Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Oan gia tương phùng - Trang 3


Chương 3

“Có người từ gặp gỡ thoáng qua mà trở thành mãi mãi, có người từ mãi mãi lại trở thành gặp gỡ thoáng qua. Còn tôi, vừa không muốn gặp gỡ thoáng qua, lại càng không muốn cùng anh trở thành mãi mãi. Cơ bản, tôi không muốn quen anh.”

[Trích lời Giả Thược]


Không được ra khỏi nhà, không được đứng ở nơi có gió, mà nghĩ đến việc khuôn mặt heo này khi đi ra đường rất dễ bị người ta bu quanh chỉ trỏ, Giả Thược đành ngoan ngoãn ở nhà suốt ba ngày liền.

Không được cào, cũng không được gãi, chỉ còn thiếu nước bọc kín hai bàn tay lại cho giống tay của Doraemon để đảm bảo an toàn.

Những điều bi thảm này cô đều phải nhịn, bởi vì mẹ cô đang ở đây, không muốn ăn đòn thì tốt nhất là đừng phản đối gì.

Không được uống rượu, không được ăn đồ cay, không được ăn thịt bò, thịt dê và tôm, cua, cá, thôi thì đành kiên trì tiếp vậy, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn thịt lợn đúng không nào? Ít nhất cũng có thể ăn thịt gà, thịt vịt đúng không nào?

Cô dùng tay đỡ lấy cái đầu sưng húp của mình, cố hé mắt nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ sẫm ở ngay trước mặt, mùi thịt thơm lừng khiến cô không kìm được phải nuốt nước miếng.

Lén liếc nhìn bóng dáng mẹ đang bận rộn trong bếp, Giả Thược lẳng lặng thò một bàn tay, mục tiêu chính là miếng thịt kho tàu ở chỗ không xa ngay phía trước.

Hai ngón tay cô vừa mới nhón được miếng thịt, lập tức đã bị hai thứ gì đó không biết từ đâu bay tới kẹp chặt lấy rồi.

“Á!” Lúc này sự ngạc nhiên của Giả Thược còn nhiều hơn là sự đau đớn. Cô lập tức nhìn dọc theo ngón tay mình lên trên. Một bóng người cao lớn không biết đã đứng cạnh bàn từ lúc nào, đôi đũa cố ý kẹp chặt hai ngón tay cô.

“Chân Lãng!” Cảm giác khi đay nghiến hai tiếng đó trong miệng còn tuyệt hơn ăn thịt kho tàu. Cô hé miệng, để lộ ra hai hàm răng trắng: “Buông ra!”

“Được.” Chân Lãng tỏ ra rất biết điều, lập tức buông đôi đũa, nhưng ngay sau đó lại quay về phía căn bếp hô lớn: “Cô Giả, Giả Thược ăn vụng thịt!”

Rõ ràng là câu nói đã được nghe từ mười mấy năm trước, nhưng sao vẫn khiến cô muốn nổi điên lên thế này?

“Một miếng thịt thôi mà, có cần phải như vậy không?” Cô hậm hực nói, không quên rụt tay lại thật nhanh, bỏ miếng thịt vào trong miệng. “Đều đã lớn cả rồi, vậy mà vẫn còn mách mẹ tôi như trẻ con thế sao?”

Miếng thịt vừa vào đến miệng, cô lập tức nói “ối” lên một tiếng, vội vã nhổ ra, bàn tay quạt lấy quạt để, thè cái lưỡi suýt nữa thì bị bỏng ra.

“Ai ăn vụng thịt?” Cô Giả cầm lấy xẻng nấu ăn chạy ra, Giả Thược không khỏi rùng mình sợ hãi.

Cô đưa tay lên che miệng, mặt mày nhăn nhó lắc đầu, sau đó liền cúi xuống mặc niệm cho miếng thịt đã đến tận miệng rồi còn để mất kia.

Chân Lãng cầm một cốc nước đá, bên khóe miệng ẩn hiện một nụ cười nhạt, rồi anh lẳng lặng đặt cái cốc xuống.

Chẳng còn để tâm đến việc liệu đồ của kẻ thù có khiến mình bị dị ứng hay không, Giả Thược chụp lấy cốc nước, uống một ngụm thật lớn, đầu lưỡi vẫn còn bỏng rát. Cô ấp úng nói: “Không…không có ai ăn vụng hết.”

Có Chân Lãng giám sát, việc ăn vụng xem ra không có hy vọng gì rồi, Giả Thược đành nằm bò lên bàn mà ngửi mùi thịt thơm, nuốt nước miếng ừng ực.

“Của con đây!” Cô Giả vừa nói vừa đặt một chiếc bát xuống trước mặt Giả Thược, hoàn toàn không tỏ ra xót thương chút nào.

Chân Lãng chỉ nói có một câu, cái gì mà cô bị dị ứng là vì độc tố trong cơ thể quá nhiều, cần phải tiêu trừ hết thì sức khỏe mới được đảm bảo. Thế là, trong khi thức ăn của Chân Lãng và mẹ cô toàn là cá với thịt, cô cũng ngồi cùng bàn mà chỉ có một bát cháo trắng ở trước mặt.

Không có thịt bằm, không có dầu mỡ, thậm chí đến một nhúm hành lá thái nhỏ cũng không có. Cô chỉ có thể hấp háy đôi mắt ầng ậng nước hệt như chú cún đòi ăn đáng thương, chăm chú nhìn những miếng thịt mà không làm gì được.

“Cho con mấy cọng dưa muối được không mẹ?” Giả Thược uể oải nhìn mẹ, cảm thấy ruột non, ruột già, dạ dày, thực quản của mình đều đang lên tiếng phản đối.

“Tự lấy đi!” Cô Giả chẳng buồn nhìn con gái mình lấy một lần, bưng bát canh, cẩn thận đặt trước mặt Chân Lãng: “Lãng, uống cái này đi, cô đã hầm cả một ngày rồi đấy.”

Trên mặt Chân Lãng vẫn là nụ cười nhã nhặn. Giả Thược ghé mũi tới hít hít, tỏ vẻ thèm thuồng: “Mẹ, đây là canh gì thế?”

“Canh cật heo!”

“Phì!” Cháo phun đầy bàn. Hành động của Giả Thược lập tức phải trả giá bằng một cú cốc đầu thật mạnh. Cô Giả vội đẩy bát canh qua một bên: “Canh này là mẹ hầm riêng cho Chân Lãng đấy, suýt nữa thì bị con làm hỏng hết cả.”

“Không sao đâu ạ!” Khuôn mặt Chân Lãng vẫn điềm đạm như thường, không hề có chút thay đổi. “Cháu không cần bổ thận đâu.”

“Cần chứ, cần chứ!” Cô Giả cười tươi. “Con gái cô khó hầu hạ lắm, ngày mai cô sẽ hầm canh gà và cật hải cẩu cho cháu, ngày kia sẽ hầm canh đuôi heo cho cháu, có được không?”

“Hơ…” Chân Lãng hơi ngớ ra một chút, sau đó liền mỉm cười gật đầu: “Dạ được!”

Giả Thược đưa tay bụm miệng, khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai, cười nói vẻ hết sức nhiệt tình: “Chân Lãng, mẹ tôi đã phải hầm canh suốt một ngày đấy, anh đừng làm mẹ tôi đau lòng, uống nhiều một chút, uống nhiều một chút…”

Chân Lãng chậm rãi uống canh, đột nhiên nở một nụ cười quái dị, hạ thấp giọng hỏi: “Cô muốn tôi uống nhiều một chút sao?”

“Tất nhiên!” Giả Thược gật đầu mạnh, bưng bát cháo lên, húp sùm sụp, bát cháo nhạt nhẽo lúc này chợt ngon đến lạ thường. “Tôi hy vọng anh ăn nhiều đồ bổ một chút, cần tẩm bổ nhiều vào!”

Tốt nhất là bổ đến mức não sung huyết, thận nổ tung!

Giả Thược vui vẻ húp cháo, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt tò mò của mẹ, hết nhìn Chân Lãng rồi lại nhìn cô.

Tiếng nhạc chuông điện thoại trong trẻo vang lên. Chân Lãng đứng dậy, đi tới góc phòng, thấp giọng nói chuyện với ai đó, rồi vừa nói vừa cầm chiếc áo vét trên sofa, mặc vào.

Gập điện thoại, anh nở một nụ cười áy náy: “Cô Giả, bệnh viện có một ca phẫu thuật lớn cần hội chuẩn gấp, giờ cháu phải qua đó một chút đã ạ!”

“Được, được.” Cô Giả gật đầu lia lịa. “Công việc vẫn là quan trọng nhất, công việc vẫn là quan trọng nhất.”

Ra đến cửa, Chân Lãng như chợt nhớ ra điều gì: “Cô Giả, mấy ngày tới có lẽ cháu sẽ về muộn một chút, không cần để phần cơm cháu đâu ạ!”

