Quân nghe con nhỏ nói xong, anh tức mình nghĩ “con nhỏ này rõ thật, có còn coi anh ra gì nữa không, anh ngồi lù lù ở đây, thế mà nó nói như anh là người vô hình không bằng”,mà con nhỏ nói gì nhỉ, nó bảo không biết gì về anh, thì cũng phải có bao giờ nó cho anh cơ hội để giới thiệu về bản thân mình đâu, ngay cả cái tên nếu anh không bắt ép thì chưa chắc nó đã nhớ.
Bà Hoa thì lại hiểu lầm là con Hồng đang giận thằng Quân chuyện gì đó, nên nó mới gân lên như vậy, bà lắc đầu nhìn con gái của mình, đồng thời bà cũng tội nghiệp và cảm ơn Quân, vì anh đã yêu thương đứa con gái không biết trời đất này là gì của bà, bà phải tìm cách đe nó mới được nếu không nó mà lại làm quá lên thì bà cũng không yên.
- Hồng, con nói thế mà được à, có giận nhau thì mày cũng vừa phải thôi chứ, mẹ thấy mày quá lên rồi đấy…!
Hồng hết nhìn bố mẹ nó, rồi anh Khoa của nó, nó biết bây giờ chẳng ai tin nó cả, ai cũng nghĩ nó đang làm nũng với người yêu, nó thấy buồn và tủi thân quá, thế là nó sụt sịt khóc và bỏ chạy lên lầu.
Quân thấy mình cũng hơi quá đáng thật, lẽ ra anh phải giải thích rõ cho gia đình của Hồng hiểu, anh sợ sau vụ này con nhỏ sẽ không thèm nhìn mặt anh mất.
Khoa nhìn Quân bảo:
- Cậu cùng đừng có chiều nó quá, nếu không nó lại được nước lên mặt thì khổ…!
- Có sao đâu anh, cô ấy cũng dễ thương mà…!
Nghe Quân nói, Khoa cười:
- Chỉ có cậu là chịu được nó, chứ phải anh thì…!
Nghĩ đến những lúc cãi nhau với nó, mà nó đã chơi khăm anh không biết bao nhiêu lần rồi, anh thấy thật khâm phục cho cái tên Quân này, hay là người ta khi yêu thì thế nhỉ…?
Ông Hùng bây giờ mới lên tiếng:
- Đừng buồn nó cháu ạ, tính tình của nó lúc nắng, lúc mưa, mai là nó lại vui ấy mà…!
Quân nghe Ông Hùng nói, anh cũng yên tâm phần nào.
- Dạ, cháu cũng biết thế, nhưng…!
- Bây giờ cháu đang làm gì…?
Tuy chỉ có mình bà Hoa hỏi nhưng anh thấy cả ông Hùng, và Khoa cũng đang chăm chú nghe. Anh nghĩ cái gia đình này đoàn kết thật, vừa bước vào là anh đã cảm thấy ấm áp rồi, từ tình người đến không khí xung quanh, còn gia đình anh, nghĩ đến căn phòng lạnh lẽo của mình, anh không muốn về đó chút nào, anh ghen tị với con nhỏ, mà không biết con nhỏ đang làm gì ở trênphòng, anh hy vọng là con nhỏ không khóc.
Chìa danh thiếp ra anh nói:
- Cháu hiện giờ là giám đốc công ty Hải Tiến.
Quân vừa giới thiệu xong, Ông Hùng giật mình hỏi:
- Không phải cha cháu là ông Tuấn Đạt đấy chứ…?
- Vâng, mà có gì không bác…? Quân nghi ngờ hỏi.
- À, không có gì chỉ là bác cũng có làm ăn với ông ấy một lần…!
Vợ chồng ông Hùng tuy không phải là quá giàu nhưng hai ông bà luôn thông thoáng trong cách dạy con cái, chúng nó muốn chọn ai cũng được, không cần phải giàu sang, cách nhìn người của ông là chú ý vào phẩm chất của họ chứ không phải là những cái bên ngoài, gặp người yêu của con Hồng, ông đã ưng ngay từ cách nói chuyện, phong thái ứng xử, nhưng ông không thể ngờ được là anh chàng Quân này lại giàu thế, ông không biết là có chuyện gì nhưng ông hy vọng là chúng nó yêu nhau thật lòng, nếu mà không ông sẽ đau buồn mất.
Nhìn Ông Hùng, Quân hỏi:
- Bác đang kinh doanh gì à…?
- Ừ, công ty bác sản xuất đồ gia dụng…!
Ngồi nghe ông chồng của mình bàn chuyện làm ăn say sưa với Quân, bà Hoa hài lòng, bà không ngờ một người kỹ tính như ông Hùng mà cũng thích Quân…
Khoa đã bỏ lên phòng từ lúc nào rồi.
Thấy cũng đã khuya, nên Quân cáo từ:
- Cháu xin phép cháu về.
- Ừ, đi đường cẩn thận, mai lại đến chơi nhé…!
Quân nhìn lên lầu xem Hồng có ra cửa tiễn anh không nhưng anh chỉ thấy phòng cô đóng kín, anh thở dài…
Chờ Quân đi khỏi, bà Hoa lên lầu, bà gõ cửa phòng con gái, bà muốn hỏi nó thêm vài chuyện, gõ mãi mà nó không ra mở, bà đẩy cửa bước vào thì thấy nó đã lăn ra ngủ từ lúc nào rồi, bà lẩm bẩm con nhỏ này đúng là, cứ tưởng nó đang buồn, mình định lên an ủi nó, nhưng xem ra mình đã lo hão, nhìn cái tướng ngủ như heo của nó, bà bật cười…
Vẫn còn ngái ngủ, Loan mắt nhắm mắt mở bước vào phòng vệ sinh, chết tiệt thật tại sao lại không có nước thế này, thôi thì đành dùng phòng ở dưới nhà vậy.
Nó thấy cửa phòng mở nên đi thẳng vào, vặn vòi nước nó bắt đầu đánh răng, rửa mặt, đang nhìn mình mỉm cười trong gương, nó nghe thấy có tiếng động trong phòng tắm, nó liền đi vào trong thì…
- Á a a a…!. Nó hét lên to nhất có thể.
- Cô có im đi không…! Tiếng quát lại cũng không kém.
Đăng quấn vội cái khăn tắm quanh mình, anh nhảy ra khỏi bồn, lấy tay bip miệng con nhỏ Loan lại, trời ạ nó mà kêu lên nữa thì tất cả nhà sẽ nghe thấy, họ mà xuống đây thấy cái cảnh này, anh và nó tình ngay lý gian thì phải làm sao…?
- Ưm ưm…!
Loan cố gỡ tay Đăng ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta giữ nó chặt quá, nó không tài nào gỡ nổi, bí thế nó liền cắn cho anh một cái, đau quá Đăng phải buông nó ra, nhưng mà chưa hết nó còn bồi thêm cho anh một cú đá vào bụng, mặc anh gập người lại vì đau, nó nhanh chân chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa lên đến cầu thang thì Loan gặp ngay bà Thảo:
- Có chuyện gì mà con hét lên to thế…?
- Dạ, không có gì đâu mẹ…! Loan lấp liếm.
Không để cho mẹ nó nói tiếp nó chạy biến lên lầu.
Đóng sầm cửa lại, nó đứng dựa vào tường, nó thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch và mặt nó vẫn còn đỏ, trời ạ nó vừa nhìn thấy cái gì nhỉ, chúa ơi con chết mất, thế này thì nó còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa, mà cũng tại cái tên chết tiệt ấy, tại sao tắm mà không đóng cửa phòng, trời ơi là trời…nó bắt đầu rên rỉ, có ai gặp phải trường hợp như tôi không hả trời…?
Còn Đăng vừa đau vừa tức, anh cảm thấy số của mình đúng là xui xẻo hết sức, thế là anh bị cô ta nhìn thấy hết trơn rồi, ôi còn gì là đàn ông nữa, mà sao cô ta lại xông vào phòng vệ sinh của anh thế nhỉ, cái con nhỏ chết tiệt, anh xoa xoa cái tay bị cắn và cái bụng vừa bị đá của mình.
Đã dọn xong bữa ăn sáng mà không thấy đứa nào xuống bà Thảo nghĩ quái lạ nhỉ rõ ràng mình thấy con Loan và thằng Đăng dậy rồi mà, ông Toàn và thằng Tuấn có việc nên đã đi trước rồi, chỉ còn lại hai đứa này, hay là chúng nó lại gây nhau, bà lắc đầu đến mệt với hai đứa điên khùng này, thôi thì lên gọi chúng nó vậy.
Gõ vào cửa phòng của Loan, bà Thảo bảo:
- Loan xuống ăn sáng đi con…!
- Dạ, con xuống ngay…! Loan đáp.
Đến phòng của Đăng, bà cũng gõ cửa và nói:
- Đăng, em dậy chưa, xuống ăn cơm nào…!
- Vâng, chị đợi em chút…!
Bước vào cửa bếp nhìn thấy tên Đăng đã ngồi ở đấy, Loan đỏ mặt nó đang nghĩ lại chuyện lúc nãy, nó không muốn giáp mặt tên kia tí nào, nên nó bảo:
- Tự nhiên con thấy no rồi, thôi con đi đây…!
- Khoan đã…! Bà Thảo gọi.
Loan quay lại như có ý hỏi có chuyện gì:
- Lát nữa con đưa anh Đăng đi chơi…!
Mẹ nó vừa dứt lời là Loan chối bay:
- Con bận rồi, mẹ đưa anh ta đi đi…!
Đăng cũng đâu có muốn đi chơi với nó, nếu thế thì thà anh đi một mình còn sướng hơn, nên anh từ chối:
- Không cần đâu chị, em đi một mình cũng được mà…!
Nghe Đăng nói thế, Loan lợi dụng nói luôn:
- Mẹ thấy đấy, anh ta cũng đâu cần con…!
Bà Thảo mặc kệ hai đứa nói gì, bà bảo:
- Mẹ đã chuẩn bị xe rồi, ăn xong con và Đăng chuẩn bị đi là vừa, con nên dẫn anh đến mấy nơi nổi tiếng quanh thành phố này, còn dịp khác thì cả nhà ta sẽ đi xa hơn.
Nói xong một hồi bà quay ra trừng mắt nhìn Loan, ý bà bảo “Cấm cãi”.
Loan thấy vậy thì im re, nó nhìn Đăng tóe lửa, còn anh nhìn nó đầy khiêu khích.
