Có tiếng ai đó ở phía sau đang « Suỵt !Suỵt ! » chúng tôi.
Và cứ thế, tôi dứng nấn ná ở quầy hàng,mắt nhìn đồng hồ, đầu thì nhẩm tính xem với một bộ phim chín mươi phút thì phân đoạn lãng mạn dài cỡ bao nhiêu. Cuối cùng, tôi quyết định chờ khoảng mười phút, thà thừa còn hơn thiếu, rồi lại lò dò bước vào trong khuôn viên rạp xinê để đợi… cho chắc ăn. Và kia, trong không gian bất chợt vang lên ầm ĩ tiếng thét hoảng loạn biểu thị nỗi sợ hãi tột cùng, vậy là hiểu, tôi đã chờ đủ số thời gian cần thiết.
-Bồ lỡ mất mọi thứ rồi – Jessica thông báo khi tôi đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình – Hầu hết mọi người đều đã là thây ma hồi sinh rồi đó.
-Phim còn dài mà – Nói rồi, tôi đưa mời Jessica gói bắp rang. Cô bạn vốc lấy một nắm.
Phần còn lại của bộ phim gồm toàn những xác người đã « khủng bố » người ta, cùng những tiếng thét không bao giờ dứt của những người còn sống, mà số nguời đó laị mỗi lúc một giảm hẳn đi. Trước lúc xem phim, tôi cứ đinh ninh rằng những cảnh trong phim dù có rùng rợn đến đâu cũng đừng hòng hù dọa được tôi. Nhưng kỳ thực không phải vậy, ngay khi mắt vừa tiếp nhận những hình ảnh kinh dị là khắp người tôi đã nôn nao khó chịu rồi… Cũng đành chịu thôi, tôi không thể hiểu nổi được mình nữa.
Chưa đến cuối phim, khi trên màn ẳnh bắt đầu xuất hiện một thây ma hốc hác, phờ phạc đang lầm lũi lê bước theo sau kẻ cuối cùng sống sót, tiếng thét hoảng loạn cả nạn nhân vang khắp khán phòng,vang vọng cả vào tâm tức của tôi, chr có đến lúc đó tôi mới hiểu được tâm trạng của mình. Gương mặt kinh hoàng của cô gái, bộ mặt sắc lạnh, vô hồn của kẻ bám theo cô cứ liên tục đan xen trên màn hình, càng lúc càng rút ngắn dần khoảng cách.
Và tôi bất thần nhận ra hình ảnh của nhân vật nào là ứng với mình nhất.
Tôi đứng bật dậy :
-Bồ đi đâu nữa vậy ? Còn có hai phút nữa là hết phim rồi. – Jessica thì thào.
-Mình đi uống nước – Tôi lầm bầm trả lời rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra cửa.
Ra đến bên ngoài rạp chiếu phim, tôi lầm lũi chọn lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, cố gắng thôi không nghĩ đến những hình ảnh trêu ngươi. Nhưng cái bộ phim ấy rõ ràng là đang mỉa mai, cười nhạo tôi thật, mọi thứ rõ rành rành như thế còn gì, đấy, cuối cùng thì tôi cũng sẽ trở thành một thây mà biết đi. Bấy lâu nay, tôi không nhận ra rằng mình đang từ từ từng bước một tiến dần đến cái đích đó.
Thật ra, cũng chẳng phải là chưa có lần nào tôi nghĩ đến chuyệnmình sẽ trở thành một quái vật đã đi vào huyền thoại cả – chỉ có điều nhất định sẽ không phải là một xác chết dị hợm, biết đi đứng, và hành động một cách quái gở mà thôi. Hoảng hốt, tôi lắc đầu quầy quậy, cố gắng trục xuất ra khỏi đầu một loạt những suy tưởng không đâu vào đâu. Không được, không được, không thể cứ tơ tưởng dến cái mơ ước ngày trứơc nữa.
Jessica cuối cùng cũng bước chân ra khỏi rạp phim, ngần ngừ, có lẽ đang suy tính xem tôi có thể lê la đến chỗ nào. Rồi khi phát hiện ra tôi, cô bạn trông khuây khoả hẳn, nhưng mà chỉ được một lát thôi. Vì ngay sau đó, cô tỏ ra là đang cáu thật sự.
-Bồ sợ phim đó đến vậy hả ? – Jessica cất tiếng hỏi.
-Ừưư – tôi xác nhận – hình như là mình là đứa yếu bóng vía.
-Lạ thật đấy – cô bạn tôi chau mày – mình đã không nghĩ là bồ sợ… Mình thì hét suốt, còn bồ thì chẳng thấy hét lần nào.Vậy nên mình chẳng hiểu tại sao bồ lại bỏ ra ngoài.
Tôi nhún vai :
-Tại mình sợ quá đấy thôi.
Cô bạn cũng dịu xuống được một chút :
-Đây là phim kinh dị nhất mà mình được xem đấy. Mình cược là thể nào đêm nay, tụi mình cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng cho mà coi.
-Chứ còn gì nữa – tôi đáp lời Jessica, cố gắng giữ giọng bình thản. Chắc chắn là tôi sẽ mơ thấy ác mộng rồi, nhưng sẽ không phải về các xác người hồi sinh đâu. Cô bạn thoáng bừng mở mắt nhìn tôi, nhưng rồi lại quay sang hướng khác, thật nhanh. Chắc là cái giọng nói của tôi lại phản bội tôi rồi.
-Bồ muốn ăn ở đâu nào ?- Jessica lại hỏi.
-Mình không biết.
- Thôi được rồi.
Chúng tôi bước đi bên nhau, Jessica luôn miệng kể về vai nam chính trong bộ phim vừa chiếu. Tôi thì chỉ biết có mõi việc gật đầu khi nghe cô bạn « tả » mọ thôi một hồi về vẻ hấp dẫn của anh ta, chứ không thể nhớ nổi là có nam tài tử nào thủ vai người sống cả.
Và cứ thế, cứ thế, tôi để mặc cho đôi chân bước đi theo Jessica, trong khi tâm trí thì hoàn toàn không hề đặt vào đường sá. Tôi chỉ ngờ ngợ nhận ra rằng trời lúc này đã tối sẫm và không gian xung quanh đã im ắng hơn. Mãi đến một lúc nsau, tôi mới hiểu được cái lý do của sự tĩnh lặng đó. Ra là Jessica đã ngưng công việc của « đài phát thanh » tự lúc nào rồi. Tôi nhìn cô bạn, hối hận, mong rằng cô không bị tổn thương.
Jessica không hề nhìn tôi. Gương mặt của cô bạn đang lộ rõ vẻ căng thẳng, cứ nhìn thẳng mà bước, vội vàng. Rồi bất chợt, nhanh như cắt, Jessica phóng đôi mắt sang phía bên kia đường, nhưng chỉ một thoáng rồi thôi, ánh mắt của cô bạn lại chú mục về phía trước.
Chỉ có đến lúc này tôi mới chịu quan sát xung quanh.
Chúng tôi đang bước đi trên một vỉa hè nhỏ hẹp, tối tăm. Các cửa hiệu nho nhỏ ở hai bên đường đều đã đóng then gài từ lúc nào, đền đóm tắt ngóm, các ô cửa sổ tối om. Nhưng ở khá xa, trước mặt chúng tôi là một đoạn đường sáng đèn, và thấp thoáng ở phía xa xa ấy là cái bảng hiệu hình vòng cung sáng rực rỡ của cửa hàng MacDonald’s; Jessica đang xăm xăm dẫn tôi đến đó.
Còn ở bên kia đường, chỉ có duy nhất một cửa tiệm đang hoạt động. Các ô cửa đều buông rèm kín mít, như muốn che phủ mọi hoạt động đang diễn ra ở bên trong; bên ngoài, trước cửa tiệm là mấy cái biển hàng gắn đèn nê-ông, những dòng chữ quảng cáo bán đủ các loại bia bọt hiện ra rực rỡ, đập vào mắt những kẻ đi đường. Và điều được ghi chú lớn nhát, chói sáng trong thứ ánh sáng màu xanh lục chính là cái tên của tiệm rượu: Pete Chuột. Cái tên này gợi cho tôi sự thắc mắc, không biết bên trong quán có cái gì mang hơi hướm hải tặc hay không… Cánh cửa bằng kim loại đang mở sẵn, phía bên trong chỉ sáng tù mù, hắt ra âm thanh rì rầm nghe tiếng được tiếng mất của nhiều giọng nói pha lẫn với tiếng đá lanh canh va vào thanh ly vang lên khe khẽ giữa không gian tĩnh mịch, vọng sang cả này đường. Và kia, thơ thẩn bên ngoài cửa tiệm, loanh quanh bên cửa ra vào là bốn người đàn ông.
Tôi quay lại liếc nhìn Jessica. Đôi mắt của cô bạn tôi vẫn không rời khỏi con đường trước mặt lấy một milimét, trong lúc dôi chân vẫn thoăn thoắt bước đi. Thần sắc không có vẻ gì cho thấy là cô ấy đang hoảng sợ – tất cả chỉ đơn thuần là cảnh giác, cố gắng không gây bất kỳ một sự chú ý nào mà thôi.
Bất giác tôi dừng chân, nhìn đăm đăm bốn người đàn ông, tận sâu trong tiềm thức của tôi bỗng trỗi lên một cảm giác ngờ ngợ. Không gian khác, thời gian cũng khác, nhưng sao tình cảnh lại giống nhau đến thế. Một kẻ trong bọn cũgn thấp người và có nước da đen nhánh như vậy. Tôi thừ người ra, và một cách chậm rãi, quay sang quan sát họ, người kia cũng bắt đầu ngước mắt lên, chú ý đến tôi.
Đôi mắt tôi găm thẳng vào hắn, toàn thân bỗng chốc cứng đơ, tôi đứng như tượng trên vỉa hè.
-Bella?- Jessica thì thầm – Bồ đang làm gì vậy?
Tôi lắc đầu, hoàn toàn không còn ý thức gì về hành động của mình nữa.
-Mình nghĩ là mình có biết họ – Tôi lẩm bẩm đáp.
Tôi đang làm gì vậy kìa? Lẽ ra, sau khi nhớ lại rồi, tôi phải chạy hộc tốc, sẽ phải tống khứ hình ảnh của bốn gã thanh niên lang thang trong đêm nào ra khỏi tâm trí, sẽ phải đề phòng, phải tự vệ đang trong lúc điếng người như thế này kia chứ. Đằng này, tại sao tôi lại cứ lừng lững bước xuống đường, đầu óc hoàn toàn mụ mẫm như vậy.
Sự đời quả thực có lắm trùng hợp oái oăm, tôi lại tiếp tục hiện diện trên một con đường tăm tối ở Port Angeles, nhưng lúc này, bên cạnh tôi còn có Jessica. Đôi mắt tôi cứ tập trung vào gã thanh niên thấp người, cố gắng nhận ra dáng vẻ quen thuộc của hắn qua hình ảnh của kẻ đã khiến tôi phải hoảng sợ vào một buối tối cách đây gần một năm. Tôi nghi ngại, không biết có cách nào khả dĩ nhận ra hắn không, có phải đấy thật sự là hắn không? Những chi tiết quan trọng của buổi tối đặc biệt ấy đã theo năm tháng nhạt nhoà từ lâu rồi. Hiện thời, chỉ còn có cơ thể của tôi là khả dĩ tìm lại được ký ức tốt hơn tôi mà thôi. Đấy, có xa lạ gì đâu với đôi chân tê cứng khi cố quyết định xem nên đứng lại hay chạy đi, có lạ lẫm gì đâu với cái cổ họng bỗng chốc nghẹn cứng lại và hoàn toàn khô khốc khi cố hết sức bật hét thật to. Quen thuộc làm sao với phần da ở các khớp nhanh chóng căng ra hết cỡ khi nắm tay đang siết lại thật chặt, và có chết tôi cũng không tài nào quyên được cái lạnh ở sau ót khi gã thanh niên tóc đen gọi tôi là “cưng”…
Không gian hốt nhiên lượn lờ một làn khí đe doạ tỏa ra từ những gã đàn ông đã chưa kịp làm gì tôi vào buổi tối hôm đó. Nó hiển hiện mỗi lúc một rõ nét hơn trong cái tình trạng hiện thời khi họ là người lạ, nơi đây lại tăm tối, và nhátlà bọn họ lại đông hơn hẳn hai đứa tôi – tất cả chỉ có thế… nhưng cũng đủ để khiến cho giọng nói của Jessica vỡ oà vì hốt hoảng khi giục tôi:
-Bella, đi thôi!
Nhưng tôi phớt lờ cô bạn của mình, cứ chậm rãi bước tới, trong đầu không có bất kỳ một khái niệm nào về đôi chân của mình. Tôi chẳng hiểu căn cứ tại sao, chỉ duy nhất nhận thức được rằng mối đe doạ sâu thẳm của những gã đàn ông này đã cuốn tôi về phía họ.Một sự bốc đồng ngớ ngẩn hết chỗ nói, nhưng đã từ lâu rồi, tôi mất đi cảm giác này… nay lại có trở lại, tôi muốn đi theo… đến cùng…
Có cái gì đó là lạ bỗng đập rộn ràng trong các tĩnh mạch của tôi. Là chất adrenalin, tôi bất chợt nhận ra, nó đang đập thình thịch trong các mao mạch, hòng chống lại sự lãng tránh tức thời của cảm xúc. Quá đỗi lạ lùng – cớ sao adrenalin lại xuất hiện vào lúc này, khi tôi không còn tý chút gì cảm giác nào gọi là sợ hãi cả? Dường như đây chính là dư âm của lần cuối cùng tôi đứng như thế này, trên một con đường vắng,tối om om ở Port Angeles, cùng những kẻ lạ mặt.
Không có lý do gì để mà phải sợ hết, tôi nhận ra điều đó. Mà kỳ thực, tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng trên mặt đất này còn sót lại điều gì đáng sợ, chí ít cũng là về mặt tự nhiên – một trong số hiếm hoi lợi thế mà kẻ đã thất bại về mọi thứ như tôi còn có được.
Tôi cứ lùi lũi bước tới, có lẽ đã ra được đến tim đường thì Jessica bắt kịp, cô bạn chụp ngay lấy tay tôi:
-Bella! Bồ không vào quầy rượu được đâu! – Cô bạn của tôi rít lên.
-Mình không đặt chân đến đó đâu – tôi trả lời một cách lơ đãng, giật ra khỏi tay cô bạn – mình chỉ muốn kiểm tra một chuyện thôi…
-Bồ có mất trí không đấy? – Jessica thì thào – Bộ bồ tính tự sát hả?
