Thẳng thắn
Cố gắng mở to mắt, trong mắt hiện lên một màu trắng, tôi vừa nhìn đã thấy mẹ và Lạc Thanh.
Nhưng lúc này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là bọn họ, tôi lại nhắm mắt vào.
Cả người đều rất đau, xem ra tôi vẫn còn sống, không phải đang nằm mơ, tôi vẫn chưa đến Thiên Quốc.
Nhưng tôi không thể để con tôi một mình cô đơn nơi Thiên Quốc, tôi muốn đi cùng nó.
Thà sớm ngày chấm dứt sinh mệnh, còn hơn phải kéo dài hơi tàn như vậy, tôi thực sự không muốn sống như thế này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nước mắt theo khóe mắt tràn ra, tiếng Lạc Thanh mang theo chút hưng phấn, “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Tiếng bước chân tiến đến gần giường bệnh, tôi không thèm để ý.
Mẹ cũng đến, “Thiển Thiển, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.”
Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ.
Bà, có lẽ đã tha thứ cho tôi rồi.
Dù là như thế, nhưng vẫn quá muộn.
Tôi, chỉ còn lại thân thể tàn tạ này, tha thứ cho tôi, thì có thể thế nào?
Tôi, còn có thể quay lại sao?
Hôm nay, tôi đã mất hết can đảm, không muốn tiếp tục lo lắng, dù bà có tha thứ cho tôi, nhưng đối với bà, tôi cũng không thể tiếp tục tình cảm như lúc đầu được nữa, dù rằng bà là mẹ đẻ của tôi.
Từ lúc bà đuổi tôi ra khỏi cửa, thời khắc đó, nơi đó, đã không còn là nhà của tôi nữa.
Bị đuổi một lần là đủ rồi, từ lúc bị đuổi, tôi đã không còn muốn quay trở về lại.
Có một số việc, xảy ra một lần là đủ.
Có một số việc, lần thứ nhất xảy ra, là thất vọng.
Mà đến lần thứ hai, chính là tuyệt vọng.
Giống như tất cả những gì đã xảy ra trên người tôi, lần thứ nhất, bị Hoa Thần ruồng bỏ. Tôi, thất vọng với tình yêu.
Lần thứ hai, bị Hạ Mộc Lạo vứt bỏ, tôi cảm thấy tuyệt vọng với tình yêu.
Cũng giống như mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh, lần thứ nhất, mẹ tôi quay lại, mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh thất vọng.
Lần thứ hai, mẹ tôi lại một lần nữa xuất hiện, mẹ Tô Ngưng trở nên tuyệt vọng với Tô Bắc Sinh.
Tôi cũng như thế.
Điều duy nhất không giống giữa bà ta và tôi là bà ta đối với Tô Bắc Sinh thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Còn tôi, lại thất vọng vì tình yêu, rồi tuyệt vọng.
Hai người đều tuyệt vọng giống nhau, bà ta có thể điên cuồng đi giết người.
Còn tôi, có thể tự kết thúc sinh mạng của chính mình.
Điên như nhau, muốn dùng tính mạng để giải quyết vấn đề giống nhau.
Nhưng cái bà ta muốn là mạng của người khác.
Làm như thế, chỉ có thể giải quyết một phần của vấn đề.
Còn tôi, lại chọn cách tự kết liễu sinh mạng của mình, có thể giải quyết được tất cả những vấn đề liên quan tới tôi.
Cái cách tôi dùng chính sinh mạng của bản thân để giải quyết vấn đề, có tác dụng hơn cách của bà ta nhiều lắm, bà ta phải ẩn núp trốn tránh, lặng lẽ tiến hành trong bóng đêm.
Còn tôi, có thể quang minh chính đại, đứng trên đỉnh lầu cao nhất, liếc xuống dưới lầu nhìn bọn họ.
Vốn tưởng rằng, cuộc đời của bà ta, là bức khắc họa cho tương lai của Tô Ngưng.
Lại không ngờ, cuộc đời của tôi, cũng như thế, tôi lặp lại bi kịch của bà ta, trở thành một người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Điều còn bi ai hơn so với bà ta chính là, bà ta chỉ bị một Tô Bắc Sinh ruồng bỏ.
Còn tôi, trước sau lại bị hai người đàn ông vứt bỏ.
Cho dù không yêu, nhưng cũng không muốn bị vứt bỏ. Tôi muốn chờ bọn họ đến đông đủ, sau đó đứng trên đỉnh lầu, nhếch môi, thả người nhảy xuống, kết thúc một sinh mạng.
Tôi muốn dùng cái chết của mình để làm những con người đã làm tổn thương tôi quá sâu kia hiểu được, biết được cái gì gọi là bất lực, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là không cách nào quay trở lại, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là quá muộn, cho bọn họ hiểu được tổn thương không phải chỉ cần nói hai ba câu là có thể tha thứ, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Thiển Thiển, chuyện quá khứ mẹ không trách con, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời, con vẫn là con gái ngoan của mẹ.”
Nghe xong lời mẹ nói, tôi cười nhạo trong lòng, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Có thể lấy lại gì đây? Có thể bù đắp gì đây? Đợi tôi hoàn toàn buông tay rồi mới câu tha thứ với tôi, làm như vậy là có thể quay về quá khứ ư?
Ở trong căn nhà đó, tôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bị mẹ vứt bỏ, bị Tử Kiềm đánh, tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa, đó không phải là nhà của tôi.
Lúc ấy, tôi đã tưởng rằng Tử Kiềm sẽ hiểu cho tôi, sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.
Nhưng mà, cậu ấy lại giống hệt mẹ, trong lúc tôi không có ai giúp đỡ, giáng cho tôi một cú thật mạnh.
Trong cùng một ngày, bị hai người nhà vứt bỏ, đối với tình thân, tôi cũng tuyệt vọng rồi.
Thứ còn sót lại, chỉ có tình bạn.
Nhưng, người có thể gọi là bạn lại không có mấy.
Nếu tôi thực sự biến mất, chắc chắn đối với những người đã từng làm tổn thương tôi kia, sẽ là một chuyện khắc cốt ghi tâm.
Cứ như vậy, chết trước mắt bọn họ, cho dù bọn họ muốn cứu tôi, cũng không có năng lực làm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể tôi, rơi xuống, rơi xuống, rơi đến thịt nát xương tan, hoàn toàn thay đổi.
Cho dù không yêu, nhưng chứng kiến một hình ảnh như vậy, cả đời này cũng sẽ khó quên, cho dù chỉ là vì áy náy, cũng có thể nhớ cả một đời. “Tiểu nha đầu, anh đã nghĩ thông rồi, quá khứ của em, anh không can thiệp. Những chuyện đó, hãy coi như chưa từng xảy ra, đợi thân thể em tốt hơn anh sẽ đưa em về Mộ Phong.”
Ha, có thể làm như không có việc gì xảy ra? Anh ta đang bố thí cho tôi ư? Nhưng tôi không cần sự bố thí của bất kì ai, không cần sự thương xót từ bất kì ai. Chuyện quá khứ, tuy nói đã qua nhưng dù sao cũng là việc thật, dù sao cũng là tự tôi trải qua. Mà cũng không phải hoàn toàn như anh ta nói, có thể coi như chứ từng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ nghĩ thông đã quá muộn rồi.
Nếu là trước khi Hạ Mộc Lạo đưa tôi đi, anh ta nói nghĩ thông, muốn đưa tôi về Mộ Phong. Có lẽ tôi sẽ không do dự đi theo anh ta, sẽ nhào vào trong lòng anh ta khóc một trận to. Nhưng, bây giờ nói câu này đã không còn kịp nữa rồi, tất cả thương tổn đều đã xảy ra, không phải chỉ cần nói nghĩ thông là có thể quay trở về. Anh ta có thể hiểu, còn tôi, không cần phải hiểu.
Tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về lên mặt tôi:”Thiển Thiển, mẹ biết con đã tỉnh rồi, mở mắt ra, nhìn mẹ đi, nói với mẹ một câu, được không?”
Nhìn bà, sắp rồi, tôi sắp nhìn bà rồi, đợi thân thể tôi khỏe lên, có thể tự xuống giường được, có thể đi rất xa, có thể trèo lên đỉnh nóc lầu, đến lúc đó tôi sẽ nhìn bà vài lần, bọn họ từng người từng người tôi đều sẽ nhìn.
Hơn nữa, sẽ nói chuyện với bọn họ, nói rất nhiều.
Bây giờ, hãy để tôi im lặng, tôi không muốn bọn họ biết tôi đang nghĩ gì, không muốn bọn họ biết tôi có ý niệm coi nhẹ mạng sống trong đầu. Nếu không, đến muốn chết tôi cũng không có cơ hội.
“Tiểu nha đầu, em phải nhanh khỏe lên, người phụ nữ làm tổn hại đến em đã chết rồi. Là tự sát, bà ta đâm xe vào gốc cây. Còn để lại một bức di thư rất dài rất dài, trong di thư, bà ta nói xin lỗi em, bà ta sám hối với em. Bây giờ đã không còn ai có thể tổn thương em nữa rồi, vì thế em phải nhanh khỏe lên, tiếp tục quấy rối ở nhà, tiếp tục hại chết cá của anh, anh đã mua rất nhiều cá, em có dốc cả hai bao thức ăn vào bể chúng nó cũng không chết đâu, anh cũng mua rất nhiều thức ăn cho cá, để em tiếp tục cho cá ăn.”
