Polaroid
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Đọc truyện Nhật Thực full Tiểu thuyết - Nhật Thực trang 12

Chương 23
QUÁI VẬT
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng bạch – cho dẫu tôi vẫn đang còn ở trong lều, ánh sáng mặt trời làm rát cả mắt tôi. Và tôi đang đổ mồ hôi, đúng như Jacob đã báo trước. Jacob đang ngáy nhè nhẹ bên tai tôi, vòng tay của cậu bạn vẫn còn quấn quanh người tôi rất chặt.
Tôi dịch đầu ra khỏi vồng ngực ấm nóng của cậu, và ngay lập tức cảm nhận được một luồng không khí man mác của buổi sáng phả lên má. Jacob thở dài trong lúc ngủ, đôi tay của cậu vẫn siết lấy tôi trong vô thức.
Tôi đâm ra lúng túng, không làm sao nới lỏng được “sợi dây” được “bện” quá chặt này. Tôi cố vươn đầu lên cao, và bất chợt nhận ra…
Edward đang nhìn tôi lặng lẽ. Gương mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng nỗi đau trong mắt thì không làm cách nào giấu đi được.
– Ngoài kia có ấm hơn được chút nào không anh? – Tôi thẽ thọt hỏi.
– Có. Anh không nghĩ rằng hôm nay em sẽ phải cần đến lò sưởi nữa.
Tôi cố gắng với tay đến cái khoá kéo, nhưng không sao nới lỏng tay ra được. Tôi căng người ra, cố chống lại sức mạnh không gì phá vỡ được của Jacob. Cậu ta càu nhàu, vẫn còn mê ngủ, đôi cánh tay lại siết chặt vào thêm.
– Giúp em với? – Tôi khẽ “cầu cứu”.
Edward mỉm cười.
– Em muốn anh gỡ tay cậu ta ra ư?
– Không, cảm ơn anh. Chỉ là giúp em ra thôi. Không thì em sẽ bị say nhiệt mất.
Bằng một động tác nhanh, đột ngột, Edward mở khoá kéo cho chiếc túi ngủ. Jacob ngay lập tức rớt ra ngoài, tấm lưng trần của cậu bạn tôi chạm phải mặt nền đất lạnh buốt.
– Này! – Jacob phàn nàn, đôi mắt vụt mở bừng. Theo bản năng, cậu ta rụt người lại, lập tức lăn trở, và thế là đè dúi lên người tôi. Bị cái sức nặng của Jacob bất ngờ giáng lên cơ thể nên tôi bị hụt hơi, phải há hốc miệng ra để thở.
Và cái sức nặng ấy đã vụt tan biến ngay. Xung quanh tôi, mọi thứ chợt rung chuyển khi Jacob mất đà lao thẳng vào một cây cọc, cả căn lều rùng rình.
Ngay tức khắc, những tiếng gầm ghè vang lên khắp nơi. Edward thu người lại che chắn cho tôi, tôi không thể nhìn thấy gương mặt của anh nhưng từ ngực anh đang thoát ra những tiếng gầm gừ đầy giận dữ. Jacob cũng thu mình lại, cả thân người của cậu ta run lên, âm thanh đe doạ của sói cất lên đằng sau những chiếc răng đang nghiến chặt lại. bên ngoài căn lều, tiếng gầm ghè hằn học của Seth Clearwater cũng đang vang vọng khắp đất trời, luồn qua các khe núi.
– Thôi đi, thôi đi! – Tôi thét lên, lom khom chui vào giữa hai “người hùng”. Khoảng cách ấy ngắn đến mức không cần phải xoải hết tay, tôi cũng vẫn có thể áp hai bàn tay lên vồng ngực của mỗi người. Edward ôm lấy thắt lưng tôi, sẵn sàng gạt tôi sang một bên bất cứ lúc nào.
– Thôi đi anh, thôi nào – Tôi cảnh báo Edward.
Qua cái chạm tay của tôi, Jacob bắt đầu bình tĩnh trở lại. cơn run chậm dần, nhưng hai hàm răng của cậu ta vẫn còn banh cứng, đôi mắt đầy những tia nhìn ám muội xoáy chặt lấy Edward. Seth tiếp tục gầm gừ, tạo nên một hợp âm ngân dài – một khúc ca đầy bạo lực làm nổi bật sự im ắng đột ngột đang bao trùm cả căn lều.
– Jacob? – Tôi lên tiếng, đợi đến khi cuối cùng, tia nhìn của người bạn nhỏ đã chịu đáp xuống ánh mắt của tôi – Em có sao không?
– Tất nhiên là không rối – Cậu ta rít lên.
Tôi quay sang Edward. Anh đang chú mục vào tôi, vẻ mặt vừa sắt lạnh vừa giận dỗi.
– Thật chẳng hay ho chút nào. Anh nên nói lời xin lỗi.
Đôi mắt anh mở rộng vì bất bình.
– Chắc em đùa, hắn đã đè nghiến em kia mà.
– Vì anh làm cậu ấy rơi xuống sàn! Jacob không cố ý làm thế, vả lại, em cũng không hề bị thương.
Edward rền rĩ, đầy nỗi chán ghét. Nhưng rồi một cách từ tốn, anh ngẩng mặt lên nhìn Jacob, ánh mắt đầy vẻ thù địch, nói:
– Là lỗi của tôi, người sói.
– Có gì đâu – Jacob đáp lại, trong giọng nói có chứa đựng sự chế nhạo.
Trời vẫn lạnh, tuy nhiên, không còn lạnh như trước nữa. Edward nhặt chiếc áo gió nằm dưới đất, khoác lên người tôi.
– Của Jacob mà – Tôi phản kháng.
– Jacob có áo… lông rồi – Edward nhẹ nhàng nhắc.
– Nếu anh không phiền, tôi muốn mượn lại cái túi ngủ – Phớt lờ Edward, Jacob đi né qua chúng tôi và nhẹ nhàng chui vào chiếc túi – Tôi chưa muốn dậy đâu. Giấc ngủ đêm qua cũng chẳng ngon lành gì.
– Đó là lựa chọn của cậu mà – Edward nói một cách dửng dưng.
Jacob nằm thu mình lại, đôi mắt khép vào, miệng há ra ngáp một cái thật dài.
– Tôi không nói rằng mình không có đêm tuyệt vời. Chỉ có điều là tô không ngủ được nhiều. Hình như Bella chẳng bao giờ im lặng được.
Tôi nhăn mặt, tự hỏi mình đã có thể nói ra những gì. Nhưng có nói ra điều gì đi nữa thì cũng thật khủng khiếp.
– Dẫu sau cũng mừng vì cậu có được niềm vui – Edward khe khẽ nói.
Jacob hấp háy mắt.
– Đêm hôm qua, anh không thấy vui à? – Jacob hỏi, giọng tự mãn.
– Vẫn chưa phải là đêm tệ nhất của tôi trong đời.
– Nhưng cũng đáng được liệt vào danh sách mười đêm tồi tệ nhất chứ? – Jacob vẫn tiếp tục kiểu đùa bỡn quá quắt.
– Có lẽ.
Jacob mỉm cười và nhắm mắt lại.
– Tuy nhiên – Edward tiếp tục nói – Giả dụ tôi có ở vào chỗ của cậu đêm qua, đó cũng chưa phải là một trong mười đêm tuyệt vời nhất của đời tôi đâu. Hãy nghĩ mà xem.
Đôi mắt Jacob mở bừng. Cậu ta ngồi dậy một cách khó khăn, đôi vai cứng lại.
– Anh biết không? Trong này chật thấy mồ.
– Tôi không thể có ý kiến khác hơn được.
Tôi thúc khuỷu tay vào mạn sườn Edward, và cũng có nghĩa là tự làm cho khuỷu tay của mình bị thâm tím.
– Có lẽ tôi sẽ ngủ sau vậy – Jacob nhăn mặt – Dù sao tôi cũng phải thảo luân công việc với Sam.
Jacob lăn mình tới cửa lều, chộp lấy cái khoá kéo.
Hốt nhiên, một cơnđau nhói ở đâu bỗng trượt dọc theo sống lưng của tôi xuống đến bụng, rồi thắt lại; tôi vừa chợt nhận ra đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy người bạn nhỏ. Cậu ta đang quay trở lại với Sam, trở lại để rồi phải sống chết với một binh đoàn ma-cà-rồng mới sinh khát máu.
– Jake, đợi đã – Tôi với tay theo người thiếu niên, bàn tay tôi lướt dọc theo cánh tay của cậu.
Jacob giằng tay lại trước khi các ngón tay của tôi tìm thấy được chỗ bám.
– Chị xin em đấy, Jake. Em không thể ở lại đây với chị sao?
– Không được đâu chị.
Lời lẽ vừa thốt ra ấy thật lạnh lùng và sắt đá. Tôi cũng vừa nhận thức được rằng gương mặt mình đã để lộ nỗi đau, nếu không, Jacob đã chẳng thở phào, lại còn kèm theo một nụ cười nửa miệng như thế.
– Chị đừng lo lắng cho em, Bj ạ. Em sẽ không sao đâu, sẽ vẫn nguyên vẹn trở về – Người bạn nhỏ cố rặng ra một tiếng cười – Với lại, chị nghĩ cho nhóc Seth sẽ thế chỗ của em à, để nhóc ấy nghiễm nhiên hưởng trọn niềm vui và chiếm hết công danh của em sao? Đúng không nào – Người bạn nhỏ khụt khịt mũi.
– Em nhớ phải bảo trọng…
Nhưng người thiếu niên đã luồn người ra khỏi lều trước khi tôi kịp hoàn tất câu nói.
– Chị nghỉ ngơi đi, Bella – Tôi nghe tiếng Jacob thầm thì khi đóng cửa lều lại.
Tôi dỏng tai, cố ngóng theo những bước chân xa dần của người bạn nhỏ, nhưng tất cả đều tĩnh lặng. Không gian im lìm, đến cả một tiếng gió thoảng cũng chẳng có. Tôi có thể nhận ra tiếng chim văng văng đâu đó xa xa trên núi, còn lại chỉ là tiếng thở dài của đất trời. Tiếng chân của Jacob êm quá.
Bó chặt mình trong mấy cái áo lạnh, tôi tựa vào vai Edward. Cả hai chúng tôi đều im lặng trong một lúc khá lâu.
– Còn bao lâu nữa vậy anh? – Cuối cùng, tôi cất tiếng hỏi.
– Alice đã nói với Sam là độ một giờ nữa – Edward trả lời, giọng nói dịu dàng, trống trải.
– Chúng mình sẽ ở bên nhau. Cho dẫu có chuyện gì xảy ra.
– Cho dẫu có chuyện gì xảy ra – Edward tán thành, hai mắt se lại.
– Em biết – Tôi khẽ khàng – Em cũng lo cho mọi người nữa.
– Ai cũng biết lo cho mình mà em – Edward cố trấn an tôi, giọng nói của anh nhẹ hẫng một cách có chủ ý – Anh chỉ tiếc là đã bỏ lỡ cuộc vui thôi.
Lại là cuộc vui. Hai cánh mũi tôi nở ra.
Edward quàng tay lên vai tôi.
– Em đừng lo – Anh cố thuyết phục – Rồi hôn lên trán tôi.
Cử chỉ âu yếm của anh như muốn nói với tôi rằng trong bất kì tình huống nào cũng vẫn có cách giải toả được những khắc khoải.
– Vâng, vâng.
– Em có muốn anh làm cho em phân tâm không? – Anh thở ra một hơi, mơn nhẹ những ngón tay lạnh giá lên má tôi.
Tôi rùng mình một cách vô ý; tiết trời buổi sáang hãy còn nhiều giá rét.
– Có lẽ bây giờ chưa được – Edward tự trả lời mình, rụt tay lại.
– Vẫn có cách khác khiến em tạm thời quên đi đấy.
– Cách gì vậy em?
– Kể cho em nghe về mười đêm tuyệt vời nhất của anh đi – Tôi đề nghị – EM rất muốn biết.
Edward cười khanh khách.
– Em đoán thử xem.
Tôi lắc đầu.
– Có nhiều đêm em không biết lắm. Cả một thế kỉ kia mà.
– Để anh rút ngắn thời gian lại cho em nhé. Tất cả những đêm tuyệt vời nhất của anh đều có được là chỉ từ khi gặp em đấy.
– Thật ư, anh?
– Thật chứ, em có thấy đó đã là cả một quãng thời gian dài rồi không. Hãy thử đoán xem.
Tôi ngẫm nghĩ trong một phút.
– Em chỉ nghĩ được những đêm tuyệt vời nhất của mình mà thôi – Tôi thật thà thú nhận.
– Có lẽ chúng lại trùng nhau đấy – Edward động viên tôi.
– Ừm, đêm đầu tiên. Đêm anh ở lại nhà em.
– Đúng rồi, đó cũng là đêm tuyệt vời nhất của anh. Tất nhiên là khi đó, em không có lấy bất kì một ý niệm nào về sở thích của anh cả.
– Đúng rồi – Tôi nhớ lại – Em đang nói về cái đêm ấy đấy.
– Ừ – Anh đồng ý với tôi.
Bất giác mặt tôi đỏ bừng khi lại thắc mắc không biết mình đã nói gì lúc ngủ trong vòng tay của Jacob. Tôi không thể nhớ được mình đã mơ thấy điều gì, cũng như không biết mình có mơ hay không, vậy nên điều đó không thể giúp ích gì được.
– Đêm vừa rồi, em đã nói gì vậy? – Tôi hạ thấp giọng hơn trước.
