Truyện teen - Mưa ... Kết Thúc Hay Bắt Đầu ? - trang 1
Beginning
Sau chấn động về tinh thần, nó quyết định không yêu ai nữa, vì yêu cũng thế cả thôi. Lúc đầu sẽ như tiên trên trời, sau một thời gian sẽ phải xuống địa ngục chịu ngàn khổ đau. Nó rũ bỏ tất cả, trở về là chính nó. Nó đã quyết định bắt đầu lại. Bắt đầu một Nguyễn Thảo Ngân mới của bây giờ, và cũ của 2 năm trước, có chăng là trưởng thành hơn mà thôi.
Tùng…Tùng…Tùng
Nó bước từng bước lững thững vào lớp mới của nó. Không phải là nó chuyển trường, mà là trường nó chuyển. Sau một thời gian tu sửa, cái trường mới của nó chính thức được đưa vào sử dụng, tách ra khỏi cái trường đại học kiêm trường cấp 3. Và tất nhiên, nhiều phòng học hơn cũng có nghĩa là phải luôn chuyển số lượng lớn các học sinh. Và nó được chọn. Hôm nay nó đến lớp học mới, bạn mới, lớp mới và nó cũng mới. Leo xong 3 cái cầu thang, nó với tâm hồn đang treo ngược cành cây bỗng nhiên được kéo xuống bởi một cú đánh không thương tiếc vào vai nó. Thì ra đó là 2 tên học sinh đang nô nhau, một tên đã đi vòng ra sau nó, và nó nghiễm nhiên ăn một cú đánh từ tên kia.
- Xin lỗi, bạn có sao k? Mình vô ý quá!
- ….
Nó không đáp, chỉ cười rồi đi vào lớp.
- Ê Lin, anh thấy con bé kia có lạ k?
- Uhm, anh cũng thấy là lạ, quả đấy anh đánh đau ra phết đấy.
- Ều, nó bước vào lớp C2 kìa. Hoá ra nó bằng tuổi anh em mình.
- Cái lớp chọn 2 ak? Xinh xắn, đág yêu, học giỏi, mỗi tội không có hồn. Uổng quá.
- Em lại thấy hay hay, lần đầu tiên có đứa nhìn thấy anh em mình mà không thèm nhìn lấy 1 cái.
- Thôi đi mày, hay cai gì, vào lớp đi, thầy Đạm sắp vào rồi kìa.
Lớp 12C2
- Chào các em, tôi là Đỗ Văn Minh. Tôi sẽ phụ trách bộ môn Hoá của các em đồng thời từ giờ tôi sẽ là chủ nhiệm lớp này. Tôi biết các em đều học rất giỏi, là 1 trong 2 lớp chọn khoa tự nhiên của trường. Tôi mong từ giờ các em và tôi sẽ cùng cố gắng để phấn đấu không hổ danh đây là lớp chọn của trường điểm.
- Vâng thưa thầy!
Đứa nào đứa nấy vâng vâng dạ dạ đấy nhưng bên trong chả đứa nào nghe cả? Vì sao ư, chỉ cần sau 1 tháng sẽ biết. Nó thì k quan tâm, nó biết thầy Minh từ khi học lớp chuyên hoá, thầy đã làm chủ nhiệm nó 2 năm, giờ không hiểu sao nó lại xui xẻo bị thầy chủ nhiệm thêm năm thứ 3 nữa. Bài ca đấy của thầy nó nghe suốt ngày rồi.
- Giờ thì chúng ta phải bầu ra ban cán sự lớp. Nào các em hãy đề cử. Trước hết là lớp trưởng và bí thư đoàn.
- Thưa thầy, em xin tự đề cử mình làm bí thư đoàn ak. Ở lớp chuyên sinh em đã làm bí thư rồi ak. - Một đứa con gái lên tiếng, nó nhìn lên. K ai khác. Đó chính là Phong Linh, tiểu thư danh giá của nhà trường, học giỏi, năng nổ nhưng tính cách k ai k biết.
- Được rồi, em ngồi xuống, còn ai nữa k?
- Thưa thầy, em đề cử bạn Thảo Ngân, bạn ấy năm trước từng là bí thư đoàn lớp chuyên Hoá, lại làm uỷ viên ban chấp hành đoàn trường nữa. – 1 tên X lên tiếng.
Nghe đến tên mình, nó giật mình nhìn lên ai đang nói( nó đang ngủ ạ) và nó nhận ra, đây là tên năm ngoái tỏ tình với nó nhưng nó k nhận lời đây mà.
- Còn ai nữa k? - thầy Minh lên tiếng.
Cả lớp im phăng phắc. Thầy đành để cả lớp biểu quyết. Nó 27/40, Linh 13/40. Nó k muốn gây thù chuốc oán với Linh, ai cũng biết Linh tiểu thư đanh đá, nhìn mặt cái Linh đỏ bừng, chắc là đang tức nó lắm. Với lại năm nay nó muốn chú tâm vào học, k muốn bị xao nhãng. Nó đành đứng lên.
- Thưa thầy, thưa các bạn. Em tự biết sức học của em yếu hơn các bạn trong lớp, điều này có lẽ thầy và các bạn đều biết. Vì thế năm nay em muốn chú tâm vào học hành để có thể đỗ vào trường em muốn. Cám ơn các bạn đã tin tưởng nhưng tớ đành để các bạn thất vọng vậy. Hơn nữa bạn Phong Linh vừa là học sinh ưu tú, vừa từng là bí thư đoàn năng nổ, bạn ấy có lẽ thích hợp hơn em ak.
Lí do quá chính đáng, cả lớp tiếc rẻ nhưng còn nói gì được nữa. Thấy cả lớp ỉu xìu, thầy Minh lên tiếng
- Thế thì Phong Linh sẽ làm bí thư đoàn, Thảo Ngân sẽ làm Phó bí thư. Còn lớp trưởng có lẽ để Thảo Chi làm. Bạn ấy từng làm rất tốt trước đây. Các em thấy thế nào.
Cả lớp đồng ý. Cũng dễ hiểu thôi. Năm ngoái Thảo Chi từng dẹp yên thành công một vụ đánh nhau giữa lớp Chi và lớp 12 ngổ ngáo nhất trường ABC. Thành tích này khiến cả trường kính nể vị lớp trưởng táo bạo này. Sau một hồi bình bầu, cuối cùng ban cán sự lớp đã được hình thành. Còn nó thì nằm ngủ một cách ngon lành. Nó mơ thấy anh, anh đang cười với nó, nó sà vào lòng anh. Anh đẩy nó ra, anh bảo k yêu nó nữa. Nó khóc, khóc nhiều lắm, nó cứ khóc mãi…
- Ngân, dậy…..
Nó bật dậy, nước mắt nước mũi tèm lèm(eo ôi).
- Này, lau đi - Người lay nó lên tiếng.
- uhm. Cảm ơn bạn nhé.- Nó nhận lấy chiếc khăn và lau nước mắt. Nó chợt nhận ra cái khăn này quen quen. Nó quay lai nhìn người nói.
- A ………… Bạn……. Mày………- Nó hét lên.
- Bạn gì mà bạn, mày với tao xa lạ lắm đấy. - Thảo Chi lên tiếng.
