Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện teen hay - Hoàng tử nghịch ngợm và công chúa ngổ ngáo - Trang 3


*Chap 12*
-Bọn mình đi ăn đi….Ăn no rồi chơi mới đã chớ-Nó nêu lên ý kiến của mình
-Nhà hàng Fread Food nhé-Vy Anh nói
-Thôi.Nhà hàng Mỹ Linh đi.Ở đấy mới nhiều món ngon-My
-Tớ có ý kiến này các cậu đừng chê nhé!-Gia Linh
-Cậu nói đi.-Chúng nó đồng thah
-Chắc các cậu lúc nào cũng vào các nhà hàng sang trọng như thế đúng không? Cho nên hãy thử ăn 1 nhà hàng bình dân xem thế nào đi.Tớ biết 1 nhà hàng nhỏ ăn rất ngon nhé!-Gia Linh nói
-Được thôi.Miễn là cậu thích-Nó nói
-Được đó.Ăn thử xem thế nào.hyhy-My
-Được.Đường XX số **.-Gia Linh chỉ đường
Thế rồi theo sự chỉ dẫn của Gia Linh mà nó cứ thế lái xe đi.Khoảng 30’,chúng nó đã đến nơi.
-Oa!Đẹp đó chứ.Phong cách rất cổ điển.-Vy Anh kêu lên
-Nói cho các cậu biết nhé!Chỗ này không dễ kiếm đâu.Nó mang 1 không gian rất đặc biệt ấy.Vào đi rồi biết.-Gia Linh nói,rồi 3 đứa nó theo Linh đi vào
-Công nhận đấy,không gian rất yên tĩnh,phong cách cổ kính nhẹ nhàng,kết hợp với tiếng nhạc du dương,tạo cho con người ta cảm giác được thư giãn rất thoải mái.-Nó khen
-Đúng vậy đó!Cậu kiếm đâu ra chỗ này hay vậy.-My hỏi
-Hyhy.Đâu có,là mẹ tớ kiếm ra đó,hồi mẹ còn sống,tớ rất hay đến ăn với mẹ và ba,chỉ từ lúc mẹ bị bệnh và mất thì tớ không còn hay đến nữa.Nhưng tớ không thể nào quên được nơi đây,nơi đầy ắp những kỉ niệm gia đình hạnh phúc này nên khi lớn,tớ đã cho người tìm nhà hàng này,và tớ đã tìm ra.Chỉ cần lúc nào buồn,hay vui,gặp chuyện khó khăn hay…muốn gặp mẹ,tớ sẽ tìm đến đây…Dường như nó đã là 1 phần không thể thiếu trong tớ.-Gia Linh cười khi nhớ lại mọi chuyện
-Ồ!Thì ra là vậy.-Cả 3 đứa nó đồng thanh.Vừa lúc đó thì phục vụ ra,chúng nó gọi món và ngồi chờ,tiện thể trò chuyện.Tiếng đàn cùng tiếng hát rất nhẹ nhàng vang lên,âm thanh này khiến con ng ta cảm giác dễ chịu vô cùng,ngồi mãi mà không biết chán.
-Gia Linh!Chiếc hộp mẹ đưa cậu là gì vậy.Tớ đoán không nhầm là quà sinh nhật đúng không?-Vy Anh lém lỉnh hỏi
-Đúng đó.Hyhy.Món quà cuối cùng và cũng là món quà đẹp nhất.Chính là nó.-Linh nói,đôi tay luồn qua cổ áo,cầm trên tay chiếc vòng bạc rất đẹp,mặt dây là hình 1 thiên thần đang dang rộng đôi cánh.
-Là thiên thần?-My thắc mắc
-ừm.Biết vì sao không?Vì từ bé mẹ đã nói cho tớ nghe về các thiên thần.Mẹ nói thiên thần luôn trong sáng và thánh thiện,không cái ác nào thắng nổi vẻ đẹp thuần khiết ấy.Thiên thần tượng trưng cho những con người tốt,chỉ cần sống đúng với lương tâm mình thì khi chết,sẽ được lên thiên đàng chơi với các thiên thần khác!Tớ cũng không biết là có thật không nữa,nhưng tớ luôn luôn nghĩ rằng,mẹ đã đi cùng các thiên thần đến nơi bao la của bầu trời này để giải thoát đi tất cả phiền muộn và khổ đau mà mẹ phải gánh chịu.Tớ rất yêu và nhớ mẹ!-Gia Linh cười…ánh mắt buồn xa xăm.
-Cậu đã cô đơn từ bé vậy sao?-Vy Anh hỏi
-Ừm.-Linh đáp
-Vậy thì buồn lắm phải không?-My
-Tất nhiên là vậy.Nhưng mà giờ đây đã có các cậu rồi!Tớ rất vui.Các cậu cũng như những thiên thần tốt bụng đến bên tớ vậy.Tớ cảm ơn mọi người nhiều lắm.-Linh cười tươi.
-Hyhy.Đừng nói vậy mà.Trước lúc gặp cậu bọn tớ đã là 3 thiên thân rồi.Hehe-Vy Anh nhí nhảnh
-Chuẩn men.-Nó và My giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ đồng tình mặt vênh lên đầy tự hào.
-Haha.-Gia Linh cười lắc lẻ trước hành động này của 3 cô nàng.
Cứ thế,phục vụ đưa ra hết món này đến món khác,còn chúng nó thì cứ vui đùa thỏa thích,ăn uống lia lịa,có lúc đang ăn còn trọc ghẹo,cù nhau,hét lên,…phá tan không khí yên tĩnh của nhà hàng.Nhưng ai nhìn vào các cô cũng chỉ cười lắc đầu và thầm nghĩ: ‘Tuổi trẻ thật đẹp’.
-Nhoăm…nhoăm…Ngon ấy chứ nhỉ-Nó nói
-Công nhoăm nhoăm nhận-Vy Anh
-Hết chê lun ý…nhoăm nhoăm…hơn cả nhà hàng bọn mình…nhoăm nhoăm hay vào.-Khánh My
-Đã bảo rồi mà…nhoăm nhoăm…nhoăm nhoăm-Gia Linh đắc ý
-Ê!Ê….Tớ có ý này nè!-Nó kêu lên
-Sao…sao?-Linh,My,Vy Anh đồng thah
-Bọn mìh lập nhóm đê…-Nó
-Ừ…Đi!-Đồng thanh tập 2
-Có 4 đứa nè…Nhóm tên gì giờ?-Nó nhăn mặt lại suy nghĩ
-A!Bốn nàng công chúa-Vy Anh nêu ý kiến
-Ọe…!-Phản ứng kịch liệt
-Đúng hơn là 4 con điêng-Nó cười haha,rồi bị 3 cái đánh vào người
-4 nàng thị nở.Kaka =)) –Khánh My nói xong cười lăn ra,cả bọn được trần cười vỡ bụng
-Xí quá…xí quá.-Nó phản ứng
-Có mà 4 con vịt zời ấy….Hehe-Gia Linh góp vui
-Không…không…Bốn nàng tiên nữ…-Vy Anh nhẩy vào nói
-Tiên nữ gì…Hay là biệt đội diều hâu…-My hý hửng
-Chúng mày dở à?-Nó cười lêu lên
-A!A! 4 con đười ươi…
-Không.4 con khỉ đột..!-Cứ thế,mỗi ng 1 ý kiến,làm tăng thêm trận cười lắc lẻ…Một lúc sau,trận cười đã giảm dần nó nói:
-Tên gì giờ?
-F4 đi.-Linh nói
-Được đấy.-Chúng nó mắt sáng rỡ nhìn Gia Linh
-Uầy!Mặt các cậu sao giống con chó con vậy?-Sau câu nói ấy,vẻ mặt ngây thơ của 3 đứa nó biến thành vẻ mặt giết người,đánh cho Linh mấy nhát,khiến cô nàng đau ê ẩm.
-Rồi nhé! Đã có tên nhóm: F4.Zô nào!Mừng F4 ra đời…Kaka-Nó hô lên,My,Linh,Vy Anh đồng tình cùng cạn li với nó…
-À!Cậu định chuyển nhà?-My hỏi
-Ừ đúng.-Linh nói
-Yeah!Sang nàh bọn tớ ở đi-Nó nói
-Các cậu ở chung sao?-Linh hỏi
-Tất nhiên-Vy Anh nói
-Ở nhờ sẽ không bị làm người hầu hay ô sin của các cậu chứ?-Linh nghi hoặc
-Trời ơi!Bạn tôi ơi sao lại nghĩ xấu cho ng tốt vậy chứ?-Nó nhăn mặt hỏi
-Thôi được.Tớ sẽ dọn sang ở.Dù gì có 4 đứa ở cùng nhau,tớ sẽ rất vui.
-Yeah!Yeah!Giờ có thêm Gia Linh rồi!Vui quá quá đi..-Chúng nó reo hò ầm ĩ….
