“Sau khi mượn tay Lương Thụy Cường giành lại Từ thị, cuộc hôn nhân của chúng ta không còn giá trị lợi dụng đối với em phải không?” Tưởng Úc Nam thong thả lắc ly rượu, mỉm cười, hỏi.
“Tôi đã ghi rõ không cần tài sản sau khi kết hôn, anh có thể yên tâm.” Viêm Lương cố ý không trả lời câu hỏi mà nói sang vấn đề khác, đẩy tờ đơn về phía Tưởng Úc Nam.
“Sau khi tôi ký tên thì sẽ thế nào?” Tưởng Úc Nam hỏi rồi bỗng như tỉnh ngộ. “Ân oán kết thúc, sống chết cũng không qua lại?”
Đúng vậy… Sau đó thì sao? Viêm Lương tự hỏi.
Cô từng yêu, cũng từng hận đến khắc cốt ghi tâm người đàn ông này. Nhưng bản báo cáo giám định ADN nằm trong túi xách và tiếng khóc vì không có gì để nói của dì Lương khi cô gọi điện tới New Zealand luôn luôn nhắc nhở cô, mọi nỗ lực của cô trước đó chỉ là một trò cười mà thôi.
Dì Lương hứa với Viêm Lương sẽ không tiết lộ với mẹ cô chuyện này. Một người phụ nữ nuôi dưỡng cô bao năm qua, tình cảm đã vượt qua quan hệ huyết thống, cô không thể nào dứt bỏ. Còn người đàn ông đang ngồi trước mặt cô…
Bây giờ là lúc cô nên buông tay, tha cho bản thân cô cho anh một con đường sống…
Trong lúc cả hai trầm mặc, Tưởng Úc Nam đột nhiên đứng dậy. Viêm Lương lùi lại nửa bước, nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Tưởng Úc Nam thấy vậy, nhếch miệng cười tự giễu, một tay anh cầm ly rượu, bàn tay còn lại rót champagne vào chiếc ly không ở trên bàn rồi đưa cho Viêm Lương. “Lễ kỷ niệm vui vẻ!”
Viêm Lương chỉ nhìn ly rượu mà không có ý nhận lấy. Tưởng Úc Nam không ép, anh hơi nghiêng ly rượu trong tay để chảy xuống lá đơn xin ly hôn trên mặt bàn. Anh dùng hành động để bày tỏ lập trường.
Viêm Lương chợt phát hiện, mặc dù rơi vào tình huống này nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh. Có lẽ cô đã thực sự hết hy vọng. Cô rút tấm danh thiếp, đặt lên mặt bàn. “Lúc nào muốn ký, anh hãy gọi điện liên hệ với luật sư của tôi.”
Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.
Tưởng Úc Nam đứng yên một chỗ, anh không dõi theo người phụ nữ mà cúi đầu nhìn tấm danh thiếp. Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Viêm Lương, anh mới từ từ ngồi xuống.
Nữ nghệ sĩ chơi cello trên sân khấu luống cuống, không biết nên ở lại hay rời đi. Nhưng khi cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng bao trùm người đàn ông ngồi giữa hội trường, cô không nhẫn tâm bỏ lại người đàn ông đang cô độc ấy.
“Xin hãy diễn tấu một bản nhạc…” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
Anh không nói hết câu vì cổ họng đã tắc nghẹn. Nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, dưới tấm mặt nạ vô cảm đó che giấu điều gì? Nữ nghệ sĩ ngẫm nghĩ, lại ngồi xuống. Ở giây tiếp theo, cả hội trường vang lên tiếng nhạc réo rắt.
Goodbye, my almost lover
Goodbye, my hopeless dream
I’m trying not to think about you
Can’t you just let me be?
Goodbye, my almost lover
Goodbye, my hopeless dream
I’m trying not to think about you
Can’t you just let me be?
…
Viêm Lương dọn khỏi ngôi nhà lớn của Từ gia ngay trong buổi tối hôm đó. Lúc lái xe ô tô ra cổng, Viêm Lương nhìn “cái lồng sắt” cô sống suốt hai năm qua lần cuối.
Tạm biệt… Không bao giờ gặp lại…
Một ngày mới bắt đầu, Viêm Lương tỉnh dậy ở phòng khách sạn. Nhìn lên trần nhà xa lạ, cô cũng không rõ mình rốt cuộc hồi sinh hay để hết tình cảm ở phía sau cánh cửa ngôi nhà lớn, chỉ mang đi cái vỏ trống rỗng.
Tưởng Úc Nam không hề liên lạc vói cô, tựa như đã cắt đứt mọi liên hệ chỉ sau một đêm.
Là một nhãn hiệu hoàn toàn mới, Unique bắt đầu cuộc hành trình của mình. Đúng như Viêm Lương và những người am hiểu tình hình dự liệu, Lệ Bạc không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Giang Thế Quân sử dụng mọi biện pháp để phong tỏa Unique, khiến Unique không thể đăng quảng cáo trên những tờ báo hay tạp chí có mối quan hệ hợp tác lâu dài với Lệ Bạc. Ngoài ra, dưới sự “chọc ngoáy” của Lệ Bạc, trên thị trường liên tục xuất hiện tin tức không có lợi cho Unique. Đây chẳng qua là thủ đoạn quen thuộc của Giang Thế Quân, ông ta giở lại sự kiện dị ứng da gây ầm ĩ dư luận của Từ thị mấy năm trước.
Trước hành động của Lệ Bạc, công tác đối phó với nguy cơ của Unique tiến hành đâu vào đấy. Tận dụng ưu thế của tập đoàn Minh Đình ở trong nước, Unique xây dựng lại mạng lưới tiêu thụ, liên kết với các đại lý ở các tỉnh thành, tiến hành hoạt động quảng bá sản phẩm rầm rộ, mời những nhân vật nổi tiếng dùng thử sản phẩm, mượn hiệu ứng dư luận để tuyên truyền rộng rãi.
Ba tháng trôi qua rất nhanh. Sau khi Từ thị bị thu mua, rất nhiều nhân viên có cống hiến cho công ty buộc phải thôi việc. Lần này, Viêm Lương đích thân ra mặt đi thăm hỏi mọi người. Đám “công thần” lại được trọng dụng, tự nhiên sẽ cho Viêm Lương sử dụng nguồn tài nguyên và mối quan hệ trong tay bọn họ.
Để xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực từ những tin tức bất lợi, Viêm Lương quyết định đi một nước cờ mạo hiểm, đó là công bố công thức sản phẩm.
Kể từ giây phút công bố công thức sản phẩm, Lộ Chinh toát mồ hôi lạnh thay cô. “Em to gan thật đấy! Ở đất nước này có doanh nghiệp nào làm theo cách của em?”
Thực tế chứng minh, chiêu này của Viêm Lương vô cùng hữu hiệu. Lộ Chinh thường xuyên hẹn cô ăn cơm. Trong bữa ăn, anh luôn tỏ vẻ lo lắng. Một tháng sau, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể tươi cười rút bảng báo cáo tiêu thụ đưa cho Lộ Chinh xem, thành tích kinh doanh không bao giờ biết lừa dối. Viêm Lương đắc ý nói với anh: “Anh xem đi, thế giới là vậy, to gan thì sống, nhát gan thì chết.”
