-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!....
Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công.
-Đi theo ta nào cô gái !
Một thân ảnh đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi!
-Tôi phải theo ông đi đâu?
-Đi đầu thai!
Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta.
-Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen !
-Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả?
Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà không biết làm sao để chạy thoát thân.Ô...ô..ta thật sự là đã quá xui xẻo rồi nha. Hắc phong đang cuồn cuộn tới gần,một làn sương đen bao nhủ quanh thân ta,xoay vòng...xoay vòng...hút ta đi sâu vào bên trong tâm của lỗ đen. Thế là xong...cuộc đời ta quả là tăm tối.
………
Đau quá! Tại sao ta cảm thấy thân thể đau đớn nặng nề,xương cốt như gãy vụn?Chẳng phải ta đã bị hồn phi phách tán khi rơi vào lỗ đen rồi sao? Cố gắng mở mắt ra...trần nhà??? Trần nhà thật là cao nha,gỗ ánh lên vẻ bóng loáng,ta cố gắng xoay đầu sang phải,gì đây??? Trong phòng này có một cái bàn gỗ chứa gương đồng và 1 cây trâm cài,đồ trang điểm của con gái??? Nhìn lại,ta đang nằm trên 1 chiếc gường có rèm rũ bằng vải lụa...ĐÂY LÀ ĐÂU??? Một tiếng "cạch" phát ra,có tiếng chân người đi vào,từ xa,ta nhìn ra đó là 1 thân ảnh nhỏ nhắn,hình như đang từ từ tới gần ta. Woa,là 1 cô bé trạc 15 tuổi,mắt hạnh to tròn,có 2 búi tóc tròn cân đối ở đầu,trang phục...ách..là trang phục của người trung quốc cổ đại. Có đóng phim ở đây à? Camera đâu? Đạo diễn đâu? Cô bé nhìn ta,hai mắt mở to,sáng rực lên,đột nhiên nhào tới khóc to
-Tiểu thư...huhu..người đã tỉnh lại rồi!
[CHƯƠNG 2]
Hả??? Tiểu thư??? Cô bé gọi ai vậy? Ta sao? Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra,có ai có thể giải thích rõ không? Ông trời đang định chơi ta chắc?
-Này cô bé,em là ai vậy?
-Tiểu thư? Người không nhớ em sao? Em là Vân Đình đây!
Vân Đình? Ở cô nhi viện đâu có ai tên đó,người ta quen biết lại càng không có.
-Tiểu thư! Em là Đình nhi nha hoàn của tiểu thư đây mà!
-Nha hoàn??
Hay nha,khi không ta lại có nha hoàn! Ách…thế kỉ 21 còn có nha hoàn hả? ta chỉ nhớ là có ôsin thôi nha! Ta đang ở đâu vậy trời?
-Này em,cho chị hỏi đây là đâu vậy?
-Tiểu thư đang nói gì vậy? Đây là Phủ của lão gia! Người là con gái của lão gia,người quên hết rồi sao?
Hahaha...ta điên rồi,ta thật sự điên rồi nha...cô bé này nói cái gì vậy?
-Tiểu thư,người ở đây đợi,em đi mời thái y!
Nói rồi cô bé vội chạy đi.Đây là Trung Quốc? Phong cách ăn mặc,nhà cửa,cách bày trí đều là của người Trung Quốc nhưng mà...hoàn toàn không phải là của người Trung Quốc thế kỉ 21.
-Xin lỗi nhé cô gái!
Á,âm giọng này là của người dẫn đường.
-Ông ở đâu vậy,mau dẫn ta đi đầu thai!
-Cô hoàn hồn vào thân xác này rồi,ta làm sao dẫn cô đi được?
-Vậy ông còn tới đây làm gì nữa? Hừ...Hừ
-Ta tới nói cho cô biết cô đã bị lỗ đen của không gian hút tới 1 thời không khác,hồn cô vô tình nhập vào thân xác của 1 người sắp chết đang thoát hồn,vì thế nên cô mới còn sống và không thể đầu thai được!
-Vậy tôi đang ở đâu?
-Trung Quốc thời Đường!
-Tôi nhập vào xác của ai?
-Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng-Nam Ngự Yên Yên
-Oh my god !!!!!!!!!
