“Đối với Chân Lãng, hoặc là phải nhẫn nhịn, hoặc là phải tàn nhẫn”
[Trích lời Giả Thược]
Hôm nay Giả Thược rất vui vẻ, vì sau khi từ tập đoàn Vương Thị quay về, trung tâm giới thiệu nhà đã gọi cho cô, thông báo rằng họ đã tìm được một căn nhà đúng như cô yêu cầu.
Trong nhà, đồ gia dụng có đủ, các thiết bị cũng đều loại cao cấp, mà quan trọng nhất là chỉ cách Hướng Dương Vàng chừng mười phút đi bộ. Chủ căn nhà mới ở đó được hai năm thì đã chuẩn bị ra nước ngoài du học, còn đi liền một mạch ba năm, do đó mới vội vã giao cho trung tâm tìm giúp người thuê, kết quả là hời cho Giả Thược.
Sau khi tới xem thử, Giả Thược tỏ ra hết sức hài lòng, trả luôn tiền thuê nhà một năm. Đến khi quay lại Hướng Dương Vàng lấy đồ đạc, cô phát hiện Phương Thanh Quỳ còn đang bận rộn với công việc, cho nên chỉ viết lại địa chỉ của mình rồi để lên bàn, sau đó mang đồ đạc, vội vã rời đi.
Cô quét dọn phòng một cách vui vẻ, vừa làm vừa ngâm nga hát, sau đó lấy hết đồ đạc của mình ra, bày biện.
Căn nhà này rất lớn, so với nhà của Chân Lãng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, một mình cô ở đây thì hoàn toàn có đủ không gian để hoạt động. Mà điều tuyệt vời nhất là trong phòng ngủ còn có một chiếc giường lớn, vừa nhìn thấy cô đã muốn nhào lên nó, lăn lộn một phen cho đã đời rồi.
Xưa nay cô đều có yêu cầu không quá khắt khe về mặt ăn ở, mong ước duy nhất chính là có một chiếc giường thật lớn để ngủ không bị lăn xuống đất lúc nửa đêm. Căn phòng cô thuê trước đây quá nhỏ, không cách nào thực hiện được điều này, giờ đây có thể coi như là giấc mơ đã thành hiện thực.
Vừa dọn dẹp nhà cửa cô vừa tính toán, lát nữa sẽ đi siêu thị, mua một thùng bia về, nhét đầy tủ lạnh, mua thêm một đống đồ ăn vặt nữa. Nghĩ đến đây, cặp mắt cô liền híp lại vẻ đầy sung sướng, làm việc cũng hăng hái hơn.
Sau khi thu dọn, bày biện xong xuôi, người cô đã đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp rất khó chịu. Cô liền lôi từ trong túi đồ ra một chiếc áo sơ mi rồi chạy vào phòng tắm, thích thú thả mình trong làn nước.
Đang tắm rửa một cách vui vẻ, cô chợt nghe thấy có tiếng chuông cửa.
Chắc là Phương Thanh Quỳ nhìn thấy địa chỉ của cô cho nên chạy đến đây thăm cô rồi.
Giả Thược tiện tay vớ lấy chiếc khăn tắm, lau người qua loa, kêu lên: “Đợi một chút, ra ngay đây.”
Nhưng vừa cầm chiếc áo sơ mi để bên cạnh lên, Giả Thược lập tức phát hiện ra vấn đề… Chiếc áo này được làm bằng chất liệu thượng hạng, khi sờ vào cảm giác rất tuyệt, nhưng lại không có đăng ten, cũng không có những chiếc cúc bắt mắt, hình như không phải là của cô.
Giũ chiếc áo ra, cô phát hiện, đây rõ ràng là một chiếc áo sơ mi nam.
Sao cô lại mang cả áo của Chân Lãng đến đây chứ?
Nghĩ đến cái tên này, cô không khỏi có chút chột dạ. Chuyện xảy ra hồi sáng đã nói cho cô biết, tất cả đều do Vương Thiếu Hoàn giở trò, hoàn toàn không liên quan gì đến Chân Lãng. Vậy mà cô lại đập phá nhà anh tan nát, còn găm ảnh anh lên cánh cửa, làm vậy hình như không được đúng cho lắm.
Có điều, sự chột dạ ấy đã bị Giả Thược chối bay, nếu không vì tên sao Chổi đó, sao cô có thể trở thành đối tượng bị người ta lợi dụng cơ chứ?
Đều là lỗi của hắn ta hết! Cô kiên quyết an ủi bản thân như vậy!
Tiếng chuông cửa vang lên càng lúc càng dồn dập. Giả Thược vội vã mặc chiếc áo sơ mi, để chân trần chạy ra ngoài.
“Thanh Thanh…” Sau khi nhìn thấy người trước mắt, giọng nói vốn niềm nở của Giả Thược lập tức cao hẳn lên: “Sao anh lại đến đây?”
Bên ngoài cửa, một anh chàng bắt tréo chân vẻ rất ung dung, chiếc áo sơ mi để mở cúc trên cùng, trên cổ áo có vài nếp nhăn, chiếc áo vét thì vắt trên cánh tay vẻ hững hờ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc và khó hiểu vô cùng.
“Có người đập phá nhà tôi, tôi đến đây đòi bồi thường.” Sau khi nhìn thấy Giả Thược, vẻ buồn bực của anh lập tức hóa thành nụ cười mỉm, thật là thần kỳ hết sức.
Chân Lãng hơi nghiêng người về phía trước. Giả Thược vô thức giật lùi, anh không gặp chút trở ngại nào đã vào được trong nhà.
“Tôi đâu có!” Cô ngẩng lên, nói dối bằng giọng rất thiếu sức thuyết phục.
Trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cơ thể cô trông càng mảnh khảnh, mái tóc ướt sũng nhỏ nước tí tách làm khí thế của cô kém đi mấy phần. Những giọt nước chảy xuống vai cô, làm chiếc áo sơ mi của cô ướt nhẹp, dán sát vào hai cánh tay để lộ ra làn da trắng ngần, bờ má nõn nà vì ở lâu trong hơi nước trở lên ửng đỏ, cặp môi hơi hé, trừng mắt nhìn anh vẻ đầy cảnh giác.
Lại ngó xuống dưới, chiếc áo sơ mi chỉ vừa đủ ôm lấy cặp mông cao vút của cô, cặp chân thon dài trắng nõn lộ cả ra ngoài, phía sau lưng còn có những dấu bàn chân đầy nước.
Chân Lãng khẽ nở nụ cười hài lòng, đưa ngón tay ra, ngoắc vào chiếc áo sơ mi: “Vậy áo của tôi thì sao? Cô ăn trộm áo của tôi làm gì?”.
Giả Thược hơi rụt người lại: “Tôi không… không ăn trộm.”
“Chứng cứ đang ở đây này.” Nụ cười của anh càng rạng rỡ, nhân tiện còn đưa tay đóng cửa lại. “Tôi nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều món nợ cần tính toán từ từ đấy.”
“Đâu có…” Cô vừa lên tiếng thì đã bắt gặp ngay ánh mắt của anh, giọng nói cũng trở nên ấp úng: “Anh… anh mau đi ra… Tôi… tôi phải ra ngoài mua đồ.”
Chân Lãng bước về phía trước một bước, Giả Thược thì tiếp tục lùi về phía sau, không dám có ý kiến gì.
“Dép của cô đâu?” Tuy bây giờ đã là tháng Năm, nhưng đôi chân trần của cô đi trên mặt đất nhìn vẫn hết sức bắt mắt.
Nghe giọng nói khá nghiêm khắc của anh, Giả Thược ngó qua phía chiếc sofa, rồi đưa ngón tay lên chỉ.
“Sợ cái gì chứ, còn có một…” Chữ đôi còn chưa kịp nói ra, cô phát hiện đôi dép hình gấu Pooh của mình đã bị Chân Lãng xỏ mất rồi.
Khuôn mặt Giả Thược xị xuống, đôi chân hắn to như vậy mà xỏ vào đôi dép kiều nữ của cô, không sợ chật hay sao chứ?
Chân Lãng đưa chiếc áo vét trên tay tới trước mặt cô một cách rất tự nhiên: “Cầm lấy!”
Giả Thược lúc này vẫn còn đang mặc niệm cho đôi dép của mình, chỉ biết đờ đẫn đón lấy. Đợi đến khi cô ôm chiếc áo vét vào lòng mới giật mình tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ mình rốt cuộc đang làm gì ở đây chứ?
Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, thì ra đôi tay Chân Lãng đã vòng qua dưới chân và sau lưng cô, bế bổng cả người cô lên rồi.
Cô vừa ôm chiếc áo vét vừa hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Mang cô đi xỏ dép.” Rồi anh bước nhanh đến chỗ chiếc sofa rồi đặt cô xuống, cầm đôi dép hình gấu Pooh khác lên. Giả Thược nhân cơ hội ấy vội vàng bò tới một góc của chiếc sofa, ôm chiếc áo vét của Chân Lãng trước ngực, mắt trợn tròn, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.
Chân Lãng cầm đôi dép trong tay, cánh tay còn lại giơ lên vẫy vẫy: “Qua đây!”
Cô lập tức lắc đầu, cơ thể rụt về phía sau thêm một chút.
Chân Lãng đưa cánh tay ra chụp, cổ chân cô lập tức lọt vào tay anh, rồi cả người cũng bị kéo ngã ra sofa. Giả Thược ra sức giãy giụa, muốn rút chân về, nhưng lại khiến cho chiếc áo sơ mi bị đẩy hết lên trên.
Chân Lãng trầm giọng nói: “Còn giãy giụa nữa, tôi sẽ đét mông cô đấy!”