Hai đứa nhìn nhau đã được 10 phút rồi, mà không ai chịu thua ai cả, chắc là chúng nó thấy hôm trước nhảy chưa phân được thắng bại nên hôm nay thi tiếp.
Bà Thảo thấy cái cảnh này thì chỉ còn nước thở dài, nhìn bữa ăn sáng mà mình cất công nấu cực khổ bị hai cái đứa điên khùng kia nó lờ đi, bà đã tức nay thấy chúng nó còn ngồi thừ ra thách thức nhau bà lại càng tức hơn, khẽ ho một tiếng bà nhắc khéo:
- Cũng đã trưa rồi đấy nhỉ, sao hai đứa còn chưa đi…?
-…!
Thấy mình nói như thế mà chúng nó vẫn không lý gì đến, bà Thảo đã bực mình lắm rồi, bà liền cốc cho con Loan một cái.
Con Loan đau quá, lấy tay xoa đầu, thì Đăng bảo:
- Cô thua rồi…!
- Anh đừng chơi ăn gian, ai bảo tôi thua anh hả…? Loan cãi.
- Thế cô không phải là người quay đi trước à…!
- Nhưng do mẹ tôi chứ bộ…! Loan cố cãi bướng.
Bà Thảo ngồi nghe mà phát bực, bà nghĩ mình phải khiêng hai cái đứa này đi thôi, nếu chúng nó mà ở thêm phút nào nữa chắc bà phải tìm thuốc an thần để uống.
- Hai đứa có thôi đi không hả…?
Nghe bà Thảo quát, Đăng và Loan mới cắm cúi xuống ăn, nhưng mà con Loan nó đâu chịu thua thế, nó lấy chân đá cho Đăng một phát vào bàn chân của anh, làm cho Đăng phải kêu lên…
- Á a a a…!
- Có chuyện gì thế hả Đăng…? Bà Thảo giật mình hỏi.
Anh tức nó lắm nhưng mà anh phải nói khác đi:
- Em bị kiến cắn…!
- Chết thật, tí nữa chị phải xịt thuốc diệt kiến mới được…! Bà Thảo lo lắng.
Hếch mắt lên nhìn Loan, anh bảo bà Thảo:
- Em nghĩ chắc là chị không diệt được đâu, con kiến này cứng đầu lắm…!
- Em nói lạ, kiến nào mà chẳng diệt được…!
Bà Thảo nói xong, mới ngẫm nghĩ kỹ lại lời của Đăng, thấy con Loan đang hầm hè nhìn Đăng, bà mới vỡ lẽ, bây giờ thay vì tức thì bà lại buồn cười, bà nghĩ từ khi Đăng đến đây, nhà bà vui hẳn, lúc nào con Loan với thằng Đăng cũng gây nhau được.
Kết thúc bữa sáng bà Thảo đã mang hết những thứ cần thiết chất đầy lên chiếc xe ô tô màu xám, Loan ngán quá, nó bảo:
- Mẹ làm gì mà chuẩn bị nhiều thế, con với anh ta chỉ đi có một vòng, có cần thiết quá như vậy không…?
- Mày thì biết cái gì, thừa còn hơn thiếu…! Bà Thảo nẹt nó.
Loan biết tính mẹ nó, bà đã quyết cái gì là làm cho bằng được, biết cãi cũng không xong nên nó bảo Đăng:
- Mình đi…!
- Cô lái hay tôi lái…! Đăng hỏi.
- Tât nhiên là tôi lái rồi…!
Nhìn cái tướng trẻ con của Loan, anh không tin nên hỏi:
- Này cô có chắc là mình làm được không…?
- Anh khinh người vừa thôi…! Loan bực mình bảo.
Mang theo bên mình cái bản đồ, và một cuốn cẩm nang du lịch, Loan vừa lái xe vừa xem, Đăng thấy thế thì nhếch mép lên nói:
- Thế nào cô hướng dẫn viên của tôi, cô có biết đường không đấy…?
Nghe cai giọng khinh thường của Đăng, Loan quay sang bảo:
- Anh có im đi không, nếu không nói được một phút thì anh chết à…?
- Cô…!
Đăng nghĩ “mất cả hứng, đi xem thắng cảnh mà phải đi cùng cái con bé này thì anh thà ở nhà ngủ hay xem phim còn hơn”, nhưng mà anh không thể phụ lòng tốt của bà Thảo được, chắc là bà muốn cho anh được khuây khỏa, trước khi bắt đầu làm việc ở công ty.
Nhìn cái vẻ mặt rầu rầu của Đăng, Loan tức, không chỉ mình anh đâu, tôi cũng đâu có muốn đi cùng anh chứ, hứ đừng tưởng anh ngon lắm, đã vậy thì tôi sẽ hành anh cho biết.
Loan lái xe lòng vòng một hồi, quái lạ nhỉ không lẽ nó bị lạc đường, cho xe dừng lại sát vỉa hè, nó lôi cái bản đồ ra xem lại, còn Đăng chán nản quá, anh nghĩ trong khi con nhỏ này nó dò được đường thì anh đánh một giấc cái đã.
Mặc Loan muốn làm gì thì làm, anh chuồn ra ghế sau, ngả cái ghế ra, anh đánh một giấc.
Loan không ngờ hôm nay mình đãng trí thế, sao nó không nhớ gì hết, đến là khổ, khi không lại rơi vào tình cảnh này, nó mà không tìm ra được đường đi thì cái tên Đăng kia lại khinh thường nó, mà anh ta đang làm gì thế nhỉ…?
Loan quay xuống thì thấy Đăng đang ngủ ngon lành, bỏ mặc mình sống chết không quan tâm, nó tức điên lên, nó phải mất thời gian làm cái việc không công này, vậy mà anh ta lại dửng dưng như không, trong khi nó muốn cùng con Hồng đi chơi Đầm Sen, thế là toi một ngày tươi đẹp.
- Bốp…!
Đăng giật mình thức dậy, anh tưởng là bị một trái bom vào đầu, mở mắt ra anh thấy con Loan nó nhìn anh đầy cau có, bị đánh thức như thế này khiến anh hơi bực, nên anh quát:
- Cô làm cái quái gì thế hả…?
- Anh có phải là người không, còn không mau dậy giúp người ta tìm đường…? Loan hét.
Nghe con Loan nói xong, anh kinh ngạc đến nỗi phải mất một lúc anh mới hiểu, thay vì trả lời nó, anh phá ra cười…
- Ha ha ha…!
Có lẽ từ sáng đến giờ đây là nụ cười sảng khoái nhất của anh, ai đời một thằng lạ hoắc như anh, lần đầu tiên về Việt Nam, lại phải giúp một con bé sống ở đây là thế nào…?
Con Loan nó yên lặng, nó nghĩ nó không thèm chấp, nhưng anh cứ cười đi, rồi anh sẽ biết tay tôi, nếu tôi không lâm vào tình trạng này thì anh đừng có mà lên mặt.
Cười chán anh bảo nó:
- Đưa bản đồ đây…!
- Đây…!
Loan đưa cho Đăng bản đồ, anh cầm lấy và bắt đầu quan sát xung quanh, khi đã định được hướng xong, anh nói:
- Nếu cô muốn đưa tôi đến chỗ này thì chúng ta phải rẽ trái, và đi theo đường quốc lộ, khoảng 15 phút nữa là tới…!
Thay vì cảm ơn Đăng, Loan giật lấy cái bản đồ, cho nổ máy, nó quay xe, nó lái xe mà mặt nó thì cứ vênh lên như là nó đang chuẩn bị cãi nhau với ai vậy.
Đăng lẩm bẩm ” đúng là cái đồ bất lịch sự, người ta đã giúp thì phải biết cảm ơn chứ”, nhưng mà thôi đôi co với cô ta làm gì, mình cũng mệt quá rồi.
Dưới cái nóng 39 độ C này, hai người ngồi trong ô tô mà cũng cảm thấy bức bối, đã vậy đường lại bị kẹt xe, Loan và Quân đều có tâm trạng chán nản và bực bội như nhau, nên không hẹn mà cả hai cùng thở dài.
- Biết thế này thì tôi không thèm đi…! Đăng nói.
- Cũng tại anh, nếu anh từ chối ngay từ đầu thì tôi cũng đâu phải khổ thế này…!.Loan trách.
- Cô còn nói hả, chứ không phải vì cô lạc đường mà chúng ta dính vào cái giờ cao điểm này à…?. Đăng bực mình gắt.
Hai người đầu tiên còn nói nhỏ, nhưng sau đó có lẽ là đã tức nhau quá, nên họ cũng không chú ý gì đến người xung quanh nữa.
- Anh đúng là đồ nhỏ mọn…! Loan hét.
- Còn cô là đồ chanh chua…!. Quân cũng hét lại.
Mọi người ở hai bên quay lại nhìn hai đứa chúng nó, họ lẩm bẩm bảo nhau:
- Đúng là hai đứa khùng, đã bị kẹt xe mệt mỏi thế này rồi, mà chúng nó còn tâm trạng để cãi nhau, đúng là dư sức…! Một người nói.
Người khác lại bảo:
- Chắc chúng nó tưởng đang ở nhà, nên mới tự nhiên như vậy, mà hai đứa chúng nó là gì của nhau nhỉ…!. Một cô hỏi.
- Chắc là hai vợ chồng chứ gì, chắc là anh ta gây sự với con nhỏ kia, nên chúng nó mới cãi nhau…!. Một bà phán.
- Không phải đâu, con nhỏ kia còn trẻ thế, còn anh ta thì hơi lớn tuổi rồi, vợ chồng thế nào được, chắc là hai chú cháu…!. Ông bên cạnh cãi.
Thấy người ta cứ nhìn mình chằm chằm, nên Loan và Đăng cũng tạm đình chiến và thôi không cãi nhau nữa.
Trong cái không khí im lặng đáng sợ này chúng nó nghe được những lời bàn luận về mình, nghe đến đâu Loan buồn cười đến đấy, nó không ngờ người ta lại rảnh rỗi, và nhiều chuyện như vậy, sao chuyện của thiên hạ họ cứ xía dô vào làm gì nhỉ…?
Đăng thì lại không quan tâm, ai nói gì anh cũng mặc, nhưng nghe bà kia phán anh và con nhỏ này là vợ chồng, thì trên người anh, anh nghĩ có bao nhiêu gai ốc nó nổi hết lên rồi, trời ạ mặc dù anh không có ý định kết hôn vào cái tuổi 29 này, anh nghĩ mình vẫn còn quá trẻ, nhưng cô ta thì nhất định không phải mẫu vợ lý tưởng của anh, con nhỏ này vừa đanh đá, vừa chanh chua, lại ác như quỷ, nhìn vết răng trên tay anh vẫn chưa lành và sờ lên cái bụng vẫn còn đau là anh lại thấy ớn rồi.