Đâm xe vào cây, không thể không thừa nhận bà ta rất lời hại, không thể không thừa nhận bà ta rất dũng cảm, giết người không thành thì chọn tự sát. Cái này đúng là một phương pháp giải quyết rất tốt.
Vì muốn không có một chút sai sót nào, tôi phải tìm một nơi thật cao, tìm một tòa nhà thật cao.
Nếu không chết tôi sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người.
Đến lúc đó nếu tôi lại muốn tìm cái chết sẽ là rất khó, khó vô cùng.
Không biết qua bao lâu, tiếng Già Minh vang lên trong phòng bệnh,”Dì, Thiển Thiển tỉnh chưa ạ?”
Giọng nói của mẹ mang theo một chút mất mác:”Thấy nó mở mắt rồi, nhưng không để ý đến mọi người, không muốn mở mắt nữa, nói chuyện với nó một chút phản ứng cũng không có.”
“Dì, cháu muốn nói riêng với Thiển Thiển vài lời, mọi người có thể ra ngoài một lúc không?”
“Được, tốt nhất là có thể khai thông cho nó.”
Anh ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rời xa, sau đó là tiếng đóng cửa.
Im lặng hơn mười phút, Già Minh mới mở miệng,giọng nói của anh ta tất cả đều tràn đầy thương cảm:”Thiển Thiển, hung thủ hại chết Tiểu Nặc đã tìm được rồi.”
Tôi mở mắt ra, lẩn trốn hơn tám năm, cuối cùng tên hung thủ kia cũng không đào thoát được, cuối cùng cũng bị bắt.
“Thiển Thiển, nếu lần này em không bị thương, anh nghĩ, có thể bà ta sẽ mãi mãi nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật.”
Tôi không hiểu, thương tật của tôi thì động chạm gì đến hung thủ hại chết tiểu Nặc.
Cái này, rốt cuộc là có ý gì?
Già Minh tiếp tục nói:”Là mẹ Tô Ngưng làm, về nguyên nhân bà ta động vào tiểu Nặc, cũng giống động cơ làm tổn hại em. Bà ta động vào em, Hạ Vô Xá lấy tính mạng Tô Ngưng uy hiếp bà ta, bà ta mới lựa chọn tự sát, trước khi chết còn đặt một bức di thư trong thư phòng của cha Tô Ngưng.”
Ha, hóa ra là bà ta làm, cũng chẳng kì lạ gì, bà ta và Tô Ngưng nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, bà ta vì Tô Ngưng mà giết người, tôi cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.
“Thiển Thiển, Duy Đô đã đóng cửa rồi, hung thủ đã tìm được, anh đi theo tiểu Nặc tám năm cũng đủ rồi. Còn nữa, người Hoa tiên sinh yêu hiện tại là em, Duy Đô cũng không còn ý nghĩa để tiếp tục mở cửa. Mẹ tiểu Nặc cũng không làm bảo mẫu nữa, anh đã đón bà về nhà rồi.”
Cho dù Hoa Thần thực sự yêu tôi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Cái gọi là yêu, chỉ là làm tổn thương lẫn nhau.
Giống như lần đó tôi ngồi trên xe taxi nghe được bài hát như thế:
“Tình yêu cũng dùng yêu để tổn thương
Vĩnh viễn dùng để diễn một vở kịch ngoài ý muốn
Đứng cô đơn giữa sân ga mênh mông biển người
Rất muốn đồng hồ quả lắc dừng giây phút này tại đây
Đứng đợi rất lâu trong ngày đó
Lại vì khó khăn nào mà tan biến
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 85
Tôi phải cự tuyệt tình yêu, cự tuyệt thương tổn, kiên trì với ý nguyện của mình, mau chóng bồi dưỡng thân thể, rồi sau đó kết thúc sinh mệnh.
“Thiển Thiển, hai ngày trước Hiên nhi sinh rồi, là con trai, em có thể làm mẹ nuôi rồi đó. Nhưng mà anh không nói cho Hiên nhi biết chuyện của em, anh sợ cô ấy lo lắng, dù sao cô ấy cũng vừa sinh conong.”
A, Hiên nhi sinh con trai, chị ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. Tôi chúc phúc cho chị ấy.
“Thiển Thiển, tại sao em không nói gì, có phải không muốn nói không?”
Tôi lắc đầu, vẫn không mở miệng.
Già Minh sửa sang lại tóc tôi:”Thiển Thiển, em thế này, người khác nhìn thấy sẽ rất đau lòng. Trước kia, đôi mắt của em rất thanh thuần, hơn nữa còn rất sáng. Nhưng mà bây giờ lại ảm đạm không chút ánh sáng, mất đi ánh sáng lúc đầu rồi.”
Một người đã không còn ý chí muốn sống, ánh mắt sáng để làm gì? Trái tim đã chết, ánh mắt đương nhiên sẽ ảm đạm không ánh sáng, sẽ không còn ánh sáng nữa.
Bây giờ chắc là đang giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ rất gay gắt, tôi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Lần tỉnh dậy sau, tôi không mở mắt ngay như lần đầu nữa, bởi vì giờ phút này đang có một người nắm lấy tay tôi, tôi không muốn mở mắt nhìn bọn họ.
“Thiển Thiển, cho dù bây giờ em tỉnh, hay đang ngủ, có vài lời, mặc kệ em có nghe hay không, anh nhất định phải nói. Ở ngoài bệnh viện, tất cả những gì anh nói đều là lời khi tức giận, anh chỉ muốn biết rốt cuộc em có để ý đến anh hay không, ngay từ lần em bị phóng viên vây quanh, anh đã muốn giấu em đi, muốn bảo vệ em thật tốt. Nhưng bản thân lại luôn vô ý làm em tổn thương. Hiện tại, trong trái tim anh em quan trọng hơn Tô Ngưng rất nhiều, chỉ là anh không biết phải dùng cách nào đối tốt với em, phải làm thế nào em mới vui vẻ, em hãy mau khỏe lên đi, em không muốn sinh con, sau này chúng ta không sinh nữa, hai chúng ta cũng tốt rồi. Cha anh bây giờ đã đồng ý chấp nhận em, mẹ em cũng đồng ý chấp nhận anh, chỉ cần em đồng ý, chúng ta lúc nào cũng có thể kết hôn. Nếu em không muốn kết hôn, vậy chúng ta cứ sống thế này cả đời đi, em là của anh, anh là của em, không rời không buông. Thiển Thiển, phải nhanh chóng khỏe lại, biết không. Không thể suy sụp, không thể tiêu cực, phải sống thật tốt. Nghe rõ không? Những lời đó chỉ là vì giận em thôi, người anh muốn lấy là em, trong lòng anh Ôn Quỳnh chẳng là gì cả. Ngoài em ra, ai anh cũng không cần.”
Hạ Mộc Lạo, anh cho rằng tôi vẫn sẽ tin anh sao? Nếu tôi lại tin tưởng anh thêm một lần nữa, vậy chắc chắn tôi sẽ bị tổn thương càng đau.
Tôi nhớ rõ anh đã nói tôi chỉ là đồ chơi, bây giờ chơi chán rồi, muốn vứt đi.
Đồ đã vứt đi, đợi đến lúc anh muốn quay lại tìm, có lẽ đã bị người khác nhặt mất rồi, cũng không còn là của anh nữa. Cho dù không bị người khác nhặt mất, cũng không tìm lại được, bởi vì một khi đã vỡ sẽ không bao giờ toàn vẹn được nữa.
Thời gian cứ trôi qua trong sự suy sụp của tôi, mười ngày này, Hạ Vô Xá, Tô Bắc Sinh, Hoa Thần, Tử Kiềm, Nhiễm Nhiễm, cha, bọn họ đều tới, chỉ là lúc bọn họ tới, đối xử cũng giống như Hạ Mộc Lạo, tôi như người chết nằm đó, không hề động đậy dù chỉ là một chút.
Tôi mới phát hiện hóa ra định lực của mình tốt như vậy, có thể so với người đã chết.
Ngoài uống nước, tôi không ăn thêm bất kì thứ gì khác, cho dù là ăn thứ gì, vừa đến cổ họng liền cảm thấy ghê tởm, mười ngày này, thể lực của tôi phải nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Vì vậy, với chuyện nhảy lầu tôi không thể đi xa được, tôi cũng không muốn kéo dài lâu, lâu quá tôi sợ mình sẽ mất dũng khí, tôi để ý thấy tòa nhà Minh Thành đối diện bệnh viện quả thực rất thích hợp, có mười tám tầng, chọn nó để nhảy có lẽ cũng không tồi, hơn nữa lại gần bệnh viện.
Chiều mỗi ngày, bọn họ chỉ có một người đến thăm tôi, tôi có thể thừa dịp người đó đi toilet chuồn ra ngoài.
Chiều hôm nay là Lạc Thanh chăm sóc tôi, bây giờ tôi đang đợi, đợi anh ta ra ngoài.
Hiện tại Lạc Thanh vẫn đang ở bên cạnh tôi, mỗi lần ra ngoài anh ta đều nói với tôi một tiếng, còn nói anh ta sẽ đi bao lâu.
Lần này, đối với tôi mà nói là một cơ hội cực kì tốt.
“Tiểu nha đầu, anh ra ngoài một lát, vài phút sau sẽ quay lại, em ngoan ngoãn ở đó đợi anh.”
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mở mắt ra, rút dây truyền dịch, không để ý đến mu bàn tay đang chảy máu, chậm rãi xuống giường.