Ta còn đang kêu gào thì thân ảnh của tên dẫn đường đã mờ nhạt và biến mất. Chuyện quỷ quái như thế này sao lại xảy ra ở trên người ta chứ? Suy đi nghĩ lại,nếu ta được đi đầu thai ngộ nhỡ lại trở thành cô nhi sống cuộc sống khó khăn ở cô nhi viện nữa thỳ...…còn bây giờ ta đang ở trong thân xác của 1 tiểu thư,lại là con tể tướng,cuộc sống của ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Hahaha...ta phải cảm ơn ông trời rồi! Cuối cùng củng hiểu lòng ta cho ta làm con tể tướng.
-Tiểu thư,thái y đã tới!
Cô bé tên Vân Đình dẫn theo một người đàn ông trung niên,thân người gầy ốm,tay đang xách 1 cái hộp. Đây là thái y thời cổ đại? Ông ta tới bắt mạch rồi mở mi mắt ta lên,cuối cùng hỏi ta:
-Tiểu thư,người biết người là ai không?
-Ta biết ta tên Nam Ngự Yên Yên!
-Còn những cái khác như phụ thân,phụ mẫu,gia đình,các tỷ muội huynh đệ thỳ như thế nào?
-Hoàn toàn không biết !
-Có mấy ngón tay?
-Hai ngón!
-Có vẻ như tiểu thư đã bị mất trí nhớ,nhưng thần khinh vẫn bình thường,không bị biến thành kẻ thần trí mê loạn hay ngốc tử! Xin phép tiểu thư cho lão thần đi bẩm báo với tể tướng!
Nói rồi Vân Đình kêu gia nô hộ tống Thái y ra ngoài,lão ấy bảo ta mất trí nhớ? Cứ cho là vậy đi! Vấn đề bây giờ là hỏi những gì chưa biết về thân thế của ta qua người thân thiết với thân xác này.
CHƯƠNG 3
-Em tên Vân Đình hả?
Ta nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé.Trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc thì nha hoàn lúc nào cũng thân cận với chủ tử của mình.Có lẽ ta sẽ tìm được thêm thông tin về thân xác này.
-Dạ!
-Em bao nhiêu tuổi?
-Đình nhi 15 tuổi! Tiểu thư người thật sự quên hết rồi sao? Ngay cả lão gia và phu nhân người cũng quên?
-Ừ! Ta thật sự không biết gì cả! chỉ nhớ mình tên Nam Ngự Yên Yện thôi!
-Huhu…Nhị tiểu thư thật ác độc,hại tiểu thư thành ra thế này!
Gì?Nhị tiểu thư? Càng ngày càng rắc rối nha.
-Em theo hầu ta được bao nhiêu năm rồi?
-Tiểu thư,Đình nhi theo người từ nhỏ!
-Vậy chắc em cũng hiểu rõ ta phần nào! Em có thể nói những gì em biết về ta không?
Ta bày ra ánh mắt mong đợi nhìn thẳng vào Vân Đình.Nhưng sự mong đợi đó suýt làm ta té ngửa sau khi nghe Vân Đình kể rõ đầu đuôi . Ta tên là Nam Ngự Yên Yên,17 tuổi,là con gái của Tể tướng Chu Quốc-Nam Phụng,mẫu thân là Đới Nhiên Nhiên-cháu gái của hoàng đế đời trước,đã mất cách đây nửa năm. Ta có 1 ca ca và 2 tỷ tỷ . Đại ca ta tên Nam Ngự Phong,Nhị tỳ tên Nam Ngự Phiêu Phiêu,Tam tỷ tên Nam Ngự Y Y.Vì ta là con rơi nên từ nhỏ thường xuyên bị 2 tỷ tỷ bắt nạt nhưng k dám nói cho cha ta biết. Chỉ có đại ca thấy ta bị ức hiếp nên ra tay bảo vệ.Mấy hôm trước ta bị vị nhị tỷ lòng dạ độc ác đầy xuống hồ nước suýt chết đuối.Khi được cứu lên thì mê man bất tình 2 ngày đêm.Khi tỉnh lại,chính là ta đã nhập hồn vào nên hoàn toàn không nhớ gì về chuyện trước kia nữa.
-Ra là vậy!
Ta thầm oán than,thân xác này cũng không may mắn giống ta ở thế kỉ 21.
-Nhiều lần Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đố kị với vẻ đẹp của tiểu thư nên tìm cách hủy dung người nhưng may mắn có Đại thiếu gia ngăn cản!