Giả Thược thường ngày vốn dữ dằn của chúng ta giờ đây đã chẳng còn năng lực phản kháng, chỉ biết vội vã đưa tay lên che mông, rồi nhanh chóng bị Chân Lãng kéo tới.
Anh đi dép vào cho cô một cách cẩn thận, rồi cầm chiếc khăn tắm cuộn tròn trên bàn lên lau tóc giúp cô.
“Khỏi ốm chưa vậy?”
“Khỏi… khỏi rồi.”
Cho đến khi mái tóc của cô gần khô hẳn, anh mới buông chiếc khăn tắm xuống, nói với giọng thản nhiên: “Vậy thì được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu tính nợ.”
“Tôi không đập phá nhà anh.” Từ sau khi Chân Lãng xuất hiện, Giả Thược luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nghe anh nói xong chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp lại ngay.
Lời vừa mới ra khỏi miệng, cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình, thế nào là không đánh mà tự khai chứ, biểu hiện của cô lúc này chính là ví dụ mẫu mực nhất.
“Vậy cô cũng không bỏ trốn nhỉ?” Chân Lãng hỏi tiếp. “Đã sốt cao còn không chịu ngoan ngoãn, bỏ đi mà chẳng nói với tôi tiếng nào, hại tôi phải đi lòng vòng quanh thành phố ba vòng tìm cô, suốt hai ngày liền không ngủ. Món nợ này phải tính thế nào đây?”
Hai ngày không ngủ á…
Giả Thược thầm áy náy, nhưng ngoài miệng thì vẫn rất cứng rắn: “Anh không thể trách tôi được, điện thoại của tôi rơi xuống nước, không dùng được nữa!”
“Vậy việc cô đập phá nhà tôi chì vì cô cho rằng tôi đã bán ảnh của cô cho tập đoàn Vương Thị, không biết phải tính thế nào đây nhỉ?” Anh nhìn chăm chăm vào mắt Giả Thược, cô nàng vội rụt người về phía sau, ú ớ không nói được câu nào.
Thì ra hắn biết hết rồi sao?
“Tôi giúp cô mang đồ về nhà, rồi lại đi khắp nơi tìm cô, vậy mà cô lại găm ảnh của tôi lên cánh cửa. Cô nghĩ gì về việc này?” Những lời chỉ trích khiến Giả Thược cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ai bảo anh là sao Chổi chứ?” Nhưng cô vẫn không chịu thua, khẽ cất tiếng lầm bầm.
Chân Lãng móc điện thoại từ trong túi ra, thản nhiên đe dọa: “Vậy tôi sẽ nói với cô Giả là cô vô duyên vô cớ đập phá nhà tôi.”
“Vậy…” Giả Thược vội nhào tới, níu lấy cánh tay Chân Lãng, làm vẻ mặt lấy lòng: “Tiền sửa nhà, anh để tôi trả nhé!”
“Thế quãng thời gian này tôi phải ở đâu đây?” Chân Lãng đưa tay nâng cằm cô lên. “Sửa nhà ít ra cũng cần hai tháng, chắc cô không định bảo tôi đến khách sạn ở đấy chứ? Tôi còn phải làm việc, nếu nghỉ ngơi không điều độ…”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt ngó quanh bốn phía: “Tôi thấy chỗ này cũng không tệ.”
“Không được!” Giả Thược cắn chặt môi, hậm hực nói: “Anh đi tìm chỗ khác mà ở, đây là nhà tôi.”
Chân Lãng gạt tay cô ra, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi: “Vậy được thôi, tôi đành nói với cô Giả là cô đập phá nhà tôi, khiến tôi không có nhà để về.”
“Thích thì nói đi!” Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng.
Đây là nhà của cô, cô không muốn ở cùng với tên sao Chổi này thêm chút nào nữa. Lần này, dù mẹ có dọa sẽ lột da cô, cô cũng nhất quyết không đồng ý, có chết cũng không đồng ý!
“À, tôi quên mất, nhân tiện còn phải báo cáo với cô Giả một chút, cô đã đồng ý đính hôn với tôi.” Chân Lãng dường như chợt nhớ ra chuyện này, thản nhiên bổ sung một câu.
Giả Thược lại một lần nữa nhào tới, khiến Chân Lãng ngã ngửa về phía sau. Cô đè lên người Chân Lãng, đưa cánh tay ra muốn giằng lấy chiếc điện thoại của anh, nhưng không với tới, đành giữ chặt cánh tay anh không buông.
Thế là tư thế của bọn họ trở nên hết sức mờ ám. Cô nàng nào đó không biết xấu hổ, cưỡi trên bụng của anh chàng, kéo mạnh cánh tay người ta, áp sát vào ngực mình: “Đừng gọi!”
Chân Lãng uể oải nằm đó, để mặc cô nàng kéo tay mình, cặp mắt híp cả lại: “Vậy tôi phải ở đâu đây?”
“Anh ở đây, ở đây!” Giả Thược gật đầu lia lịa.
“Đáng thương cho tôi quá, bị người ta phá tan hoang cả nhà!” Chân Lãng than vãn. “Ở đây rồi còn phải hầu hạ cô, chẳng bằng tôi ở một mình còn hơn.”
Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì chứ? Người muốn ở đây là hắn ta, cô đồng ý rồi mà hắn lại không chịu là sao hả trời?
“Tôi cứ nên nói với cô Giả thôi, dù sao từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng giấu giếm họ điều gì.” Mặt Chân Lãng đầy vẻ áy náy, cứ như mình là đứa trẻ ngoan nhất trên đời vậy.
“Tôi sẽ hầu hạ anh!” Giả Thược không hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô cứng đờ. “Đã sống ở bên ngoài rồi, đâu cần phải báo cáo mọi chuyện cho người ở nhà nữa.”
Chân Lãng ngước mắt nhìn lên: “Cô quét nhà nhé?”
Giả Thược gật đầu.
“Cô giặt quần áo nhé?”
Khuôn mặt Giả Thược đơ ra, rồi cô vẫn gật đầu.
“Mỗi ngày cô cùng tôi tới siêu thị mua thức ăn nhé?”
Khóe miệng Giả Thược giật giật, rồi cô vẫn gật đầu.
“Mỗi sáng cô dậy trước tôi, pha cà phê cho tôi nhé?”
Săc mặt Giả Thược trở nên trắng bệch, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cách khó khăn.
“Cô ngủ ở sofa, tôi ngủ ở trên giường nhé?”
Cuối cùng cô nàng nào đó cũng không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên: “Tại sao tôi phải ngủ ở sofa chứ?”
Ôi, giường của cô, chiếc giường mà cô hằng mong ước, cô chuẩn bị trải lên đó một tấm ga có thêu những bông hoa đẹp đẽ, rồi thỏa thích lăn lộn trên đó…
“Tôi là bác sĩ, tôi cần được nghỉ ngơi thật tốt. Nếu cô không đồng ý, vậy tôi đành báo cáo mọi chuyện với cô Giả thôi.”
Đau khổ, đấu tranh, dằn vặt, xót xa, tuyệt vọng, vô vàn cảm xúc lần lượt thoáng qua trên khuôn mặt Giả Thược, rồi cuối cùng cô vẫn… gật đầu.
“Nhưng…” Chân Lãng vẫn do dự. “Tôi cứ cảm thấy làm thế này là có lỗi với cô Giả.”
“Không phải nghĩ nữa, cứ thế này đi!” Giả Thược ngắt lời anh, giằng lấy chiếc điện thoại trong tay anh. “Anh cứ ở đây, tôi ngủ trên sofa, tôi quét nhà, tôi rửa bát, tôi giặt quần áo, mỗi sáng sẽ dậy pha cà phê cho anh, buổi tối thì đi mua thức ăn cùng anh.”
“Hầy, được rồi.” Chân Lãng khẽ gật đầu vẻ miễn cưỡng, rồi lại day day đôi mắt đã rất mỏi mệt. “Vậy tôi đi ngủ một lát, rồi chúng ta sẽ cùng đi siêu thị mua thức ăn.”
Nghe được đáp án mà mình muốn. Giả Thược hưng phấn gật đầu lia lịa, hoàn toàn không để ý thấy khóe miệng anh chàng đang bị mình đè lên thoáng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
***
Trên sofa, Giả Thược ngọ nguậy, ngọ nguậy, rồi lại ngọ nguậy. Cái chân cô thò ra, cái tay gãi gãi, rồi ôm chăn lăn một vòng…
“Rầm!”
“Au…”
Cô nàng nằm bò trên sàn nhà, ngước đôi mắt mơ màng, hai tay ôm chặt cái đầu đau đớn, rên rỉ không ngừng.
Đây đã là lần thứ năm cô bị ngã trong buổi sáng hôm nay, cô tính thêm tám lần tối qua nữa, tổng cộng đã là mười ba lần, đầu cô gần như chỗ nào cũng từng hỏi thăm sàn nhà một lượt.
Cô day day đầu, rồi ôm chăn bò lên sofa một lần nữa, cơn buồn ngủ khiến cô nhanh chóng thiếp đi.
Đáng thương thay cho Giả Thược, giấc ngủ mới kéo dài được gần mười phút, thảm kịch lại một lần nữa xảy ra… Cô nàng nào đó rất không ngoan ngoãn, ngang nhiên xoay người một vòng, rồi âm thanh quen thuộc lại vang lên.
Lần này thì cô không thèm bò lên nữa, cứ mơ mơ màng màng nằm đó, tiện tay kéo hẳn cái chăn từ trên sofa xuống, quặp hai chân, người cuộn tròn lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Một bàn tay chợt lay nhẹ vai cô: “Này nhóc con, lên kia đã rồi hãy ngủ!”
“Không…” Cô nàng nào đó vẫn đang trong cơn buồn ngủ, càu nhàu trong vô thức. “Lên đó rồi lại rơi xuống, ngủ ở đây thoải mái hơn.”
