" - Em đừng có bày bộ mặt miễn cưỡng như vậy chứ!!!
- Người ta là lần đầu tiên chứ bộ!!!
- Ờ…"
…
" - A!!!!
- La nhỏ giùm cái, đây là văn phòng mà!
- Người đau cũng không phải là anh nha!!! Hic…
- Ờ…Ngoan, đừng khóc nhé!"
…
" - Em còn thấy đau không?
- Dở hơi! Anh cũng đâu phải là em.
- Người ta chỉ là thông cảm…
- Thông cảm thì làm ơn động tác nhanh kết thúc một chút đi!"
…
" - Yến Yến…
- Huhu…Xong chưa hả???
- Sắp…sắp…
- Oaoa…Sắp là chừng nào???
- Anh…anh…
- Huhu…Em nhất định méc với mẹ. Anh bắt nạt em!
- Đừng lộn xộn…Ngoan.
- Em không phải là chó!!!
- …"
…
" - Yaaaaaa…
- Yến Yến…Đừng hét lên nữa. Oái!!!
- Huuu…Em cắn anh như thế anh có thấy đau không hả???
- Anh đâu phải da trâu!
- Em còn đau hơn anh nữa kìa!!!
- Xin…xin lỗi…"
…
Vậy là cuối cùng…
" - Anh yêu em, Yến Yến!
- Phù! May là đã xong. Hức!"
Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mặc dù thân thể rất đau nhưng trong tâm lại ngọt ngào vô cùng. Ok! Dù gì cũng là vợ chồng, hơn nữa, tôi đã yêu hắn rồi còn gì. Bây giờ, mặc kệ hắn có yêu tôi hay không, tôi vẫn sẽ làm cái đuôi bám dai theo hắn suốt đời luôn!!!
_________________
Phù! Tác giả chậm trễ là có nguyên do nhé. Cái chap này nó làm ta mất nhiều máu quá nên hễ viết được một chút là phải tắt máy để tiếp máu. Hic! Ta xin thề sau này không viết mấy cái chap quá phận thế này nữa!!!
CHƯƠNG 14.2
Mơ màng, mơ màng, hơ hơ...Chắc hồi nãy tôi nằm mơ rồi. Ngủ tiếp thôi!
Tôi vừa xoay người một cái liền thấy thân thể đau đớn không thôi. Sặc...Ai để cái quái gì lên người tôi mà nặng gớm vậy hả???
- Hạo...Hạo Tử!!!!!!-2 mắt tôi xém chút nhảy tót ra ngoài. Hắn quơ tay kéo tôi nằm kế bên trở lại. Huhu...Tức là không phải nằm mơ hả?
"Hắn mà làm chồng tôi chắc tôi tự tử quá!"
Hay là bây giờ tôi nên đi tự tử nhỉ??? A!!!!! Mày ngu quá Yến Yến ơi! Lớn vậy mà còn bị hắn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ.
Trong khi tôi đang cốc đầu mình côm cốp thì hắn kế bên ngồi dậy, bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, sau đó cất lời:
- Em không định để bản thân thành thiểu năng ấy chứ?!
Gì kỳ vậy??? Haizzz...Nhớ xem, tiểu thuyết viết cái gì?
Ngủ có ngon không? Oẹ, là chuyện của hắn, không liên quan đến mình..
Đừng nhớ chuyện hồi nãy? Hứ! Nói vậy là gián tiếp bảo người ta đừng quên còn gì!!!
Hay là giả bộ khùng điên lên hét cho hắn một trận? Xùy, người văn minh lịch sự không phải là chó nhé!
- Muốn nói gì không?-Hắn thờ ơ hỏi. Tôi lắc đầu một cách máy móc.
- Ờ...Còn...còn thấy khó chịu không?
Gật đầu. Nhưng...hình như tất cả lỗi cũng không phải tại hắn hết. Nghĩ kỹ lại...Tôi đành lắc đầu phủ nhận.
Vừa khi đó điện thoại tôi truyền đến tin nhắn hẹn gặp mặt của Diên Diên Lãng. Yaaaaaa!!!! Kẻ thù rốt cuộc cũng tái xuất giang hồ. Xem ra những ngày tháng tới không hề an lành đâu nha!!!