Lộ Chinh bất lực mỉm cười, vừa xem báo cáo vừa phụ họa theo cô: “Phải rồi!”
Trong cuộc chiến không khói lửa giữa Lệ Bạc và Unique, tuy Minh Đình đứng ở vị trí trung lập nhưng Lộ Chinh lặng lẽ giúp Viêm Lương thế nào, trong lòng cô đều biết rõ. Chỉ có điều… hình như cô đã thật sự thay đổi. Người xung quanh đối xử tốt với cô, cô có thể thản nhiên chấp nhận nhưng không nghĩ đến việc báo đáp. Tình ý trong mắt Lộ Chinh ngày càng nồng đậm, vậy mà Viêm Lương vẫn tỏ ra thờ ơ như không hề hay biết.
Cô đúng là đã thay đổi rất nhiều so với trước, thậm chí ngay cả Châu Trình cũng nhận ra. Gần đây, Châu Trình rất ít khi gọi điện cho cô, hiếm hoi lắm anh mới gọi một lần thì cũng nhắc tới Từ Tử Thanh: “Ngày kia, vụ án của Tử Thanh mở phiên tòa xét xử.”
“Thế à?”
Châu Trình vẫn giữ thái độ muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Viêm Lương thật sự không muốn an ủi anh. “Lẽ nào anh định bảo em cùng tới dự phiên tòa? Nếu đi, em không dám bảo đảm vào giây phút chị ta bị tuyên án, em sẽ không nhảy lên vỗ tay tán thưởng.” Một lúc sau, Châu Trình thở dài. “Viêm Lương, em đã hoàn toàn thay đổi.”
“Vậy sao?” Viêm Lương nhếch khóe miệng. “Cuối cùng anh cũng thấy thất vọng về em? Nhưng em rất yêu con người em bây giờ.”
Yêu con người hiện tại chỉ sống vì bản thân, yêu con người ngoài sự nghiệp, không bận tâm đến bất cứ điều gì khác…
Ba tháng quay như chong chóng, Viêm Lương chưa nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, nếu không phải Lương Thụy Cường mời cô đi New York tham dự tiệc cưới của thiên kim Lương gia, lịch làm việc của Viêm Lương chắc sẽ kín đến tận quý sau.
Lương Thụy Cường là ân nhân lớn nhất của Viêm Lương nên cô đương nhiên gác mọi công việc để đi dự tiệc cưới.
Lộ Chinh và Viêm Lương cùng bay đi New York. Gặp Lương Thụy Cường ở khách sạn, Lộ Chinh nói: “Tôi thật lòng cám ơn Lương tiên sinh! Nếu không phải tiên sinh, chắc cô gái này cả đời không định nghỉ ngơi.”
Viêm Lương không ngờ anh lại nói vậy, lập tức ngẩn người. Lương Thụy Cường nhìn cô và Lộ Chinh bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Ông cười cười, dường như đã xác định mối quan hệ của hai người trẻ tuổi.
Trước thái độ của Lương Thụy Cường, Viêm Lương chỉ có thể ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Tiệc cưới của thiên kim Lương gia kéo dài ba ngày ở New York và Long Island[1]. Bữa tiệc vào buổi tối ngày thứ ba được tổ chức ở biệt thự của Lương gia nằm trên Long Island, khách mời đều là những nhân vật quyền quý trong và ngoài nước. Viêm Lương nói, chồng của Lương tiểu thư từng là trợ lý riêng của một tỷ phú trong ngành tài chính tiền tệ, hiện anh ta làm giám đốc chi nhánh của Lương thị ở New York. So với danh tiếng của Lương gia, cuộc hôn nhân của Lương tiểu thư không phải môn đăng hộ đối nhưng bất cứ ai từng gặp đôi vợ chồng này cũng cảm thấy hai người vô cùng hạnh phúc, thực sự là một cặp trời sinh.
[1] Long Island là một hòn đảo nằm ở phía đông nam New York, Hoa Kỳ.
Vợ của Lương Thụy Cường cũng xuất hiện tại bữa tiệc. Cô ta quả nhiên là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Tuy đây là lần đầu tiên gặp Lương phu nhân nhưng Viêm Lương có cảm giác từng gặp cô ta ở đâu đó, bởi trông cô ta rất quen. Viêm Lương chau mày quan sát người phụ nữ từ phía xa, cho đến khi bên tai cô chợt vang lên giọng nói quen thuộc: “Sao em lại lén lút nhìn phu nhân nhà người ta như vậy?”
Viêm Lương giật mình, quay lại. Lộ Chinh không biết quay về từ lúc nào, đang đứng trước mặt cô. Anh lịch sự đưa cho cô ly rượu.
Viêm Lương cụp mi mắt, nhận ly rượu, nhưng cô chỉ uống một ngụm rồi lại ngẩng đầu, một lần nữa đưa mắt về phía Lương Thụy Cường và người vợ xinh đẹp của ông ta.
Không ngờ lần này cô chạm phải ánh mắt của Lương phu nhân. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lương phu nhân mỉm cười gật đầu với cô.
Để che giấu sự ngượng ngùng, cô định mỉm cười với người phụ nữ đó. Nhưng đúng lúc này, ký ức chợt ùa về, nụ cười trên khóe miệng Viêm Lương bỗng cứng đờ.
Cô lập tức đặt ly rượu, rút điện thoại từ trong túi xách, vẻ gấp gáp của cô thu hút sự chú ý của Lộ Chinh. “Em sao thế?”
Viêm Lương chỉ lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục mò điện thoại. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy tin tức lá cải liên quan đến Tưởng Úc Nam một năm trước.
Lúc bấy giờ, có một chuyên mục giải trí đăng tiêu đề rất lớn: Tưởng Úc Nam và một người phụ nữ thần bí cùng đi vào câu lạc bộ tư nhân.
Cuối bài báo, người viết còn thêm một câu mang hàm ý sâu xa: “Cho đến khi phóng viên gửi bài, hai người vẫn chưa ra khỏi câu lạc bộ.”
Tấm ảnh trên bài báo không mấy rõ ràng nhưng lúc đó Viêm Lương liếc qua vẫn có thể nhận ra người đàn ông trong ảnh là ai. Còn cô gái yêu kiều ở bên cạnh anh…
Vào giây phút này, trong đầu Viêm Lương tựa như vụt qua một tia sáng, ép cô ngẩng đẩu, dõi mắt về Lương phu nhân ở phía xa xa. Cô ta chính là người phụ nữ đi cùng Tưởng Úc Nam vào câu lạc bộ tư nhân, bị phóng viên bắt gặp.
Viêm Lương hốt hoảng lùi lại một bước. May mà có Lộ Chinh đỡ cô.
Nhìn thấy vẻ đờ đẫn trong mắt cô, Lộ Chinh hỏi: “Em sao thế?”
“…”
“Trong người không khỏe à?”
Lúc này Viêm Lương mới nhìn anh, miễn cưỡng lắc đầu.