Chân Lãng thở dài vẻ hết cách: “Vậy thì lên giường ngủ.”
“Hừm.” Giả Thược uể oải kêu lên, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, muốn xua cái âm thanh ong ong khó chịu bên tai đi: “Tôi chẳng muốn động đậy.”
Chân Lãng đưa tay ôm cả Giả Thược lẫn chiếc chăn lên, đi về phía phòng ngủ.
Vừa được chạm vào chiếc giường mềm mại, Giả Thược liền khoan khoái rên lên một tiếng, trên chiếc gối ở đầu giường vẫn vương mùi của đàn ông, chăn đệm vẫn còn hơi ấm. Cô đưa chân khều lấy chiếc chăn đắp lên người, rồi thoải mái thả mình trong mùi hương cơ thể anh.
Chân Lãng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, không lâu sau đã quay trở lại, trong tay là cốc cà phê thơm lừng. Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, nhâm nhi cà phê, chậm rãi lật giở cuốn sách trong tay, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô nàng vẫn đang ngủ say, suốt một hồi lâu chẳng lật thêm trang sách nào.
Cô nàng vốn đang ngủ say chợt khịt khịt mũi, mùi cà phê thơm nồng khiến bụng cô réo lên, rồi đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại. Cô mở đôi mắt mơ màng, nhìn về phía tỏa ra mùi hương trong vô thức.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chân Lãng như vẽ ra những đường nét lập thể, nơi ánh sáng chiếu qua, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh chớp chớp, những sợi tóc trước trán ánh lên màu nâu nhạt, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ khác. Với chiếc mũi cao và thẳng tắp, khóe miệng hơi cong, trông anh lúc này hệt như một bức tượng chưa bao giờ động đậy.
Đúng vào khoảnh khắc cô ngây người, bức tượng vốn lặng im không động đậy kia đột nhiên ngoảnh mặt qua, mỉm cười với cô: “Đói rồi à?”
Không hỏi đã tỉnh hay chưa, chỉ hỏi có đói hay không, đây chính là sự thấu hiểu…
Giả Thược lẳng lặng ngồi dậy, khẽ lắc đầu, nhìn chăm chăm vào cốc cà phê trong tay Chân Lãng, trong ánh mắt lộ vẻ khao khát.
“Còn chưa ăn sáng, không được uống cà phê.” Chân Lãng không hề nể nang, từ chối ngay nguyện vọng của cô.
Giả Thược bĩu môi, khẽ “hứ” một tiếng: “Không phải anh vẫn chưa ăn sáng mà đã uống cà phê rồi sao?”
Nhỏ mọn thì cứ nhận đi, kiếm cớ như vậy làm cái gì chứ?
Chân Lãng khẽ nở nụ cười, không tranh cãi với cô nữa, mà đưa cốc cà phê đến trước mặt cô: “Uống xong rồi đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi mua đồ!”
Cầm cốc cà phê trong tay, Giả Thược vui vẻ uống một ngụm lớn, cho đến khi cà phê trong cốc chẳng còn lại bao nhiêu cô mới đưa trả lại cho Chân Lãng, rồi tung tăng chạy vào nhà vệ sinh.
Chân Lãng cầm cốc cà phê, nhìn bóng dáng hoạt bát kia dần biến mất khỏi tầm mắt, sau khi nghe thấy trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, anh mới đưa cốc cà phê lên miệng, uống nốt chỗ cà phê còn lại.
***
Giả Thược giẫm một chân lên thanh đỡ phía trước của chiếc xe đẩy đựng đồ, chân kia thỉnh thoảng lại đạp xuống đất, chiếc xe chạy vù vù về phía trước. Cô chơi đùa một cách vui vẻ trên sàn siêu thị bóng loáng, thỉnh thoảng lại chọn lấy vài món đồ bỏ vào giỏ xe.
Chân Lãng chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã theo sau Giả Thược, thỉnh thoảng chọn mua đồ cũng là đồ dùng hàng ngày.
“Cô quen dùng loại cây lau nhà nào thế?” Anh hỏi bằng giọng rất hòa nhã.
“Loại dẹt.”
Thế là trong giỏ xe liền có thêm một cây lau nhà loại dẹt.
“Cô thích loại giẻ lau thế nào?” Anh vẫn hỏi với giọng hòa nhã, ánh mắt nhìn lướt qua dãy giá để đồ trước mặt như đang tuần tra.
“Loại to.”
Thế là trong giỏ xe liền có thêm một miếng giẻ lau rõ to.
“Cô thích dùng bột giặt hay là nước giặt?” Anh nở một nụ cười tươi, hai tay giơ lên hai cái túi, giọng nói nghe trong trẻo vô cùng.
“Nước giặt.”
Thế là trong giỏ xe liền có thêm một thùng nước giặt rất nặng.
Cho tới lúc này cô nàng nào đó mới bắt đầu có phản ứng: “Tại sao anh cứ luôn hỏi tôi thích dùng loại nào thế?”
Chân Lãng lại vứt một chiếc giẻ rửa bát vào giỏ xe, thản nhiên trả lời: “Bởi vì mọi công việc đều là cô làm, tôi thấy thương, cho nên ít nhất cũng phải để cho cô được dùng những dụng cụ mà cô thích chứ.”
Chỉ một câu nói đã lập tức khiến khuôn mặt Giả Thược xị xuống, cô tức tối trừng mắt nhìn anh, hậm hực “hừ” một tiếng.
“Không muốn làm thì thôi, tôi báo cáo lại với cô Giả một tiếng, rồi dọn ra ngoài.” Chân Lãng vừa nói vừa đưa qua đưa lại chiếc máy lau giày trong tay. “Dù sao tôi cũng không quen để người khác phục vụ cho lắm.”
Hậm hực giật chiếc máy lau giày trong tay Chân Lãng bỏ vào giỏ xe, Giả Thược nghiến răng ken két nói: “Tôi rất quen phục vụ anh, phục vụ anh đến chết luôn!”
“Vậy thì đúng là một chuyện tuyệt vời. Nếu cô phục vụ tốt, tối nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc nhường giường cho cô.” Anh khẽ cười hà hà, dễ dàng hóa giải lời nguyền rủa của cô, sau đó đi chọn đồ ăn.
Cô biết mà, hắn ta muốn giày vò cô, muốn hủy hoại cô, muốn thấy cô phát điên, nếu không tại sao lại nhất quyết muốn ở cùng một nhà với cô như thế chứ? Chẳng qua là muốn thấy cô gặp cảnh khó xử rồi chế giễu cô mà thôi.
Giả Thược giận dữ ngoảnh mặt đi, đột nhiên nhìn thấy trên giá để hàng có một dãy toàn là bia lon. Cô cười hà hà, chụp lấy một lốc, bỏ vào giỏ xe, làm bộ hứng khởi nói: “Chân Lãng, để chúc mừng việc chúng ta lại một lần nữa ở chung với nhau, có phải hôm nay nên mở tiệc ăn mừng một chút không nhỉ?”
“Được thôi.” Chân Lãng đem bận xem thịt, dường như không chú ý tới động tác của cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy vẻ tha thiết: “Lần này là tôi chào đón anh, vậy thì cách thức chúc mừng nên do tôi đặt ra mới đúng, anh thấy thế nào?” Như sợ anh phản đối, cô lại vội vàng bổ sung: “Chắc chắn tôi không dám làm gì anh đâu, anh sẽ tố cáo với mẹ tôi ngay.”
Chân Lãng trầm ngâm một lát, rồi cầm mớ rau trước mặt lên, trả lời với giọng hững hờ: “Tùy cô thôi.”
Cô đẩy chiếc xe về phía trước, cười tươi như hoa.
“Này, bác sĩ thú y, sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi thế?”
Mới có một đêm mà cô đã ngã đến nỗi đau lưng nhức chân, những ngày tháng sau này phải sống thế nào đây chứ? Do đó, cô nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải bắt Chân Lãng chủ động rời khỏi tổ ấm của cô, đồng thời không dám tố cáo với mẹ cô điều gì.
“Tôi tới Hướng Dương Vàng, nhìn thấy mảnh giấy mà cô để lại trên bàn.” Trong mắt Chân Lãng thoáng qua một nét cười vui vẻ, không nói ra chuyện mảnh giấy đó là do Phương Thanh Quỳ “vô ý” để anh nhìn thấy sau khi đã nhận được mấy trăm đồng.
“Tôi muốn ăn thịt heo luộc thái lát, chân giò xào tương, nấm kim châm kho thịt bò.” Bàn tay cô đưa qua đưa lại trước mặt Chân Lãng, nhân lúc anh không chú ý lại nhét thêm một chai rượu nho nữa vào giỏ xe.
Khi thanh toán, Giả Thược đẩy chiếc xe chạy như bay về phía trước: “Để tôi, để tôi…”
Chân Lãng định cầm chiếc túi mua đồ lên và mở ra thì Giả Thược đã nhiệt tình giành lấy: “Để tôi, để tôi…”
Hôm nay Giả Thược ăn mặc rất đẹp. Cô mặc chiếc váy bó sát mà Chân Lãng tiện tay vứt ở đầu giường, nhưng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mặc vào rồi ra ngoài luôn.
Cũng vì thế mà trong siêu thị xuất hiện một cảnh hết sức lạ đời. Một anh chàng điển trai chắp tay sau lưng bước đi một cách ung dung, đi bên cạnh là một cô gái mảnh khảnh, trên vai gánh cây lau nhà, hai đầu treo hai chiếc túi rõ to, tay còn xách hai chiếc túi cũng không nhỏ chút nào, đi lại liêu xiêu.
