Mặc cho nước Nhược ba ngàn, tôi đây chỉ uống một bầu mà thôi[1]. Tuy rằng cái chỗ nào đó của cô còn chẳng đủ nhét đầy nửa cái bầu, nhưng tôi cũng đành xài tạm vậy.”
[Trích lời Chân Lãng]
[1] Câu này có nguồn gốc từ truyện Hồng Lâu Mộng, Bảo Ngọc nói với Đại Ngọc để tỏ rõ lòng mình, nay thường được các cặp nam nữ Trung Quốc dùng để bày tỏ tấm lòng thuỷ chung son sắt với đối phương.
Khi bước vào phòng, Phương Thanh Quỳ đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Bát hoành thánh đặt trước mặt Giả Thược sớm đã nguội ngắt, những miếng hoành thánh ngâm nước quá lâu nên phần vỏ đã vữa ra, chiếc thìa mà Giả Thược cầm trong tay thì đang nhỏ nước tong tỏng, làm bắn ra khắp bàn. Mà cô nàng cứ ngồi đó thẫn thờ, căn bản chẳng biết gì cả, múc canh lên rồi lại đổ xuống, sau đó lại múc lên…
“Sao cậu cứ giống như trẻ con thế hả? Làm bắn hết ra bàn rồi đây này.” Phương Thanh Quỳ nhìn những miếng hoành thánh đã vữa ra với vẻ bực tức. “Thế cậu có ăn nữa không đây? Không ăn tớ vứt đi nhé?”
“Ừ.” Giả Thược vẫn cứ mơ mơ màng màng, trả lời với vẻ lơ đễnh.
“Ấy?” Bát hoành thánh rõ ràng là chưa được động đến, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Giả Thược mà cô biết, chuyện này thật lạ quá đi. “Sao đến bữa sáng mà cậu cũng không ăn vậy? Chẳng lẽ bị ốm rồi sao?”
Giả Thược lúc này đang thẫn thờ, chẳng nghe thấy lời của Phương Thanh Quỳ, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm thìa, người cứ ngây ngốc.
“Cậu rốt cuộc bị làm sao thế?” Phương Thanh Quỳ ghé tới trước mặt Giả Thược, tò mò nói: “Quái lạ thật, sao nhìn cậu lúc này lại giống như thiếu nữ đang yêu thế nhỉ?”
“Cái gì?” Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang ở ngay sát mặt mình, lập tức sợ hãi ngả người tránh về phía sau: “Này, cậu đến gần tớ như thế từ lúc nào vậy?”
Phương Thanh Quỳ uốn éo cái eo thon đi tới bên Giả Thược, rồi ngồi xuống bàn, mấy ngón tay thon dài đưa ra nâng cằm Giả Thược lên: “Nào, nói cho tớ biết, có phải hôm qua cậu đã gặp được anh chàng nào đó rất tuyệt, do đó cậu mới thẫn thờ như thế này không?”
“Hôm qua à?” Đầu óc Giả Thược lại một lần nữa trở lại với cảnh tượng nóng bỏng trong chiếc xe kia, sắc mặt biến hoá không ngừng, rồi sau đó tâm hồn lại không cẩn thận chạy lên Cân Đẩu Vân của Tôn Đại Thánh, không biết bay đi đâu mất hút.
Cô có muốn tự kiểm tra không?
Đó là lời hôm qua Chân Lãng đã nói vào tai cô với nụ cười bí hiểm trên khoé môi, thái độ mờ ám của hắn ta, ánh mắt hút hồn của hắn ta, giọng điệu tự nhiên của hắn ta, tất cả dường như đang ám chỉ điều gì đó.
“Rầm!” Giả Thược đập đầu xuống bàn, rồi uể oải bò xoài ra đó.
Chân Lãng có đôi mắt đào hoa thì cô biết, đôi mắt đó ngay từ hồi trung học cơ sở đã làm mê đắm vô số cô nhóc cô cũng biết, ánh mắt hút hồn của Chân Lãng đã đánh gục vô số chị em trong trường đại học cô lại càng biết, nhưng vấn đề là, nét cười trong khoé mắt hắn ta hôm qua, những tia sáng rực rỡ trong mắt của hắn ta hôm qua, không ngờ lại khiến cô quên cả phản bác.
Có một khoảnh khắc nào đó cô thậm chí còn cảm thấy nụ cười đó rất đẹp, rất cuốn hút. Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…
“Hoá ra đúng là vậy!” Phương Thanh Quỳ túm chặt lấy vai Giả Thược lắc lắc, khó khăn lắm mới lôi được hồn phách của cô nàng từ trên chín tầng mây trở về: “Nói đi, việc xem mặt hôm qua thế nào?”
“Hôm qua á?” Hiện giờ năng lực phản ứng của Giả Thược đã chậm hơn nhiều so với thường ngày, cô cố gắng nhớ lại, rồi nhanh chóng kể sơ qua câu chuyện hôm qua một lượt. Kể xong còn hậm hực thêm vào một câu: “Tớ thề là sau này sẽ không bao giờ đi xem mặt nữa!”
Trong mắt Phương Thanh Quỳ thoáng qua vẻ suy ngẫm, ánh mắt không ngừng quan sát Giả Thược: “Nói như vậy, biểu hiện bất thường hôm nay của cậu không phải là vì cậu đã tìm được một anh chàng tuyệt vời khi đi xem mặt, mà là vì một anh chàng khác, có đúng không?”
Câu hỏi của cô lại một lần nữa bị Giả Thược bỏ qua. Cô nàng đang ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về câu nói kia của Chân Lãng. Mà nếu phải nói một cách thật chính xác thì bắt đầu từ hôm qua cô đã suy nghĩ về câu nói kia.
Tại sao cô lại kiểm tra việc hắn có còn trinh hay không cơ chứ? Mà cô nên kiểm tra như thế nào đây? Chẳng lẽ cái thứ đó cũng có tem chống hàng giả?
Một ngón tay thon dài gí trên trán cô, đôi mắt đầy vẻ quả quyết kia lại một lần nữa tiếp xúc với cô ở cự ly gần: “Giả Thược, có phải trong đầu cậu lúc này đang nghĩ đến anh chàng nào đó không hả?”
Giả Thược hấp háy mắt không ngừng, cuối cùng không phủ nhận vấn đề này.
Chân Lãng hình như đúng là thuộc giống đực.
Trong nụ cười của Phương Thanh Quỳ toát lên một vẻ quái dị khó mà miêu tả bằng lời. Cô khẽ véo má Giả Thược một cái: “Tiểu Thược Tử, nhìn tớ nào, hãy trả lời mấy câu hỏi dưới đây của tớ để xem có phải cậu đã thích anh ta rồi không…”
Giả Thược ngẩn ngơ gật đầu một cách bị động, bên tai là giọng nói như có tác dụng thôi miên của Phương Thanh Quỳ: “Thứ nhất, có phải cứ khi nghĩ đến anh ta là cậu liền cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên muốn cười không?”
