Chương 05
- Chết ! Chân đau thế này sao mà học thể dục chiều nay được đây ?
Tôi ngồi trong dưới nhà xem tivi chợt nhớ ra tiết học thể dục chiều nay.Chắc phải gọi điện cho mẹ thôi.
“Alo,gì vậy con ?” -Mẹ tôi cầm máy.
“Mẹ ơi,con vừa bị ngã mẹ xin cho con nghỉ tiết thể dục chiều nay đi !”
“Ngã? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cũng không sao đâu,nhưng chiều nay chắc không học được thể dục rồi.”
“Con bảo Tae Kyung xin phép hộ đi,mẹ không có số điện thoại của giáo viên.”
“Bảo anh ta xin phép áh? Thôi cũng được,con cúp máy đây,chào mẹ !”
“Ôi đời ơi là đời ! Nhờ làm sao được mình vừa mới trọc tức anh ta xong mà!”
- Sunbae !
Tôi ngó vào phòng anh ta gọi thử.
Hắn quay ra nhìn tôi không thèm trả lời.
- Hì hì,chiều nay học thể dục anh có thể… xin phép giúp tôi được không ?
Tôi lễ phép hỏi.
- Tôi không rảnh !
Ya ! Đồ đáng ghét,nhỏ mọn vừa thôi chứ nói hộ người ta một tiếng với thầy giáo thì có sao đâu mà rảnh với chả không rảnh.
- Làm ơn xin phép hộ tôi được không? Mẹ tôi không có số điện thoại của giáo viên nên không xin phép cho tôi được.
Tôi cố năn nỉ anh ta.
- Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi !
- Haizz,cái tên này…!
Tôi bực bội đi ra. “Đúng là vô lương tâm”. Đành về phòng vậy,mong là chiều nay thầy không điểm danh.
Buổi trưa bác giúp việc lại phải đi thăm con gái mới sinh ở bệnh viên nên chỉ có tôi và Tae Kyung anh cơm ở nhà.
- Nè,xuống ăn cơm đi ! - Tôi đứng ở cửa gọi anh ta
- Cứ xuống trước đi. - Anh ta nói rôìo quay vào tắt máy tính.
Tôi cũng chẳng nói gì thêm,xuống bếp lấy cơm ra cả hai bát chuẩn bị ăn.Tae Kyung từ trên gác xuống không vào bàn ngay mà đi lấy một cốc nước lạnh để ở bàn ăn.
- Anh thức uống nước khi ăn cơm àh?
- Đề phòng lúc cô phát biểu tôi sẽ bị nghẹn !
- Anh…! - Tôi không thèm nói lại vì sợ người bị nghẹn trước là mình.
Đang ăn bỗng anh ta đặt đũa xuống sau đó nhìn tôi và chìa tay ra :
- Gì thế? -Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đưa đây !
- Hả?
- Mau đưa đây ! - Anh ta nói chẳng rõ ràng gì cả.
- Đưa cái gì?
- Đưa điện thoại của cô đây !
- Để làm gì?- Tôi hỏi lại.
- Cứ đưa đây rồi sẽ biết.
Vốn dĩ tôi không định đưa nhưng thấy anh ta cũng không có ý định xấu xa gì nên mới lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh ta.Tae Kyung cầm nó và bấm liên tục :
- Anh làm gì với điện thoại của tôi đấy?
- Lưu số của tôi,số thứ mấy đây Số một luôn nhé !
Không đợi tôi trả lời anh ta đã nói luôn.
- Không được đâu,số một tôi lưu rồi.
Tôi nhổm dậy định lấy lại điện thoại nhưng anh ta đã ngả về đằng sau nhanh chóng.
- Làm gì mà hoảng hốt vậy?
- Không được lưu vào số một.
- Vậy số một là của ai?
- Anh trai tôi !
Tôi bất lực khi không lấy được điện thoại đành ngồi xuống.
- Oh,vậy tôi lưu vào số hai !
“Số hai? Mình có định lưu gì không nhỉ? Đúng rồi số hai là để dành lưu số người yêu mà !”
- Này đừng !
Tôi bật đậy.
- Lưu rồi !
Anh ta đưa điện thoại cho tôi.
- Lưu vào đâu là quyền của thôi chứ,anh đúng là vô duyên !
- Tôi cũng lưư cô là số hai rồi,không thiệt đâu mà lo !
Anh ta cất điện thoại của mình đi và tiếp tục ăn cơm.
Dọn xong bát đĩa tôi lên phòng đi ngủ luôn vì đằng nào lát nữa cũng không đi học.
Pa-nai-a !- Điên thoại của tôi kêu.
- Cái quái gì thế?
Tôi uể oái với tay lên đầu giường.
Hoá ra là tin nhắn của Tae Kyung: “Trông nhà,tôi đi học đây !”. Có thế mà cũng phải dặn dò kĩ vậy,mình có phải trẻ con đâu ! Đành dậy học bài thôi đằng nào cũng mất giấc ngủ rồi.Tôi vừa bước xuống giường đã thấy Tũn chạy đến vẫy đuôi rối rít.
“Nó bị gì thế nhỉ? Tầm này đáng ra phải đang ngủ mà?”
Toi rồi,quên không cho Tũn ăn cơm ! Bây giờ làm gì còn đồ ăn nữa chứ :
- Tũn ngoan chịu đói chút nhé,tối sẽ cho ăn bù hìhì !
Tôi xoa đầu nó “an ủi”.
“Bài khó quá sao mà làm đây ?!”
Tôi ngán ngẩm nhìn đống bài tập trên bàn.
- Tae Kyung chắc là làm rồi đấy nhỉ? -Tôi sang phòng anh ta tiện thể xuống bếp uống nước.- Aigoo ! hả…?
Tôi đứng ở cầu thang nhìn vào phòng bếp đang rất bừa bãi,còn có tiếng động nữa ! Rõ ràng là đã dọn sạch rồi mà
“Không lẽ…là trộm?”- Tôi vội bịt miệng lại chạy lên phòng.
Làm thế nào đây ? Tae Kyung,anh ta không khoá cửa sao ? Tôi nhìn từ ban công xuống thì thấy cửa đã khoá rồi,chắc chắn là hắn trèo tường.
“Bọn chúng có mấy người? Nếu nhiều quá thì không ổn đâu.Gọi cho ai bây giờ? Gọi cho mẹ cũng không được,mẹ đâu có biết đáng nhau,cách duy nhất là gọi cho Tae Kyung !”
Số mấy đây? Hình như là số hai.
“Alo?”
“Tae Kyung cứu tôi với !” - Tôi vừ nói vừa run.
“Có chuyện gì?”
“Ở nhà…ở nhà có trộm !”
“Cái gì? Vậy bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang trong phòng,bọn chúng ở dưới bếp.”
“Mau lấy cái gậy bóng chày ở phòng tôi đi,nếu có chuyện xảy ra thì đánh mạnh vào đầu chúng. Tôi sẽ về ngay !”
“Được anh mau về đi?”
Tôi tắt máy rồi sang phòng Tae Kyung lấy cái gậy đó để phòng bị.Chốt của phòng lại tôi đứng nấp ngay sau cánh cửa,tay cầm chặt gậy,người thì run lên bần bật.
“Một lúc sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì,sao lâu thế? Chẳng lẽ chúng đi rồi?”
Tôi mở cửa khe khẽ,đi lò dò xuống cầu thang bỗng có tiếng bước chân đi lên. “Hơ,là tên trộm !”.Tôi vội vàng chạy lại nấp sau cánh cửa.