CHƯƠNG 14.3
Tin nhắn cứ như một liều thuốc hiệu quả, nhất thời làm tôi quên mất cơn đau, vội vội vàng bò xuống giường thay lại đồ.
- Em làm gì thế???-Hắn tròn mắt hỏi.
- Ơ...Em...có việc. Tối em về nhé! Bye!
Tôi gấp đến mức không kịp chờ hắn nói thêm câu nào đã chạy vèo ra ngoài.
- Lâu ngày không gặp nhỉ?-Tôi cũng khách sáo cười lại với nó. Hừm!
- Dạo này chắc cậu và Hạo Tử bận lắm nhỉ? Trên cổ cậu...dấu hôn?-Nó đang nói dở giữa chừng bỗng như phát hiện ra kỳ quan mới, trố mắt ra.
- HẢ??? Dấu...dấu hôn đâu? Đâu?-Tôi cũng bối rối không kém. Trời ạ! Cứ như vạch áo cho người xem lưng ấy.
- Này! Yến Yến, không phải...cậu với...Hạo Tử...chứ???
- Không...không phải!!! Hihi...Là...là...bị dính mực thôi. Hihi...Không cần để ý nha! Chúng ta bàn chuyện chính đi. Cậu hẹn tôi ra đây làm gì?
- Ưhm...Hình như...Cậu và Vũ nối lại tình xưa?
- Phải!-Hừm! Tính làm Kudo Shinichi à? Do thám sao? Tôi không phải dễ đối phó đâu!!!
- Nhưng....cậu...là vợ của Hạo Tử!
- Thì sao? Hắn cũng cho cậu làm vợ bé mà!-Tôi ra vẻ vô tội.
- Cô...-Nó cuối cùng không dữ dược vẻ bình tĩnh, suýt chút lao vào đánh tôi.
- Hay...Bây giờ cô muốn làm bạn gái của Vũ hả?
- Hứ! Yến Yến, cô không thắng được tôi lần này đâu!
- Nói trước bước không qua đó!-Tôi nghịch cái cốc trước mặt.
- Cô đừng có tưởng mình hay ho. Cô gả cho Hạo Tử cũng là vì tiền thôi!!!-Nó mắng xong liền xách túi bước đi.
"Cô gả cho Hạo Tử cũng là vì tiền thôi!!!"
Nó nói cũng đâu có sai. Chẳng qua là vì tiền thôi, tôi vốn không có cảm giác gì với hắn hết!
Tôi thầm nói thế với bản thân nhưng...tại sao tôi vẫn còn cảm thấy khó chịu như thế? Bản thân không muốn thừa nhận nhưng sâu trong tâm vẫn khẳng định. Haizzz...Sao lại có hai suy nghĩ đối lập thế chứ?
* * *
CHƯƠNG 15.1
Tôi thất thần lê bước về nhà, mới ngồi xuống ghế sofa đã phải đối diện với gương mặt như quỷ sai đòi mạng của hắn kèm theo một câu do thám:
- Em đi đâu?
Chẳng lẽ nói đi gặp Diên Diên Lãng? Không được. Thế nào cũng sẽ chuyện bé xé ra to cho mà coi. Vậy thì nói gì???
- À!!! Đi…đi gặp…Bạch Như Y.
- Bạch Như Y? Thật không?
- Thật. Đương nhiên là thật. Haha…-Tôi cười khan hai tiếng, hận một nỗi không thể lăn ra ngất cho xong.
- Em đã ăn gì chưa?-Hắn bắt đầu chuyển thành bộ dạng quan tâm, lo lắng. Sặc…Nhiều khi tôi tự hỏi hắn có phải là tắc kè hay không mà biến hóa khôn lường đến thế?
- Anh hỏi em đã ăn gì chưa?
- Ơ…Chưa.
- Vậy chúng ta đi ăn thôi!
- Đi ăn? Không…không phải ăn ở nhà sao?
- Nhà hết cơm.
- Thế à?
Thấy tôi ngẩn ngơ hắn bèn bồi thêm một câu:
- Do ai kia ăn như heo nên mới chóng hết cơm đấy!!!