Nét mặt ngẩn ngơ biến mất, Giả Thược khẽ “Hừ” một tiếng lạnh lùng: “Cười á? Tớ muốn khóc.”
“Thứ hai, khi cậu nghĩ đến anh ta, có cảm thấy nụ cười của anh ta rất cuốn hút không?”
Giả Thược bực bội gạt hai ngón tay trên má mình ra: “Cuốn hút? Có mà cuốn chiếu thì có!”
“Thứ ba, khi cậu nghĩ đến anh ta, trong lòng có cảm thấy nhẹ nhàng, êm ái không?”
“Nhẹ nhàng, êm ái?” Đôi mắt Giả Thược bất giác mở to hơn. “Tớ thậm chí còn cảm thấy muốn giết người ấy, cậu nói xem có nhẹ nhàng, êm ái không nào?”
“Ặc…” Khuôn mặt đầy vẻ quả quyết của Phương Thanh Quỳ cứng đờ, rồi cô quyết định tung ra chiêu thăm dò cuối cùng: “Thứ tư, khi cậu nghĩ đến anh ta, có hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt cậu không, và có khi nửa ngày không gặp mà đã nhớ nhung anh ta không?”
“Rầm!” Giả Thược đập mạnh tay xuống bàn, mặt mũi hằm hè, trừng mắt nhìn cô. “Tớ hy vọng hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ. Nếu không, tớ sẽ xé nát cái khuôn mặt nhăn nhở của hắn ra, rồi vứt xuống dưới chân, giẫm thành thịt vụn.”
“A!” Phương Thanh Quỳ không kìm được bật thốt lên kinh ngạc. “Chắc cậu không định nói với tớ là anh chàng đã khiến cậu thẫn thờ từ sáng đến giờ chính là Chân Lãng đấy chứ?”
Bị điểm trúng huyệt, Giả Thược lại lần nữa trở nên uể oải.
Phương Thanh Quỳ đưa hai tay tới, túm chặt lấy hai bờ vai Giả Thược, giọng nói lập tức lớn hẳn: “Cậu… cậu… cậu rốt cuộc đã…”
“Tớ rốt cuộc đã không cần phải nương tay với hắn nữa rồi!” Giả Thược đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh cười một tràng kỳ quái. “Cậu có biết không, lời hứa mà tớ nợ hắn cuối cùng cũng đã trả xong rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần hắn dám trêu chọc tớ, tớ nhất định sẽ cho hắn một trận no đòn, giờ thì không cần phải nhẫn nhịn gì hết.”
Hai cánh môi hồng của Phương Thanh Quỳ há hốc, ánh sáng rực rỡ vừa bừng lên trong mắt lập tức tắt lịm, cô lặng lẽ ngoảnh đầu qua hướng khác, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười phớ lớ của Giả Thược.
Có lẽ cô thật sự không nên hy vọng quá nhiều vào cô nàng đầu óc đơn giản này, nếu không, nhất định sẽ bị làm cho tức chết. Xin Chúa hãy phù hộ cho anh chàng đáng thương kia!
Giả Thược múa may, nhảy nhót một cách hưng phấn, còn Phương Thanh Quỳ thì đưa tay chống cằm vẻ bất lực, nghe Giả Thược ở bên cạnh kêu lên quang quác không ngừng, cô buồn bực gõ ngón tay xuống bàn, làm phát ra những âm thanh trong trẻo.
“Cậu nói cái gì?” Khi nghe thấy một câu nói nào đó, Phương Thanh Quỳ đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm vào thân hình phẳng lì của cô nàng kia. “Cậu nói mục đích cậu đi xem mặt là để làm ngực to lên á?”
“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức gật đầu thật mạnh, ngay sau đó lại ủ rũ cuối đầu. “Bây giờ không đi xem mặt nữa rồi, ngực tớ làm sao mà to lên được đây?”
“Đây thật sự là mục đích của cậu ư?” Phương Thanh Quỳ không dám tin vào tai mình nữa. “Làm ngực to lên rồi mang về cho Chân Lãng xem?”
“Đúng thế!”
“Cậu nghĩ ngực con gái hai mươi lăm tuổi còn có thể to thêm nữa à?” Cô cười phì một tiếng vẻ coi thường. “Đến cái tuổi tác như cậu hiện giờ, trừ phi làm phẫu thuật nâng ngực, nếu không, căn bản không thể to lên được nữa.”
“Vậy sao?” Giả Thược lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì đó.
“Ừ!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phục cô bạn tốt của mình từ bỏ suy nghĩ điên rồ kia: “Cậu tốt xấu gì cũng là một cô gái hiện đại có học thức cao, không có lý nào lại thiếu tri thức về mặt sinh lý, chẳng lẽ ngay cả vấn đề đơn giản này mà cậu cũng không thể phân biệt được đúng sai à?”
Cô bắt đầu khoa tay múa chân khuyên bảo: “Cho dù có khả năng to thêm một chút xíu nữa, vậy thì cũng không thể trở nên đồ sộ như trong tưởng tượng của cậu được đâu, do đó…”
“Do đó tớ phải bị Chân Lãng cười cả đời à?” Giả Thược ngẩng lên, có chút ấm ức nói.
Phương Thanh Quỳ thở dài một hơi: “Cậu thật sự cho rằng Chân Lãng sẽ cười cậu sao?”
Giả Thược gật đầu, gật đầu thật mạnh, vô cùng mạnh.
Tiếng nghiến răng ken két vang lên, khuôn mặt Giả Thược đã trở nên méo mó: “Không những hắn ta cười tớ ngực lép, hôm qua còn cười tớ là gái ế không ai thèm lấy!”
Đúng vậy, cô đã suy nghĩ suốt một đêm, lại thêm từ sáng đến giờ, rốt cuộc đã hiểu ra tại sao nụ cười của Chân Lãng lại có vẻ kỳ lạ và xấu xa như thế. Hắn ta rõ ràng là đang chế giễu cô không có ai thèm lấy.
“Thanh Thanh, tớ quyết định rồi.” Giả Thược nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, bức áp phích bên ngoài có thể nhìn xuyên qua, bên dưới bờ vai trắng ngần kia, bộ ngực của cô không ngừng lay động theo làn gió. “Tớ phải đi nâng ngực!”
“Ối!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn, nghe thấy thế thì giật nảy mình, không cẩn thận ngã phịch xuống đất, đầu gối va mạnh vào chiếc ghế mà Giả Thược đang ngồi, cô nhìn cô bạn tốt bằng ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ: “Cậu… cậu điên rồi sao?”