Người tuy rằng còn chút đau, nhưng mà, trong vài phút tôi chắc chắn có thể rời khỏi bệnh viện.
Trước khi đi, tôi vô tình quay đầu lại, thấy túi xách của tôi lại ở trong phòng bệnh, tôi lấy di động từ trong túi ra, đi ra khỏi cửa.
Thuận lợi rời khỏi bệnh viện, tôi tiến thẳng vào tòa nhà Minh Thành, theo tôi quan sát, đỉnh lầu của tòa nhà Minh Thành đi lên rất dễ, tôi thấy rất nhiều người đang đi lên đó.
Tránh bảo an, tôi trực tiếp vào thang máy, tôi ấn xuống con số 18 to nhất.
Sau khi ra khỏi thang máy, có một cầu thang nhỏ, dẫn thẳng lên đỉnh lầu.
Vừa đến đỉnh lầu, tôi lập tức mở di động, ngã nhào xuống đất.
Dưới tòa nhà rất nhanh có rất nhiều người tụ tập, đều nhìn về phía tôi, tôi gọi vào số của mẹ:”Mẹ, kiếp sau, con không muốn làm con gái của mẹ.”
Không đợi bà nói gì, tôi trực tiếp cắt máy, để mặc nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nếu có thể chọn, tôi không muốn làm con gái bà, không muốn làm một đứa con hoang.
Rất nhanh, mẹ và cha, có cả Tử Kiềm, Lạc Thanh, Nhiễm Nhiễm, Hạ Mộc Lạo, bọn họ đều xuất hiện trên đỉnh lầu.
Hạ Mộc Lạo đi về phía tôi, tôi thấp giọng quát:”Không được lại đây.”
Hạ Mộc Lạo đứng yên tại chỗ, thần sắc lo lắng:”Thiển Thiển, có gì từ từ nói, đừng kích động.”
Cứ lẳng lặng giằng co như vậy, bọn họ đứng bên kia khuyên tôi, nhưng tôi đều coi tất cả những lời đó thành gió thoảng bên tai.
Một lát sau, Tô Bắc Sinh, Hạ Vô Xá, Hoa thần, Già Minh đều đã đến đông đủ, ha, động tác cũng nhanh gớm, chưa được bao lâu tất cả đã đông đủ hết rồi.
Dời tầm mắt xuống phía dưới tòa nhà, cách đó không xa có rất nhiều xe cảnh sát đang đỗ, phía dưới còn có một cái đệm không khí. Đệm không khí thì có tác dụng gì chứ? Có mấy người nhảy lầu mà ngã được xuống đệm không khí đâu?
Quay đầu lại, Tô Ngưng thần sắc tiều tụy xuất hiện trên đỉnh lầu.
Tôi cười nhẹ ra tiếng, cô ta đến nhanh để xem tôi chết đúng không nhỉ? Có cả phóng viên cảnh sát trên đỉnh lầu, nhưng còn chưa đợi bọn họ mở miệng, người đàn ông mặc áo đên sau lưng Hạ Vô xá đã tống cổ bọn họ đi. Không thể không thừa nhận Hạ Vô Xá rất có thế lực rất mạnh.
Tôi cười nhạt, tựa như bây giờ không phải đang ở trên đỉnh lầu:”Kỳ thực con rất hận. Mẹ, mẹ đuổi con ra khỏi nhà, đến bây giờ con vẫn còn hận mẹ.”
Mẹ khóc thành tiếng:”Thiển Thiển, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, mẹ chỉ là nhất thời nóng giận mới nói như vậy, bây giờ mẹ biết sai rồi, lại đây được không? Cho mẹ thêm một cơ hội nữa?”
“Ha, cho mẹ thêm một cơ hội nữa, để mẹ lại đuổi con ra khỏi nhà à?”
Tô Bắc Sinh nói:”Thiển Thiển, lại đây, cho cha một cơ hội để bù đắp cho con.”
“Câm miệng. N năm như vậy ông đã cố gắng làm hết trách nhiệm của một người cha chưa? Ông xứng làm một người cha sao? Với vợ, ông không làm tận trách nhiệm của một người chồng, với mẹ tôi, ông càng không có trách nhiệm, khó trách người ta nói người làm quan chẳng có gì tốt, chỉ lo leo lên phía trước, không quan tâm đến ai khác.”
Tô Ngưng cau mày:”Thiển Thiển, cho dù thế nào ông ấy cũng là cha ruột của cô, sao cô có thể nói những lời như vậy?”
Tô Ngưng vừa dứt lời, ánh mắt trách cứ của Tô Bắc Sinh phóng đến:”Tô Ngưng, sao con có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với em gái con.”
Tô Ngưng quay đầu đi, tôi cười nhẹ ra tiếng:’Tô Ngưng, thực ra tôi vẫn ghi hận chị, năm đó chị tát tôi một cái, cho tới bây giờ tôi vẫn hận chị, mẹ chị hại chết tiểu Nặc, hại tôi phải sa bước làm thế thân, còn suýt chút nữa mất mạng, chị có tư cách gì chỉ trích tôi, chị có biết mình đã hại bao nhiêu người không? Tôi hủy hạnh phúc của chị, phá hoại cuộc hôn nhân của chị, dù như thế, tôi vẫn không cảm thấy mình có lỗi với chị. Còn Tử Kiềm, cái tát của cậu cũng chính là tát vào tim tớ, tớ thế nào cũng không ngờ cậu sẽ đánh tớ, nhiều năm như vậy, cậu luôn bảo vệ tớ, cậu đã từng nói cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ đứng bên tớ, sẽ che mưa chắn gió cho tớ, nhưng cậu vừa biết chuyện đó, cậu đã quên hết tất cả mọi chuyện cậu hứa với tớ.”
Trên mặt tử Kiềm tràn đầy sự hối lỗi:”Thiển Thiển, xin lỗi, thật ra ngay từ cái hôm đánh cậu, tớ đã hối hận rồi, lại đây, đưa tay cho tớ, chúng ta về nhà.”
Tử Kiềm từng bước từng bước tiến gần về phía tôi, tôi gầm nhẹ ra tiếng:”Đứng lại, các người không được đến đây.”
Tử Kiềm không dám bước tiếp, thần sắc cậu ta lo lắng, bình tĩnh nhìn tôi.
Ánh mắt của Hạ Vô Xá cũng không còn sắc bén như hồi trước, “Bọn họ cháu đều ghi hận, vậy bác trong mắt cháu nhất định cũng rất ngoan độc tàn nhẫn.”
Ấn tượng của tôi về ông ta từ trước tới nay vốn đã không tốt rồi, vẫn luôn như thế, mỗi lần đối mặt với ông ta tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng bây giờ, tôi đã không còn gì vướng bận, không gì có thể ràng buộc tôi, đối với Hạ Vô Xá tôi có gì mà phải sợ nữa đây:”Đúng, mỗi lần gặp mặt, chúng ta hầu như đều kết thúc trong không vui. Ông còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt năm năm trước không?”
Ông ta xoay xoay cái nhẫn trên tay, nói:”Nhớ chứ, lúc đó cháu rất dũng cảm, không giống như bây giờ, dùng cái chết để trốn tránh tất cả.”
Tôi cười nhẹ thành tiếng:”Lúc đó tôi tất cả đều là giả tạo đấy, bởi vì lúc đó tôi và con trai ông không hề hẹn hò, chỉ là, tôi đã từng bị anh ta cưỡng bức. Ấn tượng với ông càng sâu sắc hơn, bởi vì ông bắt tôi làm chim hoàng yến của con trai ông, nếu sinh con, không cho phép tôi gặp đứa bé. Kỳ thực những lời này tôi đã được nghe một lần rồi, Hạ Mộc Lạo sau khi cưỡng bức tôi đã nói những lời đó, ông nói thêm lần nữa, chẳng qua là xát muối vào vết thương của tôi.”
Ánh mắt của mọi người đều bắn về phía Hạ Mộc Lạo, bây giờ tôi không muốn giấu bất cứ cái gì nữa, người sắp chết rồi, còn cái gì không thể nói đây?
Hạ Vô Xá nói:”Tuy rằng nó cưỡng bức cháu, những sau này là cháu tự nguyện đi theo nó, đúng không?”
“Đúng, là tự nguyện. Để hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, tôi ép Hoa Thần phải ly hôn với chị ta, lúc đó tôi không ngờ ly hôn với Tô Ngưng sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Hoa thị, đến lúc tôi nhận ra đã không thể cứu vãn được nữa rồi, vì vậy tôi làm giao dịch với Hạ Mộc Lạo, tôi làm người phụ nữ của anh ta, anh ta giúp tập đoàn Hoa thị.”
Hoa Thần xiết chặt tay, “Thiển Thiển, em phải biết đối với anh tập đoàn Hoa thị cũng không quá quan trọng, trước kia là tuổi trẻ nông nổi, muốn làm ra chút thành tích, sau lần em rời đi đã làm thay đổi suy nghĩ của anh. Huống hồ công ty của cha anh ở phương Bắc còn gấp mấy lần ở đây, tại sao em không chịu hỏi ý kiến của anh.”
“Hỏi ý kiến của anh? Hôm đó sau khi anh biết Hạ Mộc Lạo đã từng động vào tôi, cứ vứt tôi lại trên giường rồi bỏ đi, tôi phải đi hỏi ý kiến của anh thế nào đây? Anh thử nói đi?”