- HẢ???...-Và, phản ứng của tôi là…gườm gườm hắn cho bõ tức. Tên này, không nói cạnh nói khóe tôi thì chết sao???
*******************************Sunflower
- Thế nào? Đồ ăn có ngon không?
- …ất…on….!-Tôi vừa nhai vừa nói. Hừm! Tôi vốn không phải loại người kén cá chọn canh. Có ăn đã là phước rồi.
- Hi! Lâu ngày không gặp!-Một giọng nói ngọt như rót mật vào tai vang lên. HẢ??? Giọng nói này…
- Hi! Diên Lãng! Thật là trùng hợp nha!!!-Tôi vận hết nội công nuốt mớ đồ ăn trong miệng rồi bày ra bộ dáng tự tin nhìn nó. Xạo! Mới khi nãy còn ngồi nói chuyện mà bây giờ bày đặt lâu ngày. (Chị cũng vậy chứ bộ!!!)
- Woa! Hôm nay cậu đi ăn với chồng à???-Cô ta ung dung kéo ghế ngồi cạnh tôi. Nghê Hạo Tử bất đắc dĩ cũng phải chấp nhận sự hiện diện của một người nữa.
- Ừ!!!-Tôi vừa cười vừa gắp một miếng thịt gà, từ tốn ăn. Cô ta thấy thế liền cầm chén tổ yến hấp đường gần đó ăn một miếng. Khốn kiếp!!! Con nhỏ này…
- Chậc! Dạo này cậu còn gặp Gia Vũ không???-Nó mỉm cười với tôi. Á à…Muốn gây sự đây mà!!!
Tôi gắp đầu cá đưa cho nó, đáp lại nhẹ nhàng:
- Hôm trước vừa gặp. Vẫn ngây ngây ngô ngô thế thôi!
- Vậy không sợ chồng cậu ghen ư?-Nó ý tứ liếc Hạo Tử một cái, tay gắp mì qua cho tôi.
- Haha…Chồng à! Tâm hồn em luôn ở bên anh mà. Yên tâm! Tôi không phản bội chồng đâu!!!-Tôi cũng không vừa, đem hắn ra làm bia đỡ một trận. Hắn thì cứ há hốc mồm nhìn vở kịch "song mỹ nhân tranh đấu trong yên lặng"
- Tình thương mến thương quá ha?!-Diên Lãng đem cái đầu cá khi nãy "trao" lại cho tôi. Mặt tôi đỏ phừng phừng vì giận.
- Tất nhiên!-Rồi như nhớ lại chuyện gì, tôi liền háo hức hỏi.-Hôm trước Như Y thấy cậu chạy trối chết từ công ty của Vũ ra…Có chuyện gì vậy?
Lần này đến lượt nó mặt tái xanh, tôi lợi dụng lúc đó gắp thịt tái chín qua cho nó.
- Haha…Mình…sực nhớ là có chuyện, mình đi trước nhé. Hai người tiếp tục. Bye.
- Bye bye!!!
Khi bóng Diên Diên Lãng vừa khuất, cũng là lúc tôi hóa thân thành bà la sát.
- Yaaaaa!!!!Tức quá!!!
- Yến Yến? Chẳng phải em nói không thích Diên Lãng sao?
- Không phải không thích mà là rất-ghét!
- Ờ…Sao…khi nãy hai người gắp đồ ăn cho nhau thế mà…
- Đó là ch.ửi người có phong cách.
- Cũng có chuyện này nữa hả???
- Phải. Anh không thấy nó ăn tổ yến à?
- Ừhm…-Hắn gật đầu nhưng tôi dám cá 100% hắn mà hiểu thì tôi chết liền. Không sao…Mai mốt não hắn tiến hóa hết thì sẽ hiểu mà!!!
CHƯƠNG 15.2
- Yến Yến!
- Gì?-Tôi bực dọc đáp lại chẳng có chút thục nữ nào hết. Hừm! Ai đời đi ăn mà cũng gặp phải quỷ nữ là sao chứ???
- Em ổn không?
