Truyện teen - Siêu quậy – Thiên thần sa ngã - Trang 14
- Điện cho Thảo Uyên và Kim Anh xem – Evil gắt lên.. – đồ chậm chạp.. (=.=’’)
- Ok.. – hắn gật đầu cái rụp.. – nhưng.. tôi ko có số.. (T_T)
- Nó ở nhà anh thì anh có biết giấy tờ tùy thân của nó ko.. – Evil cáu..
- Mà khoan.. – hắn rút điện thoại ra rồi bấm.. – Thảo Uyên từng gọi cho tôi nhờ tôi xin lỗi cô ấy... tôi gọi lại thử xem sao....(vậy mà đôi co nãy giờ)
- alo.. – Thảo Uyên nhấc máy.. – có việc gì thế anh .. nó lại gây chuyện gì à...
- Cô biết ngày sinh nhật của Nguyệt Nga ko ? – hắn hỏi gấp gáp..
- Ô.. – Thảo Uyên giật mình.. – sắp rồi đấy.. 1 tháng nữa cơ.. ngày 10 – 10.. ngày sinh của nó là dễ nhớ nhất mà.. thế nó đâu cho em gặp nó tí.. (^^)
- Ba mẹ cô ấy mất rồi..- hắn nói 1 câu khiến Thảo Uyên bàng hoàng.. hắn tắt máy..
Thảo Uyên thả máy điện thoại phịch xuống đất.. ngồi sụp xuống.. vậy còn nó.. nó sẽ thế nào.. nó cần có Thảo Uyên ở bên.. Thảo Uyên vội điện cho Kim Anh, Kim Anh còn phản ứng mạnh hơn, nhỏ lập tức đặt vé máy bay trở về Việt Nam..
2 hôm sau, Thảo Uyên và Kim Anh đã có mặt ở sân bay.. 2 đứa liền phi đến ngay nhà nó.. giờ chỉ là căn nhà hoang trống rỗng... vậy nó đâu.... Thảo Uyên điện cho hắn và hẹn gặp ở trước cổng trường..
- Nơi nào cô ấy có thể đến,,.. – hắn hỏi..
- Mọi nơi em đã tìm hết rồi.. – Thảo Uyên lo lắng.. – nhưng đều ko thấy.. cô ấy có thể đi đâu chứ.. mà anh hỏi ngày sinh làm gì..
- Vì cô ấy đang gặp nguy hiểm... – Evil lên tiếng... – 1 thiên thần sa ngã.. rất có thể bị mất mạng.. vào ngày sinh cô ấy tròn 18 tuổi..
- Cái gì... – Kim Anh tròn mắt.. – ba mẹ nó vừa mất.. thật ko tin nổi.. ai đã gây ra sự việc này..
- Ta biết con sẽ ở đây mà.. – tiếng mẹ hắn vang lên.. – đi về.. (=.=’’ bà này theo dõi anh ý à)
Bà ra lệnh cho vệ sĩ đưa hắn về, hắn cố chống cự thì.. mẹ hắn đã tiếp cận và thẳng chân đá hắn, hắn đỡ đc nhưng sao lại có thể dang tay đánh bà.. hắn phải ngoan ngoãn chịu trói thôi..
- 1 tháng rưỡi nữa là đến lễ cưới của con rồi đấy... – bà mẹ cố tình nói to cho Thảo Uyên Kim Anh và Evil nghe thấy.. 3 đứa ko khỏi ngạc nhiên.. cưới, cưới ai.. - ..Devil đang đợi ở nhà..
3 đứa chỉ nhìn nhau mà ko nói thêm lời nào..
1 tháng sau đó, nó vẫn sống vui vẻ với Minh Trí.. Minh Trí vẫn sắm đồ cho nó.. nó dường như yếu đi.. và dần dần quên đi hắn, nó chỉ còn nhớ mang máng và loáng thoáng là nó đã từng yêu 1 ng.. nó hiền lành hơn bao giờ hết.. nó mặc 1 váy trắng tinh khiết, đội mũ rộng vành.. và hay ngồi trên ghế dưới gốc cây liễu khi thì nhìn đàn cá vàng bơi lội, khi thì ngồi nhìn Minh Trí trồng hoa.. nơi đây với nó là thiên đường.. đối với Minh Trí cũng vậy.. anh dường như đã yêu nó.. thấy nụ cười của nó mỗi ngày anh thấy lòng mình như nhẹ nhõm hơn.. và anh đã trở lại là thiên thần lúc nào ko hay..
Còn nó thì.. ko còn đi đc trên đôi chân của nó nữa, những cơn ác mộng lại tiếp tục xông đến hành hạ nó.. những lúc ấy, quằn quại trong nỗi đau chỉ có mình nó.. nhìn xung quanh giường như nó chợt nhớ ra điều gì đó.. hắn.. hắn là ai...
Sắp đến sinh nhật nó rồi.. trước hôm sinh nhật nó 1 ngày, nó dậy sớm, .. hát vu vơ vài câu.. giọng hát lâu rồi nó ko cất lên.. đêm qua, nó lại mơ thấy ác mộng.. cơn ác mộng ùa đến giày vò nó.. khiến nó mất ngủ cả đêm.. Minh Trí lại bế nó đi trên con đường đá quen thuộc.. nó muốn đi chơi.. nó đòi đc đi chơi.. Minh Trí cũng dự định là sẽ đưa nó đi khám vì bệnh tình của nó càng trầm trọng..
Minh Trí đưa nó vào thành phố với chiếc xe lăn.. trời đã chuyển sang đông.. se lạnh.. nó khoác chiếc áo dạ của Minh Trí và ngồi trên xe lăn nhìn cảnh đường phố xung quanh.. nó nhìn lại cái đường mà hôm ấy hắn đưa nó đi chơi.. nó rẽ vào siêu thị nơi mà nó mua cho hắn chiếc khăn xanh.. lại còn đuổi nhau trên đường nữa chứ.. nó rẽ vào khu vui chơi.. nhờ Minh trí đi mua que kem cho nó.. anh lẳng lặng đi.. nó định ra ngồi ghế đá gần đấy thì thấy chỗ đó đã bị chiếm rồi, nó nhìn đôi tình nhân đang cãi nhau mà lại nhớ đến hắn.. nó thấy nhớ hơn.. phải.. nó nhớ ra hắn rồi.. nó vội vã lăn xe đi tìm hắn.. nó đã nhớ ra... nó nợ hắn 1 lời cảm ơn.. nó quay xe đi.. Mua kem xong.. Minh Trí ra tìm nó.. anh chợt hốt hoảng khi ko thấy nó đâu, sợ hãi anh vội chạy đi tìm nó..
Nó đến nhà hắn.. nhìn thấy hắn từ đằng xa.. nó định gọi nhưng lại thấy bóng dáng ai đó bước ra.. Devil.. nhỏ đang nắm tay hắn.. 2 ng đang định ra ngoài ăn tối, hắn còn cười thân mật với Devil nữa.. nó thấy tim mình như nhói đau.. nó quay xe lại chầm chậm cho xe lướt đi..
- 2 đứa đi cẩn thận nhá.. – mẹ hắn với ra ngoài.. – sắp cưới rồi đấy..
- Vâng.. – Devil nói to..
Hắn giật phăng tay Devil ra khi mẹ hắn vừa đóng cửa, nụ cười chuyển thành sự cau có.. nhưng nó đã đi rồi còn đâu.. hắn nào có biết đc, ở ngoài kia.. trong buổi tối mùa đông có 1 ng con gái mắt đỏ hoe vì hắn lầm lũi lăn xe trên vỉa hè.. nó lại lủi thủi đi trên đường.. bánh xe chợt mắc vào nắp cống.. khiến nó làm thế nào cũng ko đi đc.. nó tuột hẳn xuống xe.. và bắt đầu bò trên đường.. bỗng 1 bàn tay ai đó bế nó lên, kèm theo 1 giọng nói khá là đáng ghét..
- Ko biết giờ cô bê bối như vậy rồi đấy.. – phải, tên bù xù đáng ghét.. lấy xe của nó dựng thẳng lên rồi cho nó ngồi lên xe...(=.=’’ ko biết nói gì dễ nghe hơn hả trời)
- Anh ko còn việc gì làm nữa mà hay đi giúp ng nhỉ.. – nó nhíu mày nhìn tên bù xù (^^)
- Thì cô cũng thích làm việc 1 mình nhỉ.. – tên bù xù cau có.. (^^)
- Thế thì sao.. – nó nhìn tên bù xù.. (=.=’’)
- Xin lỗi anh.. – Minh Trí bước tới.. – nhưng tôi sẽ lo cho tiểu thư từ đây...
Khi nó và Minh trí vừa rời đi thì cũng là lúc tên bù xù giơ điện thoại lên gọi cho ai đó..
- Thưa tiểu thư, tôi đã tìm đc ng mà tiểu thư đang kiếm.. con bé đó giờ nhìn ....
- Nói bớt đi.. – tiếng của Evil vang lên.. – ngươi nói là ta nuốt ko trôi đâu..(^^)
Hắn, Thảo Uyên, Kim Anh, Evil, và tên bù xù đã có mặt trước cổng trường trong chốc lát..
