Truyện teen - Phía sau tình yêu là…nước mắt - Trang 4
Chap 16: TIẾP TỤC HAY BUÔNG TAY CHO EM HẠNH PHÚC?
Càng nghĩ về quá khứ anh càng cảm thấy đau lòng. Tình yêu anh dành cho cô chưa bao giờ thay đổi. Vậy mà giờ đây anh chỉ có thể đứng bên cạnh cô như một người xa lạ, một người mang lại cho cô biết bao niềm đau và nước mắt. Chỉ cần anh nói một câu thôi, nói rằng những chuyện đó không phải do anh muốn… nhưng tại sao lại quá khó mở lời? Phải chăng lời hứa hôm nào như một nhát dao định mệnh khiến anh càng ngày càng xa cô, vì nếu tiến thêm một bước lại gần cô thì cả anh và cô đều đau khổ. Nhưng tại sao khi rời xa cô anh lại thấy đau đớn hơn vạn lần?
“Ừ, cũng đúng! Anh đã gây bao đau khổ cho em mà…”
“Không đâu! Những chuyện ngày xưa em đã quên. Thấy anh tìm được hạnh phúc mới em cũng vui lòng vì ít ra người anh chọn tốt hơn em rất nhiều…”
Những lời nói vô tình của cô lại càng giày xéo trái tim anh. Phải chi cô nói cô hận anh nhiều chắc anh thấy lòng mình thanh thản hơn, nhưng tại sao? Tại sao cô thà tin là anh phản bội cũng không bao giờ nghĩ anh có lí do riêng? Chắc cô đâu biết anh đau đến nhường nào?
“Có mọi chuyện không như em nghĩ, vì hơn ai hết chẳng ai bằng em trong trái tim anh!”
“Anh nói gì? Em nghe không rõ lắm!”
Giọng nói lí nhí của anh làm cô tò mò, nhưng hỡi ơi làm sao anh có thể nói to cho cô nghe rõ?
“Không có gì! Có nhiều chuyện em không bao giờ hiểu… Mà dạo này em thế nào?”
“Vẫn ổn! Tập quen với một lối sống mới, luôn tự lập và không phụ thuộc vào bất kì ai. Nhiều lúc cô độc nhưng lại cảm nhận được niềm vui bằng sự cố gắng. Cuộc sống đối với em thế là quá đủ!”
Đúng! Tính cô vẫn luôn là thế, luôn cố tỏ ra rằng mình hoàn toàn có thể mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn nhưng thật ra lại vô cùng yếu đuối. Chỉ đơn giản vì cô không muốn ai biết mình đang buồn và không muốn người khác phiền lòng vì cô. Đôi lúc sống giả tạo một chút cũng tốt. Ít ra thì cũng có thể khiến những người quan tâm mình yên tâm hơn chút xíu. Như vậy là quá đủ rồi!
“Ừ! Yêu thương bản thân mình nhiều hơn, cố gắng chăm sóc mình, đừng cố gắng nhiều quá… Anh muốn nhìn thấy em cười bằng nụ cười của ngày xưa…”
Từng lời Sơn nói như ai đó xát muối vào vết thương sắp đang rỉ máu. Dù đã cố gắng kìm nén những dòng cảm xúc vô định chực chờ bấy lâu nay, nhưng tại sao cô lại không thể nào giấu được nỗi lòng mình trước mặt người con trai ấy? Sao anh lại ác với cô như thế? Đã chia tay, đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời nhau mà còn nói chi những lời nói làm tổn thương trái tim cô thêm lần nữa. Phải chăng với anh hành hạ cảm xúc của cô là một niềm vui? Sao chưa bao giờ cô thấy anh tàn nhẫn với cô hơn lúc này? Quan tâm ư? Yêu cô ư? Những thứ ấy sao mà giả dối quá! Nó khiến cô thêm xem thường, xem thường một tình cảm thiêng liêng đã bị ai đó nhẫn tâm chà đạp. Dù đã cố lừa dối bản thân mình hàng nghìn lần là với cô giờ đây anh chỉ là quá khứ, rằng cô đang có niềm hi vọng mới vào một tình yêu mới của Quốc. Nhưng buồn thay! Ngay hôm nay, khi nhìn thấy Sơn xuất hiện cô mới thật sự biết trái tim mình đang nghĩ gì. Có yêu, có đau, có hận một con người phản bội và càng đau đớn hơn khi cô phát hiện ra rằng tình yêu đó chưa bao giờ vơi bớt theo thời gian, thậm chí là càng ngày càng thêm mãnh liệt. Nỗi đau đớn tột cùng này cô biết chia sẽ cùng ai? Rồi không hiểu sao nước mắt cô lại rơi thật nhiều dù cho cô có cố kìm nén những dòng lệ nhòa trên khóe mi ươn ướt đỏ…
“Em khóc ư?”
“Không có! Gió thổi bụi bay vào mắt thôi. Tại sao em phải khóc chứ?”
Những lời nói ngụy biện khiến cô còn không tin nổi huống gì là một người tinh ý như Sơn. Anh khẽ đưa tay lên lau đi hai dòng nước đang chảy trên khuôn mặt của người con gái anh yêu. Có một nỗi đau hằn lên trên trái tim anh, nhưng anh lại không thể làm gì hơn là im lặng.
“Anh rất vui vì được gặp lại em. Thế nên em đừng có nghĩ gì nhiều, dù sao chúng ta cũng có thể làm bạn mà phải không em?”
“Ừ là bạn!”
