Kỷ Lương nhìn đôi chân dài vắt ngang trước mặt, thuận miệng nói: “Giữa chúng ta đâu có chuyện gì cần nói?”
Hạ Vũ mím môi dưới, anh thật sự không thích cô phủ nhận hết tất cả quan hệ của bọn họ như thế này: “Người đàn ông đã chết kia…”
“Khụ ---.” Kỷ Lương chột dạ quay mặt đi tránh ánh mắt của anh: “Cảnh sát Hạ hỏi anh ấy làm gì?” Tên nhóc kia, tự dưng bày ra chuyện này, đột lửa rồi bỏ đấy không thèm quan tâm…
“Chết thế nào?!”
“…” Không chết, không phải vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt tôi đây sao?! Kỷ Lương thầm nghỉ, nhưng mặt lại biểu hiện khác hẳn: “Anh hỏi chuyện này làm gì, tất cả đều đã là quá khứ rồi…” Nói xong cô quay mặt đi, ra vẻ không muốn nhắc đến nữa. Thực tế là, cô chột dạ, sợ nếu nhìn thẳng Hạ Vũ sẽ không cẩn thận để lộ chân tướng.
Tự mình thắp hương ình, có lẽ Hạ Vũ là người duy nhất. Được rồi, cô thừa nhận, tuy hành động lần này của anh Duệ khiến tim cô thót lên cổ, nhưng cũng không thể phủ nhận, là nó làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh ta…rất giống tôi” Ngay cả tên nhóc quỷ kia cũng nhận ra, thì làm sao anh lại không nhận ra. Vì sao cô ấy phải tìm một người đàn ông giống anh như vậy…
Một lời nói dối phát ra, sẽ phải dùng nhiều lời nói dối khác để che đậy. nếu là trước kia chỉ cần vừa nói dối, cô sẽ đỏ mặt, lắp bắp, nhưng giờ thì…hạ bút thành văn.
“Anh vừa nói gì?” Kỷ Lương kéo kéo khóe miệng: “Anh sợ tôi vẫn chưa dứt tình cũ với anh sao? Quên đi, Hạ Vũ. Chúng ta đã qua cái tuổi tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu rồi.”
Kỷ Lương ngẩng đầu nhìn anh, nhìn người đàn ông đã từng làm cho cô yêu say đắm đến mức suýt chút nữa là đánh mất chính bản thân mình kia…
Yêu anh, làm cho cô trở nên thấp hèn, rất thấp hèn, thấp hèn đến mức tự vùi mình vào đau khổ, tự cho rằng tình yêu của mình có thể khiến hoa nở rộ, kết quả là suýt chút nữa khiến mình bị nghẹn chết. Thật may, may mà cô vẫn có thể vượt qua được, nhưng cô cũng đã hiểu được một đạo lý: số phận của Kỷ Lương cô rất kiên cường, mạnh mẽ, căn bản không phải là một bông hoa kiều diễm, mỏng manh. Nếu là hoa, thì cùng lắm cũng chỉ là cây xương rồng gai góc cả thôi.
“Đừng ngốc thế, chúng ta đều là những người trưởng thành rồi” Cây xương rồng họ Kỷ rất thích đâm người, không nắm được, cũng không trêu được: “Giờ cuộc sống của tôi rất tốt, thế này là đủ rồi.” Hạ Vũ trầm mặc nhìn cô, Kỷ Lương tiếp tục nói: “Năm đó, tôi đã từng yêu anh, rất yêu! Tôi cũng chưa bao giờ hối hận. Khi đó tôi nghĩ, cuộc đời này tôi cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một người đàn ông là anh. Sau đó tôi mới phát hiện, thì ra suy nghĩ đó chỉ là vì mình còn trẻ, còn quá ngây thơ mà thôi. Xã hội hiện giờ, cái gì cũng có thời kì tươi mới, qua thời gian đó rồi thì phải ném đi thôi, nếu không sẽ rất tốn diện tích. Bây giờ, tôi cũng có một người đáng giá để yêu hơn rồi.
Có lẽ là vì muốn chứng minh gì đó, nên Kỷ Lương nói một hơi rất dài, rất nhiều. Nhưng rốt cuộc là để chứng minh cái gì, thì nhất thời, chính cô cũng không nói rõ được.
“Tôi có thể chăm sóc cho em” Hạ Vũ bật thốt ra một câu.
Kỷ Lương nhíu mày: “Sao thế? Anh đang thông cảm với tôi sao?” Kỷ Lương cười nói: “Thôi đi Hạ Vũ, cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng là người giàu lòng thông cảm với người khác.” Bởi vì tình cảm dịu dàng nhất của anh chỉ dành ột người: “Hơn nữa anh muốn chăm sóc tôi thế nào? Bao dưỡng tôi sao? Thôi nào, tiền thì tôi cũng thự kiếm được, nếu tôi cần đàn ông, thì chính tôi cũng có thể tự tìm…”
“Không được!”
Không được?! Anh dựa vào cái gì mà nói không được?! Kỷ Lương trừng mắt nhìn anh.
“Đàn bà con gái phải chú ý danh tiết” Lý do của Hạ tiên sinh, thật sự rất chính trực.
Nghe xem kìa, lý do thật quá chính đáng. Kỷ Lương phì cười không chút khách khí.
“Danh tiết là cái gì? Có ăn được không?” Đáng tiếc là đụng phải cô nàng lưu manh không có lễ tiết: “Thôi đi, Hạ Vũ. Ở cái thời đại nam nữ tự do yêu đương này, hẹn bạn tình còn dễ hơn hẹn hò, anh còn giả vờ ngây thơ gì thế!” Nhìn vẻ mặt đóng băng như quan tài vạn năm không đổi kia của anh, Kỷ Lương đột nhiên im bặt, người khác thì có lẽ không thể nào… nhưng Hạ Vũ, cô biết, anh thật sự là một người “ngây thơ” như thế! Yêu một người, và cũng sẽ chỉ duy nhất một người, đến chết cũng chỉ một người, từ thân thể cho tới tâm hồn… Chuyện phát sinh năm đó, đối với anh mà nói, chắc chắn là một sự phản bội lại tình cảm của anh, hoặc là nên nói… là một sự phản bội lại tình cảm của anh, hoặc là nên nói… là một sự thiếu tôn trọng đối với tình cảm của anh! Cho nên, anh mới tức giận như thế, Kỷ Lương nghĩ. Được một người đàn ông như vậy yêu là một sự may mắn, mà cô yêu một người đàn ông như vậy, nhất định là bất hạnh của cô.
“Tiểu Tĩnh… cô ấy có khỏe không?” Cô chuyển đề tài, năm đó xảy ra chuyện, khiến cho lòng cô vẫn cảm thấy áy náy với cô ấy. Tiểu Tĩnh vẫn coi cô là người bạn tốt nhất, còn cô thì lại như một kẻ trộm, muốn đánh cắp tình yêu của cô ấy. Cuối cùng, cô phải bỏ chạy thật xa, ngay cả một lời từ biệt cũng không dám để lại.
“Cô ấy rất ổn, đã kết hôn rồi.”
“À…” Kết hôn là tốt rồi. Kỷ Lương gật gật đầu, ra vẻ tiễn khách: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì anh cũng nên về sớm một chút với cô ấy đi.”
“Không phải tôi!”
“Cái gì?” Sao bao nhiêu năm mà người này vẫn như xưa thế, vẫn cái dáng vẻ chết tiệt này, lời nói cũng luôn ngắn gọn như vậy, nhiều lời một chút thì đã sao?!
“Người kết hôn với Tiểu Tĩnh, không phải tôi!”
“Ừ, ừ … Hả? Anh nói gì?”
“Tôi không kết hôn với Tiểu Tĩnh!” Anh nói như vật mà cô vẫn chưa hiểu sao?!
Hiểu thì đã hiểu, nhưng mà: “Vì sao?” Vì sao không kết hôn?! Vậy Tiểu Tĩnh kết hôn với ai? Vì sao anh có thể để Tiểu Tĩnh kết hôn với người đàn ông khác?!
“Cô ấy thích!” Hạ Vũ bình tĩnh nói, vẫn ngắn gọn trước sau như một.
Cũng đúng. Chỉ cần cô ấy thích, anh sẽ làm. Nhưng mà … cô không ngờ, anh lại làm được đến mức này. Rõ ràng anh thích cô ấy như thế, mà vẫn có thể tặng cô ấy cho người đàn ông khác.
Người này… bị ngốc rồi sao?!
Kỷ Lương hơi tức giận! Nhưng cô có tư cách gì mà tức giận, đây là quyết định của anh!
Đang lúc không khí trở lên nặng nề, thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Kỷ Lương nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, còn ai tới vào giờ này nhỉ?
Cô đưng dậy, vừa mở cửa ra, người tới liền hưng phấn mà ồn ào hô lên:
“Bảo bối Lương Lương bé nhỏ, người ta nhớ em muốn chết!”
“Biến đi!” Kỷ Lương trừng mắt nhìn người đàn ông ăn mặc xinh đẹp như khổng tước đang đứng trước mặt, trừ Thi Thanh Trạch ra thì còn ai vào đây?!
“Lương Lương bé nhỏ, mấy ngày không gặp mà em vẫn cuồng dã như vậy!” Thi Thanh Trạch chen người vào trong, đang muốn ôm cô một cái, nhưng tay chỉ vừa vòng qua hông cô, còn chưa kịp ôm vào đã cảm thấy có một luồng mắt nóng như lửa bắn từ đằng sau tới!
Chẹp chẹp! Chắc là “hàng” mà anh Duệ nhắc đến kia! Thi Thanh Trạch thầm hằm hừ, cố tình không để ý đến áp lực phát ra từ đối phương, tiếp tục theo ý định, bò móng vuốt lên cái eo thon nhỏ của Kỷ Lương, định ôm thật chặt cô một cái như người yêu đúng nghĩa! Đối phương nên biết điều một chút, nhìn tình cảnh này thì phải biết khó mà lui, đừng có mơ tưởng đến Lương Lương bé nhỏ nhà hắn nữa!