- Nhìn không biết hả???-Tôi nói thế là vì bản thân cũng không biết mình bị gì nữa. Haizzz…Đáng ra thấy nó hoảng loạn bỏ chạy tôi phải vui chứ?! Nhưng tại sao chỉ thấy bực thêm?! Chẳng lẽ tôi thường xuyên tị nạnh với nó nên đâm ra ghiền ư???
- Đặng Yến Yến!-Một giọng nam trầm trầm vang lên. ORZ…Là thần tiên nào tái xuất giang hồ nữa đây hả???
- Ơ…Vũ?-Tôi vừa trông thấy gương mặt anh ta liền hóa thạch.
- Hình như khi nãy Diên Diên Lãng tới đây hả???-Anh ta tươi cười nhìn tôi chăm chú. Tôi chỉ biết gật đầu ú ớ.
- Uả??? Đây là chồng em, Nghê Hạo Tử ư?!
- Phải. Phải!!!-Tôi cuối cùng cũng lấy lại được phong thái, lịch sự mời anh ta ngồi, tuy nhiên lại nhận được cái nhìn sắc bén của hắn. Lườm cái gì chứ???
- Lương Gia Vũ! Anh là tình đầu của vợ tôi hả???-Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "vợ tôi" làm tôi thấy có chút không quen.
- Đúng! Haha…Thực ra hồi đó cô ấy…
- VŨ!!!-Tôi hoảng sợ hét lên, sợ anh ta kể chuyện không hay năm đó.
Ừhm…Thì…Thì cũng không có gì là to tát nha!!! Chỉ là…chỉ là…trao nhẫn hẹn ước trước thôi. Hơ! Nhưng bây giờ chẳng phải tôi đã lấy hắn rồi sao? Gạo nấu thành cơm có gì mà chối chứ!!! Dù gì cái nhẫn đó cũng chỉ làm từ…kẹp giấy thôi, không phải đồ thật. Tuy nhiên…tôi vẫn còn giữ nó. (Chị này ghê thật!!! Anh Hạo Tử đừng thèm iu chị ấy nữa. Iu tg đi!!!)
- Yến Yến à!!! Để Vũ nói hết chứ!!! Nha?!-Hắn giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt như muốn một nhát cho tôi đầu lìa khỏi cổ luôn.
- Nhưng…-Tôi run rẩy. Liệu nghe xong hắn có nổi điên cho tôi chết thật không nhỉ???
- Không sao đâu mà…Yến!-Vũ cười cười nhưng…chẳng lẽ tôi hoa mắt ư? Tôi nhìn thấy có nét gì đó gian gian trong mắt anh ta.
- Hừm! Vũ…Kể đi chứ!!!-Nghê Hạo Tử có vẻ sốt ruột.
- Ừ…Là thế này. Sau khoảng hai năm quen nhau…bọn tôi lúc đó còn trẻ, chưa ngộ nhận được tình yêu cần phải có sự cảm thông lớn lao, lòng tin tưởng vĩ đại, chưa thể phân biệt được đâu là yêu, đâu là mến nên cứ nghĩ tình cảm lúc đó là vô-cùng-thân-thiết vì thế chúng tôi trao nhẫn hẹn ước…
Lương Gia Vũ mới kể tới đó tôi đã cảm thấy mắt mình nóng nóng, lòng khó chịu đến nghẹt thở liền vội vã gật đầu xin phép rồi hướng WC nữ chạy ào vào.
Trong gương, khóe mắt tôi từ từ nhỏ xuống một giọt nước mắt. Rốt cuộc nước mắt này là khóc vì ai?
"Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, phía sau trường phổ thông, một đôi nam nữ đang nắm tay nhau ngắm chiều tàn. Rất ấm áp.
- Vũ! Chúng ta quen nhau đã hai năm rồi đó!-Tôi nhắc nhở, mắt vẫn nhìn về phía mặt trời lặn.
- Ừ. Sau này anh nhất định sẽ cưới em làm vợ. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ngắm hoàng hôn như thế này. Nha?
- Nói suông không tính!-Tôi làm mặt lạnh. Từ nhỏ, cái máu thương nhân của ba mẹ đã thấm vào tôi. Đối với những lời hứa, phải giấy trắng mực đen, không thì phải cầm cố gì đó mới gọi là tạm chấp nhận. Tất nhiên, với tôi tình cảm cũng không ngoại lệ nữa. Đó là lí do hôn thú và nhẫn đính hôn ra đời mà. Đúng không???
