XtGem Forum catalog
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

Tiểu Thuyết Ngôn Tình - Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh - Trang 11


“Tôi bất quá chỉ trầy da, còn ở chỗ này chờ cái gì.” Tang Vô Yên ngồi trên băng ghế phòng cấp cứu.

Bành Duệ Hành thần bí tắt di động của Tang Vô Yên, cười cười, “ Tôi vừa rồi cứu cô một mạng, thuận tiện giúp tôi làm thí nghiệm.”

“Thí nghiệm cái gì?”

“Nghiệm chứng tốc độ Tô Niệm Khâm đối với tình yêu là bao nhiêu.” Bành Duệ Hành nói xong liền giải thích cuộc gọi vừa rồi.

“Anh sao lại lấy chuyện đó ra giỡn được” Tang Vô Yên bắt đầu thấy đau đầu.

“Nhìn bộ dạng thống khổ của cô, nên tôi mới giúp thôi. Cũng là giúp chị gái tôi, cho chị ấy sớm hết hy vọng.” Bành Duệ Hành nhìn nhìn đồng hồ, “ Qua 10 phút. Một lát cô hãy bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh ta, có thể biết được anh ta có thật sự quan tâm cô không.”

Nghe xong lời của anh ta, Tang Vô Yên cảm thấy mình dường như cũng rất mong chờ.

10 phút,

20 phút……

Thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Người đến kiểm tra sức khỏe cũng đi hết, Tô Niệm Khâm vẫn không xuất hiện. Tang Vô Yên bình tĩnh lại.

“Đi thôi,” Tang Vô Yên rốt cục tuyệt vọng đứng lên nói, “Bất quá, vẫn là cám ơn anh.” Cô chưa bao giờ nghĩ tới Bành Duệ Hành là người đáng yêu như vậy.

Bành Duệ Hành nói: “Chờ một chút đi, đoạn đường này kẹt xe rất nghiêm trọng.”

Tang Vô Yên lắc đầu, ở chỗ này chờ tuyên án không bằng đi trước, không cần đối mặt với kết quả tàn nhẫn kia. Cô vẫn thích trốn tránh.

Lúc này, Bành Duệ Hành nhận được điện thoại.

“Alo–”

“Bành tiên sinh.” Tô Niệm Khâm cố hết sức ức chế giọng run run nói: “Anh ít ra nên nói cho tôi biết là bệnh viện nào.”

Bành Duệ Hành vỗ đầu, anh lại quên chuyện này.

“Vô Yên.” Anh ta quay người lại gọi Tang Vô Yên, lại phát hiện không thấy bóng người.

Mới vừa rồi Tô Niệm Khâm muốn nhận điện thoại thì cúp máy. Bành Duệ Hành cũng không nói rõ ràng, lại gọi tới tới tổng đài. Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần kiểm tra nạn nhân của các tai nạn vừa xảy ra đã đưa tới bệnh viện nào, vừa tìm Bành Đan Kì hỏi thăm số điện thoại Bành Duệ Hành. Vì vậy mà chậm nửa giờ.

Sau khi biết tin, Tô Niệm Khâm liền phóng tới, trên hành lang làm ngã rất nhiều xe thuốc.

Bành Duệ Hành cúi đầu, giải thích với anh ta, trong lòng cân nhắc Tô Niệm Khâm có thể hay không cho anh một quyền vào đầu. Không nghĩ tới Tô Niệm Khâm lại thở ra một hơi dài, xoa thái dương nói, “ Không có việc gì là tốt rồi.” Thần sắc kinh hoảng còn chưa hoàn toàn rút đi, trên mặt cực kỳ tiều tụy.

Ra đến ra khỏi bệnh viên, Tô Niệm Khâm bị dọa tới tái mặt còn chưa khôi phục.

Tiểu Tần nhìn đến lối đi bộ, nói: “Là cô Tang.”

Tô Niệm Khâm lập tức ngồi dậy, “Dừng xe!” Không đợi xe ngừng ổn, anh liền trực tiếp mở cửa đi xuống.

“Ông Tô, đang giữa đường, nguy hiểm!” Tiểu Tần vội vàng hô to, cũng không kịp ngăn lại.

Tô Niệm Khâm làm như không nghe thấy, bước tiếp.

“Vô Yên–” anh kêu.

Xe đang chạy trên đường lập tức phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Lái xe đỏ mắt, đưa đầu ra cửa xe mắng: “Đi đường không có mắt àh!”

Tang Vô Yên nghe thấy động tĩnh vừa quay mặt liền nhìn thấy giữa dòng xe có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt.

“Tô Niệm Khâm!” Cô hét lên: “Anh không nên cử động!”

Tô Niệm Khâm nghe được giọng cô, xác định phương hướng, tiếp tục đi tới.

“Kêu anh không nên cử động!” Tang Vô Yên lo lắng, lập tức bay qua, tránh thoát một chiếc taxi mới giữ chặt anh, gắt gao túm lấy, sau đó thật cẩn thận mang anh trở lại ven đường.

“Anh!!!!” Tang Vô Yên gấp vô cùng, không biết nên nói như thế nào anh.

“Anh có biết sẽ chết người hay không đó!” Cô tức giận.

Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không nổi giận với cô, lại nở nụ cười ôn nhu, tay đụng đến hai má cô đã đỏ lên vì giận, “ Có thể nghe được tiếng em vui vẻ mắng người, cũng là một chuyện rất tuyệt vời.”

Tang Vô Yên ngẩn ra.

Trên mặt anh vẫn mỉm cười, nhưng môi lại trắng bệch vì hồi hộp, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa người còn hơi hơi run. Anh không phải vì lo sợ sinh tử của mình, mà vì trò đùa dai của Bành Duệ Hành.

Bọn họ trêu cợt anh, anh chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn, may mắn Tang Vô Yên hoàn hảo không bị tổn thương gì.

Tang Vô Yên hơi áy náy đem mặt chôn bàn tay anh.

“Thực xin lỗi.” Cô nhịn không được xin lỗi, sau đó không muốn xa rời lại cọ cọ tay anh.

“Trán của em……” Tô Niệm Khâm cảm giác được trên mặt cô có một miếng băng.

