Snack's 1967
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi! - Trang 1


Chap 1 – ” Du học sinh ” trở về

” Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! ” – Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cô tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc.
- Về rồi cơ à? – Nó – Vương Thu Mai – đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải nói.
- Xuống thôi cô nương. Về nhà thật rồi đấy! – Mai Thuý Huyền – con gái nuôi của nhà Mai kêu lên. Cô là bạn thân của Mai từ mẫu giáo.
Hai cô nàng xinh đẹp bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 cô nàng mới lê lết được ra trước cửa.
10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,…
- Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? – Huyền than thở.
- Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi.
- Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về.
Hai cô tiểu thư lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì…
” Rầm ” ” Rầm “.
- Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? – Một giọng nam tính vang lên. Đó là hắn – Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. Đi ra đón vợ tương lai mà lại bị vướng cuộc họp gấp. Thế là họp xong liền chạy đến đây.
- Ui da, đau quá à. Đi đứng kiểu gì thế? – Một giọng của 1 người con trai nữa. Đó là Lâm Vĩnh Phong – bạn thân hắn đấy. Phong cũng là con nuôi của nhà Hoàng gia, phó giám đốc công ty đó, chỉ sau mỗi hắn.
Còn 2 cô nàng thì sao? Hai cô ý đang nằm trên người nhau. Một cảnh rất ư là ” nóng “. 2 cô liền đứng dậy. Đi lấy lại vali rồi quay lại chỗ 2 người con trai kia.
- 2 anh đi kiểu gì vậy? – nó mắng 2 bọn hắn.
- Làm ngã tụi tôi còn ngồi đó mắng tụi tôi đó hả? Đi nhìn đường chứ. – Huyền cũng tiếp lời.
2 anh chàng đứng dậy, phủi quần áo rồi lại chạy tiếp. Trước khi đi không quên nói câu:
- May cho các cô chúng tôi đang bận. Đừng để bọn tôi gặp lại.
- Thách các anh đó. Không có duyên gặp lại đâu. – 2 người đồng thanh.
2 anh chàng chạy ra thẳng chỗ sân đậu máy bay nhưng chẳng còn ai trên chiếc máy bay ấy. Đành lắc đầu quay về.

Đúng lúc đó, 2 cô nàng đã yên phận trên chiếc xe taxi về biệt thự của mình. 2 cô có một ngôi biệt thự xa hoa ở trong thành phố. ( không sống cùng với ba mẹ đâu )
————— Ngày hôm sau ————————————
“Cốc cốc cốc”
- Hai tiểu thư dậy đi ạ! Lão gia muốn gặp 2 cô. – Bác Lý – quản gia của nhà Vương gia.
- Tụi con biết rồi. Bác xuống trước đi ạ. – 2 cô đồng thanh.
Một lúc sau, nó mặc chiếc váy trắng đến đầu gối còn Huyền mắc áo thun quần bó lửng đen bước xuống ôm ngang cổ ba cô.
- Các con về từ hôm qua mệt không? Hôm qua ba bận quá không đến được.
- Không mệt lắm ba à. Ba cứ lo công việc đi, thăm tụi con làm gì. Tụi con khoẻ như ba vậy đó. – Huyền cười cười, ôm ba chặt trong lòng.
- Đúng đó ba. Bọn con nhớ ba quá à. – nó hôn vào má ba một cái.
- Nhớ ba đến thăm còn gì nữa. Thôi 2 con ngồi xuống ba có chuyện muốn nói. – Lúc nào mặt ba cô nghiêm túc.
- Chuyên gì quan trọng lắm hả ba? – nó hỏi
- À! Chuyện này là…là… Mẹ các con muốn các con kết hôn vào tuổi 18.
- Cái gì ấy ạ? Năm sau ư? – 2 cô hét vang cả nhà ( suýt sập :D )
- Chuyện này khá gấp rút nên là ba và mẹ chọn đối tượng rồi. Mai đi xem mặt nghe con. Ba về đây, công ty còn một số việc nữa.
- Ba à!! Ba bỏ bọn con hả? Sao ba mẹ lại như vậy? – nó nói như sắp khóc.
- Truyện này theo ý mẹ con mà! Ba đi nhé, mai ba qua đón.
- Con chào ba! – Huyền nói mà mặt đen như than. ( ngạc nhiên quá mà )
Ba cô rời khỏi là lúc 2 cô hét ầm nhà :
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Sao phải lấy chồng chứ. Chết rồi.
- Mai đi trốn đi. – nó nói.
- Các người đâu, dọn đồ đi. Nhanh nhanh.
- Dạ xin lỗi 2 tiểu thư. Lão gia có lệnh không được cho hai cô chủ ra ngoài đến khi có người đưa 2 cô chủ đi.
2 cô tái mét. Không tin đó là sự thật.
- A đúng rồi. Lần này thì được rồi. Hehe. – nó kêu lên
- Nghĩ ra cái gì à? Nói nói – Huyền hớn hở.
- Ờ ờ. M nghe nhé.
Nó thì thầm vào tai Huyền điều gì đó mà làm cho cả 2 cứ cười khúc khích và gật đầu lia lia.
Ngày mai xem mặt có chuyện hay đây…