- Biết ngay mà! Đồ sói con gian xảo. Haizzz…Bây giờ không có tiền, không có vật quý giá…A! Dùng cái này nhé?!
Vũ lấy trong cặp cái kẹp giấy rồi khéo léo uốn nó thành một vòng tròn, trên đó còn có một vòng tròn nhỏ khác để làm mặt nhẫn. Nhìn kỹ cũng thật là thích!
- Đây! Tuy nó chỉ làm bằng kẹp giấy nhưng cũng sẽ làm chứng cho lời hứa đó.-Nụ cười rạng rỡ của anh làm tôi quên mất đó chỉ là kẹp giấy mà còn ngỡ như mình là cô dâu thật đang chờ chú rể đeo nhẫn.
- Tất nhiên. Em sẽ giữ nó cẩn thận. Chậc, cái này mau cũ lắm. Em không đeo, em sẽ luôn luôn giữ bên người để khi cần chỉ việc lấy ra cho anh khỏi cãi khỏi chối. Hehe!!!-Tôi giả giọng cười gian…"
Tôi lẳng lặng rút khăn giấy lau nước mắt rồi cầm điện thoại ra ngắm nghía. Bởi vì, chiếc nhẫn năm đó mà tôi nói luôn mang theo bên người chính là mặt dây điện thoại của tôi. Chia tay rồi mà tôi còn giữ nó làm gì nhỉ?!
****************************************Sunflower
Lúc tôi quay lại thì chỉ còn mỗi hắn ngồi đó. Nhìn thấy tôi, hắn liền mở to hai mắt chăm chăm vào tôi. Gì đây trời???
- Vũ…Đi rồi hả?
- Ừ!
- Kể hết rồi à?
- Ừ!
Thái độ gì chứ? Không giống hắn nha!
- Chúng ta về nào!-Hắn đề nghị, tôi không biết nói gì ngoài ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau như vịt.
Trên xe, tôi và hắn không ai nói câu nào lời nào. Cảm giác…rất khó chịu.
- Vì sao không sớm nói cho anh biết chuyện đó?
- Chuyện gì?-Tôi ngây thơ, tôi ngây thơ, tôi không biết gì hết nha!!!
- Thắc mắc gì? May là Vũ nói sớm. Anh còn định cho em đi leo núi, haizzz…. Giờ thì phải đi biển rồi. Chán thật! Cứ tưởng được leo núi cho đã…
- Không phải…Anh đang giận và ghen tị vì chuyện trao nhẫn à?
Két…Xe đột nhiên thắng gấp…
- A!!! Oái…Ui da!!!-Tôi la lên thê thảm vô cùng.
- Cái gì? Ghen tị ư? Có gì mà ghen chứ?! Chỉ là kẹp giấy…một xu cũng không đáng. Nhưng giận thì có! Giận người nào đó "khôn" quá xá!!!
- Nè! Đừng có nói cạnh nói khoé nha!!! Lãng mạn như thế mà…
- Lãng xẹt thì có! Nhẫn kẹp giấy mà đòi so sánh với nhẫn kim cương ư?
- Ê! Tuy nhiên tính tình người ta…
- Yến Yến! Thời gian có thể thay đổi tất cả, con người không ngoại lệ. Ngày xưa như thế không có nghĩa cả đời sẽ như thế! Đừng chỉ nhìn một mặt mà đánh giá! Em nghĩ em hiểu rõ Vũ à?! Hơ hơ…Hắn thay tính đổi nết rồi nhé, cô vợ ngốc của tôi ơi!!!
Sặc…Hắn bị Khổng Tử nhập à? Nói chuyện gì mà uyên thâm cao rộng thế!!! Nhưng…sau này, tôi mới biết những lời hắn nói về Vũ là không hề sai.
551-479 TCN. Là nhà tư tưởng, nhà giáo dục, nhà văn Trung Quốc cuối thời Xuân Thu. Tên thật là Khổng Khâu, tự là Trọng Ni.