Cả buổi tối ăn chơi chát tán,chúng nó đi về nhà.Về đến nhà,Linh,My,Vy Anh sang phòng nó tâm sự,nằm ôm nhau,cười đùa hạnh phúc.Thế rồi My,Vy Anh cùng nó ngủ mất.Chỉ còn lại Gia Linh thức,cô nhắn tin cho người cha của mình ‘Ba!Con muốn ở nhà Hạnh San,giờ con muốn sống vui vẻ,mai ba hãy cho người gửi hành lí đến nhà Hạnh San cho con,từ nay con sẽ không làm phiền ba nữa.’ 1 lúc sau,tin nhắn đến: ‘Chỉ cần con cảm thấy vui,ba đã có lỗi với mẹ con và con nên cũng không muốn bắt ép con chuyện gì nữa.Con ngủ đi.’ Cô đọc tin nhắn rồi tắt đèn đi ngủ,cô nhắm mắt,nghĩ: ‘Mẹ à!Có thể ba bỏ rơi con và có thể con hận ba,có thể ba đã sai trái,và có thể con đã không là đứa con ngoan trong mắt ba,nhưng thực tâm con cần ba lắm.Mẹ và con sẽ nhìn ba sống hạnh phúc với ng đàn bà ba chọn,con sẽ sống xa căn nhà ba ở để tâm hồn con được thoải mái,mẹ nhé.Con sẽ sống tốt với những người bạn thân yêu này của con.Họ chính là những thiên thần trong cậu chuyện mẹ kể.Từ nay,con sẽ không cô đơn nữa đâu mẹ,con sẽ sống thật hạnh phúc và luôn cười mẹ nhé!Con yêu mẹ.Chúc mẹ ngủ ngon….!’

*Chap 13*
Tiếng chuông báo thức vang khắp căn phòng.Vy Anh giật mình ngồi bật dậy lấy tay dụi dụi mắt,tay mò mò đồng hồ để tắt mà không thấy đâu.Nhỏ định đứng dạy tìm thì thấy thứ gì đó rất vương vướng ở chân mình,quay đầu nhìn lại….:
-Hả!!!!!!!!??-Nhỏ hét vang nhà
-Cái gì thế??????-Nó gắt lên
-Sao mày ôm chân tao ngủ hả?-Nhỏ hỏi
-Ơ…đâu biết…Thế sao mày đạp vào mặt tao mà hét thế con ngu kia???
-Các cậu làm gì hét to thế?Khó ngủ quá-Gia Linh lên tiếng mắt vẫn nhắm tịt
-Linh!Sao cậu gối đầu vào đùi tớ ngủ ngon lành thế?Xong tay còn nắm tay Vy Anh là sao hả????-Nó hỏi
-Ủa…Vậy hả?-Cô đang định ngồi dậy thỳ:-Á á á á á á á á….!!!Ai dứt tóc tớ thế????
-Không biết….ma hả……..Ơ đâu…tay con My mà!!!-Vy Anh
-Thế con My đâu?Sao không thấy trên giường????-Nó trố mắt
-Nó…nó…Có phải…-Vy Anh nói
-ĐANG HÔN ĐẤT!!!??????-Cả 3 đồng thanh nhìn xuống giường.Một sự thật quá phũ phàng,My đang cắm mặt xuống sàn,nằm xấp,ngủ ngon lành,tay thỳ với lấy mái tóc dài của Gia Linh nắm chặt lại.
-My!My,Buông tóc tớ ra đi My-Linh mếu máo nói,nhưng vô ích,My vẫn ngủ ngon lành
-Để tớ-Nó nói,sẵn sàng nhảy xuống giường chuẩn bị ra đòn đánh thức con bạn thân.Nó chống tay ngang nạnh,chân bắt đầu giơ lên…. ‘bụp’ 1 nhát vào mông Khánh My.Đòn quá đau,My bật dạy gào lên:
-Á…….á………á…….á-Cùng theo đó cũng là tiếng hét chói giáy nữa……..-Á….á….á…..á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mọi người biết chuyện gì xảy ra chứ? Đó chính là 1 cảnh tượng vô cùng phũ phàng khi mà Khánh My bật dạy,tay vẫn nắm tóc Gia Linh,tay Linh thì nắm tay Vy Anh từ lúc ngủ đến giờ…..Chính vậy mà,My giật 1 nhát bật dạy cực mạnh,Gia Linh theo tóc đáp ‘phịch’ 1 nhát,từ trên giường suống sàn nhà,lôi theo Vy Anh là 1 cú hạ cánh không thương tiếc đau điếng….Giờ đây,nó đừng cười lăn lộn ôm bụng,ba đứa kia thỳ tay xoa mông kêu xuýt xoa đau lòng.Thấy nó là ng gây ra tất cả mà cứ đứng hả hê,liền nháy mắt nhau 1 nhát,My nói:
-San San yêu quý à…!
-Đừng nói các cậu….Á á á….Buồn quá buồn quá….Haha….-Nó như đoán ra ý định thâm hiểm qua 3 khuôn mặt gian gian này nói nhưng My,Vy Anh,Gia Linh đã nhẩy vào vồ lấy nó cù cho nó 1 trận giàn giụa nước mắt….
Sau nửa tiếng hả hê cười với nhau,vật lộn trêu đùa…..Chúng nó mới nhận ra đã muộn học,đứa nào đứa ấy mê tơi về phòng chuẩn bị quần áo,sách vở,mê tơi xuống xe phóng đến trường.Trong xe,tất cả không nói gì,chỉ 1 tay xoa cái bụng đang sôi ùng ục,mặt mếu xệch nhìn nhau như tỏ ý: ‘Đói quá…’ trông rất đáng thương….Đến trường,may là cổng trường vẫn chưa đóng,chúng nó hý hửng rủ nhau đến căn tin thì… ‘Tùng….tùng….tùng’ Tiếng trống trường vang lên như quả búa tạ đập vào tai chúng nó:
-Trời ơi!Đang định đi ăn mà….!-Nó nói
-Đã trống rồi là sao?-Vy Anh
-Sao xui tận mạng vậy!!!??-My,Linh đồng thanh
Chúng nó thả lỏng tay,cúi người xuống,ủ rũ lê lết bước lên cầu thang.Vào đến lớp,mặt đứa nào đứa ấy nhăn nhó,vào chỗ ngồi.Vy Anh thở dài quay ra bên Duy Phong định nói:
-Tiết đầu là gì vậy?Mở sách ra hộ cái đi…Mệt quá!
Nói xong,vẫn không thấy Duy Phong có động tĩnh gì,nhỏ bắt đầu bực mình quay sang nhìn Duy Phong thì chợt khựng lại,Duy Phong lại đeo tai nghe,ánh mắt vẫn xa xăm nhìn ra nơi khung sổ….Nhìn Duy Phong nhưu vậy,nhỏ mới nhận ra…Lời nói của nhỏ vừa rồi thật vô ý,nhỏ đã hắt hủi và chửi mắng Duy Phong cơ mà? Sao giờ đây,như 1 thói quen,nhỏ lại nói những lời như trước đây hay nói như ra lệnh cho Duy Phong.Nhỏ ngại ngần,ngồi thẫn thờ,thầm nghĩ : ‘Mình ngu ngốc thật,tự nhiên lại nói những lời như vậy,may là tên đó đeo tai nghe,không chắc là ngại chết mất…Không phải mình cố tình nói,dường như những lời ra lệnh đó mình rất hay nói với Phong,chết thật,chỉ mới hơn 1 tuần thôi sao mà đã quen có tên đó bên cạnh đến thế cơ chứ? Nhưng…Phong trước đây bị mình mắng thậm tệ thế nào cũng rất vui vẻ làm theo,và còn khiến cho mình vui nữa chứ…Mình....mình vô tâm đến thế sao? Nhưng…tình cảm của mình là thế nào? Mình không hiểu,không hiểu nổi….Thôi,không nghĩ nữa,dù sao tên đó cũng không nghe thấy,thế là tốt rồi,lần sau sẽ cẩn thận hơn…’
Nhưng cô không biết rằng,Phong chỉ đeo tai nghe và nhìn ra cửa sổ để nhỏ nhìn vào thì sẽ thấy anh không cần quan tâm đến mọi lời nói,mọi hành động của nhỏ.Chứ thực ra,anh không hề mở nhạc,ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn,nhìn trộm nhỏ…Đã mấy ngày không nói chuyện,không khiến nhỏ vui,không còn bị nhỏ quát mắng hay sai vặt,lại càng không được dạy nhỏ trượt patin để thừa cơ hội bày tỏ thêm tình cảm của mình,anh rất khó chịu,vô cùng khó chịu….Anh không còn cười nữa,thay vào đó là những nỗi buồn rầu vây quanh lấy cả khuôn mặt hot boy này,vẻ lạnh lùng cũng theo đó mà tăng lên.Anh không biết…lúc đầu chỉ định chơi xỏ lại nhỏ,tán tỉnh nhỏ để nhỏ xiêu lòng rồi đá 1 nhát để thừa cơ trả thù cái vụ dây chuyền bị nhỏ lừa.Ai ngờ đâu,nhỏ không hề xiêu lòng,mà ng xiêu lòng lại chính là…anh.Nhỏ không hề giống như những cô gái khác,có gì đó rất đặc biệt đã khiến anh thích nhỏ,thích từ bao giờ anh cũng không biết nữa…Tình cảm thật khó diễn tả,nó làm cho con người biết buồn biết chán.Nhưng anh cảm thấy vui hơn 1 chút khi nhỏ nói những lời vô tình đó,anh đã nghe hết được và nhìn trộm được hành động khựng lại,mặt đỏ ửng lên vì ngại của nhỏ.Anh thầm nghĩ: ‘Vy Anh không bỏ được thói quen ấy,thói quen bắt nạt và sai vặt mình.Mình cảm thấy vui vui,không ngờ là mình lại thích nhỏ đó đến vậy’.
