Duck hunt
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện teen hay - định mệnh - Trang 3


Đột ngột những bắp cơ trên người anh chuyển động, và cả người anh cũng chuyển động theo, bước đi hướng về phía cô. Bất giác, Dora quay mặt đi.
“Này. Không nhìn thì làm sao mà vẽ ? Ban nãy hình như cô cũng nhìn tên vô lại đó ở trần mà.”
Hắn khác, anh khác. Cô muốn thét to lên điều đó với anh nhưng cô không thể, vì có trời mới biết tại sao cô lại nghĩ anh khác, và nhất là khác ở chỗ nào. Cô không biết giải thích sự bối rối của mình như thế nào. Dora vội quay mặt xuống đất và phát hiện đống đồ vẽ cô mới đặt xuống. Ôi, cứu tinh. Cô cúi xuống nhanh như thể nhìn thấy vàng dưới đất.
“Tôi thu nhặt dụng cụ vẽ và xếp giá lên, đừng có mà nhầm.” Dora mừng vì giọng cô không hề run, trong khi bàn tay cô thì run dữ dội, anh ta ở khá xa để có thể nhìn thấy cử động của cô,nếu không thì một câu cạnh khoé khác đã được phun ra rồi.
“Tốt. Vậy thì bắt đầu vẽ đi.” Anh nói ngắn gọn và nhanh chóng tiến đến trước mặt cô.
“Hả ? Vẽ anh ư ?” Dora hỏi đầy kinh ngạc. Cô đã không nghĩ tới chuyện này. Sao mình ngốc thế nhỉ ? Cô nhủ thầm.
“Chứ nãy giờ cô mơ ngủ à ?” anh hỏi, mắt anh sáng lên, có một điều gì đó đang làm anh thích thú, thậm chí còn hơn cả thích thú, dường như anh mê mẩn với trò vui của mình. “Tôi cởi áo ra làm gì nếu như không để cô vẽ, hả?”
Mặt Dora đỏ bừng, cô không biết nói gì hơn. Cô hít sâu một hơi và trả lời, giọng hơi nhỏ hơn bình thường.
“Vậy thì xin cảm ơn lòng tốt của anh.Nhưng tôi không dám nhận đâu.” Cô tiếp tục. “Anh cứ yên tâm về phòng mà nghỉ. Tôi có thể tự lo bài vẽ của mình được.”
“Vậy ư ? Thế mà tại sao cô lại nói vẽ không có người mẫu sẽ bị trừ điểm hả ? Hay là cô chê tôi không đủ tiêu chuẩn để làm mẫu?” anh nói, và tiến sát cô hơn.
Bình tĩnh nào Dora,đừng có hoảng lên như thế chứ, cô tự trấn an.
“Không. Tôi không chê. Nhưng tôi không dám làm phiền một người bận trăm công nghìn việc như anh.” Dora mừng vì đã kiếm được một câu xỏ xiên thêm vào.
“Yên tâm. Hôm nay tôi rảnh. Mà nếu có bận thì cũng thành rảnh. Tôi phá bài vẽ của cô. Trách nhiệm của tôi là đền bù.” Anh nói bình thản.
“Nhưng tôi đâu có cần anh đền bù.” Bằng cách này, Dora nghĩ thầm nhưng không nói.
“Tôi muốn đền bù. Cô từ chối lòng tốt của tôi sao?”
“Tôi không chờ anh trả ơn đâu.Cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng tôi không cần anh làm gì cả. Chỉ xin anh về phòng nghỉ cho đỡ mệt thôi.”


“Chà. Tôi đã có ý tốt như thế mà ô không nhận. Biết nói với mẹ tôi làm sao đây nhỉ ?” anh nháy mắt với cô. Dora giật nảy mình, anh ta đúng là một con quỉ gian xảo đội lốt người mà.
“Tôi đành nhận lòng tốt của anh vậy.” Dora thở đánh thượt,lần này cô thua rồi.
“Vậy có hơn không. Dù sao thì việc này cũng có lợi cho cô mà. Có người mẫu còn hơn phải vẽ trong tạp chí, đúng không?”
“Ờ. Đúng.”
Nhưng tôi thà không có ai làm mẫu còn hơn là phải vẽ anh, nhìn anh thôi máu tôi đã bốc lên đầu, chân tay đã run thế này thì vẽ với vời gì. Dora nhìn anh và nói những lời đó bằng mắt, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là anh đã hiểu. Dora đành phải xếp giá lên và bắt đầu vẽ. Chỉ một lúc sau,bệnh nghề nghiệp nổi lên mới làm Dora bớt bối rối. Cô vẽ say sưa và chuyên tâm. À! Vẽ say sưa thì đúng, nhưng chuyên tâm thì hình như hơi quá. Vì lúc nào cô cũng nhận thấy ánh mắt của Christ trên mình. Anh chỉ đơn giản là đứng trước mặt cô,không làm dáng cũng như có bất kì tư thế làm mẫu cụ thể nào. Chỉ đứng đó, thoải mái và im như một pho tượng. Nhưng dù đứng thế nào thì anh cũng rất đẹp. Rất quyến rũ. Dora tránh không vẽ khuôn mặt anh, cô sợ nhìn vào gương mặt đó. Cô sợ rằng khi nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo đó,nhất là đôi mắt, cô sẽ không thể làm chủ được mình, sẽ chạy về phía anh và ngã vào lòng anh mất.
Bức tranh dần hoàn thiện, rõ lên từng chút một. Những mảng màu cuối cùng cũng được tô xong, Dora đặt cây cọ xuống và hít thật sâu, chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Cô thấy ấn tượng với những gì mình đã vẽ, sống động hơn thường ngày, rất thực . Hay vì người làm mẫu là anh? Không đâu, không thể nào,chỉ là phút xuất thần của chính cô thôi.
Dora cảm thấy một sức nóng sau lưng mình và cô ngay lập tức hối hận khi quay đầu lại. Anh ở ngay phía sau cô, đôi mắt màu lam hướng về phía bức vẽ.
“Ừm. Tôi đã nghĩ là cô nói dối nhưng sự thật không phải như vậy. Bức vẽ rất đẽp. Xin lỗi vì đã hiểu nhầm cô.” giọng anh nhẹ nhàng.
“Không sao. Hiểu là được rồi.” Giọng Dora gần như chỉ còn là tiếng thì thầm. Hơi thở của cô đã bị anh cướp mất. Từ sức nóng đến mùi hương cơ thể của anh, tất cả đều làm cho cô cảm thấy choáng váng. Anh thật hấp dẫn. Quá nguy hiểm, trí óc Dora gào thét. Cô sẽ xiêu lòng vì anh ta mất. Không thể như vậy được. Anh ta chỉ là một tên phóng đãng thôi, không đáng để mình phung phí tình cảm vào đâu. Tỉnh lại đi. Tỉnh lại ngay đi.
Tinh thần Dora vừa dịu lại đuợc một chút thì nhanh chóng váng vất ngay, khi Christ chồm tới và chỉ tay vào bức vẽ.
“Chỗ này, hình như thiếu cái gì đó. Sao cô không vẽ khuôn mặt tôi?”
Dora không nghe được câu hỏi. Tất cả những công sức cố chống chọi với anh nãy giờ đều đã tan thành mây khói. Tâm trí cô đang tập trung vào cánh tay đang chỉ về phía bức vẽ kia, cánh tay trần khỏe mạnh, làn da hơi rám nắng, mùi thân thể mát dịu của anh, và,và hơn hế nữa, hơi thở anh đang phà vào tai cô. Thật quá sức chịu đựng.
Im lặng. Một giây. Hai giây. Ba giây. Một phút trôi qua. Vẫn im lặng. Hơi thở của Dora trở nên gấp gáp hơn, máu chạy trong mạch cô với một tốc độ kinh khủng như muốn vỡ tung ra, nguời cô như có lửa đốt. Christ quay đầu sang bên nhìn cô, mũi anh gần như chạm vào má cô. Ngay lập tức, anh rút tay về và bước lùi ra sau. Dora không nghe thấy hơi thở anh cũng nhanh dần lên.
« Cô vẽ đẹp thật. Nhưng sao cô không vẽ khuôn mặt tôi ? » Anh hỏi sau vài phút trần tĩnh. Dora bây giờ cũng đã lấy lại được tinh thần. Cô nói, nhưng vẫn có chút ngượng nghịu.
« Tôi cần gì vẽ khuôn mặt anh. Đề tài là vẽ cơ thể người. Đâu phải kí họa chân dung. »
« Vậy sao ? Tôi không biết. »
Một khoảng im lặng tiếp theo. Ngột ngạt. Còn hơn cả ban nãy. Tình thế bây giờ thật đáng ngờ cho những ai tình cờ bước vào phòng. Christ thì đang ở trần, ánh mắt anh như muốn tóe lửa khi nhìn Dora, Dora quay lưng lại về phía anh nhưng mặt cô đỏ bừng. Không ai nói gì. Không ai cử động. Tiếng gió dập vào cửa sổ bây giờ dường như
quá lớn.
Christ vẫn không cử động. Dora đã lấy lại được chút ít tự tin, cô mở miệng, nhưng vẫn không quay lại nhìn anh.
“Tôi nghĩ bây giờ anh có thể về phòng rồi.”
Christ hơi giật mình do câu nói của Dora, nhưng không phải giật mình vì điều cô nói mà giật mình vì suy nghĩ của anh bị cắt ngang. Anh nhúc nhích, đầu tiên là cánh tay, sau đó là chân, anh sải từng bước dài và chưa đầy ba giây, anh đã đứng trước mặt Dora. Chiều cao của anh vượt qua cả cô, làm Dora cảm thấy bị lấn át. Anh vẫn không hướng sự chú ý vào thứ gì khác ngoài cô. Môi anh hơi hé ra, một câu nói suýt được nói ra. Nhưng anh ngậm miệng lại. Lưỡng lự, rồi sau một cái lắc đầu, anh nói chậm rãi.