- Tôi thấy cô ta ngồi xe lăn..- tên bù xù bắt đầu miêu tả.. – đang lăn về hướng xa nhà anh thì bánh xe bị mắc kẹt vào nắp cống rồi nhỏ đó ngã xuống đất và cứ bò tiếp...
- Cái gì.. – Thảo Uyên, Kim Anh và Evil cùng tròn mắt.. – xe lăn.. bò.. ?!?!
- Hình như chân cô ấy ko đi đc nữa.. – tên đầu tóc bù xù nói tiếp...
- Xong rồi sao.. – hắn sốt sắng.. – cô ấy đã đến nhà tôi.. vậy lúc đó tôi đang làm gì.. lúc đó là lúc nào.. ko lẽ là lúc tôi ra ngoài ăn tối với Devil.. ?!!? ko lẽ..
- Tôi bế cô ấy dậy và đưa cô ấy lên xe.. rồi đang định đẩy xe về thì 1 tên khác đã tới đưa cô ấy đi.. – tên bù xù lại nói..
- Hắn là ai.. – hắn cau có.. – hắn trông như thế nào ??! (>’’<)
- Thì hắn ta xưng hô với cô ta là tiểu thư.. – tên bù xù bắt đầu nhớ lại..
- Minh Trí.. – hắn đứng đần ng.. – sao tôi lại ko nhớ ra hắn nhỉ..
- Minh Trí là ai.. – Kim Anh lên mặt..
- Là ng định bắt cóc và định khử Nguyệt Nga và tôi theo lệnh của Devil.. – Evil giải thích..
- Vậy ko phải nó đang gặp nguy hiểm sao.. – Thảo Uyên lo lắng..
- Ko.. – hắn ngắt lời.. – ko hiểu sao mà tên đó đã trở thành ng hầu của Nguyệt Nga.. gọi Nguyệt Nga là tiểu thư..
Hắn bỗng cầm điện thoại lên.. đầu dây bên kia là tiếng của Devil..
- Devil à.. – hắn cố nói nhẹ nhàng.. – em biết nhà Minh Trí ở đâu ko.. (T_T)
- Nhà Minh Trí.. – Devil khó hiểu.. – anh đang ở đâu đấy.. về nhà đi..(^^)
- Cứ nói nhà tên đó ở đâu đi.. – hắn cố gắng nhẹ nhàng.. – anh về ngay..
Hơi nghi ngờ nhưng Devil vẫn nói cho hắn biết địa chỉ của Minh Trí cũng 1 phần nhỏ ko biết mối quan hệ giữa nó và Minh Trí nên Devil ko nghĩ là có liên quan đến nó, và gần 1 tháng rồi ko thấy tin tức gì của nó nên Devil nghĩ rằng nó sau khi nghe tin bố mẹ chết nên cũng gieo mình xuống sông tự vẫn rồi chăng.... (con này chúa tể của sự ác độc)
- Tìm đc rồi..- hắn cất điện thoại và theo địa chỉ của Devil nói hắn phi đến nhà Minh Trí..
- Ko phải.. – Evil khựng lại.. – mai là sinh nhật Nguyệt Nga sao..
Thảo Uyên, Kim Anh, hắn cũng khựng lại.. lo sợ..
Đứng trước cửa nhà Minh Trí, hắn nắm chặt tay gõ cửa.. 1 ng đàn bà nhà kế bên đi ra..
- Tìm nhóc Minh trí à.. – bà cô nhìn hắn.. – đẹp trai phết nha..(=.=’’ hám trai)
- Vâng.. – hắn sốt sắng.. – Minh Trí đi đâu rồi bác..
- Ko đến nỗi bác đâu.. – bà cô cười cười.. – cứ gọi chị là đc rồi.. Minh Trí á.. tháng trước nó có vác về 1 đứa con gái nhìn như ng chết rồi ý, hỏi gì cũng chỉ ừ ừ.. rồi 3 ngày sau đưa con bé đó đi mất hút ko quay về nữa à..
- Vâng.. – hắn đứng lặng ng..
Mọi dấu vết giường như trở thành con số ko.. hắn tìm nó.. nó đang ở đâu chứ.. rốt cục nó ở đâu mà phải khiến hắn tìm khắp vậy..
Hắn buồn bã.. cả bọn kiếm quán ngồi ở gần nhà Minh Trí chờ đợi trong vô vọng mong anh về..
Còn nó.. tối đó nó trở về nhà.. căn nhà cũ quen thuộc.. nó nằm ngủ trong phòng, còn Minh Trí ngủ dưới đất vì ko dám đụng vào bất kì đồ dùng nào của ba mẹ nó sợ rằng đó là điều bất kính.. thế nhưng nửa đêm nó bắt đầu thở dốc.. nó hổn hển.. nó.. đang quằn quại trong cơn ác mộng.. mồ hôi ướt đầm áo.. nó thấy nhói đau.. nó thấy sợ hãi..Minh Trí giờ mới biết nó đã chịu những nỗi đau trong suốt thời gian qua.. cậu thấy xót xa và lại gần nó.. trong khi cậu đc nó giải thoát trở thành thiên thần thực sự thì nó.. ai sẽ giải thoát cho nó khỏi những cơn đau này.. hắn.. chỉ còn hắn.. cậu chợt nghĩ đến hắn khi môi nó đang mấp máy gọi Hero.. gác mọi chuyện sang 1 bên, gác lòng ích kỉ và sự đố kị sang 1 bên, cậu sẽ gọi cho hắn, nhưng cậu phải xem mình có làm gì đc cho nó ko đã.. nhìn nó đau đớn mà cậu ko thể làm đc gì...
Đêm đã qua, ngày lại đến, cơn ác mộng của nó đã biến mất.. trời hửng nắng.. tia nắng thật đẹp.. nó ngồi bên trong căn nhà để Minh Trí dọn dẹp căn nhà ngấm bụi.. hôm nay nó ko muốn trở về căn nhà gỗ.. nó muốn ở lại đây.. nó nhìn tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa và ngấm vào da thịt..nó mỉm cười nhẹ nhàng.. gió từ cửa khẽ luồn qua tóc nó.. trời thật đẹp.. nó muốn đi chơi, nhưng Minh Trí lo cho sức khỏe của nó ko muốn đưa nó đi mà muốn đưa nó đến bệnh viện..
Còn hắn, hôm nay là hạn chót.. hắn phải tìm nó.. tìm bằng đc nó...
- Mai làm lễ cưới con có về nhà ngay ko thì bảo.. – mẹ hắn hét to trong điện thoại..
- Xin lỗi.. – hắn nói bằng giọng lạnh lùng..
Vì thái độ quá thờ ơ của hắn với Devil mà hôn ước của Devil và hắn đã bị đẩy lùi lên.. ngày mai hắn phải cưới Devil, nhưng hôm nay là hạn chót của nó.. hắn ko thể bỏ mặc nó sống chết đc.. hắn sợ nó sẽ biến mất trong cuộc đời hắn, hắn sợ 1 ngày tỉnh giấc hình bóng nó sẽ biến mất.. lúc đó thì hắn sống làm sao nổi..
Cả ngày hôm ấy nó ở trong nhà.. mọi thứ thật yên bình cứ như tất cả đang chuẩn bị cho 1 cuộc giông tố sắp tới.. xế chiều hôm ấy.. nó đang ăn tối thì bỗng lăn từ trên xe xuống đất ngất lịm.. Minh Trí sợ hãi nâng nó lên giường.. ngồi nhìn nó.. sấm chớp bắt đầu nổi lên từ rạng đông.. mặt trời sắp lặn.. đài nói hôm nay sẽ có bão rất to.. Minh trí ngồi nhìn nó lên cơn đau quằn quại, miệng ko ngừng gọi tên hắn.. bình thường chỉ khi nào nó ngủ thì mới bị đau mà.. sao hôm nay.. gió bắt đầu đánh vào những cánh cửa sổ.. Minh Trí vội vàng đóng chúng lại.. mưa hắt vào những tấm phên.. trên giường.. nó đang vật lộn với chính nó.. cơn đau quằn quại, đau nhất từ trước đến nay.. nó gọi hắn.. nó khóc.. Minh Trí nhìn nó đau đớn.. mưa to dần.. to dần, sấm chớp rất là dữ dội..
- Alo ai vậy.. – giọng hắn lạnh lùng hẳn đi..
- Nếu cậu yêu tiểu thư thật lòng.. – Minh Trí nghẹn lại.. – thì xin cậu.. hãy đến đây.. cứu lấy tiểu thư.. (O~O)
- Nguyệt Nga...- hắn gọi giật.. – Nguyệt Nga đâu.. cô ấy sao rồi, cô ấy đang ở đâu..
- Dạ.. – cậu nghẹn ngào.. – cô ấy đang ở nhà của ba mẹ cô ấy.. (T_T)
Minh Trí cúp máy.. cậu quỳ xụp xuống đất.. cậu khẽ đưa tay giữ lấy trái tim giờ đây đã ko phải là của cậu.. cậu nhìn nó đau đớn mà mình thì bất lực.. cậu ko thể làm gì cho nó.. cậu sợ.. cậu rất sợ.. nó sẽ biến mất, những ngày tháng êm đềm như những ngày qua chỉ là 1 giấc mơ.. và đến lúc tỉnh giấc cậu sẽ chết khi phải đối mặt với sự thật.. vẻ mặt ảm đạm, điềm tĩnh của cậu đã ko còn nữa..