Thấy cảnh này, nhiều anh chàng đi ngang qua đều thở vắn than dài không ngớt, thầm thương thay cho cô gái kia.
Thấy Giả Thược phải bước đi một cách khó khăn, gần như là chạy theo sau mình, Chân Lãng bèn dừng lại hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Giả Thược khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, lắc đầu đáp: “Cứ để tôi, hầu hạ anh là chuyện nên làm mà.”
Bao nhiêu anh chàng bên cạnh lại một lần nữa chết ngất, thầm than sao mình không có cô bạn gái thế này.
***
Chân Lãng bưng đĩa chân giò xào tương màu đỏ sậm từ trong bếp đi ra thì Giả Thược chạy ngay tới trước mặt anh, cầm theo chai rượu, cười rạng rỡ như ánh mắt trời: “Chân Lãng, để chúc mừng cho cuộc sống chung của chúng ta, cùng cạn chén nào!”
Cô gần như không cho anh có cơ hội ngồi xuống, nhét ngay chén rượu vào tay anh, lại đưa chén rượu của mình tới cụng nhẹ một cái, rồi nốc một hơi hết sạch.
Chân Lãng còn đang ngẩn người, Giả Thược đã đưa tay lên lau miệng, nói: “Ngày mai anh được nghỉ, ngày kia cũng không có cuộc phẫu thuật nào, uống chút rượu không sao đâu. Hơn nữa, tôi còn chọn loại rượu nhẹ, anh có thể uống được mà.”
Sau một thoáng do dự, anh liền đưa chén rượu lên uống cạn, nhưng còn chưa kịp đặt xuống. Giả Thược đã rót đầy hai chén: “Vì hai mươi năm quen biết của chúng ta, cạn chén nào!”
“…”
“Để tôi có thể hầu hạ anh cho tốt, cạn chén nào!”
“…”
“Vì duyên phận của chúng ta từ thời cấp một, cấp hai, cấp ba rồi đại học, cạn chén nào!”
“…”
“Vì tổ quốc vĩ đại của chúng ta, cạn chén nào!”
“…”
“Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, cạn chén nào!”
“…”
Cặp mắt Chân Lãng lúc này vẫn trong veo, anh thản nhiên hỏi: “Có phải cô muốn chuốc say tôi, sau đó thì giống như hồi đại học, chụp hình rồi dùng nó để uy hiếp tôi không?”
Bàn tay Giả Thược chợt run lên, rượu trong chén thiếu chút nữa thì đổ hết ra ngoài. Cô cười gượng nói: “Cùng là một mưu kế, sao có thể gạt anh đến hai lần được chứ?”
Chân Lãng không tỏ thái độ gì nữa. Giả Thược ợ một cái, khuôn mặt đã thoáng ửng hồng, rồi nâng chén rượu trong tay lên: “Vì bữa tiệc mừng thịnh soạn mà anh nấu hôm nay, cạn chén nào!”
Yết hầu của hai người chuyển động không ngừng, chai rượu màu đỏ chẳng mấy chốc đã cạn tới đáy. Chân Lãng hơi nheo mắt, khẽ lắc đầu, đưa tay lên day trán.
Nhìn thấy động tác này của anh, Giả Thược thầm cười trong bụng.
Cô biết rất rõ tửu lượng của Chân Lãng kém, huống chi cô còn chuốc cho hắn uống nhiều như vậy, không say mới là chuyện ngược đời. Nhưng cô vẫn chưa hài lòng, rút thêm hai lon bia nữa: “Rượu nho uống hết rồi, chúng ta uống cái khác nhé!”
Ánh mắt đã có chút mơ màng, Chân Lãng chống tay lên trán nói: “Không uống nữa, tôi đau đầu rồi.”
“Uống đi mà!” Giả Thược ghé đến ngồi sát bên cạnh anh, không biết vô tình hay cố ý mà lại chặn động tác gắp thức ăn của anh lại: “Bia này được làm lạnh rồi, uống vào đầu óc sẽ tỉnh táo.”
Chân Lãng cười rạng rỡ, đây là nụ cười đầy vẻ nhẹ nhõm mà cô chưa từng thấy được thấy ở anh, rồi anh nheo mắt lại: “Cô mớm cho tôi thì tôi uống.”
Mớm, cô đương nhiên phải mớm rồi.
Cô cầm chén rượu lên đưa đến sát môi anh: “Tôi mớm, tôi mớm đây.”
Không biết có phải vì đã say hay không, nét mặt anh không ngờ lại giống như một đứa trẻ. Anh khẽ lắc đầu, chỉ tay vào cô: “Cô uống đi tôi xem nào.”
Thấy mưu kế của mình đã sắp thành công, cô đành ngửa đầu uống một ngụm, nhưng vừa mới cúi xuống, Chân Lãng đã ghé miệng tới, khóa chặt môi cô.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, anh đã thuận lợi tách được đôi môi cô ra, hút lấy ngụm bia mà cô còn chưa kịp nuốt. Cô còn có thể nghe thấy tiếng ừng ực vang lên trong cổ họng anh.
Rồi sau đó, anh lưu luyến chưa nỡ rời, chiếc lưỡi lại một lần nữa càn quét trong miệng cô, cuốn đi hết những thứ mùi vốn thuộc về cô, khiến mùi rượu trong người cô và anh như hòa làm một.
“Ầm…” Sau nháy mắt, đầu óc cô như đã bị hơi rượu làm cho choáng váng, người đờ đẫn, thẫn thờ, cảm thấy cơ thể mình như đang bay lượn, không hề có chút trọng lượng nào, chỉ còn lại một ý thức duy nhất, đó là lưỡi của anh rất linh động, môi của anh rất ấm, động tác của anh rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng đôi môi của cô cũng được buông ra, còn Chân Lãng lúc này đã gục đầu trên vai cô, thở đều đều.
Ba hồn bảy vía phiêu đãng trong không trung rất lâu, cuối cùng mới dần dần trở về với Giả Thược. Cô đưa tay ra khẽ lay Chân Lãng: “Này, dậy uống tiếp đi chứ!”
Người anh rất nặng, đến nỗi sắp đè ngã cô rồi, mà bất kể cô có kéo dậy thế nào, anh cũng không có phản ứng gì.
Cặp mắt Giả Thược sáng rực, bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười xấu xa, rồi cô vòng tay qua nách Chân Lãng, cố gắng đỡ anh đứng dậy.
Ai nói là một mưu kế không thể sử dụng đến hai lần chứ? Chỉ cần có thể thành công là được.
Khó khăn lắm cô mới đỡ Chân Lãng đến bên chiếc giường, rồi hậm hực vứt anh lên đó như vứt một con heo chết. Chân Lãng từ đầu đến cuối chẳng hề động đậy, lúc này lại đang nằm ngửa trên giường, thật chẳng khác gì một chàng hoàng tử ngủ trong rừng.
Nàng công chúa xấu xa vươn đôi tay ma quái về phía cổ áo chàng hoàng tử. Đang là tháng Năm, hoàng tử chỉ mặc một chiếc áo, công chúa gần như chẳng phí chút sức lực nào đã cởi được nó rồi.
Hai vạt áo Chân Lãng bị kéo sang hai bên cơ thể, để lộ ra những múi thịt rắn chắc mà không quá mức đồ sộ trên ngực, còn cả bờ vai vững chãi với những cơ bắp căng đầy, trong hơi rượu nồng nặc, cơ thể anh toán ra vẻ cuốn hút đến khó tả.
Đôi tay Giả Thược vẫn không dừng lại, nhanh chóng vươn tới chỗ thắt lưng da của Chân Lãng.
Cô kéo chiếc thắt lưng da một cách khó khăn, không cẩn thận nên ngã bổ nhào, nằm sấp lên người Chân Lãng. Mùi đàn ông xen lẫn với mùi rượu, sức cám dỗ còn vượt xa mùi nước hoa.
Ngón tay cô lướt nhẹ trên ngực anh, cảm nhận hơi ấm của làn da bên dưới ngón tay mình, quả thực là vô cùng kỳ diệu.
Rồi cô lại xoa xoa, bóp bóp, những ngón tay mơn man bờ ngực anh, chạy vòng quanh hai điểm đỏ thẫm nào đó, sau đó trườn xuống bên hông.
Bên dưới hông anh là chiếc thắt lưng da vừa bị cô tháo ra, đang vắt ngang trên mông. Bàn tay cô thoáng dừng lại một chút, cặp mắt nhìn xuống với vẻ hết sức tò mò.
Bao nhiêu năm nay, ấn tượng của cô về anh đều là bản phóng đại của thằng nhóc hai mươi hai năm trước, vừa yếu ớt vừa mềm mại, nhưng hôm nay cô lại phát hiện, sự thực hoàn toàn không phải như thế. Lần trước khi ở trong trường, cô rất căng thẳng, mà bên cạnh còn có cả Lâm Tử Thần lúc đó cũng đã say mèm, cho nên cô không có thời gian để cảm nhận kỹ, nhưng hôm nay thì không có ai khác nữa rồi.
Cô liền kéo quần anh xuống, phải mất rất nhiều sức lực mới lột được chiếc quần dài đó ra. Trên tấm ga giường được điểm xuyết những bông hoa nhỏ, cơ thể chàng hoàng tử phơi bày ra trước mắt cô, chỉ còn lại một thứ đồ che đậy cuối cùng. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Ánh mắt cô dừng lại trên thứ đồ che đậy cuối cùng ấy, luôn cảm thấy nó khác biệt quá nhiều so với trong ký ức xưa kia. Cô chớp chớp đôi mắt, rồi lại chớp chớp mắt thêm lần nữa.
Ngón tay cô chậm rãi đưa ra, chọc nhẹ, cảm giác rất khó tả, cô tò mò kéo một bên mép chiếc quần nhỏ xíu đó lên.