- Ui, sr mày. Mày ngồi đây từ lúc nào vậy.- Nó nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
- Ôi quỷ thần ơi, chúa giê-su ơi,……
- Ôi Phật tổ ơi, ôi đức thánh a-la oi, ôi mẹ maria oi…- Nó tiếp lời, cười gian xảo. Thảo Chi là con bạn mà nó quen khi vào lớp 10, khi mà nó đang hăng say đạp dưới mưa(đạp đi ngắm mưa ý) thì có 1 đứa hâm hâm (Chi đấy ạk) chặn xe nó xin đi nhờ. Hôm sau, nó phát hiện ra Chi và nó cùng là uỷ viên ban chấp hành đoàn trường. Thế là chúng nó thành bạn bè thân thiết đến bây giờ.
Thảo Chi lườm nó 1 cái sắc lẹm
- Chị giỏi lắm, bạn bè chiến hữu bao năm nay mà ngồi bên cạnh cũng không biết là sao?
- Hìhì, tao bận.
- Tao bận ngủ chứ gì?
- Mày hiểu tao nhất.
- Mà mày mơ gì mà nước mắt nước mũi tèm lem thế?
Ngân k muốn nói ra. Nhưng nó k biết là Chi đã biết hết chuyện của nó. Và nó càng k biết, Chi đang giấu nó điều gì.
- Tao biết hết chuyện của mày rồi.- Chi nói
- Sao mày biết?- Ngân thắc mắc
- Bảo nói.
- Bảo?
- Uhm, tao gặp Bảo ở bệnh…..- Chi đang nói bỗng dừng lại như quên điều gì
- Bệnh viện hả? Sao Bảo lại ở đấy? Mày nói tao nghe xem!
- À, hôm đấy tao vào thăm chị tao. Tao tình cờ gặp Bảo, chắc anh ý vào thăm người quen ý mà. Bảo kể hết tao nghe rồi.
- ………
- Giờ mày thế nào? Nói thật!
- Chẳng thế nào cả, hụt hẫng, đau đớn và buồn.
- Mày k khóc?
- Mưa khóc giùm tao rồi!
- Mày lại tắm mưa. Buồn thì cứ khóc đi cho tao nhờ. Việc gì phải giữ trong lòng thế.
- Tao k khóc được biết làm sao được hả mày. Tao cạn nước mắt rồi thì phải.
Chi k biết phải nói gì nữa, k biết phải khuyên con bạn của mình thế nào nữa. Chi nhớ lần đầu tiên gặp Ngân, Chi ấn tượng về Ngân là một cô bé nghịch ngợm, mạnh mẽ. Nhưng Chi không biết Ngân lại mạnh mẽ hơn Chi tưởng, mạnh mẽ đến mức người ta phải lo.
- Em chăm sóc Ngân giùm anh được k?
- Sao anh k nói cho Ngân biết?
- Làm sao anh nói được cho Ngân bây giờ. Anh yêu cô ấy, yêu hơn chính bản thân anh nữa kìa. Ngân quá mạnh mẽ, cô ấy như cái tên cô ấy vậy. Nhưng Ngân càng mạnh mẽ, anh càng lo cho cô ấy. Tâm hồn cô ấy cũng chỉ là tâm hồn một cô gái, càng mạnh mẽ bao nhiêu càng yếu đuối bấy nhiêu. Cô ấy chịu khổ vậy đủ rồi.
- Bảo, anh đúng là ông anh họ ngốc nghếch nhất trên đời.
- Biết làm sao bây giờ hả Chi, anh k còn cách nào khác. Nhờ em vậy.
- Chi – Ngân lên tiếng gọi
- Àh uhm, gì mày. – Chi trôi ra khỏi cuộc nói chuyện một tuần về trước.
- Sao mày đơ ra vậy?
- K có gì, tao đang tính xem tìm ai để yêu đây.
- Mày ah?
- uhm, tao thì sao?
- Ma mới yêu.
- Mày cần phũ phàng vậy k? Mày nhìn tao xem, xinh đẹp có kém gì ai đâu, hiền lành, duyên dáng đáng yêu. Vậy mà… Hức hức – Chi đưa tay giả vờ lau nước mắt.
- Lạy cụ ạh, cụ thôi ngay cho con nhờ. Cụ mà hiền lành thì cô Tấm hoá ác quỷ, Lọ Lem hoá phù thuỷ.
- Mày…… Đau lòng wá!
Hai đứa đang nói chuyện hăng say thì ào ào. Một dòng thác lũ đổ ra theo một hướng xác định. Chúng nó thở dài. Lại là anh em nhà Quân( thù)
Anh Quân ơi, em yêu anh. Anh Quân ơi, làm người yêu em nhé. Anh Quân ơi, em mãi mãi chung tình với anh…..
Còn 2 anh Quân nhà ta thì vừa đi vừa nở nụ cười đẹp miễn chê. Minh Quân bước đi, phong thái nhẹ nhàng. Nhật Quân cá tính, vừa đi vừa thổi kẹo cao su( oái, sao cười được trời, tài quá). 2 người đi qua lớp 12C2 và thật tình cờ một cách cố ý, 2 chàng nghe được 1 người nói:” Tao k hiểu vì sao 2 thằng đó ngoài đẹp mã ra chẳng có gì mà sao con gái xông vào như kiến vồ mồi ý”. Giữa một rừng tiếng hét mà câu nói ấy vẫn vào được tai Nhật Quân thì k biết âm lượng nó đến mức nào nhỉ?
- Xin lỗi, cô vừa nói gì? - Nhật Quân tức tối xông vào lớp C2 hỏi người vừa nói.
- Ê Ngân, đây có phải là 2 bạn “Quy” ở lớp C2 k mày? Chi quay sang hỏi Ngân.
- Uhm, đúng rồi đấy. 2 “Quy” đấy mày ạh! – Ngân vừa nói vừa bụm miệng cười.
- Các cô vừa nói gì? – Minh Quân nghe mà bốc hoả.
- Tụi tôi có nói gì đâu, sao các anh lại chen vào nhi? Chi đanh đá.
- Nếu các cô k nói về tôi thì tôi chẳng chen đâu, cô gọi ai là rùa thế? - Nhật Quân gằn giọng hỏi.
- Thứ nhất, tôi không nói về anh. 2 anh tự dưng xông vào lớp tôi đấy chứ. Thứ hai, tên anh là gì nhỉ? À, Quân, không phải Q thì là gì? – Chi đáp trả
- Cô, tên tôi là Quân, chứ không phải Q, xin cô nhớ cho.
- Xin lỗi, bạn tôi có thói quen gọi tên chữ cái đầu, xin anh thông cảm. – Ngân đứng lên trả lời thay bạn.
- Các cô…… Đi thôi em. Quân tử báo thù, 7 ngày chưa muộn.
- Tôi sẽ chờ. – Ngân và Chi đồng thanh.
Sau đó 2 bạn Quân nhà ta tức tối đi ra khỏi lớp, vừa đi vừa lẩm bẩm **** vừa cười rõ tươi với fan hâm mộ. “ Tao thề có ngày tao sẽ xử êm vụ này, Nhật Quân, tao thề có anh mày, nếu anh ý có làm sao thì k liên quan đến tao.” Nhật Quân rủ thầm. Trong khi đó Minh Quân” Hình như con bé tên Ngân vừa gặp ở đâu thì phải, xinh đáo để” - xứng đáng là tay sát gái bẩm sinh.
