Polly po-cket
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện teen Because You Crying…! - trang 3


Chương 09
Về đến nhà là hai giờ hơn.Tôi thả người trên chiếc giường êm ái và ngủ.Đột nhiên…

- Này ! Heo,dậy !

“Thằng khùng nào thế không biết?”

Hoá ra là Tae Kyung,may mà anh ta không biết mình nghĩ anh ta là thăng khùng.Mặc cho anh ta gọi tôi vẫn ngủ,Tũn ở dưới chân cũng đang ngủ,anh ta như người thừa vậy.

- Có mau dậy không?

Tae Kyung vẫn tiếp tục đá vào giường.Hư ! Who cares? Ghét ! Tự dưng phá giấc ngủ của người ta.

Vài phút sau,Tae Kyung lại vào phòng tôi.

“Ào !”

Một cốc nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi.

- Anh điên rồi hả?- Tôi bật dậy quát lên.

- Chưa bằng cô được !- Xem ra anh ta vẫn toan tính vụ hôm qua.

- Anh muốn gì?- Tôi bất lực lau nước trên mặt nói.

- Sang sửa dây cắm cho tôi.

Mình có nghe nhầm không đây?

- Mắc mớ gì tôi phải sửa?

- Vì cô làm hỏng !

- Không sửa !- “Nhất quyết không !”

- Có sửa không?

- Không !- Tôi lắc đầu cật lực.

Bỗng…anh ta đưa kéo lên.

- Vậy thì tóc cô sẽ làm chổi lau nhà !

Nói rồi anh ta tiến tới định tóm lấy tóc tôi.

- Á !

Tôi hét lên lăn vào trong giường vội né.

- Đừng có mơ mà động vào tóc tôi.

- Được lắm !- Câu nói này có vẻ rất nguy hiểm.

Tae Kyung cũng không chịu thua lao tới tóm tôi.

Má ơi!!!!

Tôi lấy gối đập anh ta tới tấp.Vô ích ! Vẫn bị truy đuổi tới cùng.

Tae Kyung túm được vai tôi.Tôi sợ hải giãy giụa loạn xạ…Và rồi…

“Huỵch !”

Cả tôi và anh ta đều rơi xuống sàn trong tư thế không mấy khả quan - Tôi đang nằm trên người anh ta !!!!

- Ui ! Cái tay tôi đau quá.- Tôi suýt xoa cái tay.

- Tôi mới là người phải kêu đau.- Tae Kyung nói

- Tại anh mà…- Tôi đứng hình nhìn anh ta chằm chằm…

Ôi dời ơi ! Nằm kiểu gì thế này ?!! Tay anh ta còn đang giữ chặt lấy eo tôi nữa !

Mắt tôi không chớp cứ thế ngây người nhìn.

- Có muốn tôi cắt tóc cô không?

Anh ta nói làm tôi giật mình vội vàng đứng dậy.Mặt nóng hết cả lên rồi.

Tae Kyung không nói gì ra khỏi phòng tôi.

“Trời ạh,mất mặt quá !”- Tôi ngồi bệt xuống ôm lấy Tũn.

Bất chợt anh ta lại ngó mặt vào:

- Này !

- …?- Mặt tôi hiện rõ dấu “?”

- Dù thế nào cô vẫn phải cùng tôi sửa.

Thế là tôi bị lôi thẳng sang phòng anh ta để ngồi sửa cùng.

- Anh có biết sửa không đấy?

Tôi cầm mấy đò linh tinh ngồi cạnh anh ta hỏi.

- Cô nghĩ tôi đang làm thế này là biết hay không?- Anh ta hỏi vặn lại tôi.

- Xì tôi đang hỏi anh cơ mà !



Sửa xong dây cắm tôi về phòng nằm một lúc rồi đi tắm.Vừa mới ló đầu ra ngoài thì đúng lúc Tae Kyung tắm xong.

Anh ta…anh ta quả thật rất đẹp trai rất men !

“Mình tự nhiên lại sao thế này? Sao lại háo sắc thế cơ chứ?”

Nhưng mà không thể phủ nhận là anh ta quá đẹp ! Gương mặt trắng hồng vừa mới tắm xong lại càng thêm sáng lạng,mái tóc ướt được lau đi vẫn còn hơi rối …hức không nhìn nữa ! Chết mất thôi !

Tôi không thèm nói gì với anh ta mà chạy thẳng vào phòng tắm …nhưng:

- AAAAAAAAAAAA !!!!!- Tôi hét lên to nhất có thể.

Cái…cái…cái…gì…thế…kia…!!!!!

Tôi bịt mắt lại.

- Cô bị sao thế hả?

Anh ta quay lại hỏi.

“Vẫn còn hỏi được hả?”

Cái…cái…cái này khó nói quá !

- Anh nhìn đi ! Cái gì thế kia?

Tôi đỏ bừng mặt chỉ tay vào cái quần…quần chíp của anh ta bị rơi giữa phòng tắm !!!

- Có vậy mà cô cũng hét hả?

Tae Kyung thản nhiên nói rồi đi vào lấy nó bỏ vào giỏ quần áo cần giặt.

“Hơ ! Anh ta …anh ta sao có thể thản nhiên tói vậy?”

- Anh…anh…không biết xấu hổ là gì hả?

Tôi là người nhìn còn không biết giấu mặt vào đâu,huống chi là anh ta…

- Cô chưa bao giờ nhìn thấy cái quần này của anh trai mình hay sao mà còn xấu hổ?

Trời ! Xem kia ! Anh ta đúng là không có một chút biểu hiện xấu hổ nào cả ! Mặt dày quá đi !

- Anh khác…anh trai tôi khác chứ !

Tôi gân cổ lên cãi.

- Thế anh cô đồng tính mặc váy hay sao mà khác ?

Cái tên chết tiệt này,dám bảo Tùng ca ca bị gay hả ? Có mà anh ta gay thì có !

Tôi cứng họng không nói được gì,giận tím cả mặt.Còn anh ta thì đắc thắng quay đi.

“AAAAAAAAA !”

-----

Bại Lộ !

Sáng thứ hai đi học,vừa bước chân đến trường tôi đã thấy có cái gì đó rất lạ.Cứ như là có người nhìn mình từ đằng sau vậy,đi đến đâu nghe thấy tiếng xì xào to dến đấy.Bỗng tôi nghe thấy lời nới mập mờ của một nữ sinh vừa đi qua mình:

- Cô ta đúng là thủ đoạn đê tiện mà !

“Sao thế nhỉ,chẳng hiểu gì cả !”

Tôi cắm đầu đi một mạch lên lớp.Vừa mới vào lớp thì mấy đứa con gái đã đứng nhìn tôi như vật thể lạ rồi.

Yuri nhìn thấy tôi vội vã ra hỏi :

- Cậu có sao không?- Trông mặt Yuri có vẻ rất nghiêm trọng.

- Sao là sao? Ngay cả cậu cũng kì lạ thế?

Đầu tôi rối tinh hết lên.Thật bực mình.

- Thế cậu không biết chuyện gì àh?

- Rốt cuộc là có chuyện gì mà từ sáng tới giờ mọi người cứ xì xầm vậy?

- Mọi người đang đồn ầm lên rằng cậu ở chung nhà với Tae Kyung sunbae đấy !

Yuri nói như sét đánh ngang tai tôi.

- Cái gì?- Tôi bật dậy như lò xo.

- Này cậu không sao chứ?- Yuri lay tôi.

Không sao ư? Ôi cuộc sống bình yên hằng mơ ước của tôi sao lại thế này?

Trời ơi phải làm sao để giải thích đây? Ai đã tung tin? Hyun Ly ! Đúng rồi là cô ta.

Tôi vội vàng đứng dậy đi tìm Hyun Ly,chắc giờ này đang tụ tập ở nhà vệ sinh để trang điểm đây.Tôi tới nhà vệ sinh đạp cửa ra,quả nhiên cô ta trong đây mà.

- Hyun Ly !- Tôi gọi cô ta.

Mấy đứa con gái bên cạch cô ta liền lườm tôi mấy cái sắc lạnh.

- Gì thế? Sáng ra đã thấy ngứa mắt rồi !- Cô ta nói rồi quay ra chỗ khác không thèm nhìn tôi.

- Hư,ngứa hả? Vậy thì để tôi gãi cho nhé !

Tôi cười lạnh rồi tiến tới chỗ cô ta.

- Cô…định làm gì hả?

Hyun Ly có vẻ hơi sợ thái độ của tôi liền lùi vài bước.

Tôi túm lấy đuôi tóc cô ta một cách nhanh chóng và lôi đi.Thật tiện khi hôm nay cô ta buộc cao tóc thế này !

- Ya ! Bỏ tôi ra !- Cô ta kêu lên.

- Im miệng lại !- Tôi quát lên.

Ra đến sân sau:

- Chính cô nói phải không?- Tôi thả tay ra.