Tầng một của ngôi biệt thự và vườn hoa, bể bơi ở bên ngoài được bố trí thành phòng tiệc, khách khứa rất đông. Nửa tiếng sau, Lương Thụy Cường mới đưa phu nhân tới chúc rượu. Viêm Lương và Lương phu nhân cùng độ tuổi, trò chuyện khá thoải mái. Lộ Chinh hơi lo lắng nhưng thấy sắc mặt của Viêm Lương bình thường, anh mới yên tâm đi gặp bạn bè.
Lương phu nhân quả nhiên có hứng thú với ngành mỹ phẩm. Cô ta nói sắp tới cũng có ý định mua cổ phần của Unique. Lương Thụy Cường rất sủng ái người vợ này. Hai người phụ nữ trò chuyện, nhân vật hô phong hoán vũ là Lương Thụy Cường đứng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười với vợ. Đến khi người giúp việc của Lương gia đi tới, nói với Lương Thụy Cường: “Tiểu thư mời tiên sinh lên phòng”, ông ta mới ôm vợ, nói: “Anh đi một lát!”
Cuối cùng chỉ còn lại Viêm Lương và Lương phu nhân. Khi nhân viên phục vụ bưng khay đi qua họ, Lương phu nhân lấy hai ly rượu, đưa Viêm Lương một ly. “Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?”
Viêm Lương mỉm cười nhận ly rượu, đột nhiên chuyển chủ đề: “Lương phu nhân có quen biết Tưởng Úc Nam không?”
Lương phu nhân ngẩn người. Im lặng vài giây, cô ta uống ngụm rượu, ho khan một tiếng mới trả lời: “Tôi có nghe nói đến người này nhưng chưa từng gặp mặt. Tại sao cô đột nhiên hỏi tôi điều đó?”
“À, không có gì!” Viêm Lương cũng uống một ngụm rượu, cất giọng thản nhiên. “Vừa rồi phu nhân nói trước khi quen biết tiên sinh, phu nhân làm việc ở một công ty mỹ phẩm. Phu nhân còn nhắc đến mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng. Theo tôi được biết, mô hình này do công ty CGCM đưa ra, tôi không nhớ nhầm đấy chứ?”
“Không sai!” Lương phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Viêm Lương gật đầu. “Tại tôi đột nhiên nhớ ra, năm đó Tưởng Úc Nam đang làm tổng giám đốc điều hành của CGCM được công ty “săn đầu người” kéo về Từ thị. Sở dĩ Tưởng Úc Nam thăng chức nhanh như vậy, thậm chí trở thành tổng giám đốc điều hành người Hoa duy nhất của CGCM kể từ khi thành lập, chính vì anh ta đề xuất ra mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng, giúp công ty hái ra tiền.”
“Vậy sao? Đúng là người có năng lực… Đáng tiếc, tôi chỉ làm việc ở CGCM có mấy tháng. Khoảng thời gian đó hình như không phải là nhiệm kỳ của vị Tưởng tiên sinh mà cô nhắc tới.”
Lúc Lương phu nhân sắp bị Viêm Lương tóm được sơ hở, cô ta đột nhiên chủ động chạm cốc với Viêm Lương. “Bên kia có người bạn gọi tôi, tôi đi một lát, chúng ta nói chuyện sau nhé!”
Viêm Lương quay đầu, phía sau quả nhiên có một người da trắng đang vẫy tay về bên này. Viêm Lương chỉ còn cách lặng lẽ uống cạn ly rượu.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Viêm Lương bỏ về khách sạn trước. Cô không kịp thay chiếc váy dạ hội, chỉ tháo giày cao gót rồi đi đi lại lại trong phòng.
Cô nghĩ mãi không ra, cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Do dự gần nửa tiếng, cuối cùng Viêm Lương hạ quyết tâm bấm một dãy số điện thoại.
Tại sao luật sư của tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của anh? Ngẫm nghĩ nửa tiếng đồng hồ mới nghĩ ra câu này. Nhưng dù sao cũng có cớ để mở miệng, cô không cần sốt ruột như con kiến trong chảo lửa.
Điện thoại hình như được kết nối, Viêm Lương lập tức lên tiếng: “Tưởng…”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngừng hoạt động.”
Đáp lại Viêm Lương là một câu nói lạnh lùng và máy móc. Cô chết sững, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Đến khi điện thoại báo lần thứ ba, cô mới định thần. Vừa chuẩn bị tắt máy, Viêm Lương đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa phòng “ding dong”.
Âm thanh giòn giã khiến trái tim Viêm Lương đập chậm lại. Tiếng chuông thứ hai lại vang lên trong nháy mắt, cô hết nhìn điện thoại lại đưa mắt về phía cửa phòng.
Không thể nào…
Lúc Viêm Lương lao ra mở cửa, cô không biết mình đang nghĩ gì. Cho tới khi mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài là Lộ Chinh chứ không phải ai đó, trong đầu cô cuối cùng cũng vang lên câu nói: cô đã hoàn toàn mất tin tức của anh.
Lộ Chinh quan sát người phụ nữ đang ngây ra ở cửa. “Sao em bỏ về trước? Quần áo cũng chưa thay.”
Viêm Lương đứng như trời trồng ở cửa, tựa như không muốn cho Lộ Chinh vào phòng. Lộ Chinh chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng. “Em không khỏe sao?”
Viêm Lương không trả lời. Im lặng một lúc cô đột nhiên gọi tên anh: “Lộ Chinh!”
Mặc dù chỉ là cách gọi bình thường nhưng Lộ Chinh như cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm. Quả nhiên, câu tiếp theo của Viêm Lương là: “Tôi đặt vé máy bay về nước vào ngày mai.”
“Sao em không ở lại chơi thêm một, hai ngày?”
Viêm Lương không trả lời. Lộ Chinh vô thức thu lại nụ cười. Nhưng anh là Lộ Chinh, là người đàn ông lịch thiệp, vì vậy anh lại mỉm cười. “Được thôi, em đặt vé chuyến bay nào? Ngày mai tôi về cùng em.”
“Không cần, thật sự không cần đâu!” Đây là lần đầu tiên Viêm Lương từ chối người đàn ông này một cách dứt khoát.
“Chỗ này từng có một người.” Viêm Lương chỉ vào ngực cô đúng vị trí trái tim.
“Em đừng nói nữa…”
Đáng tiếc, sự phản kháng của Lộ Chinh vô hiệu, Viêm Lương tiếp tục: “Tôi đã đích thân gạt bỏ người đó khỏi trái tim tôi. Cả quá trình này đau đớn đến mức nào, ngay bản thân tôi cũng không dám nghĩ lại. Anh nghĩ trái tim tôi còn có thể chấp nhận người khác sao?”
Cuối cùng, Lộ Chinh nghiêm nét mặt.
“Anh đi đi!” Vỉêm Lương nói xong, liền đóng cửa.
Thời khắc này, hoàn cảnh này, tất cả đang tuyên án tử hình anh… Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, vẻ mặt của người phụ nữ phía sau cánh cửa đang lạnh lùng dần chuyển sang áy náy, Lộ Chinh đột nhiên giơ tay chặn cửa.
Anh chưa bao giờ nổi nóng với cô. Lần này, Lộ Chinh đột ngột bột phát, anh đẩy cửa, mạnh đến nỗi cánh cửa đập mạnh vào bức tường đánh “sầm”.