Thay vì trả lời, Edward nhún vai, và tôi không khỏi nhăn mặt.
– Tệ lắm ư, anh?
– Không tệ lắm đâu, em ạ – Anh thở dài.
– Cho em biết đi.
– Hầu hết là em gọi tên anh, như thường lệ.
– Gần cuối, em bắt đầu lẩm nhẩm những điều vô nghĩa, rằng “Jacob, Jacob của tôi” – Cho dẫu chỉ là lời thì thầm, tôi vẫn có thể nhận ra nỗi đau khổ lẩn khuất trong đó – Jacob của em thích thú điều đó lắm.
Tôi trân mình chịu trận, cổ thẳng lên được vài xăngtimét, môi tôi đã ngang tầm với quai hàm anh. Nhưng tôi không thể nhìn được vào mắt Edward. Anh đang ngước mắt lên nhìn cái trần của căn lều.
– Em xin lỗi – Tôi thì thào – Đó chỉ là cách em nhận diện từng người thôi.
– Nhận diện?
– Giữa bác sĩ Jekyll và ngài Hyde. Giữa Jacob em thích và kẻ khiến em bực mình chết đi được – Tôi giải thích.
– Ra là vậy – Edward có vẻ đã dịu xuống – Cho anh biết về đêm thứ hai đi.
– Là đêm chúng mình từ Ý bay về nhà.
Anh cau mày.
– Không phải là đêm tuyệt vời của anh à? – Tôi thắc mắc.
– Ừ, không phải, anh ngạc nhiên rằng nó có trong danh sách của em đấy. Chẳng phải lúc đó, em vẫn một hai cho rằng anh sẽ chạy trốn khi cánh cửa máy bay vừa mở sao?
– Vâng – Tôi mỉm cười – Nhưng mà anh vẫn ở bên em.
Anh hôn lên tóc tôi.
– Em yêu anh nhiều hơn tất cả những gì anh xứng đáng được hưởng, Bella.
Tôi phá ra cười trước điều không thể có trong suy nghĩ của anh.
– Tiếp đến là đêm đầu tiên chúng mình từ Ý trở về – Tôi tiếp tục liệt kê.
– Ừ, đêm đó cũng nằm trong danh sách của anh. Lúc đó, trông em buồn cười lắm cơ.
– Buồn cười? – Tôi phản ứng.
– Anh không ngờ giấc mơ của em lại sống động đến như vậy. Anh cứ phải thuyết phục em mãi rằng em đã tỉnh rồi.
– Em vẫn chưa chắc chắn đâu – Tôi thầm thì – Lúc nào anh cũng giống như một cơn mơ hơn là hiện thực. Bây giờ, hãy cho em biết về đêm tuyệt vời nhất của anh đi. Em có đoán đúng đêm anh thích nhất không?
– Không, đó là cái đêm cách đây hai hôm, khi cuối cùng, em cũng chấp thuận kết hôn với anh.
Tôi nhăn mặt.
– Nó không nằm trong danh sách của em à?
Tôi nhớ đến cách anh hôn tôi, đến sự nhượng bộ của tôi, và rồi bất ngờ đổi ý.
– Ồ… có chứ. Nhưng mà nó vẫn có những hạn chế. Em không hiểu vì sao nó lại quan trọng với anh đến như vậy. Anh đã có em mãi mãi rồi cơ mà.
– Từ giờ đến một trăm năm sau, khi em đã có một tầm nhìn đủ rộng để có thể hiểu rõ được câu trả lời, khi ấy, anh sẽ giải thích với em.
– Em sẽ nhắc anh giải thích, trong một trăm năm nữa.
– Em thấy tiết trời này đã đủ ấm chưa? – Hốt nhiên anh hỏi.
– Em chẳng sao hết – Tôi đoan chắc với Edward – Sao vậy anh?
Trước khi anh kịp lên tiếng trả lời, không gian yên ắng bên ngoài căn lều bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng hú chói tai đầy vẻ đau đớn. Âm thanh ấy đập vào núi đá, dội vào không trung và toả ra khắp tất cả các hướng.
Tiếng hú làm rúng động tinh thần tôi y hệt như sức mạnh của bão táp, vừa lạ, vừa quen. Lạ là bởi trước đây, tôi chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh nào khiến mình khổ sở đến như vậy. Quen là bởi tôi nhận ra , âm điệu ấy ngay lập tức – tôi biết rõ âm thanh cũng như hiểu rõ được ý nghĩa của tiếng thét cứ như chính mình là người đã tạo ra nó vậy. Nó không hề khác biệt với chất giọng của Jacob khi cậu không còn trong hình hài con người và chỉ có thể tru lên chứ không nói được. Tôi không cần phải nhờ thông ngôn.
Jacob đang ở rất gần đây. Jacob đã nghe thấy hết mọi điều chúng tôi tâm sự với nhau. Jacob đang tột cùng đau khổ.
Tiếng sói tru đột nhiên thắt lại thành một thứ tiếng nức nở ư ử khác thường, rồi sau đó, tất cả chìm vào im lặng.
Tôi không nghe được tiếng bước chân bỏ đi thật yên ắng ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được – tôi cảm nhận được sự trống trải mà vừa nãy, mình đã phán đoán sai; người bạn nhỏ đã bỏ lại phía sau cả một không gian trống rỗng.
– Bởi vì cái lò sưởi của em đã bị đẩy đến tận cùng của sự chịu đựng rồi – Edward khẽ khàng giải thích – Thoả ước đình chiến đã chấm dứt – Anh nói thêm, rất nhỏ, đến mức tôi không dám chắc là có phải anh vừa mới nói như thế hay không nữa.
– Nãy giờ Jacob vẫn đứng nghe – Tôi thều thào. Đó không phải là một câu hỏi.
– Ừ.
– Anh biết chuyện này?
– Ừ.
Tôi nhìn vào hư vô, không cố định vào đâu cả.
– Anh chưa bao giờ hứa là mình sẽ đua tranh công bằng – Anh nhắc nhở tôi một cách lặng lẽ – Và cậu ta xứng đáng được biết.
Tôi gục đầu vào tay mình.
– Em giận anh hả? – Edward hỏi tôi.
– Không phải – Tôi thì thào – Em khiếp sợ mình.
– Em đừng tự dằn vặt mình – Edward nài nỉ.
– Phải rồi – Tôi tán thành một cách cay đắng – Em nên dành sức lực của mình để dày vò Jacob nhiều hơn. Em không cần phải chừa cho cậu ta bất cứ phần nào còn nguyên vẹn.
– Jacob hiểu cậu ấy đang làm gì mà.
– Anh có nghĩ điều đó quan trọng không? – Tôi cố ngăn những giọt nước mắt, và như vậy dễ nghe được giọng nói của mình hơn – Anh có nghĩ em cư xử công bằng không, hay cậu ấy xứng đáng bị như vậy? Em đang làm tổn thương Jacob. Mỗi lúc em quay mặt đi là em lại làm tổn thương cậu ấy một lần nữa – Giọng nói của tôi mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc lại càng thêm bị kích động – Em là một kẻ đáng sợ.
– Không, em không phải là người như vậy đâu.
– Phải mà! Em làm sao vậy chứ? – Tôi vùng ra khỏi vòng tay Edward, và anh để mặc cho đôi tay mình rơi thõng xuống – Em phải đi tìm Jacob.
– Bella, Jacob đã đi xa cả dặm rồi, mà ngoài trời cũng lạnh lắm.
– Em không quan tâm. Em không thể cứ ngồi đây được – Nói xong, tôi giũ vai đẩy chiếc áo gió của Jacob xuống đất, vội vã xỏ chân vào giày; rồi một cách khó nhọc, tôi bò ra cửa; ngay lập tức, cảm thấy chân mình tê cóng – Em phải – Em phải… – Tôi không biết phải hoàn tất câu nói của mình như thế nào, nhưng cuối cùng, tôi cũng đưa tay mở khoá kéo cánh cửa để bước ra giữa ánh sáng buổi sớm chan hoà rực rỡ và lạnh cóng.
Sau cơn bão điên cuồng đêm qua, tuyết hoá ra không nhiều như tôi tưởng. Có lẽ gió đã thổi chúng bay đi hơn là chúng tự tan dưới ánh mặt trời. Và kia, từ hướng đông nam, mặt trời đang từ từ ló dạng, toả nắng xuống đám tuyết, khiến đôi mắt chưa kịp điều chỉnh của tôi buốt nhói. Khắp tứ bề, gió đã lặng, song không khí vẫn đang bào mòn lớp tuyết, dần dần, mặt trời càng lên cao, thời tiết đang trở về với đúng mùa của nó.
Seth Clearwater đang nằm cuộc tròn trên một đám lá khô, dưới bóng của một cây vân sam đại thụ, đầu ghếch lên chân. Lớp lông màu cát của cậu bé gần như trùng hẳn hoàn toàn với màu lá khô, tuy vậy, tôi vẫn có thể nhận ra cậu qua đôi mắt phản chiếu màu tuyết sáng bừng. Cậu ta đang nhìn tôi theo kiểu như tôi hiểu là một lời buộc tội.
Cho đến khi loạng choạng đi về phía những thân cây, tôi mới ý thức được rằng Edward đang bước theo mình. Tôi không nghe tiếng anh, nhưng ánh mặt trời phản chiếu làn da của anh tạo thành muôn vàng những mảnh cầu vồng lấp lánh rọi xuống mặt đất phía trước tôi. Anh không buộc tôi dừng lại cho đến khi tôi chỉ còn vài bước nữa là dấn thân vào bóng tối của khu rừng.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, bất kể tôi cố ra sức giằng lại.
– Em không đuổi theo cậu ấy được đâu. Không phải là hôm nay. Sắp tới giờ rồi. Vả lại, em bị lạc thì sẽ chẳng giúp gì được cho ai cả.
Tôi xoay cổ tay, kéo lại một cách vô ích.
– Anh xin lỗi, Bella – Edward khẽ khàng – Anh xin lỗi đã hành xử như vậy.
– Anh chẳng làm gì có lỗi hết. Tất cả là lỗi tại em. Chính em đã làm. Em làm sai tất cả. Lẽ ra em… Khi cậu ấy… Em không nên… Em… Em – Tôi nức nở.
– Bella, Bella.
Edward vòng tay ôm tôi, nước mắt tôi ràn rụa thấm ướt cả vạt áo sơmi của anh.
– Lẽ ra em… phải nói với cậu ấy… lẽ ra em… phải nói… – Nói gì? Tôi biết nói điều gì cho phải đây? – Để cậu ấy không phải… chứng kiến điều vừa rồi.
– Em có muốn anh tìm Jacob đưa trở lại để em nói chuyện với cậu ấy không? Vẫn còn một ít thời gian đấy – Edward thầm thì, giọng nói ngập tràn những đau khổ câm lặng.
Tôi để nguyên đầu mình đang áp vào vồng ngực của Edward mà gật chứ không dám ngẩng lên nhìn anh.
– Ở quanh lều thôi nhé. Anh sẽ trở lại ngay.
Anh vừa nói dứt câu, vòng tay đang ôm tôi bỗng biến mất. Edward ra đi nhanh đến độ, trong tíc tắc, tôi ngẩng mặt lên, anh đã không còn ở đó nữa, chỉ còn tôi đang đứng chơ vơ một mình.
Một cơn nức nở khác phá vỡ lồng ngực tôi. Hôm nay tôi đã làm tổn thương đến tất cả mọi người. Liệu trên đời này, có cái gì mà tôi không đụng vào mà không bị đổ nát không?
Tôi không biết vì sao mình lại đau lòng đến như vậy. Đâu phải tôi không biết điều này sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải đến. Có điều là Jacob phản ứng mạnh mẽ quá, cậu ấy đã đánh mất cả sự tự tin vốn có để bộc lộ một sự khổ đau tràn ngập. Âm thanh của tận cùng nỗi đau trong tâm hồn người bạn nhỏ đang cắt nát lòng tôi thành từng mảnh. Và ở đâu đó từ sâu thẳm trong lồng ngực, ngay bên cạnh nỗi đau đó, còn có một nỗi đau khác – đau vì cảm nhận nỗi đau của Jacob, đau vì đã làm tổn thương cả Edward. Vì không thể điềm nhiên nhìn Jacob ra đi, tôi hiểu rằng mình chỉ còn có cách đó, đó là hành động đúng đắn nhất.
Tôi là kẻ ích kỉ, tôi chuyên gây tổn thương cho người khác. Tôi đã làm khổ tất cả những người mà tôi yêu thương.
Tôi chẳng khác nào nhân vật Cathy trong tác phẩm Đỉnh gió hú, chỉ có điều hoàn cảnh của tôi tốt hơn của nàng mà thôi; Edward và Jacob – không có ai xấu, không có ai yếu đuối cả. Và bây giờ thì tôi ngồi đây để khóc lóc vì điều đó, vì đã không làm nổi được một điều gì đúng đắn… Như vậy, có khác gì Cathy đâu.
Tôi không thể để cho điều làm tổn thương mình ảnh hưởng đến quyết định của bản thân mình nữa. Mọi hành động lúc này đều không còn tác dụng và đã quá trễ nhưng tôi vẫn phải làm. Đối với tôi, hình như tất cả đều đã được an bài. Có lẽ Edward sẽ không mang được người bạn nhỏ của tôi trở lại. Edward sẽ không bao giờ còn phải chứng kiến cảnh tôi rơi nước mắt vì Jacob nữa. Từ giờ trở đi, sẽ chẳng còn nước mắt nữa. Tôi giơ mấy ngón tay lạnh ngắt của mình lên quệt ngang những giọt nước mắt cuối cùng.