- Nói cái gì?- Hyun Ly mởi to mắt nhìn tôi.

- Cô còn hỏi được hả ! Chuyện tôi ở cùng nhà với Tae Kyung có phải do cô nói hay không?

- Tôi không có nói !- Hyun Ly chối.

- Cô không nói vậy thì còn ai vào đây nữa? Chuyện này chỉ có cô biết thôi.

- Thật sự là không phải tôi nói,tin hay không thì tuỳ cô.

Hình như không phải cô ta nói ra thật.

- Vậy cô có vô tình nói cho một người nào biết không?

- Tôi tâm sự với em họ mình.

“Trời ạh,cô ta hại chết mình rồi !”

- Em họ cô? Là ai?

- Hye Jin,học lớp 10.

- Có phải con bé này cũng thích Tae Kyung không?

- Còn hơn cả tôi,nó rất thân với sunbae.

Có ai cứu tôi không? Nhỏ này còn cuồng hơn cả Hyun Ly !!!

Giờ ra chơi tôi xuống lớp của Hye Jin :

- Này em ! Cho chị gặp Hye Jin.

- Chị đợi chút.

Con bé này nhìn tôi với vẻ rất không hài lòng.

- Chị tìm tôi?

Một con nhỏ xinh xắn vô cùng bước ra cửa lớp,nó lớn hơn cả tôi,dáng người rất đẹp.

“Trông mặt nó như thế này thì ai dám bảo nó cáo già chứ?”

- Em là em họ của Hyun Ly?

- Vâng !

- Chính em đã nói ra chuyện chị ở cùng nhà với Tae Kyung đúng không?- Tôi vào thẳng vấn đề.

- Àh,hoá ra chị hỏi chuyện đó,chị là Yoona đúng không?

- Ừm !

- Tôi nói vì tôi ghét những ai dám tiếp cận Tae Kyung oppa !- Nó nói mà không kiêng nể gì hết.

- Nếu vậy thì em ghét luôn cả chị gái mình?

- Hyun Ly và tôi là đang cạnh tranh công bằng.

- Oh ! Vậy để chị cho em biết là chị và Tae Kyung của hai người không có mối quan hệ gì cả,ngay cả bạn bè cũng không,chỉ là ở chung một cái nhà thế thôi !

- Chị có biết được nhìn Tae Kyung sunbae đã là một cái tội rồi không mà còn ở chung nhà,tôi không bao giờ tha cho chị đâu,cứ chờ đấy !

Nó bắt đầu bộc lộ chất “cáo” của mình.

- Sớm muộn gì thì em cũng mất Tae Kyung thôi,khuôn mặt xinh đẹp mà bản chất thì chẳng ra gì.

Tôi nói rồi đi thẳng về lớp không thèm liếc thái độ của nó đến một cái.

“Hơ,mình chính thức bị tẩy chay rồi !”

Ngay cả Yuri cũng chẳng nói gì với tôi mà chỉ để lại một mẩu giấy nhắn:

“Tạm thời tớ không nói chuyện với cậu được vì mọi phản ứng quyết liệt quá,có gì thì nhắn tin nhé.Mình xin lỗi!”

Cô giáo vào lớp,tôi chán nản lấy sách vở ra,lời xì xào bàn tán cũng bớt đi.

- Hôm nay đến lượt ai trực nhật ?- Cô hỏi bất ngờ.

“May quá không phải mình !”

Lớp trưởng đứng dậy chỉ thẳng vào tôi nói :

- Thưa cô là Yoona ạh !

Cái gì? Sao lại thế được?

- Yoona,tại sao lớp lại bẩn như vậy?- Cô giáo hỏi tôi.

- Thưa cô hôm nay không phải em trực nhật ạh,em mới trực tuần trước mà.

Tôi giải thích.

- Thưa cô,hôm nay đúng là lịch trực của bạn ấy,Yoona cậu không nên trốn tránh trách nhiệm như vậy chứ !

- …- Tôi chỉ biết há miệng nhìn cô ta đổ oan.

- Yoona,gấp sách vở lại,mau trực nhật đi !- Cô giáo nói.

- Nhưng mà…em không…- Tôi muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói thế nào.

- Không phải nói gì cả,lớp trưởng đã chỉ định em mau làm đi !

“Thật bất công ! Hu !”

Tôi cầm chổi lên định quét thì ngay lập tức thấy một đống giấy trắng vo viên vất trên nền nhà.Bọn họ đang ra sức hành hạ tôi,quá đáng !

Quét xong tôi lại lau phòng,đang mải lau thì bị vấp phải chân của Hyun Ly và ngã :

- Ah !

- Trời ạh ! Cô có mắt không hả? Sao lại vấp vào chân người ta,đau chết mất !

Thật hết sức chịu đựng của tôi rồi đấy nhé.

- Cô kêu cái gì? Rõ ràng cô cố ý thò chân ra ngoài lại còn nói nhiều.Hơn nữa người ngã là tôi nên người đau cũng phải là tôi chứ,cô có bị ngã đâu.Chảnh vừa thôi tiểu thư ạh !

Tôi nói rồi tiếp tục lau.Còn lũ con trai thì cười ồ lên có vẻ rất thích thú.

Ngồi vào chỗ tôi thở không ra hơi ! Chơi gì mà ác quá đi,bắt người ta trực nhật khổ sai giữa chừng.
Becase You Crying…! - Chương 11
- Cô vẫn còn vác mặt đến đây được hả?

Mới bước vào cổng trường được một tí đã nghe thấy tiếng Hyun Ly réo bên cạnh.Đúng là không thể qua khỏi kiếp nạn này mà.

- Có gì đâu mà không thể đến,tôi vẫn khoẻ mà,cảm ơn vì đã hỏi thăm !

- Cô thật đúng là mặt dày ! Hư !

Lũ con gái bên cạnh bật cười mỉ mai.

- Cô không cần khen,con người tôi tôi tự biết,đâu như ai kia,bị người ta ghét mà vẫn cứ bám dai dẳng không buông.

Tôi bỏ đi mặc kệ tiếng la lối của cô ta.

Cái không khí lạnh léo trong lớp thật khó chịu,phải giải quyết nhanh chóng việc này.

- Mọi người ! Tôi có chuyện muốn nói.

Tôi đứng lên trước lớp nói.

- Cô mau xuống đi,ai muốn nghe cô nói chứ.

Lớp trưởng đứng lên phản đối.

- Có gì thì cô nói đi.

Tae Kyung ngồi bên dưới nói.Lớp trưởng cũng im bặt và ngồi xuống.

- Sự thật đúng là tôi và Tae Kyung sunbae cùng ở chung một nhà.

Tôi nói ra sự thật và phản phản ứng của mọi người đúng như tôi “mong đợi”.

- Trời ! Cô ta đúng là cáo già mà.

- …- Vô số lời nói khó nghe khác.

- Nhưng ở cạnh tôi cong có mẹ tôi và mẹ Tae Kyung nữa nên mọi người đừng hiểu nhầm.

- Muốn mọi người không hiểu lầm thì cô mau dọn ra khỏi đấy đi.Đứng đấy mà lảm nhảm mãi.

“Nói đến thế rồi mà còn không tin,tôi cũng muốn dọn ra khỏi đó lắm đấy bà cô ạh.”

- Yoona không phải chuyển đi đâu cả,đó là nhà của tôi mấy người thì có quyền gì mà quyết định.

Tae Kyung đứng dậy nói.Anh ta ghét tôi đến thế sao mà còn thêm dầu vào lửa như vậy? Đã nói là phải vờ như không biết cơ mà,sao cứ dồn tôi vào góc tận cùng thế?

- Sunbae còn giữ cô ta ở lại nữa chứ !

- Sunbae bảo vệ cho con nhỏ đó kìa…

- …- Bao nhiêu sự tức giận đều dồn vào tôi.

Giờ thì hay tôi đấy,bọn họ điên thật rồi.

- Mọi người cứ bình tĩnh đi ! Tôi và Tae Kyung sunbae thật sự không có gì cả và hơn nữa …tôi đã có bạn trai rồi !!

“Cái gì thế này? Mình điên hay sao mà phun ra cái câu vớ vẩn kia !”

- Cô có bạn trai rồi?- Hyun Ly đứng dậy ngạc nhiên nói.

Đành phải gật đầu thôi,đằng nào cũng chót nói ra rồi.

- Ai điên mà đi thích cô chứ?

“Áh,con nhỏ này sao lại hạ thấp giá trị của người ta thế chứ?”

- Tại sao không? Hơn nữa còn đẹp trai hơn Tae Kyung sunbae nhiều !

Tôi mạnh bạo nói.

“Hờ hờ hình như mình hơi bị bốc đồng rồi đấy nhỉ? Cứu vãn làm sao đây?”

- Làm sao tin được?- Mọi người nhốn nháo lên.

- Thế…thế thì gặp mặt là được chứ gì !