“Nói tôi nghe, Dora. Tại sao cô không nhờ tôi làm mẫu? Tại sao cô lại phải nhờ tới một người mà cô không biết rõ như thế?”
“Tôi…tôi…” Cô ấp úng, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi bất ngờ này. Nói cho anh ta nghe sự thật ư. Rằng cô sợ nhìn thấy anh, cô sợ thấy vẻ quyến rũ của anh, cô sợ mình sẽ yêu anh để rồi đau khổ khi bị anh bỏ rơi như những đứa con gái khác ? Không, cô sẽ không nói. Cô làm sao có thể nói điều đó chứ. Không bao giờ.
“Cậu ấy là bạn tôi. Tôi tin tưởng bạn bè mình.”
“Cô tin bạn bè hơn người thân ư? Thậm chí tin hơn cả chồng chưa cưới của cô ư?” Anh lại tiếp tục hỏi.
“Tôi tin ban mình. Chuyện đó có gì sai?”
“Cô chưa vào vấn đề chính. Tại sao cô không nhờ tôi?” Anh nhấn mạnh từng từ của câu hỏi.
“Tôi…tôi chỉ là không thích mời anh làm mẫu, thế thôi.”
“Tại sao cô lại không thích ?”
“Anh hỏi nhiều quá! Tôi nhờ bạn mình thì có gì sai chứ? Chỉ là bạn tôi thôi.”
« Cô thấy tên ‘bạn yêu quí’ của cô đã làm gì chưa ? »
« Tôi tất nhiên là biết rồi. Đừng có giở cái giọng như thế. » Dora bắt đầu thấy cơn giận lấn át cả sự xấu hổ.
« Thế cô còn tin tưởng bạn bè hơn người thân không ? »
« Đừng có gộp chung tất cả bạn của tôi thành một chứ. Đâu phải ai cũng như ai. »
« Lần sau, cô đi đâu một mình đến nhà bạn đều phải báo cho tôi hoặc có tôi đi cùng. Đặc biệt là đến nhà đàn ông. »
« Tại sao tôi phải báo cáo với anh ? Tôi đâu phải là con nít, đi đâu cũng phải xin phép. »
« Nhưng cô là vợ chưa cưới của tôi. Cô làm gì cũng phải có sự cho phép của tôi. »
« Từ khi nào nhà này có chế độ phân biệt nam nữ thế hả ? »
« Từ khi cô đến nhà gã bạn trai của cô một mình đấy. »
Cuộc nói chuyện vốn nhỏ nhẹ bây giờ đã trở thành một cuộc cãi lộn thật sự. Rất to tiếng.
« Không phải bạn trai tôi. Tôi đến nhà bạn tôi thôi. »
« Gì cũng được, nhưng đến nhà ai cũng vậy thôi. Đến nhà con trai một mình là cực kì nguy hiểm. »
« Chẳng có gì nguy hiểm cả. Ở Việt Nam tôi cũng đi dài dài mà có bị làm sao đâu ? »
« Tôi không biết ở Việt Nam như thế nào. Có vẻ mấy đứa con trai ở đó giỏi kiềm chế nhỉ. Nhưng ở đây thì không như vậy đâu. »
« Tôi không có nhiệm vụ phải nghe lời anh. Anh chẳng nói gì đúng cả. »
« Tôi chỉ nói sự thật thôi. »
« Vậy thì anh hãy chứng minh những gì anh nói đi. Rằng ở một mình với con trai dễ gặo nguy hiểm đấy. » Dora giận dữ quát lên.
« Cô muốn tôi chứng minh ? »
« Sao ? Không chứng minh được à? Không phải sự thật thì làm sao mà chứng minh kia chứ.”
“Tốt. Cô muốn bằng chứng. Tôi sẽ cho cô bằng chứng. Rất đơn giản.”
Và anh lập tức chứng minh điều đó. Dora quá kinh ngạc, cô không thể nói thành lời. Christ dùng cả hai tay xốc nách cô lên với một sức mạnh kinh hồn, anh nhấc bổng cô lên và bước về phía giường. Anh quăng cô xuống giường một cách mạnh bạo. Cô lọt thỏm vào chiếc giường rộng. Chưa kịp hoàn hồn, Christ đã chồm lên trên người cô, anh quì trên giường, hai đầu gối anh chạm vào hai bên đùi cô, bàn tay anh chống cạnh hai bên đầu cô. Vòm ngực rộng của anh nằm tầm mắt cô. Thật quá sức chịu đựng. Mắt anh nhìn cô chằm chằm, đầu tiên là từ khuôn mặt sau đó lướt xuống, quan sát khắp người cô. Mắt anh, nếu cô không nhầm, ngày càng nhạt màu hơn, trở thành một màu xanh ngọc dịu, nhưng sự thực thì không phải như thế, ánh mắt anh nhìn cô cháy bỏng như thiêu đốt cả tâm hồn cô. Cô đã nghĩ, khi thấy anh giữ tư thế đó một lúc khá lâu, rằng anh chỉ dọa cô nhieu đó mà thôi. Nhưng cô chưa kịp thở phào thì bàn tay anh đã rời vị trí, lướt lên má cô, trượt xuống cổ cô. Đầu anh cúi xuống, sát với cô hơn. Môi anh chạm vào môi Dora tạo thành một luồng điện chạy dọc khắp người cô, tê rần nhưng không hề đáng sợ, trái lại, nó có vẻ như r6á ngọt ngào. Anh hôn cô. Nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt, hai bàn tay anh không còn ở chỗ cũ nữa. Chúng áp lên mặt cô,rồi lướt xuống cổ cô, một bàn tay vòng ra sau lưng cô, bàn tay còn lại lướt xuống ngực cô, ôm lấy eo cô. Môi anh cũng rời khỏi môi cô, kéo dài những cái hôn ra khắp mặt cô và xuống cổ. Lí trí cô kêu gào, cô không thể để cho anh ta làm chuyện này được, anh ta đang đi quá giới hạn, nhưng cơthể cô cũng hét trả trở lại, cô thích như thế này mà. Nhưng may mắn, hay xui xẻo, tuỳ bạn suy luận, là lí trí cô đã thắng. Cô dùng tay đẩy vai anh lên, anh dường như không chú ý, cánh tay anh càng siết chặt cô.
“Không…Không…” cô nói, giọng còn đờ đẫn.
Những cái mơn trớn vẫn không giảm cường độ.
“Không…Không… Tôi không muốn như thế này, thả tôi ra…”
Anh vẫn không nhận thấy.
“Thả tôi ra. Anh nghe không.” Bây giờ Dora đã hét thành tiếng, cô cào móng tay mình lên vai anh, tạo thành những vệt dài rướm máu. Nhưng anh càng hôn cô dữ dội, quá mạnh bạo.
“Không…Buông tôi ra… Buông tôi ra…”
Anh buông ngay cô ra trước khi cô hét xong. Anh đờ người, máu anh vẫn còn chảy rần rật trong huyết quản. Anh không biết nói gì.
“Anh đi ra ngay, ra khỏi phòng tôi…Đi ngay.” Dora thét, cô vội vàng ngồi dậy.
“Tôi…tôi…” Christ không thể biện hộ bất cứ điều gì cho hành động của mình.
“Anh đi ra khỏi phòng tôi ngay.”
Anh lẳng lặng đứng lên và đi về phía cửa. Ra tới cửa phòng, anh mở cửa, quên lấy cả áo, anh quay lại nhìn cô một lần nữa. Cô đang vùi mặt vào hai bàn tay.
“Tôi ghét anh…tôi ghét anh…ghét anh lắm,…”
Tim anh vỡ thành từng mảnh.Anh đã làm gì thế này. Anh anh đã làm gì? Anh câm nín rời khỏi phòng cô. Để lại trong phòng những tiếng nấc nghẹn ngào được vùi trong đôi tay gầy thon thon, ướt đẫm.

Christ ngồi lặng trong phòng, bờ vai anh cong về phía trước và đầu gục xuống gần như sát cả hai cánh tay. Một tư thế hoàn hảo cho những kẻ sầu đời, buồn, nhưng vẫn đẹp. Đẹp nhưng không tươi, không có hồn. Ánh mắt anh chăm chú nhìn sàn nhà như thể trên đó đang chiếu phim hành động hay mắt anh có kính hiển vi và đang quan sát những vi sinh vật li ti trên sàn. Nhìn như thế, có nghĩ là anh đang rất tập trung vào một điều gì đó, chuyện này đúng. Nhưng cũng sai. Anh hoàn toàn không tập trung vào một điều. Đầu anh đang phân tán thành nhiều mảng khác nhau. Mỗi mảng giữ riêng một suy nghĩ.
Mảng thứ nhất, cảm giác giận dữ khi nghe những lời bào chữa của Dora. Anh biết những gì cô nói là sự thật nhưng anh vẫn không sao nguôi giận, giận vì cô đi đến nhà một gã độc thân mà không cho anh biết là một chuyện, nhưng chuyện là anh bận tâm hơn cả là tại sao mà cô không nhờ anh, mà lại nhờ một người khác. Anh không đáng tin ư? Anh không đủ tiêu chuẩn ư? Câu hỏi thứ hai bị gạt bỏ ngay tức thì. Christ không tự cao nhưng anh nhận thức được sự quyến rũ của mình, bởi vì anh sử dụng nó một cách điêu luyện như hoạ sĩ cầm cọ vậy. Còn câu hỏi thứ nhất. Rất có thê. Anh không đáng tin đối với cô. Dám lắm chứ. Cô đã nói cô ghét anh cơ mà. Rất ghét. Làm sao lại có thể nhờ vả một người mà mình ghét cơ chứ. Anh thường ít làm thế và không lạ gì khi cô đã từ chối không cầu viện đến sự giúp đỡ của anh. Nhưng anh không đáng tin ở chỗ nào nhỉ. Anh đối xử với cô vẫn bình thường mà, đâu có bạo lực gì cho cam. Có chăng chỉ là những cuộc đối thoại sặc mùi thuốc súng thôi. Nhưng đó cũng chỉ là tranh luận. Không tính là tranh cãi. Vậy rốt cục là anh không đáng tin về điểm nào vậy nhỉ?