Câu hỏi bất ngờ đó đã gõ trúng vào cánh cửa tiềm thức của tôi, tôi quay sang nhìn Jessica:
-Không, mình không có ý định đó – giọng nói của tôi cất lên đầy cảnh giác, mà quả thực đúng là như vậy. Tôi không có ý định tự tử. Thậm chí là ngay từ hồi đầu, khi cái chết rõ ràng là một sự giải thoát, thế mà tôi còn không nghĩ đến nữa là. Tôi nợ bố quá nhiều. Trách nhiệm đối với mẹ tôi cũng còn quá lớn. Tôi phải nghĩ đến bố mẹ của tôi.
Mặt khác, tôi cũng đã hứa là sẽ không làm điều gì dại dột hay là khinh suất. Chính vì tất cả những lý do đó mà cho đến nay, tôi vẫn còn hít vào thở ra được đều đều trên cõi đời này.
Bất chợt nhớ đến lời hứa kia, trong lòng tôi bỗng dâng trào những cắn rứt tội lỗi, tuy nhiên điều tôi đang làm lúc này đây đầu có tính vào đấy được. Nó đâu có giống như việc tôi đang cầm dao mà cứa vào cổ tay của mình.
Jessica tròn xoe mắt nhìn tôi, miệng há hốc. Câu hỏi của cô bạn về tự tử là quá cường điệu, vậy mà tôi vẫn điềm nhiên trả lời, tôi đã hiểu ra vấn đề mộ cách quá trễ.
-Bồ đi ăn đi – tôi khuyến khích cô bạn, vẫy vẫy tay về phía cửa hàng bán thức ăn nhanh. Tôi không thích cái kiểu cô bạn nhìn tôi như vậy – mình sẽ đuổi theo bồ ngay.
Nói rồi, tôi quay đi, bước chân lại hướng về những gã đàn ông đang dõi nhìn chúng tôi bằng những cặp mắt hiếu kỳ, hào hứng.
-Bella, thôi ngay đi!
Các cơ bắp trên người tôi hốt nhiên tê liệt, toàn thân tôi bỗng chốc như dại hẳn đi. Không phải là Jessica đang quở trách tôi, mà là một giọng nói du dương, quen thuộc – dẫu đang tức giận nhưng vẫn êm mượt như nhung.
Chương 5 Kẻ nuốt lời.
Bella, sao cậu còn chưa về đi ? – Mike lên tiếng hỏi, anh bạn nhìn sang bên cạnh chứ không nhìn tôi trực diện.
Tôi cũng không biết là mình đã quên để ý tới giờ giấc được bao lâu rồi.
Đó là một buổi chiều buồn tẻ ở nhà Newton. Lúc này, trong cửa hàng chỉ còn có mỗi hai người khách quen, hai du khách balô vô cùng sành sỏi, chỉ cần nghe qua cách họ trò chuyện với nhau thôi cũng đủ kết luận vì điều đó. Nãy giờ, Mike đã theo dõi hết cuộc tranh luận của hai người. Chẳng là giữa lúc anh chàng đang tính tiền, họ trò chuyện với nhau về những gì mắt thấy tai nghe trong chuyến đi, ai cũng cho rằng mình có kinh nghiệm hơn người kia. Cũng nhờ vậy mà Mike thư giãn được đôi chút.
-Mình ở lại thì có sao đâu – tôi trả lời. Tôi đã không còn giam mình trong cái vỏ ốc mà sầu đời nữa, hôm nay, mọi thứ cơ vẻ như xa lạ và ồn ã quá, tựa hồ như tôi đã rút bông gòn ra khỏi lỗ tai vậy. Tôi cố bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện của hai vị khách bộ hành đang cười đùa, chòng ghẹo nhau, nhưng không thành công.
-Tôi cho cậu hay – vị khách đậm người có bộ râu hung đỏ, hoàn toàn chẳng hợp tông chút nào với mái tóc màu nâu sẫm, nói – tôi đã từng thấy bọn gấu xám Bắc Mỹ loanh quanh ở Yellowstone rồi, nhưng bọn chúng chẳng có vẻ gì gọi là hung dữ cả – đầu tóc của người đang nói rối bù, bộ quần áo trông cũng đã mặc vài ngày rồi chưa thay. Anh ta vừa mới đi núi về.
-Không dám đâu. Gấu đen thì làm sao mà to bằng đó được. Còn mấy con gấu xám Bắc Mỹ mà cậu nhìn thấy chắc chỉ là gấu con thôi – vị khách thứ hai vặn lai bạn mình. Anh ta cao, ốm nhom ốm nhách, gương mặt sạm nắng, dãi dầu gió sương.
-Mình nói thật đấy, Bella à, khi hai anh chàng này ra khỏi cửa hàng làm mình cũng đóng cửa luôn – Mike thì thầm.
-Được thôi, nếu cậu muốn mình về… – Tôi nhún vai.
-Chắc chắn là nó cao hơn cậu – vị khách để râu vẫn khăng khăng ( còn tôi thì gói ghém đồ đạc của mình lại – to như cái nhà và đen như hắc ín. Tôi phải báo cho đơn vị bảo vệ rừng biết mới được. Mọi người cần phải được cảnh báo « COI CHỪNG – ĐỪNG LÊN NÚI » – cái bảng cần phải được để ở trước cửa đường vài dặm.
Vị khách có nước da rám nắng bật cười :
-Để coi… lúc đó cậu đang đi trên đường à ? chắc cả tuần qua, cậu đã chẳng ăn, ngủ cho ra hồn, phải không ?
-Hừưm, ủa Mike, xong rồi hả ? – Vị khách có râu sực tỉnh nhìn sang chúng tôi.
-Hẹn thứ hai gặp lại cậu nhé ! – tôi lầm bầm.
-Vâng, xong rồi – Mike trả lời, ngoảnh mặt về phía hai người khách.
-Này, gần đây, ở khu vực này, có cảnh báo gì không… về gấu đen ấy ?
-Không ạ. Nhưng tốt nhất là hãy luôn đề phòng và bảo quản thực phẩm đúng cách ( !). À, hai anh đã thấy mặt hàng mới chưa : lựu đạn hơi cay phòng gấu ? Nặng chưa tới một kilogram đâu…
Cánh cửa trượt mở, tôi bước ra ngoài mưa, nép mình trong áo khoác, hối hả chạy đến chỗ chiếc xe tải. Mưa giội xối xả xuống chiếc mũ trùm đầu của tôi, nghe ồn đến lạ thường, nhưng rồi.. khi tiếng động cơ xe vang lên, mọi tiếng ồn xung quanh… đều « chìm nghỉm » hết.
Tôi không vội vã về nhà ngay, căn nhà vắng vẻ, hiu quạnh lắm. Đêm qua, tôi đã thất kinh hồn vía rồi, không còn muốn tìm lại cảm giác từ cõi chết trở về đâu. Cho dù là sau khi nỗi đau đã lắng xuống, tôi hoàn toàn có thể chợp mắt được rồi, thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Đúng như tôi đã nói với Jessica sau khi xem phim xong, đó là một trăm phần trăm tôi sẽ gặp ác mộng.
Hiện thời, tôi vẫn thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, đêm nào chúng cũng « đến thăm » tôi. Thật ra thì không hẳn là ác mộng, cũng chẳng hẳn là nhiều ác mộng lắm cho cam, mà lúc nào cũng chỉ là một ác mộng duy nhất. Những tưởng, sau nhiều tháng trời mệt mỏi chịu đựng, tôi đã miễn nhiễm được với nó rồi chứ. Ai ngờ, nó chẳng bao giờ thất bại khi « hù doạ » tôi, nó chỉ bỏ đi ngay khi tôi ngồi bật dậy và gào thét ầm nhà. Ngài cảnh sát trưởng bây giờ cũng chẳng thèm đến phòng của tôi mà kiểm tra xem có chuyện gì không nữa, « ngài » tin chắc rằng chẳng có kẻ gian nào lẻn được vào nhà mà bóp cổ tôi hay là có chuyện gì ghê gớm đại loại như vậy – « ngài » đã quá quen với chuyện đó rồi.
Mà ác mộng của tôi chắc cũng chẳng làm cho ai khác, ngoài tôi ra, sợ được. Chắc chắn chẳng có ai thèm ngồi bật dậy mà khóc thét « A » rồi « Hu hu ! » đâu. Chẳng có xác chết nào hồi sinh, chẳng có bóng ma nào vật vờ, lại càng không có gì cả. Sự thật là như vây, không có gì cả. Tất cả chỉ là một mê cung của hàng hà sa số những cây phủ đầy rêu, không gian im ắng não nề đến mức hoá thành một thứ áp lực khó chịu ép vào thái dương. Trời mờ tối, hệt như lúc chạng vạng của một ngày đầy mây, chút ít ánh sáng còn sót lại cũng chẳng đủ sức soi rõ một thứ gì. Trong cái khung cảnh u ám ấy, tôi nhỏ bé đang vội vã, loanh quanh không tìm được lối đi, cứ mãi tìm kiếm, tìm kiếm và tìm kiếm. Thời gian cứ thế lạnh lùng lướt qua, tinh thần của tôi cũng theo đó mà giảm sút., mọi sức lực có được đều dồn cả cho đôi chân, chạy, chạy, phải chạy nhanh hơn nữa… cho dẫu càng gia tăng tốc lực thì tôi lại càng lóng ngóng, vụng về… Và rồi tôi cũng đến được tâm điểm của giấc mơHiện giờ, tôi cũng còn cảm giác được là ác mộng đang đến với mình, vậy mà chẳng thể nào tỉnh lại được kịp lúc để khỏi phải « đụng độ » với nó – Vào đúng cái lúc tôi đã quên mất là mình đang tìm kiếm cái gì, thì cũng là lúc mà tôi chợt nhận ra rằng chẳng có cái gì để mình tìm, chưng có cái gì để mình kiếm cả. Xung quanh chẳng có cái gì khác ngoài khung cảnh vắng lặng, ảm đạm đến thê lương, chẳng có gì khác giành cho tôi… không một cái gì, ngoại trừ chính sự thật là không có cái gì ấy…
… Và tiếp theo đó là tiếng thét thật dài…
Nãy giờ tôi không để tâm xem là mình dang phóng xe đi đâu – cứ tự nhiên thả ga trên những con đường vắng vẻ, ướt mèm… không dẫn về nhà – bởi lẽ tôi cũng chẳng biết phải đi đâu cả.
Lúc này, tôi lại ước ao sao cho mình được tê liệt mọi cảm xúc, nhưng lại không sao nhớ được là trước đây, mình đã xoay xở điều ấy như thế nào. Cơn ác mộng vẫn làm tình làm tội đầu óc tôi, buộc tôi lại lan man nghĩ về những điều đã khiến mình đau khổ. Tôi không muốn nhớ lại cánh rừng một chút nào. Rồi khi nhận ra là trong tâm trí của mình không còn hiện lên một hình ảnh nào nữa, tôi mới ý thức được rằng đôi mắt của mình đã mọng đầy những nước, nõi đau lai bắt đầu nhoi nhói khắp +++g ngực. Một tay giữ lấy vôlăng, tay kia, tôi ôm ghì lấy những chỗ đau.
Như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này. Lời nói từ quá khứ chợt hiện về khuấy đảo tâm trí tôi, nhưng không còn rõ ràng như trong ảo giác của tôi tối hôm qua nữa. Tất cả chỉ còn là những từ ngữ, không kèm theo âm thanh, tựa như những chữ in trên một tờ giấy. Chỉ là những từ ngữ thôi, ấy vậy mà chúng xé toạc được những chỗ tấy đau nơi +++g ngực, cho vết thương loang ra, loang ra. Một cách nặng nề, tôi đạp chân vào phanh, hiểu rằng mình không nên tiếp tục cầm lái trong tình trạng kiệt cùng sức lực như thế này.
Đổ gục người xuống, tôi mặc nhiên để gương mặt mình tỳ trên vô lăng mà cố gắng điều hoà hơi thở cho trở lại bình thường.
Tôi không biết nỗi đau này có thể tồn tại trong bao lâu. Có lẽ vào một ngày nào đó, sau nhiều năm trôi qua- khi đau khổ đã thuyên giảm đến mức mà tôi còn có thể chịu đựng được – tôi sẽ hồi tưởng được lại quãng thời gian vài tháng ngắn ngủi ấy, một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Giả sử như nỗi đau chịu lắng dịu để tôi làm được điều đó, thì tôi tin chắc một điều rằng tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, về những tháng ngày anh đã dành cho tôi – nhiều hơn những gì tôi mong đợi, nhiều hơn những gì tôi xứng đáng được hưởng. Có lẽ vào một ngày nào đó, tôi sẽ nhìn lại cuộc đời của mình theo hướng này mà thôi.
Nhưng nếu chẳng may sự thể lại không khá hơn thì sao ? Ngộ nhỡ những vết thương lòng không bao giờ chịu khép miệng thì sao ? Lỡ « liều thuốc độc tinh thần » này thay vì có thể tan biến đi, lại trường tồn mãi mãi thì sao ?
Tôi bấu chặt lấy +++g ngực. Như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này – tôi « tua » lại câu nói ấy trong tận cùng nỗi tuyệt vọng. Thật là một lời hứa ngốc ngếch và vô lý nhất chưa từng thấy ! Anh tự tiện lấy các bức ảnh của tôi, lại còn đem đi mất những món quà anh đã tặng tôi nữa ; mà những việc làm đó có làm thay đổi được mọi thứ, biến mọi thứ trở về như cũ, như từ trước khi tôi gặp anh đâu cơ chứ. Bằng chứng hiển nhiên nhất chính là trạng thái tinh thần không lúc nào ổn của tôi đây. Tôi đã thay đổi, tính cách của tôi quay ngược đúng một trăm tám mươi độ, chẳng còn ai nhận ra cái con Bella – tôi – trước kia nữa. Còn diện mạo thì khỏi phải nói, khác xưa hoàn toàn – gương mặt xanh xao, trắng bệch, ngoại trừ mấy cái quầng thâm ở dưới mắt do những cơn ác mộng hành hạ. Hiện tại, đôi mắt của tôi đã chuyển sang màu đen, đủ sức để « chõi » với nước da tái xanh tái xám rồi – giá mà tôi được trời ban cho nhan sắc, thì nhìn từ xa, có lẽ tôi còn vượt quá cả ma-cà-rồng nữa. Đằng này, tôi lại là một đứa con gái không đẹp, thế nên tôi giống một thây ma biết đi hơn.
Như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này ? Thật là điên rồ. Đó là một lời hứa chẳng bao giờ anh giữ được, một lời hứa mà ngay khi anh vừa nói ra, dã trở nên vô nghĩa rồi.
