Một ngày nọ, mọi người trong nhà đang cùng nhau ăn cơm, Thượng Quan Bích San khuôn mặt tức giận nói.
"Mọi người nói xem, con với con nhỏ Diệp Linh đầu thôn ai đẹp hơn?"
Ta nghe xong dở khóc dở cười, Diệp Linh là con gái của một vị cao thủ ở đầu thôn. Mấy năm trước gia đình bọn họ đến đây sinh sống, ta cũng không ngại cho bọn họ vào thôn.
Nhưng khỗ nỗi Bích San nhìn thấy Diệp Linh giống như nhìn thấy kẻ thù, suốt ngày tìm người ta thi tài.
"Con gái nương đương nhiên đẹp nhất"
Ta cười cười dỗ cho nó vui. Trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Diệp Linh là dạng nữ nhi băng thanh ngọc khiết, còn Bích San lại là cái dạng nữ nhi bại hoại-dạng bình hoa kinh điển.
"Chỉ có nương là hiểu con"
Bích San ôm ta, khuôn mặt tươi cười như hoa nở.
Thượng Quan Thần nhìn Bích San, chậm rì rì nói.
"Ta thì thấy nương là đẹp nhất ! "
"Haha…con thật là…!"
Thượng Quan Bích San đang tươi cười chuyển sang tức giận.
"Muội đang hỏi giữa muội với Diệp Linh ai đẹp hơn mà, Cha, Mã ca ca ,người nói coi, ai đẹp hơn?"
Thượng Quan Tán Lý vuốt đầu Bích San, từ tốn nói.
"Con ta đương nhiên đẹp hơn. Nhưng…trong mắt ta…nương con mới là đẹp nhất!"
"Muội muội, ta cũng thấy vậy!"
Thượng Quan Hi Mã yếu ớt nói, khuôn mặt xinh đẹp như hoa liên tục cúi xuống ăn cơm.
"Haha…các người không nên khen ta như vậy chứ, ngượng ngùng a ngượng ngùng ! "
Thượng Quan Bích San từ tức giận đã thăng cấp lên phẫn nộ.
"Nương, giữa con với người ai đẹp hơn? !"
Ta đang uống nước bỗng sặc một cái, nhìn một đám người đang xem trò vui, ta bắt đầu phẫn nộ giống như Bích San. Khen ta đẹp là muốn hai mẹ con ta cãi nhau sao?
"Con đẹp hơn nương!"
"Vậy mới được chứ!"
Bích San nhảy lên người ta ngồi, tay nhỏ bé ôm lấy cổ ta bắt đầu làm nũng. Ta biết…có người khen nó thì nó sẽ như vậy.
"Còn các ngươi…ăn xong thì cùng nhau đi rửa chén đi !"
"Nương, nam nhân là người làm chuyện lớn, không thể rửa chén"
Thượng Quan Thần phản bác, ta liếc nó một cái, chầm chậm nói.
"Vậy thì tối ba cha con các ngươi đều cùng nhau ngủ ngoài sân đi. Nam nhân mà, ăn gió nằm sương thì có sá gì đâu!"
Đọc tiếp: Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi - Full – Chương PN 2
PN2
Lại nói về Thượng Quan Hi Mã, chẳng hiểu sao con trai ta lớn lên càng ngày càng xinh đẹp giống như nữ nhân .
Đám tiểu nam hài mỗi lần nhìn thấy nó đều đỏ mặt, còn thường xuyên cho nó kẹo.
Một ngày nào đó,Hi Mã nhào vào lòng ta, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tỏ vẻ vô cùng ấm ức.
"Nương, con không chịu đâu! Tại sao Huyền Mặc cứ khen con xinh đẹp mà không khen con tuấn tú? Người ta không phải con gái, ô ~!"
Ta cười cười vuốt ve đầu nó, an ủi!
"Mã nhi ngoan, có nương khen con tuấn tú được rồi"
Thượng Quan Tán Lý đang đọc sách, nghe xong liền đi tới chỗ bọn ta, cười tà ác.
"Có muốn trả thù không?"
Ta rùng mình,Hi Mã lại hưng phấn vô cùng, vội vàng gật đầu.
"Lấy giấy ghi lại Huyền Mặc khen con xinh đẹp bao nhiêu lần, sau này lấy nó làm vợ, xx nó gấp đôi !"