Viêm Lương sớm đã đoán ra phản ứng của Lộ Chinh, cô thậm chí chờ đợi hành động tiếp theo của anh, bất kể quát mắng hay đánh đập, anh muốn làm thế nào cũng được. Tuy nhiên… Viêm Lương không hy vọng sẽ chứng kiến anh như vậy.
Lộ Chinh mỉm cưòi nhìn cô, nỗi tức giận dường như tan biến trong giây lát. Nơi đáy mắt chỉ còn lại sự mất mát và bất lực. “Em biết không? Nếu anh vẫn còn là anh trước khi quen biết em, có lẽ anh sẽ cười nhạt một tiếng rồi bình thản bỏ đi. Không có một cái cây, anh vẫn còn cả khu rừng. Thế nhưng…”
Anh không biết diễn đạt như thế nào. Đây là lần đầu tiên trong đời bày tỏ tình cảm, vậy mà anh bí từ và khẩn trương, giống một đứa trẻ.
Ngừng vài giây, Lộ Chinh nói tiếp: “Anh có nghe nói đến câu chuyện của Châu Trình và chị gái em. Châu Trình vì chị gái em làm vô số việc, chắc em coi thường anh ta lắm đúng không?”
Viêm Lương lắc đầu nhưng vẻ mặt của cô đã khẳng định nhận xét của Lộ Chinh.
“Anh…” Lộ Chinh sốt ruột muốn nói điều gì đó nhưng tựa như rất khó mở miệng. “Anh không biết nói thế nào, nhưng bây giờ anh có thể cho em biết, anh chính là Châu Trình của em. Anh yêu em, yêu đến mức không có lý do, không có nguyên tắc, thậm chí từ bỏ cả sự tôn nghiêm của mình…”
Viêm Lương im lặng. Cô thà không nghe thấy gì cả, như vậy cô sẽ không cảm thấy đau lòng như bây giờ. Lộ Chinh tiến lên một bước, đến trước mặt cô. Mặc dù hai người chỉ cách nhau nửa bước chân nhưng khoảng cách vô hình giữa họ, anh làm thế nào mới có thể vượt qua?
Lộ Chinh nâng mặt Viêm Lương. Anh quan sát hình ảnh hèn mọn của mình phản chiếu trong đôi mắt cô. Cuối cùng, anh cúi xuống, hôn lên trán cô. Một nụ hôn dè dặt và khiêm nhường. “Chúc em ngủ ngon!”
Dưới sự đàn áp của Lệ Bạc, Unique dựa vào sức của mình để sinh tồn trong kẽ hở. Chuyến đi New York năm ngày là kỳ nghỉ cuối cùng của Viêm Lương. Sau khi về nước, cô lại bắt đầu cuộc sống bận rộn.
Rất hiếm khi Viêm Lương ở nhà quá ba ngày. Nhưng dù cô bận đến mức nào, dù cô bay đến thành phố nào, luôn có một người đàn ông mỗi ngày đều nói với cô câu: “Chúc em ngủ ngon!”
“Anh yêu em, yêu đến mức không có lý do, yêu đến mức không có nguyên tắc, thậm chí…” Lời nói của anh hiện rõ bên tai, mỗi câu “chúc em ngủ ngon” của anh đều giống một nhát dao cứa vào trái tim Viêm Lương.
Liệu có phải dùng từng nhát dao xẻo đi vết thương trong trái tim, trái tim cô mới có khả năng chấp nhận người đàn ông khác? Viêm Lương thà chết mệt trên bàn làm việc, chứ không muốn suy nghĩ về chuyện này.
Unique khai trương cửa hàng flagship[2] đầu tiên. Viêm Lương đang ở tỉnh khác nên không định về tham gia. Cô đã thông báo cho trợ lý, bảo phó giám đốc thay cô cắt băng khai trương. Nhưng hôm đó, Viêm Lương hoàn thành việc ký kết hợp đồng trước thời hạn. Cuối cùng vẫn còn thời gian, cô không kịp thông báo với trợ lý nên tự mua vé máy bay quay về.
[2] Cửa hàng flagship: Trong lĩnh vực thời trang, flagship có vai trò như một lời tuyên ngôn và thể hiện rõ nhất tính cách thương hiệu. Flagship thường có mặt bằng rộng hơn hẳn các cửa hàng trong cùng hệ thống. Bên cạnh việc bán hàng, vai trò quan trọng hơn của flagship chính là thể hiện sức mạnh, cá tính thương hiệu qua show window, trưng bày sản phẩm, hiệu ứng âm thanh, ánh sáng, kiến trúc nội, ngoại thất…
Khi Viêm Lương đến cửa hàng, người chủ trì đang tuyên bố danh sách khách quý cắt băng khai trương. Phó giám đốc đang chuẩn bị từ phòng nghỉ đi ra liền nhìn thấy Viêm Lương đẩy cửa đi vào. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. “Viêm Tổng!”
Những người khác đều tỏ ra mừng rỡ, chỉ có trợ lý hơi hoảng hốt nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười. “Chị về đây từ lúc nào vậy?”
Viêm Lương cười cười thay câu trả lời. Sau đó, cô cùng lãnh đạo công ty và người đại diện phát ngôn của sản phẩm xuống tầng dưới. Người đại diện phát ngôn là một ngôi sao hạng A, bên ngoài cửa hàng đầy phóng viên và fan của cô ta, không khí vô cùng náo nhiệt. Người chủ trì tuyên bố cắt băng khai trương, Viêm Lương nhận kéo trong khay của nhân viên phục vụ, cắt một nhát kéo có ý nghĩa lịch sử đối với sự phát triển của Unique.
Đám phóng viên điên cuồng giơ máy ảnh ghi lại hình ảnh này. Viêm Lương phối hợp ngẩng đầu, tươi cười trước ống kính. Trong tiếng “tách tách” không ngừng, Viêm Lương đảo mắt qua đám phóng viên. Ánh đèn flash khiến cô lóa mắt.
Trong một khoảnh khắc, Viêm Lương hồi phục tầm nhìn. Đối diện với biển người ở trước mặt… cô bỗng sững sờ.
Ở một góc nào đó giữa đám đông…
Viêm Lương không ngờ, cô gặp lại Tưởng Úc Nam trong hoàn cảnh này… Nhưng ánh đèn chớp nháy không cho cô thời gian nhìn rõ. Vài giây sau, trước mắt cô lại sáng lóa.
Cuối cùng, việc chụp ảnh cũng kết thúc. Khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng, Viêm Lương vội vàng quan sát đám đông, nhưng không còn thấy bóng dáng anh.
Viêm Lương đảo mắt qua từng gương mặt xa lạ, trong lòng hơi thất vọng. Lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác của cô?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau khi thấy Viêm Lương vẫn đứng yên một chỗ. Cuối cùng, người trợ lý tiến lại gần, ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Viêm Tổng.”
Lúc này Viêm Lương mới bừng tỉnh, quay người đi vào trong cửa hàng. Nhưng khi bước tới cửa ra vào, Viêm Lương như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên dừng bước. Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang tách khỏi đám đông ở phía xa, đi về phía chiếc xe hơi màu đen đỗ bên lề đường.
Người đó mặc sơ mi và quần Âu đơn giản nhưng chiều cao và dáng vẻ của anh rất nổi bật, khiến Viêm Lương chỉ liếc qua cũng nhận ra.