Có nên xem không nhỉ?
Một khe hở đã hiện ra, cô lẳng lặng ghé đầu tới, định nhìn cho rõ ràng.
“Cô có chụp ảnh không đây?” Bên tai cô chợt vang lên một giọng nói hững hờ.
A, đúng rồi, cô còn cần chụp ảnh!
Cô chợt nhớ ra việc quan trọng nhất mà mình cần làm, liền chạy lòng vòng khắp nơi, muốn tìm chiếc máy ảnh. Tiếc là cô vừa mới dọn nhà, đồ đạc nhét lung tung khắp nơi, giờ cũng chẳng biết đi đâu mà tìm.
“Trong cái va li bên cạnh sofa ấy.” Giọng nói hờ hững kia lại một lần nữa vang lên nhắc nhở cô. “Hôm qua tôi thấy các dụng cụ chụp ảnh của cô đều để đó cả.”
“Vậy à?” Cô nàng nào đó vội vàng chạy đến bên cạnh sofa, lôi chiếc máy ảnh yêu quý của mình ra, hớn hở quay trở lại chỗ chiếc giường. Nhưng khi cô quay trở lại, người vừa nằm ngửa trên giường lúc nãy đã ngồi dựa vào đầu giường, chiếc áo sơ mi treo ngang trên khuỷu tay, ánh mắt tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Cần tôi tạo dáng thế nào đây, để tôi còn biết mà phối hợp.”
“A!” Cô nàng nào đó đang làm chuyện xấu rốt cuộc cũng ý thức được rằng mình đã bị bắt quả tang, vội giấu chiếc máy ảnh ra sau lưng, chạy mất hút.
Hắn, hắn vẫn chưa say ư?
Sao… sao có thể như vậy chứ?
Rõ ràng là hắn đang đùa bỡn mình!
Trong đầu Giả Thược lúc này toàn là mấy câu nói ấy, mà khi nghe thấy giọng nói hờ hững kia của Chân Lãng, cô lập tức co cẳng bỏ chạy theo phản xạ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có tật giật mình trước Chân Lãng, chạy ra đến bên chiếc sofa rồi mà tim vẫn đập thình thịch.
Cô căng thẳng cái gì chứ? Không phải chỉ là bị bắt quả tang thôi sao? Có gì ghê gớm đâu nào!
Vậy tim cô đập nhanh như vậy làm gì chứ?
Cô nàng nào đó đang rúc trên sofa, hậm hực đấm mạnh một cái vào chiếc gối ôm, thầm trách mình.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng vừa nhìn thấy. Chân Lãng gần như không mảnh vải che thân, trên người toát ra một vẻ cuốn hút khó tả, bất kể cô có lắc đầu thế nào cũng không thể xua được những hình ảnh đó.
Mấy ngón tay cô xoa nhẹ vào nhau, dường như trên đó vẫn còn mùi của hắn, rồi cô khụt khịt mũi, ngửi khắp cơ thể mình.
Vẫn là mùi của hắn, hòa lẫn mùi rượu với mùi nước hoa nam. Thứ mùi ấy cứ bám lấy cô, khó mà xua đi được.
Xem ra hôm nay mình chỉ đành làm bạn với sofa thêm lần nữa rồi, cô nàng nào đó đau khổ nghĩ thầm.
Cô uể oải bò dậy, cô gắng đi thu dọn tàn dư của bữa tiệc mừng, trong lòng thầm mắng Chân Lãng đúng là đồ xấu xa.
Trong bụng lắm âm mưu như vậy, hắn không sợ đau dạ dày hay sao chứ? Ước gì hắn bị lủng ruột chết luôn đi cho rồi!
“Ục… ục…” Bụng cô chợt kêu vang, nhắc nhở cô một sự thực là suốt cả buổi tối cô chưa ăn tí nào. Thức ăn trên bàn gần như vẫn còn nguyên, đang tỏa ra hương thơm nức mũi.
Gắp một miếng nấm kim châm kho thịt bò bỏ vào miệng, cảm giác vừa dai vừa thơm ngọt, Giả Thược khẽ gật đầu vẻ hài lòng.
Tuy rằng người nào đó rất xấu xa, nhưng nấu ăn… quả thực không tệ!
Trên bàn toàn là những món khoái khẩu, Giả Thược đang gặm chiếc chân giò một cách ngon lành, nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Không đúng, với tính cách của Chân Lãng, muốn bỡn cợt cô đáng lẽ giờ này đã phải ra đây cười nhạo cô vài câu mới đúng, sao vẫn không có chút phản ứng nào thế nhỉ?
Thầm cảm thấy có vấn đề gì đó, Giả Thược liền buông đũa, rón rén đi tới cửa phòng ngủ.
Trong phòng không có tiếng động, Chân Lãng vẫn dựa lưng vào đầu giường. Bên dưới ánh đèn màu vàng dìu dịu, khó có thể nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này.
Hình như không có vấn đề gì hết.
Giả Thược rụt cổ lại, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này Chân Lãng lại đột nhiên động đậy, người giật giật, một bàn tay đưa lên ôm bụng, tay còn lại với về phía ngăn kéo ở chỗ chiếc tủ chỗ đầu giường.
Nhìn từ phía bên cạnh. Cô nhìn thấy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống dọc theo bên má anh, sắc mặt anh trắng bệch đến đáng sợ, bàn tay vừa chạm vào ngăn kéo đã lập tức rụt trở về, hàng lông mày không kìm được hơi cau lại, nhìn về phía cốc nước trên bàn.
Giả Thược đẩy cửa, hỏi: “Này, anh làm sao vậy?”
Chân Lãng thản nhiên bỏ tay qua một bên, dựa vào thành giường, cười nói: “Hôm nay muốn ngủ trên giường sao? Vậy chúng ta đổi chỗ, tôi ra sofa ngủ.”
Giả Thược không nói gì, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Đi đến gần rồi cô lại thấy rõ, trên trán anh đang lấm tấm mồ hôi, chiếc áo sơ mi cũng ướt đầm. Thời tiết hiện giờ không hề nóng, cho nên có thể khẳng định anh chắc chắn đã bị làm sao rồi.
“Anh…” Cô nhích từng tí một đến bên cạnh giường, cắn chặt môi hỏi: “Anh rất khó chịu phải không?”
“Không.” Hàng lông mày của Chân Lãng hơi dãn ra, giọng nói hết sức bình tĩnh, bên khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm: “Đi lấy chăn của cô qua đây đi, tôi ra ngoài!”
Tính cô thẳng thắn, nhưng cô không phải là kẻ ngốc.
Giả Thược bò lên giường như một chú mèo con, rồi đưa tay sờ lên trán anh, mắt chớp chớp không ngừng: “Bác sĩ thú y, anh gạt tôi!”
Bàn tay cô dính đầy mồ hôi, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, cô nắm chặt lấy bàn tay Chân Lãng: “Có phải anh ốm rồi không?”
“Không có gì.” Chân Lãng kéo Giả Thược đến trước mặt mình, mỉm cười nói: “Uống nhiều rượu quá mà không ăn chút gì nên dạ dày mới hơi đau, định lấy thuốc thì mới nhớ ra ở đây không có.”
“Vậy chúng ta đi… đi bệnh viện.” Giọng nói của cô đột nhiên hơi lắp bắp, đầu óc thì hỗn loạn vô cùng.
Trời ạ, từ lúc nào lời của cô lại linh nghiệm thế cơ chứ?
“Không cần đâu.” Chân Lãng đưa tay nắn nhẹ cằm cô. “Rót cho tôi cốc nước sôi là được rồi.”
Cô vội vã nhảy xuống đất, rồi chẳng mấy chốc trong căn bếp vang lên một loạt những âm thanh loảng xoảng hỗn tạp. Chân Lãng ngồi dựa lưng vào đầu giường, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Không lâu sau, Giả Thược bưng một cốc nước sôi đến, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, chớp chớp mắt, ngẩn ngơ đứng đó.
Trong trí nhớ của cô, Chân Lãng là một người mạnh mẽ đến mức không có khuyết điểm nào, gần như không thể đánh bại. Một Chân Lãng như thế khiến cô cảm thấy rất lúng túng không biết nên làm sao cho phải.
Chân Lãng vỗ nhẹ vào mép giường, Giả Thược ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi lại ngẩn ngơ không nói gì.
Chân Lãng cầm cốc nước nóng lên, uống một ngụm, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Cô còn chưa ăn cơm đấy, mau đi ăn đi!”
A! Ăn cơm!
“Có phải vì anh chưa ăn cơm lên mới đau dạ dày không?” Cô giống như bị người ta đấm cho một cú, đầu óc tỉnh táo hẳn ra. “Để tôi đi lấy cơm cho anh.”
Nhưng vừa mới đứng lên cô đã bị anh kéo lại: “Không cần, đây là bệnh nghề nghiệp thôi.”
Bệnh nghề nghiệp?
“Tinh thần tôi thường xuyên ở trong trạng thái căng thẳng, có lúc phải đi hội chẩn không kịp ăn cơm, cho nên mới có tình trạng này, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao.” Anh chỉ nói qua mấy câu, nhưng lại khiến cô cúi thấp đầu hơn.
“Vậy…” Cô rón rén ngước mắt lên hỏi: “Có phải tôi chuốc rượu anh nên mới khiến anh bị ốm không?”
Anh vỗ nhẹ lên má cô mấy cái, kéo cô tới để cô gối đầu lên đôi chân đã được đắp một lớp chăn của mình: “Cơ thể tôi phân giải chất cồn không được tốt lắm, có lẽ bị dị ứng, cố chịu đựng một chút là sẽ không sao.”
Sự áy náy lại trào lên trong lòng, cô ghé sát mặt tới bên cạnh bụng anh, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa bóp, những động tác đó khiến Chân Lãng không kìm được bật cười.