Vài giây sau,cửa phòng từ từ mở ra…Một bóng người cao lớn đi vào…Trộm !...Tôi nín thở vung gậy lên…
“Pịch !”- Tôi đánh vào lưng tên đó một gậy.
- Yoon…cô?- Hắn quay người lại…
Becase You Crying…! - Chương 06
“Pịch !”- Tôi đánh vào lưng tên đó một gậy.
- Yoon…cô?- Hắn quay người lại…
Hơ ! Gì thế này? Đó…đó là…là Tae Kyung !!!!!
- Tae Kyung…áh !
Cả người anh ta ngã vào tôi rồi ngất đi.
“Trời ơi ! Mình gây hoạ lớn rồi,sao lại là anh ta chứ?”
- Này ! Tae Kyung tỉnh lại đi,này !
Tôi lay anh ta liên hồi nhưng vẫn không tỉnh lại.Chắc phải cõng anh ta vào giường quá !
- Aizz, người… gì mà nặng thế …không biết !- Tôi thở hồng hộc kéo anh ta tới giường.
Lau mặt cho rồi mà sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại? Tae Kyung àh,anh làm ơn tỉnh lại đi !
- Tae Kyung ! Tỉnh lại đi !
Tôi vỗ vào mặt anh ta.
Đột nhiên anh ta nắm chặt cổ tay tôi kéo xuống làm người tôi ngã hắn vào người anh ta.
- Ah ! Ya,anh làm gì thế?
Tôi hoảng hốt trợn mắt lên mặt đối mặt với anh ta.
- Tôi phải hỏi cô cau đấy mới đúng !
- Tôi…tôi xin lỗi,lúc đấy tôi nghĩ anh là trộm…nên…Đúng rồi trộm ! Nãy giờ mải lo cho anh nên tôi quên mất tên trộm,đâu rồi anh có gặp không?
- Cô hỏi tên trộm đó hả?
Anh ghé sát mặt về phía tôi cười nói.
Ầy ầy điệu cười này là có vấn đề rồi nha !
- Sao vậy? Anh bắt được rồi hả?
- Bắt được rồi !
Anh ta nói rồi bật dậy bất ngờ kéo tôi xuống nhà.
Lại…lại gì nữa đây? Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Tên trộm đó là …là …Tũn !
- Chính hắn tên trộm mà cô quý như vàng đấy !
- Tôi…tôi…sao lại thế này? Tại lúc đó vừa xuống bếp đã thấy bừa bãi nên mới nghĩ là trộm rồi chạy ngay lên gác.
“Thật sự là có chết tôi không nghĩ do Tũn lục lọi đồ trong bếp !”
Tất cả đồ ăn dều bị Tũn lôi ra hết,thảo nào cái bếp lại lộn xộn đến thế ! Tôi đành dọn dẹp lại cái bếp,nhiều thế này dọn đến bao giờ mới xong đây?!
Cái chân lại bắt đầu đau rồi.Tae Kyung không giúp tôi tí nào mà đi tắm luôn,trước khi vào nhà tắm anh ta còn vứt lại một câu :
- Dọn nhanh lên,trước khi bác giúp việc về,không bác ấy lại phải dọn mệt lắm !
“Tôi cũng nhọc chứ bộ !”
15’ sau tôi mới dọn được gần một nửa,còn Tae Kyung đã tắm xong và đang ngồi xem ti vi.
Tôi vẫn tiếp tục dọn còn cái chân càng ngày càng đau hơn…sắp không ổn rồi,nhanh chóng dọn thôi không thì vết thương sẽ nặng hơn mất.
Đang ngồi lau sàn nhà bỗng Tae Kyung kéo tôi đứng dậy đột ngột nên hơi choáng:
- Hả? Lại gì nữa?
- Tôi kéo cô dậy chứ gì nữa !
Anh ta không chịu để tôi yên hả?
- Tôi còn chưa dọn xong mà,nếu muốn mắng **** đợi lát nữa đi !
- Cô còn dọn nữa thì tôi sẽ ném cô đến bệnh viện đấy !
- Tại sao? Tôi bình thường mà !
- Cái chân cô nó sắp chảy máu đến nơi rồi !
- Đâu? Tôi có thấy đâu?
- Cô vận động nhiều chắc chắn sẽ gây chảy máu !
- Thế sao tôi vận động nãy giờ mà anh không nói?
- Tôi muốn xem cô có đủ thông minh hay không thôi nhưng kết quả lại khiến cho người ta thật thất vọng.
- Vậy vừa rồi là ai bắt tôi dọn nhanh lên chứ ! - Tôi bĩu môi nói
- Đồ ngốc ! Thôi đi ra chỗ khác đi !
- Còn chưa xong mà !
- Tôi sẽ dọn.
- Thật?
- Còn không mau đi đi tôi đổi ý bây giờ !
- Đừng,được …được tôi biến liền !
Tôi nói rồi lên tầng lấy quần áo đi tắm luôn.
“Xót quá !”.Vừa mới mở nước nóng lên vếy thương đã đâu nhói đền tận óc.Cái vết thương chết tiệt ! Đau quá mức luôn.
Mãi mới bước ra khỏi nhà tắm,tôi ngồi bịch xuống giường.Phải băng lại chân thôi không để thế này được ! Hộp sơ cứu để phòng Tae Kyung mất rồi.
Tôi khập khiễng đứng bật dậy định ra mở của thì “bộp” - cả cánh cửa đã mở ra đập vào đầu tôi :
- Ah !
Tôi loạng choạng,đứng không vững …cuối cùng trượt chân ngã ngửa ra phía sau một cách vô định do cái chân ướt vừa tắm xong.
“Không xong rồi,ngã như này thì đau lắm đây !!!”
Ủa,không thấy đau !
- Mở mắt ra đi !- Giọng nói của Tae Kyung vang lên bên tai tôi.
Tôi giật mình hé mắt ra,người tôi đang nằm ngang,trước mắt tôi mọi thứ đều ngang đi ?!
Quay mặt ra phía trước …Tae Kyung đang ở sát mặt tôi!
Hương thơm nhẹ toả ra từ người anh ta,chiếc vòng thánh giá mà Tae Kyung đeo đang nằm trên cổ tôi,tóc anh ta vẫn còn ướt,vài giọt rơi xuống má tôi một cách rất tự nhiên…Ôi chúa ơi ! Cái gì thế này? Người tôi như bị điện giật cứ ngỡ gặp phải thiên thần…
- Muốn được tôi đỡ thế này mãi hả?
Anh ta nói làm tôi giật mình vội vàng đứng thẳng dậy thoát khỏi cánh tay đang đỡ lấy eo tôi.
- Anh...anh vào đây làm gì? - Tôi xoa cái trán đang sưng u lên một cục của mình
- Đưa cái này !- Anh ta dở cái hộp cứu thương lên.
- Cũng phải gõ của chứ ! Đập cả cánh cửa vào đầu tôi.
- Tại cô không may thôi !
Anh ta nói dửng dưng rồi đi ra ngoài luôn.
“Xì,tại gặp anh nên tôi mới không may thế đấy !”
- Hồng Anh dậy đi học !- Mẹ tôi gọi.
- Mấy giờ rồi ạh?- Tôi lăn lộn trên giường.
- 7h !
Tôi uể oải đi vào nhà tắm :
- Ah !
