Đó là một vinh dự rất lớn, chỉ có người được tín nhiệm và kính trọng mới có thể được làm lễ long trọng đến như thế.
Trong sự nghiêm trang, khói nhang tỏa ra khắp mọi nơi, một không khí đau buồn thương tiếc trải dài khắp mọi nơi. Ba chiếc quan tài được đặt ngang nhau trong chính giữa buổi lễ. Ba bức chân dung của ông Văn Lâm, Hoàng Danh và dì Dung được mọi người lần lượt khấn vái.
Coi như vì dì Dung, Trí Lâm và Bảo Phương quyết định im lặng, không tố cáo hành vi của ông Hoàng Danh, bởi vì dù sao người cũng đã chết, thậm chí, cái giá phải trả là sinh mạng của dì Dung. Một cái giá vô cùng đắt. Cứ để họ chết trong danh dự, cứ để cái chết của họ được người đời biết đến như một sự anh hùng, ra đi anh dũng trong lúc truy bắt tội phạm.
Thím Hà, mẹ Trí Lâm khóc nức nở không ngừng, cậu chỉ có thể ôm chầm lấy mẹ vỗ về.
Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi mà Bảo Phương thấy trí Lâm gầy đi rất nhiều, có lẽ đối với cái chết của ông Văn Lâm là một cú shock đối với anh, nhất là chuyện ông chết ngay trước mặt anh như thế.
Bảo phương hiểu được nỗi mất mát của Trí Lâm, nhưng so với cô, Trí Lâm đã là người lớn, cô tin anh rồi sẽ vượt qua mọi chuyện.
Lúc bảo Phương dìu thím hà vào phòng nghĩ ngơi, trí Lâm đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn cô thật lâu, sau đó mới hỏi:
- Em có dự định gì?
- Em vẫn chưa có dự tính gì hết.
- Anh không hy vọng em sẽ rời khỏi – Trí Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đau buồn, trầm giọng khẽ nói.
Từ khi Bảo Phương dọn đến nhà mình, Trí Lâm đã chứng kiến khá nhiều tâm tư tình cảm của Bảo Phương. Cậu biết cô cực kì không thích nhắc đến hai từ cảnh sát, khi ông Văn lâm mặc quân phụ đi làm, hay khi ông trở về, cô đều trốn trong phòng, không muốn nhìn thấy thứ nhắc cô nhớ đến cái chết của ba mình.
Rồi bảo Nam ra đi, hơn ai hết cậu ở bên cạnh an ủi cô từng ly từng tí, mong cô có thể bớt đau buồn. Xem cô như một đứa em gái mà hết lòng chăm sóc. Cậu nghĩ Bảo Phương đối với ngành này càng có ác cảm hơn.
Cậu đã rất ngạc nhiên khi Bảo Phương bỗng muốn nói đến chuyện cô muốn trở thành cảnh sát.
Nhìn cô từng ngày từng ngày không ngừng nổ lực, phấn đấu học tập rèn luyện thể lực, trong lòng cậu không ngừng cổ vũ, không ngừng khích lệ và mong muốn cô có thể hoàn thành tâm nguyện trở thành cảnh sát của mình.
Cậu biết Bảo Phương vì muốn điều tra cái chết của ba mình mà cố gắng trở thành cảnh sát. Nhưng giờ đây, mọi việc đã sáng tỏ, mục tiêu của cô không còn. Vậy liệu cô có còn muốn làm cảnh sát nữa hay không, nhất là khi có Lăng Phong bên cạnh cô như thế.
- Bảo Phương biết Trí Lâm lo nghĩ điều gì. Cô cũng không biết bản thân mình muốn gì nữa. Đột nhiên cô giống như mũi tàu lạc phương hướng. Chỉ vì mục tiêu tìm ra hung thủ, cô mới chọn làm cảnh sát điều tra, chứ hoàn toàn không thích làm cảnh sát. Bây giờ mục tiêu của cô đã đạt được, cô đã có thể từ bỏ ngành được rồi.
Cô nhìn lại những năm tháng mà cô đã phấn đấu kia, khiến lòng cô rối loạn giữa việc chọn từ bỏ hay tiếp tục con đường này.
