Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện tiểu thuyết - Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Trang 34

Chương 244: Đối đầu (2)
Trong kho hàng rộng, Lâm Trúc như vương giả ngồi trên ghế, cười nhạt đánh giá Lãnh Phong đúng hẹn xuất hiện trước mắt. Nghĩ không ra anh tới sớm như vậy, trong lòng của cậu ta, vẫn còn có Lâm Tử Hàn sao? Nếu không cậu ta làm sao có thể đến?

Lâm Trúc bày ra trò này, một là vì thử tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn, hai là giáo huấn một chút gã đàn ông có gan dám bắt nạt con gái ông.

Tuy rằng Lâm Tử Hàn nhiều lần cường điệu Lãnh Phong không có lỗi với cô, không phụ cô. Cũng uy hiếp không cho phép ông xen vào việc của người khác, chỉ là, làm người cha, ông ta làm sao có thể để con gái của mình bị người ta bắt nạt mà mặc kệ chứ?

"Cậu tới đúng hẹn, tôi có thể lý giải rằng cậu vẫn còn yêu Lâm Tử Hàn sao?" Lâm Trúc khẽ cười một tiếng, vòng tay qua ngực đánh giá Lãnh Phong một thân tôn quý.

Người đàn ông trước mắt này, toàn thân tản ra một hơi thở khiếp người, cuồng vọng không kềm chế được, vừa nặng tình lại nặng nghĩa, cũng thật khó trách con gái ông ta lại không chết tâm mà đi yêu anh.

"Thật ta ông cũng có thể lý giải tôi đã vì lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ mà đến, cho nên mới đến nơi hẹn" Lãnh Phong cười cười theo dõi ông ta, tâm trạng nhất thời rõ ràng hơn, gã Lâm Trúc này không phải vì kim cương mà đến, mà là vì mạng của anh.

"Vậy mạng của Lâm Tử Hàn cậu muốn hay là không muốn?" Hai mắt Lâm Trúc nghiêm lại, rất bất mãn với câu trả lời của anh. Ông ta muốn nghe đến chính là anh vì Lâm Tử Hàn mà đến, mà không phải bởi vì tranh cường háo thắng.

"Lâm ca chuẩn bị xử lý cô ấy như thế nào? Chặt tay cô ấy hay là chặt chân cô ấy?" Lãnh Phong mỉa mai cười nói: "Chỉ sợ bên nào, Lâm ca cũng không không nỡ thôi!"

Lâm Trúc kinh hãi trong lòng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh, cân nhắc ý những lời này của anh. Lẽ nào nha đầu kia đã nói cho cậu ta biết, sự thực ông là cha của nó? Làm sao có thể? Nó luôn luôn kinh bỉ người cha này, lại đã cảnh cáo ông không cho phép lộ ra ngoài, nó sao có thể nhắc tới mình trước mặt người khác?

Sự hoảng loạn của ông ta không tránh được hai mắt của Lãnh Phong, tiếp tục cười lạnh nói tiếp: "Lâm ca, ông lúc này đây tính toán sai rồi, bởi vì tôi cũng không giống như ông dự liệu sốt ruột bất an, hổn hển, xung động xông tới như vậy"

"Nếu biết, vì sao còn dám tới? Sẽ không sợ tôi giết cậu sao?" Lâm Trúc cưỡng chế kinh ngạc xuống dưới đáy lòng, liếc anh nói.

"Giết tôi, dù sao cũng phải có một lý do chứ?"

"Cậu đùa bỡn con gái tôi, lý do này đủ cường đại không?" Lâm Trúc giơ tay phải lên, nhằm họng súng ngay giữa mi tâm của anh.

Xung quanh đột nhiên "Vù vù vù" vây thêm một đám người mặc đồ đen, vô số họng nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc kinh hãi, lúc này mới phát hiện người của mình đã bị đối phương khống chế hoàn toàn.

Thật đáng chết! Ông cho là có lá bài Lâm Tử Hàn này, dễ dàng lấy tính mạng Lãnh Phong, cho nên mới thiếu cảnh giác như thế, cho Lãnh Phong một cơ hội phản công.

"Người không phạm ta ta không phạm người, ông đã muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cũng sẽ không nhân từ nương tay với ông" Trên khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Phong xuất hiện một chút biểu tình tàn nhẫn.

Đến gần ông ta, thản nhiên nói: "Trước khi ông chết, tôi muốn làm sáng tỏ một việc với ông, tôi không đùa bỡn Tử Hàn, tôi vẫn yêu cô ấy..."

