Băng vướng chân vào 1 vật gì đó to lớn và ngã rầm xuống .. Vật đó nằm sát góc tường. Băng xoay người dậy, mắt nhìn thấy không lớp áo bò, cảm thấy tay mình vừa dính thêm máu… Băng từ từ nhìn lên và lập tức… ngã ngửa ra sau, suýt chút là hét lên rồi.. Nhỏ vừa ngã vào… 1 tên tội phạm với thân hình to lớn… đang nằm sóng soài dưới sàn! Hắn đã chết! và đôi mắt mở trợn ngược… như đang nhìn Băng!! Băng thấy từ hốc mũi, miệng và tai hắn, máu đen chảy ra và chưa khô. Có lẽ hắn mới chỉ chết được vài ngày. Bàn tay Băng nắm chặt lại, răng nghiến vào nhau mà vẫn nghe lập cập…Nhỏ quyết định bò ra chỗ khác và lần này nhìn đường để không chạm vào thứ gì kinh khủng nữa.
Làm sao để ra khỏi đây? Băng ngồi co ro 1 chỗ, 2 tay ôm đầu gối, mắt nhìn đám lửa cồn sắp cháy hết.. Đầu cố suy nghĩ tìm cách, và đám lửa cháy rụi khi Băng chưa nghĩ ra được giải pháp nào.
Thu mình trong bóng tối, Băng đang cố đè nén nỗi sợ hãi ám ảnh ngày 1 phình to ra. Mình nhỏ trong căn hầm đầy xương và cả xác chết.. chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm toàn thân nhỏ run lên, mồ hôi túa ra làm nhớp nháp những vết máu đã bết lại trên tóc, mặt và cổ Băng … Giữa bóng tối, 1 lần nữa Băng lại thấy cái tia sáng nhỏ nhoi từ 1 lỗ hổng trên bức tường…
……….
2h sáng.
Sheely vẫn đứng ngồi không yên trong phòng Chấn Khang , vừa lo lắng cho người tình của cậu chủ, vừa lo lắm cho Khang .
Rầm!!!
Khang bước vào, quần áo xộc xệch và lấm lem vài vết máu. Cậu vứt phăng chiếc lưỡi trai đen lên giường. Vài tên đàn em cũng bước vào sau.:
-
Cậu chủ! Lúc đó ra tay chúng ta vẫn có cơ hội lấy lại kho hàng. Sao cậu chủ lại cho rút?
-
Chỉ có 1 nửa số đàn em! Ta không làm việc gì mà không chắc chắn sẽ thắng!
-
Thế sao cậu chủ lại nói chỉ cần 1 nửa cũng xong được? Thật mâu thuẫn! Em thấy không phải vì chỉ có 1 nửa số anh em hay vì sợ lũ cớm, mà chính cậu chủ không tập trung được để hành động!
-
Im miệng! – Khang gắt lên – Cút về chỗ của chúg mày cho tao! Không ai trong chúng mày có quyền phán xét tao! Ở đây, tao hay chúg mày là chủ??
Khang càng lúc càng giận dữ, đám đàn em biết không nên nói thêm gì lúc này, cùg cúi đầu và bước ra ngoài.
-
Thất bại, vì cậu chủ mất tập trung sao? – tay quản lí đang tiến lại phía Khang
-
Tìm thấy cô ấy chưa?
-
Là vì lo lắng cho cô ấy sao?
-
Thằng điên kia!!! Tao hỏi tìm thấy cô ấy chưa???
-
Chưa ạ! Theo rõi camera thì có lẽ vẫn ở trong phòng với lũ chó hoang!
-
Mày!!! Tao đã dặn mày thế nào? Tao để người lại ở nhà để trưng bày sao mà không đi đưa cô ấy về ? Hả??
-
Em đã tìm rồi! Nhưng không thấy đâu cả, chúng đã giấu cô ấy đi và nói chẳng làm gì sai! Không lẽ em bảo chúng, tao đã xem trên camera và thấy cô ấy bị đưa vào phòng chúng mày?
-
Việc quái gì phải nói với lũ khốn đó! Giết cả lũ đi cho nhanh!!
-
Không đc! Ông chủ đã ra lệnh khi cậu nhận quản lí lũ tội phạm đó, là không được để bất kể tên nào chết trước khi chúng giúp ích được gì . Cậu vừa để mất cả kho hàng mấy triệu USD, giờ còn gây ra chuyện này nữa… ông chủ sẽ…
-
Đừng có nhắc đến cha tao! – Khang đã hạ giọng, nuốt khan vì nghĩ đến sự nghiệp của mình – Dù sao tao cũng không để lũ khốn đó làm gì đến người tình của tao đâu!
-
Vì cậu chủ… đã yêu cô ấy rồi?
-
Không! Vì danh dự của tao không cho phép điều đó! Tập hợp người theo tao sang khu B!
-
Vâng!
… Khu B. Rầm!!
-
Cậu chủ sang chơi hay có chuyện gì vậy?
-
Khuya rồi mà còn sang thăm chúng em sao?
Vài tên tội phạm dời khỏi ván bài, ra đón tiếp cậu chủ.
-Đừng có sủa nữa điếc tai tao! *** Leader đâu? – Khang cố không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn nói = tông giọng cao và gằm ghè.
- Cậu chủ hỏi tôi sao? – Tên Leader tiến đến, như thể hắn đã chờ Khang
- Tao vừa về và vừa nhận ra, người con gái của tao… mất tích trong chính căn biệt thự này.
-Ôh', nghiêm trọng nhỉ? Cậu chủ muốn chúng tôi tìm giúp không? – Leader đưa tay lên, dùng lưỡi liếm vài vết máu vẫn còn dính trên tay hắn, là máu của Băng – ukm… tôi ban nãy vừa xử lí 1 con mồi hấp dẫn lắm… cả mùi máu và mùi cơ thể… đều hấp dẫn…
Khang nhìn cái bàn tay dính máu của tên tội phạm, cái cách hắn nếm vị máu với 1 sự kích thích và thèm muốn, cái giọng mỉa mai ám chỉ của hắn… Và Khang đã hiểu ra, con mồi Leader nói, là ai!
- Trước khi tao nổi điên lên, mày nên câm miệng và trả cô ấy đây!! – Khang nghiến 2 hàm răng, giọng rít lên.
- Cậu chủ đang nói chuyện gì vậy? trả ai kia??
- Đừng có vờ vịt trước mắt tao! Mày có tin tao sẽ xé xác chúg mày ra, từng đứa không hả??
Khang vừa dứt lời, mấy chục cây súng đằng sau đã giương lên, chĩa về phía lũ tội phạm . Tên Leader cười nhạt:
- Tôi.. thật không biết đã mắc tội gì với cậu chủ đấy..
- Vậy để tao nói cho mà biết. Đụng đến người con gái của tao quá đủ để tao tuyên chúng mày… tử hình!
Xạch!Xạch! Xạch! Mấy chục cây súng đằng sau Khang đã lên đạn.
- Định giết chúng tôi sao? – Leader cười nhạt – Tôi e là không được đâu. nếu ông chủ biết cậu thay vì quản lí 1 lũ tội phạm lại đi giết tất cả thì sao? Chỉ 1 lũ tội phạm cũg không quản lí thì làm sao có tư cách cầm quyền?
- Nói hay lắm! Nhưng giết thịt 1 lũ chó dại thì không sai, phải chứ?
- Vậy bắn đi! Xem cậu sẽ nói với ông chủ thế nào?
2 bàn tay Khang xiết chặt lại, những đường gân tay nổi rõ, cậu sắp điên lên thật rồi, nghe máu sôi sùng sục trong lồng ngực. Nhưng trước khi để Khang ra lệnh bắn, tay quản lí đã bước nhanh lại.
- Chúng đã biết lệnh của ông chủ :không được để chúng chết! Cậu chủ! Bình tĩnh đi@ Mục tiêu! Hãy nghĩ đến mục tiêu!
Khang thở hắt ra, chịu đựng chuyện này thật không dễ. Vì 1 người con gái mà làm trái lệnh cha? Điều này Khang chưa và sẽ không bao giờ làm!
- Nói đi! Chúg mày đã làm gì cô ấy? Và chúng mày muốn gì ?
- Cậu chủ đã thẳng thắn vậy, tôi cũng không giấu nữa. Cậu chủ giết Seiky, nợ máu phải trả = máu! Nhưng yên tâm, hiện giờ cô ta vẫn an toàn!
- Được rồi! Nói tao biết, có thể dùng thứ gì để đổi lấy cô ấy?
- Mạng sống của cậu chủ chẳng hạn!
Leader vừa dứt lời, quản lí của Khang đã rút súng và sẽ bắn bất kì tên nào có ý định tấn công Khang.
- Cất súg đi! Không sao đâu! – Khang nói và cậu bỗg.. bật cười khanh khách:
- Đúng là 1 lũ ngu xuẩn! Mày nghĩ tao sẽ đổi mạng sống của mình để 1 cô người tình được sống ak? – Khang lại bật cười nhu không có gì buồn cười hơn – Ngươi nhầm to rồi đấy!
- Tôi biết là không thể! Vậy chỉ còn 1 thứ tôi muốn thôi!
- Nói coi!
- Cậu chủ quỳ xuống xin tôi tha mạng cho cô ta!
Leader dứt lời, Khang dừng cười, tay quản lí nhìn biểu hiện của cậu chủ.
- Sheely! – Khang gọi tên tay quản lí 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể
- Vâng. Cậu chủ?
- Rút về!
Khang quay người , đám đàn em tản ra nhường đường.
- Cậu chủ… nhưng…
- Im miệng và rút về!
Cả Leader và Sheely đều đã hiểu ý Khang : chẳng có gì đáng nói nữa, so với mục tiêu của Khang, mạng sống và lòng tự tôn… Băng chẳng hơn 1 hạt phân tử không khí!
- Khoan đã nào! Tôi muốn gửi cậu chủ thứ này.
1 tên tội phạm bước đến, cầm chiếc máy quay. Khang vẫn đi và Sheely quay lại nhận
- Nói hộ với cậu cả, không chỉ là… chạm tay đâu. Có nhiều trò thú vị lắm đấy!
Sheely cầm máy quay và ra khỏi phòng, đám đàn em cũng đã rút đi.
- Leader! Sao biết ông chủ không cho phép cậu cả ra tay với anh em mình vậy?
- Ông chủ cho người báo với tao đấy, 1 quyết định tuyệt vời đấy chứ!
- Còn con bé đó thì sao ạ ?
- Nếu là người bình thường, vài đêm nó sẽ chết vì đói và rét thôi!
Đó là với người bình thường, còn người mắc bệnh kì dị như Băng thì khác, chỉ cần 15phút đối với người thường là lạnh cóng nhưng trong mức chịu đựng thì với Băng , là con đường dẫn đến cái chết!
5h sáng. Cái hầm tối.
Băng ngồi co ro 1 chỗ, mặt úp xuống đầu gối, tay ôm bó lấy chân và người run nhè nhẹ. 1 đêm khó khăn! Đúng như Băng nghĩ, giữa đêm tháp làm lạnh sẽ hoạt động công suất cao. Và bức tường như đóng băng kia cứ chậm rãi phả hơi lạnh vào căn hầm, nhưng nhỏ qua được vì dốc toàn bộ hộp zkilico vào miệng. Xung quanh vẫn tối đen như mực và Băng biết chỉ đêm qua thôi, nhỏ đã gặp may. Trong hôm nay phải tìm cách thoát ra trước khi đêm xuống . Phải sốg! Chắc chắn phải sống! Nhưng cơ thể cứ run thế này, trước hết phải kiếm gì sưởi ấm đã. Không được dùng lửa cồn bừa bãi, Băng nhớ ra 1 thứ có thể dùng được khi chiếc váy của mình mỏng tanh và rách vài chỗ. Chắc chắn không ai trong tình trạng của Băng có thể đủ liều lĩnh và bình tĩnh hơn: nhỏ đang nghĩ đến chiếc áo bò mà tên tội phạm đã chết đang mặc, đang nằm sóng soài 1 góc nào đó trong căn hầm tối này…
…………
Sáng.
Chấn Phong ngồi trên bàn máy, ngả người vào ghế tựa, mắt nhắm nghiền tưởng như chăm chú và chiếc mp3 nhưng thực ra tai đang để ý vào màn hình máy. Không phải camera ngoài cổng chính mà là camera ghi hình hành lang sang khu B tối hôm qua, tua đi tua lại cảnh 2 tên tội phạm kéo Băng vào trong phòng lũ chó hoang.
Cạch! Có tiếng mở cửa rất nhẹ… Yến Chi đang bước vào, Phong chợt mở mắt, 1 tay đưa lên bàn phím, trở về camera ngoài cổng chính trước khi có kẻ nào tò mò nhìn thấy.
- Hay đến chơi vậy… chắc không làm phiền anh Phong đâu nhỉ?
Không 1 cái liếc nhìn, cũg chưa 1 lần có câu trả lời từ Phong dù Chi luôn cố đặt câu hỏi để có thể nghe thấy giọng cậu.
- Đương nhiên không phiền, tiểu thư đến lúc nào cũng được ! –Tay quản lí đang bước ra từ phòng phía trong.
- Cảm ơn.