-Haha, ôi trời ơi, vui quá mày ơi, mày nhìn mặt hai đứa nó mà xem. Đần ra nhìn ngây thơ vô số tội ý mày ạh. Chi vừa nói vừa cười sặc sụa.
- Công nhận anh em nó siêu thật. – Ngân cũng cười hùa theo.
- Gì cơ?
- Àh, thì vừa đi vừa **** vừa cười được ý. K tài mới là lạ.
- Sao mày biết anh em nó **** mình.
- Nếu là mày mày có **** k? Hỏi ngố.
- Ừ nhỉ. – Chi ngây thơ vô số tội.
3 tiết tiếp theo trôi qua trong những giấc mơ ngọt ngào của Ngân và
sự mệt mỏi của Chi. Tại sao ư? Vì các thầy cô chỉ bắt lớp trưởng và bí thư trình diện thôi. Và tất nhiên, đứng lên trả lời hầu hết các câu hỏi khó là lớp trưởng và bí thư. Từ đó kéo theo hệ quả là Ngân được ngủ ngon lành 3 tiết cuối.
Tùng….Tùng…Tùng…
- Cuối cùng cũng được về mày ơi! – Chi reo lên sung sướng.
- Tao vẫn buồn ngủ wé! – Ngân ngáp dài ngáp ngắn.
- Về nhanh, đèo tao về, hôm nay tao đi với con Lan, nhưng lớp nó về từ thưở nào rồi.
- Tại sao tao phải đèo mày về?
- Vì sao ư? Vì ai mà tao phải vã cả bọt mép gọi dậy. Vì thế mày phải đền bù thiệt hại cho tao? Hờhờ.
- Mày gian xảo wé! Thôi được rồi, về, mày đèo.
Nói xong Ngân vụt chạy ra lán xe, k quên nói với theo “ Mày không nhanh thì xe cũng chẳng có mà về đâu”. “Ê, đợi tao với” – Chi hét lên rồi vác cặp chạy theo. Thế là trên sân trường có hai con bé vừa đi vừa đánh nhau, cãi nhau chí choé. Cảnh tượng đó làm mọi người phải thốt lên câu” Ôi sư tử Hà Đông, chạy mau kẻo bị cắn”.
- Thôi chết rồi mày ơi! – Chi hoảng hốt.
- Gì thế mày? Đừng bảo mày sợ tao quá nhé, hehe. – Ngân cười gian xảo.
- Tao mà sợ mày thì tao còn sợ cả con kiến. Híhí. Nhưng chuyện này khác. Nhìn thẳng, cấm nhìn sang và đừng sốc.
- Gì mà nghiêm trọng thế. Ôi Chúa ơi! – Ngân há hốc – Chúng nó làm gì ngoài đây vậy.
- Tao nhìn chúng nó như 2 em cún dễ thương đang chờ tụi mình ý. – Chi nhận xét.
- Bọn nó mà đẹp bằng nửa 2 con cún nhà mày tao độn thổ liền! Mà chắc gì chúng nó đợi mình. Cứ đi đi,sợ gì. Tao với mày dù gì cũng là đệ tử của chị Tú mà. – Ngân vênh mặt lên nói nhìn rất đáng yêu.
Thế là 2 đứa nó hùng dũng bước tới lán xe lớp C2, nơi mà có 2 thằng con trai đẹp nhất quả đất đang đứng ở 2 bên lán xe đợi chúng nó. Đến Ngân cũng phải công nhận 2 thằng này rất đẹp trai cơ mà. Minh Quân thì toát lên một vẻ quyến rũ của một thằng đàn ông, đang đứng khoanh tay dựa vào tường. Còn Nhật Quân thì xỏ tay vào túi áo, tai đeo hearphone, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui lạ. K hổ danh là nụ cười giết người, 2 thằng đang nhìn 2 mĩ nhân nhà ta bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống. “ Dám bảo anh là rùa àk, 2 em chán sống rồi hả?” – 2 Quân cùng một suy nghĩ.
- Chào 2Q, 2 bạn đang đứng đây làm gì thế? – Chi xỉa xói.
- Tôi đến theo lời đã hẹn. – Minh Quân bước lên một bước, đứng thẳng người.
- Bạn hẹn ai thế? Tôi biết k? Nếu tôi biết tôi sẽ chỉ cho? – Ngân nói.
- Xa tít chân trời gần ngay trước mặt! - Nhật Quân cười khỉnh.
- Chúng tôi ák? Sao tôi không nhớ đã hẹn bạn nhỉ? – Chi giả vẻ ngạc nhiên.
- Đúng, tôi đã từng nói trả thù trong 7 ngày. Các cô nhớ chứ? – Minh Quân lên mặt.
- Ôi tao sợ quá Chi ơi, tao có làm gì đâu. Tao đâu biết mấy bạn này vừa thù dai vừa anh hùng rơm đâu. – Ngân giả vẻ khóc lóc.
- Cô nói ai? – 2 thằng đồng thanh.
- Ở đây còn ai nữa hả Chi? – Ngân quay sang Chi đang cười khùng khục.
- Cô cứ chờ xem, tôi đến thông báo cho cô một tiếng thôi. Chúng tôi không đánh con gái, nhưng chúng tôi có cách khác. Tạm biệt nhé 2 baby. Đi thôi em! – Minh Quân cười rồi bước đi. Nhật Quân lườm 2 cô rồi đi theo Minh Quân.
- Để xem các Quy làm được gì? – Chi nói với theo.
- Ê Chi, mày tính xem bọn nó có thể làm gì? – Ngân quay sang Chi lo lắng.
- Mày lo cái gì, cùng lắm tao nhờ chị Tú nấu cháo rùa ăn là được chứ gì. Yên tâm đi mày.
- Tao tin mày một lần.
- Thế trước giờ mày k tin tao ak? Ôi sao tao thấy tim nhói đau.
- Thôi đi chị, chị có tim đâu mà nhói.
- Mày….. Oe oe oe….
- Sax.
Ngày thứ nhất trôi qua trong yên bình………
Ngày thứ hai cũng trôi qua trong yên bình….
Ngày thứ ba trôi qua cũng yên bình……
… Ngày thứ bảy đang trôi nhưng……..
Như mọi ngày, Chi và Ngân đang vui vẻ đạp xe đến trường, 2 đứa nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ thiên đàng xuống địa ngục, từ chúng nó đến 2 thằng Quân.
- Mà Chi ơi, sao 2 thằng trời ơi đất hỡi bảo trả thù mà chả thấy đâu nhỉ?
- Kệ chúng nó đi, chắc chúng nó sợ chị em ta rồi. Hôhô.
- Cô bảo ai sợ ai cơ?
Một giọng nói vang lên, chúng nó giật mình nhìn về phía có giọng nói.
- Là 2 người àk? – 2 tiểu thư đồng thanh. Dạ vâng, đó chính là 2 anh Quân nhà ta, đi trên chiếc mui trần bóng loáng. Đúng là công tử con nhà giàu có khác, đi học cũng đi bằng xe hơi nữa.
- Có cần phô trương vậy k? – Chi lên tiếng hỏi mỉa mai.
- Gia đình có điều kiện. Hehe - Nhật Quân đáp trả
- Ôi trời, tôi biết 2 bạn đại gia, giàu nứt đố đổ vách rồi. Nhưng tôi cảnh báo 2 bạn nhé, trèo cao ngã đau đấy. – Ngân nói
- Lin, k dài dòng, vào vấn đề đi em.