Trời ơi bây giờ mới nhớ ra cái chân đang đau.
- Đúng là đồ hậu đậu !
“Sáng ra đã phải nghe giọng nói của anh ta thật bực mình !”
Gần 8h tôi cùng Tae Kyung bước ra khỏi nhà,vì chân đau nên bước đi hơi khó khăn.
- Sunbae !- Tae Kyung vừa vào đến cửa lớp đã mọc ra một cái đuôi tên Hyun Ly.- Tại sao hôm qua anh lại đối xử với em như thế?
- Chẳng có gì cả,ai bảo nói nhẹ không nghe !
Anh ta lạnh lùng trả lời.
- Phì !- Tôi quay sang chỗ Yuri bật cười.
Cô ta nói như kiểu bị ăn hiếp không bằng ấy.
- Này Kim Yoona,cô cười gì hả?
- Tôi cười thì có liên quan gì đến cô đâu?
Tôi vẫn không nhịn được cười.
- Cô còn nói được hả? Rõ ràng tôi vừa nói xong thì cô liền cười !
- Cô đúng là phiền phức chết đi được !
- Cô…!
Hyun Ly đang định nói gì đó thì cô giáo vào lớp.
- Cô cứ đợi đấy !
Cô ta tức tối đi về chỗ.
Giờ ra chơi.
“ Ôi mẹ ơi mệt quá,phải đi uống nước đã !”
Tôi vươn người cho đỡ mỏi rồi đi ra phía cửa lớp.
“Bịch !”- Người tôi bị đẩy bất ngờ,ngã sang một bên,chân va mạnh vào ghế,vết thương nhói lên :
- Ah !
Đau đến nỗi không không thở được,mắt tôi nhắm tịt lại cắn răng nén cơn đau xuống.
- Ôi sorry !Tôi không cố ý nhé !
Giọng nói của Hyun Ly.
Lại là con nhỏ chết tiệt đó,tôi im lặng không thể nói gì.
- Chắc là không sao đâu,chỉ va nhẹ thôi mà,phải không Yoona? - Cô ta hỏi đểu.
Tôi vẫn im lặng,tay vịn vào bàn đau điếng cả người.Vết thương chưa không hẳn mà đã bị va mạnh như vậy,tôi cảm giác nó đang chảy máu rất nhiều.
- Cô đừng giả bộ nữa,định để cho ai thương đây? Cô muốn chờ hoàng tử đến đỡ dậy hả? Không có đâu !
Cô ta tiếp tục đúng công kích. “Thật là đáng ghét !”
- Va vào vết thương rồi phải không?- Tae Kyung cúi xuống hỏi tôi.
- Sunbae !- Hyun Ly thốt lên.
- Có sao không?
Anh ta phớt lờ Hyun Ly và đỡ tôi đứng thẳng dậy.
- … - Tôi không trả lời nhưng khẽ nhăn mặt.
- Sunbae cô ta giả bộ đấy,em chỉ vô tình đẩy nhẹ một cái thôi mà.Sao tự nhiên phải quan tâm thế chứ?
- Nếu cô không biết gì thì ngậm miệng vào đi !- Lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận thật sự.
- Anh…anh,tránh xa ra đi,đừng có đứng gần cô ta như thế !
- Chắc vậy ! -Tôi trả lời rất bé đủ để anh ta nghe thấy.
Mọi người đang xúm vào xem,còn Hyun Ly thì liên tục giữ lấy vạt áo của Tae Kyung.Lần này thật sự là không xong rồi !
Đột nhiên Tae Kyung bế bổng tôi lên:
- Ya ! Anh làm cái gì thế?
Tôi hoảng hốt đánh vào vai anh ta đòi xuống.
- Cứu cô chứ còn làm gì? Nằm yên đi !
Nghe xong câu đó tôi đành chịu nằm yên trên tay anh ta,đầu hơi ngả vào vai anh ta.
Vẫn là mùi hương mà hôm qua tôi ngửi thấy,có điều không nhiều mà chỉ còn thoang thoảng…
Hyun Ly nói đúng,bây giờ hoàng tử của cô ta đang bế tôi đây này !
Tae Kyung để tôi ở phòng y tế rồi về lớp.Trước khi đi còn nói: “Cuối giờ tôi lên đón cô.Nằm yên ở đây,không được đi đâu.”
“Hôm nay anh ta là ‘sao băng’ chứ đâu phải sao chổi?”
Becase You Crying…! - Chương 07
Đúng hẹn,cuối giờ anh ta lên phòng y tế đón tôi :
- Hyun Ly có phát hiện được gì không?
- Kêu la một hồi rồi cũng phải thôi.
- May quá !
- Bây giờ đã đi được chưa?
- Chắc là không sao rồi.
Tôi đeo cặp sách và đi theo anh ta.Có hơi đau một chút nhưng đi chậm là được.
Tae Kyung đi sau,tôi đi trước.Cái bóng của anh ta đổ dài bao trùm lên cả người tôi…Bỗng nhiên tôi thích cảm giác này,giống như mình đang được che chở bảo vệ…Tôi lại nhớ Tuấn…
…
Hôm sau tôi lại phải nghỉ học một buổi để vết thương khô hẳn.Vừa mới sáng ra tôi đã vội sang phòng Tae Kyung để nhờ anh ta chép hộ bài trên lớp.
- Bị ấm đầu hả?
Đây là câu nói đầu tiên của anh ta trong ngày.
- Ui da,không biết tôi bị thế này là vì ai nhỉ?- Tôi giả bộ kêu ca.
- Cô muốn nói là vì tôi sao?
- Còn ai vào đây nữa,nếu không vì Hyun Ly bị anh đối xử lạnh nhạt như thế thì cô ta đâu có chút giận lên tôi !
- Tại cô không may thôi !
- Ya ! Anh đừng có tuyệt tình thế được không?
- Giúp cô tôi được cái gì?
- Giúp tôi thì …thì anh được…vậy anh muốn cái gì?
- Con Tũn của cô !
- Hả?- Tôi choáng váng hoàn toàn.
- Sao?
- Anh muốn cái gì không muốn mà lại đi muốn chó của người ta,thật đúng là khùng !
- Vậy cô có đồng ý không?
- Tất nhiên là không rồi,là sao tôi có thể cho Tũn đi được,nhất là đi với một kẻ như anh.Hoàn toàn không thể !
- Thế thì cô tự lo cho bản thân đi.
- Khoan đã,tôi và anh có thể nuôi chung mà.
- Nuôi chung?
- Ừ,có nghĩa là hai chúng ta cùng là chủ của nó !
- Cô làm tôi thấy chúng ta như tình nhân của nhau đang cùng nuôi một chú cún vậy !- Anh ta cố tình trêu ngươi tôi.
- Tae Kyung ! Anh có đồng ý không hả? - Mặt tôi lại nóng bừng lên.
- Cũng được thôi !
“Tae Kyung,anh đúng là đồ khó ưa !”
…
Ở nhà cả buổi thật sự là rất chán,không có người chơi cùng,thậm chí là người để cãi nhau cũng không nốt.Lên mạng là cách duy nhất để giải toả.
Vào Yahoo và blog đọc vài bài mới viết của lũ bạn.
Nick của Tuấn hiện sáng,tim tôi đập loạn nhịp,mắt tôi chìn chằm chằm vào tên nick : “Gió - phố - HàNội - và…tôi”.