Chap 2 – Gặp mặt

Tối hôm đó, 2 cô nàng dắt tay nhau đi mua đồ. Họ ra chợ đêm chứ không đến các shop quần áo hay giầy dép họ hay đến. 2 người mua những bộ quần áo thực sự nhìn thấy ” ua mề “, dép thì mua dép tổ ong ( @.@ ) Xong xuôi họ nhanh về nhà rồi thử mọi thứ thì chẳng ai tin đó là 2 tiểu thư nhà Vương gia cả. Họ đã lên kế hoạch để ngày mai ra mắt 2 chàng rể.
Sáng sớm hôm sau, 2 nàng cùng 2 chàng được gọi dậy từ sớm để chuẩn bị đến giờ đi xem mắt. 2 chàng trai mặc com lê, trông rất tuyệt. Đến giờ, 2 chàng đi lên xe riêng, đi tới nhà hàng ” The Wing ” nổi tiếng châu Á được đặt ở Việt Nam. ( tớ bịa cả )
2 cô nàng thì xin cáo không đi cùng ba mẹ mà đi xe buýt. ( Có cần phải thế không? =.=). Đến nơi, ba mẹ không nhận ra 2 nàng, tưởng 2 cô gái thôn quê đi lạc. Mãi đến khi 2 cô giải thích, ba mẹ mới tin và trách mắng:
- 2 cái đứa này hay nhỉ? Chúng mày định làm xấu mặt ba mẹ trước nhà thông gia ư? Đi chuẩn bị lại đồ ngay – Mẹ 2 cô mắng.
- Đúng đúng, đi nhanh. Ba sẽ cho người đưa 2 đứa đi – Ba nó nói theo.
- Đừng mà ba à. Làm thế này để thử lòng 2 chàng chứ ba, không nhỡ họ đồng ý vì gia cảnh nhà ta thì sao?
- 2 đứa chúng mày giỏi thế! Nhà họ là họ Hoàng danh giá, công ty Hoàng Bảo là của nhà họ, to hơn nhà chúng ta nhiều lần kia. Họ cần gì cái công ty con con của ba chứ!
2 cô ngơ ngác. Không ngờ tới đó lại là nhà họ Hoàng – dòng họ nổi tiếng nghiêm giáo và làm ăn phát đạt khắp châu Á tới châu Âu. Trong lúc còn chìm trong bất ngờ thì đã bị ba mẹ đút vào xe đến shop quần áo, giày dép để thay đổi. Sau đó còn phải make up nữa.
Và tất nhiên, kế hoạch của nó hoàn toàn thất bại!!! ( khổ thân )
Nhà họ Hoàng chờ khá lâu, liền quay sang hỏi:
- Không lẽ 2 tiểu thư nhà ngài bận việc gì mà mãi chưa đến nhỉ? – Lão gia nhà Hoàng gia lên tiếng.
- Xin lỗi, chắc tắc đường. Xin gia đình đợi 1 lát. – ba 2 nàng cười trừ.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra là 2 cô nàng xinh đẹp khác hoàn toàn với 2 cô gái vừa nãy: nó mặc chiếc váy bó trắng đến ngang đùi, tóc thả ngang vai, chiếc giày cao gót cũng màu trắng đính đá quý. Còn Huyền mặc chiếc váy thả xuông màu hồng, tóc búi cao, giày cũng hồng nốt. 2 cô thật quý phái làm 2 chàng phải ngước lên.
- Ế! Là 2 anh/ 2 cô sao? – 4 cái miệng đều nói.