Trong mắt Hoa Thần hiện lên chút tự trách:”Anh nhất thời khó chấp nhận, đến lúc anh về thì em đã đi rồi.”
Tôi chuyển tầm mắt:”Mẹ, mẹ có biết năm mươi vạn năm năm trước từ đâu mà ra không?”
Mẹ không nói gì, nước mắt rơi đầy mặt.
“Số tiền đó là do con gái mẹ bán thân để đổi lấy. Con làm người tình của anh ấy, anh ấy cho con tiền.”
Cả người mẹ lảo đảo, cha lập tức đỡ lấy bà.
Trong mắt Nhiễm Nhiễm lại càng không thể tin.
Tôi bật cười như điên:”Ha ha, hôm nay, tôi nói tất cả cho mọi người, tôi không còn bí mật gì nữa, thế giới này cũng chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa, tôi phải đi theo con tôi.”
Tôi đứng dậy, Hạ Mộc Lạo vọt tới phía tôi, tôi nhếch miệng, ngả người về phía sau, cánh tay vươn ra của Hạ Mộc Lạo cách tôi không đến vài cm, nhưng cuối cùng cũng không thể kéo được.
Cơ thể tôi không ngừng rơi xuống, rơi xuống.
Giọng nói đau đớn đến tê liệt tâm gan của Hạ Mộc Lạo cứ vang vọng trong tai tôi, “Thiển Thiển, Thiển Thiển…..”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 86
Lạc Thanh
Một tuần này là những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời tôi, chợt nhớ tới một bài hát trước kia từng nghe có tên “Bảy ngày bảy thế kỉ”: Bảy thế kỉ đều là mùa đông, cho dù là trừng phạt cũng đến nơi nguy hiểm nhất, chỉ mong mỗi đêm nhắm mắt đều là em, anh nguyện hôn mê không cần tỉnh lại…” Giờ khắc này tâm trạng của tôi cũng như vậy, bảy ngày này đối với tôi mà nói dài như bảy thế kỉ, hơn nữa tất cả đều là mùa đông.
Tôi mỗi ngày đều ở bệnh viện, mỗi ngày đều canh giữ ở phòng bệnh, chỉ hy vọng cô ấy sớm tỉnh lại, hy vọng sau khi cô ấy tỉnh lại người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là tôi.
Trước kia tôi không thích bệnh viện, bởi vì tôi không thích cái mùi hăng hắc của nó, nhưng bây giờ lại trở thành không muốn rời khỏi bệnh viện, bởi vì tôi đang chờ cô ấy, chờ người nằm ở trên giường bệnh.
Hô hấp của cô ấy rất mỏng manh, thân thể yếu ớt như một con búp bê, khiến người ta không dám động vào, sợ cô ấy sẽ bị vỡ.
Cảnh tượng ngày hôm đó cô ấy đứng trên đỉnh lầu vẫn còn rõ ràng trước mắt tôi. Tôi không dám tưởng tượng nếu không có đệm không khí liệu cô ấy có bị rơi tan xương nát thịt không, thấy cơ thể rơi xuống của cô ấy, tất cả mọi người trên mái nhà đều lập tức vọt đến lan can.
Lúc cơ thể cô ấy vẫn còn đang rơi, nước mắt tôi đã chảy ra, tuy rằng đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế kích động muốn khóc.
Lúc cơ thể cô ấy rơi nhanh xuống đất, có chút do dự, tôi không dám nhìn, tôi sợ sẽ phải nhìn thấy bộ dạng mờ ảo trong vũng máu của cô ấy, may mà kết quả không như tôi lo sợ, cô ấy rơi xuống đệm khí. Có lẽ là vì nơi này quá cao, sau khi rơi xuống cô ấy còn bị nảy lên một lúc, khi rơi xuống lần nữa, cơ thể cô ấy đã nằm trên đệm không khí, nhưng đầu lại suýt chút nữa đập vào đất, may mà có người kịp thời đưa tay ra, mới thoát khỏi nguy hiểm.
Những người ở trên đỉnh lầu vẻ mặt không ai là không bi thương, đau lòng vì Thiển Thiển, cô gái bé nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu ác mộng? Từ nhỏ không có cha, vì 50 vạn trở thành nhân tình, còn bị cưỡng bức, bị đuổi ra khỏi nhà, vì một cuộc giao dịch mà hiến dâng cả thân thể mình, có con, rồi lại mất con.
Không biết nên nói cô ấy giỏi che dấu, hay là cô ấy rất kiên cường, nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ đã sớm sa ngã rồi.
Tại sao cô ấy không gặp tôi sớm hơn, tôi sẽ yêu cô ấy thật nhiều, nếu tôi sớm xuất hiện, những cơn ác mộng kia có thể đã tránh được.
Bởi vì tòa nhà Minh Thành ở đối diện bệnh viện, Thiển Thiển rất nhanh đã được đưa vào viện, mấy phóng viên lúc nãy bị đuổi đi đang bao vây bên ngoài. Bí thư tỉnh ủy Tô Bắc Sinh cử người đi thông báo cho đài truyền hình, cấm đăng tải bất kì tin tức gì về vụ nhảy lầu này, các tòa soạn báo cũng không được phát các tin có liên quan, nếu trên mạng có tin tức gì lập tức xóa.
Hồi trước, thế nào tôi cũng không ngờ tới Thiển Thiển là con gái của Tô Bắc Sinh, lần đó về nhà cũng cô ấy, mẹ cô ấy mới đăng kí kết hôn, tôi liền cảm thấy lạ lạ. Mãi cho đến hôm đó tôi mới biết tại sao Thiển Thiển lạichọn làm nhân tình, ở bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ cô ấy khóc nói ra chuyện năm năm trước, tôi vô cùng kinh ngạc, Thiển Thiển vì cứu mẹ nên mới đồng ý bán mình, có thể thấy được trong lòng cô ấy bà chiếm vị trí quan trọng đến nhường nào.
Thật ra tôi cũng sai, nếu buổi tối hôm sinh nhật Thiển Thiển tôi không do dự, hoang mang thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, có khi cô ấy đã trở thành vợ tôi rồi cũng nên.
Ngày hôm đó cô ấy vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức ngồi dậy, theo cô ấy ra ngoài tiểu khu, thấy cô ấy đi cùng một đôi nam nữ.
Hôm sau tôi về Mộ Phong, về đến nhà không nghe thấy tiếng cô ấy tôi cảm thấy không quen, cô ấy đi theo người đàn ông khác tôi có thể không tính toán, nhưng vừa nghe thấy một chữ “tình nhân” này, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở nhà nghĩ một ngày, tôi quyết định đến đón cô ấy về, chiều hôm đó tôi đến Thẩm Phong, lại đến nhà cô ấy một lần nữa, không khí đã thay đổi, thay đổi đến ngẹt thở. Hơn nữa, cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Mẹ cô ấy nói:”Lạc Thanh, Thiển Thiển đã bị bác đuổi ra khỏi đây rồi, bác không có đứa con gái như nó, cháu cũng đừng quan tâm đến nó nữa, nó không xứng với cháu.”
Tôi cứ ngây ngốc đứng đấy, lúc ấy tôi liền nhận ra người nhà cô ấy đã biết chuyện cô ấy làm nhân tình, tôi nói:”Những chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, sau này cô ấy ngoan ngoãn ở bên cạnh cháu là được rồi.”
Hôm đó Thiển Thiển không về nhà, tôi gọi vào di động của cô ấy, máy đang tắt, tôi chợt nhớ ra cô ấy đã đổi sim. Biết được số điện thoại của cô ấy từ Tử Kiềm, tôi gọi nhưng cũng là tắt máy.
Anh của Thiển Thiển bảo có vài lời muốn nói riêng với tôi, tôi đi theo vào phòng cậu ta, trong căn phòng đó có rất nhiều ảnh cậu ta và Thiển Thiển chụp chung, khi nhìn thấy tôi có chút ghen tị. Cậu ta nói:”Sau này, phải đối xử tốt với Thiển Thiển, nếu không tôi sẽ không giao cô ấy cho anh.”
Tôi ở nhà cô ấy thêm mấy ngày, mấy ngày này tôi không hề chợp mắt, mỗi ngày đều lái xe đi tìm cô ấy, Tử Kiềm đến từng quán bar khách sạn tìm, tìm suốt mấy ngày cũng không có tin tức của cô ấy, tựa như đã biến mất như không khí vậy.
Cha mẹ cô ấy cũng lo lắng, Tử Kiềm nói ngày Thiển Thiển đi cậu ta đã đánh Thiển Thiển, cha cô ấy gay gắt dạy dỗ anh ta một trận. Tử Kiềm sáng đi làm, chiều tìm người, tôi cũng đi tìm kiếm xung quanh, cũng thường về Mộ Phong, nhưng mỗi lần về đều không thấy cô ấy quay lại, đồ đạc của cô ấy cứ nằm yên ở trong phòng, mảy may không có lấy một chút sinh khí.
Cho đến ba tháng sau, tôi nhìn thấy cô ấy ở bên ngoài khu chung cư Tĩnh Hải, cô ấy xuống từ một chiếc xe màu đen, chiếc xe kia vừa đi xa, cô ấy lại rời đi. Đúng lúc tôi đang chuyển bị tiến tới, lại phát hiện ra chiếc xe màu đen kia lại quay ngược trở lại, tôi thầm cảm thấy bất công cho Thiển Thiển, người này một chút cũng không tin tưởng cô ấy.