Còn hắn, phi như điên trên đường, mưa gió.. bão bùng cũng ko thể làm chùn bước vì hắn biết nó đang ở đâu rồi, hắn biết nó đang gặp nguy hiểm và cần đến sự bảo vệ, chở che của hắn.. ‘xin hãy đợi đến khi anh đến.. em sẽ ko chết..’ hắn thầm nhủ, giờ gọi Thảo Uyên, Kim Anh hay Evil thì cũng đã muộn, hắn cứ phi 1 mình vậy thôi.. hắn muốn gặp nó lắm..
Vừa đến, hắn đạp cửa cái rầm, hắn vào trong căn phòng nơi có Minh Trí đang ngồi trong đó.. hắn phi vào phòng nó.. và thấy nó.. hắn quát lớn..
- Anh chọn em.. tính cách vui tươi có thể sưởi ấm trái tim anh..
- Đừng lại đây.. – nó chui vào góc tường..
Hắn lao đến ôm chầm lấy nó.. phập.... con dao đâm xuyên qua cánh tay phải của hắn.. đau nhưng hắn cố gắng chịu đựng.. hắn vẫn ôm chặt lấy nó.. nó khóc, hắn chợt nhận ra đôi mắt nó trống rỗng ko hồn, ko cảm xúc....
- Đau.. đau quá
- Anh sẽ ko để em chịu đựng nỗi đau 1 mình đâu.. anh cũng sẽ ko để em bị dằn vặt đâu.. anh ko sao cả.. anh muốn bên em.. thiên thần sa ngã ạ..- hắn ghé vào tai nó thì thầm
- Đừng.. – nó cố dãy giụa.. – đừng.. xin đừng như thế.. hức.. xin anh..
Nó bấu chặt vào hắn.. nó níu hắn.. nó khóc to hơn.. cơn đau đến dữ dội.. nuốt chửng lấy nó.. nó quằn quại nói ko ra hơi.. nước mắt nó chảy.. hắn liền đặt vào môi nó 1 nụ hôn.. cả thế giới như đang ngừng trôi.. nó dần chìm vào giấc ngủ...
Hoảng loạn, sợ hãi, đau đớn, cô đơn, ác mộng.. mọi thứ ùa về khiến nó đau đớn tột cùng.. cứ như rơi thẳng vào nỗi đau của cảm xúc nhưng hắn đã kéo nó ra khỏi đáy sâu của vực thẳm ấy.. hắn đã cứu vớt tâm hồn tội lỗi của nó bằng chính hắn...
Ánh nắng chiếu rọi vào hắn.. hắn nheo mắt nhìn xung quanh.. hắn đã về nhà từ lúc nào.. ko lẽ hôm qua chỉ là mơ.. hôm qua trời bão thật to.. và hôm nay ánh nắng lại tới.. mọi ng đang chuẩn bị cho lễ cưới của hắn.. lễ cưới giữa hắn và Devil.. hắn ngồi dậy.. đau.. hắn nhìn cánh tay phải.. vẫn còn vết đâm.. đc băng bó cẩn thận rồi.. hôm qua ko phải là mơ.. hắn ở đây vậy nó đâu.. hắn chạy ra ngoài.. nhìn dì hắn với nụ cười trên môi..
- dì ơi.. Nguyệt Nga đâu.. cô ấy đâu..
- Nguyệt Nga nào.. – dì hắn mặt tỉnh bơ, khiến nụ cười trên môi hắn tắt ngấm.. – làm gì có Nguyệt Nga nào chứ cháu.. đang mơ mộng con bé nào ấy hả..
- Ko.. – hắn cố gắng giải thích...- cô gái mà đã ở nhà chúng ta mấy tháng ý.. cô gái mà đã..
- Chỉ có Devil thôi.. – dì hắn nhìn hắn khó hiểu.. – chắc cháu mơ rồi.. ( ?!?!)
- Ko.. – hắn chỉ tay.. – cháu còn bị thương, hôm qua.. hôm qua cháu đã bị thương khi đến thăm cô ấy mà..
- Bị thương làm sao.. – dì hắn chỉ vết tay.. – đó là do Devil bất cẩn đâm cháu khi cháu vô tình chọc tức con bé mấy ngày trước mà.. cháu nhìn xem vết thương đã lành miệng rồi..
- cái gì.. – hắn vội vã tháo băng ra.. nhìn lại tay.. hắn ko tin nổi vào mắt mình.. vừa mới hôm qua cơ mà. Ko lẽ hắn đã mơ.. hắn nhìn dì, hắn khó hiểu..
- Anh sao thế..- Devil tiến lại.. ( ?!?!)
- Xin lỗi.. - hắn nhìn Devil với tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên.. – cô nhớ Nguyệt Nga đúng ko.. cô có nhớ cô ấy đúng ko.. cô gái mà cô ghét lắm ý.. cô ấy đã làm tôi bị thương mà.. Angel của bộ phim...
- Anh.. – Devil nhìn hắn với ánh mắt vô tội.. – em xin lỗi vì đã đâm anh nhưng anh ko nên như thế chứ.. em ko nên đâm anh.. để giờ anh như thế này.. em xin lỗi..
- Cô. – hắn cau có.. hỏi từng bà giúp việc nhưng ai nấy đều lắc đầu chưa nghe cái tên của nó bao giờ..
Ko lẽ, nó chỉ là 1 giấc mơ trong khi hắn ngủ.. ko, ko đúng.. rất thật cơ mà.. hắn đã ôm nó.. đã hôn nó.. và giờ ng ta ném thẳng vào mặt hắn rằng đó chỉ là giấc mơ là sao.. hắn như rơi vào vực sâu ko đáy.. hắn sợ hãi nhìn mọi ng xung quanh trở nên xa lạ.. chợt nhớ đến Thảo Uyên.. hắn gọi cho cô nhưng chỉ nghe đc 1 tiếng tút tút.. ‘số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng..’ mọi ng đưa quần áo cưới cho hắn.. hắn như kẻ mất hồn mặc chúng vào như cái máy... Devil cười vui vẻ bên cạnh hắn.. có lẽ nó là giấc mơ thật.. 1 giấc mơ mang tên thiên thần sa ngã.. nó đã biến mất.. để hắn ở lại với 1 sự thực ko ác quỷ, cũng ko thiên thần.. tại hắn đã quá chìm vào giấc mơ mà thôi.. (*sụt sịt*)
--http://viptruyen.pro--
Đứng sau lễ đường, ai nấy đều tươi vui và cười nói, riêng hắn ko thể vui đc, hắn nhìn Devil.. ng mà hắn yêu đây ư... trong mơ cô ta lại là ng hắn ghét nhất,.. ko, ko đúng.. nếu yêu thực sự thì hắn đã có cảm giác nhưng sao.. trong đầu hắn chỉ có bóng hình của nó.. Nhưng mà sao hắn có thể như thế.. nghĩ về đứa con gái khác trong ngày cưới của mình.. tiếng chuông điện thoại hắn reo lên.. ‘kìa cái tay cái tay cái tay.. bắt lấy cái tay’’ hắn mỉm cười vì nó đã từng nói kiểu nhạc chuông này là kiểu ngớ ngẩn nhất từ xưa đến nay mà nó từng nghe.... hắn nghe máy..
- Thưa cậu chủ.. – 1 giọng nói cất lên.. – ngôi nhà ở bên bờ hồ đã được xây xong theo ý cậu chủ rồi ạ.. chúng tôi đã gấp rút tiến độ trong gần 2 tháng rồi ạ.. giờ cậu có thể đến xem..
Hồ.. là nơi quái nào.. hắn ko nhớ.. hắn ko nói gì chắc là ng ta nhầm máy.. hờ hờ.. nhầm hay thật, ko biết thằng chủ nào rỗi hơi thế ko biết... bước vào lễ đường với bộ mặt ngông nghênh mà nó từng bảo là nhìn hắn nó chỉ muốn đấm khiến cho hắn khẽ bật cười.. nó bá đạo quá thể.. đứng trước cha.. đối diện với Devil hắn xỏ tay túi quần.. chợt.. hắn sờ vào 1 vật gì đó vuông vuông.. 1 chiếc hộp.. nho nhỏ.. hắn lấy ra.. chiếc nhẫn hình đôi cánh thiên thần và có 1 bông hoa kim cương nho nhỏ giữa 2 bên cánh chiếc nhẫn mà hắn đã chuẩn bị cho nó.. ko nhầm vào đâu đc.. hắn nhìn chiếc nhẫn mà ng ta mang ra để hắn tặng cho Devil.. hắn chợt nhớ ra nó ko phải là mơ.. hắn chạy như bay ra khỏi lễ đường.. cố tìm cho ra điều gì đó về nó..
- Cháu/ con/ anh đi đâu vậy.. – Devil, dì hắn và mẹ hắn cùng gọi với theo..