Tôi khẽ động đầu vào cái vôlăng, mong sao có thể làm vơi đi cơn nhức nhối.
Rồi tôi chợt nhận ra là mình cũng ngớ ngẩn không kém gì cái lời hứa kia của anh, vì khi không tôi lại quyết tâm giữ đến cùng lời hứa của mình. Hợp lý ở chỗ nào khi tôi thì cứ chăm chăm làm theo giao ước, còn « người ta » thì đã vi phạm ngay từ đầu ? Ai mà thèm kiểm chứng xem tôi có làm điều gì khinh suất, chẳng có lý do gì khiến tôi không được làm gì khinh suất, chẳng có nguyên do gì khiến tôi không được có hành động nào dại dột.
Tôi bật cười, cười một cách chua chát, cười với chính bản thân mình, miệng vẫn còn hổn hển thở. Khinh suất ở thị trấn Forks…. – trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nảy ra một ý định…
Cái ý nghĩ cay độc ấy đã làm xao lãng được tâm trí của tôi, xoá sạch mọi cơn đau, không chừa lại một chút dấu vết nào. Hơi thở của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn, và tôi đã có thể ngồi dậy mà tựa lưng vào thành ghế. Tiết trời hôm nay lạnh, nhưng trên trán của tôi đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Và cứ như vậy, tôi « tua » đi « tua » lại cái ý nghĩ đen tối vừa nảy sinh trong đầu, bởi tôi không muốn bị rơi trở lại vào cái bể ký ức khổ đau đó nữa. Khinh suất ở Forks à, thế thì phải có nhiều sáng tạo vào – nhiều hơn những gì mình đang có hiện thời, tôi thầm nhủ. Ước gì tôi có thể tìm được một cách mà… Ừưmmm, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi rũ bỏ giao ước, khi đắm mình vào trong nỗi cô độc. Tôi đã chính thức trở thành một kẻ hứa mà không giữ lời rồi cũng nên. Chậc, nhưng mà làm sao toi có thể biến mình thành một kẻ cố tình quên hết mọi thề hẹn, khi mà ở đây, trong cái thị trấn bé con con này này luôn bình yên, hiền hoà được chứ ? Lẽ tất nhiên, không phải Forks lúc nào cũng an lành, nhưng hiện tại, chính xác thì nó đang là như vậy đấy. Nó buồn tẻ, nên nó bình an vô sự.
Tôi nhìn chằm chặp ra ngoài ô cửa kính chắn gió một đỗi khá lâu, thế mà những suy nghĩ cũng chẳng chịu nhanh lên hộ cho – đã vậy, những ý nghĩ đó hình như cũng chẳng dẫn tới đâu cả. Chán nản, tôi đưa tay tắt máy xe, tội nghiệp cho cái xe, nãy giờ nó cũng đã kêu gào đến rát cả « cuống họng » rồi, tôi tất bật bước ra ngoài mưa.
Cơn mưa phùn lạnh lẽo mau chóng thấm vào tóc tôi, từng giọt nước nhẹ nhàng lăn dài xuống má, hệt như nước mắt. Thế cũng hay, nhờ vậy mà đầu óc của tôi được gột rửa hoàn toàn. Chớp chớp mắt để giũ sạch nước mưa đọng trên khoé mắt, tôi thẫn thờ bước sang phía bên kia đường.
Sau đúng một phú định thần nhìn kỹ khung cảnh xung quanh, tôi mới nhận ra được là mình đang ở đâu. Tôi đã đậu xe ở…. ngay chính giữa một con đường nhỏ – một nhánh nhỏ trên đại lộ Russell. nằm về phía bắc thị trấn. Hiện tôi đang đứng trước cửa nhà Cheney – còn chiếc xe tải của tôi thì nằm án ngữ ngay trước lối vào nhà họ – bên kia đường là căn hộ của anh em nhà Marks. Tôi hiểu rằng mình phải « di dời » chiếc xe tải, và mình phải trở về nhà. Thật không nên chút nào khi cứ thơ thẩn như thế nào ngoài đường, đầu óc thì để mãi tận đâu đâu, còn cơ thể thì mệt nhoài, đã vậy lại còn muốn « phá làng, phá xóm », để cho chiếc xe tải gầm rú khắp thị trấn Forks này nữa. Mặt khác, thể nào cũng có người sớm nhận ra tôi và « báo cáo » lại với ngài cảnh sát trưởng cho mà xem.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, toan bỏ đi, thì bất chợt, cái biển hiệu trong sân nhà Marks đập vào mắt tôi – thật ra, nó chỉ là một miếng bìa cạc-tông đang dựa tạm vào chân thùng thư đặt trước nhà. Miếng bìa viết nguệch ngoạc mấy cái chữ cái in hoa.
Đôi khi, những gặp gỡ tình cờ lại trở thành định mệnh.
Trùng hợp chăng ? Cớ sao lại như thế chứ ?
Tôi không rõ nữa, nhưng xem ra cũng có hơi vớ vẩn một chút khi cho rằng đấy là do số phận, rằng mấy chiến xe gắn máy rỉ sét, xiêu vẹo trong sân nhà Marks, bên cạnh cái tấm biển viết tay « BÁN XE » kia vốn đã được định sẵn cho một sự việc nào đấy rất ghê gớm, vì rằng chúng đang đứng sừng sững ngay đó để thu hút mối quan tâm của tôi.
Có lẽ chẳng phải là do định mệnh. Có lẽ đấy là tất cả những gì có thể dẫn đến kinh suất mà tôi nhìn ra được, trong lúc này.
Khinh suất và dại dột. Chẳng phải đó là tất cả những từ mà ngài cảnh sát trưởng vẫn thường xuyên sử dụng để gán cho xe máy đó sao ?
Thật ra, nếu so với những cảnh sát ở các thị trấn lớn hơn, thì công việc của bố tôi chưa đến nỗi nào gọi là bận rộn luôn tay, không có thời gian để thở, nhưng nói vậy cũng không phải là bố chưa xử lý một vụ tai nạn giao thông nào. Trên những xa lộ dài tít tắp, trơn tuột, đầy những đoạn ngoằn ngoèo đâm xuyên qua rừng, lắm ngã rẽ khó nhận thấy cứ nhận thấy cứ liên tục tiếp nối nhau, thì làm sao mà thiếu được các pha hành động nghẹt thở kia chứ ? Khi những chiếc xe tải khổng lồ chở gỗ lạc tay lái ở các khúc cua, thì hầu hết các số phận là phải vĩng biệt thị trấn Forks. Ngoại trừ các trường hợp đó ra thì… phần lớn tai nạn đều xảy ra ở xe máy. Ngài cảnh sát trưởng đã từng thấy một vụ tai nạn có rất nhiều nạn nhân, hầu hết là trẻ em mới lớn, nằm la liệt trên đường quốc lộ. Và bố đã buộc tôi phải hứa, từ trước khi tôi đón sinh nhật lần thứ mười kia lận, rằng không bao giờ được vi vu trên xe máy. Ngày ấy, chẳng cần phải suy tính gì cho lôi thôi, tôi gật đầu hứa ngay. Ai mà thèm lái xe máy ở đây chứ ? Và cũng không ngần ngại gì, tôi cũng hứa luôn : chỉ được đi xe sáu-mươi-dặm-một giờ.
Nhiều lời hứa quá…
… Và tất cả như được sắp sẵn đâu vào đấy cho tôi. Tôi muốn dại dột và khinh suất, tôi không muốn giữ lời hứa nữa nữa. Việc gì cứ phải ép mình chịu khổ mãi như vậy ?
Tôi chỉ nghĩ được đến đây thôi. Rồi tôi bì bõm lội mưa đến trước cửa nhà Marks, bấm chuông.
Một người vội vã bước ra mở cửa, đó là người em, cậu ta hiện đang là học sinh năm thứ nhất của trường trung học. Tên của cậu ấy thì tôi quên mất rồi. Mái tóc hung hung đỏ của cậu chàng chỉ xấp xỉ lưng chừng vai tôi.
Khác với tôi, cậu chàng vừa nhìn thấy tôi đã nhận ra ngay tức khắc :
-Chị Bella Swan ? – cậu ta lên tiếng, giọng nói đầy ắp sự ngạc nhiên.
-Em bán chiếc xe bao nhiêu ? – tôi hổn hển hỏi, ngón cái vung về phía tấm biển, ra hiệu.
-Chị hỏi thật chứ ? – cậu ta hỏi lại tôi.
-Ừ, thật.
-Nhưng chúng không chạy được nữa đâu.
Đó là điều tôi đã đoán được từ trước, khi nhìn tấm biển – tôi thở dài sốt ruột :
-Bao nhiêu hả em ?
-Nếu chị thích thì cứ lấy đi. Mẹ em bảo bố em đem chúng ra đường để nhân viên vệ sinh…quẳng chúng vào xe rác đấy mà.
Tôi liếc nhìn hai chiếc xe máy lần nữa, chúng đang đứng trên mảnh sân chất đầy những củi và gỗ.
-Thật hả em ?
-Thật mà, chị có muốn hỏi mẹ em không ?
Có lẽ tốt hơn hết là đừng có mắc míu gì đến người lớn, lỡ họ sẽ « báo cáo lại tình hình » với ngài cảnh sát trưởng thì khốn.
-Không, chị tin em.
-Để em giúp chị nhé ? – Marks em đề nghị – chúng không nhẹ đâu.
-Ừ, cảm ơn em. Nhưng mà …chị chỉ cần một chiếc thôi.
-Thôi, chị lấy luôn cả hai chiếc dùm em đi – cậu ta trả lời – biết đâu chị cần lấy một vài bộ phận.
Nói rồi, Marks em bước ra ngoài mưa, cùng tôi vần hai chiếc xe nặng trịch lên thùng xe tải. Cậu ta có vẻ rất hăm hở khi « tống khứ » được cả hai chiếc xe, nên tôi cũng bằng lòng nhận lấy luôn cả hai.
-Chị tính làm gì với chúng vậy ? – Marks em hỏi – gia đình em đã không đụng đến chúng mấy năm nay rồi.
Chị cũng đoán như vậy – tôi trả lời, khẽ nhún vai. Chợt tôi nảy ra một ý định bất ngờ không dự tính trước, kế hoạch ban đầu của tôi vẫn sẽ không thay đổi -
- – chắc chị sẽ đem chúng đến nhà Dowling.
-Marks em bày tỏ ngay thái độ:
-Nhà Dowling sửa xe lấy giá mắc thấy mồ.
Vấn đề đó thì tôi không thể phủ nhận. Ông John Dowling vốn “khét tiếng” vì kiểu tính phí; không ai dám tìm đến ông ta, trừ trường hợp bất khả kháng. Hầu hết mọi người thích sửa xe trên Port Angeles hơn, nếu xe của họ còn có thể chạy lên đến đó được. Nghĩ đến điều ấy, tôi tự cảm thấy mình thật may mắn – khi bố tặng tôi chiếc xe tải “sắp đi vào viện bảo tàng”, là cái xe của tôi hiện giờ đây, tôi đã lo lắng không yên. Nhưng ơn trời, nó chưa bị “ốm đau, sụt sùi” gì cả, chỉ phải mỗi tội “gào thét” quá to và chạy tối đa là năm-mươi-lăm dặm một giờ thôi. Về dáng vẻ bề ngoài thì nó đã được Jacob Black chăm chút kỹ đến từng li từng tý, ấy là khi nó còn là của cha cậu, ông Billy…
Một ý nghĩ chợt xuất hiện chớp nhoáng trong đầu tôi – hệt như một ánh chớp loé lên ngang bầu trời – đúng rồi, không tệ chút nào.
-À, em biết không, chị có quen một người biết lắp ráp xe hơi.
-Ồôô. Thế thì tốt quá – Marks em mỉm cười nhẹ nhõm.
Và cho đến tận lúc tôi lái xe đi, Marks em vẫn còn đứng vẫy tay chào tạm biệt. Quả là một người đáng mến biết bao.
Giờ thì tôi lái xe đã có chủ đích hẳn hoi, tôi phải nhanh chân trở về nhà trước bố, dẫu vẫn biết rằng tầm này mà ngài cảnh sát trưởng tan sở là một sự kiện hiếm hoi nhất trong số các sự kiện hiếm hoi. Và vừa đặt chân vào nhà là tôi nhảy bổ ngay đến cái điện thoại, chùm chìa khoá vẫn còn cầm trên tay.
-Cho cháu gặp ngài cảnh sát trưởng Swan – tôi nói vội khi ngài phó cảnh sát trưởng bốc máy trả lời – cháu là Bella.
-Ồ, ra là Bella – Ngài phó cảnh sát trưởng Steve niềm nở trả lời – để chú đi kêu bố cháu.
Tôi chờ đợi.
-Có chuyện gì thế Bella? – Ngài cảnh sát trưởng hỏi liền ngay khi vừa chụp lấy cái ống nghe.
-Chẳng lẽ không có chuyện gì cần kíp thì con không được gọi cho bố ư?
Bố tôi im lặng khoảng năm phút.
-Trước đây, con chưa bao giờ gọi cho bố cả. Có chuyện gì quan trọng không con?
-Dạ không. Con chỉ muốn hỏi bố đường đến nhà bác Black… con e là mình không nhớ rõ lắm. Con muốn đến thăm Jacob. Mấy tháng rồi, con không gặp cậu bé ấy.
Và ngài cảnh sát trưởng lên tiếng, giọng nói của “ngài” hoạt bát, vui vẻ hẳn lên:
-Đúng rồi đó Bells. Con có bút ở đó chưa?
Đường sá xem ra có vẻ rất đơn giản. Tôi hứa chắc với bố rằng sẽ sớm về nhà ăn tối, dù rằng bố bảo không có gì phải vội vàng, và bố cũng muốn đến La Push cùng tôi, nhưng tôi khước từ.
Chuyện đã thành ra như vậy nên tôi phải lái xe thật nhanh, ngõ hầu có thể trở về nhà cho kịp dùng bữa tối với bố. Xe tôi lao đi giữa cơn giông mù mịt trên đường ra khỏi thị trấn. Tôi hy vọng sẽ được gặp riêng Jacob. Chứ nếu một khi ông Billy đã biết được tôi định làm gì, thể nào ông cũng sẽ “lên lớp” tôi một thôi một hồi cho mà xem.