Như vậy, người đó đi theo xe taxi, tôi đi đằng sau anh ta.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, sau khi người đó xuống xe tôi mới nhìn rõ anh ta là ai, tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng toàn tỉnh Hạ Mộc Lạo, thấy anh ta đi vào bệnh viện, tôi đỗ xe lại bên đường, lặng lẽ chờ đợi.
Được một lúc thì hai người họ ra ngoài, bọn họ dường như đang tranh cãi, sau đó Hạ Mộc Lạo bỏ đi một mình.
Hạ Mộc Lạo vừa đi, Thiển Thiển cũng đi, tôi đi theo cô ấy từ phía xa, không để cô ấy phát hiện.
Đi chưa được xa, lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Hoa Thần nổi danh lừng lẫy ở Thẩm Phong, cũng chính là người đàn ông đã bao dưỡng Thiển Thiển bốn năm.
Rốt cuộc hắn cũng bỏ Thiển Thiển lại rồi đi, tôi lập tức gọi điện cho Tử Kiềm bảo cậu ta nhanh lại đây.
Tôi mới chuyển mắt chưa đến một phút, Thiển thiển đã không thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng phía trước lại có một chiếc xe rất đáng nghi, một người đàn ông vẻ mặt quái dị đang nhảy lên xe.
Tôi lập tức đi theo, tôi không dám đến quá gần, cách một quãng xa, mãi cho đến khi bọn họ đến một nơi rất đổ nát, có một tòa tòa nhà bị bỏ hoang, tuy chỉ đứng ở đằng xa, nhưng tôi vẫn nhìn rõ Thiển Thiển đang ở trong đó.
Tôi lại gọi điện thoại cho Tử Kiềm, nói cho anh ta vị trí cụ thể.
Tôi đi vào tòa nhà bị bỏ hoang, vòng vo vài phút mới tìm thấy Thiển Thiển, lúc đó cô ấy đang cuộn mình nằm trên mặt đất, quần bị máu tươi thấm đỏ, một người phụ nữ trung niên đang đá từng cái từng cái vào bụng cô ấy.
Tim tối đau đến ứa máu:”Bà đang làm cái gì thếhả?”
Tôi lập tức lao đến, đẩy người phụ nữ kia ra, ôm Thiển thiển vào trong lòng.
Thiển Thiển nhắm chặt hai mắt, tôi run rẩy vươn tay về phía ngực cô ấy, may quá, tim vẫn còn đập.
Người phụ nữ kia chạy mất, cả hai người đàn ông trẻ kia nữa, tôi căn bản không thể trông nom được nhiều như vậy, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện.
May mà gần đây có một bệnh viện, tôi vội vàng ôm cô ấy lên xe.
Máu vẫn tiếp tục chảy ra, quần của tôi cũng nhanh chóng bị thấm đẫm máu.
Sau khi đến bệnh viện, tôi ôm cô ấy xông thẳng vào:”Bác sĩ, cứu cô ấy mau lên.”
Tôi nghĩ tôi lúc đó trông chắc cũng chẳng khác gì thằng điên, hơi thở của Thiển Thiển càng lúc càng mỏng manh, tôi thực sự rất sợ cô ấy sẽ biến mất như vậy.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, tôi ngồi trên ghế dài, nhìn chằm chằm vào vết máu trên quần, cô ấy rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thấm ướt hết cả quần tôi.
Tử Kiềm lại gọi điện thoại tới, tôi nói với cậu ta đang ở bệnh viện, cậu ta rất nhanh đã đến, câu đầu tiên cậu ta nói chính là:”Lạc thanh, thứ trên tay anh, là cái gì?”
Tôi nhìn xuống tay mình, trên tay tất cả đều là một màu đỏ, tôi khàn giọng nói:’Thiển Thiển, ở trong này, đây là máu của cô ấy. Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cô ấy đã bị sảy thai.”
“Trước khi đến đây anh có thấy cô ấy đi cùng với ai không?”
“Có, Hạ Mộc Lạo. Sau đó có một người phụ nữ trung niên đá vào bụng Thiển Thiển, quần cô ấy và tôi đều bị thấm đẫm máu.” Màu quần tôi càng ngày càng sẫm lại, nhìn không ra cái gì.
Trong mắt Tử Kiềm tràn đầy lửa giận:” Một người phụ nữ trung niên? Nhất định là bà ta.”
“Ai?”
“Vợ của bí thư tỉnh ủy Tô Bắc Sinh.”
Tử Kiềm lập tức gọi điện thoại cho Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo cũng thừa nhận đứa bé là của anh ta, Thiển Thiển quả nhiên bị sảy thai, một người mang thai sao có thể chịu được cú đá như vậy? Không sảy thai mới là chuyện lạ.
Cứ như vậy xảy ra một chuỗi các sự kiện không thể ngờ đến, con gái bí thư tỉnh ủy bị bắt cóc, phu nhân bí thư tỉnh ủy tự sát, bí thư tỉnh ủy lại thờ ơ, không lúc nào không đến bệnh viện thăm Thiển Thiển.
Qua vài ngày, sau khi Thiển Thiển tỉnh lại không còn giống như hồi trước nữa, cả người không có lấy một chút sinh khí, tất cả mọi người nói chuyện với cô ấy cô ấy đều không phản ứng, ánh mắt đã mất đi những tia sáng của ngày nào.
Mười ngay sau, tôi chỉ rời khỏi phòng bệnh vài phút, lúc quay lại cô ấy đã biến mất rồi.
Tôi vội vàng đuổi theo ra khỏi bệnh viện đã thấy bên ngoài một đám đông người đều ngửa đầu nhìn về phía đỉnh lầu, khi tôi nhìn rõ bóng dáng yêu kiều nhỏ xíu đó, tim co chặt lại.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô ấy, mẹ cô ấy nói sẽ đến thật nhanh.
Vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy hai chiếc xe phóng tới, chúng tôi cùng đi lên đỉnh lầu, Thiển Thiển đang đứng bên cạnh lan can, cái chân nhỏ cứ đưa đi đưa lại, tựa như một bé gái không hiểu chuyện.
Theo tôi thấy, Hạ Mộc Lạo chắc hẳn cũng yêu cô ấy, trong những ngày cô ấy hôn mê, Hạ Mộc Lạo mỗi ngày đều nắm tay cô nói rất nhiều, dù rằng biết cô ấy không nghe thấy, nhưng anh ta mỗi ngày vẫn nói.
Sau khi Thiển Thiển nhảy lầu, Hạ Mộc Lạo quỳ xuống đất đau đớn khóc không thành tiếng, nếu cha anh ta không ngăn lại, chỉ sợ anh ta đã nhảy xuống rồi.
Hoa Thần tuy không kích động như Hạ Mộc Lạo, nhưng trên má hắn cũng có hai hàng nước mắt, mắt hắn rất đỏ đỏ vô cùng, cả người hồn phách thất lạc. Còn chị Thiển Thiển lại ôm chặt lấy Hoa Thần, khóc to thành tiếng.
Cha mẹ Thiển Thiển ôm nhau khóc, Tô Bắc Sinh và Hạ Vô Xá cũng lặng lẽ lau khóe mắt, dù sao mỗi người đi lên đỉnh lầu đều rất đau khổ, cho đến khi ở bệnh viện nghe bác sĩ nói đầu Thiển Thiển bị thương quá nặng, có lẽ rất khó tỉnh lại.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy, Thiển Thiển vẫn chưa có một dấu hiện sẽ tỉnh lại, mọi người đều rất lo lắng.
Tôi theo thói quen loát loát tóc cô ấy, mắt cô ấy đột nhiên mở ra, dọa tôi nhảy lên một cái.
Ánh mắt của cô ấy lại khôi phục sự thanh thuần của ngày xưa, cứ im lặng nhìn tôi như vậy, tôi thật cẩn thận hỏi:”Tiểu nha đầu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Cô ấy há hốc mồm, không nói gì.
Tầm mắt dừng lại trên người tôi, qua hơn mười giây, cô dè dặt hỏi:”Anh là, chồng của em à?”
Tôi ngây ngốc đứng đó, không biết nên trả lời thế nào, may mà bây giờ trong phòng bệnh không có ai khác.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 87
Đôi mắt to của cô ấy bị phủ bởi một lớp sương mù, hờn dỗi chu cái miệng nhỏ xinh ra:”Người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt không phải là chồng mình à?”
Tôi vươn tay sờ lên trán cô ấy, cô ấy giận dỗi gạt tay tôi ra, “Không phải chồng của em thì không được chạm vào em.”
Tôi gật đầu:”Anh là chồng em, em còn nhớ anh không?”
Cô ấy lắc lắc đầu:”Em không biết.”
Tôi không nói gì nữa, bác sĩ đã từng nói, đầu của Thiển Thiển bị tổn thương quá nặng, cho dù có tỉnh lại cũng có thể mất trí nhớ.
Cô ấy nhấc tay lên, nhéo nhẹ lên má tôi một cái:”Chồng, em không cho phép anh nhìn em nghĩ đến người khác.”
Tôi nhếch miệng, cô ấy gọi tôi là chồng rất lưu loát, tôi có cảm giác vui vẻ nói không ra lời :”Vợ à, trước tiên em phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, qua vài ngày nữa chúng ta cùng về nhà.”
Cô ấy gật đầu, cái miệng nhỏ dẩu ra:”Chồng ơi, thơm em cái.”