Có người xuống xe, chạy ra đằng sau, mở cửa xe cho anh. Thấy anh sắp lên xe, Viêm Lương không hề nghĩ ngợi, lao ra khỏi cửa hàng, xuyên qua đám phóng viên đang vây quanh, chạy về chiếc xe đó.
“Tưởng Úc Nam!”
Tiếng ồn ào ở ngoài đường nhấn chìm tiếng gọi của Viêm Lương. Tuy nhiên, người đàn ông đó bất động trong giây lát. Nhưng anh nhanh chóng ngồi vào xe, đóng sập cửa. Chiếc xe lập tức chuyển bánh, rời đi.
Đám phóng viên kinh ngạc nhìn Viêm Lương chạy đuổi theo chiếc xe một đoạn mới dừng lại. Cô thẫn thờ đứng bên lễ đường, dõi mắt theo chiếc xe, trông như người mất hồn.
Chiếc ô tô nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ. Gương chiếu hậu bên ngoài xe vẫn còn hình bóng cô quạnh của người phụ nữ. Người tài xế hết nhìn vào gương chiếu hậu lại nhìn Tưởng Úc Nam ngồi ở ghế sau. Anh dù yên lặng ngồi đó, nhưng tài xế dường như thấy anh đang cố kìm nén nỗi đau.
Do dự hồi lâu, cuối cùng người tài xế hỏi một câu thăm dò: “Tưởng tiên sinh, ngài có cần tôi dừng lại?”
Tưởng Úc Nam nhướng mắt, nhìn người tài xế qua gương chiếu hậu, đồng thời quan sát gương mặt ốm yếu, xanh xao của anh. Với bộ dạng này, làm sao anh có thể gặp cô?
Cuối cùng, Tưởng Úc Nam chỉ nở nụ cười nhạt và lắc đầu. Sau đó, anh lại cúi xuống xem tấm thiệp nhỏ trong tay. Đây là tấm thiệp đơn vị tổ chức phát cho người qua đường trước khi diễn ra lễ khai trương, là một chiêu thu hút sự chú ý của dư luận. Mọi người viết lời chúc vào tấm thiệp rồi nộp lại cho đơn vị tổ chức, sau đó có cơ hội rút thăm trúng thưởng sản phẩm dùng thử.
Tấm thiệp của Tưởng Úc Nam ghi: Chúc em thành công!
Cửa hàng flagship khai trương là bước đầu tiên trên con đường tiến tới thành công của cô, Tưởng Úc Nam quyết định phải tới để chứng kiến. Nhưng ngay cả lời chúc đơn giản này anh cũng không có dũng khí, không có lập trường và tư cách tặng cô…
Ô tô đi mỗi lúc một xa trong sự trầm mặc của Tưởng Úc Nam. Hình bóng trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Tưởng Úc Nam đã tiêm thuốc liều mạnh, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Về đến nhà, Tưởng Úc Nam thay quần áo. Anh quan sát mình qua chiếc gương lớn trong phòng thay đồ. Anh vẫn là Tưởng Úc Nam ăn mặc chỉnh tề, mặt lạnh lùng không thay đổi.
Nhưng ngôi nhà này…
Tưởng Úc Nam không biết nơi này còn có thể gọi là “nhà”? Lâu lắm rồi anh không về đây nhưng người giúp việc vẫn dọn dẹp phòng ốc, cắt tỉa và tưới nước cho vườn hoa mỗi ngày, phòng thay đồ vẫn thoang thoảng mùi thơm… Tất cả dường như vẫn như cũ. Chỉ là trong ngôi nhà này không còn sự tồn tại của cô.
Tưởng Úc Nam vừa đeo đồng hồ vừa đi xuống tầng dưới, thư ký Lý đã đợi anh ở phòng khách. Nhìn thấy Tưởng Úc Nam, thư ký Lý cất giọng lo lắng: “Sao anh lại xuất viện?’”
Tưởng Úc Nam trả lời bằng giọng lãnh đạm: “Về Lệ Bạc.” Nói xong, anh đi ra ngoài. Thư ký Lý dõi theo hình bóng Tưởng Úc Nam. Biết dù có can ngăn thế nào cũng vô ích, anh ta đành đi theo.
Ô tô chuyển bánh, thư ký Lý báo cáo với Tưởng Úc Nam tình hình gần đây: “Doanh số của Lệ Bạc trong một tháng trở lại đây giảm ba mươi phần trăm. Giang Thế Quân định bán các nhãn hiệu của Từ thị để giảm bớt áp lực về nguồn vốn tạo thành từ vụ Lệ Bạc thu mua Từ thị, đồng thời giúp ông ta mở rộng ra thị trường nước ngoài. Nhưng bây giờ…”
“Ông ta định đối phó với Unique trước?” Tưởng Úc Nam tiếp tục cúi xuống xem tài liệu thư ký Lý vừa đưa, cất giọng trầm trầm.
“Đúng vậy! Giang Thế Quân có ý thay đổi chiến lược, đặt trọng tâm vào thị trường trong nước. Trước đây, Lệ Bạc luôn là “anh cả” của ngành mỹ phẩm trong nước. Nếu bây giờ Lệ Bạc dồn hết tinh lực vào thị trường trong nước, Unique chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Chỉ có điều, Giang Thế Quân đang gặp phiền phức không nhỏ. Dù sao lúc đó ông ta chủ trương bán Từ thị cho Lương Thụy Cường để mở rộng thị trường ra nước ngoài, kết quả lại thay đổi cục diện, chắc hội đồng quản trị sẽ đề nghị ông ta hãy suy nghĩ thận trọng. Vì vậy, việc khiến Giang Thế Quân đau đầu nhất bây giờ là làm thế nào để giành được sự chấp thuận của hội đồng quản trị.”
Tưởng Úc Nam không phát biểu ý kiến về vấn đề này. Thư ký Lý ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn anh, hỏi thăm dò: “Anh định bảo vệ và giúp đỡ Unique à?”
Tưởng Úc Nam vẫn im lặng, coi như thừa nhận. Thư ký Lý nói tiếp: “Vậy chỉ cần chúng ta khiến hội đồng quản trị phủ quyết đề nghị của Giang Thế Quân…”
Tưởng Úc Nam đột nhiên cắt lời anh ta: “Không vội.”
Thư ký Lý toát mồ hôi hột. Tưởng Úc Nam giải thích: “Phải nghĩ cách thúc đẩy hội đồng quản trị đồng ý để Lệ Bạc chuyển trọng tâm vào thị trường trong nước. Như vậy, Lệ Bạc sẽ mất trắng khoản tiền đầu tư ra thị trường nước ngoài ở giai đoạn đầu. Khi Giang Thế Quân tưởng Lệ Bạc có thể lấy lại thị phần đã mất ở thị trường trong nước, chúng ta sẽ khiến ông ta thất bại thảm hại. Nguồn vốn bị đứt đoạn, hội đồng quản trị chắc chắn sẽ trở mặt với ông ta. Đến lúc đó ông ta coi như tiêu đời.”
Thư ký Lý ngẩn người trong giây lát, anh ta nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng lĩnh hội lời nói của Tưởng Úc Nam.