Cuối cùng thì giao thông cũng thông thoáng hơn, những người đằng sau thấy cái xe ô tô màu xám đằng trước mình còn chưa chịu đi mà cứ đứng chắn ngang đường, nên họ bấm còi inh ỏi. Đăng thấy vậy nên bực mình bảo:
- Cô còn không mau lái xe đi…!
Loan định cãi bướng với Đăng, nhưng mà anh ta nói đúng, mình mà không đi thì thế nào cũng bị chửu, có khi còn bị bắt nữa.
Từ lúc đó Loan và Đăng không ai nói với ai câu nào nữa, đi được một đoạn thì cũng đến nơi, Loan bảo Đăng:
- Anh đứng đợi tôi ở đây, tôi còn phải đi gửi xe…!
Không thèm nghe Đăng bảo nào, nó quay xe đi luôn. Đăng tìm cho mình một chỗ mát, từng tốp người đi qua đi lại làm cho anh chóng cả mặt, mà sao con Loan nó lâu thế nhỉ…?
Đăng còn đang ngồi thơ thẩn, thì có tiếng chuông điện thoại, anh vội lấy ra xem, nhìn trên màn hình hiện lên cuộc gọi của Tuấn.
- A lô, Tuấn hả, có chuyện gì không…?
- Không, tao chỉ gọi hỏi xem mày đang ở đâu thôi…?
- À, tao đang đi chơi cùng con cháu của mày…!
- Ha ha ha…! Tuấn phá lên cười trong điện thoại.
- Thằng khỉ kia có gì vui mà mày cười thế hả…? Đăng gắt.
- Tao chỉ đang tự hỏi là mày với con Loan sẽ làm gì hết ngày hôm nay, hy vọng hai đứa không đánh nhau ở ngang đường…!
Nghe cái thằng bạn thân nói móc mình, Đăng đã bực lắm rồi, từ sáng đến giờ anh bị con Loan nó hành, mà thời tiết thì lại nóng như thiêu, anh nhìn quanh xem cô ta đâu, anh tự hỏi cô ta làm cái quái gì mà bắt mình phải đợi thế này nhỉ, đúng là tức chết với hai chú cháu nhà này…
- Tao không nói nhiều với mày nữa, nhưng mà khi nào tao về thì mày chết…! Đăng dọa.
Tuấn cười trong máy, rồi bảo:
- Thôi tao cúp máy đây, chúc hai người vui vẻ…!
- Vui cái con khỉ, chào mày…! Đăng nói.
Đe dọa thằng bạn xong, anh thấy cũng hả dạ, anh nghĩ con Loan mà không về nhanh thì anh sẽ đi một mình.
Không để cho Đăng phải nghĩ nhiều, anh đã thấy Loan đang đến, mà tay nó đang xách cái gì thế nhỉ…?
- Cô làm gì mà lâu thế hả, có biết tôi chờ cô dài cả cổ rồi hay không…?.Đăng quát.
Lấy tay quẹt mồ hôi, Loan đặt đồ xuống, nó thở ra một cái rồi bảo:
- Xin lỗi anh, tại tôi phải vào phòng vệ sinh nên…!
Loan định phân trần với Đăng về sự chậm trễ của mình, nhưng nhìn cái mặt cau có của anh nó lại tức nên nói:
- Anh có phải là đàn ông không, mới chờ có một tí mà đã cáu lên rồi, thảo nào ế vợ…!
- Cô…!
Đăng tức nghẹn cả họng, con nhỏ này đúng là không biết điều bắt người ta chờ gần cả tiếng, mà cô ta lại tỉnh bơ như không, bảo xin lỗi thì cô ta lại gân cổ lên cãi.
- Tôi nói cho cô biết mặc dù tôi có ế vợ, cũng không đến lượt cô đâu…!
- Anh…!
Bây giờ đến lượt con Loan nó tức.
Mấy đôi đứng sau nó, mỉm cười bảo nhau:
- Xem ra họ lại giận nhau rồi,nhưng mà hình như họ yêu nhau lắm thì phải…!
Con Loan quay phắt sang bảo:
- Chị nhầm rồi, anh ta chả là gì của tôi cả…!
Chị bên cạnh nhìn nó mỉm cười, chắc chị nghĩ “chấp làm gì người ta càng yêu thì người ta càng muốn dấu”.
Còn Loan thấy thế nó nghĩ, thôi mà cố giải thích làm quái gì, họ cũng đâu liên quan gì tới mình đâu.
- Đi…! Loan ra lệnh.
Nó tung tăng đi trước bỏ mặc Đăng theo sau, Đăng lắc đầu, anh nghĩ kiểu này thì có vui thú gì mà thưởng thức ngắm cảnh nữa.
Nhưng xem ra cuộc đi chơi lại vui hơn anh tưởng, nhờ cái tính trẻ con của Loan mà anh có những phút giây thoải mái, anh quên đi nghĩa vụ làm người lớn với bao nhiêu lo toan và trách nhiệm của mình, ở bên nó anh chỉ là anh, anh có thể làm hay nói gì tùy thích, anh về Việt Nam lần này là vì công việc, nhưng bây giờ xem ra anh lại có việc khác rồi.
Đi qua chỗ ngôi nhà ma thấy cái mặt tái mét của Loan, anh nghĩ đã đến lúc mình phải trả thù nó, nên anh nhìn Loan hỏi:
- Ta vào xem chứ…!
Thấy cái tên và cái hình là con Loan đã sợ lắm rồi, nó và con Hồng hai đứa đều rất sợ ma, nó nhớ những hôm nhà nó mất điện hay bị sấm chớp là nó hét toáng lên, lấy chăn chùm kín đầu và run lên cầm cập, những lúc như thế mẹ nó phải chạy vào phòng, vỗ về an ủi nó, bây giờ anh ta lại mời nó vào đây, nó nghĩ thà nó mất mặt còn hơn là sợ chết.
- Tôi không vào đâu, anh đi một mình đi…!
Đăng nghĩ, xem ra con bé này sợ ma thật rồi, mà cô ta nghịch như quỷ, thế mà lại nhát, nhưng mà làm sao có chuyện anh bỏ qua dễ dàng như thế được.
Nói giọng đầy khiêu khích anh bảo:
- Nếu vậy thì cô phải gọi tôi một tiếng là ông chủ, và phải nghe lời tôi suốt đời…!
Mắt anh nheo nheo nhìn nó, Loan như cố nuốt sợ vào lòng, hai tay nó nắm chặt, nó nghĩ thà bị sợ hơn một tí, nhưng chỉ là lúc này thôi, còn phải gọi anh ta là ông chủ và nghe lời anh ta suốt đời thì mình thà chết đi còn hơn, đã nghĩ thông suốt như thế nên nó bảo:
- Tôi mà sợ anh à, vào thì vào…!
Anh nhếch mép lên cười bảo nó:
- Ta đi nào…!
Loan hung hăng bỏ đi trước, nó muốn chứng tỏ cho Đăng thấy là nó không sợ nhưng cái không khí lạnh lùng, và tối om này đã khiến cho nó bắt đầu run, hai chân của nó đã nhíu cả vào với nhau, mồ hôi của nó đã toát hết cả ra áo, nhưng nó vốn là đứa cố chấp, nó tự nhủ phải cố lên.
Đăng thì cảm thấy bình thường, anh chẳng thấy có gì là đáng sợ cả, mọi thứ cũng do con người làm ra thôi.
Nghe những âm thanh rên rỉ, từ cái loa phát ra và thỉnh thoảng những tiếng hét lại vọng lên đầu đau khổ và ma quái, lúc này mặt Loan đã cắt không còn giọt máu, nó phải cố ôm lấy tim mình, nó nghĩ chỉ một lúc nữa thôi là nó không chịu được nữa rồi.
Đăng nhìn nó mà thương hại, anh nghĩ mình cũng hơi ác, khi bắt con nhỏ vào đây nên anh hỏi:
- Cô có cần tôi đưa ra không…?
Nghe anh nói thế nó mừng lắm, nhưng mà nhớ tới vụ cá cược, nó lại nói cứng:
- Không cần…!
- Nếu thế thì mặc cô vậy…! Đăng tức mình bảo nó.
Đăng nghĩ mình đã có lòng tốt thế mà nó lại vênh lên, thôi thì mặc, nói xong anh bỏ nó đi trước, thấy Đăng đi Loan cũng phải cố đi theo anh, nó sợ anh bỏ nó lại một mình.
Loan nhắm mắt lại nó không dám xem những hình thù kỳ quái hai bên, thì một hình nhân đầy máu, mặc một bộ quần áo trắng toát đã rách nát, chiếc mặt toàn xương bay thẳng ra chỗ nó. Nó sợ quá chỉ hét lên được một câu:
- Đăng…!
Rồi nó ngất xỉu không còn biết gì nữa, có lẽ tim của nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Đăng quay lại ngay khi nghe Loan kêu tên mình, anh thấy con nhỏ đang ngã dần xuống, hoảng quá anh chạy vội lại đỡ nó.
- Loan, cô bị làm sao vậy…! Đăng lo lắng hỏi.
Đăng lấy tay lay lay nó, nhưng mà vô hiệu, nó không tỉnh lại, mấy người đi xem cùng bảo:
- Anh còn không mau bế cô ấy ra ngoài kia đi, ở đây không khí bức bối thế này, nếu mà cô ấy có tỉnh lại thì cũng ngất tiếp thôi…!. Một cô bé nói.
- Phải đấy, bế cô ấy đi đi…!.Một bạn trẻ nói.
Nhưng một bác lại trách:
- Biết người ta sợ ma, mà còn đưa người ta vào, anh chàng này thật vô trách nhiệm…!
Bế Loan trên tay, anh đi chưa được xa, nên nghe trọn những lời nói vừa rồi, anh tức cả mình, mà cũng phải cô ta bị thế này cũng là do anh, nhưng mà nếu cô ta sợ thế, thì nhận lời thách đấu với anh làm gì.
Khẽ cựa mình tỉnh lại, Loan cảm thấy có cái gì đó vướng víu ở tay, nó ngồi dậy xem mình đang ở đâu thì thấy xung quanh mình một màu trắng toát, nhìn kỹ lại nó nghĩ mình đang ở bệnh viện, bằng chứng là tay nó đang được chích nước, và ống nước vẫn còn đang chảy từng giọt nhỏ.