Chỉ ba chữ ngắn gọn mà sao hàm chứa những suy tư và trăn trở đến lạ lùng. Đành chịu thôi, ngoài con đường này ra thì có còn cách nào khác nữa đâu. Hai người ở bên cạnh nhau vậy mà lại cứ như xa xôi lắm. Có nhiều thứ cảm xúc mà chỉ cần chịu nói một câu thật lòng thì mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng khác tốt đẹp hơn nhưng hỡi ơi, nếu làm được như vậy thì còn gì để nói. Tình cảm có thể mãnh liệt nhưng lại mơ hồ tựa như làn khói. Ừ thì nhiều thật đấy, nhưng có bền lâu được đâu, từ từ rồi cũng tan biến vào khoảng không gian vô định hướng. Dám yêu là dám chấp nhận bị tổn thương, dám cho người khác cái quyền làm tim mình đau nhói! Để rồi khi nhận ra rằng mình đau thì đã quá muộn màng vì vết thương kia đã ăn sâu vào máu thịt. Có thể qua thời gian nó sẽ lành lại, nhưng con người ta sẽ không thể nào xóa được vết sẹo đã in thẳng vào tim mà chỉ cần một lần nhìn lại cũng khiến ta tự đau, một nỗi đau không tên mang hình ảnh của con người xưa cũ. Nhói! Mãi mãi chẳng thể quên ai khi bản thân đã từng yêu thật lòng!
Rồi cả hai hình như chỉ biết im lặng đứng cạnh nhau nhìn ngắm cái vẻ đẹp lặng lẽ của màn đêm. Thật đen và thật lạnh!
***
Đà Lạt lạnh, một cái lạnh rờn rợn đến tái tím da thịt giữa trưa nắng mùa hè. Có thể vì quá quen với cái nóng oi bức của Sài Gòn nên hôm nay khi được đắm mình vào thời tiết khác biệt tự dưng Tâm thấy mình thật lạ. Có thể nói như kiểu bị “sốc nhiệt” nhẹ nhưng không hiểu sao cô lại vô cùng thích thú.
Đà Lạt là chốn được trời ban cho vẻ đẹp ngất ngây với muôn vàn hoa lá, vùng đất được coi là xứ sở thiên đường. Không khí lành lạnh, mát mẻ quanh năm khiến cho những người đến đây mang một nỗi niềm bịn rịn đầy lưu luyến. Tâm yêu Đà Lạt không phải vì cái vẻ đẹp thiên phú ấy, chỉ đơn giản là yêu cái không khí mát lành, cái cảm giác tối bước ra đường luôn phải mang áo bông và khăn len… những thứ ấy làm cho con gái Đà Lạt mang trên mình một nét quyến rũ đến khó tả, nhiều lúc nghĩ nó vô cùng mỏng manh và dễ vỡ nên cần lắm một bàn tay che chở của ai kia. Và hơn thế nữa, nơi này mang một nét lãng mạn đến nhói lòng cho những người cô đơn như Tâm và càng đau hơn khi đi bên cạnh người làm tim mình loạn nhịp lại cứ phải e dè như trốn tránh thực tại vì vốn dĩ họ có là gì của nhau đâu. Càng nghĩ càng thấy lòng thêm ưu tư khó đoán…
Một chuyến đi chơi mang danh nghĩa bạn bè nhưng thật chất đó lại là một cơ hội tốt cho những con tim đã cùng nhịp đập. Cũng dễ hiểu và dễ cảm thông cho những người bạn tốt của cô vì nơi này vốn dĩ chỉ dành cho các cặp đôi lưu lại những kỉ niệm đẹp của chốn mộng mơ. Chỉ tội cho cô và Sơn, vẫn cứ mãi long bong theo dòng người qua lại…
“Em yêu nơi này quá! Lạnh nhưng thật đẹp…”
“Chứ không phải vì nó giống tên em à?”
“…”
Cô tròn xoe mắt nhìn Sơn, anh lẳng lặng bước đi bên cạnh cô. Cái thân gầy guộc mang một nỗi buồn khó đoán…
“Thì nó lạnh và cô độc như tên em vậy…”
“Em thấy nó lạnh, nhưng nó có cô độc khi nào đâu? Hàng nghìn người về đây làm cho nơi này tấp nập hơn bao giờ hết!”
Anh mĩm cười, nụ cười ngập màu bóng tối nhìn cô. Ừ thì nhiều người đấy nhưng có ai quan tâm ai đâu, họ chỉ muốn đắm mình vào không gian riêng của họ. Nhìn thì tấp nập nhưng lại cô độc vô ngần…
“Vẻ bề ngoài thôi! Cũng như anh và em… đi bên cạnh nhau mà có khác gì những người xa lạ…”
Cô im lặng, anh nói đúng! Ai nhìn vào cũng nghĩ hai người họ rất đẹp đôi, nhưng nào ai biết trong thâm tâm họ đang giày xéo vì cố chon giấu tình cảm cho nhau. Rồi không hiểu sao cô cứ đi, đi vô định… Để rồi khi hai người kịp nhận ra thì đã là cuối con đường.
“Giờ em muốn đi đâu nữa không hay trở về khách sạn?”
“Em chưa muốn về! Lâu lâu mới có dịp đến đây sao lại gấp về làm gì hả anh? Em muốn đi xem hết chợ đêm Đà Lạt! Anh sẽ cùng đi với em chứ?”
“Tất nhiên rồi! Anh sẽ luôn đi cạnh em mà!”
Nói rồi Sơn nắm lấy tay cô dắt cô đi qua dòng người đông đúc. Cô nhìn anh bằng một ánh mắt hiếu kì nhưng vẫn không có ý định rút tay về. Anh mĩm cười thật hiền bằng nụ cười tỏa nắng hôm nào. Rồi như để cho cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh thì thào vào tai cô thật ấm:
“Đà Lạt mà! Cứ thế mà đi thì cô đơn lắm! Phải thế này để thấy rằng mình còn có cái gì đó sưởi ấm chứ em!”
Cô gật đầu, cười mãn nguyện. Thôi thì thế này vẫn tốt hơn! Vì ít ra cô cũng được sống thật với lòng mình… Thế là họ cứ thế, tay trong tay đi bên cạnh nhau rồi dạo quanh phố lạnh. Nhìn ngắm những món đồ bằng len thật xinh xắn khiến cô không khỏi than phục tài hoa của những người thợ thủ công khu vực này. Hôm đó, Sơn mua tặng cô một chiếc áo khoác len màu hồng, cái màu mà cô yêu thích. Thật tuyệt! Có lẽ đó sẽ là món quà kỉ niệm quý nhất với cô trong chuyến đi này…
“Cô cậu ơi! Mới ra Đà Lạt ăn thử đặc sản bánh trán trứng nướng đi, ngon lắm này!”