Tôi thật sự là không hiểu mình đang nói gì nữa rồi hu hu hu !

- Cô đi theo tôi !

Đang nói dở thì Tae Kyung từ dưới đi lên kéo tôi ra ngoài.

- Này,bỏ ra,tôi đang giải thích cho mọi người mà !

- … - Anh ta vẫn lôi tôi đi,tay siết chặt lấy tay tôi.

- Đau tay quá,tên điên này anh muốn làm gì hả?

- Đứng vào đây !

- Ah !

Anh ta đẩy tôi vào góc tường cuối hành lang vắng người.Ôi cái đầu tôi bị đập vào tường đau chết được !

- Sao lại kéo tôi ra đây?- Tôi quát lên.

- Cô có vấn đề hay sao mà ở đấy nói linh tinh hả? Toàn những điều không phải sự thật?

- Chỉ có nói vậy bọn họ mới tin rằng tôi và anh không có quan hệ thân thiết gì cả.

- Cứ kệ bọn họ,muốn nói gì thì nói,sao cô phải để ý làm gì?

Anh ta nói như thể thế giới này chỉ có mình tôi thôi ấy ! Tôi cũng cần có bạn để sống chứ vui vẻ chứ,bây giờ ngay cả Yuri cũng chẳng thể nói chuyện với tôi.

- Anh có bị người ta tẩy chay như tôi đâu mà hiểu được hả?

Tôi nói rồi đẩy anh ta ra lấy đường đi.

- Quay lại đây !

Tae Kyung kéo tôi lại và ép vào tường.

- Làm gì thế?- Tôi mở to mắt nhìn anh ta.

- Tôi bảo cô không phải giải thích gì cả,đừng có mang hoạ vào thân.

Anh ta cúi sát mặt xuống đe doạ tôi.

- Không giải thích mới là mang hoạ vào thân,mặc kệ tôi.

- Tôi nói cô không nghe đúng không?

- Anh muốn làm gì hả? Đừng có phá hỏng chuyện của tôi.

Tôi bỏ đi.Nhưng chỉ được mấy bước Tae Kyung đã đuổi theo kéo tôi đi về lớp:

- Nếu cô đã không nghe thì tôi cũng chẳng còn cách nào khá.

- Định làm gì thế hả?

- Rồi cô sẽ biết.

Không chừng anh ta lại nói gì linh tinh thì chết,với cái thái độ này thì điều ấy không phải là không thể xảy ra.

- Này,anh bình tĩnh đi,đừng có gây thêm hoạ cho tôi nữa !

Tôi cố giằng lấy cánh tay đang bị anh ta nắm chặt của mình.Nhưng vô ích !!!Tôi và anh ta đã đi vào lớp.

- Nắm tay nhau ! Sao lại thế?

- Sunbae nắm tay cô ta đi vào lớp kìa.

- …

Nhờ phúc của Tae Kyung “sunbae” mà lớp lại trở nên náo động,không những vậy ở hành lang bọn cũng hét như điên rồi.

“Lần này thì chết thật rồi ! Ca ca ơi cứu em với !”

- Tôi và Yoona đang chính thức yêu nhau !

Anh nói rất to…Tae Kyung,đồ đáng ghét !!!

…Tai tôi ù dần đi,không thể chịu nổi nữa!

Ánh sáng cứ mờ dần đi trước mắt tôi,chân không thể trụ vững nữa…tối dần…tối dần…

-----

Khắc tinh số hai !

Trắng xoá - Thứ ánh sáng ấy mập mờ loé lên trong nhận thức của tôi.

- Yoona ! Này…tỉnh chưa?

Đầu tôi nặng trĩu,cố mở to đôi mắt để nhận ra mọi thứ xung quanh mình.Toàn là màu trắng ! Đây là đâu? Thiên đàng? Tôi chết rôi hả?

Bỗng một gương mặt tựa thiên thần xuất hiện trước mắt tôi,hình như đang rất lo lắng,đôi lông mày hoàn mỹ khẽ chau lại.

Tôi đang dần dần nhớ lại mọi chuyện…từ việc tôi đang đứng giải thích với cả lớp…và…

“Phải rồi,vì cái tên trước mặt này mà mình bị ngất.Đây không phải thiên thần mà là sao chổi mới đúng !!!”

- Ahhhh !

Tôi bật dậy hét lên.

- Cô bị điên hả? Tự nhiên hét ầm lên.

Tae Kyung bịt tai lại.

- Anh ! Chính anh đã hại tôi,bây giờ tôi sống làm sao được ở cái trường này?

Tôi đứng lên giường nổi khùng với anh ta.

- Này,mau ngồi xuống,muốn bị ngất nữa hả?- Tae Kyung lấp tức quát lên kéo tôi xuống.

Tôi không kịp phản ứng lại ngã luôn vào ngực anh ta.

“Hức ! Cảm giác gì thế này?” - Người anh ta rất thơm rất ấm,tôi nhất thời như bị điện chạy qua người vậy,vồi vàng thoát khỏi vòng tay của anh ta ngồi hẳn lên giường.

- Cô làm tôi đứng tim như thế nào biết không hả?

- Hừm…Tôi tưởng anh phải vui lắm chứ bộ?

- Đúng tôi rất vui vì đã có bạn gái và sẽ không có ai làm phiền mình nữa !

- Tae Kyungggggg !!!!

Tôi lại hét lên.

Anh ta vẫn còn có cái ý định điên khùng ấy hả? Tôi ngất ra đây rồi mà vẫn còn không tha.

- Cô định thu hút sự chú ý của mọi người đấy hả? Chẳng có ai bị thu hút bởi tiếng hét của cô đâu.

Tae Kyung ấn đầu tôi xuống.

- Không hẳn đâu,tôi nghĩ là mình bị thu hút rồi.

Một giọng nói vang lên từ phía cửa.

“What? Có người bị tiếng hét của mình thu hút áh? Chuyện lạ nha !”

Tôi và Tae Kyung ngạc nhiên cùng quay ra cửa nhìn.

Một nam sinh với cái dáng cao xuất hiện.

“Who?”

- Cậu? Kang Min !

Tae Kyung lên tiếng có vẻ rất bất ngờ.

- Ngạc nhiên lắm sao? Không nhận ra bạn cũ sao?

Người đó cười hẩy vai Tae Kyung.

- Cái tên này,về mà cũng không nói một tiếng !

Tae Kyung rồi ôm lấy hắn.

“Hơ,chẳng hiểu gì cả !”

- Tôi mới về sáng nay,vội qua đây ngay,không ngờ còn biết được cả bạn gái của cậu nữa.

- Này,không phải như vậy !

Tôi lại đứng lên giường hét toáng lên.

- Cậu nghĩ con khỉ này là bạn gái của tôi thật sao?

“Khỉ? Tae Kyung,ai là khỉ hả?”

- Hả không phải àh?- Người đó ngạc nhiên.

- Mắt tôi đâu có kém thế?

- Tae Kyung !- Tôi gọi anh ta.

Tae Kyung quay ra và… “Bộp” - Cái gối bay vào mặt hắn.

- Không sao chứ? - Người kia hỏi.

- Anh ta ăn cái này quen rồi nên không sao đâu !

Tôi nói rồi bỏ ra ngoài đi lên lớp.

“Bực cả mình !”



- Này,cậu không sao chứ?

Yuri nhắt tin khi tôi vừa mới vào lớp.

- Cậu thấy tớ có “không sao”được không?

Tôi nhắn lại.

- Sorry ! Vừa nãy tớ lo quá,nhưng không thể xuống được !

- Vâng tôi hiểu !

- Àh mà chắc lớp mình sợ rồi không có dám làm gì cậu nữa đâu.

- Hả?Tại sao?

Tôi nhất thời kích động suýt thì bật hẳn dậy.

- Lát ra về đi cùng tớ kể cho nghe,còn bây giừo phải học đã.

Ngay sau đó Tae Kyung cũng về lớp mắt còn trừng trừng nhìn tôi nữa chứ !

Cuối cùng cũng hết giờ.Tôi vội vàng cất sách vở rồi ra về cùng Yuri.

- Mau kể cho tớ nghe xem có chuyện gì đi.

Tôi kéo Yuri ra khỏi lớp.

- Lúc cậu vừa ngất đi Tae Kyung lập tức đỡ cậu.

- Hả?

“Anh ta làm vậy trước mặt mấy con nhỏ đó chắc chúng nó giết mình quá!”

- Thật đấy ! Cả lớp con gái phải ứng dữ dội lắm,tớ thấy mặt Tae Kyung sunbae tái mét nhìn cậu ngất.

- Mặt anh ta tái mét thật hả?

- Thật,mấy con nhỏ đó cứ nói theo cái kiểu “đáng đời cô ta” với câu,đã không giúp thì thôi còn đứng đấy mà trù ẻo người ta.Tớ tức không chịu được,lúc đây nếu không phải Tae Kyung sunbae quát ầm lên thì tớ đã xông ra nói lí với họ rồi.