- Không có gì . cậu chủ của tôi không có bạn, mà lại cũg không thích nói chuyện với tôi nên có 1 cô gái bên cạnh cũng tốt.
- Vậy, tôi ở lại dùng bữa trưa nhé?
- Tất nhiên là được, tôi sẽ cho người mang bữa trưa đến. Còn giờ tôi sẽ ra ngoài để tiểu thư và cậu chủ được riêng tư.
Phòng 101. 1h chiều.
Khang vừa dậy sau giấc ngủ từ lúc gặp Leader về đêm qua. Cậu dùng 2 cánh tay hất văng cả bàn thức ăn mà quản lí đã chuẩn bị xuống đất, bát đĩa loảng xoảng, thức ăn tung tóe.
- Cậu chủ nên dùng bữa khi đói.
- Tao không đói! Quẳng hết cho tao! Cả mày! Cũng cút đi cho khuất mắt!!
Sheely cũng hiểu Khang tức giận vậy là vì điều gì. Khang lo lắng cho Băng nhưng lại tự phủ nhận điều đó. Cậu luôn nghĩ, luôn làm những việc, luôn nói những điều mà đối với cậu, Băng chẳng là j. Nhưng thực ra trong lòng lại khó chịu vô cùng. Khang muốn cứu Băng, đương nhiên cậu không phủ nhận điều đó, nhưng cậu nghĩ đó là bảo vệ danh dự cho mình khi kẻ khác chạm tới người con gái của mình, chứ không phải vì có tình cảm với Băng . Và càng tự lừa dối chính mình thì Khang càng muốn phát điên lên.
- Sao cậu chủ phải tức giận như vậy? cậu chủ đã mặc kệ cô ấy cho lũ chó hoang thích làm gì thì làm, mà rõ ràng vì cậu đã giết Seiky nên Leader mới trả thù. Bây giờ cậu nên vui vẻ mới phải chứ?
- Tao giết Seiky vì cô ta mà! Hay mày tính bảo tao quỳ xuống trước mặt chúng cầu xin? Hay đổi tính mạng? không bao giờ! Không bao giờ!
- Ít nhất cậu cũng không nên bỏ mặc cô ấy.
- Tao không muốn nghe tới cô ta nữa. Cô ta làm tao đau đầu! Cô ta làm tao mất cả kho hàng của cha, nhiệm vụ đầu tiên tao không hoàn thành! Chỉ có thằng ngu xuẩn mới si tình tới mức đem tính mạng hay tự tôn để người tình được sống thôi!
- Nhưg cậu chủ…
- Gọi gái đến cho tao! Càng nhiều càng tốt!
- Được! em sẽ gọi. Nhưng trước đó, cậu chủ nên xem thứ này đi. – Quản lí đem cái máy quay lại.
- Gì ?
- Em chưa xem. Đúng hơn không dám xem. Nó dành cho cậu chủ đấy!
……..
" – Nói xem, em muốn chơi trò gì trước, người đẹp?
- Nói! Nói! Có nói không???
- Seiky của tao! Mày giết Seiky của tao!!
- Sao? Vui không em??... Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này?
- Bây giờ.. cho máu em… dính hết lên cơ thể em nhé! "
Đoạn video đã dừng, còn Khang, mắt vẫn dán vào màn hình, người cứng đờ…. Và chỉ 3 giây, mặt cậu đã biến sắc…
Bộp!!! Chiếc máy quay bay xuống đất. Khang đứng dậy , bước đi như không tự chủ. Cậu đang bắt đầu điên lên và sẽ khó dừng lại nếu không giết – người!
Khang nạp đạn vào khẩu súng ngắn và cầm thêm khẩu K113. Cậu ra khỏi phòng.
- Giết! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Tao sẽ giết!!
- Cậu chủ đi đâu vậy?
Tay quản lí ngáng đường và lập tức bị 1 cú hích mạnh khiến phải lùi sang bên. Hắn thấy cậu chủ đằng đằng sát khí với ý nghĩ muốn giết người quá rõ.
- Cậu chủ! Ông chủ gọi đến!
Khang khựng lại, suy nghĩ chạy qua khỏi 2 chữ "giết người"
- Có lẽ ông chủ đã biết chuyện kho hàng. Cậu nên gặp ông chủ rồi quyết định xem có giết chúng nữa không!
…………
5h chiều. Yến Chi vẫn trong phòng 102.
- Em nói thật đấy. Sinh ra trên đời mà chẳg nói, chẳng cười, chẳng tỏ cảm xúc gì, ngày nào cũg làm việc như cái
máy thì người ta không gọi là sống mà chỉ gọi là tồn tại thôi! Như anh Phong đấy, là tồn tại!
Chi liếc nhìn Phong, màn triết lí không gây ảnh hưởng gì . Tay nhỏ mân mê trên thành cửa sổ, tiếp tục:
- Kể cả anh vô cảm thì chí ít anh vẫn là 1 thằng đàn ông trưởng thành. Đứng trước con gái cũng phải cảm thấy gì chứ? Chắc chắn có, không tình yêu thì cũng là dục vọng!
Chi quay lại nhìn Phong vẫn ngồi trước màn hình máy. Cậu chợt mở mắt, đứng dậy, đi lướt qua mặt Chi, vào phòng trong. Cửa phòng đóng lại và nghe tiếng khoá cửa lạch cạch.
- Anh… anh ơi…- Chi nhìn theo, mặt ngẩn ra.
Phòng ngủ phía trong, 1 bức tranh lớn từ từ dịch chuyển, lộ ra chiếc thang máy hình hộp trong suốt. Phong bước vào và định xuống tầng hầm thứ nhất. Hệ thống vừa báo có trục trặc ở… tháp làm lạnh!
…Căn hầm tối.
Băng không rõ được thời gian nhưng thấy nhiệt độ ngày càng xuống thấp nên hiểu màn đêm đã buông xuống. Nhỏ vẫn co ro 1 chỗ, nhưng lần này có chiếc áo bò rộng thùng thình. Có mùi máu tanh và hôi hám nhưng Băng không quan tâm, quan trọng là sống tiếp được lúc nào hay lúc ấy. Nhỏ lần tìm chiếc hộp zkilico, cố sức dốc xuống
nhưng không 1 viên nào rơi ra, chỉ còn vỏ hộp rỗng.. Cứ thế này đến nửa đêm sẽ khó sống được, nhân lúc còn chịu được phải làm gì đó… Và nhỏ, chợt thấy cái lỗ hổng trên tường với vệt sáng chiếu xuống …
Bên kia bức tường có thể có người? Nếu không sao lại có ánh sáng? Vậy phải tìm cách báo hiệu! Nhưng cách nào, bức tường rất dày và Băng kiệt sức rồi, vừa đói vừa lạnh sao kêu được?... Băng nghĩ.. cố nghĩ và… Khói! Nếu đốt lửa khói sẽ bay qua lỗ hổng! Hi vọng phút chốc bừng lên, Băng lần đi tìm mấy chai rượu. Ý nghĩ sẽ được cứu làm nhỏ quên hết nỗi sợ hãi về những bộ xương người
Nhưng.. lửa cồn hầu như không có khói, phải có gì để đốt.. Phải! Chiếc áo bò…
……..
Khang bước ra từ phòng Lâm Chấn Đông, nỗi tức giận lắng xuống thành nỗi khó chịu.
" Được, ta bỏ qua chuyện kho hàng, với điều kiện con sẽ mua lại nó trong tháng này. Nhưng con đừng nghĩ ta không biết tại sao con làm mất lô hàng. Ta không nghĩ con là loại đàn ông coi trọng đàn bà đâu. Chỉ là cảm xúc nhất thời nên quên đi, con cần biết thứ gì là quan trọg nhất! Còn nữa, ta biết rất rõ chuyện về lũ chó hoang đấy. Nếu, dù chỉ là trong ý định thôi, con muốn cứu con bé đó = cách ra tay với chúng, ta nghĩ, con không có 1 chút tư cách hay bản lĩnh để cầm quyền! Đương nhiên con có thể cứu con bé theo cách khác, hoặc quên nó đi, ta sẽ rất hài lòng về con."
Khang thấy càng lúc càng khó chịu
Quên sao? Quên 1 người con gái, chẳng phải chuyện quá nực cười để Lâm Chấn Đông phải nhắc đến sao? Cậu có thể vứt 1 đám vào thùng rác sau khi đã qua đêm… Nhưng Băng, Băng khác hoàn toàn đám con gái đó…
……
Băng cố dịch ra xa bức tường lạnh như băng, nhìn đám lửa vẫn cháy, thỉnh thoảng kêu lách tách vì vài bò. Khói bắt đầu bốc lên… ngập phòng. Băng ho sù sụ rồi cố lết ra xa hơn. Càng ngày càg lạnh mà lại chỉ phong phanh chiếc váy lụa, Băng biết cơ hội không có nhiều. Chỉ trước nửa đêm thôi, nếu không ai xuống tầng hầm và phát hiện ra khói thì nhỏ không thể sống được tới sáng mai!
………
- Cậu chủ! – Sheely đang bước đến
- Sao rồi?
- Em cho người đến lục soát lại và vẫn không tìm thấy, không 1 cái cửa nào dẫn sang phòng khác!
- Điên đầu! Tao muốn điên đầu lắm rồi! Chỉ vì 1 đứa con gái mà tao…
- Em biết cô ấy làm ảnh hưởng tới cậu chủ rất nhiều, nên em sẽ không muốn cậu phải làm gì nữa… Mục tiêu…
- Quan trọng nhất! Tao sẽ lấy lại sự hài lòng của cha!
- Bên cậu 2 cho báo tháp làm lạnh gặp trục trặc. Sẽ sửa sớm nhưng dễ ảnh hưởng đến công nhân trong xưởg chế tạo. Em nghĩ cậu chủ nên xuống kiểm tra.
- Xuống tầm hầm? Lâu rồi, tao cũng không đi kiểm tra…
- Vậy bây giờ…
- Không! Tao không có hứng. Cả ngày nay điên đầu lắm rồi. Tao đã hẹn mấy thằng bạn đi đua xe. Xảy ra chuyện gì mày lo đi.
- Cậu chủ…
- Tao đang tìm cách để quên nàng thôi. - Bạo lực, tốc độ và gái là cách khiến Khang quên 1 chuyện không vui nhanh nhất – Tin tao đi, ý nghĩ nàng sẽ chết ở đâu đó chỗ lũ khốn kia không làm tao dễ chịu tí nào.
Khang bỏ đi, tay quản lí vẫn đứng đó.
- Nhưng cậu chủ vẫn mặc kệ cho cô ấy chết, đền mạng cho Seiky. Em không thể làm gì hơn để cứu cô ấy, em hận chính mình!
………
2 cánh cửa trắng lớn bằng sắt từ từ khép lại, vài làn hơi mỏng đột ngột bị xua đi trong không khí, Chấn Phong vừa bước ra với 1 chiếc áo choàng trên người. Cậu chịu lạnh tốt nhưng ở dưới này, nhiệt độ luôn âm nên buộc phải mặc áo nếu không muốn bị đóng băng. 1 hành lang dài, trắng toát. Trên hành lang, không khí như ngưng tụ và hơi lạnh toả ra khắp nơi. Dưới này, những bức tường rất rắn chắc và rất dày để giữ nhiệt không quá thấp như ở khu tháp làm lạnh, đủ để cho người thường sống được .
Phong vẫn sải bước trên hành lang sáng…
Cậu bỗng dừng chân, nhíu mày thật nhẹ và hơi quay đầu. Một lớp khói trắng đục phun ra từ 1 lỗ hổng nhỏ ngang tầm mắt Phong. Bên kia bức tường không phải khu làm lạnh… Phong đang nhớ xem theo bản thiết kế khu biệt thực và tầng hầm cậu đã làm thì bên kia bức tường là gì .. Chưa thể nhớ ra! Và điều đó có quan trọng với Phong? Không hề!!
Chân Phong bước tiếp….
…
10h đêm. Băng ngồi co ro 1 góc, chân tay đã tím tái. Lửa đã tắt từ lâu, khói cũng thôi không bốc lên nữa, căn hầm lại bao trùm bóng tối. Băng bỗng thấy không nên dùng chiếc áo bò để tạo khói và nuôi hi vọng. Đến bây giờ thì chẳng có ai phát hiện ra cái lỗ hổng ấy cả, tức là không ai có thể đến cứu Băng. Nhỏ cảm thấy hơi lạnh từ từ ngấm vào từng thớ thịt, làm máu chảy chậm lại và tim co thắt không đều. Đến ngưỡng giới hạn, khí quản sẽ bị xiết chặt, người đông cứng như đóng băng và sẽ chết vì thiếu oxi. Gần 2 ngày không ăn, nhỏ đã đói lả, cùng sự mất máu khá nhiều làm nhỏ gần như kiệt sức…Chắc chắn giới hạn sẽ đến rất nhanh.
….
- Cậu chủ không dùng bữa tối sao? Có chuyện gì vậy? – Quản lí của Phong khá lo lắng khi thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.
- Hay cậu chủ mệt? À, em đến để báo 1 tin mừng. Chắc cậu chủ biết chuyện đứa con gái đó bị lũ chó hoang trả thù rồi? và giờ đến cậu cả cũg đã bỏ mặc cô ta. EM đoán lũ chó sẽ không để cô ta chết dễ dàng đâu. Thật may vì có kẻ "xử đẹp" mối nguy hiểm cho khu biệt thự này trứơc. Để đến lúc tròn 17t, không biết cô ta có thể làm ra những chuyện gì rồi.