Đang mãi mê nhìn những món hàng thủ công tinh xảo, tự nhiên cô và Sơn không khỏi ngỡ ngàng trước giọng nói địa phương của một chị bán bánh trán nướng lề đường. Tự nhiên cái mùi bánh nướng xộc thẳng vào mũi thơm ơi là thơm. Dù đã nhiều lần ăn món này ở làng đại học Thủ Đức nhưng không hiểu sao hôm nay cô cảm nhận được một mùi vị rất lạ và rất ngon. Thế là cô kéo tay Sơn ngồi xuống ghế!
“Dạ! Chị cho e hai cái bánh nướng, thêm nhiều tương ớt cho cay nha chị!”
“Hì, cô bé này hay nhỉ! Ăn món này phải cay mới ngon đấy!”
“Dạ! Tại lúc trước em có ăn ở Sài Gòn rồi à!”
Sơn nhìn nụ cười duyên trên mặt cô với vẻ ngỡ ngàng khó tả. Đây là Băng Tâm, cô bé rụt rè, ngang ngạnh mà ngày xưa anh quen đây sao? Cô khác xưa nhiều quá! Nhưng ngặt nỗi là thay đổi theo chiều hướng quá duyên và quá ư là dễ mến. Anh thật sự thích nhìn cô thế này, vui vẻ và dịu dàng…
Nhìn những vệt than cháy trên vỉ nướng thật thích mắt. Cái cách mà người bán nướng bánh thật chuyên nghiệp và bắt mắt. Nhìn thôi là đã rất muốn ăn rồi. Đỡ cái bánh nóng từ tay chị bán hàng mà cô cảm thấy thật ngon lành, cái nóng của chiếc bánh mới nướng hòa vào cái lạnh thấu xương của Đà Lạt buổi tối thật sự rất tuyệt. Đúng là chẳng nơi nào tuyệt vời hơn nơi này để thưởng thức món bánh đặc sản này. Trong lúc đang ngồi ăn, chị bán hàng nhìn vào đôi mắt cô rồi phán một câu khiến cả Sơn và cô đều thảng thốt:
“Cuộc đời em chắc nhiều thăng trầm lắm nhỉ?”
“Ơ! Sao chị biết…?”
Chị nhìn cô mĩm cười, một nụ cười thân thiện hơn bao giờ hết…
“Chị có khả năng bói toán mà! Em có muốn xem tình duyên không để chị nói cho nghe…”
“Dạ… chị…”
“Dạ không chị ơi! Chuyện gì tới nó sẽ tới. Em không muốn biết trước rồi lại buồn alij lo ạ!”
Sơn chưa kịp nói hết câu thì câu nói của cô làm anh nghẹn họng. Thật tình thì anh rất muốn thử một lần tin vào cái trò mê tín ấy, vì ít ra nếu người ta tiên đoán rằng anh có thể sẽ được bên cạnh cô thì anh nhất định sẽ có thêm động lực để vượt qua bản thân mình. Nhưng khi cô đã nói lên những lời bất cần ấy thì anh lấy tư cách gì để hỏi? Đành ngậm ngùi ăn tiếp cái bánh nướng của mình…
“A! Dâu tây ngon quá à! Em chạy qua kia mua dâu đây! Anh ngồi đây ăn nhé!”
Nói rồi cô đứng dậy bước thật nhanh về phía bên kia đường trong khi Sơn chị kịp ngỡ ngàng nhìn theo cái bóng dáng nhỏ bé của cô. Rồi không hiểu sao anh quay sang nhìn chị bán hàng đang mãi mê nướng bánh…
“Chị ơi…!”
“Gì vậy e?”
“Em muốn hỏi…”
Nhìn vẻ mặt rụt rè của Sơn, chị phì cười. Không ngờ con trai Sài thành nhát gan thế cơ đấy!
“Em muốn nhờ chị xem giúp em và cô bé dễ thương kia à?”
Sơn gật đầu, mặt anh run run như đứa trẻ thơ đang làm gì lầm lỗi. Nhìn thấy cảnh đó chị cũng hơi bị thương tâm…
“Thật ra thì hai đứa rất đẹp đôi. Nhưng có một cái gì đó không thuận tình cho lắm. Em đưa tay trái cho chị xem tí nào…”
Nói rồi Sơn khẽ đưa bàn tay lên cho chị, nhìn vào đấy chị chỉ lắc đầu…
“Hơi buồn! Chuyện tình này nhiều éo le lắm đấy! Nếu bây giờ em cương quyết, em sẽ còn cơ hội. Nếu em cứ thản nhiên, sau này em hối tiếc…”
“Chị nói rõ thêm được không chị…?”
“Chị chỉ có thể nói được nhiêu đó! Quyết định thế nào tùy em. Nhưng nếu không tiến thì lui ngay đi nhé! Như vậy sẽ tốt hơn… Số con bé ấy khổ, còn khổ nhiều lắm. Tội thật…”
“Hai chị em đang nói gì vui thế? Cho em nói với nè!”
Giọng cô làm Sơn giật cả mình, anh vội vàng rụt tay lại. Cô nhìn vào cái vẻ hoảng hốt của Sơn không khỏi bật cười…
“Em có ăn thịt anh đâu mà anh sợ thế!”
“Có gì đâu! Tại em làm anh giật mình mà. Muốn ăn dâu quá!”
Nói rồi Sơn với tay lấy túi dâu mời chị nhưng chị chỉ mĩm cười từ chối. Có lẽ ở vùng đất Lâm Đồng này thì dâu tây cũng khiến người dân phát ngán. Vừa cắn một cái, vị ngọt tràn qua lưỡi thật tuyệt. Sao dâu đem về tới Sài Gòn ăn vào chỉ cảm nhận được mỗi vị chua. Đúng là thiên nhiên ân sủng cho nơi này nhiều quá. Ăn xong Sơn tính tiền rồi gật đầu chào chị, chị chỉ cười trừ vỗ lấy vai Sơn…
“Cố lên em nhé!”
