The Soda Pop
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Nữ Hoàng Huyền Thoại - Trang 13


Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, nó nói ra câu ấy bằng cái giọng bình thản hết mức. Kan nhìn nó thất thần, cậu không hiểu... tại sao nó lại có thể bình tĩnh đến vậy. Hay nó đang cố tình làm ra vẻ mạnh mẽ trước mặt cậu? Không đúng, nhìn nó... cậu biết cái bình thản ấy là thật. Kan không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó.

Giữa lúc cậu còn đang hỗn độn cùng với mớ suy nghĩ ấy thì nó đã đứng dậy, bước đi không thèm quay lại nhìn cậu một cái.

Một chiếc xe thể thao trắng đã đợi sẵn nó ở ngoài cửa nhà hàng. Bước lên xe, nó nhìn Long cười gượng.

- Em không sao chứ?

- Dạ không.

- Em định sẽ làm gì?

- Em không biết, nhưng em cần thời gian...

- Tùy em... nhưng đừng kéo dài chuyện đó quá lâu.

- Em biết mà.

Long nhìn nó khẽ thở dài. Cô em gái của anh quá thông minh nhưng nhiều lúc lại nhân từ đến ngốc nghếch.

Ngay sau đó, tất cả đều đã biết chuyện giữa nó và Kan, tất nhiên chuyện giữa Kan và Duyên họ cũng biết. Chính Kan là người đã nói ra điều nó. Cậu không muốn lừa dối bất cứ ai, và cậu cần sự tha thứ từ những người bạn của cậu, cũng là những người đã tác hợp nó cho cậu. Là cậu sai, cậu có lỗi với nó, với tất cả những người yêu quý nó.

Nếu như nó không ngăn lại thì có lẽ Kan đã bị Bun và Bảo đập cho nhập viện rồi. Họ thật sự không thể ngờ được Kan lại có thể đối xử với nó như vậy. Uổng công của biết bao người đã vun đắp cho tình yêu của 2 đứa nó.

Suốt những ngày sau đó, không khí xung quanh chúng nó lúc nào cũng nặng nề. Hàng ngày, biết bao ánh mắt nhìn nó như an ủi, nhìn Kan như trách móc và đặc biệt là cái nhìn căm ghét dành cho Duyên. Nhỏ vẫn vô tư sánh bước bên Kan mặc bao lời mỉa mai của đám học sinh trong trường.

Hai tháng sau, Duyên phát hiện mình có thai và tất nhiên ai cũng biết cái thai đó là của người nào. Cô bé có vẻ càng ngày càng yếu nên Kan lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh để chăm sóc. Mặc dù yếu nhưng cô bé nhất quyết không chịu nghỉ học, cái bụng vẫn chưa lớn ra chút nào nên cũng chẳng có gì phải ngại.

Nhìn thấy Kan đang đỡ Duyên lên cầu thang, mấy đứa chỉ muốn chạy lại tách 2 người đó ra nhưng biết rằng không thể làm thế nên đành hậm hực đi qua. Họ còn không quên ném cho Duyên ánh nhìn tóe lửa.

Nó lướt qua 2 người một cách bình thản và chợt nhận ra nhỏ Duyên đã nhét vào tay nó một tờ giấy.

" hẹn giờ ra chơi tiết 2 gặp chị ở sân sau trường"

Nó nhìn dòng chữ, không cảm xúc.

CHAP 74

Giờ ra chơi tiết 2 đã đến, nó không nói với ai mà chỉ lẳng lặng đi ra sân sau trường. Nhỏ Duyên đã đứng đó đợi sẵn.

Nó bước đến đứng trước mặt nhỏ, không nói lời nào. Cuối cùng nhỏ phải là người lên tiếng trước.

- Chị biết tôi hẹn chị ra đây làm gì chứ?

- Tại sao tôi phải biết nhỉ?

- Ok, chị không biết. Vậy để tôi nói cho chị biết nhé. Chị cũng thấy rồi đấy, tôi đã mang trong mình đứa con của Kan, vì vậy tốt nhất chị đừng bám theo Kan nữa, hãy tránh xa anh ấy ra, đừng có mà mơ tưởng sẽ cứu vãn được gì.