Cô Giả khẽ gật đầu, rồi vẫy vẫy tay với Chân Lãng. Ánh mắt Giả Thược dừng lại ở bát canh chưa được động đến hớp nào trên bàn, dùng khẩu hình nói ra ba chữ với Chân Lãng: Đồ nham hiểm!

Ánh mắt Chân Lãng lướt qua khuôn mặt cô, cười mỉm rồi đi ra khỏi cửa.

“Làm bác sĩ vất vả thật đấy, ngay đến bữa cơm cũng không để cho người ta yên”, Cô Giả cằn nhằn. “Mới uống được hai hớp canh đã phải đi rồi, thế này thì cơ thể làm sao mà chịu đựng được chứ?”

Uống được hai hớp? Rõ ràng là hắn chưa uống hớp nào cơ mà!

Giả Thược hơi chun mũi: “Mẹ chắc chắn anh ta phải tham gia hội chẩn chứ không phải sợ món canh của mẹ chứ?”

Một cái cốc thật vang lại giáng xuống đầu Giả Thược. Cô Giả khẽ “hừ” một tiếng, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng: “Chân Lãng từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, con cho rằng nó giống con sao?”

Giả Thược ngẩng khuôn mặt đã dính đầy cháo, thầm hối hận vì mình đã không kiềm chế được.

Hình tượng ngoan ngoãn của Chân Lãng đã ăn sâu vào lòng cha mẹ hai nhà và trở nên vô cùng vững chắc, do đó căn bản Chân Lãng không sợ cô tố cáo, càng không sợ cô bóc trần sự thật, bởi vì chắc chắn chẳng có ai tin cô.

Đây rốt cuộc là sự thành công của hắn hay là sự thất bại của cô chứ?

Cô lẳng lặng lau những hạt cháo dính trên mặt, chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, buồn bực đi về phòng.

***

Ban đêm, Giả Thược nghe tiếng bụng mình réo rắt mà lòng dạ xốn xang, hai hớp cháo chưa đủ tiêu cho cô tiêu hóa trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cái bụng làm sao có thể chịu nổi, lúc này đang lên tiếng phản đối ầm ầm.

Cô nằm uể oải trên giường, ti vi đã bị cô chuyển từ kênh một đến kênh một trăm, lại từ kênh một trăm chuyển về đến kênh một, cứ như thế, rốt cuộc cũng chẳng xem được cái gì cả.

Điều duy nhất cô có thể nhớ được là những thứ đồ ăn trong quảng cáo, nào là mỳ ăn liền, nào là bánh quy, nào là hoa quả đông lạnh, càng xem cô lại càng đói, tiếng bụng réo càng lúc càng lớn.

Nhắm chặt mắt lại, trước mắt cô là hình ảnh của vô số món ăn, tất cả đều đang vẫy tay với cô, nào là vịt quay béo ngậy, nào là bánh tét nhân thịt trộn lòng đỏ trứng thơm lừng, còn có…còn có một bát cháo trứng muối thịt nạc mà cô thích ăn nhất…

Khụt khịt mũi, Giả Thược mở to mắt, rồi hậm hực vùi đầu vào sâu trong chiếc gối. Cô đói đến sắp điên rồi, không ngờ lại ngửi thấy mùi cháo trứng muối thịt nạc. Ảo giác, nhất định là ảo giác…

Một người căn bản không biết nấu ăn như cô thật không cách nào lẻn vào bếp nấu tạm chút gì đó để bỏ vào bụng. Còn chạy ra ngoài ư? Cô không có dũng khí để mang cái đầu này đi dọa dẫm người khác.

Lúc này chắc mẹ cũng đã ngủ rồi, tủ lạnh, tủ lạnh…

Cô nàng nào đó phải chờ đợi suốt buổi tối mới dám rón rén ra khỏi phòng, tung tăng chạy tới căn bếp. Nhưng khi một bàn chân cô vừa bước vào cửa bếp, chợt nghe “bốp” một tiếng, chẳng biết mũi cô đã va phải thứ gì.

“Ối!” Cô đưa tay ôm mũi vẻ đau đớn, thò bàn tay còn lại ra phía trước mò mẫm.

Âm ấm, không cứng cũng không kém, cảm giác khá tuyệt, vừa mịn màng vừa rắn chắc, nhẵn nhẵn, trơn trơn. Bàn tay cô lần mò, sờ soạng một hồi, rồi gãi, rồi cạ, rồi gảy nhẹ, cuối cùng cô chán bên trên, liền mò xuống bên dưới.

“Còn sờ xuống dưới nữa, tôi sẽ tố cáo cô tội quấy rối tình dục đấy!” Cái thứ va vào cô cuối cùng đã lên tiếng, giọng nói nghe điềm tĩnh vô cùng, ngay sau đó chiếc đèn nhỏ trong căn bếp phát sáng.

Bàn tay đang lần mò của cô nàng lập tức dừng lại, cặp mắt đã đói đến hoa lên rốt cuộc cũng nhìn ra thứ trước mặt là gì.

Trước mặt cô, Chân Lãng một tay cầm bát, tay kia cầm thìa, đứng trước cửa căn bếp, mái tóc hơi ướt tỏa ra mùi dầu gội đầu thoang thoảng, còn có…một chiếc áo choàng tắm xộc xệch.

Bàn tay cô lúc này đang ở trên ngực người ta, xuống tiếp vào centimét nữa chắc là tới vùng bụng rồi.

Cô thản nhiên rụt tay về như chẳng có chuyện gì, bộ dạng rất nghiêm túc. Cô đi vòng qua chỗ Chân Lãng: “Sau này đừng có ăn mặc hở hang đi lại lung tung trong nhà, mặc quần áo cho cẩn thận một chút!”

Mí mắt Chân Lãng giật giật, anh không để ý đến cô, đi tới chỗ chiếc bàn, ngồi xuống cầm thìa múc cháo ăn, tư thế rất tao nhã.

Mùi dầu vừng thơm thoang thoảng, mùi hành băm thơm lừng, xen lẫn mùi thơm của thịt và trứng muối, cái bụng cô đã kêu vang một tiếng, không đúng lúc chút nào. Cô nghe thấy tiếng cười đáng ghét của cái gã đang ngồi cạnh bàn kia vang đến bên tai.

Trừng mắt nhìn đối phương một cái vẻ hậm hực, cô giơ chân nắm đấm lên, huơ huơ trước mặt anh: “Không muốn chết thì đừng có tố cáo với mẹ tôi!”

Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng một chút, đôi mắt trong veo không có một chút gợn, dưới ánh đèn vàng nhạt trông hết sức đẹp, dường như còn thoáng ẩn hiện mấy làn hơi nước do vừa tắm xong.

Nhìn thấy đối phương khôn ngoan không nói gì, cô mới chạy về phía tủ lạnh, tâm trạng cũng tốt dần lên.

Bia của cô, khoai tây chiên của cô, đồ ăn vặt của cô…

“Ấy!” Cô kinh ngạc lục lọi một hồi, tầng trên, tầng giữa, tầng dưới.

Bia, biến mất rồi! Khoai tây chiên, không thấy đâu nữa! Tất cả đồ ăn vặt, cũng mất tích cả rồi!

Cô chớp chớp mắt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì, thậm chí trong thùng rác cũng chẳng có chút dấu tích. Trong tủ lạnh chỉ có rau sống, thịt sống, không có thứ gì có thể nhét vào bụng.

Cô bực bội chạy ra khỏi căn bếp: “Này, anh có nhìn thấy đồ của tôi đâu không?”

Chân Lãng khoan thai ăn nốt miếng cháo cuối cùng, hờ hững liếc nhìn cô, rồi đột nhiên đứng dậy, đặt chiếc bát vào trong bồn rửa bát, sau đó lại hờ hững nhìn cô thêm lần nữa, rồi đi thẳng về phía phòng mình.

Giả Thược ngây ngô đi sau, chờ anh lên tiếng, và thứ cô chờ được là cánh cửa phòng đóng sầm lại, thiếu chút nữa thì đập bẹp mũi cô.

“Rầm!”

Trước mắt cô chỉ còn lại cánh cửa phẳng lì. Cô ngẩn ngơ đứng ngay trước cửa, hồi tưởng lại khoảnh khắc cánh cửa đóng lại vừa rồi, loáng thoáng nghe thấy câu trả lời của Chân Lãng: “Vứt đi rồi.”

Cô không nghe nhầm đây chứ? Chân Lãng nói là vứt đi rồi? Hắn ta đã vứt bia của cô đi rồi, vứt đồ ăn vặt của cô đi rồi? Vậy hôm nay cô phải ăn cái gì, uống cái gì đây?