Nắm bàn tay đang lạnh cóng của cô mà anh vẫn cảm nhận được cái vị ấm khó tả, ấm đến độ chỉ muốn nắm mãi không buông. Những lời nói của chị bán bánh vẫn khiến anh day dứt mãi. Thật ra anh nên làm thế nào đây? Nếu quyết định đến bên cạnh cô thì chưa chắc mang lại cho cô hạnh phúc, còn buông tay cô ra thì anh lại không đành lòng. Không biết như thế có phải là quá tham lam không nhưng anh biết chắc chắn một điều rằng anh sẽ không bao giờ hạnh phúc khi không có cô bên cạnh. Có lẽ anh không đủ cao thượng để hạnh phúc khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, vì thật ra từ bấy lâu nay anh luôn cho điều đó là giả dối, bởi anh khẳng định rằng đó là những lời ngụy biện của những kẻ thua cuộc. Làm sao một con người có thể vui vẻ khi nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ bên kẻ thứ ba không phải là mình. Anh nên làm thế nào bây giờ? Tiếp tục hay buông tay?
Chap 17: ANH CHỌN CÔ ĐƠN CHO RIÊNG MÌNH
Sáng lạnh, một cái lạnh đến thấu xương khiến cô chỉ muốn vùi đầu trong chăn và cảm nhận cái dư vị tuyệt vời của thành phố sương mù. Nhiều lúc cố gắng đấu tranh tư tưởng chỉ mong sao có thể dành trọn thời gian cho việc khám phá từng khía cạnh của vùng đất lãng mạn này, nhưng hỡi ơi làm sao cô có thể bước xuống giường khi vừa hở chăn là lạnh đến không thể nào chịu nổi. Nhìn sang nhỏ Trâm cô càng không khỏi bật cười, nhỏ ngủ nằm co ro như con mèo im lìm trên gác bếp khi trời lạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt bấy giờ thấy nhỏ dễ thương ghê, chắc đang mơ về một giấc mơ đẹp đây mà.
“Dậy chưa cô bé mùa đông? Muốn đi ngắm mặt trời mọc cùng anh không?”
Những dòng tin nhắn ấy không hiểu có cái động lực gì ghê gớm đến nỗi khiến một cô bé sợ lạnh như cô phải mĩm cười bước xuống giường. Ừ thì có sao đâu, muốn đi xem cảnh đẹp thì đành chịu chứ biết sao giờ. Cũng may là có người có cùng sở thích với mình. Được ngắm bình minh trên Hồ Xuân Hương chắc đẹp và lãng mạn lắm nhỉ?
“Ừ! Cho em 15 phút!”
Nhắn tin cho Sơn xong, cô nhanh chóng chuẩn bị để kịp ngắm những ánh dương đầu tiên của ngày. Thật hứng khởi và hạnh phúc biết bao…
Nhìn thấy vẻ lạnh cóng của cô Sơn bỗng bật cười. Tên thì nghe thôi đã thấy lạnh và mà người thì sợ lạnh hơn bất kì ai. Nhưng không hiểu sao anh lại thấy yêu vô cùng cái vẻ đẹp của người con gái ấy. Sau gần hai năm không gặp nhằm chôn giấu đi cái tình cảm quá ư là sâu đậm ấy, anh chợt bàng hoàng nhận ra rằng mình chẳng thể nào quên và càng không thể ngờ rằng người con gái anh yêu giờ đây càng xinh đẹp và dễ mến. Tự dưng bây giờ anh mới phát hiện ra những cái duyên dáng và đáng yêu ở cô mà trước đây không biết có phải do vô tình không nhưng anh có thể khẳng định rằng mình chưa từng nhìn thấy. Nhiều lúc đó chỉ đơn giản là một nụ cười thật tươi hay chỉ một câu nói bông đùa cũng đủ làm trái tim ai kia nhức nhói!
“Á! Đẹp quá anh ơi! Chân trời nhuốm màu cam cam của ngày mới, đó giờ ngủ nướng có bao giờ được nhìn thấy cảnh này…”
Câu nói ngây thơ của cô khiến anh giật mình trở về thực tại, đúng thật là chỉ có cô mới có thể nói lên những lời ngây thơ ấy. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên vì lạnh, anh chỉ muốn đưa tay lên ngắt yêu lên đôi gò má xinh xắn ấy. Thật tuyệt khi được ngắm nhìn cô thế này. Rồi không hiểu tại sao anh lại rút ra cái điện thoại, chụp thật nhanh cảnh cô gái nhỏ nhắn đang cười thật tươi dưới ánh bình minh rực rỡ. Có lẽ đó sẽ là bức ảnh đẹp nhất mà anh từng chụp được.
“Ừ! Bình minh rất đẹp nhưng không phải ai cũng có thể dành thời gian để thưởng thức cái đẹp mà thiên nhiên ban tặng. Có lẽ là do cuộc sống bận rộn, mọi người luôn chạy theo chật vật của cơm – áo – gạo – tiền nên chẳng mấy ai thư thái ngồi ngắm cảnh…”
“Ừ em biết chứ, ngay cả em cũng không muốn bước ra khỏi giường vì cái lạnh thấu xương này! Nhưng hôm nay em thấy thật xứng đáng. Cảm ơn anh!”
“Có gì đâu mà cảm ơn anh! Anh cũng được ngắm bình minh cơ mà…”
Rồi cả hai nhìn nhau im lặng thưởng thức vẻ đẹp ngắn ngủi còn sót lại. Đà Lạt thật yên bình. Hồ Xuân Hương bắt đầu tấp nập người qua lại, có lẽ vì nó nằm giữa thành phố, như đứa con bé bỏng của Đà Lạt nên nó cũng là nơi hội tụ của những người viễn khách đến thăm. Nhìn dòng người càng lúc càng đông khi những tia nắng đầu ngày bắt đầu xuất hiện, anh khẽ nhìn cô thì thào:
“Về thôi em, nắng lên rồi! Về ăn sáng để còn đi tham quan nhiều nơi khác, hôm nay là ngày của nhóm mà…”
“Ừ nhỉ! Vậy mà em quên. Cứ ngỡ lần này ra đây có hai người thôi chứ! Qua nay ra đây mà tụi nó cứ rủ nhau đi riêng, cũng may là có anh chứ không thôi em buồn chết mất…”
“Ừ! Anh biết vậy nên anh mới đi cùng đấy!”