- Chúng tôi chỉ muốn thông báo với 2 cô, như chúng tôi đã hứa, sau 7 ngày, chúng tôi sẽ trả thù. Ngày thứ 7 đã đến, 2 cô chuẩn bị nếm mùi đi là vừa.
- Ôi sợ quá, sợ quá! – Ngân giả vờ kêu lên
- Đừng nói cái giọng đó quá sớm Ngân ạk? Lát nữa thôi, chính xác là khi em bước chân vào nhà, em sẽ phải hối hận thôi, em yêu của anh ạk! Pipi 2 em, tụi anh đi trước. – Minh Quân đắc chí
- Ngân, thế là thế nào? – Chi quay sang Ngân hỏi
- Tao cũng đang thắc mắc đây. Tao có linh cảm xấu mày ơi.
- Đừng nghĩ vớ vẩn, chúng nó k làm được gì mình đâu. Đến trường rồi kìa. Lên lớp tính tiếp.
Leo xong 3 cái cầu thang, 2 đứa trợn tròn mắt khi thấy 2Q đang đứng đợi ở đầu cầu thang. “ Chúc may mắn nhé!” 2 đứa nói xong câu đấy, cười nhếch môi rồi đi thẳng. Để lại 2 bạn gái xinh tươi đang mắt chữ O mồm chữ A chả hiểu mô tê gì cả.
“ A, Chi, Ngân ơi, có đứa gửi thư tình cho chúng mày này. K vào mà đọc đi” – 1 đứa con gái lên tiếng.
- Thư tình? – Hai đứa đồng thanh
Nhưng chưa kịp hoàn hồn bước vào lớp thì đã có một giọng nói oanh vàng phía sau chúng nó: “ Các em nói gì? Thư tình?” Và đó chính là giọng nói Minh heo - Chủ nhiệm lớp nó. Xui xẻo cho chúng nó là thầy Minh chúa ghét chuyện tình cảm yêu đương. Thầy đã từng phạt 1 đứa con gái chạy 10 vòng sân vì có một bạn trai gửi thư tình cho. Bởi vì sao? Vì thầy quá lùn, quá tròn, quá hồng nên đên 34 tuổi mà vẫn chưa có người yêu. Bây giờ, 2 đứa đang rợn tóc gáy, rơi vào tay Minh heo thì chỉ có nước chết mà thôi.
- Hai em vào lớp, để tôi xử lí vụ này.
- Để thầy xử lí, chắc bọn mình đi chầu Diêm vương mất, đứa nào chơi ác thế! – Chi thì thầm vào tai Ngân.
- Ôi thôi đúng rồi, bọn thằng Quân chứ còn ai. Đi học gặp chúng nó, vào lớp gặp chúng nó, chúng nó cố tình chơi ác anh em ta còn gì. Đểu thật.
- Ừ, mày nhắc tao mới nhớ. K dưng chúng nó lại chập mạch như thế đâu.
Sau khi chúng nó yên vị vào chỗ. Thầy Minh bắt đầu cất tiếng ca oanh vàng của mình đọc 2 bức thư gửi cho chúng nó. Nào là em là cô gái tài năng nhất anh từng gặp, nào là anh tự nhận ra anh yêu em mất rồi, nào là em là thiên thần trong anh, nào là anh không thể sống nếu k nhìn thấy em. Toàn là những lời lâm li bi đát cả. Nhưng càng lâm li bi đát thầy càng tức. Trước đây thầy đã từng viết những bức thư như thế nhưng toàn bị từ chối nên thầy rất thương những anh chàng si tình như thế, ngược lại thầy rất ghét những cô nàng cậy mình xinh đẹp từ chối tình cảm của người ta. Và tất nhiên, 2 cô gái xinh đẹp kia đang toát mồ hôi hột, k biết thầy sẽ làm gì mình nữa.
- 2 bức thư này lời lẽ thật cảm động. Nhưng 2 cô gái xinh đẹp ạk? Các em nên biết rằng, năm nay các em là học sinh cuối cấp rồi, k nên dính vào tình cảm yêu đương. Các em đã làm gì mà người ta phải viết thư đến tận lớp để tỏ tình như thế. Các em đã nhẫn tâm đầu độc những trái tim mới lớn kia rồi các em biết k? Để các em tỉnh ngộ, tôi sẽ phạt các em. Các em đừng trách tôi, cũng là tôi thương các em cả thôi. Phong Linh, em nghĩ hình phạt sẽ là gì.
- Dạ thưa thầy, thầy cho họ chạy 10 vòng sân bóng đá đi ạ?
Thôi, trường nó là trường to bậc nhất ở cái thành phố này, sân bóng đá và sân bóng rổ đạt chuẩn, chạy 10 vòng sân bóng đá thì chỉ có nước vào viện.
- K, 2 em ấy dù gì cũng là cán sự lớp, phải phạt nặng hơn tí. Phạt các em ngày nào cũng phải dọn dẹp sân bóng rổ trong 1 tuần. Cứ thế nhé.
Phong Linh hụt hẫng, tưởng được nhìn thấy 2 đứa nhập viện cơ. Nó vẫn ấm ức vụ bầu bí thư lần trước. Con Ngân dám từ chối trong khi nó rất háo hức. Xem mày vênh váo đuợc bao lâu. Ngân rủa thầm. Nhưng dù sao nó cũng hả dạ phần nào, 2 đứa chiều nào cũng phải ở lại dọn sân bóng rổ cơ mà. Nó nhắn tin cho 1 người nào đó :” Đúng như anh dự đoán, chúng nó bị phạt, nhưng k bị chạy mà phải đi dọn sân bóng rổ trong 1 tuần. Nhớ cám ơn em đi nhé!” 2 phút sau có tin nhắn trả lời lại máy Linh :”Thế hả, cám ơn em nhé. Cưng của anh thích gì nào. Tối nay tại bar Heaven nhé! 8h, anh đợi”. Phong Linh mỉm cười sung sướng.
Tại lớp 12C1
- Anh Lu, thành công rồi, chúng nó phải dọn sân bóng rổ trong 1 tuần.
- Sao em biết?
- Anh quên là em mới cua được con bé Phong Linh bí thư lớp C2 àk?
- Lin, giỏi. Chiều qua sân bóng rổ chơi nhé.
- Em cũng đang định rủ anh. À tối nay đi bar nhé, đi với con nhỏ Phong Linh đấy. Nhưng anh cẩn thận, con nhỏ đó tính tiểu thư lắm, k chiều xuể đâu.
- Lu mà sợ ak? Đi thì đi.
Một ngày trôi qua nhanh chóng…. Buổi chiều, tại sân bóng rổ…
- Ngồi đợi bọn anh lâu k em?
- Lại là bạn à? Vâng, thưa anh Minh Quân, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây vậy? – Chi mỉa mai
- Là bọn em chứ còn ai? - Nhật Quân cười
- Là các bạn làm? Phải k? – Ngân lạnh lùng
- Thông minh. Lâu lắm k ra chơi bóng rổ, nghe tin bọn em phải ra sân bóng rổ dọn dẹp, bọn anh ra chơi tí. K ngờ lũ bạn thấy bọn anh ra, hăng say wá nên để bọn em chờ đến giờ này. Xin lỗi nhé! – Minh Quân tua một tràng ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
- Vâng, cảm ơn anh, k dám! – Chi nói
- Thôi, bọn anh về nhé, pp em! – Minh Quân cười gian xảo
- K tiễn – Chi lườm
- Về nhanh cho khuất mắt tôi!- Ngân đanh giọng
2 thằng Quân vừa đi vừa hát nghêu ngao làm bọn nó sôi máu.