Cô giơ tay lên muốn đập cửa, nắm đấm đã tới sát cánh cửa rồi, nhưng cuối cùng cũng đành dừng lại. Đập cửa thì dễ thôi, vấn đề là muốn đập tan được cánh cửa này mà không làm ồn khiến mẹ cô thức giấc thì hình như có chút khó khăn…

Đưa tay xoa xoa cái bụng đã lép kẹp, cô ủ ê quay lại căn bếp, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lục lọi chiếc tủ lạnh thêm lần nữa. Tiếc là người ta thật quá tinh tường, không để lại một chút gì cho cô bỏ vào bụng. Cô cầm một lá cải xanh, thầm nghĩ, xà lách có thể ăn sống được, cải xanh cũng phải ăn sống được mới đúng chứ nhỉ? Nhưng cô đâu phải là thỏ, tại sao lại phải ăn cải xanh chứ?

Giả Thược buồn bực đi lòng vòng trong căn bếp một hồi, cơn đói khiến ruột gan cô cồn cào. Khóe mắt cô chợt liếc thấy một chiếc nồi nhỏ được đặt trên bếp, vẫn còn chút hơi nóng bốc lên, rồi hương thơm bay tới mũi, luồn sâu vào trong bụng.

Cô lập tức chạy ngay tới, mở vung ra, không kìm được cười thầm một tiếng. Cái gã Chân Lãng này đã quên bỏ chiếc nồi vào trong bồn rửa bát. Nhìn nồi cháo trứng muối thịt nạc vẫn còn một lớp khá dày ở đáy nồi, cô cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

Giả Thược phấn chấn vét cho bằng hết, cuối cùng cũng được hơn nửa bát cháo. Mặt mày hớn hở, cô bưng bát cháo lên, húp một ngụm, ngon đến nỗi khiến cô thiếu chút nữa thì nuốt luôn cả lưỡi.

Chân Lãng ơi là Chân Lãng, anh vứt hết đồ ăn của tôi đi, cuối cùng vẫn không khiến tôi đói chết được này! He he he he… Cô nàng thầm nghĩ, cảm thấy bát cháo hôm nay ngon đến lạ thường.

***

“Bộp!” Một khúc xương gà bị vứt vào trong thùng rác, Giả Thược ngồi xổm ở một góc căn bếp, đang cầm đùi gà, cô Giả thì cầm chiếc xẻng nấu ăn đứng ngay trước mặt con gái.

“Giả Thược, con và Chân Lãng thật sự không có gì sao?”

Giả Thược đang cúi đầu gặm đùi gà, chẳng buồn ngẩng lên, chỉ “dạ” một tiếng không được rõ ràng cho lắm.

“Thật thế sao?” Tiếng chất vấn lần này lớn hơn một chút.

“Vâng!” Giả Thược nuốt miếng thịt hãy còn trong miệng, thở ra một hơi thật dài, vừa mút ngón tay vừa nhìn đi chỗ khác, cuối cùng sự chú ý tập trung lên cả chiếc đùi gà khác.

Bàn tay trộm cắp của Giả Thược vừa mới thò tới đã bị chiếc xẻng nấu ăn gõ cho một cú thật mạnh. Cô vội rụt tay về, hết sức bất mãn nói: “Chân Lãng đâu có thích ăn đùi gà, mẹ để phần anh ta làm gì chứ?”

“Con chỉ biết có đùi gà thôi!” cô Giả bừng bừng giận dữ. “Một đứa con trai tốt như Chân Lãng mà con không gặm, đi gặm đùi gà làm gì chứ?”

“Gặm Chân Lãng?” Trong đầu cô nàng háu đói lúc này chỉ có thịt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. “Người anh ta toàn là xương xẩu, có gì đâu mà gặm chứ?”

“Bộp!” Cô Giả bực gõ cho Giả Thược một cú bằng cán chiếc xẻng nấu ăn.

“Hồi nhỏ không cho con gặm thì con cứ nhào tới đòi gặm, bây giờ lớn rồi bảo con gặm thì con lại không chịu là sao hả?”

Cuối cùng Giả Thược cũng thó được chiếc đùi gà bóng nhẫy dầu mỡ, cắn một miếng rõ to, sau đó mới bắt đầu tiêu hóa những lời vừa rồi của mẹ…

“A!” Giả Thược kêu toáng lên, cặp mắt trợn tròn như nhìn thấy quỷ, chỉ thẳng ngón tay về phía mẹ, không kìm được run rẩy nói: “Mẹ… Vừa rồi mẹ nói gì? Mẹ bảo con… bảo con theo đuổi Chân Lãng sao?”

Đột nhiên ham muốn ăn uống của cô biến mất hoàn toàn, chiếc đùi gà trong tay đã gặm được một nửa cũng không còn chút hấp dẫn nào nữa. Cô vứt chiếc đùi gà trở lại đĩa, cầm tờ giấy quảng cáo trên bàn lên, lặng lẽ gấp máy bay.

“Con nhóc chết tiệt, mau nói gì đi!” Cô Giả trừng mắt nhìn con gái, bực bội nói. “Chị họ con sắp phải đi làm, bảo mẹ về chăm sóc Đậu Đậu thay nó, hai hôm nữa là mẹ phải về rồi. Bây giờ con cũng hai lăm tuổi đầu chứ ít ỏi gì, không mau lấy chồng đi là thành gái ế đấy con ạ!”

“Vâng!” Giả Thược uể oải đáp, chẳng chú ý nghe xem mẹ mình vừa nói gì, hoàn toàn tập trung tinh thần vào tờ giấy trong tay.

Cô gấp rất cẩn thận, chăm chú, sự im lặng ấy khiến mẹ cô chẳng hiểu ra sao, ngây người đứng bên cạnh cô hồi lâu mà không biết nên nói gì mới phải.

“Mẹ!” Giả Thược chợt ngẩng lên, nhìn mẹ mình với vẻ hết sức nghiêm túc: “Ngực mẹ phẳng lì như thế, làm thế nào mà lại hấp dẫn được cha con vậy?”

“Con muốn chết hả?” Một cú cốc đầu giáng ngay xuống, nghe rất vang.

Thật lạ, lần này không ngờ Giả Thược lại không hề né tránh, cúi đầu nhìn bộ ngực lép kẹp của mình, ủ ê nói: “Tại sao mẹ lại di truyền cho cái này cho con chứ?”

Cô Giả tức tối vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu con muốn được di truyền bộ ngực của cha con, chắc chắn sẽ còn phẳng hơn.”

Giả Thược thở dài một hơi: “Mẹ, phải làm thế nào thì ngực mới to hơn được?”

“To hơn à?” Cô Giả suy nghĩ một lát, sau đó đặt chiếc xẻng nấu ăn trong tay xuống, vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Sau một hồi lục lọi tìm kiếm, cô vui vẻ chạy ra nói: “Nhóc con, dùng cái này chắc ngực con sẽ to hơn đấy.”

“Cái gì thế ạ?” Nhìn ánh mắt hết sức bí ẩn của mẹ, Giả Thược vội vã đứng dậy, chăm chú nhìn, rốt cuộc đã biết cái mà mẹ đang cầm trong tay là gì.

Đó là một thứ có cán làm bằng gỗ, phía dưới là một khối cao su màu đỏ, tròn tròn.

“Mẹ cầm cái cây hút bồn cầu ra đây làm gì thế?” Nếu cô không nhớ nhầm, cái thứ này hình như được dùng trong nhà vệ sinh.

“Con nhìn này!” Cô Giả cầm cây hút bồn cầu tới bên bồn rửa bát, đặt vào chỗ ống thoát nước, ấn xuống hai cái, sau đó kéo lên thật mạng. Xoạt một tiếng, tất cả mọi thứ bị kẹt bên dưới đều được hút ra ngoài.

“Lực hút lớn thế này, đến bồn cầu còn có thể thông được nữa là. Nếu con cho nó lên ngực, mỗi ngày hút độ hai cái, chắc chắn ngực sẽ to hơn.” Cô Giả vừa nói vừa gí cây hút bồn cầu vẫn còn tong tong nước vào trong tay Giả Thược. “Nhìn cái đáy này xem, vừa trong lại vừa đúng cỡ, chắc chắn sẽ hút ra được một bộ ngực rất đẹp.”

Khóe miệng Giả Thược giật liên hồi. Cô nhìn cây hút bồn cầu trong tay, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh mình phải dùng sức khi thông bồn cầu để nhổ cái thứ này ra khỏi ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi từ lúc nào không hay.

“Còn có cách nào tốt hơn không ạ?” Cô buồn bực thở dài, vứt cây hút bồn cầu qua một bên, nghĩ rằng có lẽ mình đã hỏi nhầm đối tượng.

“Vậy hãy tập thể thao đi!” Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô Giả chỉ rặn ra được mấy từ này.

Uể oải ngồi xuống ghế, Giả Thược tiếp tục hành hạ tờ giấy trong tay: “Tập môn thể thao nào thì có thể làm to ngực được đây?”

“Con thử bơi lội xem!” Cô Giả đề nghị.

Giả Thược buồn bực lườm mẹ một cái: “Mẹ đã thấy vận động viên bơi lội nào ngực to chưa? Vai rộng, chân to thì có, còn ngực to thì con chưa thấy bao giờ, mà ngực to thì lực cản lớn, làm sao mà bơi nhanh được đây?”