- Con đi tìm tình yêu của con.. – hắn cười tươi rồi với theo.. (^^)
Mọi ng trong lễ đường xôn xao... Devil nắm chặt tay.. nhỏ thấy mất mặt.. dì hắn mỉm cười.. nụ cười đắc thắng.. ‘cố lên cháu yêu..’
Hắn đến nhà nó.. nơi mà có ng đang ra vào.. hình như căn nhà này đã có ng khác ở.. vì căn nhà đã thay đổi khá nhiều.. chắc chắn ko phải nó vì biển hiệu to đùng kia.. hắn đến trường nó..nhìn lên.. nơi này là nơi hắn gặp nó lần thứ 2.. nhưng ko có 1 ai.. hắn phi xe đến trường hắn.. cũng ko 1 bóng ng...
- Anh còn ở đây làm gì.. – Thảo Uyên nhìn hắn.. e ngại.. – giờ anh phải ở lễ đường chứ..
- Cô.. – hắn quay lại nhìn Thảo Uyên, Kim Anh và Evil... – các cô nhớ Nguyệt Nga phải ko.. (^^)
- Xin lỗi.. – Kim Anh đứng yên, mặt ko bộc lộ cảm xúc.. – nhưng anh đang nói đến ai cơ..
- Các cô. .- hắn gắt.. – đừng nói đùa.. các cô là bạn của cô ấy mà.. Trần Kiều Nguyệt Nga.. (o.0)
- Tụi em là bạn thân mà.. – Thảo Uyên chỉ.. – chỉ có...
- ,...3 đứa thôi.. – Evil tiếp lời.. (-.-)
- Đi.. – hắn túm tay Evil tống lên xe.. – tôi đưa cô đến 1 nơi...
Tò mò, Thảo Uyên và Kim Anh cũng đi theo hắn.. hắn dẫn Evil đến hồ vịt, nơi mà căn biết thự vừa được xây xong..
- Woa.. – Evil chạy xung quanh căn biệt thự trong khi hắn nhận bàn giao nhà.. – anh làm nơi này hưởng tuần trăng mật ý hả.. (=.=’’)
- Cô có nhớ đc gì ko..- hắn hồi hộp.. – Nguyệt Nga ý..
- Ko.. – Evil quay mặt đi.. (=.=’’)
- Ở kia có căn nhà gỗ nhỏ xinh chưa kìa.. – Thảo Uyên chỉ chỉ..
Hắn và Evil quay ngoắt ra.. nhìn phía Thảo Uyên chỉ.. hắn vội vã chạy ra đằng sau căn biệt thự, nơi có căn nhà gỗ.. bóng 1 ng con gái mặc 1 bộ váy mùa đông, đeo bông tai, mái tóc buông dài đang ngồi trên ghế... nhìn xuống hồ cá..
- N.. – hắn lắp bắp..
- Anh tìm ai.. – ng con gái ấy quay ra nhìn hắn... ko phải nó.. sao lại là nó đc, nó chỉ là giấc mơ thôi.. giấc mơ đẹp của riêng hắn, hắn đã quá mộng tưởng, quá lún sâu vào giấc mơ đó chăng để rồi.. giờ thoát về hiện thực cũng là 1 điều khó khăn.. mọi giấc mơ của hắn vỡ vụn.. sau bao nhiêu chuyện và rồi nó biến mất để lại mọi kỉ niệm riêng hắn.. 1 mình hắn…
- Tôi xin lỗi.. – hắn quay đi.. về phía căn biệt thự, mặt lạnh lùng.. – nhầm ng..
Hắn thơ thẩn.. 3 đứa nhìn hắn đau xót... nhầm, hắn nhầm thật, quá yêu nó, quá nhớ đến hình bóng nó, quá mộng tưởng về nó đã khiến hắn nhầm lẫn những thứ không đâu.. Bất chợt.. viu... bụp... 1 hòn đá phi thẳng vào đầu hắn.. đau ơi là đau.. hắn đứng khựng lại (O.O)
- Cái tên chết bầm kia.. – giọng nói lanh lảnh cất lên.. – đến muộn.. anh đến muộn.. đợi anh lâu lắm rồi.. biết ko... sao anh ko chết luôn đi.. anh đến muộn.. anh thật là quá đáng... (^^ chị ấy đây rồi.. cơ mà chui đâu ra thế không biết)
- ... – hắn quay lại nhìn.. nó.. nó đang đứng mặc 1 bộ váy hồng đậm, 1 tay cầm đá, 1 tay cầm gậy đứng dang 2 chân.. nhìn hắn tức giận.. hắn ngỡ ngàng rồi vui mừng khôn xiết..
- Đúng là loại ng.. thành phố mất điện, anh xuất hiện... – nó tiếp tục chửi.. – anh biết em chờ anh lâu lắm ko.. em tưởng anh sẽ ko bao giờ tìm ra em chứ...ơ.. (=.=’’ cứ mỗi lần xuất hiện là lại chửi)
Hắn xông đến ôm nó, nước mắt hắn đã rơi.. mặc cho nó chửi hắn thế nào.. mất nó 1 lần hắn đã đau và gần như khùng lên rồi.., hắn ôm chặt nó như lại sợ nó sẽ biến mất thêm 1 lần nữa..
- Anh đã tìm em.. –hắn dụi vào nó.. – anh đã tìm em.. nhưng cứ ngỡ tìm thấy rồi thì em lại biến mất, anh sắp bất lực với em rồi.. sao em lại chạy.. sao..(T_T)
- Ngốc ạ.. – nó cũng rơi nước mắt.. – em vẫn ở đây.. lúc nào cũng ở đây để đợi anh.. để đợi anh đến nhưng anh lâu quá.. anh thật lâu.. chờ anh.. em sắp mệt mỏi đến chết rồi nè... (T_T)
- Tiểu thư.. – Minh Trí chạy ra.. – hôm nay tôi mua...
Anh chợt khựng lại nhìn hắn.. đồ trên tay anh rơi hết.. hắn đã tìm ra nó.. giờ đây, hắn sẽ mang nó đi, sẽ tách riêng nó và anh.. anh sợ hãi định chạy đến.. chợt anh khựng lại... nó đang cười.. nụ cười mà mấy ngày qua anh khó thấy đc.. anh cúi ng.. rồi đi vào trong căn nhà gỗ..
- Bà trốn biệt ở đây mấy hôm nay hả.. con oắt con này.. – Thảo Uyên khẽ đánh vào đầu nó.. (^^)
- Thì.. – nó cười hì hì.. (=.=’’)
- Bà làm tụi tôi lo muốn chết.. – Kim Anh cáu với nó..
- hì hì.. – nó cười cười.. (=.=’’)
- Sao các cô nói ko biết ai tên là Nguyệt Nga cơ mà.. – hắn nhìn 3 đứa đứng bên cạnh nó.. (=.=’’)
- Thật hả.. – nó quay lại thấy hắn nhún vai rồi gật gật mà nó cáu tiết.. quay ra mắng vào tai bọn bạn.. – lũ bạn tồi tệ.. hứ... định cho tôi vào thùng rác trong bộ nhớ thật à.. (>’’<)
- thì tại vì, chúng tôi nhận đc 1 cú điện thoại từ 1 ng nặc danh nói rằng anh đang ở nhà nó và trong tình trạng nguy kịch .. lúc chúng tôi chạy đến.. – Evil nói ra vẻ nghiêm trọng.. – thì thấy tay trái của anh đang cầm con dao găm, xung quanh toàn máu... anh ngất đi vì bị mất máu quá nhiều.. anh đã ngủ ở nhà 1 tuần trời.. ai nấy đều nghĩ rằng Nguyệt Nga đã đến giới hạn, cô ấy đã... còn anh vì quá đau buồn nên cũng muốn tự tử theo.. vì vậy mọi ng nghĩ cần để cho anh quên đi nó bằng cách nghĩ rằng đây là giấc mơ.. để anh không nhớ về nó nữa.. làm vậy tụi tôi cũng buồn lắm chứ.. nhưng nếu để cho anh bị làm sao thì tụi tôi còn buồn nữa..
- Các cô.. – hắn cau có..(=.=’’ làm anh ý bị tự kỉ cả ngày)
- Tay anh bị thương à..- nó cầm tay hắn soi xét.. – vết thương này là do em đúng ko.. (chị ý mà biết lỗi chắc t/g đi bằng đầu)
- Ko.. ko phải.. – hắn cười hiền.. – ko phải đâu, tại anh bất cẩn ấy mà.. (=.=’’)
- um.. – mặt nó buồn buồn.. bỗng nó nhảy chồm lên đánh 1 cái bụp vào đầu hắn.. – ngu thế.. ai bảo lúc ng ta đâm ko tránh ra cứ sán lại gần làm gì.. đồ dốt nát.. (=.=’’ biết ngay mà)
- Em ko đánh ng ko chịu đc à.. – hắn cau có, nhăn nhó.. (>’’< chị ý đánh thì phải chịu cái gì)
- Ai mượn anh là đồ ngốc.. – nó cáu tiết.. (=.=’’)
- Vậy.. – Thảo Uyên thắc mắc.. – sao khi chúng tôi đến, ko thấy bà đâu..