Nhưng nếu Edward quay trở lại cùng với Jacob… Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải đề nghị cậu ấy hãy ra đi và đừng bao giờ quay trở lại nữa.
Tại sao điều đó lại khó khăn đến như vậy nhỉ? Tại sao lại khó khăn hơn rất nhiều so với việc phải nói lời chia tay với tất cả những người bạn khác của tôi, với Angela, với Mike? Tại sao tôi nghe lòng đau nhói như thế? Vô lý. Lẽ ra, tôi không phải khổ sở như vậy. Tôi đã có điều mình cần. Tôi không thể có cả hai người họ, bởi vì Jacob chỉ là bạn tôi. Đã đến lúc phải từ bỏ mong ước đó. Làm sao trên đời lại có người tham lam đến như thế được?
Tôi phải vượt qua cảm giác phi lý rằng Jacob thuộc về cuộc đời tôi. Người thiếu niên ấy không thể thuộc về tôi được, không thể là Jacob của tôi, khi tôi đã thuộc về một người khác.
Một cách chậm rãi, tôi quay trở lại khoảng rừng trống, đôi chân gần như là lê bước. Khi vừa chạm chân đến bãi đất cũ, mắt phải nheo lại vì nắng gắt, tôi liếc nhanh qua Seth – cậu ta vẫn nằm trên đám lá thông, không hề có bất cứ cử động nào – và tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Seth.
Bất giác, tôi có cảm giác như tóc mình bị bết lại, xoắn thành lọn giống như mái tóc rắn của nữ quỷ MEdwardchúng tôia. Một cách lơ đãng, tôi vuốt lại mái tóc của mình nhưng rồi lại nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Dù sao đi nữa, ai mà thèm quan tâm xem hình dạng tôi trông như thế nào?
Tôi chộp lấy cái biđông nước treo cạnh cửa lều, lắc thử. Óc ách… tôi mở nắp, tợp một hớp để súc miệng… Nước lạnh ngắt. Gần đó cũng có thức ăn nhưng tôi một cảm thấy đói để tìm đến nó. Tôi bước thêm vài bước dưới ánh sáng chói loà, cảm nhận được ánh mắt của Seth chưa một lần nào rời khỏi mình. Nhưng tôi sẽ không nhìn cậu ta, trong đầu tôi, Seth đã trở lại thành một cậu bé, không còn là một con sói to lớn nữa; cũng giống như cậu bé Jacob ngày xưa vậy.
Tôi muốn nhờ Seth sủa một tiếng hay làm bất kì một động thái nào cho biết là Jacob có quay trở lại hay không, nhưng đã kịp thời ngăn mình lại. người thiếu niên ấy có quay lại hay không đã không còn quan trọng nữa. Có khi cậu ta không quay lại còn dễ xử hơn cho tôi. Tôi ước sao mình có cách gì đó để gọi Edward quay trở về.
Đúng vào cái thời khắc ấy, Seth bắt đầu thút thít, rồi đứng bật ngay dậy.
– Chuyện gì vậy em? – Tôi lên tiếng một cách ngớ ngẩn.
Con sói phớt lờ trước câu hỏi của tôi, nó chạy về phía bìa rừng, nghếch mũi về phía tay, miệng bắt đầu phát ra những tiếng ư ử.
– Có tin gì ư, Seth? – Tôi hỏi gặng – Ở bãi đất trống?
Seth ngoái lại nhìn tôi, sủa lên một tràng dài không to lắm, rồi hướng mũi trở lại phía tây, tỏ ra cảnh giác. Đôi ta bẹt hẳn ra sau, con sói lại rên ư ử lần nữa.
Tại sao tôi lại khờ dại như thế nhỉ? Tôi đã nghĩ sao mà lại để cho Edward đi? Làm sao tôi có thể biết được điều gì đang diễn ra? Tôi đâu có nói được tiếng sói.
Một cơn ớnlạnh bắt đầu chạy dọc theo sống lưng tôi. Ngộ nhỡ không còn thời gian thì sao? Jacob và Edward ở quá gần nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu chẳng may vào phút chót, Edward lại quyết định tham gia vào trận chiến thì sự thể sẽ như thế nào?
Nỗi sợ hãi đọng lại ở bụng tôi. Nếu Seth đang nóng ruột vì không được tham gia vào trận đánh ở bãi đất trống, và tiếng rên ư ử kia là một nỗi bất bình thì sự việc gì sẽ diễn ra tiếp theo? Nếu hiện giờ Jacob và Edward đang sát phạt nhau ở đâu đó xa thật xa trong rừng thì sao nhỉ? Họ sẽ không hành xử như thế đâu, có phải như vậy không?
Bất chợt tôi cảm thấy bủn rủn hết cả người khi nhận ra rằng hoàn toàn có khả năng đó – nếu cả hai người nói ra những điều gì mất lòng nhau. Chẳng phải sáng nay, Jacob và Edward đã chẳng từng gây hấn nhau trong lều rồi đó sao, phải chăng tôi đã đánh giá quá thấp mức độ có thể xảy ra xung đột giữa hai người họ?
Tuy nhiên, nếu bằng cách này hay cách khác, tôi mất cả hai người thì âu cũng là tôi xứng đáng bị như vậy.
Cơn lạnh đóng băng cả trái tim của tôi.
Nhưng trước khi tôi kịp đổ sụp người xuống vì sợ, Seth bỗng gầm gừ khe khẽ – tiếng gầm gừ ấy thoát ra từ sâu trong lồng ngực – rồi quay đi, thong thả tiến lại chỗ nằm ban nãy của mình. Tôi bình tâm trở lại, nhưng cũng không ngăn được nỗi lo âu khắc khoải. Cậu ta không thể cào trên mặt đất cho tôi một thông điệp hay làm một cái gì đại loại như thế hay sao?
Sự vận động nho nhỏ ấy bắt đầu khiến tôi đổ mồ hôi. Tôi quẳng chiếc áo lạnh của mình vào trong lều, quay trở lại với con đg nhỏ cắt ngang qua chỗ nghỉ bé tí xíu này.
Thình lình Seth nhổm dậy lần nữa, lông gáy dựng đứng hết lên. Hoảng hốt, tôi nhìn quanh, nhưng không thấy một hiện tượng nào khác thường. Nếu Seth không thôi cái trò này, thể nào tôi cũng sẽ “tặng” cho cậu ta một quả thông chứ chẳng đùa.
Con sói non nớt gầm gừ cảnh báo thêm lần nữa, rồi chạy lại bìa rừng phía tây, tôi bắt đầu cân nhắc lại sự nôn nóng của mình.
– Bọn anh đây mà, Seth – Tiếng Jacob cất lên từ phía đằng xa.
Tôi cố giải thích với mình lí do, vì khi vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc ấy, tim tôi như muốn nhảy ngay ra khỏi lồng ngực. Có lẽ là vì tôi sợ điều sắp phải thực hiện. Tôi không cho phép mình được nông nổi trước sự quay lại của người bạn nhỏ. Điều đó sẽ chẳng giúp ích được gì.
Edward xuất hiện trước tiên, mặt anh ngây ra, không một cảm xúc. Khi anh bước ra khỏi bóng râm, ánh mặt trời lại toả sáng trên da anh như đã toả sáng trên tuyết. Seth bước tới đón Edward và nhìn thật sâu vào mắt anh. Edward gật đầu một cách chậm rãi, vầng trán nhănlại.
– Ừ, mọi người cũng chỉ cần có thế – Edward thì thầm với chính mình trước khi quay sang nói với con sói to lớn – Tôi nghĩ chúng ta không cần phải lo. Nhưng thời khắc đó đang đến gần lắm rồi. Mong cậu nhờ Sam nhắn lại với Alice là cố gắng làm theo đúng kế hoạch đã định.
Seth cúi đầu xuống đúng một cái, và tôi ước sao mình có thể gầm gừ được cho hả. Thì ra cậu ta cũng biết gật đầu đấy chứ. Tôi ngoái đầu lại, nhận ra Jacob đã xuất hiện tự bao giờ.
Cậu ta xoay lưng lại phía tôi, đối diện với con đg vừa từ đó tới. Tôi thận trọng chờ người thiếu niên ấy quay người lại.
– Bella – Edward lên tiếng khe khẽ, anh đang ở sát bên cạnh tôi. Anh cúi xuống nhìn tôi, trong ánh mắt ấy tuyệt không có lấy một chút cám xúc nào khác ngoài sự lo lắng. Lòng bao dung nơi anh quả thật không có giới hạn. Chưa bao giờ tôi lại nhận thấy mình không xứng đáng với anh một cách thấm thía đến như vậy.
– Có một chút rắc rối – Anh nói với tôi, giọng nói cố tỏ ra điềm tĩnh – Anh sẽ đưa Seth ra ngoài này một chút để giải quyết vấn đề. Anh sẽ không đi xa đâu, nhưng anh cũng không lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Anh biết em không muốn có ai nghe thấy cả, cho dẫu là em có quyết định như thế nào.
Chỉ có ở mệnh đề cuối cùng trong câu nói này, giọng nói của Edward mới vỡ oà những đau đớn.
Tôi sẽ không bao giờ làm cho anh phải đau nữa. Đây sẽ là nhiệm vụ của tôi trong cuộc đời này. Sẽ không bao giờ tôi là lý do khiến anh có ánh nhìn khắc khoải như thế nữa.
Lòng tôi rối bời đến mức thậm chí không hỏi anh xem có chuyện gì. Bây giờ tôi chẳng cần bất kì một điều gì khác.
– Sớm quay lại với em nhé – Tôi thẽ thọt.
Anh hôn nhẹ lên môi tôi rồi nhanh chóng khuất dạng trong rừng cùng Seth.
Jacob vẫn đứng trong bóng cây; thật khó có thể nhìn ra vẻ mặt của người bạn nhỏ.
– Em vội lắm, chị ạ – Jacob lên tiếng bằng một giọng uể oải – Sao chị không thôi chuyện này đi nhỉ?
Tôi nuốt vào một hơi, cổ họng thốt nhiên khô khốc, tôi không rõ mình còn có thể thốt nổi lên thành lời hay không nữa.
– Chị cứ nói đi, để còn có thể kết thúc sớm.
Tôi hít vào một hơi thật đầy.
– Chị xin lỗi vì đã là một kẻ chẳng ra gì – Tôi nói khẽ khàng – Chị xin lỗi vì đã quá ích kỉ. Chị mong mình chưa bao giờ gặp em để không phải làm tổn thương em như thế này. Chị sẽ không bao giờ làm như thế nữa, chị xin hứa với em. Chị sẽ rời xa em. Chị sẽ dọn ra khỏi bang. Em sẽ không bao giờ còn phải trông thấy chị nữa.
– Lời xin lỗi hoá ra chỉ có thế – Jacob đáp một cách chua chát.
Những gì tôi thốt ra không thể nào lớn hơn một lời thì thầm:
– Hãy cho chị biết chị phải làm sao cho đúng.
– Nếu em không muốn chị bỏ đi thì sao? Nếu em muốn chị ở lại, dù có ích kỉ hay không cũng mặc, thì thế nào? Dù chị đang lên kế hoạch cư xử với em như vậy, em cũng sẽ chẳng được có ý kiến nào hết, đúng không?
– Điều đó không giúp ích được gì, Jake ạ. Thật sai lầm khi chúng ta ở bên nhau mà ý muốn của chúng ta lại hoàn toàn khác nhau. Sẽ không tốt đâu. Chị sẽ chỉ làm em đau thôi. Chị không muốn làm tổn thương em thêm nữa. Chị ghét điều đó lắm – Giọng nói của tôi vỡ oà.
Người thiếu niên thở dài:
– Đủ rồi. Chị không cần phải nói nữa. Em hiểu rồi.
Tôi rất muốn nói rằng tôi sẽ nhớ Jacob nhiều lắm, nhưng tôi cắn răng lại. Điều ấy cũng chẳng giúp ích được gì hết.
Jacob lặng người đi một lúc, mặt cúi gằm xuống đất; còn tôi thì đang cố giữ mình không chạy đến ôm lấy cậu, an ủi cậu.
Jacob ngẩng măt lên, nói:
– Ừ, chị không phải là người duy nhất biết quên mình đâu – Giọng nói của Jacob khoẻ khoắn hơn – Trò chơi ấy, hai người chơi thôi cũng được.
– Sao cơ?
– Bản thân em cũng đã có những hành xử không ra gì. Em đã khiến chị thêm khổ tâm. Lẽ ra ngay từ đầu, em nên chọn cách từ bỏ. Quả thật, em cũng có làm cho chị bị tổn thương nữa.
– Đây là lỗi của chị mà.
– Em sẽ không để chị vơ hết trách nhiệm về mình đâu, Bella ạ; hay tất cả những gì gọi là cao cả cũng thế. Em biết phải làm sao để bù đắp cho chị rồi.
– Em đang nói cái gì vậy? – Tôi hỏi. Ánh mắt điên cuồng vụt loé lên trong mắt của cậu bạn khiến tôi lo ngại.
Jacob ngẩng mặt lên nhìn vầng thái dương, sau đó, cười với tôi.
– Dưới kia đang diễn ra một trận chiến khá cam go. Em không cho rằng nó khó khăn đến độ cần phải tách mình ra khỏi chiến trường đó.
Lời nói của người thiếu niên khắc sâu vào tâm trí tôi, một cách chậm rãi, từng lời từng lời một, và tôi không sao thở được nữa. Dù đã nghĩ ra bao nhiêu ý định nhằm cắt đứt Jacob hoàn toàn ra khỏi cuộc đời mình, nhưng vào đúng giây phút ấy, tôi không hề nhận ra rằng một nhát dao đâm có thể làm điều đó một cách tốt nhất.