- Mấy đứa biết nhau – Giờ đến 4 cái miệng của 2 bố 2 mẹ.
- Ba à! Đây chính 2 là 2 cô gái mà con kể với ba ở sân bay đó. – hắn lên tiếng.
- Đúng đó ba. Ba cho người đi tìm họ đến để xử phạt ạ? – Phong tiếp lời.
- Haha. Đúng là duyên phận. 4 đứa biết nhau thì tốt. 2 cháu à, đây là 2 đứa con của bác đó. – mẹ 2 bọn nó ( giờ gọi là bọn nó nha ) cười to.
- Chị đúng là hiểu tôi – mẹ 2 bọn hắn ( gọi là bọn hắn nốt ) cười theo.
- Thôi ngồi xuống đi chứ. Đứng mãi mỏi chân ra – bố bọn hắn cất tiếng.
Cả 8 người ngồi xuống. Một lúc sau người ohucj vụ bưng ra một đống “sơn hào hải vị” nhìn mà thèm. 2 ông bố bà mẹ ngồi nói chuyện với nhau, chủ yếu là nói về chuyện hôn sự của 4 bọn nó.
- Thưa ba mẹ, con xin ba mẹ cho 2 cô ấy về biệt thự chúng con ở được không ạ? Con cũng muốn chúng con tìm hiểu về nhau.
- Được được, ý kiến hay. Ta đồng ý – bố bọn nó hớn hở nhưng bắt được kim cương ấy.
- Ông thông gia đã đồng ý thì tôi cũng đồng ý theo – 2 ông bà bọn hắn tiếp lời.
- Chết rồi mày ơi! Làm sao bây giờ? – nó ghé tai Huyền thì thầm
- Tao cũng chịu. Thuyền đẩy đi đâu thì đi đấy thôi – Huyền cũng thì thầm đáp lại.
2 bọn hắn mặt tươi rói. Phong lên tiếng:
- Xin ba mẹ cho chúng con đi về trước ạ. Bọn con muốn giúp 2 tiểu thư đây dọn đồ.
- Mấy đứa cứ tự nhiên – 4 ” phụ huynh ” đồng thanh.
Bọn hắn mỗi đứa bế bổng 1 cô nàng ra ngoài. Hắn bế nó, Phong bế Huyền. 4 phụ huynh nhìn thấy thì cười gian tà.
- Sắp có cháu bế rồi! – mẹ bọn hắn lên tiếng.
- Bà nói phải – mẹ bọn nó đáp theo
Chúng nó bị bế lên xe, mỗi nàng một xe theo người mà bế mình. Họ băng nhanh trên đường…

Chap 3 – Chuyển về nhà chồng.