Bỏ qua cái mảng thứ nhất đang liên tục đặt câu hỏi, đến với mảng thứ hai cũng đầy ý nghĩ trong đó. Anh đã không nghĩ đến phản ứng của Dora khi nhìn thấy anh cởi trần. Anh đã biết nhiều cô gái và qua đêm với hầu hết bọn họ. Bọn họ quen cơ thể đàn ông và không lạ với nó. Nhưng Dora thì khác, anh thích thú nghĩ lại, so với bề ngoài là một cô gái bạo dạn và cứng cỏi, cô cũng vẫn chỉ là thiếu nữ e thẹn mà thôi. Anh không thể không cười khi nhớ đến khuôn mặt ửng hồng của cô khi nhìn anh. Màu hồng phớt lên đôi má trắng nõn làm cho khuôn mặt dễ thương đến lạ kì. Anh không hiểu sao anh lại nảy ra cái ý này, cái ý nghĩ làm mẫu cho cô luồn vào óc anh như rắn bò vào hang chuột, lén lút và không thể nhận biết. Đến khi con chuột rời đi, hay nói thẳng ra là đến khi chuyện xảy ra xong thì anh mới hoàn hồn. Anh không biết mình đang hối hận về hành động đó hay là đang thích thú mà tận hưởng nó nữa. Thật là một cảm giác kì lạ. Từ ngày quen với Dora,những cảm xúc của anh dường như rời xa anh, chúng bay đến chỗ cô cũng như suy nghĩ của anh, thuộc về cô và để cho cô điều khiển chúng, những cảm xúc ngày càng mới lạ xuất hiện trong anh thường xuyên đến mức anh tự hỏi không biết có linh hồn nào nhập vào mình như trên phim không nữa ? Lạ kì.
Còn mảng suy nghĩ thứ ba thì đầy ắp hình ảnh và xúc cảm. Hình ảnh Dora đỏ mặt khi nhìn thấy anh cởi trần. Vẻ mặt nhìn nghiêng đầy quyến rũ khi cô tập trung vào vẽ anh. Mùi hương ngọt ngào của cô vương trên người anh. Môi cô trên môi anh. Thân người cô áp vào anh. Hơi ấm cô toả ra trên người anh. Cái cảm giác mịn màng và đầy nhục cảm khi môi anh mơn trớn trên làn da cô. Christ lắc đâu, một lần, hai lần rồi cả chục lần sau đó. Lần lắc nào cũng mạnh hơn lần trước đó. Hồ như anh đang lắc ra khỏi đầu những con virus độc hại. Độc hại, anh nghĩ, à, chuyện này có thể độc hại nhưng không thể chối là anh hứng thú với những hình ảnh đó như thế nào. Dĩ nhiên là cơ thể anh hoàn toàn chấp nhận, thậm chí còn đòi hỏi những xúc cảm anh vừa trải qua. Nhưng lí trí của anh cũng gào thét lại và bảo rằng anh đã làm một chuyện cực kì sai trái, rất sai, có lẽ là sai lầm lớn nhất của anh trong nhiều năm qua. Tại sao anh không thể làm chủ được lí trí của mình, anh vẫn luôn là một con người cực kì tự chủ mà, tại sao lại như thế cơ chứ ? Anh có thể trả lời, anh
biết, anh biết chắc chắn anh có thể trả lời câu hỏi đó. Nhưng anh không muốn trả lời, không một chút nào khi câu trả lời đó sẽ làm cho lòng anh nặng trĩu hơn nữa, câu trả lời cho cảm xúc mà anh chưa từng trả qua. Christ bật ngửa ra giường, không màng đến chuyện cởi giày, anh gác cả hai chân lên và nằm yên bất động. Mắt nhắm lại, đầu anh trống rỗng, không một suy nghĩ, nhưng đầy cảm xúc, anh đang thu tất cả can đảm để định nghĩa cảm xúc của mình. Đột ngột. Anh mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà như muốn thiêu cháy những hoa văn trang nhã trên đó. Anh đã có câu trả lời. Và anh không thích nó một chút nào. Anh từ từ nhắm mắt lại. Thì thầm trong đầu một câu duy nhất. Anh đang ghen. Rồi chìm vào giấc ngủ bất an nhất từ trước đến giờ.

…………………………………………..


Đúng như Christ nghĩ, sáng hôm sau, Dora đã đi học từ sớm, sáng sớm, mặc dù anh thức dậy từ lúc 6h và đi tìm cô. Cô đang trốn tránh anh. Điều đó là hiển nhiên, nhưng sao Christ vẫn cảm thấy có một chút thất vọng. Chẳng lẽ cô lại không có chút cảm xúc gì với anh sao, chẳng lẽ anh là người duy nhất ở đây bị thu hút. Không đúng. Anh cảm thấy cô có một cái gì đó ẩn bên trong con người cứng cỏi đó. Và anh nhất quyết lột cái mặt nạ đó của cô, dù cho nó dính chặt vào mặt cô đến mức nào. Chắc cô không nhẫn tâm đến mức dùng keo dán sắt để dán đâu nhỉ. Vì đó sẽ là một chuyện khác. Anh sẽ làm tổn thương cô nếu cô đã quá gắn bó với cái mặt nạ của mình đến như thế. Nhưng anh cụng không thể hành động bừa, anh đã làm tổn thương cô hôm qua, và với một cô gái ngây thơ như cô thì anh nghĩ tổn thương đó là không nhỏ một chút nào. Và anh quyết định. Mặc dù hơi miễn cuỡng một chút. Anh sẽ sử dụng phương châm “chậm mà chắc”.

……………………..


Dora không biết hành động của cô ban sáng cóphải là hèn nhát không nữa. Suốt đêm cô không ngủ và cô ra khỏi nhà để đi học vào cái giờ mà không người Mỹ nào muốn bước xuống giường. Nhưng cô thục sự sợ hãi, mỗi bước chân cô đi như chạy, cô biết là cô rất hèn nhát, cô biết cô đang chạy trốn. Chạy trốn khỏi một điều có tác động quá lớn đến cô. Chạy trốn khỏi sự thú nhận của chính mình, cô chạy trốn khỏi tình cảm của chính mình, khỏi… Cô nuốt khan, cô không muốn thừa nhận chuyện này, thừa nhận nó sẽ làm cho cô tổn thương và sau này điều đó sẽ còn làm cô tổn thương hơn thế, cô không được nghĩ đến đềiu đó. Nhung trớ trêu thay, càng cố gắng quên đi thì những lời lẽ, những hành động và những suy nghĩ lại càng ập về với cô nhiều hơn, làm cho cô say mê nhưng cũng làm cô đau khổ không kém. Cô khẽ nhắm mắt lại, mặc cho gió thổi tung tóc cô, cô đang chạy trên đường cao tốc, thẳng băng băng, và không một bóng người, nhắm mắt thì hại gì chứ. Cô thầm nghĩ. Và nếu mình thừanhận những cảm giác của mình lúc này thì cũng chẳng hại gì, Dù sao nó cũng đã có sẵn ở đó. Thừa nhận hay không thì cũng không thay đổi được chuyện gì. Đúng không. Và cô lấy hết can đảm để định hình cảm xúc của cô. Cô phải lòng Christ mất rồi. Dora không muốn dùng từ ‘yêu’, từ ngữ ấy nghe có vẻ quá trang trọng và thiêng liêng để dùng cho một kẻ như Christ, cô không thích nghĩ về anh một cách đường hoàng như thế. Anh không xứng đáng. Ít nhất thì hành động hôm qua của anh cũng đã chứng tỏ là anh không đáng.
Ôi trời, cô không nên nhớ về chuyện ngày hôm qua. Nhớ lại chuyện đó làm cho cô nóng cả người. Những gì anh đã làm với cô thật là đáng khinh và suồng sã. Nhưng nói cô ghét điều đó thì cũng không hoàn toàn đúng, ngược lại, cô thực sự cảm thấy mê mẩn. Cô đã phản kháng, cô tự hào nghĩ, nhưng nếu chuyện đó kéo dài hơn thì, chắc chắn, cô sẽ không thể chối từ anh. Anh quá quyến rũ để có thế phớt lờ. Cái cách môi anh thành thạo lướt trên da cô. Mùi hương mạnh mẽ của anh xộc vào mũi cô làm cả người cô run lên vì kích thích. Muộn một chút nữa thôi là cô sẽ hưởng ứng với anh. Nhưng cảm ơn trời, anh đã dừng lại trước khi chuyện đó xảy ra. Cô lập tức thoát khỏi cơn mê của bản thân và nhận ra anh đã làm gì. Anh xem cô như là một gái điếm bình thường mà anh có thể nhặt được ở bất cứ đâu trong lòng New York phồn hoa này. Cô cay đắng nghĩ. Cô không hơn gì những cô gái anh đã từng ngủ qua. Ngủ qua, thật đáng khinh miệt và ghê tởm từ ngữ đó mặc dù đó là cách nói giảm nói tránh đến triệt để rồi. Cô lắc mạnh đầu và tập trung vào con đường vì đã gần tới trung tâm thành phố. Cô đúng ra không nên suy nghĩ đến anh nữa. Anh chỉ làm cô đau khổ hơn thôi.