“Thanh Thanh, mỗi người đều cố chấp đối với một số chuyện cá biệt.” Giả Thược nói bằng giọng kiên định, trong ánh mắt thoáng qua nét thù hận. “Gã đó luôn chế giễu là ngực tớ phẳng lì, tớ phải chứng minh cho hắn thấy, tớ sẽ không phẳng cả đời đâu!”
Phương Thanh Quỳ hơi hé miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Giả Thược, cô lại nuốt những lời định nói vào trong.
Tuy bốn câu hỏi trước đó Giả Thược đều trả lời hoàn toàn trái ngược với đáp án, nhưng cô vẫn con câu hỏi thứ năm, đó là: “Có bao giờ cậu đặc biệt để tâm, thậm chí là để tâm đến mức độ quá khích, đối với một câu nói tình cờ của anh ta không?”
Và giờ cô nghĩ, cô không cần phải hỏi câu đó nữa rồi.
Hơn nữa, Phương Thanh Quỳ còn phát hiện, người điên không phải chỉ có một mình Giả Thược, anh chàng Chân Lãng xưa nay luôn công tư phân minh, làm việc gì cũng hết sức bình tĩnh và tỉnh táo kia không ngờ cũng xuất hiện trong tiệm chụp hình của cô vào lúc này.
Phương Thanh Quỳ đưa tay dụi mắt, xác định là mình không nhìn nhầm, anh chàng đẹp trai, cao ráo kia chính là Chân Lãng. Rồi cô lại dụi mắt lần nữa, nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, lúc này đúng là mười giờ mười phút, không sai, giờ này đáng lẽ Chân Lãng phải ở bệnh viện mới đúng.
Phương Thanh Quỳ không khỏi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường, nở nụ cười tươi nói: “Anh Lãng đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ bệnh viện sắp phá sản rồi hay sao?”
Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng qua một chút, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của cô nàng điển trai kia. Còn Giả Thược thì chạy nhanh tới, ngẩng lên hằm hè nhìn anh: “Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì nhé, tôi sẽ không cho anh cơ hội chế giễu tôi đâu!”
Không đợi Chân Lãng kịp nói gì, cô đã đưa tay gạt nhẹ mái tóc của mình một chút, che đi vết bầm tím trên trán, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài cửa.
Phương Thanh Quỳ dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô bạn tốt. Sau khi Giả Thược đã rời đi hẳn, cô liền quay sang cười tươi, nói với Chân Lãng: “Anh Lãng có hứng thú bàn chút chuyện làm ăn không?”
***
Tại một nơi khác, Giả Thược của chúng ta lúc này chỉ tập trung vào một chuyện, đó là bỏ ra một ngày để thu thập các loại tài liệu, cuối cùng thì lựa chọn một bệnh viện thẩm mỹ được nhiều người khen ngợi nhất, có kỹ thuật nổi trội nhất, sau đó lon ton tìm tới. Cô muốn… nâng ngực!
“Xin hỏi chị muốn tìm hiểu về phương diện nào vậy?” Cô lễ tân ngoài cửa nở nụ cười hoà nhã, thái độ phục vụ quả thực là hoàn toàn khác so với bệnh viện công lập trong ấn tượng của Giả Thược.
“Tôi…” Giả Thược ngây ra, không kìm được cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Cô lễ tân lập tực hiểu ý liền giới thiệu: “Kỹ thuật nâng ngực ở chỗ chúng tôi có thể nói là đứng đầu toàn quốc, chị cứ thử tham khảo một chút, nếu cảm thấy lo lắng thì có thể không làm.”
Giả Thược gật đầu một cách cứng nhắc, cứ như là một bác nhà quê lên tỉnh, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, bên tai là thứ âm thanh ma quái như có khả năng tẩy não.
“Chỗ chúng tôi có kỹ thuật tiên tiến nhất toàn quốc, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, còn có thể dựa theo yêu cầu của chị mà tạo ra các hình dạng khác nhau, chẳng hạn như hình giọt nước, hình trái lê, hình đài sen. Ngoài ra, chị cũng có thể tự lựa chọn kích thước, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc cho con bú sau khi kết hôn. Còn nữa…” Nụ cười gần như hoàn mỹ của cô lễ tân khiến người ta không cách nào từ chối được. “Tất cả những phần cơ thể giả cũng đều do chị tự lựa chọn, thậm chí chị còn có thể đặt hàng từ nước ngoài, chúng đều có mã số chứng nhận quốc tế, chị có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Oh, her Lady Gaga!
Giả Thược trở nên choáng váng, thế này có tính là cô sắp có đôi gò bồng đảo có chứng nhận quốc tế không nhỉ?
Cô lễ tân tươi cười nhìn cô: “Chị có muốn nghe bác sĩ tư vấn một chút không? Việc tư vấn này chúng tôi không thu phí. Nếu không cảm thấy hài lòng, chị có thể lựa chọn không phẫu thuật.”
Nhìn vô số cô gái từ màn hình phẳng biến thành đồi núi trập trùng trên bức tranh quảng cáo, trong đầu Giả Thược bất giác tưởng tượng ra khung cảnh mình mang bộ ngực đồ sộ đi tới trước mặt Chân Lãng mà khoe khoang, không kìm được khẽ gật đầu một cái.
“Vậy chị có muốn tự lựa chọn bác sĩ hay để chúng tôi chọn giúp chị?” Trong giọng ngọt ngào đó dường như tràn đầy sự mê hoặc. “Nếu tự lựa chọn, chị có thể lựa chọn bác sĩ tốt nhất của chúng tôi, có điều việc làm phẫu thuật thì phải chờ một thời gian mới có thể thực hiện.”
“Lựa chọn bác sĩ tốt nhất ư?” Giả Thược ngẫm nghĩ một chút. “Vậy bây giờ vị bác sĩ tốt nhất đó có thời gian kiểm tra và tư vấn cho tôi không?”
“Chị đợi một chút!” Cô lễ tân quay lại bàn làm việc của mình, mở cuốn sổ đăng ký ra xem, một lát sau ngẩng đầu nói: “Chị thật may mắn, cuộc phẫu thuật sáng nay của vị bác sĩ tốt nhất của chúng tôi phải dời ngày, anh ấy vừa khéo có thể kiểm tra cho chị. Gian phòng đầu tiên bên tay trái ở tầng hai chính là phòng của anh ấy, chị có cần tôi đưa đến đó không?”
Giả Thược khẽ khoát tay, nhẹ nhàng cất bước đi lên tầng hai, ngó qua căn phòng đầu tiên bên tay trái, cô nhìn thấy tấm bảng tên ngoài cửa có đề ba chữ: Lâm Tử Thần.