Trước biệt thự của bọn nó thì 2 chiếc siêu xe dừng lại. Chúng nó bước xuống, đi vào trong nhà mà không quan tâm xem như bọn hắn là không khí. Bọn hắn chỉ có thể lắc đầu bước theo.
Trong phòng khách đồ đạc của bọn nó đã được cho vào vali cẩn thận. Bọn hắn cười cười:
- Bố mẹ vợ cũng nhanh gớm nhỉ. Chưa gì đã xếp xong rồi đấy vợ yêu – Phong lên tiếng xong cười ha hả rồi quang qua vai Huyền
- Quả thật là bố mẹ vợ muốn về nhà chồng sớm đó vợ – hắn cười theo và vuốt tóc nó.
- 2 con người kia – nó hét. Nó điên lắm. Ba mẹ nó muốn trao nó cho 2 cái tên này á hả? Nhà Hoàng gia đây sao? Không tin nổi!!!
- Chúng tôi là vợ 2 anh bao giờ thế. Đừng có động vào tụi tôi. – Huyền cũng ức chế nói theo.
- Sớm muộn gì cũng vậy mà – bọn hắn cười cười – tốt nhất là ngoan ngoãn làm vợ bọn anh đi. Vợ yêu à! Haha!!!
- Dạ, để chúng tôi mang đồ đến biệt thự mới của 2 tiểu thư ạ! – Đám người làm bây giờ mới dám lên tiếng.
- Mang nhanh đi! – Tiếng Phong lạnh lùng nói. Với người hầu hắn đều nói với cái giọng ấy.
Đồ đạc nhanh chóng được chuyển đến ngôi biệt thư to hơn nhà bọn nó gấp mấy lần.
- Về nhà thôi. Vợ còn lưu luyến à? – hắn cười tà hỏi nó
Chúng nó để mặt lạnh, cứ ngồi im trên ghế sô pha.
- Lại phải dùng biện pháp mạnh thôi mày! – Phong cố tình nói to.
- Ế! Không cần. Bọn tôi đi được chưa? – Huyền nhăn mặt mà nói.
Họ lại lên xe về căn nhà sẽ sinh sống lâu ngày. Nhà có 3 tầng nhưng mà rộng kinh khủng. Màu sắc hài hoà, bên trong toàn đồ xịn, nhìn hoa cả mắt.
- Chồng với vợ ở phòng này. Còn 2 vợ chồng Phong ở bên phòng kia nhé. – hắn “giao” phòng.
- Anh bị điên à? Tôi không ở với anh đâu! – nó như hét vào mặt hắn ý.
- Không lằng nhằng. Thế là ổn rồi! – hắn nói lại, mặt không hề tức giận mà còn vui nữa cơ.
Nói xong, cả 2 bị đẩy vào trong. ( số đen :3 )
Trong phòng nó với hắn…
- Có một giường á? Chẳng lẽ tôi với anh ngủ cùng nhau? – nó mặt hình sự
- Chẳng thế thì sao? Chẳng lẽ vợ muốn xuống đất nằm. – hắn mặt tỉnh bơ.
- Đừng gọi tôi là vợ, nghe ớn! Tối tôi sang phòng khách nằm.
Nó định bước ra ngoài thì một bàn tay to lớn kéo nó lại. Nó ngồi trên đùi hắn còn hắn ngồi trên giường.
- Này, anh làm cái gì thế? Bỏ tôi ra! – nó hét lớn, giãy giụa như con sâu ý.
- Ngồi im nếu không muốn bị làm thịt. – hắn cũng bốp lại. Đành dùng biện pháp mạnh. Hắn chỉ thấy đây là một cô nàng khá hay và cũng là người đầu tiên chống lại sự yêu chiều của hắn.
- Ấy ấy, tôi sẽ ngồi im, đừng làm gì tôi. – nó như con mèo, ngồi im không động đậy.
Hắn phì cười. Nó ngoan quá vậy. Bảo gì nghe nấy. Lần sau cứ dùng cách này mới được. Đã vậy hắn phải bắt nó đáp ứng vài yêu cầu cái đã.