- Bọn nó là cái gì cơ chứ. Ngân, cục tức này nuốt k trôi. Nhìn chị em ta thế này mà.
- Thôi mày, dọn dẹp sân đi, tao có kế hoạch khác.
- Nói đi, sao để dọn dẹp song mới nói.
- Tao vừa nghe con Phong Linh tí toét với hội bạn là tối nay đi bar heaven với 2 thằng đó. Con đấy là nội gián chứ k ai. Tối nay đi k? Cho chúng nó biết thế nào là nữ quyền.
- Đi đâu? Đến bar ak? Tao sợ lắm, ghê!
- K sao, bar heaven lành mạnh lắm. K sợ đâu. Nếu mày sợ rủ cả chị Tú đi cùng.
- Ừ, để tí tao gọi. Nhưng tao đã đến đấy bao giờ đâu. Cứ làm sao ý!
- Có tao với chị Tú rồi, k có gì phải sợ.
- Đi thì đi, vì cục tức này tao đi.
- Thế chứ, nhớ mặc đẹp vào nhé. Mát mẻ một tí. Tối 8h tao qua đón.
- Ừ, don đi, 6h30 rùi. Nhanh còn đi nữa.
8h… Tại nhà Chi
Tin..Tin…
- Trời ạ, Ngân, tiểu thư lấy đâu ra ô tô thế.
- Của tao mà!
- Của mày?
- Ừ, papa tao mua cho. Nhưng chưa đủ tuổi nên tao chưa đi. Anh Tuấn cũng có một chiếc y sì nhưng màu đen.
- Sao giờ dám đi?
- Sáng nay có 2 thằng đi mui trần, tao nhìn ngứa mắt nên tối nay lấy đi.
- Hóa ra mày bằng chúng nó àk?
- K nói nhiều nữa, lên xe tao chở đi.
- Chị Tú đâu?
- Chị Tú tí nữa đến. Nhưng mà Chi ơi, mày đi bar với bộ dạng này ak?
- Bình thường tao vẫn mặc vầy mà.
- Trời ak, đến bar mà quần tây áo trắng cách điệu ak?
- Thế phải làm sao?
- Thôi, tao biết mày rồi. Lấy cái này ra mặc vào.
Ngân đưa Chi một chiếc túi, trong đó có một cái đầm bí bằng kaki. Lúc này Chi mới để ý đến Ngân. Ngân mặc một áo cánh dơi cổ rộng màu trắng, quần sooc jean, cổ đeo chiếc vòng màu đen, tóc xoăn nhẹ xoã ra. Nhìn Ngân vừa cá tính vừa cực kì xinh đẹp. Nhưng Chi vừa nghĩ ra một vấn đề:
- Thay ở đâu hả mày?
- Trong xe chứ còn đâu. Nhanh, lên xe, tao thả rèm cho. K ai nhìn thấy đâu mà sợ. Muộn rồi.
-Ừ, đi thôi mày.
Chi leo lên chiếc Audi TT mới coóng màu trắng. Sau đó 2 vị tiểu thư xinh đẹp phóng đi vun vút, điểm tới là bar Heaven. 15p sau, chiếc xe đỗ xịch trước bar, 2 vị tiểu thư xinh đẹp bước ra, 1 người là Ngân, người còn lại là một cô gái với mái tóc búi cao, làn da hơi nâu mạnh mẽ, cô vận một chiếc đầm bí ngắn bằng kaki, cổ đeo cavat hờ, nhìn cực kì cuốn hút. Người đó k ai khác, đó là Chi.
- Đi thôi mày, chị Tú ở trong đó rồi. – Ngân gọi Chi
- Mày chắc 2 đứa nó ở đây k?
- Lúc đầu tao cũng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy con Posche mui trần kia thì tao chắc chắn rồi.
- Mày đúng là đại gia, ô tô cái nào cũng biết.
- Papa tao giàu chứ tao thì k. Thui, vào tìm 2 đứa nó đi mày.
2 đứa bước vào bar, tiếng nhạc xập xình làm chúng nó đinh tai nhức óc. Nhưng vì kế hoạch trả thù, 2 đứa ráng chịu. Ngân dẫn Chi lên tầng 2, đó là nơi các công tử, tiểu thư con nhà đại gia tụ tập. Và chúng nó k thể k nhận ra có 2 kẻ sinh đôi đang được các cô gái vây quanh. K ai có thể tin đó là học sinh cấp 3, mọi người sẽ nghĩ đây là những tên chơi bời sát gái.
- Ngân, sao tao k nhìn thấy con Phong Linh. – Chi nhìn quanh rồi hỏi.
- Mày nhìn đứa vừa đến kìa – Ngân lướt qua rồi chỉ cho Chi
- Con bé mặc váy 2 dây tới đầu gối màu đỏ kia ak? Phong Linh hả? K nhầm đấy chứ.
- K nhầm. Nó chứ ai. Bản mặt nó cả trường ai k biết!
- Chúa ơi, có nhiều điều sock thật Ngân ak?
- Bây giờ mày muốn làm gì trước? Tới chỗ bọn nó, hay tìm chị Tú.
- Tới chỗ bọn nó, tao nuốt chưa trôi cục tức này.
- Ok, let’s go.
Tại bàn 2 Quân….
- Linh ak, vụ này anh phải cảm ơn em nhiều. Nhờ em bọn anh mới thoải mái vầy, đúng k Lu?
- Anh mà biết Linh xinh xắn dễ thương vầy thì anh k nhường cho thằng Lin đâu.
- Anh quá khen em rồi, nhưng anh có thấy ở đây hơi nhiều người k? – Linh liếc mắt sang những cô gái ngồi bên cạnh.
- Ok, lời em nói là thánh chỉ. – Minh Quân cười với Phong Linh sau đó quay sang những cô gái ở bên cạnh – Các em có thể cho tụi anh bàn chuyện được k, những cô gái xinh đẹp?
- Lần sau anh phải đền nhé! - Những cô gái kia nhõng nhẽo.
- Ok cưng, bye em!- Nhật Quân vẫy tay chào
-Tụi em đi đây.
- Thế nào, Phong Linh, em hài lòng chưa? - Nhật Quân quay sang Linh âu yếm.
- Ôi, các anh đúng k hổ danh hoàng tử trường Star. Em rất hài lòng. – Linh cười sung sướng
- Nhưng tôi k hài lòng. – Ngân từ đâu chen vào
- Ô, mĩ nhân từ phương nào đến đây? – Minh Quân cười lãng tử
- 2Q, k nhận ra chúng tôi ak? Thất vọng quá nhỉ? – Chi cao giọng
- Ak, thì ra là các cô. K ngờ trong một đêm vịt bầu lại hoá thiên nga. Các cô có bí quyết k vậy? - Nhật Quân châm chọc
- K phải, ở đây chỉ có 1 vịt bầu cải trang làm thiên nga thôi, còn 1 con là thiên nga xấu xí nhưng cứ ngỡ mình xinh đẹp. Đúng k Thảo Ngân? – Minh Quân đứng lên áp sát vào Ngân
Ngay lập tức, Ngân đẩy Minh Quân ra.