- Cậu cả không quản lí nổi lũ chó hoang, chẳng phải cơ hội tốt cho cậu chủ thể hiện sao? Đương nhiên em vẫn biết cậu không có hứng thú với việc nắm quyền và lũ chó hoang cũng không dễ quản thúc. Em sẽ đi tìm hiểu tiếp, xem lúc nào thì chính thức tìm được …xác "thiên thần".
Quản lí đang bước đi, Băng bỗng dừng lại:
- Nhưng em cũg hơi tò mò đấy. Lũ chó hoang giấu cô ta ở đâu mà người của cậu cả không thể tìm được chứ? Căn phòng ấy kín mà..
Tay quản lí đi rồi, Phong từ từ mở mắt. Điều cậu đang suy nghĩ cũng chính là thế.Làm sao mất tích được trong 1 căn phòng kín? Tiếng nhạc từ mp3 làm nhiễu dòng suy nghĩ của Phong , cậu rút 2 tai phone ra và vứt chiếc mp3 xuống giường.
Phong mở latop ( 1 chiếc khác đề phòng laptop điều khiển hệ thống an ninh chính trục trặc thì thay thế), cậu mở bản thiết kế khu biệt thự và hiển thị quay 3D
Con ngươi đưa đi thoăn thoắt và suy nghĩ chạy rất nhanh. Phòng của lũ chó hoang bên khu B, hoàn toàn không có đường dẫn sang phòng khác. Vậy… tầng hầm??? Phong di chuyển chuột tìm không gian phía dưới căn phòng ấy, và phát hiện 1 khoảng trống. Vì căn biệt thự đã xây lại gần 10 năm nên Phong quên mất điều đó, khoảng trống trên bản thiết kế nhẽ ra là kho chứ đồ nhưng sau đó vì 1 số lí do nên được xây kín thành 4 bức tường và để không. Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại…
Phong đóng laptop, đứng dậy, cậu vửa nghĩ đến lỗ hổng phun khói đục trên bức tường dưới tầng tháp làm lạnh!
…12h đêm
Cảm giác như từng phân tử khí bị ngưng tụ xung quanh Băng ! Nhỏ nằm co ro dưới đất, người co lại hết mức có thể. Nhỏ đang bị đóng băng, người không còn run lên nữa mà tím tái toàn thân. Nhỏ đang khó thở, cố hít oxi vào miệng nhưng có gì đó chặn lại ở khí quản. Nhỏ cố hít thở gấp gáp nhưng ngày càng bất lực. Từng đốt ngón tay, ngón chân cứng dần lại và như bất động. Trong lúc cơ thể thiếu oxi trầm trọng, giới hạn sẽ xảy đến: co giật và chết!
……
Phong đã xuống tầng hầm, vừa đi vừa kéo lại chiếc áo khoác. 12h đêm là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất. Phong đã tìm ra cái lỗ hổng ấy. không suy nghĩ thêm, cậu biết căn bệnh Smith – agen kị cái lạnh tới mức nào. Cậu lùi sau vài bước , và bắt đầu tập trung. Đôi mắt sâu màu café đặc như gằn xuống dưới dàng mi rậm và từ từu hằn lên những tia đỏ mờ…
Bức tường… đang bốc khói, chưa thể tạo lửa vì nhiệt độ quá thấp. Phong hơi nhíu mày như thể vừa ra thêm 1 câu lệnh. Và bức tường 1 mảng, đang nứt dần, nứt dần… Không cháy nhưng từng hạt phân tử đang biến thành than và vỡ vụn ra do phản ứng hóa học quá mạnh trên bề mặt. Trong vài tích tắc, 1 mảng tường đã đen kịt và cứ dần vỡ ra rơi xuống hết lớp này đến lớp khác. Vài tích tắc nữa, 1 mảng tường lớn như khối than rơi ầm xuống . Than vụn ra và làm ta lầm tưởng là vật cháy. Trên bức tường, đã lộ ra 1 lỗ hổng lớn như 1 cánh cửa nham nhở dẫn vào. Ánh sáng từ hành lang tràn vào phía trong căn phòng.
…Mái tóc xoã dưới đất và cả bết vào người , Băng chẳng còn biết mình có thể thở hay không, nhỏ ngất đi khi cơ thể bắt đầu co giật nhẹ, từng mạch máu co lại ngăn cho máu chảy đến tim…
Hoàn toàn kiệt sức…. vô vọng và bất lực…
Cái chết ư/????..........
Bàn chân Phong đang bước vào, dẫm lên vài khúc xương chằng. Phong đưa mắt xuống nhìn, xung quanh chân Phong có vài bộ xương không hoàn chỉnh nữa. Cậu đưa tầm mắt ra xa hơn tìm kiếm. Ánh sáng không nhiều nhưng đủ để Phong nhận ra chiếc váy trắng nằm bệt ở 1 góc tường. Khuôn mặt vẫn không 1 biểu hiện lo lắng hay vội vã nhưng chân thì đang tiến nhanh lại. Lập tức, Phong nhận ra cô gái đang bất động và trông thật – kinh - khủng kia đang chạm giới hạn. Đôi mắt đã trở về màu đen sậm vốn dĩ nhìn trân trân vào cái cơ thể ấy. Phải! Trông thật kinh khủng! Đầu tóc xoã xượi, mặt và cổ, tóc, tay, váy bê bết máu, 2 tay 2 chân co lại như đông cứng, cơ thể tím tái và mặt trắng bệch ra.
Phừng! Phừng! Phừng!
Những đám lửa đột ngột đốt lên xung quanh Băng và Phong thì đang tiến lại gần nhỏ
hơn. Cậu ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy hộp zkilico trong túi và cho 1 viên vào miệng Băng . Zkilico tan ra, chảy xuống cái họng khô rát và làm nó nóng lên. Phong cởi áo khoác và đắp lên người nhỏ. Ánh lửa làm nhói lên trong mắt Băng, nhỏ hơi cựa người và… he hé mắt. Phong đã làm mọi cách có thể để đưa thân nhiệt Băng trở về bình thường, thật may là còn kịp. Giờ mắt cậu đang nhìn dán vào khuôn mặt ấy, vào mí mắt đang từ từ chuyển động. Phong đã quên mất cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thành kì tích. Băng gần như đã được cứu, cơ thể đang ấm dần lên. Và Phong, định đứng dậy, trở về phòng!!
Nhưng…
Những ngón tay lạnh buốt khó khăn đưa lên bỗng túm nhẹ lấy bàn tay Phong , cậu khựng lại, cảm giác như đốt tay bị giật điện. Ánh mắt Băng nhìn Phong như van nài…
Phong cúi xuống và bế người con gái ấy lên, trong khi đưa 1 cô gái về phòng mình là điều cậu chưa từng nghĩ đến.
Trên hành lang lạnh lẽo, chân Phong bước đều đều và tay cậu vẫn bế người con gái ấy. Băng đang choàng chiếc áo khoác của Phong, bỗng thấy làn hơi lạnh phả vào mặt. Nhỏ hơi quay đầu và úp mặt vào ngực Phong, cơ thê cậu ấm hơn nhiệt độ bên ngoài nhiều…
……..
- Em nghĩ cậu chủ sẽ đi qua đêm ?
- Tao mệt nên về trước.
- Cảm thây đỡ hơn chưa? Có thể.. quên cô gái ấy chưa?
- Đâu phải việc quá khó khăn! Tao đi ngủ đây.
- Vâng
Tay quản lí của Khang bước khỏi phòng 101. Vẻ mặt mệt mỏi của Khang lập tức trở nên tỉnh táo. Cậu rút di động.
-Sao rồi?
- Không phải căm hầm kín, thưa cậu chủ! Có 1 lỗ hổng lớn nham nhở như bị phá vậy. -Nó dẫn ra hành lang ngay cạnh khu tháp làm lạnh
- Vậy đúng là có đường từ phòng chúng dẫn xuống tầng hầm?
- Từ 1 nắp không lớn trên mặt đất nhưng em nghĩ chúng chưa biết về bí mật, em lẻn vào cũng không tên nào phát hiện được. Chắc chắn!
- vậy mày tìm thấy gì?
- Rất nhiều xương người, chai lọ linh tinh và
- Tao chỉ muốn biết người tình của tao có dưới đó không thôi!
- Có 1 xác người, em rất tiếc…
Bộp, chiếc điện thoại trên tay Khang rơi xuống. Cậu chưa nghe tên đàn em nói hết . "Cậu chủ. Không phải! ý em là có 1xác tên tội phạm và không tìm thấy cô gái nào… câu chủ!!"
Nhưng Khang đã không còn nghe thấy gì nữa, cơ thể như bất động, đứng chôn chân xuống đất…
… 1h đêm
Quản lí của Phong vào phòng ngủ của cậu chủ:
- Cậu chủ! Người của cậu Khang đến hỏi…
Thay vì thấy Phong ở đâu đó trong phòng ngủ, tay quản lí lại thấy …1 cô gái đang nằm trên giường Phong!- chuyện kì lạ nhất hắn từng biết! Hắn bước tới gần và kịp nhậ ra cô gái ấy là ai. Không tin nổi vào mắt mình, Wind chợt thở hắt ra:
-Cô… cô chưa chết ?? – Tay quản lí nhìn Băng 1 lượt, vẫn choàng chiếc áo của Phong ánh sáng đèn tường đủ để hắn nhìn thấy vài vệt máy dính trên mặt nhỏ.
- Sao cô.. có thể ở đây chứ? Không lẽ … là cậu hai… Không đời nào! Cô đã làm gì mà có thể sống sót mà nằm ở đây vậy chứ? Không thể tin nỏi.. cô..
Tay quản lí đang cố nghĩ ra lí do đơn giản nhất cho cậu hỏi của hắn, và câu trả lời chỉ có thể có 1 : Băng đã dùng cách nào đó đến đây trong bộ dạng thảm hại này để cầu xin cậu chủ cứu nhỏ!
- Cái lốt thiên thần của cô, cô nghĩ là có thể quyến rũ được cậu hai sao? hết hi vọng với cậu cả nên chuyển sang cậu 2, cô thật quỷ quyệt! Đương nhiên,cậu 2 sẽ không mắc bẫy nhưng tôi không bao giờ muốn một mối nguy hại nào đến gần cậu chủ của tôi! Tôi không biết nếu cô còn sống thì sẽ còn những quỷ kế gì. vậy nên tóta nhất… cô nên xuống Điạ Ngục đi!
Hắn rút ra 1 khẩu súng, lên đạn và chĩa về phía Băng :
- Tạm biệt… "thiên thần"
Ngón tay hắn chuẩn bị bóp cò!!!
Cạnh!
Một họng súng dí vào thái dương của tay quản lí . Hắn hạ súng, và từ từ quay lại.
Là Chấn Phong!!!
- Cậu chủ? cậu đang làm gì vậy?
Phong chưa bao giờ đụng đến súng và càng không bao giờ chĩa súng vào quản lí của mình, nên đã làm tay quản lí bất ngờ vô cùng!
- Không lẽ.. cậu chủ đã đưa cô ta đến đây?
Phong vẫn chưa hạ súng và vẫn nhìn chằm chằm tay quản lí của mình
- Cậu chủ! cậu không biết cô ta quỷ quyệt tới mức nào sao? Cô ta là 1 mối nguy hiểm. Và em, bằng mọi cách, sẽ không để cô ta sống!
Tay quản lí vừa dứt lời, khẩu súng trên tay Phong đã bị ném văng ra xa = một lực rất mạnh và chỉ trong giây lát, Phong đã lao đến, 2 tay xiết lấy cổ áo sơ mi của tay quản lí, xốc lên. Hắn không kịp phản ứng và chỉ biết nhìn cậu chủ = đôi mắt bất ngờ lần nữa. Hắn thấy Phong bây giờ, không còn cái ánh mắt vô hồn thường ngày, thay vào là đôi mắt như hằn sâu xuống, đáng sợ vạn lần. Hắn không biết vừa phạm phải 1 tội lỗi trầm trọng thế nào.
Phong vẫn nhìn tay quản lí cái nhìn của Thần Chết! Đôi mắt cậu đang hằn lên.. vài tia đỏ. Tay quản lí hiểu điều đó có nghĩa là.. án tử hình! Người hắn đang nóng lên, những đốt ngón tay muốn căng ra, chỉ cần vài giây, hắn có thể sẽ bốc cháy và tan thành tro bụi… chỉ cần vài giây !!
Sắc mặt Phong không thay đổi và tay quản lí đang chờ … Tử Thần!
Và…
- Chấn Nam…
1 giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nhỏ lặp lại tiếng gọi lần nữa.
Phong đã bỏ tay khỏi áo quản lí. Hắn thở gấp vài lần.
- Vậy đấy! Cô ta lấy mạng cậu ba, và giờ vờ vịt gọi tên cậu ba trong tiềm thức như thể biết lỗi lắm. Hay cô ta thấy khó mà quyến rũ thêm cậu chủ nào nên muốn cậu 3 sống lại? Cậu chủ phải nhận ra bộ mặt thật của "thiên thần" rồi chứ?