- Không được. Không chỉ thế thôi được. Không thích gọi vợ thì thôi vậy. Thế thì gọi em nhé. Em phải xưng em khi nói chuyện với anh. Anh bảo gì nghe nấy nghe rõ chưa?
- Cái đầu tiên thì được nhưng cái thứ 2 thì chẳng khác nào bảo tôi làm ôsin cho anh cả.
- Không nói nhiều. Em không đáp ứng thì bây giờ anh làm thịt em. Thế thôi. – hắn tiếp tục đe doạ.
- Rồi rồi. Tôi đồng ý. – nó đành nghe lời chứ không có muốn bị làm thịt đâu.
- Lại tôi. Bây giờ ra chuẩn bị bữa trưa đi.
- Thì đi. Anh bỏ “em” ( nói khó khăn quá mà ) ra trước đi.
- Không! Anh ôm em là việc của anh, em nấu là việc của em.
- Anh ấm hả? Ôm thì em nấu kiểu gì? – nó nghĩ hắn chắc bị hấp.
- Được rồi. Bây giờ là 10 giờ. 11 giờ phải có cơm đấy. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
- Yên tâm. – Thế rồi nó ra ngoài.
Nó vui lắm vì cũng ra được khỏi cái phòng mà nó phát hãi ấy…
Trong phòng Huyền và Phong:
- Tối anh ngủ dưới đất nhé. Tôi ngủ trên giường – Huyền tỉnh bơ nói.
- Cái gì? Ngủ chung đi.
- Mơ đi người. Không thì tôi ra sô pha ngủ. Anh hiểu chứ?
- À thế chứ gì? Ừ ừ. Vợ thích thì chồng chiều. Vợ cũng phải đáp ứng yêu cầu của chồng.
- Nói đi!
- Sáng, trưa, chiều tối phải làm bữa sáng cho chồng và gọi chồng là chồng, xưng vợ.
- Cái thứ 2 kì kì à! Mà tôi ngủ ghế sô pha thì anh càng sướng chứ làm sao? Tôi không đáp ứng đâu.
- Chưa nói hết. Nếu không đáp ứng thì chồng sẽ hôn vợ một ngày nhiều lần trước mặt 2 đứa kia đấy.
- Anh doạ tôi?
Vừa nói xong thì bị hôn. Huyền đẩy Phong ra.
- Anh…làm cái quái gì thế? – Huyền ngượng ngùng, đỏ mặt.
- Chứng minh 1 phần nhỏ. Thế bây giờ vợ định thế nào.
- Rồi thì đồng ý. Khổ tôi mà – Huyền hét to.
“Cốc, cốc, cốc “. Có tiếng gọi vào: “Mày ơi, ra tao bảo.”
- Tao ra đây. Đợi tí.
Huyền ra ngoài thấy nó thì tự nhiên mặt đỏ hơn. ( nghĩ chuyện vừa nãy mà )
- Mày bị làm sao thế? – nó cười cười.
- Không…không có sao…hết – Huyền lắp bắp.
- Chẳng lẽ mày với chồng mày làm gì rồi? – Nó như được nước, cứ tiến lên.
- Không có. Mày gọi tao làm gì?
- Đi nấu cơm với tao. Tao bị ông Nam bắt đi nấu cơm.
- Tao có biết nấu đâu. Tao cũng bị ông Phong bắt đi đấy!
” Ông nào thế vợ/em?” – tự nhiên ở đâu chui ra bọn hắn. Chúng nó vội bào chữa:
- Không có gì? – chúng nó cười trừ rồi biến ra nhà bếp.
Bọn hắn thì cười cười nhìn nhau rồi bước ra phòng khách.
- Sắp có chuyện hay đây. Hai nàng bị dụ rồi – mặt hắn gian không tả nổi.
- Sập bẫy mà không biết. Thật là ngốc! Haha – Phong mặt gian không kém.
Gia đình 4 người này sắp có những pha trò hài không tả được rồi…