Bây giờ, gã kia đứng lên, sau đó nói: “Làm phiền rồi, tôi đi trước!” mới đúng. Thi Thanh Trạch nghĩ!
Khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng đen. Đối phương từ salon đứng dậy, sau đó… Hắn nghe thấy một giọng nói đã khiến hắn từng liên tục gặp ác mộng:
“Thi Thanh Trạch, bỏ cái tay chó của cậu ra khỏi người cô ấy ngay!”
Nhiều năm về sau, mỗi khi Thi Thanh Trạch nhớ lại ngày hôm nay, hắn vô cùng hối hận vì sao lúc ấy không bỏ ra một giây tìm hiểu trước khi xem đối thủ của hắn là ai.
Chương 30: Lý do đủ mạnh mẽ
Thi công tử có một cơn ác mộng, đó là Hạ Vũ.
Năm ấy, khi Thi công tử vừa tốt nghiệp Học viện quân sự, trước khi vào Cục Anh ninh, hắn từng phải tham gia một đợt huấn luyện, thật không may, người phụ trách huấn luyện chính là Hạ Vũ.
Năm ấy, Thi công tử còn trẻ, rất lông bông, không biết sợ là gì.
Năm ấy, Thi thiếu hiệp còn rất to gan, thích khiêu chiến với uy quyền, mà uy quyền đó, tên là Hạ Vũ.
Cuộc sống của Thi Thanh Trạch vốn rất thuận lợi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ bằng thành tích nổi trội của hắn cũng đủ khiến cho người ta nhìn hắn bằng con mắt khác xưa, cho nên, hắn kiêu ngạo, hắn ngông cuồng.
Ngày đầu tiên của đợi huấn luyện, hắn nhìn thấy người phụ trách huấn luyện của mình, là một người thanh niên cỡ tuổi hắn, vẻ mặt lạnh băng ra vẻ nghiêm khắc, đạo mạo, sau đó hắn mới biết, đó không phải là ra vẻ, mà là trời sinh. Có điều, Thi công tử cũng không để anh vào mắt. Trong ngày huấn luyệ đầu tiên, hắn vô cùng anh dũng, khiêu chiến uy quyền của Hạ Vũ trước mặt mọi người, hắn rất muốn biết, rốt cuộc sếp Hạ kia là ai, hắn có năng lực thế nào.
Kết quả, cuối cùng hắn cũng hiểu được, Hạ Vũ là hạng người gì.
Hạ Vũ không dùng phương pháp người kèm người, mà trực tiếp đẩy mấy tên gà mờ như hắn vào nơi nguy hiểm, để bon hắn có thể cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là thay da đổi thịt.
Bởi vậy, có thể thấy được, năm đó Hạ Vũ để lại bóng ma lớn thế nào trong lòng hắn.
Cho nên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người Thi Thanh Trạch nhảy dựng lên, sau đó… Nghiêm, nghỉ, cúi chào, động tác gọn gang lưu loát, hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng làm tài liệu giảng dạy được, giọng nói to, rõ ràng: “Rõ, sếp!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương cảm thấy, thì ra Thi Thanh Trạch cũng có thể đàn ông như thế.
Sau câu “Rõ, sếp!” kia, Thi Thanh Trạch cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của sếp…
Đen quá!!!
“Sếp Hạ… thật… thật tình cờ!” Thi Thanh Trạch cảm thấy chân mình như nhũn ra.
“Cậu tới đây làm gì.” Đây không phải câu hỏi.
“Vâng. Tôi đi” Hắn hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia. Thi Thanh Trạch đáp xong, xoay người định rời đi. Chỗ này không nên ở lâu, hôm nay bước ra cửa quên không xem ngày rồi.
“Thi Thanh Trạch, anh đi đâu vậy.” Kỷ Lương duỗi tay ra, túm hắn lại, lẳng lặng dùng mắt truyền tin cho hắn: “Giúp tôi một chút!”
Con khỉ ấy, bà cô tha cho tôi đi! Thi Thanh Trạch muốn kéo tay cô ra, nhưng cô lại túm rất nhanh, cuối cùng cả người đều dán lại gần, không cho hắn cử động.
“Nếu không giúp tôi, cá chết lưới rách, anh cũng không được bình yên đâu.” Kỷ Lương hung dữ uy hiếp: “Anh Duệ gọi anh tới đúng không? Tự anh lo liệu đi.”
Thi Thanh Trạch vôn đang muốn thoát khỏi gọng kềm của cô, nghe nửa câu đầu, sự chống cự yếu đi một nửa, nghe nốt nửa câu sau, hắn hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự.
Kỷ Lương thấy hắn không chống cự nữa, liền túm hắn kéo vào trong: “Anh vừa mới đến, mông còn chưa kịp đặt xuống salon mà đã vội về là sao.” Cô ấn hắn ngồi xuống salon, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không ngờ hai người lại biết nhau, trùng hợp quá, Thanh Trạch nhỉ.”
“Ha ha…” Thi Thanh Trạch chỉ có thể cười gượng: “Rất tình cờ.”
Hạ Vũ càng nhíu chặt mày hơn, khoảng cách giữa hai người đang ngồi trên ghế salon kia khiến cho lòng sếp Hạ cảm thấy không thoải mái. Nhưng người như sếp Hạ, dù có không thoải mái cũng sẽ không nói ra miệng. Nói chung, anh thuộc phái hành động, nhất định sẽ dùng hành động để diệt trừ những thứ khiến mình cảm thấy không thoải mái.
Bên phía Kỷ Lương, anh đương nhiên sẽ không động vào, cho nên…
Ánh mắt lạnh băng bắn sang khiến Thi Thanh Trạch cảm thấy như bản thân mình bị bắn nát thành từng mảnh. Hắn vụng trộm dịch mông sang một bên, cách xa Kỷ Lương ra một chút…
Ôi ôi… sao Lương Lương bé nhỏ lại có quan hệ với Hạ ma đầu???
Trong lòng Thi Thanh Trạch tò mò muốn chết, nhưng hắn lại không có can đảm mở miệng hỏi, chỉ có thể thầm đoán lung tung.
“Ngồi dịch sang.” Hạ Vũ nói xong, liền trực tiếp ngồi vào khe hở giữa hai người họ. Thi Thanh Trạch cũng tự động mà dịch mông sang bên kia.
“Ơ… anh…” Kỷ Lương lườm cái người vừa vô duyên xen vào giữa kia, sau đó lại đổi giọng dịu dàng, nói với người vừa bị tách ra: “Thanh Trạch, tối nay anh có ở lại không?”
Thi Thanh Trạch suýt nữa thì ngừng thở: “Tôi…” sẽ chết. Hắn chắc chắn sẽ chết! Sau lưng Thi Thanh Trạch ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Cậu ta thường xuyên ngủ lại đây sao?!” Giọng của cảnh sát nghe rất bình tĩnh, êm ả, nhưng thông qua tai Thi Thanh Trạch, thì giống như một sự im lặng trước cơn bão vậy.
“Tôi… A……”
“Đúng vậy!” Kỷ Lương vòng tay qua sau lưng Hạ Vũ, nhéo Thi Thanh Trạch một cái thật mạnh.
“Đúng… đúng vậy!” Thi Thanh Trạch cũng cứng rắn sửa lại lời nói, trong chớp mắt, hắn cảm thấy độ ấm bên cạnh mình giảm xuống, nửa thân người như muốn đóng băng: “Thỉnh… thỉnh thoảng!” Đừng có trỉ trích hắn, gặp phải một tên sát thần như tây họ Hạ kia, thì ngay cả người mạnh mẽ nhất cũng phải suy sụp.
“Ở lại làm gì?”
“Làm…”
“Đương nhiên là làm chuyện khiến người ta vui vẻ rồi!”
“Khụ khụ khụ ---.” Thi Thanh Trạch như bị sặc nước miếng. Hắn trợn mắt, há hốc mồm nhìn người phụ nữ nói năng không chút kiềm chế kia. Cô… cô ấy… đúng là dám ăn dám nói.
Rõ ràng chỉ là ba người chơi điện tử với nhau. Chơi điện tử là một trong những đam mê của Thi công tử, nhưng trước giờ hắn vẫn chưa tìm thấy đối thủ. Là một cao thủ, hắn cảm thấy rất cô đơn. Cho tới khi gặp hai mẹ con nhà họ Kỷ, thì hắn mới hiểu cái gọi là: “Tử phùng tri kỉ thiên bôi thiểu”, chơi điện tử gặp cao thủ thì chơi đến mấy đêm cũng không đủ.
Tử phùng tri kỉ thiên bôi thiểu: gặp được bạn tri kỉ thì dù uống ngàn chén cũng vẫn thấy ít.
Vì thế, những lúc rảnh rỗi, Thi công tử thường ghé qua đây, đại chiến ba trăm hiệp với hai mẹ con họ Kỷ, có khi chơi cả đêm, hắn lại tùy tiện ngủ trên sô pha cũng là chuyện bình thường.
Nhưng… nhưng mà… chuyện bình thường như vậy, qua miệng cô, sao lại sai lệch hoàn toàn như thế?! Còn khiến người ta suy nghĩ lệch lạc hẳn đi.
Không khí trầm mặc khiến hắn không thở nổi, một lúc sau, Hạ Vũ cũng mở miệng, tuyên hình phạt cho hắn.
“Về sau đừng tới đây nữa.”
Một câu nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Thi Thanh Trạch cảm thấy đây là một mệnh lệnh không thể trái lời.
“Vâng…” Thi Thanh Trạch ngoan như con chó nhỏ.
“Anh dựa vào cái gì mà bảo anh ta không được đến?!” Kỷ Lương cũng cảm thấy không thoải mái: “ĐÂy là nhà tôi, tôi chào đón anh ta!”