Nó bật cười thành tiếng. Tiếng cười giòn tan như nắng hạ.

- Chị cười cái gì chứ?

- Tôi thấy nực cười thôi. Thứ nhất, tôi không hề bám theo Kan. thứ 2, tôi không nghĩ mình cần cứu vãn điều gì cả, và thứ 3, tôi nghĩ cô là người biết rõ đứa bé trong bụng cô là con của ai.

Nhỏ Duyên điếng người khi nghe xong câu nói của nó, nhưng nhỏ vẫn cố trấn tĩnh:

- Chị... chị nói vậy là ý gì?

- Ý gì thì chắc cô là người biết rõ hơn cả. Mà thôi... để tôi nói luôn nhé, cô nghĩ những việc cô làm không ai biết sao? Vì biết Kan không phải người uống được rượu nên cô cố tình chuốc say cậu ấy, nhưng điều cô không ngờ là cậu ấy lại say quá mức, đến nỗi ngủ mê man không dậy nổi luôn và tất nhiên như thế cậu ấy sẽ chẳng thể làm gì cô được. Nếu tôi không lầm thì vì cô nghĩ đây là cơ hội hiếm có duy nhất không thể bỏ qua nên cô đành làm chuyện đó với một người khác rồi sau đó đưa Kan đến thế chỗ người đàn ông đó. Những gì tôi nói không sai chứ?

- Chị... chị... sao lại...

- Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm. Bây giờ cô có thể lừa Kan, nhưng khi đứa bé ra đời, có rất nhiều cách để chứng minh nó không phải con cậu ấy, cô nghĩ Kan sẽ làm gì nếu biết cô lừa cậu ấy như vậy?

Nhỏ Duyên tái mặt, nhỏ thật không ngờ mọi chuyện nhỏ làm nó đều biết cả. Nhưng nhỏ cũng không phải tầm thường, nhỏ sẽ không dễ dàng để mọi chuyện trở nên như nó nói. Trong đầu nhỏ đang toan tính mưa kế. Chợt nhỏ nhìn thấy phía xa, Kan đang đi từ đằng sau nó hướng lại phía nó và nhỏ đang đứng. Cùng lúc ấy trong đầu nhỏ nảy ra một kế hoạch tuyệt vời.

- Phải, đứa bé này chẳng phải con Kan, nhưng như thế đã sao, chị nghĩ tôi sẽ sinh nó ra à? Và chị nghĩ sao nếu Kan thấy chị là người đã hủy mất đứa con của tôi và anh ấy nhỉ?

Ngay sau câu nói ấy, chưa để nó kịp phản ứng thì nhỏ đã vội vàng túm lấy nó, nhỏ giằng đi giằng lại người nó. Nó cố gỡ tay nhỏ ra và kết quả là...

Á... nhỏ nằm bệt dưới đất, hai tay ôm chặt lấy bụng.

Đúng lúc ấy Kan trông thấy, cậu vội vàng lao lại:

- Duyên... em sao vậy?

- Anh... chị... chị ấy... chị ấy đẩy ngã em... chị ấy muốn giết chết con của em... em... em sợ lắm... hức... hức...

Nước mắt nhỏ dàn dụa trông thật đáng thương. Nó thẫn thờ nhìn Kan đang ôm nhỏ dưới đất, cậu ấy thậm chí còn chưa thèm nhìn đến nó.

- Em đừng lo, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.

Kan bế nhỏ lên. Trước khi đi qua nó cậu còn lạnh lùng buông lại một câu:

- Tớ thật không ngờ cậu là con người như vậy.

Kan đi rồi, nó vẫn còn đứng đấy, nước mắt nó rơi, không phải vì cảm thấy oan ức... mà là giọt nước mắt chua xót khi Kan không hề tin tưởng nó. Rốt cuộc, con người của nó... cậu ấy chẳng hiểu được lấy một phần. Nó không muốn giải thích, vì khi đã không có niềm tin thì có giải thích cũng chỉ là vô nghĩa. Nếu muốn, nó có thừa khả năng để cho Kan biết hết sự thật, nhưng với nó chuyện ấy liệu có còn nghĩa lí gì không, cái nó cần chỉ đơn giản là sự tin tưởng. Nó nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay... có lẽ... nó không cần thiết phải dùng đến thứ này nữa. Gạt nhanh đi giọt lệ đang lăn dài trên má, nó quay người định bước về lớp.