Cứ thế, tôi phóng xe di, tronglòng hơi nhấp nhổm, lo lắng một chút về thái độ của ông Billy sẽ dành cho mình. Ông sẽ rất – rất – rất hài lòng. Dù gì thì trong suy nghĩ của mình, chắc chắn, mọi chuyện đã kết thúc một cách mỹ mãn, hơn hẳn những gì mà ong mong đợi. Nỗi thanh thản, nhẹ nhõm của ông sẽ chỉ gợi cho tôi nhớ lại một người mà tôi không tài nào chịu đựng nổi khi nhớ về người ấy. Hôm nay đừng để mình rơi vào trạng thái đó, Bella ơi – tôi cầu xin mình trong câm lặng. Tôi không còn chút sức lực nào nữa.
Ngôi nhà của gia định Black trông hơi quen quen, đó là một căn nhà gỗ nhỏ với những ô cửa sổ rất hẹp, cái màu sơn đỏ đã xỉ làm cho nó trông giống như một cái kho thóc bé tẻo teo. Jacob ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ từ trước khi tôi kịp bước ra khỏi cabin. Không sai chút nào, chính cái tiếng gầm rống quen thuộc của động cơ xe đã báo tin cho cậu ta biết là tôi đến. Ngày ấy, Jacob đã vui mừng xiết bao khi ngài cảnh sát trưởng nhà tôi mua lại chiếc xe tải của ông Billy để tặng cho tôi, “ngài” đã cứu Jacob một bàn thua trông thấy.. để cậu khỏi phải lái chiếc xe này khi đã đủ tuổi. Tôi thì rất thích chiếc xe tải của mình, nhưng Jacob thì không – bởi cái tốc độ quá hạn chế của nó.
Cậu ta chạy ra đón tôi.
-Bella ! – Nụ cười tươi rói của Jacob nở ra hết cỡ.
Màu răng trắng bóng tương phản rõ rệt với nước da màu nâu đỏ của cậu. Hầu như Jacob lúc nào cũng cột tóc kiểu đuôi ngựa. Nhưng hiện thời, tóc của cận đang buông xoã, tôi có cảm tưởng như mái tóc buông xoã bị cái gáy rẽ làm đôi kia là hai mảnh satanh mượt mà, đen huyền dang phủ đều hai bên má của Jacob.
Jacob bắt đầu « trổ mã » từ tám tháng trứơc. Cậu đã vượt qua cái ngưỡng của một đứa trẻ bình thường « nhỏ giò », giã biệt các cơ bắp mềm mại của tuổi thơ để bước vào cuộc đời của một thanh thiếu niên : cao ráo và cứng cáp. Dưới lớp da nơi cánh tay và mu bàn tay của Jacob, những đường gân nổi lên lồ lộ. Gương mặt của cậu ta vẫn giữ được vẻ ngây thơ, hồn nhiên của tuổi ấu thơ, hệt như trong trí nhớ của tô, dù rằng giờ đây, gương mặt ấy cũng đã săn lại – hai bên má đã bằng phẳng hơn quai hàm trở nên góc cạnh ; tất cả những nét bầu bĩnh của tuổi thơ đã « đội nón ra đi ».
-A, Jacob ! – Nhìn nụ cười của cậu bạn nhỏ, trong tôi bỗng dưng dâng trào một niềm thiết tha, sôi nổi. Tôi chợt nhận ra rằng quả tình mình rất vui khi lại được gặp Jacob. Sự nhận biết này khiến chính tôi tự lấy làm ngạc nhiên.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Không gian hốt nhiên im ắng lạ thường, tựa như cả hai chúng tôi đều đang tự hỏi về nhau như vậy. Tôi quên mất là mình từng quý mến Jacob như thế nào rồi.
Cậu bạn da đỏ chợt dừng lại, cách tôi chừng vài bước chân. Tôi nhìn sững vào cậu ta, ngạc nhiên thêm lần nữa, rồi bất giác ngước đầu lên…. để nhìn cho rõ hơn, thế là bị những giọt mưa nặng trĩu rơi đầy mặt.
- Em lại cao lên nữa ! – tôi buột miệng trong nỗi sửng sốt tột cùng.
Jacob bật cười khanh khách, nụ cười làm cho khoé miệng xếch lên đến tận mang tai.
-Một-mét-chín-mươi-lăm- Cậu « bé » thông báo, vẻ mặt có phần tự mãn. Giọng nói của cậu đã trầm hơn, trứơc đây tôi nhớ là nói chỉ hơi khàn khàn.
-Liệu em có ngừng cao không nhỉ ? – Tôi lắc đầu ngờ vực – Em đúng là người khổng lồ.
-Khổng lồ đâu, em vẫn ốm mà – Jacob nhăn nhó – À, vào nhà đi chị ! Chị ướt hết rồi kìa.
Dứt lời, Jacob xoay người lại đi trước dẫn đường, hai tay túm gọn mái tóc lại. Rồi cậu rút từ từ trong túi một sợi dây thun, cột tóc lại thành một cái đuôi.
-Bố ơi, bố ơi ! – Jacob gọi to khi vừa khom lưng bước vào nhà – bố xem ai đến thăm chúng ta này.
Ông Billy đang ngồi trong căn phòng khách vuông vức, chỉ bé như cái mắt muỗi, đang cầm trong tay một quyển sách. Trông thấy tôi, ông đặt vội quyển sách xuống lòng rồi lăn xe tiến tới gần.
-Trời ơi, thật là bất ngờ ! Rất vui được gặp lại cháu Bella.
Chúng tôi bắt tay nhau. Bàn tay tôi nằm lọt thỏm trong bàn tay to lớn của ông.
-Ngọn gió nào đưa cháu đến đây ? Charlie vẫn ổn chứ ?
-Dạ thưa bác, bố cháu hoàn toàn ổn ạ. Cháu muốn ghé thăm Jacob… Đã lâu lắm rồi, cháu không gặp cậu ấy.
Đôi mắt của Jacob sáng rực lên theo từng lời nói của tôi. Nụ cười của cậu lạ căng ra hết cỡ. Chắc đôi má của cậu đang đau lắm đây !
-Cháu ở lại ăn tối cùng gia đình bác nhé ! – Ông Billy nói rất thiết tha.
-Dạ không được đâu, bác ạ, cháu còn phải về nấu ăn cho bố cháu nữa, bác cũng biết rồi đấy.
-Để bác gọi cho bố cháu – Ông Billy đề nghị – Bố cháu luôn luôn được hoan nghênh ở đây.
Tôi bật cười thành tiếng hòng che giấu hòng che giấu nỗi lo lắng.
-Bác cứ làm như sẽ chẳng bao giờ còn trông thấy cháu nữa vậy. Cháu sẽ lại sớm đến đây chơi, bác ạ…. rồi bác sẽ thấy với cháu mà xem – muốn gì thì gì, dẫu Jacob có đã sửa xong chiếc xe máy, thì tôi cũng cần phải… học lái nữa chứ ?!
Ông Billy phá ra cười ha hả :
-Rồi, vâỵ thì lần sau vậy
-Ồ chị Bella chị thích làm gì nào? – Jacob cất tiếng hỏi.
-Làm gì cũng được. Ủa, mà nãy giờ, lúc trước khi chị đến, em đang làm gì vậy? Ở nơi đây tôi bỗng cảm thấy thoải mái một cách lạ thường. Bầu không khí mới thân tình lám sao, không hề có chút giả tạo, xa cách nào. Không ai hỏi han tôi về những chuyện buồn đã qua.
Jacob ậm ừ trong giây lát.
-Em đang hí hoáy lắp ráp chiếc xe hơi của em, nhưng không sao đâu, chúng ta làm gì khác cũng được….
-Không đâu tuyệt vời lắm!- Tôi ngắt lời cậu nhỏ người da đỏ – Tôi rất muốn chiêm ngưỡng chiếc xe hơi của em.
-Vâng – Jacob đồng ý, nhưng có vẻ không dứt khoát- nó ở ngoài kia kìa chị, trong gara ấy.
Thế thì càng tốt – tôi nghĩ trong đầu, rồi chào ông Billy
-Cháu xin phép bác hẹn gặp lại bác sau ạ.
Cái gara của Jacob nằm khuất nẻo sau rặng cây um tùm và nhưng thân cây đại thụ. Nó chẳng khác gì hai cái nhà kho đã bị đập bỏ bức tường nhăn cách để nới rộng thêm diện tích. Bên trong chỗ ẩn náu này, nằm sừng sững bên trên mớ sắt vụn… hình như là cái xe hơi. Ít ra thì tôi cũng nhận diện được cái biểu tượng trên cái tấm lưới bảo vệ.
-Chiếc Volkswagen này thuộc loại nào vậy em.
-Rabbit đời 1986, loại cổ điển.
-Em làm tới đâu rồi.
-Gần xong rồi chị- Jacob nói như reo. Nhưng rồi ngay sau đó, giọng cậu ta chợt hạ xuống- đó là nhờ bố em đã thực hiện lời hứa đầu mùa xuân vừa qua.
-À – Tôi chỉ biết đáp lại có bấy nhiêu.
Dường như Jacob cũng hiểu tôi chẳng vui chút nào khi cậu nhắc lại chuyện cũ đó. Tôi đã cố gắng thôi không nghĩ đến buổi vũ hội hồi tháng năm vừa qua. Bố của Jacob đến truyền đạt lời nhắn gửi của ông cho tôi, đỏi lại, ông sẽ cho cậu tiền và xe hơi. Ông Billy muốn tôi tránh xa người quan trọng nhất với tôi trong cuộc đời. Nhưng cuối cùng sự lo lắng của ông đã thành ra không cần thiết nữa. Hiện giờ thì tôi đã an toàn lắm rồi- nhưng tôi đang tìm cách thay đổi cái điều đó đây.
-Jacob à, em có biết gì về xe máy không? – tôi hỏi.
Cậu bạn nhỏ nhún vai.
-Em cũng có biết chút ít. Chẳng là bạn em, Embry, có một chiếc xe rất hay “Làm nũng”. Thỉnh thoảg bọn em vẫn cùng ngôì sửa chung với nhau. Mà có việc gì hả chị?
-Ừm… – tôi mím môi lại, cân nhắc. Tôi không chắc Jacob có thể kín mồm kín miệng được không, nhưng xem ra, tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác – mới vừa rồi, chị kiếm được hai chiếc xe máy, nhưng mà chúng không được tốt lắm. Chị không biết em có làm cho chúng chạy lại được không…
-Tuyệt lắm – Có vẻ như Jacob rất hài lòng trước thử thách này. Gương mặt cậu ta rạng rỡ hẳn lên. Em sẽ cố gắng.
Tôi giơ một ngón tay lên nhắc nhở.
- Nhưng vấn đề là… – Tôi giải thích – bố chị không thích xe máy. Sự thật là nếu bố chị biết chuyện này, thể nào bố cũng bị đứt mạch máu não ngay. Thế nên, em đừng kể gì với bác Billy nhé.
- Em biết, em biết – Jacob mỉm cười – em hiểu mà.
- Chị sẽ trả tiền cho em.
Câu nói này của tôi đã khiến cho cậu bạn nhỏ người da đỏ phật ý:
-Không. Em chỉ muốn giúp chị thôi. Chị không được làm thế với em.
-Ừmm… vậy thì phải đền bù cho em bằng cách nào nhỉ? – Tôi bước đi loanh quanh, đăm chiêu suy nghĩ… và rồi cũng tìm ra được một cách xác đáng – Chị chỉ cần một chiếc xe máy thôi… Chị cũng cần phải học lái nữa , có gì thì em chỉ cho chị nhé.
-Tờơơơ tuyyyệt – chỉ có một từ thôi mà Jacob cũng phát âm thành hai âm tiết.
-Chờ một chút… em đã đến tuỏi lái xe máy chưa nhỉ? Em sinh ngày thánh năm nào?
-chị quên mất tiu rồi kìa – cậu bạn nhỏ người da đỏ lộ ý muốn chọc ngẹo tôi. Đôi mắt thu hẹp lại ra chiều giận ghê lắm – Em đã mười sáu tuổi rồi.
-Tại bây giờ em quá cao so với tuổi của mình nên chị không chắc lắm – tôi lầm bầm – xin lỗi em.
-Không sao đâu. Em lúc nào cũng nhớ tuổi của chị. Bốn mươi rồi phải không?
Tôi khịt mũi:
-Còn lâu nhé.
-Ừm, vậy là sửa xe xong, chúng ta sẽ thành một cặp vi vu.
-Sao nghe giống hẹn hò quá.
Đôi mắt của Jacob bừng sáng lên sau câu nói đó.
Tôi cần phải điều chỉnh lại sự nhiệt tình quá mức này trước khi cậu nhóc hiểu lầm mới được – tất cả cũng tại lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được sự nhẹ nhõm và vui vẻ trong lòng. Cảm xúc hiếm hoi lắm mới có được này thật khó điều khiển.
-Có lẽ khi xe sửa xong rồi thì… Chị em mình sẽ lại tiếp tục công việc riêng của mình thôi.
-Vâng. Khi nào thì chị đem xe đến?
Tôi bặm môi không giấu được sự bối rối.
-Chúng đang ở trên… xe tải.- Tôi bẽn lẽn thú nhận.
-Tuyệt quá! – Jacob nói mội cách thành tâm.
-Nếu chúng ta đưa nó vào đây thì liệu bác Billy có nhìn thấy không?
Cậu bạn nhỏ người da đỏ dễ mến tức thì nháy mắt:
-Chúng ta phải nhẹ nhàng, cẩn thận lắm mới được.
Nói xong, Jacob và tôi đi bọc theo hướng đông, len lỏi qua nhưng thân cây to, làm ra vẻ như đang đi ngắm cảnh, ấy là để đề phòng trường hợp có người từ trong nhà nhìn ra ngoài và bắt gặp thôi. Một cách nhanh nhẹn, Jacob vần hai cái xe máy xuống đất rồi dắt từng chiếc một vào bụi cây – chỗ trú ẩn của tôi ở đấy. Trông cậu ta chẳng phải gắng sức gì – trong khi tôi biết rõ rành rành rằng hai chiếc xe rất nặng, nặng ơi là nặng.
-Hai chiếc xe này không hề tệ chút nào đâu. Jacob nhận định khi chúng tôi dắtxe đi giữa những lùm cây – Chiếc xe này, sau khi được em nhúng tay vào sẽ đáng giá lắm đấy… đừng coi thường nha, nó là chiếc Harley nước rút đó.
-Thế thì chiếc này là của em.
-Thật ư?
-Chắc chắn rồi.
-Nhưng dù sao thì hai chiếc xe này cũng sẽ ngốn một khoản tiền đấy – Jacob lại nhận định, cậu cau mày nhìn xuống chiếc xe đen xì – chúng ta phải để dành tiền để mua phụ tùng đã.
