Polaroid
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Tiểu thuyết - Người Tình Bá Đạo - trang 13

Lời cầu hôn của Lạc Thanh
Nửa năm sau, mẹ và chú Từ chuẩn bị kết hôn, hơn nữa còn chuyển khỏi khu Dụ Vi, nhưng tôi không biết nhà mới ở đâu, bọn họ nói tôi không tìm được bạn trai thì không cho phép về nhà, mẹ ba ngày thì hai lần giục, rơi vào đường cùng, tôi đáp ứng mẹ sẽ về nhà vào lần sinh nhật 23 tuổi.
Ngày 18 tháng 3, tôi và Lạc Thanh mua một đống quà chuẩn bị về nhà.
Trên xe, tôi dặn đi dặn lại Lạc Thanh:”Thấy người nhà tôi nhớ diễn tốt một chút, nếu bị lộ, tôi đảm bảo bên nhà anh cũng sẽ bị lộ, cha mẹ anh anh tự đi mà giải quyết.”
Lạc Thanh vênh mặt nói:”Yên tâm đi nha đầu, kĩ thuật diễn của tôi nuột lắm, đến nhà cô tôi gọi hai tiếng cha mẹ, cha mẹ cô nhất định sẽ vui vẻ nửa ngày, đâu như cô, về nhà cùng tôi mấy lần rồi mà vẫn gọi cha mẹ tôi là bác trai bác gái.”
Đối với lời anh ta nói tôi chỉ biết cười nhạt:”Vâng, anh giỏi. Tóm lại đừng diễn vớ vẩn đấy, nếu không để xem tôi tính toán với anh thế nào.”
Về đến Thẩm Phong, tôi thay cái sim cũ vào, dù đã nửa năm không dùng, nhưng tôi vẫn luôn giữ kĩ nó.
Điện thoại vừa thông:”Mẹ, con mang theo một mĩ nam về rồi đây, nhà mới ở đâu thế ạ?”
Mẹ cười ra tiếng:”Mang về là tốt, chúng ta có thể yên tâm rồi. Nhà mới ở số 76 đường Đông Phong, khu chung cư Tĩnh Hải khu 3 tòa số 6 nhà 503.”
Trong lòng chấn động, lại là khu chung cư Tĩnh Hải, sống bốn năm trong khu 1 của chung cư Tĩnh Hải, bây giờ nhà của tôi lại ở khu chung cư Tĩnh Hải, xem ra Tĩnh Hải này thực sự rất hợp để tôi ở.
“Vâng, con biết rồi, khoảng tầm 20 phút nữa con sẽ đến.”
Vừa đến khu chung cư Tĩnh Hải, bóng dáng của chú Từ đã hiện lên trong mắt, không, là cha rồi, hình như ông đang đợi chúng tôi. Sau khi xuống xe, tôi đứng phía xa nhìn cha, ông đang lo lắng nhìn quanh khu chung cư. Tội lập tức gọi vào số của ông:”Cha, con đã về.”
Ông vẫn nhìn ra ngoài:”Thiển Thiển, về rồi à, ở đâu?”
Nước mắt ứa ra, nghẹn ngào lên tiếng:”Cha, cha quay đầu lại nhìn đi.”
Ông quay đầu, tôi ngắt điện thoại vẫy vẫy tay về phía ông.
Ông bước nhanh về phía chúng tôi, đến trước mặt, ông nói:”Thiển Thiển, cắt tóc làm cha không nhận ra.”
Ôm ông một cái thật chặt, “Cha, con nhớ mọi người. Rất nhớ, rất nhớ. Mỗi lần nhìn thấy người khác và cha mẹ quây quần bên nhau, trong lòng con mất mác lắm, nhớ nhà lắm.”
Ông vỗ vỗ lưng tôi:”Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Tôi buông ông ra, lau lau nước mắt, nhìn Lạc Thanh cố gắng nhếch miệng:”Mĩ nam này là bạn trai hiện tại của con.”
Lạc Thanh ôm một đống quà, nở một nụ cười kinh điển:”Con chào cha.”
Nghe anh ta gọi cha trong lòng tôi cứ cảm thấy là lạ, thúc khuỷu tay vào bụng anh ta.
Cha tươi cười gật đầu:”Mắt không tồi, xem ra là hàng thượng hạng đây.”
Về đến nhà, nhìn thấy quả đầu mới của tôi mẹ và Tử Kiềm đều cau mày, Tử Kiềm hỏi:”Nha đầu, tóc đâu, trước kia tóc là bảo bối quý nhất của cậu cơ mà?”
Tôi chỉ vào Lạc Thanh phía sau:”Không còn cách nào khác, để theo đuổi mĩ nam. Anh ấy thích kiểu tóc này, anh ấy nói tóc dài quá không đẹp, tóc dài thì cắt đi.”
Lạc Thanh ôm một đống quà bước vào cửa, gọi một tiếng:”Mẹ, anh, con là bạn trai của Thiển Thiển.”
Trán lại nổi bần bật mấy vạch đen, tên chết tiệt này dám gọi bậy như vậy, Tử Kiềm còn kém anh ta một tuổi, anh ta lại còn gọi Tử Kiềm là anh.
Mẹ tươi cười gật đầu, còn sắc mặt Tử Kiềm lại vô cùng kì quặc.
Thấy cha mẹ đều hài lòng với Lạc Thanh, trong lòng thầm vui vẻ.
Mẹ kéo tôi sang một bên hỏi:”Thiển Thiển, con ở chỗ nào ở Mộ Phong?”
Tôi chỉ vào Lạc Thanh:”Con ở nhà anh ấy.”
Mẹ tiếp tục hỏi:”Vậy hai đứa sống chung sao?”
Không phải là sống chung mà, nhưng Lạc Thanh đã gọi là cha mẹ rồi, nếu nói không sống chung bọn họ nhất định sẽ đoán được. Tôi gật mạnh đầu:”Vâng, bọn con sống chung rồi, anh ấy còn đưa còn về nhà thăm cha mẹ anh ấy nữa.”
Cha cũng kéo Lạc Thanh sang một bên không biết nói cái gì, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Thanh tôi cũng biết không phải việc tốt, trong lòng bồn chồn không yên, bọn họ chia nhau ra hỏi, chỉ hy vọng tên tiểu tử Lạc Thanh này thông minh một chút.
Tử Kiềm cứu tôi ra khỏi tay mẹ:”Mẹ, con đưa nha đầu đi xem phòng nó.”
Mẹ cười gật đầu.
Tử Kiềm dẫn tôi đến trước một cánh cửa, cậu ta nâng tay lên che mắt tôi:”Nha đầu, bây giờ đi theo tớ, khi nào cho cậu nhìn cậu mới được nhìn.”
Tôi nhắm mắt lại, để mặc cậu ấy dẫn tôi đi.
Cậu thả tay xuống, nói:”Có thể mở mắt rồi.”
Sau khi mở mắt, bốn phía đều là một màu lam nhạt, vách tường, rèm cửa sổ, giường, chăn, trên giường còn có một con búp bê vải, tất cả đều là màu lam. Kích động nói không ra lời, ngây ngốc kéo kéo tay Tử Kiềm, cậu nhẹ nhàng hỏi:”Nha đầu, thích không?”
Tôi gật gật đầu, đi đến bên cạnh giường, ôm lấy con búp bê, khó khăn nói:”Tử Kiềm, cảm ơn.”
Buổi tối, Tử Kiềm bảo:”Tối nay Lạc Thanh ngủ ở phòng tớ nhé.”
Tôi gật đầu, cảm thấy thế này có lí, chỉ có ba phòng, tôi không muốn ngủ cùng anh ta.
Ai ngờ tên Lạc Thanh chết tiệt này lại nhả ra một câu:”Con ngủ với Thiển Thiển, cô ấy không quen ngủ một mình, sẽ gặp ác mộng.”
Tôi nhéo mạnh lên tay anh ta một cái, Lạc Thanh đáng chết, không nói không ai bảo anh câm đâu. Cha mẹ lại cảm thấy lời anh ta có lí:”Ừm, mấy đứa cũng trưởng thành hết rồi, tự tìm cách đi.”
Tôi rầu rĩ về phòng, Lạc Thanh cũng vào theo, vừa đóng cửa, tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta:”Tôi không muốn ngủ cùng giường với anh.”
Lạc Thanh chỉ vào con búp bê vải:”Không phải còn có nó à, hơn nữa cha mẹ cô đã đồng ý rồi, nếu bây giờ tôi sang phòng anh trai cô ngủ bọn họ không phát hiện ra mới là lạ đấy.”
Bất đắc dĩ chỉ có thể trèo lên giường, Lạc Thanh tắt cái đèn ngủ cạnh tôi, tôi đặt con búp bê vào giữa:”Cha tôi và anh đã nói những gì?”
Lạc Thanh đẩy con búp bê vải dịch một chút sang bên tôi:”Chuyện đàn ông nói phụ nữ không cần biết.”
“Đây là giường của phụ nữ, anh đi mà ngủ ở giường đàn ông đi.”
Lạc Thanh nói:”Đuổi tôi ra ngoài, vậy cô cứ chờ bị lộ đi nhé. Mai là sinh nhật của cô, tối mai sẽ cho cô một bất ngờ, tối nay nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Tôi rầu rĩ ôm lấy con búp bê, giường của tôi bị anh ta chiếm hơn phân nửa mà còn kiêu ngạo như thế:”Anh cảm thấy chúng ta thế này có thể qua cửa được không? Tôi cứ cảm thấy bất an, hay mai chúng ta về đi?”