Không kịp moi móc lại ký ức xem mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu và bao giờ, Giả Thược đã nhẹ nhàng bước vào trong căn phòng kia.
Điểm tốt của bệnh viện tư nhân là phục vụ chu đáo, thiết kế đẹp mắt, ngay đến phòng làm việc của bác sĩ cũng hết sức trang nhã, bức tường màu xanh nhạt không hề đem lại áp lực tâm lý như màu trắng thường thấy ở bệnh viện công, còn cánh cửa thì mở rộng, rèm cửa khẽ đung đưa theo từng làn gió ấm áp.
Vị bác sĩ đó lúc này đang quay mặt ra phía ngoài cửa sổ mà ngắm cảnh, ánh nắng chiếu xuống mặt bàn, làm ánh lên một mảng màu vàng kim rực rỡ.
“Xin chào…” Giả Thược quả thực không ngờ nổi phòng làm việc của bác sĩ lại có thể như thế này. Trong trí nhớ của cô, các bác sĩ đều phải cúi đầu, cặm cụi viết lách, trước mặt là một tập sổ khám bệnh bừa bộn, ngoài ra còn có đám người không ngừng ra ra vào vào, hết sức ồn ào và náo nhiệt.
Sao trông người này lại có vẻ thảnh thơi thế nhỉ?
Người ngồi sau chiếc bàn khẽ xoay ghế lại, ánh nắng màu vàng chiếu vào lưng anh ta, khiến chiếc áo bác sĩ màu trắng gần như trong suốt.
Mọi người đều nói bác sĩ là thiên sứ, một lúc nào đó Giả Thược cũng tán đồng với câu nói này. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt cùng với nụ cười tươi rạng rỡ của vị bác sĩ kia, cô cảm thấy phía sau chiếc áo bác sĩ màu trắng của anh ta dường như đang mọc ra môt đôi cánh dơi màu đen cực lớn.
Thiên sứ?
Thiên sứ cái khỉ gió gì chứ!
Giả Thược mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của vị bác sĩ kia, ngón tay chỉ về phía trước, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh lại ở đây?”
Ác mộng là gì, đó là thứ chỉ xuất hiện trong giấc mộng.
Oan hồn là gì, đó là thứ chỉ thò đầu ra vào lúc nửa đêm.
Đối với cô, người trước mắt này quả thực còn đáng sợ hơn ác mộng, còn đáng ghét hơn oan hồn, lúc ban ngày ban mặt khi cô không ngủ mà hắn cũng xuất hiện trước mặt cô.
Trời ơi, xin hãy cho một tia sét xuống đây đánh chết… cái gã trước mặt cô đi.
Đáp lại cô là một tiếng cười trong trẻo cùng với câu trả lời hết sức nhẹ nhàng: “Làm việc bán thời gian.”
Làm việc bán thời gian?
“Nhưng…” Cô nói lắp ba lắp bắp, suýt cắn phải lưỡi mình. “Tấm bảng tên ngoài cửa viết là Lâm Tử Thần.”
“Vậy à?” Người ngồi trên ghế thản nhiên nói. “Có thể là y tá bận quá, quên chưa thay bảng tên.”
Cô nguyền rủa cô nàng y tá kia. Nếu không vì cô ta, dựa vào sự nhạy cảm của cô, chỉ cần trong tầm mắt xuất hiện chữ Chân Lãng hoặc chữ Lãng, cô nhất định sẽ dừng lại, ngó nghiêng quan sát tình hình, tuyệt đối không bao giờ bước qua cái cánh cửa đáng ghét này.
Lâm Tử Thần, cô rốt cuộc đã nhớ ra chủ nhân của cái tên này là ai, chính là gã bạn thân thiết nhất của Chân Lãng, cũng là kẻ xui xẻo từng bị cô cho chổng vó một lần.
“Bệnh viện thẩm mỹ La Thị này do thầy hướng dẫn tôi mở.” Chân Lãng dường như biết cô đang nghĩ gì, ngón tay khẽ gõ lên cuốn sách có in hình quảng cáo về bệnh viện.
Hôm nay Ngũ Hoàng nhập trung cung, mọi việc đều không thuận lợi.[2]
[2] Theo thuật phong thuỷ của Trung Quốc, Ngũ hoàng nhập trung cung là vào ngày mùng Năm, Mười bốn và Hai mươi ba trong tháng, đều là ngày kỵ.
Trong đầu Giả Thược thoáng qua câu nói này, cô lùi nhanh ra phía cửa.
“Cô đến đây làm gì vậy?” Giọng nói của Chân Lãng nhanh hơn bước chân của cô một chút, khi cô chỉ còn cách cửa chừng ba bước chân, Chân Lãng đã nhẹ nhàng nói tiếp: “Nơi này là bệnh viện thẩm mỹ, còn tôi là…”
“Đi tìm nhà vệ sinh!” Giả Thược chẳng buồn nghĩ ngợi, trả lời ngay, rồi lập tức co chân chạy ra ngoài. Nhưng cô vừa mới bước được một chân ra cửa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh lam.
Chính là cô lễ tân xinh đẹp hồi nãy. Giả Thược phản ứng cực nhanh, lập tức dừng chân, nhảy qua bên cạnh, vừa khéo tránh được một cuộc tiếp xúc thân mật giữa hai người.
“A…” Cô lễ tân giật mình kêu lên một tiếng, chợt nhìn rõ khuôn mặt Giả Thược, vội vã nói: “Chào chị, vừa rồi chị quên chưa đăng ký và lấy sổ y bạ, tôi đã giúp chị đăng ký bác sĩ Chân làm bác sĩ chỉ định rồi.”
Cô lặng lẽ đón lấy cuốn sổ y bạ, trong lòng tin chắc rằng với giọng nói của cô lễ tân này, cái gã ở trong kia đã nghe rõ mồn một rồi, huống chi thần kinh nhạy cảm của cô còn cảm nhận được có hai luồng vật chất vô hình đang chiếu thẳng vào lưng cô.
“Đã đến chỗ tôi rồi, tại sao còn phải đi?” Giọng nói đó rất nhẹ nhàng, nhưng trong sự nhẹ nhàng còn mang theo sức mạnh khiến người ta không thể từ chối: “Chẳng lẽ cô nghi ngờ trình độ của tôi?”
Về trình độ của anh thì tôi không nghi ngờ gì, nhưng tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh, vậy đã được chưa hả?
Chân Lãng đang làm gì ở đây, và cô đến đây làm gì, hai người bọn họ đều rõ, dù cô có bỏ đi thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Giả Thược xoay nguời một cách cứng nhắc, mang theo nét mặt đau thương và căm phẫn, buớc trở vào phòng.
Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy Chân Lãng đang đóng cửa sổ lại, đồng thời ngoảnh đầu lại bảo cô: “Khoá cửa lại đi!”