Nó đang định gỡ ra, thì Đăng mở cửa vào, trên tay anh là bịch trái cây, sữa và một chai nước. Anh nhìn nó lo lắng hỏi:
- Cô đã khỏe chưa…?
-…!
Thấy Loan không trả lời anh cứ tưởng nó bị làm sao, anh vội đặt tay lên trái nó, anh chỉ muốn kiểm tra xem nó có bị nóng không, nhưng con Loan nó hất tay anh ra và bảo:
- Anh làm gì thế hả, đừng có mà giở trò lợi dụng…?
Đăng thấy mình đúng là khổ, mình quan tâm đến nó, thế mà nó lại hiểu lầm ý tốt của mình, thôi tha cho nó lần này vậy, nếu không phải là do mình mà nó bị ngất thì nó chỉ có nước chết với mình.
- Cô nói cái gì thế hả, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có sao không thôi, mà nói thật đừng buồn, cô không phải là đối tượng của tôi đâu, mà cô cũng đâu có phải là con gái, con gái gì mà nghịch như quỷ, tính tình thì lại thô lỗ…!
Ngồi nghe Đăng xạc ra một hồi, nó điên tiết lên, nhưng mà anh ta nói gì thế nhì anh ta bảo mình không phải là con gái vậy anh ta coi mình là cái gì.
- Vậy anh coi tôi là cái gì hả…? Loan quát.
Với một giọng mai mỉa anh bảo nó:
- Tôi coi cô như tôi thôi, mà cô cũng biết rồi đấy, không có thằng bình thường nào lại đi yêu người cùng giới với mình cả…!
- Anh…!
Loan còn muốn gân lên nữa, nhưng nó lại nhìn anh đầy thương hại, anh nhìn ánh mắt nó không hiểu, anh không biết là nó đang toan tính gì trong đầu.
Còn Loan thì nghĩ tên Đăng này có vấn đề, người ta xinh đẹp, dễ thương thế này mà anh ta lại coi mình như đàn ông, nó lẩm bẩm:
- Thảo nào anh ta ế vợ là phải…!
- Cô nói cái gì thế hả…? Đăng hét.
Nhớ lại lúc chiều Đăng phải cực khổ lắm mới đưa được Loan đến bệnh viện này, anh phải hỏi đường hai, ba lần mời tìm được đến đây, thấy Loan mãi mà vẫn chưa tỉnh, anh đã sợ hết cả hồn, anh nghĩ nếu mà có lần sau, thì người ta có dùng dây xích kéo anh đi, anh cũng không bao giờ cá cược với cô ta nữa, anh không ngờ con nhỏ này lại yếu đuối đến như vậy, mà sao lúc ôm Loan trong lòng, tim anh lại đập nhanh đến thế nhỉ, anh nhìn khuôn mặt tái mét không có sức sống của nó, anh đã ước giá mà anh có thể chịu thay nó, có phải anh đã bắt đầu chú ý đến con nhỏ này rồi không…? Anh lắc đầu hai cái cho tỉnh táo.
Loan nhìn Đăng tức tối, cũng chỉ vì anh ta mà nó phải nằm viện, Loan nghĩ mình phải chửu anh ta vài câu cho bõ tức, ai bảo anh ta hại mình ra nông nỗi này.
- Anh đúng là đồ không có lương tâm…!
- Cô bảo ai thế hả…!
Đăng nghe cái giọng điệu thô lỗ của Loan, anh nghĩ có lẽ lúc đó tim mình đập nhanh là do mình quá hoảng hốt sợ cô ta bị thế nào thì mình không biết ăn nói gì với gia đình cô ta thôi, chứ cái con nhỏ này thì…
- Thế không phải tại anh mà tôi phải nằm viện hả…? Loan hét.
- Ai bảo cô ngu ngốc đi cá cược làm gì, đã yếu như sên thì nhận đại đi, cần gì mà phải cố lên như thế…? Đăng mai mỉa.
- Anh…!
Nhưng sau cùng thì Loan nói:
- Tôi nghĩ thà mình bị ngất như thế này còn hơn là làm nô lệ cho anh suốt đời…!
Nghe giọng điệu tự an ủi của con nhỏ, anh phải bật cười, anh nghĩ không ai đơn giản như con bé này, nghĩ thế mà nó cũng nghĩ được, nhưng cũng vì nó mà mình phải nói dối bà Thảo.
Ngay sau khi đưa con nhỏ vào đây, và làm thủ tục nhập viện cho nó, anh đã gọi điện cho về nhà, thì người bắt máy là bà Thảo.
- A lô, ai đấy…?
- Dạ, là em, Đăng đây…!
- Đăng hả, đi chơi vui chứ, mà mấy giờ thì hai đứa về…!
Đăng định nói là Loan bị ngất nhưng mà như thế thì cả nhà sẽ lo mất, nên anh nói trớ đi.
- Thế này chị ạ, Loan đưa em đi chơi xa quá, mà chiếc xe lại bị hỏng, nên có thể sẽ về muộn một chút.!
- Ừ, được rồi, hai đứa cứ vui chơi đi, đến sáng mai về cũng được…!
Con Loan mà nghe được mẹ nó nói câu này thì nó lại đứng tim mất, nó sẽ không ngờ được mẹ nó lại giao nó cho một tên đàn ông, mà có thể được đi qua đêm nữa chứ, thật là…
- Vâng, cám ơn chị nhiều…!. Đăng lễ phép trả lời.
Nghe tiếng Đăng cúp máy bà Thảo mỉm cười một mình, bà nghĩ kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn, bà có thể vênh lên với ông chồng rồi, ai bảo ông ta không tin bà, mà quái lại sao giờ này mà Ông Toàn và thằng Tuấn nhà mình chưa về nhỉ…?
Bà Thảo còn đang thắc mắc thì nghe tiếng chuông cổng, bà mừng húm nói:
- Họ đã về đây rồi…!
Thấy ông chồng của mình và Tuấn bước vào nhà, bà Thảo tươi cười chào:
- Thế nào hai người có mệt lắm không…?
- Dạ, cũng hơi mệt một chút…! Tuấn trả lời.
Đỡ cái cặp và cầm chiếc áo khoác của ông chồng, bà Thảo định đi vào phòng cất, thì có tiếng của ông Toàn hỏi:
- Cái Loan và thằng Đăng đâu…?
- Chúng nó đi chơi rồi…! Bà Thảo trả lời.
- Mà đi đâu, sao giờ này vẫn còn chưa về…?
- Thằng Đăng lúc nãy vừa gọi điện, nó bảo là bị hỏng xe, có lẽ đêm nay chúng nó không về nhà được…!
- Bà bảo sao…?
Ông Toàn kinh ngạc nhìn bà Thảo, ông không thể tin được là bà vợ mình lại bình tĩnh đến thế mặc dù con Loan nó ở qua đêm bên ngoài với thằng Đăng, ông nhớ lại những lần con Loan nó chỉ xin phép được ngủ lại nhà con Hồng thôi, mà bà vợ của mình cũng không cho, sao lần này…, nhưng ông đâu có hiểu được cái ý đồ đen tối của bà Thảo.
Thấy ông chồng há hốc mồm nhìn mình bà Thảo chỉ còn biết cười thầm.
Còn Tuấn vì đi làm về quá mệt, anh chỉ muốn tắm rửa, nghỉ ngơi nên đã về phòng mình từ trước, anh không còn tâm trí đâu để mà nghe cuộc đối thoại của anh chị mình nữa.
Trong khi đó tại bệnh viện.
Mải cãi nhau mà Đăng quên mất nhiệm vụ của mình, bưng một cốc sữa nóng và một đĩa trái cây lại, anh bảo:
- Cô uống sữa và ăn trái cây đi, chắc là cô cũng đói rồi…!
Ngửi thấy mùi thơm của sữa, Loan thấy cái dạ dày của mình đang kêu lên, nó đã đói lắm rồi, nên không chút ngại ngùng, nó bảo:
- Đưa đây…!
Nó cầm ngay lấy cốc sữa mà Đăng đưa, nó uống một hơi đã vơi gần nửa cốc, không cần anh phải mời nó nữa, nó ăn luôn gần hết hai trái táo mà anh đã gọt. Nó ăn luôn một hồi, ăn xong nó mỉm cười thật tươi, xoa xoa hai cái vào bụng nó cảm thấy thỏa mãn lắm, nên nó quay sang bảo Đăng:
- Cám ơn anh…!
Nói xong câu đó, nó nằm luôn xuống.
Nhìn một loạt hành động của nó diễn ra chỉ trong vòng mấy phút, Đăng nghĩ nếu mà rô bốt được lập trình may ra so sánh được với con nhỏ này.
Anh chưa thấy có đứa con gái nào ăn uống như con nhỏ này cả, anh nhớ lại những lần đi ăn với các cô gái khác, họ ăn như mèo và anh cảm tưởng họ ăn ít đến nỗi anh nghĩ họ sẽ chết vì thiếu đói, còn con nhỏ này, nó không biết như thế là mất duyên con gái lắm hay sao, nếu nó mà đi cũng bạn bè nó là con Hồng, thì nó vô tư như thế thì được, đằng này một thằng đàn ông ngồi lù lù trước mặt nó, mà nó coi như không, thậm chí nó ăn không cần thở, anh đúng là bó tay với nó, nhưng mà nó cũng có cái hay của nó, từ tính cách đã khác người mà ăn uống thì lại vô duyên, anh đang nghĩ đến cái thằng xấu xố nào mà yêu phải con nhỏ này.
Mặc Đăng ngồi trầm tư suy nghĩ, con Loan đã ngủ được một giấc rồi, nhìn nó ngủ anh thấy thật bình yên, anh nghĩ trông cô ta cũng đáng yên đấy, không biết vô tình hay cố ý mà anh ngắm nó thật kỹ, đôi môi mềm hé mở, làn da trắng hồng, cái mũi thật cao, mái tóc của nó đã xòe ra hết cả cái gối, anh cứ nhìn nó như bị thôi miên, chỉ khi có tiếng mở cửa, thì anh mới giật mình quay lại.
Trải qua một đêm ngủ trong bệnh viện Đăng đã mệt phờ cả người, đã vậy sáng ra con Loan lại hét thật to.
- Á á á…!
Lấy tay nhoay nhoay mắt, anh cố mở mắt ra hỏi nó:
- Có chuyện gì hay sao…?
- Ai cho anh ngủ ở đây hả…?.Loan hét.