- Lúc đó.. – Minh Trí bê khay trà.. – tôi đã đưa tiểu thư đi.. vì sợ cô ấy sẽ bị liên lụy về vết thương trên cánh tay của Hero.. (^^ lấp lánh)
- Anh là ng gọi điện cho chúng tôi hả.. – Kim Anh nhìn Minh Trí rồi khẽ huých tay nó. – đẹp trai à nha.. (hám trai chưa kìa, máu mũi chảy ròng ròng kìa chị Kim Anh ơi)
- Vâng.. – anh khẽ gật đầu.. – vì tôi nghĩ cậu Hero có thể bị nguy hiểm tính mạng.. (^^)
- Lịch lãm à nhà.. – Kim Anh lại huých tay nó.. (=.=’’)
- Con hám trai.. – nó nhíu mày nói khẽ.. thì bị Kim Anh giẫm chân khiến nó hét tướng lên rồi đứng phắt dậy hét to.. – KIM ANH THÍCH MINH TRÍ.... (=.=’’)
- con mất dạy.. – Kim Anh kéo nó ngồi bụp xuống ghế rồi ra sức véo nó 1 cái đau điếng còn Minh Trí thì chỉ đứng cười với khuôn mặt ảm đạm như thường..
Quay trở lại quá khứ 1 chút..
Khi nó ngất đi trong lòng hắn, 2 ng vẫn đặt lên môi nhau 1 nụ hôn..Minh Trí thấy vậy liền kéo nó ra và bế nó đi mất.. chỉ kịp điện cho Thảo Uyên là hắn đang ở nhà nó trong tình trạng nguy kịch.. và khi tụi Thảo Uyên đến thì thấy cảnh tượng hãi hùng xảy ra, tay hắn vừa rút con dao ra, máu từ cánh tay phải chảy mãi không ngừng khiến cho mọi ng nghĩ hắn tự tử....
Sợ hãi.. đau khổ.. buồn bã.. mọi thứ xảy đến thật nhanh với nó khiến nó dường như kiệt sức.. nhưng đêm qua, hắn đã cứu rỗi nó.. hắn đã biến nó trở lại là 1 thiên thần(chả biết có phải là thiên thần theo đúng nghĩa đen của nó không nữa).. nó tỉnh dậy.. từng tia nắng ấm của buổi sớm ban mai khẽ chiếu vào căn nhà gỗ nhỏ xinh.. mặt hồ lấp lánh dù cho bây giờ có đang là mùa đông đi nữa.. nó đã trải qua 1 sinh nhật đau khổ nhất của nó.. nó đã rất buồn bã.. và sợ hãi.. mọi cảm xúc trong nó là sự đau khổ, và còn đau khổ hơn khi nó nghĩ.. hắn sẽ cưới Devil.. nó nghĩ mình phải quên hắn.. thế nhưng, ngày nào nó cũng đợi.. đợi hắn đến đây.. trông mong sẽ có 1 ngày hắn đến tìm nó.. nhưng xung quanh nó chẳng có ai, chỉ có Minh Trí ngày đêm chăm sóc nó.. anh luôn bên cạnh nó..
Minh Trí thấy nó buồn và cô đơn nên đã mang cô em gái hiền lành đến chơi với nó.. nhưng nó vẫn thấy thiếu điều gì đó.. nó vẫn nhớ hắn.. thậm chí nó muốn đi gặp hắn.. nhưng.. nhỡ hắn quên nó rồi thì sao, nhỡ hắn cưới Devil rồi và nó thì đang cố tình phá hạnh phúc gia đình của ng ta...(ngốc quá)
Mỗi ngày với nó như 1 tháng.. nó ko rõ ngày mai nó sẽ ra sao.. nhưng giờ sức khỏe của nó đang dần bình phục như bình thường, đôi chân nó lại đi đc, trọng lượng của nó bắt đầu nặng hơn.. nhưng cũng ko nặng hơn là bao.. nỗi buồn ít hơn.. nhưng cũng ko ít hơn xưa là mấy..
Hôm nay, nó đang lục cục trong nhà thì nghe thấy tiếng em Minh Trí nói chuyện với ai đó, nó vội ra hỏi :
- Ai vậy.. – nó nhìn em Minh Trí.. – Minh Trí về rồi à.. (o.o)
- Ko ạ.. – cô bé nhìn nó - ..nhưng có 1 anh đẹp trai lắm đến rồi nói nhận nhầm ng..
Nó giật mình phi vào nhà và với chiếc gậy, chạy qua con đường đá nó vơ vội đám sỏi, vừa nhìn thấy hắn, nó vừa vui vừa giận, khóe mắt nó cay cay.. nó tương ngay phát sỏi vào đầu hắn cho bõ ghét.. (=.=’’ kiểu chào đón của chị này bạo lực kinh khủng) dám đến muộn ư.. dám đến muộn để nói phải đợi lâu như vậy..
Hắn nhìn nó rồi vội hỏi :
- 1 tháng qua em sống ở đây sao.. – hắn tròn mắt nhìn nó.. (o.0)
- Ờ thì sao.. – nó bá đạo.. – nhớ em chứ gì... (^^)
- Anh xa em 30 ngày mà anh cứ tưởng chừng như ... 1 tháng.. – hắn nhíu mày.. – nhớ lắm cơ.. (=.=’’)
- 30 ngày thì ko bằng 1 tháng à.. – nó đánh hắn 1 cái.. – sao anh ngốc thế.. (=.=’’)
- Trời ạ.. – hắn cau có.. – đã nói như thế để trêu em rồi, em có đúng là thiên thần ko thế... (--.--)
- Đúng.. – nó đứng dậy vỗ vỗ ngực.. – có nhãn mác đàng hoàng luôn.. (=.=’’ đâu hả chị,, thấy mỗi cái mặt chị thôi à)
- Đâu.. – hắn ngó quanh.. – ko thấy.. (o.0)
- He he.. – nó nhìn hắn.. – sao em phải cho anh thấy chứ..
- Em đúng là khùng rồi.. – hắn nhún vai.. (=.=’’ anh sắp sửa ăn đủ rồi)
- Đôi khi lời nói chưa lên ngôi thì đôi môi đã xơi nắm đấm đấy.. – nó bĩu môi. (=.=’’).
- Rồi.. hiểu rồi.. – hắn nhíu mày.. (=.=)
- Anh đội 10 cái nón hả. .- nó nhìn hắn.. hắn ngơ ngác chả hiểu nó đang nói cái gì, mà sao nó mỗi lần nói cái gì đều chả ăn nhằm gì với câu chuyện hiện tại thế nhỉ.. (=.=’’ thế nó mới hay)
- Gì,,.. – cả bọn trố mắt xem cái triết lí mà nó đang định tung ra.. (O.O)
- Anh có biết câu “lơ ngơ như bò đội nón” không? – hắn gật gật, nó nói tiếp.. – chỉ những ng “ngu lâu khó đào tạo” ấy.. riêng anh thì đội 10 cái nón cũng không hết.. (ặc)
- Em.. – hắn tức hộc máu mồm.. giờ lại muốn đánh nó 1 trận quá đi mất, lâu lâu không gặp mà nó có khác tí nào đâu, toàn nói những câu khiến cho ng ta xóc óc không à.. (=.=’’)
- Khóc đi.. – nó giục.. – cứ tự nhiên.. hí hí.. khóc đi.. nhìn anh khóc em ko thể làm việc gì hơn là đứng 1 góc để cười.. hí hí hí.. (=.=’’ ngựa nó gọi chị là mẹ nó rồi kìa)
- Em.. – thôi, giờ thì hắn chỉ muốn ném nó xuống hồ cho nó muốn thành vịt thì vịt, thiên nga thì thiên nga chứ thế này hắn chịu không nổi nữa rồi.. – ng trí thức như anh thì không chấp em làm gì..
- Ô thế hả.. – nó cười nham nhở.. - Người trí thức đúng là trí ... thức, chứ trí mà...ngủ thì sao gọi là trí thức.. hihi.. (=.=’’ ôi mẹ ơi)
- Em.. – hắn bất lực với nó luôn.. không bất lực sao đc, câu nói của nó thì có ma nào đỡ đc đâu… - no bakachi.. (@.@)
- Em đã bảo là không biết tiếng cún rồi mà.. – Thảo Uyên, Kim Anh, nhìn nó vuốt mặt.. Evil thì ngồi cười khành khạch.. (=.=’’)
- Đấy là tiếng nước ngoài.. – hắn cau có.. (đúng là óc bằng hạt đậu mà)
- Tiếng nước ngoài đấy hả.. – nó tròn mắt.. – vậy thì anh hơi kém rồi đó.. khi giao tiếp với ng nước ngoài.. đảm bảo anh bị ng ta đá ra đường cho xem.. (^^)
- Vậy còn em.. – hắn cũng mắt tròn mắt dẹt.. (o.0)
- Nói tiếng anh như gió, - Evil nhìn nó.. chớp mắt.. nó đang tự đắc và cao ngạo thì.. - gặp từ khó thế là … bắn sang tiếng Việt.. (^^)
- Ơ.. – nó gãi đầu.. – đúng thế.. chỉ ta hiểu ta nhỉ.. (=.=’’ chỉ ngươi hiểu ta)
- Ừ.. – Evil cũng gật đồng tình luôn.. (@.@ 2 con này)
Thảo Uyên và Kim Anh chắc cắm lều ngủ đây luôn quá.. híc..