Có lẽ việc mỗi ngày khi cô vào nhà hắn đều nói ra câu này đã khiến cô hình thành nên phản xạ có điều kiện, lúc này không ngờ cô lại rất nghe lời, tiện tay đóng cửa rồi khoá lại.
Trong lúc cánh cửa vừa được khoá lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói đầy vẻ nghi hoặc của cô lễ tân ở bên ngoài: “Ấy, sáng nay mình rõ ràng đã thay bảng tên rồi cơ mà, sao lại vẫn là bác sĩ Lâm nhỉ? Chẳng lẽ mình đã nhầm?”
Cửa đã khoá lại, rèm cửa sổ cũng được khép kín mít, căn phòng vốn sảng sủa lập tức trở nên âm u. Giả Thược chợt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, toàn thân run lên bần bật.
Chân Lãng lúc này không cười nữa, dáng vẻ cô cùng nghiêm túc. Bầu không khí này khiến Giả Thược dễ dàng nhận ra hắn đang làm việc, chứ không còn là anh chàng cùng một nhà với mình nữa.
Nào ngờ, câu đầu tiên mà Chân Lãng nói ra thiếu chút nữa đã khiến Giả Thược bị sặc chết: “Cởi áo ra!”
Cúi đầu nhìn chiếc áo thun trên người, Giả Thược lúng túng nói: “Tôi… tôi chỉ mặc có một áo thôi.”
Đang là cuối tháng Năm, người bình thường có thể mặc được mấy áo cơ chứ? Huống chi Giả Thược còn là một cô nàng hiếu động, dễ ra mồ hôi và sợ nóng hơn người khác rất nhiều.
“Tôi biết.” Chân Lãng đã đeo lại chiếc kính không độ, trông hơi khác so với Chân Lãng mà cô vẫn biết. Vẻ thận trọng và bình tĩnh hết sức chuyên nghiệp của anh thực ra lại càng khiến cô tin tưởng, nhưng câu nói tiếp theo đó thì thực đúng là… ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
“Cởi áo ra, cởi hết!”
“Tại sao?” Cho dù bọn họ đã quen nhau từ bé, nhưng vẫn còn chưa thân thiết đến độ có thể ngồi với nhau mà không mặc gì, huống chi lần này chỉ có mình cô phải cởi.
“Cô mà không cởi hết ra, tôi làm sao biết kết cấu khung xương của cô thế nào, cần động dao động kéo từ đâu, làm ở đâu thì đẹp nhất.” Chân Lãng trả lời rất nhanh, như thể trong đầu anh đã sớm chuẩn bị sẵn rồi. “Cô nghĩ tôi là Tôn Đại Thánh, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết rõ mọi thứ bên trong hay sao? Tôi không những phải nhìn, còn phải làm cho cô một bản thiết kế hợp lý nhất, ưu việt nhất. Tôi là bác sĩ, tất nhiên cần phải có trách nhiệm với người bệnh.”
Anh tiện tay mở ngăn kéo, lấy một cây bút dạ.
Chắc không phải hắn ta định vẽ bia bắn súng lên người mình đấy chứ?
Cô nàng bắt đầu tưởng tượng, một cái bút ngọ nguậy trên người, lấy một vị trí nào đó làm trung tâm, không ngừng mở rộng ra ngoài, bên trên viết: vòng 10, vòng 9, vòng 8…
Nghĩ xa quá rồi, nghĩ xa quá rồi…
“Thật sự phải cởi sao?” Giả Thược lúc này đã chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến cái gọi là quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh nữa, cô đang suy nghĩ về việc mình bước vào phòng của Chân Lãng liệu có phải là một quyết định cực kỳ sai lầm hay không.
Mà không đúng, phải nói là bước vào phòng làm việc của Chân Lãng.
“Tất nhiên.” Chân Lãng đưa tay lên chống cằm, vẻ chờ đợi: “Có người eo to, như vậy thì nên chĩa xuống dưới một chút, có người eo nhỏ, như vậy thì có thể chĩa lên trên, có người vai rộng, do đó cần phải sử dụng kiểu đài sen săn chắc, cô hiểu chứ?”
Hiểu, nói đi nói lại rốt cuộc vẫn là xem bệnh bốc thuốc, trước hết cần nghiên cứu cơ thể của cô một chút mới được…
Cuối cùng Giả Thược cũng chỉ đành thoả hiệp và bắt đầu cởi áo, nhưng trông có vẻ rất vất vả. Đầu tiên cô kéo một bên ống tay áo cho nó dãn ra, sau một hồi giằng co kịch liệt, cô cũng rút được cánh tay ra khỏi ống tay áo đã trở nên dài ngoằng đó. Tiếp theo, cô bắt đầu kéo ống tay áo còn lại, vẫn là những động tác tương tự, cuối cùng thì co tay lại. Trông cô lúc này thật chẳng giống như đang cởi áo, mà có vẻ giống như đang lột da, mỗi động tác đều làm cô đau đớn.
Anh chàng ngồi phía đối diện vẫn thản nhiên chống cằm, hai ngón tay gãi nhẹ trên cánh mũi, lặng lẽ ngắm nhìn sự giãy giụa cuối cùng của cô.
Từ lúc cô bắt đầu cởi áo, tư thế của anh vẫn chưa thay đổi chút nào.
Trong phòng lúc này chỉ có anh và cô, cùng với tiếng hít thở của hai người.
Công việc với hai ống tay áo cuối cùng đã kết thúc, lúc này hai cánh tay cô đang thò ra phía dưới chiếc áo, vén dần nó lên trên. Cái bụng nón nã của cô nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, vòng eo thon thả khiến cô càng thêm mấy phần liễu yếu đào tơ, lại lên trên nữa…
Giả Thược đột nhiên kéo mạnh chiếc áo xuống, che hết vùng bụng vừa lộ ra, sau đó đứng bật dậy: “Tôi yêu cầu đổi bác sĩ!”
Cô không chịu nổi nữa rồi, khi đối mặt với Chân Lãng, cô không cách nào bình tĩnh được.
Chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm, Giả Thược xỏ tay vào ống tay áo, xoay người bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, sau lưng liền vang lên giọng nói khàn khàn quen thuộc: “Ở trước mặt tôi mà cô còn không dám cởi, cô cho rằng cô dám cởi trước mặt người khác ư?”
Ầm! Một tiếng sét từ tít trên chín tầng trời đánh xuống, lại một lần nữa đánh trúng Giả Thược của chúng ta.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Giả Thược dần buông xuống, cô chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt như thế chỉ muốn xé nát Chân Lãng ra thành từng mảnh vụn mà nhai, mà nuốt: “Tôi sẽ yêu cầu đổi bác sĩ nữ, chỗ các anh chắc không đến nỗi không có bác sĩ nữ chứ hả? Nếu không, cùng lắm thì tôi đổi bệnh viện.”