- Yuri,cậu vừa bảo Tae Kyung quát lên áh?

- Ừh,khi ấy nhìn sunbae giận lắm !

- Anh ta nói gì?

- “Các người có im đi không?” đó,quát to lắm,cả mấy đứa ở ngoài hành lang cũng thấy sợ.Rồi sunbae đưa cậu vào phòng y tế,cậu lên rồi anh ấy mới lên đấy.

- …!

Tôi chẳng nói được lời nào.Theo như những gì Yuri nói thì rõ ràng anh ta muốn bảo vệ tôi mà đâu đến nỗi muốn hại tôi !

“Mình còn tưởng lúc đó anh ta sẽ cười thật to nữa chứ !”

Về đến nhà.

- Này,nhóc cũng sống ở đây hả?

Đây không phải giọng của Tae Kyung.

Tôi quay ra thì thấy “người bị tiếng hét của tôi thu hút” đang đứng ngay sau.

- Anh…anh…tại sao lại ở đây?

- Ngạc nhiên lắm hả?

Hắn tiến lại gần tôi.

- … !- Tôi gật đầu.

- Tôi không phải động vật qúy hiếm đâu,đừng nhìn như vậy chứ !

- Không thì phải nhìn như thế nào?

“Có đứa nào như mình không nhỉ,hỏi ngay cái câu đáng ra chỉ để nghĩ !”

- Trời,cái này mà nhóc cũng hỏi được cơ hả? Có bị ấm đầu không?

Hắn nói rồi sờ trán tôi.

- Này này bỏ tay ra.

Tôi lùi lại.

- Sao lại sợ tôi như vậy?

- Ai sợ anh chứ? Chẳng qua là tôi không thích người lạ thôi.

- Sẽ không còn là người lại nữa đâu !

Hắn cười rồi vỗ vào đầu tôi.

- Tôi không phải là trẻ con,đừng có mà hành động bất lịch sự như thế.

Tôi quát lên.

- Công nhận tiếng hét của nhóc rất thu hút.

“Ặc,tức chết mất ! Hắn còn nhăn nhở hơn cả…mình.”

- Về rồi hả?

Tae Kyung từ trên gác xuống.

- Anh ta là ai? Sao lại ở đây?

Tôi chạy tới hỏi luôn.

- Đó là Kang Min,bạn của tôi,từ giờ cậu ta sẽ ở đây cho đến khi bố mẹ cậu ta bên Pháp về.

“Đoàng !”- Sét đánh.

“Cái gì? Không được đâu !”

- Ở đây?

Tôi nhấn mạnh.

- Phải,cô có gì bất mãn sao?

Một tên dở hơi đã đủ rồi bây giờ lại thêm một tên nhăn nhở hay trêu người bên cạnh nữa.Tôi sống sao nổi?!

- Ahhhhhhh !

Không thể kiềm chế nổi tôi hét lên đầy tuyệt vọng.
Becase You Crying…! - Chương 12
Tối,ăn cơm xong,tôi lên phòng muốn đi ngủ luôn vì vẫn đang trong trạng thái sốc nặng.

- Này,sao ngủ sớm thế? Phải học bài chứ !- Kang Min đứng ở cửa phòng tôi hỏi.

- Kệ tôi ! Nhiều chuyện.

- Được thôi tuỳ nhóc.

Vừa mới đuổi được Kang Min đi thì sao chổi lại xuất hiện.

- Mau sang phong tôi ôn bài.

- Lại học,hôm nay tôi mệt lắm rồi để mai đi.

Tôi nài nỉ.Nhưng anh ta vẫn đứng khoanh tay nhìn có vẻ rất không đồng ý.

- Mệt thế này mà phải học nhỡ tôi lại ngất như chiều nay thì sao? Anh chịu trách nhiệm nhé !

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương nhất có thể.Hình như là động lòng rồi.Sắc mặt anh ta thay đổi hẳn khi nghe thấy từ “ngất”.

- Vậy thì ngủ đi,đừng có dùng máy tính nữa.

Tôi chỉ đợi câu đó và phi ngay lên giường ngủ.



Mấy ngày hôm nay thật là mêt mỏi,chả nói chuyện được với ai trừ Tae Kyung,Yuri và cả…kang Min nữa.Không ngờ Kang Min cũng về trường tôi học,hắn bằng tuổi Tae Kyung và là bạn của nhau từ bé.

Khổ nỗi Kang Min tuy nhăn nhở nhưng cũng đẹp trai không kém gì Tae Kyung nên mau chóng có nhiều “fan” a.

“Hâm mộ hai con người này chỉ vì đẹp trai thì có lãng phí quá không nhỉ?”

Hắn ta cứ luôn trêu đùa tôi khiến cho bọn con gái nói tôi là có ý đồ xấu xa với thần tượng của họ.

- Này nhóc ra đây anh bảo.

Cái kiểu xưng hô không coi ai ra gì này là của tên nhăn nhở kia rồi.

- Ề nhỏ đó lại dở trò với Kang Min oppa rồi,kinh thật ! – Những lời bàn tán rất khó chịu cứ thế nhắm thẳng vào tôi.

Tôi đi thẳng vào lớp,quay xuống hỏi Tae Kyung :

- Có cách nào làm cho anh ta đừng xuống lớp này nữa không? Hả?

- Có.- Tae Kyung bỏ kính ra nói.Anh ta chỉ đeo kính khi học thôi.

- Là cách gì?

- Trói chân nó lại.

- Xì,thế mà cũng là cách hả?

Tôi bực mình quay lên.

“Rầm !”- Kang Min đập tay lên bàn tôi.

- Tại sao anh gọi mà nhóc không ra?

- Anh vừa vừa thôi,làm gì mà xuống đây hoài thế? An toạ ở trên đấy không được hả?- Tôi đập vào vai anh ta.

- Không ! Có thằng bạn chí cốt và cô em xinh đẹp ở dưới này thì làm sao mà an toạ được cơ chứ?

“Xinh đẹp !”- Nghe cái từ này hay thế nhỉ?

- Thôi coi như em xin anh lớn đấy,anh ở trên đấy cho em nhờ.

Tôi chắp tay cầu xin.

- Cũng được,nhưng mà…

- Nhưng mà gì?

- Lát nữa nhóc phải đi ăn kem với anh.

- Ok,đi lên mau đi !

Tôi đẩy người anh ta.

Đi được một đoạn,hắn quay lại nhìn tôi cười.

“Không được,có vấn đề rồi !”

Tôi chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói của anh ta rất to vang trong lớp :

- Bye Yoona,nhớ lát nữa đi ăn kem với anh nhé !

Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ “với anh” để mọi người nghe rõ.

- Anh !- Tôi tím mặt lại,đứng bật dậy,không ngờ anh ta dám to mồm như vậy.- Anh cút mau !

Tôi hét lên dơ cái hộp bút hăm doạ.

Đúng là cái đồ nhăn nhăn nhở nhở.

“Hức,cái cuộc đời học sinh của tôi bị hai tên này bóp chết rồi.”

- Anh ta bị bệnh gì thế hả?- Tôi hỏi Tae Kyung.

- Bệnh muốn ăn đòn,thích trêu người.

- Đúng,tôi đồng ý ! Vậy có cách gì để chữa trị không?

- Có.

- Cách gì ?

- Cắt lưỡi đi !

- Hả?

“Anh ta thật là toàn làm cho người ta mất hứng !”



- Ôi cha,kem ngon quá !

Tôi gọi một cốc kem socola to bự để chiến đấu.

- Thích ăn kem lắm hả nhóc?

Kang Min vừa uốnh coffee vừa hỏi tôi

- Ừm,kem thì ai chả thích !

Tôi sung sướng gật đầu.

- Ăn vừa thôi thành con sâu ăn bây giờ !

Tae Kyung đá đểu tôi.Anh ta không ăn kem mà gọi coffee giống Kang Min.

- Lâu lắm tôi mới ăn chứ có phải lúc nào cũng ăn đâu,mà người ta đang ăn anh cũng phải kích đểu vài câu mới được hả?

- Oh,tôi rất thích thế !

- I hate you !

Tôi nhìn anh ta suýt toé lửa.

- Ê nhóc,còn nhìn nữa thì kem nóng chảy hết đấy !- Kang Min gõ cái thìa vào trán tôi.

- A ! Hai người cứ đợi đấy,sẽ có ngày tôi báo thù !

...

- Khó quá tôi không hiểu.

Tôi vỡ đầu vì cái bài hoá này mất thôi.

“Bộp !”- Kang Min đánh vào đầu tôi.

- Nghe giảng lại đây,đầu lợn !

Tae Kyung mắng tôi.

Mấy buổi tối học đều bị hai con người này song kiếm hợp bích hành hạ như thế.Cứ kêu mệt hay buồn ngủ hoặc không hiểu đều bị Kang Min đánh vào đầu,còn Tae Kyung thì la mắng.Ôi cuộc đời tôi !