Nói rồi hai đứa dắt tay nhau về, khách sạn cũng gần hồ Xuân Hương nên đi bộ quả là rất tuyệt. Mới vừa về đến nơi cả hai giật mình buông tay ra trước con mắt ngỡ ngàng của nhóm bạn…
“Trời! Gì vậy? Hai đứa mày…”
Cái câu nói đầy vẻ hiếu kì và nghi hoặc của Phong khiến mặt cô đỏ bừng, chắc chắn mọi người đang hiểu lầm cho xem. Mới sáng sớm mà đã âm thầm rủ nhau ra ngoài ngắm cảnh, giờ lại thế này thì dù có “nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch” nổi. Haizz đúng là thê thảm thật rồi…
“Có gì đâu! Tao với Tâm giờ là bạn, bạn bè đi chung có gì mà tụi mày nghi ngờ hả?”
“Bạn bè?… À thì bạn bè… có gì đâu… Tao hỏi vậy thôi mà…”
Phong thật sự không thể nào tin nổi và chắc mọi người cũng thế nhưng tự dưng bị Hoàng ngồi sau đá một cái rõ đau khiến anh cũng biết mình không nên nói nhiều.
“Hôm nay tụi mình đi đâu nè? Hôm qua em và anh Phong có đi mua bản đồ rồi. Bây giờ mình khoanh vùng, lát nữa đi cho tiện…”
Như để phá tan đi bầu không khí nghiêm trọng hiện tại, Mỹ Ngân bạn gái Phong nhanh nhảo mở lời. Nói thật là cô nàng này tuy chỉ mới là sinh viên năm nhất nhưng lại nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng.
“Trâm muốn đi Thung lũng tình yêu! Nghe nói ở đó đẹp!” – Nhỏ Trâm nhanh chóng bắt nhịp
“Tui thì muốn đi Lang Biang, muốn được tận hưởng cái vẻ đẹp trên đỉnh nhìn xuống… Cảm giác ấy tuyệt lắm.” – Cô cũng thêm vào
“Vậy thì thôi đi hai điểm đó trước đi, leo núi đi buổi sáng cho nó khỏe, chiều về đi thung lũng được không?”
Có lẽ thấy Hải nói đúng nên cả nhóm gật đầu đồng thanh hết mực. Chắc hôm nay sẽ là một ngày rất vui đây! Lang Biang hiện ra trước mắt nhưng nhìn thấy cái dốc là cả nhóm không đứa nào muốn leo. Con đường rải nhựa dài khoảng 6km lên đỉnh Lang Biang quả thật là một thách thức vô cùng lớn với những cô cậu “lười biếng riết quen” như họ.
“Thôi! Tao đi xe Jeep lên đỉnh, không lội bộ được đâu tụi mày ơi!” – Giọng Hoàng như thở không ra hơi khi mới nhìn thấy con đường ngoằn nghèo trước mặt. Vậy cả cả đám lại đồng thanh ừ ừ.
“Mấy bạn đi xe đi, tui muốn đi bộ lên. Đi bộ mới cảm nhận được cái vẻ đẹp của rừng thông…”
Cô vừa nói có mấy câu mà cả nhóm nhìn cô như nhìn sinh vật lạ. Cũng đúng thôi, 6km đâu phải là con số nhỏ. Leo lên đến đấy xong rồi có khi phải vào viện cấp cứu không chừng.
“Nhưng…” – Giọng nhỏ Trâm mới kịp mở lời thì đã bị câu nói của ai đó chen ngang
“Sơn sẽ đi với Tâm, mọi người lên đó trước đi!”
Lời Sơn khiến mọi người thán phục, đúng là dại dột khi đi chung với cô thế này.
“Ừ, vậy cũng được. Tụi tao đi trước đây! Chúc may mắn!”
Câu nói ẩn chứa hàm ý của Hải khiến Sơn không khỏi dỡ cười dỡ mếu. Thật ra anh cũng đâu có ham muốn gì lội bộ 6km lên đỉnh núi, chẳng qua là vì anh quá hiểu tính cô ngốc của anh, nếu anh không đi thì cô nhất định sẽ đi một mình mà anh thì đâu thể nào để cô một mình đi hết con đường ấy. Đúng là “đời là bể khổ mà con người ta thì không có biết bơi” nên cứ mãi gánh chịu nỗi khổ trong dòng đời phù phiếm. Thôi thì đành hi sinh cho cái tình yêu thầm lặng của anh. Nhìn theo bóng chiếc xe chuyên dụng đang vèo vèo lên dốc mà anh thấy có gì đó hơi hối tiếc…
“Sao anh không đi chung với mọi người mà theo em chịu cực thế hả?”
Câu nói bông đùa của cô lại đánh đúng vào ngay cái suy nghĩ của anh mới đau ấy chứ. Nhưng anh cũng mĩm cười nhìn cô…
“Thật tình mà nói là anh ngán leo lắm nhưng anh không thể để em đi một mình…”
“Trời! Em có phải là con nít đâu mà anh lo?”
“Anh không lo, nhưng anh muốn đi cùng em được không?”
Lời anh nói khiến cô không thể nói thêm đều gì. Đành thôi! Con đường này là do anh chọn, có khổ thì anh chịu chứ biết sao bây giờ. Vừa đi, cô vừa lấy cái máy ảnh ra bấm liên tục, có lẽ cảnh đẹp và thơ mộng khiến cô không thể ngừng lưu lại những khoảnh khắc này. Nhìn vẻ say sưa của cô, anh cũng thấy như mình được an ủi thêm phần nào. Rồi nhìn đồi thông hun hút ủy mị. Anh tiến lại phía cô, kéo cô lại gần:
“Chụp chung với anh tấm hình nhé!”