Bảo Phương đến thăm Bảo Nam, từ lúc được cứu chữa đến giờ, cậu vẫn chìm vào hôn mê sâu. Thục Quyên ngày đêm ở bên cạnh nắm chặt tay Bảo Nam không rời.
- Bảo Phương, đến rồi sao ? – Thục Quyên thấy Bảo Phương đến, ngầng đầu hỏi nhỏ, tay vẫn nắm chặt tay Bảo Nam – Đám tang xong hết rồi à.
Bảo Phương gật đầu, tỏ ý là đã xong mọi chuyện.
- Bảo Nam thế nào rồi? – Bảo Phương nhìn Bảo Nam đang nhắm ghiền mắt nằm bất động trên giường mà nhẹ nhỏm trong lòng, cô chỉ cần Bảo Nam không chết, cô tin với nghị lực của Bảo nam, anh nhất định sẽ tỉnh lại..
- Vẫn như vậy – Thục Quyên đưa tay vuốt tóc của bảo Nam đầy âu yếm đáp.
- Nếu Bảo Nam mãi mãi không tỉnh lại thì sao? Quyên có bao giờ hối hận vì đã yêu Bảo Nam không?
Thục Quyên im lặng hồi lâu, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên gương mặt của bảo nam, sau đó mới nói:
- Mình từng hỏi Bảo nam có hối hận vì đã bỏ ngành cảnh sát hay không? Anh ấy nói không hối hận. Nhưng anh ấy luyến tiếc nó. Mình cũng không hối hận vì đã yêu anh ấy, chỉ là luyến tiếc khoảng thời gian bên nhau quá ít ỏi. Nếu cho mình thêm một cơi hội, mình sẽ từ bỏ tất cả để được ở cạnh anh ấy nhiều hơn, vì mình yêu anh ấy
“ Luyến tiếc nó” – Bảo Phương thầm nhắc lại lời nói này trong đầu. Phải rồi, Bảo Nam không hối hận vì đã ra đi, Thục Quyên cũng không hối hận vì đã yêu. Vậy thì cô cũng sẽ không hối hận vì từ bỏ thứ mà mình cố gắng khó khăn lắm mới đoạt được vì Lăng Phong. Cô chỉ là luyến tiếc mà thôi, luyến tiếc bộ quần áo mà mình từng mặc, luyến tiếc những giờ phút vào sinh ra tử với các đồng nghiệp. Luyến tiếc ……
- Huống hồ….- Thục Quyên sờ tay vào bụng mình, xoa nhẹ nói – Con của mình và anh ấy rất cần cha.
Bảo Phương ngây người nghe Thục Quyên nói, cô mừng rỡ nhìn Thục Quyên, và phát giác nhịp tim của bảo Nam chuyển động nhanh hơn
Bảo Phương rời khỏi bệnh viện, cô đi đến nghĩa trang thăm mộ ba mẹ cô. Cô muốn đứng trước mộ của ba, có thể ưỡng ngực tự hào vì đã tìm ra kẻ sát hại ba mình. Không ngờ Lăng Phong đã chờ cô ở đây.
Sau khi thắp nhang cho ba mình xong, Bảo Phương được Lăng Phong trở về. Nhưng Lăng Phong không đưa cô về nhà, mà đưa cô đi đến nơi tập võ.
- Chúng ta đến đây làm gì – Bảo Phương không hiểu dụng ý của Lâm Phong, cô chau mày hỏi.
- Anh muốn cùng em đấu một trận. Dù em thắng hay thua, em cũng có quyền đưa ra bất cứ yêu cầu nào dành cho anh. Chỉ cần chấp nhận một yêu cầu của anh là đủ – Lăng Phong nhìn cô, khẽ cười đề nghị.
Dù không hiểu ý định của Lăng Phong là gì. Nhưng Bảo Phương cũng quyết định nhận lời.
Cả hai nhanh chóng thay đồ rồi ra sàn đấu. Lăng Phong dường như có ý định thi đấu nghiêm túc với cô, vẻ mặt cậu nghiêm nghị vô cùng. Khiến cho Bảo Phương cũng trở nên nghiêm túc, cô dùng hết sức mình ra đấu với anh. Dù cô biết, mình chắc chắc sẽ thua.