Minh Khánh thấy hôm nay Gia Linh đi học thì mừng rỡ,không hiểu sao 1 ngày thấy cô nghỉ anh lại cảm thấy hơi hoang mang,lo lắng,rất khó nói.Chẳng biết tình cảm của anh dàh cho cô là thế nào nhưng nhìn thấy cô đi học trở lại anh lại vui thế này:
-Sao hôm qua Linh nghỉ vậy? Có chuyện gì à?
-Không sao đâu.Hyhy.Hôm qua nhà Linh có việc bận nên xin nghỉ 1 buổi.-Gia Linh cười tít mắt
-Vậy à? Tay Linh bị làm sao kia?-Minh Khánh nhìn chằm chằm vào miếng băng dán to uệch trên tay Linh hỏi
-À!Có gì đâu Khánh.Linh đi đường không nhìn bị vấp nên mới thế ấy mà.-Linh giấu vội tay mình đi nói dối Minh Khánh.
-Thật ấy chứ?-Anh nghi ngờ hỏi cô (Đã nói rồi,anh Minh Khánh rất tinh ý mà.Hehe)
-Ừ thật đấy.Hyhy.
-Ừ!Hôm qua thầy hiệu trưởng có gọi để triển khai 1 số công việc đấy,mà Linh không có đó nên thầy bảo hôm nay Khánh với Linh cùng nên gặp thầy.
-Ok.Ra chơi thì cùng đi.
-Ừm!
Nó thì cứ ngồi nhăn nhó vì đói,không thể nào tập trung vào bài học được:
-Nè heo!-Hắn quay sang cười nói
-Gì??-Nó gắt
-Sáng cô chưa ăn gì hả?-hắn hỏi,mặt gian gian
-Sao biết?Anh đi guốc trong bụng tôi à?-Nó
-Ặc!Nếu có đi thì tôi cũng đi giầy chứ không đi guốc.-Hắn
-Có mà đi pốt ấy.Tôi hỏi sao anh biết(Pốt là cái đôi con gái hay đi mọi ng nhé)
-Thì bụng cô cứ đánh trông nãy giờ sao không biết?
-Ủa!Tai anh tai chó à?Thính thế nhỷ?
-Này.Còn hơn cái loại đầu heo,bụng lợn,dạ dày trâu.Chả ai như cô.Hứ
-Xí!Ai mà bằng được tôi chứ,tôi hết chê luôn đấy nhé.Anh chỉ xách dép cho tôi thôi,đồ thần kinh.
-Heo đui lắm mồm!- Và cứ thế…nó với hắn lại võ mồm chửi nhau.
*Chap 14*
Giờ ra chơi,nó cùng My,Vy Anh ra rủ Linh xuống căn tin nhưng Linh phải đi lên phòng hiệu trưởng nên đành để chúng nó đi ăn còn mình thì… nhịn.Chúng nó ngồi vào 1 bàn rộng trong căn tin và như đã quen,bọn hắn cũng đến ngồi cùng,lần này Vy Anh rất ngạc nhiên rằng Duy Phong đã đi cùng bọn hắn.Nhỏ nhìn chằm chằm vào Duy Phong,nhưng đáp lại là ánh mắt vô hồn của anh,tai vẫn đeo tai nghe,anh giờ đây sao khác quá,đã không còn là Duy Phong vui vẻ nghịch ngợm ngày trước,thay vào đó là 1 Duy Phong lạnh lùng,vô cảm,thờ ơ với tất cả mọi thứ,thờ ơ với cả chính nhỏ…Thấy tất cả mọi người đều lặng im không nói gì,hắn tươi tỉnh lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt này:
-Ngạc nhiên không? Bọn tôi thuyết phục được Duy Phong xuống đó.Hehe
-Đúng đó.Mãi nó mới đi.Cứ như mất hồn mấy ngày nay ấy.Khổ thân thằng bé….bé mà khổ…Hô hô-Thiên Minh hóng hớt nói theo
-Cái gì mà bé bé khổ khổ….Hóng hóng hớt hớt nói leo kìa.-My thấy hành động vừa rồi của Thiên Minh quá buồn cười,cô đành chặn họng 1 quả.
-Đúng!Láo toét….Dám ngồi ăn mảnh nói leo đớp theo các cụ…Haha =))-Nó được đà đế theo Khánh My rồi 2 đứa nó ôm bụng cười lăn lộn với nhau
-Haha…Tao là cụ mày đó Minh ơi….-Hắn cũng ôm bụng cười nghiêng ngả trước sự hài hước của nó
-Chúng mày cùng nhau bắt nạt tao đó hả….Duy Phong ơi chúng nó chơi 3 chọi 1,1 mình tao không lại được,mày tỉnh lại cùng tao đánh chúng nó đi mày-Thiên Minh than thở rồi quay ra cầu cứu Duy Phong nhưng…vô ích
-Vô ích thôi….Phong ngồi đây là cái xác,hồn thì bị 1 cô gái xinh đẹp nào đó cướp toi rồi…-Khánh My vẫn nghiêng ngả cười chọc lại Thiên Minh
-Hứ!Các người chờ đó….Dám chọc ghẹo Thiên Minh này ư??? Nupakachi-Thiên Minh chỉ tay vào mặt nó,hắn và Khánh My
-Chờ luôn-Cả 3 con người đang cười ‘nghiêng thùng đổ thúng’ kia đồng thanh.
-Tý quên…Minh Khánh đâu nhỷ?-Nó hỏi
-Chàng ta đi cùng nàng Gia Linh rồi các bé ạ-Hắn đáp
-Bé bé cái đầu anh ấy…Đồ thần kinh…Thế bọn họ đi đâu?-Nó
-Đi lên phòng hiệu trưởng rồi…Mà sao các người quen Gia Linh à?-Minh Khánh
-Quen chứ sao không?Thân là đằng khác nhé.Bọn tôi là ân nhân cứu mạng Linh đó.Hô hô.Nghĩ lại sao mà thấy tự hào quá à-Khánh My vênh mặt đắc ý rồi cười(Mà thực ra hôm đó người cứu chị Linh là chị San và Vy Anh mà)
-Thôi đi My.Hôm nay My nói nhiều quá đó-Thiên Minh nguýt
-Kệ My.Tài năng vốn có đó,chẳng qua chưa phát huy thôi.Hehe-My cười
-Vâng.Hạn chế cái tài năng đó hộ Minh là được rồi-Thiên Minh thở dài.
Trở lại với Minh Khánh và Gia Linh,họ đã hoàn thành công việc của mình và đang cùng nhau cười nói vui vẻ trở về lớp.Nhưng mọi chuyện thật khó lường,đang nói chuyện với Minh Khánh thỳ Linh nhận được 1 tin nhắn với cái số lạ: ‘Gia Linh ơi!Tớ là Minh Trang nè.Tớ đang có việc gấp cần phải lên chỗ cô giáo,phiền bạn mang hộ xấp tài liệu này về lớp cho tớ.Bạn đến bồn hoa sau cùng của trường nhé!Tớ đang ở đó.’
Gia Linh cả tin nói với Minh Khánh:
-Khánh về lớp trước nhé!My ra hộ Trang tý việc.
-Ok.-Khánh nói rồi rảo bước về lớp.
Theo lời dẫn của cái tin nhắn đó,My đi 1 mình ra bồn hoa sau cùng của trường,đó là 1 khuôn viên rất rộng và thanh tĩnh.Ở đó hầu như k có người qua lại,đó chỉ là nơi tham quan trong trường.My đã đến nới và nhắn lại tin cho Trang:
-Trang ơi!Linh đến rồi nè.Trang đứng ở chỗ nào vậy?
Tin nhắn được gửi đi.My nhìn xung quanh,khung cảnh nơi đây đẹp lạ lùng,nhưng sao Linh cảm thấy có thứ gì đó nguy hiểm ở đây,đó như 1 điềm báo.Đang nghĩ thỳ có tiếng chân người bước lại,Gia Linh giật mình quay lại đằng sau thỳ nhìn thấy con nhỏ An cùng đội của nó là Oanh,Trâm và Thùy và khoảng chục đứa khác đang hăm hở tiến lại gần.Quả nhiên điềm báo không sai,Linh sợ hãi lắp bắp lên tiếng:
-Các người…Sao lại ở đây…Trang đâu?