Hôm nào cũng bị lôi sang phong Tae Kyung để ôn thi,chuẩn bị thi cuối kì tới nơi rồi.

- Thôi cho tôi nghỉ đi mà !

Tôi van xin hai tên “sát nhân” trước mặt.

- Không.

- Không.

Cả hai đồng thanh đáp.

- Hai người…! Tôi sắp mệt chết rồi mà !

- Học đi !

Kang Min ấn đầu tôi xuống.- Đây chính là tình trạng của tôi trong hai tuần nay.

Tít Tít !- Tin nhắn từ điện thoại của tôi.

“Bé yêu” đang nằm ở trên bàn,không ai để ý cả.Tôi thò tay lên nhẹ nhàng cầm cái điện thoại.Là tin nhắn của anh Tùng.

“Bộp !”

- Ah,tại sao lại đánh vào tay tôi?

- Bỏ cái điện thoại xuống mau.

Kang Min cầm thước kẻ đe doạ tôi.

- Cho tôi đọc tin nhắn đã !

Thề là mặt tôi đang nhăn như …chó Ngao !

- Nếu muốn “bé yêu” của cô qua đời ngay bây giờ thì cứ nhắn đi !

Tae Kyung dí sát mặt lại gần tôi cười nói.

“Ôi mẹ ơi hai tên quỷ sứ !”

- Thôi vậy !- Tôi ngậm ngùi bỏ điện thoại xuống bàn.

- Nào làm bài tiếp đi.

Cuối cùng cũng đến chủ nhật,được nghỉ ngơi cả ngày,oa !

Kế hoạch của tôi là tối mai nhất định phải giải quyết hết hiểu lầm với lũ con gái ở lớp.Tôi suy nghĩ hoài cuối cùng cũng tìm ra được một người giả làm bạn trai vẹn toàn nhất đó là Tùng ca ca.Anh trai đúng là cứu tinh của đời tôi.

Ca ca cũng đã đồng ý giúp cho lần này và tôi hẹn vài đứa chúng nó đi ăn kem để giới thiệu “bạn trai”.Mai chỉ cần gọi điện cho anh Tùng một cuộc là có thể đi rồi.

“Còn bây giờ phải trả thù hai tên đáng ghét kia đã hành hạ mình trong bao nhiêu ngày qua !”

Lát nữa bọn chúng sẽ đi chơi với nhau,ta muốn làm cho mi không thể đi đâu được nữa.

Mục tiêu đầu tiên là đôi giày Nike cao cấp của Kang Min.Một chiếc sẽ nằm trong ổ của Tũn,chiếc còn lại sẽ là …nhà vệ sinh của Tũn.

Hiệp 1: Bôi một ít nước sốt lên giày của Kang Min,chiếc thứ hai để trong nhà vệ sinh của Tũn.Một lúc sau,Tũn lặng lẽ tha chiếc giày có nước sốt về ổ của mình.Chiếc còn lại may mắn đã dính một ít chất thải của Tũn,tôi mang để về vị trí cũ.

Mục tiêu thứ hai là lọ nước hoa dành cho nam Chanel Allure Homme của Tae Kyung,có thể nói là rất đắt tiền.Đi đau anh ta cũng xịt nó.

Hiệp 2: Tôi chạy xuống bếp tìm chai giấm gạo,lấy nửa cốc.Lẻn vào phòng Tae Kyung khi anh ta tắm,cho một ít vào lọ nước hoa này chắc cũng không phải quá đáng lắm nhỉ?!

“Ok,đã xong cả hai hiệp,bây giờ ngồi chờ kết quả !”

Tôi gọi Tũn về phòng “chơi”

Tae Kyung từ nhà tắm đi ra nhìn vào phòng tôi.

- Hì !- Tôi cười vì không kìm nén được sự vui sướng trong lòng.

- Cô ăn phải cái gì àh?

Anh ta đáp trả nụ cười của tôi bằng câu nói lạnh như hất nước vào mặt và bỏ vào phòng.

“Hư,cứ ra vẻ đi !”

Còn Kang Min đã thay quần áo xong và chạy xuống nhà.

Tôi đi ra khoá cửa phòng lại yên vị ngồi trên ghế nghe nhạc.Chờ năm phút thôi,Tae Kyung thay quần áo rất nhanh và cầm lọ nước hoa…Còn Kang Min sẽ mở tủ lạnh,lấy lon coca và đi ra cửa…

Cùng đếm nào…

- 1…2…3 ! Hét !- Tôi nhanh chóng lấy tay bịt tai Tũn vào.

- AAAAAAAAAAA !- Hai tiếng hét vang lên cùng một lúc.

- Haha đã thành công ! Các ngươi đã thấy sự trả thù hoàn hảo của ta chưa? Ay !

Tôi cười lăn lộn té cả xuống sàn.

- Giày của tôi sao lại có phân chó thế này? Còn một chiếc nữa đâu? Ai đã làm việc này?- Kang Min hét lên.

- Nước hoa sao lại thế này? Ai đã động vào?- Tae Kyung quát cũng to không kém.

Cùng đếm nữa nào…

- 1…2…3 ! Hét !

- Kim Yoona !- Bọn họ kêu gào tên tôi.

- Haha ! Đáng đời nhà các người !

Một người thì dính phân chó,một người thì có mùi nước giấm,ôi cứ nghĩ đến là lại thấy sung sướng vô cùng.

“Rầm ! Rầm !”

- Kim Yoona ! Cô mở cửa ra mau !- Tae Kyung và Kang Min đập cửa phòng tôi.

- Mở làm gì,tôi đang ngủ,sao sáng ra hai người đã ồn ào thế?

Tôi vừa cười vừa nói.

- Cô đừng giả ngây giả ngô,cô cho cái gì vào nước hoa của tôi?- Tae Kyung giận giữ hỏi.

- Hả? Tôi có làm gì đâu? Àh…nhớ rồi hình như tôi lỡ tay đổ một ít giấm gạo vào đấy thì phải.Sorry nha !- Tôi xỏ đểu.

- Cái gì? Sao cô dám …?- Anh ta tức nói không nổi.

- Còn đôi giày của tôi,cũng là cô làm đúng không?

Đến lượt Kang Min gào lên trong đau khổ.

- Aigoo,cái đó thì thật sự tôi không có biết đâu.Chắc là do Tũn vô tình bậy vào thôi,anh chịu khó giặt lại là mới ngay ấy mà,không sao đâu.Đến người còn hay nhầm lẫn huống chi là Tũn nhầm mùi giày của anh với mùi nhà vệ sinh.Haha !- Tôi cười vì không thể nhịn nổi.

- Cô !...Cứ đợi đấy ! Con nhóc quỷ quái này,ranh ma thật.

- Hà há ! Đáng đời !

Tôi đeo tai nghe vào bật to nhạc lên.Bây giờ thì chả nghe thấy gì cả,hai người cứ ở ngoài đấy mà đe doạ đi,còn nhiều trò vui lắm áh !



May quá ! Trưa nay mẹ và cô Seo Ji về ăn cơm nên tôi mới dám ra khỏi phòng xuống nhà ăn cơm.

- Con chào mẹ,chào cô !

Tôi chạy nhanh xuống chỗ mẹ,hai tên kia chạy theo nhưng không đuổi kịp nên đành ngậm ngùi nuốt đắng cay nhìn tôi.

Đói quá mãi mới được ăn cơm trưa.

- Mấy đứa ôn thi thế nào rồi?

Mẹ tôi hỏi.

- Vẫn tốt ạh !- Kang Min nói.

“Tốt gì mà tốt,bọn mi có phải học gì đâu,toàn bắt ta học như trâu ấy !”

- Mệt lắm ạh !- Tôi kêu ca.

- Thảo nào hôm nay không thấy con đi chơi với anh Tùng.

- Vâng,tối mai con mới đi.

Tôi định tối mai anh Tùng sẽ đóng giả làm bạn trai mình.

- Tối mai còn phải học mà !- Kang Min vênh mặt hất hàm hỏi tôi.

- Không học một hôm thì có chết ai đâu?

Tôi nói mắt khẽ liếc qua Tae Kyung.

“Oái ! Thốt cả tim,anh ta cũng đang nhìn mình.”

Tôi vội vàng tránh đi nơi khác…cảm giác cứ làm sao ấy nhỉ?!

- Tối nay mẹ và cô Seo Ji có việc không ăn cơm ở nhà đâu.- Mẹ tuyên bố một tin “động trời” đối với tôi.

“Hức thế thì xuống nhà ăn cơm kiểu gì? Hai tên kia nhất định sẽ băm mình ra làm chả viên với nhau !”

Ôi cứ nghĩ đến cảnh bị trả thù bằng cách dã man nhất mà…ớn quá !

- Không được !- Tôi bật dậy.

“Không thể được ! Nhất quyết không !”

- Con sao thế?- Cô Seo Ji và mẹ hỏi tôi.