-Không cần đâu – tôi lắc đầu phản đối – Nếu em muốn làm không công thì chị sẽ trả các khoản phụ tùng.
-Em không biết… Jacob lẩm bẩm.
-Chị có tiền để dành mà. “Ngân sách để học đại học”, em hiểu không – Đại học đại hiếc gì chứ tôi thầm nhủ với chính mình. Rút cuộc thì tôi để dành tiền cũng là hòng để đến một nơi nào đó đặc biệt mà thôi, vả lại, tôi cũng chẳng còn mong muốn rời bỉ Forks nữa. Mà cũng có đáng kể gì đâu. Nếu bây giờ tôi rút ra chút đỉnh tiền để tiêu sài.
Jacob lặng lẽ gật đầu. Với cậu, như vậy là vẹn cả đôi đường.
Cuối cùng chúng tôi cũng về lại cái gara tạm bợ một cách an toàn. Bất giác tôi rơi vào trạng thái tràm tư mặc tưởng, cứ suy nghĩ miên man về số phận. Trên đời này chỉ có duy nhất một cậu bé đang trưởng thành đồng ý làm chuyện này với tôi thôi: Giấu diếm bố sửa hai chiếc xe máy rất nguy hiểm đối với thanh thiếu niên, và triệu dùng số tiền học đại học của tôi để mua phụ tùng thay thế. Cậu ta không hề thấy chuyện này có gì là sai trái cả. Jacob quả là một món quà mà thượng đế đã dành tặng cho tôi.
Chương 6 Những người bạn
Hai chiếc xe máy ấy chẳng cần phải giấu kỹ hơn nữa làm gì,chỉ cần để nó trong xưởng làm việc của Jacob là đủ .Chiếc xe lăn của Billy không thể lăn bánh trên mặt phẳng mấp mô được,thế nên ông ấy sẽ chỉ ru rú trong nhà mà thôi .
Jacob bắt đầu mó đến chiếc xe đầu tiên –chiếc xe màu đỏ ,dành riêng cho tôi –cậu ta tháo rời nó ra thành nhiều mảnh một cách hết sức chuyên nghiệp
.
Chợt dừng tay,cậu mở cửa chiếc xe Rabbit để tôi ngồi vào,đỡ khỏi phải ngồi trên đất .Trong lúc làm việc ,Jacob nói cười luôn miệng ,ra chiều rất vui vẻ,còn tôi chỉ cần thi thoảng lại “vỗ nhẹ”một câu để cuộc chuyện luôn diễn ra rôm rả.Jacob kể cho tôi nghe về việc học của cậu ở trường-với “cấp bậc”là một học sinh năm thứ hai của trường trung học ,về việc chạy tới chạy lui giữa các lớp học và về hai người bạn chí thân.
-Quil và Embry?-Tôi cắt ngang lời của Jacob –hai cái tên này nghe lạ quá,không phổ biến chút nào.
Jacob bật cười khúc khích .
-Quil nghĩa là”hàng rẻ tiền”đấy,còn cái tên Embry,em nghĩ là bắt chước tên của một kép hát nào đó.Mà thôi ,em cũng chẳng cần dài dòng làm gì.Chỉ cần chị kêu tên hai đứa bạn của em,bảo đảm là hai đứa sẽ lăn xả vào giúp chị hết mình…đồng cam cộng khổ cùng chị cho mà coi.
-tốt quá-tôi nhướng một bên mày lên.
-Vâng ,nhưng cũng còn tùy.CHị chỉ cần đừng chòng ghẹo tên của hai đứa nó là được.
Jacob vừa dứt lời ,trong không gian bỗng văng vẳng tiếng gọi
-Jacob ơi?
-Bác Billy gọi em hả?-tôi hỏi
-Không phải đâu-Jacob cúi đầu xuống,nét mặt ửng hồng bực bội ẩn hiện trên làn da màu nâu đỏ-địa ngục đã cất tiếng…cậu lẩm bẩm-Lũ quỷ ấy sắp xuất hiện.
-Jake ?Cậu có ở đó không?-Tiếng nói mỗi lúc một gần hơn.
-Ờ !-Jacob cũng hét to lên đáp lời,rồi thở dài.
Chúng tôi chờ đợi trong giây lát,rồi từ một góc khuất,hai thiếu niên rất cao ,nước da ngăm đen ,xuất hiện,bước vào trong xưởng làm việc.
Một trong hai người vừa đến có vóc dáng xương xương ,chiêù cao cũng xấp xỉ Jacob .Mái tóc đen nhánh của cậu để dài đến cằm,chẻ ngôi giữa ,một bên tóc được vén ra sau tai,một bên tóc được để xõa tự nhiên.Cậu con trai thấp hơn lại có vóc người vạm vỡ.Đằng sau làn vải thun trắng của chiếc áo cậu ta đang mặc,nổi rõ mồn một vồng ngực vạm vỡ,mà trông cậu ta dường như cũng có vẻ tự hào về điều đó lắm.Mái tóc của cậu được cắt rất ngắn,có lẽ chỉ cần tỉa tót lại một chút xíu nữa thôi là trở thành đầu đinh chính hiệu ngay.
Nhác trông thấy tôi,cả hai chàng thiếu niên đều đứng khựng lại.Cậu con trai ốm nhom ốm nhách hết liếc nhìn Jacob lại liếc nhanh sang nhìn tôi,trong khi cậu con trai cơ bắp kia thì cứ chú mục vào tôi đôi môi khẽ nở một nụ cười.
-Xin chào-Jacob chào đón hai người bạn của mình không được nhiệt tình cho lắm.
-Chào Jake-Chàng trai có vóc người thấp hơn trả lời,mắt vẫn chẳng rời tôi lấy một milimet .Buộc lòng tôi phải mỉm cười đáp lại-cái cười toe toét của cậu ta rất tinh quái.Thấy tôi cười,cậu chàng này nháy mắt-Xin chào.
-Quil,Embry…đây là bạn tôi ,Bella.
Quil, Embry,tôi chẳng biết ai là ai cả,nên cứ nhìn qua nhìn lại hai người.
-Chị là con gái chú Charlie,đúng không?-Người con trai vạm vỡ hỏi ,chìa một tay ra mời bắt.
-Ừ,-tôi xác nhận,bắt lấy tay cậu ta,Cái bắt tay của cậu chàng này rất chặt và cứng,tôi có cảm tưởng như cậu ta vừa mới gồng mình lên.
-Em là Quil Ateara-Cậu ta tự giới thiệu trước khi buông tay tôi ra.
-Rất vui khi được gặp em,Quil.
-Chị Bella,còn em tên là Embry,Embry Call…mà chắc chị cũng đã đoán ra được rồi-Embry mỉm cười,một nụ cười có vẻ ngượng ngập;cậu ta đưa tay lên vẫy vẫy,rồi đút tay vào túi quần.
Tôi gật đầu.
-Chị cũng rất vui khi được gặp em.
-Hai người đang làm gì vậy?-Quil hỏi ,ánh mắt vẫn dán dính vào tôi
-Bella và tôi sẽ sửa lại hai chiếc xe máy này-Jacob giải thích không được chính xác lắm.Nhưng xe máy dường như là một cái từ rất thần bí.Vì Jacob vừa mới dứt lời,cả hai chàng thiếu niên mới đến lập tức bước sát tới xem,và liên tục đặt ra nhiều câu hỏi với người bạn nhỏ của tôi.Trong đó,có những từ ngữ mà tôi không sao hiểu nổi,nhưng chí ít thì tôi cũng hiểu được một điều tối thiểu là nếu tôi có nhiễm sắc thể Y thì khả dĩ sẽ lý giải được cái sự sôi nổi ấy. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Ba cậu bạn người da đỏ cứ thế chụm đầu vào nhau bàn tán xôn xao về những máy này máy nọ,động cơ này động cơ nọ,liên hồi kỳ trận,không lúc nào ngớt…để cuối cùng tôi nhận ra là mình phải trở về trước khi ngài cảnh sát trưởng có mặt ở nhà.Thở dài,tôi chui ra khỏi chiếc Rabbit.
Chỉ cho đến lúc đó,Jacob mới ngước mắt lên,bối rối vì cảm thấy có lỗi.
-Tụi em làm chị chán lắm, phải không?
-Không đâu-Và quả thực ,đó không phải là lời nói dối.Tôi đang rất vui-lạ lùng làm sao-Chị phải về lo bữa tối cho bố.
-Ồ,vâng.tối nay em sẽ tháo tất tần tật hai chiếc xe máy này ra,rồi xem chúng ta cần phải sửa chữa gì .Chị muốn khi nào thì bắt tay vào làm.?
-Ngày mai chị quay lại nhé,được không?-CHủ nhật vốn là thời điểm lên ngôi của sự suy sụp trong tôi.Vậy mà bài tập về nhà thì chẳng bao giờ đủ để tôi tập trung cho quên đi những nỗi muộn phiền.
Quil huých vào tay Embry,rồi cả hai cùng ngoác miệng ra cười với nhau.
Jacob thì mỉm cười vui sướng.
-Tuyệt cú mèo!
-Nếu kịp ,em cứ liệt kê ra những thứ cần phải thay nhé,chúng ta sẽ cùng đi mua-Tôi đề nghị.
Gương mặt của Jacob xịu xuống một chút:
-Em không chắc sẽ để cho chị chi trả hết mọi thứ đâu.
Tôi lắc đầu:
-Không được.Chị là người cấp vốn,còn em chịu trách nhiệm về mặt nhân lực và kỹ thuật!
Embry đảo mắt nhìn sang Quil.
-Xem ra ,chẳng hợp lý chút nào-Đến lượt Jacob lắc đầu.
-Jake à,nếu chị đem hai chiếc xe này ra cho thợ máy thì người ta sẽ tính giá bao nhiêu,em có biết không?-tôi chỉ ra vấn đề.
Jacob mỉm cười:
-thôi được rồi,chúng ta thỏa thuận như vậy nhé.
-ấy là còn chưa kể đến vụ tập lái đấy-Tôi nói thêm.
Quil lại ngoác miệng ra đến tận mang tai cười với Embry rồi thì thầm một câu gì đó,tôi không nghe được .Chỉ thấy Jacob vung tay đánh bốp vào đầu cậu bạn.
-đi ra ngay-Người bạn nhỏ của tôi làu bàu.
-Không ,không sao,đã đến lúc chị phải đi rồi-Tôi phản đối,và xăm xăm bước ra cửa-Hẹn mai gặp lại em nhé,Jacob.
Chân tôi vừa mới bước ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng Quil và Embry đồng thanh cất lên:
-Úuuuu!
Và tiếp ngay sau đó là loáng thoáng những âm thanh nghe như ẩu đả .
-Huỵch!
-Ui da!
-Ê,này!
Rồi thì…
-Ngày mai ,chỉ cần hai thằng mi đặt một ngón chân vào đất của nhà ta thôi,thì…-Tôi nghe thấy tiếng Jacob dọa nạt .Sau đó,tiếng nói ngừng bặt khi tôi bước qua những lùm cây.
Tôi cười khúc khích một mình.Tiếng cười bất chợt ấy khiến tôi cũng phải ngạc nhiên,tròn mắt.Tôi đang cười,quả là tôi đang cười thật,nhưng không một ai nhìn thấy cả.Cảm giác thật thanh thản,nhẹ hàng lại làm tôi bật cười,cười để có thể lưu giữ cái cảm xúc ấy lâu hơn.
Tôi có mặt ở nhà trước khi ngài cảnh sát trưởng .Khi “ngài”bước vào nhà,tôi đang lấy miếng gà chiên ra khỏi chảo,đặt nó lên mấy tờ giấy thấm dầu.
-A,bố-Tôi đón chào bố bằng một nụ cười rất tươi.
Một thoáng sững sờ hiện ra trên gương mặt của bố tôi nhưng ngay sau đó,bố cũng lấy lại được ngay sự điềm nhiên như thường nhật.
-À,con gái-Bố lên tiếng,giọng nói vẫn còn tỏ ra ngờ vực
-Hôm nay,đến chỗ Jacob có vui không con?
Tôi bắt đầu dọn thức ăn ra bàn:
-Dạ,vui lắm ạ
-Ờ,thế thì tốt-Bố vẫn cảnh giác –THế các con đã làm gì.LẦn này thì đến lượt tôi…cảnh giác.
-Con vào gara của Jacob,xem cậu ấy làm việc.Bố có biết Jacob đang lắp ráp một chiếc Volkswagen không?
-Ờ,có ,bố nhớ mang máng là ông Billy đã kể cho bố nghe chuyện đó rồi.
Cuộc “thẩm vấn”buộc phải gác lại khi ngài cảnh sát trưởng bắt đầu nhai,tuy nhiên ,”ngài”vẫncòn để tâm theo dõi sắc mặt của tôi kỹ lắm.
Sau bữa ăn tối ,tôi cứ cảm thấy thấp tha thấp thỏm trong lòng,nên quyết định lau chùi gian bếp…những hai lần;xong,tôi lôi bài tập về nhà ra ngoài đằng trước làm ,thật chuyên chú ,thật cẩn thận để tránh sai sót,còn bố tôi thì dán mắt vào chiếc tivitheo dõi trận khúc côn cầu .Cứ thế,…thời gian chầm chậm trôi qua…,tôi ngồi trong yên lặng,tự muốn thử thách lòng kiên nhẫn của mìnhđến cùng,nhưng rồi tới lúc bố cũng phải lên tiếng nhắc rằng đã khuya lắm rồi.Thấy tôi không nói không rằng,bố đứng dậy,vươn vai một đỗi rồi bỏ đi,không quên tắt đèn.Một cách miễn cưỡng ,tôi cũng đứng lên theo.
Đặt chân lên cầu thang,bao cảm giác khỏe khoắn khác lạ hồi chiều chợt tiêu tán đi đằng nào mất,thế vào chỗ trống đó là một nỗi sợ hãi mơ hồ,về nỗi tôi phải tiếp tục hành trình chịu đựng cuộc sống…
Không còn cái cảm giác tê liệt mọi cảm xúc nữa,tôi hiểu một cách chắc chắn rằng đêm nay rồi cũng sẽ đáng sợ như đêm qua.Vừa đặt lưng xuống giường ,tôi đã thu tròn người lại,chuẩn bị sẵn tư thế cho những đợt công kích mới.Nhắm nghiền mắt lại,điều duy nhất tôi còn nghĩ đến được lúc này chính là…buổi sáng ngày mai.
Tôi mở bừng mắt,chú mục vào thứ ánh sáng mờ nhạt rọi qua khung cửa sổ,đầu óc bất chợt trở nên váng vất.