Tôi cúi đầu xuống thơm cô ấy, đúng lúc đó, cửa mở ra, Hạ Mộc Lạo và Hoa Thần bước vào. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bani luôn vui vẻ )
Thiển Thiển tựa như một con thú nhỏ bị thương, ôm lấy cổ tôi:”Chồng, có người xấu, đuổi bọn họ đi đi.”
Tôi xoa xoa đầu cô ấy:”Em nhìn kĩ xem có quen họ không.”
Thiển Thiển “oa” lên một tiếng rồi bật khóc, “Người xấu, đuổi bọn họ đi đi.”
Hạ Mộc Lạo và Hoa Thần cứ đứng như trời chồng ở đấy không biết làm thế nào mới được, tôi liếc mắt nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ không được kích động Thiển Thiển “Ừ ừ, đừng khóc nữa đừng khóc nữa, đuổi bọn họ ra ngoài là được rồi.”
Hoa Thần và hạ Mộc Lạo nhìn Thiển Thiển thêm một cái, xoay người rời đi.
Liên tục mấy ngày, ngoài tôi ra, Thiển Thiển nhìn thấy ai cũng khóc, bọn họ không dám vào nữa, bác sĩ y tá cũng phải đợi cô ấy ngủ rồi mới dám bước vào.
Thiển Thiển rất ỷ lại vào tôi, rất nghe lời tôi, ngoài bắt cô ấy gặp mọi người ra, những việc khác đều tin tưởng nghe theo.
Hơn nửa tháng trôi qua, sức khỏe của Thiển Thiển cũng gần hồi phục hoàn toàn, cô ấy rất vui, tôi cũng như vậy.
“Chồng à, không phải anh đã nói đợi thân thể em tốt lên sẽ đưa em về nhà à?”
Tôi loát loát tóc cô ấy”Được, ngày mai chúng ta về nhà.”
Cô ấy lắc đầu:”Không, em muốn về bây giờ cơ.”
Đối với việc tôi đưa Thiển Thiển đi, bọn họ tuy rằng không đồng ý,nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì bọn họ sợ Thiển Thiển sẽ khóc.
Trước khi đi tôi vẫn không quên cầm theo túi xách của cô ấy đi, lúc xuất viện tôi ôm Thiển Thiển lên xe, cô ấy ôm con gấu bông nhắm mắt lại, con gấu đó là của Hạ Mộc Lạo tặng, cô ấy yêu nó không chịu buông tay.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô ấy làm chính là thò tay vào trong bể bắt cá của tôi, lần đầu tiên gặp cô ấy cũng muốn bắt cá, bây giờ thực sự đã động thủ rồi, gương mặt cô ấy cười rất ngây thơ, “Chồng ơi, em muốn ăn cá, bắt mấy con này làm cá kho tộ cho em được không?”
Đúng là thua cô ấy, lại có ý đồ với cá của tôi, “Vợ à, mấy con cá này nhỏ quá, anh đi mua cá to rồi làm món cá kho tộ được không?”
Cô ấy gật đầu:”Được.”
Phía trái Thanh Thiển Cư có một cái chợ, cá ở đó rất tươi. Buổi chiều, trước khi ra ngoài tôi cẩn thân dặn dò:” VỠphải ngoan ngoãn ở nhà, anh đi mua cá.”
Thật là hối hận khi dạy cô ấy chơi game, có game rồi cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi nữa, “Anh đi nhé.”
Không đến mười phút tôi đã quay lại, bởi vì tôi lo cho cô ấy, vậy nên không dám đi quá lâu.
Lúc tôi về, phát hiện thiếu mất vài hộp thức ăn cho cá, lúc ấy tôi cũng không để ý lắm, đến ngày hôm sau, toàn bộ cá của tôi bụng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, đi vào phòng cô ấy, đã không biết lỗi lại còn ngủ anh nhàn như thế, làm tôi không nhịn được chọc cô ấy. Vì không muốn cô ấy có cảm giác tội lỗi, tôi liền đi mua sáu con cá về.
Anh tôi biết chúng tôi về, anh ấy đặc biệt ghé thăm, tôi cực kì lo lắng, một là sợ Thiển Thiển sẽ khóc, hai là không biết nên giải thích với người nhà tôi như thế nào, Thiển Thiển bây giờ giống như một đứa trẻ, cửa người nhà tôi khẳng định sẽ rất khó qua.
Sau khi anh trai tôi đến, Thiển Thiển vẫn đang chơi game, nghe thấy có tiếng động cô ấy mới đi từ thư phòng ra, cô ấy dựa vào tường, nghiêng đầu lại nhìn, kì lạ là cô ấy không hề khóc.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy kì quái, cô ấy chạy vọt đến, ôm lấy anh trai tôi:”Woa, mĩ nam, so với mĩ nam trong game còn đẹp hơn.”
Mấy vạch đen chảy dài trên trán anh tôi, nhéo một cái lên má Thiển Thiển, “Sao mặt một tí thịt cũng không có thể hả? Có phải Lạc Thanh ngược đãi em không?”
Thiển Thiển kéo tay anh tôi:”Mĩ nam, chúng ta cùng chơi game đi.”
Anh tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo cô ấy vào thư phòng, tôi vẫn còn ngây ngốc đờ đẫn đứng đó, xem ra dạy cô ấy chơi game không phải là không có chỗ tốt, cô ấy đã không sợ người lạ nữa rồi. Thấy cô ấy và anh tôi chơi game vui như vậy, tôi cũng không làm phiền họ.
Buổi chiều, Thiển Thiển mệt, chạy vào phòng mình ngủ.
Anh tôi hỏi:”Lạc Thanh, Thiển Thiển rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Cô ấy bị sảy thai, chịu không nổi kích động nên mất trí nhớ.”
“Sao lại sảy thai?”
“Anh, chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, em cũng rất khó chịu.”
Anh tôi liếc mắt nhìn phía cửa phòng Thiển Thiển, sau đó không nói nữa.
Tôi không dám nói cho anh tôi tất cả mọi chuyện, tôi sợ người nhà tôi sau khi biết chuyện đó sẽ không thể chấp nhận Thiển Thiển, rốt cục Thiển Thiển cũng phải chịu tổn thương mà không phải là lỗi của cô ấy.
Anh tôi đi chưa được bao lâu, tôi đang ở trong phòng chơi game, đột nhiên nghe thấy Thiển Thiển hét to một tiếng “A”, tôi lập tức chạy vào phòng cô ấy, thấy cô ấy đang ngồi trên giường ôm đầu khóc lớn, tim đau thắt lại, tôi lập tức ôm cô ấy vào trong lòng:”Vợ, ngoan, đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi, không có gì không có gì.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, rất chặt:”Chồng, sợ sợ.”
Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy:”Không có chuyện gì rồi, đừng sợ đừng sợ.”
Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi:”Chồng, em mơ thấy một cô gái trẻ tuổi, cô ấy ngồi trên một tòa nhà rất cao, sau lưng cô ấy có một đám người. Cô ấy đang khóc nói cái gì đó, nhưng em không nghe rõ, tiếng cười của cô ấy cũng rất dọa người. Mặt cô ấy rất mơ hồ, em không thấy rõ bộ dáng của cô ấy thế nào, chỉ biết toàn là một màu trắng.
Tôi lại ôm chặt cô ấy:”Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi mà, tỉnh lại là không có việc gì nữa. Em có muốn ngủ tiếp không? Nếu không muốn ngủ thì anh chơi game với em.”
Đầu cô ấy cọ cọ vào ngực tôi:”Em muốn chơi game, nhưng em lười đi lắm.”
Loát loát tóc của cô ấy, cười nhẹ thành tiếng:”Đồ heo lười, muốn anh ôm em thì cứ nói thẳng ra đi.”
Vài phút sau, hai người ngồi trong thư phòng chơi game, đôi chân trần của cô ấy gác lên đùi tôi, có lẽ là vì cô ấy gầy đi quá nhiều, chiếc váy cô ấy mặc không vừa, lộ ra hơn nửa đôi gò bồng đào, tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Không được, tôi phải đi tắm nước lạnh, sức khỏe cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể chịu bất cứ loại vận động kịch liệt nào. Đúng lúc ấy, kẻ đầu sỏ gây tội quay đầu lại, hai con thỏ nhỏ đập thẳng vào mắt tôi, gương mặt vô tội, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi:”Chồng à, có phải anh sốt rồi không, mặt anh đỏ lắm, người anh cũng rất nóng nữa.”
Bởi vì là mùa hè, trên người mặc rất ít, hơn nữa cũng không phải loại gì dày lắm, cách một lớp quần áo cũng có thể truyền nhiệt độ cơ thể lên người cô ấy. Tôi lập tức đứng dậy, ôm cô ấy về phòng:”Ngủ thêm một tiếng nữa, nếu không buổi tối không cho ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt bất mãn của cô ấy, cảm giác tội lỗi len lỏi vào đầu tôi. Tôi lập tức ra khỏi phòng cô ấy, đi tắm nước lạnh.
Ba tháng sau, Thiển Thiển đã không còn sợ người lạ nữa, cũng thường theo tôi đi chơi, mấy người Hạ Mộc Lạo vẫn đến thăm cô ấy, nhưng Thiển Thiển không thích bọn họ, tóm lại là không cho phép bọn họ bước vào cửa, cho dù tôi nói thế nào cũng không có tác dụng, cô ấy đều không nghe.
