh… - Nó khẽ gọi, chỉ nói rất nhỏ.
Nghe có người gọi tên mình, Việt Anh quay sang tròn mắt bất ngờ khi nhìn thấy người con gái đang đứng cạnh mình là bạn gái của mình…
- Sao em lại ở đây… - Chỉ hỏi nhiêu đó, nhưng không phải như thế mà bỏ mặc Tuyết Ni, vội đi đến xem Tuýêt Ni thế nào… Hay rằng cô ta đang giả vờ ??
An Phong nhíu mày nhìn thái độ của Kỳ Vy dành cho Việt Anh, trong lòng cảm thấy ghanh tị với hắn vô cùng.
Việt Anh đến lay vai Tuyết Ni nhưng nó không cử động. Thất thần nhìn vũng máu trước mắt, thật sự cô ta không hề giả vờ…
Trong phút chốc đầu óc quay cuồng, không lẽ chỉ vì câu nói đó mà cô ta bất chấp sinh mạng chỉ vì để hủy bỏ buổi lễ hôm nay ?
Vội gạt hết những suy nghĩ trong đầu…
- Xe cứu thương đến rồi, ai đó vội bế Tiểu Thư ra cửa nhanh lên… - Một cô người hầu hét to.
Nghe câu nói, Việt Anh không chần chừ bế xốc Tuyết Ni lên, lúc này bàn tay đang siết chặt mãnh vỡ của Tuyết Ni chợt buông ra, Việt Anh thất thần nhìn mãnh vỡ bị dính đầy máu của Tuyết Ni rơi xuống đất phát ra âm thanh, khiến trái tim đau nhói, trong lòng cảm thấy trách bản thân đã quá đáng khi đã tỏ thái độ không tốt với cô ấy. Chợt bế nhanh Tuyết Ni ra khỏi phòng, bàn tay cảm nhận rõ thân nhiệt của Tuyết Ni ngày càng giảm dần, gương mặt nhợt nhạt lạnh toát không còn chút sinh khí.
Càng nghĩ đến càng gia tăng tốc độ, chạy thật nhanh ra khỏi căn biệt thự…
Lúc này ba mẹ Tuyết Ni vừa hay tin chạy đến, thì thấy Việt Anh đang vội vã bế Tuyết Ni…
Ông bà thất thần chạy theo Việt Anh, bà Dương đầu óc hoang mang suy nghĩ, rõ ràng trước khi ngày lễ đính hôn diễn ra, trong nó rất vui vẻ mà. Nhưng suy nghĩ kỷ hơn thì cảm thấy Tuyết Ni có gì đó đang che giấu không thể nói. Có phải rằng nó đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cố tỏ ra hài lòng để ông bà không bận tâm ?
Tất cả mọi người đều ùa ra khỏi căn biệt thự, cứ nghĩ buổi lễ sẽ diễn ra tốt đẹp nhưng ai nào ngờ…
Trong phòng của Tuyết Ni, Kỳ Vy vẫn đứng đó, An Phong đưa mắt nhìn Kỳ Vy. Ánh mắt của nó làm tâm trí chàng rối bời, giờ đây không thể hiểu được nàng đang nghĩ gì, có phải chăng là lúc “ hắn” bế cô gái kia ??

Đọc tiếp: Cô Dâu 30 ngày - trang 8

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/2458
.