“Dựa vào cái gì?” Cuối cùng giọng Hạ Vũ cũng có chút thay đổi, anh nhìn cô: “Em hỏi tôi dựa vào cái gì à?”
“Đúng!” Dựa vào cái gì? Mà còn làm ra vẻ đương nhiên, tất lẽ dĩ ngẫu như thế?!
“Em thật sự muốn tôi nói ra?!”
“Nói đi!” Cho cô một lý do chính đáng xem nào.
Không biết vì sao, Thi Thanh Trạch lại có cảm giác trong câu nói cứng nhắc của anh ta có mang một chút ý trêu đùa… Trêu đùa và Hạ Vũ, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, đây chắc chắn là ảo giác của hắn rồi.
“Nói trước mặt anh ta cũng được à?!” Anh nhìn Thi công tử bên cạnh mình.
“Không sao, người nhà cả!”
Thi Thanh Trạch im lặng, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Tuy hắn rất sợ, nhưng mà… hắn cũng thật sự rất ngạc nhiên, lý do của Hạ Vũ là gì --- hoặc là nên nói, giữa Hạ ma đầu và Lương Lương bé nhở đã có chuyện gì xảy ra?!
“Em không định chịu trách nhiệm sao?” Hạ Vũ hỏi lại cô.
“Cái gì? Chịu trách nhiệm gì?” Với ai? Chịu trách nhiệm quỷ gì?
“Em đã cướp mất đêm đầu của tôi…”
…
“Điên à!”
Ngừng lại ba giây, Kỷ Lương mới kịp phản ứng, đứng vụt dậy, không dám tin người đàn ông vừa bình tĩnh nói ra câu động trời kia!!!
Anh, anh, anh, anh, anh, anh ta… anh ta nói cái gì?!
“Điên à!”
Thi Thanh Trạch cũng ngã từ trên ghế xuống đất.
Lý do này… cũng thật quá mạnh bạo đi!!!
Chương 31: Sướng hay không sướng là cả một vấn đề
“Anh, anh… Anh không biết xấu hổ!”
Kỷ Lương lắp bắp một lúc mới bùng nổ ra một câu như vậy.
“Tôi nói có gì sai không?” Cảnh sát Hại hỏi lại, ra vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Đêm… đêm đầu tiên cái quái gì…” Khỉ thật, Kỷ Lương, mày lắp bắp cái gì thế: “Bà đây với anh không có đến nửa xu quan hệ!!!”
“Bảy năm trước, em thừa dịp tôi uống say đến bất tỉnh nhân sự… rồi cưỡng bức tôi!”
Những lời nói khiến người sợ chết khiếp cứ thế mà tuôn ra. Cái loại lời nói khiến đàn ông mất hết cả danh dự thế này mà anh ta cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra, lại còn nói rất lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy… khí phách ngời ngời… đúng là bội phục, bội phục. Thi Thanh Trạch vừa xem trò vui, còn không quên thầm bình luận vài câu.
“Tôi… tôi, tôi cưỡng bức anh thì sao? Chẳng lẽ anh không sướng à?” Muốn so độ trơ phải không?! Cái khác thì cô không dám nói mạnh, chứ độ trơ thì Kỷ Lương cô có thừa.
Sặc máu! Mấy câu này, cũng chỉ có Lương Lương bé nhỏ có thể nói ra thôi. Thi Thanh Trạch nhìn dáng vẻ của Kỷ Lương bây giờ như con mèo bị đạp trúng đuôi, rồi lại nhớ đến trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Hạ Vũ… Bảy năm, nói vậy là… Hắn chợt hiểu ra…
Hạ Vũ nhướng mắt, nhìn bộ dạng xù long của cô, đột nhiên anh cảm thấy tâm trạng nặng nề đã giảm bớt đi nhiều, sau đó, anh lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa trả lời: “Không hề.”
“Mẹ kiếp ---.” Cô hoàn toàn nổi giận. “Đã không sướng thì anh còn làm nhiều lần như vậy làm gì…” Suýt nữa là làm cô mệt chết luôn…
Thi Thanh Trạch che mặt! những chuyện không nên để trẻ con nghe thấy này, mà hai người kia lại tự nhiên phơi bày trước mặt mọi người như vậy, hắn chỉ là người nghe thôi mà còn cảm thấy ngượng. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy than hình nho nhỏ đó đang ngồi trên cầu thang tầng hai, xem cuộc vui cùng hắn. Kỷ Duệ nhướng mày, ý bảo hắn không được lên tiếng.
“Em nhớ rõ nhỉ.”
“Tôi…” Kỷ Lương, mày đúng là quá ngu ngốc, không phải mày đang tự đào hố chôn mày đấy à?!
“Em sướng là được rồi, tôi không thấy sướng.” Anh tiếp tục làm ra vẻ người bị hại.
“Anh…” Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương nhận ra, người đàn ông này không nói thì thôi, hễ cất lời chỉ một câu thôi cũng đủ làm người ta tức chết: “Ai… ai nói là bà đây sướng chứ, cái… cái kỹ thuật đó của anh… Còn… còn không cả bằng Thanh Trạch.” Ngón tay ngọc giơ lên, đã thành công khiến Thi Thanh Trạch bị thương lần thứ hai.
Cơn tức trong lòng Hạ Vũ vừa giảm đi một chút giờ lại bùng lên. Ánh mắt lạnh lẽo khẽ nheo lại, anh trầm mặc một chút rồi nói: “Nói vậy, là em cũng không sướng à.”
“Đúng!” Mẹ nó chứ, sao cái từ “sướng” phun ra khỏi miệng anh ta nghe lại kì quặc như vậy.
“Được rồi.” Anh gật đầu: “Về sau tôi sẽ bù đắp lại cho em.”
“Ai them về sau gì với nhà anh!” Kỷ Lương muốn… rất muốn nổi nóng… Nhưng cứ tiếp tục đối diện với người đàn ông mặt như núi băng ngàn năm này, mà cô nổi điên lên, thì chẳng khác gì làm trò hề.
“Em phải chịu trạch nhiệm.” Anh lại nhắc lại trách nhiệm của cô.
“Chịu trách nhiệm cái đầu anh ấy” Cô thô lỗ nói: “Ai nói là tôi cướp đêm đầu tiên của tôi chứ? Đêm đầu tiên của cánh đàn ông các người, con mẹ nó, đều không phải là dành cho hai bàn tay của mình à?” Còn không biết xấu hổ mà bắt cô chịu trách nhiệm nữa.
“A ha ha ha ---.” Thi Thanh Trạch không nhịn được liền cười ầm lên. Hắn lập tức nhân được hai anh mắt sắc nhọn bắn về phía mình, vội vàng bịt miệng, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục, đừng để ý đến hắn. Mẹ nó chứ, đêm đầu tiên dành cho hai bàn tay… vậy mà Kỷ Lương cũng nói được… Tuy nhiên, rất chính xác…
“…” Hạ Vũ cũng hết sức kinh hãi, nhưng anh là ai nào, đòi nợ không được à? Không sao cả! Đổi cách khác là được: “Vậy tôi chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của em.” Đòi nợ biến thành trả nợ.
“Không cần!” Kỷ Lương hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại: “Đều là người trưởng thành rồi, chuyên trai gái thân mật là chuyện hết sức bình thường…”
“Là một người quân nhân, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.”
“A --- anh điên rồi!” Kỷ Lương chỉ vào anh, tức nghẹn đến nửa ngày không nói lên lời: “Anh… anh cút đi cho tôi!” Không nói lý được thì không nói nữa, trực tiếp đuổi khách là xong.
“Cô ấy bảo cậu cút đi kìa.” Gã đàn ông nào đó bình tĩnh quay đầu, truyền lại nguyên văn lời của cô cho gã còn lại.
“Tôi…” Thi Thanh Trạnh chỉ vào mình, trợn mắt há hốc mồm.
“Không phải anh ta, là anh!” Kỷ Lương chỉ thẳng vào anh: “Anh, Hạ Vũ! Cút ngay cho tôi!”
Woaaa! Thật quá can đảm! Thi Thanh Trạch thầm ủng hộ Kỷ Lương.
Phản ứng của Hạ Vũ, là với tay qua, đẩy ngón tay của cô về, sau đó cầm cốc nước trên bàn, đưa đến bên miệng cô: “Cổ họng khô hết rồi, uống nước đi.”
Tôi… tôi thèm vào!
Khả năng phớt lờ của anh ta thật quá mạnh mẽ!!!
Kỷ Lương trừng mắt nhìn cốc nước đang đặt ngay bên miệng, muốn từ chối, nhưng thật sự cô cũng khát khô cổ rồi. Nghĩ lại, thì đây là nhà cô, đây là cốc nhà cô, nước của nhà cô, vì sao cô lại không uống. Vì thế, cô không khách khí, há to mồm ngậm miệng cốc, uống mấy ngụm to cho cổ họng đỡ khô khốc. Mới uống được một nửa, anh đã đột ngột lấy cốc lại.
“Tôi…” vẫn muốn uống tiếp. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị tắc nghẹn ở cổ sau khi nhìn hành động của anh: “Anh…”
Trước mặt cô, anh cầm cốc nước vừa rồi, uống hết chỗ nước còn lại cô vừa uống dở.
“Tôi cũng hơi khát.” Anh trả lời, như để phụ họa cho câu nói đó, anh còn khẽ đưa lưỡi liếm một vòng quanh miệng.
Năm đó, tên nào ngu ngốc nghĩ Hạ Vũ là một tên đầu gỗ không hiểu phong tình thế hả? Rồi lại tên ngu ngốc nào dám nói Hạ Vũ không hề biết cái gì gọi là dục vọng hay khiêu khích? Chỉ một hành động vừa rồi thôi cũng đã gợi cảm chết người rồi!!!