- Cơ mà anh xây căn nhà này lúc nào vậy.. – nó thắc mắc.. (@.@)
- À.. – hắn cười xòa.. – thì ngay sau khi em về anh đã cho ng đến đây xây căn nhà đó.. còn căn nhà gỗ của em chui đâu ra vậy.. (=.=’’)
- À.. – nó cười to.. – Minh Trí xây cho em đó.. (^^)
- Ừ.. – hắn nhìn sang Minh trí.. – cảm ơn anh đã chăm sóc cho Nguyệt Nga suốt thời gian qua.. (vậy mà mắt vẫn hình viên đạn kìa)
- Không có gì.. chăm sóc cho tiểu thư cũng là việc của phận bầy tôi trung thành.. – anh lại tiếp tục.. – chỉ cần 1 giây phút nhìn thấy tiểu thư cười tôi cũng đã thấy hạnh phúc, con ng này sống vì tiểu thư, chết vì..
- Thôi.. – nó chán nản.. – anh đừng nói nữa.. (^^)
Chợt nó quay sang Kim Anh cô nàng đang nhìn với cặp mắt hình trái tim rồi với bộ mặt lấp lánh, hình như cô nàng say như điếu đổ anh chàng này rồi thì phải..
- Cô đúng là chỉ xài lại đồ của tôi thôi nhỉ.. – tiếng nói cao ngạo của 1 đứa con gái cất lên.. – anh bỏ lễ cưới chỉ để đến đây với nó.. (O.O nhân vật phản diện đã xuất hiện, tung ghạch chào đón thôi)
- Con về ngay đi.. – mẹ hắn đứng từ xa khoanh tay và cao ngạo..
- Ko về.. – hắn cáu tiết.. đứng chắn trước mặt nó..và che chở cho nó, còn nó thì chọt chọt sau lưng hắn..
- Nè.. – nó nản.. – anh đang làm cái gì vậy.. (=.=’’ bảo vệ cái mặt thớt của chị chứ còn cái gì nữa)
- Em đứng yên đi.. – hắn gay gắt.. – mẹ anh ko như những ng mẹ khác đâu, em đã thấy 1 ng phụ nữ nào vừa sinh con ra đã đánh nhau với cướp chưa.. mẹ anh là dân giang hồ đích thực đó.. (=.=’’ nói mẹ thế bao giờ)
- Ờ.. – nó lại tụt ra sau lưng hắn đứng với Thảo Uyên cơ mà sao nó lại phải đc bảo vệ nhỉ.. nó có phải con nít đâu.. (giỏi lên mà đánh nhau với mẹ chồng)
- Con ko về mẹ đành dùng biện pháp mạnh với con vậy. . – mẹ hắn nhăn nhó.. – đừng trách mẹ sẽ phá hỏng thiên đường này của con..
- Ối.. – giọng nói 1 vị cứu tinh của nó và hắn vang lên.. hắn nở nụ cười rạng rỡ.. (=.=’’ nghe mà thấy lạnh lun ý)
- Dì.. – nó và hắn cùng gọi dì.. (^^)
- Ô.. – dì hắn nhìn mẹ hắn.. - ở đây đông vui ha.. thế mà ko gọi dì.. đến góp vui với...hé.. ủa.. Nguyệt Nga.. cháu vẫn còn sống đó hả.. (=.=’’)
- Cái cách chào hỏi kiểu gì đây.. – nó chán nản hết mức với cái thái độ của bà dì.. (@.@)
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Dì nhìn mẹ hắn với ánh mặt lạnh hơn nước đá..
- Chị nhất quyết ngăn cản bọn trẻ à.. – dì hắn nhìn mẹ hắn (O.O)
- Phải.. – mẹ hắn đứng thẳng ng.. – nếu nó là con chị..
- Vậy thì.. – dì hắn tươi cười.. – cứ ngăn cản đi..(O.O)
- Cái gì..- cả bọn há hốc mồm..
- Nhưng muốn vậy thì bước qua xác em đã.. – dì hắn tháo kính ra rồi tung cho hắn..(^^)
Dì và mẹ hắn bắt đầu xông vào nhau, 2 ng bắt đầu tung ra những đòn cước rất hiểm.. khiến cho cả lũ há hốc mồm ngạc nhiên.. hết mức.. còn nó thì chả nghiêm túc gì cả.. đứng nhún nhún rồi lại còn vỗ vỗ tay nữa chứ.. (=.=’’)
- Sống thì phải biết mình là ai, sai thì phải biết sửa, thấy lửa thì phải đổ thêm tí dầu, thấy nhảy lầu thì phải hô to cổ vũ.. – nó phát biểu rồi hét to lên khiến hắn phải bịt tai lại.. – DÌ ƠI.. CỐ LÊN… (=.=’’ bó tay với con này luôn)
- Em bớt miệng chút đi.. đó là mẹ anh mà.. – hắn bịt mồm nó lại.. (>’’<)
- Con đứng đó.. – mẹ hắn nói.. – mẹ không cần ai ngăn cản..(có ai định ngăn cản bà đâu)
- Nghe đây Trần Kiều Nguyệt Nga..- dì hắn hét lớn.. miệng thở hồng hộc.. đứng lùi ra xa..mẹ hắn
- Dạ.. – nó giật mình khi không lại bị gọi đầy đủ cả họ và tên ra như thế..
- ..ta chọn cháu.. – dì hắn xông đến với đại 1 cành cây trong tay đánh mẹ hắn.. – vì chỉ có cháu.. mới có thể khiến Minh Tuấn hạnh phúc.. thằng bé đó.. – dì hắn đứng lại rồi quay lại chỗ mẹ hắn quăng cành cây đi phi thẳng.. mẹ hắn tránh đc.. – sống độc lập từ nhỏ như 1 đứa trẻ không gia đình..
- Dì.. – hắn cáu bẳn.. (>’’<)
- .. nó không biết đến ngày sinh nhật.. – dì hắn vẫn tiếp tục trong khi cả 2 ng đã mồ hôi đầm đìa.. - ..căn nhà lúc nào cũng trống rỗng và thiếu bóng ng mẹ.. mẹ nó.. kẻ đc gọi là mẹ.. ấy.. – dì chạy ra chỗ bãi trống trong khi vừa đỡ đòn vừa chạy.. - ..đã đẩy nó cho ta.. để ta nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ đến nay.. và giờ.. bà ta thật sự không biết hạnh phúc của con mình là gì.. để rồi phá vỡ cái gọi là hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.. bà ta đã sống 1 cuộc hôn nhân không như ý muốn.. bà ta đổ lỗi cho mọi ng vì điều ấy.. vì thế những ng xung quanh bà ta không thể có hạnh phúc..
- Dì.. – hắn đứng khựng lại.. – cẩn thận.. dùng tuyệt chiêu phi đồ của dì ấy (>’’<)
- Thằng cháu ngốc.. – dì hắn cười hiền.. đây là lần đầu tiên dì cười hiền với hắn như vậy.. từ nhỏ trong mắt hắn dì luôn là ng đa mưu, quỷ kế, ranh ma.. khó đỡ.. nhưng đây là lần đầu hắn hiểu dì.. – cái đó ta chỉ dùng cho mình cháu thôi.. (o.o)
Bụp.. mẹ hắn đạp 1 cái vào bụng dì của hắn khiến dì ngã dúi ra đằng sau.. nhưng dì hắn vẫn đứng dậy đc..
- Em không nên nói chuyện khi đang đánh…- mẹ hắn nhìn..
- Ara.. – dì của hắn che miệng cười.. – nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện... (bà này luôn khó đỡ thế đấy)
Tất cả mọi ng đều quay ra nhìn bên ngoài..
- Nếu nhà ta chuyển về đây ở thì đúng thật là 1 việc rất tốt, nơi đây khá yên tĩnh và đẹp.. rất tốt cho sức khỏe.. – 1 cụ bà quắc thước đi bên cạnh 1 cụ ông có vẻ rất quyền quý, đằng sau là cậu con trai cũng đã đứng tuổi – 2 đứa chúng bay lại đánh nhau nữa phải không.. lần này vì chuyện gì mà lôi cả 2 bố mẹ già về đây.. – Lã Ngọc Lân.. bà ngoại của hắn.. ng mà coi là nghiêm tính kèm với việc ác khẩu nhất nhà.. ng mà cả mẹ và dì của hắn đều sợ.. (=.=’’)
- Bà nghiêm với nó vừa thôi.. bà xem cả cháu của bà cũng sợ rồi..– ông của hắn.. Hồ Tùng Duy Dương.. là 1 ng nhân hậu và rất thương hắn..(=.=’’)
- Minh Tuấn.. thấy ông bà về không mau ra đón.. – ba của hắn.. Hoàng Trình Hạ Du.. là 1 ng nghiêm khắc nhưng rất mực thương con.. và ba hắn ấn tượng với nó, quý nó ở mọi đặc điểm.. (^^)
- Ông, bà, ba.. – hắn cười hớn hở chạy ra vậy mà vẫn nắm tay nó lôi cứ như nó là cái diều ko bằng ý.. còn nó thì cứ núp sau cái ng to lớn của hắn.. – sao mọi ng lại về đây.. (^^)
- Thì dì mày gọi bà về dự đám cưới của mày đó.. – bà hắn ngó ngó dì.. – thế 2 đứa đánh nhau vì cái gì nào.. (=.=’’ vì cái đám cưới ạ)
- Ko vì gì cả thưa mẹ.. mẹ nên về nghỉ ngơi.. – mẹ hắn bực dọc quay đi...