Lạc Thanh vươn tay lại gần, cốc lên đầu tôi hai cái:”Nếu ngày mai đi thì lộ liễu quá, ít nhất cũng phải một tuần.”
Tôi lập tức ngồi dậy:”Nếu thế tôi phải ngủ với anh một tuần á?”
“Cô nghĩ đi, nửa năm cô không về nhà, lần này đưa bạn trai về lại không ở lâu, ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Hơn nữa cô và tôi chỉ là ngủ trên cùng một chiếc giường, không thể nói là ngủ với tôi một tuần.”
Tôi không đáp lại được câu nào, cứ nghĩ cách khác vậy, ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường an toàn thế quái nào được.
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ đi đăng kí kết hôn, ba người chúng tôi đương nhiên cũng đi theo.
Nhìn thấy tờ giấy màu hồng trong tay hai người họ tôi cực kì vui vẻ, trải qua nhiều năm như vậy bọn họ cuối cùng cũng kết hôn, cái người đàn ông là cha đẻ của tôi rốt cục cũng không xuất hiện. Có lẽ cảm giác của tôi không được linh nghiệm cho lắm.
Tay Lạc Thanh lau khóe mắt tôi:”Nếu em thích tờ giấy kia, hôm nào chúng ta cũng đi lấy một cái, để em chơi cho vui nhé.”
Nghe xong lời Lạc Thanh, khóe miệng cha mẹ nở rộ nụ cười vui mừng, còn Tử Kiềm có chút đăm chiêu nói:”Nha đầu, đừng kết hôn sớm như thế. Ở nhà thêm vài năm nữa, mọi người sẽ rất tiếc khi cậu xuất giá về nhà chồng.”
Nụ cười của Lạc thanh cương cứng trên mặt, lúc về tôi và Tử Kiềm không đi cùng anh ta, tôi cảm thấy hình như Tử Kiềm không thích Lạc Thanh.
Ngồi đối diện Tử Kiềm trong một quán cà phê, tay phải nghịch nghịch cái muỗng nhỏ:”Tử Kiềm, tại sao cậu không thích Lạc Thanh? Kì thực anh ấy đối với tớ rất tốt.”
Tử Kiềm trừng mắt nhìn tôi:”Tớ có nói những câu này à?”
Tôi lắc đầu:”Tuy rằng cậu chưa nói, nhưng hành động của cậu thể hiện rất rõ là cậu không thích anh ấy.”
Cậu dời tầm mắt khỏi người tôi:”Nha đầu, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ chỉ không muốn cậu lấy chồng xa như vậy.”
Bĩu môi:”Tử Kiềm, bây giờ đã là thời đại nào rồi, giao thông phát triển, nhà chồng tớ xa như vậy mới tốt, có thể du lịch luôn.”
“Cậu thực sự quyết định ở bên cạnh anh ta sao?”
Căn bản là giả, cái gì mà quyết định với chả không quyết định.
Tôi cũng dời tầm mắt, vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi vào quán cà phê, người nam cao to đẹp trai, người nữ tự tin xinh đẹp, thực sự rất rất đẹp, đột nhiên phát hiện Hoa Thần và Tô Ngưng đứng cạnh nhau lại đẹp đôi như vậy, Tô Ngưng đứng bên cạnh anh hợp hơn tôi đứng bên cạnh anh rất nhiều. “Thế cậu và Nhiễm Nhiễm chuẩn bị khi nào kết hôn? Cậu có thực sự yêu cậu ấy không?”
Ánh mắt Tử Kiềm quét lại đây, thái độ cũng trở nên nghiêm túc:”Tớ cũng không biết bản thân yêu hay không yêu cậu ấy, chỉ biết cậu ấy rất yêu tớ, hiện tại tớ không thể kết hôn với cậu ấy được, tớ không muốn bị trói buộc sớm như vậy.”
Thì ra Tử Kiềm cũng giống tôi, đều không muốn bị trói buộc sớm, tôi không muốn giấu cha mẹ quá lâu, nhưng chuyện của bản thân vẫn muốn tiếp tục giấu diếm. Cho là tôi bất hiếu cũng được, tôi ích kỉ cũng được, có điều chuyện tình cảm tôi vẫn chưa rõ ràng, tình cảm trước mắt tôi càng ngày càng mông lung.
Tôi không biết tôi và Lạc Thanh cứ tiếp tục phát triển thế này liệu sẽ có tình yêu hay không, hoặc nói cha mẹ hai bên cột hai chúng tôi lại với nhau, sau đó bồi dưỡng tình cảm, nhưng như vậy đối với tôi và Lạc Thanh đều không công bàng. Bởi chỉ vì một trò chơi mà hy sinh hạnh phúc cả một đời là chuyện không đáng. Tuy tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình sẽ có hạnh phúc, nhưng cũng không muốn lầm một đời như vậy:”Tử Kiềm, thực ra tớ càng ngày càng không hiểu bản thân mình, bây giờ tớ thực sự đã trở thành một đứa nhỏ cá biệt xấu xí rồi, suy nghĩ loạn bồ cào, cuộc sống rối như tơ vò, đối với tương lai vẫn mờ mịt, đối với quá khứ vẫn sợ hãi, tớ cũng không biết mình bây giờ rốt cục đang nghĩ gì, không biết mình cuối cùng muốn thế nào nữa.”
Tử Kiềm bình tĩnh nhìn tôi, nói từng câu từng chữ:”Thiển Thiễn, quá khứ đã qua rồi, sau này còn rất nhiều việc đang đợi cậu làm, đừng suy nghĩ bi quan nữa, phải tích cực, phải tiến lên, bất kể lúc nào, bất kể cậu phạm phải lỗi gì, tớ cũng đều đứng bên cạnh cậu.”
Nếu cậu ấy biết chuyện tôi làm nhân tình, liệu cậu ấy còn nói với tôi thế này nữa không? Cậu ấy thực sự sẽ đứng bên cạnh tôi thật sao? Nếu sự việc bị bại lộ, mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà, cậu ấy còn đứng bên cạnh tôi nữa không?
Chỉ là hứa hẹn, chỉ là an ủi mà thôi.
Trước khi đi, tôi quay đầu liếc qua, Tô Ngưng đang nhìn tôi, mỉm cười nhìn lại cô ta, kéo Tử Kiềm đi khỏi quán cà phê.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì trời đã tối, mở cửa ra, trong nhà vẫn tối đen một mảnh, bỗng thấy Lạc Thanh cắm từng cây từng cây nến lên bánh gato, ba người bọn họ đồng thanh hát vang:”Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ,…”
Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, chưa đến năm phút tôi liền mở mắt ra một hơi thổi tắt nến, Tử Kiềm lập tức đi ra bật đèn.
Lúc tôi đang chuẩn bị cắt bánh, Lạc Thanh đột nhiên quỳ xuống, tay nâng một hộp nhẫn lên:”Tiểu nha đầu, hãy để anh chăm sóc cho em nhé.”
Tôi kinh ngạc, lần diễn này lấy từ đâu ra thế, tại sao không thương lượng với tôi:”Ặc, em không hiểu lắm.”
Trong mắt Lạc Thanh tôi nhìn thấy sự chân thành, chính điều này làm tôi sợ, trước kia ở cùng anh ta rất thoải mái, nếu anh ta thật lòng, vậy tôi nhất định sẽ tránh xa anh ta.
Lạc Thanh chân thành nói:”Tiểu nha đầu, chúng ta kết hôn đi.”
Cái nhẫn kim cương chết tiệt này sao lại chói mắt như vậy, tôi lập tức quay đầu đi, lại thấy ánh mắt chờ mong của cha mẹ đang nhìn tôi.
Nhắm mắt lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay trái cho Lạc Thanh, mãi cho đến khi anh ta đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi tôi mới mở mắt ra, sở dĩ đưa tay cho anh ta là bởi vì không muốn cha mẹ thất vọng, đồng thời tôi cũng hy vọng không phải là anh ta thật lòng. Sở dĩ nhắm mắt vào, là bởi vì sợ mình nhìn thấy sẽ không tự chủ rụt tay lại.
Ban đêm, hai người nằm trong bóng tối, do dự hồi lâu, tôi nói với Lạc Thanh:”Lạc Thanh, cái nhẫn này trả cho anh.”
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Lạc Thanh đáp lại, tôi ghé lại gần con búp bê, vươn tay về phía anh ta, tay tôi còn chưa động vào anh ta, chợt nghe thấy tiếng anh ta nói:”Anh, là thật lòng đấy.”
Nghe xong câu này, lòng tôi như bị dội một gáo nước lạnh, sao anh ta có thể thật lòng, chúng tôi không phải đã nói rõ chỉ là diễn kịch thôi sao? Anh ta sao có thể thật lòng. “Lạc Thanh, trong mắt anh tôi là một người như thế nào?”
Anh ta thực sự rất tốt, nhưng tôi bây giờ không còn thuần khiết nữa, căn bản không hợp với anh ta, nếu anh ta thực sự muốn kết hôn với tôi, vậy tôi sẽ không ở chung với anh ta nữa, cũng không quan hệ gì với anh ta nữa.
Anh ta nghĩ sâu hồi lâu, ngữ khí rất lãnh đạm, tôi không nghe ra cảm xúc gì:”Một tiểu nha đầu vô cùng đơn giản, thường thì rất ngoan, nhưng cũng có lúc làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.”