“Vậy thì chạy bộ!” Cô Giả lại hào hứng lên tiếng.

Một tiếng cười giễu cợt vang lên: “Mẹ đã thấy vận động viên chạy bộ nào vừa chạy ngực vừa rung chứ? Những người chạy nhanh đều trông gầy như que củi ấy.”

“Hình như những người theo nghiệp thể thao đều không ai có ngực thì phải.” Cô Giả bắt đầu tự kiểm điểm. “Chẳng lẽ vì lúc trước mẹ cho con đi học Taekwondo cho nên mới làm ngực con nhỏ đi?”

Giả Thược cúi gằm mặt, buồn bã thở dài một hơi.

“Có rồi.” Đôi mắt Cô Giả chợt sáng rực, nhìn con gái mình bằng ánh mắt vô cùng mờ ám: “Con tìm một đứa con trai nào đấy rồi kết hôn, để hằng ngày nó xoa bóp cho con, ngực con chắc chắn sẽ to hơn.”

“Mẹ gạt con!” Giả Thược cúi đầu ủ rũ, nhìn dọc theo khe áo có thể nhìn thấy rốn của mình, rồi không gặp chút trở ngại nào, có thể nhìn thẳng tới tận chân.

“Mẹ gạt con làm gì?” Cô Giả ưỡn ngực đầy vẻ kiêu hãnh. “Hồi trẻ, ngực mẹ còn không to bằng của con nữa kìa, sau khi lấy cha con, chưa đầy một năm đã to hơn hẳn.”

“Thật sao?” Giả Thược đứng bật dậy, cúi đầu nhìn mẹ. “Mẹ thật sự không gạt con chứ?”

Cô Giả gật đầu vẻ chắc nịch: “Mẹ chắc chắn đấy!”

Đương nhiên, đó là vì mang bầu Giả Thược, do đó mới đột nhiên to lên. Tròng mắt cô Giả đảo qua đảo lại, cuối cùng quyết định giấu giếm sự thực rằng sau khi sinh Giả Thược, ngực cô còn lép hơn.

“Vậy con sẽ đi xem mặt, sẽ lấy chồng, con phải cố gắng phấn đấu cho ngực mình to hơn.” Giả Thược vừa rồi còn mặt ủ mày chau, chớp mắt đã hiên ngang nói lớn.

Cô Giả cười hà hà nói: “Không cần phải ra ngoài tìm, ở đây không phải đã có sẵn một người rồi sao?”

“Mẹ muốn nói tới Chân Lãng?” Cặp mắt cô nàng nheo lại, trong đó như thấp thoáng những tia lửa điện rợn người, còn có cả… sát khí.

“Nếu phải lấy anh ta, con thà cả đời này ngực lép còn hơn!” Giả Thược hậm hực gào toáng lên. “Lấy anh ta, chẳng bằng con đi cưới một cô gái về làm vợ!… Con nhất định phải làm cho ngực mình to hơn, to hơn!” Giả Thược lúc này dường như đã chìm đắm vào trong thế giới của bản thân mình: “Sau đó… sau đó con sẽ cho Chân Lãng xem cho biết mặt!”

Cô Giả thật sự chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thậm chí còn hoài nghi rằng đầu óc con gái mình có vấn đề: “Không lấy Chân Lãng thì thôi, nhưng sau khi ngực con to rồi, tại sao phải cho nó xem thế hả?”

Nhét tờ giấy đã gấp xong vào tay mẹ, Giả Thược ngoảnh đầu, bỏ đi vẻ hết sức oai vệ: “Mẹ đi hỏi Chân Lãng ấy!”

Cô Giả cúi đầu nhìn chiếc máy bay giấy trong tay, Giả Thược đã chạy đến cạnh cửa, nhanh chóng xỏ giày, vui vẻ hát.

“Này, con đi đâu đấy?”

Giả Thược đưa tay hất mái tóc, sau đó tung tăng chạy đến ấn nút thang máy, không quên quay mặt về phía mẹ nở một nụ cười quái dị: “Con tới trung tâm môi giới hôn nhân! Con phải đi xem mặt, sau đó lấy chồng, rồi mang một bộ ngực thật to về cho Chân Lãng xem.”

Cô Giả còn chưa kịp nói gì, Giả Thược đã bước vào thang máy, vẫy vẫy tay với mẹ, sau đó thì đi mất hút.

Khi Chân Lãng về đến nhà, chỉ thấy cô Giả đang ngẩn ngơ nhìn chiếc máy bay giấy trong tay, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm: “Đầu óc con gái mình nhất định là có vấn đề rồi, nhất định là có vấn đề rồi.”

“Cô Giả?” Chân Lãng ghé sát đầu tới, quả thực không thể xác định được vẻ mặt của cô Giả lúc này rốt cuộc là khóc hay cười, có lúc thì hề hề mấy tiếng, có lúc lại mặt mày ủ ê.

“Chân Lãng, cháu về rồi à?” Cô Giả ngẩng đầu lên, cười hết sức vui vẻ. “Giả Thược nói nó muốn đi xem mặt, con gái cô đã muốn lấy chồng rồi, cô không phải lo nó ế nữa rồi. Có điều…” Nụ cười vừa hiện lên trên khuôn mặt cô Giả nháy mắt đã đông cứng lại. “Nó nói nó phải mang một bộ ngực thật lớn về cho cháu xem, không biết đầu óc nó bị làm sao, còn nữa, còn nữa…”

Rồi cô đưa chiếc máy bay giấy trong tay tới trước mặt Chân Lãng: “Ây dà, là thế này, nó bảo cô hỏi cháu, cháu có biết nó có ý gì không?”

Nhìn chiếc máy bay giấy trước mặt, khóe miệng Chân Lãng như bị kéo rộng ra, trong lồng ngực vang lên những tiếng đập thình thịch. Anh khẽ ho một tiếng: “Cô Giả, tính cách Giả Thược trước giờ luôn sớm nắng chiều mưa, cô còn chưa biết hay sao chứ? Chắc chắn đến tối là cô ấy lại bình thường thôi.”

Cô Giả ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cũng đúng, nó cứ điên điên khùng khùng như vậy đấy. Thôi mặc kệ, hai hôm nữa cô phải về rồi, cháu nhớ thay cô trông nom nó cho tốt nhé!”

“Cô yên tâm, cháu sẽ trong nom cô ấy thật cẩn thận!” Nói đến mấy từ cuối cùng, anh bất giác nhấn mạnh hơn một chút. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )

Cô Giả lại bận rộn với công việc của mình, Chân Lãng thì ngồi xuống sofa, cầm chiếc máy bay giấy, miệng vẫn cười, trong cặp mắt đào hoa thoáng qua một tia sáng rực.

Bao nhiêu năm như vậy rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.

***

Một cuộc sống tuyệt vời là phải có người hầu hạ. Ví như thế này, có một mỹ nữ bưng đĩa điểm tâm đứng ngay bên cạnh bạn, thổi cho đồ ăn bớt nóng đi, sau đó thì đưa tới tận miệng bạn, dịu dàng nói: “Cẩn thận kẻo nóng!”

Giả Thược vẫn giống trước kia, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế hệt như một con rắn, cặp mắt khép hờ hưởng thụ sự phục vụ tận tình của mỹ nữ.

“Cậu muốn đi xem mặt sao?” Phương Thanh Quỳ đưa mắt nhìn cô nàng trước mặt này từ trên xuống dưới, tay cầm đũa run run, thiếu chút nữa thì khiến chiếc bánh bao trong tay văng vào mặt Giả Thược: “Này, hai chúng ta quen nhau ở chỗ nào, cậu vẫn còn nhớ chứ?”

Trong mắt thoáng qua hai tia sáng rực, Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng: “Cậu có ý gì vậy? Tưởng tớ bị ma ám đấy à?”

Phương Thanh Quỳ đã lấy lại được sự tỉnh táo và điềm tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng khều phần chóp của chiếc bánh bao ra cho bớt nóng, sau đó đưa tới tận miệng Giả Thược, thấy cô nàng đã cắn lấy chiếc bánh bao, đột nhiên hờ hững nói: “Anh ta làm việc ở khoa phẫu thuật lồng ngực, không phải là khoa Tâm thần, cậu không cần tìm cách vào đó đâu!”

“Phì!” Miếng bánh bao vừa vào đến miệng Giả Thược liền phun cả ra ngoài, mỹ nữ kia thản nhiên dùng cuốn tạp chí che trước mặt, ung dung giũ nhẹ mấy cái. Nhìn dáng vẻ ho sù sụ thảm thương của Giả Thược lúc này, cô không hề có chút lòng cảm thông nào cả.

“Cậu có ý gì đấy hả?” Giả Thược đưa tay chụp lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm thật lớn, hậm hực nói: “Chuyện này chẳng buồn cười một tí tẹo nào.”