Kỷ Lương không biết nói gì, vất vả lắm mới có thể rời mắt khỏi đôi môi anh…
Không khí trở nên gượng gạo, tế nhị vô cùng. Theo cách nói trong hồi ký của Thi công tử là: bầu không khí trong phòng bỗng như xuất hiện vô vàn những bong bóng màu hồng nhạt, đó là màu hồng của mối tình đầu, sau đó… sau đó, tiểu ác ma xuất hiện cầm cây kim dài màu đen, trực tiếp đâm thủng hết đám bong bóng màu hồng kia.
“Mẹ, con cũng khát.” Giọng nói mang theo sự tức giận đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Kỷ Duệ mở to đôi mắt đen tròn, nhìn chằm chằm Kỷ Lương. Trong mắt người ngoài, thì bộ dáng đó vô cùng đáng yêu khiến người ta không kìm được mà muốn bước lên hôn vài cái, nhưng Kỷ Lương nhìn thấy rõ sự khinh bỉ mà tên nhóc quỷ kia dành cho cô.
Ánh mắt kia, theo Kỷ Lương hiểu thì là: Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là không có khí tiết, dễ dàng bị nam sắc mua chuộc như vậy.
Kỷ Lương xấu hổ, cô thừa nhận, vừa rồi cô đã bị dáng vẻ khêu gợi kia của Hạ Vũ làm cho đầu óc mơ hồ rồi.
“Để mẹ rót cho con.” Cho nên, cô lựa chọn, tạm thời là kẻ đào ngũ.
“Mẹ, con cũng muốn uống bằng cái cốc này.” Kỷ Duệ chỉ vào chiếc cốc trong tay Hạ Vũ: “Chú, trả cốc cho cháu.”
Hạ Vũ nhìn cậu, không có ý muốn đưa cốc qua, anh nói: “Muốn uống nước thì tự đi mà rót.” Sau đó lại nói với Kỷ Lương: “Em đừng có chuyện gì cũng làm hộ nó như thế, sẽ làm hư con mất, nó cũng lớn rồi.”
Còn chưa bước qua cửa mà đã muốn nhúng tay vào việc dạy dỗ tôi à? Anh nhỏ nhà họ Kỷ làm sao có thể chấp nhận dáng vẻ như chủ nhà kia của Hạ Vũ được, cậu hơi mím môi, đôi chân nhỏ khẽ di chuyển lao thẳng về phía Kỷ Lương, vùi mặt vào chân Kỷ Lương: “Mẹ, chú kia thật đáng ghét, Duệ Duệ không thích chú ấy… Hu hu…”
Cậu khóc nức nở như thật, Thi Thanh Trạch thầm nghĩ, nhà họ Kỷ từ nay về sau sẽ không được bình yên rồi. Một tên nhóc ác ma, them một cô nàng lưu manh, rồi lại cả Hạ ma đầu nữa. Tình cảnh này, chỉ nghĩ thôi đã thấy có trò hay rồi.
“Không khóc nữa! Đàn ông con trai mà động chút chuyện đã khóc sướt mướt, cháu có phải là đàn ông không?”
“Hu hu hu… mẹ, chú quát con…chú dọa con… Con không cần chú ấy đâu…” Cậu càng khóc hăng hơn.
“Hạ Vũ, ai cho anh dám quát con tôi! Anh đi ra ngoài cho tôi!” Tuy cô biết con trai mình đang đóng kịch, nhưng cô làm sao có thể chấp nhận để người khác đứng trên địa bàn của mình mà quát tháo con trai mình được: “Đi ra ngoài cho tôi ---.” Nói xong, cô tự mình đẩy anh ra cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
Cuối cùng cũng đuổi được anh ta đi!!!
Chương 32: Doanh trại huấn luyện đặc biệt S.M.T
Vì sao cả hắn cũng bị tống ra ngoài?!
Thi Thanh Trạch ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt. Đương nhiên là hắn vốn cũng không định ngủ lại, hắn cũng không có cái lá gan đó, nhưng cũng đâu cần phải đuổi hắn và Hạ ma đầu ra cùng lúc chứ. Thi Thanh Trạch hơi xoay chân, định rời đi, nhưng tốc độ xuống tay của Hạ Vũ nhanh hơn hắn gấp nhiều lần, cánh tay dài vừa duỗi ra đã túm lây cổ áo hắn kéo ngược lại.
“Tôi có một số việc muốn hỏi cậu.”
“Lão Đại à, tôi không biết gì đâu!”
Thi Thanh Trạch rất muốn khóc, nước mắt đàn ông không dễ chảy, chẳng qua là chưa gặp được lúc quá khó khăn mà thôi. Không cần nghĩ cũng biết anh ta định hỏi chuyện gì, nhất định là liên quan đến mẹ con nhà họ Kỷ kia, nhưng mà… Làm sao nói được, cái gì cũng không nói được… hắn hiểu rất rõ, chỉ cần không cẩn thận mà nói lỡ lời, đắc tội bên nào thì hắn cũng chết chắc…
Nhưng mà người nào đó hoàn toàn không thèm để ý đến sự kháng cự của hắn, sau đó, hắn bị người nào đó ép, ném vào trong xe đưa đi.
Đêm nay, dưới sự quyền uy của người nào đó, Thi Thanh Trạch ngoan ngoãn trình báo những nội dung như sau:
Một: Quen biết Kỷ Lương như thế nào? Hai: Vì sao lại qua đêm ở nhà họ Kỷ? Mỗi lần qua đêm ở đó thì làm những gì? Ba: Có phải có suy nghĩ không an phận với Kỷ Lương hay không? Bốn: Tình hình mấy năm nay của Kỷ Lương như thế nào? Còn nữa…
“Cậu biết được bao nhiêu về… người đàn ông đã mất kia?”
“Hả?” Người đàn ông đã mất nào?!
“Chồng trước của cô ấy.”
“Phụt --- khụ khụ khụ.” Khai báo một hơi xong, miệng Thị Thanh Trạch cũng hơi khát. Hắn vừa cầm cốc cà phê lên uống đã phun hết ra: “A… a… a… Anh nói… anh ta à…”
“Hử?”
“Khụ…” Thi Thanh Trạch hắng giọng” “Tôi cũng không rõ lắm, Lương Lương bé nhỏ…” Dưới ánh mắt của người nào đó, hắn ngoan ngoãn sửa lại cách xưng hô: “Kỷ Lương chưa từng nói với tôi về chuyện của người đàn ông đó!” Chẹp chẹp, năm ấy hắn chắc chắn Hạ ma đầu này đã làm chuyện tán tận lương tâm gì khiến cho Lương Lương bé nhỏ bị ấm ức đây mà. Nhìn cái vẻ mặt chết tiệt kia của anh ta là biết anh ta hoàn toàn không nghĩ anh Duệ là con trai của mình rồi. Mà có lẽ, tiểu Lương và anh Duệ cũng không muốn cho anh ta biết thì phải.
Ừ, nếu vậy, thì hắn cũng coi như không biết gì cả.
Thi Thanh Trạch nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, tôi nghĩ, Kỷ Lương chắc hẳn rất yêu người đàn ông kia…” Đây hoàn toàn là suy nghĩ của hắn, nếu có trúng thì là trùng hợp mà thôi: “Nếu không làm sao cô ấy có thể sinh con ra cho anh ta, còn yêu thương đứa bé như vậy” Hắn vừa nói, vừa không quên quan sát sắc mặt của sếp Hạ, và càng vừa lòng hơn khi thấy sắc mặt anh trầm hẳn xuống, sau đó, hắn tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Lúc ấy, tôi cũng rất muốn theo đuổi Kỷ Lương…”
Ánh mắt sắc bén bắn tới, khiến hắn vội vàng bổ sung: “Nhưng mà, người sống làm sao tranh giành được với “người chết” chứ, cho nên, tôi đã từ bỏ ý định…” Hiện giờ, ý nghĩ muốn theo đuổi Kỷ Lương trong đầu hắn cũng hoàn toàn bị bóp chết rồi. Có một tình địch là tên sát thần như vậy, nên thôi thì hơn: “Khụ… Lão Đại à, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, tôi có thể về được chưa?!”
Nếu yêu quý sinh mạng, hãy tránh xa Hạ Vũ.
“Ừ.”
Vừa nhận được lệnh đặc xá, Thi Thanh Trạch vội bật người muốn trốn mất dạng.
“Thanh Trạch, chờ chút.”
Còn chưa ra được khỏi cửa, giọng nói ma quỷ kia lại cất lên. Thi Thanh Trạch đột nhiên cảm thấy mí mắt phải giật dữ dội. Mí trái có tiền, mí phải có nạn. Đây là điềm xấu.
“Sắp tới có một doanh trại huấn luyện, cậu cũng cùng tới đi.”
Quả nhiên mà!
Thi Thanh Trạch rất muốn làm ra vẻ không nghe thấy gì hết, tiếp tục đi, nhưng mà, hắn biết, nếu hắn làm thế thì kết cục sẽ chỉ càng thê thảm hơn thôi.
“Huấn… huấn luyện gì ạ?”
“Doanh trại huấn luyện thành viên mới của S.M.T!”
Địa ngục!!!
Không, là huấn luyện ma quỷ!!!
Là người làm trong Cục An ninh, đương nhiên hắn biết rất rõ cái gì gọi là S.M.T, cũng biết trong S.M.T, Hạ Vũ là nhân vật nào. Muốn trở thành thành viên của S.M.T, trước tiên sẽ phải trải qua một đợt huấn luyện khắc nghiệt!
Khắc nghiệt, chỉ là một tính từ. Còn Thi Thanh Trạch hắn biết rõ, đợt huấn luyện của S.M.T, chắc chắn sẽ nặng gấp mấy lần đợt huấn luyện trước khi hắn vào Cục An ninh.
Huấn luyện ngày hôm nay, là vì mạng sống của ngày mai.
Thi Thanh Trạch cảm thấy tiền đồ của mình hoàn toàn u ám, quả nhiên là hôm nay hắn không nên bước chân ra đường.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kỷ Lương vừa bước chân vào Cục, đã bị Cục trưởng cụng phệ gọi lên gặp.