- Anh... Yến... mọi người...

Yến ôm nhẹ nó vào lòng.

- Anh Long đã nói cho bọn tớ biết tất cả. Khi nãy thấy cậu lặng lẽ đi xuống đây, chúng tớ đã đi theo nhưng biết cậu không thích nên mới âm thầm đứng từ xa quan sát, thật không ngờ...

- Tớ không sao. Giờ thì nơi này có lẽ chẳng còn giữ tớ được nữa.

- Cậu định làm vậy thật sao? (Như Linh lên tiếng)

- ừm. Tớ cần thời gian.

- Chúng tớ tôn trọng quyết định của cậu. (Như Quỳnh nói thêm).

Nó mỉm cười bước đi, mấy đứa không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi cùng nó.

* * *

...................................

Đứa bé trong bụng Mĩ Duyên đã không thể giữ được. Nhỏ đau đớn khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cả ba mẹ Kan và ba mẹ nhỏ đều quyết định bắt Kan phải kết hôn với nhỏ ngay tuần sau. Tất nhiên nhỏ vô cùng hạnh phúc vì điều đó. Còn Kan, cậu không tha thiết nhưng cũng không có ý định phản đối, đơn giản cậu nghĩ mình cần có trách nhiệm. Về nó, nó trong cậu bây giờ là một niềm đau, cậu còn yêu nó nhiều lắm nhưng khoảng cách giữa nó và cậu đã quá xa.

Một tuần cũng trôi đi nhanh chóng, ngày kết hôn của Kan đã đến. Mấy đứa không muốn tham dự bữa tiệc cưới của Kan tại nhà hàng nhưng dù sao cũng là bạn nên họ mở một tiệc nhỏ ngay tại nhà Kan trước khi Kan đến nhà hàng tổ chức tiệc cưới.

Hiện tại, 7 đứa bao gồm Bin, Bun, Bảo, Yến, Như Nguyệt, Như Linh và Như Quỳnh đều đang có mặt tại nhà Kan. Nó và Long không đến.

Mấy đứa không quá vui vẻ nhưng vẫn cố mỉm cười nói những lời chúc đến Kan. Cậu cũng gượng cười nhận những lời chúc ấy.

Cho dù hôm nay là tiệc cưới, nhưng chiếc tivi ở sát tường phòng khách nhà Kan vẫn luôn bật như mọi ngày, kênh tin tức cậu luôn theo dõi để cập nhật.

" thưa quý vị và các bạn, chúng tôi vừa nhận được một thông tin mới nhất. Chiếc máy bay mang số hiệu YYY rời khỏi sân bay cách đây 30 phút bay đến London đã gặp tai nạn, chiếc máy bay rơi xuống biển làm toàn bộ phi công, tiếp viên và hành khách mất tích. Các lực lượng chức năng đang ra sức tìm kiếm, cứu vớt nhưng chưa thu được kết quả vì sóng biển đang rất dữ dội, thông tin sẽ được chúng tôi tiếp tục cật nhật để gửi đến quý vì. Tiếp theo là..."

Choang... Choang... Choang... 7 chiếc ly đồng loạt rơi xuống đất vỡ tan tành.

Kan ngạc nhiên nhìn chúng nó:

- Sao vậy?

- YYY... không thể nào... không... Tiểu Tuyết... không thể...

Như Nguyệt lắp bắp nói từng chữ rời rạc. Nhỏ trở nên thất thần. Cả 6 người kia cũng cùng chung trạng thái như thế.

- Là sao? Có chuyện gì thế? (Kan gặng hỏi)

- Bi... cậu ấy bay chuyến bay đó. (Yến trả lời Kan bằng cái giọng nghẹn đắng)

Kan chết lặng, tai cậu ù đi. Đôi bàn chân không còn đủ sức nâng đỡ cơ thể cậu, Kan ngã khụy xuống sàn nhà, những giọt nước mắt lấp lánh trên nền đã hoa lạnh lẽo. Mấy đứa kia cũng vậy, chẳng một ai còn chút lí trí nào trước nỗi đau quá lớn ấy. Thế giới xung quanh họ dường như sụp đổ.