(Đọc truyện hay nhất tại SaoViet.Me)
“Chào. Hôm nay thế nào rồi?” Vladimir hỏi ngay khi nghe có tiếng bước chân trong phòng mình, sau khi cái cửa vang lên một âm thanh inh ỏi và có nguy cơ phải ‘về hưu’ sớm. Anh phân biệt được tiếng bước chân của Christ trong vô vàn tiếng bước chân trên thế giới này, thậm chí anh biết được cảm xúc của bạn mình qua tiếng bước chân của hắn nữa. Anh không thể miêu tả chi tiếng những gì anh cảm nhận nhưng anh chỉ biết la những gì thuộc về Christ rất khác với những người bình thường anh gặp. Bạn anh, không chỉ là một kẻ phóng đãng, như anh, mà còn làmột thiên tài trong ĩnh vực kinh doanh ũng như trong nhiều lãnh vực khác. Hắn vừa lãng tử, hào hoa và dẻo mệing nhưng cũng rất lạnh lùng và cứng rắn, hắn phớt đời nhưng lại rất nghiêm túc trong những việc mà hắn thực sự quan tâm. Tiếng bước chân của hắn mới nghe thì có vẻ rất mạnh mẽ và dứt khoát nhưng khoảng cách giữa những bước chân gây cho ta một cảm giác ung dung đến lạ thường.
Christ ngồi phịch xuống cái ghế sau bàn làm việc. Bàn làm việc, một danh từ cực kì đúng cho cái bàn này, cái bàn duy nhất không lộn xộn trong cái căn phòng cực kì bừa bộn này. Toàn là dây với nhợ, chip điện tử và những dàn máy tính công suất cao. Christ dùng chân gạt mạnh mấy cọng dây màu đen và đỏ ra khỏi chân mình khi anh gác chân lên gối.
“Cực kì tồi tệ.”
“Vậy sao? Bất ngờ nhỉ? Chẳng phải lúc nào thứ dậy cậu cũng cảm thấy sảng khoái vì sắp được đối mặt với những thứ mà ông trời biết-tuốt kia sắp đặt cho mình à?” Vladimir hỏi, quay mặt ra khỏi màn hình vi tính đang đầy những kí tự trắng trên phông nền đen tuyền. Gỡ cái kính gọng sừng ra, anh hỏi bạn mình.
” Thế nào ? Rắc rồi nào với cái hợp đồng mà làm cậu đến nông nỗi này thế nhỉ?”
“Không phải hợp đồng.”
“Ba mẹ cậu làm phiền cậu với vài quyết định hay ho chăng?”
“Cũng không.”
“Hay là cậu đang ê ẩm vì vài sec Tennis với một tay cứng cựa nào đó à?”
“Không. Cậu biết là tôi chưa bao giờ ê ẩm trong một sec đấu nào mà. »
« Chuyện này thì tôi thua. Tôi có thể đoán đây là một chuyện cực kì mới mẻ trong cuộc đời cậu. Vì dĩ nhiên là chuyện đó không hề có tiền lệ trước đây. »
« Lần này thì cậu nói đúng. »
« Vậy tôi có vinh dự được biết chuyện gì đang xảy ra với cậu không ? »
« Toi cũng chẳng biết giải thích chuyện này như thế nào nữa. »
« Thì cứ nói ra những gì cậy nghĩ đi ! »
« Okay. Tôi đang gặp rắc rối với một cô gái. »
« Hả ? » Valdimir chỉ thiếu bật ngửa ra khỏi ghế nữa thôi là trọn bộ. Dáng điệu anh lúc này trông cực kì buồn cười. Mồm há hốc, mắt mở to đến không thể to hơn, còn cả người thì cứng lại vì sốc. Một phút trôi qua. Christ nhìn bạn mình với vẻ ngao ngán. Anh biết Vladimir sẽ chẳng thể nào tin được chuyện này. Anh chơi với hắn quá lâu để hắn có thể hiểu rõ về anh cũng như anh hiểu rõ về hắn. Và trong mớ kiến thức hỗn tạp của Vladimir về Christ thì trong đó không có định lí nào đại loại như ‘tớ đang gặp rắc rối với một cô gái’ cả. Vladimir cuối cùng cũng lắp bắp được vài lời.


« Cậu…Chính cậu… gặp rắc rối… với…với một cô gái ư ? Một cô gái ? » Vladimir nhấn mạnh ba từ cuối như thể không tin vào tai mình. Christ mà anh biết là một kẻ đã biết tán gái từ năm lên tám. Kĩ thuật tán gái của hắn tích lũy được qua ngần ấy năm, cộng thêm cái vẻ ngoài cực kì bắt mắt khiến hắn trở thành tên sát gái nhất trong số bạn bè của anh. Không, phải tính trong bán kính hai ngàn dặm chứ, thật sự là không phóng đại đâu, vì một tay phóng đãng không bao giờ thừa nhận kẻ khác ‘cao tay’ hơn hắn. Tự ái ‘nghề nghiệp’ mà. Thật tình thì chuyện Christ gặp rắc rối với một cô gái khác gì một con nhện tự dưng khi khổng khi không lại bị mắc kẹt trong cái lưới của chính mình. Vladimir đang tự hỏi không biết ‘quái vật’ nào lại có đủ sức làm được việc này. Đẹp. Chắc chắn cô gái đó phải đẹp. Nhưng đến mức nào thì Vladimir không tưởng tượng ra được. Bạn gái của Christ từ người mẫu đến diễn viên đều đủ cả, chưa kể những cô nàng bốc lửa cực kì quyến rũ hay các cô gái có bộ mặt thiên thần. Chợt, một cái tên lóe lên trong đầu Vladimir.
« Dora hả ? »
« Ừ. May cho cậu vì đã đoán đúng đấy. Nếu không thì cậu đã phải hít bụi đưới đất rồi. »
« Chuyện gì thế ? » Vladimir quá chăm chú với chủ đề đang được nói đến nên anh phớt lờ câu cạnh khóe của Christ.
« Ừm. Chuyện này hơi khó nói. Với lại tôi cũng không biết diễn tả sao nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này. »
« Woa…Thật khó tin. Christian Halver. Tổng giám đốc tài năng, tay sát gái nổi tiếng đang gặp phải rắc rối nan giải à? Chuyện hiếm đây. Mai tôi phải đi mua vé số mới được.”
“Vé số thì liên quan gì đến chuyện này?” Chirts bực dọc hỏi.
“Ừ. Nhưng chuyện này hiếm mà. Biết đâu hên trúng thì sao.”
“Nhảm nhí. Đừng đùa nữa. Tôi nghiêm túc đấy.”
“OK. Nghiêm túc. Thế chuyện gì xảy ra với cậu và cô ấy?” Vladimir nhớ như in người mà Christ đã dẫn đến bữa tiệc hôm trước. Cô ta đúng là một tạo vật tuyệt vời để quyến rũ đàn ông. Khuôn mặt không hoàn hảo một cách đẹp đẽ nhưng rất ấn tượng và cuốn hút, nhất là đôi mắt đầy vẻ thách thức, một người đẹp Á Đông điển hình, nhưng hoang dại và đầy khiêu gợi như những ngôi sao màn bạc Hollywood. Sự tương phản mạnh mẽ này đem lại cho cô ta một sức cuốn hút mãnh liệt không thể diễn tả được. Vladimir còn nhớ rõ cái cách mà ánh mắt Christ dõi theo cô ta lúc còn trong bữa tiệc. Rất khác với ánh mắt đánh giá một cô gái trước khi ‘tấn công’ mà cậu ta thường dùng. Dịu dàng, e dè, đầy chiếm hữu và cũng rất nồng cháy. Nếu cô ta là người có thể ảnh hưởng đến Chirts thì cô ta có ngoại hình như thế cũng dễ hiểu thôi. Với vẻ ngoài này, Vladimir ngh
ĩ cô ta có thể giữ chân được bạn anh ít nhất một tháng nếu cô ta trổ hết tài nghệ của một gái điếm nhà nghề, nhưng có vẻ như cô ta không biết chút gì về những kinh nghiệm đó cả.
“Ừm…Chuyện có lẽ không to tát đối với cậu, tôi nghĩ vậy. Nhưng nó có vẻ khá quan trọng đối với tôi.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Cậu nói cho tôi nghe cậu đánh giá gì về cô ấy.” Đột ngột Christ thay đổi hướng bàn luận sang Vladimir.
“Hả? Sao lại là tôi? Người đang hỏi là cậu mà. »
« Nhưng câu trả lời của cậu sẽmào đầu cho vấn đề tôi muốn nói đến, và chuyện tôi muốn nói sẽ dễ diễn dãi hơn và cậu cũng đỡ phải ngạc nhiên. »
« OK. »
« Nói tôi nghe cậu nghĩ gì về Dora. »
« Rất hot. »
« … »
« Rất xinh đẹp. »
« … »
« Đôi mắt sáng thật đặc biệt. »
« … »
« Cách nói chuyện lôi cuốn. »
« … »
« … »
« Tiếp đi. »
« Hết rồi. »
« Thật không ? »
« Không hoàn toàn. »
Christ nhíu mày lại.
« Tôi nghĩ đó là những ấn tượng mạnh của tôi về cô ấy. Còn lại thì rất mờ nhạt, không đáng nói. »
« Vậy sao ? »
« Thế cậu định nói chuyện gì ? »
« Tôi hiểu những gì cạu cảm nhận. Tôi cũng cảm thấy như thế lần đầu tiên gặp lại cô ấy sau thời gian dài như thế. Nhưng dần dần tôi ý thức được cô ấy không chỉ đơn giản như thế. Cô ấy là, một cái gì đó, rất đặc biệt, rất thu hút mà tôi không thể cưỡng lại. Và còn rất khó hiểu nữa. »
« Khó hiểu ? Người đang khó hiểu là tôi đây nè. Không phải cô ta đeo bám cậu sao ? Có gì khó hiểu chứ ? »
« Hả ? Cô ấy đeo bám tôi ? Chuyện gì thế ? » Đến lượt Christ nghệt mặt ra.
« Không phải sao ? Chẳng phải đứa con gái nào ở gần cậu cũng sẽ nhào vào cậu hay sao ? » Vladimir hỏi với giọng chuyện-không-thể-khác-được.
« Không. Cô ấy có vẻ ghét tớ. »
« Hả ? Ghét cậu ? » Vladimir như sắp chết sững lần nữa. Tội nghiệp anh chàng, sao ông trời khoái moi tim anh ra, đập binh binh cho nó muốn vỡ ra rồi gắn nó lại trở vô thế này, anh ghét bị bất ngờ lắm.