- Ở đây k có vịt bầu hay thiên nga gì cả, chỉ có 2 con cóc mà cứ nghĩ mình là hoàng tử ếch mà thôi. Phải k Chi? – Ngân quay sang Chi mỉa mai
- Đúng thế, 2 con cóc ngồi đáy giếng. – Chi bồi thêm
- Ếch ngồi đáy giếng chứ. – Phong Linh cười nhạt
- Cậu k nghe Ngân nói à, ở đây có 2 con cóc, và bây giờ thêm 1 con ếch ngồi đáy giếng nữa. – Chi tiếp tục
Giờ thì Phong Linh cùng 2 tên Quân mặt đỏ như gấc vậy. Lửa bốc ngùn ngụt đến xì khói trên đỉnh đầu. Tội nghiệp.
- Lu, Lin, Kem, Sun, sao mấy đứa lại ở cùng nhau thế này.
- Ơ,sao giờ chị mới tới? – 4 đứa đồng thanh
- Sao bắt chước tui? - Đồng thanh lần 2.
- Ai thèm bắt chước các cô/cậu. - Đồng thanh lần 3
- Cô/ Cậu!!!!!
- STOPPPPPPPP NOW!
Vâng, xin thông báo với mọi người, chủ nhân của tiếng hét làm cả quán bar dù bật nhạc ầm ĩ nhưng vẫn nghe được đấy chính là Mai Cẩm Tú, chị kết nghĩa của Thảo Ngân và Thảo Chi đồng thời là chị họ của 2 Quân.
- Chị, sao chị lại quen 2 con vịt bầu này? - Nhật Quân hỏi Tú nhưng lại quay sang 2 bạn gái nhà ta nói.
- Tôi đề nghị cậu cẩn thận lời nói – Ngân lạnh lùng
- Ái chà, sợ quá nhỉ? Xem cô làm được gì! – Minh Quân khinh khỉnh.
- Cậu sẽ phải hối hận đấy. Đừng trách tôi ác – Ngân vẫn nói dù k nhìn.
- Cô làm gì thì làm đi. Đừng ở đấy mà mạnh miệng! - Nhật Quân nói với vẻ khinh thường
- Hìhì, cậu đừng vui mừng quá sớm. – Chi quay sang Ngân nháy mắt.
- Nào, 1,2,3 cười lên nào. Tách! – Ngân hô hào. – Chi ơi, bức ảnh này độc đấy, 2 anh chàng quý tử của ông Trần Minh Nhật cùng 1 cô gái phong trần ở 1 quán bar. Đẹp.
- Cô định giở trò gì?
- Dạ, thưa anh Minh Quân, bức ảnh này mà đưa ra toàn trường xem thì như thế nào nhỉ? Đâu còn hình tượng 2 chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh nữa nhỉ, đâu còn hình ảnh 2 hot boy trường Star ngoan ngoãn, học giỏi nữa nhỉ? Haiz, đến cả tôi còn thất vọng nữa, huống chi là các cô nàng anh chàng trong trường. – Chi nói đắc thắng.
- Cô.. – 2 thằng tức đến sôi máu, thế mà cứ nãy cứ tưởng nó thấy mình đẹp trai chụp ảnh chứ, lại còn làm dáng cho nó chụp nữa chứ. Cú này cay.
- Chi ak, tao lại k muốn làm thế đâu. Chỉ cần gửi bức ảnh này cho ông Trần Minh Nhật thì ……… - Ngân cố nhấn mạnh vào 3 chữ Trần Minh Nhật.
- Tôi nói cho cô biết, cô đừng mà lấy bố tôi ra doạ anh em tôi.Chúng tôi k sợ đâu, cô em ngây thơ quá rồi đấy - Nhật Quân bước đến chỗ Ngân
- Tôi lại k nghĩ thế. Theo tôi được biết thì ấn tượng của ông Nhật về các anh khá tốt, nếu k muốn nói là tin tưởng hoàn toàn, chứ k phải ngồi bar khoác vai 1 cô gái sexy thế này. – Ngân vẫn lạnh
- Cô điều tra chúng tôi? Biết được như thế thì chắc cô k phải tay vừa. Cô là ai?
- Lin, cô ta chính là Nguyễn Thảo Ngân, con gái bà Nguyễn Thảo Nga, chủ tịch hội đồng quản trị của khách sạn Paradise lớn nhất Việt Nam. Anh trai cô ta là Nguyễn Hoàng Tuấn, CEO của chuỗi khách sạn cao cấp đấy. Còn cô ta là manager bí ẩn của phòng maketing đồng thời là vị hôn phu của anh.
- Gì cơ? Hôn phu?- Tất cả mọi người đồng thanh.
- Xem ra anh cũng điều tra về tôi k ít nhỉ? Đúng, là tôi. Anh ta đúng là người mà bố tôi trước khi mất đã đính ước.
- Ngân, gì cơ. Mày là tiểu thư của khách sạn Paradise ák? K thể tin nổi. – Chi tròn mắt ngạc nhiên.
- Sr mày, nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Giờ thì mọi người biết rồi, tao chả cần phải giấu nữa.
- Cậu….. Phong Linh k nói được câu nào. K ngờ ngồi trước mặt mình là một cô tiểu thư đa tài. Nhưng k sao, người cô ta đính ước là Minh Quân, k phải Nhật Quân là được rồi. Phong Linh thầm nghĩ.
- Thôi,mọi người ngồi vào bàn nói chuyện. Ai lại đứng thế này.
Sau khi yên vị xong xuôi, Nhật Quân mới lên tiếng:
- Chị, chị biết việc này hả?
- Có gì phải ngạc nhiên đâu Lin, chị là người yêu của Ken, anh Kem mà?
- Kem? – Minh Quân thắc mắc
- Là tên khác của Ngân ý mà. Còn của Chi là Sun.
- Giờ tao mới biết đấy! – Chi với Ngân nhìn nhau đồng thanh
- Từ từ, mấy đứa cho chị biết, đã xảy ra chuyện gì?
- Chị, chị đã nghe câu ăn miếng trả miếng chưa? – Minh Quân nói mắt liếc về phía Chi và Ngân
- Kem, Sun. Em gây ra chuyện gì ak?
- Có gì đâu chị. Cậu ta chơi em, thì em phải chơi lại thui. Có qua có lại ý mà. – Chi vênh mặt lên nói
- Bó tay mấy đứa. Thôi, coi như chị đứng ra làm hoà nhé. 2 bên bắt tay nhau đi.
- Never. Chuyện này chưa xong đâu. - Nhật Quân ương bướng
- Lin! Cẩm Tú trừng mắt nhìn
- Thôi, em biết rồi! Làm hoà nhé. - Nhật Quân chìa tay ra với ánh mắt biết nói” Chưa hạ màn đâu”. Không vừa, Chi cũng chìa tay ra nhìn :”Tôi chờ”.
- Àk mà Ngân, sao người như cậu ta lại làm hôn phu của mày được?
- Tao cũng chả biết, papa tao muốn tao làm thế. Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng. Đến lúc tao thi xong đại học mới tính tiếp. Mày yên tâm, tao k đời nào huỷ hoại mình trong tay cậu ta đâu.