"…"
Ta kháo, Thượng Quan Tán Lý, không cần dạy hư con ta. Ngươi mới XX, XX cái đầu ngươi
Không ngờ Hi Mã lại ghi nhớ trong lòng.
Sau này khi Huyền Mặc thành con dâu của ta rồi, trong lúc hứng chí…ta hỏi nó.
"Lúc nhỏ ta thường xuyên nghe con khen Mã nhi xinh đẹp, sao bây giờ không thấy con khen như vậy nữa?"
Thượng Quan Thần mười sáu tuổi, Thượng Quan Di Lăng chín tuổi.
Một ngày kia…Thượng Quan Di Lăng bỏ thuốc bậy bạ vào dược mới chế của Thượng Quan Thần, làm cho công sức cả tháng của hắn đổ sông đổ biển.
"Muội muội, có thể nói bậy, nhưng làm bậy với thuốc của ta thì…"
Thượng Quan Thần khuôn mặt đen thui như đáy nổi, bắt đầu nỗi bão
"Đại ca, không phải muội cố ý !"
Thượng Quan Di Lăng cúi đầu tội nghiệp. Nếu nói Thượng Quan Bích San là nữ cường, thì Di Lăng chính là tiểu bạch thỏ chân chính.
"Ta không biết, đền đi!"
Thượng Quan Thần bắt đầu làm khó.
"Tiền muội không có, muốn mạng muội có một cái mạng!"
Thượng Quan Di Lăng vỗ ngực nói, cùng lắm thì bị đòn, sợ gì chứ?
Thượng Quan Thần đảo mắt, cười vô cùng gian xảo.
"Không cần mạng, chỉ cần muội ăn nhiều đồ bổ , nhanh lớn lên một chút."
Thượng Quan Di Lăng ngẩn ra, chớp mắt hỏi.
"Để làm chi"
Thượng Quan Thần mặt không đổi sắc, xấu xa nói
"Bán thân cho ta!"
"…"
PN4
Thượng Quan Bích San náo loạn giang hồ một thời gian, rốt cuộc cũng gặp được đối thủ.
Kẻ đó không ai khác chính là Cổ Đào Nguyên.
Mà Cổ Đào Nguyên từ nhỏ đã nổi tiếng là kẻ dai như đỉa. Nếu như hắn muốn cái gì, thì tuyệt đối sẽ tìm cách chiếm được nó.
Không may Thượng Quan Bích San lại trở thành mục tiêu hàng đầu của hắn]
Rốt cuộc có ngày tiểu San San nhịn không nổi, bắt đầu bạo phát.
"Ngươi con mẹ nó Đào Nguyên, làm ơn đừng có bám dính lấy ta!"
Tiểu Đào Nguyên cười hết sức vui vẻ nói.
"Phụ thân ta nói, hối tiếc của đời người là không lấy được mẹ ngươi, cho nên ta phải thay người hoàn thành tâm nguyện"
"Vậy thì ngươi đi tìm mẹ ta, tại sao lại tìm ta?"
Thượng Quan Bích San rống giận, Cổ Đào nguyên lại tỉnh bơ nói.
"Cha ngươi mạnh quá, cho nên ta đổi mục tiêu thành con gái của người trong mộng của cha ta"
Tiểu San San chóng mặt…mẹ, người hại chết con rồi nha.
"Ngươi nằm mơ đi !"
Nói xong liền chuồn mất. Lúc này kẻ đầu sỏ là ta lại xuất hiện, rất thân thiết vỗ vai Đào Nguyên.
"Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải cố gắng"
"…"
PN đặc biệt
Không hiểu sao dạo gần đây, lúc nào cũng liên tưởng tới hình ảnh dưa chuột xx cúc hoa. Máu hủ nữ trong người ta bắt đầu sôi trào, ta cực kì muốn xem nam x nam…
Bất quá trong An Thôn lại rất ít người còn độc thân, trừ Thiên Y , Ma Y và Cổ Ngự Ly.
Nói đến Thiên Y và Cổ Ngự Ly, hai tên này thật sự là cặp bài trùng. Mỗi lần Cổ Ngự Ly chế ra được loại độc dược gì mới, thì y như rằng Thiên Y sẽ có mặt ngay lập tức. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Vốn dĩ ta muốn tác hợp cho Thiên Y cùng Ma Y, nhưng Oanh phí biết được, âm thầm bày cách hạ xuân dược Ma Y, làm cho hắn bị thất thân.