“Nhóc con, động tác này khiến tôi nhớ lại chuyện hồi nhỏ.”
Hồi nhỏ á? Giả Thược đột nhiên cười ngây ngô, phồng mang trợn má lên thổi: “Thổi cái đau đi, Chân Lãng không khóc, Thược Thược xoa nè!”
Động tác của cô khiến Chân Lãng cười lớn hơn, còn Giả Thược cũng rúc đầu vào đùi anh, cười lên khanh khách vui vẻ.
“Hồi nhỏ, khi anh bị người ta ức hiếp, toàn là tôi tới giúp anh đánh đuổi những kẻ đó đi.” Giả Thược hơi chun mũi, khẽ “hứ” một tiếng. “Lại còn phải an ủi một tên nhóc khóc nhè nữa chứ.”
“Vậy sao?” Trong ánh mắt Chân Lãng thoáng hiện nét cười, ngón tay đưa lên chỉ vào bờ má, nháy nháy mắt với cô.
Giả Thược liền bò dậy, chu môi, hôn đánh chụt một cái lên má Chân Lãng: “Cái đau bị Thược Thược thơm đi hết rồi, không khóc nữa nhé!”
Tiếng cười của Chân Lãng càng lớn, anh vui vẻ hỏi: “Còn gì nữa không?”
Giả Thược suy nghĩ một chút, rồi quỳ một chút, hai tay đưa tới vòng qua cổ Chân Lãng, ôm anh vào lòng: “Thược Thược sẽ bảo vệ cậu cả đời, có được không nào?”
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, cặp mắt Chân Lãng sáng lên lấp lánh: “Được.”
“Vậy cậu phải đưa kẹo mút cho Thược Thược.” Giả Thược cười rất vui vẻ. “Cả kem nữa.”
Nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. Trong những ký ức xa xăm đó, bọn họ luôn thân thiết bên nhau, không bao giờ cãi vã hay gây gổ.
So với những lần hãm hại và tố cáo nhau sau này, những ký ức hồi nhỏ đó không ngờ lại rõ ràng và sâu sắc hơn hẳn, điều này khiến cô thật sự rất bất ngờ.
“Đều cho cậu, đều cho cậu hết.” Anh đưa hai tay ra kéo Giả Thược ngồi lên đùi mình, nói: “Tôi không sao rồi, cô mau đi ăn cơm đi!”
Giả Thược gật đầu thật mạnh: “Vậy để tôi đi lấy cho anh một bát!”
Chân Lãng khẽ lắc đầu: “Những món đó nhiều dầu quá, có lẽ dạ dày của tôi không chịu nổi.”
“Vậy…” Cô nàng nào đó vừa làm chuyện xấu, đang cố nghĩ cách sửa chữa lỗi lầm. “Tôi sẽ đi nấu cháo cho anh.”
“Cô biết nấu không?”
Câu hỏi của Chân Lãng lập tức khiến cô cúi gằm mặt, nhưng ngay sau đó lại ngẩng lên nói với vẻ kiên định: “Chắc là biết thôi.”
“Được.” Chân Lãng khẽ vỗ vào mông cô một cái. “Nếu cô nấu ngon, tôi sẽ tha thứ cho việc cô chuốc rượu tôi lần này.”
“Vậy anh phải dạy tôi cách nấu đấy!” Đằng sau sự kiên định của Giả Thược là tâm trạng vô cùng thấp thỏm, giọng nói cũng không có vẻ tự tin chút nào.
“Phải cho vào chừng này gạo.” Chân Lãng dùng ngón tay vẽ lên không trung để ước lượng. “Sau đó thì cho vào chừng này nước. Cô hãy dùng nồi áp suất để nấu, khi nào được, tôi sẽ bảo cô tắt bếp.”
Giả Thược ngoan ngoãn gật đầu, rồi chạy nhanh vào trong bếp.
Lấy mấy nắm gạo bỏ vào nồi, Giả Thược vẫn cảm thấy không yên tâm, liền mang cả chiếc nồi tới cho Chân Lãng xem, sau đó mới đặt lên bếp.
Cặp mắt ngó nghiêng, thấy bên cạnh có hai quả trứng muối, Giả Thược liền thò đầu ra hỏi: “Này, tôi nấu cháo trứng muối thịt nạc cho anh nhé?”
Tiếng cười ha hả từ trong phòng ngủ vang ra: “Liệu cô có nấu được không thế?”
“Được mà!” Cô lớn tiếng trả lời.
Bếp được bật, chiếc nồi phát ra những tiếng xùy xùy. Giả Thược thỉnh thoảng lại chạy vào phòng ngủ, rót cho Chân Lãng một cốc nước nóng, rồi lại đi vào nhà tắm xả nước nóng, mọi động tác đều có vẻ rất thuần thục, tự nhiên.
Đợi mãi mới dám mở vung ra, cô cho thìa vào nồi múc một ít cháo lên nếm thử, cứ cảm thấy cái thứ trước mắt này không được giống cháo trứng muối thịt nạc mà mình thích ăn nhất cho lắm.
Đúng rồi, thịt, thịt đâu?
Trên chiếc thớt gỗ, một đống thịt hình thù quái dị, to có, nhỏ có vẫn còn nằm trơ trơ chưa được động đến. Giả Thược lè lưỡi một cái, rồi nhanh chóng cho hết cả đống thịt đó vào nồi.
Hơi giống rồi đấy, nhưng mà, hình như vẫn chưa giống lắm.
“Cô nhớ cho ít gừng vào nhé, không thì sẽ tanh đấy.” Chân Lãng đang ở trong phòng tắm lên tiếng nhắc nhở, cô giật mình vỗ mạnh vào trán một cái.
Gừng, gừng ở đâu nhỉ?
Cô nàng nào đó chưa từng nấu nướng, nào có biết gừng để ở đâu, cho nên cứ quay mòng mòng tìm kiếm mãi mà vẫn không cách nào tìm được.
Chỉ cần có gừng là được chứ gì? Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở gói mứt gừng còn chưa bóc trên chiếc bàn trà, sau đó chẳng hề nghĩ ngợi bóc nó ra, đổ vào trong nồi cháo.
“Nấu xong chưa thế?” Chân Lãng vừa lên tiếng hỏi, tay Giả Thược đã không kìm được run lên, cả một gói mứt gừng lớn chút hết vào nồi, những sợi mứt gừng nằm rải rác bên trong, tỏa ra một thứ mùi quái dị.
Cô nhắm mắt lại, cầm chiếc thìa, chẳng biết nên làm gì.
Rồi cô nuốt nước miếng, hỏi: “Này, còn cần bỏ gì vào nữa?”
“Muối.” Nghe thấy câu trả lời của Chân Lãng, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã xúc ngay mấy thìa muối lớn đổ vào.
Khi Chân Lãng từ trong phòng tắm bước ra, Giả Thược của chúng ta đang bưng theo một bát cháo đen ngòm lấm tấm những đốm đỏ, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Giả Thược đang ngây người, nên khi nhìn thấy Chân Lãng, muốn giấu bát cháo trong tay đi thì đã không còn kịp nữa, đành mở to đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ: “Hì hì, hì hì, tôi cũng không biết tại sao nó lại có màu đen nữa!”
Chân Lãng đưa tay cầm sợi mứt gừng dính trên tóc cô xuống, hơi cau mày hỏi: “Mứt gừng à?”
“Mứt gừng cũng là gừng mà.” Cô nàng ngoan cố trả lời.
“Khi cô cho gạo vào nồi, có phải cũng bỏ trứng muối vào luôn không?” Chân Lãng cho thìa vào trong bát khuấy lên một chút, rồi xúc được một miếng thịt to.
Giả Thược nhìn anh vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ không nên làm thế sao?”
Chân Lãng mỉm cười im lặng, rồi thản nhiên đón bát cháo trong tay cô, múc một thìa lên nếm thử.
Lông mày anh hơi cau lại trong khoảnh khắc, nhưng nét mặt thì vẫn bình tĩnh.
Giả Thược hấp háy đôi mắt to tròn vẻ đầy chờ mong không kìm được hỏi: “Thế nào, có ngon không, đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo đấy.”
“Không tệ.” Chân Lãng khẽ gật đầu. “Hay là để tôi ăn hết đi, cô ăn cơm ấy!”
Giả Thược hí hửng hát vu vơ, vừa ăn cơm vừa nhìn Chân Lãng thản nhiên húp hết cả bát cháo mà cô nấu.
Thì ra mình cũng có năng khiếu nấu nướng như vậy, bây giờ mình mới biết đấy, cô nàng nào đó vui vẻ nghĩ thầm.
Có điều sự vui vẻ đó chẳng kéo dài được quá lâu, chỉ chừng hơn một tiếng đồng hồ sau khi ăn bát cháo đó của cô, Chân Lãng mồ hôi chảy ròng ròng, kéo cô dậy khỏi giường, rồi cả hai cùng tới bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán: Viêm dạ dày cấp tính, nguyên nhân có thể là do ăn phải thứ đồ ăn đã biến chất hoặc không đảm bảo vệ sinh.
Cách xử lý: Nằm viện điều trị.
***
Giả Thược cúi gằm mặt, đi đi lại lại bên ngoài cửa lớn của Hướng Dương Vàng, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm đi vào bên trong.
Nhưng bàn tay cô vừa đặt lên cánh cửa đã lập tức dừng lại, bởi sau lớp kính trong suốt cô có thể nhìn thấy Phương Thanh Quỳ đang nói chuyện với mấy người đàn ông, mà nhìn bộ dạng của mấy người đó rõ ràng không giống đến đây chụp ảnh, tất cả đều mặc đồ tây, trông giống như đến để bàn chuyện làm ăn vậy.