“Hãy làm một bản báo cáo cụ thể gửi cho mỗi thành viên hội đồng quản trị, thuyết phục họ ủng hộ Giang Thế Quân.”
Thư ký Lý gật đầu. “Vâng, tôi sẽ làm ngay!”
Thư ký Lý lập tức gọi điện thoại cho các phòng ban, ra lệnh. Vừa nói chuyện điện thoại, anh ta vừa quay đầu nhìn Tưởng Úc Nam.
Lúc này, Tưởng Úc Nam đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi. Ai có thể ngờ, doanh nhân tâm tư cẩn mật có một không hai bị mắc bệnh nguy kịch… Thư ký Lý lắc đầu, tập trung gọi điện thoại.
Ô tô nhanh chóng đến trụ sở tập đoàn Lệ Bạc. Tưởng Úc Nam về văn phòng tổng giám đốc. Ngồi chưa tới mười phút, Giang Thế Quân nghe tin vội đến tìm. Vừa đẩy cửa, ông ta lập tức mở miệng: “Chú còn tưởng cháu bị một người đàn bà đả kích quá nặng nề nên trốn tránh cả cuộc đời này.”
Trên bàn làm việc có một tập văn kiện chờ anh ký tên. Tưởng Úc Nam nhanh chóng ký tên, không ngẩng đầu. “Cháu tự cho mình hưởng một kỳ nghỉ phép dài, bây giờ xong rồi cháu quay về, tiếp tục làm việc.”
Giang Thế Quân gật đầu, thở dài. Sau đó, ông ta kéo chiếc ghế đối diện Tưởng Úc Nam, ngồi xuống. “Trước đây, chú đã nhắc nhở cháu không biết bao nhiêu lần, cháu để con bé đó ở bên cạnh chẳng khác nào nuôi sư tử. Đàn bà một khi tàn nhẫn giống hệt loài dã thú, sớm muộn cũng quay lại cắn cháu.”
Tưởng Úc Nam dừng bút, ngẩng đầu nhìn Giang Thế Quân, mỉm cười với ông ta.
Không biết Giang Thế Quân đọc được bao nhiêu nỗi đau từ nụ cười đơn giản của anh, lên tiếng an ủi, ngữ khí ôn hòa: “Không sao đâu, sau này cháu giúp chú quản lý Lệ Bạc. Unique của con bé đó định dùng mấy miếng sắt gỉ của Từ thị để xây dựng lại một chiếc mẫu hạm? Nó còn non nớt lắm!”
Tưởng Úc Nam coi như không nghe thấy, hỏi lại ông ta: “Nghe nói chú định đặt trọng tâm về thị trường trong nước? Chắc khó qua “cửa ải” hội đồng quản trị phải không?”
Con cáo già lập tức chau mày. “Không phải cháu lại có ý định tha cho con bé đó như hai năm trước đấy chứ?”
Tưởng Úc Nam nở nụ cười mơ hồ. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Thế Quân mà đưa ra phương án giải quyết khiến ông ta hài lòng. “Cháu đã bảo người thảo bản đề án, thuyết phục các cổ đông.”
Giang Thế Quân thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói đùa: “Lâu rồi mới thấy bộ dạng không có tính người của cháu khiến chú rất nhớ. Cháu nên như vậy mới đúng, cháu lo không có đàn bà hay sao?”
Ông ta xem đồng hồ, đứng dậy. “Chú có hẹn với La đổng sự sau nửa tiếng nữa, chú đi trước đây! Tối nay, chú sẽ chiêu đãi mấy thành viên hội đồng quản trị, cháu nhớ có mặt. Tới lúc đó chú bảo trợ lý thông báo với cháu địa chỉ quán bar.”
Tưởng Úc Nam mỉm cười, gật đầu. Khi Giang Thế Quân khuất dạng ở phía sau cánh cửa văn phòng, nụ cười trên môi anh cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc cần đóng kịch thì đóng kịch, không có người nào thông thạo trò này hơn anh.
Chín giờ tối, trợ lý của Giang Thế Quân gọi điện từ một quán bar nổi tiếng trong thành phố vào điện thoại của thư ký Lý. “Tổng giám đốc Tưởng đâu rồi? Chẳng phải nửa tiếng trước anh nói xe của Tổng giám đốc đang trên đường đến đây hay sao?”
Thư ký Lý lặng lẽ thở dài, cố gắng để giọng nói không có gì khác thường. “Thành thực xin lỗi! Tổng giám đốc bỗng có việc gấp nên không thể đến đó.”
“Sao đột ngột thế?”
Thư ký Lý ứng phó vài câu, cuối cùng cúp điện thoại. Lúc này một cơn gió thổi qua hành lang, thổi tan tấm mặt nạ của thư ký Lý. Anh ta cầm điện thoại, ngồi trên chiếc ghế dài, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng anh ta lại ngẩng đầu, đưa mắt về phía phòng cấp cứu ở phía đối diện.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, đèn đỏ trên cửa bật sáng…
Bên tai thư ký Lý vẫn văng vẳng câu nói của Tưởng Úc Nam trước khi được đưa vào phòng cấp cứu: “Tôi không nên phát bệnh vào lúc này… Nếu tôi không còn sống khi rời bàn mổ, cậu hãy giao chiếc đĩa quang trong két bảo hiểm của tôi cho cảnh sát… Tôi chỉ có thể làm bấy nhiêu việc… cho cô ấy…”
Ca mổ kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ. Khi Tưởng Úc Nam được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Bác sĩ mổ chính là bác sĩ điều trị chính do Tưởng Úc Nam đích thân mời từ nước ngoài. Thư ký Lý vội vàng đi đến hỏi thăm tình hình, bác sĩ mệt đến mức không nói ra lời, chỉ gật đầu với anh ta.
Tưởng Úc Nam được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Không lâu sau, bác sĩ điều trị chính cũng đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh, ông ta bất giác cảm thán: “Đáng thương thật đấy, không có người nhà ký tên vào cam kết phẫu thuật của cậu ấy!”
“Chắc Tưởng tiên sinh đã lường trước tình huống phát bệnh đột ngột nên sớm thông báo phía bệnh viện, lúc anh ấy mất đi ý thức, mọi thủ tục liên quan đến ca mổ đều do tôi ký thay.”
“Bệnh nhân đã vượt qua một lần phẫu thuật, còn hai lần nữa. Thượng Đế sẽ phù hộ cho cậu ấy!”
Tỷ lệ thành công của mỗi ca phẫu thuật chỉ có mười phần trăm. Tỷ lệ sống sót sau ba ca phẫu thuật là bao nhiêu? Thư ký Lý lắc đầu, không dám tính tiếp.
Bác sĩ nhanh chóng cáo từ. Thư ký Lý cũng rời khỏi bệnh viện, lái xe của Tưởng Úc Nam về Lệ Bạc. Không ngờ khi anh ta đi thang máy từ tầng hầm lên đến tầng một, tình cờ gặp phải Giang Thế Quân và trợ lý của ông ta cũng đi vào thang máy.
Thư ký Lý cúi đầu chào, thừa dịp né tránh ánh mắt của Giang Thế Quân: “Chào Giang Tổng!”