“Vừa rồi bị ngã. Vết thương rất nhỏ cực kỳ nhỏ” Tang Vô Yên lấy tay anh sờ sờ.
Tiểu Tần xuống xe, sau đó đi tới.

“Cám ơn trời đất, tôi về sau cũng không dám trên xe nói hai chữ cô Tang này nữa.” Tiểu Tần nói.

Tang Vô Yên thay Tô Niệm Khâm xin lỗi Tiểu Tần, ngượng ngùng cười cười.

Tô Niệm Khâm còn lưu luyến khối băng trên mặt cô, ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, ma sát chỗ đó, hoàn toàn không để ý đây là giờ tan ca đường bộ rất nhiều người.

Từ một khắc kia, Tiểu Tần mới phát hiện, thì ra Tô Niệm Khâm cũng là một người đàn ông vô cùng ôn nhu.

Anh nói: “Vô Yên, em có biết em đối anh rất quan trọng hay không?” giọng Tô Niệm Khâm hòa lẫn với tiếng xe cọ. Giờ phút này dòng xe cộ tấp nập, người đi đường qua lại rất ít.

Tang Vô Yên bị anh làm cho cảm động.

Nhưng cô vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo trước sự ôn nhu của anh, sau đó hỏi: “So với Dư Vi Lan còn quan trọng hơn?”

Tay Tô Niệm Khâm tức khắc lạnh cứng trên trán cô, hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.

Cảnh tượng này giống như ba năm trước đây, cô hỏi: “Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai trước?”

Bọn họ đi hai vòng lớn, vốn nghĩ rằng qua nhiều như vậy hai người sẽ thành thục hơn, hoàn toàn tiếp nhận đối phương, kết quả gần đến giờ phút cuối cùng mới phát hiện vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Tang Vô Yên cúi xuống, thản nhiên nói: “Tôi muốn đi về, trong nhà có chuyện.” Cô đáp ứng về nhà ăn cơm với bà Tang.

Tô Niệm Khâm vội nói: “Anh…… Chúng ta đưa em đi.”

“Không cần, anh lo việc của mình đi.” Sau đó cô giả bộ tươi cười tạm biệt hai người.

Lí Lộ Lộ khuyên cô: “Kỳ thật vị trí thứ hai trong tim anh ta cũng không tệ.”

Tang Vô Yên về nhà nói cho Trình Nhân nghe.

Trình Nhân phát hỏa nói: “Cái gì thứ hai hả, bậy bạ!” Tang Vô Yên biết, Trình Nhân không phải giận ý kiến của Lí Lộ Lộ, khiến cô ấy tức giận chính là người kia.

Trước kia ngủ, Trình Nhân còn không quên mắng một câu, “Con bà nó Tô Niệm Khâm, thứ gì!”

Ngày hôm sau, mấy đài trong thành phố tổ chức một chương trình. Tổng giám nói mời một DJ nổi tiếng của thành A tới, Tang Vô Yên cảm thấy rất có thể là Nhiếp Hi, vì thế còn chưa tới giờ làm đã tới phòng thu, kết quả không phải.

Tang Vô Yên hơi thất vọng.

Sau ngày đó, cô và Nhiếp Hi chỉ còn quan hệ tiền bối và hậu bối.

Rất lâu sau đó, trong lễ trao giải cô gặp được Nhiếp Hi.

Nhiếp Hi lúc ấy thấy cô liền hỏi: “Hai người thế nào……” Buổi tối, Tang Vô Yên nhận được điện thoại của chị.

“Chị thật ngượng khi giáp mặt nói chuyện với em, chị rất hối hận lúc ấy nói với em những lời đó. Chị dường như là một đầu sỏ gây nên cuộc chia tay của hai người, cũng làm cho Niệm Khâm thống khổ lâu như vậy.”

“Không phải. Chuyện đó không thể trách chị.”

Nhiếp Hi cười khổ, “Chị nói trắng ra như vậy, vì chị cũng có tư tâm. Cho nên chị áy náy. Nào biết vô luận là không còn Dư Vi Lan và mất đi em, anh ấy vẫn như cũ không chọn chị.”

“Như vậy chị Hi, chị cảm thấy hai chúng ta, ai có vẻ may mắn hơn?” Tang Vô Yên nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp Hi nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Chị sẽ lựa chọn là em. Dù sao em còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chính là em hiểu lầm, có lẽ anh ấy đã quên cô ấy.”

Tang Vô Yên cười chán nản, “ Chỉ cần anh ta yêu một người, sẽ dám trước mặt người khác thừa nhận anh ta yêu cô ấy, làm sao có thể hiểu lầm. Anh ta chính là người như vậy. Chúng ta đều biết.”

Anh ta cũng không lừa cô, cũng sẽ không nói, không hề dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa cô vui, dường như chuyện anh ta không làm được sẽ không hứa hẹn. Nhưng Tang Vô Yên phát hiện bị người yêu lừa kỳ thật là một chuyện mang lại cảm giác hạnh phúc.

Mà Tô Niệm Khâm không phải.

Bởi vì là Dư Vi Lan, cho nên Tô Niệm Khâm một chữ cũng không nói. Đây là phương thức lảng tránh yêu thích nhất của anh ta.

Câu cuối cùng, Tang Vô Yên hỏi: “Người đó có khỏe không?”

“Em nói Niệm Khâm?”

“Không.” Tang Vô Yên lập tức phủ nhận, cô cũng không dám hỏi thăm tin tức anh ta.

Nhiếp Hi hiển nhiên hiểu được “người đó” là ai, “ Tốt lắm, chồng thoát được một kiếp sinh tử, càng thêm ân ái. Cô ấy là một phụ nữ có bản lĩnh, một gia đình tan rã hiện giờ được cô ấy thu vén không tệ.”

Hôm qua cô lại một lần nữa nhắc tới tên Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm thế nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không có.

Trán ngã bị thương, kỳ thật cũng không nhẹ. Cô là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị kim châm. Lại đến bệnh viện thay thuốc, lần này sửa một chút là ok. Lại đi ngang qua cửa hàng thời trang đó, Tang Vô Yên nhìn ví tiền, nhịn đau mua cặp áo lông đó. nhân viên cửa hàng nhiệt tâm nói: “Nếu bạn trai mặc vào không thích hợp, có thể cầm đến đổi.”

Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó vĩnh viễn chỉ có bị mình để trong tủ áo thôi. Cô ngồi ở ghế dài trong công viên, đem mặt dán vào áo lông. Áo làm từ lông dê và lông thỏ dệt thành chạm vào cảm giác rất tốt, rất giống vẻ mặt ôn nhu đếm trên đầu ngón tay của Tô Niệm Khâm. Mới nghĩ tới anh, bất tri bất giác, Tang Vô Yên lại rơi lệ.

Bọn họ đều không hiểu, nhưng cô biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu là yêu, tình yêu là suốt đời, có thể sông cạn đá mòn; nếu anh nói không thương, kia thật sự chính là không thương. Nhưng đối với chuyện Dư Vi Lan, anh luôn lảng tránh, làm cho cô rất khổ sở.

Buổi tối cô đem món cá hầm bà Tang làm, đặt ở lò vi sóng hâm nóng cho Trình Nhân ăn.

Trình Nhân nói: “Tớ đang cảm, một mình đi ăn cơm, nhìn thực đơn chọn món ít cay. Kết quả thiếu chút nữa tớ bị cay chết”

Tang Vô Yên bật cười, “Do cậu ăn không quen.”

“Nhưng một khi mê rồi, không cay không ngon.”

Tang Vô Yên cũng biết ăn quán quê nhà, khẩu vị rất nặng, thích ăn cay và nóng, cho dù ăn đồ nướng cũng phải cay, cảm giác rất đã nghiền.

Trình Nhân lại nhìn đĩa cá, hít một ngụm lớn không khí vào bụng.

Tang Vô Yên nói: “Buổi chiều tớ lại gặp được Ngô Vu. Anh ta đúng là người không tệ.”

“Đáng tiếc cậu lại không thích.”

“Nếu tớ gặp Ngô Vu trước tớ sẽ thích anh ta, sau đó lập tức gả đi, cho nên nói duyên phận là chuyện rất kỳ diệu, gặp một ít người liền bỏ lỡ một ít người khác.”

Trình Nhân trừng mắt nhìn,“ Nhảm nhí? Có cái gì mà kỳ diệu, không phải chỉ là một đống shit chó sao.” (lời tg 100%)

Tang Vô Yên dừng phản ứng 3 giây, sau đó phun hết cơm trong miệng.
Tang Vô Yên ở trung tâm nhi đồng làm phó trợ lý trí liệu cho một số bạn nhỏ, đơn giản là dạy một số động tác đơn giản. Lúc nghỉ, cô ngồi ở đàn piano, nhấn vài phím bài “Chiếc đũa múa”, Tô Niệm Khâm nói rất đúng có ít người một bài phải cần ba năm mới học được. Cô chính là người có tư chất kém cỏi nhất kia.

Tiểu Kiệt chủ động đi tới dùng ngón trỏ nhấn phím đàn.

Tang Vô Yên ôm bé lên, cười nói: “Tiểu Kiệt, chị dạy Tiểu Kiệt đánh đàn nha?”

Đang nói, Tang Vô Yên thấy Dư Tiểu Lộ ở trước cửa.

Hai người một lúc lâu cũng được tự nhiên, hẹn gặp ở tiệm cà phê đối diện trung tâm nhi đồng.

“Cô đến khi nào?”

“Ngày hôm qua.” Cô nghĩ nghĩ lại hỏi: “Đứa nhỏ vừa rồi? Bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi.”

“Ah.” Dư Tiểu Lộ cười, “ Tôi còn nghĩ cô cùng Niệm Khâm sinh, nếu được thì cũng được nhiêu đó tuổi.”

“Làm sao có thể.” Tang Vô Yên có điểm xấu hổ.

“Tôi không có khái niệm đối với trẻ nhỏ. Cô không biết là……” Dư Tiểu Lộ khuấy khuấy cà phê, “ Tôi đứng bên ngoài nhìn rất lâu, cô không biết là bé ấy rất giống Niệm Khâm?”

“Ách?”

“Cử chỉ, thần sắc, thậm chí mặt mày cũng hơi giống.”

Tang Vô Yên ngẩn ra, ở trong đầu nghĩ nghĩ. Nghe Dư Tiểu Lộ nói như vậy mới nhớ, lúc Tiểu Kiệt mân môi vẻ mặt quật cường hơi giống Tô Niệm Khâm.

“Nhưng Tiểu Kiệt có chứng tự bế.” Cử chỉ so với người bình thường trì độn hơn.

Dư Tiểu Lộ nâng mày, “ Niệm Khâm mới đầu cũng không khác nhiều lắm, tôi thấy lúc trưởng thành cũng có chút di chứng.”

Tang Vô Yên vừa cười, thấy nhẫn trên tay Dư Tiểu Lộ.

“Cô kết hôn?”

“Uh,” Dư Tiểu Lộ hạnh phúc nói, “ Là con mọt sách, giáo viên đại học.”

“Thật sự là chúc mừng cô.”

“Đừng nói chuyện của tôi nữa, cô gặp Niệm Khâm chưa?” Cô đặc biệt tới thành B hỏi chuyện này.

“Uh.” Tang Vô Yên không biết nên trả lời như thế nào.

“Cô còn thương anh ta không?”

“Tôi thương anh ấy có ích lợi gì, có lẽ anh ấy cũng không thật sự yêu tôi.”

Dư Tiểu Lộ dừng một chút, “ Bây giờ bọn họ thật sự không có gì.”

“Không biết.”

“Không nói chuyện khác nữa, cô gặp qua anh ấy, có phát hiện thị lực anh ta tệ hơn rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại có ánh sáng mỏng manh.”

Tang Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu,“ Vì sao?”

“Sau khi cô đi rồi, anh ta hàng đêm đều say rượu, cô có biết cồn đối thần kinh thị giác thương tổn rất lớn. Chúng ta nói anh ta cũng không nghe. Cho nên, Vô Yên, không thể nói anh ta không thương cô.”

Hai người trong lúc đó im lặng.