Tuấn rất yêu Hà Nội ! Như bao người khác là đứa con của Hà Nội,đối với Tuấn,Hà Nội là tất cả…là gia đình của Tuấn,là niềm vui của Tuấn và …đâu đó ở đất Hà Nội còn có người con gái Tuấn yêu…nhưng không phải là tôi.
Ngồi một lúc tôi quyết định kích chuột vào ô chat :
“Yoona-Hồng Anh : Tuấn khoẻ không?
Gió - phố : Khoẻ,Hồng anh thế nào?
Yoona - Hồng Anh : Vẫn thế thôi hì !
Gió - phố : Vậy là tốt rồi ! Định ở bên đấy luôn àh?
Yoona - Hồng Anh : Phải về chứ,đến lúc đấy Tuấn nhớ dẫn bạn gái đến để giới thiệu cho Hồng Anh đấy nhé !
Gió - phố : Bạn gái Tuấn thì Hồng Anh biết rồi còn gì,là Hà Nội.
Có lần tôi hỏi đùa Tuấn có bạn gái chưa thì Tuấn chỉ đùa rằng bạn gái Tuấn là Hà Nội…Tôi luôn nghĩ câu nói đó nghĩa là Tuấn chưa có bạn gái.Thật không ngờ đến bây giờ Tuấn vẫn nói vậy !
Khác với Tuấn,tôi yêu Hải Phòng mặc dù không nhiều bằng Tuấn yêu Hà Nội .Vì những người con của Hà Nội luôn có những tình cảm gì đó rất đặc biệt với mảnh đất thủ đô này mà mãi tôi không thể cảm nhận được.
Hải phòng là quê tôi,nơi tôi sinh ra ,nhưng tôi lại sống ở Hà Nội.Đối với tôi Hải Phòng cũng rất đẹp,rất bình dị,rất thân quen.Tuy không sống ở Hải Phòng nhưng tôi lại yêu nơi đất Cảng ấy bởi nó có hương vị của quê hương đằm thắm,thiết tha và thiêng liêng…
Có đứa con nào xa quê mà lại không nhớ chứ?...Tôi nhớ Hải Phòng rất nhiều,tôi cũng nhớ Hà Nội vì đó là quê hương thứ hai của tôi…và nhớ cả Tuấn nữa bởi đó là người con trai đầu tiên mà tôi thích…
Thích Tuấn tôi biết thế nào là vui vì một người,buồn vì một người…tất cả là vì một người đặc biệt…Thích Tuấn tôi cũng biết được rằng mình thật yếu đuối...
Chat vài câu nữa với Tuấn rồi tôi out quay lại đọc blog.
- Kim Yoona !
Tiếng gọi ngay sau lưng tôi…giọng nói này rất quen !
Giật mình tôi quay lại nhìn :
- Sao…sao cô lại ở đây vào giờ này?
- Còn cô,tại sao cô ở trong nhà này?
Tôi hoảng hốt đứng dậy lùi về phía sau :
- Bây giờ đang là giờ học sao có thể …?
- Cô,cô rất đang chết ! Tôi muốn giết cô.
Tôi bắt đầu run sợ :
- Có cần phải đến mức gây án mạng thế không? Chỉ vì tôi đang ở trong nhà Tae Kyung sao?
- Cô có biết đay là tội lớn không thể chấp nhận được không?
Cô ta giơ tay lên chuẩn bị đánh tôi…
- Đừng mà Hyun Ly ! - Tôi hét lên.
“Huỵch !”
Cô ta ngồi xuống sàn nhà và khóc…khóc? Hyun Ly khóc sao? Mẹ ơi trên đời này lắm chuyện lạ quá…!
- Này cô bị sao thế?
Tôi lại gần lay người cô ta.
- Tại sao? Ông trời thật là bất công,tôi quen với oppa đã mười năm mà chưa lần nào được đối xử đặc biệt như thế,vậy mà cô lại được ở cùng nhà với sunbae,làm mọi việc đều có sunbae !...hu hu…
- Cô đang ghen đấy hả?
- Là cô thì cô có bình thường được không?
- Tôi và oppa của cô chẳng có quan hệ gì cả,chỉ là cùng nhà tôi mà !
- Rất bất công !
- Sao cô lại ở đây vào giờ này?
- Trốn học chứ còn gì nữa.
- Cô biết tôi ở đây từ khi nào?
- Hôm qua tôi theo dõi hai người !
- Oh,bây giờ thì tôi hiểu rồi ! Hết cả hồn
- Cô nghĩ tôi sẽ để yên cho cô hả?- Cô ta trừng mắt nói.
- Không thì cô định làm gì?
- Đuổi cô ra khỏi đây !
Tôi chưa kịp nói gì thì Hyun Ly đã đúng dậy lôi tôi đi.
- Ya ! Điền rồi sao?
Tôi cố giằng tay ra.
- Cố cũng vô ích thôi cô đang bị đau chân đấy !
Hyun Ly kéo tôi xuống nhà và đẩy ra khỏi nhà,khoá cả cống lớn vào.Cô ta thật quá đáng !
Tôi không mang theo chia khoá,tiền và điện thoại cũng không !
- Này Hyun Ly mau mở cửa cho tôi !
Tôi đập cửa.
Chẳng có động tĩnh gì bên trong hết.Tôi đành ra quán anh Tùng đang làm thêm nhưng rất tiếc họ nói anh đã làm hết ca trước và về rồi.
Tôi lại vòng về nhà:
- Mở cửa ra đi Hyun Ly !- Tôi tiếp tục gọi.- Có làm thế này cũng không đuổi được tôi đi đâu !
Vẫn không thấy cô ta trả lời…nhưng có tiếng bước chân đi ra.Tôi vội nói:
- Mở cửa ra đi ! Tôi…
“Ào !”
Cô ta hất cả chậu nước vào người tôi.Quá đáng !
- Này cô bị điên hả?
Tôi hét lên đầy tức giận.
- Cô còn không mau cút khỏi nơi này thì tôi sẽ hất nước đá vào người cô đấy !
Cô ta nói rồi đi vào.
Người tôi ướt sũng:
- Hyun Ly mở cửa đi,lát Tae Kyung về cô sẽ chết đấy !
- Tôi muốn xem anh ấy bênh ai,cô hay tôi?
Cô ta từ trong nói vọng ra.
“Đúng là điên thật rồi,Tae Kyung có gì mà cuồng dại đến mức đấy chứ?!”
Tôi đành ngồi đợi Tae Kyung về,hơn một tiếng nữa anh ta mới tan học…!
…
Ngồi mỏi nhừ cả người mãi vẫn chưa thấy Tae Kyung về.
- Cô làm gì ngoài này thế?
“May quá,anh ta về rồi !”
Tôi hớn hở đứng bật dậy…nhưng mọi thứ xung quanh tối lại và mờ dần đi trước mắt tôi…
- Yoona ! Mau dậy đi !
Tiếng Tae Kyung khiến tôi tỉnh dậy.Anh ta đã đưa tôi về phòng :
- Anh về rồi hả?
- Sao cô lại ngồi ngoài cổng làm gì,quần áo còn ướt sũng nữa !
- Hyun Ly đâu?
- Tôi bắt đợi dưới lầu rồi !
- Anh xuống hỏi cô ta ấy,tôi phải thay đồ đã.
- Ừm vậy thay đồ rồi xuống sau.
Đợi anh ta đi xuống tôi mới uể oải dậy thay quần áo. “Sao mà trong người khó chịu thế không biết !”