Nhưng thái độ của bọn họ quả thực là…
Giả Thược hơi cau mày, thấy Phương Thanh Quỳ lúc này đang tươi cười, cử chỉ lễ độ, còn mấy người kia thì không ngừng cúi đầu khom lưng, tỏ ra vô cùng dè dặt.
Không lâu sau, mấy người đàn ông đó đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phương Thanh Quỳ cũng nhẹ nhàng đứng dậy, tiễn đến tận cửa.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Phương Thanh Quỳ lập tức nhìn qua hướng khác một cách rất tự nhiên, còn Giả Thược thì đứng dựa đầu vào tường, móc điện thoại ra chơi trò chơi.
Mấy người kia không hề chú ý đến Giả Thược, không ngừng gật đầu với Phương Thanh Quỳ, sau đó dặn đi dặn lại điều gì đó, cuối cùng mới chịu lên xe rời đi.
Giả Thược bỏ điện thoại xuống, nhìn qua phía Phương Thanh Quỳ, tò mò hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
“Tới tìm cậu đấy.” Phương Thanh Quỳ thu nụ cười giả dối trên mặt lại, khẽ vỗ mấy cái vào tờ báo trong tay, đưa đến trước mặt Giả Thược: “Tự xem đi!”
Xem cái gì chứ?
Giả Thược có chút khó hiểu nhìn tờ báo trong tay mình, một lá thư xin lỗi đầy cả một trang báo. Đó là lời xin lỗi của tập đoàn Vương Thị về việc tự tiện sử dụng ảnh của cô, lời lẽ vô cùng khẩn thiết, thái độ hết sức chân thành.
“Chậc chậc.” Giả Thược chép miệng nói “Tập đoàn lớn đúng là tập đoàn lớn, ngay đến thư xin lỗi cũng ghê gớm hơn người, sốc thật đấy!”
Sau chuyện hôm đó, Giả Thược sớm đã quên béng mất cô nàng Vương Thiếu Hoàn kia rồi, không nghĩ là đối phương sẽ xin lỗi mình, thậm chí còn dùng cách gây ảnh hưởng đến danh dự của bản thân như thế này để xin lỗi.
Phương Thanh Quỳ ngoảnh đầu nhìn về hướng mấy người kia vừa rời đi, bĩu môi nói: “Cậu cho rằng cậu thật sự có bản lĩnh khiến người ta phải đăng báo xin lỗi cậu sao? Lại còn đến tận cửa để tìm cậu xin lỗi thế này nữa chứ.”
“Bọn họ là người của Vương Thị sao?” Giả Thược ngồi dựa lưng vào ghế, thản nhiên vắt chên lên bàn: “Tớ thấy bọn họ cứ cúi đầu khom lưng với cậu suốt, hình như là có điều gì đó cần nhờ cậy cậu.”
“Không phải là cần cậy nhờ tớ.” Phương Thanh Quỳ không khách sáo gạt ngay chân Giả Thược xuống: “Mà là cần nhờ cậy cậu.”
“Cần nhờ cậy tớ á?” Giả Thược chớp chớp đôi mắt to tròn vẻ khó hiểu. “Chẳng lẽ bọn họ muốn đòi lại đoạn video kia sao?”
Cái thứ đó vốn rất vớ vẩn, Giả Thược quay lại chẳng qua chỉ để trút nỗi bực dọc trong lòng, chẳng có ý uy hiếp. Nếu tập đoàn Vương Thị chịu hy sinh nhiều như thế chỉ vì nó, vậy thì quả thực là quá khó tin. Nhưng ngoài lý do này ra, cô còn có thứ gì đáng để đối phương phải làm như vậy chứ?
“Bọn họ nói muốn cậu giúp đỡ thuyết phục tập đoàn Văn Lang, để sự hợp tác của hai bên có thể tiếp tục.” Nụ cười của Phương Thanh Quỳ có chút kỳ quái. “Quãng thời gian trước tin tức hai tập đoàn này hợp tác được tung ra, khiến giá cổ phiếu của cả hai tăng vọt. Tập đoàn Vương Thị ngay đến việc họp báo sau khi hợp tác cũng đã chuẩn bị xong rồi, vậy mà tập đoàn Văn Lang lại đột nhiên thay đổi ý kiến, có lẽ vấn đề không chỉ đơn giản là mất mặt hay là khó xuống thang đâu.”
“Tập đoàn Văn Lang á?” Giả Thược ngẩn ra một chút, vẻ mặt cũng trở nên hết sức quái dị, rồi khẽ “hừ” một tiếng. “Liên quan quái gì đến tớ chứ?”
Phương Thanh Quỳ còn muốn nói gì đó, nhưng hai tròng mắt xoay tròn, rồi bưng cốc nước trước mặt lên tặc lưỡi nói: “Không phải có người nào đó nói muốn nghỉ dài ngày để về thăm nhà sao? Tự nhiên lại chạy đến chỗ tớ làm gì ấy nhỉ, chẳng lẽ là không nỡ rời xa?”
Sắc mặt Giả Thược lúc trắng lúc đỏ, vô cùng khó coi, một hồi lâu sau mới lúng ta lúng túng phun ra được một câu: “Thanh Thanh, cậu có thể dạy tớ nấu cháo không?”
“Nấu cháo á?” Phương Thanh Quỳ mở to mắt, không kìm được thốt lên: “Cậu uống nhầm thuốc đấy hả?”
Giả Thược hậm hực lắc đầu, rồi lại hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu ra vẻ ta đây anh hùng, dũng cảm không biết sợ là gì: “Tớ nấu cháo cho Chân Lãng khiến hắn phải vào viện rồi.”
“Phì!” Phương Thanh Quỳ phun ngay ngụm nước trong miệng ra ngoài, không kìm được thốt lên: “Anh ta lại ngốc đến mức đi ăn đồ mà cậu nấu sao? Là một bác sĩ mà lại dám hy sinh lớn lao như vậy, tớ có nên tặng cho anh ta một cái huân chương gì đó không nhỉ?”
Giả Thược lập tức sa sầm mặt: “Cậu mau nói đi, cậu có định dạy tớ không đây?”
“Dạy…” Phương Thanh Quỳ vừa cười vừa gật đầu lia lịa, đồng thời tò mò hỏi: “Có điều, tớ thấy lạ quá đi, dù có nấu tệ đến thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là khó ăn mà thôi, làm gì đến mức phải vào viện chứ?”
“Tớ đâu có biết.” Nhắc đến vấn đề này, Giả Thược lại càng cảm thấy buồn bực, hôm qua vừa vào viện Chân Lãng phải kiểm tra biết bao nhiêu thứ, rồi còn bị một ông bác sĩ có tuổi dạy dỗ một trận, nói mấy câu kiểu như đã lớn thế này rồi còn ăn đồ bừa bãi, làm bác sĩ mà lại không biết tự bảo vệ mình, ít nhất cũng nói tới nửa tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại.
Còn Chân Lãng từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười như có điều khó nói, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt với cô, vẻ mặt đó khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Vốn hôm nay cô định nói với Chân Lãng việc mình chuẩn bị về nhà, nhưng cũng vì thế mà phải tạm gác qua một bên, rồi lặng lẽ chạy đến đây tìm Phương Thanh Quỳ, nguyên nhân chỉ vì một câu nói của bác sĩ, đó là dạ dày của Chân Lãng không thể chịu được kích thích thêm nữa, nên ăn cháo để điều dưỡng.
Phương Thanh Quỳ không hỏi những câu ngốc nghếch kiểu như tại sao không ra ngoài mua, mà rất tự giác xách chiếc túi của mình lên, vẫy vẫy tay với Giả Thược: “Đi thôi!”
***
“A, cháy rồi…”
“Nước tràn rồi, Thanh Thanh cứu với!”
“Lửa… lửa tắt mất rồi…”
Giả Thược đáng thương của chúng ta không ngừng kêu gào ầm ĩ trong căn bếp của nhà họ Phương khiến ông bà, bố mẹ của Phương Thanh Quỳ đều không kìm được ghé đến xem và chỉ đạo. Cuối cùng, dựa vào trí tuệ của sáu con người, bốn lần đổ gạo đi, đập vỡ một chiếc nồi, mặt đất bắn tung tóe nước gạo, một nồi cháo có thể khiến người ta tạm hài lòng đã được nấu xong.
Giả Thược múc cháo vào cặp lồng giữ nhiệt một cách cẩn thận, lại nhìn qua phía Phương Thanh Quỳ bằng ánh mắt áy náy, sau đó nhanh chóng rời đi, bỏ lại một bãi chiến trường tan hoang cho cô bạn thân dọn dẹp.
Phương Thanh Quỳ cười híp cả mắt, cho đến khi cái bóng dáng hùng hùng hổ hổ kia biến mất, cô mới khẽ thở dài: “Giả Thược ơi Giả Thược, tớ nên để cậu nhìn thấy cái bộ dạng của cậu vừa rồi. Quen biết cậu bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cậu đấy. Nếu Chân Lãng mà nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi đó, dù có phải vào viện thêm lần nữa chắc cũng không ngại gì đâu.”
Tất nhiên, Giả Thược không thể nghe thấy những lời này, cô đang ôm chiếc cặp lồng giữ nhiệt đi về phía bệnh viện. Lúc này trời cũng đã sẩm tối, nếu còn muộn nữa chắc không kịp giờ ăn tối của Chân Lãng mất.
Từ phía đằng xa, cô nhìn thấy bên trong tòa nhà lớn của bệnh viện có một cô gái mặc váy dài màu đen đang một tay xách cặp lồng giữ nhiệt, một tay ôm bó hoa đứng chờ thang máy. Chẳng bao lâu sau, cửa thang máy mở ra, cô gái đó nhẹ nhàng bước vào.