Phong liếc nhìn tay quản lí 1 cái sắc ngọt, giọng dằn xuống quyền lực:
- Còn muốn sống… im miệng và cút ra!!
Từng chữ làm sống lưng tay quản lí ớn lạnh. Hắn chần chừ 1 chút rồi cũng bỏ ra ngoài, dù lòng còn khó chịu vô cùng.
Phong bước lại sát chiếc giường. Băng đang kéo chiếc áo choàng lên như còn thấy lạnh. Phong từ từ ngồi xuống , nhìn nhỏ ở cự li gần.
- Lạnh… Lạnh…. Chấn Nam…
Phong với chiếc điều khiển ở đầu giường và tăng nhiệt điều hoà. Cậu định đứng dậy ra khỏi phòng để Băng được ngủ ngon.. Nhưng, 1 lần nữa, bàn tay ấy lại đưa lên giữ lấy tay Phong . Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu:
- Đừng.. đừng đi… Chấn Nam..
Không muốn, nhưng tim Phong vẫn nhói lên khi nghe 2 chữ "Chấn Nam". Cậu để yên cho bàn tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu ớt như luôn cần sự giúp đỡ.
Một lát, Băng lại chìm sâu vào giấc ngủ. Bàn tay kia của Phong khẽ đưa lên, những ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc ấy, rồi lần xuống cổ, nơi vết cắn của tên Leader chưa lành. Vết cắn khá sâu và những vết răng thâm lại, máu bê bết xung quanh. Nếu là Chấn Nam, những vết máu đã được lau sạch và vết thương đã được tra thuốc, nhưng như đã nói, Phong không phải người biết quan tâm kẻ khác. Trong đầu cậu lúc này đang có 1 cái tên rất rõ ràng: Leader!!
(Bạn đang đọc truyện tại SaoViet.Me chúc các bạn vui vẻ)
Buổi sáng, khu A.
- Cậu chủ lại không dùng bữa sáng rồi, chị Như
Cô quản gia vươn vai:
- Chắc cậu chủ đang đau đầu chút thôi. Cô người tình bị cướp ngay trong nhà mình chứ sao!
- Chị nghĩ mấy tên tội phạm có để con bé đó được sống không?
- Yên tâm đi. Chị đoán hôm nay sẽ tìm thấy xác em nó thôi
- Vui thật, trả thù cho cậu ba, cả con Yến nữa.
Cô quản gia cười ranh ma, liếc nhìn Thuỵ An. An cũng cười đáp lại. Nụ cười không dành cho cái chết của của Băng (nếu đó là thật) mà dành cho…Kiều Như !
….
-Cậu chủ! – Vài tên cảnh vệ cúi đầu, nhìn Khang bước lảo đảo vào phòng mình. Chẳng ai biết cậu đi đâu tối qua, giờ thì thấy Khang về phòng, tay cầm chai rươu mạnh sắp cạn và người thì say mèm.
Khang vào phòng, ném chai rượu xuống đất, nó vỡ tan tành. Cậu lai lảo đảo vào phòng trong. Không mấy khi uống rượu giải sầu, nhưng việc nghĩ Băng đã chết làm Khang khó chịu tột cùng và muốn say để quên hết. Cậu giờ muốn đập phá cho căn phòng tơi bời luôn.
Khang tiếp tục lảo đảo lại phía giường. Mắt cậu
lờ mờ thấy có người ngủ trên giường, chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc. Chân Khang vẫn bước lại, cậu bật cười:
- Mày điên rồi Lâm Chấn Khang! Giờ nhìn đâu mày cũng thấy 1 người con gái đã chết sao?... phải, mày điên rồi.
Khang bò lên giường, đầu chóng vánh vì rượu.
- EM muốn trả thù ta đấy à? Vì ta không cứu em à? Em muốn ám ảnh ta làm ta điên lên phải không?
Bàn tay Khang đưa lên, lại gần hình ảnh trước mặt, cậu nghĩ nó sẽ tan ra trong không trung, như ảo ảnh thôi. Nhưng…
Ngón tay Khang vừa chạm vào da thịt của người! Không phải ảo ảnh! Khang mở căng mắt, lấy lại tỉnh táo. Cậu lắc mạnh đầu, ngón tay chạm vào cơ thể Băng lần nữa. Rồi lại lắc đầu, chạm lần nữa. Cậu gần như tỉnh hẳn vì.. quá shock!
- Không! Không thể nào!
Khang lại chạm vào người Băng và lần này dùng cả 2 tay lay người nhỏ.
- Băng! Em! Em!
- Khang lay rất mạnh làm Băng chợt tỉnh. Nhỏ cựa người, mở mắt nhìn, thấy khuôn mặt Khang. Khang đang nhìn nhỏ với vẻ bàng hoàng đến nực cười.
Băng cố, cố dướn người dậy, thấy cơ thể dã dời và đầu óc quay cuồng. Còn Khang vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Em.. em chưa .. chết sao??
Băng lúc này cũng vừa nhận ra… mình chưa chết!! Những hình ảnh lúc chạm mặt Tử Thần hiện lên, thật kinh khủng!
Và… bỗng..
Băng dang tay .. ôm chầm lấy Khang! Để chắc chắn mik còn sống! Mình đã được an toàn! Có lẽ trong lúc này, ở cạnh Khang thế này, làm nhỏ thấy được an toàn nhất! Khang sửng sốt tập 2. Cậu từ từ kéo Băng ra, để nhìn xác nhận lại lần nữa!
- Em có thể nói với ta là làm cách nào mà em vẫn sống và trở về đây được hả??
- Đói!
- Gì cơ?
- Khát nữa! – Băng nhìn Khang , cất lời thản mặc. Khang đơ vài giây, rồi liếc nhìn Băng một lượt:
- Em trông tệ quá! Ta sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn, trng lúc đó em nên sửa soạn lại mọi thứ trên người.
Khang bước xuống giường
- Ta đã nghĩ em đã chết cơ đấy, cảm giác kinh khủng thật!
Tay quản lí của Khang đang bước vào, và hắn là người thứ 2 sửng sốt khi thấy Băng
- Cậu chủ.. thế này là…
- Giá mà tao biết được vì sao cô ấy còn sống đấy!
- Vậy, chẳng phải tốt quá sao. Có lẽ em lầm rồi. Nghĩ cậu chủ đang không vui nên em đã.. gọi gái Pady đến.
Từ sau Sheely, 1 cô gái bước lên, chẳng hiểu gì. Khang nhìn cô ta 1 lượt, rồi quay lại nhìn Băng.
- Này! – Khang nhìn cô gái mới đến – Cô khéo tay chứ?
- Dạ ?
- Nhìn người tình của tôi này, cô ấy tệ quá. Tôi thì không quen nhẹ tay cho lắm. Nên cô giúp cô ấy lau vết thương và sửa sang đầu tóc đi. Cả tra thuốc khử trùng, kháng viêm gì gì đó.. làm cẩn thận vào đấy!
- Nhưng mà em..
/>- Tiền = tiền bao 1 đêm. Làm nhanh đi!
…. Tay quản lí khẽ cười và trở ra ngoài. Đưong nhiên việc Băng còn sống làm hắn vui.
Trong lúc cô gái không dưng bị bắt làm giúp việc kiêm y tá giúp Băng xử lí vết thương, Khang lại bàn máy mở laptop. Cậu thật muốn biết Băng đã về phòng cậu = cách nào…
Và cảnh em trai Khang – Tên bất cần nhất cậu từng biết, bế Băng từ hành lang vào cửa phòng Khang .. thật là 1 điều làm Khang vừa ngạc nhiên vừa khó chịu vô cùng!
Khu B.
- Leader! Có nên xuống tìm xác cô ta rồi trả về cho cậu cả không?
- Thích thì mày xuống đi1
- Hê hê, em đâu dám.
- Đại ka à, giờ có thể thoải mái sống rồi.
- Ừa, phải đó. Đến cậu Chấn Khang còn chẳng dám đụng vào chúng ta..
- Cậu cả không dạy dỗ được các ngươi thì không còn ai có thể dạy dỗ được các ngươi sao?
Quản lí của Phong đang bước vào, không 1 tên đàn em nào đi theo.
- Oh', lại ai đây nữa?? – đám tội phạm xôn xao.
1 tên lại nói với Leader " Nếu em không nhầm thì là quản lí của cậu chủ thứ 2, cậu chủ suốt ngày ở trong phòng đấy!"
Tên Leader bật cười khanh khách, đứng dậy tiến về phía quản lí
- Không lẽ chúg tôi có người quản thúc mới sao? Cũng vui đấy! Thế cậu 2 ấy đâu? Sao không cho chúng tôi biết mặt? Cả ngày rúc trong nhà thì.. chắc cũng chẳng làm được việc gì ra hồn đâu!
Lũ tội phạm nhìn nhau cười khoái trá. Tay quản lí có phần khó chịu. Đúng lúc, Chấn Phong bước vào, không gây 1 tiếng động.
Lũ tội phạm ngừng cười, nhìn kẻ vừa bước vào, cao, với đôi mắt lạnh, chiếc mp3 đeo trên tai và chẳng có vẻ gì là sẽ quát tháo giận dữ như Chấn Khang thường làm.
- Có lẽ chưa ai được gặp. Đây là cậu hai : Lâm Chấn Phong !
Phong đưa mắt nhìn tên Leader, không 1 biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cái vẻ phớt đời của Phong làm tên Leader khá tò mò. Nhưng hắn thấy sẽ có trò vui hơn là sợ.
- Thì ra đây là cậu hai của ông chủ. Không biết hôm nay đến co điều gì dặn dò?
Phong im lặng và vẫn nhìn chằm chằm tên Leader, hắn đang cười nhạt.
- Thời gian qua các ngươi đã vi phạm quy định quá nhiều và cậu cả không xử hết được nên cậu hai sẽ dạy dỗ chúng mày tử tế đấy.
- Vậy sao? – Leader lại cười, hắn nhìn Phong – Tôi rất mong chờ xem cậu hai sẽ cho tôi ân huệ gì … như cậu Chấn Khang đã cho tôi 1 ân huệ khá lớn. À, không rõ cậu hai đây có người tình không nhỉ? - Hắn ngừng lại nhìn vẻ mặt Phong, nó vẫn lạnh tanh. Vài tên tội phạm cười khúc khích khi nghe 2 chữ "người tình"
- Nếu có thì tốt quá. Không biết có hấp dẫn = .. người tình của cậu Khang?- Leader
đưa 1 ngón tay ra. Thè lưỡi liếm trên đầu ngón tay- Quả thực, cô ta… cả mùi máu và mùi cơ thể… đều hấp dẫn vô cùng..
Lũ tội phạm lại định nhe răng cười.
- Á á… á.. á…..
Nhưng, tiếng kêu man rợ của tên Leader đã át tất cả. Lũ tội phạm chưa hiểu gì, chỉ thấy rất nhiều vật nhỏ nhỏ, trăng trắng văng ra, cùng máu. Và cả thân hình nặng trịch của tên Leader ngã phịch xuống . 2 tay hắn bịt lấy miệng mà vẫn thấy máu tràn ra tứ tung. Bây giờ thì tất cả đã hiểu: những thứ nhỏ nhỏ màu trắng văng ra lúc nãy là… mấy chục cái răng của tên Leader!!
Trong 1 giây, Phong đã nhớ đến vết cắn sâu trên cổ Băng! Lũ tội phạm đứng xung quanh, trợn tròn mắt và vẫn chưa hết kinh hoàng. Tên Leader vẫn rên la thảm thiết. 1 tên tội phạm đã hoàn hồn, lao đến chỗ Phong ..
- Dám đụng đến đại ca…
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tay quản lí chưa kịp rút súng tên tội phạm đã căng người ra, 1 luồng điện mạnh xuyên qua não hắn xuống đến từng đốt ngón chân, họng hắn nghẹn lại và cũng chưa kịp kêu lên thì đã vật xuống, ngất đi…
Đám tội phạm nhìn tên cầm đầu, rồi nhìn Phong, cậu vẫn lạnh tanh như đang đứng 1 mình và nghe nhạc vậy. Không 1 tên nào có ý định manh động nữa. Chúng không biết Phong đã làm gì nhưng tốt nhất phải tránh xa cậu.
- Thằng khốn! … Mày…. Mày… - Tên Leader rên lên từng chữ khó khăn, 1 tay vẫn ôm miệng, 1 tay chỉ vào Phong. Hắn trợn trừng mắt và cố dướn người. Đập vào mắt Phong, là bàn tay đầy máu bẩn thỉu của tên quái thú, bàn tay nhơ nhuốc đã chạm vào Băng! Mắt Phong hơi dằn xuống…
Phụt!!!!!
- Ưa…a…aa…..
Vài vật gì nhỏ, đỏ lòm bắn ra khắp nơi, trong lúc tên Leader ngửa cổ hét lên 1 tiếng nữa, to, dài và man rợ hơn lúc nãy. Có lẽ hắn quá đau đớn! Lần này thì không chỉ lũ tội phạm mà cả tay quản lí cũng kinh hoàng! Tên Leader giơ 2 bàn tay lên không trung, mắt hắn trợn ngược. Hai bàn tay hắn đã mất… 10 đốt ngón tay đầu tiên trên 10 đầu ngón tay!!!!