Bước vào văn phòng, cô phát hiện bên trong không chỉ có một mình Cục trưởng bụng phệ, mà còn có thêm hai người mặc quân phục nữa.
(Ở đây mình để khác nhau, cả nhà chú ý nhé. Khi mình nói “cảnh phục” thì tức là quần áo cảnh sát, còn “quân phục” là quần áo của quân đội nhé.)
Hơ! Dạo này Quân đội và Cảnh sát thành người một nhà rồi à?! Kỷ Lương liếc quân hàm của hai người kia. Một người là ba sao hai gạch (Thượng tá), một người là hai sao hai gạch (Trung tá). Hai người đó ung dung uống trà giống như đang đợi cô đến vậy.
“Kỷ Lương có mặt!” Cô cúi người chào ba vị thủ trưởng đang ngồi trước mặt.
Cục trưởng bụng phệ bảo cô đừng căng thẳng, nhưng nhìn thế trận này, cô làm sao có thể không căng thẳng chứ. Đột nhiên có hai sếp to đến đây, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, sau đó lại chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn bạc gì đó, rồi lại quay ra nhìn bộ hồ sơ đang đặt trước mặt mình --- bộ hồ sơ kia, là của cô phải không?!
Thế trận này, là muốn làm gì đây?
Cô thừa nhận là cô rất hay phạm những lỗi nhỏ, nhưng chưa phạm lỗi lớn nào. Cái không khí quái dị này khiến cô cảm thấy tim mình như bị treo ngược lên.
“Nghe nói trong nhiệm vụ lần này ở Myanmar, biểu hiện của cô cũng không tồi.” Vị thượng tá kia mở miệng, dáng vẻ rất thân thiện, dễ gần khiến Kỷ Lương càng căng thẳng hơn. Kiểu nói chuyện của các vị lãnh đạo ở Trung Quốc, đề là tiên lễ hậu binh (Trước tiên là dùng đạolý thuyết phục, sau đó mới tạo áp lực). Đầu tiên sẽ tâng bốc người ta, sau đó sẽ vòng vòng vèo vèo, trọng điểm của câu chuyện sẽ nằm cuối cùng, trước đó chỉ toàn những chi tiết có thể “đi tè” được, tới cuối cùng mới là điểm quan trọng nhất.
(“đi tè” này là một cách nói bóng của TQ, xuất phát từ cách nói hài hước khi xem phim. Có thể tranh thủ những tình huống nhàm chán để đi toilet, nên ở đây bạn Kỷ Lương gọi mấy chi tiết râu ria mà vị sếp kia nói là câu nói “đi tè” được, để chỉ là nó không quan trọng).
Nhưng mà, dù biết rõ đây là những chi tiết có thể “đi tè”, thì Kỷ Lương chỉ có thể tươi cười, nhịn nước tiểu lại, rồi tiếp tục nghe, sau đó còn phải đáp lại vài câu khách sáo, hùa theo một chút: “Vâng, là vì sếp Hạ lãnh đạo rất giỏi ạ.”
Vị trung tá cầm hồ sơ của cô, lật lật vài trang ra vẻ đang xem, nhưng Kỷ Lương có thể khẳng định, chẳng qua là ông ấy ra vẻ cho cô nhìn thôi, chứ trước khi cô bước vào, thì bọn họ chắc chắn đã xem hết hồ sơ của cô rồi, hoặc là… còn xem trước cả khi bọn họ đến đây nữa.
“Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô.” Vị trung tá nói: “Biểu hiện của cô trong mấy năm gần đây rất tốt, hơn nữa, nhiệm vụ ở Myanmar lần này cô cũng hoàn thành rất xuất sắc, vốn dĩ phải tổ chức khen thưởng lớn cho cô…”
Đến rồi đến rồi! Kỷ Lương thầm đếm ngược ba, hai, một…
“Nhưng mà…”
Thấy chưa, đến “Nhưng mà” rồi, quanh co lòng vòng hết phần ngoài lề rồi, giờ mới là trọng điểm đây.
“Nhưng chúng tôi cảm thấy, một nhân tài ưu tú như cô, nếu có thể phát triển ở chỗ khắc thì có lẽ sẽ rất tốt.” Vị Trung tá tiếp tục nói: “Ở doanh trại huấn luyện của tổ nhiệm vụ đặc biệt lần này vẫn còn một vị trí để dành cho cô, hy vọng cô sẽ quý trọng cơ hội này.”
Kỷ Lương ngẩn người.
Tổ nhiệm vụ đặc biệt, không phải là nơi mà Hạ Vũ đã nói sao?
“Báo cáo, tôi cảm thấy năng lực của mình còn chưa đủ để gia nhập tổ nhiệm vụ đặc biệt!” Cô chỉ ước có thể cách thật xa Hạ Vũ kia, nếu giờ gia nhập vào tổ đó, chẳng phải là cô sẽ chán muốn chết hay sao?!
“Ha ha ha ha…” hai vị sếp kia không ngờ cô lại “khiêm tốn” như vậy, cả hai đều cười to, nhưng Kỷ Lương nghe thì chỉ cảm thấy long tơ dựng đứng cả lên. Nếu bọn họ sa sầm mặt xuống, sau đó chỉ trích cô không biết tốt xấu, không biết nắm lầy cơ hội tốt thì cô còn vui một chút. Giờ bọn họ lại “bao dung” cho cô một cách vô lý như vậy, nói cách khác, chính là khiến cô không thể nào từ chối được.
“Đừng lo.” Vị Thượng tá mở miệng: “Đây chỉ là một doanh trại huấn luyện, tham gia vào cũng chưa chắc đã đông nghĩa với việc cô có thể thực sự trở thành thành viên của tổ.
Ha!
Cả hai người đều thẳng thắn thuyết phục cô như vậy, rồi còn nói cô phải quý trọng, tức là cô thật sự không thể từ chối rồi!!!
Chương 33: Con ai?!
Sao tự dưng lại xảy ra chuyện này?!
Từ phòng sếp ra, trong đầu Kỷ Lương vẫn rất rối loạn. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô đi tới trước cửa văn phòng, gõ cửa vài cái tượng trưng, sau đó trực tiếp mở cửa bước vào: “Cảnh sát Hạ, có thể phiền anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì hay không?”
Đúng vậy, cô càng nghĩ càng thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hạ Vũ.
“Chuyện gì?” Hại Vũ thoáng giật mình, sau đó cũng lập tức hiểu ngay cô đang nói về việc gì: “Không liên quan gì đến tôi cả.” Anh còn muốn hỏi cô là chuyện gì đang xảy ra, vì sao cấp trên lại thực hiện một “chu trình” lưu loát như vậy để đưa cô vào S.M.T, nhưng nhình phản ứng này của cô, chắc chắn cô cũng không biết gì.
“Không liên quan gì đến anh?!” Kỷ Lương nhìn anh chằm chằm, sau đó càng trở nên mơ hồ hơn. Cô biết tính của Hạ Vũ, có nói có, không sẽ nói không. Nếu việc này thực sự có liên quan đến anh ta, chắc chắn anh ta sẽ sẽ thừa nhận. Còn anh nói không liên quan đến anh, thì tức là không hề có mối liên quan nào cả…
Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” S.M.T của các anh dạo này rất thiếu người sao?” Một lúc sau, Kỷ Lương cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Cũng đúng, mỗi khi thành viên thi hành nhiệm vụ, bọn họ đều giống như sẵn sang hi sinh cả mạng sống của mình vậy… Nghĩ tới đây, khóe miệng càng giật giật, sắc mặt càng khó nhìn hơn: “Này… tôi không muốn đi, con tôi còn nhở, anh có thể nói giúp tôi không?”
Hạ Vũ nhìn cô một cái, không đáp lời --- này cáy gì? Anh không có tên à?!
Kỷ Lương cũng không ngốc, cô lập tức hiểu ra ý của anh, sửa lại ngay: “Cảnh sát Hạ.”
Lần này thì Hạ Vũ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu gì đó đang cầm trong tay: “Cảnh sát Kỷ đang bàn bạc việc công à?!” Đã là việc công thì phải xử lý theo nguyên tắc, cấp trên đã hạ mệnh lệnh, anh cũng không có cách nào cả.
Kỷ Lương chớp mắt một cái, hai tay đập rầm xuống bàn, mạnh đến mức khiến ống cắm bút trên bàn Hạ Vũ lung lay: “Giúp tôi đi.” Không phải chỉ là chuyện xưng hô thôi sao, người đàn ông này so đo như thế từ bao giờ vậy?! Cô chỉ muốn giải quyết rõ ràng với anh, từ đây anh đường anh, tôi đường tôi, ai ngờ cấp trên lại sắp xếp thế này, cuối cùng lại thành đường anh đường tôi gặp nhau…
Lúc này, Hạ Vũ mới đưa mắt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường, than lệ của Kỷ Lương: “Tiểu Lương.”
Cách xưng hô này khiến lòng Kỷ Luong khẽ run lên, cô hơi hạ mí mắt, muốn tránh ánh mắt anh. Trước kia anh cũng gọi cô như vậy, khi đó, mỗi lần nghe, cô đều cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được ngâm trong mật…
“Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em gặp bất cứ chuyện gì.” Nếu có thể được, anh chỉ mong cô cách thật xa những chuyện này thôi.
Ngọt cái rắm! Kỷ Lương đạp cái kí ức kia ra thật xa, bực bột nói: “Hạ Vũ, con tôi chỉ mới bảy tuổi, nếu…” cô lập tức ngậm miệng.
Không kịp nữa rồi.
Hạ Vũ nghe rất rõ ràng. Anh nhìn cô chằm chằm: “Nói rõ ràng!”