Giang Thế Quân đảo mắt một lượt, không thấy Tưởng Úc Nam, ông ta hỏi: “Tổng giám đốc của các anh đâu rồi?”
“Tổng giám đốc đi… đi thị sát một nhà máy mới. Tôi về lấy tài liệu cho anh ấy.” Thư ký Lý trả lời lưu loát. Giang Thế Quân gật đầu.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng sáu mươi mốt, thư ký Lý cung kính chào tạm biệt Giang Thế Quân, lập tức đi thẳng đến văn phòng của Tưởng Úc Nam, thuận tay khóa trái cửa.
Két bảo hiểm mà Tưởng Úc Nam nhắc tới trước khi tiến hành ca mổ giấu sau bức tranh sơn dầu treo trong văn phòng. Thư ký Lý nhập mật mã, mở két bảo hiểm, lấy chiếc đĩa.
Vừa cho đĩa vào máy tính, điện thoại của thư ký Lý đổ chuông. Đó là cuộc điện thoại từ New York. Lúc nay, trên màn hình máy tính bắt đầu phát hình ảnh. Đây hình như là một đoạn băng do camera giám sát ghi lại, góc quay là nóc một tòa nhà nào đó.
Đoạn băng không có âm thanh, thư ký Lý vừa xem vừa nghe điện thoại. Đầu kia truyền đến giọng nói một phụ nữ: “Cô ấy có tìm các anh không?”
“Cô muốn nói đến Viêm Lương?” Giọng của thư ký Lý đầy vẻ chế giễu. “Không.”
“Không thể nào!” Đối phương cảm thấy khó tin. “Như tôi đã kể với anh, tại buổi tiệc kết hôn của con riêng chồng tôi, cô ta hỏi tôi rất nhiều câu hỏi chẳng đâu vào đâu, rõ ràng cô ta đã nghi ngờ việc cô ta có thể móc nối với Lương thị có liên quan đến các anh. Cô ta nên mau chóng tìm các anh để chứng thực mới đúng, sao lại không có động tĩnh gì?”
Thư ký Lý dán mắt vào màn hình máy tính, không dám bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Đáng tiếc, trên màn hình vẫn là hình ảnh nóc tòa nhà không người, ống kính camera vẫn không di chuyển.
“Tôi đã nhận lời Tổng giám đốc không cho Viêm Lương biết sự thật, nhất định tôi sẽ làm được. Nhưng tôi không nói sẽ ngăn cản Viêm Lương điều tra mọi việc, về chuyện Viêm Lương gặp cô ở New York mà cô kể với tôi, tôi không báo cáo với Tổng giám đốc. Nếu cô ta nghi ngờ Lương thị có liên quan đến chúng tôi, đây cũng là một khởi đầu tốt lành. Tôi luôn mong chờ cô ta sẽ tự đến tìm chúng tôi, nhưng hình như cô ta chỉ tập trung lo cho việc kinh doanh của công ty mới mà không tiếp tục điều tra vụ đó.”
“Đúng là một người đàn bà đáng sợ. Cô ta đang lo lắng điều gì chứ? Lo một khi biết Tổng giám đốc Tưởng ở đằng sau lót đường cho cô ta, cuộc sống của cô ta lại một lần nữa bị xáo trộn?”
Thư ký Lý im lặng. Một bên là bệnh nhân đang giãy giụa giữa ranh giới sống và chết, một bên là “nữ cường nhân” tươi cười cắt băng khai trương cửa hàng trước ống kính phóng viên, hai hình ảnh đồng thời xuất hiện trong đầu anh ta, tạo thành sự tương phản và trào phúng vô cùng. Điều duy nhất thư ký Lý có thể làm là thở dài bất lực. “Chuyện này tính sau, bây giờ, điều quan trọng nhất là khống chế bệnh tình của Tổng giám đốc, để tránh…”
Lời nói của thư ký Lý nghẹn lại ở cổ họng, bởi trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Hai người đàn ông hình như đang nói chuyện, họ đều đứng ở mép của nóc nhà, quay lưng về phía ống kính nên không nhìn rõ diện mạo.
Sự im lặng đột ngột của thư ký Lý khiến người phụ nữ ở đầu máy bên kia nghi hoặc. “Anh sao thế?”
“Không có gì!” Hình ảnh trên máy tính không có âm thanh, thư ký Lý không rõ nội dung cuộc trò chuyện của hai người trên nóc tòa phà. Anh ta đành dành một phần chú ý vào điện thoại. “Tôi đang xử lý một số công việc Tổng giám đốc giao.”
Đúng lúc này, hai người đàn ông trên màn hình đột nhiên ra tay đánh nhau. Thư ký Lý bất giác dán mắt vào màn hình, thấy một người bị trượt chân, mất thăng bằng rồi rơi xuống, lơ lửng trong không trung.
Người đó ra sức nắm chặt thanh lan can, người đứng trên sân thượng cuối cùng cũng giơ tay cứu người. Thư ký Lý toát mồ hôi lạnh thay người đang gặp nguy hiểm. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế. Nhưng đúng lúc này, hình ảnh chao đảo, thư ký Lý kêu lên một tiếng, đứng bật dậy.
Trên màn hình vi tính, người đàn ông tưởng đã được cứu bỗng rơi xuống dưới đất trong nháy mắt.
Tất cả xảy ra quá nhanh, thư ký Lý đã bỏ qua chi tiết quan trọng nhất, anh ta đành tua lại. Lần này, thư ký Lý có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đứng trên nóc tòa nhà rút bàn tay đang bị đối phương túm chặt. Sau đó, hắn gỡ từng ngón tay đang nắm vào lan can…
Sau khi đối phương rơi xuống dưới, hung thủ dùng cổ tay áo lau sạch lan can. Lúc quay đầu bỏ đi, bộ dạng của hắn vụt qua ống kính camera. Hình ảnh này không lọt khỏi mắt thư ký Lý, anh ta nhận ra người đó chính là Giang Thế Quân.
Trong văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lý ngồi bất động trước máy tính hơn một tiếng. Bức tường kính phản chiếu vẻ chấn động mãi không thể trở lại bình thường của anh ta.
Phía đối diện tòa cao ốc Lệ Bạc có một chiếc xe con đã đỗ hơn một tiếng. Viêm Lương ngồi ở ghế lái, ngước nhìn tòa nhà Lệ Bạc. Cô thấy xe của Tưởng Úc Nam đi vào bãi đỗ ở tầng hầm của tòa nhà. Bây giờ nhìn lên ô cửa sổ ở tầng sáu mươi mốt, cô có thể hình dung bộ dạng nghiêm túc của anh khi làm việc, nhưng cô không có dũng khí tiến bước, bất kể là bước vào tòa nhà Lệ Bạc hay bước và trái tim người đàn ông đó.
Viêm Lương gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng. Thời gian trôi qua chậm chạp, không dưới một lần cô khởi động ô tô rồi lại tắt máy, tiếp tục chờ đợi một cách vô ích.
Đến lúc chạng vạng, khi xe của Tưởng Úc Nam rời khỏi tòa nhà Viêm Lương hơi do dự. Cô có nên đuổi theo? Đuổi theo rồi nói điều gì? Nếu anh thật sự có liên quan đến Lương Thụy Cường, liệu anh có nói thật cho cô biết? Hay đây là cái bẫy lớn hơn anh giăng cho cô?