“Vô Yên, cô này một năm gặp qua bao nhiêu người?”

“Ba.”

“Không, tính luôn Niệm Khâm là bốn.” Dư Tiểu Lộ sửa lại.

Tiếp theo cô lấy xấp ảnh từ túi xách đặt trên bàn, “ Cô chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái, tôi làm sao mà biết cô ở trong này? Vì sao lễ truy điệu của cha cô được làm long trọng như vậy? Vì sao phòng cha cô trong trường học còn có thể bảo trì đến nay không bị người khác chiếm dụng? Vì sao mẹ cô có thể nghỉ hưu trước một năm? Vì sao cô và Ngô Vu kia cơm ăn đến một nửa Niệm Khâm lại đột nhiên xuất hiện? Cô không biết là, ba năm này, tuy rằng có khó khăn gì thì mọi chuyện đều thuận lợi?”

Sau đó Tang Vô Yên nhìn những tấm hình kia. Tất cả đều là những nơi trong một năm qua cô từng xuất hiện.

“Nhất cử nhất động của cô anh ta đều biết. Anh ta vẫn biết, nhưng anh ta không dám xuất hiện trước mặt cô, anh ta sợ phải thừa nhận chuyện cô không thương anh ta là thật. Anh ấy nghĩ là tốt nhất là để mẹ cô sắp xếp cho cô đi xem mắt. Cô có biết anh ta luôn ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng cất giấu một điều khác.”

Tay Tang Vô Yên run run lật xem từng tấm ảnh. Mùa xuân, cô nhuộm tóc vàng, thắt bím tóc đi làm ở radio. Mùa hè, lại nhuộm lại màu đen, mặc váy xòe……

Dư Tiểu Lộ thở dài, “Tất cả chỉ có thể chứng minh, anh ta yêu cô. Dĩ nhiên,…”, cô nhấp một ngụm cà phê,“những hành động điên cuồng này của Niệm Khâm có thể quy nạp thành ba chữ: Bệnh thần kinh. Hoàn toàn là một người điên. Mặt này cô là chuyên gia mà.” ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )

Tang Vô Yên sửa lại: “Không, là bệnh tâm thần.” Sau đó cùng Dư Tiểu Lộ nở nụ cười. Nhưng lúc Tang Vô Yên cười, hốc mắt đã ẩm ướt, khóe mắt đầy nước mắt.

Khóe môi cô đang cười, mắt lại rơi lệ, mà tim lại không biết như thế nào. Có một chút đau, dường như tim bị người ta nhẹ nhàng đấm vào.

Như vậy Dư Vi Lan thì sao?

Tô Niệm Khâm dùng phương thức này để tưởng nhớ cô ấy àh?

Cô rất cố chấp với tình cảm, cô không muốn có bất kỳ một hạt cát nào trong tình yêu của mình.

Cũng đến giờ tan tầm, Tang Vô Yên và Lí Lộ Lộ cùng đi ăn lẩu.

Tang Vô Yên cho rất nhiều ớt vào trong chén.

Lí Lộ Lộ nói: “Vô Yên, cậu cũng nên có điều độ nha.”

Tang Vô Yên cười cười không nói, tiếp tục ăn ớt, sau đó uống bia.

Lí Lộ Lộ khinh bỉ liếc cô,“ Tửu lượng cậu tốt lắm sao mà còn dám uống rượu?”

“Cậu đừng lên lớp dạy tớ nữa, muốn hay không thử xem?” Tang Vô Yên nói xong đem rượu rót đầy hai ly.

“Chúc hạnh phúc và sức khỏe.” Tang Vô Yên nâng ly, không đợi Lí Lộ Lộ đáp lại liền ngửa đầu đem uống hết.

Cô tùy ý dùng tay áo lau miệng, lại bắt đầu dùng bữa.

Ăn cay như vậy mà cũng thấy cô nhíu mày, ăn được mấy miếng lại cùng Lí Lộ Lộ chạm cốc.

Vì trong quán lẩu rất ít gặp hai cô gái ngồi nhậu, cho nên thỉnh thoảng có người nhìn các cô.

“Gặp chuyện buồn cũng không nên lấy rượu giải sầu.” Lí Lộ Lộ nói, cô bình thường cũng không biết chăm sóc người khác, bây giờ nói được câu này coi như là cố hết sức rồi.

“Không có, đột nhiên muốn thử xem uống rượu thú vị không thôi.” Tang Vô Yên lại rót rượu.

“Vì Tô Niệm Khâm àh. Có lẽ anh ta không phải người đàn ông tốt.”

“Tớ không ngờ mình chỉ xếp thứ hai, hay là trong lòng anh ta vị trí ấy vĩnh viễn có một người như vậy muốn tớ phải hòa bình mà đứng bên cạnh.”

“Vậy thì cướp anh ta lại. Cậu lúc trước học đại học cũng vậy, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn, nhớ năm thứ nhất cùng tớ tranh học bổng không? Vừa nghĩ tới tớ lại cảm thấy tức giận.”

“Sau đó Trình Nhân còn bất bình thay cho tớ.”

“Trình Nhân cô ấy……” Lí Lộ Lộ đưa tay chặn lại, “ Ai– chúng ta không nói cô ấy, miễn cho thương tâm. Cậu phải cảm thấy may mắn, chỉ cần chị ta chết, sẽ không giữ vị trí vĩnh viễn trong lòng Tô Niệm Khâm.” Nhấp một ngum rượu, thấy mình nói cũng hơi ác.

“Nhưng ghét nhất không phải…… Không phải người đó, mà là Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên tức giận cực kỳ. uống liên tục mấy ly, đầu lưỡi cũng muốn thắt lại.

“Ai nói không phải sao, đàn ông chính là không chung thủy.” Lí Lộ Lộ thấy Tang Vô Yên hơi say, đành phải nói theo cô, sau đó lấy chai bia đi.

“Đồ ăn trong miệng còn nhìn vào nồi!” Tang Vô Yên lại giật lại chai bia. “ Vì sao trong lòng đàn ông có thể chứa hai người! Không công bằng không công bằng!”

“Vậy cậu cũng kéo một người đàn ông khác vào tim đi.”