Nghe Loan nói anh mới giật mình nhìn lại thì trời ạ, anh và nó và đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh, môi kề môi, má kề má, mà tay của anh lại làm gối đầu cho nó ngủ nữa mới chết chứ, bật giậy thật nhanh, anh nhảy xuống khỏi giường, con Loan nhìn anh đầy tức giận bảo:
- Anh là đồ biến thái, lợi dụng người ta ngủ mà làm trò đồi bại hả…?
- Cô có im đi không, hay là cô muốn cho cả bệnh viện này biết…! Đăng quát.
Mặc dù im lặng nhưng nó vẫn không nuốt được cục tức, nó vẫn muốn được rủa hay là quát Đăng.
Đăng cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh không hiểu tại sao sáng nay mình lại ngủ trên giường cùng con Loan, nhưng mà cô ta dám chửu anh là đồ biến thái hả, cái con nhỏ chết tiệt này, anh có làm được gì nó đâu, nhưng mà tại sao chứ, tại sao anh lại ngủ cùng nó chứ…Trí óc anh dần hoạt động trở lại, anh nhớ…
Nghe tiếng động anh quay lại thì ra là một chị y tá, chị bưng thuốc vào cho Loan.
Chị nhìn anh cười hỏi:
- Bạn gái em ngủ rồi à…?
Đăng thấy chị hiểu lầm mối quan hệ của mình với Loan, anh định giải thích, nhưng nghĩ thế nào lại thôi nên anh bảo:
- Vâng…!
Chị đưa cho Đăng một bịch thuốc, sau khi dặn xong thì chị khép cửa phòng lại.
Còn anh cũng đã mệt rồi nên ngồi trên ghế gần cửa phòng, anh định ngủ một giấc thì…
- Mẹ ơi cứu con…! Loan hét lên.
Đăng vội chạy đến xem Loan thế nào, anh không biết trong mơ nó gặp phải cái gì mà nó kêu lên thất thanh như vậy, anh nghĩ chắc là do buổi chiều cùng mình vào căn nhà ma đó, con nhỏ vẫn còn bị ám ảnh nên mới thế này.
Tay của con Loan dơ lên, anh vội nắm lại, vỗ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, anh thấy hình như nó đã ngủ được yên, ngồi được một lúc, anh nghĩ con nhỏ đã ngủ say rồi, anh định rút tay lại nhưng nó nắm tay anh chặt quá, nếu mà giật mạnh ra thì sợ con nhỏ tỉnh giấc mà để yên thế này thì anh thấy nó kỳ kỳ làm sao ý, anh đâu phải là người yêu, hay người thân của con nhỏ, nhưng thấy nó ngủ ngon quá, anh thở dài…
Nhưng mà anh không ngờ được kết quả sáng nay lại ra thế này…
- Anh còn muốn nói gì hả…? Loan bực mình truy vấn anh.
- Thế đêm hôm qua ai nắm tay tôi, không cho tôi đi hả…? Đăng trả đũa.
- Ai nắm tay anh, anh đừng có mà bịa…! Loan hét.
- Cô bảo ai bịa hả, không lẽ tôi phải chụp ảnh để chứng minh cho cô…?
- Anh…!
Bí quá Loan không còn từ gì để nói nữa, nó đã nhìn thấy hết của anh ta, và bây giờ nó ngủ cùng anh ta, thế là thế nào…Nó ôm đầu khổ sở, ôi cái số của con, chỉ trong vòng một ngày mà con phải trải qua hai chuyện khủng khiếp nhất trên đời.
Nhìn cái tướng rầu rĩ của nó, anh nghĩ cũng tội nghiệp cho con nhỏ thật, nhưng mà xét cho cùng đâu phải lỗi của anh, anh giật mình không phải cô ta sẽ bắt mình chịu trách nhiệm chứ, mà mình có làm được gì cô ta đâu, mà phải chịu trách nhiệm, chỉ là ngủ cùng thôi mà.
Trong khi anh đang suy tính thiệt hơn thì con Loan nó đang nghĩ đến chuyện khác, nó sợ phải về nhà, vì nó đã đi qua đêm với Đăng, mà nó lại không gọi được một cú điện thoại chomẹ nó, thế nào nó cũng bị mẹ nó hành tội.
- Anh phải đền cho tôi…? Loan hét.
- Tôi có làm gì cô đâu mà tôi đền…! Đăng đáp.
- Anh ngủ cùng người ta mà anh bảo là không làm gì hả…? Con Loan sụt sịt khóc.
Đăng cuống quá, anh không biết làm gì vào lúc này, rõ khổ cho anh, mà sao con nhỏ này ngốc thế nhỉ, chỉ ngủ như bạn bè thôi, chứ nào có phải…
Đăng nói với Loan như là thầy giáo đang chỉ bài cho học sinh.
- Cô ngốc vừa thôi, người ta có làm gì cô mà cô cũng không biết hả, cô thử kiểm tra lại mình xem, có mất mát gì không…!
Loan kiểm tra lại quần áo, thì đúng là nó vẫn còn nguyên vẹn, đâu có bị sứt mẻ gì đâu, nó nghĩ chắc là anh ta nói đúng, mình hay bị ác mộng nên hay nói mơ, ở nhà mẹ mình cũng nói thế mà, nó hối lỗi bảo:
- Em xin lỗi…!
- Ờ…!
Con nhỏ này nó vừa nói gì nhỉ, em hả, nhìn lúc này nó dễ thương quá, tại sao nó lại không thế này cho mình nhờ, anh nghĩ nếu mà nó cứ như thế này thì anh sẽ thích nó mất, nhưng mà không được, anh không thể nào thích con nhỏ này được, nó là ác quỷ trong vai thiên thần, anh tự bảo “Đăng ơi đừng vì một phút yếu lòng mà mày phải đau khổ cả đời”.
Cầm gói thuốc và đồ đạc, cả hai dắt nhau xuống tầng trệt, Đăng bảo Loan:
- Cô ngồi đây chờ, tôi còn phải đi đóng tiền viện phí và xin giấy ra viện cho cô…!
- Vâng, anh đi đi…! Nó nhỏ nhẹ đáp.
Đăng nghe Loan nói xong, anh ngơ ngẩn bước đi, đừng có nói với tôi với cái giọng ngọt ngào đó nữa, tôi không muốn bị cô dụ đâu, mặc dù đầu của anh nó nghĩ thế nhưng môi anh thì lại nở một nụ cười thật đẹp.
Từ cái hôm Quân đến nhà Hồng, không khí trong gia đình nó thay đổi hẳn, bố mẹ nó lúc nào cũng tra hỏi nó về cái tên chết tiệt ấy, đến là khổ nó nghĩ, nó không thể ở thêm cái nhà này một phút nào nữa, nên hôm nay nó đã có một quyết định trọng đại, nó cần gặp cha mẹ nó.
Gõ vào cửa phòng của Ông bà Hùng, nó hỏi:
- Bố mẹ có trong phòng không ạ…?
- Có, mà có chuyện gì hả con…? Tiếng bà Hoa.
Nó mở cửa bước vào thì thấy bố nó đang đọc báo, còn mẹ nó đang chải đầu, nó bảo:
- Thế này bố mẹ ạ, con muốn được về nhà ông bà ngoại chơi, không biết bố mẹ nghĩ như thế nào…?
- Sao tự dưng con lại muốn đi…? Bà Hoa nghi ngờ hỏi.
- Con chỉ muốn được nghỉ ngơi sau khi thi xong thôi, và lại con cũng muốn thay đổi không khí…!
Nghe con Hồng nói cũng có lý, bà Hoa liền bảo:
- Nhưng mà ông bà ngoại của con ở tận Đà Lạt, mẹ không yên tâm cho con đi một mình…!
- Mẹ à, con đã lớn rồi mà, con có thể tự lo cho mình được…! Nó phân trần.
Thấy nó quả quyết như vậy, bà Hoa đành bảo:
- Thôi cũng được rồi, giá mà bố mẹ hay thằng Khoa không bận thì hay biết mấy, lúc ấy sẽ có người đi cùng con…!
- Có sao đâu mẹ, con đi một mình cũng được mà…! Hồng trấn an mẹ nó.
Nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Hồng mừng lắm, nó thầm bảo thế là thoát nạn, nó muốn được yên thân, không bị ai quấy rầy, hay làm phiền nó hết.
Giải quyết xong chuyện gia đình rồi, bây giờ còn chuyện cái xe nữa, rõ khổ khi không lại nhờ anh ta giữ hộ làm gì, mà anh ta để nó ở đâu nhỉ…?
Hồng còn đang thắc mắc thì có tiếng chuông điện thoại của nó kêu.
- A lô, xin hỏi ai đấy ạ…? Nó lịch sự hỏi.
- Là anh, Quân đây…!
Vừa nghe thấy cái giọng này là Hồng cảm thấy ngán rồi, anh ta còn ám mình chuyện gì nữa.
- Có chuyện gì…? Hồng cộc lốc hỏi.
- Em đang làm gì đấy…?
- Không làm gì cả…? Nó gắt.
- Vậy em có thể giành cho anh một chút thời gian được không…?
- Tôi không rảnh…! Nó bực mình bảo.
- Nhưng em muốn lấy lại chiếc xe chứ…?
Hồng nghĩ “Đúng là đồ cơ hội mà, anh dám đem chuyện này ra đe dọa tôi hả…?”
- Vậy thì sao…? Nó thách thức.
- Em gặp anh tại Quán cà phê Hoàng Tử nhé, anh đợi em…!
Anh ta cúp máy không cần biết nó có đồng ý hay không, mà Hồng tự hỏi là tại sao anh ta lại biết số điện thoại của mình nhỉ, tại sao, nó nhớ là nó không hề cho anh ta cơ mà, vậy thì tại sao, Hồng nhớ lại hành động khả nghi của con Loan hôm ấy, chắc là do con Loan nó cho anh ta rồi, Hồng nguyền rủa:
- Con danh kia, tao mà gặp mày thì mày chết, bạn bè mà hại nhau thê thảm thế này hả…?. Hồng đang tưởng tượng là Loan đang đứng ngay trước mặt mình nên nó mới chửu lên như thế.
Hồng không muốn đi nhưng mà cuối cùng nó cũng lôi được cái thân mình ra khỏi nhà, nó đón một chiếc tắc xi, đọc địa chỉ cho anh ta, 5 phút sau nó tới, trả tiền xong, nó còn đang lưỡng lự giữa vào và không vào thì nó nhìn thấy Quân đang đứng ở cửa như có ý đã chờ nó từ lâu rồi.
- Sao em không vào mà còn đứng ở đấy làm gì…? Quân hỏi.