Trên xe Cẩm Tú: “ Anh biết hôm nay nhiều chuyện vui lắm k? Cái Ngân gặp mặt hôn phu của nó rồi đấy. Vui cực, cãi nhau chí choé lun” Đầu dây bên kia nói:” Xin em, bình thường hiền thế sao hôm nay quậy vậy.” “Anh Tuấn, anh mún chít ròi đúng k?” “Anh xin” “Mà hôm nay nhìn cái Chi xinh cực, phải nói lột xác lun.” “Ừ” “ Sao anh nói chuyện chả chút hứng thú nào thế?” “Anh mệt mà” “Tha cho anh hôm nay, ngủ đi anh. Chụt. Chúc bé ngủ ngon” “ Bó tay em lun, lớn mà cứ như trẻ con ý. Ừ, pi e”
Trên xe 2 Quân :
- Lu, anh điều tra bao giờ thế?
- Anh chỉ điều tra vị hôn phu của anh thôi. Ai ngờ đó là Ngân.
- Ghê thật. Em k ngờ cô ta giỏi như thế đấy. Mới 18 tuổi đã làm manager rồi. Em phải xem lại chiến thuật thôi.
- Anh lại thấy 2 con bé đó thú vị đấy chứ?
- Sax, anh tôi sáng nay đi học quên k uống thuốc thần kinh. Còn bây giờ em hối hận vì k mang thuốc trợ tim. Hix.
- Lin, em k thấy 2 con bé đó hôm nay rất xinh ak? Ăn đứt mấy đứa nhà giàu điệu đà kia.
- Công nhận tối nay chúng nó lột xác lun. Nhất là Ngân. Cô ta làm em thấy sợ.
- Cô ta xứng đáng làm vị hôn phu của anh đấy.
- Anh, k phải chứ?
- Có lẽ thế, anh thích thích cô bé đấy rồi.
- Quỷ thần ơi. Anh quả thật dã man mà.
Trên xe Ngân
- Mày giấu tài lắm. Tao đã nghi nghi lúc mày đi ô tô tới rồi. Giờ thì……… Xúc động wé.
- Thôi đi mày, kinh wá đi.
- Mà tên ở nhà mày là Kem ak?
- Ừ, tại tao thích ăn kem, anh Tuấn cứ gọi kem là thấy tao. Thế là cả nhà tao gọi tao là Kem, gọi anh Tuấn là Ken lun.Hix. Còn mày?
- À, ngày tao còn bé tao bị sún mất 4 cái răng. 2 cái bị gãy, 2 cái do bị va đập vào thân cây. Mẹ tao bảo bình thường người ta chỉ sún 2 cái răng, đằng này tao sún mất 4 cái. Từ đấy, mọi người gọi tao là Sun lun. Huhu.
- Ôi trời ơi, đau bụng. Hahaha! – Ngân cười như nắc nẻ.
- Ê, cấm cười, tập trung lái xe.
- Tao mà biết sớm mày như vậy tao yêu mày lâu rồi Ngân, à Kem ak. Huhu.
- Xin người, người cho con 2 chữ bình yên.
Trên xe Phong Linh
Phong Linh vừa ngồi trên chiếc xe sang trọng của mình vừa nghĩ: “ Chẳng ai nghĩ được con Ngân là tiểu thư nhà giàu cả. Thật là k thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Từ nay phải cẩn trọng với nó mới được. Dù gì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Nó làm sao mà có thể so với Phong Linh này được. Cứ từ từ quan sát. Lần trước vụ bí thư lớp đã akay nó lắm rồi. Giờ thì Ngân ơi, cứ chờ xem nhé. Nhưng trước hết phải xem kịch đã rồi tính tiếp.”
..k e n h t r u y e n . p r o .. Ngân phóng xe vun vút trên đường cao tốc. Sau khi đưa Chi về, nó không về thẳng nhà mà lại đi đến một nơi khác.
“ Bảo, giờ này anh đang làm gì, anh có nhớ tới em k Bảo. À mà không, chắc giờ anh đang bên người ấy của anh nhỉ? Anh ác lắm, sao lại làm em đau khổ như thế này. Nếu ngày ấy, anh từ chối em luôn chắc giờ em hạnh phúc hơn nhiều. Bảo, anh đã từng nói là anh luôn ở bên em cơ mà. Ở bờ sông này, chính tại nơi đây anh đã bắt em k được lấy ai khác ngoài anh cơ mà. Sao giờ anh lại quay đi phũ phàng như vậy. Anh bảo em quên anh đi,anh yên tâm, em sẽ làm được. Anh ở nơi đó hạnh phúc nhé. Lần này là lần cuối cùng em nói yêu anh. Chúc anh hạnh phúc. Yêu anh và từ giờ em sẽ k yêu anh nữa. Tạm biệt anh”
Nó khóc, bên bờ sông kỉ niệm. Mưa rồi, lần nào nó khóc cũng có mưa. Hình như mưa cũng buồn cùng nó thì phải. Mưa là người bạn chung thuỷ của nó. Mưa lạnh, làm đóng băng lại những vết thương trong lòng nó, cuốn đi những giọt nước mắt . Mưa muốn nó kết thúc tất cả, bắt đầu lại. Nó cứ ngồi như vậy, để cho mưa mang đi nỗi buồn của nó. Nhờ có mưa, nó đã thoải mái hơn nhiều. Nó lên xe về nhà. Nó k biết rằng, cách nó nửa vòng Trái Đất, cũng có một người đang âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Nó về nhà, nó thấy mẹ nó đang ngủ ở sofa, chắc mẹ nó đợi nó. Từ khi bố nó mất 3 năm trước, một mình mẹ nó cáng đáng cả gia đình, cáng đáng cả công ty đang có nguy cơ rơi vào tay người khác. Anh Ken lúc đó đang du học ở nước ngoài, mẹ nó k cho về, mẹ nó k muốn anh Ken phải bước vào thương trường quá sớm. Còn nó, nó chả biết làm gì ngoài ở bên mẹ nó cả. Nó học nấu ăn, học võ, học đàn để cho mẹ nó vui. Duy chỉ học trên trường thì nó bê trễ.Thay vào đó, nó trốn mẹ học maketing. Năm nó 17 tuổi, mẹ nó đổ bệnh. Nó cùng anh Ken thay mẹ nó quản lí công ty. 2 đứa đều non nớt, nhưng k muốn mẹ mệt. 2 anh em nó cố gắng chứng tỏ mình. Nó vạch ra kế hoạch PR lâu dài cho công ti,nhưng bị mọi người phản đối vì nó quá nhỏ. Anh Ken tiếp quản công ti chưa lâu nên mọi người vẫn nghi ngờ khả năng. Cuối cùng, mẹ nó vẫn phải đứng ra bảo đảm bằng chức chủ tịch hội đồng quản trị. Vì mẹ, 2 anh em nó cố gắng hết sức mình. Và kết quả thì phải nói thành công trên cả thành công. Chúng nó đã giành được hợp đồng hợp tác lâu dài của công ti Du lich lớn nhất Hàn Quốc, cái hợp đồng mà bao nhiêu công ti đang muốn có mà k được. Mẹ nó hết sức hài lòng. Giờ có anh Ken phụ giúp, gánh nặng của mẹ đỡ đi nhiều. Mẹ có thời gian chăm sóc chúng nó nhiều hơn. Dù nói trên phương diện nào đi nữa, mẹ nó vẫn là phụ nữ tuyệt vời, là người mà 2 anh em nó vô cùng thương yêu và kính trọng. Giờ đây, nó nhìn mẹ nó mà thương vô cùng. Mẹ nó đã phải gồng mình vì nó, mặt mẹ hằn lên những vết nhăn nhỏ. Nó nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.