“Cậu cũng biết vậy à?” Phương Thanh Quỳ gắp một chiếc bánh bao, tiếp tục công việc vừa nãy. “Sự sợ hãi mà cậu vừa khiến tớ phải chịu cũng hệt như thế đấy.”

Giả Thược trừng mắt, bực tức nói: “Ai bảo thế nào, hành động của tớ là hết sức bình thường, còn cậu lại kéo tớ và hắn vào một chỗ, đây là hành động rất không bình thường.”

Phương Thanh Quỳ đưa qua đưa lại chiếc bánh bao tròn xoe trước mặt Giả Thược, khiến cặp mắt long lanh của cô nàng cũng đung đưa theo, rồi một giọng nói như có ma thuật vang lên: “Nói đi, nói đi, tại sao lại muốn đi xem mặt, tại sao lại muốn đi xem mặt?…”

Một cái đầu thò ra phía trước, nhanh chóng cắn chiếc bánh bao, nói bằng giọng không được rõ ràng cho lắm: “Ừm, ăn xong rồi nói, ăn xong rồi nói.”

Lại một chiếc bánh bao nữa đưa qua đưa lại trước mắt cô nàng: “Bây giờ hãy nói đi, bây giờ hãy nói đi…”

Giả Thược nuốt nước miếng: “Được rồi, bây giờ nói, bây giờ nói.”

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi cao cấp chậm rãi dừng lại trước cửa tiệm chụp hình, hai ngươi cùng ngoảnh mặt nhìn, ánh mắt tràn ngập vẻ say mê, đắm đuối đối với tiền bạc, việc đùa cợt lập tức dừng lại.

Tài xế nhanh chóng ra ngoài mở cửa xe, một cô gái trang điểm rất đẹp bước xuống xe trong tư thế hết sức tao nhã, chậm rãi đi về phía tiệm chụp hình, trên môi nở nụ cười.

Phương Thanh Quỳ lập tức bỏ đôi đũa xuống và đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới đón khách. Còn Giả Thược thì chỉ nhìn thoáng qua logo hình đôi cánh nhỏ nổi tiếng trên chiếc xe hơi đắt tiền, lại nhìn cô gái mặc toàn hàng hiệu từ đầu đến chân, sau đó cầm đôi đũa mà Phương Thanh Quỳ vừa bỏ xuống, tiếp tục vùi đầu ăn uống.

“Chào cô, xin hỏi cô đến để đăng ký chụp hình hay đã có hẹn với nhiếp ảnh gia?” Chỉ nhìn thoáng qua, Phương Thanh Quỳ đã có thể xác định mình chưa từng gặp cô gái này bao giờ, nhưng vì lịch sự, cũng vì những món đồ hàng hiệu đắt tiền trên người đối phương, cô vẫn quyết định khách sáo hỏi han một chút.

Cô gái hàng hiệu nhìn vào trong tiệm chụp hình một chút, cuối cùng dừng lại trên người cô nàng vẫn đang mải mê ăn uống kia, bỏ qua câu hỏi của người trước mặt.

Phương Thanh Quỳ không nhiệt tình hỏi han nữa, ánh mắt ẩn sau nụ cười nắm bắt được vẻ khiêu khích và coi khinh của đối phương một cách nhạy bén. Cô nhìn về phía Giả Thược, quyết định tiếp tục bữa ăn sáng vui vẻ của hai người.

“Đợi đã!” Đúng vào lúc cô nhấc chân lên định đi, giọng nói của cô gái kiêu kỳ kia chợt vang đến. “Có phải chỗ các cô có một nhiếp ảnh gia tên Giả Thược không, không biết anh ta ở đâu nhỉ?”

Phương Thanh Quỳ liếc mắt nhìn qua, thấy người nào đó kia vẫn đang gắp bánh bao lên, thổi phù phù, sau đó thì bỏ nguyên cả chiếc vào miệng, khuôn mặt tỏ ra thoải mãi vô cùng, như chẳng nghe thấy gì.

Thế rồi cô cũng quyết định bỏ qua lời cô gái trước mặt, thong thả đi tới trước quầy lễ tân, cầm điện thoại, thấp giọng rì rầm gì đó, điệu bộ như là đang bận rộn, không thể để ý đến đối phương.

Cô gái kia đứng trong phòng, chẳng có ai trả lời, cũng chẳng có ai đón tiếp, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ ngạo mạn ban đầu biến thành vẻ lúng túng, khó xử.

Người ăn bánh bao thì cứ ăn bánh bao, người nghe điện thoại thì cứ nghe điện thoại, cô gái kia đứng đó được chừng năm phút, cuối cùng đành bước về phía Giả Thược.

Giả Thược thổi phù phù chiếc bánh bao trong tay, chẳng buồn nhìn người trước mặt lấy một lần, đang định nhét bánh bao vào miệng, chợt thấy cô gái kia lấy ra một tờ giấy màu trắng, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt mình.

Cô hơi bất ngờ, liền đưa mắt nhìn qua một chút…

Một, hai, ba, bốn, năm.

Tổng cộng là năm số không, điều này khiến Giả Thược dừng tay.

Không phải cô chưa từng nhìn thấy chi phiếu một trăm ngàn, cũng không phải cô chưa từng nhận một vụ làm ăn nào có giá cao như thế, thực ra một chuyến bao xe đi chụp hình bên ngoài cũng có khả năng đạt tới con số này rồi, đó là chưa kể đến những món quà đắt giá mà một số nàng tiểu thư nhà giàu tặng cho cô. Chỉ là cô cảm thấy hành động của người trước mặt hơi khó hiểu, cô ta không đăng ký chụp hình, cũng không nợ nần gì cô cả, mà khi đưa tiền khuôn mặt căng ra kia còn thể hiện thái độ thù địch. Do đó, cô chỉ nhìn thoáng qua một chút, sau đó lại tiếp tục tập trung vào bữa sáng. Cô ta thích ngồi thì ngồi, mặc kệ, nhưng bánh bao mà nguội thì không còn ngon nữa.

Bánh bao đã được đưa gần tới miệng, Giả Thược đang định cho nó đi gặp lại một vài người anh em thì cô gái trước mặt cuối cùng đã lên tiếng: “Nếu anh chịu rời khỏi Chân Lãng, một trăm ngàn đồng này sẽ là của anh.”

Cặp mắt to tròn vốn chỉ tập trung vào mấy cái bánh bao rốt cuộc đã chịu nhìn qua phía cô gái ở ngay đối diện. Giả Thược lúc này đã lưng lửng bụng, khôi phục được một chút năng lực suy nghĩ thường ngày. Cô nhớ ra hình như mình đã thấy cô gái trông có vẻ đoan trang, cao quý này ở đâu đó.

Lần trước tròn quán cà phê Tuyệt Sắc, khi cô và Chân Lãng đang cấu véo nhau, người ngồi đối diện hình như là cô gái này. Còn cả lần trước nữa, khi cô đi tìm Chân Lãng, người bị cô đẩy vào cánh cửa hình như chính là cô ta.

“Chân Lãng, là một bác sĩ rất có triển vọng, ông nội tôi rất xem trọng anh ấy, tập đoàn Vương Thị nhà tôi cũng làm ăn trong lĩnh vực y dược, nếu anh ấy và tôi đến với nhau, tương lai của anh ấy nhất định sẽ càng xán lạn. Nếu anh chịu rời khỏi anh ấy, một trăm ngàn này sẽ là của anh.”

Giả Thược ngây người, đôi đũa dừng giữa không trung, cặp mắt mở to hết cở nhìn người trước mặt, trong đầu như đang có tiếng sấm sét nổ đì đùng.

Cô ta đã đọc nhiều tiểu thuyết rẻ tiền quá, hay là đã bị phim truyền hình tẩy não rồi, tại sao những lời thiếu sức sáng tạo như thế mà cũng nói ra được chứ?

“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ kể câu chuyện tình yêu đồng tính của các anh cho mọi người biết. Tình yêu đồng tính là chuyện cấm kỵ trong nước, một khi chuyện tình cảm giữa hai anh bị phát hiện, không những anh sẽ mất hết tiền đồ, mà Chân Lãng cũng chẳng còn tương lai gì nữa. Nếu anh thật sự yêu anh ấy, hãy rời bỏ anh ấy.”

Lần này Giả Thược đã tin, đầu óc cô gái này đúng là có vấn đề, hơn nữa là vấn đề không nhỏ. Có điều… Giả Thược nhìn chăm chăm vào tờ chi phiếu, không ngừng suy nghĩ.

Cô gái này hiều lầm cô và Chân Lãng từ lúc nào cũng không quan tâm, dù sao giữa cô và gã đó căn bản chẳng có chút quan hệ, một trăm ngàn đồng này đối với cô mà nói đúng là từ trên trời rớt xuống, không lấy thì thật phí của trời.