« Ừ. » Christ lắc đầu ngán ngẩm. ” Một kinh nghiệm xương máu. Tôi chỉ gặp có vài trưởng hợp có sức tự chủ khá tốt. Nhưng tôi hoàn thành ‘công việc’ chỉ trong vòng nhiều nhất 5 ngày. Chuyện này thật sự đã là một cú sốc lớn với tôi. Không ngạc nhiên nhiều nếu cậu cũng như thế.”
“Ừ. Công nhận là sốc thật. » Vladimir gật, chấp nhận hoàn toàn lời Christ mặc dù 90% cuộc nói chuyện mọi lần là anh sẽ phản biện được vài câu, nhưng lần này thì không.
« Cô ấy ghét tôi. Đúng là khó tin nhỉ ? »
« Ừ. Nhưng có thật là cô ta ghét cậu không ? »
« Cô ấy ghét tôi từ lúc mới gặo nhau lần đầu tiên kia. Không ngạc nhiên gì nếu bậy giờ cô ấy vẫn ghét đâu. »
« Thật đáng để quan tâm. Phớt lờ được cả Christian Halver cơ à ? » Vladimir gật gù.
« Này này. Cậu gọi tên họ tôi ra hai lần trong hôm nay rồi đấy. Tôi không phải là thánh đâu. » Tuy vậy nhưng Christ vẫn thích cái cách Vladimir thầm đánh giá cao anh cũng như anh đánh giá cao hắn.
« Nhưng vấn đề chính ở đây là gì ? Cô nàng đầu tiên ghét cậu, và cậu đang ngùn ngụt quyết tâm cưa đổ cô ta ? Và cậu tìm tới hỏi ý kiến mình ? Chuyện này khá hoang đường vì tôi đâu thể nào rành hơn cậu. »
« Ừ. Tôi không có ý đó thật. Tôi muốn nói đến chuyện khác. »
« Chuyện gì đây ? »
« Cảm xúc của mình. »
« ? »
« Tôi cảm thấy những cảm giác chưa bao giờ có. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ham muốn một phụ nữ khi cô ta cười, chưa bao giờ tôi thấy tuyệt vọng như khi cô ấy đang đối mặt với tử thần, chưa bao giờ tôi nổi điên đến thế khi có một gã nào đó cố hãm hiếp một cô bạn gái của tôi, cảm xúc đó xé toang ngực mình khi tôi làm tổn thương cô ấy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy, tôi muốn hỏi cậu. Cảm giác đó là gì ? »
« ……………………… »
Bầu im lặng nén xuống căn phòng muốn căng cả tai. Vladimir nhìn chằm chằm vào Christ. Anh biết bạn mình đã có câu trả lời. Và đó là câu trả lời đúng. Chỉ là Christ không có đủ can đảm để nhìn nhận thôi. Còn anh, anh cảm thấy gì. Trống rỗng. Một cảm giác xa xưa của quá khứ…
« Tại sao cậu hỏi tôi câu này ? » Cuối cùng, Vladimir lên tiếng.
« Vì cậu biết câu trả lời. » Christ nói.
« Tại sao cậu lại nghĩ tôi có câu trả lời?” Vladimir hỏi.
” Vì cậu có kình nghiệm trong chuyện này.” Christ hơi ngập ngừng.
” Nói thẳng ra đi.”
“…”
“Nói ra đi.” Vladimir thét lớn.

“Vì cậu đã từng yêu.” Christ hét . Nhưng rồi cả người anh cứng lại, bất động, bàng hoàng. Anh đã thấy câu trả lời.
“Đúng. Vì tôi đã từng yêu. Câu trả lời của cậu đó. Giờ thì đi đi.” Vladimir nói bằng giọng đắng ngét.
“Vlar… Tôi…Tôi thật sự không cố ý…”
“Đi” Vladimir nhấn mạnh một cách dứt khoát.
Christ bước ra khỏi phòng. Không quên ngoái lại nhìn bạn mình, Vlardimir đang gục đầu giữa hai cánh tay.
“Tất cả đã kết thúc rồi. Đừng để chuyện đó làm phiền cậu.”
“Giành câu nói đó cho cậu nữa.”
Rồi Christ đóng cửa lại sau lưng.
Vladimir ngước nhìn ra ngoài cửa, chỉ mới năm giây trước đây thôi thì nó vẫn còn mở, và bạn anh còn đứng đó. Anh đã xua đuổi người bạn thật sự duy nhất của mình, niềm an ủi của anh, để rồi bây giờ anh phải đối mặt một lần nữa với quák hứ, cái quá khứ đau khổ mà anh ngỡ như đã quên. Nhưng không, không, anh không thể quên được, những sự kiện vẫn cứ sống động trong mắt anh, còn đau đớn hơn ngày nào. Vladimir nhắm mắt lại, thả trôi mình theo những kí ức đó, mặc cho những nỗi niềm cứ quặn thắt như muốn xé toang lồng ngực anh.
Ánh mắt nàng nhìn anh khi lần đầu tiên anh hôn nàng, bờ hôi hồng hé mở và đôi mắt ướt át ngước nhìn anh một cách chứa chan tình cảm, mùi hương tóc nàng bay trong gió, tiếng nói trong veo của nàng ru vào tai anh những âm khúc du dương khiến anh ngỡ như mình đang thưởng thức một khúc nhạc chứ không phải là đang nghe nàng nói, khuôn mặt dễ thương đã một thời giữ lấy trái tim anh, tính hồn nhiên đã bao lần giữ anh không muốn rời xa nàng. Nhưng tất cả đã chết, chết hết rồi, đi mất rồi, không còn nữa, không còn gì cả. Nàng đi, bỏ anh ở lại, nàng đi đến một nơi mà anh không thể nào tìm tới, không, anh có thể tìm tới, nhưng lương tâm anh không cho phép. Anh đã nhiều lần muốn đến với nàng, nhưng duyên nợ của cuộc sống này đã kéo anh ra khỏi vòng tay của thần chết. Nàng mất ngay trong buổi lễ đính hôn của anh và nàng, một tai nạn xe, một chiếc xe đã lấy đi tính mạng người anh yêu thương nhất trong ngày tuởng như tươi đẹp nhất đời anh. Nàng mất khi chỉ mới mười tám và anh chỉ mới tròn hai mươi. Một tình yêu quá đẹp và quá tinh khiết, vậy sao Chúa lại nỡ chia cắt nàng và anh. Giờ đây, cả thế giới này như đơn côi,c chỉ còn mình anh ngồi đây, lặng lẽ nhớ về nàng với một nỗi tuyệt vọng muôn thuở và niềm nhớ nhung khôn nguôi. Người đầu tiên anh yêu, người anh thật sự yêu lần đầu tiên, đã mãi mãi ra đi. Vladimir để mặc cho những giọt nước mặn đắng chảy vào miệng, mặc cho tim anh gần như ngừng đập và hơi thở anh đứt quãng gấp gáp, anh cần phải khóc, không phải vì yếu đuối, mà để cho những nỗi niềm về nàng trong hai năm qua trào ra, những điều anh dồn nén trong lòng suốt thời gian qua cần phải được giải tỏa, có như thế lòng anh mới thanh thản lại được. Vladimir tiếp tục ngồi trong phòng. Tối đến. Anh vẫn giữ tư thế đó. Nước mắt anh đã khô cạn. Nhưng tim anh vẫn nhói đau như xưa. Thật đáng thương cho chính anh.
—————————————————————————–


“Này.”
“…”
“Này, tôi đang gọi cô đấy.”
“Anh đang gọi tôi sao, xin lỗi, tôi có tên, nhưng không phải là tên ‘này’.”
“OK. Dora, tôi đang gọi cô đấy.”
“Vâng, anh gọi tôicó chuyện gì đây.”
Christ bối rối đứng trước mặt Dora, anh đã thực hiện một nhiệm vụ gần như không tưởng : gặp Dora. Xin đừng chớ có hiểu nhẩm là anh không dám gặp cô, mà vì để gặp được Dora không phải chuyện dễ. Christ thầm nghĩ. Có lẽ Dora nên bỏ học đại học mà theo chuyên ngành tội phạm là số dzách. Cô đã không muốn gặp anh, cô tránh mặt anh. Và cô thành công hoàn toàn. Hoàn toàn theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Christ gần như không thấy mặt cô ở nhà hai tuần sau cái đêm đáng nhớ đó. Lúc anh có ở nhà thì cô không có. Còn anh đi thì lại về ngay lúc anh vừa đi khỏi. Nếu anh quay lại thì cô biệt tăm. Anh không miết nhà mình có cái hầm trú ẩn nào không,nếu không thì dám Dora đã tự đào một cái quá. Thôi, nói lung tung lang tang một hồi thì cũng dẫn đến được kết luận là, Christ hoàn toàn không có cơ hội tìm dặp Dora theo cách thông thường. Vì thế anh đã phải xài mưu. Thế mới đạt được mục đích. Anh gọi về nhà nói hôm nay mình làm việc suốt đêm trong công ty và ngủ tại nhà riêng, không phiền ba mẹ và Dora chờ cơm. Đúng như anh nghĩ, lúc anh bước vào nhà ăn thì Dora đang ăn vui vẻ với cha anh và mẹ anh. Trông khuôn mặt ngỡ ngàng của cô mà phát tức cười, Christ hồi tưởng. Và cô ăn cấp tốc bữa ăn của mình để phi thân về phòng, nhưng đâu có dễ. Một khi Christ đã quyết thì có khó khăn cách mấy anh cũng làm cho bằng được. Và chuyện kết thúc bằng việc anh đứng cùng với cô ngay trong vườn lúc này đây.

Cô né tránh ánh mắt anh, và dáng vẻ cô lúc này trông như thể cô sẵn sàng chạy đi nếu như anh sơ ý.


“Cô đang né tránh tôi?”