Đám cưới của Kan và Duyên buộc phải hoãn lại vì lí do chú rể không xuất hiện.

Đêm hôm ấy, Kan về nhà ba mẹ trong trạng thái vô hồn, mọi người vẫn đang ngồi chờ cậu, có cả gia đình Duyên nữa. Nhưng có lẽ Kan không nhận ra điều đó, cậu thờ thẫn lướt qua tất cả định đi lên phòng.

- Con đứng lại.

Kan dừng bước sau tiếng quát của ba mình. Cậu quay lại nhìn thẳng vào mọi người.

- Con xin lỗi, hãy cho con thêm thời gian, nửa năm nữa thôi.

Nói xong, cậu đi thẳng lên lầu bỏ mặc những ánh mắt ngơ ngác và một chút khó chịu.

Ngày hôm sau, tất cả chúng nó vẫn đến trường học như bình thường nhưng không khí lớp nó cũng như của hầu hết các lớp học khác đều trở nên nặng nề và ảm đạm. Cái tin về chuyến máy bay nó đi gặp tai nạn cả trường đều đã biết, bao nhiêu đứa buồn, bao nhiêu đứa thương xót, nhiều giọt nước mắt của cả bọn con trai lẫn con gái đã rơi xuống vì nó.

Nó đã không còn, Long cũng biến mất từ hôm ấy, chẳng ai có thể liên lạc được với anh.

Mấy đứa vẫn giữ trong tim hình ảnh thiên thần của chúng nó, vẫn rất đau đớn trước sự ra đi quá đột ngột ấy nhưng kể từ ngày hôm đó chẳng ai nhắc đến tên nó dù chỉ một lần, không phải họ đang lãng quên nó mà họ sợ nhắc đến nó là nỗi đau kia lại ùa về, họ không thể thanh thản sống và như vậy nó biết được chắc chắn sẽ không vui. Họ phải sống, tiếp tục sống tốt thay phần của nó.

............................................

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, cũng đã hơn 5 tháng kể từ ngày nó mất, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo của ngày nào. Tất nhiên cũng có khá nhiều điều mới mẻ. Bin và Yến đã trở thành một đôi. Bun cũng tìm được người thương của mình, đó là một cô gái khá bình thường mà cậu tình cờ quen được 3 tháng trước. Cô gái ấy tên Hoàng Mai, một cô gái không quá xinh đẹp nhưng dịu dàng và trong sáng. Cô vốn học trường khác nhưng giờ đã chuyển đến học cùng lớp với Bun. Thiên Kỳ, Thiên Vỹ, Thiên Minh đã trở về nước ngay sau khi nghe tin về nó và hiện giờ đã là 3 chàng rể tương lai của nhà họ Triệu. Thiên Bảo vẫn cô đơn, anh chưa tìm thấy nửa còn lại của mình hay đúng hơn là không hề muốn tìm, người con gái ấy không còn, trái tim của anh cũng đã chết.

Còn Kan, những ngày qua cậu sống mà như không sống. Cuộc sống của cậu giờ chỉ còn là chữ hiếu với ba mẹ và chữ nghĩa với Duyên. Hàng ngày Kan cùng Duyên đi học, cậu vẫn cố gắng để ân cần với Duyên nhưng trong cậu tình cảm với Duyên quá lắm cũng chỉ ở 2 từ "em gái". Chỉ còn 2 tuần nữa thôi, cô bé ấy sẽ là vợ cậu, một người vợ không đến từ tình yêu, tất cả chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm. Bên cạnh cậu, Duyên vẫn xuất sắc trong vai một cô bé hiền lành và ngây thơ, nhỏ cười những nụ cười tưởng như vô cũng trong sáng nhưng lại xuất phát từ một trái tim ác quỷ.

..............................

Buổi học hôm nay không bắt đầu như bình thường. Thầy chủ nhiệm gõ cộp cộp cây thước lên mặt bàn rồi hắng giọng nói:

- Hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới. Em vào đi.