“Nói… nói cái gì?!” Đừng nói lắp chứ… Kỷ Lương cấu mạnh vào đùi mình một cái, tự lấy lại bình tĩnh, vừa thầm nguyền rủa chửi mình: Kỷ Lương, mày là đồ ngu ngốc! Bảo sao anh Duệ nói chỉ số thông minh của mày thấp là phải rồi, nhất là lúc bị cuồng lên, chỉ số thông minh thành số âm…
“Bảy tuổi!” Anh vừa nghe thấy điều gì đây, đôi mắt lạnh hơi nhéo lại, không phải tên nhóc quỷ kia nói mới sáu tuổi sao?!
“Tôi nhớ nhầm.” Lý do này được không?
“Kỷ Lương, em nghĩ tôi là trẻ con à?!” Có người mẹ nào nhớ nhầm tuổi của con mình không?!
“Dù… dù cho anh Duệ bảy tuổi, thì cũng không thể nói đó là con anh được!” Kỷ Lương tiếp tục vùng vẫy: “Bà đây không phải chỉ ăn nằm với một mình anh”
“Tiểu Lương, chính em cũng không biết nhỉ!” Anh nheo mắt lại: “Trước đây em có thói quen, cứ mỗi lúc bối rối, hay lo lắng, căng thẳng, thì tốc độ chớp mắt nhanh và nhiều gấp đôi bình thường… Em đang bối rối chuyện gì thế?” Anh dừng lại, sau đó lại ngồi xuông ghế, chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau đặt dưới cằm, tạo thành khí thế trời sinh của bậc vương giả, thản nhiên nói: “Tiểu Lương, em có thể chọn lựa, tự mình thẳng thắn, hoặc chờ sau khi tôi điều tra ra, chúng ta sẽ tính sổ cẩn thận sau!”
Lúc trước, anh cũng từng muốn điều tra tình hình của cô trong mấy năm vừa rồi, xem cuộc sống của cô có ổn không, anh muốn biết cái quá khứ không có mặt anh kia, năm đó, chính anh đã đẩy cô ra… Nhưng anh tôn trọng cô, cũng tin tưởng cô, nên ngay cả tên nhóc quỷ kia nói gì anh cũng đều tin hết, nhiều nhất cũng chỉ tìm Thi Thanh Trạch hỏi một chút mà thôi.
Nhưng hiện giờ, xem ra… có lẽ anh cần phải điều tra một chút.
Kỷ Lương cố gắng mở thật to hai mắt của mình, không chớp nữa. Nhìn dáng vẻ của anh ta là biết không dễ thương lượng rồi. Hạ Vũ là ai chứ. Nếu anh ta thực sự muốn điều tra, thì cô làm sao có thể che giấu được bí mật gì nữa?!
“Tra cái rắm! Nó họ Kỷ, là con của bà đây!” Sau một câu thô lỗ, Kỷ Lương mạnh mẽ rời đi, hoặc nên nói là… chạy trối chết!!!
Hạ Vũ ngẩn người, anh cứ ngồi ngơ ngác ở đó, đầu óc trống rỗng… Phản ứng vừa rồi của Kỷ Lương đã giúp anh phần nào đoán được câu trả lời. Sau đó, dù cố gắng trấn tĩnh thế nào, thì thần kinh của anh cũng bị câu trả lời kia làm ất đi sự linh hoạt, chỉ có thể ngồi ngẩn người ở đó, không làm được việc gì cả.
Khi Trầm Sùng bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ “già nua ngốc nghếch” kia của Hạ Vũ, hắn sửng sốt rồi lập tức hưng phấn rút điện thoại di động ra chụp tách tách vài kiểu, sau đó, hắn gửi một loạt tin nhắn cho tất cả mọi người trong danh bạ: “Nào nào nào, rao bán bức ảnh ngẩn ngơ ngàn năm khó gặp của Hạ Vũ, giá một ngàn, số lượng có hạn, đến trước được trước! Tiền trao cháo múc!”
Chỉ trong chốc lát, có mấy tin nhắn trả lời, trong mắt Trầm Sùng, những tin nhắn đó đều biến thành tiền giấy đỏ mực.
Thêm một tin nhắn nữa, Trầm Sùng hí hửng, tiền lại bay vào túi rồi… Hắn mở tin nhắn, vừa liếc một cái đã thấy bất thường, tin nhắn kia viết: “Gan chó dạo này cũng to nhỉ!”
Ký tên… Hạ Vũ!
Mọi người vừa nhìn thấy tin nhắn này đã biết ngay: Trầm Sùng gặp chuyện rồi, chuyện lớn rồi…
Trầm Sùng giật mình, khỉ thật, vừa rồi gửi tin quên không trừ Hạ Vũ ra. Vừa định cất điện thoại đi thì đã không kịp nữa, Trầm Sùng nhìn điện thoại rơi vào bàn tay ma quỷ của Hạ Vũ, trong lòng đau như bị dao cắt, trong đó đều là tiền, là tiền…: “Sếp……”
Hạ Vũ mở bộ sưu tập trong điện thoại hắn ra, mấy bức ảnh mới nhất đều là ảnh chụp anh vừa ngồi ngẩn người. Anh hơi nheo đôi mắt lạnh lẽo của mình lại, xem kỹ một chút rồi nói: “Con nhà ai đây, sao lại đẹp trai thế này.”
Cái gì?!
Trầm Sùng suýt ngất… Cái này… những lời này… tuyệt đối không thể nào phát ra từ miệng Hạ Vũ được.
“Nói! Anh là ai?!” Hắn nhanh tay rút sung bên hông ra, chĩa thẳng vào Hạ Vũ: “Dám đóng giả làm Hạ Vũ!!!”
Hạ Vũ ném điện thoại trả lại cho hắn: “Cất sung đi, hay muốn ông đây động thủ nhét nó vào hoa cúc của cậu hả?!”
Đây mới đúng là Hạ Vũ!
Nghe vậy, Trầm Sung ngoan ngoãn thu súng lại, hắn là vì lo lắng cho hoa cúc của mình thôi. Sau đó, hắn nịnh bợ tiến lại gần: “Sếp, vừa rồi anh làm sao thế?!” Hắn cảm thấy có mùi tin tức nóng bỏng ở đâu đây…
Đáng tiếc, Hạ Vũ chưa bao giờ là người có lòng nhân từ, tuyệt đối không thể nào đi thỏa mãn thói nhiều chuyện của hắn ta: “Tâm tình tốt.” Tuy chưa điều tra, nhưng anh đã chắc đến tám phần rồi.
Vừa nghĩ tới, khóe miệng anh lại không nhịn được mà nhếch lên cao, không chỉ miệng cười, ngay cả đôi mắt ngàn năm băng giá kia cũng có nét cười, nhìn anh như vậy…
Đẹp trai kinh khủng!!!
Trầm Sùng nhìn cái vẻ mặt phơi phới gió xuân của người đàn ông kia mà cảm thán: Ôi, cái con người này muốn gì đây, bình thường bày ra vẻ mặt như quan tài cũng đã đủ mê người rồi, giờ còn cười chói mắt như vậy…
Thật sự là khiến người thần đều căm phẫn, trời đất khó dung… Hắn rút điện thoại ra, muốn xem lại bức ảnh ngốc nghếch của Hạ Vũ ban nãy để tự an ủi mình, ai ngờ, vừa nhìn thấy, thì hắn đã suýt ném vỡ cả điện thoại: Gã này chẳng lẽ không có tì vết gì sao? Rõ ràng là dáng vẻ ngẩn người ngốc nghếch, sao chụp vào đây lại đẹp trai thế này?!
Nghiên cứu một hồi, cuối cùng Trầm Sùng cực kỳ oán hận… Con mẹ nó, hắn mua cái điện thoại có chức năng chụp hình tốt nhất để làm gì? Qua cái ống kính này, chỉ cần không phải là người bình thường cực kì xấu xí, thì chụp ra cũng đều thành trai xinh gái đẹp cả thôi.
Chương 34: Hạ Nhân Trát?!
Vừa đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, Kỷ Duệ đã cảm nhận được một tầm mắt nóng rực. Cậu khẽ liếc qua khóe mắt, không ngoài dự đoán, cậu đã thấy ngay chiệc xe màu đen đang đỗ ở bên kia đường kia --- Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là ngốc nghếch mà!!!
Trước đây vài phút, cậu nhận được tin nhắn của Kỷ Lương, trong đó viết rất ngắn gọn: Anh Duệ, mẹ sai rồi, anh tự bảo trọng. Giúp mẹ ngăn chặn một chút, mẹ sẽ tìm cứu viện.
Không cần phải tốn nhiều tế bào não, cậu cũng có thể đoán được đại khái có chuyện gì rồi. Bây giờ, nhìn chiếc xe kia.. Hừ --- may mà chỉ số thông minh của cậu không phải là di truyền từ Kỷ Tiểu Lương.
Tên nhóc kia âm thầm chỉ trích IQ của Kỷ Lương thêm lần nữa, sau đó giả vờ như không phát hiện ra chiếc xe kia đang hướng về phía mình, mà đi về phía cô giáo của mình đang đứng ở cổng trường: “Cô La ---.”
Cô giáo kia họ La, tên là Mỹ Linh, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc than. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại, thì chính xác là một thặng nữ lớn tuổi. Là một người phụ nữ của thời đại mới, cô giáo La cảm thấy, phụ nữ phải tự mình cố gắng, không cần phải dựa dẫm vào đàn ông mới có thể sống qua ngày. Chỉ nhìn cô ấy là biết, còn trẻ tuổi mà đã được làm giáo viên chủ nhiệm của một lớp tiểu học rồi. Đây không phải là ví dụ rõ ràng nhất sao.
Nghe nói, khi còn đi học, cô giáo La có qua lại với một anh bạn trai vô cùng ưu tú và đẹp trai, không ngờ đối phương lại là một tên cặn bã, một chân đạp hai thuyền… Tuy chỉ là “nghe nói”, nhưng cách cô giáo La làm việc bây giờ thì đều là --- “Trọng nam khinh nữ”, mà “trọng” ở chỗ là, yêu cầu của cô đối với các học sinh nam rất cao, rất cao, rất nặng, nhưng lại tương đối dễ dãi với học sinh nữ. Những tin đồn này, cũng không hẳn là thất thiệt.