- Ối.. – dì hắn che miệng.. – chị nói hay chưa.. chị ép Minh Tuấn nhà ta lấy ng mà nó ko yêu kìa.. (=.=’’ đúng là bà này khó đỡ thật)
- Thế hả.. – ông hắn lên tiếng.. – thế cháu thích ai,,.. (--nhìn chằm chằm--)
- Đây.. – hắn kéo tay nó ra,, nó đứng bẽn lẽn.. híc ngượng chết đi đc ý.. sao lại ra mắt nhà hắn trong tình cảnh này không biết.. (=.=’’)
- Bố mẹ cháu làm gì.. – bà hắn nhìn nó từ trên xuống dưới rồi hỏi…
- Bố mẹ cháu mất cả rồi.. – nó trả lời.. mặt tự tin.. vì với nó ưng hay không thì tùy.. không việc gì phải giả tạo không thì sau này khó sống.. – nếu còn sống thì cũng chỉ là ng bán hàng ngoài chợ hay làm bảo vệ công ty thôi.. tuy nhiên cháu tuyệt đối không như bà nghĩ.. rằng theo Hiru chỉ vì tiền.. vì giờ tiền chẳng là gì.. (=.=’’ chị này ko nhớ nổi tên anh ý thật)
- Hiru.. – ông hắn nhíu mày.. – ha ha ha.. lần đầu ta nghe tên của Minh Tuấn bị biến chất thế đấy.. (=.=’’ ông có tính giống dì)
- Ông.. – mắt hắn nháy nháy rồi giật giật.. tức rồi đó nha.. (o.--)
- Tiền không là gì ư.. – bà hắn khẽ nhíu mày..
- Tiền cũng có thể lấy đi mạng sống con ng, nhưng có thể mua lại 1 mạng sống con ng không.. – nó đau đớn nhớ lại cái chết của ba mẹ.. – tiền có thể mua đc mọi thứ nhưng có mua đc tất cả sự hạnh phúc.. vui vẻ không hay là phải nỗ lực hết mình để đạt đc nó..
- Nói ta nghe..- bà hắn nhìn nó trìu mến.. – ba mẹ cháu mất lâu chưa..
- Cách đây 1 tháng ạ.. – nó cúi mặt.. – bị tai nạn.. có kẻ hãm hại.. (T_T)
- Xin chia buồn với cháu.. – bà hắn khẽ vuốt tóc nó.. – kẻ đó là kẻ nào..
- Cháu ko cần nói tự cô ta cũng biết.. – nó ngẩng đầu lên với vẻ mặt tự tin.. – nếu cô ta còn chút nhân tính thì sẽ bị dằn vặt đến cuối đời.. còn nếu ko thì ko cần cháu, trời cũng sẽ quả báo thôi.. vì dù trả thù cháu cũng ko được gì.. ba mẹ cháu cũng ko sống lại đc.. (^^ tự tin quá thể đáng)
- Con gái ngoan.. – bà hắn gật đầu vẻ hài lòng.. – nghĩ như thế là đúng.. vậy thì.. sao phải đôi co khi Minh Tuấn yêu cô bé này.. (^^ bà cũng ưng rồi kìa)
- Y...ê..uuu..í ạ.. – nó ko tin nổi vào lời bà vừa nói..híc, nói yêu thì có hơi.. ng lớn quá không.. nó vẫn còn nhỏ mà..
- Con nhỏ đó nhà nghèo.. lại xấu.. – mẹ hắn lên tiếng.. – ko bằng Devil nhà ta đây nè..
- Vậy à.. – bà nhìn sang mẹ hắn.. – vậy Devil là con bé nào..
- Cháu chào bà ạ.. –Devil chạy lại nhanh nhảu nhìn bà rồi nở nụ cười rất tươi..
- Ng nhỏ quá.. – bà nhìn devil nheo nheo mắt.. – dáng ko chuẩn để đứng cạnh Minh Tuấn.. với lại.. quá bạo sau này sẽ bắt nạt Minh Tuấn mất.. ánh mắt chứa đầy sát khí.. ko giống như con bé này.. ánh mắt ngây dại... (cái gì.. ngây dại á.. nó à.. còn lâu nhá.. cái bà già này.. chọc nó à..).. với lại miệng con nhỏ này môi quá cong là 1 đứa con gái rất đanh đá chua ngoa và tàn nhẫn.. ko như con bé này.. môi rất mỏng, tuy hay mách lẻo và lanh chanh nhưng thật thà.. (cái gì đây, tính dìm hàng nó à.. bực rồi à nha.. mà sao bà này giống thằng cha đầu tóc bù xù thế.. nói câu nào dù có thiện ý cho nó mà cứ như dìm hàng nó vậy khó chịu vô cùng)..
- Bà ơi.. – nó cáu.. – nếu bà muốn chê cô ta thế nào cũng đừng lấy cháu ra làm chuẩn mực nhá.. nghe bà nói mà cháu thấy cháu xấu thậm tệ luôn ý..
- Ko sao đâu.. bà ạ.. – Devil cười xòa.. – cháu sẽ chấp nhận mọi lời bà nói và sẽ sửa sang, tuy nhìn vậy nhưng cháu ko xấu thế đâu..
- Vậy còn cháu.. – bà quay sang nhìn nó hỏi.. – cháu sẽ thay đổi chứ..
- Cháu chỉ thay đổi những mặt xấu thôi.. – nó dõng dạc - ..chứ ai yêu cháu vì chính cháu chứ đâu vì cách cháu thay đổi như thế nào..
- Này.. – hắn cau có.. – em ko nói câu nào cho bà vừa lòng đc hả..
- Ta đều vừa lòng hết.. – bà nhìn nó trìu mến.. – lần đầu tiên ta thấy 1 đứa trẻ cá tính như cháu.. nói rất thật, ko lừa dối ai lời nào.. còn cháu.. cháu quá háo hức để vào đc nhà này nên cháu phải lừa dối cả bản thân mình thế ư..
Devil cứng họng.. bà già này thâm thúy thật.. đâu ra cái thể loại xoắn ng ta liên hồi rồi sau đó đấm cho nhỏ 1 cái ở giữa mặt rằng nhỏ ko thích hợp với hắn... nhỏ nắm chặt tay.. bà già ấy đưa nó và hắn vào nhà.. mọi ng đều vào căn nhà mới đó, chỉ còn Devil.. nhỏ lủi thủi bỏ đi.. ‘đc lắm, ta sẽ ko bỏ cuộc.. ta sẽ trả thù.. Hero.. anh phải là của em..’ (tội nghiệp quá)
Mẹ hắn cái mặt cứ sưng lên đến là khó coi, hết gườm gườm nhìn nó nói chuyện vui vẻ với bà..mà thấy bực.. (bà này vốn ko ưng nó vì nó nghèo)
- Em đã bảo rồi mà.. – dì đứng gần mẹ hắn thì thầm, nở nụ cười nửa miệng gian ơi là gian.. – con bé sẽ chiếm đc hầu hết cảm tình của mọi ng.. vì trong cuộc sống này... nó ko giả dối.. (^^)
- Hư.. – mẹ hắn quay đi.. – dù giả dối hay ko thì ta đã ko ưng thì đừng hòng bước chân vào nhà.. (>’’<)
Bà nhìn nó từ trên xuống dưới rồi hỏi nhẹ..
- Ta muốn hỏi cháu.. – bà nghiêm túc nhìn nó khiến nó khẽ bối rối.. – cháu có muốn lấy Minh Tuấn nhà ta ko.. (^^)
- Lấy ạ.. – nó giật mình, hắn cười tủm tỉm, nó vào thế khó xử rồi.. bà hắn là chuyên gia moi móc kiểu này mà.. nhưng nếu nói có thì cứ như là nó đã tỏ tình với hắn ấy.. ngượng chết..- um.. đã là gì đâu mà muốn với chả ko ạ.. anh ta còn chưa nhận cháu làm bạn gái nữa.. (@.@)
- Gì..- hắn trố mắt.. điều hướng giỏi thật, giờ lại đổ vác trách nhiệm sang cho hắn là chưa là gì với nó mà đã bảo nó thế rồi.. (=.=’’)
- Vậy là 2 đứa chưa có gì à.. – bà nhìn nó dò xét.. - ..2 đứa chưa. (=.=’’ bà này nghĩ gì đây..).