Anh ta chỉ biết mặt trước của tôi, chứ không biết cái bóng sau của tôi. Tôi tháo cái nhẫn từ ngón áp út xuống, trong bóng tối chạm vào tay anh ta, nhét nhẫn vào trong tay anh ta:”Lạc Thanh, kì thật tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu, tôi rất bẩn rất bẩn. Tôi tin anh còn nhớ hai người đàn ông năm ngoái đến Mộ Phong tìm tôi.”
Anh ta nắm chặt tay tôi, ném con búp bê vải xuống giường:”Nói tiếp đi, anh muốn biết tất cả.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói với anh ta:”Người năm ngoái tới công ty tìm tôi, tôi và hắn ta không ai yêu ai, nhưng lại ngủ với nhau hai đêm. Người tối đó đi theo chúng ta, anh ta đã từng bao dưỡng tôi bốn năm, tôi đã từng rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại không yêu tôi, chỉ coi tôi là một thế thân. Mãi cho đến năm ngoái khi anh ấy kết hôn, tôi mới biết chân tướng, mới chấm dứt quan hệ với anh ấy, rời khỏi Thẩm Phong. Tôi là một người phụ nữ như vậy đấy, anh thực sự có thể chấp nhận được sao?
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 74


Ly hôn, lấy tôi
Trong bóng tối, tuy rằng tôi không thể thấy rõ được thái độ của anh ta, nhưng cũng biết anh ta đang dùng ánh mắt nào nhìn tôi, có lẽ là khinh bỉ rồi. Loại phụ nữ giống như tôi có lẽ là loại loại anh ta ghét nhất, chúng tôi vốn không phải là người đi trên cùng một con đường, có thể gặp nhau đã là một sự bất ngờ rồi, hơn nữa đừng nói sẽ có một ngày chúng tôi yêu nhau.
Nhưng nửa năm này cũng phải cảm ơn anh ta, nếu không có anh ta, có lẽ tôi sẽ rất mệt.
Qua rất lâu mà anh ta vẫn chưa nói gì, trong bóng tối, tôi xuống giường nhặ con búp bê lên, một lần nữa đặt nó vào giữa hai chúng tôi, nói:”Ngày mai anh về một mình đi, đồ của tôi tôi sẽ chuyển nhanh ra ngoài, sau này không quấy rầy anh nữa.”
Tay anh ta sờ đầu tôi hai cái, vỗ một phát nói:”Ừm, anh đi trước. Anh bây giờ không thể chấp nhận được, lòng anh rất hỗn loạn, em cho anh một chút thời gian để anh tiếp nhận sự thật.”
Tôi sẽ không quay lại Mộ Phong, nơi đó đã không còn gì để níu giữ tôi lại nữa, những đồ tôi thích đều đang ở trong túi xách, lần sau gặp lại tất nhiên sẽ trở thành hai người xa lạ, không cần vì một số việc không quan trọng mà khiến mình khó chịu, “Tôi không muốn tiếp tục lừa cha mẹ tôi nữa, cảm giác tội lỗi trong lòng rất nặng, ngày mai tôi sẽ thẳng thắn nói chuyện với bọn họ. Còn nữa, sau khi anh trở về, cũng có thể ném hết đồ đặc của tôi đi cho đỡ ngứa mắt.”
“Bây giờ anh không thể nghĩ được cái gì, anh muốn yên tĩnh một thời gian, sau khi nghĩ thông anh sẽ đến đón em, anh cứ ở đây đợi anh đến đón em nhé.”
Bây giờ anh ta đã biết quá khứ của tôi rồi, có lẽ anh ta khinh thường tôi lắm. Bây giờ ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường, tôi đã cảm thấy khó chịu, anh ta nói đợi anh ta nghĩ thông rồi sẽ đến đón tôi, để tôi đợi anh ta đến đón tôi, nếu anh ta phải cần tám năm mười năm mới nghĩ thông, hoặc nếu nghĩ mãi vẫn không thông, vậy tôi cứ phải đợi anh ta nghĩ thông sao? Tôi lập tức xoay người xuống giường, tìm điện thoại gọi cho Hiên nhi:”Hiên nhi, em về rồi.”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, chắc không phải ở Duy Đô.
Hiên nhi hưng phấn hét to:”Thiển Thiển, em về rồi, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở khu chung cư Tĩnh Hải, khoảng tầm hai mươi phút là có thể đến nhà chị.”
“Chị lập tức bảo Già Minh đến khu chung cư Tĩnh Hải đón em, ở đó đợi bọn chị nhé.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lạc Thanh hỏi:”Đã trễ thế này rồi em còn định đi đâu?”
“Đi gặp bạn bè.”
“Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, ngày mai hẵng đi.”
Bây giờ cùng ngủ với anh tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi đã từng là nhân tình, anh coi thường tôi đấy là việc của anh, tôi bây giờ muốn đi gặp Hiên nhi cũng là việc của tôi :”Đây là chuyện của tôi, không cần anh quản.”
Mười phút sau, tôi thay xong quần áo ra khỏi khu chung cư Tĩnh Hải, nhìn điện thoại, mười giờ bốn ba phút tối, tôi lại gọi vào số của Hiên nhi, Hiên nhi tắt đi, sau đó lại nghe thấy tiếng của cô vọng lại:”Thiển Thiển, ở đây.”
Tôi quay đầu lại, thấy Hiên nhi đang dựa vào Già Minh, hai người đứng cạnh xe ô tô.
Tôi bước nhanh về phía bọn họ, ôm Hiên nhi một cái thật chặt:”Già Minh, cho tôi mượn bạn gái anh ôm một lúc.”
Già Minh hỏi:”Thiển Thiển, tóc em làm sao thế?”
Hết nói nổi, xem ra mái tóc của tôi còn quan trọng hơn cả tôi đây, mấy người này điều đầu tiên hỏi đều là tóc của tôi :”Tóc cắt đi rồi, hai người không cảm thấy để thế này càng dễ lừa người hơn à?”
Hiên nhi cười thành tiếng:”Thiển Thiển, em muốn lừa ai đấy? Đến nỗi hy sinh cả chính tóc của mình.”
Tôi cào cào tóc, cười gượng hai tiếng:”Đi thôi, đi uống rượu. Ở đây chắn đường của người khác là không có đạo đức.”
Sau khi lên xe, tôi cứ dán mắt vào Hiên nhi:”Nửa năm không gặp, chị càng ngày càng nhiều thịt đấy, xem ra Già Minh đối với chị không tồi.”
Bụng của cô rất tròn, chắc là đã có bé cưng rồi, tôi rất muốn sờ một chút.
Hiên nhi nói thầm bên tai tôi:”Có bé cưng rồi, khoảng 5 tháng, không lâu nữa em có thể thăng chức làm dì rồi.”
Động tác của hai người họ cũng nhanh quá đi, đã 5 tháng rồi cơ đấy, nếu lần này tôi không về, chỉ sợ không được làm dì. Tôi cẩn thận dè dặt hỏi:”Hiên nhi, em, muốn sờ bụng chị một chút, có được không?”
Hiên nhi gật đầu, kéo tay tôi về phía bụng cô, tôi đột nhiên rất sợ, rụt tay lại. Phải mang một quả cầu thịt trên bụng là một việc khổ sở đến cỡ nào, hơn nữa rất khủng bố rất khủng bố, trong bụng có thêm một sinh mạng.
Hiên nhi lo lắng hỏi:”Thiển Thiển, em bị làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, giả bộ không có việc gì nói:”Em không sao, chúc mừng chị có thể làm mẹ rồi.”
Hiển nhiên Hiên nhi không tin:”Thiển Thiển, em đang sợ cái gì, không phải em nói muốn sờ bụng chị một chút sao?”
Khẽ cắn môi, vươn tay về phía bụng cô:”Hiên nhi, trong bụng có thêm một khối thịt lớn lên có cảm giác gì? Có thấy khó chịu không?”
Già Minh cố ý vô tình nói:”Có gì mà khó chịu, phụ nữ ai mà chẳng phải trải qua cửa này.”
Hiên nhi gầm nhẹ ra tiếng:”Già Minh, anh thì biết cái gì, anh thử làm phụ nữ có thai đi rồi sẽ biết nó có vị gì, tối nay anh ngủ ở sofa.”
Chậc, nói sai một cậu là phải ngủ ở sofa, có thể thấy Già Minh đáng thương bao nhiêu:”Đừng tức giận, đừng tức giận, động thai khí không tốt đâu.”
Già Minh nói:”Vợ à, đừng giận nữa, trời cao đất rộng con là nhất, động thai khí không tốt đâu.”
Quả nhiên thai phụ thích tức giận, xem ra tôi nên tránh xa cô mấy tháng, đợi Hiên nhi sinh cục cưng ra rồi mới quay về tìm cô.
“Thiển Thiển, không phải em muốn đi uống rượu sao? Chúng ta cùng đi.”
Có lẽ là vì Hiên nhi đang là một thai phụ, Già Minh cũng không nói nữa, trực tiếp đưa chúng tôi tới Duy Đô
Trong ghế lô, Hiên nhi một bên nhăn nhó ngồi uống nước lọc, một bên oán hận trừng mắt nhìn Già Minh, Già Minh không ngừng tố khổ với tôi:”Anh thực hối hận có con sớm như vậy, hồi trước anh nói đi đông, cô ấy tuyệt đối không dám đi tây, bây giờ cô ấy nói đi tây, anh tuyệt đối không dám đi đông, không còn cách nào khác, trời cao đất rộng cũng không lớn bằng con.”