Tôi thường đưa cô ấy tới công viên chơi, cô ấy đến công ty liền làm náo loạn, chỉ có thể đưa cô ấy đi công viên, phòng làm việc của anh trai tôi đã phải chịu một trận náo động, trợ lý của anh trai tôi vừa nhìn thấy cô ấy liền trốn tiệt, trong lòng thầm kêu cô ấy là tiểu ma nữ.
Hôm nay công ty có một vị khách hàng rất quan trọng tới, là bạn học hồi cấp ba Tằng Tích của tôi, chỉ đích danh muốn nói chuyện với tôi.
Tôi không thể không mang Thiển Thiển theo, để cô ấy ở nhà một mình tôi không yên tâm, vì để ngăn không cho cô ấy gây loạn, tôi bắt anh tôi đưa cô ấy đi chơi, bây giờ game cũng không hấp dẫn nổi cô ấy nữa rồi, không coi chừng cô ấy là không được.
Sau khi Tằng Tích tới, việc đầu tiên là ôm một cái, trước khi ra nước ngoài tôi và cô ấy là bạn rất tốt, ôm một cái cũng là chuyện bình thường.
Không ngờ, đúng lúc đó Thiển Thiển xuất hiện, cô ấy một tay ôm con gấu bông kia, một tay chỉ vào Tằng Tích, “Chồng, em không cho phép anh ôm người khác.”
Vì không muốn mọi người cười, tôi nghiêm mặt:”Thiển Thiển, không được làm loạn.”
Cô ấy chu miệng ra, oan ức nói:”Em không làm loạn.”
“Đi về tầng 43.”
Trong mắt cô ấy lập tức bùng lên lửa giận:”Vâng, thế em đi.”
Lúc đó tôi không nhận ra cô ấy nói là đi, chứ không phải là về tầng 43, đến lúc anh tôi xuống tìm Thiển Thiển, tôi mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, “Lạc Thanh, có nhìn thấy Thiển Thiển không, một tiếng trước anh xuống bộ kế hoạch một chuyến, bây giờ quay lại không thấy cô ấy đâu nữa.”
Một tiếng trước không phải chính là lúc cô ấy tìm tôi ư? Tôi không kịp nói gì, lập tức đi vào thang máy, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: tôi phải nhanh về nhà.
Khi về đến nhà, tất cả mọi đồ đạc vẫn y như cũ, đi vào phòng cô ấy, túi xách của cô ấy đã không còn nữa, vali cũng không thấy đâu, một số bộ quần áo bình thường cô ấy thích mặc cũng biến mất.
Trong thư phòng, tôi nhìn thấy một tờ giấy, còn có con gấu màu hồng lần đó ở Thẩm phong tôi đặt lên đầu giường của cô ấy.
Trong giấy viết:”Chồng à, không, có lẽ anh không phải là chồng của em. Ba tháng nay thực sự anh đối xử với em rất tốt, em cũng rất cảm ơn anh. Em không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến em mất đi tất cả trí nhớ. Lần đó ở bệnh viện, em biết có một bác sĩ làm kiểm tra cho em thuộc khoa phụ sản, em thấy tấm thẻ trước ngực bà ấy. Em rất tò mò con em đi đâu rồi, nếu không có con, bác sĩ khoa phụ sản đến kiểm tra cho em làm gì? Em biết anh không phải là chồng em cũng là có nguyên nhân, em thấy chứng minh thư nhân dân của mình, em năm nay mới 23 tuổi, anh cũng còn rất trẻ, nếu thực sự anh là chồng em thì tại sao lại phải tách chia ngủ? Con gấu nhỏ này trả lại anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em, còn nữa, đừng tìm em, em sẽ tới một nơi rất xa rất xa, anh không tìm được em đâu.”
Thiển Thiển, em phải biết không phải là em trả lại con gấu này cho anh, mà là trả lại anh tất cả những gì anh đã trao cho em . Mấy tháng nay anh rất hạnh phúc, nếu anh đưa em về nhà ngay lúc em tới tìm anh, liệu em có một mình bỏ đi không?
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 88
Chúng ta đi cùng nhau nhé
Sau khi rời khỏi anh ta, tôi rất mờ mịt, không biết nên đi đâu.
Tôi ôm ba lô, ôm gấu bông đứng ở ven đường.
Tôi muốn đi khỏi thành phố này, không muốn anh ta tìm tôi, càng không muốn anh ta tìm thấy tôi.
Chỉ có một lựa chọn, đó là phải đi thật xa thật xa.
Ở đây là phương nam. Muốn đi xa, chỉ có thể đi lên phương bắc.
Nghe nói mùa đông ở phương bắc rất đẹp, mỗi năm đều có tuyết rơi, bây giờ đã là mùa thu, tôi phải nhanh đến với trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Mua một vé máy bay đến Tuyết Dương, hey, tên là Tuyết Dương, tuyết ở đó chắc chắn rất đẹp.
Ở một đêm trong khách sạn, ngày hôm sau dậy sớm chạy ra sân bay.
Qua vài tiếng, sau khi máy bay hạ cánh, tôi cô đơn một mình đứng giữa dòng người, nhìn thấy rất nhiều người đến đón máy bay, tiếc là lại không có ai trong số đó đến đón tôi. Tuyết Dương lạnh hơn Mộ Phong rất nhiều, vừa ra khỏi sân bay tôi liền tìm áo khoác trong ba lô ra mặc vào.
“Thiển Thiển, tại sao em lại đến Tuyết Dương?” Một giọng nữ rất hay truyền vào trong tai, tôi quay đầu lại, là một chị gái vô cùng xinh đẹp, chị ấy cười rất thân thiện, khiến tôi có chút kích động muốn nhào vào trong ngực chị ấy.
Tôi nhìn chị ấy hỏi:”Chị là ai? Sao lại biết tôi?”
Những giọt nước mắt trong mắt chị như ẩn như hiện:”Chị là chị gái của em.”
Tôi vươn tay ra ôm lấy chị ấy, có cảm giác muốn rơi nước mắt:”Chị thực sự là chị của em hả?”
Chị ấy vỗ vỗ lưng tôi, “Chị thực sự là chị của em. Lạc Thanh đâu? Tại sao cậu ta lại để em một mình chạy xa như vậy?”
Có chị thực tốt mà:”Anh ta ôm người khác, em bỏ đi rồi. Hơn nữa, anh ta không phải là chồng em.”
“Thiển Thiển, tại sao em lại chạy tới Tuyết Dương?”
“Em muốn đến xem tuyết. Chị tại sao cũng đến Tuyết Dương?”
Trong giọng nói của chị có chút đau khổ:”Chị đến Tuyết Dương tìm người chồng lạc đường.”
“Anh rể?”
“Phải, anh rể em.”
“Tại sao anh rể lại bị lạc đường.”
“Anh ấy đi rồi, trái tim cũng mất. Vì vậy gọi là lạc đường.”
Tôi cái hiểu cái không gật đầu:”Được, vậy em và chị cùng đi tìm anh rể.”
Cả người chị cứng đờ:”Ừm, cùng đi tìm anh ấy.”
Chị ấy đưa tôi đến một khách sạn, chị nói nghỉ ngơi một ngày trước, tôi không phản đối. Trong trí nhớ, mấy tháng nay mỗi đêm tôi đều mơ thấy ác mộng, có chị ở cùng tôi chắc sẽ tốt hơn. “Chị, tối nay em có thể ngủ với chị không?”
Chị gật đầu.
Đêm hôm nay, tôi không bị ác mộng quấn lấy nữa, ngủ vô cùng ngon lành.
Trưa hôm sau chị mới đưa tôi đi tìm anh rể.
Chị ấy đưa tôi đến một tòa nhà rất cao rất cao, so với nơi làm việc của mĩ nam Lạc Mạc còn cao hơn, trong tay tôi ôm lấy con gấu bông, đi cùng với chị vào thang máy.
Đến tầng 49, chị ấy gọi điện thoại, còn tôi đảo mắt xem xét xung quanh.
Đột nhiên rơi vào một vòm ngực ấm áp, tôi ngẮg đầu lên nhìn, chị mất mác nhìn về phía tôi.
Là anh rể, người đang ôm tôi là anh rể, anh ấy ôm nhầm người rồi, người anh ấy nên ôm là chị mới đúng chứ.
Tôi đẩy anh ra, sau khi nhìn rõ mặt anh, tôi òa khóc, chị lập tức chạy đến ôm tôi vào trong lòng, “Thiển Thiển ngoan, đừng khóc nữa, chị ở đây rồi.”
“Chị, anh ta là người xấu.” Người đàn ông này đã xuất hiện trong ác mộng của tôi rất nhiều lần, anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
“Thiển Thiển, anh ấy không phải người xấu.”
Tôi lắc đầu:”Không, anh ta là người xấu. Em thường xuyên mơ thấy anh ta bắt nạt một cô gái, anh ta giật khăn tắm của cô gái kia, khiến cô ấy không một mảnh vải che thân đứng đó. Anh ta còn cắn cô ấy, còn vứt những mẩu giấy đã vị xé nát lên người cô ấy.”
Tôi không cho phép chị tôi ở bên cạnh một người xấu xa như thế, anh ta sẽ bắt nạt chị ấy mất, chị tôi không thể bị người khác bắt nạt.
Chị vỗ vỗ lưng tôi:”Ổn rồi ổn rồi, không có chuyện gì nữa, chỉ là ác mộng thôi.”