Sau câu nói ấy, tất cả đều hướng ra phía cửa lớp nơi có một người đang bước vào. Có những ánh mắt ngạc nhiên mở ra hết cỡ khi bắt gặp khuôn khuôn mặt quen thuộc ấy.

- Chào các bạn, tôi là Trần Thiên Vũ, rất vui được cùng học với các bạn, mong giúp đỡ.

Thiên Vũ nói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch nhưng cũng rất menly. Có một điều mà không phải ai cũng nhận ra đó là một ánh mắt đặc biệt của anh đã hướng về phía bàn Kan và Duyên. Kan không quan tâm nhưng nhỏ Duyên hình như có chút phản ứng lạ trước ánh nhìn ấy.

Quan sát một chút rồi Vũ quyết định đi xuống ngồi cùng bàn Bảo vì đó là bàn duy nhất chỉ có một người ngồi.

- Sao cậu lại về đây?

Thiên Bảo hỏi ngay sau khi Thiên Vũ vừa đặt người lên ghế.

- Rồi các cậu sẽ biết nhanh thôi.

Câu trả lời không rõ ràng của Thiên Vũ khiến cho rất nhiều người tò mò, vài ánh mắt nhìn anh "đe dọa" nhưng anh chỉ nhún vai mỉm cười đầy ẩn ý.

...................................................

- Anh tìm tôi có chuyện gì không?

Duyên đưa đôi mắt không mấy thiện cảm nhìn người con trai đang ngồi trước mặt.

- Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao cô bé hồ li.

- Anh... anh...

- Thôi nào, bình tĩnh đi, anh chỉ muốn cùng em ôn lại kỉ niệm cũ thôi mà.

- Trần Thiên Vũ... thật ra anh muốn gì đây? (Duyên nói bằng giọng bực tức)

- Muốn gì? À anh chỉ muốn xem em đang hạnh phúc thế nào thôi mà. Hơn nữa anh muốn xem kẻ nào đang may mắn được em "để ý" như anh của ngày xưa thôi.

- Hahaha... hồi đó là vì anh ngu ngốc, không thể trách tôi được. (Duyên chuyển sang giọng giễu cợt)

- Phải... anh ngốc, ngốc giống cậu Kan gì đó thôi đúng không?

- Đúng, anh ngốc, và hắn ta còn ngốc hơn. Nói cho anh biết, thứ mà tôi muốn có thì nhất định phải có, đợi đến lúc ba tôi thâu tóm được cả tập đoàn nhà anh ta rồi thì đối với tôi, anh ta cũng chỉ là một thứ đồ chơi bỏ đi thôi.

- Anh hiểu rồi, cảm ơn em.

Nói xong, Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy ra về. Còn lại mình Duyên, nhỏ ngồi nhâm nhi ly nước ép vừa lẩm bẩm " là tại lũ con trai các anh ngu cả, đừng trách tôi".

Bước ra khỏi nhà hàng, Thiên Vũ ngay lập tức lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.

[ alo]

- Chuyện đó đã xong.

[cảm ơn cậu, việc còn lại là chờ đợi thôi]

- Ok, em hiểu rồi, bye anh.

Thiên Vũ tắt máy, anh khẽ thở dài. Người con gái ấy, anh đã từng yêu... à mà không phải... chỉ là ngộ nhận thôi, vì cô ấy có vẻ đẹp ngây thơ, thánh thiện giống người anh yêu thật sự, nhưng anh đã lầm, tất cả chỉ là một vai diễn quá thành công của Duyên, người anh yêu chưa bao giờ là con người thật của nhỏ.

* * *

Cuối cùng hai tuần cũng trôi qua nhanh chóng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của Kan. Tất cả những đứa trong lớp đều được mời đến dự. Địa điểm tổ chức tất nhiên sẽ là ở một nhà hàng cực kì sang trọng. Không khí lúc này đang vô cùng náo nhiệt, khách khứa ra vào rất đông và toàn là những người có "máu mặt" trên thương trường. Duyên và 2 bên ba mẹ tươi cười hớn hở chào đón khách, chỉ riêng Kan vẫn giữ nguyên nét mặt không cảm xúc. Điều ấy khiến họ khó chịu nhưng cũng phải mặc cậu, chỉ cần cậu chấp nhận kết hôn là được.