- Chưa có gì hết bà ạ.. – nó nhắm mắt hét lớn và ngượng ngùng.. (>’’<)
- Thật ra là có rồi.. – hắn gãi đầu.. rồi thì thầm gì đó với bà, bà mỉm cười rồi quay ra.. ( ?!?! gì đây)
- Thật á.. – bà nhìn nó cười tươi.. – thế nào.. cháu có muốn lấy cháu trai bà ko ? (^^)
- Anh vừa nói cái gì..- nó khó hiểu.. – anh bị khùng à.. cháu không thèm lấy đâu.. (=.=’’ muốn cứ nói là muốn)
- Vậy à.. – bà quay đi. – Minh Tuấn.. về thôi.. (T_T)
- Ơ.. – hắn mỉm cười đi theo bà còn nó thì híc.. đứng đằng sau níu hắn lại.. không cho hắn đi tiếp.. (=.=’’)
- Sao.. – bà quay lại.. – thế cháu có để cho Minh Tuấn nhà ta về không.. (^^ bà này cũng khá cao tay đây)
- … - nó lắc lắc cái đầu.. lần đầu nó khó xử thế này.. xa hắn 1 tháng nó đã thấm thía cái cảm giác cô đơn lắm rồi.. không muốn chịu thêm nữa đâu Evil, Thảo Uyên, Kim Anh thì cười khúc khích.. (=.=’’ siêu bá đạo thua dưới tay bà già)
- Vậy thì phải làm sao – bà hắn nhíu mày. (=.=’’).
- Cháu không lấy thì ai mà thèm lấy.. – nó bé giọng.. (có nhiều ng thèm lắm chị à)
- Vậy là em lấy anh hả..- hắn ghé xuống nhìn nó.. (=.=’’)
- um..- nó lí nhí.. (T_T)
- Hả..- hắn giơ tay lên tai xem chừng là nghe không rõ (điếc à)
- Um.. – nó nói to hơn..(@.@)
- Hả..- hắn lại tiếp tục… (>’’< điếc thật òi)
- ƯM..- nó hét to lên vì bực tức.. (=.=’’)
- Ha ha.. – hắn xoa xoa đầu nó.. – từ sau phải vâng nghe chưa.. vâng nha.. (anh này sắp sửa xác định)
- Grừ…. – nó cáu lắm rồi muốn cho hắn cái cùi trỏ quá đi mất, vậy mà.. bà già nhà hắn ở đây đủ cả.. (=.=’’ bà ngoại chị ơi.. gọi cho tử tế dùm)
- Nếu con thích.. – ba hắn lúc này mới lên tiếng.. – cứ tự nhiên.. (=.=’’)
- Dạ.. – nó ngơ ngác nhìn bà và ông.. 2 ông bà cười gật gù.. (^^)
Huỵch.. hắn lết đất.. hắn đứng dậy nhăn nhó.. nó thì vui vẻ phủi tay.. 2 ông bà nhìn nhau.. ba nó thì quay chỗ khác huýt sáo.. dì hắn thì cười nham hiểm.. còn hắn.. híc..
- Ông,.. bà.. – hắn đau khổ gọi (=.=’’)
- Ta không có nhìn thấy gì hết nha.. – ông và bà hắn quay mặt đi.. (=.=’’ ông bà này)
- Anh thấy chưa.. – nó tự đắc.. – tính bắt nạt em á.. còn lâu.. (^^)
Híc.. làm sao bây giờ, ai giúp hắn với, cái gia đình chết tiệt này bỏ con trai theo con dâu rồi còn đâu.. trời ơi.. ai cứu hắn với.. (=.=’’ ai là ng rước đứa con dâu kia về ý nhể)
Mấy hôm sau nó ở lại căn nhà bên hồ vịt.. dần sắm sửa thêm nhiều thứ mới, Minh trí vẫn bên nó để chăm sóc nó.. còn hắn vẫn vui vẻ.. Nó thì không biết nấu cơm, còn hắn thì không thích nấu cơm.. và mọi việc đều do Minh Trí đảm đang hết.. (=.=’’ anh này làm quản gia này)
Bữa cơm trước ngày cưới, cả gia đình gồm ba, mẹ hắn, dì và ông bà hắn ngồi quây quần..
- Ba ơi.. – ba hắn nhìn ông và hỏi.. – con đang nghiên cứu bàn luận về 1 số triết học, mà không biết giải thích thế nào.. giờ.. (=.=’’ đừng nói kiến thức trước mặt nó)
- Để ăn cơm xong đi con.. – ông trả lời..
- A.. – nó đang ăn rồi bật lên.. – triết học ạ.. con có biết chút ít.. – cả nhà hắn tròn mắt nhìn nó.. - Triết học là 1 hiện tượng luận về hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó thì đúng là hiện tượng luận cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng đó nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận, thấy chưa, dễ hiểu quá đi, đừng
nói triết học khó nữa nhá.. oàm.. (=.=’’ ăn tiếp)
Cả nhà sau khi nghe xong thì cứ như là vào chùa tụng kinh vậy, không ai hiểu gì sất..
- Cháu của ông giỏi nhỉ.. – ông hắn cười..(=.=’’)
- Đâu.. – hắn cúi xuống.. – cô ấy lanh chanh bộp chộp vậy chứ có biết gì đâu.. (anh ơi..)
- Hè hè.. – nó gãi đầu cười.. (=.=’’ bó tay với con này lun)
- Vậy đố con.. – ba hắn nhìn nó.. – thức ăn là gì..?
- Dạ.. – định đố trí thông minh của nó à.. đc, nó sẽ trả lời câu này cho mà xem. - ..tức là còn thức thì còn ăn, ngủ sao mà ăn đc.. (=.=’’)
- … - cả nhà trố mắt nhìn nó rồi bỗng phá lên cười còn mẹ hắn thì quay đi chỗ khác.. - ..Ha ha ha… con đúng là cây cười của cả nhà… (=.=’’ cây cười đang bốc khói kia kìa)
- ?!?! – nó thì hỏi chấm to đùng làm quái gì mà đến nỗi buồn cười thế cơ chứ..(=.=’’)
- Vậy.. – ông nhìn nó.. – ông hỏi con.. Nhất tự vi sư bán tự vi sư nghĩa là gì? (=.=’’ ông đố cái này thà chặt đầu nó đi còn hơn)
- Dạ.. – ông này bị làm sao vậy.. tự nhiên đố cái gì chưa nghe bao giờ.. híc nếu là thành ngữ thì nó chết chắc, xưa nay nó có bao giờ học hành tử tế đâu.. - ờ.. à.. a.. nghĩa là trong chùa có một ông sư bán chùa đi còn lại ông sư.. (=.=’’)
- HA HA HA HA HA..- cả nhà lăn lóc, đập bàn rầm rầm.. đúng là 1 đứa trẻ khó đỡ... mẹ hắn cũng khẽ cười nhưng lại nín bặt.. thật sự nó có điểm rất dễ thương..
Biết bị mọi ng cười, nó tức lắm.. nó giận giữ bỏ cơm.. ko ăn nữa.. tư nhiên bị đem ra làm trò cười thì có ma nào ko tức ko.. tức quá đi chứ.. híc.. cáu rồi đó nha.. mặt nó phừng phừng..
- Vậy đấy.. – nó gắt.. – cháu là đứa vô học thế đấy với cháu Nhà trường là nhà tù, sách vở là kẻ thù, thầy cô là sát thủ!!! thời gian như cao su!!! bạn bè như tôm sú!! Nên ko bao giờ học hành gì hết.. cháu ko biết gì cả đc chưa..(=.=’’ ai nói gì chị đâu mà cáu tuôn ra 1 tràng thế)
- này.. – hắn chọc chọc.. – em nói nữa thì chết bây giờ..
- Kệ.. – nó cáu mù lên.. – cứ thử bị lôi ra làm trò cười xem anh có tức ko ? đằng nào chả chết, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ, nhà trẻ lại chăm, năm sau lại chết... lo gì, chúng ta rồi cũng sẽ già, sẽ lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân 1 lượt thì lo gì sống với chết.. (=.=’’)
- Đúng là.. – hắn cười cười.. – giang hồ đẫm máu anh ko sợ.. chỉ sợ đường về thấy bóng em.. (=.=’’ đến lượt anh này nữa)
- Lần đầu.. ha ha,.. – bà hắn cười nắc nẻ.. – ta thấy.. ha ha 1 đứa thú vị như cháu.. ha ha.. ta cứ nghĩ chỉ có mỗi.. ha ha.. thằng cháu ta mới có nhiều câu bất hủ.. ha ha.. giờ mở rộng tầm mắt rồi.. ah ha ha... (bà ơi.. rơi răng rồi)
Nó ngồi im đợi mọi ng cười nốt, cố gắng hạ hỏa, hạ hỏa.. híc.. híc..
- Em đang nghĩ gì thế.. – hắn ngó ngó nó.. (o.0)
- Gì.. – nó chợt nhìn sang hắn, nhún vai.. – đang nghĩ xem mình đang nghĩ gì.. (=.=’’)
- Ha ha ha/.. ha ha ha.. – cả nhà lại lăn lóc với cái cách mà nó diễn đạt bằng từ ngữ.. thật là hại chết ng ta mà..
Bực mình.. bỏ lên phòng luôn.. hứ.. ai bảo dám cười nó.. nó xinh đẹp như thế này, tài năng và đức độ thế kia mà cứ trêu chọc nó là sao.. điên cả loạt..