Chap 4: Bữa cơm gia đình!

Vì cũng không phải lần đầu nấu nướng gì cả nên 2 đứa chúng nó nấu cũng nhanh. Tuy chỉ biết nấu 1 số món dân dã nhưng nhìn mà phát thèm.
Đúng 11h, bữa cơm đã dọn lên với những món đủ vị: mặn, ngọt,… Bọn hắn ngạc nhiên lắm, tưởng rằng là tiểu thư một nhà dòng dõi như vậy mà cũng biết nấu ăn. Thế là may cho giúp việc, bọn nó không biết nấu thì có mà tung nhà bếp.
- Ê! Có định ăn không thì bảo? Đói rồi đấy! – Nó xoa xoa tay trước mặt hắn!
- Chủ ngữ đâu? – hắn cau mày.
- Đây. Kiểu này đi khám mắt đê! Mày nhể? – Nó quay sang Huyền cười tươi roi rói ra!
Phong ôm lấy Huyền. Huyền chỉ có thể giẫy dụa mà hét:
- Bỏ ra. Dê xồm vừa thôi!
- Trật tự – hắn nói nhẹ nhàng bên tai mà Huyền dựng hết cả tóc gáy lên.
- Thôi ăn cơm! – hắn nói.
4 người ăn cơm trong không khí khá vui vẻ nhưng cũng khá là “đen tối”. Bọn hắn ăn mà thấy ngon không thể tả. Có lẽ vì ăn sơn hào hải vị nhiều quá rồi bây giờ ăn một số món có phần dân dã thế này thì lại là một hương vị mới. Bọn hắn ăn ngấu nghiến làm bọn nó phát hoảng.
12h đúng. Bữa cơm cũng kết thúc. Đống bát đũa, xoong chảo được chuyển hết cho người giúp việc. Bọn nó thì hí hửng đi xem tivi. Bọn hắn lắc đầu mà ngồi cạnh chúng nó.
Chiều bọn hắn lại phải đến công ty. Vì chuẩn bị cho buổi sáng mà phải gác “núi” công việc lại. Đến tối muộn bọn hắn mới vác xác về. Người nào về phòng người ấy.
Giờ Huyền đã ngủ. Phong nhẹ nhàng vào phòng, tắm rửa rồi ôm Huyền ngủ. Hôm nay giường thêm người nên anh ấy thấy ấm! :v
Phòng hắn, nó đèn vẫn sáng. Nó đang đọc sách. Nó rất thích sách, truyện, tiểu thuyết. Cũng như nhiều cô gái trẻ khác, nó cũng muốn có một tình yêu đẹp như vậy. Thấy hắn mở cửa, nó đứng dậy, hỏi nhẹ nhàng:
- Anh về rồi sao? Ăn chưa tôi… à em dọn cho mà ăn. – Vẫn ngượng mồm nói em lắm. Vừa nói nó vừa xách cặp vào cho hắn.
- Ừ! Mới về. Ăn bên ngoài với Phong rồi. – hắn mệt lắm nhưng nghe nó quan tâm như vậy lại nổi hứng trêu nó tí.
Nói xong, hắn ôm nó bế lên giường…
- Quan tâm anh rồi sao nhóc? – giọng mờ ám.
- Ê ê! Tránh tôi ra cái, nóng. Mà anh định làm gì tôi? – Nó hơi hãi
Dứt lời thì hắn hôn nó. Nó cố đẩy ra nhưng không được. Mãi một lúc hắn bỏ ra nó mới thở hổn hển:
- Lại tôi. Sự trừng phạt lần đầu nhẹ nhất cho em! – hắn khá vui
- Rồi rồi. Bây giờ xin anh tránh ra em đi ngủ. Đi tắm đi!
- Được. Haha. Mặt em hồng nhìn yêu lắm! – hắn cười to rồi vào nhà tắm.
Nó đỏ mặt. Đáng ghét mà! Nó phải chuồn nhanh không chết dở. Nó mang 1 cái gối xuống phòng cho người giúp việc ngủ. Họ thấy cô chủ xuống thì cuống cuồng dậy chào. Nó thân thiệt cười chào như một người bạn. Một lúc rồi lên tiếng:
- Cho em ngủ đây một hôm với nhá! Đi mà các chị!
Họ giật mình. Chẳng lẽ cô chủ bị cậu chủ ăn hiếp. Bây giờ cho cô chủ ngủ ở đây thì thể nào cũng đắc tội với cậu chủ, nhưng không cho thì lại đắc tội với cô chủ. Làm sao bây giờ?
- Cô chủ à! Bọn em e rằng cậu chủ sẽ mắng bọn em rồi đuổi việc mất. Cô chủ về phòng ngủ đi ạ! – Các cô thi nhau nói.
- Yên tâm. Em xin phép rồi, cho em ngủ ở đây đi! – Nó nũng nịu. Chẳng ai nhịn được cái mặt xinh đẹp chết người này của nó cả.
- Vâng. Vậy có gì cô chủ nói với cậu chủ 1 tiếng không chết bọn em. Mà cô chủ đừng xưng em gọi chị nữa. Bọn em không dám ạ! – Một cô giúp việc rụt rè lên tiếng.
- Được. Vậy thì gọi em bằng Mai đi. Đừng gọi cô chủ. Em không thích.
- Vâng, Mai! – Tất cả lên tiếng.
Tất cả mọi người lên chiếc giường ấm áp. Họ nói nhiều chuyện lắm, chuyện vui có, chuyện buồn có rồi từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm…