– Ôi, không, Jake! Không, không,không – Tôi thốt ra trong kinh hãi – Không, Jake, không. Chị xin em, đừng – Hai đầu gối tôi bắt đầu rung rẩy.
– Có khác gì nhau đâu, Bella? Đây là hướng giải quyết tốt nhất cho mọi người. Chị sẽ không cần phải ra đi.
– Không! – Tôi nói lớn hơn – Không, Jacob! Chị sẽ không cho em làm thế đâu!
– Chị ngăn em bằng cách nào đây? – Người thiếu niên buông lời chế nhạo, mỉm cười với từng lời nói ấy/
– Jacob, chị đang cầu xin em đây. Hãy ở lại với chị – Nếu còn có khả năng cử động được, có lẽ tôi đã quỳ sụp xuống rồi.
– Em đã bỏ lỡ mất mười lăm phút quí báu rồi. Khi em an toàn trở lại, chị sẽ chạy trốn em chứ gì? Chị đang đùa cợt với em đấy.
– Chị sẽ không chạy trốn em đâu. Chị đã thay đổi ý định rồi. Chúng ta sẽ cùng tìm cách giải quyết vấn đề, Jacob à. Chuyện gì cũng có thể dàn xếp được hết. Em đừng đi!
– Chị nói dối.
– Không đâu. Em biết chị là kẻ nói dối dở đến mức nào mà. Em hãy nhìn vào mắt chị đi. Chị nói lại nhé: Chị sẽ không đi đâu hết, nếu như em ở lại.
Gương mặt của Jacob đanh lại.
– Để rồi trong ngày vu qui của chị, em sẽ là phù rể chứ gì?
Phải mất một lúc lâu sau, tôi mới có thể lên tiếng đáp lại, vẫn là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói với cậu ta:
– Chị xin em.
– Em biết ngay mà – Người thiếu niên nói, gương mặt đã điềm tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn rối bơòi những nỗi niềm.
Và rồi…
– Em yêu chị, Bella – Người bạn nhỏ thầm thì.
– Chị thương em, Jacob – Giọng nói của tôi run rẩy.
Người thiếu niên mỉm cười…
– Em biết điều đó rõ hơn chị.
… Đoạn quay gót bỏ đi.
– Bất cứ điều gì cũng được – Tôi gọi với theo, giọng nói nghẹn lại – Em muốn điều gì cũng được, Jacob ơi. Chỉ cần em đừng làm như thế!
Jacob chợt dừng bước, từ từ quay lại:
– Em không tin chị nói thật lòng.
– Ở lại đi em – Tôi nài nỉ.
Cậu lắc đầu.
– Không, em sẽ đi – Im lặng một lúc, dường như Jacob đang đắn đo trước một quyết định hệ trọng – Nhưng em sẽ phó mặc thân mình cho số phận.
– Em nói vậy nghĩa là sao? – Tôi thảng thốt.
– Em sẽ không phải cẩn trọng nữa – em sẽ sát cánh chiến đấu hết sức mình để bảo vệ đồng đội, và để mặc cho điều gì phải đến sẽ đến – Jacob nhún vai – Tuy nhiên, nếu chị có thể thuyết phục được em rằng chị thật lòng mong em bình an trở về – mong hơn tất cả những điều vị tha chị đang muốn làm…
– Như thế nào? – Tôi hỏi.
– Chị có thể yêu cần ở em – Jacob đề nghị.
– Xin em hãy bình an trở về – Tôi thì thào. Làm sao Jacob lại có thể nghi ngờ những gì tôi nói chứ?
Người thiếu niên lắc đầu, mỉm cười một lần nữa:
– Đó không phải là điều em muốn nói đến.
Một tíc tắc trôi qua… đó chính là khoảng thời gian để tôi hiểu được những gì người thiếu niên muốn đề cập đến; nãy giờ, cậu ta đang quan sát tôi với một vẻ tự mãn – như thể đã biết trước được phản ứng của tôi. Ngay khi vừa bắt được suy nghĩ của Jacob, tôi đã bật thốt lên ngay tức thì mà không kịp dừng lại để cân nhắc đến cái giá phải trả.
– Em sẽ hôn chị chứ, Jacob?
Người thiếu niên trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên, rồi sa sầm mặt xuống, nghi ngờ:
– Chị đang lừa em.
– Hôn chị đi, Jacob. Hôn chị đi, và sau đó, xin em hãy trở về.
Jacob ngần ngừ trong bóng râm, tự đấu tranh với chính bản thân mình. Cậu ta hơi ngoảnh người về phía tây, trong khi đôi chân vẫn đứng yên không hề suy suyển. Người thiếu niên tiến một bước do dự về phía tôi, rồi tiến thêm một bước nữa, trong khi mắt vẫn dõi về hướng khác. Cuối cùng, cậu ta xoay mặt lại nhìn tôi, ánh mắt đầy ắp nghi ngờ.
Tôi cũng nhìn đáp lại cậu ta, không biết gương mặt mình gồm có những cảm xúc nào.
Jacob có hơi ngập ngừng trên đôi chân, nhưng rồi cũng tiến tới, xoá bỏ khoảng cách giữa chúng tôi trong đúng ba bước chân sải dài.
Tôi biết người thiếu niên này sẽ không bỏ lỡ cơ hội; tôi biết để mà tự chuẩn bị tinh thần. Tôi đứng thật im lìm – mắt nhắm nghiền, những ngón tay để xuôi hai bên mình siết lại thành nắm. Và đôi môi của Jacob đã tìm đến môi tôi với tất cả sự hăm hở không khác sự thô bạo là mấy.
Và tôi có cảm nhận ngay được sự tức giận của người thiếu niên khi đôi môi của cậu ta nhận ra sự thụ động ở nơi tôi. Một tay Jacob lần lên gáy tôi, luồn tay vào các chân tóc của tôi, xoắn chúng lại. tay kia, cậu ta ôm lấy vai tôi, lay lắc tôi và kéo tôi đứng áp sát vào người cậu ta. Bàn tay của Jacob tiếp tục lướt xuôi theo cánh tay tôi, tìm tới cổ tay, đưa cánh tay tôi bá lên cổ cậu. Tôi giữ nguyên tay mình ở tư thế mới, các ngón tay vẫn nắm lại, không biết mình có thể kéo dài được sự liểu lĩnh tuyệt vọng này đến bao lâu để giữ cho người thiếu niên được sống. Cả một khoảng thời gian khá dài, đôi môi của Jacob, mềm mại, ấm áp và lúng túng, ra sức buộc môi tôi phải hưởng ứng.
Khi biết rằng tôi sẽ không hạ tay xuống, Jacob buông cổ tay tôi ra, lần tay xuống thắt lưng tôi. Rồi khi bàn tay nóng hổi của người thiếu niên tìm thấy một phần da nhỏ ở thắt lưng tôi, cậu ta gần như đã dằn lấy thân người tôi, kéo cơ thể tôi áp sát hơn nữa vào người cậu.
Và trong một thoáng, Jacob rời khỏi môi tôi, nhưng tôi biết cậu ta sẽ không dừng lại. Đôi môi của Jacob lướt theo quai hàm tôi, chuyển dịch xuống cổ. Người thiếu niên buông tay khỏi tóc tôi, giống như lúc ban đầu, cậu ta hướng cánh tay của tôi quàng lên cổ cậu.
Đến lúc đôi tay của Jacob siết lại ở chỗ thắt lưng tôi, thì cũng là lúc đôi môi của cậu ta tìm đến tai tôi.
– Chị có thể làm tốt hơn thế này, Bella ạ – Giọng nói của cậu ta khản đặc – Xem chị đang khổ sở kìa.
Tôi rùng mình khi cảm nhận được hàm răng của Jacob sượt qua trái tai của mình.
– Được rồi – Jacob làu bàu – Trước tiên, phải trả lại cảm xúc thật cho chị đã.
Như một phản ứng tự nhiên, tôi lắc đầu, mãi cho đến khi một cánh tay của người thiếu niên lại luồn tay vào tóc tôi, giữ lại.
Giọng nói của cậu ta chuyển sáng gắt gỏng:
– Chị thật lòng muốn em quay về hay đang muốn em bỏ xác trên chiến trường vậy?
Nỗi tức giận đã làm rung chuyển toàn bộ thân hình tôi, hệt như dư chấn sau một cú đánh mạnh. Thế này thì quá sức chịu đựng của tôi rồi – Jacob đã không công bằng.
Đôi tay vẫn còn quàng quanh cổ Jacob, tôi thộp lấy tóc cậu ta, mặc kệ vết thương đang nhói đau dữ dội ở tay phải – một hành động hoàn toàn có tính chất trả đũa, cố giằng mặt mình ra khỏi tay cậu ta.
Nhưng Jacob đã hiểu lầm.
Người thiếu niên quá mạnh mẻ nên không hề nhận ra động tác từ đôi tay tôi – đang cố dứt tóc cậu, cố ý làm cho cậu ta đau. Thay vì nghĩ rằng tôi giận, Jacob lại hình dung đó là sự đê mê. Cậu ta cho rằng cuối cùng, đã được tôi hưởng ứng.
Với tiếng thở hổn hển đầy hoang dại, Jacob lại ấn môi vào miệng tôi, những ngón tay của cậu ta ghì chặt lấy khoảng da trần ở thắt lưng tôi.
Sự kinh ngạc đã làm rồi loạn khả năng tự chủ vốn mỏng manh nơi tôi; cảm xúc ngây ngất bây giờ của cậu bạn đã hoàn toàn đánh bại được nó. Nếu đây chỉ đơn thuần là cảm xúc ngạo nghễ vì nghĩ mình đã chiến thắng của Jacob, hẳn tôi đã kháng cự lại rồi. Không, chính sự mê đắm không lúc nào dứt của Jacob đã phá vỡ quyết định của tôi, đã vô hiệu hoá nó. Lí trí đã hoàn toàn không kiểm soát được bản thể của tôi nữa, tôi đã đáp lại nụ hôn của người thiếu niên. Bất chấp tất cả các lý do, môi tôi chuyển động trên môi cậu ta một cách lạ lùng, theo một cách chưa từng có bao giờ – bởi lẽ tôi không phải cẩn trọng đối với Jacob, và tất nhiên người bạn nhỏ cũng không cần phải cẩn trọng trước tôi.
Những ngón tay của tôi vẫn còn đang siết chặt vào tóc cậu ta, nhưng là để làm cho gương mặt của cậu ta có thể áp sát hơn nữa vào mặt mình.
Dấu ấn của Jacob xuất hiện khắp mọi nơi trên cơ thể tôi. Ánh mặt trời rực rỡ khiến mi mắt tôi ửng đỏ, nhưng cũng có thể hiểu là do nhiệt độ. Sức nóng hiện hữu ở mọi nơi. Tôi không thể nhìn thấy hay nghe thấy hay cảm nhận được bất cứ cái gì khác không phải của Jacob.
Một phần nhỏ xíu của não bộ vẫn còn một chút tỉnh táo đã tạo ra những câu hỏi cho tôi.
Tại sao tôi không dừng chuyện này lại? Và tệ hại hơn, tại sao tôi lại không nhận ra bất kì một phần nào trong người mình có mong muốn dừng hành động này? Phải chăng điều đó có nghĩa là tôi không muốn Jacob dừng lại? Tay tôi đang níu lấy bờ vai của cậu ta, vì ưa thích sự nở nang và săn chắc của chúng? Phải chăng tôi đang cảm thấy rằng đôi bàn tay của người thiếu niên đang kéo tôi sát vào người cậu ta như thế này vẫn còn là chưa đủ? Những câu hỏi thật ngớ ngẩn, bởi lẽ tôi đã biết được câu trả lời: Tôi đang tự lừa dối bản thân mình.
Jacob nói đúng. Từ đầu đến cuối, cậu ta nói đúng. Người thiếu niên ấy còn hơn cả một người bạn của tôi. Đó là lý do vì sao tôi không thể nói lời chia tay với cậu ta – Bởi lẽ tôi cũng yêu cậu. Đúng như vậy. Tôi yêu cậu ta nhiều hơn mức cho phép, tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Tôi đã phải lòng Jacob, nhưng chưa đủ để thay đổi một điều gì; chỉ đủ để hai đứa tôi bị tổn thương nhiều hơn, và chỉ đủ để làm cho vết thương lòng mà tôi đã gây ra cho cậu trở nên trầm trọng hơn nữa.
Tôi không để tâm đến điều gì hơn thế – hơn nỗi đau của Jacob. Rõ ràng là tôi còn hơn cả xứng đáng phải chịu tất cả những nỗi đau nào. Tôi mong nỗi đau ấy sẽ thật đích đáng. Tôi mong mình sẽ bị hành hạ.
Giữa thời khắc này, tôi có cảm giác như chúng tôi là một. Nỗi đau của cậu ta đã chuyển thành nỗi đau của tôi – và hiện tại, niềm vui của cậu ta cũng chính là niềm vui của tôi. Tôi cảm thấy vui, tuy nhiên, hạnh phúc của người bạn nhỏ bằng cách này hay cách khác cũng mang nặng nỗi đau khổ. Gần như một thứ hữu hình – nó đốt cháy thịt da tôi như một thứ axít, một sự huỷ hoại từ từ.