Cho đến khi Lăng Phong vật ngã cô xuống đất. tay và chân của cô đều bị Lăng Phong khóa lại, cả người cậu nằm đè lên người cô, hai mắt họ nhìn nhau, hơi thở đứt đoạn chang hòa vào nhau, cô mới thở dài nói:
- Em chịu thua. Anh nói điều kiện của anh đi.
Lăng Phong không trả lời, chỉ đặt môi mình lên môi cô, từng chút từng chút một cuốn lấy môi cô. Bảo Phương hoàn toàn chìm trong nụ hôn của Lăng Phong, hai tay cô vòng sau cổ cậu để có thể tiếp nhận nụ hôn của Lăng Phong hơn nữa.
Bỗng Lăng Phong xoay người nhẹ một cái, đem thân thể của Bảo Phương đặt trên người mình, nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong, tường tận cướp hết không khí bên trong của cô từng chút một. Một nụ hôn cuồng nhiệt, môi lưỡi dây dưa không dứt, cảm giác bàn tay Lăng Phong siết chặt trên người cô hơn, khiến Bảo Phương gần như không thở được.
Lần nữa Lăng Phong xoay người đặt cô bên dưới, hôn thật mạnh cô lần nữa giống như một sự luyến tiếc mạnh mẽ. Rồi mới buông cô ra.
Cậu đưa tay vuốt ve bờ môi có chút sưng mộng của Bảo Phương, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Bảo Phương rồi khẽ nói:
- Yêu cầu của anh là đừng từ bỏ ngành, đừng từ bỏ công việc em yêu thích.
Đột nhiên một giọt nước mắt nóng hổi của Bảo Phương rơi ra. Vì sao lúc nào Lăng Phong cũng có thể thấu hiểu tâm sự của cô một cách triệt để đến như vậy.
Thật sự cô đã nghĩ sau khi biết được chân tướng sự thật, sẽ rời khỏi ngành, nhưng cuối cùng thì lại luyến tiếc không nỡ rời đi. Nhưng nếu cô không từ bỏ, cô và Lăng Phong khó lòng đến với nhau, đó là khoảng cách giữa cảnh sát và tội phạm hay là kẻ tình nghi.
Lăng Phong đã vì cô làm nhiều thứ, cô không hối hận vì anh mà từ bỏ làm cảnh sát.
- Ngày mai anh sẽ trở về bên đó giải quyết hết mọi việc. Xóa sạch hết những tình nghi, khi anh trở về, sẽ trở thành một công dân tốt. Vì vậy hãy chờ anh.
Bảo Phương nở nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt của cô nhìn Lăng Phong đầy cảm kích. Hy vọng ngày nào đó có thể bên cạnh Lăng Phong một cách đường hoàng chính chính.
Ngoại truyện: Thức giấc.
Vì đó là niềm tự hào của người ba thân yêu, cho nên cậu luôn cố gắng thi đấu thật tốt. Mỗi khi cậu chiến thắng nhìn vẻ hài lòng trong mắt ba, cùng nụ cười reo vang của đứa em gái nhỏ. Cậu luôn cảm thấy hạnh phúc.
Khi giành được giải thiếu niên toàn quốc trong ngày giỗ của mẹ, cậu vô cùng tự hào, vì có thể xem đó là món quà tặng mẹ. Gia đình cậu ba người cùng với chú Lâm đi viếng mộ rồi dùng cơm ở quán bên đường như thường lệ.
Không ngờ khi ra về, lại xảy ra một cuộc nổ súng khủng khiếp. Trong giây phút đó, cậu bỗng cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Cậu đã quen với tiếng súng trên đấu trường, nhưng đây không phải là đấu trường và người đàn ông bị trúng đạn kia, toàn thân đều là máu đang nắm tay ba cậu cầu xin bảo vệ một thằng nhóc. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Cậu đã đưa mắt nhìn thằng nhóc, nó là một thằng bé tầm tuổi em gái cậu, nhưng gương mặt thằng bé lại không có nỗi sợ hãi như đứa em gái đang nắm chặt tay ba cậu. Trong lòng bỗng thấy thương cậu bé đó, điều gì làm cho một đứa bé không biết sợ hãi như thế, đáp án chính là nó đã quá quen với việc này mà thôi. Trong giây lát, cậu muốn bảo vệ đứa bé đáng thương này, cho nên cậu nhặt lấy khẩu súng của người đàn ông kia, bắt đầu nổ súng.