Lần đầu tiên kể từ hơn bốn tháng qua ,tôi đã có được một giấc ngủ không mộng mị-Cả không có mộng mị lẫn không có chuyện khóc thét.Hiện thời,tôi cũng không biết là cảm xúc nào chiếm ưu thế hơn-là sự thanh thản hay nỗi sững sờ?
Tôi vẫn nằm ườn ra trên giường dễ có đến vài phút,để chờ đợi…Bởi vì chắc chắn có một thứ sẽ phải quay trở lại với tôi.Nếu không là niềm đau khổ thì cũng sẽ là nỗi tê buốt.Tôi cứ đợi,cứ đợi,nhưng rồi đã chẳng có gì xảy ra;mà ngượclại tôi cảm thấy vô cùng thanh thản ,thanh thản hơn bao giờ hết…
Nhưng tôi vẫn không tin trạng thái này sẽ tồn tại được lâu.Nó đơn thuần chỉ là một sợi dây mỏng manh ,trơn tru mà tôi đành tạm thời giữ được thăng bằng ,rồi nó cũng sẽ hất tôi rơi xuống đất thôi,cũng chẳng cần mất nhiều thời gian lắm đâu.Đôi mắt của tôi đột nhiên trở nên tinh anh hẳn lên ,tôi đảo mắt nhìn khắp một lượt căn phòng-bất thần nhận ra chốn riêng tư của mình đột nhiên trở nên xa lạ:sao lại có thể ngăn nắp đến như thế,như thể tôi chưa từng ở đây vậy-kỳ lạ,kỳ lạ thật.
Cố xua đuổi cái suy nghĩ không hay ấy ra khỏi đầu và định thần lại,tôi ngồi dậy thay quần áo,hôm nay,tôi có hẹn với Jacob. Cái ý nghĩ ấy khiến tôi…tràn trề hy vọng.Có lẽ nó cũng giống như ngày hôm qua,Có lẽ tôi sẽ không phải luôn tâm niệm rằng mình lúc nào cũng phải trông tươi vuiphair gật đầu và mỉm cười đúng lúc-như cái cách vẫn ứng xử với mọi người hằng ngày.Có lẽ…nhưng thôi,tôi không tin tâm trạng này sẽ tồn tại mãi được.Không nên tin nó cũng sẽ giống như ngày hôm qua ,làm gì lại có chuyện dễ dàng như thế được .Đừng nên hi vọng ,để rồi thất vọng…
Trong bữa ăn sáng,ngài cảnh sát trưởng vẫn tỏ ra cẩn trọng.”Ngài” cứ nhìn lom lom vào đĩa trứng của mình,đây chỉ là hành động ngụy trang thôi,chứ thật ra là”ngài” đang quan sát nhất cử nhất động của tôi đấy.Cuối cùng,khi cho rằng tôi chẳng chú ý gì đến ngài ngài mới chịu thôi.
-Hôm nay con định làm gì,?-Bố tôi lên tiếng hỏi,đôi mắt nhìn hờ lên cổ tay áo ,tựa hồ như chẳng quan tâm lắm đến câu trả lời của tôi vậy.
-Con sẽ lại xuống chỗ của Jacob chơi ạ
Bố gật đầu,mặt vẫn không ngước lên.
-Ồ,-Bố chỉ trả lời…có bấy nhiêu.
-Được không bố ?-Tôi vờ tỏ ra lo lắng-Con có thể ở…
Ngài cảnh sát trưởng lập tức ngẩng mặt lên ,một vẻ hoang mang ẩn hiện trong đôi mắt của ngài.
-Không,không!Con cứ đi đi .Dù sao thì ông Harry cũng muốn xem mấy trận đấu của bố.
-Bác ấy sẽ chở bác Billy đi cùng,phải không bố?-tôi đề nghị …một cách có chủ đích hẳn hoi.Càng ít…nhân chứng thì càng tốt chứ sao.
-Ừ nhỉ,ý kiến hay đấy.
Tôi cũng chẳng rõ liệu mấy trận đấu kia có thực sự là lý do khiến bố đẩy tôi ra ngoài hay không,nhưng quả thực bố đang rất phấn chấn.Bố vội vã nhào đến bên cái điện thoại ,còn tôi thì quàng vào người chiếc áo mưa.Bất giác,tôi cảm thấy bồn chồn với tập séc đang nằm gọn trong túi áo.Tôi chưa bao giờ dùng đến nó cả.
Bên ngoài ,trời mưa như trút nước.buộc lòng tôi phải lái xe chậm lại;ấy vậy mà phải căng mắt ra hết cỡ,tôi mới nhìn ra được mấy chiếc xe hơi đang chạy trước mũi xe của mình.Cứ như vậy,tôi lái xe đi…Cuối cùng,thì cũng đi hết bằng đó quãng đường mù mịt,ướt mèm để đến được nhà của Jacob.Chưa kịp đưa tay tắt máy xe,cánh cửa của nhà cậu bạn nhỏ người da đỏ đã bật mở,Jacob chạy ào ra ngoài,tay cầm một cái dù đen to đùng…
…Và cậu đứng trực sẵn bên ngoài cửa xe ,che chắn ,trong lúc tôi chuẩn bị mở cửa.
-Hồi nãy,chú Charlie có gọi điện tới…nói rằng chị đang trên đường tới đây-Jacob giải thích với một nụ cười kéo đến tận mang tai.
Rất dễ dàng,và hoàn toàn không có một mệnh lệnh nào đối với cơ miệng,tôi cũng toét miệng ra cười,rất tự nhiên.
Tôi đã bước ra khỏi xe ,từng giọt nước lạnh giá bắn xối xả vào hai bên má tôi,thế mà không hiểu sao tôi lại cảm nhận rất rõ có một làn hơi ấm đang dâng lên một cách lạ thường trong cổ họng mình.
-Chào Jacob.
-Cũng đúng lúc ghê,bố chị lại mời bố em lên chơi-Nói rồi ,Jacob giơ tay lên ,chờ đợi.Bàn tay ở cao quá…
…Buộc tôi phải rướn người lên mới vỗ được vào cái bàn tay ấy..”Cháp”,Jacob bật cười.
Chỉ vài phút sau,ông Harry xuất hiện để đón ông Billly.
Trong lúc chờ đợi để thoát khỏi những cặp mắt “cú vọ”Jacob dẫn tôi đi tham quan căn phòng bé xíu của mình.-Bây giờ chúng ta đi đâu,đến ông Goodwrench ,hả em?-Tôi cất tiếng hỏi ngay khi ông Billy vừa bước chân ra khỏi nhà.
Jacob rút ngay trong túi ra một tờ giấy đã được gấp lại cẩn thận,nhẹ ngàng mở ra.
-tụi mình thử ra bãi phế thải trước ,để xem thần may mắn có mỉm cười không đã,chị nhé.Chứ cái đà này cũng hơi mắc mỏ đấy-Jacob cảnh báo tôi –Để hoạt động lại được,hai chiếc xe này cần phải sửa chữa hơi bị nhiều.Thấy trên gương mặt của tôi chưa xuất hiện một vẻ lo lắng nào,cậu bạn nhỏ lại nói tiếp –Ý em muốn nói là có khi phải mất tới hơn một trăm đôla không chừng.
Thấy cậu bạn người da đỏ đang tỏ ra lo lắng,tôi rút tập séc ra ,phe phẩy:
-Không sao đâu,chúng ta có cái này”yểm trợ”rồi.
Hôm nay thật là một ngày khác thường.Tôi đang rất vui,dẫu có phải ra bãi phế thải trong cơn mưa dài,dai dẳng không lúc nào ngớt và phải lội trong thứ nước sình,nước bùn ngập lên tới mắt cá chân.Lần đầu tiên,tôi bắt đầu thắc mắc :liệu đây có phải là dư chấn của hiện tượng mất đi những u mê trong cảm xúc chăng?Có lẽ vậy,nhưng tôi lại không cho đấy là một câu trả lời đầy đủ.
Tôi bắt đầu nghĩ đến Jacob,có lẽ phần lớn là do cậu bạn này.Bởi vì bất cứ khi nào trông thấy tôi,cậu ta cũng vui ư?Không phải.Hay vì cậu ta không hề đề phòng,chú ý xem tôi có làm điều gì cho thấy là tôi đang mất trí hay suy nhược thần kinh>Cũng không phải nốt.Không,hoàn toàn không phải vì những lý do đó.
Chỉ bởi vì chính bản thân Jacob.Đơn giản chỉ vì Jacob là một người vui vẻ ,trạng thái vui tươi luôn hiện hữu và lúc nào chúng cũng sẵn sàng tỏa ra từ chính bản thân cậu ấy;và cậu cũng chia sẻ niềm vui ,hạnh phúc đó cho bất kỳ ai ở gần mình.Tựa như mặt trời sưởi ấm trái đất,bất cứ ai nằm trong “vùng ảnh hưởng” của Jacob đều được cậu sưởi ấm hết.Đây là năng lực bẩm sinh,là tính cách của con người cậu.Cho nên chẳng có gì là lạ khi tôi lại nôn nóng muốn gặp Jacobđến như vậy.
Thậm chí ngay cả khi cậu bạn nhỏ thắc mắc về cái chỗ trống trên bảng đồng hồ ,tôi cũng không còn cảm giác đau lòng như trước nữa.
-Cái máy hát bị hư hả chị ?-Jacob hỏi.
-Ừ -Tôi nói dối.
Cậu bạn người da đỏ quơ quơ tay vào cái hộc trống ,hỏi tới :
-Thế ai lấy nó ra hả chị?Nguy hiểm lắm…
-Chị -Tôi thú nhận.
Jacob bật cười khanh khách:
-Có lẽ chị không nên chạm tay quá nhiều vào xe máy.
Theo Jacob thì chúng tôi đã gặp may ở bãi phế thải.Cậu hào hứng hẳn lên khi kiếm được vài miếng kim loại đen kịt,cong queo ,và dính đầy dầu mỡ;còn tôi thì chỉ bất ngờ khi nghe cậu giải thích chúng sẽ được dùng vào việc gì mà thôi.
Từ bãi phế thải ,chúng tôi đi xe đến một cửa hàng chuyên bán phụ tùng xe máy ở Hoquinam.Với vận tốc hiện có của chiếc xe tải thì chúng tôi sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ lái xe về phía Nam,trên một xa lộ nhiều khúc quanh ,nhưng ở bên cạnh Jacob thì thời gian chẳng có ý nghĩa gì quan trọng .Cậu ta cứ luôn miệng kể về ngôi trường cùng những người bạn của mình,tôi bất ngờ nhận ra rằng mình đã lên tiếng hỏi người bạn “nhỏ ” khá nhiều ,đã bị cuốn hút thực sự vào các câu chuyện của cậu,mà hoàn toàn không hề có chút đóng kịch nào cả.
-Sao nãy giờ có mình em độc thoại không vậy?-Người bạn nhỏ của ông bắt đầu phàn nàn sau một hồi kể về Quil và về chuyện Quil đã gây ra khi mời bạn gái của một đàn anh ,học sinh năm cuối đi chơi –Sao vẫn chưa tới lượt chị nhỉ?Chuyện ở Forks thì sao hả chị?Chắc chắn nó sẽ hấp dẫn hơn nhiều chuyện ở La Push.
-Không đâu-Tôi thở dài –Chẳng có chuyện gì cả,thật đấy.Những người bạn của em thú vị hơn bạn của chị rất nhiều.Chị thích các bạn của em.Quil thật vui tính.
Jacob lập tức cau mày,nói:
-Em nghĩ Quil cũng thích chị nữa.
Tôi bật cười:
-Quil nhỏ tuổi hơn chị nhiều mà.
Jacob lại nhíu mày nhiều hơn nữa:
-Cậu ta không nhỏ hơn chị nhiều đâu.Chỉ một năm ,mấy tháng thôi à.
Có lẽ không nên nói về Quil nữa,tôi thầm nhủ.Và tôi cố nói bằng một giọng nhẹ nhàng,bông đùa:
-Ừ ,chắc chắn là thế rồi ,nhưng mà con trai và con gái khác nhau nhiều lắm về mức độ chín chắn,em đã theo của loài chó chưa ?Lúc đó thì sao nào,chị hơn cậu ta những mười hai tuổi đấy nhé?
Người bạn nhỏ của tôi bật cười khanh khách :
-Được rồi,nhưng nếu chị thích tính kiểu vòng vo tam quốc như thế thì chị cũng phải tính trung bình cả về…chiều cao nữa chứ .Chị thấp quá chừng,em phải trừ hao đi mười năm của chị mới được.
-Một mét sáu mươi ba là chiều cao trung bình mà-Tôi khịt mũi –Ai bảo em cao quá làm chi ,chứ có phải lỗi tại chị đâu .Cứ thế ,chúng tôi chòng ghẹo nhau,mãi cho đến lúc tới tận Hoquinam rồi,tôi và Jacob vẫn còn chưa thôi tranh cãi về xe,nhưng rồi được lấy lại một tuổi vì là…phải quản lý mọi hoạt động chi tiêu trong trong nhà-
Đến khi cả hai bước chân vào cửa hàng thì cuộc tranh luận mới tạm ngưng ,do Jacob cần phải tập trung trở lại .Chúng tôi cùng nhau tìm kiếm các phụ tùng có trong danh sách của Jacob ,cậu bạn người da đỏ lại được dịp”lên mặt” một tý vì cậu biết tường tận cách sử dụng các món hàng đấy.
Cuối cùng,khi chúng tôi về đến La push ,thì tôi…hai mươi ba tuổi ,còn người bạn nhỏ của tôi đã ba mươi.Rõ ràng là cậu ta rất có “năng khiếu” trong việc chinh phục cảm tình của người khác.
Tuy nhiên ,tôi vẫn không quên cái lý do đến La Push của mình.Dù rằng tôi rất vui,vui hơn những gì tôi có thể tưởng tượng ,nhưng cái ước muốn ban đầu trong tôi vẫn không hề phai lạt .Tôi muốn thất hứa.Điều này càng rõ là ngớ ngẩn,nhưng mặc ,tôi chẳng quan tâm .Tôi sẽ bất cẩn ,sẽ khinh suất đến tận mức nào còn có thể giữ được ở Forks.Tôi sẽ không còn là kẻ đơn phương giữ mãi một giao ước vô nghĩa nữa.Còn là niềm vui khi ở bên cạnh Jacob ,đó chỉ là một điềm may,lớn hơn những gì tôi trông đợi mà thôi.