Trong một tíc tắc ngắn ngủi của vô tận, một con đg hoàn toàn khác hiện ra đằng sau mi mắt mọng nước của tôi. Như thể tôi đang nhìn thấu suy nghĩ của Jacob, tôi có thể trông thấy rõ ràng điều tôi sẽ từ bỏ, rõ ràng điều mà sự tự nhận thức mới mẻ của bản thân không thể cứu tôi khỏi sự thất bại. Tôi có thể trông thấy hình ảnh của bố mẹ mình lẫn vào vào trong bức tranh đầy mảnh ghép ấy. Tôi có thể trông thấy năm tháng đã trôi qua cùng ý nghĩa thời gian của nó, tôi đã thay đổi. Tôi có thể trông thấy con sói khổng lồ có bộ lông màu nâu đỏ mà tôi yêu vẫn luôn đứng ra bảo vệ tôi khi cần. Trong một phần nhỏ nhất của tíc tắc ấy, tôi có thể trông thấy hai cái đầu có mái tóc đen cắt ngắn của trẻ nhỏ, chúng vừa rời tay tôi, chạy vào khu rừng quen thuộc. Khi hai đứa trẻ ấy biến mất, chúng đem luôn cả những ảo ảnh đi theo.
Và cũng thật rõ ràng, tôi cảm nhận được tim mình vừa vỡ ra theo từng đg nứt, một phần nhỏ hơn của trái tim đã tách ra khỏi tổng thể.
Đôi môi của Jacob dừng lại trước tiên. Tôi mở mắt, nhận ra người thiếu niên đang quan sát mình, ánh nhìn đầy vẻ thắc mắt, nhưng trên hết là sự phấn chấn.
– Em phải đi thôi – Cậu ta thầm thì.
– Đừng.
Ja mỉm cười, hài lòng với lời đáp lại của tôi.
– Em sẽ không đi lâu đâu – Cậu ta cam đoan – Nhưng trước hết…
Người thiếu niên cúi xuống hôn tôi một lần nữa, và bây giờ thì không còn cớ gì để cự tuyệt. Tôi biết viện dẫn lý do gì đây?
Lần này thì khác hẳn. Đôi bàn tay của Jacob áp lên mặt tôi thật nhẹ nhàng, bờ môi ấm áp của cậu rất dịu dàng, ngập ngừng và dò hỏi. Nụ hôn ấy không kéo dài, nhưng thật sự rất ngọt, ngọt hơn cả sự mong đợi.
Và cậu ta quàng tay ôm lấy tôi, một vòng tay thật chắc chắn, trong lúc miệng ghé vào tai tôi, thì thào:
– Lẽ ra, nụ hôn đầu tiên của chúng ta phải như thế này. Nhưng thà muộn còn hơn là không bao giờ có.
Người thiếu niên chẳng bao giờ nhìn thấy nơi vồng ngực của mình, những giọt nước mắt đang chảy tràn ra khỏi hai bờ mi của tôi.

Chương 24
QUYẾT ĐỊNH BẤT NGỜ
Tôi nằm lên chiếc túi ngủ, úp mặt xuống sàn, chờ đợi sự phán xét tìm đến với mình. Có lẽ một trận lở tuyết sẽ chôn vùi tôi ở đây. Tôi ước gì có thể như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa.
Không có một tiếng động nào cảnh báo tôi cả. Không rõ bắt đầu từ lúc nào, bàn tay lạnh giá của Edward đã vuốt ve mái tóc rối bù của tôi. Tôi run rẩy vì tội lỗi trước sự đụng chạm ấy.
– Em vẫn ổn chứ? – Anh thì thào, giọng nói đầy lo lắng.
– Không. Em chỉ muốn chết thôi.
– Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Anh sẽ không bao giờ cho phép.
Tôi rên rỉ, thì thào đáp lại:
– Có lẽ rồi anh sẽ phải thay đổi quyết định.
– Jacob đâu rồi, em?
– Cậu ấy “ra trận” rồi – Tôi làu bàu với nền đất.
Jacob đã rời khỏi lều với một niềm hân hoan tột bậc – kèm theo câu nói đầy hớn hở: “Em sẽ quay trở lại” – rồi cậu ta chạy hết tốc lực về bãi đất trống, cả thân mình run lẩy bẩy khi chuẩn bị chuyển sang hình thái khác. Giờ thì toàn bộ đội sói đã biết hết sự tình. Seth Clearwater, đang đi đi lại lại ở ngoài lều, đó chính là nhân chứng rõ rệt nhất cho sự hổ thẹn trong lòng tôi.
Edward im lặng trong một lúc khá lâu…
– Ôi… – Cuối cùng, anh lên tiếng.
Âm điệu trong giọng nói của anh khiến tôi lo lắng, hiểu rằng trận lở tuyết đã không nhanh bằng anh. Tôi liếc trộm anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt của Edward không tập trung vào bất cứ một sự vật nào, anh đang nghe một điều mà tôi thà chết còn hơn là để cho anh biết. Tôi úp mặt mình xuống sàn.
Đầu óc tôi váng vất khi nghe tiếng cười bất đắc dĩ của Edward vừa bật ra khỏi miệng.
– Có lẽ anh đã biết được một chuyện không hay – Edward lên tiếng, lấy làm miễn cưỡng khi thừa nhận – Vô hình trung, cậu ta đã biến anh thành một vị thần bảo vệ đức hạnh – Anh mơn nhẹ lên phần má để lộ của tôi – Anh không giận em đâu, cưng à. Jacob láu cá hơn anh tưởng rất nhiều. Phải chi em đừng yêu cầu cậu ta…
– Edward – Tôi thều thào trên tấm nilông ram ráp – Em… em… Em…
– Suỵt – Anh thốt lên, những ngón tay lại vuốt ve má tôi – Anh không có ý nói như thế. Chỉ vì thể nào cậu ta cũng sẽ hôn em, cho dẫu em có không bị chơi xỏ đi chăng nữa, và giờ thì anh không có lí do để quai cái kẻ ấy. Anh thật lòng muốn làm như thế lắm đấy. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
– Bị chơi xỏ ư? – Tôi thì thào, ngơ ngác.
– Bella, em tin rằng Jacob cao thượng đến mức đó ư? Rằng cậu ta sẵn sàng chơi trò anh hùng mã thương không tranh chấp với anh nữa ư?
Một cách chậm rãi, tôi ngẩng mặt lên đón nhận cái nhìn kiên nhẫn nơi anh. Vẻ mặt của anh rất hiền từ; đôi mắt chứa đầy những ánh nhìn thông cảm hơn là hằn học mà tôi đáng ra được nhận.
– Vâng, em tin như vậy – Tôi thều thào rồi quay mặt đi. Nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy giận vì Jacob đã lừa mình. Trong lòng tôi không còn một khoảng trống nào cho bất kì cảm xúc nào khác ngoài sự thù ghét bản thân mình.
Edward bật cười, tiếng cười thật dịu dàng.
– Em nói dối dở lắm, vậy nên ai đó chỉ cần trổ tài nói dóc một chút xíu thôi, là em cũng tin sái cổ ngay.
– Vì sao anh không giận em? – Tôi sẽ sàng hỏi – Sao anh không ghét em? Hay anh vẩn chưa nghe hết câu chuyện?
– Có lẽ anh hiểu được chuyện này – Edward trả lời, giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ hẫng – Jacob “vẽ” lại chuyện đó trong đầu sống động lắm. Anh cảm thấy tội cho đồng đội của cậu ta cũng như tội cho mình vậy. Tội nghiệp nhóc Seth đang muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng giờ thì Sam đang buộc Jacob phải ổn định lại tinh thần.
Tôi khép mắt lại, lắc đầu một cách khổ sở. Những thớ sợi nilông của chiếc lều cọ rát mặt tôi.
– Em dù sao cũng chỉ là một con người – Anh nói khẻ khàng, vuốt tóc tôi một lần nữa.
– Đó là lời bào chữa đáng thương nhất mà em từng được nghe thấy.
– Nhưng em là một con người đúng nghĩa, Bella à. Dù rằng anh cũng mong khác hơn, và cậu ta cũng vậy… Cuộc sống của em có những khoảng trống mà anh không thể lấp đầy. Anh hiểu được điều đó.
– Nhưng sự thật không phải như vậy. Đó là thứ khiến em ghê sợ bản thân mình đấy. Không có khoảng trống nào cả, anh à.
– Em yêu cậu ta – Edward thì thầm thật hiền.
Từng tế bào trong cơ thể tôi hoá nhức nhối vì muốn phủ nhận điều đó.
– Em yêu anh nhiều hơn – Tôi chỉ biết trả lời có thế.
– Ừ, anh cũng biết điều đó. Nhưng… khi anh rời bỏ em, Bella, anh đã làm cho em tổn thương một cách nặng nề, và chính Jacob là người đá vá vết thương lại cho em. Nhất định chuyện đó sẽ để lại dấu ấn – trong lòng cả hai người. Anh không biết những vết khâu kia có thể tự biến mất hay không. Anh không thể khiển trách cậu ta hay em được. Có lẽ anh đã được tha thứ nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải nhận lãnh hậu quả.
– Lẽ ra em nên biết trước rằng anh đang tìm cách nhận lỗi về mình. Xin anh đừng nói nữa. Em không thể chịu đựng được.
– Vậy anh nên nói sao, hả em?
– Em muốn anh dùng tất cả những từ ngữ tồi tệ nào mà anh nghĩ ra được, bằng mọi ngôn ngữ mà anh biết để mắng mỏ em. Em muốn anh bảo với em rằng anh chán ghét em, và rằng anh sẽ ra đi để em sẽ phải phủ sụp xuống đất và cầu xin anh ở lại.
– Anh xin lỗi – Edward thở dài – Anh không làm được điều đó.
– Vậy thì ít nhất anh đừng tìm cách để em cảm thấy dễ chịu. Hãy để em chịu đau khổ. Em đáng bị như vậy.
– Không đâu em – Anh thì thào.
Edward im lặng một lúc, và tôi cảm nhận được không khí bỗng trở nên nặng nề một cách bất thường, một sự báo động mới.
– Giờ sắp điểm – Tôi nhìn nhận.
– Ừ, chỉ còn vài phút nữa. Thời gian chỉ đủ để nói một lời duy nhất…
Tôi chờ đợi. Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, vẫn là những lời nhỏ nhẹ.
– Anh sẽ là người cao thượng, Bella ạ. Anh sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa anh và cậu ta nữa. Em cứ sống hạnh phúc đi, em sẽ có mọi điều em muốn ở anh, hoặc là không có gì cả, nếu em thấy điều đó là cần thiết. Chỉ mong khi quyết định, em đừng có cảm giác nợ nần anh bất kì một điều gì.
Tôi bật phắt dậy, cong gối dưới sàn.
– Trời ơi, anh thôi đi! – Tôi thét lên với anh.
Edward tròn xoe mắt vì ngạc nhiên.
– Không – em không hiểu rồi. Anh không hề tìm cách để em cảm thấy dễ chịu đâu, anh nói thật đấy.
– Em biết mà – Tôi rền rĩ – Chuyện gì xảy ra với mong muốn đua tranh của anh rồi? Xin anh đừng bắt đầu bằng sự hi sinh cao thượng đó! Anh hãy đua tranh đi.
– Bằng cách nào, hả em? – Edward hỏi ngược lại tôi, đôi mắt lại trở về với những u uẩn thuở nào.
Tôi nhoài người sà vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
– Em không quan tâm đến chuyện nơi này lạnh nữa. Em không quan tâm đến chuyện mình đang mang mùi sói nữa. Hãy làm cho em quên chuyện mình đáng sợ như thế nào đi anh. Hãy làm cho em quên cậu ấy đi anh. Hãy làm cho em quên cả tên mình nữa. Anh hãy đua tranh với cậu ấy đi!
Rồi không chờ anh quyết định – hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không còn thương yêu một con quái vật độc ác, chẳng đáng tin cậy giống như tôi. Tôi nép sát vào anh và ấn môi mình vào đôi môi lạnh giá của anh.
– Cẩn thận nào, cưng – Anh thì thầm trong cái hôn vội vã của tôi.
– Không – Tôi gầm gừ.
Một cách nhẹ nhàng, anh khẽ dịch chuyển mặt tôi cách ra vài xăngtimét.
– Em không cần phải chứng minh điều gì với anh cả, Bella.
– Em không hề chứng minh điều gì hết. Anh đã nói rằng em sẽ có mọi điều em muốn ở anh mà. Em đang muốn điều này đây. Em rất muốn điều này đây – Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên để hôn anh. Edward cũng cúi xuống hôn đáp lại, nhưng khi tôi càng tỏ ra dứt khoát, đôi môi của anh càng tỏ ra ngập ngừng. Ngôn ngữ cơ thể tôi đang khiến cho ý định của tôi mỗi lúc một rõ ràng hơn. Và rồi vẫn cũng như mọi khi, anh ngăn tôi lại.
– Có lẽ hiện thời không phải là lúc thích hợp cho chuyện đó – Edward ôn tồn nói với thái độ điềm tĩnh một cách thái quá trước cảm xúc mãnh liệt ở nơi tôi.
– Tại sao? – Tôi làu bàu. Cuộc tranh giành sẽ chẳng mang đúng nghĩa một khi anh lúc nào cũng hành động theo lẽ phải như thế; tôi buông thõng hai tay xuống.
– Trước tiên, vì nơi này lạnh quá – Nói xong, anh với lấy cái túi ngủ dưới sàn; quấn cho tôi như quấn chăn.
– Sai rồi – Tôi chỉnh lại – Trước tiên, vì anh là người quá đạo đức, đạo đức một cách quá đáng đối với một mcr.