“Tớ làm không được. Tớ vốn nghĩ mình rất để ý Ngụy Hạo, nhưng Tô Niệm Khâm vừa xuất hiện, tớ ngay cả hình dáng Ngụy Hạo là như thế nào cũng quên luôn. Cậu nói, cấu tạo giữa nam và nữ khác nhau àh?” Cô hàm hồ nói xong, lại uống thêm một ly

“Chắc là vậy. Nếu tớ là cậu, đã chạy tới mắng anh ta.” Lí Lộ Lộ lại một lần nữa có ý đồ lấy chai sang một bên, lại thất bại.

“Vậy…..” Tang Vô Yên chủ động buông chai bia, lấy điện thoại ra, “ Tớ bây giờ phải mắng anh, nếu không sẽ rất khó chịu!” Nói xong liền nhấn gọi.

Lí Lộ Lộ nóng nảy, “Này cậu làm sao vậy.” Lại cướp điện thoại của cô.

Kết quả điện thoại vừa đổ chuông liền nhấc máy.

“Alo–” Tô Niệm Khâm tiếp điện thoại ít khi nhanh như vậy.

Lí Lộ Lộ giật điện thoại đi, Tang Vô Yên lại cướp lại.

Tô Niệm Khâm không nghe thấy có tiếng gì, lại uy một tiếng.

Tang Vô Yên chỉ còn cách dắt cổ rống lên: “Tô Niệm Khâm, anh là vương bát đản!!! Vì sao không lừa gạt tôi, nói anh chỉ thích mình tôi thôi? Vì sao lại yêu người khác trước? Nếu đã yêu người khác sao lại tới tìm tôi làm gì? Tô Niệm Khâm là một vương bát đản! Anh không phải người!”

Lí Lộ Lộ vẻ mặt bi thảm gục đầu, cô gái này phẩm chất khi say rượu thật là kém.
..k e n h t r u y e n . p r o..
Tô Niệm Khâm đang ở một nhà hàng trong thành phố khác mời đồng nghiệp và Bành Đan Kì dùng cơm, làm cho buổi tiệc riêng tư của Bành Đan Kì mời biến thành một hội nghị trên bàn ăn.

Giọng Tang Vô Yên hét lớn từ trong điện thoại truyền ra, khiến cho những người ở đó nhất thanh nhị sở nghe hết.

Cô ợ một hơi rượu, tức giận biến thành khóc nức nở nói tiếp: “Anh vì sao lại không chung thủy như vậy, Tô Niệm Khâm, anh đúng là không hơn không kém một hoa tâm đại cải củ, đại phôi đản.” Sau đó cô bắt đầu khóc thút thít.

Tô Niệm Khâm đứng lên, rời đi chỗ ngồi, giận dỗi nói: “Em say đến như vậy, bên cạnh có ai không?”

“Không có. Có…… Lí Lộ Lộ.” Tang Vô Yên khóc không thành tiếng.

“Hai người ở đâu?” Tô Niệm Khâm cố gắng duy trì tính nhẫn nại.

“Tôi…… sao tôi phải nói cho anh biết.” Tang Vô Yên bĩu môi, lau nước mũi.

“Lí Lộ Lộ đâu? Kêu cô ấy nghe điện thoại.” Tô Niệm Khâm cảm thấy không thể nói chuyện với cô.

“Tôi…… Tôi vì sao…… Vì sao muốn cô ấy nói chuyện với anh, anh muốn…… cô ấy nghe là cô ấy phải nghe àh.” Cho dù là say không còn biết gì, cô cũng không quên khóc nức nở cãi lại anh.

“Tang Vô Yên!” anh quát nhẹ.

Tang Vô Yên không để ý tới anh, lại bắt đầu khóc trong điện thoại.

“Tang Vô Yên! Em đưa điện thoại cho Lí Lộ Lộ nghe!! Lập tức! Ngay lập tức!” Tô Niệm Khâm bộc phát, rống lên trong điện thoại. Nhất thời mọi người trong nhà hàng đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của người đàn ông anh tuấn kia.

Bên kia, không cần Tang Vô Yên nói, Lí Lộ Lộ cũng nghe thấy tiếng gầm thét của Tô Niệm Khâm, cô vội vàng chạy qua giật lấy điện thoại từ tay Tang Vô Yên, “Alo, Tô tiên sinh, tôi là Lí Lộ Lộ.”

Tô Niệm Khâm thở sâu, cố gắng khôi phục giọng khách khí nói: “Cô Lí, xin hỏi hai người hiện tại ở đâu?”

Lí Lộ Lộ vội vàng báo địa chỉ quán lẩu.

Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần gọi xe tới, vừa nói: “Cô Lí, làm phiền cô hãy coi chừng Vô Yên trước khi tôi tới.”

“Được.” Lí Lộ Lộ rất ít nghe theo chỉ thị của người xa lạ, tuy rằng anh dùng từ cực kỳ khách khí lại mang một loại uy nghiêm không thể cự tuyệt.

Một người rất đàn ông, lúc Lí Lộ Lộ gác điện thoại nghĩ, khí chất và vẻ ngoài thanh tú tuấn nhã rất khác nhau.

Lúc Tô Niệm Khâm tới, Tang Vô Yên tựa đầu lên vai lý Lí Lộ Lộ, vẫn ôm chặt một chai bia.

“Hai người uống bao nhiêu rồi?” Tô Niệm Khâm đem Tang Vô Yên đặt ở trên xe, sau đó quay đầu hỏi.

“Bốn chai, còn có một nửa là tôi uống.” Lí Lộ Lộ vô tội nói.

“Cô ở đâu? Tôi phái người đưa cô trở về.”

“Không cần không cần, tôi tự đi được rồi.”

“Bây giờ đã rất muộn, một mình cô về không tiện. Hơn nữa cám ơn cô đã chiếu cố Vô Yên.”

“Hôm nay cô ấy quậy như vậy tôi cũng có trách nhiệm, sao lại cảm ơn tôi nữa.” Lí Lộ Lộ thật có lỗi nói.

“Không, không chỉ là hôm nay, cô vẫn rất chiếu cố cô ấy, cho nên cám ơn cô.”