Tôi vừa bước chân xuống phòng khách đã thấy Hyun Ly khóc lóc nói gì đó :
- Anh,em không có cố ý đuổi cô ta đâu,chỉ là tự vệ thôi mà !
- Cô nói như vậy thì ai tin?- Tae Kyung lên tiếng.
- Thật mà,lúc đó em đến nhà anh cô ta đã xông ra đòi đuổi em đi.
- …- Anh ta không nói gì.
- Sau đó thấy em không đi nên cô ta mới định đánh em nên em…em mới kéo cô ta ra ngoài…
“Phải công nhận cô ta hợp với nghề diễn xuất !”
- Hyun Ly nghe đây,Yoona ở đây là do mẹ tôi sắp xếp,hơn thế nữa cô không có quyền gì mà đuổi Yoona ra khỏi nhà tôi.Hiểu chưa ?
Tae Kyung đứng dậy lạnh lùng nói.
- Sao anh lại bênh cô ta chứ? Mặc kệ là nhà ai nhưng em không muốn thấy cô ta suốt ngày ở cạnh anh.
- Tuỳ cô nghĩ,bây giờ thì về đi.
- Anh…
Hyun Ly xem chừng rất tức tối cầm túi đi về.
- Sao anh không tin Hyun Ly nói?
Tôi bước ra hỏi.
- Tôi đâu có ngốc như cô !
- Xì,tôi hỏi đùa thế thôi chứ có phải thật đâu.
- Mau đi ngủ chút đi,cô ngâm nước từ sáng tới giờ đấy !
Anh ta nói rồi đi lên phòng.
- Này,cảm ơn nhé !
Tôi gọi với theo.
Hôm sau tôi đi học trở lại.
“Mẹ ơi,không biết phải đối mặt với nhỏ Hyun Ly ra sao đây?”
Vừa vào đến lớp Yuri đã kéo tôi ngồi xuống bàn :
- Yoona cậu nói đi !
- Nói… gì?- Tôi giật mình.
- Cậu và Hyun Ly có bí mật gì hả?
- Bí mật? Cậu nghe cái này ở đâu thế?
- Không nghe ở đâu cả.
- Thế sao lại hỏi vậy?
- Vì tớ thấy Hyun Ly cứ hỏi về cậu hoài nên mới nghi ngờ.
- Cô ta còn nói gì nữa không?
- Không,nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì?
“Lạy trời lạy phật cô ta vẫn chưa nói ra !”
- Àh tớ không biết được,cô ta hỏi là việc của cô ta thôi,ai thèm quan tâm chứ !
Tôi đánh trống lảng quay đi chỗ khác.
- Kì lạ,cậu rõ ràng giấu tớ chuyện gì đó mà !
- Thôi thôi kệ đi,chắc không có gì quan trọng đâu.
Tôi vội vàng cất cặp rồi ngồi học bài.
…
- Hey you !
Một giọng nói vang lên cói vẻ rất nguy hiểm.
“Bộp ! Bộp !”- Hyun Ly đập tay vào bàn gọi tôi.
“Lại gì nữa đây?”
- …
Tôi ngước lên nhìn cô ta.
- Ra ngoài chút đi !
Cô ta nói rất nhẹ nhàng nhưng người ta nói rằng : sóng càng yên biển càng nặng thì bão càng lớn.Đây chính là biển hiện của câu nói này.
- Chuyển nhà đi !- Câu đầu tiên cô ta nói.
- Tại sao tôi phải chuyển nhà?
Tôi lạnh lùng nói.
- Cô còn hỏi được hả? Vì tôi,vì cô đang kéo anh ấy xa dần tôi.
Hyun Ly tức giận.
- Anh ta xa cô đâu phải vì tôi? Tôi thấy anh ta đã xa cô từ lâu rồi.Tôi chẳng có liên quan gì ở đây cả?
- Cô…! Cô đừng có ép tôi !
- Tôi không ép cô,chính cô tự ép mình thôi,sao cứ phải bám theo một người không ưa gì mình chứ?- Tôi vẫn giữ thái độ ban đầu rất bình thản.
- Im đi ! Cô không chuyển khỏi nhà Tae Kyung thì đừng trách tôi không nói trước !- Cô ta quát lên.
- Cô định làm gì?
- Bí mật cô dám ở nhà Tae Kyung sunbae cũng đủ để dìm chết cô trong cái trường này !
- Cô làm vậy chỉ gây thêm ác cảm với Tae Kyung của cô thôi ! Cô nghĩ anh ta sẽ để yên khi có người động đến chuyện riêng tư trong gia đình mình hả? Nếu cô nghĩ anh ta để yên thì cứ việc làm đi !
- Cô đừng có thách tôi !
- Tôi không cần thách cô ! Đấy là sự thật,còn cô muốn làm gì thì tuỳ !
Tôi nói rồi đi thẳng về lớp.Bây giờ chỉ còn trông đợi vào chí thông minh của cô ta thôi,nếu cô ta mà vẫn nói ra hết sự thật thì mình cũng khó sống lắm.
- Con về rồi !
Tôi về tới nhà chán nản nằm vật ra giường.Chưa bao giờ phải lo lắng khổ sở như hôm nay.
- Ngủ say nhỉ?
Tôi đang ngủ thì có người nói bên tai.
- Mau dậy đi !
- Ngủ một lát nữa thôi mà !
- Nếu không muốn ăn cơm thì cứ việc ngủ.
- Trời ơi,cái tên này ! Ai khiến anh gọi?!
Tôi buộc lại tóc rồi xuống dưới nhà ăn cơm.
- Hai đứa sắp thi học kì chưa?
Cô Seo Ji hỏi.
- Dạ sắp rồi ạh !- Tôi gật đầu trả lời.
- Cô mà thi vào,thi xong rồi mới thấy người thoải mái.
“Trời ơi,thi học kì ! Ác mộng của đời tôi! Nào là hóa,Lý,tiếng Hàn nữa ! Đành liều một lần vậy.”
- Cô ơi,có phải Tae Kyung học rất giỏi không?
- Tae Kyung hả? Thằng bé này chỉ toàn chơi không nhưng từ nhỏ đến lớn đều xếp hạng giỏi.
- Vậy cô bảo Tae Kyung giúp cháu ôn thi cuối kì được không?- Tôi lấy hết can đảm nói,may mà không bị anh ta cho một cái cốc vào đầu.
- Cũng được đấy,mẹ thấy con cần kèm thêm vài môn.- Mẹ tôi thêm vào.
- Cô tất nhiên là đồng ý rồi.Tae Kyung ý con thế nào?
Tôi lập tức quay ra nhìn anh ta với cái vẻ “Tae Kyung àh,thứ lỗi cho tôi,tôi cũng hết cách rồi,không được điểm cao tôi khó sống nổi với mẹ !”
- Nhiều chuyện !
Anh ta nói đúng một câu đó rồi quay đi chỗ khác.
- Hả?- Tôi ngẩn người không biết làm sao.
- Thôi,yên tâm đi,lát con cứ mang sách vở kêu nó dạy cho.Chắc nó đang ngại ấy mà,không sao đâu.
Cô Seo Ji vỗ vai tôi nói.
- Vâng!
“Con trai cô hắn mà có từ ngại trong đầu hả? Có mà muốn hành hạ con thì có,cô cần phải kiểm soát hắn nhiều hơn mới đúng.”