“Đợi một chút!” Giả Thược lập tức co chân chạy về hướng thang máy, nhưng vừa mới chạy được một bước, cô chợt nhớ ra mình đang ôm cặp lồng cháo, vì thế lại vội vàng dừng lại.
Mắt cá chân cô chợt đau nhói. Cô liền hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống xoa bóp.
“Đợi…”
Mấy tiếng nói sau còn chưa kịp nói ra, cửa thang máy đã lặng lẽ đóng lại ngay trước mắt cô, chỉ còn lưu lại mùi hương thoang thoảng từ người cô gái mặc váy đen vừa nãy.
Giả Thược ngồi đó, xoa chân một lát, rồi tập tễnh bước tới, ấn nút thang máy, ôm chiếc cặp lồng giữ nhiệt, lặng lẽ chờ đợi.
Khi cô nhích từng bước một đến cửa phòng bệnh của Chân Lãng, chợt nhìn thấy ngay bóng dáng màu đen xinh đẹp đang đứng trước giường, chính là cô gái một tay xách cặp lồng, một tay ôm bó hoa mà cô vừa nhìn thấy ở chỗ chờ thang máy.
Cô gái đó đang bận rộn ở đầu giường, che đi thân hình Chân Lãng, Giả Thược vốn đã đưa tay đẩy cửa, nhưng lại vô thức tránh sang một bên, không bước vào ngay.
“Không phải em mới về nước sao, việc gì phải vội vã đến đây thăm anh như thế chứ?” Đây là giọng hòa nhã thường thấy ở Chân Lãng, Giả Thược có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Cô gái đó ngồi xuống, đưa bát canh trong tay tới trước mặt anh, nói bằng giọng rất mềm mại: “Em mới về, hôm qua đi gặp các bạn trong lớp thì hỏi được số điện thoại của anh, sau đó biết được chuyện này, cho nên liền đến thăm anh. Đây là canh đông trùng hạ thảo em nấu hồi sáng, tốt cho cơ thể lắm, dạ dày anh không tốt, uống cái này rất hợp.”
Canh đông trùng hạ thảo…
Giả Thược cúi đầu nhìn cặp lồng cháo trong lòng, thầm tính toán.
Đông trùng hạ thảo, giá gốc khoảng ba trăm đồng một gam. Còn cháo của cô, tính cả phần đã đổ đi cộng với tiền ga và tiền điện, tổng cộng cũng chưa đến năm đồng, sự chênh lệch này thật là…
“Anh không sao, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Chân Lãng đón lấy chiếc bát, nhẹ nhàng nói: “Lần này em về thăm nhà hay là ở lại hẳn thế?”
Cô gái đó cúi đầu, mái tóc dài mượt mà rủ xuống vai, rồi cô thở dài: “Em ở lại hẳn, rồi tìm xem có ai thích hợp không để kết hôn.”
“Vẫn chưa kết hôn sao?” Chân Lãng khẽ hỏi một câu, ngay sau đó liền bị một tiếng cười lớn át hẳn đi.
“Chân Lãng cũng chưa kết hôn đấy.” Sau tiếng cười lớn, một bóng người cao lớn khác xuất hiện ở đầu giường, hai tay xỏ vào túi áo, lắc đầu than thở: “Hôm qua bọn tôi còn nói sẽ cho cậu một điều bất ngờ lớn, kết quả là cậu còn cho bọn tôi một điều bất ngờ lớn hơn, làm người ta lo lắm đấy nhé!”
Cô gái kia thẹn thùng đứng dậy, rồi cất tiếng chào: “Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, em không quấy rầy nữa.”
Cô gái đó đi về phía cửa, Giả Thược nhảy lùi lại đằng sau, vô thức nấp vào trong cửa thoát hiểm, lẳng lặng nhìn bóng dáng xinh đẹp đó đi sát qua bên cạnh mình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó từ phía bên, Giả Thược không kìm được phải thầm khen ngợi. Đó quả thực là một khuôn mặt xinh đẹp hiếm có, mà đặc biệt nhất vẫn là khí chất kia, so với các cô gái chốn đô thành hiện giờ thì hơn hẳn ở vẻ dịu dàng và không nhuốm chút bụi trần.
Bạch Vi!
Giả Thược lập tức nhớ ra cô gái có vẻ quen mắt này là ai, vừa rồi chỉ để ý đến thang máy, không tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của đối phương, lúc này đã nhớ lại một số chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Cô gái này chính là bạn gái cũ của Chân Lãng, trong vô số chuyện đã xảy ra từ hồi nhỏ đến giờ, đây là cô gái duy nhất mà Giả Thược có thể nhớ được.
Giả Thược nhìn theo bóng lưng Bạch Vi, một lần nữa thầm khen ngợi.
Thật là có khí chất!
Nếu bây giờ trong tay cô mà có máy ảnh, cô nhất định sẽ chụp Bạch Vi ngay, một cô gái thế này mà đi đóng phim cổ trang nhất định sẽ vô cùng hoàn mỹ, khó có thể tìm được chút tì vết.
Giả Thược suy nghĩ vu vơ, trong đầu toàn là những lời khen ngợi dành cho cô bạn gái cũ của Chân Lãng, bước tới đứng cạnh cửa từ lúc nào chẳng hay.
“Lần này cậu đúng là một hòn đá trúng hai con chim, vừa trị được cô nàng yêu quái kia, lại vừa có thể khiến Bạch Vi đến thăm cậu.” Giọng nói của Lâm Tử Thần từ trong phòng vang ra. “Cậu không nhìn thấy đâu, hôm qua khi họp lớp, vừa nghe thấy tin cậu phải vào viện, mặt Bạch Vi liền biến sắc. Bao nhiêu năm như vậy rồi, người ta chưa quên cậu đâu đấy nhé!”
“Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.” Chân Lãng bỏ bát canh trong tay xuống, bình tĩnh đáp.
Lâm Tử Thần chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng: “Cậu gạt được người khác chứ chẳng lẽ gạt được tôi sao? Giấy chẩn đoán của cậu đâu? Đơn thuốc của cậu đâu? Mà cậu vừa mới vào viện, sao trên tay lại không có vết kim đâm nào thế, chẳng lẽ bệnh viện lại keo kiệt đến mức không chịu tiếp cho cậu một chai nước hay sao?” Rồi anh gõ tay xuống bàn, nói tiếp: “Cậu cũng chỉ gạt được cô nàng yêu quái đầu óc đơn giản kia thôi, muốn gạt tôi thì còn thiếu một chút. Ăn những thức ăn tươi sốt được nấu theo cách bình thường thì không thể nào gây viêm dạ dày được. Nghe được tin tức này, tôi đã biết cậu định giở trò gì rồi. Có phải muốn đùa bỡn với cô nàng yêu quái Giả Thược kia không?”
Giả Thược ôm chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay, đứng ngẩn ngơ ở cửa, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói của Lâm Tử Thần…
Đùa bỡn cô.
Chân Lãng không bị ốm, chỉ muốn đùa bỡn cô mà thôi.
Tất cả mọi việc đều là vì muốn lừa gạt cô, muốn chờ cô tự bêu xấu mình.
Nghĩ đến đây, không ngờ Giả Thược lại không nổi điên lên, cũng không đạp cửa, đập phá căn phòng, mà lặng lẽ quay người lại, đi ra chỗ thang máy.
Không hề giận dữ, cũng không hề đau buồn, Giả Thược chỉ lẳng lặng đi tới một siêu thị gần bệnh viện, chọn mua một túi muối và một túi đường. Trong ánh mắt đờ đẫn của cô nhân viên bán hàng, cô thản nhiên xé cả hai chiếc túi ra, đổ mỗi loại chừng hai lạng vào trong cặp lồng cháo, sau đó cười vẻ hài lòng.
Chỗ còn thừa cô vứt hết vào thùng rác, sau đó xách cặp lồng cháo quay trở lại phòng bệnh của Chân Lãng. Sau khi bước vào phòng, cô cười tươi, đặt chiếc cặp lồng xuống, cầm bát canh đông trùng hạ thảo lên, hắt vào nhà vệ sinh: “Chỗ cháo này tôi đã phải nấu cả buổi chiều đấy, anh có ăn không?”
Rồi cô xoay người lại, đưa tay túm lấy Lâm Tử Thần đang định trốn: “Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Nào, mỗi người một bát, mỗi người một bát!”
Hai bát cháo thơm lừng được đặt vào tay hai chàng trai cao to đẹp trai. Giả Thược cười hà hà, rồi giẫm một chân lên chiếc ghế, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp, lần lượt liếc nhìn khuôn mặt hai anh chàng: “Chỗ cháo này là tâm huyết của tôi đấy, ai dám lãng phí, tôi sẽ vứt người đó từ tầng hai xuống!”
Nhìn bát cháo thơm lừng đang bốc hơi nghi ngút trước mặt, Lâm Tử Thần thử húp một ngụm nhỏ, sắc mặt lập tức biến đổi không ngừng, các màu xanh đỏ tím vàng thay nhau xuất hiện. Cố đè nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng lại, anh đưa tay ra định đặt bát cháo qua một bên.
“Rầm!” Một nắm đấm hạ ngay xuống chiếc ghế, khiến chiếc ghế đáng thương kêu kẽo kẹt, rồi vỡ thành từng mảnh.
Bàn tay vừa mới thò ra của Lâm Tử Thần lập tức rụt trở về, anh ném ánh mắt cầu cứu qua phía Chân Lãng.
Chân Lãng đang ngồi trên giường, ăn cháo một cách ngon lành, sắc mặt không hề thay đổi, sau khi ăn xong còn đưa chiếc bát tới trước mặt Giả Thược: “Còn nữa không?”