Tôi lại quay đầu lại, thấy người đàn ông kia nhìn tôi bằng một loại ánh mắt tôi không nói rõ được, “Thiển Thiển, xin lỗi, chuyện quá khứ là anh không tốt.”
“Chị, chúng ta đi, em không cho phép chị ở cùng một người xấu xa như anh ta, em không cần người xấu làm anh rể em.”
Chị bất đắc dĩ nói:”Thiển Thiển, nghe lời chị, bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, được không?”
Tôi cúi đầu, tôi không muốn ở riêng một chỗ với người xấu.
Thiển Thiển, nghe lời chị, bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, được không?”
Chị cứ nói như vậy, tôi còn có thể làm thế nào, “Vậy được, em nói chuyện với anh ta. Nhưng anh ta không được bắt em trần truồng đứng trước mặt anh ta, không được cắn em, không được ném giấy bị xé vào người em.”
Chị nhìn người xấu kia thật sâu:”Thần, anh hãy nói chuyện bình tĩnh với Thiển Thiển nhé. Tuy em không biết hồi trước anh đã làm nó bị tổn thương như thế nào. Nhưng bây giờ em biết nó bị bóng ma tâm lý.”
Sau khi chị đi, người xấu kia lại đến bên cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi, “Thiển Thiển, em không làm sao là tốt rồi.”
Tôi vung tay anh ra:”Người xấu, không được động vào tôi.”
Anh nói:”Thiển Thiển, đối với em mất trí nhớ là một việc rất tốt, tất cả những tổn thương trong quá khứ sẽ rời xa em, em phải sống thật tốt, biết không?”
Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt anh dùng để nhìn tôi vô cùng thương yêu, sao anh lại có thể dùng ánh mắt này nhìn tôi? Anh nên dùng ánh mắt này nhìn chị mới đúng chứ.
“Vậy được, nhưng anh cũng phải đối xử với chị tôi thật tốt.”
Anh nhéo lên mặt tôi một cái, lần này tôi lại không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy động tác này rất quen thuộc.
“Được, em sống thật tốt, anh cũng sống thật tốt. Cũng đối xử thật tốt với chị em.”
Lúc anh nói câu này, không phải thực chân thành, lẽ nào anh không thích chị ư? Đột nhiên nhận ra bộ dáng anh cũng rất đẹp, không hề kém cạnh Lạc Thanh.
Nếu là ác mộng, vậy không coi anh ta là người xấu nữa, chị cũng không thể thích một người xấu:”Anh rất đẹp trai, em muốn thơm anh một cái, được không? Nhưng anh không được nói với chị đâu đấy, nếu không em sợ chị tức giận, sẽ không dám thơm anh nữa.”
Anh hôn một cái trước lên trán tôi, rồi lại cúi đầu để tôi thơm anh, ngay trong cái chớp mắt lúc anh cúi đầu, tôi đột nhiên hối hận, tôi không muốn thơm anh, tôi muốn cắn anh. Trong khoảnh khắc cắn vào má anh, nước mắt làm tầm mắt tôi mơ hồ, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, nhưng vẫn tiếp tục cắn.
Anh lại không cảm thấy tức giận, khẽ lau nước mắt trên mặt tôi:”Ngoan, đừng khóc…”
Anh vừa lau, nước mắt tôi vừa chảy, tôi nhào vào trong ngực anh, ôm chặt ôm thật chặt lấy anh, anh cũng mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, một lần lại một lần gọi tên tôi:”Thiển Thiển, Thiển Thiển…”
Tôi cũng không biết tại sao mình lại có hành động thế này, anh là anh rể của tôi, sao tôi lại có thể làm như vậy.
Nếu chị nhìn thấy có lẽ sẽ giận lắm, rời khỏi vòng ôm của anh, nước mắt vẫn tiếp tục chảy , “Được rồi, em khóc đủ rồi. Em phải đi đây, chị tìm được anh là tốt rồi.”
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy chị và một mĩ nam đang đứng ở đó, mĩ nam này cũng xuất hiện trong ác mộng của tôi, dường như so với người tôi vừa ôm còn xấu xa hơn.
Lúc tôi xoay người đi, anh rể nắm lấy tay tôi, tôi gạt ra , nói:” Chị, em phải đi đây, không quấy rầy bọn chị nữa, à, hai người nhớ phải hạnh phúc, em hy vọng hai người được hạnh phúc.”
Nước mắt chị rơi đầy mặt, đi lên phía trước ôm lấy tôi:”Được, chị sẽ hạnh phúc, em cũng thế, phải hạnh phúc, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.”
Trước khi đi, tôi chợt nghĩ ra một chuyện, trong túi của tôi có hai con gấu rất đáng yêu, tôi rất thích, coi như là lễ vật tặng cho chị và anh rể đi. Tôi lấy con gấu nhỏ từ trong túi ra, đưa con màu đen cho anh rể, đưa con màu lam cho chị, “Chị, em đi nhé, tạm biệt.”
Tôi quay đầu lại, nói với anh rể:” Anh rể, phải đối xử tốt với chị, bằng không em sẽ đánh chết anh.”
Một tiếng “anh rể” này, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của tôi, đột nhiên cảm mệt mỏi quá, có cảm giác kích động muốn chạy trốn.
Tôi lập tức chạy đi, không quay đầu lại xông thẳng vào thang máy, tôi không dám quay đầu lại, tôi sợ một khi quay đầu tôi sẽ không nỡ rời đi.
Lúc cửa thang máy đóng lại, mĩ nam kia bước vào thang máy, “Thiển Thiển, chúng ta cùng đi nhé.”
Không biết tại sao, tôi lại có cảm giác muốn đánh người, sao anh ta còn đẹp trai hơn cả anh rể thế chứ, tôi ôm con gấu bông, vênh mặt lên hỏi:”Tại sao phải đi cùng nhau?”
Tay anh ta tàn sát khắp mặt tôi, “Bởi vì anh muốn mang đến hạnh phúc cho em.”
“Anh không mang được đâu.”
“Em không nói em muốn loại hạnh phúc như thế nào, sao có thể biết được anh không mang nổi?”
Mĩ nam này mang đến cho tôi một cảm giác rất thân quen, gạt tay anh ta ra:”Phải đối xử tốt với tôi, không được hung dữ với tôi, tiền lương phải đưa cho tôi, không được cất giấu quỹ đen. Tôi nói đi đông anh không được đi tây, tôi nói một anh không được nói hai. Lời tôi nói là đúng, anh phải cho rằng đúng, lời tôi nói có sai, anh cũng phải cho nó là đúng. Quan trọng nhất, anh không được thích người khác, không được ôm người khác, không được hôn người khác, tôi không thích trẻ con, không được ép tôi sinh con, cũng không được cỏ xanh vượt tường.”
Anh ta nghiêm túc gật đầu:” Ok, những việc này anh đều làm được, vậy chúng ta có phải nên kết hôn rồi không.”
Muốn lừa tôi về nhà như vậy hả, không có cửa đâu:”Không được, thử ba tháng trước, không hợp tính cách thì hạ bậc.”
Mặt anh ta đầy thất bại:”Anh đang nằm trong tay em, anh chịu.”
Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta cứ lẽo đẽo đi theo tôi, tôi không nhịn được muốn đánh người, lấy con gấu đánh anh ta:”Lúc tôi không vui anh phải để cho tôi đánh, lúc tôi vui anh phải vui cùng tôi.”
Anh ta sảng khoái đồng ý:”Được.”
“Tôi không muốn về phương nam nhanh như vậy, tôi muốn xem tuyết.”
“Được.”
Đột nhiên tôi muốn đi xem phong, bây giờ là mùa thu, lá phong chắc đã là màu đỏ rồi, xem ảnh nó trên máy tính, rất đẹp rất đẹp.
“Tôi muốn đi xem lá phong.”
“Được, anh đưa em đi.”
Buổi tối, trong phòng khách sạn, luôn cảm thấy có một ánh mắt cứ dán trên người tôi, kỳ quái không phải là tôi đang mơ thấy ác mộng, tôi trợn to mắt lên, đập thẳng vào là một đôi mắt thâm u, “A.”
Tôi cầm cái gối ném về phía anh ta:”Sao anh có thể trèo lên giường của tôi?”
Kì thử chưa qua đã muốn trèo lên giường của tôi, quá đáng lắm rồi đấy, tôi đạp thẳng anh ta một cú xuống giường.
Hôm sau, đối mặt với rừng phong, tôi kích động không thốt nên lời, quơ quơ cánh tay anh ta:”Mĩ nam, tôi muốn sống ở đây không đi đâu nữa.”
Anh ta đưa ra một cái vỏ sò rất đẹp, không để ý đến vẻ mặt cười đểu gian manh của con người ấy. Tôi đoạt vỏ sò từ trong tay anh ta, đẹp quá, là của tôi rồi, “Thiển thiển, em có thích cái vỏ sò này không?”
“Ừm, thích.”
“Cho anh trở thành chính thức, cái vỏ sò này liền thuộc về em.”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta:”Cho anh lên chính thức? Lấy một tặng một?”
Anh ta gật đầu.
Thế này cũng không tồi, còn kiếm thêm được một mĩ nam,”Vậy được, đưa quỹ đen của anh giao hết ra đây.”
Anh ta ngoan ngoãn dâng ví cho tôi, tôi ném cái ví da vào trong túi của tôi, “Được rồi, sau này anh là của tôi, chị thu nhận em rồi đó.”
Trên trán anh ta chảy dài mấy vạch đen sì.
===Hết===