“Roạt…” Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng đột nhiên chiếu vào khiến Giả Thược không kìm được phải nheo mắt.
“Bác sĩ nữ thì cũng cần sờ, cần nắn, cần vẽ cả thôi.” Chân Lãng uể oải dựa lưng vào ghế, hờ hững nói: “Tuy tính cách cô xuề xoà, tuỳ tiện nhưng bình thường lại không thích người khác đến quá gần mình, cô cho rằng cô có thể chấp nhận một đôi tay lần mò, sờ nắn khắp trên người cô sao, cho dù là bác sĩ?”
Sắc mặt Giả Thược biến hoá không ngừng, trở nên nặng nề vô hạn.
Chân Lãng nói không sai, ngoài người mà cô hết sức tin tưởng, cô không thích người khác đến quá gần mình, đến bản thân cô cũng không biết đây là do luyện võ quá nhiều hay là do vấn đề về tâm lý nữa. Cô có cảm giác rất mãnh liệt về không gian cá nhân, chỉ cần có người nào đó đến gần, cô sẽ không kìm được mà né tránh hoặc sinh lòng cảnh giác. Còn nếu có người nào đó đột nhiên chạm vào người cô, cô thậm chí sẽ tung nắm đấm.
Do đó, cô không thích đi xe buýt, cô thà phải ngồi xe của kẻ thù chứ không muốn chen lấn với người khác. Đương nhiên, thường ngày cô luôn cố gắng hết sức kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác biết khuyết điểm nhỏ này của mình, Chân Lãng làm thế nào mà nhìn ra được chú?
“Tôi… có thể nhịn được.” Khi nói ra mấy từ đó, cô đã phải nghiến răng nghiến lợi, không biết là đang thuyết phục Chân Lãng hay là đang thuyết phục bản thân mình.
“Vấn đề này chúng ta cứ tạm thời để đó, sau này hãy tiếp tục thảo luận!” Chân Lãng đột nhiên không muốn tranh luận tiếp với cô nữa. “Nếu cô kiên quyết muốn làm, tôi cũng nên nói cho cô biết những tình huống không hay có thể xảy ra, dù sao chúng ta cũng ở cùng một nhà, tôi sẽ nói tường tận hết mức có thể.”
Nghe đến đây, vẻ kiên định của Giả Thược đã thoáng lung lay, cô suy nghĩ một chút rồi rảo bước quay lại, kéo chiếc ghế vừa nãy ngồi xuống: “Nói đi!”
“E hèm…” Chân Lãng tìm kiếm một chút, rút ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Giả Thược: “Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, cô cầm lấy! Giờ tôi sẽ giảng giải cặn kẽ vấn đề này cho cô nghe, coi như quà tặng của bạn bè đi.”
Chân Lãng ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Giả Thược đến gần mình một chút. Cô nàng vốn đang rướn cổ, thấy vậy bèn dứt khoát bê cái ghế đến bên cạnh Chân Lãng, ngồi xuống ngay sát cánh tay anh, dỏng tai lắng nghe.
“Tuy bây giờ phẫu thuật kiểu này chỉ là chuyện vặt, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ, đúng không?” Giọng của Chân Lãng rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa cợt. “Còn có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi phẫu thuật nữa, chẳng hạn như tai nạn xe cộ hay va chạm nghiêm trọng, tất cả sẽ khiến cho phần cơ thể giả nứt vỡ, đến lúc đó nhất định phải lấy phần cơ thể giả đó ra, nếu không sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Không đợi Chân Lãng nói tiếp, Giả Thược đã vội vã hỏi ngay.
“Sẽ bị lệch chứ sao.” Chân Lãng thản nhiên trả lời. “Tức là một bên là A-, một bên là D+ ấy.”
“Vậy thì phải đi lại thế nào?” Giả Thược buột miệng nói. “Chẳng lẽ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo hay sao?”
Chân Lãng khẽ nhún vai, nở nụ cười đầy vẻ xấu xa.
“Không đúng.” Giả Thược ngẫm nghĩ một chút rồi hậm hực nói: “Vẫn có thể cấy lại cái mới vào, đúng vậy không?”
“Đúng vậy!” Chân Lãng trả lời rất thành khẩn. “Có điều cần phải lấy ra hết toàn bộ phần giả bị hỏng, rồi lại xử lý sạch sẽ vết thương bên trong, đợi sau khi đã bình phục hoàn toàn mới có thể cấy mới vào.” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giả Thược, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. “Một khi lớp da của con người bị kéo dãn ra, sau đó lại đi lấy đi cái thứ bên trong nữa, cô có thể tưởng tượng được kết quả sẽ là như thế nào không?”
Khoé miệng Giả Thược không kìm được khẽ giật giật: “Giống như quả bóng bay đã được thổi căng từ rất lâu, đột nhiên bị xì hơi chứ gì?”
Chân Lãng khẽ gật đầu, vẻ mặt như muốn nói: “Cô thông minh lắm!”
“Còn nữa…” Anh đưa tay véo nhẹ má Giả Thược, cô nàng bực tức gạt tay anh ra, trợn trừng mắt thể hiện sự bất mãn. Nhưng cô không hề phát hiện, khi cô và Chân Lãng có tiếp xúc da thịt, khi hơi thở của hai người phả vào nhau, cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Độ dày của da người cũng có giới hạn, nếu làm một lần không thành công, chỉ nên làm thêm một lần nữa thôi, sau đó nếu muốn làm thêm thì phải hết sức cẩn thận. Mà cô nhớ đấy, sau này không được mặt áo dây nữa đâu.” Vừa nói anh vừa chỉ tay vào chỗ dưới nách: “Sẽ có sẹo đấy.”
Chân Lãng cứ nói xong một câu, khuôn mặt Giả Thược lại xị thêm một phần, đợi đến khi anh nói xong, khuôn mặt cô đã hoàn toàn biến dạng.
“Tôi khuyên cô, nên suy nghĩ kỹ càng thêm chút nữa!” Giọng nói Chân Lãng dường như có chút cám dỗ. “Dù sao một khi cấy vào rồi, không phải cứ muốn lấy ra là lấy ra được đâu.”
Giả Thược chớp chớp mắt, còn muốn nói gì thêm thì Chân Lãng đã lấy ra một tấm ảnh từ trong tập tài liệu trước mặt, đẩy qua chỗ cô: “Đây là hình ảnh về một cuộc phẫu thuật thất bại, tôi thường dùng nó làm ví dụ để nghiên cứu, cô cứ xem đi!”