Vị cha sứ vỗ vào micro vài cái rồi cất giọng:

- Dương Triệu Vũ con có...

- Chờ chút.

Một giọng nói cắt ngang lời cha sứ. Tất cả quay đầu lại phía cửa.

- Long...

Mấy đứa nhận ra anh chàng đang bước vào, khẽ thốt lên.

- Cậu là ai? Không phải đến đây phá đám đấy chứ? (ba Kan bước ra đứng trước mặt Long)

- Dạ... tất nhiên là không phải thưa chủ tịch Dương. (Long lịch sự đáp)

- Vậy cậu đến đây làm gì? (ông Dương nghi hoặc)

- À... cháu là bạn Kan, đến chỉ để chúc mừng và nhân đây muốn gửi một món quà thôi ạ.

- Vậy thì đợi làm lễ xong đã, mời cậu sang bên kia ngồi.

- ồ... vậy thì còn ý nghĩa gì nữa ạ... thôi để cháu tặng trước đã. Thiên Vũ...

Nghe đến tên mình, Thiên Vũ nhanh chóng hiểu ý. Anh đứng dậy ra hiệu gì đó. Vài giây sau, mấy anh chàng nhanh nhẹn khiêng một màn hình lớn vào đặt ngay giữa lễ đường cùng một laptop đã kết nối sẵn.

- Các cậu làm cái quái gì vậy? Người đâu, dẹp hết những thứ này cho ta.

Ông Bùi (ba Duyên) lớn tiếng sai người. Nghe lệnh, đám vệ sĩ xung quanh ấy lập tức tiến đến.

- Nếu ông muốn những bản hợp đồng sắp tới với BBF bị hủy thì cứ việc.

Giọng nói lạnh lùng của Long cùng cái tên BBF khiến ông Dương và ông Bùi giật mình lắp bắp:

- Cậu... cậu là...

- Tôi là ai không phải việc của lúc này. Còn món quà của tôi thì Kan nhất định phải nhận ngay bây giờ, được chứ?

- Ơ... được.

Ông Dương vội vàng ra hiệu cho đám vệ sĩ lui lại. Màn hình bắt đầu sáng. Khung cảnh sân sau trường học của tụi nó hiện ra, và trong khung cảnh ấy có hai cô gái đang đứng đối diện nhau. Dù cảnh quay ở khá xa nhưng cũng đủ để nhiều người nhận ra 2 cô gái ấy là ai. Không gian như ngưng lại, người tò mò, người ngạc nhiên, người khó hiểu, kẻ hoang mang lo sợ... tất cả đều chăm chú dõi ánh mắt theo những hình ảnh đang chạy trên màn hình. Cùng với cảnh quay ấy là một đoạn ghi âm với cự li gần được lồng vào trùng khớp.

- "Chị biết tôi hẹn chị ra đây làm gì chứ?

- Tại sao tôi phải biết nhỉ?

- Ok, chị không biết. Vậy để tôi nói cho chị biết nhé. Chị cũng thấy rồi đấy, tôi đã mang trong mình đứa con của Kan, vì vậy tốt nhất chị đừng bám theo Kan nữa, hãy tránh xa anh ấy ra, đừng có mà mơ tưởng sẽ cứu vãn được gì.

- Chị cười cái gì chứ?

- Tôi thấy nực cười thôi. Thứ nhất, tôi không hề bám theo Kan. thứ 2, tôi không nghĩ mình cần cứu vãn điều gì cả, và thứ 3, tôi nghĩ cô là người biết rõ đứa bé trong bụng cô là con của ai.

- Chị... chị nói vậy là ý gì?

- Ý gì thì chắc cô là người biết rõ hơn cả. Mà thôi... để tôi nói luôn nhé, cô nghĩ những việc cô làm không ai biết sao? Vì biết Kan không phải người uống được rượu nên cô cố tình chuốc say cậu ấy, nhưng điều cô không ngờ là cậu ấy lại say quá mức, đến nỗi ngủ mê man không dậy nổi luôn và tất nhiên như thế cậu ấy sẽ chẳng thể làm gì cô được. Nếu tôi không lầm thì vì cô nghĩ đây là cơ hội hiếm có duy nhất không thể bỏ qua nên cô đành làm chuyện đó với một người khác rồi sau đó đưa Kan đến thế chỗ người đàn ông đó. Những gì tôi nói không sai chứ?