-Haha…Đến mức này mà mày vẫn ngu ngơ vậy sao?Minh Trang nào chứ.Nó vẫn đang ngồi học trong lớp kia kìa,nó có đưa xấp tài liệu nào đó cho mày thỳ cũng đâu phải đến nơi xa xăm,hoang vắng thế này chứ?-Nhỏ Hải An cười ha hả,tay chống ngang nạnh lên tiếng
-Các người…thật quá đáng-Gia Linh sợ hãi lùi lại
-Bọn tao quá đáng ư?Cũng chỉ vì con nhỏ hồ ly tinh như mày cứ quấn lấy hoàng tử Minh Khánh của bạn tao thôi-Nhỏ Thùy Trâm lên tiếng đầy hăm dọa
-Đúng vậy.Tao đã cảnh cáo mày bao lần mà mày vẫn chứng nào tật ấy,vẫn theo đuôi,bám riết lấy hoàng tử của tao-Nhỏ An nói
-Tôi chả làm gì cả…Các người vừa vừa phải phải thôi chứ.Tôi chỉ đi cùng Khánh lên phòng hiệu trưởng để làm nhiệm vụ thôi.Tôi không như các người,đã không được người ta chú ý lại còn nhàn rỗi đi đánh ghen vô cớ-Gia Linh không lùi bước nữa,cô đứng thẳng người dậy,đối mặt với chục con nhỏ điên khùng rồi nói lên đầy căm phẫn.
-Được!Mày giỏi lắm.Dù có biết võ như con 2 con bạn mày thỳ cũng chẳng thể đánh thắng được mười mấy đứa bọn tao đâu.-Nhỏ Oanh nói lớn
-Bọn tao sẽ đánh cho mày không còn gì để hống hách lên tiếng nữa.Xông lên tụi bay,đánh chết nó cho tao-Nhỏ Thùy nói rồi cả lũ con gái xông lên.
Gia Linh bị đánh tới tấp,khụy xuống.Sức khỏe của Linh chưa hồi phục hẳn từ vụ đánh hôm trước,thế mà giờ đây,quân số còn đông hơn cả cô tưởng.Những cú đánh không biết thương hoa tiếc ngọc.Hơn chục lũ con gái này,đứa dứt tóc,đứa tát tới tấp,đứa đấm,đứa thụi,đạp vào bụng cô….Khắp người Linh giờ đây toàn là máu,nhưng lũ con gái ấy vẫn không hề dừng tay...
Bọn nó thấy Minh Khánh trở về mà không thấy Gia Linh đâu,liền hỏi:
-Ủa Khánh,Linh đâu rồi?
-Linh đi lấy xấp tài liệu Trang nhờ lên bảo Khánh về lớp trước.-Khánh đáp
-Khánh bị sao thế,từ nãy giờ Trang vẫn ngồi trong lớp,không hề đi đâu,làm sao có thể…-Khánh My lo lắng nói
-Cái gì?-Mặt Minh Khánh tối sầm lại rồi chạy lại chỗ Trang hỏi han:
-Trang.Nãy giờ bạn có đi ra ngoài không?
-Không.Nãy giờ tớ vẫn ngồi đây để hoàn thành tài liệu cho lớp.-Trang nói
-Chết tiệt!Không phải bạn bảo Linh ra chỗ nào đó lấy tài liệu cho lớp sao?-Minh Khánh lo lắng tột độ nhìn Trang
-Không hề có chuyện đó.-Trang lắc đầu đảm bảo cho lời nói của mình
-Vậy thì…-Nó nói,quay sang nhìn My,Vy Anh.3 đứa nó,như đoán ra có chuyện gì liền chạy thẳng 1 mạch ra khỏi lớp.
Nhìn thấy chúng nó chạy đi,Minh Khánh,hắn,Duy Phong và Thiên Minh vì lo lắng cho sự mất tích của Gia Linh cũng chạy theo.Trang thì ngớ người,không hiểu chuyện gì xảy ra.7 người chúng nó cùng nhau chia ra mỗi người 1 ngả đi tìm Linh.Tất cả ngã rẽ,cùng nhau đổ về 1 hướng,chúng nó chạy lại rồi hỏi han nhau:
-Có thấy Linh không?-Nó lo lắng
-Không thấy-Tất cả đều đáp lại câu nói của nó,vẻ mặt ai cũng lo lắng,thở hổn hển vì mệt,những giọt mồ hôi rơi lã chã.
-Vậy thì…Chỉ còn 1 chỗ-Nó khẳng định rồi chỉ tay về 1 hướng nói:-Bồn hoa sau trường.
Thế rồi 3 đứa nó chạy trước,còn bọn hắn thỳ cùng nhau chạy đi kiếm Linh ở căn tin,sân vận động,....Đến nơi,nó chứng kiến cảnh 1 đám nữ sinh đang cùng nhau vây quanh đánh ai đó.Nó ngờ vực đó là Gia Linh liền kêu to:
-Dừng tay lại.
Nghe thấy tiếng nó,mấy con nhỏ cùng hơn chục nữ sinh tản ra,để lộ 1 cô gái đang nằm quằn quại,dáng người nhỏ bé nằm trên vũng máu lớn,mái tóc dài bê bết máu đang xõa phủ khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Gia Linh:
-Gia Linh-Khánh My kêu to khi nhìn thấy cảnh tượng này,rồi nhỏ chạy lại đỡ Gia Linh dậy.
-Các người….Ăn gan hùm rồi-Nó nói xong thì xông đến chỗ mấy con nhỏ xí sớn đang cùng nhau đứng đó,cùng với Vy Anh,đánh,đấm,tát,…trả thù cho Gia Linh.Vẻ mặt của nó và Vy Anh lúc này thật đáng sợ…
Cùng lúc đó,bọn hắn không tìm thấy Linh,liền chạy lại chỗ 3 đứa nó thì chứng kiến cảnh nó với Vy Anh đang đánh tanh bành 1 đám con gái,còn Khánh My thỳ đang nưc nở,lay Gia Linh dạy trong vũng máu lớn.Bọn hắn chạy lại,hắn can nó kéo ra,Duy Phong thấy vậy cũng lôi Vy Anh đang gây gổ đánh nhau ra ngoài,Thiên Minh với Minh Khánh chạy lại chỗ Gia Linh:
-Minh Khánh,bạn hãy đưa Gia Linh đến bệnh viện mau,không thì Linh sẽ chết vì mất máu đấy.Nhanh lên!-Khánh My trong làn nước mắt nói to.Sau lời nói của My,Minh Khánh nhấc người Linh lên,bế gọn trong lòng rồi chạy đi….
-Bỏ ra…Đừng can bọn tôi.-Tiếng Vy Anh gào lên,đẩy Duy Phong ra.Nhưng Duy Phong đang ôm chặt lấy Vy Anh dù cô vùng vẫy như thế nào:
-Đừng như thế nữa,Vy Anh.-Duy Phong lên tiếng
-Anh bị điên à?Bỏ tôi ra…Tôi phải đánh chết lũ con gái này.-Nó cũng gào lên không kém
-Cô đừng la lớn nữa,cô đánh bọn họ ra nông nỗi này rồi còn đòi làm sao nữa,đánh chết con nhà người ta à?-Hắn mắng nó,tay thỳ giữ chặt lấy tay nó mặc cho nõ vùng vẫy hết cỡ.
-Như thế chưa đủ đâu.-Khánh My lau nước mắt nói
-Con nhỏ này,mày dám động đến bạn của tao à?-Thế rồi,My lôi cổ con nhỏ Hải An đang nằm đau đớn cùng đồng bọn trước những cú đánh đau điếng của nó và Vy Anh,tát tới tấp.
-Khánh My,ngừng tay đi.-Thiên Minh kéo My ra không thỳ nhỏ sẽ tát chết con nhỏ An mất
-Tôi cho các cô 5 giây,không biến khỏi đây thỳ bọn tôi sẽ tự tay đánh chết các cô đó-Lời hắn vang lên đầy dọa,ánh mắt sắc bén hình viên đạn đang lừ lừ nhìn mấy con nhỏ bị đánh tơi bời,máu me chảy đầy.Thế rồi cả đám lê xác chạy mất,vẻ mặt sợ hãi vô cùng….
Minh Khánh đang cùng Gia Linh ngồi trên xe taxi đến bệnh viện:
-Gia Linh.Tỉnh lại đi.Bạn sao thế này…Gia Linh…Gia Linh-Minh Khánh gọi tên Linh,ôm cô vào lòng.Áo anh giờ đây cũng bị nhuốm đỏ vì ôm chặt Gia Linh.
-Đi nhanh lên!-Minh Khánh quay qua,quát ông tài xế vì quá lo lắng cho Gia Linh
-Linh….Đừng xảy ra chuyện gì…Khánh xin Linh đấy…Linh mà làm sao...Khánh sẽ hối hận lắm...-Minh Khánh lo lắng tột độ,nhìn Gia Linh bất tỉh đầy thương xót.Giờ thỳ anh đã hiểu,anh thực sự thích Gia Linh,thích ngay từ lần đầu tiên chạm mặt.Tình cảm đó lớn dần theo năm tháng đã trở thành 1 tình yêu tha thiết.Người con gái anh yêu thương đang nằm giữa ranh giới sống chết,nếu có mệnh hệ gì chắc anh không sống nổi….
Đến bệnh viện,Minh Khánh bế Gia Linh chạy lại rồi quát lên với mấy cô y tá:
-Mau cứu cô ấy….!