Edward cười khúc khích.
– Được rồi, anh sẽ cho em biết. Thứ hai là lạnh nhé. Thứ ba là vì… ừm, em sặc mùi sói, cưng à.
Anh chun mũi lại.
Tôi thở dài.
– Thứ tư – Anh thì thầm, bất chợt hạ thấp mặt mình xuống để thì thào vào tai tôi – Chúng mình sẽ thử, Bella à. Anh sẽ làm đúng như lời hứa. Nhưng anh vẫn mong đấy không phải là phản ứng nảy sinh từ Jacob Black.
Tôi co rúm người lại, giấu mặt mình vào vai anh.
– Và thứ năm…
– Bản danh sách này dài quá – Tôi lẩm bẩm.
Anh cười.
– Ừ, thứ năm là em có muốn nghe tường thuật trực tiếp về trận chiến không nào?
Anh vừa nói đến đó, ở bên ngoài lều, Seth đã cất tiếng tru vang động cả không gian mênh mông. Thân người tôi cứng lại trên nền đất. Tôi đã không nhận thức được rằng lòng bàn tay trái của mình đã nắm chặt vào miếng đai ở lòng bàn tay, cho đến lúc Edward nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của tôi ra.
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella ạ – Anh đoan chắc với tôi – Bọn anh có kỹ năng, được huấn luyện, và có một đồng minh không ai ngờ. Trận chiến sẽ kết thúc sớm thôi. Nếu như không tin vào điều đó, giờ này, anh đã ở dưới kia rồi – còn em thì ở đây, bị trói vào một thân cây, hay là vào một chỗ nào đó.
– Alice nhỏ con quá – Tôi than van.
Edward vẫn cười khúc khích.
– Ừ, đó sẽ là vấn đề… cho kẻ nào cố công bắt cô bé ấy.
Seth bắt đầu thút thít.
– Có chuyện gì vậy anh? – Tôi hỏi.
– Cậu bé bực vì bị kẹt ở đây với chúng mình. Seth cũng biết đồng đội loại cậu ra khỏi cuộc chiến là để bảo vệ sự an toàn cho chính bản thân vậu; trong khi Seth thèm được sát cánh bên đồng đội biết bao.
Tôi cau có nhìn về hướng Seth.
– Binh đoàn mcr đã lần ra dấu vết – Jasper đúng là thiên tài, anh ấy liệu việc như thần vậy – và chúng cũng đã bắt được mùi của gia đình anh ở đồng cỏ, nên đã tách quân ra làm hai, như Alice đã cho biết trước – Edward thì thầm, ánh mắt anh tập trung vào một điều gì đó xa xăm lắm – Sam đang dẫn chúng ta vòng lại để chặn đánh nhóm tiếp viện trước – Edward đang mải mê với điều gì nghe được đến độ đã gọi “đội sói” là “chúng ta”.
Bất thình lình, Edward cúi xuống nhìn tôi.
– Em thở đi, Bella.
Tôi cố làm theo điều anh nhắc nhỏ, và nhận ra được tiến thở hổn hển, nặng nhọc của Seth ở bên ngoài căn lều. Tôi nỗ lực giữ cho hai lá phổi của mình hoạt động đều đặn, để không mắc phải chứng thở quá nhanh.
– Nhóm đầu tiên đã ra đến vùng đất trống. Anh và Seth có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến.
Hai hàm răng của tôi siết chặt vào nhau.
Anh cười khan chỉ một tiếng duy nhất.
– Anh nghe được cả tiếng của Emmett nữa – anh ấy đang phấn kích lắm.
Tôi bắt cùng nhịp thở với Seth.
– Nhóm thứ hai đã sẵn sàng – bọn người đó không hề cảnh giác, họ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của “chúng ta”.
Bất chợt Edward chuyển sang gầm ghè.
– Sao vậy anh? – Tôi thở dốc.
– Bọn chúng đang nói về em – Hai hàm răng của Edward nghiến chặt vào nhau – Bọn chúng cho rằng em sẽ không thể thoát được… Hay lắm, Leah! Ồ, cô gái đó nhanh thật – Anh tán thành – Một tên đã được đánh hơi của “chúng ta”, may quá, Leah đã vật hắn xuống trước khi hắn kịp quay lại. Sam đã lao tới phụ cô gái. Paul và Jacob giải quyết một tên khác, nhưng những tên còn lại đã nhận ra rồi, chúng đang phòng bị và ngỡ ngàng không thể hiểu tại sao lại có sự vụ này. Hai bên đang đánh thăm dò… Không, để Sam dẫn đầu. Tránh ra ngay đi – Anh hốt nhiên kêu lên – Tách chúng ra đi – đừng để bọn người đó đâu lưng vào nhau.
Seth rên ư ử.
– Tốt hơn rồi, cứ dồn chúng ra bãi đất trống đi – Edward tán đồng. Thân hình anh hơi dâng lên một cách vô ý thức khi bị hút hồn vào những gì theo dõi được, toàn thân căng cứng vì phải kiềm chế những động tác lẽ ra được tự do thể hiện. Đôi bàn tay anh vẫn đang nắm lấy tay tôi; tôi đan ngón tay mình vào tay anh, siết lại. Ít ra, anh cũng đã không đến đó.
Không gian chợt im ắng một cách bất ngờ. Điềm báo!
Hơi thở của Seth đột ngột ngưng trệ – và khi đang hoà cùng nhịp thở với Seth – tôi mới nhận ra.
Tôi cũng nín thở – sợ đến mức không thể buộc phổi mình phải hoạt động, nhất là khi đã nhận ra bên cạnh mình, Edward cũng đang gần như đông thành đá.
Ôi, không. Không. Không.
Ai đã thiệt mạng? Họ hay chúng tôi? Không, người sói hay gia đình Cullen đều là những người tôi vô cùng yêu quí. Người thân nào của tôi đã hy sinh?
Sự thể diễn ra nhanh đến mức tôi không hề có một ý niệm nào về việc đã được chứng kiến: Tôi đang đứng đó, xung quanh tôi là những mảnh nhỏ của chiếc lều. Edward đã xé lều ư? Tại sao anh lại hành động như vậy?
Tôi chớp chớp mắt, sững sờ, giữa một biển nắng chói loá. Tôi chỉ nhận ra được có mỗi Seth, cậu ta đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, gương mặt sói chỉ cách gương mặt Edward đúng một gang tay duy nhất. Trong tíc tắc vô tận ấy, cả hai đang nhìn nhau với một sự tập trung cao độ. Ánh mặt trời lấp lánh trên làn da của Edward, hàng ngàn mảnh cầu vồng áng ánh phản chiếu trên bộ lông của Seth.
Rồi bất chợt Edward thì thào một cách khẩn cấp:
– Đi đi, Seth!
Ngay lập tức, con sói nhổm dậy, và mau chóng biến mất vào giữa cánh rừng âm u.
Dường như hai tíc tắc đã trôi qua? Vậy mà tôi nghe như cả giờ vậy. Tôi kinh hãi đến mức buồn nôn khi hình dung ở bãi đất trống đang xảy ra một điều khủng khiếp, một sự hi sinh. Tôi há hốc miệng, toan giục anh đưa tôi đến đó và phải làm ngay tức thì. Mọi người cần anh, và mọi người cần tôi. Nếu phải chảy máu để cứu những người thân yêu đó, tôi hoàn toàn sẵn sàng. Tôi sẵn sàng hi sinh thân mình vì điều đó, giống như người vợ thứ ba của thủ lãnh nọ. Trong tay tôi không có con dao bạc, nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm được cách…
Song, trước khi kịp phát ra âm tiết đầu tiên, tôi đã có cảm giác như mình đang bay giữa muôn trùng gió cuốn. Nhưng bàn tay của Edward chưa hề một lần rời khỏi cơ thể tôi – và tôi vẫn đang lao đi, nhanh đến mức dường như cảm xúc đã bị rơi xuống bên vệ đường.
Tôi nhận ra mình đang đứng áp lưng vào một vách đá thẳng đứng. Trước mặt tôi, Edward đang đứng với dáng điệu không lẫn vào đâu được.
Sự nhẹ nhõm gột sạch mối bận tâm trong tâm trí tôi cùng lúc với bao tử của tôi thắt lại như muốn rớt xuống tận gót giày.
Tôi đã hiểu sai.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm – vì ở bãi đất trống không xảy ra chuyện gì cả.
… Và kinh hoàng – vì sự kinh khủng đó diễn ra ở ngay đây.
Edward đang ở tư thế phòng thủ – hơi đưa người ra trước, đôi tay hơi duỗi ra – tôi nhận thức với một sự chắc chắn muốn phát bệnh. Vách đá sau lưng tôi không khác nào những bức tường gạch cổ xưa ở Ý, chỗ lối đi mà anh đã từng đứng chắn giữa tôi và những chiến binh “hắc y” của nhà Volturi.
– Ai vậy anh? – Tôi thì thào hỏi.
Những âm tiết thoát ra khỏi hai hàm răng của anh là những tiếng gầm gừ còn lớn hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Rất lớn. Điều đó có nghĩa là đã không còn có cơ hội để trốn nữa. Chúng tôi đã sa bẫy, và câu trả lời của anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
– Victoria – Edward thốt ra cái từ đó không khác nào phun ra một lời nguyền rủa – Người phụ nữ đó không hề đơn độc. Victoria đã đánh hơi được mùi của anh, thì ra cô ta đi với đám tốt đen kia chỉ là để quan sát tình hình, hoàn toàn không hề có ý định sát cánh cùng họ. Kẻ đáng sợ đó đã nảy ra một quyết định hoàn toàn theo sự thôi thúc của tình thế là tìm anh, vì biết rằng em sẽ luôn luôn ở bên anh. Cô ta tính toán không sai một li nào. Em nói đúng. Kẻ đó luôn luôn là Victoria.
… Và lúc này đây, Victoria đang ở trong tầm hoạt động của năng lực đặc biệt mà anh vốn có.
Lại nhẹ nhõm, nếu là nhà Volturi, cả hai đứa tôi đều sẽ bị huỷ diệt. Nhưng đây là Victoria, chúng tôi sẽ không phải chết đôi. Edward có thể sẽ còn sống. Anh là một chiến binh giỏi, cũng ngang ngửa với Jasper. Nếu người phụ nữ đó không mang theo quá nhiều vệ binh, anh sẽ mở được đường máu để về với gia đình. Edward có tốc độ di chuyển không ai bì kịp. Rồi anh sẽ thành công.
Tôi mừng vì Edward đã đẩy Seth đi. Lẽ tất nhiên, Seth chẳng chạy đi giúp ai cả. Victoria tính toán thời gian thật hoàn hảo. Nhưng ít ra thì Seth cũng được an toàn; khi nghĩ đến cái tên ấy, tôi không hề mường tượng ra một con sói lớn có bộ lông màu cát, mà chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi vụng về, lóng ngóng mà thôi.
Thân hình của Edward dâng lên – chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để cho tôi biết cần phải nhìn về hướng nào. Tôi chú mục vào khoảng rừng tối tăm.
… Y hệt như những cơn ác mộng đang bước ra khỏi cõi ảo để đến với tôi.
Một cách chậm rãi, hai mcr tạt vào vạt đất trống chỗ căn lều của chúng tôi, tia mắt của họ bao quát chẳng sót một thứ gì. Dưới ánh mặt trời, thân mình họ toả sáng lóng lánh.
Tôi không để ý lắm đến một gã con trai tóc vàng – ừm, cậu ta hãy còn nhỏ, tuy cao và vạm vỡ nhưng khi biến đổi, cậu ta cũng chỉ độ trạc tuổi tôi. Đôi mắt của cậu ta – chưa bao giờ tôi thấy có đôi mắt nào lại đỏ đến như vậy – nhưng cũng không gây ra được sự chú ý mạnh mẽ nơi tôi. Tuy cậu ở gần Edward nhất, là mối nguy hiểm kề cận nhất, tôi cũng không màn quan sát.
Bởi lẽ cách gã con trai đó chỉ vài bước chân ở phía sau, Victoria đang nhìn tôi chằm chằm.
Mái tóc mày vàng cam của người phụ nữ đó sáng chói hơn bao giờ hết, rực rỡ hơn cả lửa nữa. Trời lặng gió, nhưng quần lửa quanh gương mặt cô ta có vẻ như đang bập bùng, chẳng khác gì như chúng là thực thể sống vậy.
Đôi mắt của Victoria đen thẫm vì khác. Người phụ nữ ấy không cười, ,đúng như trong những cơn ác mộng của tôi về cô ta: đôi môi mím lại đến có hằn. Cô ta đang ở trong tư thế co lại không khác chi dáng điệu của loài mèo, một con sư tử cái đang chờ đợi cú vồ mồi đầu tiên. Đôi mắt hoang dại của Victoria không ngừng láo liên nhìn nghiêng nhìn ngửa giữa tôi và Edward, nhưng chưa bao giờ ánh mắt ấy dừng lại ở anh quá nửa giây. Người phụ ấy không thể cất mắt khỏi tôi cũng như tôi không thể rời mắt khỏi cô ta.
Sự căng thẳng như trào ra khỏi cơ thể của Victoria, gần như có thể trông thấy rõ được thành hình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như cảm nhận được khao khát của cô ta, cảm nhận được sự thèm muốn đã hút chặt lấy sự chú ý của người phụ nữ. Dường như tôi cũng đọc được cả suy nghĩ của con người ấy.
Victoria đang ở rất gần điều cô ta mong muốn – mục tiêu của toàn bộ sự tồn tại của cô ta trong hơn một năm qua đang ở rất gần.