Máu túa ra, chảy ròng ròng trên cánh tay Leader, hắn gầm lên:
- Không ai được giết tao!!! Ông chủ… nói… không… ai…
Hắn vừa dứt lời, thì cả cơ thể hắn ưỡn lên, căng ra, miệng hắn há hốc. Hắn đau đến nỗi không thể hét lên trong cổ họng nữa. Hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào 10 đầu ngón tay đã mất, đau như bị đứt từng dây thần kinh vậy.
Lũ tội phạm đứng im không nhúc nhích, không dám thở. . Tay quản lí tiến lại chạm nhẹ vào Phong:
-Đủ rồi, cậu chủ! hắn sẽ chết mất!
Phong quay người, 1 tay đưa lên chỉnh lại tai phone, và chân bước về phía cửa. Việc còn lại là của tay quản lí .
- Ngươi nói đúng! Ông chủ bảo không được giết các ngươi – Quản lí của Phong nhìn Leader , hắn đã đỡ hơn, nằm vật vã và thở dốc, máu me lênh láng dưới sàn – Và các ngươi thấy đấy, cậu 2 có giết ai đâu! Chỉ là Leader, ngươi phải chịu tội vì không coi ai ra gì . Ban nãy, thứ được đưa vào những đốt tay ngươi.. (quản lí tránh nói đến 3 chữ "tia phóng xạ" ) như 1 thức kịch độc vậy. Cứ 2h, cơn đau sẽ tái phát lại, càng lâu cơn đau càng diễn ra chậm và dài hơn, cho đến lúc, ngươi không thể chịu nổi nữa, ngươi sẽ phải tự kết liễu mình! Và nên nhớ… là ngươi tự muốn chết! Không phải cậu 2 giết ngươi!
Lũ tội phạm rùng mình, chúng không ngờ, cậu 2 lại "nham hiểm" đến thế. Tay quản lí quay người :
- Từ giờ, lũ tội phạm chúg mày nên biết phải ngoan ngoãn thế nào rồi đấy! Cậu 2 thường, thích làm hơn là thích nói!
-Con tưởng cha có nhiều việc ở Ma Cao? – Lâm Chấn Đông gọi Chấn Khang đến
- Phải! nhưng sắp tới có 1 cuộc gặp quan trọng, ta phải ở nhà để chuẩn bị. Cuộc gặp lần này là khởi đầu cho kế hoạch của ta trong thế chiến thứ 3.
- Là cuộc gặp giữa các nhà lãnh đạo trong Liên Bang và các nhà đầu tư lớn của quốc gia phải không ?
- Phải! Rất nhiều nhân vật tầm cỡ tham dự. Và nếu ta không có mặt, thì kế hoạch về lò phản ứng hạt nhân sẽ tan thành mây khói
- Chắc con không thể giúp gì!
-Con lo tốt việc của mình là ta yên tâm rồi: người tình của con với lũ chó hoang đó.
- Con sẽ không quản lí chúng nữa! Con giết chúng được chưa?
- Chấn Khang! kẻ cầm quyền không thể tốn bao công sức tiền bạc làm 1 chuyện rồi lại tự tay phá hỏng nó!
- Dù sao, con cũng không quản lí chúng nữa. Xưởng chế tạo đã quá bận rộn rồi.
- Được, để coi Chấn Phong có thể làm không.
- Con hi vọng là được! – Khang cười khẩy
- Còn .. con bé ấy? Có vẻ nó làm con ảnh hưởng?
- Cha yên tâm, nếu phải chọn thì mục tiêu của con là trên hết!
- Được rồi. Con về đi!
…Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông. 1 tên đàn em chạy lại:
- Cậu chủ! Cậu hai sang khu B và đã làm lũ tội phạm sợ mất mật. Có lẽ chúng đã yên thân được rồi.
- Gì? – Khang chợt cười - Nó làm nhanh thật! Ta muốn biết nó đã làm gì với lũ chó hoang đấy?
- Theo như 1 tên nói thì.. cậu 2 đã dùng những thứ gì kinh khủng lắm.. dao, kìm, thuốc kịch độc.. và tên Leader bị xử thê thảm.
- Ta cũng đang tính xem nên xử hắn thế nào. Nhưng hình như cậu em ta nhúng tay vào hơi nhiều chuyện của ta rồi thì phải…
……
Sau khi tắm gội sạch sẽ, 1 bàn thức ăn thịnh soạn đã sẵn sàng đợi Băng. Dù bụng cồn cao sôi sùng sục, nhỏ vẫn ăn chậm rãi. Khang bước vào phòng, không ngạc nhiên khi thấy cảnh ấy.
- Có vẻ em ổn rồi, kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với em được không?
Nhưng Băng vẫn từ tốn ăn, uống sữa, như không có rảnh rỗi để đáp lời Khang. Cậu tiến lại, đứng cạnh Băng, đưa tay vuốt đuôi tóc còn ướt của nhỏ:
- Mỗi lần ta ra khỏi nhà là em lại gặp chuyện. Cảm giác khi nghĩ rằng đã mất em, không dễ chịu chút nào – Tay Khang lần lên cổ Băng, mắt cậu đã nhận ra những vết răng sâu và máu đã đông lại thâm tím – Ta thật muốn giết những kẻ đã đẩy em xuống Địa Ngục! Tệ thật, trước mặt quản lí, ta vẫn phải làm như việc cứu em, làm cũng được, không làm cũng xong.
Khang hạ tay, quay mặt đi:
- Tên Sheely ấy, cũng chẳng trách hắn được. Trong 3 người con, cha vẫn không yên tâm về ta nhất mà. Vậy nên trong 3 tên quản lí, chỉ có Sheely là tay chân thực sự của cha thôi. Nhất cử nhất động của ta cũng qua hắn mà đến tai cha ta cả. Cứ làm như trung thành lắm, nhưng thực chất.. phản bội ta từ đầu đến cuối…
Khang bước khỏi bàn ăn, về phía cửa phòng:
- Bây giờ em cứ ăn bù cho no đi. Còn ta sẽ đi xử những kẻ cần phảo chết. không bao gồm lũ tội phạm ấy đâu.
… Khang cho 2 tên cảnh vệ trông nom Băng hôm trước 2 phát súng vào tim, và giờ cậu sang khu A, tìm kẻ chủ mưu trong chuyện bắt cóc người con gái của cậu: cô quản gia Trần Kiều n!
… Khang đứng ngoài cửa phòng ăn, cửa he hé mở. Bên trong có tiếng rì rầm nói chuyện:
- Tưởng con bé ấy sẽ đi gặp Diêm Vương chứ, chị Như?
- Con bé đó may thật, vào tay bọn chúng mà còn sống được!
- Thôi đi! - Tiếng cô quản gia khó chịu - Muốn con hồ ly chết đâu phải dễ. Cứ chờ xem chị chúng mày sẽ tiễn nó sang Tây Thiên thế nào.
Khang hơi mỉm cười, đẩy cửa vào:
- Em có vẻ thích đi Tây Thiên đấy nhỉ? Quản gia?
Cả đám giúp việc há hốc miệng, quay lại nhìn cậu cả. Kiều Như, đã kịp hiểu mình vừa làm việc ngu xuẩn gì, chân tay bắt đầu run lẩy bẩy. Dẫu vậy, cô vẫn cúi đầu, giữ phép:
- Cậu chủ… Cũng muộn rồi, không biết có chuyện gì mà..
- Chuyện thì nhiều lắm, nhưng thứ này làm ta thích thú nhất này – Khang đưa tay lên, tay đang quay quay khẩu súng ngắn
- Cậu chủ! Thứ đó… nguy hiểm lắm ak - Giọng Như run run . Đám giúp việc đứng khép nép không dám lên tiếng.
- Để ta khỏi phải phán, em nên tự khai tội đi!
- Cậu .. cậu chủ.. ban nãy em chỉ đùa thôi, không có ý gì cả!
- Ban nãy.. ta bỏ qua, thế còn chuyện tíêp tay cho lũ tội phạm bên khu B?
- Em… em không hiểu cậu nói gì - giọng Như run hơn, Như không hề biết có hệ thốg camera khắp các hành lang, đương nhien Thuỵ An thì biết điều này.
- Được! Vậy em.. xuống Địa Ngục rồi hiểu dần nhé…
Tay Khang đưa lên, họng súng chĩa thẳng về cô quản gia. Đám giúp việc trợn trừng mắt..
Phằng! Phằng!
2 phát xuyên tim! Máu phụt ra đỏ thẫm chiếc áo trắng. Như ngã phịch ra đằng sau.. và.. chết không kịp nhắm mặt!! Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Đám giúp việc đứng như trời trồng, kinh hoàng!
- Ta nhắc lại lần nữa! Các ngươi, ai còn có ý định đụng tới người con gái của ta, sẽ có kết cục thê thảm hơn thế này đấy!
Khang quay đi, không 1 mảy may. Đám giúp việc bắt đầu thút thít.
Thuỵ An đang đứng trong phòng bếp rửa vài cái chén. Nhỏ hiểu hết chuyện ở ngoài phòng ăn. An khẽ… mỉm cười, không có gì nằm ngoài dự tính:
- Những kẻ ngu xuẩn… thường phải chết!
….
Chấn Khang về phòng, Băng vừa kết thúc bữa ăn, với tay lấy giấy lau miệng. Khang nhìn cả bàn ăn thịnh soạn, giờ đã gần hết, chắc Băng đói quá. Nhỏ bước khỏi bàn ăn, không để ý Chấn Khang vừa vào, nhỏ dụi mắt, có vẻ buồn ngủ
Khang ném khẩu súng lên bàn máy, tiến lại và từ đằng sau ôm lấy Băng
- Quên hết chuyện không vui đi. những kẻ đáng chết đã chết rồi, em không phải lo bị bắt cóc lần nữa đâu. Từ giờ, tốt nhất em không nên rời xa ta…
Khang cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc dài còn ẩm ướt, mùi hương từ mái tóc làm Khang dễ chịu vô cùng.
- Không phủ nhận nữa… Trái tim ta, đã 1 phần thuộc về em rồi…Nhưng chừg đó không đủ để thay đổi được j. Nếu phải chọn, giữa em và quyền lực, danh dự hay tự tôn, ta thà để mất em… Ta đã nghĩ ra các để giữ lại tất cả, đó là giữ em cho riêng ta để không bao giờ phải tạo ra những sự lựa chọn.
Khang buông tay và xoay người Băng lại
- Nói coi. Dù không có tình cảm với ta, nhưng em… cần ta, phải không?
Băng ngước nhìn Khang, đưa tay dụi mắt:
- Muốn ngủ… - Băng đẩy Khang ra và tiến lại phía giường
Khang chợt cười, cùng lúc, tay quản lí của Khang bước vào
- Lại rắc rối to rồi, cậu chủ!
- Gì nữa? – Khang quay lại, Sheely có vẻ lo lắng.
- Uỷ Viên gọi đến cho ông chủ, nói rằng từ lúc tham dự bữa tiệc của cậu, con trai ông ta – Davinci Uyliam như 1 kẻ mất hồn. Suốt ngày dẫn người đi tìm cô gái có tên "Người đẹp", mất ăn mất ngủ luôn ak.
- Thì sao?
- Ngài Uỷ Viên nói không tha thứ cho kẻ nào biến con trai mình thành như vậy… và..
- Nói đi!
- Ông ta sẽ tìm mọi cách để loại trừ tên ông chủ ra khỏi buổi gặp mặt của các lãnh đạo và các nhà đầu tư lớn sắp tới!
Như một quả búa tạ giáng xuống đầu Khang
- Mẹ kiếp! Sao hết chuyện này đến chuyện khác vậy chứ? Tao không yên được ngày nào sao? Cha tao thế nào?
- Ông chủ rất tức giận ak, cậu cũng biết buổi gặp ấy quan trọng thế nào mà
- Trời ơi là trời! Tao đến điên lên mất!
Khang quay lại phía giường mình, Băng đang chuẩn bị ngủ
- Hình như từ lúc mang em đến, ta gặp bao nhiêu rắc rối thế này đây! Em không thấy có lỗi sao? Vì đã làm ta phát điên lên thế này chứ? Em không thấy có lỗi sao??
Đôi mắt nâu nhìn Khang:
- Không!- Băng nhắm mắt và chìm luôn vào giấc ngủ.
- Em… - Khang bật cười, hết nói nổi.
- Giờ ta sẽ đi gặp cha. Phải tìm cách giải quyết mới được!
Lâm Chấn Đông ngồi trước bàn làm việc, mặt tối sầm, 2 nắm tay xiết chặt để trên bàn. Ông đã chờ buổi gặp này khá lâu, và giờ chỉ vì 1 câu nói của Uỷ Viên Black Uyliam mà mọi việc có thể đổ bể.
- Cha đang lo lắng về cuộc gặp ấy sao?
- Ta nghĩ lúc này, con nên nghĩ về lỗi lầm của mình. Một buổi tiệc thiết lập mối quan hệ mà con biến thành hoạ rước thêm thù. Con nghĩ con chịu trách nhiệm được sao?
- Con rất tiếc về chuyện ấy!
- Davinci muốn đứa con gái đó phải không? Sáng mai đưa con bé đến biệt thự nhà Uyliam!
- Không được! Thưa cha!
- Ta bảo con làm! Không bảo con chống đối gây rắc rối cho ta!