- Mẹ mà không về là con cũng không ăn cơm được đâu !

Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu.

- Sao lại không ăn được? Bác giúp việc không nấu cơm hả?

- Không phải !- Tôi xua tay.

- Thế thì tại sao?

- Thì tại…thì tại không nhìn thấy mẹ con ăn không ngon.

Tôi nói ra câu này mà tự nhiên thấy mình ngu ngốc.

- Hahaha !- Cả nhà cùng phì cười.

“Tệ hại đến mức đấy sao?”

- Cái con khờ này,hôm nay bị ấm đầu hả?

Mẹ tôi cười nói.

“Trời ơi,bữa tối nay phải làm sao đây?”

Tôi nhìn Kang Min,anh ta…hức…anh ta nở một nụ cười nham hiểm đến lạnh cả sống lưng.

Nhìn cái mặt chỉ muốn đấm cho một cái,vênh hết mức !



Buổi trưa ,tôi đóng chặt cửa phòng lại,ngồi trong phòng để tính toán “tối nay ăn cơm kiểu gì đây?”Cách tốt nhất là dự trữ đồ ăn để chờ mẹ về là bia đỡ đạn.

Mọi người đã ngủ trưa hết rồi.Tôi rón rén đi xuống nhà bếp lấy đồ ăn đem lên phòng.

Sau đó tiếp tục trả thù hai tên kia.Đầu tiên là chai coca đang uống dở của Kang Min trong tủ lạnh,đảm bảo việc đầu tiên khi tỉnh đậy của anh ta là tu hêt chai này.

Tôi lấy một ít muối khoảng ba thìa ăn cơm thôi,rồi đổ vào chai,lắc nhẹ để khỏi bị phọt ga,lau sạch sẽ để vào tủ như cũ.

Còn phải tìm cái Ipod của Tae Kyung nữa.Ở đâu nhỉ? Dưới phòng khách không có,bình thường anh ta hay để đâu?

“Ah.đúng rồi ! Giá sách ở sảnh tầng hai !”

Tôi chạy lên tầng lấy cái Ipod của Tae Kyung để chỉnh sửa.Phải bật loa to ngay từ đầu để khi Tae Kyung đeo tai vào đã thấy choáng ngay lập tức.Thói quen của anh ta là chẳng bao giờ để ý đến việc chọn bài cả,cứ bật là nghe thôi nên tôi mới chọn ngay bài Wannabe của Spice Girls vì đoạn đầu của nó có tiếng cười rất to.

“Trong máy anh ta có cả ảnh nữa cơ àh?”

Tôi tò mò mở phần hình ảnh ra xem,toàn là ảnh của Tũn không àh,còn có ảnh của anh ta và Kang Min nữa,xem ra Tae Kyung rất quý Tũn.

Cái ảnh tiếp theo…

Sao…cái này…

Không phải là…



Sao lại thế này…?

…Cô gái này…



…Không thể nào…mơ hồ quá …!

“Anh ta…sao lại …?”



Buổi chiều đúng năm giờ tôi dậy xem kịch hay.Kang Min vừa đi xuống gác tôi liền lò dò theo sau xem sao.Mở tủ,lấy chai coca đúng như mình dự đoán và…oái ! Sao lại vứt vào thùng rác?

Tôi không thể tin vào mắt mình,Kang Min không thèm uống lấy một ngụm mà thẳng tay vứt chai coca vào thùng rác !

“Sao lại không uống nhỉ?”

- Không biết nhóc nào dám to gan đổ muối vào đây nhỉ?- Kang Min đang mắng **** sau lưng tôi.

“Ngươi to gan thật,dám mắng **** sau lưng ta.Hư !”

Chỉ hận một điều không thể lao ra cho anh ta một trận.

- Nếu muốn đánh tôi thì cứ ra hẳn đây sao phải thập thò thế Yoona?

Anh ta…nói tôi sao?

“Hắn biết mình có âm mưu hả?”

- Chẳng lẽ mình bị bại lộ rồi?- Tôi tự hỏi.

- Đúng thế !

Tae Kyung đứng ngay sau lưng tôi

Giật mình quay lại…Chưa kịp nhìn xem anh ta định làm gì thì đã thấy cái headphone đeo trên đầu rồi,còn tay anh ta cầm máy Ipod.

“Định làm gì đây?...Từ từ đã…headphone…ipod…không lẽ anh ta định…?”

- “Há há há há …”- Điệu cười rất chi là “bựa” vang lên cùng với tiếng nhạc ầm ĩ.

- Ahhhh !- Tôi hét lên hất cái headphone ra bịt tai lại.

Đau đầu quá,nhạc gì mà to quá !

- Tae Kyung !- Tôi giậm chân gọi anh ta.

- Vui không?

Anh ta cúi xuống hỏi tôi.

- Vui? Sao anh dám …?Vui gì mà vui hả?

Tôi quát lên đập cho anh ta một cái vào vai,tức đến run cả người.

- Đấy người ta gọi là quả báo đấy nhóc ạh.

Kang Min đi tới khoác vai Tae Kyung nói.

- Hai người? Hai người theo dõi tôi?

Tôi hỏi mà mặt nóng bừng lên.

- Maybe !

- Vậy hai người không ngủ trưa hả?

“Bình thường hai tên ngày vẫn ngủ trong phòng mà.”

- Có ngủ !- Tae Kyung thản nhiên nói.

- Nhưng mà là sau khi nhóc nghịch ipod của Tae Kyung.- Kang Min thiếp lời giải thích.

- Không chơi nữa,bực mình !

Tôi hậm hực đi lên phòng.

“Tức chết mất,gậy ông đập lưng ông,mất bao công mình bày trò.Bây giờ lại bị chơi lại.Đau quá ! Hai tên đáng ghét !”

Thế là buổi tối không cần phải ở trong phòng trốn nữa rồi,ta có thể thản nhiên đi ra ngoài như bình thường.Đây là buổi tôi bình yên nhất của tôi trong bao nhiêu ngày qua.Không phải học,không bị ăn mắng,không bị đánh vào đầu ! Thoải mái vô cùng.
>Becase You Crying…! - Chương 13
Kiss…!

Ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng hai,mở cửa ban công ra,tôi lấy một quyển truyện để đọc.Lâu lắm mới được đọc truyện,mang bao nhiêu quyển ở Việt Nam đi mà chẳng có thời gian để đọc.

- Nè nhóc !- Tiếng Kang Min ngay bên cạnh.

- Giật cả mình.- Tôi thốt lên.

- Làm gì mờ ám mà giật mình.

Kang Min cầm lấy quyển truyện trên tay tôi.

- Nè trả đây,hiểu gì đâu mà đọc.- Tôi giật lại.

- Truyện Việt Nam hả?

Hắn ngồi xuống cạch tôi.

- Ừm,tôi mang sang nhưng bây giờ mới đọc được.

Tôi tiếp tục cắm đầu vào quyển truyện.

- Này !

- Gì?

- Vừa nãy,lúc xem Ipod của Tae Kyung sao tự nhiên nhóc lại ngồi đời ra một lúc vậy?

Câu nói này thật sự làm đứt mạch suy nghĩ của tôi,đang cố quên đi rồi sao còn hỏi lại làm gì?

- Không có gì cả? Thích ngồi thì ngồi,suy nghĩ xem nên chọn bài nào thôi.

Tôi tránh ánh mắt dò xét của Kang Min,cố ép những dòng chữ trong quyển truyện vào đầu nhưng sao tự nhiên chữ cứ bay nhảy vậy? Rõ ràng là muốn đọc nhưng lại chẳng đọc được gì.

- Lúc đấy trông sắc mặt nhóc không giống như đang suy nghĩ.

Mắt tôi tuy đang hướng về quyển truyện nhưng tâm trí thì lại rối loạn hết lên.

- Ừh thì lúc tôi suy nghĩ thường hay thế mà,hỏi gì mà lắm thế?

Tôi quay đi chỗ khác.

- Đừng có giấu anh điều gì,anh biết hết về nhóc đấy.- Kang Min nói rồi cười.

Tôi đảo mắt liên tục,chỉ sợ hắn sẽ đọc được suy nghĩ khi nhìn sâu vào mắt tôi.

- Thôi đọc tiếp đi !

Hắn xoa đầu tôi rồi bỏ xuống nhà.

- Có phải trẻ con đâu mà xoa đầu thế chứ?- Tôi vuốt lại tóc.

“Chết rồi,tim mình sao thế này? Đập loạn hết cả lên…nghĩ đến chuyện sang nay mà cứ cảm thấy kì lạ quá.”

Lúc ấy thật sự là sững sờ…Bức ảnh mà tôi nhìn thấy…

…Cô gái đó…

…Nụ cười ấy…là tôi…

Tae Kyung chụp bức hình ấy khi chúng tôi đi biển…tại sao lại lưu hình tôi trong máy cơ chứ?