Tấm hình selfie đầu tiên của hai đứa khiến anh bật cười, nhìn mặt cô ngố không thể tả, có lẽ là do quá bất ngờ vì chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng được cái là rất tự nhiên là có hồn. Rồi không hiểu sao anh đặt luôn tấm ảnh đó làm ảnh nền, có thể đó là thứ duy nhất cho anh động lực ở những ngày tiếp theo không có cô bên cạnh. Có lẽ anh đã biết mình nên làm gì sau chuyến đi này. Vì anh biết với cô anh chỉ là niềm đau…
Lên đến đỉnh núi, cả cô và anh đều thở hổn hển vì mệt, có lẽ đó giờ ít vận động nên đi bộ dường như là một cực hình với cả hai. Cả nhóm nhìn cô và anh bằng một ánh mắt cực kì thương hại nhưng biết làm sao hơn. Đỉnh Lang Biang không đẹp như trong tưởng tượng của cô vì chỉ toàn là khung cảnh nhân tạo nhưng thích nhất vẫn là cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống phố núi thật tuyệt. Có một nét đẹp kì bí như kiểu vừa làm được thứ gì hay ho lắm. Hóa ra đi bộ lên đỉnh cũng là một quyết định đúng đắn vì có nhiều thứ những người đi xe chuyên dụng không bao giờ cảm nhận được đó chính là cảm giác khám phá, hòa nhập cùng thiên nhiên hoang sơ mà kì bí. Đang mãi suy nghĩ bâng quơ thì cô ngỡ ngàng nhìn vào chiếc điện thoại đang reo với dòng số lạ hoắc và dài ngoằn.
“A lô!”
“Biết ai không mà a lô ngọt sớt vậy em?”
“Anh Quốc hả? Phải anh Quốc không?”
Giọng nói quen thuộc qua điện thoại khiến cô dâng lên một niềm vui khó tả. Có lẽ vì mấy tháng nay Quốc cứ biệt tăm khiến cô vô cùng lo lắng nên hôm nay nghe được giọng anh khiến cô vui mừng khôn xiết.
“Ừ anh đây! Dạo này em thế nào rồi?”
“Em vẫn tốt! Còn anh? Ở Luân Đôn chắc thích lắm hả anh?”
“Cũng thường thôi em à! Chuyện xin học bổng Hà Lan của em tới đâu rồi?”
“Em nộp hồ sơ rồi! Đang đợi. Sao không liên lạc với em?”
“Muốn cho mình thời gian để suy nghĩ! Anh thật sự rất vui vì em đã đến sân bay, cái đó cũng như em cho anh một cơ hội để cố gắng…”
Mãi huyên thuyên với cuộc điện thoại, cô không thể nào che giấu nụ cười hạnh phúc trên môi, nụ cười đẹp hơn bao giờ hết. Và chắc cô cũng không bao giờ hay biết có một người đang lặng lẽ nhói đau, đứng bên cạnh cô mà hình như không còn nhịp thở. Sơn khẽ mĩm cười. Hóa ra thời gian hai năm ấy đã có quá nhiều chuyện đổi khác. Cô như trở thành một con người hoàn toàn mới mẻ, duyên dáng và cuốn hút hơn vạn lần nhưng cái điều cay đắng nhất ở đây là người có khả năng khiến cô thay đổi không còn là anh nữa. Anh chỉ khiến cô đau nhưng người kia lại giúp cô mĩm cười và đứng lên từ nỗi đau mà anh mang lại, vậy thì anh còn có thể lấy tư cách gì để tiếp tục ở bên cạnh cô? Vì một lí vô cùng đơn giản là tình yêu cô dành cho anh giờ đây đã không còn nguyên vẹn như hôm nào. Anh không trách cô nhưng anh chỉ trách bản thân mình hèn nhát, không dám đứng lên vì tình yêu thật sự của đời mình. Nhưng cũng có thể rằng lúc ấy anh còn quá trẻ, quá non nớt nên chưa dám khẳng định gì với cô… và kết cuộc là giờ đây anh phải ngậm ngùi nuối tiếc.
Ba ngày ở Đà Lạt là ba ngày mang những kỉ niệm không thể nào quên. Nhiều lúc nghĩ cuộc đời này thật lạ. Ừ thì yêu là yêu đấy! Mọi tình cảm dành cho nhau không bao giờ là lừa dối, vậy mà tại sao khi có một người khác xuất hiện lúc mình cô đơn nhất, sụp đổ nhất thì trái tim lại dành cho ai đó một tình cảm tương tự. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không hiểu nổi bản thân mình. Cô biết rõ mình chưa bao giờ hết yêu Sơn nhưng lại không thể nào chối bỏ tình cảm dành cho Quốc. Vậy thật ra những tình cảm kia là gì? Thật mơ hồ và khó đoán. Những ngày qua Sơn luôn bên cạnh cô, khiến cô tươi cười. Cô thừa hiểu tình cảm anh dành cho cô cũng không khác gì ngày xưa. Vậy thì tại sao ngày đó anh lại cố tình làm thế? Và còn Mỹ Dung nữa, tình cảm của Sơn dành cho Mỹ Dung là gì? Nhưng những điều ấy vẫn không có ý nghĩa gì với cô vì thật ra cô chỉ muốn biết ý định của Sơn. Đôi lúc anh tiếp cận cô như muốn hai đứa trở về như ngày xưa, nhưng đôi lúc cô lại thấy anh cố tình tránh xa cô ra vậy. Thật mâu thuẫn, một mâu thuẫn nội tại thật phức tạp mà có lẽ chắc mình anh mới biết được câu trả lời là gì…
Chap 18: THÙ HẬN
Trở về Sài Gòn sau những ngày vui chơi thỏa thích cùng bạn bè, Tâm cảm thấy tâm hồn mình gột rửa. Mọi suy tư và căng thẳng trước kia như bị vùi lấp vào quá khứ. Thế mà lại hay vì ít ra cô cũng có thể tiếp tục cố gắng. Hành trang phía trước còn rất dài, nếu dừng lại cô sẽ bị tụt phía sau. Thôi thì qua hôm nay “thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ” vậy. Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng nên cứ để thời gian đưa ra quyết định cuối cùng. Cô sẽ chuyên tâm vào chuyện học tập và mong chờ cơ hội sang Hà Lan, dù biết là mỏng manh nhưng không có nghĩa là không còn hi vọng.
