Old school Swatch Watches
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Lời Tỏ Tình Gửi Sai Địa Chỉ - Trang 5


Chương 9: Không Có Văn Hóa Phẩm Đồi Trụy
Rào rào rào…

Nhìn những hạt mưa lất phất ngoài mái hiên, Ngân khinh thường liếc sang bên cạnh.

“Đó! Quả nhiên có bão!”

Hải Anh hơi ngước lên nhìn bầu trời, trông có vẻ âm u, từng cơn gió thổi qua mang theo những hạt nước nhỏ xíu làm người ta cảm thấy man mát thật dễ chịu. Nhưng hắn, lại nhíu mày. Không nói không rằng xoay người lại mở cửa.

“Ê, đợi tôi với!” Ngân vội vàng bước theo hắn vào nhà. Cái tên này tại sao hoàn toàn không nói một câu nào hết.

Hắn im lặng mở cửa, im lặng nghe tiếng cách của ổ khóa, lại im lặng bước qua thềm cửa đi vào nhà. Im lặng cởi đôi giầy đang đi, gạt nó sang một bên rồi lại im lặng xỏ chân vào một đôi dép trong nhà. Ngân ngán ngẩm nhìn một loạt các động tác trong im lặng của hắn, buồn chán mà thở dài.

Đột nhiên, cái không gian im lặng của hắn bị phá vỡ bởi những tiếng “gâu gâu” mừng rỡ.

Bin dùng 3 chân sung sướng nhẩy tưng tưng ra ngoài cửa, cái lưỡi của nó thè ra ngoài vẻ hưng phấn lắm (hoặc cũng có thể đó là thói quen của loài chó), cái đuôi nó vẫy vẫy liên hồi. Căn nhà im tĩnh liền trở nên ồn ào lạ thường.

Hải Anh nhìn thấy chú chó cưng, liền khom người ngồi xổm xuống đất, tay vươn ra xoa xoa đầu con cún, khóe miệng hắn nhếch lên dịu dàng. “Tao đã về!”

Nhưng dĩ nhiên nụ cười của hắn Ngân không thể nhìn thấy, ai bảo cô đứng đằng sau lưng hắn chứ. Nhưng giọng nói kia cô có thể nghe được. Đột nhiên cô phát hiện, giọng nói của tủ lạnh cũng có chút độ ấm. Nếu không để ý đến kiểu diễn đạt ngắn gọn của hắn thì cũng có chút nam tính. Ánh mắt cô lơ đễnh sượt qua vai hắn, liền chạm ngay phải con mắt trong vắt của Bin. Hai tia nhìn gặp nhau giữa không trung dường như xoẹt ra ánh lửa, bất giác cô mỉm cười.

Bin thấy người quen, nên nó liền vượt qua người chủ nhân, chạy thẳng tới dụi dụi vào chân cô. Mà cô gái nào đó thì sung sướng ngồi xổm, dùng cả 2 tay chà đạp lên gương mặt của chú chó nhỏ đáng thương.

“Đừng ngửi nữa, hôm nay không có đồ ăn cho mày đâu!” Cô vừa cười vừa trêu ghẹo.

Còn hắn? Chỉ hơi nhíu mày rồi đứng thẳng người dậy, đi vào phòng trong.

Ngân vừa xoa đầu Bin vừa nhìn theo bóng dáng tên tủ lạnh, cô buồn bực hỏi nó. “Chủ nhân của mày đang nghĩ gì vậy? Hành động kì quặc!”

Đang nói xấu người ta thì đột nhiên trên đầu cô nặng nặng, trước mắt cô liền tối sầm. Ngân rên lên một tiếng. Không phải quả báo đến sớm vậy chứ.

“Lau!”

Cô chớp chớp mắt. Bàn tay quờ quạng trên đầu mình. Khăn lông? Cô kéo chiếc khăn lông trùm trên đầu xuống, ánh mắt chớp chớp nhìn kẻ nào đó. Chỉ thấy hắn lại xoay người đi vào căn phòng kia. Cô tự hỏi, cái tên này thích chính sách tiết kiệm của nhà nước, hay khả năng ngôn ngữ của hắn có vấn đề? Nói thêm vài từ sẽ chết sao?

Cầm lấy chiếc khăn tắm hắn đưa cho, cô bắt đầu lau mái tóc đã ướt sũng nước của mình. Chân không tự giác bắt đầu đi thám hiểm ngôi nhà của hắn.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà này, phòng khách nhà hắn khá rộng, nhưng bài trí đơn giản chỉ có một chiếc ghế sofa dài màu xám, cùng với một bàn nước màu đen tuyền, dưới sàn trải một tấm thảm màu nâu đất. Tuy không quá cầu kỳ nhưng thẩm mỹ cũng không tồi. Cả căn phòng khách hoàn toàn không có lấy một vật trang trí, không nếu đèn cũng được xem là vật trang trí thì ít nhất hắn ta có để 2 cây đèn đứng khá đẹp mắt. Chiếc tivi LED đặt trên một chiếc kệ lớn, trong kệ để rất nhiều đĩa dvd. Nhìn đống đĩa được xếp ngay ngắn, khóe môi của cô liền cong lên.

“Làm gì??” Một giọng nói rất lạnh nhạt vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.

Mà người nào đó đang ngồi xổm dưới sàn lại vẫn hăng say tìm tòi mà không buồn quay đầu lại, chỉ vứt lại một câu ngắn gọn.

“Tìm đồ!”

“Đồ?” Giọng nói lạnh nhạt lại một lần nữa vang lên.

Xoạch!

Một quyển sách bị ném qua vai, người đứng đằng sau liền né người sang một bên. Gương mặt hắn lạnh nhạt nhìn khung cảnh căn phòng ngủ của mình. Tủ quần áo bị mở tung các cánh, giá áo lộn xộn cái nọ bị ném xuống khỏi mắc, cái kia bị vứt lăn lóc trên sàn, chiếc giường vốn ngăn nắp ngay ngắn giờ chăn thành giẻ lau, mà chó cưng của hắn đang rất thích thú nằm lăn lộn trên đống quần áo bị vứt lung tung của hắn. Hải Anh khẽ cau mày, con mắt đảo một vòng toàn cục, tròng mắt tròn xoe lạnh lẽo dừng lại ở cái người đang chổng mông vào xã hội là hắn. Và cô ta còn đang tiếp tục lôi ngăn kéo cuối cùng của hắn ra.

Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Ngân buồn bực nhìn đống quần áo trước mặt. Cô đã tìm hết kệ đĩa dưới phòng khách, thậm chí tìm cả dưới tấm thảm, dưới gầm sofa hoàn toàn không thấy chút “ánh sáng tri thức” nào dành cho con trai cả. Cho nên cô quyết định mang Bin cùng đi thám hiểm những chỗ khác. Phòng tắm? Hắn đang dùng, dĩ nhiên không thể vào. Nếu vào lúc này, người được tiếp nhận “tri thức” chắc chắn là cô, không phải hắn. Nhưng mà đám “tri thức” đó cô đã được giáo dục quá nhiều năm nhờ các ông anh đến cả tắm rửa cũng mang cô đi cùng, cho nên… Rất cám ơn ý tốt của các vị, tại hạ không thể nhận, cũng không cần nhận. Tiếp theo là phòng ngủ. Phải rồi, phòng ngủ có thể được xem là thánh địa của con trai. Không sai không sai.

Nhưng mà, hiện tại cô rất muốn nói: Cô sai rồi, triệt để sai rồi! Phòng ngủ của hắn rất đơn điệu, cũng giống y như căn phòng khách của hắn. Căn phòng được sơn màu xanh biển lạnh nhạt, chẳng khác nào cá tính của chủ nhân căn phòng. Một chiếc giường đắt tiền màu đen tuyền, bộ ga giường màu nâu trầm có sọc ngang màu xám, mới nhìn thôi đã cảm thấy một không khí tưởng niệm. Mà cô lại nghĩ tới kẻ nào đó nằm trên đó, 2 tay đặt trên ngực, chân duỗi thẳng… Nặng nề nuốt nước bọt. Tang lễ Phùng Hưng chắc cũng chỉ làm được đến mức độ trang nghiêm này thôi. Nhưng dĩ nhiên, cô đến đây không phải kiểm nghiệm trình độ tang thương của hắn. Cô cần tìm là “tri thức”, tri thức rộng lớn của động vật giống đực. Tủ quần áo, chỉ toàn một đám quần áo sẫm màu: xám có, nâu có, đen có.. nhưng tuyệt không có màu nóng. Không có sách báo ở dưới góc tủ như anh hai hay cất. Lại không bỏ cuộc tìm dưới gầm giường. Anh cả trước đây thường vứt tạp chí dưới đó. Nhưng gầm giường của hắn chỉ có bụi. Không được cô tuyệt không bỏ cuộc. Dưới đệm. Phải rồi. Ba hay cất tiền riêng và ảnh phụ nữ dưới gối hoặc đệm nằm, chỗ này… cũng không có. Sự kiên nhẫn của cô bắt đầu chuyển hóa thành bực bội. Nhưng ý chí lại vẫn hừng hực giống như xe được đổ thêm dầu, nhất quyết phải lục tung cả nhà của hắn lên để tìm chứng cứ.