Thế rồi,mấy người y tá vội vàng cùng Minh Khánh đưa Gia Linh vào phòng cấp cứu……


*Chap 15*
Minh Khánh hoảng loạn đặt Gia Linh vào xe cấp cứu khẩn cấp.Thế rồi 3,4 cô y tá đẩy xe vào phòng cấp cứu mà không cho anh vào theo,Minh Khánh đành bất lực ngồi ngoài chờ đợi kết quả tình trạng của Gia Linh.Khoảng 10 phút sau,bọn hắn cùng 3 đứa nó hớt hải chạy vào:
-Minh Khánh,sao rồi?-Nó
-Có kết quả gì chưa?-Vy Anh
-Có nguy hiểm đến tính mạng không?-My
Đáp lại sự trả lời của 3 đứa nó chỉ là cái lắc đầu nhẹ nhẹ nhưng đầy đau khổ của Minh Khánh khiến chúng nó thất vọng vô cùng.
-Mọi người đừng hỏi như vậy nữa,chờ 1 lúc chắc sẽ có kết quả thôi.-Thiên Minh nói rồi vỗ nhẹ vào vai Khánh My an ủi để cô thôi khóc.
-Làm thế nào đây? Hức….hức….-Vy Anh không kìm được nước mắt cũng đã khóc theo
-Không sao đâu…Đừng khóc nữa Vy Anh-Duy Phong đã bắt đầu nói chuyện,đưa tay lau nước mắt cho Vy Anh
-Nhưng Duy Phong…Bạn ấy vừa xuất viện về,sức khỏe chắc chưa ổn định hẳn…Hức…Thế mà lại bị đánh đến nỗi như vậy…-Vy Anh nói trong nước mắt rồi ôm chầm lấy Duy Phong nức nở,nhỏ không kìm chế được bản thân,giữa nhỏ và anh giờ đây có lẽ đã không còn khoảng cách của sự ngại ngùng và hờn giận nữa.Duy Phong hơi bất ngờ,nhưng rồi lại đưa tay ôm Vy Anh…
-Là sao? Cô ấy vừa mới xuất viện về?-Minh Khánh lo lắng ngẩng mặt lên hỏi
-Haizzzz.Việc đã đến mức này thì bọn mình cũng không giấu bạn nữa.Là thế này….-Nó không khóc,mặt chỉ buồn thiu,kể lại tường tật mọi chuyện cho Minh Khánh cũng như bọn hắn nghe về vụ đánh ghen rồi việc bọn nó cứu Gia Linh,đưa cô vào bệnh viện đến việc trở thành bạn thân của nhau và vụ việc lúc nãy sau bồn hoa của trường.
-Trả thù ư?-Minh Khánh hỏi
-Đúng vậy.Vì lần trước,bọn mình đánh chúng nó tơi bời,rất đau.-Nó nói
-Thật quá đáng rồi đó.Dù gì việc này cũng liên quan đến Khánh,chờ Gia Linh hồi phục,Khánh sẽ giải quyết vụ này.-Ánh mắt đau buồn của Minh Khánh trở nên tối mịt vì căm giận và tức tối.Họ đã để người con gái anh yêu thương phải chịu đựng nhiều nỗi đau đến vậy,họ phải trả giá.
-Không chỉ nhỏ An thích Khánh mà nhỏ Trâm thích Long,nhỏ Thùy thích Phong và nhỏ Oanh cũng thích Minh nữa.-Khánh My nói
-Chuyện này để sau đi,quan trọng bây giờ là sức khỏe của Gia Linh.-Duy Phong nói.
-Chắc là Gia Linh sẽ lâu tỉnh lại,mà mọi người thì sẽ không ai chịu về,tôi sẽ đi mua đồ ăn giúp mọi người.Dù gì thỳ cũng phải có sức khỏe mới lo được cho Gia Linh-Hắn nói
-Ừm.Mọi ng cũng đói rồi,tôi đi cùng anh.-Nó nói
Cả 2 bước ra khỏi bệnh viện,mỗi người 1 suy nghĩ riêng,chẳng ai nói gì.Nó chỉ lẳng lặng đi lên xe hắn rồi cùng nhau đến 1 nhà hàng lớn.Đến nơi,hắn nói nhưng giọng điệu rất nhẹ không còn hung dữ như hằng ngày:
-Đến nới rồi.
Không thấy nó nói gì,hắn liền quay qua lay vai nó:
-Này!Sao vậy…Cô….-Hắn ngạc nhiên….Nó đang khóc…nước mắt lăn dài trên gương mặt đáng yêu,2 mắt to tròn ngấn nước.Lần đầu tiên…hắn thấy nó khóc,hắn chỉ nhìn thấy 1 con người mạnh mẽ và vui vẻ tinh nghịch ở nó,chưa từng thấy nó như thế này.Mọi ngày,nó luôn to tiếng bắt nạt,thậm chí là còn đánh hắn bôm bốp,mồm thỳ như loa phát thanh,lúc nào cũng chí chóe.Thế mà giờ đây,trước mắt hắn,nó đang vô cùng yếu đuối,nó khóc….Tuy vẻ mặt này của nó nghìn năm có 1,rất hiếm nhưng sao…hắn không thích nó khóc tẹo nào….Hắn vòng tay qua ôm nó,1 cách rất tự nhiên và nhẹ nhàng.Nó hơi bất ngờ nhưng cũng để yên,vì giờ đây,thực sự nó cũng đang rất cần 1 vòng tay để an ủi.Hắn không hiểu những hành động này của mình,nhưng sao chỉ thấy trai tim lỗi nhịp:
-Đừng khóc chứ.Cô mạnh mẽ lắm mà.Gia Linh sẽ không sao đâu-Hắn an ủi
-Hức…hức…-Hắn nói thì nó càng khóc to hơn
-Tôi không biết giỗ con gái khóc bao giờ đâu,cô đừng làm tôi khó xử nữa chứ.-Hắn lúng túng khi thấy nó khóc to hơn nhưng thực sự hắn rất sợ nhìn thấy nước mắt con gái,đặc biệt là nó.Nó nghe thấy lời nói của hắn,nửa muốn cười nửa muốn khóc thêm.Tự dưng nó cảm thấy thật ấm áp,tuy nó và hắn rất ghét nhau,nhưng sao cảm giác lại rất quen thuộc.
Và cứ như thế,nó khóc trong vòng tay ấm áp của hắn,cho đến khi nó ngủ thiếp đi.Hắn nhìn nó ngủ ngon lành thì không đánh thức nó dậy,có lẽ nó đang rất mệt.Nghĩ rồi hắn đặt nhẹ 1 nụ hôn vào chán nó.Cảm thấy hành động của mình quá lố,hắn liền ngại ngùng mở cửa xe chạy vào nhà hàng mua thức ăn,may là nó ngủ say lên không biết gì.Mua xong,hắn lại leo lên xe,mang đồ ăn vào bệnh viện:
-San San đâu rồi?-Vy Anh hỏi
-Mệt quá,ngủ luôn trong xe tôi rồi.-Hắn nói
-Vậy thì đưa San San về nhà đi,bọn tôi ở đây chờ tin tức của Gia Linh rồi sẽ báo cho Long và San San sau nhé!-Khánh My cười nói
-Cho tôi địa chỉ.-Hắn
-Đường XX,số nhà **-Vy Anh đáp
-Ok!Mọi người cố gắng nhé.Tôi đi nha-Hắn nói rồi đi mất
Hắn lại theo sự chỉ dẫn qua lời nói lúc nãy của Vy Anh mà đưa nó về nhà.Đến nơi,1 biệt thự nguy nga to đùng xuất hiện,hắn xuống xe,bấm chuông mở cửa nhưng mãi không thấy air a mở cổng.Hắn vào xe,lay lay nó:
-Nè heo.Mã khóa mở cổng nhà cô là gì thế?
-Ưm….ưm….251199-Nó chẳng biết gì,trở mình nói luôn cho hắn biết,rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Thế là hắn bấm bấm vài nhát,cánh cổng biệt thự mở ra,cho xe vào rồi lại gọi nó:
-Dậy đi.Về nhà rồi.Lên phòng ngủ đi-Hắn lay lay nó
-….-Nó chả đáp gì,hơn nữa,còn cầm cả tay hắn rồi lại lăn ra ngủ tiếp
-Trời ạ!Tôi chết mệt với cô mất…-Hắn không biết làm cách nào liền bế nó trên tay rồi đi vào nhà,tìm phòng nó.Nhà nó rộng ngang nhà hắn,lại nhiều phòng lên hắn đi bừa vào 1 căn phòng rộng:
-Hộc hộc….-Hắn đặt nó ‘phịch’ 1 nhát xuống giường rồi lăn ra thở dốc vì quá mệt,nhà nó nhiều tầng phải trèo từ tầng 1 đến tầng 3 thì mới nên được phòng,mà bế nó trên tay thỳ có phải nhẹ nhàng gì đâu cơ chứ.
-Cô ngủ đi,tôi về đây-Hắn vuốt những sợi tóc nhỏ,còn vương trên khuộn mặt phúng phính đáng yêu của nó rồi thỳ thầm ghé vào tai nó nói.