Tôi lập tức ngồi ra đằng xa:”Già Minh, em không dám đồng cảm với anh đâu, sau khi bé cưng ra đời rồi anh sẽ càng đáng thương, cả ngày phải bế con không nói, quỹ đen của anh ũng phải cống tiến để mua tã cho con thôi.”
Hiên nhi cười thành tiếng:”Vậy đấy, có con rồi mà anh ta còn dám chôn giấu quỹ đen, chị sẽ mang con chạy theo mĩ nam khác.”
Tôi không nhịn được cười to, đúng lúc đó cửa ghế lô bật mở, Hoa Thần đang đứng ở cửa, tôi không quay đầu, dời tầm mắt chuyển về phía Hiên nhi.
“Thiển Thiển, về cùng anh.”
Tôi vẫn không thèm nhìn anh:”Lí do?”
Trong lòng rất bình tĩnh, không còn tình cảm ban đầu với anh nữa, không thể không thừa nhận thời gian là một thứ rất tốt.
“Anh có lời muốn nói với em.”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên nói:”Làm sao tôi biết được anh có ý đồ xấu hay không, có gì thì nói luôn ở đây đi, có cả nhân chứng nữa, tránh để vợ anh nói tôi câu dẫn anh.”
Hoa Thần đi vào, đưa tay đến trước mặt tôi:”Anh muốn nói chuyện riêng với em.”
Tôi không nhìn tay anh, lập tức đứng dậy ra ngoài, anh theo sau tôi. Tôi không muốn Hiên nhi biết, tôi thà đối mặt với Hoa Thần, cũng không muốn cô dùng ánh mắt khác nhìn tôi.
Ra ngoài Duy Đô, đầu có chút ong ong, tôi nhắm mắt lại:”Thực ra anh không cần phải đến tìm tôi, chúng ta không quay lại quá khứ được đâu.”
Anh ôm tôi vào lòng từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi bên tai tôi:”Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới chịu trở về bên anh?”
Giãy dụa trong sự khống chế của anh, đi lên phía trước hai bước, lạnh giọng nói:”Không ngờ Hoa tiên sinh lại dùng khẩu khí này nói chuyện với tôi, nhớ nửa năm trước Hoa tiên sinh nói tôi là loại phụ nữ không biết thân biết phận, còn nói tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, hiện tại tôi chưa làm gì để xuất hiện trước mặt anh, là anh liên tục tìm đến dây dưa tôi, xin hỏi có phải Hoa tiên sinh đã coi lời của mình trở thành gió thổi phải không?”
Nửa năm trước những lời anh nói với tôi tôi vẫn khắc cốt ghi tâm, sự xúc phạm vô tình trước kia đổi lấy Tô Thiển Thiển vô tâm vô phế. Bây giờ, bất kể anh nói gì, chúng tôi cũng không thể quay lại quá khứ, những vết thương vô hình không thể biến mất. Tuy nói tôi có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng không có nghĩa là tôi không tính toán những đau khổ trong quá khứ mà anh đã gây ra cho tôi. Cái đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, xin lỗi hay bù đắp cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Hoa Thần cầm tay tôi, nhẹ giọng nói:”Thiển Thiển, về cùng anh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Không đợi tôi trả lời, Hoa Thần đã chặn ngang ôm lấy tôi, tôi không chịu, vừa đẩy anh ra vừa giãy dụa. “Buông ra, tôi không muốn phải ở một chỗ với anh.”
Anh không để ý đến lời của tôi, ôm tôi lên xe, ở trên xe tôi không dám giãy dụa, anh đi rất nhanh, vì cái mạng nho nhỏ của mình tôi chỉ có thể ngồi yên trên đùi anh, đột nhiên cảm thấy anh cứ như một người điên vậy, đi nhanh như thế là để liều mạng à?
Anh đưa tôi về khu chung cư Tĩnh Hải, đến 1303 anh ấn vài hồi chuông cửa, không đến mấy phút cửa liền mở.
Nhìn thấy tôi, biểu tình của dì từ khiếp sợ chuyển sang vui mừng:”Thiển Thiển, cháu cuối cùng cũng trở về rồi.”
Hoa Thần ôm tôi vào trong, dì lập tức đóng cửa lại.
Tôi lạnh giọng hỏi:”Xin hỏi Hoa tiên sinh còn muốn ôm bao lâu? Nếu đã quá lâu không ôm phụ nữ, có thể về nhà ôm vợ anh, tôi có tay có chân có thể tự đi.”
Hoa Thần nghe lời buông tôi ra:”Nơi này vẫn giống như hồi trước, lúc em đi là thế này, bây giờ em về nó vẫn là thế này, mãi mãi không thay đổi, đợi em trở về.”
Không để ý đến anh, tự ngồi lên ghế sofa:”Người quay về thì làm sao? Lòng đâu có trở lại. Cho dù nơi này không đổi, nhưng lòng tôi đã thay đổi rồi, anh có mang tôi về cũng chẳng làm được chuyện gì đâu, chỉ tăng thêm phiền toái thôi.”
Hoa Thần ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm tôi vào trong lòng:”Thiển Thiển, anh nhớ em.”
Dì nghe thấy câu này lập tức ra khỏi phòng, bà vừa đi tôi liền đẩy Hoa Thần ra:”Tôi đã nói không thể quay lại rồi, anh thức sự nghe không hiểu à?”
“Thiển Thiển, rốt cuộc em muốn cái gì? Anh thừa nhận anh lừa em kết hôn với Tô Ngưng là anh không đúng, nhưng em không thể thông cảm cho lập trường của anh một chút sao? Thân là tổng giám đốc tập đoàn Hoa thị anh có trách nhiệm với tập đoàn Hoa thị, em có thể thay đổi góc độ suy nghĩ cho anh được không?”
“Tôi rời đi không phải càng tốt à? Đối với tập đoàn Hoa thị của anh mà nói, vợ của anh không phải đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi ư? Hơn nữa vợ anh không phải là người tôi có thể động vào.”
Hoa Thần nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, chân thành nói:”Thiển Thiển, phải làm thế nào, mới có thể khiến em tin tưởng anh thêm một lần nữa.”
Tôi cười nhẹ thành tiếng:”Cách không phải là không có, nhưng phải xem anh có nguyện ý không đã.”
“Em nói đi.”
“Ly hôn với vợ anh.”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 75


Nói ra sự thật
Anh gia tăng thêm lực trên cổ tay, nói:”Thứ em muốn chính là anh lấy em sao?”
Thứ tôi muốn đã từng đơn giản như vậy, nhưng mà, bây giờ không như thế nữa, cho dù anh nguyện ý lấy tôi, tôi cũng không muốn gả cho anh, xoay người nào có đạo lý quay đầu. Dựa vào xu thế này, đừng nói bắt anh lấy tôi, cho dù mang tôi cùng ra ngoài cũng phải đồng ý, nhưng anh bây giờ đã là người có gia đình rồi, tôi không muốn không minh bạch ở cùng một chỗ với anh:”Chúng ta cứ cắt đứt như vậy đi, đừng liên lạc với nhau nữa, cũng đừng tìm nhau nữa, ngày ngày trốn tránh ẩn nấp rất mệt. Tôi không muốn làm người thứ ba không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tôi cũng có trách nhiệm của mình, cứ thế này đi, tôi đi đây.”
Thế này được rồi chứ? Anh làm tôi tổn thương, tôi lựa chọn rời đi, bây giờ lòng tôi bình tĩnh nói chấm dứt với anh, đây cũng nên là kết thúc của chúng ta đi. Đừng tìm tôi nữa, đừng liên lạc với tôi nữa, chúng ta ai đi đường nấy, lần trước đi quá vội vàng chưa kịp nói rõ, bây giờ đã bổ sung toàn bộ rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Đôi môi nóng rực của anh hôn lên cổ tôi, một bên mơ hồ nói không rõ:”Thiển Thiển, kỳ thực anh vẫn luôn yêu em, quá khứ của chúng ta đừng tính toán nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quên hết mọi lỗi lầm của đối phương, tìm lại hạnh phúc của chính mình.”
Quả thực cả hai chúng tôi đều có lỗi, nhưng những lỗi lầm kia nói không tính toán là có thể không tính toán, tôi vẫn còn nhớ rõ những nỗi khổ anh đã từng gây ra cho tôi:”Tôi không làm được.”
“Anh sẽ nhanh chóng ly hôn với Tô Ngưng, sau đó, lấy em về.”
Anh ôm tôi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường. Nhìn thấy dục hỏa trong mắt anh, tôi theo bản năng lùi về phía sau, nụ hôn nóng rực từ vành tai bắt đầu dời xuống, tôi cắn chặt môi dưới không cho mình rên thành tiếng. Tay anh luồn vào trong áo tôi, vân vê lưng tôi.
Không thể như thế này được, không thể như thế này được, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, thở gấp nói:”Không phải anh đã nói phụ nữ đã bị người khác chạm vào anh không cần sao? Bây giờ không được đụng vào tôi.”
Anh nhích lại gần, tình loạn ý mê nói:”Anh nói rồi, chỉ cần em về cùng anh, quá khứ chuyện gì anh cũng không tính toán.”
Tôi giang tay chống lên ngực anh, duy trì khoảng cách.
Vẫn nên nói ra thôi, cho dù đã 5 năm trôi qua, chuyện đó cũng đó xảy ra rồi, tôi cũng không muốn phải tiếp tục giấu diếm lâu như vậy nữa. Nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ từng chữ một:”5 năm trước ở Mộ Phong tôi đã bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi.”
Cả người Hoa Thân run lên, buông tôi ra:”Nếu anh không tin thì sao?”