"Hừ! Loại lời nói dối này tôi không có ý nghe tiếp nữa, giữa tôi và cậu, cuối cùng có một người phải biến mất. Ngày hôm nay cậu có cơ hội diệt trừ tôi, tốt nhất không nên do dự, bằng không ngày sau hối hận không kịp"

"Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn đều không có khả năng cùng tồn tại trên thế giới này" Lãnh Phong nhẹ giọng nói, như là đang nói với ông ta, hoặc như là đang nói với mình. Thân ảnh Lâm Tử Hàn nhảy vào trong đầu anh, sự tuyệt vọng của cô, nước mắt của cô...

Lúc này không nên nghĩ đến cô, không nên để cô làm loạn bậy tư tưởng, tâm tình của mình!

Lãnh Phong đưa tay, lấy ra một khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại là tay anh khẽ run lên.

Lâm Tử Hàn phấn đấu quên mình chạy ào vào gian nhà kho này, liền thấy một màn như vậy, cô kinh khủng hãi trợn trừng hai mắt trước tràng diện hỗn loạn này.

Sự đột nhiên xông vào của cô, không chỉ khiến Lãnh Phong cùng Lâm Trúc cả kinh nói không nên lời nói, con mắt mọi người ở đây tất cả đều bắn lên trên người cô.

Hai gã đàn ông đột nhiên kịp phản ứng, kiềm chế thân thể Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn giãy dụa, mắng: "Buông! Buông ra!"

"Buông cô ấy ra" Lãnh Phong hờ hững ra lệnh, con ngươi phức tạp nhiều biến đổi chăm chú nhìn kỹ Lâm Tử Hàn, vì sao cô phải xuất hiện vào lúc này ở đây? Thực sự là không nên!

Hai gã thuộc hạ nhận được mệnh lệnh,buông Lâm Tử Hàn ra, lui về phía sau đến đứng sang một bên.

Lâm Tử Hàn xoa vai bị nắm đau đớn, mặt trắng xanh gian nan mở miệng nói: "Các người đang đùa cái gì? Mặc kệ đang đùa cái gì đều nên ngừng, cảnh sát lập tức đi ra, nhanh gián tán đi!"

"Tử Hàn, con sao lại phải tới nơi này?" Lâm Trúc trách cứ, chết tiệt! Là ai để cho nó chạy đến, nếu như ông có mệnh trở về, không phế hắn đi không được!

"Không nên quản tôi tại sao tới! Cảnh sát thực sự sắp tới! Tôi không lừa các người!" Lâm Tử Hàn vội vàng nói. Nhưng, cô lại phát hiện khẩn cấp chỉ có một mình cô. Vì sao nghe được cảnh sát tới, bọn họ không có một chút phản ứng?

Trời ạ! Coi thường cảnh sát! Đám người kia thật là quá to gan lớn mật!


Chương 245: Đối đầu (3)
"Phong ca, nổ súng!" A Nghị giục Lãnh Phong, Lãnh Phong! Anh lại đang do dự! Lần này để cho Lâm Trúc chạy, lần sau có lẽ bị súng chỉa vào đầu là anh - Lãnh Phong!

"Đừng!" Lâm Tử Hàn lo lắng kêu lên, hai mắt tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Phong, giận dữ nói: "Lãnh Phong! Em chỉ biết anh đồng ý với em buông tha kim cương là gạt người! Anh là một tên lừa gạt!"

"Tử Hàn..." Lãnh Phong đau lòng gọi, anh muốn nói cho cô, anh cũng không phải bởi vì kim cương mà đến. Nhưng, rõ ràng anh chính là dùng súng chỉ vào đầu Lâm Trúc, vừa nãy thiếu chút nữa sẽ giết ông ta. Anh nói không phải vì kim cương mà đến, Lâm Tử Hàn làm sao có thể tin tưởng?

Đúng vậy, Lâm Tử Hàn vốn không tin lời của anh, cô không muốn nghe anh giải thích, cắt ngang lời anh, lạnh lùng nói: "Không phải kim cương sao? Anh thả ông ấy ra, em cho anh kim cương"

Cô gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Phong, giữa hai tròng mắt lộ vẻ thương cảm tan vỡ, chậm rãi giơ tay phải lên, giữa ngón cái và ngón trỏ của cô. "Ngôi sao thiên thần" tỏa ra tia sáng lấp lánh lóa mắt.