Thật sự tôi không hiểu !

Tae Kyung lo lắng khi tôi ngất,bắt chuyện khi tôi lạnh nhạt với anh ta và bây giờ còn lưu ảnh của tôi vào máy.

“Anh ta đối với mình là ghét hay quan tâm đây?”

Đau đầu quá !

“Nhưng mà …anh ta thật sự thích bức ảnh đó nên mới lưu vào hay..là vì thích người trong bức ảnh…???”

- Hahaha !- Tôi bật cười.

“Ôi cái đầu mình đúng là rất phong phú !”

- Cô điên hả?- Tae Kyung đứng dựa vào cạnh ghế tôi.

- Anh ở đây từ bao giờ thế?

Tôi lùi lại ra sau khi thấy anh ta đứng bên cạnh.

- Cứ ngồi yên đấy đi ! Tôi đứng đây từ khi cô ngồi ngẩn ra như con ngố ấy !

Tae Kyung cúi xuống nhìn tôi.

- Ngồi?…ngẩn?...ngố?- Lúc này đầu tôi vẫn đang trong trạng thái đông lại,chưa thông hẳn.

- Cô thật sự không hiểu hả?- Anh ta cúi sát mặt tôi hơn.

“Nguy hiểm quá !”

- Không hiểu ! Hôm nay đầu óc tôi hơi bị kém thông minh.

Tôi mở to mắt ra nhìn,đề phòng hành động bất thường của anh ta.

- Mắt cô sắp lồi ra ngoài chưa? Có biết là trông khó coi lắm không?

Tae Kyung hỏi.

Nhưng tôi chẳng hiểu gì cả vì lúc này,khoảng cách này,nhìn anh ta đẹp một cách kì lạ,như đang toả nắng vậy.

- Chưa !- Tôi lắc đầu,mắt không chớp,nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện,cố xem bên trong đó là gì.

Màu đen hay khuôn mặt tôi?Ánh mắt anh ta rất lạ như muốn bao trọn lấy tôi,bảo vệ tôi.

Thật quá hút hồn,tôi có muốn quay ra chỗ khác cũng không được,cứ nhìn sâu vào,như bị kéo dần vào thế giới bên trong đôi mắt ấy…

- Cô có biết nhìn cô lúc này tôi muốn làm gì không?- Ngay cả giọng nói cũng rất gần…

- Không !- Tôi lại lắc đầu,tâm trí vẫn chìm đắm sau mảng tối màu đen kia…đẹp huyền ảo…lung linh…tôi…ngay lúc này đây…rất muốn…bước vào đó…

Hình như ở trong đó cũng có tôi…

Gương mặt ấy càng ngày càng gần hơn…từ từ đã…

“Mặt …kề sát mặt thì là gì?”

Nghĩ đi !

“Đúng rồi ! Không phải là định…”

Bỗng nhiên môi tôi trở nên ấm mềm,cảm giác như một chiếc lá mùa thu dịu dàng đặt lên đó…rồi từ từ rơi xuống…

Nhẹ nhàng…lướt qua…

“Hôn !”

Anh ta hôn tôi !

“Gì thế này?”

Tôi giật người lại,trợn mắt lên nhìn.

- Anh…anh…- Tôi lắp bắp.

- Tôi sao?- Tae Kyung nghiêng đầu hỏi.

- Sao…dám…hôn tôi hả?- Mặt tôi bắt đầu nóng dần lên.

- Có thế mà đã đỏ hết mặt lên rồi sao? Hay là thích tôi rồi?

Anh ta cười nụ cười thiên thần nhất.Nhưng nó làm cho tôi càng bực hơn.

- Ya ! Anh dám lôi tôi ra làm đồ chơi của mình đấy hả?

Tôi lấy quyển truyện đập vào ngực anh ta vì đầu anh ta cao quá tôi đập không tới.

- Tôi không chơi búp bê.- Anh ta giữ lấy tay tôi.

- Đồ biến thái !- Tôi bỏ về phòng không thèm nhìn mặt anh ta.

Tim đập nhanh quá,chắc tôi chết mất !

“Tên chết tiệt !”

Ôi nụ hôn đầu của tôi sao lại thế này?!

“Không ! Đáng ra người hôn mình phải là Tuấn chứ !”

Hu hu hu ! Ta sẽ không tha cho người đâu ! Dám coi mình như đồ chơi vậy hả?!

“Lại cái cảm giác tê liệt toàn thân này,làm cho mình chẳng nghĩ được gì ngoài nụ hôn và cái tên đáng ghét kia !”


Becase You Crying…! - Chương 14
- Này cô nhớ tối nay đấy !

Hyun Ly lượn qua bàn học nhắc nhở tôi cuộc hẹn tối nay với bọn họ.

- Tôi biết rồi ! Yên tâm đi.

Tôi vẫn hơi đơ từ hôm qua đến giờ.

“Hyu Ly mà biêt Tae Kyung hôn mình thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?”

Haizz ! Run cả người.

Tae Kyung vừa vào lớp Hyun Ly đã nhảy bổ ra khoe :

- Oppa ! Hôm nay bọn em sẽ đi gặp bạn trai của cô ta đấy !

Hyun Ly chỉ thẳng vào tôi.

Tae Kyung quay ra nhìn tôi,cái nhìn này có gì đó thật khó hiểu.Tôi cũng nhìn lại vì vẫn thấy tức chuyện hôm qua.

Bỗng nhiên mắt tôi nhìn xuống môi của Tae Kyung.Đôi môi đó đã chạm vào môi tôi,nhưng có điều nó không lạnh như khuôn mặt và tính cách của anh ta mà rất ấm áp.Nụ hôn ấy thật nhẹ nhàng,nếu đó là Tuấn thì thật là hoàn hảo !

“Nhưng…tim mình là sao thế này? Sao cứ đập loạn nhịp thế,sao cứ cảm thấy kì lạ vậy? Đây không phải là cảm giác mà bình thường vẫn có.Nó khác rất nhiều,giống như lúc trước tôi ở bên Tuấn…hoặc thậm chí còn sâu hơn thế !

…Nụ hôn hôm qua…

…Trái tim tôi…

Làm sao thế này ?...



Trời đã trở lạnh mây tuần rồi,ngày càng lạnh,khoác trên người chiếc áo len,tôi xuống phố đi dạo.

Trời trong lành,nắng nhạt dần đổi chỗ cho những đám mây u ám của mùa đông.

Lá không còn yêu cây nữa,dần dần cứ thế rời bỏ cây mà đi về với đất.Lá vô tình thật đấy ! Mùa đông chắc cây sẽ lạnh lắm…Ước chi lá sẽ ở lại với cây suốt đời nhỉ…

Thu mình lại trong chiếc áo len và khăn quàng cổ,lại đến mùa đông rồi…

Mùa đông làm cho người ta thấy cô đơn nhiều lắm nhất là những cô gái đang đơn phương một ai đó…Có lẽ vì…

…Chàng Đông đang đơn phương nàng xuân xinh đẹp nhưng nàng ấy lại chỉ yêu mùa hạ thôi.Năm nào Đông cũng chờ Xuân trong lạnh giá và cô đơn nên ai cũng thấy nó thật ảm đạm và u sầu…

…Ông trời ban cho chàng Đông quyền lấy đi sinh mạng của cây cối nhưng không trao lại cho chàng trái tim nàng Xuân thế nên lá vàng rời rụng theo nỗi buồn của chàng…Nỗi buồn ấy vừa đẹp lại vừa mang vẻ đau khổ,tiếc nuối…



Đi dạo một lúc tôi ngồi ở ghế đá gần cửa hàng KFC mà Tùng ca ca đang làm để gọi điện.

“Bây giờ mà gọi chắc anh sẽ đi được,vì gần tám giờ rồi mà !”

Tôi lấy máy ra ấn nút 1 gọi.

- Alô !- Đầu máy kia truyền lại giọng của con gái.

“Ai vậy? Sao lại cầm máy của ca ca?”

- Xin hỏi có phải máy của anh Tùng không?

- Đúng rồi ! Ai đấy?

- Chị là ai mà lại cầm máy của anh trai tôi thế?- Tôi hỏi lại.

- Anh trai? Ah,Yoona hả? Chị Mi Yoo đây mà.- Cái giọng giả nai ấy phát ghét lên.

- Vâng ! Em chào chị,anh Tùng đâu rồi?

- Anh ấy vừa vào nhà vệ sinh một lát rồi.Có chuyện gì không em?

- Nếu vậy thì lát nữa chị bảo anh ấy gọi lại cho em nhé ! Tối nay em có cuộc hẹn với ca ca,em đang ở gần cửa hàng KFC.

- Ừ,lát chị sẽ nhắc anh ấy! Chào em !

- Vâng ! Chào chị !- Tôi tắt máy.

Chờ vài phút nữa chắc anh sẽ gọi lại thôi,8 rưỡi là đến hẹn rồi.

“Lạnh quá !”