“Trông bộ dạng anh thế này, muốn cám dỗ đàn ông cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Nếu anh thích, tôi có thể giới thiệu giúp anh. Có điều, sau này anh đừng gặp Chân Lãng nữa!”

Thấy Giả Thược tỏ ra do dự, Vương Thiếu Hoàn liền hất hàm nói tiếp: “Chỉ cần anh chịu từ bỏ, có lẽ anh ấy vẫn sẽ thích con gái đấy.”

Giả Thược cảm thấy mọi thứ trước mắt như ảo giác, cô trở thành nhân vật nữ chính đáng thương bị hà hiếp, bức hại, giày vò, làm nhục trong phim truyền hình. Theo kịch bản, trong tình huống này, cô nên ngân ngấn nước mắt cầm tấm chi phiếu, sau đó lẳng lặng xé vụn, rồi cắn chặt môi run rẩy nói: “Tôi thật lòng yêu anh ấy, tôi không cần tiền của cô, nhưng tôi sẽ rời khỏi anh ấy.”

Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy lưng mình đầm đìa mồ hôi, nổi hết cả da gà.

Đưa mắt nhìn về phía Phương Thanh Quỳ, thấy cô nàng đang dùng ánh mắt hỏi xem có cần giúp đỡ không, cô liền khẽ lắc đầu. Phương Thanh Quỳ hiểu ý, tiếp tục nói chuyện điện thoại, nhưng trong mắt đã thoáng nét giận dữ.

Giả Thược đưa tay ra vớ lấy chiếc máy tính trên bàn, nói rất nhanh: “Đây coi như là tiền đền bù để tôi rời khỏi Chân Lãng đúng không?”

“Đúng!” Vương Thiếu Hoàn không muốn che giấu sự cứng rắn thêm nữa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giả Thược: “Bọn anh ở bên nhau chẳng qua chỉ tạm thời, không thể cả đời như thế được. Tình cảm đồng tính nhiều nhất chỉ có thể kéo dài ba năm, cho anh một trăm nghìn coi như là để cắt đứt tình cảm ấy trước thời hạn.”

“Cắt đứt trước thời hạn à?” Ngón tay Giả Thược bấm nhoay nhoáy, chỉ nghe những tiếng lạch cạch không ngớt. “Cô có biết một tháng, Chân Lãng kiếm được bao nhiêu không?”

Vương Thiếu Hoàn ngẩn ra một chút, ánh mắt Giả Thược sáng ngời, dường như còn ẩn chứa nét giễu cợt: “Chân Lãng là bác sĩ mổ chính khoa Phẫu thuật lồng ngực số một, số hai toàn quốc, chuyên thực hiện những cuộc phẫu thuật tim hay ghép gan, ghép phổi. Người cần làm những cuộc phẫu thuật như thế thường là bệnh nhân ung thư, cho dù có phải bỏ ra hơn trăm nghìn, thậm chí là hai trăm nghìn để thực hiện một cuộc phẫu thuật cũng không tiếc, có đúng không nào? Mà bây giờ đối với rất nhiều gia đình, hơn trăm nghìn hay hai trăm nghìn không phải con số gì to lớn cả, chỉ cần tìm được bác sĩ mổ chính hàng đầu là tốt rồi. Một tháng, Chân Lãng chỉ cần làm vài cuộc phẫu thuật như vậy, ít ra cũng có thu nhập hơn hai trăm nghìn rồi. Nếu tính thêm cả tiền lương và tiền thưởng, một năm làm chơi chơi thôi cũng kiếm được hơn ba triệu. Ba năm là kiếm được gần mười triệu rồi.” Cô đột nhiên dừng lại một chút, đưa chiếc máy tính tới trước mặt Vương Thiếu Hoàn. “Anh ta đúng là có tiền đồ thật, tôi đi theo anh ta ba năm, kiếm một nửa gia sản của anh ta, vậy ít ra cũng có được năm triệu rồi. Cô trả tiền để tôi rời khỏi anh ta, ít ra cũng phải cho tôi một con số nhiều hơn thế mới được chứ. Tôi chỉ lấy thêm ba triệu thôi, tổng cộng là tám triệu. Có từng đó, tôi sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa, đảm bảo sẽ lột trần Chân Lãng, thắt nơ con bướm, đưa tới tận giường cho cô.”

Cô càng nói càng trở nên ung dung, còn Vương Thiếu Hoàn ở phía đối diện thì mặt mày xám ngoét, nhìn chằm chằm vào con số trên chiếc máy tính, hồi lâu chẳng có phản ứng gì.

“Anh ấy…” Một lúc sau, Vương Thiếu Hoàn mới miễn cưỡng rặn ra được hai tiếng, nhưng không làm sao nói tiếp được.

Cô vốn cho rằng một trăm nghìn là khoản tiền không nhỏ với một gã thợ chụp hình. Mà theo cô được biết, những người đồng tính thay đổi bạn tình thường rất tùy tiện. Cô nghĩ cô chịu bỏ ra chừng ấy tiền, Giả Thược nhất định sẽ từ bỏ, cho nên mới bình tĩnh đến đây tìm đối phương để nói chuyện. Không ngờ lời của Giả Thược lại khiến cô không cách nào phản bác, nhưng nếu đưa tám triệu cho một người như vậy, người nhà cô mà biết chuyện này, cô quả thực khó có thể giải thích ổn thỏa.

Giả Thược gắp một chiếc bánh bao, hờ hững nói: “Thôi, nói thì cũng nói xong rồi, không trả được thì xin đi cho!”

Vương Thiếu Hoàn hít sâu một hơi, vẫn không chịu bỏ cuộc: “Tôi đã điều tra về Chân Lãng, ở bệnh viện, anh ấy chưa từng kết bạn với người con trai nào khác. Nói cách khác, chỉ cần anh biến mất thì anh ấy sẽ trở lại bình thường. Với thân phận và địa vị của tôi, muốn khiến anh biến mất khỏi thành phố to lớn này không phải là chuyện gì khó khăn.”

Chẳng lẽ từ phim tình yêu gian nan, đau khổ chuyển thành phim ân oán tình thù xã hội đen hay sao?

Giả Thược chẳng buồn để ý tới cô ta, cắn mạnh một miếng bánh.

“Roạt…” Nước xốt nóng bỏng trong chiếc bánh bao phụt ra ngoài, bắn trúng vùng ngực của Vương Thiếu Hoàn.

Hôm nay, Vương Thiếu Hoàn mặc bộ váy áo bó sát người, làm tôn lên vòng eo thon thả, cặp đùi thon dài và chiếc cổ trắng muốt, không chỗ nào là không đẹp.

Đặc biệt là vùng ngực của cô nàng, rõ ràng là đã được bao bọc rất kín, không một khe hở, vậy mà khi nhìn người ta vẫn không kìm được phải suy nghĩ vu vơ.

Mà nước xốt bắn trúng ngay ngực cô nàng, cực kỳ chuẩn xác, để lại trên chiếc áo màu đen đắt tiền một dấu vết hết sức quái dị.

“A!” Vương Thiếu Hoàn lúc này đã hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà rụt rè hay e lệ nữa, lập tức nhảy dựng lên, kéo căng chiếc áo, giũ liên tục, muốn những giọt nước xốt nóng bỏng, nhớp nháp không dính vào da.

Giả Thược cũng không ngờ hành động vô tâm của mình lại gây ra hậu quả như vậy. Với vẻ mặt đầy sự cảm động, cô đưa tay ra, nhưng ngẫm nghĩ một chút, rồi lại rụt tay về, khoanh tay trước ngực nhìn Vương Thiếu Hoàn.

“Bộp…”

“Bộp…”

Trong khi Vương Thiếu Hoàn thực hiện những động tác mạnh, hai thứ gì đó đột nhiên rơi xuống bên chân cô nàng, lập tức thu hút sự chú ý của Giả Thược.

Nó tròn tròn, lại rất mềm mại, như hai quả bóng nước, nảy lên trên mặt đất hai lần, sau đó rung rung hồi lâu.

Giả Thược đưa ngón tay ra chọc thử, cảm giác không tệ, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm trên cơ thể người nào đó. Cô ngẩng lên, người nào đó kia đã đưa hai tay lên ôm ngực, khuôn mặt cứng đờ, quên cả việc bị bỏng, quên cả việc kêu gào, quên cả việc nhảy nhót, ngẩn ngơ nhìn hai vật tròn tròn trên mặt đất.

Khóe miệng Giả Thược đột nhiên ngoác ra, nở nụ cười thật lớn, ánh mắt chẳng hề kiêng dè nhìn thẳng vào ngực đối phương, như muốn nhìn xuyên qua lớp áo màu đen đó: “Thì ra chúng ta cùng cảnh ngộ.”

Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn từ xanh chuyển thành đỏ, từ đỏ biến thành tím, từ tím biến thành trắng bệch, nhìn chằm chằm Giả Thược bằng ánh mắt căm phẫn, cuối cùng đành xoay người một cách cứng nhắc, bước đi thẳng về phía cửa.