Becase You Crying…! - Chương 08
Ăn cơm xong tôi lên phòng lấy sách vở chạy ngay sang phòng của anh ta.
- Định làm gì?- Anh ta hỏi khi thấy tôi vào.
- Ôn học kì !
- Tôi đâu có đồng ý dạy cô.
Anh ta nói rồi quay vào nghe nhạc.
“Aigoo,cái tên trời đáng này !”
- Thôi mà,xin anh đấy dạy tôi đi,vài buổi thôi cũng được !
- …- Chẳng thèm quan tâm.
- Chẳng phải anh học rất giỏi sao?
- … - Hắn đúng là cái dạng ôn thần.
- Tae Kyung sunbae yêu mến,dạy tôi học đi !
- …- Đồ lì lợm.
Nịnh tốn bao nhiêu là nước bọt mà anh ta vẫn phớt lờ tôi.Để xem lần này anh có câm lặng được không?
“Phụt !”- Máy tính của anh ta tắt ngóm vì tôi rút điện ra rồi.
- Cô muốn chết hả?
Tae Kyung bỏ tai nghe ra mắng tôi.
- Tại tôi nói mà anh không nghe nên phải dùng biện pháp mạnh !
- Cắm lại cho tôi mau !- Anh ta lạnh lùng nói.
- Dạy tôi học đi !- Tôi thuyết phục anh ta bằng giọng ngon ngọt nhất.
- Cô thật phiền phức.
- Đi mà ,chỉ cần qua đợt thi cuối kì này thôi.Please !
Tôi nhìn anh ta,ánh mắt tràn trề hi vọng.
- Nhờ người khác đi hoặc anh trai cô ấy,tôi không thừa thời gian.
- Anh tôi có nhiều việc lắm,còn anh chỉ suốt ngày nghe nhạc đọc sách chứ có gì đâu mà không có thời gian?- Tôi cãi.
- Thôi bỏ đi,không cãi với cô nữa mau cắm điện máy tính vào cho tôi.
- Anh không dạy thật àh?
- Vẫn thế thôi cô chẳng thay đổi được gì đâu.
- Vậy được thôi tôi cũng không van xin nữa.
Tôi nói rồi với luôn cây kéo ở bàn cắt “phăng” cái phích cắm trên tay mình.
- Này cô điên rồi !
Tae Kyung lập tức bật dậy như lò xo.
- Anh đúng là lạnh lùng vô đạo ! Cùng là con người với nhau mà không giúp được một chút hả? Có cần phải vô tình thế không? Thật đáng ghét !
Tôi lấy sách và đi về phòng mình.
- Tiểu nhân hết mức !
“Anh ta có gì mà mọi người phải ngưỡng mộ đến vậy chứ? Tốt bụng thì không có toàn làm người ta tức chết không àh ! Bực mình !”
Đằng nào thì mai cũng không có gì phải làm nhiều,tôi quyết định lên mạng,vứt sách vở đấy.
“Oh nhiều người onl thật đấy!”
Nhỏ Mai Linh,Gia Linh,Nhung Anh đều onl cả. “Nhớ chúng nó quá ! Ba đứa bạn của mình !”
Gia Linh là đứa đầu xỏ nhảy vào nick tôi đầu tiên:
“Gia Linh : Bà ơiiii !
H.anh- Yoona: Ơiii !
Gia Linh : Tôi nhớ bà quá !
H.anh- Yoona: Me too !
Gia Linh : Bên ấy có gì hay mà bà biệt tăm biệt tích thế?
H.anh- Yoona: Có mỗi cái nhớ là hay thôi !
Gia Linh : Bên này tụi tôi nhắc bà suốt.
H.anh- Yoona: Mấy bà thi học kì chưa?
Gia Linh : Vừa mới.
H.anh- Yoona: Tôi thì sắp.
Gia Linh : Lâu thế nhỉ?
H.anh- Yoona: Ừ,chậm hơn một chút !
Gia Linh : Có tia được anh nào đẹp trai ở bên ấy không?
H.anh- Yoona: Có ! Anh Zời !
Gia Linh : Thôi nói thật đi,thấy Mai Linh nói bà mới chuyển tới nhà ai ở cơ mà !
H.anh- Yoona: Àh,cái tên ở cùng nhà với tôi áh?
Gia Linh : What?! Bà ở cùng nhà với ai?
H.anh- Yoona: Bà làm gì mà như động trời thế hả?
Gia Linh : Khai mau ! Bà ở cùng nhà với tên nào?
H.anh- Yoona: Thì mẹ tôi làm quản gia cho nhà người bạn nên tôi cũng chuyển đến đấy ở luôn cho tiện.Người ở cùng nhà với tôi là con trai của cô ấy.
Gia Linh : Bao nhiêu tuổi ?
H.anh- Yoona: Học cùng lớp với tôi.
Gia Linh : Thiệt hả? Đẹp trai không? Học giỏi không?
H.anh- Yoona: Hai cái bà hỏi hình như đều xếp nhất trường thì phải.
Gia Linh : Ahhhhh !
H.anh- Yoona: Phù phù ! Để tôi thổi cho bà hạ hoả.
Gia Linh : Tôi hỏi thật bà nhé ! Kiếp trước bà tu ở chùa nào đấy? Chỉ tôi tu với ! Nam mô a di đà phật ! Mô phật “ôm mô” phật !
H.anh- Yoona: Bà sốc thế cơ àh?
Gia Linh : Còn đang co giật tung ghế đây này ! Trời ơi được ở cùng nhà với idol của trường thì còn gì bằng.Tu mười kiếp cũng đáng.
H.anh- Yoona: Không sướng gì đâu ! Anh ta là cái tên trời đánh không thể tha.Người đâu mà vô đạo không chút “thương người tiếc của”,nhờ có tí việc mà cũng kiêu căng lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến !
Gia Linh : Nghĩ đến cái bản mặt không coi ai ra gì của bà thì tôi cũng chẳng thèm chứ đừng nói là anh ta.
H.anh- Yoona: Xì,bà là loại bạn gì thế không biết?
Gia Linh : Nhìn zai đẹp mà quên bạn bè ! A ha ha.
H.anh- Yoona: Chắc là nghỉ đông ở đây tôi sẽ về Việt Nam.
Gia Linh : Thật hả? Anh bà có về không?
H.anh- Yoona: Này này đừng có nói là bà vẫn thích Tùng caca của tôi nhé !
Gia Linh : Thì tôi …. “vưỡn”.
H.anh- Yoona: Sao không quên đi?
Gia Linh : Bà cũng có quên được Tuấn đâu?
H.anh- Yoona: Ừm…ai bảo Tuấn và anh tôi đều tốt vậy chứ.
Gia Linh : Tuấn mới có blog mới nghe lạ lắm.Vào đọc thử đi.Tôi out đây.Pp
Gia Linh has offline”
Tôi đóng với Gia Linh lại lấp tức vào blog của Tuấn,có bài mới thật.
“Bỏ quên…!”- Tên bài.
“Hôm nay 14-2 tôi quyết định sẽ mang hoa và quà để tặng cô ấy nhân tiện thổ lộ tình cảm của mình luôn.Trước khi tới lớp,tôi tò mò không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao nếu mình tặng quà? Cười? Ngạc nhiên? Vui hay buồn?
Cô ấy đối với tôi rất đặc biệt,không giống một thiên thần hay một nàng đỏng đảnh dễ thương.Cô ấy đối với tôi đơn thuần là hồn nhiên mà thôi……
Tôi cầm trên tay một chậu hoa nhỏ bằng nắm tay vào thanh socola lặng lẽ đi vào lớp,đợi đến cuối giờ sẽ tặng.