Đương nhiên, Kỷ Duệ là một ngoại lệ.
“Trò Tiểu Duệ!” Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, tình cảm người mẹ trong lòng cô giáo La đã bật ra: “Con sao vậy?” Trong trường này, không ai là không biết, Kỷ Duệ bảy tuổi kia rất thông minh lanh lợi, rất hiểu chuyện, lại còn sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, khiến cho không ít cô giáo thầm cười mà nghĩ, nếu mình có đứa con thế này thì tốt biết bao, hoặc là buồn bã mà than thở: sao mình không sinh ra sớm hơn vài chục năm chứ.
Kỷ Duệ ra hiệu cho cô cúi người xuống, sau đó ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Cô ơi, ở đằng kia có người xấu.”
Vừa nghe cậu bé nói vậy, cô giáo bật thẳng người dậy, lo lắng giữ chặt tay cậu, nhìn theo hướng cậu nói, chiếc xe màu đen đang từ từ tiến lại gần đây: “Tiểu Duệ đưng sợ, có cô ở đây rồi, người xấu…” Dạo này kẻ xấu đều đẹp trai lãng tử như vậy à?!
La Mỹ Linh quan sát người đàn ông vừa bước từ trên xe xuống. Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dáng người vô cùng hoàn hảo, bả vai rộng lớn, hai chân thon dài, cho dù mặc quần áo rộng cũng vẫn lộ ra đường cong tuyệt đẹp của cơ thể. Anh đeo một chiếc kinh đen to, che mất gần nửa khuôn mặt khiến cho người ta tò mò: than hình hoàn mĩ kia, sẽ có ánh mắt như thế nào? --- Chiếc kính râm to bản kia, nếu đeo đẹp thì sẽ như dệt hoa trên gấm, nhưng nếu không cẩn thận, cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác… “tỏ vẻ nguy hiểm”! Khi Hạ Vũ đeo lên, cảm giác đó… chỉ có thể dùng một từ “hoàn mỹ” để hình dung!
Đang là giờ tan trường, có rất nhiều phụ huynh tới đón con mình, nên sự xuất hiện của Hạ Vũ đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ khoảnh khắc anh bước xuống xe, mọi tầm mắt đều hướng về phía anh.
Anh hơi kéo cổ áo, cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Đã rất nhiều năm anh không mặc loại đồ thể thao này rồi. Mấy năm gần đây, trong lúc làm nhiệm vụ, nếu không phải là mặc đồ dằn di thì sẽ là quân phục hoặc vest. Đây là lần đầu tiên anh mặc thế này.
Ánh mặt trời quá xán lạn khiến anh hơi chói mắt, quần áo màu đen hút nhiệt, làm anh bất giác nhíu chặt mày lại…
Anh không hợp với việc đứng hấp thụ ánh sáng mặt trời thế này --- anh thích không khí âm u hơn.
Bước đến trước mặt Kỷ Duệ, anh dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống Kỷ Lương kia, anh nhất thời không biết nên nói gì. Đúng như Kỷ Lương nghĩ, việc điều tra tin tức của hai mẹ con cô là việc rất đơn giản. Anh chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, chỉ vài giờ sau đã lấy được tất cả mọi thông tin cần thiết, ngày giờ Kỷ Duệ ra đời, tất cả các tư liệu về nhóm máu này kia đều ở trong tay anh, thậm chí ngay cả xét nghiệm DNA anh cũng đã làm ổn thỏa rồi --- vì không muốn cô nàng kia lại kiếm cớ khác, nên anh phải làm hết tất cả mọi việc. Đây là cách làm việc của Hạ Vũ, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm một trăm phần trăm, bóp chết sự phản kháng của đối phương ngay từ trong ý nghĩ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên nhóc này đúng là con trai của anh!!!
“Anh muốn gì?!” La Mỹ Linh dù bị nam sắc hấp dẫn, cũng vẫn nhớ kéo Kỷ Duệ ra sau lưng, đứng chắn trước mặt bảo vệ cậu.
“Nhóc, đi thôi!”
Anh không biết cảm giác của người đàn ông khác khi đột nhiên biết mình có con trai là thế nào, mà thực ra anh cũng không cần biết. Anh là Hạ Vũ, anh có thể tiếp nhận tin này một cách nhanh nhất, thích ứng với chuyện này một cách nhanh nhất, cho nên, anh rất muốn có thể nhanh chóng nhận lại vị trí cha của Kỷ Duệ.
“Không muốn…” Kỷ Duệ càng nép sát vào sau lưng La Mỹ Linh hơn, ra vẻ sợ hãi: “Chú xấu xa hung dữ.”
Hừ! Cái giọng điệu gì thế?! Còn chưa bước qua cửa nhà họ Kỷ, đã định sắp đặt cho cậu đây à, không chịu nhìn xem ai là chủ nhà họ Kỷ này --- Nữ chủ ngoại (Kỷ Lương đang ở bên ngoài kiếm tiền), nam chủ hộ (Người đàn ông bé nhỏ ở trong nhà trông nom việc gia đình), đây là gia quy lâu đời của nhà họ Kỷ rồi.
“Tôi không phải chú của con.”
Hạ Vũ nhíu mày, một nửa là vì cách xưng hô kia của cậu bé, một nửa là vì dáng vẻ sợ hãi, nhát gan kia. Con trai của Hạ Vũ anh đây sao có thể có dáng vẻ yếu đuối như thế được, chắc chắn là bị mẹ làm hư rồi.
“Không phải chú thì anh đến đón cháu làm gì?” La Mỹ Linh nãy giờ bị phớt lờ liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông khí phách kia, chặn ánh mắt Hạ Vũ đang nhìn Kỷ Duệ: “Anhmau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hạ Vũ liếc nhìn cô đúng một giây, sau đó tiếp tục nói với Kỷ Duệ: “Cha là cha của con!”
“Hừ ---.” Kỷ Duệ còn chưa kịp mở miệng, La Mỹ Linh đã tranh trước, vạch trần lời nói dối của anh: “Cha của tiểu Duệ đã qua đời lâu rồi.” Muốn lừa người ta thì ít nhất cũng phải thu thập tin tức cho chính xác chứ. Ai cũng biết là tiểu Duệ mồ côi cha…
Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, mắt hơi nhướng lên. Hay lắm. Cô nàng chết tiệt kia rốt cuộc là đã nói gì với tên nhóc này? Rồi… rốt cuộc là có bao nhiêu người nghĩ anh đã chết chứ?!
“Không có gì để nói nữa phải không.” Sự trầm mặc của anh trong mắt La Mỹ Linh chính là phản ứng chột dạ, lo lắng vì lời nói dối bị vạch trần: “Tối hôm qua tôi vừa qua nhà họ Kỷ. còn thắp hương cho cha cậu bé nữa.” Gần đây, cô bắt đầu đi thăm nhà các học sinh, một học sinh ngoan như Kỷ Duệ, thật ra cũng không cần phải đến nhà, nhưng vừa vặn đi ngang qua, nên cô cũng tiện đường rẽ vào chơi một chút.
Đứng sau lưng cô, Kỷ Duệ khẽ cười, đây mới đúng là trùng hợp. Tối hôm qua, sau khi mấy người Hạ Vũ rời đi, cậu và Kỷ Tiểu Lương đang cầm bức ảnh đen trắng đã qua xử lý PTS của Hạ Vũ cười đùa, thì đột nhiên cô giáo tới chơi. Hai người chưa kịp cất bức ảnh kia đi, hơn nữa, hai người cười đùa đến mức chảy cả nước mắt, đỏ ửng lên… Tất cả đều là trùng hợp.
“Thắp hương…” Thái dương Hạ Vũ nhói nhói đau, nghĩ đến bức ảnh đen trắng trong nhà họ Kỷ kia… Rồi lại nghĩ, chính mình cũng đã tự thắp hương ình… Kỷ Lương, em đúng là đồ chết tiệt!
“Đúng!” La Mỹ Linh còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, càng cố gắng đẩy Kỷ Lương vào con đường chết: “Tôi còn nhớ rõ, tên cha của tiểu Duệ là…”
“Là gì?” Khi đó, phía dưới bức ảnh cũng bị hoa quả bày trên bàn che hết nên anh không nhìn rõ.
“Hạ Nhân Trát.” (nghĩa là Hạ chết yểu )
“Hay lắm…” Hạ Vũ bật cười, món nợ này, chúng ta phải tính sao đây?!!!
Nhìn nụ cười vặn vẹo của anh, Kỷ Duệ thầm cầu phúc cho Kỷ Lương: --- Chà, Kỷ Tiểu Lương, mẹ tự cầu phúc đi, thượng đế sẽ phù hộ ẹ, A men…
Chương 35: Ba người cứu viện
Ở bên kia, hai cha con đang diễn trò, thì ở bên này, Kỷ Lương cũng không hề rảnh rỗi.
Vừa hết giờ làm, cô lập tức đi tìm người cứu viện.
Tuyển thủ cứu viện: Thi công tử.
Vì sao chọn hắn? Là vì trong đám người mà cô biết, Thi công tử là người có quyền có thế, cũng rất có nghĩa khí… Tuy hắn rất sợ Hạ Vũ, nhưng Kỷ Lương tin là tình cảm bao năm nay giữa bọn họ, Thi công tử tuyệt đối sẽ không làm ngơ, thấy chết mà không cứu.
Nhìn thấy người mà khó có khi nào chủ động đến tìm hắn, mặt Thi công tử xanh mét, người ta nói, vô sự bất đăng tam bảo điện, chứ nói gì đến Kỷ Lương kia, đằng sau còn có một bức tượng Diêm La sống như vậy. Cô đến tìm hắn, chẳng khác nào đẩy hắn vào điện Diêm La.
Khi cô kể hết chân tướng sự việc, thì sắc mặt Thi công tử cũng chuyển từ xanh sang trắng, hắn đưa hai tay lên ôm ngực, run rẩy toàn thân.