“Đợi một chút!” Giả Thược thè lưỡi liếm môi, hờ hững móc điện thoại ra. “Vừa nãy cô nói gì? Tôi và Chân Lãng ở cùng nhau tối đa chỉ được ba năm hả?”

Không đợi Vương Thiếu Hoàn trả lời, cô đã gọi cho anh chàng nào đó, đồng thời mở loa ngoài: “Bác sĩ thú y, chúng ta quen nhau được bao nhiêu năm rồi?”

Người ở đầu bên kia trầm ngâm một lát, cuối cùng một giọng nói trong trẻo vang lên: “Hai mươi hai năm.”

“Rất tốt!” Giả Thược cười tươi, gập máy, nháy nhày mắt với Vương Thiếu Hoàn. “Này, có cần mượn phòng thay đồ để đặt lại hai quả bóng kia vào chỗ cũ không?”

Vương Thiếu Hoàn mặt mày nhăn nhó, ánh mắt bừng bừng lửa giận, không nói năng gì, cất những bước nặng nề rời đi, chỉ mong có thể nhanh chóng ra ngoài, bước lên chiếc xe hơi cao cấp của nhà mình. Cô đã dặn tài xế chỉ được rời đi nửa tiếng đồng hồ, lúc này chắc anh ta đã quay lại rồi.

Đúng lúc tay cô chạm vào tay nắm cửa, phía sau chợt có một giọng nữ ngọt ngào vang lên. “Vừa rồi tôi nhìn thấy có người dừng xe trước của tiệm của chúng tôi rồi rời đi, chỗ này thuộc khu vực cấm đỗ xe, mà tôi lại không biết đó là xe của nhà ai, cho nên đã gọi xe kéo đến kéo nó đi rồi.”

Ngoài cửa, tài xế của nhà họ Vương đang vò đầu gãi tai nhìn quanh, tìm kiếm chiếc xe màu bạc có logo hình đôi cánh chim.

***

“Này!” Phương Thanh Quỳ lấm la lấm lét đi đến chỗ chiếc bàn, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh những tia sáng rực rỡ.

Giả Thược đưa tay xoa xoa cái bụng đã no căng, nhìn thấy vẻ mặt của cô bạn tốt. Trong ký ức của cô, dường như chỉ cần nhìn thấy tiền, Phương Thanh Quỳ sẽ có ánh mắt như vậy. Cô tiện tay vứt chiếc hộp đựng bánh bao vào thùng rác, làm bộ bực bội hỏi: “Cái gì?”

“Chân Lãng thật sự có nhiều tiền như vậy sao?” Cặp mắt Phương Thanh Quỳ lúc này gần như đã biến thành hình $_$, một tay đưa lên chống cằm, giọng nói đầy vẻ khát khao.

“Đại khái là vậy.” Giả Thược bĩu môi đáp. “Vừa nãy chỉ là còn số tối thiểu thôi.”

Quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, tuy cô chưa bao giờ hỏi, nhưng tốt xấu gì cô và Chân Lãng cũng hiểu rất rõ về nhau, cho nên chỉ cần suy nghĩ một chút là biết được đại khái tình hình.

“Vậy còn chẳng phải là vương lão ngũ nạm kim cương[1] hay sao?” Phương Thanh Quỳ không kìm được tấm tắc nói, khuôn mặt đầy vẻ ước ao: “Một người con trai tốt như thế nếu lấy được thì tốt biết bao.”

[1] Theo cách nói của dân gian Trung Quốc, vương lão ngũ là để chỉ những người đàn ông độc thân chưa có gia đình. Vương lão ngũ nạm kim cương nói một cách đơn giản nhất là có thêm yếu tố có nhiều tiền, cũng có một số cách nói khác, có nhiều yêu cầu khắt khe hơn.

“Vậy cậu theo đuổi hắn đi!” Giả Thược thản nhiên chỉ tay về phía cửa lớn của bệnh viện ở ngay đối diện với tiệm chụp hình. “Nếu chấp nhận ngã gãy hai cái xương sườn, có lẽ cậu sẽ tới được nơi làm việc của hắn ta đấy.” Cặp mắt long lanh của Phương Thanh Quỳ đảo qua đảo lại, tràn ngập vẻ quyến rũ: “Cậu chưa nghe nói những người tính cách giống nhau thì không nên đến với nhau sao?”

“Vậy à?” Giả Thược nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Để xem nào, đúng là giống nhau thật, trong đầu đều là những suy nghĩ xấu xa, lại đều thuộc loại giết người không thấy máu.”

“Người đàn ông lý tưởng của tớ phải là loại có thể để tớ hô đi gọi lại, chứ không phải cái loại vừa nhìn đã biết trong đầu tớ đang nghĩ gì.” Phương Thanh Quỳ trề đôi môi gợi cảm nói. “Nhưng còn cậu, chúng ta hợp cạ như thế, cậu và Chân Lãng không có lý do gì mà không hợp nhau cả, đúng không nào? Hơn nữa, phù sa không nên để chảy ra ruộng ngoài. Sau này, cậu đào khoét được nhiều tiền rồi, tớ có thể đếm tiền giúp cậu.”

“Tiền cậu đếm còn ít sao?” Giả Thược bực mình trừng mắt nhìn cô nàng hám tiền. “Một lần bao xe bao người đi chụp ảnh ngoài trời hạng sang nhất cậu hét giá một trăm ngàn, mà đơn đặt hàng dài đến tận ba tháng sau, cậu còn làm bộ nghèo khó cái gì nữa!”

“Vậy sao?” Phương Thanh Quỳ đưa tay vén mái tóc uốn, không thừa nhận mà cũng chẳng phản bác: “Niềm vui lớn nhất trong đời là hàng ngày đếm mãi mà không hết tiền, huống chi trong chỗ tiền tớ đếm còn có phần của cậu. Thực ra đếm tiền cũng là một việc rất mệt đấy.”

Giả Thược “hừ” một tiếng vẻ xem thường: “Người chụp ảnh là tớ, người phải ra ngoài là tớ, người dạy bọn họ tạo dáng cũng là tớ, tất cả đều là tớ, cậu còn mệt cái gì đây?”

“A..” Phương Thanh Quỳ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, uốn éo cái eo thon đi tới phía trước chiếc bàn, rút ra một tờ giấy hẹn. “Có người đặt hàng yêu cầu cậu nửa tháng nữa đi chụp hình cảnh sông ở thành phố F, mất khoảng bảy ngày, nói trước với cậu rồi đấy nhé!”

“Mẹ kiếp!” Giả Thược nói vẻ bất mãn. “Tớ đã nói là nửa tháng nữa phải về nhà thăm ông già tớ rồi mà.”

“Về muộn vài ngày đi!” Phương Thanh Quỳ nở một nụ cười quyến rũ. “Đây là đơn đặt hàng cao cấp nhất, nói rõ là yêu cầu cậu đi, để chen ngang còn bằng lòng trả thêm hai mươi nghìn đồng, do đó…”

“Do đó cậu bán đứng tớ đúng không?” Giả Thược đã hiểu quá rõ tính cách của cô bạn, đành đứng dậy vươn vai nói: “Được rồi, vậy xong vụ này phải cho tớ nghỉ dài đấy, tớ muốn nghỉ một tháng.”

Phương Thanh Quỳ lập tức tươi cười rạng rỡ như hoa hướng dương: “Biết rồi, biết rồi, mau đi đi!”

***

Giả Thược cũng không biết mình quen cô bạn này rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh. Sau khi bước vào cổng trường đại học, với tính cẩu thả, qua loa của mình, cô ngoài chụp ảnh thì chỉ biết có Taekwondo, những phương diện khác hoàn toàn mù mịt, so với một đứa trẻ cũng chẳng hơn là mấy. Cô vĩnh viễn không biết trong người mình có bao nhiêu tiền, cũng lười chẳng muốn đi kiểm tra xem trong sổ tiết kiệm còn lại bao nhiêu, mà cô bạn tốt này thì lại có một sở thích sưu tầm rất đặc biệt. Người ta sưu tầm đồ cổ, hay tem, chỉ có Phương Thanh Quỳ là thực tế nhất, chuyên sưu tầm.. tiền.

Phương Thanh Quỳ keo kiệt, nhưng tuyệt đối không keo kiệt với chính mình, bất kể là ăn mặc hay trang điểm, cô đều cực kỳ chú trọng. Có keo kiệt thì là khi mua đồ, nhất định phải mặc cả đến kỳ cùng, còn khi bán đồ, nhất quyết sẽ nâng cao giá, dây dưa, gây rối, van xin, không thủ đoạn nào là không dùng, cho dù phải lãng phí một giờ đồng hồ chỉ vì một món đồ có giá vài đồng cô cũng chịu, bởi vì đây chính là sở thích của cô.