Tiếng hít thở sâu trong lúc nhất thời vang vọng toàn bộ kho hàng, hơn mười ánh mắt, đều bị khiếp sợ đến sắp rơi ra ngoài. "Ngôi sao thiên thần" biến mất vô số năm tháng lại lộ diện lần thứ hai!

Hai nhân vật chính Lãnh Phong và Lâm Trúc tranh cướp kim cương đến đầu rơi máu chảy, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, tìm hơn hai mươi năm mà kim cương lại có thể thần kỳ xuất hiện trong tay cô?

Đại bộ phận người sau khi kinh ngạc, cảm giác đầu tiên đều cho rằng kim cương là giả, chỉ có Lãnh Phong và Lâm Trúc liếc mắt thì nhìn ra tính chân thực của kim cương.

Tay Lãnh Phong buông xuống, toàn bộ đoàn người chĩa súng về phía Lâm Trúc cũng hạ xuống theo, Lâm Trúc vội trách mắng: "Tử Hàn, không thể giao cho hắn"

"Kim cương là của tôi!" Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông ta giận dữ hét to lên: "Bây giờ tôi dùng nó đổi lại mạng của ông, từ nay về sau, kim cương với ông không có liên quan gì, tôi muốn ông rời khỏi cuộc đấu tranh này!" Chỉ có như vậy, ông ta mới có những ngày an bình, Lãnh Phong mới có những ngày an bình!

"Hồ đồ!" Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô: "Kim cương là đồ của Lâm gia chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác"

"Không đồng ý cũng được, tôi lập tức nuốt nó, tôi để cho các người tranh đoạt "Ngôi sao thiên thần" trong thi thể tôi!" Nếu như bọn họ muốn tiếp tục tàn sát lẫn nhau như thế, cô tình nguyện chết, cô không có sức lực và phương pháp hủy diệt "Ngôi sao thiên thần" này, như vậy thì cô mang theo nó cùng chết là được rồi!

"Con!" Lâm Trúc chán nản, trừng mắt liếc vẻ mặt tâm tình phức tạp của Lãnh Phong, ông ta biết dù cho Lâm Tử Hàn giao kim cương cho mình, cũng không có khả năng mang được ra ngoài. Lãnh Phong không có khả năng để ông mang kim cương đi, điểm này, Lâm Tử Hàn rành mạch từng câu, bây giờ là Lãnh Phong chiếm ưu thế, chỉ có anh mới có thể mang kim cương đi!

Cô muốn, là sau khi ra khỏi nơi này, từ nay về sau thiên hạ thái bình, cũng không có tranh đấu gì về kim cương nữa!

Tiếng còi thúc giục của cảnh sát càng ngày càng to lên, càng ngày càng gần, bay vào màng tai mỗi người. Lại không ai hoạt động thân thể một chút, không ai kinh hoảng, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt giữa ngón tay Lâm Tử Hàn kia.

Lâm Tử Hàn nâng bước, chậm rãi đi về phía Lãnh Phong, hai tròng mắt tuyệt vọng của cô sớm bị nước mắt thấm đẫm, thậm chí thấy không rõ sự bất đắc dĩ, đau lòng trên mặt Lãnh Phong.

Còn có tức giận, kim cương quả nhiên là trong tay cô, thì ra cô vẫn đều lừa dối anh, không chỉ là vấn đề thân thế, còn có viên kim cương trong tay cô. Bao nhiêu lần đau khổ cầu xin mình buông tha cho kim cương, thì ra là có mục đích.

Cô mắng anh là lừa đảo, cô không phải người lừa đảo sao?

Lâm Tử Hàn giơ kim cương lên trước mặt anh, cùng đợi anh tiếp nhận. Lãnh Phong chỉ chần chờ hai giây, giơ tay lên, ngay khi đầu ngón tay của anh đụng tới kim cương thì thân thể Lâm Tử Hàn bị một bàn tay lớn kéo, trong nháy mắt ngã vào vòng ôm ấp của Lãnh Phong, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó "Pằng" một tiếng vang thật lớn, là tiếng đạn bắn vào tấm sắt.

Tại cùng một thời gian, Lâm Trúc nhanh tay lẹ mắt nhặt kim cương rơi từ trong tay Lâm Tử Hàn lên, hô to một tiếng: "Mau bỏ đi!" Mọi người đã tán đi qua phương hướng bí mật.

"Đi mau" Lãnh Phong ôm Lâm Tử Hàn bị sợ ngây người, nói bên tai cô, kéo cô đi vào con đường bí mật phía sau mọi người.