Trong lòng anh vẫn tin, anh vẫn để ý, nếu không anh đã không buông tôi ra:”Thực ra là anh tin, nếu không tại sao anh lại buông tôi ra? Anh nghĩ đi, 5 năm trước, có phải Hạ Mộc Lạo đã nói anh hãy chấm dứt với tôi không? Nếu giữa tôi và anh ta thực sự không có gì, vậy lúc tấm ảnh kia bị phát tán khắp Thẩm Phong, tại sao anh ta lại phải xuất hiện? Còn muốn cha anh ta thừa nhận tôi, nếu giữa tôi và anh ta thực sự không có một chút quan hệ nào, anh ta hoàn toàn có thể bỏ mặc tôi.”
Dục hỏa trong mắt Hoa Thần biến thành lửa giận, anh xoay người ra ngoài, nhưng vẫn không quên đóng mạnh cửa lại.
Phản ứng của anh giống hệt nửa năm trước, anh biết Hạ Mộc Lạo chạm vào tôi liền vứt bỏ tôi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Haiz, anh sẽ không vì tôi mà thay đổi, anh sẽ không vì tôi mà thay đổi lập trường không cần phụ nữ đã bị người khác động vào của mình. Phải biết 5 năm trước tôi đã bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi, đối với anh mà nói chắc đó là một sự sỉ nhục? Phụ nữ bị người khác động vào anh đã cần 4 năm, anh nói có thể không tính toán chuyện cũ, vậy mà lại tính toán chuyện này.
Lúc nói cho anh biết chuyện này, tôi vẫn nghĩ, nếu anh có thể không tính toán, vẫn nguyện ý vì tôi ly hôn với Tô Ngưng, vậy tôi sẽ đồng ý lấy anh, dù gì chúng tôi đã từng sống với nhau 4 năm. Dù sao, đã không thể quay về được nữa rồi.
Phản ứng của anh đã khiến lòng tôi trở lạnh, sau này, cho dù anh có giải thích như thế nào, tôi và anh cũng không thể nữa, tôi không cần một người đàn ông đã vứt bỏ tôi mấy lần, tuyệt đối không cần.
Ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, ra phòng khách cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc tôi chuẩn bị mở cửa, tiếng dì vọng lại từ đằng sau:”Thiển Thiển, đã nửa năm rồi, hai người vẫn muốn tra tấn đối phương ư?”
Là anh tra tấn tôi, mỗi lần đều là anh vứt bỏ tôi, sao có thể nói là tra tấn đối phương:”Dì, dì nghĩ sai rồi, cháu nào có bản lĩnh tra tấn anh ta, cháu chỉ là phần bị anh ta vứt bỏ thôi.”
“Thiển Thiển, cháu có biết nửa năm này cháu rời đi cậu ấy có biết bao khổ sở không, tuy rằng cậu ấy đã kết hôn, nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn quay về đây xem cháu đã về hay chưa, mỗi ngày đều thất vọng. Năm ngoái, cậu ấy vui vẻ đến Mộ Phong tìm cháu, cứ tưởng rằng cháu sẽ theo cậu ấy về, dì đã đặc biệt chuẩn bị những món cháu thích ăn nhất, nhưng đợi đến muộn vẫn không thấy hai đứa trở lại, mãi cho đến hôm sau mới thấy cậu ấy về một mình, dì mới biết cháu đã hiểu lầm cậu ấy quá sâu. Cho dù cậu ấy không phải là con dì, nhưng sống cùng nhau 8 năm, dù ít dù nhiều cũng có tình cảm, thấy cậu ấy ngày đêm bị vây quanh trong cô đơn tịch mịch, dì rất đau lòng, cũng hy vọng cháu về sớm một chút. Bây giờ, cháu đã về rồi, nhưng hai đứa lại làm tổn thương lẫn nhau, là người từng trải dì không thể không nói vài câu, hạnh phúc không phải là ai cho ai, mà là cả hai cùng cố gắng, đừng vì nhất thời xúc động mà hối hận nửa đời.”
Hạnh phúc quả thực cần cả hai người cố gắng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có đủ điều kiện để làm tôi hạnh phúc. Anh nói anh có lập trường của anh, nhưng tôi cũng có lập trường của tôi, trước kia tôi chưa từng bao giờ yêu cầu anh lấy tôi, là anh lúc phải kết hôn với Tô Ngưng nói muốn lấy tôi, hơn nữa trước khi tôi đi anh còn vô tình xúc phạm tôi, tất cả những điều đó có thể gọi là nhất thời xúc động sao? Chỉ có thể nói trong tình cảm của chúng tôi có rất nhiều những yếu tố hỗn loạn khác, chỉ có thể nói chúng tôi không hợp nhau:”Dì, cháu và anh ấy đã không thể quay trở lại quá khứ được nữa rồi, dì cũng đừng khuyên cháu nữa, tình cảm không phải cứ khuyên là quay về được, lòng đi tình cảm cũng hết, bây giờ cháu và anh ấy đối mặt chính là tình huống này. Cháu đi đây, tạm biệt.”
Tôi vươn tay ra mở cửa, dì vẫn nói:”Thiển Thiển, cậu ấy đã không còn coi cháu là thế thân nữa rồi, cháu vẫn chưa nhận ra sao? Cậu ấy yêu cháu, tiểu Nặc đã chết 8 năm, chuyện của hai đứa nó cũng sớm qua rồi, nếu cháu vì chuyện của tiểu Nặc nên mới rời xa cậu ấy, là mẹ tiểu Nặc dì phải nói cho cháu biết, tiểu Nặc đã qua đời, bọn họ đã sớm kết thúc, người bây giờ cậu ấy yêu là cháu, xin cháu đừng coi tình cảm của cậu ấy trở thành chuyện cũ.”
Nước mắt đọng lại trên mu bàn tay, bà cũng biết tôi là thế thân, tuy rằng bây giờ anh không xem tôi là thế thân nữa, nhưng điều đó thì có thể nói rõ cái gì? Chấm dứt là chấm dứt, không cần phải tiếp tục nữa. “Dì, dì đừng nói gì nữa, cho dù giữa chúng cháu không có tiểu Nặc, cũng thành một kết cục đã định rồi, kết thúc chính là kết thúc.” Nói xong, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 76

Cha đẻ
Đi ra khỏi khu chưng cư Tĩnh Hải, tìm một khách sạn gần đó ở, hy vọng khi ngày mai về nhà Lạc Thanh đã đi rồi.
Đêm này, mãi cũng không ngủ được, mơ thấy mẹ tôi biết chuyện tôi làm tình nhân, bà rất tức giận vô cùng tức giận, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Hơn mười một giờ trưa hôm sau tôi mới mở máy, máy vừa mở đã nhận được điện thoại của mẹ:”Thiển Thiển, con đang ở đâu? Về ngay cho mẹ.” Không thèm đợi tôi trả lời bà đã ngắt máy.
Vừa vào nhà, cha mẹ và Tử Kiềm đã ngồi trong phòng khách, tôi cảm giác không khí có điều gì đó không đúng, dời tầm mắt về phía Tử Kiềm, cậu đáp lại tôi bằng một cái nhìn bất đắc dĩ :”Con có chút việc ra ngoài trước, lát nữa con về.”
Sau khi Tử Kiềm đi, tôi hỏi:”Mẹ, có chuyện gì gấp vậy? Làm gì mà bắt con về nhà ngay?”
Mẹ chăm chú nhìn tôi, mặt không thay đổi nói:”Có phải con không vừa ý với Lạc Thanh không?”
Tôi không hiểu ra sao, lắc đầu phủ nhận:”Không có mà.”
“Nếu không phải tại sao nửa đêm con bỏ nó một mình rồi ra ngoài?”
“Anh ấy đã thích người khác, con cũng thích người khác, tối qua bọn con chia tay rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó con gọi điện cho Hiên nhi, vậy nên nửa đêm đi ra ngoài.”
Trong mắt mẹ lộ ra chút thất vọng, “Thiển Thiển, mẹ không biết nửa năm này ở Mộ Phong con đã trải qua cái gì, mẹ chỉ biết con bây giờ miệng toàn nói dối. Mẹ không muốn nghe con giải thích. Lạc Thanh nói cậu ấy sẽ tới đón con, bảo con ở nhà đợi cậu ấy.”
Tôi vừa vào phòng đã nhìn thấy trên giường có thêm một chú gấu, giống hệt con mà Hạ Mộc Lạo tặng cho tôi, chỉ có điều con này màu phấn hồng, lấy hai con gấu ở trong túi ra, cất cả ba con vào sâu dưới đáy tủ.
Không biết trước khi đi Lạc thanh đã nói những gì với mẹ, cũng không nhất thiết phải biết, bây giờ mẹ đang tức giận ngút trời, tôi vẫn nên cẩn thận một chút.
Lại cầm lấy túi ra khỏi nhà, vừa ra ngoài khu chung cư Tĩnh Hải đã đụng ngay Tô Ngưng, tự biết trốn không thoát, tôi cũng không trốn nữa.
Cô ta hỏi:”Thiển Thiển, là cô bắt Thần ly hôn với tôi phải không?”
Tôi cúi đầu:”Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, tìm hay không tìm kết quả cũng như nhau thôi.”
Trong mắt Tô Ngưng hiện lên chút tức giận:”Thiển Thiển, tôi không tin Thần sẽ vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu ly hôn với tôi, chỉ có cô mới có thể khiến anh ấy làm vậy.”