- Chị... chị... sao lại...

- Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm. Bây giờ cô có thể lừa Kan, nhưng khi đứa bé ra đời, có rất nhiều cách để chứng minh nó không phải con cậu ấy, cô nghĩ Kan sẽ làm gì nếu biết cô lừa cậu ấy như vậy?

- Phải, đứa bé này chẳng phải con Kan, nhưng như thế đã sao, chị nghĩ tôi sẽ sinh nó ra à? Và chị nghĩ sao nếu Kan thấy chị là người đã hủy mất đứa con của tôi và anh ấy nhỉ?

Á...

- Duyên... em sao vậy?

- Anh... chị... chị ấy... chị ấy đẩy ngã em... chị ấy muốn giết chết con của em... em... em sợ lắm... hức... hức...

....

- Em đừng lo, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.

....

- Tớ thật không ngờ cậu là con người như vậy. ’’

Màn hình đen lại. Rất nhiều người với nhiều tâm trạng khác nhau.

Kan như đã chết sững. Sự thật này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

- Kan... anh nghe em nói đã, sự thật không như vậy đâu... chắc chắn là họ... họ đã giở trò.

Mắt Duyên ngấn ngấn nước, nhỏ níu vào tay Kan vừa nói vừa khóc. Nhưng Kan chẳng còn có thể phản ứng gì nữa, cả trái tim và thân thể cậu như hóa đá mất rồi.

* * *

Mấy đứa chúng nó thì chẳng có gì bất ngờ vì sự thật này họ đều đã biết nên chỉ hơi ngạc nhiên với cách làm này của Long thôi.

- Nhân tiện đây tôi xin thông báo luôn, cuộc triệu tập dành cho các vị chủ tịch đã dự định vào tuần sau sẽ được chuyển ngay sang ngày mai. Hy vọng các vị sẽ đến đủ, sẽ có những bất ngờ thú vị đấy. Giờ thì tất cả nên ra về vì tôi không nghĩ lễ cưới còn được tiến hành nữa đâu.

Nói xong, Long thản nhiên bước đi. Lướt qua Kan, Long cố tình dừng lại nói với cậu:

- Có lẽ tôi nên nói cho cậu biết điều này, buổi tối cậu đi cùng cô ta, Bi đã nhìn thấy và chuyện gì đã xảy ra Bi đều biết trước khi cậu nói, thậm chí còn biết nhiều hơn cậu, đoạn ghi âm và video vừa nãy đều là do Bi ghi lại, cô bé đã muốn cho cậu biết sự thật nhưng cậu làm Bi quá thất vọng, Bi có thể giải thích nhưng con bé không làm cậu biết vì sao không? Vì cái Bi cần là lòng tin của cậu. Cậu nợ em gái tôi quá nhiều, nhưng tôi sẽ không đòi nợ cậu đâu, và cậu nên biết, hối hận bây giờ cũng chỉ còn là vô nghĩa. Còn đây, tôi nghĩ cậu nên đọc nó, Bi đã viết cho cậu trước ngày lên máy bay 6 tháng trước.

Đưa cho Kan một chiếc hộp kèm một lá thư rồi anh bước đi. Mấy đứa cũng đồng loạt đi theo, và bao nhiêu khách khứa cũng chẳng còn lí do gì để ở lại. Trong gian phòng khác sạn rộng lớn chỉ còn lại 6 người nhà Kan và Duyên. Sau vài phút bất động, Kan bắt đầu cất bước đi ra phía cửa. Cả 5 người đều muốn gọi Kan lại nhưng không dám.