Khi nói chuyện cùng Tô Niệm Khâm, Tiểu Tần đã gọi xe đưa Lí Lộ Lộ về.

Vẫn là một người đàn ông không chấp nhận cự tuyệt, Lí Lộ Lộ lên xe lại thầm nghĩ.

Trên đường, Tang Vô Yên lại không chịu an tĩnh, tranh cãi ầm ĩ giãy dụa đến dưới khách sạn, Tô Niệm Khâm ôm cô, cô lại la lại cắn, trên đường còn dùng móng vuốt nhéo đỏ hết mặt Tô Niệm Khâm.

Trở lại phòng, Tô Niệm Khâm đem cô đặt trên sô pha, chai bia bị cô ôm chặt như bảo bối, hơn nữa bên trong vẫn còn một ít.

“Lấy ra!” Bạo quân xanh mặt, hạ lệnh.

“Không.” Tang Vô Yên dùng sức ôm nó trước ngực.

“Cho anh.” Bạo quân bình thường không muốn lần nữa lặp lại chỉ thị của mình.

Cô chẳng những không nghe, ngược lại lui đến một bên khác, cách anh rất xa, giày cũng chưa cởi ngồi xổm trên sô pha.

Anh rốt cục không kiên nhẫn, ngồi xuống áp dụng cường ngạnh thi thố.

Tang Vô Yên vừa đá vừa cắn anh, vừa cố hét lên như muốn phá tung màng nhĩ.

Tiểu Tần kích động chạy tới, thấy một màn như vậy, dở khóc dở cười nói: “Ông Tô, cô Tang uống rượu, loại tình huống này chỉ có thể từ từ dỗ.” cô nhìn nhìn đôi tay Tô Niệm Khâm gắt gao bắt lấy cổ tay Tang Vô Yên, “Hơn nữa, ngài làm như vậy sẽ khiến cô ấy rất đau.”

Tô Niệm Khâm ngẩn ra, nghe thấy lời Tiểu Tần nói, nhanh chóng buông ra, sau đó hơi xấu hổ khụ hai tiếng. Từ từ dỗ? anh chưa bao giờ biết phương pháp dỗ ngọt con gái.

Tiểu Tần hiểu ý, nhỏ giọng giải thích nói: “Cô ấy muốn làm cái gì ngài đều theo, nói chuyện giọng cũng phải nhỏ nhẹ một chút.”

Nói xong, cô cảm thấy mình ở chỗ này hơi dư thừa: “Tôi về trước, Tô tiên sinh, một lát cần giúp gì thì gọi cho tôi, tôi lập tức tới đây.”

Tiểu Tần đi rồi một lúc lâu, Tang Vô Yên như trước đối đãi như kẻ thù, phòng bị anh.

Tô Niệm Khâm chậm rãi đi qua, nói: “Vô Yên, đem cái chai cho anh.”

“Không cho.” Cô than thở nói.

“Nếu rượu dính vào người sẽ rất khó chịu, hơn nữa vạn nhất rơi xuống sẽ vỡ, anh không nhìn thấy không thể thu dọn, sẽ cắt vào người em?” anh tận lực làm cho giọng nói nghe qua rất nhẹ nhu, bắt đầu học dỗ cô. (nhẹ nhu: nhẹ nhàng và ôn nhu)

“Sẽ không làm hư.” Cô như tiểu hài tử giải thích với anh, nhưng thái độ cũng bình tĩnh hơn.

“Vậy….. em cứ ôm như vậy.” Tô Niệm Khâm vừa cố gắng làm theo hướng dẫn của Tiểu Tần, vừa để ý thực tế.

“Tốt.” Tang Vô Yên ngây ngô cười.

Tô Niệm Khâm nghe tiếng cười của cô, biểu tình mới bắt đầu lơi lỏng xuống, dang hai tay nói: “Lại đây, anh ôm em.”

Cô hơi chần chờ, “ Anh là ai?”

“Em nói anh là ai?” Vừa nghe đến lời này, Tô Niệm Khâm lại bắt đầu giận, giọng lên cao.

Tang Vô Yên lập tức bước ra xa, lại rụt trở về.

“Tôi làm sao mà biết anh là ai?” cô nhăn mặt nghiêm nói, “ Khẳng định là con quỷ đáng ghét.”

“Anh là Tô Niệm Khâm.” anh lại nhỏ giọng.

Anh đầu hàng, anh hối cải.

“Không có khả năng.”

“Sao lại không có khả năng.” Tô Niệm Khâm mặt sụp xuống.

“Tô Niệm Khâm sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi như vậy. Anh chỉ biết rống: Tang Vô Yên em câm miệng, Tang Vô Yên em tránh ra, Tang Vô Yên em đừng ầm ỹ.”

Tô Niệm Khâm nghe đến mấy câu này, trong lòng chua chát: “Anh về sau cố gắng không nổi giận với em.”

“Cái gì gọi là cố gắng?”

“Chính là giống như bây giờ.”

“Thật?”

“Thật. Vô Yên, lại đây anh muốn ôm em.”

Cô không tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn bước qua sô pha ngồi trên đùi anh, sau đó lại ngoan ngoãn cho Tô Niệm Khâm cởi giày cô.

“Anh khó có thể tưởng tượng, quần áo và sô pha này của anh bị em làm thành bộ dáng gì nữa.” anh đem cái chai đặt lên bàn trà, cũng đem giầy cô đặt lên bàn trà.

“Sao lại đem giầy đặt lên bàn?” Tang Vô Yên quay đầu hỏi anh.

“Bởi vì bất kể anh đặt ở chỗ nào em đều đá nó đến giữa phòng khiến anh té, để chỗ này có tốt hơn.”

“Em hư như vậy sao?”

“Không chỉ vậy. Có một lần em không đem bình thủy đặt tại chỗ cũ, tùy ý đặt cạnh bếp gaz, hại anh bị phỏng.”

“Em không nhớ nữa.”

“Đó là vì em đang say bằng không khẳng định sẽ không quên. Lúc ấy em khóc rất nhiều, anh chỉ có thể giả bộ không đau, để an ủi em.” Tô Niệm Khâm theo thói quen gác cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.