Nhưng rồi cô ấy đến và làm tôi sửng sốt vô cùng…cô ấy phải dời xa tôi…
Tôi thật không tin nổi vào tai mình ! Cô ấy phải dời xa tôi thật ưh…? Thật nực cười thật trớ trêu ! Tại sao lại là lúc này…tại sao lại là lúc tôi quyết định nói cho cô ấy nghe tình cảm của mình…?
Cô ấy nhìn tôi cười nhưng có vẻ gì đó hơi tiếc nuối hiển hiện ra trên gương mặt…tôi cố cười nhìn cô…
Tôi không thể nói ra tình cảm của mình được,nếu biết cô ấy nhất định sẽ rất bối rối.Và thế là tôi không nói nữa cứ để mặc hoa và socola ấy…chúng bị cô ấy bỏ quên…
Tôi thích cô ấy bởi nụ cười rất duyên,những lúc ấy tôi luôn cười theo mặc dù không có gì đáng cười.Tôi thích nhìn lúc cô ấy hát và nhìn ra ngoài cửa sổ…rất hồn nhiên…
Cô ấy cũng yêu Hà Nội nhưng không giống tôi. Tôi coi Hà Nội là người yêu còn cô ấy thì coi Hà Nội là bạn…Liệu có khi nào cô ấy trở về bên tôi không?...”
Tuấn đang thực sự thích một người !
Ngày 14-2 …Valentine…
Oh,đó là ngày tôi phải chia tay lớp…Chỉ hai tuần sau tôi đã phải sang Hàn.
“Cô ấy phải dời xa tôi…
…Nhìn Tuấn vào cười…Cô ấy cũng yêu Hà Nội…?
…Coi Hà Nội là bạn..
…Cô ấy…
…Cô ấy…”
Tôi có một cảm giác mơ hồ rất khó tả.
“Không lẽ nào cô ấy là…”
Không,không thể nào…Chắc chắn là không !
Tôi đi xa Tuấn đâu có buồn !
Quên đi…không được ảo tưởng !
Tuấn không thể thổ lộ được với người Tuấn thích chắc sẽ đau lòng lắm…
Tôi hiểu tâm trạng ấy,cái gọi là luôn giữ trong lòng ấy thật sự rất khó chịu,nó cứ như gặm nhấm từng chút một khiến người ta biết là đau nhưng không thể nào dứt ra được…
Tuấn buồn…tôi cũng buồn như Tuấn vậy…Bây giờ lại buồn hơn…
Chủ nhật tuần này tôi cùng anh Tùng đi chơi,lâu lắm rồi anh em tôi mới đi chơi thế này.
- Hồng Anh,Tùng tới rồi này.
- Con xuống ngay đây !
Tôi vội vàng buộc tóc lại và chạy xuống dưới nhà.
- Chà,Tùng dạo này lớn quá.Còn nhớ hồi cháu bé xíu toàn đòi cô bế bây giờ đã to thế này rồi.
Cô Seo Ji đang đứng nói chuyện cùng Tùng ca ca rất vui vẻ,bên cạnh là Tae Kyung đang hơi ngạc nhiên nhìn họ.
- Hai đứa chào hỏi nhau đi,Tae Kyung đây là anh trai thứ nhất của Yoona.
- Chào,anh là Young Min(tên tiếng Hàn của anh trai tôi).
Anh Tùng bắt tay với Tae Kyung.
- Còn em là Tae Kyung,rất vui được gặp anh.
- Hay là vậy đi,tôi và Yoona đang dịnh đi chơi,cậu cùng đi luôn đi !
- Như thế cũng được sao?- Tae Kyung cười.
“Áh? Ca ca rủ Tae Kyung cùng đi chơi sao? Thế này thì hổng bét rồi còn gì?”
Tôi phi ngay xuống trước mặt anh nói:
- Sao lại thế?
- Hồng Anh em xuống rồi hả? Đằng nào thì anh cũng chưa nói chuyện với cậu ta được nhiều lắm,nhân tiện đi cùng cũng thêm vui mà.Chúng ta đi thôi !
Thế là tôi chẳng lên tiếng được câu nào đã bị xách cô lôi ra ngoài.
Tới đầu ngõ bỗng nhiên thấy có người đang đứng vẫy tay với anh Tùng.
Là con gái,mặc váy yếm bò.Ai thế nhỉ ?
- Anh !- Chị ta gọi một tiếng rõ to.
- Ai thế anh?- Tôi bước tới gần chị ta liền hỏi.
- Đây là Mi Yoo bạn gái anh.- Anh cười rõ tươi giới thiệu.
- Hả? Bạn gái anh?
Tôi há hốc mồm.
- Chào em chị là Mi Yoo.
Chị ta chìa tay ra cười.
- Còn em là Yoona ! Còn đây là bạn em Tae Kyung.
Tôi cười và bắt lấy tay chị ta.
- Oh em cũng đi cùng bạn hả? Chào em !- Ánh mắt chị ta nhìn tôi và Tae Kyung rất lạ.
- Chào chị.- Tae Kyung khẽ gật đầu.
“Công nhận xinh ! Đúng là anh mình có khác.”
Mắt hơi to,đôi lông mày bóng mượt như hai vệt nhung nhỏ được đặt lên khuôn mặt hoàn mĩ kia.Xinh một cách thuần khiết,như thiên thần.
So với Gia Linh thì chị ấy xinh hơn hẳn,có điều Mi Yoo không duyên như Gia Linh nên tôi thích vẻ mặt của bạn tôi hơn.
- Hôm nay sẽ đi đâu anh?
Tôi chưa kịp hỏi chị ta đã cướp lời hỏi trước.
- Hai đứa muốn đi đâu?
Tùng ca ca quay ra hỏi tôi và Tae Kyung.
- Đạp xe đến biển !- Tae Kyung mọi hôm ít nói mà cũng lên tiếng.
- Oh,hôm nay anh cũng chịu góp ý kiến cơ àh?- Tôi tròn mắt nhìn anh ta.
- Mau ngậm miệng lại đi,cẩn thận tôi ném cô xuống biển đấy !
- Hừm !- Tôi bực mình không thèm nhìn anh ta.
- Vậy quyết định sẽ đạp xe ra biển nhé !- Anh Tùng có vẻ đồng ý.
- Tại sao phải đạp xe chứ? Hay chúng ta đi ôtô đi anh.- Bà chị kia lên tiếng.
“Tiểu thư vừa vừa thôi chứ,làm gì mà như là mình đang bắt chị ta chịu khổ vậy?”
- Đi ô tô chán lắm chị ạh,mình đi xe đạp cho vui.- Tôi nói.
- Thôi,đi xe đạp gì chứ tốn công ra.- Mi Yoo phụng phịu nói.
- Chị có phải đạp đâu mà sợ,chỉ việc ngồi đằng sau xe anh em thôi mà.
Mình thật sai lầm khi nói câu này vì ngay sau đó chị ta đã chiếm lấy anh Tùng bắt anh lai.Từ bé đến lớn tôi luôn được anh Tùng lai vậy mà bây giờ lại bị chị ta cướp mất.Hư !
- Cô còn đứng đấy làm gì,mau lên đi !- Giọng nói của Tae Kyung hơi khó chịu.