Nhìn bộ mặt đắc thắng của anh ta, Hồng chỉ muốn cho anh ta hai quả đấm thôi, đến là bực, mà tại sao mình cứ phải khổ vì đàn ông thế này nhỉ, có mỗi con bạn thân thì nó đem mình đi bán, mà bán cho ai nó không bán lại bán cho cái tên sao chổi này, con chết tiệt…!
Thấy Hồng vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, Quân phì cười, con nhỏ này đáng yêu thật, mà tại sao gặp anh nó lại cau có thế nhỉ, nhưng mà nhỏ ạ, em càng ghét anh thì anh lại càng thích em.
Chọn cho mình một bàn gần cuối của quán, nhìn quanh Hồng chỉ thấy những đôi tình nhân đang ngồi nói chuyện với nhau, mà tại sao anh ta lại dẫn nó đến đây nhỉ, nó sợ người ta lại hiểu lầm nó và tên này là người yêu của nhau thì khổ, nên nó đứng lên bảo:
- Nếu anh có chuyện gì cần nói với tôi thì ta ra kia đi, tôi không muốn bị người ta nhòm ngó, mà lỡ bị người yêu của anh bắt gặp thì tôi chỉ có nước chết, tôi sợ bị đánh ghen lắm…! Giọng nó có vẻ là mai mỉa hơn là sợ.
Hồng vừa dứt lời thì Quân bảo:
- Hay là em có tình ý với anh, em sợ anh biết nên chốn tránh chứ gì…? Anh khiêu khích.
Nó tức mình nên hét lên:
- Anh…!
Nó biết là nó đang bị anh ta nói khích nhưng mà nếu nó đi thì hóa ra nó nhận là mình thích anh ta, mà nếu nó ở lại thì bị mọi người xung quanh hiểu lầm, đến là khổ nó nghĩ, thôi mặc kệ vậy thà bị người ta hiểu lầm còn hơn, vì mình chỉ gặp người ta hôm nay thôi, mai thì ai biết đấy vào đâu, còn anh ta thì lại khác, anh ta mà bám theo mình nữa thì mình sẽ phát điên lên mất, thế là nó ngồi luôn xuống.
Quân thấy con nhỏ đã chịu ngồi yên, anh mỉm cười hỏi nó:
- Em thích uống gì để anh gọi…?
- Tôi uống nước cam…!
Quân quay sang gọi chị phục vụ:
- Chị ơi, cho em một ly nước cam và một ly cà phê sữa nhé…! Quân gọi.
- Chờ tôi một chút…! Chị phục đáp.
- Anh gọi tôi ra đây là có chuyện gì…? Hồng chán nản hỏi.
- Mình uống nước rồi từ từ nói, em không thấy là mình hơi nóng à…? Quân cười nói.
Chị phục vụ bưng nước uống đến.
- Nước cam và cà phê sữa của hai người đây…!
- Cám ơn chị nhiều…!
Quân nở một nụ cười thật đẹp với chị, làm cho chị phục vụ đỏ mặt và bối rối, chị nghĩ anh ta đẹp trai quá, chị ghen tị với con nhỏ đi cùng với anh ta, chị lẩm bẩm “con nhỏ này thật may mắn khi có một người yêu như vậy”.
Nếu Hồng mà biết thì nó lại chỉ thêm rầu mà thôi, nó chán bị hiểu lầm lắm rồi, nhưng mà thôi chuyện của thiên hạ thì mặc họ, nó còn phải giải quyết xong chuyện của nó đã.
Hồng ngồi nhìn Quân nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, nó cảm thấy hình như anh ta không vội thì phải, anh ta bắt nó chờ đến bao giờ, tức quá nó lấy ly nước cam của mình, nó uống ực một cái hết nửa cốc, nó nhăn mặt lại vì chua, còn Quân thì lại được một trận cười thích thú.
- Ha ha ha…!
Quân cười to quá đến nỗi những đôi xung quanh dù họ đang nói chuyện tình tứ với nhau, họ cũng phải dừng chuyện lại để quay sang nhìn Quân một cái, họ không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mà anh ta lại vui như vậy.
Hồng tự nhiên thấy mình làm trò hề cho anh ta, cô bực mình gắt lên:
- Anh đã cười đã chưa, anh lôi tôi ra đây là để làm trò vui cho anh đấy hả, sáng sớm anh có rảnh thì tìm người khác mà đùa tôi không có hứng thú để chơi với anh, tôi về…!
Nói xong, nó bỏ đi một mạch, nhưng Quân chạy theo lôi nó lại, giằng co mãi nó cũng không thoát được, nó nghĩ mình phải đá cho anh ta một phát thì may ra anh ta mới chịu buông tha cho nó, nó còn chưa kịp thực hiện ý đồ đen tối của mình thì…
- Em yêu à, đừng giận anh mà, có gì thì vợ chồng mình từ từ rồi tính…! Quân dài giọng.
- Anh nói sao…? Hồng sửng sốt hét lên.
Nghe Hồng hét lên, Quân càng trêu cô hơn.
- Vợ à, tha lỗi cho anh đi mà…!
- Ai là vợ của anh hả…? Hồng uất quá hét lên.
Tên Quân này nói cái quái gì nhỉ, lúc trước bị hiểu lầm là người yêu của anh ta, nó đã mệt mỏi lắm rồi nay anh ta lại gọi nó là vợ có chết nó không chứ, nó còn chưa kịp giải thích thì…
- Thôi mà em, chồng em đã nói thế rồi thì em nên tha cho anh ấy đi…! Một anh bên cạnh nói.
- Anh ấy nói đúng đấy, có gì thì em nên bỏ qua cho ấy đi…! Một chị nói.
- Chấp nhận lời xin lỗi của anh ấy đi, anh ấy cũng đâu có muốn, vợ chồng thì có lúc này lúc khác, cháu đừng cố chấp quá…! Một bác khuyên.
Mỗi người một câu, ai cũng bênh tên Quân này cả, Quân nhìn nó như bảo “Em định làm gì bây giờ, anh có cả một đống đồng minh đấy nhé”.
Hồng muốn hét to lên để giải thích, nhưng mà nó nghĩ nó càng làm thế thì người ta lại càng hiểu lầm nó và bênh tên kia hơn thôi, nó cảm thấy bây giờ nó đang bị xử án tại tòa, nó là bị cáo và đang nghe người ta phán tội. Nó đành để cho Quân cầm tay lôi đến chỗ cũ, nó ngồi xuống mà cái mặt thì như sắp xửa chuẩn bị đánh nhau với ai vậy.
Quân nghĩ cái mặt phụng phịu của Hồng thật đáng yêu, cô ấy trẻ con quá nhưng mà dễ thương.
Còn những người xung quanh sau khi xem kịch xong, họ cũng quay về với câu chuyện của họ, nhưng vẫn có những tiếng xầm xì nổi lên.
Cặp đôi bên cạnh thì thầm:
- Nhìn hai đứa chúng nó cũng đẹp đôi đấy chứ…! Anh chàng người yêu nói.
- Nhưng mà con nhỏ kia vẫn còn trẻ con quá…!. Cô nàng đáp lại.
- Ừ, nhưng mà tình yêu thì càng trẻ con càng thích…!.Anh chàng phản bác.
- Thế em không phải là trẻ con à…? Cô nàng ghen tị hỏi.
- Tất nhiên là em còn hơn cả trẻ con ấy chứ…! Anh chàng nịnh.
Cô nàng làm nũng, lấy tay đấm nhẹ vào người yêu của mình.
- Cái anh này…!
Nghe họ thì thầm về mình, mà Hồng thêm bực, thế là đi toi buổi sáng đẹp trời, nó định dắt chó đi dạo công viên, nó nghĩ kiểu này tí nữa về thì nó chỉ còn nước đi ngủ.
- Em uống nước cho hạ hỏa đi, nhìn em anh tưởng em đang chuẩn bị đánh anh…! Quân cười bảo nó.
- Anh khỏi phải nhắc…! Hồng bực mình đáp.
Nó lấy ly nước uống thật, lần này thì nó uống hết luôn, anh nhìn nó lắc đầu mỉm cười, anh gọi cho nó một ly nước khác.
- Chị ơi cho em thêm một ly nữa…!
- Chị đến ngay…!
Cõ lẽ chị cũng vừa xem xong màn trình diễn của chúng nó, chị thấy quá ấn tượng nên chị đã chuẩn bị sẵn cho con nhỏ này một ly nước rồi, không ngờ mình thông minh thật, mỉm cười tự hào về mình, chị không quên liếc Quân một cái.
- Cảm ơn chị…! Quân nhẹ nhàng nói.
- Không có chi…! Chị bẽn lẽn trả lời.
Chị vừa quay đi thì Quân bảo:
- Em uống thêm nữa đi…!
- Cám ơn tôi no rồi…!. Hồng nói lẫy.
Quân cười và đưa chìa khóa xe cho nó, Hồng còn chưa kịp cầm lấy, thì anh đã giật ngay tay lại, làm Hồng chụp tay vào không khí, nó tức mình hỏi:
- Anh muốn gì…?
Anh nhìn nó gian gian nói:
- Anh chỉ muốn em làm cho anh một việc…?
- Việc gì…? Nó bực mình hỏi.
- Mỗi ngày cho anh gặp em một chút…!
- Tôi không có thời gian…! Nó nói nước đôi.
- Nếu thế thì em không lấy được xe đâu…! Anh đe dọa.
Hôm trước Hồng đã phải nói dối bố mẹ mình, là nó gởi xe ở nhà cái Loan, có lẽ do đang vui chuyện Quân tới nhà nên hai ông bà cũng không để ý đến chuyện này, mà ngược lại hai ông bà còn mừng, vì chúng nó tình tứ quá, con Hồng đi xe mà lại phải gửi để cho thằng Quân đưa về, nếu mà ông bà biết được sự thật thì…
Lần này mà Hồng lại đánh mất xe nữa, thì bố mẹ nó sẽ giết nó mất, mặc dù đối với nhà nó mua hàng chục chiếc xe như thế này không phải là chuyện khó, nhưng cái cơ bản nhất là lòng tin, bố mẹ nó lại tưởng do cái tính đểnh đoảng của nó mà bị lấy mất xe thì nó tiêu đời, nghĩ đến ngày nào nó cũng bị bố mẹ nó ca, là nó không chịu nổi nữa rồi, nó biết phải làm sao bây giờ…?
Hồng phải đứng trước hai sự lựa chọn, con đường nào cũng vào ngõ tối cả, chọn cho mình con đường nào đây, a ha có cách rồi…
Hồng sụt sịt khóc, nhìn Quân, nó bảo:
- Được, anh muốn tôi chết thì anh cứ làm như vậy đi, thế mà có lúc tôi lại coi anh là người bạn tốt, anh…anh…! Nó nấc lên.