Nhìn thấy một người đàn ông bị cậu bắn trúng, máu ra đầm đìa, Bảo Nam không hề thấy tự hào chút nào về tài thiện xạ của mình, trái lại cậu thấy sợ vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu nổ súng giết người, một cảm giác đáng sợ vô cùng. Nhưng cậu biết mình đang làm đúng, bởi vì dù không bảo vệ thằng bé đó đi chăng nữa, cậu cũng phải bảo vệ đứa em gái nhỏ của mình. Nhìn ba đưa em gái và cậu bé ấy rời đi, cậu cảm thấy mừng rỡ, mong cho họ chạy thoát.
Trận chiến thật sự, hoàn toàn khác với cuộc thi đấu, khi thi đấu, mục tiêu của bạn chỉ là tấm bia, nhưng khi chiến đấu, kẻ thù của bạn ở khắp mọi nơi và không ngừng vươn súng về phía bạn. Cũng may, chú Lâm đã lao người ra cứu cậu, hai chú cháu thoát khỏi viên đạn chết người đang nhắm đến từ sau lưng cậu.
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc khi một đám người chạy đến tiêu diệt bọn người truy sát cậu bé. Chỉ có điều không ngờ rằng, khi cậu chạy đến đã chứng kiến ba mình đã nằm lặng yên dưới đất, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi, và đứa em gái đang khóc nức nở bên xác ba cậu.
Giống như cảm giác bị đánh rơi xuống địa ngục tăm tối, cậu cũng chỉ có thể gục xuống đất chết lặng, rồi đau khổ gào khóc mà thôi.
Cậu thật sự suy sụp vô cùng khi nhìn người ta bỏ xác ba cậu vào chiếc quan tài gỗ nhưng lạnh như băng kia. Nhưng đứa em gái cậu còn bi thảm hơn, một đứa trẻ phải trải qua một ký ức kinh khủng đến như vậy, cuối cùng không thể nói chuyện được nữa. Bảo Nam hiểu ra được một điều, bản thân không thể buông xuôi như vậy, bởi vì cậu còn một đứa em gái. Cậu là người thân duy nhất của con bé, là niềm an ủi duy nhất còn sót lại của con bé, là người có thể che chở và bảo vệ cho đứa em nhỏ này. Cho nên cậu quyết tâm phải tự đứng lên, phấn đầu trở thành một cảnh sát để có thể điều tra cái chết của ba mình, vừa có thể trở thành người anh trai đáng tự hào của Bảo Phương, em gái cậu.
- Đây là tin mà mình mới vô tình nghe được từ cuộc nói chuyện của ba mình với thầy Danh. Nghe nói có một tổ chức nước ngoài đang nhắm đến khả năng thiện xạ của cậu. Bọn họ thường chiêu nạp những người có tài vào tổ chức, hoặc dùng thủ đoạn để trói buộc họ cả đời với tổ chức. Đó là một tổ chức tội phạm giết người thuê rất đáng sợ, Interpol đang truy tìm tổ chức đó nhưng vẫn chưa tìm ra. Lần này họ nghe tin bọn chúng muốn chiêu nạp cậu nên sang việt Nam thương lượng với chúng ta để cậu có thể đi nằm vùng. Nhưng hình như cấp trên vẫn chưa đồng ý bởi vì cậu vẫn còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm để tham gia. Còn nữa, mình còn nghe nói, hình như sự việc ba của cậu bị bắn chết năm xưa cũng liên quan đến bọn chúng. Có kẻ nào đó thuê bọn chúng đi giết thằng bé đó, và ba cậu vì bảo vệ thằng bé mà chết.
Bảo Nam vừa nghe xong, cả người không ngừng run lên, cậu luôn muốn tìm kiếm manh mối về những kẻ kia, nhưng phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra lời giải xác định. Nếu đây là cơ hội thì cậu nhất định phải tìm ra, dù phải trả bằng bất cứ giá nào?