Vì vậy…ta âm thầm nuôi kế hoạch bẻ thẳng thành cong, tẩy não Thiên Y cùng Cổ Ngự Ly.
"Thiên Y, tới bây giờ ngươi vẫn chưa có ý định tìm nương tử à?"
Thiên Y đang chế dược, nghe ta nói như vậy tay run rẩy xém chút nữa là làm dược bị đổ.
"Chủ nhân, chuyện đó từ từ tính a!"
Ta cười gian xảo, bắt đầu chiến dịch tẩy não.
"Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Theo ta thấy, ngươi nên tìm một nữ nhân, bắt nàng sinh con cho ngươi là vừa."
"Nhưng mà…ta không…"
Không đợi Thiên Y nói tiếp , ta vội vàng cướp lời.
"Ta biết rồi, ngươi không thích nữ nhân phải không?"
"…"
"Mỗi lần có nữ nhân tới gần ngươi, ngươi đều tránh xa một trăm thước. Vậy mà Cổ Ngự Ly gọi ngươi một tiếng, ngươi đều tới ngay lập tức"
Sự thật là Cổ Ngự Ly chế được độc dược mới, hắn gọi Thiên Y tới xem cách giải.
"…"
"Có phải mỗi lần ngươi tới gặp hắn đều hết sức phấn khích phải không?"
Sau khi chế được giải dược, lúc nào mà hắn chẳng phấn khích đem khoe với tên họ Cổ
"Cổ Ngự Ly nói cái gì ngươi nghe cái nấy, hơn nữa ta thấy mỗi lần ngươi đứng cạnh hắn mặt đều đỏ lên. "
Cổ Ngự Ly nói cho hắn biết từng loại độc dược chế thành, hắn đương nhiên phải nghe. Với lại trong lúc đó đang nấu dược ở gần lò lửa, mặt không đỏ mới lạ.
"…"
Thiên Y bắt đầu dao động.
"Còn nữa, có phải lâu ngày không gặp tên họ Cổ kia, ngươi cảm thấy rất…khó chịu phải không?"
Lâu quá không có độc mới để giải, đương nhiên khó chịu.
"…Hình như là vậy!"
Ta trong lòng cười lớn, hạ một đòn quyết định.
"Vậy thì ta biết rồi, Thiên Y, ngươi yêu Cổ Ngự Ly"
"Hả?"
Thiên Y mở lớn hai mắt , bộ dạng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
"Thử xem xét lại ta nói có đúng không?"
Ta nhanh chóng chuồn đi, ngày hôm sau gặp Cổ Ngự Ly cũng nói giống như với Thiên Y.
Vốn nghĩ đã thành công, không ngờ những ngày sau hai tên này nhìn thấy đối phương ở xa xa liền nhanh chóng biến mất tích.
Ta buồn một thời gian dài…
Ngay lúc sắp quên mất chuyện hoa cúc dưa leo, thì Thiên Y bất ngờ dọn vào nhà Cổ Ngự Ly ở. Cổ Ngự Ly ban đầu còn tỏ ra khó chịu, lúc sau đã để mặc cho Thiên Y muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ Thiên Y yêu dược, nhưng bị ta tẩy não, đã chuyển sang yêu luôn Cổ Ngự Ly.
Một ngày đẹp trời, Thiên Y cùng ta đi chợ, bởi vì Cổ Ngự Ly cùng Đào Nguyên đều không giỏi nấu ăn, cho nên hắn đành đảm nhiệm chức vụ nội trợ.
Ta được một phen tròn mắt, Thụ nữ Vương thì ra còn có tài lẻ a~.
"Ngự Ly, hôm nay ta làm canh cá nha?"
Trở về nhà ta đã thấy Cổ Ngự Ly đứng ngoài cửa, Thiên Y vui vẻ đưa cho hắn xem con cá mới mua.
"Các ngươi thân nhau quá nhỉ?"
Cổ Ngự Ly cười cười, ta chảy mồ hôi lạnh, lửa gần rơm đã bắt đầu bén lên rồi, Công ghen rồi.