Hắt xì !- Chết,cảm lạnh rồi,về thế nào cũng bị mẹ la.

Đi ra đường thế này từ 6 giờ không lạnh thì sao chứ ! Đi mua mũ len và khăn quàng cổ mất hẳn một tiếng rồi còn đâu.

“Hix ! Đói !”

Thôi,ngồi chờ anh Tùng một lúc cũng được.

“Tít !”- Có tin nhắn.

“Trốn đi đâu rồi hả? Không định học sao?”- Tae Kyung.

“Tôi đi chơi với anh Young Min,lát nữa sẽ về,mai tôi khọc bù cũng được.”- Tôi nhắn lại.

- Mai là thi rồi mà bây giờ mình còn ngồi đây,muốn rớt luôn quá !

Chương V : Thoáng qua…

Càng ngày càng lạnh,tôi mặc có mỗi chiếc áo dài tay bên trong và áo khoác len lưới màu trắng bên ngoài,cộng thêm chiếc khăn quàng cổ mỏng nữa.

“Sao lâu thế? Hai mươi phút rồi mà anh không gọi lại.Chờ thêm mười phút nữa vậy.”



- Hắt xì !- Xong rồi,cảm thật rồi.- Ca ca đang là gì mà không thèm gọi lại thế nữa.

Tôi lấy điện thoại ra gọi lần nữa.

- Số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy…!

“Đã tắt máy rồi,hay là hết pin? Nhưng mình đã bảo là ở gần cửa hàng rồi mà,ít nhất cũng phải ra tìm chứ !”

Sắp ốm đến nơi rồi anh ơi,anh mau ra đi.

15 phút…

20 phút…

40 phút…

Trôi qua…

Trễ hẹn 40 phút rồi,chắc mấy đứa về hết rồi còn đâu.

“Anh làm đến 7 giờ 30 là xong rồi,tại sao không đến mà cũng chẳng gọi điện gì cả? Hay là xảy ra chuyện rồi?...Không đâu,không có chuyện gì đâu !”

- 9 giờ 10 rồi !

Đói.Lạnh.

- Số máy quý khách vừa gọi…

Vẫn tắt máy.Tôi gọi đến năm lần rồi mà không được.

Có gì đó lạnh buốt sượt qua má tôi.Mưa ! Trời đang mưa nhỏ.

“Không may cho mình rồi,quanh đây chẳng có chỗ nào để trú cả.”

Đã 9giờ 15 rồi.

Quay về phía cửa hàng KFC xem nó có đóng cửa chưa nhỉ? Vừa rồi vào tìm không có anh Tùng trong đó.

Bỗng…một bóng dáng quen thuộc lướt qua…

Tôi giật mình nhìn…

Hai người họ…đang đi với nhau vui vẻ,còn mình ngồi đây chờ suốt một tiếng đồng hồ,chân đã tê cứng cả rồi.

Anh Tùng đang đi cùng chị Mi Yoo,đi qua tôi,không nhìn thấy tôi.

Ca ca đã gạt tôi sang một bên từ khi nào vậy???

Trước kia chỉ cần tôi gọi là anh sẽ giúp tôi ngay,còn bây giờ ca ca bỏ rơi tôi và vui vẻ với thiên thần đấy sao? Anh quên là mình còn có một người em gái đang ngồi đây đợi anh tới giúp sao?

Anh trai có bao giờ bỏ rơi tôi đâu? Bây giờ tôi bị bỏ rơi rồi sao?...

Vậy mà tôi cứ nghĩ trên đời này dù tất cả mọi người bỏ rơi tôi thì anh Tùng vẫn luôn ở bên…nhưng hình như không phải vậy rồi…tôi sai rồi…sai thật rồi….

Lạnh…

Đói…

…và nước mắt….

Chưa bao giờ tôi thấy mình bị mất mát nhiều như thế này…chưa bao giờ hụt hẫng như thế này…

“Chẳng lẽ anh cũng giống như bố sao?....đều bỏ rơi em…”

- Hức…- Tôi bật khóc…

Không thể thở nổi nữa…nghẹt thở…

…nỗi đau này lớn quá…

Mưa ngày một to hơn…Cái lạnh đến thấu xương…

Tôi không thể đứng dậy để đi về nhà,nói đúng hơn là không còn đủ sức nữa.Hai chân tê cứng vì lạnh,người run lên…

Chờ hoài mà anh cũng không gọi lại…hết thật rồi…anh trai không thèm quan tâm tôi nữa rồi…

Đã gần hai tiếng tôi ngồi dưới mưa…làm ơn ai đó đến đón tôi đi…

Trời bỗng nhiên ngớt mưa hẳn…không phải mà chỉ có chỗ tôi ngồi hết mưa thôi…

- Tae Kyung !

Anh ta đang đứng trước mặt che ô cho tôi.Trời lạnh như vậy mà anh ta cũng chỉ mặc chiếc áo khoác dài mỏng bên ngoài áo phông màu xám,không lạnh hay sao mà còn ra đây?...

- …- Tôi ngước khuôn mặt ướt nhèm vì nước mưa nhìn anh ta,không dám nói gì…

- Đứng dậy đi !- Tae Kyung nói nhỏ.

- …- Tôi vẫn thế,không động đậy.

Nhưng trái tim đang ấm dần lên…Anh ta quan tâm đến tôi trong lúc này…không hề bỏ rơi tôi…

Thật sự cảm giác bây giờ là cảm động và một chút gì đó đặc biệt.

- Mau đứng dậy đi,về cùng tôi !- Tae Kyung nói rồi lấy tay kéo tôi dạy.

Tay anh ta ấm quá…vừa đứng dậy tôi dã bật khóc.

- Hu hu hu,sao lại như thế?

Tôi cứ khóc như con nít trước mặt anh ta.

- Tôi biết,tôi biết rồi,mau nín đi !

Tae Kyung dỗ tôi,nhưng không hiểu sao càng dỗ tôi càng thấy tủi thân vô cùng thế là tiếng khóc càng to hơn cùng tiếng nấc…tôi khóc nấc lên…

- Hu hu hu hức…anh ấy…hức…ca ca bỏ rơi…tôi …hu hu hu !

- Ngoan,nín đi !- Anh ta đưa tay lau mặt cho tôi.

Như có một lực đẩy vô hình,tôi gục mặt vào ngực Tae Kyung và khóc.

Im lặng…

Mặt tôi ấm dần lên…

Thì ra đây mới là con người thật của Tae Kyung …ấm áp vô cùng…

Tôi cứ khóc mãi như thế…

- Phải về thôi,cô sẽ ốm đấy !

Tae Kyung nói rồi đỡ tôi đi.

Nhưng mà…tôi mệt quá,người cứ mềm nhũn ra…chắc bị ngấm nước mưa rồi.

Tôi hơi khuỵ xuống.

- Có đi được không?- Anh ta hỏi,giọng nói có vẻ rất lo lắng.

- Không biết nữa,nhưng tôi mệt lắm.

Bây giờ đến nói tôi cũng thấy khó.Ốm thật rồi.

- Cầm lấy !- Tae Kyung đưa ô cho tôi và cởi áo khoác ra.- Mặc vào đi.

Anh ta choàng áo lên người tôi.

- Thế còn anh?

Tôi hoảng hốt hỏi,hiện giờ anh ta mặc có mỗi chiếc áo phông xám màu.

- Tôi không sao,cô mới phải lo,lên đi !

Tae Kyung đội cho tôi chiếc mũ của áo khoác lên và ngồi xuống bảo tôi lên cho anh ta cõng.

- … !- Tôi ngẩn người.

- Mau lên đi,tôi chết rét bây giờ.

Vừa nghĩ đến việc anh ta đang chịu rét bỗng nhiên tôi cảm thấy xót xa và vội vàng leo lên lưng anh ta.

Một hơi ấm lan toả sang người tôi,nó quyến rũ và ấm áp.Tất cả sự lạnh giá vừa rồi như tan biến hết.Tôi thấy rất an tâm,cứ như thể Tae Kyung là thần hộ mệnh của tôi vậy,cảm giác này thật kì lạ…

- Sao anh lại ra đây thế?

Tôi áp mặt vào vai anh ta và hỏi.

- Tôi không muốn nhìn thấy một con bé bị bỏ rơi thôi.

Giong nói thật nhỏ,rất ấm áp.

- Tôi bị anh trai bỏ rơi thật rồi sao?- Tôi nói như sắp khóc.

- Hãy nhớ,có một người sẽ không bỏ rơi cô đâu !

“Ai nói vậy chứ? Người duy nhất ấy ngày hôm nay đã bỏ rơi tôi rồi mà…trừ khi còn có người khác thay thế anh Tùng…”

Im lặng…

Chỉ còn lại tiếng mưa rơi…

Màn đêm lặng lẽ,ở đó có mưa,có một chàng trai đang bao bọc che chở cho một cô gái nhỏ…
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/3695
.