Huấn luyện vô cùng cực khổ, tập cho cậu những thích nghi với vai trò gián điệp. Người đến hướng dẫn cậu là những cảnh sát của Intrepol, họ vô cùng giỏi, và khỏe mạnh. Họ dùng phương thức huấn luyện nghiêm ngặt của họ áp dụng cho cậu. Bảo Nam cắn răng chấp nhận tất cả.
Ngày cuối cùng, cậu và chú Lâm cùng dựng ra một màn kịch cãi nhau và cậu rời đi. Tất nhiên bọn người kia nhanh chóng tìm ra cậu và mời gọi. Nhưng Bảo Nam biết, cậu không thể nhận lời một cách nhanh chóng như thế. Nên liên tục lẩn trốn bọn chúng, cùng bọn chúng chơi trò chơi rượt bắt.
Cho đến khi bọn chúng bắt Bảo Phương, cậu phải đến cứu em gái mình. Sau đó được lời hứa không bắt cậu gia nhập vào tổ chức của bọn chúng nữa, nhưng Bảo Nam biết, đây mới chính là thời cơ tốt để cậu gia nhập, từng bước tìm hiểu về tổ chức phạm tội của chúng.
Cậu sống dưới danh nghĩa một chàng trai bao ăn chơi chác tán, nhưng thân phận thật sự là sát thủ của HK. Tuy vậy, số người bị cậu ám sát rất ít, cậu là người duy nhất trong tổ chức được chọn lựa đối tượng ám sát cho mình. Cũng bởi lẽ, cậu trẻ nhất trong tập đoàn sát thủ và ả đàn bà Kesha kia thích cậu.
Chỉ có điều cậu không ngờ mình lại gặp được Thục Quyên ở gần quán bar như thế.
Cậu càng không ngờ cô lại dám đi vào quán bar đó và tìm mình. Nhưng làm sao cậu dám để Thục Quyên đến gần mình. Cho nên cậu cứ tỏ vẻ không quen biết cô. Cho đến khi cậu bị phát hiện và bị truy đuổi, đành phải đến chỗ cô lẫn trốn mà thôi.
Có lẽ chính sự chăm sóc ân cần của cô khiến trái tim lạnh giá cô đơn của cậu trở nên ấm áp. Bảo Nam mới biết mình cần biết bao nhiêu một vòng tay ân cần, kháo khát một sự bình yên .
Khi tay cậu chạm vào cơ thể không một mảnh vải của Thục Quyên, trái tim cậu run lên không ngừng. Khao khát có cô trong vòng tay mình, cái cơ thể mềm mại kia khiến cho cậu có thể vùi sâu mình chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ mà bao nhiêu năm dài chưa được ngủ ngon vì những lo sợ bất an trong lòng.
Nhưng Bảo Nam biết, một cô gái tốt như thế không thuộc về cậu. Cho nên khi nhận được lệnh đi giết người, cậu chọn lựa cách bỏ rơi cô mặc cho cô đau khổ.
Khi biết Bảo Phương bị mất tích, Bảo Nam lập tức trở về ngay, nhưng trong lòng cậu lại khát khao được nhìn thấy cô, nhưng lại chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
Khi Thục Quyên bị thương tưởng chừng như mù, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng. Trong giây phút đó, Bảo Nam cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cậu không còn ý nghĩ trả thù nữa. Cũng chán nản không muốn làm gián điệp nữa, cậu chỉ muốn ở bên cạnh cô chăm sóc cho cô. Cho nên cậu đi tìm ông Hoàng Danh, muốn kết thúc nhiệm vụ của mình.
- Được. Chú sẽ giúp cháu trình bày sự việc lên cấp trên – Ông Hoàng Danh liền gật đầu chấp nhận ngay.
Những manh mối mà Bảo Nam cung cấp cho phía bên Interpol lâu nay cũng gần như đầy đủ rồi, cậu cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ.
- Nhưng có một việc, chú muốn cháu thực hiện …..- Ông ta im lặng rồi nói.
Bảo Nam đứng trên một nóc tòa nhà, cậu đặt súng trên bệ đỡ, chuẩn bị hết cả mọi thứ, giống như đang thực hiện một vụ ám sát. Cậu nhớ từng lời của ông Hoàng Dnha nói khi cậu hỏi vì sao lại làm như thế.