Ngăn thứ nhất, áo cộc tay. Ngăn thứ 2, áo phông mùa hè. Ngăn thứ 3, sơ mi ngắn tay. Ngăn thứ 4, áo mùa thu. Ngăn cuối cùng…

Hải Anh khoanh 2 tay trước ngực, đánh mắt nhìn người nào đó.

Ngân chớp chớp chớp đôi mắt to, nhìn thứ đang ở trước mặt mình. Cô nhón 2 ngón tay cầm cái vật thể hình tam giác giơ ngang tầm mắt, tò mò quan sát.

“Này!” Hắn vỗ nhẹ vào vai cô.

“Chuyện gì?” Vẫn không quay đầu lại, cô dùng 2 tay cầm 2 bên cạp quần, giơ nó lên trước mặt nghiên cứu.

“Nhìn gì?” Giọng hắn đã bắt đầu không có kiên nhẫn.

“Dĩ nhiên là nhìn quần sịp!” Giọng nói rất thản nhiên, bàn tay cũng bắt đầu xoay chiếc quần 360o để nghiên cứu và quan sát.

Cái thứ cô cầm trên tay có tên là quần sịp, tên khoa học là underware, tên lịch sự gọi là đồ lót. Dĩ nhiên ai không có đồ lót, dù là nam hay nữ, nếu không có đồ lót mới là kẻ bất bình thường. Hơn nữa nên nhớ cô sống với 4 người đàn ông, khi giặt đồ dĩ nhiên là giặt cùng 1 mớ. Nhìn thấy quần lót nam đối với cô là chuyện thường ngày như cuối tuần được phát phiếu bé ngoan. Bình thường. Rất bình thường! Nhưng mà, cái quần lót này.

“Cái này mặc được sao?” Cô dùng 2 ngón trỏ căng cạp quần ra, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn chiếc quần chỉ có một miếng hình tam giác nhỏ xíu, phần còn lại tựa như sợi dây chun.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy rất muốn đá đít con nhỏ đang ngồi dưới đất này ra ngoài. Nhưng mà hắn vẫn bất động, gương mặt không chút thay đổi, chỉ có hàm răng là cắn chặt đến mức muốn bật máu.

“Nhìn đủ?” Nếu dám nói không đủ, hắn thề..

Nhưng lúc này người nào đó đã chuyển từ “lý thuyết” sang “thực hành”. Ngân thích thú nhìn chiếc quần chữ T trong tay, cô nghịch ngợm kéo chiếc dây quần mỏng dính, lại nghịch ngợm dùng nó làm dây chun, móc qua 2 ngón tay làm thành ná bắn.

“Co giãn thật tốt!” Cô tán thưởng. Trong đầu lại đang tiếp tục tưởng tượng xem rốt cuộc tủ lạnh dùng vật này làm gì?

Đủ!

Tách!

“Ai!” Ngân đau đớn rên lên một tiếng, con mắt đã bắt đầu chảy ra nước mắt. Bàn tay bị chiếc quần bắn vào đỏ lựng như được đánh phấn. Cô tức giận xoay người lại, liền thấy một cái tủ lạnh đang… tản nhiệt.

“Đủ co giãn?” Hải Anh biết chắc chắn giọng của mình bị biến đổi. Nhưng hàm răng đang nghiến chặt của hắn không nghe lời tách ra, cho nên hắn chỉ có thể rít ra như vậy.

Há hốc! Đúng là miệng cô đang há hốc. Má ơi! Tủ lạnh nổi điên rồi. Chính xác, không phải là nổi giận, mà là nổi điên! Nổi điên thật rồi. Tuy sắc mặt không thay đổi, lông mày không nhúc nhích, nhưng mà con mắt kia rất giống bị hở bình gas, mà cái giọng nói rít gào kia chả khác nào đá đánh lửa. Không ổn!

Ngân vội vã lùi lại phía sau, nhưng rất nhanh cô liền đụng ngay vào tủ quần áo. Mà không biết đây có được xem như báo ứng hay không, mấy ngăn kéo bị cô kéo mở bây giờ không khác nào Như Lai thần chưởng làm cho cô đau tới không nói nên lời.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn cái kẻ mới rồi còn nghịch ngợm không biết trời cao đất dày, sau đó lại kinh ngạc há hốc miệng để nước dãi suýt chảy ướt đẫm sàn, sau đó chỉ 3 giây liền hoảng sợ giật lùi để cụm đầu vào tủ, bây giờ thì đang vừa rên rỉ vào ôm chặt lấy đầu. Hải Anh đột nhiên xoay người, bước ra khỏi phòng.

“Đi!” Đó là lời hắn vứt lại.

Ngân vừa xoa cái gáy đau buốt, nâng con mắt mọng nước lên nhìn theo cái bóng mờ mờ của ai đó. Hắn đúng là rất kỳ lạ. Đau thật đấy. Cô tức giận ngước mắt liếc nhìn cái cạnh tủ khốn nạn, miệng làu bàu lẩm bẩm nguyền rủa chất lượng của hàng nhập khẩu, con mắt lại lơ đễnh nhìn vào trong ngăn kéo cuối cùng. Đồ lót, đồ lót. Nhưng chỉ có duy nhất chiếc quần cô lôi ra là có cái kiểu “thiếu thốn tinh thần” như vậy, còn lại cái nào cũng trong rất đầy đủ. Đưa tay mân mê làn môi, con mắt tinh ranh mọi ngày nheo lại giống như đang suy nghĩ xa xôi, khóe môi của cô hơi cong lên một chút gian xảo.

Giữa lúc cảm xúc đang thăng hoa như vậy, giữa lúc tinh thần đang phơi phới như vậy, giữa lúc cô đang cười ti bỉ như vậy, giữa lúc suy nghĩ của cô đang miên man như sóng xô bờ kè Tô Lịch như vậy, thì một tiếng động rất không tình cảm làm mọi ý tưởng liền vụt tắt.

“Còn không đi?” Đứng dựa người vào cửa, hắn hơi nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực rất khệnh khạng nhìn ai đó.

“Đợi… A…” Còn chưa kịp để cô trả lời, cái tên tủ lạnh chết tiệt ấy đã túm chặt lấy cổ áo của cô mà lôi ngược cô đi.

“Khoan đã! Khoan đã! A tủ lạnh, bình tĩnh! Từ từ!” Mặc cho cô ra sức dãy dụa nhưng cái tên lạnh lùng ấy vẫn không dừng bước, bàn tay túm chặt cổ áo cô cũng không nới lỏng dù chỉ một giây. Sau n lần phản kháng thất bại, Ngân chỉ đành ngậm ngùi khoanh 2 tay trước ngực, để mặc cho tự nhiên. Trong lòng cô thầm nghĩ, không biết cái tủ lạnh này là hãng nào sản xuất, công xuất cao như vậy. Về nhà nhất định phải mua 1 chiếc. Hắn không dừng lại thì thôi, mặc hắn kéo đi, cô lại tiếp tục trí tưởng tượng của mình là được rồi.

Nhưng khi cô mới chỉ tưởng tượng đến cảnh cái hình tam giác ấy là mặt trước hay mặt sau thì đã thấy hắn dừng lại.

Hải Anh liếc mắt nhìn kẻ nào đó đang ngồi bệt dưới sàn, quần áo của cô vì bị hắn kéo lê mà trở nên nhàu nát, nhưng đôi mắt của người nào đó lại vẫn rất sáng sủa làm cho hắn thật nghi ngờ. Hắn lạnh nhạt, xoay tay nắm cửa, tiếp tục kéo cái bị này vào phòng.

Vừa bước vào trong phòng Ngân đã liền cảm thấy choáng ngợp. Sách, cả một bức tường toàn sách. Cô ngây ngốc đứng dậy, nhìn bức tường được dừng bằng 1 giá sách cao đến kịch trần làm miệng cô đóng không nổi. Căn phòng này của hắn một mặt là cửa sổ lớn bằng gỗ màu trắng, bên cửa sổ treo rèm sẫm màu, trong căn phòng cũng trang trí rất đơn giản, 1 mặt tường là giá sách gỗ bên trên dĩ nhiên là tràn đầy sách, bên cạnh đặt một chiếc bàn học màu nâu sẫm kiểu cách đơn giản nhưng hiện đại, trên đó đặt chiếc máy tính cùng với laptop của hắn, bên cạnh bàn là một chiếc đèn đứng bằng inox sáng đến soi được gương, ngoài ra trong phòng còn có 1 chiếc ghế sofa màu trắng nhỏ trông rất trang nhã, vật trang trí duy nhất trong phòng có thể coi là chiếc đồng hồ lật số treo tường. Căn phòng này đúng là phòng đọc sách không sai. Còn sách gì thì..

“Ngồi!” Ném một câu lạnh nhạt, hắn ngồi xuống bàn bắt đầu mở máy tính.

Nhìn cái không khí trang nghiêm đối diện, Ngân có cảm giác lên phòng hiệu trưởng cũng không cứng ngắc như thế này. Tuy là không cam lòng, muốn tìm tòi xem có “tài liệu” quí giá nào trong tường sách của hắn không, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sofa đợi hắn.

“Phải mất bao lâu?” Vừa ngồi chưa tới 10 giây yên tĩnh, cơ thể cô liền không chịu nổi.

Hắn hơi liếc mắt nhìn cô, miệng vẫn không buồn nhúc nhích.

Nhìn gương mặt vô cảm của cái tủ lạnh, Ngân chán nản thở dài. Cô phát hiện dạo này mình như có thêm khả năng ngoại cảm, có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Cô đang suy nghĩ có nên đưa ra lời sấm tận thế nào hay không?

Hắn nhìn cô thở dài, đầu lại hơi nghiêng một chút.

“Ý tôi là muốn tìm kiếm IP mất bao lâu?” Được rồi, hắn nghiêng đầu cô không hiểu. Mà cô im lặng chắc chắn hắn cũng không hiểu.

Hải Anh hơi nhướng mày, ra vẻ suy nghĩ. Sau đó rất nhanh hắn liền giơ ra 1 ngón tay.

“1 ngày?” Cô hoài nghi hỏi.

Hắn hơi lắc đầu.

“1 giờ?” Giọng nói của cô có hơi cứng ngắc. Nhanh như vậy? Còn nghĩ có khả năng sống thêm vài tiếng.

Hắn gật đầu. Lại nhìn vẻ mặt có chút biến sắc của cô. Lông mày hơi nhíu lại.

“Anh.. chặn được chứ?” Cô nghi hoặc hỏi.

Hắn nghiêm mặt, người hơi ngả về phía sau. Dáng vẻ giống như đang dương oai vậy. Mà Ngân lại hoàn toàn không có hứng thú với sự hiên ngang của tủ lạnh. Cô chỉ cần biết, cô còn có thể sống sót trước nanh vuốt của lão đại chủ biên hay không.

“Đại hiệp, à không anh đẹp trai, làm ơn!” Giơ ra gương mặt vô cùng nịnh nọt, giọng nói còn có vẻ hèn mọn cầu xin. Mặc dù trong lòng đang phỉ nhổ chính mình hàng nghìn lần, nhưng cúi đầu trước tủ lạnh còn đỡ hơn là trở thành “nhân tài” của tạp chí “buôn rau không cần vốn”.

Hải Anh nhếch mắt nhìn người nào đó, ánh mắt thẳng thắn lại lạnh nhạt đến không có cảm xúc, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Cho đến khi cô đã chảy n lít nước theo tuyến mồ hôi, thì đôi mắt như laze kia mới rời khỏi, hắn lúc này liền tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Ngân vội vàng hít thở không khí trong lành. Căn phòng này đã đủ yên tĩnh làm người ta sợ hãi, lại còn thêm 1 cái tủ lạnh tản nhiệt, đúng là nhà xác giữa lòng thành phố. Đáng sợ đáng sợ.

Ngay khi cô còn đang an ủi tinh thần mỏng manh dễ vỡ của bản thân, thì sự trang nghiêm của “nhà xác” liền bị phá vỡ, làm cho Ngân không thể không ngẩng đầu.

Những tiếng lách cách vang lên tựa như từng hồi trống, mà tốc độ lại càng lúc càng gấp gáp càng dồn dập làm cho cô phải kinh ngạc. Được rồi, cô thừa nhận hắn không phải con người. Làm thế nào hắn có thể lướt trên cái bàn phím giống như vận động viên chạy nước rút vậy chứ? Nghệ sĩ đàn dương cầm lướt phím chắc còn kém tốc độ của hắn.

Từng tiếng “lách cách” không hề giảm tốc độ, mà dường như mỗi ngày một gấp gáp, cũng không rõ là do tò mò, hay bởi vì những âm thanh tiết tấu nhanh làm cho người ta càng cảm thấy sốt ruột, bất giác trái tim trong lồng ngực của cô cũng vì những âm thanh này mà đập thật nhanh. Nhìn vào lưng màn hình máy tính, Ngân hoàn toàn không thể thấy gương mặt của người nào đó, lại càng không hiểu hắn đang làm cái gì. Cho nên, cô liền nhoài người ra khỏi ghế, tò mò nhìn xem vị bạn học này đang diễn tấu bản nhạc gì mà “bá đạo” như vậy.

Thịch -----

Ngân kinh ngạc mở lớn đôi mắt, cảm giác trong lồng ngực có gì đó vừa thắt lại.

Phía sau màn hình máy tính, không phải là gương mặt lãnh đạm mọi ngày, không phải một đôi mắt luôn vô cảm giương thẳng như tia laze. Lúc này tủ lạnh rất… khác.

Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào màn hình, không biết có phải là phản xạ ánh sáng từ màn hình chiếu vào hay không, nhưng đôi mắt lạnh nhạt của hắn dường như bừng sáng, đầy chuyên chú, đầy nhiệt tình. Cặp lông mày mọi khi thẳng đơ như dây đàn bị kéo căng, nay lại dãn ra làm chô trái tim cô như trùng xuống. Còn có, khóe môi mím hờ lạnh lẽo thường ngày, nay lại hơi giương lên. Ngân ngây ngẩn nhìn gương mặt hắn, hắn, hắn đang cười. Nụ cười có chút kiêu ngạo, có chút chuyên chú, lại có thêm rất nhiều biểu cảm. Tủ lạnh như vậy trông rất…

Éc!

Cô khó khăn nuốt nước bọt, mồ hôi lại chảy ra ròng ròng như tắm. Trở lại rồi! Trở lại rồi! Cặp mặt lạnh lẽo như inox sáng bóng kia trở lại rồi.

Hải Anh điềm tĩnh nhìn người nào đó. Gương mặt chuyên chú vừa rồi liền biến mất như chưa từng tồn tại. Hắn thờ ơ nhìn cô đang há hốc mồm vài giây, lại như không có gì hứng thú liền tắt máy tính.

“A! Anh làm gì?” Thấy hắn muốn đứng dậy khỏi ghế Ngân kinh ngạc kêu to. Trái tim vừa rồi còn nặng nề dồn dập liền nhẹ bẫng, vừa bình thản đập lại làm cô cảm thấy như thiếu hụt cái gì đó. Là do tác dụng của âm thanh sao?

Hắn thờ ơ liếc cô một cái, trong khi cô còn chưa biết nên há miệng ngậm miệng nói sao thì một bàn tay lạnh lẽo đã vươn ra.

AAaaaaa ----- Ngân trong lòng gào thét, nhìn bàn tay của ai đó vươn tới, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, trái tim vừa trở về giới hạn an toàn của cô lại lần nữa vượt rào.

“Dọn dẹp!” Đây là đáp án của hắn dành cho người nào đó.

Ngân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kẻ lạnh nhạt đứng ở đó. Lại chớp chớp mắt nhìn quang cảnh “hùng vĩ” đối diện. Đây một cái áo, kia một cái quần, bên này chăn gối đệm, bên kia sách vở lật tứ tung. Mà như sự chiến trường còn chưa đủ ác liệt, Bin còn đang rất thích ý lăn lộn quằn quại cho đống quần áo thêm nhàu nhĩ cùng… dính đầy lông chó.

“A!” Ngân ngán ngẩm nhìn quang cảnh đối diện. “Nhưng còn việc tôi nhờ anh?”

“Xong!” Hắn lạnh nhạt ném 1 câu, tiếp sau đó liền ngồi xuống chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng ngủ, chậm chạp không cử động.

“Xong? Cứ như vậy?” Ngân kinh ngạc nhìn hắn. Không phải lừa trẻ con chứ. Hắn nói 1 giờ, mà cô thấy hắn ngồi vào máy tính mới có 15 phút. Thật là thiếu đạo đức nghề nghiệp mà. Đúng là tệ nạn của xã hội chủ nghĩa, đúng là thái độ của nhân viên nhà nước, chỉ cần tới điểm danh còn cuối năm lương tháng vẫn không đổi. Tác phong thật đáng phê phán. Hèn gì anh cả của cô có chết cũng không chịu đi làm biên chế nhà nước mà mở công ty riêng. Quả là quan liêu làm hỏng 1 thế hệ.

Hắn lạnh nhạt điểm nhẹ đầu. Ánh mắt lại nhìn 1 vòng căn phòng hỗn loạn.

“Anh nói 1 giờ!” Ngân rất hùng hồn chống hông nhìn hắn. Tư thế oai phong lẫm liệt như bà trưởng phòng chuẩn bị nghỉ hưu.

Hắn im lặng nhìn cô, rồi lại nhìn Bin đang chơi đùa vui vẻ trong đống quần áo liền vẫy vẫy tay. Thấy được động tác của hắn, chú chó con liền hưng phấn thở phì phì cố gắng đứng lên, dùng 3 chân lành lặn của mình hướng hắn chạy tới.

Nhìn 1 người, 1 chó đang vui vẻ chơi đùa trước mặt, Ngân rất muốn đạp cho cả 2 một cú bất tỉnh nhân sự, nhưng mà… Có vẻ hơi “ăn cháo đá bát” thì phải. Ít nhất cũng nên chọn phương pháp ít bạo lực, ít đau đớn, ít nguy hiểm tính mạng, nhẹ nhàng sống không bằng chết mới được chứ. Nghĩ tới đây cô liền ngồi xổm xuống đất, nhặt chiếc quần chữ “T” bị vứt chỏng trơ ở đó lên bắt đầu “dọn dẹp”.

Sau 5 phút thực sự tĩnh lặng, chỉ tiếng chó thở hồng hộc, tiếng nước miếng nhơm nhớp rơi xuống sàn, và một ít tiếng móng chân đạp sàn, cuối cùng cũng có tiếng động của người xuất hiện.

“Làm gì?”

Ngân buồn bực nhắm mắt. Đại gia anh không thấy sao? Nhưng đến khi nói ra miệng lại thành. “Dọn dẹp!”

Hắn nhìn quang cảnh xung quanh. So với trước khi bắt tay vào việc, hiện tại có vẻ “khá” hơn nhiều. Nghĩ tới đây chân mày trái của hắn liền hơi nhướng lên, con mắt lạnh lẽo bắn về phía cô ánh sáng X.

Bị ánh sáng xuyên thẳng, đâm thủng không lung tung của hắn làm cho toát mồ hôi lạnh. Ngân miễn cưỡng tươi cười, bất đắc dĩ nói lên cảm tưởng của mình.

“Tìm kiếm một chút dọn lại là được chứ gì?” Giọng nói còn rất có khí thế. Thua người không thua khí thế, câu này là anh cả dạy. Cho nên dù có bị dọa chết cũng phải đứng hiên ngang để nước tiểu có thể thuận lợi chảy xuống đất.

“Tìm?” Hắn lại càng nhíu mày, tay vẫn xoa xoa đầu Bin.

“Văn hóa phẩm đồi trụy!” Nói rồi liền xoay người tiếp tục trong ngăn kéo tam giác đen của hắn tìm tòi xem có huyền cơ gì hay không? Không phải phim trên truyền hình nói tam giác vàng là điểm nóng sao, còn cái ngăn kéo toàn tam giác đen này của hắn thật đáng nghi.

Lần này, cô quay lưng với hắn nên hoàn toàn không biết, hắn thế nhưng nhíu mày rất chặt.

“Văn hóa phẩm đồi trụy?” Hắn mơ hồ lặp lại.

Có tiến bộ! Ngân hứng thú xoay người, con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Hắn nói 5 từ. Bình thường không phải 2 thì chỉ có 3 từ, tiết kiệm đến mức hà tiện.

“Anh có không?” Rất chân chó tiến lại ngồi bên cạnh Bin, nụ cười giống như mê hoặc đối với hắn liếc mắt đưa tình.

Hắn nhướng mày. Thật sự nhướng mày. Không phải cái kiểu nhúc nhích 1mm mà là nhướng mày rất cao.

“Không.”

Ngân bĩu môi xì 1 tiếng khinh bỉ. Không tin nổi miệng lưỡi của hắn.

“Không hiểu!”

“Hả?” Có phải hắn vừa nói không? Cô dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Văn hóa phẩm đồi trụy. Không hiểu!” Hắn lặp lại.

Ầm!

Mưa sao? Đúng chiều nay rõ ràng có mưa mà. Nhưng mà mưa mùa hè đâu có kéo dài nổi. Lấy đâu ra sấm sét bây giờ? Rõ ràng cô vừa thấy một tia sét chói lòa trước mắt mà. Nhìn lầm sao? Chứng tỏ rõ ràng cô nghe lầm rồi.

Ngân cẩn thận quan sát người nào đó đang ngồi trên ghế, ánh mắt có chút kinh sợ. “Cô giáo Thảo?” Cô cẩn trọng hỏi.

Hắn có vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liền đưa ra một đáp án. “Không dạy lớp tôi!”

Phụt!

Máu! Quả nhiên phun ra máu rồi. Cô tức giận muốn đập đầu vào tường nhìn kẻ nào đó. “Trời ạ, tác phẩm nổi tiếng như vậy mà anh cũng không biết?”

“Nổi tiếng?” Hắn còn thành thật hỏi.

“Dĩ nhiên. Được đánh giá là chuyện cổ tích gối đầu giường dành cho lứa tuổi mới ‘nhớn’, không nam sinh nào không biết, không nam sinh nào không thuộc. Liên tục 3 năm liền đứng top 1 chuyện cổ thời đại do những nhà phê bình dày dạn kinh nghiệm, những phần tử nghiệp dư và vô giáo dục bình chọn. Vậy mà anh không biết?” Ngân vừa thao thao bất tuyệt, con mắt long lanh cảm khái, giọng nói vô cùng hùng hồn cùng có trọng lượng. Đến câu cuối cùng lại không nể nang mà chấp vấn ai đó có phần gay gắt.

Hải Anh trầm ngâm 1 lúc như cố nghiền ngẫm lời nói của cô, sau đó hơi gật gù có vẻ đã thấu hiểu. Lại giương cặp mắt lạnh nhạt thờ ơ dọa người. “Hiểu rõ nhỉ?”

“Dĩ nhiên!” Ngân vênh mặt lên đắc ý. Hiểu rõ là lẽ đương nhiên, làm sao cô có thể không cảm nhận được “giá trị nhân văn” sâu sắc tựa hố đen xã hội của tác phẩm này chứ. Nhất là khi cô còn bị niệm tới trên dưới 30 lần. Còn nhớ khi ấy anh ba mới học lớp 10 liền lén lút đọc, sau đó vô tình bị anh cả bắt được liền tịch thu để cùng đọc với anh hai. Nhưng đúng là “hồng nhan bạc mệnh”, 2 ông anh đẹp trai sáng ngời của cô còn chưa kịp “cảm thụ” hết nhân sinh quan của tác phẩm, thì bị ông bô cảnh sát nhà cô đánh hơi được, liền không hề cho đường sống sót, lập biên bản xử phạt tại chỗ, lập tức xung công, một mình thưởng thức. Lúc ấy nhìn 3 ông anh ngậm ngùi thương cảm, cô cũng không khỏi cảm thán trong lòng. Chỉ có thể vỗ vai họ mà khuyên bảo: “Ai bảo các anh chọn đúng dịp cuối năm đói kém mà hoạt động!”. Nghe tới đây, anh ba của cô liền ôm mặt khóc nức nở, dù nước mắt chảy ra có mùi bạc hà nhưng cũng xem như có tình cảm sâu đậm đi. Sau đó ông anh còn không ngừng lải nhải tưởng niệm cho “hồng nhan” kia, nào là có bao nhiêu tốt, bao nhiêu đẹp, bao nhiêu giá trị nghệ thuật, lại có bao nhiêu địa vị trong bảng xếp hạng văn chương của nam sinh bình chọn. Bản cáo phó ấy dài dằng dặc và được lặp đi lặp lại cho tới khi, cô cắn răng cam chịu, hậm hực uất hận, tủi hờn, nén chặt đau thương mà giả trang thành cô bé ngoan ngoãn dễ thương mắt long lanh ngấn lệ vì làm hỏng quyển sách của anh trai. Sau khi dối trên lừa dưới, lừa đảo chiếm đoạt tài sản thành công liền đem “cô giáo Thảo” 2 tay dâng hiến cho anh ba. Đến lúc ấy cô mới thoát khỏi bài điếu văn hàng ngày kia. Mới nghĩ tới đây cô lại cảm thấy mình thật vĩ đại.

Hải Anh nhíu mày. Hắn biết chắc chắn là hắn đang nhíu mày. Bởi vì những bó cơ thường ngày không hoạt động nên hiện tại hoạt động lại càng có vẻ khó khăn. Nhưng mà nhìn cô hắn không hiểu.

“E hèm. Không biết không sao cả. Được rồi. Không hiểu văn học đương đại trong nước, ít nhất hiểu biết chút ít văn học nước ngoài chứ?” Cô ho nhẹ, khóe miệng cố gắng tươi cười.

Hắn nghiêm túc nhìn cô không nói, cũng không hề có phản ứng khác thường như đang đợi chờ cô hỏi.

“Hentai?” Cô chớp chớp đôi mắt, khóe mắt cong cong híp lại tạo thành những chân chim có vẻ gian tà.

Hắn im lặng, con mắt lạnh nhạt hơi dao động. Sau đó, nghiêm túc ngẩng đầu, nghiêm túc giơ lên 1 ngón trỏ như đã thấu hiểu. Sau đó…

Sau đó?

Ngân kinh ngạc trợn lớn mắt.

Phịch!

Cô nheo mắt lại vì cái âm lượng quá lớn vừa phát ra, vì tiếp xúc quá gần với vật thể đáng sợ kia, nên khi nó nặng nề rơi xuống tạo ra gió “thoảng” ngang tai liền làm cho tóc mái của cô bị hất ngược, tròng mắt muốn xoay theo chiều kim đồng hồ, mà tai thì ù ù tựa như vịt nghe sấm.

Nhưng đây chưa phải sự khủng hoảng trầm trọng nhất, kinh hãi hơn là người nào đó còn thực sự nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế, bắt đầu lật quyển “Bách khoa toàn thư” một cách rất chăm chú.

“Xin hỏi, anh đang làm gì vậy?” Cô vừa nuốt nước bọt vừa ước lượng “giá trị” của quyển sách. Nếu đem cân, không biết nặng bao nhiêu. Ngay lúc này cô không khỏi cảm thán, tri thức đúng là vô biên, giống như giáo sư nói, kiến thức là con dao 2 lưỡi có thể giết người bất cứ lúc nào. Lại liếc mắt nhìn quyển sách với “bề dày” lịch sử bên cạnh. Không cần gáy sách đâu, chỉ cần dùng nó gõ đầu đã đủ đè bẹp não bộ của bạn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng rồi. Đột nhiên cô cảm thấy từng trang giấy bị hắn roẹt roẹt dở ra kia, không khác nào tiếng mài dao trong đêm tối.

“Tra từ!” Lại quay lại với bản tính vốn có. Ngắn gọn xúc tích.

Ngân há hốc miệng nhìn người nào đó còn thật thà tra đi khênh quyển bách hoa toàn thư to đến dọa người kia ra thị uy. Muốn tìm hentai trong biển học vô biên kia ấy hả? Có sao? Cô bắt đầu thấy tò mò.

Sau n phút truy tìm, cuối cùng bàn tay dày dặn lạnh nhạt của hắn liền gáp sách lại, lại tạo ra một tiếng “phịch” rất chói tai.

“Không thấy!”

Ngân thở phào nhẹ nhõm. Thấy mới lạ. Cô chán nản lắc đầu. Đây là trường hợp gì? Hắn không biết tác phẩm văn học Việt Nam, văn học nước ngoài cũng không hiểu phải tra từ điển. Đây thật sự là lần đầu tiên cô mới thấy được một sinh vật kỳ bí đến thế. Lại liếc nhìn quyển sách to bìa cứng sáng bóng dày đến cả decimet kia. Cô từng suy nghĩ anh ba nhà cô là người bất thường, không ngờ trên đời còn có…

Thịch… Thịch… Thịch….

Ngân ngây dại tại chỗ, mắt cũng không dám chớp nhìn khung cảnh trước mặt. Nhân lúc cô không để ý mọi chuyện, cái tên tủ lạnh ấy đang chơi đùa với Bin, gương mặt kề sát vào nhau mà chú chó lại rất thân thiết liếm liếm hắn, còn hắn.. Hắn như thế nhưng lại cười. Không phải nụ cười chuyên chú kiêu ngạo khi ngồi sau máy tính, mà thực sự là… cười. Đôi môi luôn mím chặt khó chịu của hắn bây giờ hé ra cong cong như mặt trăng, để lộ ra hàm răng trắng đều của hắn. Nhưng quan trọng không phải cái kiểu khoe răng Close up, hay “mức độ trắng sáng của răng bạn là bao nhiêu?” như quảng cáo, mà gương mặt cười của hắn… Nói sao đây?

Ngân bất giác đặt tay lên ngực trái, cảm giác rất rõ có gì đó rung động bên dưới lớp quần áo. Nó rung mạnh thật mạnh, tựa như có người đang ở trong khung xương của cô gõ chuông, làm cho lồng ngực cô rung lên từng hồi. Máu trong người như bị chiếc bơm hút cạn đẩy lên não làm tăng áp suất trên đại não của cô, toàn thân cô giống như bị đun trong lò lửa.

“Aizzzz!” Cô kinh ngạc nghe thấy tiếng thở dài từ chính miệng mình phát ra, con mắt vẫn không thể rời khỏi hình ảnh đối diện.

Hình như, cô tìm được văn hóa phẩm đồi trụy rồi!

( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )Chương 10: Bóng Đá Giao Hữu Hay Chiến Tranh Cổ Động
Văn hóa phẩm đồi trụy quả nhiên là độc dược đối với những tâm hồn non nớt thuần khiết. Đến bây giờ, cuối cùng thì Ngân đã hiểu vì sao nó được liệt vào diện cấm. Thật sự rất hại thần kinh. Rất ám ảnh.

Ngán ngẩm thở dài lần thứ n, Ngân vẫn không thể hiểu nổi cảm xúc chán chường mà mình đang có là gì. Chỉ biết trong đầu cô luôn luôn vẩn vơ hình ảnh “đồi trụy” kia. Nụ cười của hắn quả thật rất…

“Này!”

“Ai!” Ngân buồn bực xoa xoa cái trán vừa bị cốc. Cô hậm hực nhìn sang đứa phá đám cảnh đẹp trong đầu cô một cái.

“Mày không thể nhẹ tay chút sao?” Ngân nhăn nhó hỏi.

“Nhẹ tay thì gọi được mày chắc?” Thu nhướng mày, con mắt lá dăm xinh đẹp nheo lại như đang cảnh báo.

“Cũng không cần phải gõ lõm đầu người ta!” Ngân vừa xoa xoa cái đầu rất uất hận nói.

Còn đang thương xót cho bộ não vừa bị trấn động của mình, thì đột nhiên có một gương mặt vô cùng xinh đẹp được phóng đại với kích thước chuẩn full HD.

“Dạo này mày rất hay phân tâm!” Thu nheo đôi mắt xinh đẹp lại, con ngươi tròn xoe chăm chú đánh giá người đối diện, tròng mắt đen lập lòe một vài tia lửa.

“Đâu có!” Ngân liền xoay mặt nhìn ra hướng khác. Đôi mắt được kéo full HD rất đáng sợ.

“Còn chối! Từ sáng đến giờ mày thở dài bao nhiêu lần rồi?” Mặc kệ kẻ nào đó trốn tránh, Thu vẫn rất thoải mái nhoài người, ôm lấy cổ kẻ nào đó dụ dỗ. Gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa.

“Mặt mày mới nổi 3 cái mụn!” Con mắt mở 1 nửa, tròng mắt lờ đờ như con bệnh, giọng nói thản nhiên như đang nói chuyện bầu trời có màu xanh. Mĩ nhân kế? Phải có thực lực.

2 giây.. 3 giây.. 5 giây..

Không hò hét, không hoảng loạn, không sợ hãi. Thu im lặng thu tay, im lặng mỏ túi xách, im lặng cầm gương soi kỹ gương mặt của mình. Sau khi kiểm tra thật kĩ từng lỗ chân long mới đau khổ phát hiện, đúng là có nổi mụn.

“Tại mày cứ thở dài, làm ô nhiễm không khí đấy!” Thu trừng mắt giận dỗi nói.

Ngân chỉ biết há hốc mồm. Giận cá chém thớt! Đây đích thị là giận cá chém thớt. Làm sao lại có cái lý do “có lý” đến trình độ này chứ?

Thu hờn dỗi xoa xoa gò má, vẫn chăm chú nhìn vào gương vừa nói. “Nhìn rõ không? Lát lại còn ngồi ở sân vận động nữa!”

“Sân vận động?” Ngân nghi ngờ hỏi.

“Bóng đá giao hữu! Đừng bảo mày quên!” Thu đặt chiếc gương xuống, nghiêm túc nhìn con bạn thân. Kỳ quái!

“Bóng đá giao hữu?” Làm sao mà quên được, vì đâu có nhớ.

“Khoa báo chí với khoa IT?” Thu nhướng nhướng mày, nghi ngờ càng lúc càng nhiều.

“A!” Ngân lập tức đứn vụt dậy, gương mặt ngây ngốc vài giây rồi liền kéo tay con bạn thân, vội vã hướng sân vận động mà đi.

Sân bóng đại học A, một trưa hè oi ả nhưng lại không vắng vẻ như mọi ngày. Trên băng ghế dài khán giả, tuy không thể nói là chật ních người nhưng cũng có thể xem là đông đúc. Tiếng ve sầu rầu rĩ mọi ngày bị lấn áp bởi không khí sôi sục của đám sinh viên báo trí tuyên truyền. Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, cũng có lẽ do một đám phóng viên thừa năng lượng, cũng có lẽ to mồm vốn là bản chất của báo giới, cho nên khi trận đấu còn chưa bắt đầu thì đám người cổ vũ của khoa báo chí đã muốn lấy thịt đè người rồi.

“Đúng là một đám nhiều lời!” Nhìn khung cảnh hoành tráng trước mặt, Thu khinh thường nhếch khóe môi anh đào nhả ra một câu như vậy, rồi rất thờ ơ cầm lấy cốc cà phê đá mới mua hớp một ngụm.

Còn Nguyễn Thu Ngân của chúng ta thì đang nheo mắt lại, khẽ chậc lưỡi vẻ đồng tình. Ánh mắt lại không ngừng nhìn ngang ngó dọc.

Thấy vậy, Thu liền nhíu mày. “Mày tìm ai? Hắn ở bên kia mà!”

“Đâu?” Ngân liền nhìn theo tầm tay của Thu, nhưng đập vào mắt cô chỉ là 1 đám con trai lố nhố đang đứng giãn gân cốt. “Làm gì có?”

“Không phải đứng ngay giữa mặc áo số 9 đó sao?” Thu hơi nhoài người về phía trước, giọng nói khẳng định. Lẽ nào kính áp tròng của cô có vấn đề?

Ngân cũng hơi nheo mắt lại, nhìn xuyên qua lớp nắng, tìm kiếm con số 9 mà người nào vừa miêu tả. “Ai nói tao tìm hắn?”

“Mày không tìm hắn thì tìm ai?” Thu ngờ vực nhìn con bạn thân.

Không có phản ứng! Nó hoàn toàn không có phản ứng. Thu kinh ngạc nhìn con nhỏ bạn thân đang ngay đơ ra tại chỗ không dám phản bác một lời. Thật sự quá kì lạ!

“Mày nghĩ đội nào sẽ thắng?!” Đánh trống lảng!

Thu thản nhiên đong đưa đôi chân trắng muốt, khóe môi cong lên quyến rũ. “Thắng thua chưa biết, nhưng nguyên khí thế đã chênh lệch rất lớn rồi!”

Ngân chớp chớp mắt, liếc sang nhìn con bạn thân, lại đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Một đám con trai đang hùng hùng hổ hổ gõ trống khua chiêng. Éc. Nói chiêng có vẻ hơi quá, nên nói là nắp vung hình tròn. Thậm chí cổ động viên khoa báo chí còn nhiệt tình đến độ cởi trần khoe bo đì để câu kéo thêm tình cảm của khán giả, đồng thời để tạo xì căng đan nhằm đánh bóng tên tuổi. Làm cho Ngân chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm. Đây là một hành động câu view rất trắng trợn và phi đạo đức. Sau một lượt đánh giá tổng thể nhóm cổ động viên khoa báo chí, bây giờ chúng ta đến với nhóm cổ động viên khoa IT. Vâng, như các bạn đã thấy.. Ế! Ngân chớp chớp đôi mắt, lại chớp chớp thêm lần nữa. Cô có nhìn nhầm không?

“Đúng là đám người khoa công nghệ!” Thu vừa tao nhã uống café lạnh, vừa thản nhiên buông một câu xanh rì như cỏ sau mưa.

“Ý gì?” Nghiêng đầu sang học hỏi.

“Mày không biết trong cái trường này danh tiếng khoa công nghệ nằm ở đâu à?” Thu thờ ơ hớp thêm 1 ngụm café.

“Không hiểu!” Rất ngoan ngoãn thừa nhận khuyết điểm.

Thu thở dài, con mắt lá dăm thờ ơ mở 1 nửa thể hiện rõ cô đang khinh thường người đối diện vô cùng. “Ai trong đại học A không biết khoa công nghệ tập trung toàn những bộ não khủng hoảng và bất bình thường!”

“Cái này.. có thể hiểu!” Ngân gật gù, trong đầu liền hiện ra gương mặt của ai đó. Quả thật bất bình thường. Nhưng khi cười thì…

“Mà mày có biết cái đám bất thường ấy có thể làm cái gì không?” Thu tỏ ra nguy hiểm hỏi.

“Làm gì?” Ngân rất hợp tác tò mò hỏi.

“Thì đúng rồi! Ai mà biết họ làm ra cái gì!” Thu rất quyết đoán trả lời, thuận tay ném luôn chiếc ly giấy vào thùng rác.

Khinh bỉ! Rất đáng khinh bỉ! Ngân phỉ nhổ thẳng vào gương mặt mĩ miều trước mặt. Quả nhiên sinh viên hệ xã hội đều là lũ trẻ trâu được tiêm chất kích thích. Cái kiểu lấy ngôn ngữ làm vũ khí, lấy ý tưởng gây án mạng kiểu này chỉ có thể là dân xã hội.

“Mày không thuộc hệ xã hội chắc?” Thu làm sao không đọc hiểu được cái nội tâm đầy giá trị nhân văn của con nhóc chơi với cô từ nhỏ, hơn nữa, người ta vẫn nói vật họp theo loài, không phải sao?

Cười. Cười rất khó coi. Hệ xã hội quả nhiên là hệ xã hội. Xã hội hiểm ác là đây. Bây giờ cô đột nhiên hối hận, tại sao mình lại thiên về các môn xã hội chứ. Nếu theo tự nhiên biết đâu chừng. Lại xoay người nhìn sang khán đài đối diện, một đám người khoa tự nhiên đang rất thong thả. Đúng chính xác là thong thả.

Trái ngược với sự náo nhiệt bên hệ xã hội, hệ tự nhiên có vẻ rất điềm đạm. Không có tiếng reo hò cổ vũ, không có trống chiêng nồi niêu xoong chảo, không có băng rôn cổ động, càng không hồ hởi phấn khởi. Một đám người khoa công nghệ thông tin đang ngồi thoải mái dưới mái vòm, mỗi người cầm trên tay một chiếc laptop, không thì cũng là tablet. Làm cho một đám người bên khoa xã hội phải nheo mắt nhướng mày, một chiến sĩ quả cảm của khoa xã hội cũng không chịu thua kém rút ngay con điện thoại 2 sim 1 sóng của mình để chạy đua công nghệ. Hậu quả mà chiến sĩ quả cảm ấy nhận được có một kết cục rất giống với anh Phan Đình Giót, chỉ khác “đôi chút” về nguyên nhân và hoàn cảnh. Nhưng mức độ thương tật thì cũng không khả quan hơn là mấy. Trong khi cuộc thảm sát đang diễn ra, thì trên khán đài cao có 2 người rất tâm trạng.

“Mày nghĩ chúng ta còn cơ hội không?” Thu thở dài buồn bã.

“Xuống đến nơi thì cũng tàn cuộc!” Ngân nuối tiếc nhìn một đám người đang dẫm đạp “anh hùng” bên dưới thèm thuồng.

Hai cô gái đồng cảm nhìn nhau, rồi cùng tiếc hận thở dài. Biết vậy ngồi phía dưới cùng cổ động viên, không phải được đánh hôi rồi sao?

Giữa không khí sôi sục của hệ xã hội, cùng với một anh hùng bán thân bất toại, đối nghịch là không khí nhà giàu đi nghỉ mát tay không thoát iphone của đám người khoa công nghệ, cộng thêm không khí trang nghiêm bên khán đài danh dự của các thầy cô, giữa một nồi lẩu thập cẩm đủ hương vị ấy, thì đám cầu thủ đang xếp hàng dưới sân thật tự kỷ.

Ngân nhíu mày, vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai, lại móc móc lỗ mũi. Con mắt đen láy mọi ngày bây giờ trở nên mờ đục đầy khinh bỉ nhìn một đám con trai con gái khoa báo chí đang hò hét khản cả giọng, tay vung nồi xoong đập mạnh đến móp cả vành. Tuổi trẻ. Đúng là tuổi trẻ!

“Mày đúng là không có tí tinh thần dân tộc nào ráo!” Thu khinh bỉ triệt để người ngồi cạnh, cô nhích người ngồi xa nó thêm vài chục cm để hy vọng xa vời kiếm được chút an toàn.

Ngân vừa gẩy gẩy ngón út, vừa lạnh nhạt thừa nhận. “Mày mà cũng kêu gọi tinh thần dân tộc cơ à? Mọi ngày tranh mối ghê lắm mà! Không từ thủ đoạn, bất chấp hành vi, vứt bỏ liêm sỉ để trà đạp người khác mà tôn vinh bản thân. Hôm nay lại giở giọng ‘tinh thần dân tộc’ mà không cắn vào lưỡi à?”

“Dù sao cũng là kẻ thù chung. Nợ nước thù nhà không thể thiếu!” Mĩ nữ mặt xinh đẹp rất khẳng khái vỗ ngực tuyên thệ.

Nghe xong lời lẽ sắc son này, Ngân liền gật gù gật gù. “Quả nhiên gương mặt xinh đẹp thì cũng phải trát phấn dày hơn người thường!”

“Mày… mày…” Người đẹp bị vấp phải búa rìu dư luận. Đả kích. Rất đả kích!

Huýt!!

“A! Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!” Ngó lơ, ngó lơ. Cô không nhìn thấy gì hết. Con quỉ dạ xoa bên cạnh, cô tuyệt đối không thấy.

Thu hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh xắn vẫn tràn ngập tức giận nhưng cũng chỉ có thể ngồi ngay ngắn theo dõi trận đấu.

“A!”

“Lại gì nữa?” Thu bực bội quát con bạn thân, cũng không quên vươn đôi tay trắng nõn nà của mình đập bốp vào cái mặt đang ngây ngốc kia.

“Ai ui!” Bị trả thù, chắc chắn là nó cố tình trả thù. Ngân vừa suýt xoa hộp sọ trái bị sát phạt, vừa lo lắng không biết não trái của cô có bị ảnh hưởng không. Làm ơn đi, khuynh hướng phân tích cùng khả năng lập luận của cô đều tập trung ở đây mà.

“Tội nghiệp. Có cần giúp đỡ không?” Gương mặt đồng cảm, ngữ điệu đồng cảm, hành vi?

Rất nhanh não trái của Ngân liền phân tích tình hình, gửi sang não phải chỉnh sửa thành 1 chuỗi hình ảnh trong tương lai, sau đó lại được chuyển ngay lại cho não trái để chuyển hóa thành tư duy hành động. Lùi người lại 1 bước, không nhanh không chậm vừa kịp thời thoát khỏi móng tay nhọn của hoa khôi hệ xã hội.

Ngân vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. May mắn may mắn. Não trái của cô hoạt động bình thường. Đó thấy không, mặc dù là người có não phải phát triển hơn nhưng não trái cũng rất cần thiết. Nếu không làm sao đối phó được với người đẹp trước mặt.

Thu trừng mắt nhìn kẻ nào đó. Đôi môi xinh xắn mím chặt làm cho gương mặt vốn xinh đẹp lại có thêm một chút bướng bỉnh đáng yêu. Cô bé lặng lẽ thu vuốt lại, kéo cao khóe miệng xinh đẹp của mình để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Đang yên đang lành gào toáng lên làm gì?”

Ngân lặng lẽ chảy mồ hôi. “Không có gì!” Nói ra không phải sẽ bị mày hành chết sao?

Thu ngờ vực xoa xoa cằm, con mắt lá dăm nheo lại thật gian xảo, tròng mắt có một chút ánh sáng gian tà mà ít người có thể nhìn thấy. Khóe miệng cong lên vừa có chút xấu xa, lại có chút tự đắc.

Trước dáng vẻ cao thâm khó dò của hoa khôi, Ngân chỉ biết nuốt nước bọt.

Nhưng trái ngược hẳn với dự cảm của người nào đó, người đẹp lại rất thản nhiên quay mặt đi nhìn trận đấu. Nhưng đôi mắt lá dăm xinh xắn kia lại chứa ý cười rất xấu xa.

Dưới khán đài, đội cổ động của khoa báo chí giống như bò tót được tiêm thuốc kích thích, hăng máu gào thét còn hơn cả bị chọc tiết, làm cho không khí ngày càng sôi sục. Một đám con trai cởi trần hồ hởi phấn khởi, vừa gào thét, không.. phải gọi là gầm rú, vừa nhếch mắt cười khẩy không khí “high”–tech phía đối diện. Thậm chí còn có người nhiệt huyết sôi trào, liền hướng phía đối diện giơ ngón giữa.

“Tinh thần đồng đội!” Thu vừa chống cằm vừa thờ ơ nói.

Ngân hơi nhíu mày, nhìn bóng người hơi gầy gầy bên dưới sân bóng. Thật sự rất muốn thò tay gãi gãi não bộ đang ngứa râm ran của mình. Cái tủ lạnh lề mề lại thờ ơ ấy thế nào lại có thể đá bóng? Chẳng nhẽ khoa công nghệ hết con trai rồi sao?

“Mày nói đúng. Báo chí thắng chắc rồi!” Cô có thể khẳng định.

“Còn phải nói sao? Nhưng một đám khoa IT hôm nay hơi kì lạ!” Thu xoa xoa cằm, con mắt xinh đẹp hơi nheo lại tựa như một chiếc lá sắc bén.

“Có gì kì lạ?” Ngân ngước nhìn khán đài đối diện. Đâu có. Rất bình thường mà. Vẫn những kẻ tay không rời được công nghệ như mọi ngày.

Thu tiếp tục xoa xoa cằm, gương mặt nghiên cứu nghiền ngẫm. “Hiền lành quá đáng!”

Ngân khó hiểu gãi gãi đầu. Hôm nay đúng là một ngày kì lạ. Đột nhiên xảy ra rất nhiều việc mà cô hoàn toàn không hiểu, làm Ngân tự hỏi có phải mình bắt đầu ngu đi hay không? Tại sao mọi chuyện lại trở nên “cao siêu” với cô như vậy?

“Cái đám mọt sách ấy có thể hung dữ sao?” Có chuyện thần kỳ vậy sao?

Thu hơi nheo đôi mắt, gương mặt nghiêm túc nhìn con bạn thân. “Ngoài cái tên phóng viên cùi bắp của tuần san trường ra mày còn biết cái gì nữa hả?”

Rỉ máu! Trái tim cô đang rỉ máu. Ngân cảm thấy mình vừa bị trích một nhát trong ngực, tổn thương tâm hồn bé bỏng của cô nghiêm trọng.

Trong khi Ngân còn đang thương xót cho bản thân mình thì tình hình dưới khán đài càng ngày càng sôi sục. Cổ động viên khoa báo chí có dấu hiệu quá khích, cầu thủ khoa báo chí nhiệt huyết sôi trào. Ngay lúc một gã tiên phong mang số 11 chuyền một đường dài cho cầu thủ mang áo số 9 để vượt qua hàng trung vệ, tiếp cận gần hơn tới khung thành làm cho đám cổ động viên gần như phát cuồng trên khán đài thì đột nhiên một tiếng động rít nhức óc vang lên, thu hút mọi sự chú ý của mọi người.

Cho tới khi một đám người kịp hiểu ra chuyện gì, thì một chiếc loa đã xuất hiện bên khán đài khoa công nghệ, và hơn nữa còn đang bắt đầu phát một bài hát rất hào hùng khí thế. Sân vận động đột nhiên trở nên im lặng. Cầu thủ tiền vệ đang dê bóng mải nhìn mà quên cả tấn công. Cổ động viên khoa báo chí quên đánh trống khua chiêng, mấy tên cởi trần quên tạo scandal, đám con gái ngoác mồm nhưng quên phát âm. Tất cả tạo ra một khán đài cổ động viên chưa bao giờ kì quái hơn thế.

“Không phải chứ?” Ngân không tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Một đám người khoa công nghệ thản nhiên nhìn màn hình laptop, chân vừa đong đưa, tay vừa gõ liên hồi, có vẻ rất thong dong tự tại, mà 2 cái loa thùng không hiểu xuất hiện từ lúc nào đang đảm đương công cuộc cổ động rất nhiệt tình. Nó đã chuyển từ bài hát tiến lên sang bài đạp chết kẻ thù, hơn nữa không chỉ có tiếng trống làm rung động lòng người, mà còn có nhạc nền nghe vô cùng vui nhộn. Mà cái không khí vui nhộn ấy, hoàn toàn chẳng phù hợp với đám cổ động viên đang ngồi rất thong thả tao nhã kia chút nào.

“Haha quả nhiên là khoa IT!” Thu thích thú cười khanh khách, con mắt lá dăm xinh đẹp liếc nhìn một đám học viên khoa công nghệ, lại đưa mắt nhìn những kẻ đang đứng hình ở dưới, Thu chỉ có thể thương xót lắc đầu.

“Tại sao tao có cảm giác như boom nguyên tử đấu với boom 3 càng thế nhỉ?” Đây là cảm nhận của Nguyễn Thu Ngân.

Thu lặng lẽ gật đầu. Quả thật là chiến tranh du kích gặp vũ khí sinh học. Giống như một đám chân đất mắt toét đấu với tàu vũ trụ. Điểm này làm cho cô cảm thấy mình như bị lùi lại vài triệu năm tiến hóa. Đột nhiên rất muốn thở dài.

Trong khi đó, đám cổ động viên khoa báo chí đang đầu bốc hỏa, miệng bất bình, tinh thần hừng hực như lò rèn sắt, mà một đám nhởn nhơ không coi ai ra gì đối diện chính là thanh sắt mà họ muốn rèn nhất. Trận đấu trên sân như thế nào chẳng còn ai quan tâm, chỉ biết không khí trên khán đài đang ngùn ngụt sát khí, tinh thần chiến đấu của một đám cổ động viên đang ở chế độ max.

Và thế là chiến tranh du kích được thăng một cấp lên chiến tranh chính trị. Đám cổ động viên “nhiệt tình” của khoa báo chí, đã chuyển từ khẩu hiệu “Chơi hết mình, đá nhiệt tình” sang “Tiêu diệt công nghệ, diệt sạch IT”. Một đám cầu thủ còn đang ngơ ngác dưới sân chưa động chân, mà đám cổ động viên trên khán đài đã bắt đầu động thủ. Mục đích ban đầu của thể thao giao hữu, sau 1 màn khẩu hiệu máu lửa của khoa báo chí, liền bị biến chất như bị tiêm chất kích thích. Cầu thủ trên sân không tranh cướp bóng, mà các cổ động viên đã tranh cướp nhiệt tình.

Khoa báo chí đề ra khẩu hiệu mới, khoa công nghệ cũng không hề thua kém liền bật bài hát “bé lên ba” để phục vụ quần chúng. Mà dĩ nhiên hướng của cái loa chính là khán đài cổ động viên khoa báo chí.

Khoa báo chí phỉ nhổ khoa công nghệ không có thực lực chỉ có thể dựa vào mấy cái loa ghẻ. Khoa công nghệ vừa ngồi gõ bàn phím vừa chỉnh âm lượng loa át tiếng người, nhạc nền lại còn là “anh No.1”. Rất khinh người!

Khoa báo chí vừa ấm ức, vừa gân cổ lên gào thét muốn át lại tiếng loa. Khoa công nghệ liền cho mọi người thưởng thức ca nhạc thiếu niên nhi đồng. Bài hát hôm nay chính là “một con vịt”.

Khoa báo chí tức giận giơ ngón giữa, khoa công nghệ liền bật dân ca “em đi chùa hương” trong đó cái câu “em còn bé lắm mấy anh ơi” đặc biệt bị rít lên như chọc tiết làm một đám thính giả suýt thành người khuyết tật.

Khoa báo chí tức đến nổi lửa, mặt đỏ phừng phừng, cảm giác nhân phẩm cùng giá trị đều bị trà đạp thậm tệ. Có người còn quá khích đến độ lập tức sé áo không kiêng nể ai vẽ một ngón giữa to tướng làm cờ khởi nghĩa.

Đúng lúc lá cờ thêu à không, vẽ bàn tay mang biểu tượng mà cả thế giới đều biết nghĩa là gì đấy giương cao, thì cũng là lúc khoa IT bị tung lưới. Trọng tài huýt 1 tiếng còi vang dội công nhận bàn thắng, cũng thành công thu hút sự chú ý của mọi khán giả.

Tấm bảng điện tử nhanh chóng nhảy 1 số, cả sân vận động trở nên im phăng phắc trong 5 giây, chỉ còn lại mỗi bài hát nhí nhảnh, hồn nhiên trong sáng, với giọng hát của một mầm non nào đó đang vang lên rất hồ hởi phấn khởi: “Nó kêu rằng quác quác quác, quạc quạc quạc…”

Sau 5 giây, cả sân vận động như vờ òa vì tiếng gầm rú sung sướng của đám cổ động viên khoa báo chí. Có người đắc ý nhảy cẫng, có người tranh thủ quay sang mĩ nhân bên cạnh sờ mó để “chia sẻ” tình cảm, cái tên đang cầm cờ thì phất lấy phất để đến quên cả quốc kỳ như thế nào, mấy tên cởi trần thì gầm gừ để khoe khoang bo đỳ với mấy người gầy còm trắng trẻo đối diện. Nói chung là mỗi người đều có một cách để phỉ nhổ phía đối diện.

Trái ngược với không khí sôi nổi trên khán đài, bên dưới sân cỏ một đám cầu thủ đang lau mồ hôi.

Tiền vệ A nói với trung vệ B: “Cuối cùng họ cũng để ý đến chúng ta rồi sao?”

Trung vệ B đồng cảm trả lời: “Còn tưởng quên luôn đang đi cổ vũ rồi chứ!”

Cùng một cảm nhận, trên khán đài 2 cô gái đang thoải mái vắt chân chống cằm.

“Tao đột nhiên cảm thấy đám cầu thủ thật đáng thương!” Ngân nghiêm túc nói.

“Chuẩn! Nếu là tao thà ngồi nhà còn hơn tới đây để tiêu xài sức lực lại còn bị làm bệ phóng để rồi bị người ghẻ lạnh!” Thu gõ gõ ngón tay vào má, đôi mắt lá dăm mở một nửa.

“Đúng là lòng người nguội lạnh!” Đáng thương! Đáng thương!

Thu đồng cảm thở dài gật gù.

Tình huống dưới khán đài càng ngày càng nóng bỏng, đám người khoa báo chí được thể liền vênh mặt, hất cằm, ánh mắt trào phúng, ngôn ngữ châm chọc đâm thẳng vào tim đối thủ.

Có cổ động viên nói: “Đã nói rồi đám người kia chỉ là một lũ yếu sinh lý.”

Lại có người nói: “Một đám mọt sách có thể làm gì?”

Lại có người nói: “Chỉ biết bám vào công nghệ, rời tay khỏi máy tính xem, các người có thể làm được gì?”

Lại có người nói…

Lại có người nói…

Nói chung là cả đám phóng viên tương lai, cũng là những sinh viên được mệnh danh lắm mồm nhất trong cái đại học A này đồng loạt nói, cho nên sân vận động liền trở thành cái chợ cóc gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảnh quan môi trường.

Ngân vừa nheo mắt, vừa méo mồm, tay ngoáy ngoáy lỗ tai, gương mặt giống như đưa đám nhìn cái mớ hỗn loạn bên dưới.

“Mày đã bắt đầu hối hận chưa?” Thu ngồi bên cạnh đang bịt chặt 2 lỗ tai, rất chân thành nhìn con bạn thân.

Nhìn đám người bên dưới, Ngân ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn một đám trai trẻ khoa báo chí, cô chỉ có thể ngậm ngùi nuốt nước mắt.

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1852
.