Các người ly hôn là chuyện của các người, chẳng liên quan gì đến tôi. Bây giờ, cho dù hai người có thực sự ly hôn, tôi cũng sẽ không chọn anh:”Tôi nhớ cô đã từng nói tôi không thể khống chế được trái tim của anh ấy, đã như thế anh ấy sao có thể nghe lời tôi. Chúng tôi đã cắt đứt rồi, hai người có ly hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi.”
Tô Ngưng tức giận nhìn tôi:”Tôi không tin hai người đã thực sự cắt đứt, Thần mỗi ngày đều đến khu chung cư Tĩnh Hải, đơn giản cũng chỉ vì cô, bây giờ tôi tận mắt thấy cô đi ra từ khu chung cư Tĩnh Hải. Chuyện này, cô giải thích thế nào?”
“Nhà tôi ở tòa nhà số 3, nơi Hoa Thần đến là tòa số một, cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Trong mắt Tô Ngưng ánh lên một tia bi thương:”Thiển Thiển, tôi lấy thân phận làm vợ xin cô hãy rời xa anh ấy, tôi không thể mất anh ấy, hy vọng cô hiểu cho tâm trạng của một người vợ như tôi.”
Tôi quay đầu đi, thấy một chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh, một phụ nữ trung niên cao quý tức giận xuống xe, tôi lại đảo tầm mắt trở về trên người Tô Ngưng:”Tôi và anh ấy ngay ngày hôm sau sau khi hai người kết hôn đã cắđứt rồi, tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba đi phá hoại hôn nhân của người khác, mặc kệ cô tin hay không tin, sự thật chính là như thế.”
Nói xong, đúng lúc tôi chuẩn bị đi, một tiếng bàn tay giáng xuống vang vọng không dứt bên tai, má bốc nóng bỏng rát, tôi vươn tay lên che mặt, liếc mắt nhìn, người phụ nữ vừa xuống xe giờ phút này đang phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, tay của bà ta vẫn đang giương trong không trung. Tô Ngưng giữ chặt lấy tay bà ta :”Mẹ, sao mẹ lại đánh người?”
Ha, sao lại đánh người, năm đó không phải cô cũng đánh tôi sao? Hôm nay mẹ cô lại đến đánh tôi, cho dù tôi và Hoa Thần đã thực sự cắt đứt, cô cũng phải trừng phạt tôi đúng không, chỉ cần có tôi ở đây, cô sẽ không có một ngày được hạnh phúc.
Một tiếng nói tang thương đáp lại:”Ngưng nhi, đây chính là con hồ ly tinh đã câu dẫn Hoa Thần đúng không? Sao con có thể nhu nhược như vậy? Không cần phải nương tay với loại hồ ly tinh này, nếu không chồng của con sẽ thành chồng của nó đấy.”
Tôi oán hận nhìn hai mẹ con kia, Tô Ngưng lo lắng nhìn tôi, tôi khinh thường quay đầu đi, cô ta thì có gì mà phải lo lắng, giả bộ làm người tốt trước mặt tôi làm quái gì, năm đó cô chẳng phải cũng giống mẹ cô sao.
Giọng nói của mẹ đột nhiên vang lên:”Không được động vào con gái tôi.”
Mẹ tức giận ngút trời đi về phía tôi, đột nhiên tôi cảm thấy trời thật âm u, chẳng lẽ thật sự không thể giấu được ư? Mẹ, tại sao mẹ lại xuất hiện đúng vào lúc này? Đừng đến đây, mau về nhà đi.
Chuyện vẫn không được như ý, mẹ tiến lại gần, bà ôm tôi vào trong ngực, lặp lại câu nói kia:” Không được động vào con gái tôi.”
Lời mẹ vừa dứt, mẹ Tô Ngưng lập tức gầm nhẹ ra tiếng:”Tôi còn nói không biết hồ ly tinh từ đâu mà đến, là con gái của cô thì không lạ nữa rồi. Năm đó cô quyến rũ chồng tôi, bây giờ con gái cô lại đi câu dẫn chồng của con gái tôi, đúng là mẹ thế nào con thế nấy.”
Đồ đàn bà chết tiệt, dựa vào cái gì mà nói mẹ tôi như thế, lạnh giọng nói:”Chuyện của tôi đừng kéo mẹ tôi vào, bà đánh tôi là đủ rồi.” Nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ, tôi hận không thể giáng cho bà ta vài cái tát.
Tô Ngưng đứng một bên khuyên mẹ cô ta:”Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế, chúng ta đi thôi.”
Mẹ Tô Ngưng bật ra một câu chà xót lòng tôi, cho tôi biết được thân thế của mình:”Ngưng nhi, ả phụ nữ này năm đó hại cha con suýt chút nữa buông tha tiền đồ, ly hôn với mẹ. Hôm nay, chồng con vì con gái của ả ta mà đòi ly hôn với con, con nói mẹ làm sao có thể nuốt cục giận này đây.”
Tôi kinh sợ nhìn bà ta, Tô Ngưng cũng không dám tin nhìn bà ta, Tô Ngưng há miệng lại không hề phát ra tiếng nào, tôi cũng giống y như vậy.
Không đến một phút, một người đàn ông trung niên có ánh mắt sắc bén xuất hiện bên người mẹ, ông ta nắm lấy tay mẹ:”Lăng Tuyết, đúng là em rồi.”
Người này tôi đã từng gặp ở hôn lễ của Tô Ngưng, ánh mắt của ông ta vẫn sắc bén như bây giờ. Tôi gạt tay ông ta ra:”Không được động vào mẹ tôi.”
Ông ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, trong mắt đột nhiên có chút dao động, nếu nói ông ta là cha tôi tôi thực không tin, bởi vì phản ứng của ông ta quá mức bình tĩnh, rất không bình thường.
Tôi kéo mẹ đi, mẹ hồn bay phách lạc quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, thấy những giọt nước mắt lăn trên má bà, lòng tôi đột nhiên thấy đâu nhói, cho dù ông ta là cha đẻ của tôi tôi cũng không cho phép mẹ và ông ta có bất kì quan hệ gì nữa, bây giờ mẹ đã kết hôn rồi, ông ta cũng có vợ con, bọn họ đã không thể nữa rồi.
Về đến nhà, cha lo lắng nhìn mẹ, còn tôi ngồi một mình ở bên cạnh, nhìn ánh mắt trống rỗng vô hồn của mẹ, tôi biết bà vẫn chưa quên được người đàn ông kia, tôi đứng dậy, lúc tôi đang đi nhanh vào phòng, chợt nghe thấy mẹ nói:”Thiển Thiển, con thực sự quan hệ với đàn ông đã có gia đình? Từ nhỏ mẹ đã dạy con không được làm kẻ thứ ba, tại sao con không nghe lời mẹ? Tại sao lại đi phá hoại gia đình của người khác?”
Dừng bước lại, rốt cục cũng biết rồi, vậy còn thế nào nữa? Không phải tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi sao? Còn sợ cái gì đây? Bất lực nói:”Chuyện tình cảm không phải con nói là được, tình yêu không phân biệt kết hôn hay chưa kết hôn.”
Tôi quay đầu đi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, trong mắt cha hiện lên sự không thể tin:”Lăng Tuyết, phàm là chuyện gì cũng phải có chứng cớ, anh tin Thiển Thiển là một đứa bé tốt.”
Mẹ nói từng câu từng chữ:”Vợ của thằng đó đã tìm đến tận cửa rồi, chính miệng Thiển Thiển cũng đã thừa nhận, lẽ nào là em vu oan cho nó ư?”
Tôi dựa vào tường, người dần dần trượt xuống, cuối cùng ngã ngồi xuống mặt đất.
Ngày này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, bọn họ biết sớm một ngày tôi phải sớm đối mặt một ngày, tôi không trốn được:”Nhưng ngay sau hôn lễ của bọn họ con đã cắt đứt với chồng cô ta rồi, bây giờ chồng cô ta muốn ly dị thì sao lại đến trách con? Có trách thì chỉ có thể trách cô ta không thể giữ được lòng chồng mình, con chẳng thấy mnh đã làm sai cái gì cả.”
Từ giây phút mẹ Tô Ngưng đánh tôi, tôi đã không còn áy náy gì với Tô Ngưng nữa, nửa năm trước tôi đã rời khỏi Hoa Thần, là cô ta không thể giữ được trái tim Hoa Thần, trách tôi thì có tác dụng gì? Không phải là tôi quấn quít lấy anh không buông.
“Ý của con là con vẫn đúng phải không?” Mẹ càng tức giận.
“Cho dù con có đúng hay không, vẫn đề cũng không phải là do con, chồng cô ta đòi ly dị với cô ta tìm con có tác dụng gì? Con có thể quyết định cái gì?”
“Con dám nói bây giờ con và chồng cô ta không có quan hệ không?”
“Tóm lại không phải là con đi tìm anh ta, là anh ta tới tìm con, con cũng chẳng nói những lời dễ nghe gì.”
Cửa bật mở, Tử Kiềm bước vào, cậu khó hiểu nhìn tôi:”Thiển Thiển, sao lại ngồi dưới đất?”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu:”Tớ không sao.”
Mẹ đột nhiên đứng dậy, rít từ hàm răng ra một câu:”Đi khỏi đây ngay cho tôi, tôi không có loại con không nghe lời như cô.”
Nói xong, bà bước vào phòng ngủ của mình.
Trong mắt cha tất cả đều là không đành lòng, “Thiển Thiển, mẹ con bây giờ đang tức giận. Con đừng nghe lời bà ấy, đợi bà ấy hết giận con nhận lỗi là được.”