Cái chết của tôi.
Kế hoạch của Victoria rõ như ban ngày, rất dễ nhận biết. gã con trai tóc vàng sẽ tấn công Edward. Ngay khi Edward bị phân tán tư tưởng, Victoria sẽ xuống tay với tôi.
Rồi mọi chuyện sẽ mau chóng được kết thúc – Victoria sẽ không đủ thời gian để chơi trò này – nhưng cuộc chơi sẽ bảo đảm được diễn ra từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, còn có một điều nữa, đó là khi trò chơi diễn ra, sẽ không thể nào đảo ngược được tình thế nữa. Ngay cả nọc độc của mcr cũng không còn hiệu lực.
Victoria sẽ làm cho quả tim tôi ngừng đập. Có thể là cô ta sẽ xộc một bàn tay xuyên vào ngực tôi mà bóp nát nó. Hoặc bằng một cách nào đó khác cũng tương tự như vậy.
Tim tôi đập một cách cuồng loạn, lớn tiếng, như thể muốn làm nổi bật mục tiêu của cô ta hơn nữa.
Ở đâu đó, xa xăm, xa thật xa, trong cánh rừng âm u lạnh lẽo, có tiếng một con sói đang tru lên. Seth đã đi khỏi đây rồi, vậy nên không có cách gì để mà giải thích được âm thanh này.
Gã con trai tóc vàng đang liếc nhìn Victoria, chờ lệnh.
Hắn ta còn rất trẻ ở nhiều mặt. Qua cái mống mắt đỏ thẫm của hắn, có thể đoán chừng hắn bước chân vào kiếp sống huyền thoại này chưa được bao lâu. Hắn sẽ rất mạnh, nhưng cũng chỉ là thứ hữu dũng vô mưu mà thôi. Edward tất sẽ biết cách khống chế hắn. Và anh sẽ tồn tại.
Không nói không rằng, bc hất hàm về phía Edward, ngầm hạ lệnh cho gã con trai đó.
– Riley – Edward lên tiếng bằng một giọng nói mềm mỏng, đầy xúc cảm.
Gã con trai cứng mình lại, đôi mắt đỏ mở rộng.
– Cô ta đang lừa dối cậu đấy, Riley ạ – Edward nói với hắn – Cậu nghe tôi nói đây. Cô ta đang lừa dối cậu cũng như cô ta đã lừa dối những con người bây giờ đang sống dở chết dở ở bãi đất trống. Cậu biết rằng cô ta xỏ mũi họ, cũng chính cô ta đã bảo cậu lừa gạt họ, không một ai trong hai người sẽ ra tay giúp họ. Tuy nhiên, thật khó mà tin cô ta cũng qua mặt cả cậu nữa, đúng không?
Một sự bối rối lướt qua gương mặt của Riley.
Edward khẽ chỉnh lại tư thế, như một phản ứng dây chuyền, Riley cũng tự động chỉnh lại dáng điệu của mình.
– Người phụ nữ đó không hề yêu thương gì cậy, Riley ạ – Edward vẫn tiếp tục ngân nga âm điệu du dương đầy thuyết phục, gần như thôi miên – Chưa bao giờ cô ta có cảm xúc đó. Victoria chỉ yêu duy nhất một người tên là James thôi, còn cậu thì không khác nào một công cụ của cô ta.
Edward vừa nhắc đến tên James, Victoria đã nhướng môi để lộ ra những chiếc răng sáng bóng. Cặp mắt của người phụ nữ ấy vẫn dán chặt vào tôi.
Riley ném một cái nhìn rồ dại về phía cô bạn tình.
– Riley? – Edward lại lên tiếng.
Như một phản ứng tự nhiên, Riley tập trung trở lại vào Edward.
– Cô ta biết rằng tôi sẽ giết cậu, Riley ạ. Người phụ nữ đó mong cậu chết để cô ta khỏi phải đóng tiếp màn kịch yêu đương này. Đúng như vậy đấy – cậu đã nhìn thấy điều đó, phải không? Cậu đã nhận ra sự miễn cưỡng trong đôi mắt của người phụ nữ đó, những lời hứa không đáng tin cậy. Cậu nghĩ đúng, Victoria chưa bao giờ cần cậu cả. Những nụ hôn, những cử chỉ âu yến chỉ là dối trá mà thôi.
Edward lại động đậy, nhích về phía gã con trai vài phân nữa, điều đó đồng nghĩa với việc cách khỏi tôi một khoảng cách rất nhỏ.
Ánh nhìn của Victoria xoắn chặt lấy khoảng trống giữa hai đứa tôi. Cô ta sẽ giết tôi mà chẳng cần tới một giây ngắn ngủi – người phụ nữ đó chỉ cần một phần nhỏ nhất của cơ hội mà thôi.
Lần này chậm rãi hơn, Riley thay đổi lại tư thế của mình.
– Cậu không cần phải hi sinh như thế – Edward hứa một cách chắc nịch – Cuộc đời này có nhiều cách để tồn tại, không cứ phải là những điều mà cô ta đã chỉ dẫn cho cậu. Hoàn toàn không có dối trá và máu, Riley ạ. Bây giờ cậu có thể ra đi. Cậu không cần phải hi sinh tính mạng cho những lời lường gạt của người phụ nữ đó.
Một cách mạnh dạn, Edward lướt lên trước và chếch sang một bên. Giờ thì khoảng cách giữa chúng tôi đã là vừa vặn một bước chân. Lần này, Riley lượn ra xa, tỏ rõ thái độ hơn. Victoria đưa người ra phía trước, những ngón chân bấu mạnh xuống đất.
– Cơ hội cuối cùng đấy, Riley ạ – Edward thì thào.
Gương mặt của Riley ngập tràn nỗi tuyệt vọng khi quay sang Victoria tìm kiếm câu trả lời.
– Hắn mới là kẻ dối trá, Riley – Victoria vặc lại, tôi há hốc miệng ra vì sững sờ trước giọng nói của người phụ nữ đó – Em đã dặn anh rằng chúng sẽ lừa gạt chúng mình bằng khả năng đọc suy nghĩ này nọ đấy. Anh cũng biết rằng em chỉ yêu có mỗi một mình anh thôi mà.
Giọng nói của Victoria không sang sảng, không hoang dại, cũng không nheo nhéo như tiếng mèo mà tôi vẫn gán ghép cho cô ta với phù hợp với gương mặt và phong thái của người phụ nữ ấy. Âm thanh tiếng nói của Victoria thật mềm mại, trong vắt; đó là giọng nữ cao, lảnh lót như tiếng một đứa trẻ – chất giọng thường đi cùng những đặc điểm tóc vàng quăn dợn và thổi bong bóng kẹo cao su màu hồng – Hoàn toàn chẳng hợp một chút nào với hàm răng nghiến chặt trông quá ghê rợn như thế kia.
Quai hàm của Riley căng cứng, hai vai hắn so lại. Đôi mắt đỏ lừ trong phút chốc tỏ ra vô hồn – không còn có sự bối rối, không còn có nỗi nghi ngờ. Mọi suy nghĩ trong đầu hắn đã tan biến. Gã con trai thủ thế, chuẩn bị tấn công.
Cả thân mình Victoria run rẩy, người phụ nữ đó đã bị tổn thương một cách nặng nề. Những ngón tay có móng vuốt đã giương ra sẵn sàng, đang chực chờ Edward di chuyển cách tôi thêm một xăngtimét nữa.
Trong không gian bỗng vang lên một tiếng gầm dữ dội, không rõ từ đâu.
Tiếp theo đó là một chiếc bóng khổng lồ màu vàng nâu từ giữa khoảng đất trống lao người về phía Riley.
– Không! – Victoria thét lên, chất giọng con nít của cô ta rít lên vì ngạc nhiên.
Cách tôi chừng một mét, một con sói khổng lồ đang đè nghiến lấy gã con trai tóc vàng, bắt đầu cắn xé hắn. Một vật cứng, trắng hếu, bay thẳng vào tảng đá ngay bên chân tôi. Tôi phản ứng ngay tức khắc bằng sự co rúm người lại.
Victoria không thèm liếc nửa con mắt tới gã con trai mà cô ta vừa mới nói lời yêu thương. Đôi mắt của người phụ nữ đáng sợ đó nhất quyết chỉ dán chặt vào mỗi một mình tôi, đôi mắt hằn đầy nỗi thất vọng đến mức trông cô ta như loạn trí.
– Không – Victoria lại lên tiếng qua hai hàm răng đang nghiến chặt, và Edward di chuyển về phía người phụ nữ đó, chắn ngang đường của cô ta đến tôi.
Riley đã đứng dậy được, trông hắn tàn tạ và phờ phạc, nhưng cũng xoay xở để tung ra được một cú đá hung bạo vào vai Seth. Tôi vừa nghe có tiếng xương gãy. Seth lùi lại, bắt đầu lượn vòng, chân khập khiễng. Riley thủ ngay thế tay, tuy có vẻ hắn đã bị mất một mảng tay rồi…
Cách cuộc chiến đó vài mét, Edward và Victoria đang vờn nhau.
Cả hai không lượn tròn, bởi lẽ Edward không muốn để cho người phụ nữ ấy có cơ hội xáp đến gần tôi hơn. Victoria khệnh khạng đi chuyển qua lại, cố gắng tìm ra sơ hở trong cách phòng thủ của Edward. Còn anh tập trung theo dõi từng động tác chân linh hoạt của Victoria. Anh không lơi là chút nào cho việc đọc cái ý định trong tâm trí của cô ta và di chuyển trước khi người phụ nữ đó kịp có động thái trong chưa đầy một tíc tắc.
Ở mé bên kia, Seth thình lình lao lên tấn công, và một âm thanh chói tai vang lên làm sởn tóc gáy. Một tảng thịt trắng nữa bay vào rừng nghe đánh “thịch”, Riley gầm lên trong điên dại, còn Seth lùi lại – đôi chân di chuyển nhẹ hẫng so với thân hình quá khổ – tránh cú táp của Riley, kẻ đang mang cánh tay không còn hình thù rõ rệt.
Lúc này, ở cuối khoảng đất trống, Victoria đang len lỏi giữa các thân cây. Người phụ nữ nham hiểm đã bị dồn ra đó, trong lúc đôi chân di chuyển tìm chốn an toàn, đôi mắt khát khao của cô ta vẫn xoáy thẳng về phía tôi chẳngkhác nào tôi là miếng nam châm đang hút lấy con người ấy. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra sự hiếu sát đang rừng rực cháy cùng bản năng tồn tại đang toả ra ngùn ngụt trong tia nhìn nảy lửa của Victoria.
Edward cũng dễ dàng nhận ra điều ấy.
– Cô đừng bỏ đi, Victoria – Edward lại sử dụng âm điệu thôi miên như lúc ban nãy – Cô sẽ không bao giờ có được một cơ hội thuận lợi như thế này nữa đâu.
Victoria bạnh hai hàm răng ra và rít lên với anh, nhưng có vẻ như lần này, cô ta sẽ không thể chạy thoát được nữa.
– Lúc nào cô cũng có thể thoát thân được – Edward điềm tĩnh nhìn nhận – Rất nhiều bạn, cô đã chứng tỏ được điều đó. Cô chỉ biết làm có mỗi một việc đó thôi, phải không? Đó là lý do vỉ sao James giữ cô lại. Quả thật rất có ích khi cô cũng thích trò chơi giết chóc này. Một c hiến hữu có bản năng đào thoát tuyệt vời. Lẽ ra, vào phút cuối, hắn không nên loại cô ra, bởi hắn có thể tận dụng năng lực của cô khi chúng tôi bắt hắn ở Phoenix.
Tiếng gầm ghè đầy hằn học thoát ra giữa đôi môi của Victoria.
– Đó là tất cả những ý nghĩ về cô đối với hắn. Thật ngớ ngẩn khi phải tổn hao năng lượng trả thù cho một kẻ coi mình chẳng khác nào một công cụ săn mồi phục vụ cho khát vọng của hắn. Cô chưa bao giờ là gì khác ngoài lợi ích vật chất đối với hắn. Tôi biết tất cả những điều này.
Một bên khoé môi của Edward nhếch lên khi anh gõ gõ vào thái dương của mình.
Với một tiếng rít uất nghẹn, Victoria lại lao ra khỏi những thân cây, tiếp tục đánh thăm dò Edward. Anh cũng đánh trả, cả hai lại tiếp tục vờn nhau.
Cũng ngay lúc đó, một nắm đấm của Riley đã đánh trúng vào hông Seth, cổ họng của con sói khục khặc những tiếng ho. Seth lùi lại, đôi vai giần giật như thể đang muốn giũ sạch những cơn đau.
Tôi xin anh – Tôi muốn nài xin Riley, nhưng không sao tìm được cách mở miệng ra để có thể đẩy không khí từ phổi ra – Xin anh, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Tại sao ban nãy Seth đã chạy đi rồi lại còn quay trở lại?
Bất chợt, Riley lao đến, rút dần khoảng cách với Seth, dồn Seth vào vách đá bên cạnh tôi. Hốt nhiên, Victoria quan tâm đến số phận của kẻ đồng hành với m ình. Tôi có thể nhận ra điều đó, qua cái liếc mắt của cô ta khi áng chừng khoảng cách giữa Riley và tôi. Seth vùng nhanh tới Riley, đẩy lùi hẳn về phía sau, Victoria lại rít lên.
Seth không còn tập tễnh nữa. Trong lúc lượn vòng, cậu tiến lại gần Edward; cái đuôi sói quệt phải lưng anh, và đôi mắt của Victoria sáng lên thấy rõ.