- Bây giờ các quan chức cao cấp tham ô hối lộ rất nhiều, nhưng không cách gì điều tra ra được, bởi vì khó lòng lấy được lệnh kiểm tra họ. Nhưng nếu như có một ai đó bị mưu sát, chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện việc điều tra. Hơn nữa, từ việc điều tra này, chắc chắn sẽ nắm được manh mối kẻ đã giết ba cháu, kẻ đã phản bội chúng ta, phản bội tình đồng chí .
Bảo Nam đã tin lời ông ta, cậu thự hiện những vụ ám sát hụt.
Nhưng sau đó cậu cảm giác có chút gì đó không đúng, đúng vào lúc cậu muốn điều tra thì vị trí ám sát của cậu bị phát hiện và bị trúng đạn chạy đến chỗ Thục Quyên.
Sau đó cả hai bị bắt nhốt, cậu cảm thấy cả người rất lạnh, những vết thương như đang hành hạ cậu. Nhưng cậu lo cho Thục Quyên nhiều hơn. Cậu luôn miệng trấn an Thục Quyên:
- Sẽ không sao đâu. Bảo Phương nhất định tìm được chúng ta.
- Hy vọng chúng ta sẽ thoát khỏi đây – Thục Quyên yếu ớt nói.
Không khí bên trong càng lúc càng ít dần đến nghẹt thở, Bảo Nam nghĩ rằng họ khó thoát chết, cậu nắm lấy tay Thục Quyên bảo:
- Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh là được gặp em và được em yêu.
- Hãy để em được đi cùng anh – Thục Quyên bỗng nhiên nói – Có anh bên cạnh, em sẽ không còn sợ nữa, cũng sẽ không khóc .
Bảo Nam thoáng giật mình, nhưng cậu hiểu trong lúc này cả hai người chính là muốn được ở bên nhau. Cho nên nói đồng ý.
Thục Quyên ôm chặt lấy cậu, dùng thân nhiệt của mình làm giảm đi những cơn ớn lạnh của cậu. Bảo Nam nhẹ đưa tay chạm vào gương mặt Thục Quyên, trong bóng tối, cậu không nhìn được gương mặt cô ra sao, nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô, làn da mịn màng của cô. Cậu cuối cùng đã thốt lên:
- Thục Quyên! Anh yêu em.
Đó lời lời cuối cùng cậu nói với cô trước khi chìm vào vô thức.
Đến khi cậu có ý thức, cậu chỉ nghe tiếng Thục Quyên khóc nức nở bên cạnh mình. Muốn vuốt ve mái tóc của cô, muốn nhìn gương mặt cô, nhưng lại không thể mở mắt, thân thể cũng không thể cử động. Cậu hiểu mình đang dần rời xa thế giới này.
Khi cậu chấp nhận buông xuôi mọi thứ, thì cậu nghe tiếng Thục Quyên gào thét bên tai cậu:
- Bảo Nam, anh mau tỉnh lại đi. Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em kia mà. Chúng ta đã có con rồi, anh không thể bỏ hai mẹ con em được.
“ Con”, họ đã có con với nhau thật ư? Đứa trẻ sau này mà cậu sẽ bế bồng, chăm sóc tắm rửa….nó sẽ mang gương mặt của ai, của Thục Quyên hay của cậu, hay cả hai. Là con trai hay con gái.
Nếu cậu chết đi thì sao? Đứa trẻ đó sẽ mồ côi, chúng sẽ đau buồn giống như khi cậu và Bảo Phương mất ba mất mẹ, còn Thục Quyên, cô ấy phải nuôi con một mình, khi con bệnh đau, chẳng ai đỡ đần cho cô chăm sóc con.
Cậu không thể rời đi được, không thể bỏ lại hai mẹ con họ được.
Bảo Nam cố hết sức mình mở mắt ra, cố gắng hết sức chống chọi lại với tử thầ đang kêu gọi. Chờ đợi ánh mắt của cậu là ánh nắng chang hòa.
Tất cả như cậu vừa trải qua một giấc mơ dài và thức giấc