« Không. Điều gì làm cho anh nghĩ như vậy. » Giọng cô gay gắt nhưng Christ vẫn có thể nhận thấy cái giật mình khẽ trước khi cô nói.
« Cô không chối được đâu. Cô đang né tránh tôi đúng không ? »
« Nếu anh cứ nhất quyết như thế thì anh còn cần tôi trả lời làm gì.Ôm lấy cái nhận định của anh mà đi ngủ đi. Cần gì phải báo cáo nó với tôi. Tôi không có chuyện gì muốn nói với anh cả. Tôi về phòng đây. » Nói xong một hơi dài, Dora sải bước về phía nhà một cách dứt khoát. Nhưng cánh tay Christ từ đâu đã chặn ngang trước cô, ôm lấy eo cô và lôi cô lại. Dora sững người, rồi ngay lập tức thoát khỏi cái vòng tay ấy. Quá nguy hiểm. Đầu Dora vang lên tiếng chuông bào động. Cô không biết rằng tiếng chuông đó không phải chỉ mình cô nghe mà Christ cũng nghe. Anh phải liên tục nhắc nhở bản thân mình về việc kiềm chế cảm xúc của bản thân. Anh không thể mắc sai lầm một lần nữa. Một lần là đã quá đủ rồi, quá đủ để thấm thía. Anh đang quyết tâm lột bỏ cái mặt nạ của cô, vì thế anh cần phải có chiên thuật. Nói trắng ra là anh đang cần phải cưa cẩm cô. Chuyện này không phải là một trò giải trí thông thường của anh nữa, mà là một trò chơi mạo hiểm để giải cứu trái tim an
h. Vì trò chơi này rất nguy hiểm, xin nhấn mạnh một lần nữa, rất là nguy hiểm, ít ra đối với anh là vậy, nên anh không thể nào để mình phạm sai lầm. Sai con toán mất con trâu mà. Đâu thể vì việc nhỏ mà làm hỏng đại sự. Nói chung lại, anh cần phải biết kiềm chế bản thân. Anh đang suy tính đòn mở đầu, đòn này không cần phải mạnh tay, chỉ cần đủ đề tác động đến cô là được rồi.
« Anh còn muốn nói gì nữa ? »
« Cô không thể nói chuyện với tôi một cách bình thường sao ? Cô nói như thể tôi là tên lừa đảo đáng khinh vậy. »
« Thì anh đúng là vậy mà. » Dora thì thầm.
« Hả ? Cô nói gì ? Tôi nghe không rõ. »
« Không có gì. OK. Thưa anh, anh còn muốn nói gì với tôi nữa ạ ? Đủ lịch sự chưa ? »
« Cô đang chọc tức tôi đấy à ? »
« Suy diễn của anh thôi. »
« Thôi. Dẹp chuyện này sang một bên. Tôi đang có chuyện muốn nói với cô. »
« Có gì thì anh cứ nói đi. Cần gì phải rào đón cho nó tốn công.»
« Tôi đã bảo là dẹp cái giọng khinh khỉnh đó đi rồi mà. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy. » Christ nói rành mạch. Ừ thì chuyện anh nghiêm túc thật đấy. Nhưng mục đích của nó có nghiêm túc hay không thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
« OK. Tôi nghiêm túc đây. » Dora nói, rồ đứng thẳng lưng và hơi hếch cằm lên. À, tư thế của một nữ giàm đốc đang sắp đi kí hợp đồng đây mà. Thế này thì quá nghiêm túc rồi. Cô lại đang giểu anh. Christ nghĩ. Nhưng anh mặc kệ, cứ nói cho rồi.
« Tôi định là trong thời gian tời sẽ đưa cô tới nhiều bữa tiệc để làm quen những người trong giới kinh doanh New York. Nếu như cô làm con dâu nhà Halver thì ít nhất cô cũng phải tạo được tiếng tốt trong giới thượng lưu và kinh doanh ở đây. »
« Vậy là tôi phải đi đến những bữa tiệc ? » Dora nhướng đôi mày lá liễu lên hỏi, mắt cô đong đầy vẻ nghi ngờ.
« Đúng thế. »
« Với ai ? »
« Tôi, tất nhiên rồi. »
« Thế tôi đi một mình được không. »
« Cô đi một mình được à ? »
« Tại sao không ? Tôi vẫn thường tự mình làm mọi việc đó thôi. Đến một bữa tiệc, làm quen với một vài người tốt bụng. Thế là họ giới thiệu mình với những người khác thôi.
(Đọc truyện hay nhất tại SaoViet.Me)
Dora nói, rõ ràng là cô rất tự tin về khả năng tự xoay sở của bạn thân. Nhưng không đâu cô em, Christ nghĩ. Chuyện đó chỉ dễ dàng ở những buổi tiệc bình thường thôi. Giới thượng lưu không nói chuyện với những người họ không quen biết, nói rõ hơn là những người mà họ không biết có địa vị gì trong xã hội. Cô đến một bữa tiệc lớn, cô không quen biết ai cả, và cô đi một mình, không khác gì một cô phục vụ bàn quên mặc đồng phục mà đi mặc váy dạ hội vậy, đứng nơi đó, dù có là khách mới, nhưng cũng chỉ một mình mà thôi. Nhưng Christ cảm thấy chột dạ khi nghĩ đến phản ứng của cô lúc nghe những đềiu đó. Cô rất tự tin vào bản thân, và Christ hoàn toàn không muốn ném cái sự thật chết tiệt này vào mặt cô một cách phủ phàng. Anh thích cách cô tự thể hiện mình. Anh yêu cái vẻ tự tin cứng rắn mà cô dựng lên chung quanh mình. Cô như một con nhím sẵn sàng xù lông mà không ai dám lại gần. Đúng thể, không ai có thể làm cô xiêu lòng cả, không ai, chỉ có anh, chỉ anh mới có thể phá bỏ cái vỏ bọc đó của cô mà thôi, chỉ mình anh thôi. Thật là đáng kì vọng.
« Nhưng cô phải đi với tôi. Đó là nguyên tắc. Những cô gái trẻ thường có người hộ tống đi cùng. »
« Anh nó cứ như thời Trung cổ ấy. ‘Những quí cô mới ra mắt trong hội mùa đầu tiên phải đi kèm với những người thân của mình, nếu không muốn lọt vào tay những kẻ bất lương.’ » Dora nhại giọng thời sự làm Christ không khỏi bật cười.
« Nói hay đấy. »
« Nhưng hình như tôi hơi khác một chút thì phải. Ngừoi ta thì cần ngươờ hộ tống để tránh những kẻ bất lương. Còn người hộ tống của tôi hình như lại là kẻ bất lương thì phải. »
« Không đến nỗi như vậy đâu. »
« Anh thừa nhận hả ? »
« Tôi chối được à ? »
« OK. Tôi phải đi đến dự tiệc để quen thêm vài doanh nhân thượng lưu. Vụ này coi như xong, tôi chấp nhận. Còn đi cùng anh. Tôi không biết. Tôi đi với bác Lolita được không ? Bác ấy chắc phải quen nhiều người trong giới của các anh rồi. »
« Giới thượng lưu. » Christ chỉnh. “Không phải giới của tôi.”
“Anh không thích bọn họ à?”
“Không thích cũng phải chịu thôi, điều kiện bắt buộc mà, tôi chẳng thích thái độ của bọn đó chút nào.”
” Lâu lâu mới thấy anh cùng ý kiến với tôi đấy. Nhưng đừng lạc đề, tôi đi với bà Lolita. OK ?”
” Chuyện này thì…cũng không được.” Christ cắn răng rên thầm trong bụng, anh đã trù tính trứoc chuyện này nhưng không ngờ Dora moi ra được sớm quá, đành phải bịa tiếp vậy, à, cho đính chính, cái này không phải là bịa, chỉ là hi sinh cái tiểu tiết vì nghiệp lớn thôi. Vì xét qua xét lại thì những gì anh nói cũng đâu xa sự thật là mấy, chỉ chút chút thôi mà. Rồi anh tiếp.
” Mẹ tôi trong thời gian qua đã đến quá nhiều những bữa tiệc như thế rồi. Tuy bà không nói nhưng tôi biết bà rất mệt mỏi. Và tôi muốn mẹ tôi nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Cô không nghĩ vậy sao?”
Christ đúng là cao thủ. Anh đánh trúng ngay tâm lí của Dora. Nếu bà Lolita bận việc này việc nọ thì cô còn tìm cớ thoái thác được. Nhưng chuyện này lại liên quan đền sức khỏe và cuộc sống của người cô yêu thương. Cô không bao giờ vô trách nhiệm với những người mà cô đã trao tình cảm của mình cho họ.
“Được thôi. Tôi không phiền bà Lolita được. Vậy thì xin làm phiền anh.”
“Rất vui vì được cô làm phiền.”
Christ cười toe toét, bước đầu thành công dễ dàng hơn mong đợi. Anh không thấy Dora quay mặt đi khi thấy anh cười. Lòng dạ cô đang rồi bời. Nỗ lực né tránh anh lâu nay của cô giờ đã tan thành mây khói. Cô không còn lựa chọn nào khác. Tiếp xúc và gặp gỡ anh là chuyện quá nguy hiểm, nguy hiểm cho trái tim cô. Thậm chí cô còn không dám nhìn anh cười. Cô sợ nụ cười đó sẽ phá tan áo giáp của cô thành từng mảnh mất. Cô không muốn mình yêu anh, không muốn một chút nào. Vì yêu anh là đau khổ, cô biết. Yêu những tay chơi, những kẻ phóng đãng bậc thầy như Christ là việc cuối cùng trên đời mà các cô gái như cô nên làm. Yêu anh là sai lầm, vì tình yêu đó sẽ làm tổn thương, không phải anh, mà là cô, người yêu anh. Những người như Christ sẽ không bao giờ thật sự yêu ai, họ đã có quá nhiều kiểu tình yêu để trải nghiệm nên không cần thiết phải chọn lựa một trong số đó để tự ràng buộc chính mình. Thế nên, tốt nhất là cô nên tránh ngay từ đầu. Và nếu cái độc chiêu giữ khoảng cách của cô không xài được thì đành xài chiêu khác vậy. Mặt lạnh. OK. Cô sẽ dùng cách này. Đối xử với anh như một người mới quen biết chưa bao lâu. Dửng dưng và vô tâm, cách đó sẽ làm anh chán ghét cô và rời xa cô. Dora tính toán trong bụng. Đúng. Để anh rời xa cô là cách tốt nhất. Lúc đó tim cô sẽ không bị tổn thương nữa. Nhưng…nhưng cô không biết chuyện này có gây tác dụng ngược hay không. Vì nghĩ đến việc không nhìn thấy anh là bụng cô thắt lại. Không, Dora, mày phải cứng rắn lên. Cô thầm nghĩ. Vì sự nghiệp của toàn nhân loại, xí lộn, vì tương lai tương sáng không bị tổn thương của cô…
“Vậy nên tám giờ ngày mai đó.” Tiếng Christ như từ đâu đâu vọng đến tai Dora. Cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng mà không chú ý đến Christ.