Quân thấy Hồng khóc thì cuống cả lên, anh không ngờ hành động của mình lại làm cho con nhỏ khổ thế, anh chìa chiếc chìa khóa xe máy ra bảo:
- Đây, em cầm lấy nó đi…!
Nghe Quân nói, Hồng mừng lắm vì kế hoạch của nó đã thành công, nhưng mà mình không cần vội, phải cho tên này biết tay.
Nó cứ sụt sịt khóc mãi làm cho những người xung quanh lại quay lại nhìn, họ được nước lại bình phẩm:
- Rõ khổ cho anh chàng kia, có mỗi việc xin lỗi vợ thôi mà cũng không xong…! Một bà nói.
- Mà họ tức nhau chuyện gì nhỉ…? Một cô hỏi.
- Ai mà biết, nhưng hình như anh ta gây ra chuyện gì lớn lắm…! Cô bạn của cô gái trả lời.
- Hình như họ mới cưới hay sao ấy, nên vẫn còn trẻ con quá, chắc con vợ lại làm nũng với ông chồng chứ gì…! Một ông bình phẩm.
Cứ thế làn xóng dư luận lại nổi lên, Quân và Hồng ngồi nghe, họ cảm tưởng họ đang là một bức tranh trong viện bảo tàng nghệ thuật mới được mua về và đem treo lên, người ta đến xem và bình phẩm.
Quân nghe họ chê mình thì chỉ còn nước thở dài, nhưng mà được hiểu lầm là chồng của con nhỏ thì anh lại rất vui, anh nghĩ họ có chửu luôn cả anh hay đánh anh mà được là một cái gì đó bên con nhỏ này thì anh cũng chấp hết.
Còn Hồng nghe người ta chê Quân, thì cô rủa cho đáng đời anh, ai bảo đưa người ta vào tình huồng này, ai là vợ anh hả, bị hiểu lầm là bạn gái anh còn chưa đủ hay sao, đồ sao chổi, cho anh chết.
Thấy chiếc chìa khóa ở đấy mà Quân lại đang ngồi ngẫm nghĩ cái gì đó, Hồng tiện tay cầm luôn, cô đút vội nó vào túi như sợ bị anh cướp mất, ha ha ha cô cười thầm cho đáng kiếp nhà anh, từ sau đừng có dại mà dây vào tôi, nó mừng quá, thế là thoát nạn.
- Chào anh, tôi về, hứ…! Nó vênh lên.
- Em không thể nói chuyện với anh một chút nữa hay sao…?.Quân nài nỉ.
- Tôi có việc bận rồi, mà tôi cũng đã nói hết với anh rồi còn gì…!
Không để cho anh kịp nói gì thêm, nó chạy thật nhanh ra cửa, nó cũng không quên quay lại le lưỡi cho anh một cái. Quân nhìn theo nó nuối tiếc, anh muốn nói chuyện với nó thêm nhưng nó đã chạy đi xa rồi.
Thấy ông Toàn bước ra từ trong phòng tắm, bà Thảo bưng cốc nước đến, bà bảo:
- Bây giờ ông đã biết sự lợi hại của tôi chưa…? Bà Thảo vui vẻ nói.
Bà Thảo định khoe ông Toàn cái vụ xắp xếp cho con Loan và thằng Đăng đi chơi riêng với nhau, bà muốn hai đứa chúng nó gần gũi hơn, bà nghĩ biết đâu chúng nó lại thích nhau thì sao, bà mong một ngày không xa bà sẽ thấy được kết quả tình yêu của chúng nó.
Nghe bà vợ tự nhiên nói chống không, ông Toàn chả hiểu đầu đuôi ra làm sao cả, hếch mắt lên nhìn vợ ông Toàn hỏi:
- Bà nói tôi phải nể bà chuyện gì…?
Nghĩ ông chồng mình tự nhiên đãng trí, bà Thảo nhắc:
- Thì còn cái chuyện gì nữa, chuyện của con Loan và thằng Đăng chứ ai…?
- Hai đứa chúng nó có chuyện gì à…? Ông Toàn thờ ơ hỏi.
- Cái ông này rõ thật, thế không phải ông bảo là chúng nó không thể yêu nhau còn gì…? Bà Thảo trách khéo ông Toàn.
Nhưng ông không hiểu ý bà, nên ông xạc ra một hồi:
- Tôi nói không đúng sao mà bà còn cãi, con Loan ấy à, nó nghịch ngợm như quỷ, tính tình thì lại trẻ con, trong khi thằng Đăng, nó trầm tĩnh, lại nghiêm túc, làm sao nó chịu nổi một con bé như nhà mình…!
Tự dưng bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, bà Thảo tức nên hét lên:
- Ông có còn coi nó là con gái ông không hả, sao ông lại đi hạ thấp con mình thế…!
Ông Toàn độp lại:
- Thì tôi đâu có nói oan cho nó, ngay cả tôi là bố nó mà cũng có chịu được nó đâu…?
Bà Thảo uất quá, sao ông ta dám coi thường con gái của bà nhỉ.
- Ông…!
Hét ông Toàn xong, bà Thảo nói tiếp:
- Ông đúng là chỉ biết bênh người ngoài…!
Bà Thảo đe dọa:
- Đã thế thì ông đi mà sống với anh ta, còn mẹ con tôi dọn ra ở riêng…!
Vừa đi làm về mệt, Ông Toàn chỉ muốn được nghỉ ngơi, bà vợ của mình lại không biết điều, tự nhiên lôi cái chuyện không đâu ra làm phiền ông, mà chuyện của chúng nó thì mặc chúng nó chứ, mình xen vào cũng có giúp được gì đâu…
- Bà vừa phải thôi, không phải lần trước bà bảo tôi là không biết tâm lý rồi còn gì, bà muốn cho chúng nó được tự nhiên, tôi đã làm đúng theo ý bà, bà còn muốn cái gì nữa…? Ông Toàn cũng tức quá hét lên.
Bà Thảo còn chưa kịp cãi thì ông Toàn lại tiếp:
- Đúng là đồ đàn bà…!
Ông Toàn vừa nói xong, bà Thảo chỉ muốn quát hay chửu cho ông chồng mình một trận, bà nghĩ cái xố của mình thật xui xẻo khi lấy phải cái lão vô tâm này, nguyên tắc dạy con của bà là chuyện của con cái thì mình phải quan tâm, chăm nom đến, ngoài vật chất ra thì còn chuyện tình cảm của nó, mình cũng phải để ý xem nó thích ai, để mà còn tính dần đến hạnh phúc trăm năm cho nó. Bà càng nghĩ đến đâu thì bà lại càng tức, sao ông ta không hiểu tấm lòng của bà nhỉ, suốt ngày ông ta chỉ có công việc và công việc, ông ta có lý gì đến bà đâu, ngay cả hôm nay bà dành nguyên cả ngày để làm tóc và săn ra mặt, thế mà ông ta cũng chẳng biết, mình chán quá rồi, không biết trong lòng ông ta có nghĩ mình là vợ của ông ta nữa không…?.
Nhưng đó chỉ là mong ước của bà Thảo thôi, bà dù có muốn cũng không thể thay đổi được con người khô khan như ông Toàn.
Ông Toàn là một người sống rất lý trí, ông không thích cái gọi là lãng mạn, ông không muốn lãng phí thời gian và tiền bạc vào mấy cái vụ tặng quà hay hẹn hò, ông chứng minh tình yêu cho bà Thảo bằng cách ông cố làm ra thật nhiều tiền, ông không muốn bà phải khổ, hay con Loan nó thua bạn bè, nhưng bà Thảo thì lại khác, bà là một người nhạy cảm, bà thích được khen, được vuốt ve chiều chuộng, nhưng ông chồng chết tiệt của bà thì lại không hiểu, ông cứ nghĩ kiếm được nhiều tiền là hết trách nhiệm rồi, nhưng cái bà cần đâu phải chỉ là những thứ đó.
Hai vợ chồng hai tính cách trái ngược nhau hợp lại thành một gia đình, nên sự bất hòa là đương nhiên, ông cứ nghĩ như mọi hôm, hai người nói nhau vài câu là đâu lại vào đấy nhưng…
Thấy bà vợ của mình cứ ngồi thừ mặt ra, không thèm phản bác hay cãi lại mình nữa, ông nghĩ quái lạ nhỉ, sao hôm nay bà vợ mình lại có thái độ này, không lẽ lần này mình làm cho bà ấy giận quá, nên bà ấy đang tính cách trả thù mình…?
Ông Toàn không thể chịu nổi cái không khí lạnh nhạt này nữa rồi, ông nghĩ thà là bà ấy mắng cho mình hay cãi nhau với mình thì ông còn biết đường mà tính, đằng này bà lại im lặng như tượng, làm cho ông phát sợ, bà mà tính đến chuyện bỏ ông đi và lôi luôn cả con Loan theo thì sẽ chỉ còn mình ông trong ngôi nhà rộng lớn này, ông đang tự hỏi là mình phải làm gì đây, không lẽ lại phải hạ mình xin lỗi bà ấy, không được, rõ ràng mình đâu có làm gì sai…!
Trong khi đó bà Thảo lại muốn ông Toàn lên tiếng xin lỗi mình trước, sao ông ta dám bảo bà là người nhiều chuyện nhỉ…?, đúng là đồ vô tâm, bà là vì ai mà phải khổ, sờ lên cái lưng vẫn còn đau vì ngồi chờ làm tóc, mà chẳng được một câu khen hay là một hành động chứng tỏ ông ta quan tâm đến mình, sự tức giận đang nung nấu trong tâm can bà, bà lẩm bẩm đã vậy thì ông đừng hòng tôi bảo ông thế nào.
Hai vợ chồng, ngồi đối diện im lặng nhìn nhau, cả hai đang thi xem ai sẽ là người phải lên tiếng trước thì có tiếng gõ cửa.
- Anh chị đã ngủ chưa…?Tiếng của Tuấn.
- Tuấn hả, anh chị chưa ngủ, mà có chuyện gì không em…? Ông Toàn hỏi vọng ra.
- Em đang muốn làm vài li, em chỉ hỏi là anh chị có muốn uống cùng không…?
- Ừ, được rồi, em chờ anh tí…! Ông Toàn trả lời.