Ông Billy vẫn chưa về nhà,vì thế ,tôi và người bạn nhỏ cứ tự do tháo dỡ,vận chuyển những phụ tùng mua được vào gara mà không phải lo có người phát hiện.Ngay khi mọi thứ đã nằm đâu vào đó trên tấm nhựa,bên cạnh hộp đồ nghề ,Jacob bắt tay vào đó trên tấm nhựa ,bên cạnh hộp đồ nghề,Jacob bắt tay ngay vào việc;miệng vẫn cười nói vui vẻ ,nhưng những ngón tay của cậu ta thì hoạt động hết công suất,thoăn thoắt lắp ráp những phụ tùng lại với nhau trông rất chuyên nghiệp.
Đôi tay của Jacob rất điêu luyện.Chúng quá thô so với những công việc đòi hỏi độ khéo léo,ấy vậy mà đôi tay ấy lại làm rất chính xác mà chẳng tỏ ra là đang cố gắng một chút nào.Khi làm việc ,trông Jacob rất nhẹ nhàng,và mau mắn ,hoàn toàn không giống với lúc cậu đứng lên ,khi ấy ,chiều cao lẫn đôi chân quá khổ của cậu khá nguy hiểm với tôi.
Không thấy Quil và Embry xuất hiện,xem ra,lời đe dọa hôm qua của Jacob là… thật!?
Thời gian trôi qua thật chóng vánh .Vừa liếc mắt ra ngoài cửa sổ đã thấy trời tối đen ;ở bên Jacob ,tôi hoàn toàn không chú ý gì đến thời gian nữa,ngay lúc đó,trong không gian bỗng vang lên lanh lảnh tiếng của ông Billy gọi chúng tôi.
Giật nảy người,tôi nhào đến,mong giúp Jacob thu dọn “hiện trường” ,nhưng lại ngại ngần-liệu tôi có nên đụng tay vào hay không?
-Cứ bỏ đó đi chị-Người bạn nhỏ của tôi nói-Tối nay ,em còn làm tiếp mà.
-Nhưng em khôngđược quên làm bài tập về nhà hay gì khác đâu đấy-Tôi nhắc nhở ,cảm thấy bứt rứt.Tôi không muốn Jacob gặp rắc rối chỉ vì giúp tôi.
-Bella ơi?
Cả hai cái đầu của chúng tôi đều cùng nhất loạt ngước lên,giọng nói không vẫn vào đâu được của ngài cảnh sát trưởng đang vang vọng từ giữa những tàn cây …gần hơn khoảng cách từ gara vào nhà.
-Ôi trời ơi-Tôi lầm bầm –Con đến ngay!-tôi cất tiếng trả lời.
-Đi thôi chị -Jacob mỉm cười,có vẻ rất vui trong cái trò chơi ú tim với người lớn này.Cậu ta nhanh tay tắt đèn,và ngay tức khắc ,tôi chẳng còn nhìn thấy được cái gì với cái gì nữa ,ngoài duy nhất cảm nhận được bàn tay của người bạn nhỏ đang nắm lấy tay mình để dẫn ra cửa,đi xuyên qua những lùm cây.Đôi chân của người dẫn đường đã quá quen thuộc với địa hình nên bước đi rất dễ dàng.Bàn tay của cậu thô ráp ,và ấm áp.
Trời tối quá,nên dù là đang bước đi trên con đường mòn nhưng thảng hoặc,tôi và Jacob vẫn phải “chụp ếch”vài lần.Cuối cùng ,trước mặt chúng tôi ,ngôi nhà cũng hiện ra,và cả hai chúng tôi đều cười phá lên.Tiếng cười không lâu,nhè nhẹ và nho nhỏ ,nhưng vẫn vui.Tôi biết chắc rằng người bạn của mình sẽ không chú ý thấy trạng thái hưng phấn vẫn còn ở mức mờ nhạt này.Tôi vốn không hay cười,nên thứ âm thanh khúc khích ấy nghe nó vừa giống như một tiếng cười nhưng đồng thời cũng lại chẳng giống một chút nào.
Ngài cảnh sát trưởng đang đứng ở hành lang sau nhà,ông Billy thì ngồi ngay bên bậu cửa ,ở phía sau.
-A,bố-Chúng tôi đều nhất loạt đồng thanh nói ,và thế là lại phá ra cười.
Ngài cảnh sát trưởng mở to mắt nhìn tôi ,sửng sờ trong giây lát,chợt ánh mắt của ngài đưa xuống,nhận ra cánh tay của Jacob đang giữ rịt lấy tay tôi,”ngài”lại sửng sờ thêm lần nữa.
-Ông Billy mời bố con mình ăn cơm-Bố lên tiếng như chợt nhớ ra.
-Món mì spaghetti ruột của tôi đấy,Đây là món gia truyền ,đã có từ lâu lắm rồi-Ông Billy lên tiếng,giọng nghiêm nghị.
Jacob tức thì khụt khịt mũi.
-Trời ,con đâu có biết là món Ragu ấy đã qua nhiều đời đến thế.
Căn nhà đông đúc hẳn lên.Ông Harry Clearwater và gia đình –bà Sue,vợ ông;tôi ngờ ngợ nhận ra bà qua trí nhớ của thưở ấu thơ,thưở cứ mỗi mùa hè là tôi lại về Forks thăm bố -và hai người con của ông Harry Clearwater cũng ở lại.Leah cũng là học sinh cuối cấp như tôi,nhưng lớn hơn tôi một tuổi.Cô gái đẹp một cách lạ lùng –với nước da màu đồng tuyệt mỹ,mái tóc đen nhánh óng ả và đôi lông mày thanh mảnh,mềm mượt như lông chim-cô ấy lúc nào cũng giữ một phong thái hoàn toàn thoải mái.Khi chúng tôi bước vaò nhà,cô đang sử dụng điện thoại của ông Billy,và chưa có ý định buông ra.CÒn Seth thì mười bốn tuổi ,cậu bé nuốt lấy từng lời của Jacob ,đôi mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ ,tôn sùng.
Bàn ăn rõ ràng là không thể lèn nổi từng ấy người,vì vậy,bố Charlie và ông Harry phải nhắc hết ghế ra ngoài sân,thế là chúng tôi ăn spaghetti theo kiểu dã chiến ,đĩa đặt trên lòng ,và ăn trong thứ ánh sáng tù mù từ trong nhà hắt ra.Những người đàn ông luôn miệng bàn tán về những trò chơi,những giải đấu mãi cho tới khi đề tài muôn thưở ấy đã cạn kiệt thì ông Harry và ngài cảnh sát trưởng mới bàn sang tiếp chuyện câu,và hẹn hôm nào sẽ cùng đi câu cá với nhau.Bà Sue thì trêu chồng đang có thừa Cholesterol,và cố gắng(nhưng không thành công) làm cho ông sợ mà ăn nhiều rau xanh và ngũ cốc.Jacob thì hầu như chỉ trò chuyện với tôi và Seth-cậu bé mỗi khi thấy nguy cơ Jacob sắp bỏ quên mình là lại lên tiếng ngắt lời đàn anh.
Ngài cảnh sát trưởng vẫn luôn quan sát tôi,tất nhiên là rất kín đáo ,đôi mắt lộ rõ vẻ hài lòng,nhưng vẫn còn thận trọng lắm.
Cả không gian tràn ngập tiếng nói cười ồn ã,thảng hoặc,người này lại chẳng hiểu người kia nói gì vì câu nói đã bị lạc luôn trong giọng nói của ai đó đang lớn tiếng hơn,rồi tiếng cười hô hô của người này lại cắt ngang mạch kể chuyện của người nọ.Tôi không phải nói thường xuyên ,nhưng cười thì nhiều lắm ,mà tôi cũng chỉ biết có cười thôi,và trong lòng bất chợt dậy lên một niềm cảm xúc…
…Tôi không muốn rời khỏi nơi này.
Thế nhưng,nơi đây vẫn là bang Washington,và cuối cùng cơn mưa quá đỗi quen thuộc ở đây đã phá tan buổi chuyện trò rôm rả;phòng khách nhà ông Billy lại càng trở nên nhỏ bé ,chẳng thích hợp để làm nơi tổ chức “hội nghị bàn tròn”một chút nào.Ông Harry đã đưa bố xuống đây chơi,vì vậy,bố con tôi sẽ phải rong rổi về nhà trên chiếc xe tải .Bố hỏi về buổi đi chơi của tôi ,và tôi kể-tất nhiên là không kể hết rằng Jacob đã cùng tôi đi mua phụ rùng,và tôi ngồi xem người bạn nhỏ làm việc trong gara.
-Con định sẽ lại xuống đó chơi nữa chứ?-Ngài cảnh sát trưởng hỏi ,”ngài ”cố tỏ ra vẻ tự nhiên.
-Dạ,ngày mai,sau giờ học ạ-Tôi thật thà thú nhận-Con sẽ mang theo bài tập về nhà ,bố đừng lo.
-Con đã nói rồi đấy nhé-“ngài ”cảnh sát trưởng nói cứng giọng,thực chất là để che đậy sự hài lòng của mình.
Vừa vào đến nhà ,tôi đã lo lắng trở lại.Tôi không muốn bước chân lên cầu thang .Bao cảm giác ấm áp do sự có mặt của Jacob đang nhạt nhòa dần ,và lấp dần khoảng trống đó chính là mối khắc khoải không yên.Tôi hiểu đêm nay,mình sẽ không còn được yên ổn ,sau hai đêm liền đã trải qua bình yên.
Để rút ngắn thời giờ ngủ,tôi bắt đầu kiểm tra thư điện tử ;chỉ có một thông điệp duy nhất của “bà”Renee .
Mẹ kể về cuộc sống của mình,rằng mẹ đã tham gia vào một câu lạc bộ sách,để thay thế cho lớp thiền vừa mới nghỉ sau khi học khoảng một tuần ở lớp hai ,rằng mẹ rất nhớ các em bé ở nhà trẻ.Còn dượng Phil thì đang hăng say với công việc mới ,ở vị trí huấn luyện viên .Dượng và mẹ dự định sẽ hưởng tuần trăng mặt lần thứ hai ở khu vui chơi giải trí Disney.
Tôi có cảm tưởng như mình đọc nhật ký thường ngàycủa mẹ chứ không phải là một bức thư đúng nghĩa. Một nỗi xót xa, ân hận bất giác dâng lên, ngập tràn cả hồn tôi, cuốn trôi cả mớ bòng bong phiền muộn về phía sau. Tôi là đứa con gái như thế nào đây…
Rất chóng vánh, tôi viết thư trả lời mẹ, trước tiên là chú mấy lời vào mỗi đoạn thư của mẹ, rồi kể về mình – kể về buối ăn spaghetti ở nhà ông Billy, và kể cho mẹ biết rằng tôi đã cảm thấy thế nào khi trông thấy Jacob lắp ghép một cách thành thạo những chi tiết máy bé nhỏ vào với nhau – đó là long kính nể co xen chút đố kỵ.
Tôi không dám so sánh bức thư này với những bức thư đã gửi cho mẹ trong vài tháng qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ được trong đầu nội dung cái bức thư đã gửi cho mẹ trong vài tháng qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ được trong đầu nội dung cái bức thư gần đây nhất đã gửi cho mẹ, ấy là vào tuần trước, nó không hề có lấy một chút nhiệt tâm nào, nếu không muốn nói là rất hời hợt. Càng nghĩ nhiều về điều đó, tôi lại càng cảm thấy bứt rứt, có lỗi; tôi cần phải quan tâm, lo lắng nhiều hơn đến mẹ mới phải.
Gửi thư cho mẹ xong, tôi thức thêm một chút nữa để làm thêm mấy bài tập về nhà – những bài không bắt buộc. Nhưng rồi cả việc thức khuya đến mụ mị cả đầu óc lẫn một ngày thật vui bên Jacob cũng chẳng xua đuổi được những cơn ác mộng, chúng chỉ muốn tạm buông tha cho tôi có hai ngày mà thôi.
Tôi giật mình thức giấc, tiếng thét của tôi nhờ có cái gối mà được chặn lại ở lưng chừng.
Bên ngoài cửa sổ, khi thứ ánh sáng mờ nhạt đã bắt đầu xuyên thủng lớp sương mù dày đặc, tôi vẫn đang nằm bẹp trên gường mà cố thoát hẳn ra khỏi cơn mơ. Giấc mơ lần này hơi khác so với những lần trước, khác ở chỗ nào nhỉ? Tôi đang lục lại trí nhớ của mình đây.
Ừm, ấy là tôi không còn đơn thương độc mã trong từng nữa, Sam Uley – người thanh niên đã đưa tôi ra khỏi khu rừng trong cái đem mà thần trí của tôi bị suy sụp hoàn toàn, không còn tỉnh táo để mà suy nghĩ được điều gì cho nên hồn – cũng có mặt ở đó. Thật là một sự thay đổi kỳ quặc, chẳng ai ngờ được. đôi mắt đen huyền của người thanh niên ấy đầy ắp sự thù địch, và ẩn chứa trong đó là một bí mật mà có vẻ như anh ta không hề muốn chia sẻ cùng ai. Tôi nhìn chằm chằm vao Sam Uley – một cái nhìn man dại nhất có thể có. Tôi cảm thấy khó chịu, khó chịu hơn cả những lúc phải mang tâm trạng hoang mang, thắc thỏm.
Có lẽ là bởi vì khi tôi không nhìn trực diện vào anh ta, trong nhỡn giới của tôi, dường như cái bong của anh ta đang run rẩy và động đậy liên hồi. Trong khi đó, bản than anh ta thì lại không hề có bất kỳ một hoạt động nào, anh ta chỉ đứng đó và trừng trộ nhìn tôi. Anh ta không hề có ý định giúp đỡ tôi, hoàn toàn khác với lúc chúng tôi gặp nhau ngoài đời thực.
Trong suốt bữa ăn sang, bố cứ chú mục vào tôi, còn tôi thì cố gắng phớt lờ đi. Dẫu sao, tôi cũng đáng bị như thế lắm. Tôi không thể mong bố dừng lo lắng cho tôi được. Có khi phải vài tuần nữa bố mới thôi nhìn tôi theo cái kiểu hiếu kỳ, canh chừng xem khi nào thì tôi quay về nguyên dạng là một cái xác biết đi; còn tôi sẽ phải cố gắng không để điều đó ảnh hưởng đến mình. Mà suy cho cùng thì tôi cũng đang chờ xem khi nào mình lại sẽ trờ thanh thây ma hồi sinh đây. Hai ngày là một khoảng thời gian khó có thể coi là đủ để bảo rằng tôi đã hồi phục hoàn toàn được tinh thần.