Sơn cũng thế! Trở về Sài Gòn là trở về với sự thật phủ phàng trước mắt. Anh lại tiếp tục cái cuộc sống của một cậu sinh viên của học viện Cảnh sát nhân dân. Đến nơi này thì mọi thứ lại phải trở về một nề nếp vốn có của nó. Mọi thứ nơi này mang lại cho anh một cảm giác cô độc và thiếu tự do. Những lúc buồn và nhớ đến cô thì anh lại lấy tấm ảnh nơi xứ sở sương mù ra xem rồi hàng loạt kí ức lại hiện về trong tâm trí. Tình yêu với anh sẽ là một nỗi đau khó lòng nguôi ngoai theo thời gian. Nhưng ai vẫn luôn hi vọng một ngày anh và cô sẽ cùng chung bước. Dù quyết định của anh là sẽ rời xa cô nhưng anh vẫn mãi luôn dõi theo bước chân cô. Còn riêng Mỹ Dung, anh sẽ phải một lần thật sự nghiêm túc với người con gái đã trao trọn tình yêu cho anh. Anh sẽ phải nói thật lòng mình để Dung thôi hi vọng vào tình cảm của hai người. Cuối tuần, Sơn nhắn tin hẹn Dung ra gặp mặt. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh tìm gặp Dung.
“Hì sao hôm nay rãnh hẹn em ra đây thế?”
“Tại anh có chuyện cần nói với em. Mà em uống gì?”
“Một ly Latte kem như cũ…”
Ấn Tượng vẫn thế, vẫn yên ả như mọi ngày. Nhìn cảnh dòng nước dập dìu làm Sơn nhớ về nơi xưa. Nơi bờ sông tuyệt đẹp mà anh cùng Tâm ngồi ngắm hoàng hôn. Thật đẹp và thanh bình…
“Anh muốn nói gì thì nói đi!”
“Dung à..” – Tự dưng giọng Sơn nghẹn ngào – “Thật ra anh chỉ xem em là em gái, nên anh mong em hãy tìm người khác hợp hơn với em đi!”
“Latte hôm nay không ngon anh nhỉ? Quán này riết rồi chẳng ra gì nữa…” – Bàn tay Dung run run nhẹ khuấy ly Latte quen thuộc. Có một cái cảm giác gì đó rất đau đớn từ sau lời nói của Sơn…
“Em đừng đánh trống lãng nữa! Thật ra ngày đó chúng ta chưa từng có bắt đầu. Anh chưa từng yêu em vì trong tim anh luôn có người con gái khác…”
“Em không hiểu! Em có thua gì nhỏ đó đâu? Tại sao trước nay anh vẫn không chịu cho em cơ hội?”
Giọng Dung nghẹn ngào và đặc quánh! Từng giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má đỏ nhòe cả lớp phấn trang điểm.
“Anh xin lỗi! Với anh cô ấy rất tuyệt, em sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của anh dành cho cô ấy nhiều thế nào đâu!”
“Nhưng người ta có còn yêu anh đâu? Nó đang tìm vui bên hạnh phúc mới đó thôi!”
Dường như không thể nào chịu đựng thêm được nữa, Dung quát lên bằng nỗi bực dọc của mình. Vì thật ra Dung đã tìm Tâm rất lâu nên cô thừa biết chuyện tình cảm của Tâm và Quốc. Chỉ có mỗi mình Sơn là ngây ngô dành trọn tình yêu cho một người không xứng đáng…
“Anh biết! Nhưng anh yêu cô ấy! Anh sẽ luôn bên cạnh dõi theo bước đi của người con gái anh yêu! Anh không cho phép em nói Tâm như vậy!”
“Anh thật hết thuốc chữa rồi. Em thật không hiểu nổi anh. Người yêu anh chân thành thì anh không thèm để ý, người làm anh đau khổ anh cứ mãi chạy theo…”
“Anh xin lỗi!”
“Đừng có xin lỗi em vì người anh nên xin lỗi là chính bản thân mình. Chắc chắn một ngày anh sẽ hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay! Em thề đấy!”
Nói rồi Dung đứng phắt dậy, lao hai hàng nước mắt bước đi. Chưa bao giờ có người con trai nào dám đối xử với cô như thế! Cô sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này vì những gì Mỹ Dung này không có được thì kẻ khác đừng mong chạm vào. Nhìn bóng dáng Mỹ Dung khuất dần sau cánh cửa, Sơn khẽ thở dài nhìn ly cà phê đắng chát trước mặt. Cuộc đời này đúng là nghịch lý và tình yêu lại càng nghịch lý hơn nhiều. Thôi kệ! Số phận ép ta như thế thì ta phải chịu.
“Xin lỗi có làm phiền cậu không?”
Đang mãi mê suy nghĩ bâng quơ thì một giọng nam xa lạ vang lên khiến Sơn giật cả mình. Anh ngước mặt nhìn lên thì thấy một cậu con trai trạc tuổi mình đang đứng đó. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không! Nhưng anh là…”
“Tôi là Dương, anh họ của Mỹ Dung…”
“Chào anh! Anh ngồi đi…”
Dương kéo ghế ngồi đối diện Sơn, không khí xung quanh như lắng xuống.
“Xin lỗi vì đường đột, tại thấy hai người đang cãi nhau nên muốn nói vài lời. Thật ra Dung nó ngang bướng lắm, cậu đừng chấp nó…”
“Anh hiểu lầm rồi! Thật ra em và Dung không có chuyện gì đâu. Chúng em chỉ là bạn bình thường thôi! Em luôn xem Dung là em gái…”
“Vậy ư? Nếu vậy thì xin lỗi vì hiểu lầm cậu! Tại tôi thấy Dung nó thích cậu…”
“Dạ không sao đâu anh. Em hiểu mà, anh chỉ lo cho Dung thôi! Nhưng trong lòng em đã có người khác nên…”
Đang nói chuyện thì chiếc điện thoại trên bàn báo tin nhắn khiến Sơn ngập ngừng. Dương khẽ liếc nhìn bức ảnh nền trên màn hình điện thoại. Rồi như một phản xạ vô điều kiện, Dương thốt lên tò mò:
“Băng Tâm ư? Cậu quen Tâm à?”