Trong khi đó,nó ngủ say nên chẳng viết gì,thấy có gì đó vọng nhẹ ở bên tai thỳ liền vòng tay ôm luôn hắn ngủ ngon lành.
-….-Hắn bị nó lôi xuống,bất ngờ không phản kháng được.Giờ đây,1 cảnh tượng hết sức lãng mạn đang diễn ra: Nó ôm hắn ngủ ngon lành,hắn thỳ không biết phải làm sao với nó,hơn nữa,khoảng cách giữa mặt của 2 con người này đang rất gần,chỉ khoảng vài cen-ti-mét nữa thôi là họ có thể chạm môi bất kì lúc nào.Hắn không kìm chế được trước sự đáng yêu khi ngủ của nó,liền ‘chụt’ 1 phát vào đôi môi căng mọng kia.Hắn nhẹ nhàng kéo đôi tay đang vòng sau cổ mình của nó xuống để ra về nhưng vô ích,đã không thoát khỏi nó,mà tình trạng còn khốn khổ hơn:Nó kéo luôn cổ hắn xuống nghiêng sang 1 bên,rồi trở mình rúc vào người hắn,ôm chặt.Hắn không tài nào nhúc nhích được đành bất lực cười nhẹ:
-Tôi không ngờ là loài heo lại có cách quyến rũ khó lường như thế đấy….
Thế rồi,trời đổ mưa to,cơn mưa giao mùa thường rất lạnh…Nó và hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết….
*Chap16*:Cái Kiss bất ngờ.
Sau cơn giông bão tối qua,ánh nắng đã tràn về xua đi màn đêm tĩnh mịch 1 màu đen bao phủ…Cơn mưa giai giẳng đã đi xa,mang cầu vồng xua tan những lạnh giá….
Tiếng chim ca líu lo vang vọng khung trời xanh biếc như tiếng chuống đồng hồ gọi vạn vật đón chào 1 ngày mới…Nó bừng tỉnh sau giấc ngủ êm ái đầy hơi ấm từ chú gấu bông của mình mà chưa bao giờ nó cảm thấy thích ôm con gấu bông đó đến như vậy.Ngồi bật dậy,đang định đưa chân bước xuống giường thỳ:
-Á á á á á á á á á á….-Nó gào lên thật to
-Cái gì thế?-Hắn cũng bật dạy gào lên khi nghe thấy tiếng nó hét ầm ĩ
-Sao anh ở nhà tôi?Sao tôi ôm anh ngủ?Sao anh nắm tay tôi?Sao anh nằm ngủ cùng tôi?Sao anh biết phòng tôi mà vào? Sao….bla bla-Nó hỏi lia lịa nhìn chằm chằm vào hắn,không kịp để hắn trả lời.
-Sao cô không hỏi cô ấy???-Hắn quát lớn rồi thở dài:-Mới sáng sớm ra mà đã ầm ĩ nhưu vậy rồi?Có biết tối qua tôi vất vả với cô như thế nào không hả?-Hắn than thở
-Anh….anh…đã làm gì tôi? –Nó nhìn hắn sợ sệt rồi lấy 2 tay làm thành hình dấu X đặt trước ngực.
-Hahaha….-Hắn cười lớn,cười như chưa bao giờ được cười vậy.Thế rồi ‘cốc’ 1 nhát vào đầu nó
-Làm cái gì vậy hả?-Nó từ sợ sệt chuyển thành căm phẫn vì cái kí đầu đau điếng mà hắn trao tặng rồi ‘bụp’ nó tặng cho hắn 1 cú đá vào chân
-Này!Cô điên hả-Hắn tức lộn ruột cốc thêm cho nó 1 nhát
-Anh điên đó.-Nó ôm đầu nói rồi véo cho hắn 1 nhát vào tay
-Ya…Cô ăn gan hùm rồi-Thế rồi hắn lại lấy tay nhéo mũi nó 1 cái rõ đau
-Á!Anh dám…-Nó nói tiện cào 3 nhát vào cổ hắn tạo thành 3 vệt đỏ dài như bị mèo cào...
Hai ng cứ thế đấm,đá,đánh,chửi,cấu,véo,bẹo nhau trên giường cho đến khi 1 cảnh tượng thật lạ lùng diễn ra khiến ng khác nhìn vào phải phì cười:Chân nó đạp chân hắn,1 tay cầm chặt cổ tay hắn,1 tay cấu thật mạnh…Còn hắn thỳ đẩy nó ra,2 bàn tay cầm 2 má nó bẹo thật đau…Cứ thế không ai chịu nhường ai cho đến lúc 2 má nó sưng tấy lên,tay hắn chảy máu vì móng tay nó rất sắc….(Khổ thân 2 anh chị,cái này ng ta gọi là Chiến tranh TG thứ 3)
Một lúc sau,nó và hắn mới chịu bỏ nhau ra...
-Anh có sao không?-Nó hạ giọng hỏi han
-Nhìn thế này còn hỏi…-Hắn
-Xí!Người ta quan tâm còn kiêu hả…Cấu thêm cho anh toét máu bây giờ.
-Toét rồi còn đâu mà đòi thêm nữa.
-Toét cái đầu anh ý…Cho chết cái tội.Mà anh thì cũng có kém gì đâu chứ,2 má tôi sưng phông lên rồi nè.
-Thôi được rồi thế này cho hòa nhé!Coi như k ai nợ ai.-Hắn nói
-Cô rửa tay cho tôi đỡ nhiễm trùng rồi băng bó cho tôi.Xong luộc trứng tôi xoa cho cô hết sưng.Ok?
-Không được.Tôi vẫn thiệt.Sao tôi phải luộc trứng.Mới cả tôi không biết luộc,anh phải luộc đi chứ.-Nó càu nhàu
-Thì tôi luộc…Có mỗi chuyện luộc trứng mà cũng không biết.Đồ con heo…
-Anh đã luộc trứng rồi thì nấu đồ ăn sáng luôn đi…được không?-Nó giả bộ ngây thơ,nhìn hắn chơm chớp mắt,giọng nói nghẹn ngào,2 tay chắp lại tỏ vẻ hy vọng.
-Vô ích thôi.Tôi chỉ biết luộc trứng.-Hắn nói 1 mạch rồi đi thẳng xuống cầu thang làm nó tụt hứng,mặt mếu xệch đi.
-Thế thì biết ăn cái gì,tôi đói lắm rồi…-Nó mếu máo chạy theo nói
-Ai bảo không biết nấu ăn…Làm mì gói đi.-Hắn ra lệnh
Nó lọ mọ xuống bếp thì hắn lại quát:
-Đi chuẩn bị băng thay cho tôi đã…Xót lắm rồi.
-Biết rồi.Luộc trứng đi.Má tôi cũng rát lắm,tấy lên rồi này…Ôi nhan sắc trời phú của tôi.-Nó than vãn
-Nhan sắc loài heo…Hô hô-Hắn nhìn nó phá lên cười
-Im đi…-Nó tức mình chỉ tay vào mặt hắn nói rồi lật đật đi tìm băng dán và ô xi già.(Thuốc rửa nhiễm trùng vết thương đó các bác).
Khoảng 10 phút sau,hắn bưng ra 2 quả trứng rồi ngồi xuống chìa tay ra nhìn nó:
-Mau lên!-Hăn giục
-Anh vừa nói mau lên hả?-Nó cười gian
-Ừ!Mau lên rồi còn ăn mì...Tôi đói lắm-Hắn than
Thế là ‘tòng’ 1 nhát:
-Á….!Cô làm gì vậy.Trời ơi…xót quá-Hắn kêu giống giời rồi nhảy cẫng lên
-Anh bắt tôi nhanh thì tôi phải đành đổ cả lọ ô xi già vào tay anh thôi,chứ biết sao giờ,là anh ép tôi.Mà tôi làm nhẹ nhàng thế còn gì.(Nhẹ nhàng là thế đó các bác ạ)
-Mà sao anh lại ở trong nhà tôi thế?-Nó rửa vết thương cho hắn rồi ngước mắt lên hỏi
-Cô đi cùng tôi đi mua thức ăn,cô khóc,tôi ôm,cô ngủ,tôi lai về,tôi bấm cửa,không có ai,tôi hỏi cô,cô nói số nhà,tôi gọi cô,cô không dậy,tôi bế cô,cô nằm im,tôi đưa lên phòng,cô nằm ngủ,tôi đòi về,cô ôm tôi,tôi gỡ tay cô,cô ôm chặt,…Thế thôi.-Hắn trả lời cụt ngủn
-Thế thôi?-Nó bắt đầu đỏ mặt hỏi hắn
-Chứu còn sao nữa,tôi mà kể chi tiết chắc là cô ngại không dám gặp tôi nữa đâu.-Hắn cười gian
-Tôi có làm gì quá không?-Nó hỏi
-Có!Cô cứ ôm tôi thôi,ngột không thở được.Tôi chả hiểu làm sao,tôi cứ lôi cô ra,cô lại rúc vào,tôi cựa mình 1 tý là cô lại ôm chặt hơn.Cứ như kiểu cô thèm hơi tôi ấy…Haha =))-Hắn nói xong rồi cười ngiêng ngả.