Chap 5: To gan gớm nhỉ!

Sau khi hắn tắm xong, nhìn lên chiếc giường kia trống trơn, chỉ còn lại một chiếc gối mà đáng ra phải là hai, một chiếc chăn nhăn nhúm ở đó. Nó đâu? Nó đi đâu?
Hắn ra phòng khách, không có.
Sang phòng Huyền Phong, chỉ thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ ngon lành, không có.
Lên các phòng khác, cũng không có.
Hắn tìm đủ các phòng. Chỉ còn phòng cho người giúp việc là hắn chưa vào. Nhẹ nhàng mở cửa, đập ngay vào mắt là thân hình nhỏ bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Đến gần nó, hắn bế bổng nó lên. Nó mơ màng. Nó mơ thấy một chàng hoàng tử đang bế nó lên và cười với nó. Nó nhẹ dựa đầu vào vị hoàng tử ấy. Mơ như thật, nó dựa đầu vào ngực hắn. Hắn cười nhẹ:
- Đúng là nhóc con. Không thể không cho em một trận rồi.
Hắn bế nó về, lên chiếc giường kia. Nhẹ đặt nó xuống rồi hắn nằm cạnh, nắm tay nó. Tay nó ấm lắm, ngọt lắm. Hắn khẽ cười rồi chìm vào giấc mơ cùng nó.
Đêm. Nó quay người, ôm chầm lấy hắn rồi hôn lên má hắn làm hắn tỉnh giấc. Ôi giời ơi, nó làm gì với hắn thế này. Có lẽ nó không hiểu sự kiềm chế của đàn ông rất có hạn. Sống với nó kiểu này thì như cực hình ấy.
Sáng hôm sau. Căn nhà biệt thự cao sang gần như đổ!
Nó với Huyền hét như Trái Đất sắp nổ! Hắn với Phong cuống cuồng dậy.
- Anh hôm qua làm gì tôi? – Nó với Huyền hỏi trong khi 2 đứa khác phòng nhau.
- Làm gì đâu/ chẳng làm gì. Chẳng lẽ em/vợ muốn? – hắn với Phong rất là bình thản.
Nó, Huyền khám xét một lượt. Nhận thấy quả thật không có gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Huyền đi vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Phong thì cười khúc khích.
Nó thấy lạ. Tại sao hôm qua mình ngủ ở phòng giúp việc mà bây giờ lại ở đây, ngủ cùng hắn? Thấy cái mặt nó thắc mắc như vậy, hắn lên tiếng:
- Em hôm qua dám chạy sang phòng kia ngủ, anh phải đi tìm mãi. Cuối cùng đem em về đây!
- Thế à? Không cám ơn nhá.
Nó vào nhà tắm, cũng giống Huyền. Quả là đau tim mà.
Lại một ngày mới hắn – nó, Huyền – Phong sống với nhau rồi…

Chap 6: Tai hoạ.