– Không, cậu ấy sẽ không chuyển hướng tấn công sang tôi đâu – Edward lên tiếng, trả lời cho suy nghĩ vừa có trong đầu Victoria. Anh tậndụng sự saonhãng của Victoria để tiến đến gần hơn – Cô đã tao cho chúng tôi một kẻ thù chung. Cô đã khiến chúng tôi liên minh lại.
Victoria nghiến răng, cố gắng tập trung vào một mình Edward.
– Nhìn kỹ hơn đi, Victoria – Anh thì thào, cố gắng thu hút sự tập trung nơi Victoria – Coi sói này có giống như con quái vật James vẫn lần theo khắp xứ Siberia không?
Đôi mắt của người phụ nữ mở bừng và bắt đầu láo liên một cách hoang dại giữa Edward, Seth và tôi; rồi cứ thế, chúng đảo thành vòng.
– Chẳng phải rất giống sao? – Victoria gầm ghè giọng con nít – Không thể nào!
– Không có gì là không thể cả – Edward tiếp tục thì thào, giọng nói êm mượt như nhung khi anh tiến gần hơn đến người phụ nhữ – Ngoại trừ điều cô mong muốn. Cô sẽ không bao giờ có thể chạm tay vào người cô ấy đâu.
Victoria lắc đầu nguầy nguậy, cố chống lại chiến thuật nghi binh của Edward, và cố gắng lách vòng qua anh, nhưng Edward đã chặn chính xác đường đi nước bước của người phụ nữ, ngay khi cô ta vừa nảy ra ý định. Gương mặt của Victoria nhăn nhó vì thất vọng, rồi bất thình lình, cô ta thu mình lại, lấy đà, hệt như một con sư tử cái, thận trọng tiến tới phía anh.
Victoria không phải là một mcr mới sinh, đầy bản năng và thiếu kinh nghiệm. Đó là một tử thần đúng nghĩa. Thậm chí, tôi có thể nhận ra rất rõ sự khác biệt giữa cô ta và Riley, nhưng tôi cũng hiểu rằng Seth sẽ không thể cầm cự được lâu nếu vẫn phải chiến đấu với tên mcr này.
Edward cũng dâng lên, cả hai đang rất gần nhau, cảnh tượng hệt như một con sư tử đực đang giao tranh với một con sư tử cái.
Cuộc vờn nhau diễn ra với tốc độ chóng mặt.
Cuộc tử chiến này cũng giống hệt với cuộc tập dợt của đôi Alice và Jasper ở bãi đất trống, những động tác uốn éo, cuốn vào nhau diễn ra chỉ còn là bóng mờ, duy có điều cuộc chiến này không mềm mại như vũ khúc balê ấy. Những tiếng kêu răng rắc, lốp cốp vang lên, dội vào vách đá khi có người để lộ sơ hở và đã phải trả giá. Nhưng ả hai di chuyển quá nhanh, mắt thường như tôi không thể nào quan sát được ai đã phạm phải sai lầm…
Riley hoàn toàn bị phân tâm trước vũ kịch đầy bạo lực đó, đôi mắt hắn hiện rõ vẻ lo lắng dành cho kẻ đồng hành với mình. Chớp lấy thời khắc ấy, Seth tợp thêm một miếng thịt nữa của gã mcr. Riley rú lên, tung một cú ve trời giáng vào ngực Seth. Cả thân hình to lớn của Seth bay lên cao khoảng ba mét và rơi đánh ầm vào tảng đá trên đầu tôi, lực đánh mạnh đến nỗi cả quả núi gần như rung chuyển. Tôi nghe rõ tiếng thở khò khè trong phổi của con sói, và vội vả tránh đường khi cả tấm thân đồ sộ của nó bật khỏi đá, đổ ầm xuống đất, cách tôi đúng một mét.
Một tràng tiếng thút thít thoát ra giữa hai hàm răng của Seth.
Những mảnh đá xám sắc nhọn thi nhau rơi xuống đầu tôi, cào xước những mảng da trần. Một mảnh đá thuôn dài, lởm chởm lăn xuống va vào cánh tay phải của tôi và tôi đã tóm gọn được nó. Những ngón tay tôi nắm chặt lấy phần mảnh dài như bản năng sinh tồn mách bảo; khi không còn cơ hội để thoát thân, cơ thể tôi – không cần biết sẽ bất lực như thế nào – sẽ sẵn sàng lâm trận.
Chất ađrênalin tuôn chảy ào ạt khắp các tĩnh mạch trong người tôi. Tôi nhận biết được tấm đai đang làm thốn lòng bàn tay mình. Tôi hiểu rằng các khớp ngón tay đang biểu tình. Tôi nhận thức được tất cả những điều ấy, nhưng tôi không có quyền cảm thấy đau đớn.
Sau lưng Riley, tất cả những gì tôi trông thấy là ánh lửa nhập nhoè hoà cùng với bóng trắng di chuyển một cách cuồng loạn. Những tiếng táp và những tiếng cào xé rợn người, những tiếng rít kinh hoàng và những tiếng thở hổn hển, rõ ràng cho thấy trong vũ điệu này có một người đang từng bước, từng bước một, bị đẩy tới ngưỡng cửa của bên kia thế giới.
Nhưng người đó là ai?
Riley lừ đừ tiến lại chỗ tôi, đôi mắt đỏ ké của hắn rực lửa nộ. Hắn hầm hè nhìn chướng ngại vật khập khiễng có bộ lông màu cát đang đứng chắn ở giữa chúng tôi, đôi tay hắn – rách mướp, nham nhở – giương vuốt. Miệng hắn mở rộng, lộ ra những chiếc răng trắng muốt, hắn đang chuẩn bị cắn nát cổ Seth.
Sự hiện diện lần thứ hai của chất ađrênalin không khác nào một luồng điện chạy dọc theo cơ thể tôi và mọi thứ hiện ra mới rõ làm sao.
Cả hai trận chiến đều quá tàn khốc. Seth đang sắp sửa mất mạng, và tôi không thể biết được Edward đang thắng hay đang thua. Cả hai người đều cần được trợ giúp. Phải tạo được sự phân tâm nơi đối phương của họ. Đó là điều có thể làm cho hai người bên phe tôi dành được lợi thế.
Tôi nắm mảnh đá chặt đến nỗi miếng đai như cũng trợ lực được thêm cho tôi.
Liệu tôi có mạnh mẽ không? Liệu tôi có đủ dũng khí không? Làm sao tôi có thể cứa mạnh miếng đá này vào da thịt mình? Liệu nó có thể “mua chuộc” được Riley để Seth có cơ hội đứng lên không? Liệu cậu bé có đủ nhanh cho sự thế thân vì lợi ích này của tôi hay không?
Tôi tựa mảnh đá nhọn vào tay mình, cố gắng vén tay áo lên để lộ khoảng da trần, rồi cứa mảnh đá sắc vào khuỷu tay. Đây cũng là chỗ đã lưu lại cho tôi một vết sẹo vào hôm sinh nhật năm ngoái. Buổi tối hôm đó, máu của tôi đã khiến cho tất thảy mcr chú ý, và đã khoá cứng toàn thân họ trong một khoảnh khắc. Tôi hi vọng lần này lịch sử cũng được lặp lại. tôi buộc mình phải cứng rắn. Và tôi hít vào một hơi thật đầy.
Victoria bị phân tâm bởi hơi thở hổn hển của tôi. Ánh mắt của người phụ nữ đó với ánh mắt của tôi giao nhau chưa được một tíc tắc ngắn ngủi. Nhưng vẻ cuồng loạn và tò mò đã xuất hiện cùng một lúc trên gương mặt của cô ta.
Tôi không biết làm sao mình có thể nghe được những âm thanh khe khẽ giữa một rừng những tiếng ồn âm vang thi nhau dộng vào núi đá. Nhịp tim của tôi hẳn đã lấn át được thứ tiếng đó rồi. vậy mà, trong khoảnh khắc, tôi nhìn vào đôi mắt của Victoria, hình như tôi vừa nghe thấy một tiếng thở dài bực tức và quen thuộc.
Cũng trong thời khắc đó, vũ điệu kia bỗng ngưng lại bằng một cảnh tượng kinh hoàng. Sự thể diễn ra nhanh đến nỗi nó kết thúc trước khi tôi kịp theo dõi các diễn biến. Tôi cố mường tượng lại trong đầu.
Victoria đã văng ra khỏi cái bóng mờ, lao thẳng vào một thân cây vân sam, giữa lưng chừng độ cao của nó. Người phụ nữ rơi xuống đất và đã lại ở vào thế sẵn sàng tấn công.
Cùng thời điểm đó, Edward – không có gì khác ngoài tốc độ – đã quay phắt lại chụp lấy tay Riley. Có vẻ như anh đã dẫm lên lưng hắn, và giứt xả cánh tay…
Chỗ cắm trại bé nhỏ vang đầy tiếng thét chói tai đau đớn của Riley.
Cũng chính lúc đó, Seth nhổm dậy, che khuất tầm nhìn của tôi.
Nhưng tôi vẫn có thể trông thấy rõ Victoria. Tuy người phụ nữ ấy có vẻ dúm dó – cơ hồ như chưa thể đứng thẳng được hoàn toàn – song tôi cũng nhận ra được nụ cười mà mình đã từng mơ thấy hiện ra chớp ngoáng trên gương mặt hoang dại đó.
Cô ta thu người lại, rồi nhảy bổ lên tấn công.
Một vật màu trắng bay vút lên không trung, va vào Victoria trong cú lao người giữa chừng đó. Cú va chạm nghe như một tiếng nổ inh tai, đẩy cô ta va vào một thân cây khác, làm cho thân cây gãy làm đôi. Victoria lại tiếp đất, vẫn thủ thế sẵn sàng, nhưng Edward vẫn đứng yên. Sự nhẹ nhõm lan toản khắp tim tôi khi tôi nhận ra rằng anh vẫn thẳng lưng và hoàn toàn nguyên vẹn.
Victoria dùng bàn chân trần đá phóc vào một vật nằm bên cạnh – vật đã làm hỏng cú tấn công của cô ta. Vật đó lăn lại phía tôi, và tôi nhận ra ngay đó là cái gì.
Bụng tôi sôi lên một cảm giác khó chịu.
Cánh tay của Riley – với những ngón tay vẫn đang còn co giật, nắm lấy nhúm cỏ – bắt đầu lết đi trên đất.
Seth bắt đầu tiến dần lại phía Riley, và bây giờ thì gã con trai ấy đang thụt lùi. Hắn tìm cách thoát khỏi sự tiến công của con sói, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn. Riley cố giương cánh tay còn lại lên thủ thế.
Seth lao đến Riley, và gã mcr ngã nhào xuống đất. Tôi trông thấy Seth sục răng vào bả vai của Riley cắn xé, đoạn nhảy giật lại.
Thêm một tiếng rú thất thanh đến buốc óc cất lên, Riley đã bị mất luôn cánh tay còn lại.
Seth lúc lắc đầu, ném tung cánh tay vào rừng. Tiếng khục khặc vang lên giữa hai hàm răng của Seth hệt như một tiếng cười.
Riley rú lên lời nài xin đau đớn:
– Victoria!
Victoria thậm chí không hề khựng lại trước tiếng gọi tên mình. Đôi mắt của người phụ nữ ấy không hề ghé qua kẻ đồng hành khốn khổ ấy một lần.
Seth phóng mình tới gã con trai với lực của một quả banh sắt. Cú tấn công ấy đã đẩy cả Seth và Riley vào rừng, nơi những tiếng rau ráu vang lên hoà cùng với tiếng thét man dại của Riley. Thế rồi những âm thành đau đớn ấy hốt nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng núi đá vỡ ra thành từng mảng, từng mảng.
Tuy không gửi nổi cho Riley một ánh mắt vĩnh biệt, nhưng dường như Victoria cũng cảm nhận được rằng cô ta chỉ còn lại một mình. Người phụ nữ ấy bắt đầu thụt lùi khỏi Edward, đôi mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng. Cô ta ném cho tôi một tia nhìn chán nản, rồi bắt đầu rút lui nhanh hơn.
– Đừng – Edward ngân nga, giọng nói vô cùng say đắm – Ở lại thêm một chút nữa đi.
Victoria quay ngoắt lại, lao thẳng vào rừng – con đường trốn thoát duy nhất – giống hệt như một mũi tên vừa bắn ra khỏi cung.
Nhưng Edward nhanh hơn – chẳng khác một viên đạn mới được bắn ra khỏi nòng súng.
Ngay tại bìa rừng, với một bước nhảy đơn giản, anh đã thộp được cái lưng không có gì bảo vệ của Victoria, và cuối cùng, vũ điệu đã kết thúc. Đôi môi của Edward lướt nhẹ qua cổ người phụ nữ, y như một cử chỉ mơn trớn. Tiếng kêu ré ầm ĩ của Seth là âm thanh suy nhất trong toàn bộ khung cảnh đó, ngoài ra, không một tiếng động nào cho thấy hình ảnh đó mang tính chất bạo lực cả. Trông cứ như anh đã hôn Victoria thật.
Sau đó, cái đầu có mái tóc màu lửa rực rỡ không còn ở trên cổ của người phụ nữ đó nữa – các lọn tóc màu đỏ rực rập rờn trên mặt đất như những làn sóng – và nó giật nảy lên chỉ một lần duy nhất trước khi lăn về phía những gốc cây.
- Trăng Non Full - Nhật Thực Full - Hừng đông Full
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/775
.