- Kem, sao con ướt thế này. Lại tắm mưa hả con? Con nhỏ này, lớn đầu mà cứ thích tắm mưa.
- Càng lớn con càng thích tắm mưa, nhỡ đâu bị cảm thì được ở nhà với mẹ. Thích quá còn gì?
- Cha bố cô, chỉ được cái nước nghịch ngợm thôi.
- Ơ, con đã bảo mẹ sinh nhầm giới tính cho con mà. Đáng lẽ con phải là con trai, anh Ken phải là con gái chứ. Hìhì.
- Này, em bảo ai phải làm con gái đấy. – Ken từ trên tầng đi xuống.
- Ơ, mẹ ơi con lên phòng đây. Chúc anh ngủ ngon nhé. – Nói xong nó chạy vụt lên tầng.
- Chưa xong đâu Kem, ở lại anh tính sổ đã. – Ken nắm lấy tay Kem
- Anh Ken ơi, em yêu anh Ken nhất nhà mà. Anh Ken cũng yêu em nhất nhà mà, tha cho em đi. Ken tốt bụng ơi!
- Tha là tha thế nào, anh Ken yêu mẹ nhất nhà, k yêu Kem đâu. Giờ thì Kem chết với anh nhé.
- Huhu, mẹ ơi, anh Ken bắt nạt con!
- Mẹ k biết đâu! - Mẹ nó cười nhìn 2 anh em nó.
- Đấy, sếp mẹ còn k nói gì, giờ thì sếp em để sếp anh xử nhé.
- Thôi, tiêu đời tôi ròi, rơi vào tay quỷ dữ ròi. K những xấu mà còn độc ác nữa. Huhu.
- Ai là quỷ dữ hả?
- Ai thì người ấy tự biết chứ. Hơ hơ…. ách xì. Anh Ken ơi, em bị cảm rùi. Hơ hơ ách xì.
- Tránh xa tui ra, mầm mống lây bệnh H1N1 chứ ít gì!
- Tránh thì tránh, hehe Ken ngốc. Thế mà cũng bị lừa. Pipi Ken ngốc nhé.
- Ê, Kem, đứng lại, anh mà bắt được thì chết với anh.
Sáng hôm sau.
- Ken ơi, đưa em đi học đi. Em ốm rồi.
- Lại lừa tui hả? Thui đi cô, tôi bận roài. Anh đi Kem nhé.
- Đứng lại coi. Ê, sao chuồn nhanh thế. Hic, em ốm thật mà. Biết thế hôm qua k trêu Ken nữa, hôm nay khổ thế này. Ốm mà vẫn phải đạp xe. Huhu – Ngân độc thoại.
Thế là Ngân nhà ta phải đạp một đoạn đến trường trong tình trạng vô cùng mệt mỏi do bị nhiễm lạnh tối hôm qua. Nhưng xui xẻo cho Ngân là k chỉ Ngân bị ốm, mà cả chiếc xe đạp của Ngân cũng bị ốm nữa. “ Huhu, sao đến mày cũng bị lây ốm là sao hả xe đạp?” – Ngân lẩm bẩm ( sao kì vậy ta, xe mà cũng bị lây ốm hả?)
- Trời ơi, ngốc quá, trên đời ngốc có một. Haha.
- Sao lại là cậu?
- Là tôi thì sao?
Người vừa nói đấy chính là anh chàng Minh Quân danh tiếng lẫy lừng.
- Cái xe đạp cà tàng đấy, vứt đi là vừa Kem ak!
- Cái tên đấy k dành cho cậu gọi! – Ngân lườm.
- Tôi cứ gọi thì sao?
- Cậu?
- Này, sao đang gọi tôi từ “bạn” lại chuyển sang “ cậu “ thế?
- Gọi bạn thì trang trọng quá, gọi là “ cậu” để tiện đường ****. Có gì nữa k?
- Haha, **** tôi ák? Chuyện này thú vị đây. Thế cô **** tôi những gì?
- Cậu không cần biết. Tránh ra cho tôi đi, muộn rồi.
- Cô đi với cái xe cà tàng này hả? Thưa cô, chỉ con 10p nữa là trường đóng cổng rồi đấy.
- Thì sao?
- Giờ cô dắt bộ thì cũng phải mất ít nhất 20p mới đến, nếu cô trèo cổng vào thì tôi e rằng bộ váy xinh đẹp này sẽ trở thành giẻ lau mất. Haha
Ngân rùng mình nghĩ đến cảnh mình trèo cổng vào, và cái váy bị rách, và nếu bị bắt thì……….. k dám nghĩ tới nữa. Mà hôm nay Ngân lại k mang theo ví, cũng chẳng mang điện thoại. Huhu, ông trời sao chơi ác vậy.
- Cậu đừng doạ tôi? – Ngân lấy lại bình tĩnh.
- Tôi doạ cô làm gì? Có 2 phương án. Một là cô cứ dắt xe đi, 2 là cô gửi xe, lên tôi chở đi học. Cô chọn đi.
- Cậu nghĩ tôi sợ cậu àk? Dù gì cậu cũng là hôn phu của tôi, có xe tại sao tôi k đi nhỉ? À mà thằng em yêu quái của cậu đâu rồi.
- Nó lấy xe đi chở người yêu đến trường rồi. Vì thế tôi mới phải đi xe đạp đây.
- Haha. Anh em tốt gớm nhỉ? Tôi gửi xe rồi, đi thôi.
- Bám chắc vào!
- Việc gì tôi phải bám vào cậu.
- Thế thì cô sẽ hối hận.
- Tôi mà…… A, cậu làm cái trò gì vậy?
Minh Quân đi mà k bảo trước, theo quán tính Ngân sẽ lao về phía trước, và theo bản năng nó sẽ ôm lấy Minh Quân. Quả đúng như Quân dự đoán, Ngân chúi vào lưng Quân và ôm lấy Quân. Tự nhiên Quân cảm thấy tim đập loạn xạ trong lồng ngực, kèm theo đó là cảm giác vui vui đến kì lạ. Ngay lập tức, Ngân buông tay ra. Mặt Ngân giờ nóng bừng.
- Cậu làm cái gì thế? Đi sao k bảo tôi?
- Tôi cảnh báo rồi mà cô có nghe đâu.
- Cậu… Ngân cứng họng
- Bám vào tôi, k cô ngã bây giờ.
Ngân đành bẽn lẽn bám vào eo Minh Quân, 2 đứa phóng như bay trên con đưòng rợp bóng cây.( Quá lãng mạn). Nhưng 2 đứa đâu ngờ rằng, khung cảnh ấy quá lãng mạn, làm cho bao người phải ghen tị, đặc biệt là những đứa ở trường Star. Dù gì cũng là hot boy hot girl của trường, đi cùng nhau trên 1 chiếc xe đạp như những người yêu nhau, nàng bẽn lẽn nép vào lưng chàng, tay bám vào chàng như một chỗ dựa, chàng vừa đạp xe vừa nở nụ cười ấm áp. Ai mà k tức chứ.