Nó và Huyền cũng quen với cuộc sống nơi đây. Mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều nấu cho hắn và Phong ăn. Có lẽ Huyền và Phong cũng có tình cảm với nhau. Bây giờ gặp nhau thì tỏ ra thân mật. Nó thực sự nhiều lúc còn nổi cơn ghen tị!
Sáng nay, hắn và Phong chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa thì có một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm trầm lấy Phong. Huyền ngỡ ngàng. Cô gái mở miệng:
- Trời ơi anh yêu à! Lâu không đến thăm em em nhớ anh quá à nha! - Sau đó cô gái cười tươi roi rói.
- Bỏ tôi ra đi. Em đang làm cái gì vậy? – Phong bực bội.
Huyền sụp xuống, hoảng loạn. Cô ta là ai kia chứ? Phong quen cô ta?
- Cô là ai? – Huyền nói giọng lạnh.
- Chẳng lẽ phải khai báo với…người giúp việc à? – Cô ta kinh rẻ – Thôi, dù sao nơi đây cũng là của tôi, giúp việc cũng cần biết cô chủ chứ nhỉ. Hiểu chứ?
” Bốp” – Phong tát cô ta một cái rõ đau.
- Người giúp việc ư? Cô chủ thật sự được tất cả công nhận ở đây. Vợ của Lâm Vĩnh Phong này.
Cô ta sững sờ. Nở nụ cười sợ hãi:
- Anh à! Đùa em vừa chứ. Em đau tim đó.
- Đùa à! Xin lỗi. Không có đâu. Biết rồi thì biến. – Nó dựa vào tường nói mà ai cũng sợ. Nó đã nói thế này thì đã quá là kìm chế rồi.
Hắn đẩy cô ta ra ngoài. Dù không nói câu nào cũng hắn cũng rất bực mình. Hắn có cách giải quyết riêng…
Phong đến bên Huyền, ôm Huyền trong lòng. Huyền đẩy Phong ra. Tất cả đã mất. Đứng dậy và bỏ lại một câu:
- Xin lỗi nhưng quá đủ rồi! – Nhưng giọt nước mặt rơi đầu trên mặt Huyền.
- Đi làm đi. Tôi sẽ bên nó. – Nó đỡ Huyền lên phòng để cho Phong và hắn nhìn theo với ánh mắt đau nhói.
- Đi. – hắn quàng vai Phong đưa lên xe

Suốt một ngày, nó ngồi an ủi Huyền. Huyền vẫn khóc. Nó cũng đành chịu. Có lẽ Phong tự giải quyết tốt hơn.
Tối. Phong và hắn trở về. Huyền không muốn gặp mặt Phong nên bảo nó cùng ăn cơm trước rồi trở về phòng. Nó mệt, đã ngủ. Huyền không khóc nữa nhưng lòng nặng trĩu.
Phong bước vào phòng. Tối om. Bật đèn lên thì thấy Huyền đang nhìn ra ban công. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ôm từ sau lưng Huyền, Phong lên tiếng:
- Anh thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi em. Nhưng hãy cho anh giải thích. 1 lần thôi. – Phong buồn lắm.
- Mong anh buông tha tôi đi. Dù anh có giải thích thì nó cũng là sự thưc. Anh đâu thích tôi, có người yêu rồi sao không nói. Nỗi đau này xin để tôi chịu một mình.
- Anh không thích em nhưng anh yêu em Huyền à. Thực sự anh với cô ta chỉ là qua đường thôi. Xin em.
- Tôi sẽ tạm tin. Giờ muốn ngủ. – Giọng Huyền có vẻ ổn hơn.

Phong bế Huyền lên giường. Ôm Huyền ngủ. Tự hứa rằng sau này sẽ không làm gì đau tới Huyền
Hắn với nó cũng trải qua một ngày mệt mỏi với người bạn thân của mình nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/8123
.