-…-Nó ngại quá,cúi gằm mặt xuống không nói năng gì.Được đà,hắn càng trêu nó:
-Thế tôi mới nói vất vả với cô,ý tôi là vì cô cứ ‘thèm hơi’ tôi cho nên quấn chặt lấy,tôi không thể nào nhắm mắt được.Thế mà cô lại nghĩ tôi làm gì cô sao?Đầu óc cô đen tối quá đấy….Haha-Hắn càng cười thêm khiến nó ngại không chịu được nữa,liền quấn nhanh băng cho hắn rồi lù lù tiến thẳng xuống bếp.
Hắn chỉ trêu cho nó ngại để nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên nhưu trái cà chua của nó chứ thực ra,hôm qua được nó ôm,hắn đã rất vui,hắn nằm im và còn không hề cựa mình để tránh cho nó tỉnh giấc,không những vậy mà còn ngủ rất ngon nữa…Hắn thấy nó hì hục gì đó trong bếp thì nhịn cười,nói:
-Cô làm gì mà lại đi thẳng vào bếp thế?
-Làm mì…-Nó đáp cụt ngủn
-Thôi…Đi ra đây tôi xoa vết thương cho.-Hắn nói
-Không cần,tôi tự làm.-Nó
-Tự làm…không biết làm…đau cô chịu nhé!-Hắn cười gian vì chắc chắn nó không biết xoa.Thế rồi nó lù lù tiến vào nhìn hắn tức giận,mặt vẫn còn đỏ,2 má sưng tấy nên,trông hành động của nó đáng yêu vô cùng.Nó ngồi xuống,ngẩng mặt lên,để mặc cho hắn xoa,hắn bóc trứng rồi xoa nhẹ vào má nó,cảm giác rất dễ chịu và thoải mái,vết thương như đang dịu đi,không còn đau nữa:
-Làm nhanh đi,không nở mì tôi bảo anh.-Nó gắt
-Nhanh này!-hắn cầm luôn 2 quả trứng xoa mạnh rồi dí chặt vào mặt nó.Trông nó thật buồn cười,2 má phinh bị ép sát vào làm cho cái môi chu ra,trông cực kì buồn cười.Nó kêu ‘á’ 1 nhát nhưng rồi ‘ưm..ưm…’ nó đã bị hắn hôn 1 nhát thật sâu vào đôi môi căng mọng.Mắt hắn nhắm lại,tay không còn dí trứng vào má nó nữa.Nó thì khác,2 mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên…
Nó đẩy hắn ra rồi gào lên:
-Sao anh hôn tôi…Hả????
-Ai bảo cô chu mỏ ra làm zì???-Hắn nói 1 câu vô cùng ngu ngơ biện minh cho hành động vừa rồi của mình.
-Nụ hôn đầu của tôi…Ôi…nụ hôn của tôi…Anh quá đáng thế…sao anh lại cướp đi nụ hôn của tôi 1 cách trắng trợn như vậy chứ…?-Nó gào làng ăn vạ
-Thiệt gì đâu?Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi mà…-Hắn ngượng ngùng gãi đầu
-Anh là con trai,cái đó không quan trọng.Tôi là con gái đấy-Nó nhìn hắn đầy tức giận rồi đánh cho hắn mấy nhát.
-Đó…không phải nụ hôn đầu của cô đâu…Cô không nên xúc động như thế.-Hắn thản nhiên nói
-Anh nói cái gì?Là sao?-Nó trợn ngược mắt nhìn hắn
-Nụ hôn đầu của cô là tối qua,tôi hôn trộm cô lúc ngủ…Không sao chứ.-Hắn vô cùng thản nhiên trước lời nói của mình như vô tội
-Anh…-Nó căm phẫn nhìn hắn với ánh mắt rực lửa....
Và thế là 1 cuộc rượt đuổi diễn ra,nó thỳ nhào đến đánh thùm thụp vào ng hắn,hắn thỳ cứ la lên,chạy hết lên tầng rồi xuống tầng....

*Chap 17*:Tình cảm của Vy Anh
Nó và hắn cùng nhau đi đến bệnh viên Đông Khoa thăm Gia Linh.Nói thì thế,chứ thực ra,hắn đi sau,nó đi trước,ngại ngùng,không ai dám nhìn ai.Thỉnh thoảng nó nghĩ lại thấy hắn đáng ghét quá liền quay lại đá cho hắn 1 nhát,hắn không nói gì,chỉ kêu đau vì hắn biết nó đang rất giận vì bị cướp mất nụ hôn đầu tiên.Hắn đi sau tủm tỉm cười nhìn theo bóng dáng nó,hắn đang vui,đang cười,cảm thấy trái tim rất ấm áp.Phải chăng hắn đã thích nó?
-Cô đừng có giậm chân thình thịch nữa….đây là bệnh viện đấy.-Hắn khoanh tay trước ngược,vừa bước vừa nói.
-Anh còn dám nói à…Tôi đang bực mình anh đó…Sao anh lại làm thế với tôi cơ chứ….-Nó quay lại mắng xối xả rồi mặt ỉu xìu,lấy 2 tay lay tay hắn :-Trả nụ hôn đầu cho tôi….Trả đây….Ôi cái nụ hôn đầu 16 năm gìn giữ của tôi…huhu…..Nghĩ lại thấy tức,thằng cha chết tiệt này….-Cứ thế từ giận giữ sang hờn giỗi rồi lại từ giận dỗi sang chửi bới,nó trách móc hắn.
-Này!Thằng cha cái gì chứ…Cô….Điên thật….-Hắn tức lộn ruột,lỗ tai xì khói
-Suỵt!-Nó đưa tay lên mồm tỏ ý lặng im khi nhìn thấy gì đó rồi lại lấy tay*vẫy vẫy* hắn lại
-Có cái gì mà cô hứng thú quá vậy? Tìm được heo đực hả?-Hắn nhìn nó gườm gườm rồi bước đi từ tốn
-Đực cái đầu anh ấy.Nhìn nè!-Nó nhìn hắn rồi chỉ tay vào hướng dãy ghế ngồi trước cửa phòng Gia Linh.
Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn diễn ra trước mắt:Duy Phong ngồi ôm Vy Anh ngủ,Vy Anh ôm chặt lấy eo Duy Phong rồi ngả đầu vào đó ngủ.Bên cạnh,Khánh My đang tựa đầu vào vai Thiên Minh ngủ,Thiên Minh thỳ vẫn khoác vai Khánh My ngủ….Kỳ lạ thay,Minh Khánh thì chả có ai ôm,ai tựa,ngồi thù lù 1 xó,tay khoanh trước ngực,ngủ ngon lành.
-Tèn tén ten…Anh nhìn xem-Nó hý hửng giơ lên cho hắn xem hình mà nó chụp trộm đôi của Thiên Minh và Duy Phong lúc ngủ…
-Cô có hứng đi chụp trộm lắm sao?-Hắn hỏi
-Kệ tôi!Liên quan gì anh.Cảnh này hiếm lắm đó,có phải thích là lúc nào cũng chụp được đâu.Hehe-Nó nhăn nhở
-Sao không chụp Minh Khánh kìa!-Hắn trọc nó
-Nhìn Khánh cô đơn thế kia,chụp làm gì,mà sao không có ai ôm như thế Khánh vẫn ngủ ngon lành vậy nhỷ?-Nó thắc mắc
-Người ta đâu như cô…Rúc vào người người khác rồi quần chặt,ôm chặt lấy mời ngủ được,chỉ khổ tôi thôi…Haizzzz-Hắn trêu nó rồi thở dài than vãn
-‘Binh’…. ‘Bịch’….-….Á aaaaaaaaaa-Hắn bị nó đấm 1 nhát vào đầu rồi dẵm 1 nhát vào chân kêu giống lên
-Cho anh chừa nè…. ‘Binh’ ‘Bụp’ ‘bụp’-Đó là những tiếng đánh dã man mà nó trao tặng cho hắn….
-Cô quá đáng quá đấy….Cô có biết tối qua tôi khổ sở với cô như thế nào không mà cô còn đánh tôi hả,không có tôi,còn lâu cô mới ngủ ngon được như thế...Hứ-Hắn tức tối nói,không để ý rằng Duy Phong,Vy Anh,Thiên Minh,Minh Khánh và Khánh My đã dạy từ bao h và chứng kiến hết.
-Hai người….-Thiên Minh nói
-A!Mọi người đã dạy rồi đấy ư? -Nó nói
-2 người đến từ khi nào vậy?-Vy Anh hỏi
-Vừa mới đến thôi,Gia Linh thế nào rồi?-Hắn hỏi
-Vẫn chưa biết thế nào.-Khánh My thở dài.