- Nếu đưa cô ấy đến chỗ Davinci, hắn chỉ thêm ngu muội vì tình thôi. Chưa kể mang cô ấy ra bên ngoài, nhiều thiếu gia các nhà quyền thế sẽ chú ý và tranh giành đấy ak!
- Chứ không phải con muốn giữ con bé làm của riêng? Vậy con cho ta 1 cách giải quyết hay hơn đi!
- Con không đủ năng lực thuyết phục ngài Uỷ Viên, nhưng có người làm được đấy ak!
- Ai?
- Hoàng Bá Nguyên! Chẳng phải ông ta quan hệ rất tốt với ngài Uỷ Viên sao?
- Con nghĩ ông ta sẽ giúp ta?
- Đương nhiên phải có điều kiện hấp dẫn rồi. Con đoán cả ông ta và con gái ông ta đều muốn… trở thành người 1 nhà với chúng ta đấy!
- Ý con là… Ta hiểu rồi! Con đổ trách nhiệm cho kẻ khác giỏi lắm. Những việc con gây ra, con luôn tìm cách để kẻ khác phải nhận hậu quả thay…
- Đó không phải là khôn ngoan sao cha?
….
Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông, giải quýêt mọi chuyện không làm hại đến lợi ích của mình là thói quen của Khang . Cậu bước đi trên hành lang về phòng, và gặp em trai đi ngược lại. Phong cũng vừa bị gọi tới gặp cha.
- Làm thế nào mà em trở thành con rối bị giật dây, cha nói 1 thì không dám nói 2 vậy? Phục tùng với bổn phận 1 người con chứ đừng biến mình thành nô lệ bán thân chứ!
Phong không quan tâm và vẫn bước ..
- Còn nữa! Anh cảnh cáo mày đấy, đừng co nhúng tay vào chuyện của anh. Anh không cảm ơn vì đã cứu hộ người con gái của anh đâu. Đừng có chạm vào cô ấy lần nữa. Nếu không, sẽ không chỉ là cảnh cáo! – Khang liếc nhìn em trai = đôi mắt sắc ngọt.
……
Sáng. Khu A. Cân vệ của Lâm Chấn Đông đến chuyển lệnh của ông chủ:Từ giờ, Thuỵ An sẽ trở thành quản gia.
Đám giúp việc sưng húp mắt vì cả đêm khóc cho Như, cứ thế là há hốc miệng. Ở đây, An gần như nhỏ tuổi nhất.. vậy mà…
An thì chẳng có gì ngạc nhiên, nhận đồ của quản gia như nhẽ ra nó thuộc về mình vậy
- Mọi người yên tâm. Em sẽ đối tốt với tất cả như lúc còn làm việc cùng nhau thôi.
- Vậy.. còn… còn chị Như ..
- Chị Như cũng tốt. Nhưng mọi người không thấy chị ấy đổ lỗi của mình cho chị em 1 cách thản nhiên sao? Đương nhiên, làm việc cùng nhau bấy lâu, chúng ta cũng phải giúp chị Như trả thù chứ…
- Trả thù?
- Chị Như không muốn con nhỏ đó sống thì lại bị chính con nhỏ đó hại chết. Chúng ta phải giúp chị Như trả thù!
- Nhưng.. cậu cả…
- Mọi người yên tâm, em sẽ không bắt ai gây lỗi với cậu cả. Trả thù, không nhất thiết phải tỏ ra khó chịu trứơc mặt. Con bé đó sẽ không sống yên được lâu đâu…
Vẻ mặt An đắc thắng và đầy nham hiểm.
….
Quản lí của Phong gặp riêng tên đàn em ở một chỗ kín:
- Thế nào?
- Không tìm thấy 1 bức ảnh nào về người vợ của Hunter, 2 đứa con gái cũng không! Em đoán CIA đã bảo mật chuyện này.
- Nếu CIA đã tìm cách bảo mật thì khó mà tìm hiểu được gì!
- Không! Hồ sơ về vụ Hunter không có ảnh nhưng em lại dễ dàng điều tra được chuyện hắn có 2 đứa con gái, cô em đã bị ông chủ giết cùng vợ hắn, còn cô chị…
- Cô ta còn sống sau khi ông chủ ra tay! Nhưng lí do ông chủ không cho giết đứa bé ấy là gì?
- Ông chủ đã thả nó đi. Lúc đó là lúc Hunter mới bắt tay vào điều tra tổ chức của ta. Em nghĩ ông chủ chỉ giết vợ và 1 đứa con gái của hắn để cảnh cáo. Nhưng không ngờ tên Hunter tiếp tục điều tra và tìm thấy vài manh mối quan trọng, lúc đó là 4 năm sau, ông chủ chính thức truy sát hắn và hắn mất mạng trong 1 đêm mưa lớn.
- Phải! Chưa giết Hunter thì khi ấy, 1 đứa bé đc tha mạng không khó hiểu. Nhưng không lẽ sau khi giết Hunter, ông chủ vẫn để nó thất lạc và ôm mối thù?
- Một đứa bé 6t thấy mẹ và em gái bị giết thì cũng chẳng nhớ được gì khi lớn lên đâu ak.
- Nhưng nếu sau đó Hunter tìm thấy đứa con bị thất lạc và kể cho nó nghe mọi điều?
- Thật rắc rối, em vẫn chưa sắp xếp nổi…
- Vẫn là nhiều khả năng đứa con gái ông chủ mang về là đứa con bị thất lạc của tên điệp viên Hunter!
- Điều này thì em nghĩ không thể!
- Vì mày nghĩ ông chủ không thể nào có 1 sai sót lớn như vậy, đưa chíh đứa bé mình đã tha mạng cho nó, đã giết cả gia đình nó vào trong biệt thự của mình?
- Đó là lí do thứ 2. Có 1 lí do khiến em chắc chắn đứa con gái ấy không phải! Vì tính theo số tuổi thì cô chị bị thất lạc khi xưa phải 19t, trong khi người tình của cậu Khang giờ mới chỉ 17!
- Là trong sổ sách của CIA ghi chép vậy?
- Không! Là em điều tra được từ bên ngoài, có thể khẳng định là chuẩn xác!
- Vậy… ta đã nhầm??
Quản lí của Phong vào phòng cậu chủ, trong đầu vẫn có 1 mớ suy nghĩ rối tung và phức tạp. Rốt cuộc thì Băng không thể là con gái Hunter? Hắn thấy Chấn Phong đang ngồi dưới thành cửa sổ, không đeo mp3!
- Cậu chủ lại không dùng bữa tối sao? Cả ngày nay cậu lại sao vậy?
Phong ngồi im, bất động, mắt xoáy vào 1 điểm trong không gian như kẻ vô hồn
- Em đã nghĩ do chỉ thị của ông chủ nên cậu mới đi xử lí lũ chó hoang. Nhưng vừa rồi người của ông chủ mới đến thông báo về chỉ thị ấy. Cậu… chưa bao giờ làm 1 việc gì khác mà không có lệnh của ông chủ!
- …
- Cậu chủ… đang bắt đầu thay đổi.
- …
- Em đang nghi ngờ… cậu xử tên Leader, có phải vì cô ta?
Phong không trả lời, vẫn bất động.
- Cậu ngồi thế này từ sau khi ông chủ gọi đến hôm qua… Rốt cuộc, ông chủ lại muốn cậu làm gì vậy?
Phong đứng dậy, bước vào phòng ngủ phía trong…
….
" - Mẹ, sao cha không đi chơi cùng?
- Cha bận mà con, con ngoan nhé!
- Dạ, đi siêu thị hả mẹ? Mua cho em cái váy đỏ hôm trước nha mẹ…
…
- An! Con chạy đi!
- Mẹ! Mẹ!!
- ….
- Huhuhu… mẹ… mẹ ơi…
- Câm miệng! không được khóc!
- Các người là kẻ xấu… kẻ xấu…
- Ranh con! Câm miệng!
…
- Mẹ! Mẹ ơi! Đừng bỏ con mẹ ơi!
- Cha! Cha ơi cứu con! Cha ơi… huhu.. Cha ơi…
- Ngoan nào! Theo ta…
- Không đâu! Cần mẹ cơ…
- Theo ta nào!
- Đợ cha, đợi cha cơ…cha… Không! Không đâu! Không! Không! Không!!!
Hunter!
Hunter!
Hunter!"
Thuỵ An bật dậy, thở dốc… Mồ hôi ướt mặt, đẫm lưng áo. Những giấc mơ này không đến thường xuyên, nhưng luôn làm An sợ hãi. Nhỏ không biết đó có là thực không? Những hình ảnh dường như rất thực nhưng lại rất mập mờ.Chỉ có 1 cái tên là luôn rõ ràng: Hunter!
"Ông ta đâu phải người cứu mạng mình trong vụ bắt cóc? Mình chỉ bịa ra để được nói chuyện với cậu ba, tiện thể biết thêm ông ta là ai thôi. Một điệp viên đã chết, làm sao mình quen được? Ông ta là ai? Có liên quan đến kí ức mình không nhớ rõ sao?? Hunter…"
…
Cộp…Cộp… Cộp…
Tiếng bước chân đều và nhẹ vọng lại trên dãy hành lang sáng đèn, tĩnh mịch và lạnh lẽo. Hai bức tường hai bên như hai tảng băng dài, phả vào không trung những luồng hơi lạnh trắng mỏng như voan. Phía bên kia bức tường, cách một dãy hành lang nữa là khu tháp làm lạnh. Đây là tầng hầm thứ nhất.
Bên này, là một khu vực bí mật riêng, chỉ có một lối vào duy nhất là từ phòng ngủ của Chấn Phong xuống. Một khu vực chỉ Phong có quyền vào và có thể vào, nhiệt độ ở đây luôn âm.
Phong vẫn bước chậm rãi trên hành lang… chỉ khi vào khu này, cậu mới không Băng đeo mp3!
Dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng sắt, trắng toát, Phong đưa tay quay mã số trên cửa… Khi mâtk mã vừa khít, cánh cửa từ từ tự động mờ, một làn hơi lạnh trắng mù thoát ra như hơi như hơi nước bị ngưng tụ lâu… Phong bước vào phía trong và lập tức, cánh cửa đóng lại.
Bên trong này là một căn phòng với không gian rộng, bao phủ một màu trắng toát, hơi lạnh dày đặc trong không khí. Nhiệt độ quá thấp làm tay Phong tê buốt. Cậu vẫn bước tiếp…
Căn phòng rộng nhưng chỉ kê cao một chiếc tủ kính dài duy nhất giữa phòng… Phong đang bước lại gần chiếc tủ, đôi mắt vô hồn nhìn vào phía trong…
"- Phong à. Con chăm em nhé, mẹ đi vài ngày sẽ về.
- Ốm thì phải cố mà ăn cho khoẻ chứ Phong? Con ốm, mẹ ra ngoài thì ai trông nom Chấn Nam? Mẹ sẽ lo lắm!
- Phong, con thích món đồ này sao? Con thích thì chắc Chấn Nam cũng thích lắm nhỉ?
- Phong!
…..
- Mẹ không sống tiếp được nữa. Phong à, con có thể bảo vệ em con khi không có mẹ ở đây được không?
- Phong! Mẹ mệt quá, mẹ ngủ trong vòng tay con được không? Lúc Nam dậy… hãy nói với em là… mẹ yêu em.. rất nhiều…"
- Cha muốn căn biệt thự này được xây lại với hệ thống an ninh cấp cao và hiện đại nhất. Nhưng ta không muốn người ngoài nhúng tay vào, ta không muốn bất kì 1 ai biết về thiết kế của nó. Người ta tin tưởng nhất, có thể thực hiện được điều đó, chỉ có con thôi, Chấn Phong! Ta biết bộ nào của con… là bộ não của thiên tài!
- Thôi đi! Ông không thấy có lỗi với mẹ tôi sao? Mẹ đã chết vì ông! Và giờ ông vẫn còn hoang tưởng với kế hoạch vĩ đại của ông!
- Con vẫn nhớ đến bà ấy sao? Khi còn sống, bà ấy đã lúc nào coi con là con trai chưa? Trong mắt bà ấy, con chỉ là 1 công cụ để bảo vệ cho Chấn Nam thôi! Con hãy theo ta, hãy làm mọi việc để ta đạt được mục tiêu cuối cùng. Ta sẽ cho con vị trí thừa kế!
- Tôi không cần vị trí ấy, không cần tiền bạc hay quyền lực của ông!
- Con trai, ta sẽ cho con bất kì thứ gì con muốn. Chỉ cần con trung thành với ta thôi!
- Bộ óc và tự do của tôi… quan trọng với ông vậy sao?
- Phải! Ta sẽ mua nó với bất cứ giá nào. Tai sao cha con ta không thể có 1 cuộc giao kèo? Chất xám của con, sự tự do của cuộc đời sẽ thuộc về ta! Còn ta… sẽ cho con bất cứ thứ gì con muốn!
- Được! Chỉ 1 thứ thôi! Mẹ tôi… được - sống!!"
…
Những ngón tay tê buốt đến mất cảm giác đưa lên, khẽ chạm vào thành tủ kính. Mắt Phong vẫn không dời vào bên trong chiếc tủ. Bên trong ấy, một người phụ nữ mới ngoài 30, như đang ngủ, khuôn mặt rất hiền và rất đẹp. Dù cơ thể đã đóng băng hoàn toàn, nhưng môi người phụ nữ ấy dường như vẫn đang cười.