Bức ảnh đó có thể nói là vô cùng đáng sợ, máu thịt bầy nhầy. Giả Thược nhìn thấy rất nhiều vết mổ, rất nhiều vết sẹo, còn có một bộ ngực đã biến dạng hoàn toàn, da thịt khô quắt lại, kích thước hai bên chênh lệch rõ. Đặc biệt là màu sắc quái dị của bức ảnh, cảm giác cứ như được chụp ở hiện trường của một vụ tai nạn xe cộ, khiến cô chỉ dám nhìn thoáng qua một chút rồi lập tức ngoảnh mặt đi.
Trái tim cô lúc này đang đập thình thịch không ngừng, trong dạ dày có một thứ dịch thế nào đó đang nhộn nhạo, mấy lần đã trào lên tận cổ họng.
Chân Lãng thản nhiên cất bức ảnh đó đi: “Bức ảnh này là cảnh thực đấy, vừa là để cảnh tỉnh phụ nữ dù yêu cái đẹp cũng nên có giới hạn, đồng thời cũng là nhắc nhở các bác sĩ không được để xảy ra chút sơ sót nào, bảo hiểm y tế không trả tiền cho tổn thương về mặt tâm lý đâu.”
Giả Thược khẽ ho một tiếng, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại. Cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ, trong lòng là hai ý nghĩ trái ngược nhau đang không ngừng giao tranh.
Ánh mắt cô dừng lại trên đôi tay đang thu dọn tài liệu của Chân Lãng, những tờ giấy không ngừng lướt qua trước mắt cô, khiến trí nhớ cô trỗi dậy, gấp nên vô số chiếc máy bay giấy hư ảo.
Đầu óc rối bời đột nhiên trở nên tỉnh táo, Giả Thược lập tức ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Chân Lãng: “Anh cố ý phải không?”
“Cái gì?” Chân Lãng dừng động tác, đáp lại câu hỏi của Giả Thược một cách tự nhiên.
“Không có gì.” Cô chậm rãi đứng dậy nói: “Tôi quyết định vẫn phẫu thuật, không phải bệnh viện này đã từng thực hiện hơn nghìn ca phẫu thuật mà chưa từng thất bại lần nào sao? Tôi không tin mình sẽ trở thành ví dụ về sự thất bại, tôi kiên quyết muốn làm. Nếu anh không nhận, tôi sẽ đi tìm bác sĩ khác.”
Chân Lãng vẫn mỉm cười, vẻ hết sức điềm tĩnh: “Tất nhiên là nhận chứ.”
“Vậy có cần cởi áo để kiểm tra không?” Hai tay người nào đó lại vén áo lên, dáng vẻ như đang phải dấn thân vào hố đao biển lửa. “Bắt đầu nhé?”
Có điều chiếc áo của cô còn chưa được vén lên, đôi tay của người nào đó đã ấn nó xuống rồi: “Đợi một chút!”
“Cái gì thế?” Giả Thược bực tức hỏi, cúi đầu nhìn đôi tay đang giữ chặt chiếc áo vào eo mình. Mấy ngón tay dài mảnh khảnh của anh đang dán sát lên người cô, chiếc áo thun mỏng manh không ngăn được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới, khiến cô cảm thấy người nóng rực.
Bàn tay anh thật lớn, bám vào eo cô như vậy, đã có tới gần hai phần ba vòng eo của cô đang nằm trong tay anh rồi. Cô phát hiện, đứng bên cạnh Chân Lãng, cô không ngờ lại có cảm giác bản thân thật nhỏ bé và yếu đuối đến vô chừng.
“Cô nói đi, muốn làm to đến cỡ nào?” Hai tay Chân Lãng kéo mạnh một cái, ấn cô trở lại chiếc ghế.
Ý của hắn là, hắn đồng ý làm phẫu thuật cho cô rồi ư?
“Tôi muốn… to thế này này.” Bàn tay Giả Thược khua khoắng trên không trung để mô tả, lại úp hờ trước ngực để thể hiện kích thước.
“Hai trái lê?” Chân Lãng đưa ra một ví dụ đầy hình tượng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy như vậy là hơi nhỏ, bàn tay lại rời ngực ra xa hơn một chút: “To thế này này.”
“Hai trái dưa gang?” Khoé miệng hơi nhếch lên, Chân Lãng như đang cười.
Giả Thược chợt nghĩ đến những thân hình bốc lửa thường xuất hiện trên ti vi, liền lắc đầu vẻ kiên định, rồi lại một lần nữa tăng kích thước lên: “To thế này này!”
Chân Lãng khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nói với giọng đầy ý vị: “Vậy là hai trái dưa hấu Tảo Xuân Hồng Ngọc[3] rồi.”
[3] Tên một loại dưa hấu lai, đây là giống dưa hấu tiêu biểu của dòng dưa nhỏ ruột đỏ ở Trung Quốc.
“Ừm.” Lần này Giả Thược đã mỉm cười hài lòng.
“Được.” Chân Lãng nói với giọng hết sức dứt khoát, rồi đứng dậy, cởi chiếc áo bác sĩ trên người ra, dắt tay cô đi ra ngoài: “Đi thôi!”
Giả Thược bị anh kéo đi như vậy, cảm thấy có chút khó hiểu: “Anh làm gì thế?”
Chân Lãng dừng lại, đột nhiên xoay người, Giả Thược không kịp phản ứng liền lao vào lòng anh.
Cô ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt với nụ cười tươi rạng rỡ của Chân Lãng đang ở rất gần mình: “Đưa cô đi thích ứng với cuộc sống sau này chứ sao, coi như là để làm quen trước.”
Cái này mà cũng có thể làm quen trước được sao?
Trong lòng Giả Thược của chúng ta lúc này đang tràn đầy nghi vấn, cô bị Chân Lãng nhét vào trong xe, đi tới siêu thị gần đó nhất, rồi lại đi thẳng một mạch tới khu vực bày bán hoa quả.
“Rốt cuộc anh định làm gì vậy?”
Giả Thược đẩy một chiếc xe mua hàng theo phía sau, nhìn Chân Lãng đang cực kỳ hào hứng lượn vòng xung quanh khu bày bán hoa quả, chẳng hiểu anh có ý đồ gì.
Chân Lãng nở nụ cười quái dị, chọn lấy bốn quả dưa hấu có kích cỡ tương đương bỏ vào trong xe, rồi khoác tay qua vai Giả Thược: “Được rồi, về nhà thôi!”
Lúc thanh toán, Chân Lãng còn mua thêm ba túi nylon cỡ lớn, bỏ hai quả dưa vào một túi, hai quả còn lại mỗi quả được bỏ vào một túi, sau đó buộc hai chiếc túi đó vào nhau.