-Mà 2 người vừa nói gì đó,tối quá khổ sở rồi ngủ là sao?-Thiên Minh hỏi
-Có gì đâu mà hỏi.Chả làm sao cả.-Nó quay qua lườm hắn rồi đáp
-Thật ư?Thế sao cổ Long lại có 3 phát cào giống nốt cào của con gái,tay còn băng bó,còn má Hạnh San sao lại sưng phồng lên thế kia?-Duy Phong trêu
-Cái tên kia…Im ngay-Nó,hắn đồng thanh
-Thôi!Mọi người đừng trêu 2 người đó nữa,có làm gì thì 2 người đó cũng không nói cho chúng ta biết đâu.-Minh Khánh lên tiếng
-Đúng đó!Cho mọi người xem cái này hay cực nè!-Nó hý hửng
-Cái gì thế?-Khánh My nói
-Đây nè…đây nè!Nó lần lượt giơ ip5 ra trong đó có ảnh của Minh và My cho 2 người đó xem…
-Hạnh San,mày…-Khánh My nói,mặt đỏ hết lên…
-Hạnh San à? Có gì đâu mà phải chụp chứ hả?-Thiên Minh nói lớn
-Hay thế này sao không chụp???...-Cái này hay hơn nè-Nó tiến tới chỗ Vy Anh và Duy Phong cho 2 người đó xem ảnh họ ôm nhau tình tứ:
-Con nhỏ này…Sao mày…-Vy Anh cũng ngại ngùng,mặt đỏ như trái cà,quay sang nhìn Duy Phong.
Bất ngờ,Duy Phong giật lấy điện thoại nó, ‘tách’ ‘tách’ rồi giúi vào tay nó,đi thẳng:
-Á….!Ảnh của tôi…Tên Duy Phong,quá đáng,sao xóa ảnh của tôi hả???-Nó tức giận nhìn theo Duy Phong nói rồi quay lại nhìn Vy Anh.Vy Anh đã chứng kiến hết được hành dộng của Duy Phong và ánh nhìn thờ ơ ấy…:
-Xóa đi cũng tốt mà.Hỳ hỳ-Vy Anh nói cho qua,rồi thẫn thờ nhìn đi nơi khác…Nhỏ đang cảm thấy buồn…rất buồn khi Duy Phong tự dưng lại làm như vậy…Nhỏ bước đi,ngược hướng với Duy Phong…..
Khí trời mát dịu,nắng nhè nhẹ,bước đi tham quan xung quanh bệnh viện.Bệnh viện Đông Khoa sở hữu 1 khuôn viên rất thoáng mát và thơ mộng….khiến cho con người cảm thấy thật yên tĩnh…Vy Anh ngồi trên hàng ghế đá của bệnh viện,hít hà làn gió mát:
-Vy Anh!Mày sao vậy?-Nó và Khánh My giọng buồn buồn hỏi Vy Anh
-Không sao đâu…Chỉ là…tao đã có được câu trả lời.-Vy Anh buồn bã nói
-Câu trả lời?-Nó ngạc nhiên hỏi
-Ừm!Thời gian đã trả lời…-Vy Anh cúi mặt xuống,tay nắm lại
-Nói đi-Khánh My vỗ nhẹ vai Vy Anh nói
-Tao…thật sự….đã thích Duy Phong mất rồi!Rất thích….-Vy Anh nhẹ nhàng trả lời
-Thế là tốt rồi,Duy Phong cũng rất thích mày.-Nó cười
-Cũng chẳng biết nữa,Duy Phong hình như đã thay đổi.-Vy Anh thở nhẹ nói
-Mày không nói,sao biết được tình cảm của Phong chứ?-Khánh My cười nói
-Đúng rồi Vy Anh của tao…cố lên nhé!-Nó nói
-Cố lên!-Nó cùng Khánh My đồng thanh
-Cám ơn chúng mày nhé!Cảm ơn vì đã luôn bên tao và tiếp thêm cho tao sức mạnh..Tao yêu chúng mày lắm lắm đó-Vy Anh hạnh phúc nói ôm chầm lấy 2 đứa bạn.
Chúng nó nắm tay nhau cười nói vui vẻ,hạnh phúc bước vào phòng bệnh Gia Linh:
-Gia Linh vẫn chưa tỉnh từ tối qua đến h sao?-Nó lo lắng
-Ừm!-Minh Khánh buồn bã trả lời.
Vừa lúc đó,cánh cửa phòng Gia Linh mở ra,1 vị bác sĩ già phúc hậu bước tới chỗ chúng nó.Cả đám xúm xít vây quanh lại hỏi han đủ kiểu.Bác sĩ mỉm cười nhìn chúng nó rồi từ từ nói:
-Các cháu đừng nóng ruột,cứ yên tâm,bạn của các cháu do sức khỏe vẫn còn quá yếu,lại bị đánh mạnh như vậy nên vẫn còn bất tỉnh,chỉ cần nằm viện khoảng 1 tuần là sẽ khỏe ngay thôi.Các cháu có thể vào thăm bạn ấy.
Thế là mọi người cũng nhẹ nhàng mở cửa phòng vào thăm Gia Linh.Trông sắc mặt Gia Linh thật nhợt nhạt,khắp người có rất nhiều vết thương,hiện tại vẫn chưa tỉnh.Mọi người đành thở dài nhìn nhau:
-Các bạn cũng mệt rồi,cả tối qua ngồi chờ còn chưa ăn được gì nữa.Các bạn đi ăn sáng rồi về nghỉ ngơi đi.-Minh Khánh lên tiếng
-Còn mày thì sao?-Hắn hỏi
-Chúng mày cứ về đi,tao ở lại đây lo cho Gia Linh.-Khánh nói
-Vậy đành nhờ Khánh vậy,bọn mình về nha!-Khánh My nói
-Ừ!-Khánh đáp.
Thế rồi ai nấy đều về nhà…Trước khi về nó và My nháy mắt với Vy Anh:
-Cố lên nhé!Có gì call ngay bít chưa?
-Ok.-Vy Anh cười tươi đáp rồi kéo tay Duy Phong lại và nói:
-Duy Phong…Ở lại Vy Anh có chuyện muốn nói.
Lúc ấy ai cũng đã ra về,chỉ còn Minh Khánh ngồi trong phòng chăm sóc Gia Linh.Vy Anh dẫn Duy Phong ra chỗ ghế đá khuôn viên bệnh viện,ngồi xuống và nói:
-Phong ngồi đi.
-Có chuyện gì?-Phong ngồi xuống hỏi
-Vy Anh muốn nói…Vy Anh….Vy Anh xin lỗi.-Vy Anh cúi mặt ngập ngừng nói
-Vì cái gì?-Phong đáp thẳng thừng
-Vì Vy Anh đã quá lời với Duy Phong,vì Vy Anh đã mắng chửi và thậm chí còn cáu gắt với Duy Phong,vì Vy Anh luôn thờ ơ và không tôn trọng Duy Phong,vì Vy Anh không bỏ được thói quen không có Duy Phong bên cạnh,và vì….vì….Vy Anh thích Duy Phong thật rồi…Hic!-Vy Anh đáp,ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Duy Phong,tay nắm chặt lại lấy can đảm,nước mắt trực trào…
-Không có gì phải xin lỗi.-Duy Phong nói rồi đứng dậy bước đi
-Cho Vy Anh câu trả lời-Vy Anh đứng dậy,níu lấy tay Duy Phong.
-Vy Anh muốn Phong trả lời gì đây?-Phong thở dài nói
-Duy Phong hãy trả lời đi,rằng giờ đây trong mắt Duy Phong,Vy Anh là gì?-Vy Anh hỏi,ánh mắt đau buồn sâu thẳm
-Là bạn!-Duy Phong quay người lại,nhìn thẳng vào mắt Vy Anh nói
-Là….bạn?-Vy Anh nhắc lại lời nói của Duy Phong như không tin vào tai mình,câu nói ấy như mũi tên đâm sâu vào trái tim nhỏ vậy.
-Đúng!Là bạn.Chỉ là bạn mà thôi.Vậy nên…Phong xin lỗi,vì không thể đáp lại tình cảm của Vy Anh.-Phong nhẹ nhàng nói nhưng dứt khoát,ánh mắt lạnh lùng đến ngột thở.
-Vậy tình cảm trước đây thì sao?Phong đã quên được Vy Anh rồi ư?Làm sao có thể.-Vy Anh nói,đôi mắt ngấn nước.
-Đúng.Làm sao có thể quên nhanh như vậy,nhưng Vy Anh,đó chỉ là tình cảm nhất thời,Vy Anh cũng như những người con gái khác,chỉ là cơn gió đi qua đời Duy Phong thôi….Thoáng qua,dễ quên và khó nhớ…Tình cảm ấy là như vậy.
-Vậy sao?...Vậy là chỉ có mình Vy Anh thích Duy Phong sao? Đối với Duy Phong tình cảm ấy thoáng qua,dễ quên và khó nhớ…Còn…đối với Vy Anh…thoáng qua,dễ quên,nhưng sâu đậm.-Vy Anh nói,nước mắt lăn dài trên đôi gò má ửng hồng,bàn tay nắm chặt,ánh mắt đau buồn nhìn Duy Phong.
Thế rồi nhỏ quay lưng,chạy đi,trái tim tan nát.Duy Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang bị tổn thương nặng nề…lòng đau nhói:
-Vy Anh...Quên Phong đi!Và tất nhiên,câu nói ấy chỉ Duy Phog nói và nghe thấy,có lẽ mãi mãi Vy Anh không hiểu tim Duy Phong đau như thế nào….
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/11475
.
Old school Swatch Watches