Cô đã nếm mùi vị quả đắng của việc tự huyễn hoặc bản thân. Mùi vị này đắng thế nào, tuyệt vọng thế nào… cô rõ hơn ai hết. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sắp hòa vào dòng xe cộ trên đường, Viêm Lương lập tức nổ máy, đuổi theo.
Bây giờ là giờ cao điểm, việc tắc đường là khó tránh khỏi. Xe của Tưởng Úc Nam có vẻ vội đi đâu đó nên bấm còi lia lịa, Viêm Lương bám theo sau, cô nắm chặt vô lăng trên cả đoạn đường, dường như chỉ làm vậy, cô mới loại bỏ mọi nỗi căng thẳng. Cuối cùng, cô đi theo chiếc xe đó đến bệnh viện.
Xe của Tưởng Úc Nam đi vào cổng bệnh viện. Cách mười mấy mét, Viêm Lương vội phanh gấp, dừng lại bên ngoài cổng. Cô chau mày nhìn tấm biển hiệu nền trắng chữ đen của bệnh viện, sau đó lắc đầu, lái xe vào cổng lớn. Còn chưa tới bãi đỗ xe, Viêm Lương chợt nhìn thấy xe của Tưởng Úc Nam dừng lại, đỗ ở một chỗ không xa. Anh đến bệnh viện làm gì? Đi khám bệnh hay đi thăm người ốm.
Viêm Lương còn đang mải suy đoán, thư ký Lý một mình xuống xe, đi nhanh vào tòa nhà của bệnh viện, không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam.
Thư ký Lý nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Viêm Lương. Cô lập tức xuống xe, chạy đuổi theo nhưng vẫn bị mất dấu anh ta.
Đại sảnh bệnh viện rộng lớn, người đi lại tấp nập. Viêm Lương ngó xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vụt qua một ý nghĩ đáng sợ. Cô chợt nhớ đến hôm cắt băng khánh thành, tuy lúc đó ánh đèn máy ảnh chớp nháy khiến cô không nhìn rõ, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, hình như bộ dạng của Tưởng Úc Nam lúc đó rất suy nhược và ốm yếu…
Viêm Lương lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu. Nhưng đôi chân cô không chịu sự khống chế của lý trí, nhanh chóng chạy đến khu vực của bệnh nhân. Cô chạy đến chỗ y tá trực ban, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Ở đây có bệnh nhân tên là Tưởng Úc Nam không?”
Cô y tá trả lời: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân!”
Không có manh mối, Viêm Lương chỉ còn cách tìm kiếm từng phòng bệnh. Trong hai tiếng, cô đi qua vô số cửa phòng bệnh, nhìn vô số thẻ đề tên bệnh nhân treo ngoài cửa. Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện: “Không phải là anh ấy…”
Khi tất cả phòng bệnh thường đều không có tên “Tưởng Úc Nam” như lời cầu nguyện của Viêm Lương, trái tim cô lại bóp nghẹt trong giây lát, đến mức cô không thở nổi. Phòng bệnh thường không có… phòng bệnh nặng thì sao?
Trong đầu Viêm Lương trống rỗng, cô lao đến khu chăm sóc đặc biệt. Nhưng vào thời khắc đẩy cánh cửa vào khu bệnh nặng, cô mất sạch dũng khí. Cuối cùng, Viêm Lương chỉ đứng ở ngoài cửa dõi mắt vào bên trong.
Viêm Lương nhanh chóng nhìn thấy thư ký Lý đang đi đi lại lại ở ngoài hành lang. Thỉnh thoảng, anh ta ngoảnh đầu về phía phòng bệnh ở trong cùng.
Viêm Lương hoảng hốt cúi thấp đầu. Trong lòng có một âm thanh nào đó kháng nghị, không cho cô ngẩng đầu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn từ từ ngẩng đầu, nín thở nhìn phòng bệnh ở trong cùng…
Ba ngày sau, Tưởng Úc Nam mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Bắt gặp vẻ mặt phức tạp của thư ký Lý, Tưởng Úc Nam đoán ra: “Cậu đã xem nội dung trong chiếc đĩa đó?”
Thư ký Lý gật đầu. Phòng bệnh lại rơi vào bầu không khí trầm mặc, chỉ có âm thanh đơn điệu của máy móc y tế đang chạy, giống tiếng sinh mệnh của người đàn ông nằm trên giường đang dần trôi đi.
“Từ lúc nào anh biết bố anh không phải nhảy lầu tự tử vì bệnh trầm cảm, mà bị…” Thư ký Lý cảm thấy khó mở lời.
“Sau đám tang của Từ Tấn Phu không lâu.”
Thư ký Lý kinh ngạc, trợn mắt. Sau đám tang của Từ Tấn Phu không lâu?
Lẽ nào Tưởng Úc Nam bắt đầu sắp đặt từ lúc đó…
Trái với sự kinh ngạc của thư ký Lý, Tưởng Úc Nam chỉ nhếch mép. “Đây là lần đầu tiên tôi quay về nơi đó kể từ khi bố tôi qua đời. Tôi định nói cho bố tôi biết, Từ gia đã sụp đổ, tôi không vì tình cảm cá nhân mà buông tay. Nhưng có một điều nực cười là, hôm đó không hề vui vẻ như tôi mong muốn, bởi tôi phát hiện ra chiếc đĩa này.”
Số phận đùa giỡn anh bằng một cách khôi hài nhất, và cũng dùng cách tàn khốc nhất để kết thúc cuộc đời anh. Thư ký Lý không nỡ nhìn Tưởng Úc Nam, anh ta vô thức cúi đầu. “Tổng giám đốc, anh hãy nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa!”
Tưởng Úc Nam tựa như không nghe thấy, anh tiếp tục xé toạc vết thương đã kín miệng đã lâu, muốn dùng nỗi đau để nhắc nhở mình rằng, anh vẫn còn sống. “Kết quả kiểm tra trước đó cho thấy, ít nhất tôi có thể sống đến năm sau, nhưng bây giờ… có lẽ tôi sẽ chết trước thời thời gian đó. Mỗi bước đi tôi đều tính toán kĩ càng, cũng sắp xếp đâu vào đấy. Điều duy nhất tôi không thể tính là liệu tôi có thể sống đến ngày Giang Thế Quân bị phá sản và ngồi tù hay không?”
Thư ký Lý nghiến răng, cuối cùng buột miệng: “Tổng giám đốc, tôi…”
Tưởng Úc Nam lập tức đoán ra anh ta định nói gì. Anh bình tĩnh cắt ngang: “Bây giờ, tôi chỉ hy vọng trước khi qua đời, tôi sẽ trả lại cô ấy tất cả, giữ lại duy nhất nỗi căm hận của cô ấy dành cho tôi. Vì chỉ có như vậy, dù tôi chết đi, cô ấy cũng có thể sống hạnh phúc.”
Cuối cùng, Tưởng Úc Nam lạnh lùng cảnh cáo thư ký Lý: “Nếu cậu tự ý nói với cô ấy những điều cô ấy không nên biết thì đó chính là việc làm tàn nhẫn nhất đối với tôi.”