Chân Lãng quan sát một chút, xách lên xem thử, cuối cùng ngoắc ngoắc ngón tay với Giả Thược vẻ hết sức hài lòng. Giả Thược lơ ngơ ngó đầu tới hỏi: “Cái gì thế?”
Chữ “thế” vừa ra khỏi miệng, cô chợt cảm thấy cổ mình nặng trịch, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất: “Úi chao…”
Tới lúc này cô mới phát hiện, thì ra hai chiếc túi nylon đó đã được treo lên cổ mình rồi, hai quả dưa hấu, một bên một trái, bên phải vừa khéo nằm ngay trên ngực cô, nặng đến nỗi khiến cổ cô bị chuột rút đến nơi rồi.
Cô vừa há miệng định nói, Chân Lãng đã khoác tay qua vai cô một cách hết sức thân mật, ghé vào bên tai cô nói: “Không phải cô muốn to như vậy sao? Tạm thích ứng một chút đi đã. Nếu không, nhỡ sau này cô nói không thoải mái muốn tháo ra thì tôi không có cách nào khôi phục lại dáng vẻ hiện giờ cho cô đâu.”
Không thoải mái? Ai nói cô không thoải mái chứ?
Lời đã ra đến miệng nhưng Giả Thược đành nuốt trở lại, cố ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, bước đi một cách khó khăn trong nụ cười tươi rói của Chân Lãng.
Mới đi được một quãng từ siêu thị đến bãi đỗ xe, Giả Thược đã cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Hai quả dưa nặng nề đè ép khiến cô khó thở thì thôi cũng đành vậy, nhưng thỉnh thoảng chúng còn lắc lư từ bên nọ sang bên kia, khiến cô khó khăn lắm mới có thể giữ được thăng bằng.
“Này, đợi tôi với!” Thấy Chân Lãng đã đi trước mình một quãng chừng mười bước chân, cô liền vội vã đuổi theo. Nếu là trước đây, cô chắc chắn có thể đuổi kịp một cách dễ dàng mà không tốn chút công sức nào, nhưng lúc này quãng đường ấy lại có vẻ xa xôi biết mấy.
Mới chạy được hai bước cô đã phải dừng lại, hai quả dưa hấu lắc lư đè lên ngực cô, khiến cô hít thở cũng khó khăn, tư thế thì trở nên quái dị vô cùng.
Cô rướn cổ cố hít vào mấy hơi, phát hiện Chân Lãng đã đứng bên cạnh chiếc xe rồi, hắn đang mỉm cười nhìn cô.
Giả Thược vừa thở hồng hộc vừa chạy đến chỗ chiếc xe, bám vào cửa xe mà thở dốc, dáng vẻ hết sức thảm hại, bên tai còn vang lên giọng nói của Chân Lãng: “Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nào! Mỹ nữ là phải cất bước thong dong, đoan trang, thanh lịch, có ai lại cúi đầu, khom lưng giống cô không, cứ như một con rùa vậy.”
Cô nàng nghe thế, liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, mở cửa xe, chui tọt vào trong.
Trên đường xe đi, Giả Thược cảm thấy con đường ngày xưa vốn bằng phẳng đột nhiên trở nên khúc khuỷu, gồ ghề, xóc nảy lên khiến hai quả dưa hấu cứ cọ qua cọ lại trước ngực cô, rồi lúc thì bắn lên cao, lúc thì rơi xuống thấp, khiến cô gần như không thở nổi nữa rồi.
Cô đưa tay ra, nâng hai quả dưa hấu trước ngực lên, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ thở hơn một chút, khẽ nở nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy còn chưa kịp rạng rỡ thì đã bị giọng nói vang lên bên cạnh đánh tan: “Sau này, đi đường mà cảm thấy mệt, cô cũng dùng tay đỡ ngực thế à?”
Giả Thược không khỏi ngẩn người, chậm rãi buông tay, hai quả dưa hấu nặng nề lại rơi về chỗ cũ, còn kéo cái cổ vừa thẳng lên của cô cong hẳn xuống.
Rồi lẳng lặng, Giả Thược cuộn tròn người lại, lén đặt hai quả dưa hấu lên đùi, miệng thở phì phò. Cô cảm thấy không chỉ riêng cổ, ngay đến lưng mình cũng mỏi nhừ.
“Xuống xe!”
Sự thoải mái kéo dài được vài phút, giọng nói của Chân Lãng đã vang lên như tiếng quỷ gọi hồn, khiến mặt cô méo xệch.
Giờ đây, chân cô đã xiêu vẹo, cơ thể cũng xiêu vẹo, không cách nào đi đứng bình thường được.
Chỉ một quãng đường ngắn ngủi nhưng lại khiến cô đau khổ vô cùng. Khó khăn lắm mới vào được thang máy, thấy đã sắp về đến nhà rồi, trong ánh mắt cô tràn ngập vẻ chờ mong.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, người bên cạnh khẽ buông một câu hờ hững: “Dây giày của cô tuột rồi.”
Giả Thược cúi đầu, rồi buồn bực phát hiện mình đã không thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ từ trước ngực cho đến dưới chân như trước kia nữa, tầm mắt cô đã bị hai quả dưa hấu cản lại, cô chẳng hề nhìn thấy gì.
Cô gạt hai quả dưa ra, hai quả dưa lại lăn trở lại, cô gạt tiếp lần nữa, nhưng chẳng còn thừa cái tay nào để buộc dây giày.
Đang lúc cô chân tay luống cuống, cửa thang máy dần khép lại, anh chàng đứng ngoài cửa thản nhiên nhìn vẻ hoảng hốt của cô, còn không nhịn được cười.
“Đợi một chút!” Cô kêu lên, vội chạy ra khỏi thang máy.
Bất ngờ chân trái giẫm phải dây giày bên phải, cô loạng choạng chúi đầu xuống đất.
May mà hai bàn tay cô đã kịp đẩy mạnh vào bức tường bên cạnh một cách linh hoạt, giúp cô thay đổi phương hướng, tránh khỏi cảnh phải tiếp đất bằng mặt. Rồi cô lao ra khỏi thang máy, loạng choạng thêm một đoạn, chống hai tay vào một bức tường khác.
“Phù…” Cô thở phào một hơi. “May là lần này không quá mất mặt.”
“Rắc…” Một âm thanh trong trẻo vang ra từ trước ngực cô, nói một cách chính xác là vang ra từ hai chiếc túi nylon lủng lẳng giữa cơ thể cô và bức tường.
Nhìn xuyên qua hai chiếc túi nylon trong suốt, có thể thấy rõ ràng hai vết nứt đang dần dần lan rộng, dòng nước màu đỏ lặng lẽ rỉ ra ngoài.
“Ặc…” Giả Thược ngoảnh đầu qua hỏi: “Bác sĩ thú y, anh đã vá vết nứt kiểu như thế này bao giờ chưa?”