- Ừm…!- Tôi ngần ngừ nhìn anh trai và chị ta rồi cũng leo lên xe của Tae Kyung.
- Cô không thích đi xe đạp cùng tôi hả?- Anh ta vừa đi vừa nói.
- Hả? Sao lại hỏi vậy?- Tôi ngây người hỏi.
- Thôi bỏ đi,lát nữa về tôi sẽ bảo anh Young Min lai cô.
Tae Kyung nói có vẻ bực bội.
“Này tại sao lại bực với tôi chứ,tôi còn chưa phát cáu vì bà chị kia thì thôi anh lại còn … hư !”
Tôi cũng chẳng nói nữa mà ngắm nhìn cảnh hai bên đường.
….
Đường ra biển gió mát thật đấy !
Chúng tôi đi gần tới biển.Gió mang theo hơi muối phả vào làn da mát lạnh…
Bốn người chúng tôi cùng chơi trên biển.Nhưng có điều đó là Mi Yoo cứ cố tình tách anh Tùng ra để đi riêng,thật bực hết nói nổi !Anh trai tôi bị cướp một cách trắng trợn,chỉ hận không thể chạy tới mà xả cho chị ta một trận.Từ bé tới lứn,trong mắt tôi luôn chỉ có Tùng ca ca,không ai thay thế được anh trai và cũng không bao giờ muốn chia sẻ anh trai cho bất kì ai vậy mà bây giờ lại có một người xen vào…thật sự cảm giác tủi thân cứ dần dần len lỏi trong lòng không nguôi.
Anh Tùng cũng không để ý mà đi với chị ta chẳng thèm nhìn tôi đến một cái.Chán chết !
Tôi lấy máy ảnh chụp phong cảnh ở biển mới phát hiện ra Tae Kyung đang đứng ở một chỗ nhìn mình.Chính xác là anh ta nhìn tôi chụp ảnh !
- Tại sao nhìn tôi kì vậy?- Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cô rất thích chụp ảnh sao?
- Ừm ! Lúc buồn chụp ảnh sẽ cảm thấy khá hơn.
- Cô đang buồn?
- … !- Tôi không nói gì hướng tầm nhìn ra phía anh Tùng.
- Có muốn đi dạo cùng tôi không?
Và thế là tôi và Tae Kyung cùng đi dạo dọc theo bờ biển.
- Ngày đầu tiên đến lớp cô đã nghĩ tôi bị thụt lớp?
Anh ta bất ngờ hỏi.
- À,cái đó…thật ra thì cũng có nghĩ vậy vì bọn họ gọi anh là tiền bối mà.- Tôi gãi đầu cười ngượng.
- Tôi hơn cô hai tuổi đấy !
- Hả? Vậy anh bị thụt lớp thật sao?- Tôi hoảng hốt hỏi.
- Hà hà,đúng là chỉ có cô mới nghĩ được như thế !- Tae Kyung cười nhẹ.
- Thế thì tại sao?
- Lúc năm tuổi bố mẹ tôi li hôn…tôi sang Pháp ở cùng bố hai năm.
- Oh,nên anh mới học chậm hai năm?
- Đúng rồi.
- Còn bố mẹ anh…- Tôi trùng giọng xuống không dám noi tiếp.
- Vì bố tôi ngoại tình.
- Ngoại…tình…!- Tôi thất thần nhắc lại lời anh ta.
- Phải ! Người phụ nữ đó là người yêu đầu của bố tôi,họ qua lại với nhau kể cả khi đã có gia đình !- Giọng anh ta hết sức trầm mặc.
- Tôi…xin lỗi !
- Cô ngốc này,cô đâu phải người tình của bố tôi mà xin lỗi.
- Anh rất thương mẹ đúng không?
- Tất cả việc tôi làm việc tôi cố gắng đều là vì mẹ.
- Người tôi thương nhất chính là anh Tùng vì bố mẹ đều do anh ấy thay thế chăm sóc cho tôi.
- Anh trai cô cũng rất thương cô.
- Trước đây thì là vậy nhưng bây giờ người anh ấy thương nhất không còn là tôi nữa rồi…!- Mắt tôi bỗng nhoè đi.
- Không đâu,anh trai cô không thật sự yêu người con gái đó đâu.
- Tôi không biết nhưng tôi không có ưa chị ấy.
- Cô đúng là tính khí chẳng khác nào trẻ con.- Anh ta khẽ cười.
Tôi chẳng nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ đi cùng anh ta…gió biển thổi nhẹ…trong lòng tôi cũng có chút gì đó nhẹ thoảng qua…
Chơi mãi đến trưa cả bốn người đều đói bỗng Mi Yoo lên tiếng muốn mời mọi người anh cơm :
- Mọi người ăn thoả thích đi,hôm nay em mời coi như ra mắt em gái anh đi.
- Em thật sự muốn mời con bé này ăn cơm sao?- Anh Tùng ngờ vực hỏi.
- Vâng ! Anh yên tâm đi.
Chị ta cười rất chi là “nai”!
“Oh chị mời cơm em sao? Ha,chọn đúng người rồi đấy !”
Tôi ăn được rất nhiều,có thế nói là hơn người nha.Lúc buồn bực thì đồ ăn luôn là thứ để tôi chút giận vậy nên nói đến ăn thì bọn bạn tôi cũng không quên nhắc tới cái tên Phạm Hồng Anh này !
Cầm tờ thực đơn lên tôi nhẹ nhàng cười với chị ta và ghi món.
Phục vụ bắt đầu bê đồ ăn ra…1…2…3…Mi Yoo chỉ biết chết lặng tại chỗ,chắc chị ta không ngờ rằng trông người tôi thế này mà có thể tải tưng đây thứ.Ầy,cái gì chứ ăn thì không thành vấn đề với tôi mà thành vấn đề với người trả tiền cơ.
“Đã thấy xót tiền chưa cưng?”- Tôi không hề kiêng nể cười với chị ta lần nữa và bắt đầu ăn.
Cả bàn ăn duy nhất có chị ta là đang trưng ra bộ mặt “khó tiêu” còn anh Tùng và Tae Kyung đều đang cố nén cười.Bọn họ rõ ràng hiểu ý của tôi như thế nào mà.
Nếu như đồ ăn gọi lên mà được ăn hết thì lúc trả tiền cũng không mấy đau xót vì dù sao thì cũng có ích cho cái bụng.Nhưng có một cái đau rất đau đấy là đã gọi một đống lên mà không món nào ăn hết rồi cuối cùng phải cay đắng trả tiền trong khi đồ ăn còn nguyên trên bàn.Oh,thử nghĩ xem còn có điều gì làm bạn tức hơn không?
Đây chính là tình trạng của Mi Yoo khi trả tiền mà mắt vẫn nhìn mấy món ăn đắt tiền trên bàn chưa được tôi xử lí xong.Tôi cố tình không ăn hết để trêu tức chị ta và thật sự là bây giờ mặt chị ta như vừa bị dội nước lạnh vậy.Rất thú vị ! Tôi đang rất hả hê.
Nhất là khi Tae Kyung bảo anh Tùng lai tôi về nữa thì chị ta lại càng bực,mặt chẳng khác gì *** chảo cháy đen thui cả ! Hẳn là chị ta đang căm hận tôi đến từng dây thần kinh trong người đây.
“Thế thì đã sao chứ? Hư,ai bảo chị cướp anh trai của tôi,đấy là một cái tội lớn lắm đấy biết không hả?”