Tử Kiềm càng không hiểu:”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi không quay đầu, lau nước mắt trên mặt:”Cha, không cần nói nữa, bây giờ con đi, hồi trước con có lỗi, nhưng bây giờ con không sai, con sẽ không nhận lỗi đâu.”
“Xoạt” tôi đứng dậy, vào phòng lấy ra hai con gấu, tìm túi thu dọn đồ đạc.
Tử Kiềm vẫn không ngừng hỏi:”Thiển Thiển, rốt cuộc là chuyện gì? Tớ chỉ ra ngoài một chuyến sao lại trở thành thế này?”
Tôi không nhìn cậu, tiếp tục thu dọn đồ đạc, tự cười nhạo nói:”Thực ra cũng chẳng có gì, mẹ biết tớ làm người thứ ba, vì vậy đuổi tớ ra khỏi nhà.”
Tử Kiềm nắm chặt lấy tay tôi:”Ý gì?”
Tổi bỏ đồ đạc trên tay xuống, nhìn vào mắt cậu nói:”Tớ làm tình nhân của anh rể tớ, bây giờ bà chị ấy tìm đến cửa rồi, còn có mẹ cả và cha đẻ của tớ nữa.”
Vừa dứt lời, một cái tát giáng xuống má tôi, tôi che mặt lại, cầm lấy túi xách, từ phòng chạy thẳng ra ngoài.
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 77


Kim ốc tàng kiều
Ra khỏi khu chung cư Tĩnh Hải trời đã mưa, tôi không quan tâm tiếp tục chạy cho đến khi thở hồng hộc. Tuy rằng mưa không to, nhưng cũng đủ khiến người tôi ướt đẫm.
Thì ra giấc mơ hôm qua là thật, bây giờ tôi đã ra khỏi nhà, mẹ cũng không cần phải tức giận nữa, tôi sẽ trốn ở một nơi thật xa thật xa, cho đến khi bọn họ quên đi chuyện tôi làm nhân tình, tôi muốn trốn đi để họ không thể tìm được.
Một chiếc xe màu đen chắn đường của tôi, tôi bắt buộc phải dừng bước, một người đàn ông trẻ từ trên xe xuống, anh ta tạo dáng mời:”Tô tiểu thư, mời lên xe, có người tìm cô.”
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn lên xe, nếu anh ta biết tôi họ Tô, vậy nhất định là người tôi có quen tìm tôi.
Anh ta đưa tôi đến một nhà hàng rất cao cấp, tôi lại nhìn thấy người đàn ông giữa trưa kia, ông ta chỉ vào vị trí đối diện:”Ngồi đi, cha muốn nói chuyện với con.”
Tôi không nói, ngồi xuống chỗ đối diện ông ta. Tôi muốn biết trong lòng ông ta rốt cuộc mẹ tôi là cái gì, lại càng muốn biết tại sao sau khi mang thai tôi bà lại rời xa ông ấy, giữa bọn họ rốt cục đã xuất hiện cục diện gì mà không thể quay trở lại.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.”
Ánh mắt ông ta không còn sắc bén giống như lúc trưa, mà phần lớn là tang thương, :”Mẹ con có nói với con, cha đẻ của con là ai không?”
Tôi cười nhạo ra tiếng:”Không nói, tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải biết, tôi rất thích người cha hiện tại, cho dù ông ấy không phải là cha đẻ của tôi, trong tim tôi cũng chỉ ông ấy mới có thể làm cha tôi.”
Miệng ông ta nhếch lên một nụ cười khổ, “Cha mới là cha đẻ của con, năm đó cha chỉ là một tiểu nhân vật mờ nhạt trong chính phủ, lãnh đạo có ý muốn đề bạt cha, đưa cha đi tỉnh ủy họp, đến lúc cha về, mẹ con đã biến mất rồi. Cha biết trong lòng con rất giận cha, giận cha không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng cha cũng có chỗ khó của cha, hy vọng con có thể hiểu cho cha một chút.”
Ha, hiểu, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Ông ta không cảm thấy đã muộn rồi à? “Mẹ tôi năm đó là người thứ ba đúng không?”
Ông ta g

Chủ động hiến thân
“Đừng hỏi, tôi không muốn nói.” Gạt tay hắn ra, tiếp tục lau tóc.”
Hắn đứng dậy, nói:”Đầu khô rồi thì em nghỉ một chút đi, chiều anh lại đến.”
Tôi gật đầu:”Được.”
Hắn vừa đi, tôi liền nằm xuống, chỉ cảm thấy rất mệt, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi nhất thời không thể nào tiếp nhận.
Mẹ đã nói không cần tôi rồi, cha bảo lời của mẹ chỉ là lời giận, rốt cuộc có phải là lời nói trong lúc tức giận hay không tôi không biết. Lần này bà thực sự rất tức giận, cũng thực sự không cần tôi nữa, vấn đề là bây giờ tôi và Hoa Thần thực sự không có quan hệ gì, nếu tôi ở cạnh Hoa Thần, vậy chính xác là tôi sai, là đứa con không nghe lời, là kẻ thứ ba đáng xấu hổ. Bây giờ chỉ vì Tô Ngưng tìm đến tận cửa, bà liền nói không có đứa con như tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi thấy mình không cần phải nhận lỗi, nếu không có lỗi tại sao phải nhận?
Không biết qua bao lâu, có người gỡ lấy con gấu bông từ trong tay tôi, tôi lập tức mở to mắt, đối diện với đôi mắt thâm u của hắn:”Nên ăn cơm tối thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Tôi ngồi ngay dậy, cúi đầu nhìn người mình vẫn đang quấn khăn tắm, tôi không muốn ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Mộc Lạo dường như biết tôi đang nghĩ gì, thản nhiên nói:”Đồ để mặc đã mua giúp em rồi, em tự xem đi.” Nói xong, vứt con gấu bông lên giường.
Tôi đứng dậy, lật mấy cái túi to dưới mặt đất lên xem, khiến tôi kinh ngạc nhất là trong đó có cả nội y, không phải hắn ta có ham mê không lành mạnh, thích việc sưu tầm đồ nội y của phụ nữ đấy chứ.
Vô thức nhìn hắn một cái, âm thầm cúi đầu.
“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh chỉ giúp em chọn mấy bộ quần áo cùng mấy đôi giày thôi, cái khác đều là dì Lâm mua.”
Mặt tôi lập tức đỏ lên, thì ra đây chính là cảm giác đi trộm đồ bị người khác bắt được.
Ăn cơm xong, tôi với Hạ Mộc Lạo ngồi trong phòng ngủ, cả hai đều im lặng không lên tiếng. Cho đến khi tôi mất kiên nhẫn, ôm gấu bông chui vào trong chăn.
Hạ Mộc Lạo ngồi bên giường, bàn tay to nhéo nhéo khắp mặt tôi:”Thiển Thiển, là em bắt Hoa Thần ly hôn với Tô Ngưng, đúng không?”
Tôi cào tay hắn:”Đúng, là tôi nói với anh ấy muốn bọn họ ly hôn.”
Ánh mắt hắn khẽ run:”Tại sao lại phải làm như vậy?”
“Bởi vì muốn hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, bởi vì muốn làm tổn thương Tô Ngưng.”
Ánh mắt Hạ Mộc Lạo rất chân thành, hắn kéo tôi từ trên giường dậy, ôm tôi vào trong lòng. Ngữ khí rất nhẹ nhàng rất mềm mại, thực khó nhận ra đây là chất vấn hay trách cứ:”Em có biết cha của Tô Ngưng là bí thư tỉnh ủy không? Em có biết chọc giận ông ta sẽ có hậu quả gì không? Hủy đi hạnh phúc của Tô Ngưng em sẽ cảm thấy vui vẻ ư?”
Chúng tôi dựa rất gần, tôi hít hơi thở nóng hổi của hắn, cười nhẹ nói:”Tôi biết, cha cô ta Tô Bắc Sinh hôm nay đã đến tìm tôi rồi, trước khi anh đến đưa tôi đi.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn xoa xoa má tôi:”Là Tô bắc Sinh đánh em đúng không? Em có biết nếu Tô Bắc Sinh muốn gem thì chỉ đơn giản như giết một con côn trùng không?”
“Không phải ông ta đánh, là mẹ Tô Ngưng trước khi ông ta đến đánh tôi. Đương nhiên, Tô Bắc Sinh tìm tôi cũng là vì chuyện của Tô Ngưng và Hoa Thần, ông ta hy vọng Tô Ngưng được hạnh phúc.”
“Vậy em trả lời ông ta thế nào?”
“Tôi nói tôi phải hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, Hoa Thần và Tô Ngưng nhất định phải ly hôn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đi, rồi gặp anh.”
“Tô Bắc Sinh sẽ không dễ dàng buông tha em như thế đâu, em cứ trốn ở đây, đợi chuyện kia qua, em muốn đi anh sẽ không giữ em.”
“Tôi ở đây không phải vì muốn trốn Tô Bắc Sinh, người tôi muốn trốn là người nhà tôi.”
Hắn chỉnh người tôi lại, hai người bốn mắt nhìn nhau:”Rốt cuộc chuyện là thế nào, anh muốn biết toàn bộ.”
“Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, cứ như một giấc mơ vậy. Trưa hôm nay Tô Ngưng đến tìm tôi, sau đó mẹ cô ta xuất hiện, tát cho tôi một cái, mẹ tôi nhìn thấy, liền đến bảo vệ tôi, mẹ Tô Ngưng nói mẹ tôi và cha cô ta đã từng có quan hệ gì đó, sau đấy Tô Bắc Sinh cũng đến nắm tay mẹ tôi, lúc đó tâm trí tôi rất hoang mang, hất tay Tô Bắc Sinh ra rồi kéo mẹ về nhà, sau khi về tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. Tô Bắc Sinh lại đến tìm tôi, nói ông ta là cha đẻ của tôi. Dường như tất cả việc xui đều xảy ra hôm nay, lòng tôi rất loạn.”
Hạ Mộc Lạo tiếp tục hỏi:”Có phải tên mẹ em là Lăng Tuyết không?”
Tôi gật gật đầu:”Sao anh lại biết tên mẹ tôi?”
Ánh mắt Hạ Mộc Lạo trở nên dịu dàng:”Bởi vì mẹ em và mẹ anh nhiều năm trước là bạn rất tốt, năm đó cha anh và Tô Bắc Sinh cũng rất thân nhau, họ cùng theo đuổi mẹ em, sau đó mẹ em chọn Tô Bắc Sinh, mẹ anh chọn cha anh, sau một khoảng thời gian, mẹ em và Tô Bắc sinh vì một hiểu lầm mà chia tay, cha mẹ anh thì kết hôn. Mấy năm sau mẹ em mới quay về, nhưng qua nửa năm lại biến mất, cha anh và Tô Bắc Sinh tìm bà rất lâu cũng không tìm được.”
Thì ra Tô Bắc Sinh nói thật, anh ta thật sự đi tìm mẹ tôi:”Sao anh lại biết, mẹ anh bây giờ đang ở đâu?”
Hạ Mộc Lạo quay đầu không nhìn tôi:”Mẹ anh đã mất vài năm trước rồi, rất lâu trước kia anh hỏi mẹ tại sao lại kết hôn với cha anh, bà ấy nói với anh những điều đó.”
“Xin, lỗi, tôi không biết.”
Hắn đứng dậy,”Không sao, em nghỉ trước đi, anh ở phòng ngay bên cạnh em, có chuyện gì cứ gọi anh.”
Thấy bóng lưng cô đơn của hắn, tự dưng có cảm giác muốn khóc, tôi cứ như vậy đờ đẫn nhìn hắn.
Đến cửa, dường như nhớ ra chuyện gì, dừng bước lại:”Em đừng nghĩ quá nhiều, anh đưa em đến đây không có ý gì khác, càng không thừa dịp người gặp khó khăn, trừ phi em tự nguyện, nếu không anh sẽ không miễn cưỡng em.” Nói xong, hắn ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tôi đờ đẫn nhìn cánh cửa đóng chặt, rất lâu thần trí mới quay lại, xem ra tôi đã nghĩ anh ta quá hư hỏng rồi, kỳ thật anh ta cũng có chỗ tốt, tuy nhiên tôi chỉ nhìn vào mặt xấu của anh ta, hồi trước tuy là vì Tô Ngưng, nhưng cũng đối xử rất tốt với tôi.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm, dì Lâm nói hắn đã đi rồi.
Đến giữa trưa thực sự quá chán, xem ra tôi đã đánh giá mình quá cao rồi, cứ tưởng rằng có thể yên lặng sống ở đây, bây giờ xem ra có chút không chịu được.
Đi vào thư phòng, mở máy tính, trình duyệt vừa khởi động, trang chủ là trang tin tức mạng Thẩm Phong.
Chậm rãi di chuột xuống, trên bị trí bắt mắt nhất có đăng một tiêu đề:”Tổng giám đốc tập đoàn Hoa thị ra ngoài ăn vụng, truyền ra tin tức ly hôn.” Ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn xuống, có hơn chục tấm ảnh chụp tôi và Hoa Thần, hiển nhiên là bị chụp trộm, nhìn bối cảnh có lẽ là chụp vào mấy năm trước khi Hoa Thần đưa tôi đi chơi.
Tiếp tục đi xuống, một dòng chữ màu đỏ đập vào mắt:”Vì tổng giám đốc và con gái bí thư tỉnh ủy ly hôn, tập đoàn Hoa thị xuống dốc , cổ phiếu tuột giá không phanh.” Tôi lập tức nhấn vào số liệu cổ phiếu của tập đoàn Hoa thị, hôm nay đã đến cực hạn, không ai mua vào, toàn bộ đều bán ra.
Xem ra cái giá Hoa Thần ly hôn với Tô Ngưng chính là hy sinh tập đoàn Hoa thị, anh thực sự nguyện ý vì tôi mà làm như vậy ư?
Nhưng tôi không muốn anh phải mất nhiều như vậy, nếu hậu quả tôi báo thù Tô Ngưng là Hoa Thần mất tất cả, vậy tôi có nên tiếp tục báo thù không? Dù sao cô ta cũng là chị tôi, còn anh, đã từng là người tôi yêu. Nhưng chuyện đã đến nước này không phải tối nói thôi là có thể thôi được.
Suốt cả ngày tôi tâm trạng bất an, đứng ngồi không yên.
Buổi chiều, sau khi Hạ Mộc Lạo trở về, tôi cũng theo vào phòng ngủ của anh ta. Đóng cửa, hỏi:” Hạ Mộc Lạo, nếu tập đoàn Hoa thị cứ tiếp tục xuống dốc như vậy sẽ trở nên thế nào?”
Hạ Mộc Lạo ngồi xuống sofa, bình tĩnh nhìn tôi:”Sẽ đóng cửa.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Chỉ cần cậu ấy ly hôn với Tô Ngưng, sẽ không có công ty nào dám hợp tác với cậu ấy, bọn họ không dám chọc Tô Bắc Sinh.”
Tôi đi đến trước mặt anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta, hỏi:”Liệu có cách nào cứu vãn được không?”
Khóe miệng Hạ Mộc Lạo khẽ nhếch:”Đương nhiên là có, chỉ cần có một công ty hùng mạnh hợp tác với tập đoàn Hoa thị, hoặc là thu mua. Nhưng điều kiên tiên quyết là Tô Bắc Sinh sẽ không làm gì công ty đấy.”
“Vậy anh có thể giúp anh ấy không, cha anh với Tô Bắc Sinh là bạn tốt, ông ta sẽ không uy hiếp anh.”
Ý cười trên khóe miệng Hạ Mộc Lạo càng sâu:”Tại sao anh phải làm vậy? Em phải biết tuy rằng anh là tổng giám đốc, nhưng việc lớn trong công ty vẫn do cha anh quyết định.”
Tại sao phải làm như vậy? Đúng ha, Tại sao anh ta lại phải làm vậy.
Tôi cởi áo, bất đắc dĩ nhả ra một câu:”Tôi làm người phụ nữ của anh, anh giúp anh ấy một lần, lý do này đã đủ chưa?”
Lần thứ nhất, tôi bị anh ta cưỡng bức. Lần thứ hai, tôi say rượu loạn tính. Lần này, là tôi chủ động hiến thân.
Hạ Mộc Lạo đứng dậy, thân thể cách tôi rất gần, khiến toi có cảm giác muốn chạy trốn, anh ta nói:”Nếu anh không chịu thì sao?”
Anh không muốn chẳng lẽ tôi có thể ép được anh à? Tôi lùi về phía sau, mặc quần áo vào, đi về hướng cửa phòng, không quay đầu lại nói:” Anh không chịu cũng được, tôi đi xin Tô Bắc Sinh.”
Phía sau truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Hạ Mộc Lạo:”Đứng lại.”
Tôi đứng tại chỗ, hỏi:”Hạ tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó?”
“Tô Thiển Thiển, em chỉ có tí kiên nhẫn ấy thôi à? Em cứ xin người như thế này hả?”
“Tôi không xin anh, mà là cho anh một lý do giúp anh ấy, nếu anh muốn tôi xin anh, vậy thì miễn đi. Còn nữa, tôi trước nay chẳng có cái thứ gọi là kiên nhẫn, bị anh từ chối cũng không chết được.”
Tiếng bước chân Hạ Mộc Lạo lại gần tôi, oán hận nói bên tai tôi:”Tiểu yêu tinh, lần này là em chủ động dâng đến tận cửa nhé, không phải là anh ép em.”
Tôi quuay đầu lại, nhìn thẳng vào anh ta:”Nói như vậy, anh đồng ý đúng không?”
Nhìn thấy dục hỏa trong mắt anh ta, tôi theo bản năng lùi về phía sau từng bước. Hạ Mộc Lạo ôm tôi vào lòng:”Đúng, anh đồng ý, có phải em hối hận rồi không?”
Mẹ kiếp, anh đồng ý còn cố tình cự tuyệt tôi, tôi đấm mạnh vào ngực anh ta một cái:”Không hối hận.”
Hạ Mộc Lạo cúi đầu xuống hôn tôi, tôi đờ đẫn đứng yên đó không biết phải làm thế nào.
Anh ta bất mãn buông tôi ra:”Lúc nãy không phải em rất chủ động à? Bây giờ thành sự thật em sợ rồi đúng không?”
Tôi vênh mặt lên:”Tôi mà sợ á.” Nói xong, đôi tay nhỏ bé cầm lấy cà vạt của anh ta, qua vài lần liền cởi được cà vạt và âu phục của anh ta.
Hạ Mộc Lạo vừa lòng cười cười:”Tốc độ rất tốt.” Thanh âm vừa dứt, anh ta đã ôm lấy tôi, đi về phía giường.
Anh ta đặt tôi xuống giường, “Em không được phép hối hận.”
Đọc tiếp: Người tình bá đạo – Chương 79

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1772
.