“Này. Cô nghe rõ rồi chứ, Dora? Dora…Dora.”
Dora giật mình khi nghe thấy tiếng thét bên tai. Cô không chú ý lắng nghe từ nãy tới giờ, thật đáng xấu hổ.
” Cô đang nghĩ gì vậy ?”
“Tôi… à không có gì…chỉ suy nghĩ về việc sẽ mặc cái gì đến những bữa tiệc thôi.”
“Thật sao?” Christ nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ. Dora suy nghĩ chuyện gì cũng được, nhưng cô trầm ngâm lâu như thế về vấn đề ăn mặc thì có đánh chết anh cũng không tin. Cách ăn mặc giản dị nhưng rất phong cách của cô đã tố cáo cô. Và theo lời mẹ anh nói thì Dora chưa bao giờ tốn quá hai phút để quyết định mặc một bộ trang phục nào đó. Và hiển nhiên là cái cách cô đăm chiêu như thể hẳn không phải vì trang phục. Christ ngờ rằng cô cũng đang lên kế hoạch tác chiến để chống lại anh. Không hề gì. Anh không mong cô dễ dàng chấp thuận. Thậm chí anh còn mong cô kháng cự nữa kìa. Thế mới đúng là Dora của anh, con nhím xù lông dễ thương của anh chứ.
“Tôi nói thật mà.”
“Thôi. Tôi có không tin thì cũng chẳng sứt mẻ được thứ gì. Cô có nghe những gì tôi nói nãy giờ không. Mai. Tám giờ. Biệt thự nhà Angelo. OK ?”
“OK.”
“Vậy thì tốt.”
“Tôi đi được chưa?”
“Ừ… thì…cô đi được rồi.”
“Vậy chúc ngủ ngon.” Dora nói rồi quay bước đi thẳng, không nấn ná, không ngoái đầu nhìn lại lấy một lần. Cô rất dứt khoát. Tuy biết trước nhưng Christ không khỏi cảm thấy đau đau trong lồng ngực vì sự vô tâm của cô. Anh cần phải mua thuốc trợ tim thôi. Mua gấp, không được chần chừ. Chần chừ là chết, à không, không đến nỗi chết nhưng nói chung vẫn nằm trong khoảng báo động đỏ.
” Sao em lại ghét tôi đến thế ?” Christ thì thầm. Anh nghi ngờ cô che giấu tình cảm của cô giành cho anh, nhưng anh cũng nghi ngờ những phán đoán của mình, lần đầu tiên trong đời. Chết tiệt thật, cảm giác bất an này đang hành hạ anh, gặm nhấm từng mảng sự kiên nhẫn của anh trong khi anh chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn để mà gặm.
Trời ngày một trong hơn, sao trên trời đã cao như lại càng cao hơn nữa. Và trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng thân cây liên tục bị chấn động mạnh cứ vang lên, gấp gáp và nóng nảy như oà vỡ cả không gian, như tiếng lòng của một ai đó.
(Chỗ này cho Hidari giải thích chút xíu. Anh chàng Christ này không biết trút sự hoang mang của mình vào đâu nên phải dùng vũ lực mà trút lên mấy cái cây thôi. Tội nghiệp mấy cái cây. Nói cho mấy bạn biết luôn nha, cái cây xui xẻo bị Christ trút giận bong hết cả vỏ ra luôn, dù nó là cổ thụ, nhiu năm thì tùy các bạn định tủi. Nói vậy để cho mấy pạn biết anh chàng này ‘khủng’ không chỉ ở tài năng và ngoại hình mà còn về sức mạnh nữa. vậy há.
——————————————
Chuyện ngày hôm sau xảy ra cứ như đùa, ít ra là đối với sự kiên nhẫn và dự đoán của Christ. Dora xuất hiện với vẻ ngoài được đánh bóng cẩn thận nhưng rõ ràng là thái độ của cô chẳng hề ăn nhập chút nào với vẻ ngoài của cô. Cô lạnh lùng và băng giá. Phải, băng giá là từ cực kì thích hợp để diễn tả thái độ của cô. Cụ tỉ là cô nhìn Christ chỉ với nửa con mắt, à không, chưa được một phần tư thì đúng hơn, cô gần như hoàn toàn phớt lờ anh, cứ như
thể cô sẽ phải mau chóng đến bệnh viện để khám mắt khi nhìn vào anh vậy. Thật quá đáng. Dù biết là cô có thể cư xử như vậy nhưng Christ cảm thấy cô quá đáng thật mà. Anh đã cố gắng thân thiện với cô, nhưng cô lại không đáp lại ‘lòng thành’ của anh chút nào. Thật đáng thất vọng. Nhưng không sao. Christ nghĩ. Con rùa rụt đầu trong vỏ lâu ngày cần phải có thời gian quen dần với ánh sáng. Không nên lôi nó ra ngoài một cách vội vàng. Cũng như con nhím quen xù lông sẽ không dễ làm nó xếp lông lại trước kẻ nó dè chừng. Christ cảm thấy có một chút tội lỗi khi cứ dùng những ví dụ động vật khi so sánh Dora, nhưng quả thật dùng con người để so sánh thì anh chả thấy ai giống cô để mà so sánh cả.
Trở lại chuyện bữa tiệc. Một kinh nghiệm khủng khiếp, ít nhất là đối với Christ. Anh đến cùng với Dora, giới thiệu cho cô những người có máu mặt trong giới kinh doanh. Dẫn cô đi vòng vòng và giúp cô bắt chuyện với những người cô cần phải biết và quen. Nhưng anh đi cạnh cô cứ như thể một ông quản gia đi cùng chủ nhân của mình để giới thiệu những món ăn có trong thực đơn ngày hôm nay vậy. Tẻ nhạt. Cựckì tẻ nhạt. Cô thậm chíkhông thèm bắt chuyện với anh. Cô trả lời câu hỏi của anh bằng những lời nhát gừng, chiếu lệ. Khi cô trò chuyện được một các thoải mái vớimột nhóm người về vấn đề kinh doanh thì cô hoàn toàn đá bay anh ra khỏi sự chú ý. Cô trò chuyện say mê, à không, quá say mê đến nỗi Christ ngờ rằng cô đang giả bộ. Anh tham gia thảo luận với cô. Vì kế hoạch của anh là không rời cô một giây nào trong bữa tịêc này. Cô trò chuyện rất sôi nổi và Christ gần như bị hút vào những gì cô nói đến nỗi anh gần như dẹp sự khó chịu khi cô phớt lờ anh sang một bên. Rõ ràng là những người đang nói chuyện cùng cô cũng cảm thấy như anh. Họ lắng nghe những gì cô nói, gật gù trước những nhận định sắc sảo của cô, sốt sắng góp ý khi cô khéo léo lái đề tài về phần trả lời của họ, cười khi cô pha một trò dí dỏm nào đó. Nói chung anh không thể nghĩ rằng cô chính là người đã từng nói là ghét tiệc tùng. Cô quá hoà hợp với nó. Thậm chí là còn hơn cả anh. Nhưng rồi anh cũng nhận ra cô không hoàn toàn thoải mái. Trán cô bắt đầu rịn mồ hôi mặc dù trông cô thoải mái như đang ở nhà. Ánh mắt cô vẫn hướng về người đang nói và góp ý với họ, đôi lúc nó hướng đến chỗ khác, dù chỉ là một vài giây ngắn ngủi. Và Christ thấy rõ ràng trong mắt cô là sự chán nản. Cô đang đóng kịch. Một vở kịch hoàn hảo. Cô sắm trọn vai một tiểu thư thanh nhã lịch thiệp và thu hút sự chú ý của mọi người. Cô rạng rỡ như một thiên thần mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng cô không thích bầu không khí đó. Cô chịu đựng nó. Vì bản thân cô, hay vì danh dự của anh ? À, có thể là vì danh dự và tương lai của cô cũng nên. Anh đưa cô về nhà sớm hơn dự định vì anh không cam lòng nhìn cô cố gắng chịu đựng cảnh đó nữa. Hay nói cho đúng với lòng anh, là anh không muốn nhìn thấy những ánh mắt thèm muốn của đàn ông nhìn vào cô, và anh sợ mình không thể kiềm chế khi một gã nào đó đến xin làm quen với cô và bắt tay cô lâu hơn thông thường. Cô quá tỏa sáng hơn cả dự tính của anh. Anh không biết là đưa cô đến những bữa tiệc là một kế hoạch đúng hay sai nữa. Nếu cô gặp phải một gã nào đó mà cô cảm thấy ưa thích hơn nah thì sao. Không. Không thể nào. Christ gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Ở đây chẳng có tên nào sánh được với anh. Anh cao ngạo nhận xét. Vì chuyện đó là điều hiển nhiên mà ai cũng nhận thấy. Và anh tuyệt đối tự tin với chính mình. Đúng với bản tính của anh. Đúng thế, không ai có thể quyến rũ hơn anh. Không ai. Nhưng… nhưng lỡ như Dora thích một gã khác sao. Một gã thuộc típ người cô ưa. Thật đáng nguyền rủa cái sự tự tin tuyệt đối của ngươi đi, Christ ạ ? Đâu đó trên thiên đường, thượng đế nghe tiếng một người con trai đang tự mắng mình. Ngài mỉm cười. Chẳng có cái gì là cố định và có thể đoán trước được. Con trai ạ!