Anh ngửi thấy hơi thở Tang Vô Yên mang theo hơi cồn, còn có vì uống rất nhiều tiếng hít thở cực kỳ nặng. Cô im lặng thật lâu, Tô Niệm Khâm dường như nghĩ cô đang ngủ.

Bỗng nhiên, Tang Vô Yên ở trong long anh chuyển động, nâng ngón tay sờ lông mi anh.

“Hình như dài hơn.” Cô cảm khái, “ Vì sao lại dày như vậy, như cây quạt nhỏ vậy. Có thể lấy xuống mọc trên mắt em hay không.”

Tô Niệm Khâm cười.

“Anh cười,” Tang Vô Yên cười ngây ngô đáp lại,“ Về sau chỉ cho phép anh cười với em, bằng không sẽ làm cô gái khác muốn phạm tội.” Cô lại sờ mũi anh tiếp.

Tô Niệm Khâm không chịu nổi ngứa, bắt lấy tay cô, khẽ hôn.

“Niệm Khâm, anh chỉ thuộc về em thôi phải không?”

Tô Niệm Khâm trầm mặc một hồi trả lời: “Anh vốn chỉ thuộc về một mình em.”

“Cô ấy thì sao?”

“Không có cô ấy, tất cả đều đã trôi qua. Thật đó, Vô Yên.” Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại nói.

“Nói cho em biết, anh là của em.”

“Tốt.”

“Anh nói nha.”

“Em là của anh.”

“Uh.” Tang Vô Yên cười mỹ mãn, sau đó hơi mệt ngã vào trong lòng anh.

Qua nửa ngày, cô mới giật mình đứng dậy, bỗng nhiên nói: “Không đúng.”

“Như thế nào không đúng?”

“Anh nói ngược.”

Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Xem ra đầu em còn rất thanh tỉnh. Anh cũng không cần khách khí.” Lập tức, ôm cô tới giường, cởi áo cô, cúi đầu hôn môi.

Tang Vô Yên kháng nghị, “ Anh còn chưa nói.”

“Anh là của em. Tô Niệm Khâm là của Tang Vô Yên, vĩnh viễn mãi mãi đều là của Tang Vô Yên.” anh đem đôi môi nóng rực của mình dừng lại trước ngực tuyết của cô.

“Vô Yên?”

Anh dừng lại động tác, phát hiện cô không có phản ứng, say đến hô hấp nặng nề.

Tang Vô Yên cư nhiên đang ngủ.

Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, Tô Niệm Khâm đã ra ngoài.

Bên ngoài, trên bàn cơm có canh giải rượu. Tang Vô Yên đói muốn chết, đầu cũng đau muốn chết, ăn mấy miếng, quyết định tấm trước, phát hiện trong phòng tắm lại có quần áo đúng số đo của cô, đại khái là Tiểu Tần chuẩn bị.

Tắm rửa sạch sẽ cô trở về ngủ.

Cô nhớ lại lời Tô Niệm Khâm“ Không có cô ấy, tất cả đều đã trôi qua.” Mỉm cười ngọt ngào. Còn có ba chữ quan trọng nhất, Tô Niệm Khâm chưa nói với cô, trước khi ngủ cô cân nhắc.

Không biết ngủ đến khi nào, cô nghe được bên ngoài phòng ngủ có động tĩnh, vì thế hơi cao hứng chạy ra, thấy Tiểu Tần.

“Tô Niệm Khâm đâu?”

(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ) “Ông Tô đang tắm.” Tiểu Tần vừa mỉm cười giải thích, vừa đem ánh mắt hướng phòng tắm. Tô Niệm Khâm có một tật xấu: Chỉ cần ra ngoài trở về tất nhiên tắm rửa trước, rửa hết những mùi lạ bên ngoài.

Khi nói chuyện, cửa phòng mở ra.

Tô Niệm Khâm ướt từ đầu đến thân, bên dưới chỉ bọc một khăn tắm màu trắng.

Tiểu Tần nói: “Ông chủ Tô, cô Tang đã tỉnh.”

Tang Vô Yên chạy tới cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm Tô Niệm Khâm, nhìn từ trên xuống dưới, đến bộ phận trọng điểm bị che khuất.

Đứng trước cửa phòng tắm, Tô Niệm Khâm tựa hồ nhận thấy tầm mắt Tang Vô Yên, lúc trước anh ngẫu nhiên cũng như vậy xuất hiện trước mặt Tiểu Tần, đều cảm thấy không có gì, hiện tại đột nhiên có một Tang Vô Yên lại cảm thấy khác, vì thế cố gắng trấn định, “ Anh đi vào thay quần áo.”

“Không cần thiết, ăn mặc ít hơn nữa em cũng xem qua rồi.” Tang Vô Yên nói.

Tô Niệm Khâm nghe như thế thiếu chút nữa đụng vào cửa phòng ngủ. Cô gái này lại trước mặt người khác làm anh xấu mặt.

Tiểu Tần vốn tập mãi thành thói quen, hiện tại lại cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế lặng lẽ rời đi.

Tang Vô Yên chạy đến che phía trước Tô Niệm Khâm,“ Em có chuyện hỏi anh, rất quan trọng.”

“Để anh mặc quần áo rồi nói.” Tô Niệm Khâm đè thấp giọng nói.

Tang Vô Yên nhìn xuống đánh giá hạ thân anh một chút,“ Như vậy rất tốt. Ai biểu anh lúc khỏa thân, so với bình thường tính cách đáng yêu hơn, mặc xong quần áo sẽ không nói thật.”

Tô Niệm Khâm không nói gì.

Sau đó Tang Vô Yên nhắm mắt, hít sâu thở ra cho tinh thần hăng hái thêm nói: “Tô Niệm Khâm, em yêu anh.” Giờ phút này Tang Vô Yên cảm thấy hai người bọn họ thật thú vị, lần đầu tiên thể hiện rõ tấm lòng mình với Tô Niệm Khâm là lúc khỏa thân, mà lần thứ hai là Tô Niệm Khâm thỏa thân.

Vẻ mặt Tô Niệm Khâm rất ôn nhu, lông mi rung rung.