-Cho ta mượn cái gương!
Vân Đình đỡ ta ngồi dậy rồi xoay người đi lấy gương đồng đặt trên bàn đem đến cho ta xem.Thân ảnh ta từ từ hiện ra trong gương. Cái gì đây? Ma? Yêu quái? Ta suýt ngất! Trong gương là 1 cô gái có khuôn mặt trắng nhợt đầy vẻ âm u. Tóc dài bù xù rũ xuống vai,mái che khuất gần hết đôi mắt! Người đẹp đây hả? Mỹ nhân đây hả?
-Tỉnh rồi à?
Cánh cửa phòng mở ra mang theo giọng nói mỉa mai của nữ nhân.Có đến 2 người,cả 2 đều son phấn lòe loẹt khiến ta không nhận ra khuôn mặt thật,trang phục lại vô cùng sặc sỡ. Ai da…đừng nói đây là 2 vị tỷ tỷ "đáng kính" của ta nha. Tại sao lại đi ghen ghét với nhan sắc "âm hồn" của ta chứ.
-Nghe nói ngươi mất trí?
-Cô là ai?
2 người kia nhìn nhau 1 cái rồi cười bỡn cợt
-Mất trí thật hả?Ta là Nhị tỷ của ngươi!
A…nhờ ơn người này ta mới có thể nhập vào thân xác này nha
-Xin hỏi đến tìm ta có việc gì?
Cả 2 lại trừng mắt,ngay cả Vân Đình cũng há hốc miệng. Gì vậy? Ta mới hỏi có 1 câu xã giao thôi mà.
-Ngươi uống nhầm thuốc à? Hôm nay còn dám cả gan nói chuyên với ta!
Ta sock nha,ngươi là chị ta mà ta không được nói chuyện? Đang định trả lời thì 1 trận đau đớn ở đâu tập kích tới! Ta đau quặng người rồi hôn mê bất tỉnh,trước khi hôn mê ta nghe được tiếng nói cười chanh chua "tốt nhất là ngươi nên chết sớm đi!"
Chương 4
Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai,không có việc gì mà ta không dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta đã vào thân xác của ngươi rồi thì ta quyết sẽ không để bị ức hiếp. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng,không ăn uống.
-Yên nhi!
Thanh âm trầm trầm cô lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? Không đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng đã qua tứ tuần
-Con sao vậy? Không nhận ra ta ư?
-Bẩm lão gia,Thái y nói tiểu thư đã mất trí nhớ!
-Hắn có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài đi!
Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? Thật nhìn không ra ông ta đã có 4 đứa con nha
-Người là cha ta?
-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!
-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!
-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!
-Hả?
-Ta đã sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Y nhi.Con bị ức hiếp từ bao giờ có nhớ không?
-Từ khi Yên nhi còn nhỏ đã bị 2 muội muội ức hiếp rồi!
Ta thật sự bị cuốn hút bởi người mang giọng nói này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn.Một thân bạch y tiếu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán không lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me ,chúc bạn luôn vui vẻ )
-Phong nhi,việc ở triều đã xử lý xong chưa?
-Chỉ còn 1 số viêc nhỏ nhặt,phụ thân không cần lo lắng!
Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!
-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai không?
-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!
-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần nói với phụ thấn! Mai ta lại đến thăm muội!
Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss đã bước ra ngoài. Hây ! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!
[ Chương 5]
-Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật?
-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?
-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy?
-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức hiếp tứ muội.Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội đã mất mạng từ lâu!
-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?
-Không sai! Nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!
-Vậy tại sao con không ganh tị với Yên Yên?
-Thứ nhất,ta là nam nhân,không thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu rõ tứ muội từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại không thích nàng nên phụ thân đã cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!
-Chỉ có con là hiểu rõ sự tình ! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!
-Ta đã rõ,phụ thân,người cũng nên mau đi nghỉ ngơi!
-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây.Sự việc lần này không thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!
-Vâng!
………
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta không có nằm mơ,đây là sự thật. Ta đã trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình,không còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta đã hòa nhập được với thân xác này.
Tiểu thư đã tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!
-Không cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!
Thân thể ta đã không còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi cô bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều không bỏ qua.Cảm giác đói bụng đã khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người đang trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.
-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!
Âm thanh này thật quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.