Phong có thể đứng thế này, chỉ nhìn thôi, hàng giờ!
- Mẹ .. rất vui.. vì gặp lại Chấn Nam .. phải không???
…
10năm qua, Phong đã luôn sống như kẻ vô hồn và chỉ làm theo mệnh lệnh của cha, chỉ vì muốn được nhìn thấy người phụ nữ ấy thế này. Một - kẻ- vô - hồn? Thực chất chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài bằng sắt đá! Cái vỏ bọc ấy từng ngày lớn dần lên, không cho kẻ nào biết ở bên trong đó, luôn là một trái tim cô độc và khao khát được yêu thương…
Phong từ từ ngồi xuống cạnh chiếc tủ kính, khẽ dựa đầu vào đó. Cậu đã từng ước, từng ước rất nhiều lần… được 1 lần mẹ ôm vào lòng…
" Con trai, cuộc gặp đó vô cùng quan trọng với ta. Chỉ con mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề. Có lẽ, con vẫn còn nhớ về giao kèo giữa chúng ta? Con sẽ làm mọi việc nếu ta yêu cầu phải không? Mọi việc! Vì tự do của con .. là của ta mà! Chỉ có một cách giải quyết duy nhất.. là nhờ Hoàng Bá Nguyên can dự. Và muốn điều đó xảy ra thì….
….Con trai! Ta muốn con kết hôn với con gái ông ta – Hoàng Yến Chi!!"
….
- Kết – hôn? – Băng lặp lai 1 cách chậm rãi.
- Phải! Em trai ta sẽ kết hôn, sẽ là một buổi tiệc vui đấy. Ta muốn em tham dự
Khang nhìn cái vẻ mặt khó hiểu của Băng, bật cười:
- Chẳng có gì phải ngạc nhiên đâu. Cha ta chỉ cần nói 1 câu nó cũng có thể tự cầm dao xuyên vào tim mình ấy chứ. Đằng này chỉ là kết hôn với một cô gái. Kể ra nó cũng hời trong chuyện này, làm con rể của một gia đình quyền lực. Giá ta được cô tiểu thư nhà đó để ý, ta cũng không từ chối việc này đâu.
Khang đưa tay vuốt nhẹ lên má Băng :
- Đương nhiên, nếu em phản đối. Ta sẽ suy nghĩ lại.
- Haizzz, coi nào, cô tiểu thư khó chiều ấy mà về làm cô chủ nhà này.. cũng mệt người đây. Cô ta có chịu nổi thằng em bất cần của ta 1 tháng không nhỉ? Thằng đó nó không có khái niệm nào về "đàn bà" đâu… Ukm, chắc trừ mẹ nó ra.
Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên má người con gái trước mặt:
- Sao nào? Em có muốn dự buổi lễ thành hôn không? Cứ như party hôm nọ, ta cũng đến điên đầu mất thôi.
- Ngày mai, ta và Chấn Phong sẽ đến thưa chuyện với cha cháu.
- Chuyện này…
- Cháu không muốn sao?
Không muốn? Kết hôn với Phong là chuyện trong mơ Yến Chi cũng chưa dám nghĩ tới! Đương nhiên nhỏ cũng đã từng có chút hi vọng điều đó sẽ thành hiện thưc, nhưng đã bị sự lãnh đạm của Phong dập tắt rồi.
- Không phải không muốn… nhưng ý anh Phong thế nào ạ?
- Còn thế nào được nữa. 1 cô gái thông minh xinh xắn như cháu, có thằng đàn ông nào không thích sao?
- Cháu cứ nghĩ… anh Phong ghét cháu.
- Nó không thích nói ra thôi. Tóm lại, nếu cha cháu đồng ý, ta muốn hôn lễ được tổ chức cuối tuần này.
- Cuối tuần này? – Chi sửng sốt – Sao nhanh vậy ạ?
- Ta muốn có con dâu lắm rồi.
- Cháu nghĩ cha cháu sẽ ủng hộ thôi – Nhỏ vẫn chưa tin lắm vào điều mình vừa được nghe
- Vậy còn chờ gì nữa… Sao không đổi cách xưng hô luôn đi, con dâu?
- Dạ… thưa cha!
Lâm Chấn Đông cười to: "Tốt lắm. Nhìn xem, phu quân tương lai của con đến rồi kìa". Chi quay lại, mặt tươi như hoa. Không thể ngờ được mọi chuyện lại mĩ mãn đến vậy… Lâm Chấn Phong đang bước vào
- Anh Phong! – Phong không hề để ý đến sự có mặt của Chi, bước về phía bàn làm việc của cha.
- Con trai, nên học cách cư xử tốt với phụ nữa 1 chút, nhất là với vợ sắp cười của mình.
Yến Chi lập tức tiến lại, vòng tay ôm lấy Phong
- Anh Phong…Không ngờ… anh lại muốn kết hôn với em. Không cầu hôn lãng mạn… nhưng không sao,chú rể là anh nên em bỏ qua đấy!
Phong hơi giằng tay mình ra và bước xa khỏi Chi. Cậu lại nhìn Lâm Chấn Đông
- Con đừng để ý đến vẻ vô tâm của nó. Nó không biết biểu lộ tình cảm đâu.
- Con biết mà. Chỉ cần anh ấy chịu ở bên con, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cơ bản không cần nhắc đến - Chi liếc nhìn Phong – Chúng con chắc chắn sẽ sống tốt.
Lâm Chấn Đông bật cười… Cái đám cưới này chẳng qua cũng chỉ là 1 quân cờ tốt, giúp ông có thể có mặt trong danh sách cuộc gặp các nhà lãnh đạo trong 1 tuần nữa, có gì đáng để ông quan tâm chứ?
……
- Aaaa…. Aaaaa……
- Không thể nào!!! Cậu hai…. Kết hôn????
- Phải! Chính xác đó! Tao mơ cũng không tưởng tượng ra nổi…
- Trời ơi! Kiếm đâu ra người xứng với cậu hai nhà mình kia chứ….
- Điên quá! Cậu hai chỉ để… ngắm từ xa thôi, sống cùng cả đời có mà… không chết vì sợ cũng chết vì cô đơn!
- Mấy người đừng có nói linh tinh… Đây chắc chắn không phải chủ ý của cậu hai, chỉ có thể là do ông chủ ép buộc mà thôi.
- Cô dâu… là cô tiểu thư hôm nọ đến đây à? Nếu vậy… không phải là lấy vì yêu mà chỉ lấy vì… môn đăng hộ đối thôi sao?
- Ai mà biết, nhỡ đâu cậu hai phải lòng cô tiểu thư đó thật thì sao.
- Dù sao vẫn khó tin lắm…
--http://SaoViet.Me--
Cô quản gia bước vào phòng bếp.
- Mọi người giải tán được chưa? Lúc nào mới xong bữa trưa hả?
Nghe giọng Thụy An, đám giúp việc tản ra ngay lập tức. An quá rõ vì sao Phong phải lấy Hoàng Yến Chi. Nói chung chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến nhỏ, vì vậy nhỏ cũng không mấy để tâm.
- Thêm 1 cô chủ mới trong nhà, chẳng phải sẽ có thêm người giúp mình sao?
……
Vụ kết thông gia giữa Lâm Chấn Đông và Hoàng Bá Nguyên chỉ là cái vỏ bọc cho mối quan hệ giữa 2 ông trùm mafia. Lâm Chấn Đông đương nhiên hiểu rõ việc này cần thiết và quan trọng đến mức nào đối với ông ta. Còn Hoàng Bá Nguyên từ lâu đã muốn lợi dụng chất xám của Lâm Chấn Phong, người đã làm nên 1 nửa sự nghiệp cho Lâm Chấn Đông.
- Ông ấy nói hôm nay sẽ qua nhà mình thưa chuyện.
- Đúng là con gái bất hiếu mà! Mất bao công sức cho con học hành tử tế, vốn muốn con tốt nghiệp xong sẽ về đây giúp ta, không ngờ mới về chưa được bao lâu đã nói muốn lấy chồng, bỏ rơi người cha già này.
- Kìa cha, chẳng phải con đang giúp cha xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Lâm Chấn đây sao?
- Sao hả? Muốn về bên đó làm vợ hiền dâu thảo đến mức đó rồi cơ à?
- Cha này…. – Yến Chi khẽ cười - Dù sao thì… con cũng sẽ cố hết sức. Cho dù không làm tròn bổn phận làm dâu 1 cách xuất sắc thì con cũng sẽ không bao giờ phản bội lại "đức ông chồng" của mình đâu.
- Con quá ngây thơ hay bị tên con trai nhà đó làm cho lú lẫn rồi hả? Con nghĩ Lâm Chấn Đông thực sự muốn dâng con trai hắn cho chúng ta sao? Ta sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết mục đích của hắn không phải là cuộc gặp mặt sắp tới đấy.
- Thôi mà cha… Chuyện đó đối với cha cũng đâu phải ngoài tầm tay chứ? Coi như cha nể mặt đứa con gái này, giúp… bố chồng con 1 lần đi, có được không?
- Hahaha… - Hoàng Bá Nguyên phá ra cười – Con đã đổi cách xưng hô nhanh thế rồi cơ à? Lâm Chấn Đông chắc chắn đang âm mưu gì đó. Thông gia… mối quan hệ này đủ để biết chưa nhỉ?
……
1 thói quen thường nhật, Phong ngồi trên thành cửa sổ, mắt nhắm nghiền như đã ngủ, tai đeo MP3, thả lỏng người chìm trong sự tĩnh lặng và rờn rợn của bóng tối. Kết hôn? Phong chẳng suy nghĩ nhiều đến cái sự kiện quan trọng ấy. Đó đơn giản chỉ là 1 việc Lâm Chấn Đông muốn cậu làm, là yêu cầu và cũng là mệnh lệnh. Cậu không thể và cũng không có ý định phản kháng. Phong chưa từng nghĩ sau này sẽ làm gì, tương lai sẽ ra sao… Thời gian trôi đi vô định, đã quá lâu kể từ lần cuối cậu có cảm giác sống-như-1-con-người, khi mà bộ não cậu – ngày qua ngày – làm việc không khác gì 1 cỗ máy. Cũng quá
lâu rồi, cậu không hề đặt chân ra thế giới bên ngoài, khu biệt thự như nhà tù giam ham~ cậu - không hề khóa - nhưng cũng không có cơ hội cho cậu thoát ra…
- Cậu chủ - Tay quản lí bước vào – Tên Leader đã để 1 tên đàn em kết liễu mình tối qua. Đám tội phạm đã gặp em và bày tỏ ý nguyện được trở thành người của cậu chủ.
Phong im lặng, để mặc tay quản lí tự làm theo ý mình
- Em sẽ tạm sắp xếp chúng chuyển sang phòng khác. Cái lỗ hổng ở phòng của chúng bây giờ, em sẽ cho người xử lí sau… Em nghĩ, sau khi kết hôn, cậu chủ nên chú ý đến hành động của mình hơn…
- Em không thích cậu chủ bị ép buộc mọi chuyện nhưng kết hôn với cô gái đó sẽ mang lại nhiều lợi ích lớn – trước mắt chính là… tránh xa cô ta. Lễ cưới sẽ được tổ chức vào thứ 7 này ở ngoại thành. Ông chủ đã thuê hơn 100 nhân công để lo liệu mọi chuyện nên chắc bữa tiệc cũng không đơn giản chút nào… - Phong để tay quản lí nói 1 mình, đến mắt cũng không thèm mở, tựa hồ những lời hắn nói còn không bằng không khí thoảng qua tai cậu…
……..
- Anh phong! – Chi sung sướng gọi ngay khi vừa bước vào phòng 102. Nhỏ cũng không hiểu vì sao có thể đồng ý lấy 1 người thậm chí chưa từng mở miệng nói với mình 1 câu nào. Vậy mới biết thế nào là sức mạnh của "tình yêu sét đánh". Nhỏ đã từng vô cùng tự tin dù phải đứng trước bất kì người đàn ông nào. Nhưng khi gặp Phong, Chi đã không còn giữ được dáng vẻ tự tin đó nữa. Nhỏ cảm thấy khoảng cách giữa 2 người quá xa, nhỏ sợ khoảng cách đó sẽ khiến nhỏ chẳng bao giờ có được Phong. Và giờ thì cơ hội làm "vợ hợp pháp" của Phong đã đến. Có lẽ quá đột ngột, bất ngờ và hơi… vô lý nhưng Chi không thể không nắm lấy nó. Nhỏ sợ không có cơ hội thứ 2.
- Em nghĩ đã có người thông báo về lễ cưới cho anh rồi nhưng em vẫn muốn tự mình nói ra… Cha bảo em chỉ cần lên kể hoạch và lo vụ khách mời, tiền tổ chức cha sẽ lo hết. Cha bảo đó là… ý của anh.