- Tính sao bây giờ hả ông. Chúng ta vì muốn ép Kan chấp nhận cuộc hôn nhân này mà làm vậy... bây giờ thì... (bà Dương lo lắng)

- Thôi bà đừng nói nữa. Còn cháu... ta cho phép cháu đến với Kan, ta cũng muốn tác hợp cho 2 đứa nên mới để cháu cài bẫy con trai ta như vậy, nhưng tại sao cháu lại làm thế, tại sao lại dám quan hệ với một kẻ khác, cháu đã lừa dối chúng ta. (ông Dương nhìn thẳng vào Duyên gằn giọng)

- Cháu... cháu... (nhỏ chỉ còn có thể ấp úng)

- Thôi ông bà... cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới hành sự sai lầm như vậy, mong ông bà thông cảm. (ông Bùi đỡ lời cho con gái)

- Tôi cũng không muốn trách cháu nhưng ông bà thấy đấy, chuyện đã đến nước này tôi e chúng ta không thể thành thông gia.

- Không sao, chuyện đó tính sau. Giờ quan trọng hơn là cuộc họp ngày mai đã.

- Thôi vậy. Đành gác chuyện này sang 1 bên đã.

Cuộc nói chuyện chấm dứt. Họ trở về nhà chuẩn bị cho cuộc họp đặc biệt quan trọng vào ngày mai.

Cầm chiếc hộp và lá thư trên tay, Kan thẫn thờ trở về nhà, đặt người xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, cậu mở lá thư.

" chào cậu_ người con trai đã không thuộc về tớ.

Lúc này, tớ cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì cả. Chẳng biết cậu có hiểu không, nhưng tớ là người ghét phải giải thích.

Cậu biết không, cậu thật sự rất đáng ghét, đáng ghét ngay từ lần đầu tiên tớ gặp cậu. Cậu_ con trai gì mà kiêu ngạo thế. Cậu_ con trai sao mà nhiều lời quá vậy. Cậu_ người con trai đầu tiên đã nhiệt tình đôi co với tớ cho dù lần nào cậu cũng thua. Và cậu, còn đáng ghét hơn khi đã mở một lối mòn đi vào trái tim tớ. Từ lúc nào, tớ đã yêu cậu, yêu cái sự đáng ghét đến mức đáng yêu của cậu.

Tớ từng nghĩ, cậu sinh ra dành cho tớ và tớ sinh ra cũng để dành cho cậu, nhưng tớ sai rồi... chúng ta có lẽ sinh ra không phải dành cho nhau mà chỉ để đi qua cuộc đời nhau thôi.

Thế nên, bây giờ tớ mới đau , đau lắm, nhưng cậu thấy đấy, tớ vẫn luôn cười hoặc không thì cũng tỏ ra bình thản vì tớ không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của tớ.

Tớ biết, cậu yêu tớ, có thể là yêu nhiều hơn cả những gì tớ nghĩ nhưng tình yêu của cậu vẫn chẳng đủ để cậu có thể hiểu được tớ. Tớ không trách cậu, có trách thì trách tớ là người quá khó hiểu, có trách thì trách cái sức chịu đựng quá lớn của tớ. Đôi khi tớ cảm thấy ghét chính bản thân mình, tại sao lại có thể luôn bình thản đến thế, tại sao không khóc lóc, tại sao không ôm chặt lấy cậu mà giải thích... giá mà tớ làm như thế thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

À... còn một thứ tớ muốn đền lại cho cậu, trước đây tớ đã dùng trái tim mình đề đền thay cho nó, nhưng giờ cậu không cần trái tim tớ nữa, tớ sẽ trả lại cho cậu quả cầu mà cậu yêu thích.

Một lần cuối, cho tớ được nói: Kan, em yêu anh.

Tạm biệt cậu. Chúc cậu hạnh phúc."

Mắt Kan đã nhòa đi từ lúc nào, tất cả những cảm xúc hiện giờ trong cậu là đau đớn, là xót xa, là dằn vặt và hối hận. Nhưng đúng như Long nói, vô nghĩa, đã quá muộn để cậu hối hận. Cậu đã sai, sai quá nhiều, cậu là thằng con trai tồi tệ. Cậu luôn cho rằng cậu yêu nó, rất yêu, cậu có thể làm bất kể điều gì vì nó, ấy vậy mà cậu lại chưa từng hiểu nó. Làm sao đây? Trái tim cậu giờ vỡ vụn.

Tít... tít...

" Cuộc họp ngày mai cậu nên đến". Tin nhắn cậu nhận từ một số lạ chỉ có thế.

* * *

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/4347
.