Cô dừng một chút nói: “Như vậy có thể vì em buông tha quá khứ, buông tha Dư Vi Lan được không?”

Tang Vô Yên từng nghe nói đàn ông có lông mi dài thì tình cảm cũng rất sâu đậm. Cô thấp thỏm chờ đáp án của Tô Niệm Khâm, một giây trôi qua như dài cả vạn năm.

Từ giọt nước từ tóc Tô Niệm Khâm chảy xuống, bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy nước rơi tí tách.

Anh nói: “Vấn đề này em đã hỏi anh hai lần, anh cũng suy nghĩ rất lâu. Anh vẫn đang tìm một đáp án có thể đẹp cả đôi đường. Dư Vi Lan ở lúc anh gian nan nhất đã cổ vũ anh, nhân nhượng anh, cũng là ngoại trừ mẹ anh cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với anh.”

Tim cô như bị mắc ngay cổ họng.

“Bất quá nếu muốn anh lựa chọn tình thương của cô ấy và buông tha cho em, anh đây, càng không thể được. Nhưng đến tột cùng yêu em bao nhiêu, ngay cả anh cũng không biết. Khoảng thời gian chúng ta tách ra anh nghĩ rất nhiều, từ từ nghĩ lại, sau khi quen em, cảm giác anh đối với Dư Vi Lan đã thay đổi, trở thành tình thân. Nếu khiến anh vĩnh viễn không thấy được em, so với việc chết còn khó chịu hơn. Cho nên, em mới là là người quan trọng nhất.”

“Niệm Khâm, anh yêu em không?.”

Tô Niệm Khâm vươn tay đem cô ôm vào lòng nói: “Đương nhiên yêu, có thể nói yêu em còn hơn sinh mệnh mình.”

Tang Vô Yên nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáng tiếc nước mắt vẫn không chịu thua kém, dũng mãnh tuôn ra. Cô tựa vào ngực Tô Niệm Khâm, lớn tiếng khóc. Tô Niệm Khâm vẫn không nói gì để cô phát tiết, tay vòng qua ôm eo cô, cằm tựa lên đầu cô, cực kỳ ôn nhu.

Qua thật lâu, Tang Vô Yên ngừng khóc thút thít, xoa xoa nước mắt, hít hít cái mũi nói: “Tô Niệm Khâm.”

“Huh.”

“Khăn tắm của anh trượt xuống.”
Tô Niệm Khâm hơi kinh ngạc đưa tay sờ xuống, rõ ràng khăn vẫn còn.

“Hắc hắc……” Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười, “ Ai biểu anh làm hại em khóc, còn không an ủi em.”

“Anh phải an ủi như thế nào, chẳng lẽ muốn nói, đừng khóc đừng khóc anh nói giỡn thôi, kỳ thật anh không có yêu em.”

Cô đấm vào ngực anh: “Đáng ghét!”

Tô Niệm Khâm lại thuận thế bắt lấy tay cô, ôm cả người cô vào phòng ngủ.

“Em vừa rồi lại dám trêu cợt anh. Em thích xem như vậy, về phòng từ từ cho em xem.”

Tang Vô Yên thà chết không theo, dùng sức phản kháng.

Đột nhiên, Tô Niệm Khâm nắm chặt tay Tang Vô Yên, không bước tiếp.

“Nguy rồi, rớt thật rồi.” Tô Niệm Khâm sắc mặt không thay đổi nói.

Tiếp theo, Tang Vô Yên che mắt hét lên.

“Gạt em thôi, ngu ngốc.” Tô Niệm Khâm vui vẻ hôn chóp mũi cô.

“Em không tin.” cô vẫn không dám mở mắt ra.

Anh lại hôn mắt cô.

“Anh chỉ là muốn chứng minh xem lá gan em lớn không.”

“Kết quả?”

“Bình thường.”

“Anh không cần đến công ty?”

“Còn chưa làm xong một chuyện, anh như thế nào ra khỏi cửa được.”

“Chuyện gì?”

“Tiếp tục sự nghiệp tuyệt vời tối qua chưa hoàn thành.”



Cô cuộn mình ngọt ngào ngủ trong lòng Tô Niệm Khâm.

Sau đó di động Tô Niệm Khâm vang lên, hơn phân nửa đều là Tiểu Tần hoặc là công ty tìm anh.

Cô nghe thấy tiếng chuông vừa tỉnh như cái bạch tuộc dính trên người anh, nói: “Không cần tiếp. Hai mươi tư giờ này anh đều là của em.”

Tô Niệm Khâm vuốt vuốt tóc cô, rất nghe lời tắt máy, thói quen đầu tiên rời khỏi giường là tìm thuốc hút.

Cô cướp hộp thuốc lá trên tay anh, nhịn không được hỏi: “sao anh lại nhiễm tật xấu này?”

“Lúc nhớ em liền hút thuốc.” Anh ôm cô.

“Anh không thể đem hết toàn bộ trách nhiệm đẩy vào người em,” cô kháng nghị, “ Chẳng lẽ mỗi lần anh hận em, anh sẽ uống rượu sao.”

“Sao em biết chuyện này?” Anh tỏ ra kinh ngạc.

“Tô Niệm Khâm!” cô không biết làm gì với anh luôn.

Tô Niệm Khâm cười cười ôm cô

“Sau lại, có người nói cho anh biết, uống rượu hút thuốc có thể giảm bớt phiền não.”

“Những người đó đúng là hỗn đản.” Tang Vô Yên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sau khi anh thử, cảm thấy đúng là tệ, hơn nữa uống rượu có thể chống cảm mạo.”

“……”

Buổi chiều anh cùng cô đi dạo phố, ăn cơm. Sau khi về khách sạn, Tang Vô Yên lấy chai nước hoa vừa mua, vung như mưa, gián xung quanh cũng tránh hết mới thôi. Tô Niệm Khâm vừa nghe tin tức vừa hắt xì, nhưng cũng không ngăn Tang Vô Yên lại.

Tiểu Tần nói thầm trong lòng: thì ra, ông chủ chính là không thích “ Người khác” dùng nước hoa.

Đọc tiếp: Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh - trang 12

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 2/912
.