Sự nhạy bén của cô trong việc trang điểm lại càng không đơn giản, quỷ dọa xoa vào tay cô cũng có thể biến thành tiên nữ, lại thêm tài chụp ảnh của Giả Thược, việc Hướng Dương Vàng có thể trở thành tiệm chụp hình hàng đầu thành phố chỉ trong vòng hai năm cũng không phải là điều gì khó hiểu.

Phương Thanh Quỳ làm quản lý, Giả Thược lo mảng kỹ thuật, hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Cô nàng qua loa, cẩu thả nào đó thậm chí còn vứt sổ tiết kiệm của mình cho Phương Thanh Quỳ, thu nhập hàng tháng chỉ cần nghe một con số là được, chẳng buồn đưa mắt nhìn, dù sao thì thiếu thứ gì, Phương cô nương cũng sẽ mang đến cho cô thứ đó ngay.

Bình thường công việc chụp hình ở tiệm cũng không mệt lắm, thỉnh thoảng tranh thủ lúc người ta thay đồ và trang điểm mà nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, một ngày từ sáng đến chiều cùng lắm cũng chỉ phải làm việc với hai, ba người.

Cô nàng nào đó sau khi làm xong công việc liền ngồi vắt vẻo trên ghế, dáng vẻ uể oải: “Đói bụng quá đi, có bánh chẻo hấp ở cửa tiệm phía đối diện không?”

“Tự đi mua đi!” Phương Thanh Quỳ đang bận rộn với chiếc máy tính, chẳng buồn ngẩng lên.

“Đói, không muốn đi!” Ánh mắt Giả Thược lờ đờ, cơ thể thì mềm nhũn như sợi bún thiu. “Cho cái gì ăn được đến đây đi, không tớ đói chết mất!”

Ngước mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường, Phương Thanh Quỳ khẽ “hừ” một tiếng: “Ở đây không còn việc của cậu nữa, cậu có thể về nhà rồi đấy.”

“Tớ không muốn về nhà.” Nói tới đây, giọng Giả Thược nghe càng phờ phạc. “Rõ ràng là mẹ của tớ, tại sao lại giống như là mẹ của hắn ta thế chứ?”

Lúc này, cô có thể ở lại đây thêm chút nào thì hay chút đó, bởi nhà là nhà của Chân Lãng, cô không muốn phải quay về nhìn cái bản mặt đáng ghét kia sớm như vậy.

“Vậy thì cứ đói tiếp đi.” Phương Thanh Quỳ không hề tỏ ra thông cảm chút nào, tiếp tục công việc, chẳng buồn nhìn cô nàng trở nên hết sức yếu ớt kia thêm nữa.

Tiếng chuông cửa trong trẻo đột nhiên vang lên, Phương Thanh Quỳ thậm chí còn chưa ngẩng đầu lên, đã lập tức cất giọng ngọt ngào: “Chào mừng đến…”

Những lời sau đó vẫn chưa kịp nói ra, cô đã nhìn rõ khuôn mặt của người vừa tới, lập tức nuốt ngược những lời định nói vào bụng, thiếu chút nữa thì bị sặc.

Tỉ mỉ nhìn kỹ một hồi, xác nhận trí nhớ tuyệt vời của mình không có vấn đề gì, không hề nhận nhầm người ngoài cửa, Phương Thanh Quỳ liền chớp chớp mắt, nói giọng thăm dò: “Chân…Chân Lãng ?”

Người ngoài cửa còn chưa lên tiếng, người đang ngồi vắt vẻo trên ghế đã giành nói trước, thấp giọng lầm bầm: “Đã nói với cậu rồi, không có chuyện gì thì đừng nhắc đến gã đó trước mặt tớ. Tờ từng thề rằng nếu giữa tớ và hắn có gì mờ ám, ngực tớ sẽ lép cả đời. Hơn nữa, hạnh phúc về mặt sinh lý khi lấy chồng cực kỳ quan trọng, không biết tớ đã mặc niệm cho cô vợ tương lai của hắn bao nhiêu lần rồi.”

Cậu đã hai lăm tuổi rồi, cậu cho rằng ngực cậu có thể to lên được nữa sao? Còn về kích thước của Chân Lãng, Giả Thược đã nhìn thấy lúc nào nhỉ? Thật đáng để suy ngẫm quá!

Phương Thanh Quỳ cười thầm trong bụng, nhìn qua phía Chân Lãng cười giả lả nói: “Hì hì, tôi rót cho anh cốc nước nhé!”

Vẻ mặt Chân Lãng không hề thay đổi, anh bình tĩnh lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”

Cô nàng nào đó đang nằm gục trên bàn như sắp chết kia ngẩng phắt đầu dậy theo phản xạ, cặp mắt thì vẫn mơ màng: “Sao tôi lại nghe thấy giọng nói của gã đó ở đây thế nhỉ? Nhất định là tôi đã đói quá rồi.”

Phương Thanh Quỳ không gượng cười áy náy nói với Chân Lãng: “Cô ấy đói rồi, phản ứng hơi trì trệ.”

Vẫn giữ nguyên khuôn mặt hờ hững, ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc qua chỗ cô nàng kia: “Tôi biết rồi.”

“Vụt!” Cô nàng vừa rồi còn phờ phạc, uể oải đột nhiên nhảy bật dậy, hệt như một chiếc ắc quy đã được sạc đầy, hằn học nhìn Chân Lãng bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh đến đây làm gì?”

“Đưa cô về nhà.” Chân Lãng cười tươi, phong cách chín chắn thường thấy sau nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Nhưng trong mắt Giả Thược, nụ cười tươi ấy lại rất quái dị.

“Không!” Giả Thược hất hàm trả lời bằng giọng hết sức kiên quyết và dứt khoát, lông mày hơi cau lại. “Cô Giả bảo vậy đấy.” Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho cô nàng đó vừa rồi còn bừng bừng khí thế lập tức giống như quả bóng xì hơi.

“Tôi còn có chuyện…” Giả Thược nghĩ mãi mới rặn ra được một câu, không hề có vẻ tự tin chút nào.

Chân Lãng cười thản nhiên nói: “Vậy tôi đợi cô.”

“Anh…” Bất kể cô có nghiến răng nghiến lợi thế nào, làm bộ mặt dữ dằn ra sao, đáp lại cô vẫn là nụ cười tươi của Chân Lãng.

Chân Lãng ung dung đi tới, ngồi xuống chỗ mà cô vừa ngồi, những ngón tay dài mảnh khảnh vớ lấy một cuốn sách, khẽ gật đầu với cô vẻ rộng lượng: “Còn có chuyện gì cần làm thì mau đi làm đi!”

“Tôi… phải…” Giả Thược vắt óc suy nghĩ mong tìm được một lý do hợp lý, rồi đột nhiên thân hình cô nàng cứng đơ. “A, tôi đã hẹn người ta đi xem mặt.”

Nếu vừa rồi cô chỉ là đang kiếm cớ, vậy thì lần này cô đã nhớ ra một chuyện cần làm nhưng lại quên béng mất.

Đưa tay chỉnh lại mái tóc một chút, rồi vuốt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ cho phẳng lại, Giả Thược co chân chạy thẳng ra ngoài.

“Đợi một chút!” Vừa mới chạy ra đến cửa, cô đã bị một giọng nói ỏn ẻn gọi lại. Giả Thược ngoảnh đầu nhìn về phía Phương Thanh Quỳ vẻ khó hiểu, đưa tay lên lau khóe miệng. Không thấy có dầu mỡ, không thấy có mẩu thức ăn vụn nào, cũng không có nước miếng, vậy cô nàng này gọi mình lại làm gì nhỉ?

Một ngón tay thon thả chỉ về phía bộ quần áo nhàu nhĩ của cô: “Cậu định mặc bộ đồ này đi xem mặt à?”

Không đợi cô trả lời, mũi giày cao gót của Phương Thanh Quỳ đã đá nhẹ vào đôi giày thể thao rất vừa chân của cô: “Cậu định mang đôi giày này đi xem mặt à?”

Ánh mắt bất mãn dừng lại trên chiếc quần jean của cô: “Cậu nhìn xem, đen thui thế này, tốt xấu gì cũng phải kiếm cái sạch sẽ một chút chứ.”

“Có cần thiết không?” Giả Thược có chút buồn bực nói. “Không phải chỉ là đi xem mặt thôi sao? Không thành công thì thôi chứ gì.”

Cơ thể Phương Thanh Quỳ mang theo mùi hương quyến rũ ghé đến sát bên tai cô: “Nếu không thành công, cậu sẽ bị Chân Lãng cười cho, đúng không nào? Do đó phải ăn mặc cho đẹp, câu lấy một gã lắm tiền, đẹp trai về, cho hắn tức chết luôn!”

Có câu được gã lắm tiền đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là Chân Lãng đã biết chuyện này rồi…

Cô liếc nhìn cái gã đang ngồi thản nhiên ở góc phòng, gật đầu một cách anh dũng: “Được, cậu trang điểm cho tớ đi!”


  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1564
.
Ring ring