Đường về nhà của Christ và Dora cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Im lặng chiếm thế thượng phong, như chế giễu Christ. Nhưng anh không cách nào lôi Dora ra khỏi cái vỏ ốc của cô, bây giờ đã trở thành một pháo đài kiên cố rồi. Một vài câu chúc ngủ ngon thông thường, và ai về phòng nấy.
Đêm đến. Một đêm mờ tỏ với vầng trăng xé nửa trên cao. Nhà chính dòng họ Halver cách thành phố một khoảng đủ xa để không bị ảnh hưởng bời không khí nào nhiệt và ánh đèn điện ban đêm. Khắp căn nhà bị chia thành những mảng tranh đen, tranh trắng, tạo nên một không khí tĩnh mịch lạ thường. Làm cho Christ lòng đã thêm rồi, lại càng rầu rĩ hơn. Và Dora cũng chẳng hơn gì.
Cô đã cố gắng hết sức mình để diễn cùng một lúc hai vai thật hoàn hảo. Lạnh lùng với Christ, và cố gắng thân thiện tại bữa tiệc, kiểu tiệc mà khi ở Việt Nam, có dí dao vào cổ cô cũng chẳng thèm đi. Bữa tiệc thiệt là chán ngắt, vô vị và tầm thường. Tầm thường không hẳn là một từ chính xác. Nó chỉ dùng ở mặt nghĩa chính trị mà thôi, ý là bữa tiệc dường như chỉ dùng để chứng minh người tổ chức nó giàu đến mức nào chứ không phải là một buổi tiệp họp mặt như được ghi trên thiếp mời. Không tầm thường theo nghĩa đen vì nó quá sang trọng và phung phí. Thức ăn gần như không được động đến. Chỉ có rượi là được dùng nhiều. Sao họ không tổ chức tiệc rượu thôi, cần gì phải phung phí thức ăn như thế chứ. Thật chẳng hiểu nổi. Còn những gỉỏ hoa, đồ trang trí nội thất đắt tiền chỉ được dùng trong những buổi tiệc, nghĩa là dùng một lần rồi bỏ, thật hoang phí. Dora không thể tưởng tượng nỗi cô tổ chức một bữa tiệc như thế, cô không có khả năng, dĩ nhiên, nhưng nếu cô có khả năng, cô cũng sẽ chẳng bao giờ tổ chức, thề đấy. Thà lấy tiền đó quyên góp cho một trại trẻ mồ côi nào đó có hơn không.
Còn về phần Christ. Nếu cô nghĩ việc tham gia và hoà động trong bữa tiệc là khó level 1 thì đối mặt với Christ là khó khăn lên tới level 100. Anh cứ cười nói với cô, dùng cái giọng trầm ấm ngọt ngào ấy cố gắng bắt chuyện với cô, nụ cười của anh cứ như thể làm tan băng giá trong trái tim cô, anh còn không chịu rời cô một bước, Dora cảm nhận được tay anh đang áp lên cánh tay cô, mùi cơ thể nam tính của anh xộc vào mũi cô. Tất cả những chuyện đó thật quá sức chịu đựng. Ít ra là với một cô gái ngây thơ chưa đầy hai mươi tuổi đời. Phớt lờ Christ. Làm được điều đó. Đáng lẽ cô nên được trao huy chương chiến công lắm chứ. Đâu phải ai cũng có thể làm được như thế. Không. Cô không nghĩ ra được dù chỉ một người có thể làm điều đó, trừ cô. Cô tự khen thưởng mình nhưng đâu đó trong tâm hồn, cô biết phớt lờ anh làm cô đau đớn. Đau hơn bất cứ nỗi đau nào mà cô từng chịu đựng. Cô còn phải chịu đựng đến khi nào nữa đây. Có nhất thiết phải như thế này không? Nếu bây giờ cô buông xuôi, cứ lắng nghe theo tiếng gọi của con tim, bỏ qua lí trí, liệu có được không? Cô muốn yêu anh với tất cả trái tim, muốn ôm anh và cảm nhận hơi ấm của anh trên làn da cô, cô muốn chòng ghẹo anh và làm anh bối rồi, cô muốn tất cả những điều đó. Nhưng cô cũng không muốn mình bị tổn thương. Cô có quá tham lam không? Cô muốn tất cả những điều đó, liệu cô có thể có không? Dora biết câu trả lời. Luôn luôn là không. Yêu một kẻ phóng đãng, nhưng không muốn bị tổn thương à? Nhảy vô tiểu thuyết tình cảm và sống luôn trong đó đi. Làm gì có chuyện như thế. Ôm trong lòng những băn khoăn, Dora chìm vào giấc ngủ. Mười lăm phút sao, cảnh cửa nhỏ thông giữa hai phòng nhè nhẹ mở ra, và một bóng đen cao lờn bước vào.
Christ đứng ở giữa phòng, ánh trăng và màn đêm vạch một đường như chia đôi người anh ra. Một mảng nằm ngoài sáng, thấy rõ ánh mắt sầu não đang chiếu vào dáng hình đang nằm trên giường kia. Một mảng còn lại chìm vào bóng tối, với ánh mắt nghi vấn như chiếu vào lương tâm của bản thân.
Christ gào lên trong đầu.
Anh đang làm gì ở đây thế này ?
Christ chỉ nhớ là anh đang nghĩ đến Dora, sau đó cánh cửa xuất hiện trước mặt anh, và bây giờ anh đứng đây. Ma xui quỉ khiến gì đã đưa anh tới chỗ này ? Anh hoàn toàn không hề ý thức được về hành động của mình. Nhưng anh không kịp thắc mắc về chuyện đó lâu. Dáng người đang nằm thở đều đều trên giường kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh. Dĩ nhiên đó là Dora. Christ tiến về phía mép giường. Dora nằm co ro như một con mèo. Đầu cô cúi thấp xuống phía ngực và hai vai rụt lại như che đi khuôn mặt. Ít nhất thì dáng ngủ của cô cũng thể hiện được cô không phải là một con người có trái tim thép.
Bỗng dưng, Dora thở hắt ra, nhịp thở cô không còn đều như trước nữa. Christ thận trọng bước lùi vào bóng tối. Nhưng Dora không tỉnh, cô chỉ đơn thuần trở mình, rên lên một tiếng vô nghĩa, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như đây không phải là giấc ngủ ngon của cô. Khuôn mặt Dora bây giờ quay về phía có ánh trăng. Và Christ nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ngây thơ, đáng yêu biết chừng nào khi cô ngủ. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giuờng, lặng lẽ quan sát cô trong một sự thích thú giản dị. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một chuyện đại loại như là ngắm một cô gái đang ngủ. Nhưng bây giờ thì tư tưởng anh bảo là anh hoàn toàn có thể ngồi đó mà ngắm Dora đến cuối đời cũng được. Cô quá thu hút anh, và ở gần cô, anh không bao giờ cảm thấy chán. Đột nhiên hơi thở Dora trở nên gấp gáp, trán cô bắt đầu rịn mồ hôi, và từ môi cô, những lời tuyệt vọng trào ra.
” Mẹ…mẹ…mẹ đừng bỏ con…ông ơi…ông ở lại với con đi…đừng đi mà…..đừng đi…đừng đi…ông ơi…mẹ ơi…”
Giọng cô tuyệt vọng và khẩn thiết như một mũi tên xuyên vào tim Christ, anh không quen khi thấy cô yếu đuối, cô bị tổn thương thì anh cũng tổn thương, và anh thì không muốn cô đau khổ một chút nào. Christ nắm lấy bàn tay cô, tay anh siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Dora. Tiếng kêu của cô thưa dần, nhỏ lại và từ từ tắt hẳn. Bàn tay cô siết chặt tay anh hơn. Và tay cô bắt đầu ấm lại.
Khi cô hoàn toàn trở lại bình thường, Christ áp bàn tay mình lên trán cô, rồi những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt lấy những lọn tóc ôm lấy khuôn mặt cô. Một nụ cười mỉm xuất hiện ở khoé môi Dora. Cô trông an lành và bình yên hơn bao giờ hết. Lòng christ nhói đau. Cô không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cô vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối. Và anh muốn bảo vệ cô, muốn che chở cô và động viên cô. Bản năng bảo vệ bừng trỗi dậy trong người anh, anh cảm thấy yêu cô hơn lúc nà
o hết. Và dù có chết anh cũng không để cho cô bị tổn thương.
Dora nhẹ nhàng trở người, khuôn mặt cô bây giờ ngẩng lên trong tư thế nằm thẳng.
Nhẹ nhàng, Christ cúi xuống, đặt môi mình lên làn môi mềm mại như lụa của Dora. Bàn tay anh trượt theo gáy cô, xuyên qua những lọn tóc óng ả. Môi anh trượt nhẹ mơn trớn làn môi cô, mũi anh hít đầy một hơi hương thơm quyến rũ của cô. Rồi một cách khó khăn, anh lấy môi mình ra và đặt lên trán cô một nụ hôn khác. Trong đêm, lời anh như lời thì thầm của gió.
“Ngủ ngon, Dora, thề có trời, anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi.”
Rồi anh đứng lên, chậm rãi và tiến về cửa thông, chuẩn bị bước vào phòng mình. Đột nhiên, một giọng thì thào thu hút sự chút ý của anh. Giọng Dora.
“Cảm ơn…cảm ơn anh…Christ.”
Cô vẫn còn đang ngủ.
Christ khẽ mỉm cười. Có lẽ khởi đầu của anh cũng không tệ như anh nghĩ.
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/2709
.