“Cho nên, tôi cần anh giúp tôi một chút, đóng giả làm vị hôn phu của tôi…”
“NO!!!” Thi Thanh Trạch lắc đầu lia lịa, suýt chút nữa là đầu rời ra khỏi cổ luôn: “NO!!! Tôi từ chối!” Tình cảm này kia, tạm thời gạt sang một bên đi, sinh mạng bé nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, nếu mạng cũng mất thì tình cảm còn nhắc đến làm gì.
“Anh dám từ chối?!” Kỷ Lương hung dữ túm áo hắn, khác hẳn vẻ mặt cầu khẩn vừa rồi, nếu không mềm được thì phải dùng bạo lực thôi: “Có giúp không?”
“Một người đàn ông khí phách như tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường của mình: Không giúp!!!” Giọng điệu của Thi Thanh Trạch rất kiên định, tuyên bố lập trường của mình.
“Thi Thanh Trạch, bình thường tôi cũng giúp anh không ít chuyện, giờ tôi rất cần anh, anh lại hèn nhát như vậy, anh có phải là đàn ông không?!” Cô chỉ thẳng tay vào mũi hắn, tức giân mắng.
Có điều, Thi công tử không hổ danh là bạn bè tốt của cô nàng họ Kỷ kia. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một khi đã quen biết với Kỷ Lương, thì từ nay về sau làm gì có cái gì gọi là khí chất.
Thi công tử nhấc tay, ngón út hếch lên, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, làm thành dấu Lan hoa chỉ vô cùng đẹp đẽ nói: “Em có thể không coi người ta là đàn ông mà, người ta không để tâm đâu.”
Hộc máu!
Kỷ Lương giận dữ, đang muốn xử lý tên Thi công tử không có chút khí tiết kia, thì lại liếc thấy một bóng hình quen thuộc ở ngay cửa ra vào, cô lập tức thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là một bộ mặt rất dịu dàng, nụ cười cũng mềm đi vài phần: “Mẹ Thi!” Cô chào cực kì lễ phép.
“Lương nịnh bợ.” Thi Thanh Trạch cúi đầu bồi thêm một câu, đồng thời cũng thu ngay cái bàn tay “Lan hoa chỉ” kia lại: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”
Lại nói, năm đó, khi Thi Thanh Trạch tuyên bố với gia đình mình là người đồng tính, thì cả nhà hắn giống như vừa bị dội một quả bom nguyên tử vào đâu vậy. Mẹ Thi vừa đấm vừa xoa muốn lôi kéo hắn về nhưng không có tác dụng gì, cho tới khi Kỷ Lương xuất hiện. Trước mặt mọi người, Thi công tử tỏ ra rất vừa ý Kỷ Lương, mẹ Thi giống như thấy được phao cứu sinh, con mắt nhìn Kỷ Lương cũng tự nhiên khác đi, yêu thương hơn nhiều. Còn về chuyện Kỷ Lương đã có một cậu con trai, mẹ Thi tỏ thái độ hoàn toàn không có vấn đề gì, nếu có được một cậu cháu trai thông minh như Kỷ Duệ kia, thì bà cầu còn không được.
“Tiểu Lương à, sao đến mà không nói với mẹ một tiếng.” Mẹ Thi không thèm nhìn đến con trai mình, thân mật kéo tay Kỷ Lương: “Sao nhìn con có vẻ gầy đi vậy? Dạo này vất vả lắm à?!”
“Không ạ. Có điều, lâu con không gặp mẹ Thi, con rất nhớ mẹ.” Miệng Kỷ Lương như bọc đường, tiếp tục nịnh bợ: “A… mẹ Thi, hôm nay nhìn mẹ…”
“Sao thế?”
“Sao lại trẻ ra thế này nhỉ?!” Kỷ Lương làm ra vẻ rất buồn rầu: “Nếu mẹ và con cùng đi ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ nghĩ mình là hai chị em mất.”
Cô vừa nói đã khiến lòng mẹ Thi vui như nở hoa: “Coi cái miệng con kìa, nhưng mà nói thật nhé, vừa thấy con là mẹ đã thấy vui rồi, nếu con có thể làm con dâu của mẹ thì…” Đã nói thẳng ra như vậy rồi, sao tên nhóc thối tha kia còn không chịu hùa theo nữa.
“Mẹ Thi, con cũng rất muốn thế…” Họ Thi kia, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Nhờ anh giả làm vị hôn phu của tôi, anh mặc kệ chứ gì! Thế thì đừng trách tôi!
“Mẹ, con có một vài việc cần nói với cô ấy.” Tình hình này, Thi Thanh Trạch không ra mặt không được, nếu không, nếu không hai người phụ nữ kia sẽ sắp đặt chuyện chung thân đại sự của hắn mất. Hắn vội vàng đứng dậy, kéo Kỷ Lương vào phòng đọc sách, đóng cửa, khóa lại.
“Bà cô của tôi ơi, em tha cho tôi đi.” Hắn vẫn còn muốn vui vẻ vài năm nữa mà.
Kỷ Lương vừa định nói gì đó thì có tiếng mẹ Thi truyền vào: “Thanh Trạch, Tiểu Lương, các con bận thì mẹ đi trước nhé.”
“Mẹ Thi…” Kỷ Lương vừa định lao ra để chặn cứu binh của mình lại, thì Thi Thanh Trạch đã nhanh tay bịt miệng cô, đứng chắn cửa không cho cô ra ngoài. Một lúc lâu sau, xác định mẹ mình đã đi rồi, hắn mới buông tay.
“F**k, em thật là…” Thi Thanh Trạch ăn ngay một quyền vào bụng, nắm đấm kia đúng thật là *** quá mạnh…
“Thanh Trạch, anh giúp tôi lần này đi.” Cô vừa đấm vừa xoa, mắt còn lấp lánh nước, nhìn vừa điềm đạm, vừa đáng yêu. Nhưng… Thi Thanh Trạch là ai? Nếu bảo hắn đi giúp cô giết người, phóng hỏa, hắn tuyệt đối sẽ không nói hai lời. Nhưng bắt hắn phải đối đầu trực diện với Hạ Vũ kia… thì sự lựa chọn của hắn là: Đứng bật dậy, thừa dịp Kỷ Lương không chú ý, đẩy cô ra khỏi phòng đọc sách: “Tạm biệt! Bảo trọng!”
“Mẹ kiếp! Họ Thi kia, anh là cái đồ…”
Kỷ Lương còn chưa mắng xong, thì Thì Thanh Trạch đã đóng sầm cửa phòng đọc sạch lại không chút lưu tình, tìm lại bầu không khí yên tĩnh, thanh tịnh.
Đối tượng cứu viện thứ nhất… Thất bại!
May mà cô vẫn có dự phòng. Kỷ Lương rút điện thoại, tìm một số rồi bấm nút gọi.
“Nhóc Dịch, là tôi! Có nhiệm vụ cần cậu rat ay!”
“Đội trưởng Lương à, nhiệm vụ gì ạ… a….” Ở đầu dây bên kia, sau khi Tần Dịch nói xong còn phát ra một âm thanh kỳ quái.
Kỷ Lương chon cách phớt lờ cái âm thanh kì quái kia đi, tiếp tục nói: “Tối nay cậu sang nhà tôi, giả vờ yêu thương thân mật với tôi, đóng vai bạn trai tôi!”
Sau khi nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó “ủm” một tiếng, giọng Tần Dịch rên rỉ ở phía bên kia: “Đội trưởng Lương, sao chị nỡ dọa tôi như thế, di động của tôi… rơi xuông toilet rồi…”
Toi… toilet…
Cho nên, cái âm thanh kì quái vừa rồi là âm thanh cậu ta đang “xả” à!!!
Kỷ Lương không biết nói gì, yên lặng cúp điện thoại, không thèm nghe tiếng gào khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia nữa, tìm lại sự thanh tịnh cho chính mình.
Đối tượng cứu viện thứ hai… Thất bại!
Giờ chỉ còn duy nhất một người.
Cô bấm tin nhắn gửi đi, rồi quyết định về nhà chờ. Cô tin chắc người kia nhất định sẽ giúp cô, có điều… Chà…
Người đàn ông kia đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, nhìn anh ta thật sự rất xinh đẹp. Mái tóc mềm mại, hất gọn ra sau gáy, chỉ cần liếc nhìn một cái, thì người ta cũng cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông này, ngũ quan của anh ta được xử lý rất gọn gang sạch sẽ: long mi cũng được cắt sửa, làn da được chăm sóc hằng ngày, đôi môi mềm mại đỏ như cánh hoa còn được thoa một lớp son dưỡng môi mỏng…
“Chỉ có anh là tốt nhất thôi.” Nhìn thấy anh ta xuất hiện, Kỷ Lương vô cùng xúc động: “Quả nhiên, chỉ có chị em là tốt nhất.” Mấy gã đàn ông chết tiệt kia, không được một gã nào hết.
“Có chuyện gì mà khiến cô lo lắng thế kia.” Anh ta muốn nói cô đừng luống cuống, từ từ mà kể.
Kỷ Lương nói sơ qua tình hình, nhắc đến Hạ Vũ, cô nói anh là người mà lúc cô còn trẻ đã yêu lầm, hy vọng có thể khiến cho Hạ Vũ biết khó mà lùi: “Chuyện là vậy, không khó đúng không.”
“Ừ!” Lý Hi gật đầu: “Yên tâm, chuyện quá đơn giản mà.” Trước kia anh ta đã từng giúp cô đuổi không ít mấy kẻ muốn theo đuổi cô.
Lý Hi là một trong những người mà mấy bác gái ở khu nhà giới thiệu cho Kỷ Lương khi cô mới tới đây, cũng là người duy nhất không bị cô dọa chạy mất, ngược lại còn trở thành bạn tốt của cô… chị em tốt…
Bởi vì, Lý Hi không thích đàn ông.
Mà, vấn đề duy nhất là…