Ông Toàn định hỏi bà Thảo có muốn ra uống rượu cùng với hai anh em không, thì thấy bà Thảo trèo ngay lên giường, bà đắp chăn và quay mặt vào tường, ý bà bảo ông là bà không muốn nói chuyện với người dưng.
Ông Toàn chỉ còn biết lắc đầu thở dài, đúng là mệt với bà vợ này, thôi thì tí nữa xin lỗi và làm lành vậy, nếu không tối nay, ông lại phải ngủ ở ghế xô pha ngoài phòng khách, nếu thằng Tuấn nó mà biết được nó lại cười cho.
Cầm lấy chai rượu, Tuấn mở nắp, anh rót nó vào ly của ông Toàn, anh bảo:
- Anh em mình uống đi…!
- Ừ…!
Ông Toàn cầm lấy ly rượu của mình, đưa lên môi uống, cảm nhận hương vị rượu nồng nồng đang tan dần trong miệng mình, ông sung sướng hà lên một tiếng.
- Rượu ngon…!
Tuấn mỉm cười nhìn anh mình, anh cũng uống lấy một ngụm, anh bảo:
- Rượu của Pháp này công nhận là ngon thật, em cảm thấy mùi vị của nó giống như là mùi vị của cuộc đời, đôi khi ta muốn quên nó đi nhưng nó lại không muốn quên ta.
Tuấn vừa dứt lời thì ông Toàn phá ra cười:
- Ha ha ha…Em đang nói triết lý cái gì thế hả, nghe em nói mà anh chẳng hiểu gì cả, cái gì mà mình muốn quên nó, nó lại chẳng quên mình…!
Nằm trong phòng bà Thảo nghe ông chồng của mình cười như điên, bà tức mình bảo:
- Hừm, vừa cãi nhau với người ta xong, mà lại vui vẻ như thế được, xem ra ông ta đúng là không coi mình ra gì thật mà, nên ông ta mới có thể vô tư như thế, chắc là ông ta nghĩ mình sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông ta chứ gì, cái lão già kia, lần này thì ông đừng hòng mà thoát, tôi sẽ làm cho ông thấm thía cái cảnh mà ông lờ tôi đi suốt 20 năm nay.
Bà nghĩ lại lúc hai người còn chưa lấy được nhau, sao lúc ấy ông ta lại dịu dàng và biết điều thế nhỉ, dù bà có muốn gì hay là có làm sai điều gì thì ông ta cũng là người lên tiếng trước, bà nhớ có lần do ông ta trễ hẹn, bà đã giận ông ta đến mức ông ta phải đứng dưới trời mưa ngoài cổng nhà bà đợi, chỉ để xin lỗi, bà nghĩ nếu lúc đó không phải do mẹ mình nói vào thì mặc ông ta có bị ốm hay không mình cũng chẳng quan tâm.
Còn cái vụ quà cáp thì ông ta chưa bao giờ quên, không có sinh nhật hay ngày lễ nào mà mình không nhận được quà cả, thế mà bây giờ ông ta khác hẳn, mình không còn nhận ra Toàn mà mình yêu trước kia nữa, ông ta trở thành người thô lỗ như thế từ khi nào nhỉ, ngày trước có bao giờ ông ta quát mình, có bao giờ…
Bà Thảo thấy nước mắt mình rơi ra đã ướt đẫm cả gối rồi, bà đang tủi thân, còn ông Toàn thì…
- Chẳng là do em đang nghĩ lại cuộc đời mình thôi…! Tuấn thở dài.
Cầm ly rượu anh lắc lắc nhẹ nó trên tay, anh đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ của mình, anh biết là mặc dù thời gian đã trôi qua đi nhưng anh không làm sao mà quên được, anh đã cố vùi đầu vào công việc, vì chỉ có như thế anh mới tạm quên được nó, nhưng sao hôm nay tâm trạng anh lại thế này, có phải là do thời tiết hay không…?
Ông Toàn nhìn Tuấn đầy thương hại và lo lắng, cuộc đời của nó đúng là đau khổ thật, nếu mình mà làm được một cái gì đó thì mình sẽ cố hết sức giúp nó.
- Không phải em lại nhớ về chuyện cũ chứ…? Ông Toàn lo lắng hỏi.
Tuấn giật mình, anh bảo:
- Dạ, không có gì đâu anh…?
Anh cố mỉm cười bảo ông Toàn:
- Để em rót thêm cho anh…!
- Ừ…!
Ông Toàn chìa ly của mình ra cho Tuấn rót vào, anh đổ từng giọt nhỏ, nhìn nó anh thấy thật vui mắt, màu rượu đỏ như dòng máu chảy trong tim anh, nhưng anh nghĩ nó đã bị đóng băng mất rồi, kể từ ngày ấy…
Vừa cất cái xe vào nhà, anh đã bị ai đó bịt mắt, ngửi cái mùi hương này thì anh biết được con nhỏ đang đứng cạnh mình là ai, anh ghét cái tính nghịch ngợm của con nhỏ này, nó có biết là anh ghét nó lắm không nhỉ, đến bực cả mình.
Anh lấy tay mình gỡ tay của con nhỏ ra, cầm tay nó thật chặt anh quay lại bảo nó:
- Hoàng Lan, cô đùa cái gì đấy hả…? Tuấn quát.
Nó mỉm cười thật duyên bảo anh:
- Woa, anh giỏi thật, em đã nín kỹ như thế mà anh cũng biết…!
Còn anh thì bực mình bảo nó:
- Cô có biết là mỗi lần găp cô là tôi lại ớn lắm không hả…?
- Nhưng em thích gặp anh mà…! Nó nũng nịu nói.
Nó vừa nói xong, thì anh nghĩ đó là cái giọng mà anh cảm thấy kinh tởm nhất từ trước đến nay, anh nhăn mặt lại như đang hít phải cái gì.
- Cô cũng nên có ý tứ một chút, người ta đã bảo là ghét cô, chửu cô mà cô cứ bám theo là thế nào hả…? Anh tuôn ra một hồi.
Nhưng mà con nhỏ Lan này nó chẳng quan tâm tới những gì mà anh nói, nó vẫn cười và bảo:
- Kể cả anh đánh em, em vẫn cứ gặp anh…!
Tuấn bí thế nên chỉ biết hét lên.
- Cô…!
Lan chạy ngay lại, nó ôm cứng lấy tay anh, mặc anh cố gỡ nó ra, nhưng mà nó ôm anh chặt quá, còn đang giằng co thì…
- Tuấn hôm nay đi học sớm thế…! Tiếng của thằng Đăng bạn thân của Tuấn.
Đăng cho xe chạy gần lại, anh nhìn thấy Lan đang ôm tay Tuấn, anh nheo nheo mắt trêu Tuấn, anh bảo:
- Hai anh chị tình tứ gớm nhỉ, mới sáng sớm mà đã đứng ôm nhau ở đây rồi…!
- Mày thì biết cái gì…! Tuấn quát.
Tuấn đang bực mình vì phải gặp cái con nhỏ chết tiệt này, lại bị thằng bạn nó còn trêu tức anh nữa, ôi điên cả cái đầu.
Trải qua một ngày và một đêm đi chơi với nhau đúng như dự đoán của bà Thảo, Loan và Đăng đã thân nhau hơn, nhưng mà chuyện chúng nó có thích nhau không thì không thể nào đoán trước được, chỉ biết rằng con Loan đã không còn quát và ăn nói chanh chua với Đăng nữa.
Còn Đăng thì nhìn Loan với ánh mắt khác hơn, anh thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn nó một cái, anh cứ nhìn trộm nó như vậy suốt dọc đường.
Đi qua một cửa hàng cơm, Loan cho xe dừng lại, nó bảo Đăng:
- Mình xuống đây ăn đi anh…! Nó nhẹ nhàng bảo.
- Ờ…!
Đăng thở dài, anh gõ cho mình hai cái vào đầu, phải cố tỉnh táo, đừng nghe cô ta nói nữa, tại sao chân mình lại run lên thế này nhỉ, không lẽ do mình đói quá, đúng là anh đói thật, từ hôm qua tới giờ anh chỉ ăn có một cái bánh mỳ, một ly sữa, và uống được một chai bia, rồi con Loan nó bị ngất, anh mải lo cho nó mà quên mất cả mình, nhưng mà anh nghĩ cũng đáng nhờ cuộc tai nạn nhỏ hôm qua anh đã khám phá ra con người khác của nó, nó không hẳn là con bé đanh đá, hay nói những lời chanh chua như anh nghĩ mà nó cũng yếu đuối cần được anh che chở, sờ lên bàn tay mình anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ tối hôm qua.
Nhìn lên cửa hiệu thì anh thấy đây là nhà hàng chuyên làm món ăn của Pháp, anh mỉm cười con bé này cũng tinh ý đấy, nó cũng biết sở thích ăn uống của anh, anh cảm thấy mình rất vui, có lẽ anh đang dần thích nó, mà có phải như thế không nhỉ…?
Chọn cho mình một bàn trên lầu hai, Loan dẫn Đăng đến cái bàn gần cửa sổ, nó bảo anh:
- Em thích nhìn người ta đi qua đi lại khi đứng ở trên cao thế này…!
Nó mỉm cười thật tươi và quay nhìn ra cửa sổ, làn gió làm bay mái tóc của nó, nó nhắm mắt lại hít hít cái gì đó.
Đăng nhìn nó mà như bị thôi miên, anh đứng bất động một chỗ, hôm nay anh mới biết con nhỏ đẹp quá, nó dễ thương thật, tim anh bắt đầu đập mạnh lên, mà nó bắt đầu xưng em với anh từ khi nào thế nhỉ, ôi cái con nhỏ này đừng làm cho anh thương em, anh không muốn một chút nào đâu, em cứ là cô gái mà anh ghét như mọi khi đi, anh xin em đó…
- Đẹp quá phải không anh…?
-…!
- Anh bị sao thế…?Loan lo lắng hỏi.
Nghe Loan hỏi lần thứ hai anh mới giật mình tỉnh giấc, chết thật mình không thể nào lộ cho nó biết được là mình đang bắt đầu để ý đến nó, nếu nó mà biết có khi nó lại cười anh thì khổ, mà nó có thích anh không…? anh nhìn nó như muốn đọc xem nó đang nghĩ gì trong đầu…
Loan thì còn quá trẻ con, nó cũng giống như con Hồng, nó nghĩ hôm qua anh ta đã cứu nó, và an ủi nó, nên nó coi Đăng như chú Tuấn của nó thôi, và lại Đăng cũng là bạn của chú Tuấn nó mà.
Chị phục vụ đến bàn của hai đứa, chị đưa Menu ra hỏi: