Thế rồi cả hai cứ ngồi nói chuyện 1 lúc lâu thật lâu phải tầm 1 tiếng chứ chả ít. Hắn cứ ngồi than vãn rằng nó đi thì hắn buồn lắm. Tối ko có người để ôm thấy thật là chống trải làm sao. Nóa nghe thấy thế thì chợt bật cười vì cái tính trẻ con của ông ck. Tưởng ổng nhớ mình vì cái j hóa ra sau khi nghe đk lí do thì cảm thấy thất vọng tràn trề. Sau đó nó vội cúp máy bảo hắn đi ngủ đi vì mình có chút việc bận. Nó cùng quản lí Jun đi ra đến công ty chuẩn bị 1 số chiến lược quan trọng để lật đổ tập đoàn lớn “ crystal”. Tất nhiên ko chỉ riêng công ty nó mà còn phải nhờ vào cả tập đoàn “ HX” tập đoàn của mama nuôi nó. Bà Victoria 1 doanh nhân thành đạt với tập đoàn thời trang lớn nhất nước Nhật và rất có sức ảnh hưởng lớn với nước ngoài. Nhờ vả bà thật là 1 quyết định đúng đắn không hề sai lầm. Mới sang chưa nghỉ ngời được nhìu mà nó đã phải làm việc cật lực rồi. Trên đường đi nó lại ngắm nhìn những cây hoa anh đào thuần túy tinh khiết, đẹp và trong sáng mà lại nhớ về những kỉ niệm của mình ở đây. Bất chợt nó mỉm cười 1 cái. Những kỉ niệm cứ kéo về ào ạt không có điểm dừng. Nó cứ mỉm cười hoài suốt dọc đường đi làm quản lí Jun ko khỏi tò mò nhưng cũng ko nên tiếng hỏi vì ko muons xen vào chuyện riêng của người khác. Cuối cùng cũng đến công ty. Nó bước ra mọi người đã đứng chờ nó sẵn ở cửa. Ai cũng cúi rạp đầu chào nó. Nó khẽ nhăn mặt 1 cái rồi cũng mỉm cwofi chào mọi người:
- Chào tất cả mội người!
-Chào giám đốc_ Tất cả cùng lên tiếng.
-Mọi người ko cần phải như vậy đâu. Tôi không thích sự chào đón như thế này đâu_ Nó cwoif nhẹ rồi nói.
-Được rồi thưa giám đốc_ Tất cả lại đồng thanh.
Nó không nói j chỉ mỉm cười rồi bước vào. Tất cả cũng bước theo sau. Ai cũng quý mến vị giám đốc trẻ tuổi tài 3 này của mình bởi 1 lẽ: tuy còn rất trẻ nhưng cô nhok này đã làm nên rất nhiều kì tích giúp công ty vươn lên phát triển mạnh mẽ hơn.
-Tôi trở về đây vì chút rắc rối của công ty chắc mọi người đều biết cả chứ?_ Nó hỏi sau khi đã ngồi lên chiếc ghế của tổng giám đốc.
-Vâng. Chúng tôi đều biết_ Một người nói.
-Tốt. Vậy bây giờ chúng ta sẽ bàn kế hoạch tác chiến với tập đoàn “ crystal”_ Nó nhấn mạnh chữ “ crystal”
Thế là mọi người ngòi vào bàn bạc nghiêm túc. Một lúc sau nó cười thỏa mãn với ý kiến của tất cả mọi người. Ai cũng vui vẻ nhìn nó. Dù có giúp được j hay ko thì mọi người vẫn phải đóng góp ý kiến của mình theo lối “ tự do dân chủ”. Sau đó nó về nhà tắm rửa và cùng mọi người đi ăn tối tại 1 nhà hàng nổi tiếng mnag cái tên “ black roses”. Một nhà hàng với chủ đạo là 2 màu trắng và đen. Tuy nhìn vào trông thật trống trải lạnh leõ nhưng đây lại là 1 nhà hàng rất được mọi người ưa thích. Bởi bề ngoài rộng lớn, đẹp đẽ và snag trọng thì người phục vụ còn tận tình chu đáo luôn đặt “ khách hàng lên trên đầu làm người ta cảm thấy ưa thíc. Chủ yếu các hoa ở trong nhà hàng này đều là hoa hồng đen đúng với cái tên của nó. Bọn nó bước vào trong đến 1 cái phòng rộng lớn đã được quản lí Jun đặt trước. Tất cả mọi người quay quần quanh chiếc bàn dài có bàn xoay tròn ở giữa. Buông mấy câu bong đùa, hoi thăm rồi ai nấy đều chúi mũi vào ăn. Nó cũng ăn rất nhiều. Vì lâu lắm rồi nó mới được ăn cùng các đồng nghiệp thế này thì rất chi là thoải mái. Ăn xong nó thanh toán rồi cùng mọi người lật đật kéo nhau về đi ngủ để lấy sức ngày mai chiến đấu bảo vệ công ty.
Chuong 19
Kế hoạch tác chiến đã được bày ra trước mắt và giờ chỉ chờ để tiến hành. Hôm nay nó cùng quản lí Kim Jun trực tiếp đến gặp bà Hoàng thanh vân- chủ tịch tập đoàn Crystal. Một số vấn đề cần được giải quyết rõ ràng. Có như vậy mới tác chiến được. Theo lời của bà victo thì tập đoàn của bà đang có kế hoạch hợp tác với công ty crystal để làm 1 dự án lơn nhất về thời trang và đá quý. Cuối cùng cũng đến được tập đoàn của công ty này. Nó cười nửa miệng. Chà! Cũng hoành tráng đấy chứ. Vì sao lại đi nuốt 1 công ty nhỏ bé như công ty của nó nhỉ? Phải chăng vì lời đề nghị của cô con gái cưng Linh Đan. Hừ nếu thế thì thật là ko chấp nhận được. Thật ko công bằng. Nhờ vào sức lực của cha mẹ. Ha. Được thôi nếu cô đã muốn “ chơi bẩn” thì sally này cũng ko giữ kẽ làm j. Nó bước vào trong công ty đi thẳng đến chỗ nhân viên gần đó nhất.
-Xin lỗi. Có thể cho tôi hỏi phòng của bà chủ tịch ở tầng số bao nhiêu ddwwocj ko ah?_ Khuyến mãi them nụ cười chết người.
-Ah. Oh. Cô cứ đi thẳng lên tầng thứ 12 sẽ nhìn thấy thư kí của chủ tịch._ Anh chàng này ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước nụ cười mê hồn đó của nó.
-Thanks you_ Nó nói rồi quay đi.
-Ko. Ko có j_ Anh chàng vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp.
Nó lên thang máy đi thẳng đến tang số 12. Dừng bước trước bàn cô thư kí nó nhỏ giọng nói:
-Xin chào! Tôi muốn gặp bà chủ tịch.
-Cô có hẹn trước với bà chủ tịch ko ah?_ Cô thư kí hỏi.
-Ko
-Vậy thì xin lỗi bà chủ tịch rất bận ko có hẹn thì ko thể gặp được_ Nói xong cô ta lại cúi xuống ghi chép tiếp.
-Cô cứ bảo có người tên Sally muốn gặp_ Nó kiên nhẫn.
-Được. Vậy cô chờ chút._ Thư kí đứng lên gõ cửa phòng bà cgur tịch.
-Vào đi_ Bên trong vang lên tiếng của 1 người phụ nữ có vẻ đã đứng tuổi.
-Thưa chủ tịch. Có cô Sally xin gặp ah!_ Cô ta cúi đầu cung kính.
-Sally?
-Dạ. Vâng._ Cô ta gật đầu.
-Đc. Mời cô ta vào._ Bà nói miệng nở một nụ cười giả nhân giả nghĩa “ Cuối cùng cô cũng đến. haha”
Cô thư kí bước ra ngoài cúi đầu cẩn thận mời nó vô. Nó cũng mỉm cười ddapstrar cái gật đầu rồi bước vô. Vừ nhìn thấy bà chủ tịch nó đã lên tiếng:
-Xin chào!
-…………._ Bà ta từ từ xoay ghế quay người lại_ Chào.
-…………………….._ Nó ko nói j. Bà ta cũng ko nói j cả hai người đưng người ngồi cứ gườm gườm nhìn nhau. Một lúc sau nó lên tiếng:
-Bà có thấy mình quá bất lịch sự ko? Khách đến mà cũng ko mời ngồi ah?
-Oh. Vậy sao? Tôi nghĩ đối với những người nhỏ tuổi hơn mình thì ko cần có phép lịch sự._ Bà t nhếch mép.
-Chà. Bây giờ tôi mới biết đến cái nghịch lí đó đấy. Bà đã ko lịch sự thì tôi cũng chả cần giữ kẻ đâu nhỉ? Đối với người vô học thưc thì minh cũng ko cần có học thức làm j. Đúng ko quản lí Kim?_ Nó vừa nói vừa ngồi xống cái ghế salong ở gàn đó.
-Vâng thưa cô_ Quản lí Kim gật đầu.
-Mày……_ Bà ta tức giận nghiến răng trèo trẹo. Lần đầu tiên giám có người nói năng với bà ta như thế. Lại còn là con nhãi vắt mũi chưa sạch nữa chứ.
-Ấy. N ổi giận là nhanh già lắm đấy. Àh. Mà wen. Bà cũng đã già rồi lên cần j giữ nhan sắc nữa nhỉ? Haha_ Nó thấy châm chọc bà ta quả là 1 niềm vui lớn.
-Mày…. Hừ. Ko đùa với nhãi ranh nữa. Cô có việc j cần nói với tôi. Có thì nói mau công việc của tôi bận rộn ko rảnh để ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với cô_ Bà ta nhẫn nhịn.
-Vậy sao? Tek thì tôi cũng vào vấn đề chính luôn. Tại sao bà lại muốn nuốt cái công ty bé nhỏ của tôi?_ Nó nhìn thẳng vào mắt bà ta.
-Vì sao ư? Haha. Cô phải biết rõ chứ._ bà ta cwoif lớn sau đó trừng mắt nhìn nó.
-Chà! Đúng là mẹ nào con đấy. Thâm hiểm độc ác y chang nhau. Nói chuyện với những loài rắn độc như bà tôi cảm thấy mình ko đủ trình. Vì thế……. tạm biệt. Nhưng bà đừng nghĩ rằng tôi sợ bà mà đi khỏi đây nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày ko xa._ Nó đứng lên bước về phía cánh cửa và “ rầm” cánh cửa được đóng lại theo 1 cách thô bạo.
“ Con ranh mày cứ chờ đấy! Mày sẽ chết dưới tay tao. Lúc đấy thì đừng mong được tao tha thứ nhé”. Bà ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm. Mặt hầm hầm sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Cô thư kí vì vậy mà sợ hãi ko dám vào gặp bà ta rằng sắp có cuộc hẹn lớn. Sợ bà ta nổi điên lên thì cô chỉ còn nước thôi việc. Nhưng ko nhắc có khi lại còn chết sớm hơn. Thế là sau một hồi suy đi tính lại. Cô ta cũng quyết định nhắc nhở bà ta.
-Thưa chủ tịch! 10’ nữa có 1 cuộc gặp mặt lớn với đối tác là công ty HX ạh._ Khép nép, run rẩy bước vaò báo cáo.
-Được rồi._ Bà ta nói_ Cô ra ngoài đi.
-Vâng_ Cúi đầu lễ phép bước ra.
Thế là ba ta dẹp chuyện đó sag 1 ben để đi gặp đối tác. Dù j vẫn phải làm ăn trước rồi ms tính kế sau. Công ty bé nhỏ đó sẽ dễ dàng thu phục được thôi. Cầm theo sấp tài liệu bà ta bước ra ngoài. Và nhà hàng " black róe chính là đêểm đến li tưởng của các nhà đầu tư. Đến nơi bà ta nhanh chóng bước vào. Ngồi chờ thêm 5' thì đối tác đến. Hnay, bà victo còn dẫn theo 1 cô gái trẻ ăn mặc rất đẹp, phong cách của giới trẻ ko thể nhầm lẫn vào đâu. Bà ta nhìn cô gái này rất wen nhưng chưa nhìn rõ mặt nên ko thể biết được cô ta là ai. Vâng khỏi dự đoán đó chính là cô nag sally của chúng ta.
- Chào bà!_ Nó nhí nhảnh cí đầu ra vẻ êễ phép.
- Tại sao? mày lại ở đây_ Bà ta mặt cắt ko còn hột máu.
- Ấy vô duyên. Sao chỉ tay vào mặt tôi thế. Có duyên thì gặp lại thôi_ Nó cười toe trả lời.
- Hừ. Chào bà_ Bà ta thay đổi 180 độ quay sang chào bà vic to.
- Vâng chào bà._ Bà victo cũng đáp lễ.
- Mời bà ngồi._ Bà ta chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
- Thôi khỏi. Tôi đến đây chỉ vì muốn nói cho bà biết rằng. Tôi sẽ ko đầu tư vào dự án tơời trang và đá quý sắp tới của bà nữa._ Bà victo từ chối và giáng thẳng vào đầu bà ta 1 câu nói.
- Lí do. Bà có thể cho tôi biết lí do ko?_ Bà ta cố gắng bình tĩnh để hỏi.
-Lí do là...............
================================================
Cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua đã ủng hộ tg. Yêu mọi người nhiều.
Chương 20
Kế hoạch tác chiến đã được hoàn thành giờ chỉ còn chờ thời cơ để thực hiện .Sắp tới đây tập đoàn to lớn “crystal” sẽ sụp đổ hoàn toàn .Một tập đoàn với nhiều năm kinh nghiệm và bôn ba trên thương trường ko ngờ sẽ sớm tan nát trong tay 1 con nhóc mới bước sang tuổi 18 được mấy tuần .Và vũ khí bí mật của con nhóc chính là “ pháp luật”. Hôm nay,nó cùng quản lý Kim Jun đến thương lượng với tập đoàn “crystal” .Nếu bà ta không ddowngf ý thu hồi lại cái tin “sát nhập các công ty nhỏ có tiềm năng “vào tập đoàn của bà ta thì nó bất đắc dĩ phải ra tay.Ngối trên xe mà đầu óc nó cứ nghĩ mông lung đi tận nơi nảo nơi nào .Nó đã cố tình diện 1 bộ quần áo hết sức là teen và ngầu .Cái quần thì rách te tua + cái áo ba lỗ tinh nghịch và cái áo ghi-lê bằng bò lửng .Hờ hờ.Nó sẽ cho bà ta thấy thế nào là sức mạnh của giới trẻ…Cuối cùng cũng đến nơi ,nó cùng quản lý Jun bước xuống .
-Won! Cũng to đấy chứ ,quả là thiên hạ không thổi phồng lên tí nào _Dù đã sống ở đây mấy năm nhưng nó không hề máy may chú ý đến mấy cái tập đoàn to lớn này ngoại trừ “ HX” của mẹ nuôi nó – bà Victo
-Bây giờ cô mới biết là quá muộn màng .Hãy về xem lại cái tầm hiểu biết hạn hẹp của cô đi_tên Jun ra vẻ ta đây hếch hếch cái mặt lên trời.
-Vậy ah? Thế thì trước đấy tôi phải xem xét lại xem có nên giữ anh lại làm việc cho tôi nữa không đây_ nó tỏ vẻ bất cần tay xoắn xoắn mấy cái ngọn tóc xõa trước ngực .
-Ấy ,ấy, đại tiểu thư ak! Cô rộng lượng bao dung đừng nên chấp vặt những kẻ tiểu nhân như tôi_tên Jun nhõng nhẽo chạy theo nó cầm tay lay lay năn nỉ
-Chấp vặt?_ nó dừng bước quay mặt sang hỏi
-Chết ,chết tôi nhỡ mồm_ vữa nói hắn vừa lấy tay vả vả vào mồm
-Ha ha_nó phì cười _ tạm tha cho anh_rồi bước tiếp
Tên này biết điều nên cũng nhanh chân chạy theo .Vào đến bên trong nó không cần hỏi han ai đi thẳng đến cầu thang máy bấm số 11. Nó biết rằng phòng chủ tịch tập đoàn sẽ nằm ở vị trí cao nhất vì của nó và mẹ nuôi cũng thế mà
Đoán không sai lên đến tầng cuối cùng nó thấy 1 cái bàn với cô “ thư ký chủ tịch “ đang ngồi chình ình ở đó. Nó huýt tay Kim Jun. tên này hiểu ý đi đến bên cô thư ký cười giả lả :
-Chào em!
-Vâng.chào anh! _ cô thư ký mắt chớp chớp mồm đốp đốp nhìn tên Jun. J chứ tên này cũng thuộc vào “hạng trai đẹp” nhưng mỗi tội hắn sinh ra để lựa chọn cái giới tính thứ 3.Vì thế hắn “miễn dịch” với đàn bà và con gái.
-Anh muốn gặp chủ tịch của em_ hắn chống 2 tay xuống bàn mặt cúi sát cô thư ký làm cô ta đỏ mặt cúi đầu e thẹn mãi mới thốt ra 1 câu:
-Anh có hẹn trước không ak?
-Ko_ Hắn ta trả lời thẳng thắn
-Rất tiếc…………_ cô ta chưa kịp nói hết câu thì ….
-Chụt.Tiếp anh nhé_ hắn ta đã nhanh chóng kiss một cái lên má cô ta.
Cô ta ngỡ ngàng ,bàng hoàng và sung sướng . J chứ được 1 người đẹp trai lai tây -ấy lộn, hàn quốc chính gốc 100% như anh đây hôn quả là 1 niềm vui lớn với gái già như cô ta. Vì vậy cô ta gật đầu cái rụp kèm thao từ “vâng” và nhanh chóng đi vào thong báo. Cô ta vừa đi khuất thì lập tức nó ôm bụng cười nắc nẻ . Còn tên Jun cũng đang ôm bụng nhung không phải để cười mà đang làm đọng tác nôn ọe. J chứ ,cứ diễn kịch kiểu này thì hắn có nước chết sớm . Nó thấy thế đi lại vỗ vỗ lưng hắn và nói :
-Anh quả là cao thủ trong giới lừa tình.haha
Ngay lập tức anh ta lấy lại phong độ vuốt vuốt tóc hất mặt nói :
- Tôi biết mà
-Hừ. Đồ tự sướng,đồ 2 phai,xăng pha nhớt- dầu pha cháo, bê đê, đàn bà,…….mà cứ tỏ ra mình manly lắm không bằng_ nó lẩm bẩm **** rủa.
-Này! Cô nói gì đó_ hắn nghe thấy nó lẩm bẩm thì hỏi ngay
-Tôi có nói j đâu_ nó làm bộ mặt tỉnh bơ vô(số) tội
-Rõ rang tôi….._ chưa nói hết câu thì cánh cửa mở ra cùng với gái già là cô thư ký với nụ cười tươi tắn luôn trực sẵn trên môi.
-Chủ tịch mời 2 người vào ah! Cô ta cung kính .Nó lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc ,lạnh lung mà những người trên thương trường cần phải có. Đi thẳng đến phòng chủ tịch nó không 1 chút lo sợ và ngần ngại.Kim Jun cũng nhanh chóng bước theo nó. Ngay lúc đi cqua cô thư ký thì cô ta lại nhanh tay chặn hắn lại giọng nhỏ nhẹ,e thẹn,cúi đầu hỏi:
-Cuối tuần anh có rảnh ko em mời anh đi xem phim.
-Xin lỗi . nhưng thú thực tôi không có hứng thú với gái già_ Xong tháo tay cô tar a lạnh lung bước đi.Nụ cười trên môi gái già chợt tắt ngấm thay vào đó là 1 khuôn mặt tái mét, u ám đến đáng thương.
Về phần nó không cần gõ cửa ,xông thẳng vào luôn bên trong .Nó biết thế này là mất lịch sự nhưng đối vs những người như bà ta thì phép lịch sự tối thiểu ko cần có. Nó nhếch mép đứng lại trước bàn chủ tịch giơ tay:
-Xin chào bà chủ tịch! Hoàng Thanh Vân
-Xin chào quý cô trẻ tuổi. ko hay cô có thể cho tôi biết danh tính được không?_ Bà ta ngẩng mặt đưa đôi mắt sắc lạnh không chút thiện cảm nhìn nó.
-Này bà! Nhìn vừa thôi cháy áo tôi bây giờ _ Nó không hề thấy khó chịu trước cái này mà còn tỏ ra vô cùng thích thú
-Oh.vậy thì rất xin lỗi quý cô.Tôi cũng rất mong ánh mắt của mình có thể thiêu rụi mọi thứ trên người cô đó_ bà ta khiêu khích khẽ khàng nhưng hàm ý thì thật sâu xa và lời nói không kém phần cay nghiệt.
-Nhưng rất tiếc năng lực + tuổi già sức yếu làm bà không thể nào thực hiện được cái việc đó đâu.Vì thế hãy tự liệu sức đừng lên làm việc quá sức vs tầm với của mình. Chúng có thể trở lên thật vô nghĩa và hại chết bà bất cứ lúc nào đấy_ Nó nhếch miệng bình tĩnh đối đáp.
-Có những việc nếu biết cách sắp xếp và làm chúng theo đúng quy trình thì cái gì cũng có thể được coi dễ dàng như là câu “ gạo xay ra cám”_ bà ta cũng xoáy lại nó.
-Không nhất thiết phải theo như lời bà nói . “ Cám cũng có thể vo viên để trở lại thành hạt gạo” và điều quan trọng đó chính là “ quy trình” cũng có lúc không đi theo đúng được quỹ đạo của nó_ nó cũng không kém cạnh mà đốp lại bà ta.
-Điều đó không hề quan trọng .Uy quyền và tiền bạc luôn luôn là 1 vũ khí tối cao và chúng rất đáng sợ_ bà ta chuyển sang vấn đề về quyền lực.
-Nhầm,bà lại nhầm rồi, Đúng là tiền và quyền có thể mua được. Nhưng ….pháp luật thì còn cần phải xem xét đó.
Nó nói rồi xòe tay ra sau .tên Jun hiểu ý liền lấy một bản dạng văn bản ra đưa cho nó . Nó cầm chặt trong tay rồi đưa cho bà ta. Rất nhanh chóng bà ta đưa tay ra cầm lấy. Nó vẫn giữ chặt ,bà ta giằng mạnh nhưng tuổi già sức yếu làm sao thắng nổi cái tuổi “ bẻ gẫy sừng trâu” . Nó liền cúi xuống nói nhỏ vs bà ta” hãy nghiên cứu thật kỹ lưỡng nhé .Nó rất là hay đó và tôi đã phải mất rất nhiều công sức để tìm kiếm nó . Vì vậy hãy trân trọng.” nói xong nó buông tay ra làm bà ta bật ngửa về sau như chiếc bập bênh lên xuống. Nó mỉm cười chìa tay vẫy vẫy rồi đi ra . Được mấy bước quay lại:
-Bà đừng nghĩ mình đã thắng nhé!tất cả sẽ còn phía sau _ xong xoay mặt bước đi
-Con ranh. Mày được lắm . Tao sẽ làm cho mày phải chết trong tay tao. Diệp Bảo Ngọc_ bà ta nghiến răng **** rủa . Nhưng tưởng nó sẽ ko nghe được. nhưng tưởng vẫn chỉ là chữ “ tưởng” và “ Tưởng Giới Thạch” cũng đã chết từ lâu rồi. Nó chỉ cười và nói 3 chữ “ tôi sẽ đợi” . Nó bước đi trả lại cho căn lầu sự tĩnh lặng và 1 cái đầu toan tính đến đáng sợ.