- Chúng ta sẽ… kết hôn ở thánh đường, chỉ có anh và em, có cha sứ chứng giám. Đã hơn 1000 lần em tưởng tượng cảnh ấy trong mơ, không ngờ rằng cuối cùng giấc mơ đó cũng trở thành sự thật. Và càng không ngờ, ngườì thực hiện nó cùng em… lại là anh – Chi khẽ mỉm cười – Sau đó sẽ có 1 party lớn ở ngoại ô. Em biết anh không thích những nơi ồn ào nhưng cả cha anh lẫn cha em đều muốn đám cưới phải thật linh đình…
- Anh à, em không biết anh cảm thấy thế nào nhưng em thì… vui lắm… sợ nữa! Ngày đó càng đến gần, bên cạnh niềm vui, nỗi sợ trong em ngày càng lớn. Em sợ tất cả chỉ là giấc mơ… em sợ nếu tỉnh dậy sẽ không còn cơ hội ở bên anh nữa… vì vậy, nếu đây là mơ thì hãy cho em mơ đến cùng, đừng để em thức giấc quá sớm anh nhé! Tình cảm của em hoàn toàn chân thành và nghiêm túc… chỉ cần vừa nghĩ đến anh tim em đã đập rộn ràng… chỉ cần nhớ đến anh em đã có thể cười cả ngày… - Chi cười - Dù vậy, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm 1 người vợ tốt lắm đâu…
- Gặp lại nhau vào… ngày cưới, anh nhé, ngày mà anh sẽ mãi mãi thuộc về em, chỉ riêng mình em thôi… Em … Hoàng Yến Chi này… sẽ không-bao-giờ buông tay anh ra đâu.
Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi và những sự ràng buộc… Đôi khi con người phải thay đổi vì những ràng buộc ấy… Đôi khi con người vì sự ràng buộc… nên không thể thay đổi… Như câu chuyện về quyền lực và tình yêu… rốt cuộc thì, những thay đổi và ràng buộc của cuộc sống nhiều tham vọng vô đáy của con người… hay cái gọi là tình yêu trong trái tim sẽ chiến thắng???.... Không gì là không thể!!!
……………
Thứ 7. Ngày cưới.
- Cậu chủ, sắp đến giờ rồi. Xe đang ở ngoài, cô dâu đang đợi cậu ở thánh đường…
Tay quản lí đặt 1 hộp to đựng bộ vest trắng lịch lãm xuống bàn, quay người bước về phía cửa. 1 lúc sau… Phong rời khỏi bệ cửa sổ… lại gần chiếc bàn, lấy chiếc áo khoác trắng vắt lên thành ghế, mặc vào và kéo khóa cao cổ - che gần hết chiếc tai phone. Cậu kéo ngăn kéo, lấy chiếc lưỡi trai đen đội sụp xuống. Phong không hề có ý định để kẻ khác nhìn thấy mặt mình – dù cho hôm nay cậu là chú rể đi chăng nữa…. 5 phút sau, Phong lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chấn Khang đang khuy lại tay áo, chuẩn bị ra khỏi nhà đến bữa tiệc
- Nếu cái sự kiện đình đám này không có nhiều máy quay, phóng viên và cả tay Davinci ấy, ta vẫn có ý định mang em đi cùng đấy, người đẹp! – Khanh liếc mắt nhìn Băng… nhỏ đang ngồi dưới sàn mân mê bộ xếp hình khổ lớn.
Quản lí của Chấn Khang đã tìm ra cách khiến Băng ngoan ngoãn ngồi 1 chỗ không chạy lung tung: cho nhỏ chơi… xếp hình
- Nhưng có lẽ để yên em trong lồng và đặt cái lồng ấy trong thế giới của riêng ta sẽ an toàn hơn. Chỉ cần mang em ra hóng nắng 1 chút thôi thì lũ chó săn sẽ đánh hơi thấy liền. Có lẽ hơi ích kỉ nhưng … em – là – của – ta!
Khang kéo cavat lên, ngắm mình trong gương lần cuối rồi tiến lại phía Băng, cúi người:
- Không dẫn người tình đi theo thật khó chịu… 10 ngày nay ta không nếm qua người phụ nữ nào, tất cả là vì em. Không phải em cần chịu trách nhiệm sao? – Khang ngồi hẳn xuống cạnh Băng, đưa tay lên xoay cằm nhỏ lại – Lúc nào ta cũng chủ động, sao lần này em không thử xem?
Khang giữ nguyên tư thế chờ Băng. Cuối cùng, nhỏ gạt tay cậu xuống, quay lại với bộ xếp hình dưới sàn, buông 1 chữ trước khi tiếp tục:
- Bận!
Khang bật cười trong cổ họng:
- Cứ thế này… ta sẽ chán em sớm thôi! – Cậu cúi xuống đặt môi lên má Băng rồi đứng dậy
- Đi đây, người đẹp. Đừng nhớ ta quá đấy nhé!
……………..
Cửa phòng Khang không được đóng kín mà chỉ khép hờ… và Chấn Phong, sau 1 cái liếc tưởng như vô tình… vừa quay mặt đi. Trong 1s, hàng mi rợp cụp nhẹ, hàng ngàn mũi tên như xuyên không đâm thẳng vào trái tim cậu. Nhói! Chỉ 1s thôi, Chấn Phong tiếp tục bước….
Băng 1 mình trong phòng với hàng trăm mảnh ghép lộn xộn. Nhỏ dừng tập trung suy nghĩ trong giây lát. Hôm nay sẽ không có nhiều người ở nhà và nhỏ cần tìm hiểu 1 chuyện không rõ ràng trong trí nhớ….
Nhỏ đã khổ sở thảm hại dưới 1 căn hầm đầy xương người, lạnh lẽo và không ánh sáng… Khang đã hỏi nhiều về chuyện ấy, rằng nhỏ đã được cứu như thế nào nhưng Băng không trả lời. Nhỏ không nhớ rõ hơn là không muốn nói. Nhỏ… đã nhìn thấy Chấn Nam? Hay đó chỉ đơn giản là khuôn mặt hiện lên trong tiềm thức khi nhỏ gặp nguy khốn? Chưa bao giờ khuôn mặt với nụ cười hiền ấy lại làm suy nghĩ của Băng rối ren như vậy… Phải, ai đó đã bế nhỏ trên 1 đoạn đường dài lạnh đến run người… Nhỏ đã úp mặt vào cơ thể ấy và thấy… ấm áp vô cùng, an toàn vô cùng… mùi hương đó… mùi hương phảng phất trên áo sơ mi thật quen thuộc và dễ chịu. Thứ mùi là lạ, nhè nhẹ… như mùi của bóng tối, như mùi của màn đêm… làm Băng khó nhớ rõ ràng nhưng lại không thể quên….. Là… Chấn Nam???
Bỗng, trước mặt Băng… vài tên tội phạm khu B xuất hiện. Nhỏ không biết chúng đã là đàn em của Chấn Phong. Nhỏ chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì… chũng đã bước đi thật nhanh, như thể đang cố tránh xa nhỏ, càng xa càng tốt.
- Tao thề là cậu chủ đã dùng kìm.
- Kìm cái đầu mày! Mày có thấy trong tay cậu chủ có cái kìm nào không? Mày có thấy cậu chủ dùng kìm vặn từng cái răng của Leader ra không?
- 1 thủ thuật che mắt nào đó thì sao?
- Tao không biết! Nhưng tao nghĩ việc cậu chủ xử Leader có liên quan đến… con nhỏ kia.
Băng không quan tâm đến 2 tên tội phạm ấy, định bước tiếp
- Cô thực sự nghĩ cậu 2 xử Leader là vì cô hay sao? – Quản lí của Phong không biết từ đâu xuất hiện
- Cô nghĩ có thể quyến rũ được cậu 2 như đã làm với cậu cả và cậu 3 sao? Cô nhầm to rồi! – Giọng hắn gay gắt như đang kết tội. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt khó chịu và cảnh giác
Băng chẳng hiểu tay quản lí đang nói gì, không quan trọng , nhỏ chợt ngước lên:
-Không… đi à?.
Đôi mắt nâu trong veo nhìn thằng vào đôi mắt đầy thù hằn của tay quản lí, đôi môi mềm khẽ cất lên tiếng nói mỏng manh như 1 giai điệu. Khuôn mặt tay quản lí bỗng… giãn ra, đôi đồng tử mở căng, miệng cứng đơ không nói nên lời. Hắn dựa vào tường, thở hổn hển, cố gắng khống chế nhịp tim đang ngày 1 tăng nhanh của mình…. Nếu là ác quỷ đội lốt thiên thần thì dù ai đã biết cũng khó mà không tự sập bẫy.
- Đi… đi đâu… chứ? – Cuối cùng hắn cũng có thể mở miệng lắp bắp. Hắn cố gắng nhìn sang chỗ khác để không bị ma lực của đôi mắt nâu hút hồn – Cô… không nói… dễ hiểu… hơn… hơn được à?
- Lễ cưới.. ấy?
Lại giọng nói này… tay quản lí bị tê liệt thần kinh hoàn toàn…
- Cô… giọng…
Băng nhìn kẻ trước mặt mình bằng ánh mắt khó hiểu, khẽ nhíu mày… Lướt qua người hắn, nhỏ thì thầm: "Không biết… ai mới là người khó hiểu". Tay quản lí đứng nguyên tại chỗ như mất hồn, hắn thực sự không thể ngờ trên đời lại tồn tại thứ âm thanh huyễn hoặc và mê hồn đến vậy.
…………..
Băng vô thức lang thang khắp các hành lang, cố tìm lại cảm giác quen thuộc ngày hôm ấy. Chắc chắn ai đó đã đưa Băng về phòng Chấn Khang bằng con đường nào đó. Nhưng khu biệt thự như 1 mê cung lớn, nhỏ đã vòng qua vòng lại mấy lần mà vẫn hoàn toàn vô vọng, 1 chút manh mối cùng không tìm thấy. Cuối cùng, khi thấy hơi đói, nhỏ quay về dù vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm kẻ đã cứu mình. Nhỏ không có ý định cảm ơn, chỉ là muốn tìm hiểu 1 chút vể người này vì hắn có liên quan đến… Chấn Nam.
Băng chợt dừng bước. 1 đôi chân đang tiến lại phía nhỏ, cách chỉ vài mét. Người đối diện cũng đã dừng lại. Băng từ từ ngước lên và… chết sững.
Là Chấn Phong!
Khuôn mặt ấy Băng đã từng gặp, từng nghe Chấn Nam nhắc đến. Khuôn mặt giống hệt Nam! Nhưng nhỏ vẫn nhận ra điểm khác biệt lớn nhất: đôi mắt. Đôi mắt Nam rất hiền và dịu dàng, còn đôi mắt này đen sẫm, vô hồn và đáng sợ dưới hàng mi rợp nhưng buồn. Không lẽ là hắn? Kẻ đã cứu nhỏ? Khi đó khuôn mặt nhỏ đã thấy… là Chấn Nam hay… chỉ là khuôn mặt giống-hệt-Nam?
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy… xin em…" – Trái tim Phong muốn cât lời Phong bước tiếp… lướt qua Băng. Khoảnh khắc ấy… Trái tim Băng như ngưng đập… mùi hương nay'… quen thuộc làm sao!
- Đã … cứu tôi… sao?
Phong dừng bước, khi từng chữ nhẹ tênh phát ra… Nếu bây giờ cậu trả lời "Phải" liệu có thay đổi được điều gì không? Có thay đổi được việc Băng luôn gọi tên Nam mỗi khi cậu xuất hiện, mỗi khi nhỏ cần giúp đỡ và sự an toàn? Có thay đổi được việc cậu sẽ vẫn là con rối trong tay Lâm Chấn Đông, không thể làm gì ngoài làm việc như 1 cái máy không ngưng nghỉ? Nếu có 1 ngày, Lâm Chấn Đông phát hiện ra thứ tình cảm ẩn sâu trong trái tim lẽ ra không-được-phép-rung-động của Phong dành cho người con gái ấy, cậu chắc chắn sẽ không thể bảo vệ nhỏ. Phải, tự lúc nào, Phong đã thừa nhận thứ tình cảm ấy, thứ tình cảm cậu chưa hề biết đến… cho đến khi gặp Băng.
Băng quay lại, giọng nói đầy vẻ gấp gáp:
- Sao… không nói? Đã cứu tôi… phải không?
Phong dừng chân, không quay lại… Từng chữ… dằn xuống…
- Tôi – quen – cô???
Không phải câu trả lời nhưng đủ rõ ràng để hiểu. Kí ức trong Băng dội về… Kẻ có khuôn mặt giống-hệt-Chấn-Nam này… lạnh lung, tàn nhẫn…và đã từng… muốn giết nhỏ. 1 kẻ như vậy có thể cứu nhỏ sao?
- Đừng có… đeo khuôn mặt của… Chấn Nam… Thật – Nhỏ cố, cố giằn giọng – khó chịu!!
Nhỏ quay người tiếp bước, không 1 lần ngoảnh lại. Phong xoay người… nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy… mái tóc dài khẽ bay… thật mềm mại… nhưng lại như cứa vào tim cậu
- Em… làm … tim tôi… đau…
Phong quay người, bước đi ngược hướng với Băng. Bước tiếp bước nối dài khoảng cách, 1 bức tường vô hình ngăn cách 2 người thành 2 thế giới tách biệt nhau…
Đã có ai từng nghĩ… trong thế giới của thay đổi, của ràng buộc, của tham vọng… tình yêu sẽ chiến thắng tất cả? Có thể sao? Đôi khi… tình yêu… chỉ là những nỗi đau dài…