Nghe được câu hỏi của Dương, Sơn cũng bất ngờ không kém. Thật ra anh ta là ai mà cả Băng Tâm cũng biết?
“Đúng rồi! Anh cũng biết Tâm à?” Dương phì cười. Thế gian này sao mà nhỏ bé thế không biết. Hèn gì ngày trước thấy Sơn và Mỹ Dung bước vào đây Tâm thay đổi sắc mặt nhanh kinh khủng. Giờ anh mới hiểu rõ nội tình. Hóa ra người ngồi trước mặt anh là mối tình đầu của cô gái ấy…
“Bạn cùng trường thôi! Lúc trước có rủ Tâm đến đây cà phê và gặp Sơn với Dung ở đây…”
Sơn ngẩn người khi nghe qua câu nói của Dương. Thì ra là Tâm đã nhìn thấy cảnh đó nên cô mới nói ra những lời như thế trên ban công tối hôm đó. Thì ra anh đã làm tổn thương cô nhiều như vậy. Anh càng nghĩ càng hận bản thân mình…
“Hóa ra là vậy! Hèn gì cô ấy nói với em là rất vui khi thấy em tìm được người tốt hơn cô ấy. Giờ em hiểu rồi, thì ra mình lại làm cô ấy đau thêm lần nữa…”
Dương im lặng, anh không biết phải nói gì với Sơn vì thật ra anh cũng dành cho Băng Tâm không ít tình cảm. Nhưng anh thừa biết rằng cô chỉ xem anh như một người anh trai nên anh cũng đã không để tình cảm của mình đi quá lố. Còn Sơn, anh thấy Sơn thật “lụy tình”, vậy thì tại sao cậu ấy lại có thể làm Băng Tâm đau đến vậy? Chắc là có ẩn tình nào đó mà anh không thể nào biết được…
“Cho tôi hỏi cậu một câu tế nhị được không?”
“Anh hỏi đi!”
“Tại sao ngày đó cậu lại rời bỏ Băng Tâm trong khi cậu yêu cô ấy đến vậy?”
Sơn ngẩn người. Biết nói thế nào đây? Cái tình cảnh éo le mà anh gặp phải chắc chỉ có Hoàng mới hiểu, vì ngày ấy Hoàng đã chứng kiến tất cả. Với lại Sơn đã từng hứa với cô Tuyền là chuyện đó sẽ mãi là quá khứ ngủ vùi, vậy thì làm sao anh có thể nói cho Dương nghe…
“Em xin lỗi! Lí do cá nhân nên em không nói cho anh nghe được…”
Dương im lặng. Anh hoàn toàn có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Sơn qua cái cách mà Sơn thể hiện. Dù không biết lí do là gì, nhưng khi một thằng con trai có thể từ chối một người con gái hoàn mỹ hơn chỉ vì một người thù ắc hẵn vị trí người đó trong tim đứa con trai là rất quan trọng. Có thể lời nói là giả dối, nhưng những suy tư, trăn trở trên khuôn mặt Sơn thì vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi khiến Dương cảm nhận được những nỗi đau đớn mà Sơn đang phải gánh chịu. Thôi thì anh sẽ im lặng để xem mọi chuyện diễn ra như thế nào…
Nắng tắt. Những vệt nắng cuối ngày đã dần tàn nhường chỗ cho những khoảng lặng của đêm. Dung lặng lẽ thở dài nhìn những cặp tình nhân dắt tay nhau ra vào công viên. Chưa bao giờ cô thấy lòng mình buồn đến thế. Những lời nói lạnh lùng của Sơn lúc chiều vẫn còn vang vọng mãi trong tâm trí cô không cách nào nguôi ngoai. Sao người ta lại có thể nhẫn tâm với cô như thế? Yêu anh cô có đòi hỏi gì đâu, cô chỉ cần anh chấp nhận làm người yêu của cô, được cùng anh tay trong tay đi dạo trong những ngày nghĩ phép ngắn ngủi của anh. Như thế là sai sao? Tình yêu cô dành cho anh đâu có thua gì ai kia, vậy mà tại sao anh cứ mãi vương vấn một bóng hình vốn dĩ đã từ lâu không còn thuộc về mình? Nếu ngày đó, lúc cô say anh không cứu cô từ tay của tụi du côn trong bar Forever thì có lẽ giờ đây cô đã không phải nặng tình với anh như thế. Cô hận bản thân mình vì đã trót đem lòng yêu anh. Dù từ đầu cô đã biết anh không có cô, nhưng cô vẫn mảy may hi vọng rằng “mưa dầm thấm đất”. Nhưng hỡi ơi! Cuộc sống này có quá nhiều nghịch lý. Mọi thứ chỉ là tình yêu đơn phương vô vọng. Cô phải làm sao đây? Một đứa con gái Sài Gòn sành điệu và ngang ngạnh đi phải lòng một chàng trai tỉnh lẻ vô tình. Sao tạo hóa trớ trêu với cô như vậy? Tại sao đứa con gái kia đã là quá khứ vẫn cứ cố tình xuất hiện trước mặt anh và cướp anh từ tay cô. Đúng! Mọi thứ là tại nó, con nhỏ chảnh chọe đã hành hạ trái tim của cả anh và của cô. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Phải khiến nó hối hận vì đã dám giành lấy người cô yêu.
“A lô! Tụi bây đang ở đâu vây? Tao có chuyện muốn nhờ! Làm xong ăn chơi thả ga nhé!”
Rồi tự dưng Dung đứng phắt dậy miệng cười nụ cười gian trá…
“Cứ chờ xem Băng Tâm. Mày sẽ phải hối hận vì cướp anh từ tay tao…”