Ở trường thì mọi chuyện diễn biến ngược lại. Bây giờ tôi đã nhận ra, đó là chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên khi tôi mới chân ướt chân ráo bước vào Trường trung học forks – lúc ấy, tôi đã dám ước “độc rằng toàn bộ con người mình sẽ biến thành một màu xám xịt, cho đồng máu với cái vỉa hè tráng betong đang sũng sĩnh nước, giống như một con tăc kè bong ngoại cỡ vậy. Một năm trời đã trôi qua, xem ra, điều ước ấy đã trở thành sự thật.
Sự thể cứ như tôi chẳng hề hiện diện ở ngôi trường này vậy. Ngay cả các thầy giáo của tôi cũng thế, đôi mắt của các thầy vẫn lướt ngang qua chỗ ngồi của tôi, nhưng cơ hồ như trong mắt các thầy, chiếc ghế đó luôn luông bỏ trống.
Sang hôm nay, tôi chú tâm lắng nghe, để ý đến lời nói của tất cả mọi người xung quanh mình. Tôi thật lòng muốn cố gắng, muốn nắm bắt những sự việc đang diễn ra, nhưng rồi các cuộc đối thoại diễn ra rời rạc quá, thế là tôi lại thôi, chẳng để tâm vào chuyện gì nữa.
Trong giờ học “tích phân-Vi phân”, Jessica không hề ngước mắt lên khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
- Cháo Jess – Tôi lên tiếng, cố giữ giọng hờ hững – Mấy ngày nghỉ cuối tuần của bồ ra sao?
Lúc này, cô bạn của tôi mới chịu ngước mặt lên, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, cảnh giác. Cô bạn vẫn còn giận tôi sao? Hay Jess tự nhận ra rằng cô ấy đã mất hẳn tính kiên nhẫn khi cứ phải chơi với một kẻ mất trí là tôi?
- Tuyệt với – Jessica chỉ trả lời có bấy nhiêu rồi lại dán mắt vào quyển sách.
- Thế thì tốt – Tôi cũng chỉ biết lầm bầm có vậy.
Mà xem ra, cái kiểu nói chuyện lạnh lẽo này đã bắt đầu ám vào tôi theo đúng nghĩa của từ đó. Mấy lỗ thong khí ấm dưới sàn nhà vẫn tỏa hơi đều đặn, ấy thế mà tôi bất giác lại cảm thấy lạnh run. Vừa mới quàng chiếc áo khoác lên lưng ghế xong, tôi lại kéo ra, mặc lại vào người.
Giờ học thứ tư hôm nay tan trễ, bởi thế, khi tôi bước chân vào quán ăn tự phục vụ, chiếc bàn ăn trưa mà tôi vẫn hằng ngồi đã gần như kín hết chố. Này là Mike, Jessica và Angela, Conner, Tyler, Eric và Lauren, Katie Marshall, cô học sinh lớp dưới có mái tóc hoe hoe đỏ sống cùng phố với tôi, đang ngồi với Eric và Austin Marks – anh của người đã tặng tôi hai chiếc xe gắn máy – đang ngồi bên cạnh cô. Tôi không biết mọi người đã ngồi như thế này được bao lâu rồi, cũng như không thể nhớ được rằng từ khi nào mà chiếc bàn này được sắp xếp ngồi như thế, hay phải chăng đây là ngày đầu tiên học mới bắt đầu chính thức ngồi như vậy?
Tôi bắt đầu bực bội với chính mình. Hình như tôi đã bị liệt vào danh sách những kẻ sống trên mây từ học kỳ trước rồi thì phải.
Không một ai thèm ngước mặt lên khi tôi ngồi xuống bên cạnh Mike, thậm chí cả khi tôi kéo chiếc ghế ra sau, các chân ghế miết trên lớp vải sơn lót sàn nhà vang lên những tiếng rin rít nghe khá to.
Tôi cố gắng theo dõi cuộc chuyện trò của tất cả mọi người. Xem nào, Mike và Corner đang bàn luận sôi nổi về thể thao – thôi, dẹp sang một bên, tôi đầu hang vô điều kiện về mấy cái vụ này.
- Ben đâu? – Lauren đang hỏi Angela. Tôi quay sang tức thì, cảm thấy hào hứng rõ rệt. Liệu như thế có phải là Angela và Ben vân còn chơi với nhau không nhỉ?
Và chỉ có lúc ấy tôi mới chú ý đên Lauren. Cô ấy đã cắt phăng mái tóc màu vàng bắp óng ả rồi ư – hiện tại, Lauren đang để kiểu tóc ngắn cũn cỡn, ở phía sau thì cạo nhẵn, trông như con trai. Thật tình mà nói… Lauren đã làm chuyện kỳ cục chưa từng thấy. Ước gì tôi biết được lý do của sự xuống tóc đó. Liệu có phải là do cô ấy ăn kẹo gôm bất cẩn để cho nó dính đầy tóc chăng? Hay là do người ta đã trả giá khá cao cho mái tóc của cô ấy? Hay là tất cả những người thường xuyện bị cô ấy chơi xấu đã “đoàn kết” lại, chặn đường cô ấy sau giờ thể dục mà trả đủa?
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng mình thật là xấu khi nghĩ toàn những điều không tốt cho Lauren như vậy. Căn cứ vào những gì tôi vừa được chứng kiến lúc này, Lauren đã trở nên tử tế hơn.
- Ben bị đau bụng – Angela nhẹ nhàng trả lời, giọng vẫn điềm đạm như ngày nào – Hy vọng chỉ trong hai mươi bốn giờ thôi. Tối qua, cậu ấy đau dữ lắm.
Angela cũng đã thay đổi mái tóc của mình. Hiện thời, cô ấy đang để kiểu tóc nhiều tầng.
- Cuối tuần vừa rồi, hai bồ đã làm gì vậy? – Jessica cất tiếng hỏi, nhưng không có vẻ gì cho thấy là đang quan tâm đến câu trả lời. Tôi dám cược rằng Jessica hỏi thế chỉ là để mào đầu cho chuyện của chính cô ấy ma thôi.
Nhưng liệu cô ấy có kể chuyện đi Port Angeles xem phim với tôi không? Liệu mọi người có xem tôi “có cũng như không” mà tha hồ phán xét tôi đang trong lúc tôi có mặt ở đây không?
- Thật ra, thứ Bảy rồi, tụi mình tính đi dã ngoại, nhưng rồi… tụi mình thay đổi quyết định – Angela trả lời. Giọng nói của cô bạn đột nhiên nghẹn lại khiến tôi chú ý.
Jess, xin bồ đừng kể nhiều nhé!
- Tệ quá nhỉ – Jessica nhận xét, và cũng để chuẩn bị đá sang chuyện của mình. Nhưng may thay, không chỉ có tôi lại người duy nhất nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Angela.
- Có chuyện gì vậy bồ? – Lauren hỏi một cách sốt sắng.
- Ừm – Angela lại lên tiếng, hốt nhiên trở nên ngập ngừng, dù rằng cô vốn là người “tỉnh Ăng lê” – Tụi mình lái xe lên phía Bắc, cũng gần gần chỗ suối nước nóng ấy… nơi ấy đẹp lắm, chỉ cần đi bộ khoảng một dặm thôi. Nhưng rồi khi đi được nửa đường thì… tụi mình thấy… thấy…
- Thấy cái gì? Thấy cái gì vậy? – Đôi long mày của Lauren nhíu sát vào nhau. Ngay cả Jessica bây giờ cũng tỏ ra hiếu kỳ.
- Mình không biết nữa – Angela trả lời – Bọn mình nghĩ đó là một con gấu. Nó đen thui, nhưng mà… nó lớn lắm.
Lauren khịt khịt mũi, nói:
- Ôi trời, mà không chỉ có bồ đâu! – Đôi mắt của Lauren nheo nheo đầy vẻ chế nhạo. Đúng là tính cách của Lauren chằng chịu thay đổi như cái mái tóc của cô ta – Tyler cũng đã cố thuyết phục mình tin chuyện ấy đấy.
- Bồ không thể tìm thấy được một con gấu nào ở gần khu nhà nghỉ đâu – Jessica vào hùa với Lauren.
- Mình nói thật mà – Angela phản đối lại hai cô bạn, nhưng giọng nói yếu xìu, cô đăm chiêu nhìn xuống bàn – Bọn mình cùng nhìn thấy nó.
Lauren phá ra cười khúc khích. Mike vẫn đang mải nói chuyện với Conner nên không để ý đến chuyện con gấu. Đến lúc này thì tôi quyết định sẽ không để cho cô ta phải nghi ngờ như vậy nữa.
- Không phải đâu, bồ ấy nói đúng đấy – Tôi nói vào một cách sốt sắng – Mới thứ bảy vừa rồi nè, bọn mình cũng có một vị khách trông thấy gấu, Angela ạ. Anh ấy bảo nó đen thui và bự ơi là bự, ở ngoài thị trấn có bao xa đâu, có phải thế không, Mike?
Một thoáng im lặng. Mọi cặp mắt của những người ngồi cùng bàn đều đổ dồn về phía tôi, sững sờ. Thành viên mới Katie, thì há hốc miệng nhìn tôi cơ hồ như vừa chứng kiến xong một vụ nổ. Không một ai cử động.
- Mike? – Tôi lầm bầm, ngượng chin cả mặt – Cậu có nhớ anh thanh niên kể chuyện con gấu không?
- Ờ… ờ – Mike cà lăm sau đúng một giây bị bất ngờ.
Chẳng hiểu tại sao mà anh chàng lại nhìn tôi lạ lung như thế. Tôi chỉ hỏi Mike chuyện ở cửa hàng thôi mà, có đúng không nhỉ? Có đúng như vậy không? Tôi nghĩ là…
Cuối cùng, Mike cũng tỉnh ra.
- Ờ đúng rồi, có một anh bảo là đã trông thấy một con gấu đen, rất to, ở đầu đường mòn… Ờ, nó to… to hơn gấu xám Bắc Mỹ ấy – Mike gật đầu xác nhận.
- Hừm mm – Lauren vội quay đầu sang Jessica vì… đôi vai đã cứng đờ không cử động được, để đổi đề tài
– Bồ đã nghe phản hồi gì từ Đại học phía Nam bang California chưa? – Cô ta hỏi.
Cùng lúc ấy, mọi người cũng bắt đầu “giải tán” mấy ánh mắt săm soi nhìn tôi, chỉ còn lại hai đôi mắt chứa đầy sự quan tâm là Mike và Angela. Angela mỉm cười ngập ngừng, và tôi vội vàng mỉm cười đáp lại cô bạn.
- Cuối tuần rồi, cậu làm gì thế, Bella? – Mike hỏi, tỏ ra hiếu kỳ, nhưng có vẻ như vẫn thận trọng một cách kỳ lạ.
Tất thảy mọi người lại chĩa những cặp mắt “ngáo ộp” về phía tôi, trừ Lauren, chờ đợi tôi trả lời.
- Tối thứ sáu Jessica và mình đến Port Angeles xem phim. Còn tối thứ bảy, và nguyên ngày Chủ Nhật thì mình xuống La Push.
Những cặp mắt nhất loạt chiếu vào Jessica, và rồi ngay tức khắc lại trở về với tôi. Jessica nổi cáu. Chẳng rõ là do Jessica không muốn mọi người biết chuyện cô ấy đã đi xem phim cùng tôi hay là cô ấy muốn mình được “độc quyền” kể lại.
- Các cậu xem phim gì? – Mike hỏi tới, nụ cười bắt đầu xuất hiện trên môi.
- “Đường cùng”, phim về những thây ma hồi sinh – Tôi toét miệng cười, ra vẻ đã hòa đồng trở lại. Đấ là hành động bồi thường đầu tiên của tôi dành cho các bạn sau mấy tháng… nhập vai hồn ma.
- Mình nghe nói đó là phim kinh dị. Có phải như vậy không, Bella? – Mike vẫn háo hức hỏi chuyện.
- Đến cuối phim, Bella đã phải tháo chạy ra ngoài đó, bồ ấy hoảng sợ – Jessica nói them vào với một nụ cười ma mãnh.
Tôi gật đầu xác nhận, và cố làm ra vẻ bối rối.
- Ừ, đáng sợ lắm.
Cứ thế, Mike không ngừng đặt câu hỏi cho tôi, mãi cho tới tận khi bữa ăn trưa kết thúc. Dần dần, những người khác cũng lãng đi, bắt đầu những cuộc trò chuyện của riêng mình; dù rằng thi thoảng, họ cũng liếc mắt về phía tôi, quan sát. Angela thì hầu như chỉ nói chuyện với Mike và tôi. Cuối cùng, khi tôi đúgn lên cất khay, cô bạn cũng lẽo đẽo bước theo sau.
- Cám ơn bồ nha – Angela lên tiếng khi chúng tôi đã rời xa khỏi chiếc bàn.
- Ủa, bồ cảm ơn về chuyện gì?
- Vì bồ đã nói chuyện trở lại, vì bồ đã bảo vệ mình.
- Đâu có gì đâu.
Cô bạn nhìn tôi, ra chiều lo lắng, nhưng không tỏ vẻ gì gọi là khó chịu hay bực bội cả, cô ấy vẫn tử tế với tôi như hồi nào.
- Bồ có sao không?
Đây chính là lý do vì sao tôi lại rủ Jessica đi xem phim mà không phải là Angela đấy – dù rằng tôi luôn quý Angela hơn. Angela là người rất sâu sắc và nhạy cảm.
- Mình không ổn lắm – Tôi thật thà thú nhận – Nhưng dù sao cũng đã cảm thấy khá hơn rồi.
- Mình vui lắm – Cô bạn bộc bạch – Đã lâu rồi, mình không được nói chuyện với bồ.
Vừa lúc ấy, Lauren và Jessica đi ngang qua chúng tôi, tôi nghe thấy Lauren thì thầm một câu khá lớn:
- Vui quá ha. Bella nhà ta đã trở về rồi.
Angela trố mắt nhìn họ, và mỉm cười như thể muốn chia sẻ mọi phiền muộn với tôi.
Tôi thở dài. Vậy là đã đến lúc tôi phải đối mặt trở lại với mọi chuyện rồi.
- Hôm nay là ngày mấy vậy bồ? – Thình lình tôi hỏi.
- À, mười chin tháng Một.
- Ừm mm.
- Sao vậy? – Angela hỏi lại.
- Hôm qua là kỷ nhiệm một năm ngày mình định cư ở thì trấn Forks – Tôi trầm ngâm suy tưởng.
- Vậy mà chẳng có gì thay đổi – Angela thì thầm, mắt nhìn dõi theo Lauren và Jessica.
- Ừ, mình biết – Tôi gật đầu đồng ý – Mình đang nghĩ đến những điều không thay đổi ấy đấy..