Lâm Tử Hàn còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hỗn loạn, vô số bóng đen hiện lên trước mặt cô, sau đó lùi về cùng một chút. Mà Lãnh Phong gắt gao ôm cô đi cuối cùng.

Bên ngoài cầu thang, súng trong tay Đỗ Vân Phi nhắm ngay về phía Lãnh Phong, Lãnh Phong xoay người lần nữa, tránh thoát phát súng trí mạng này một lần nữa.

"Không cho phép nổ súng!" Giọng người nào đó dưới lầu xuyên thấu qua máy bộ đàm, vang trong không khí, Đỗ Vân Phi lại không để ý đến, điên cuồng bắn phá.

"Đỗ Vân Phi! Anh dừng tay cho tôi!" Lâm Tử Hàn rống giận, vẫn không thấy hiệu quả, Lâm Trúc quay đầu lại nhìn liếc mắt xung quanh Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn đang tránh né đạn.

Giương súng cầm trong tay lên, ném về phía Lãnh Phong. Lãnh Phong một mặt ôm Lâm Tử Hàn tránh né đạn của Đỗ Vân Phi, một mặt tiếp được súng lục Lâm Trúc ném tới, bắn trả lại Đỗ Vân Phi.

"Đừng nổ súng!" Lâm Tử Hàn vội la lên, lời của vô, bị tiếng Đỗ Vân Phi kêu thảm thiết bao phủ. Máu loãng từ dưới chân Đỗ Vân Phi phun ra, Lâm Tử Hàn ngây người!

Tiếng súng trong nháy mắt đình chỉ, Đỗ Vân Phi lui về phía sau một bước, một cước giẫm vào khoảng không. Thân thể liền trực tiếp ngã xuống dưới, dưới tình thế cấp bách hắn trở tay nắm tay vịn cầu thang.

"Vân Phi!" Lâm Tử Hàn luống cuống, giãy dụa trong lòng Lãnh Phong, Đỗ Vân Phi trúng đạn rồi, nếu như hắn lại ngã từ nơi này xuống, hắn nhất định sẽ không toàn mạng.


Chương 246: Đối đầu (4)
"Tử Hàn, em không cần đi!" Lãnh Phong kéo cô bắt đầu rút lui khỏi đây, dưới lầu là tiếng cảnh cáo của cảnh sát: "Lãnh Phong! Lâm Trúc, các người đã bị cảnh sát bao vây, mau đầu hàng!"

"Lãnh Phong! Anh sao lại có thể nổ súng! Anh buông ra! Vân Phi anh ấy sẽ ngã xuống! Anh ấy sẽ chết đó!" Lâm Tử Hàn cầu xin, giãy dụa.

"Có người sẽ cứu hắn!"

"Không!" Lâm Tử Hàn cúi đầu, cắn một cái trên tay anh, tránh ra khỏi cánh tay anh phóng tới chỗ Đỗ Vân Phi.

"Tử Hàn!" Lãnh Phong sững sờ, khi nghĩ muốn đuổi theo, lại bị A Nghị kéo lấy, gầm nhẹ nói: "Lâm tiểu thư là con tin, cảnh sát sẽ không làm gì với cô ấy! Nếu như anh muốn đi ra ngoài, anh sẽ mất mạng!"

Lâm Trúc đứng ở chỗ tối nhìn lắc đầu, xoay người bước nhanh rời đi.

Lãnh Phong nhìn thân ảnh Lâm Tử Hàn lao ra bên ngoài cầu thang, đau lòng nhắm mắt lại, tim như bị dao cắt, xoay người đi vào trong mật đạo với A Nghị.

"Vân Phi!" Lâm Tử Hàn lo lắng gọi, quỳ xuống kéo tay hắn.

Bắt đầu từ tầng ba đã rất nguy hiểm, mấy vị cảnh sát vội vã đến đây cứu trợ căn bản không có cách nào khác lên đây, cảnh sát dưới tầng một vừa vội lại bất đắc dĩ.

Thật không ngờ Đỗ Vân Phi một mình trộm đi đến tầng ba, cấp trên trước khi xuất phát đã cảnh cáo hắn lúc này thực sự là tức giận không nhẹ.

"Tử Hàn, em không cần kéo anh! Anh sẽ dẫn theo em đi!" Thể lực Đỗ Vân Phi đã chống đỡ hết nổi gian nan nói ra những lời này, mồ hôi hạt trên trán chảy ròng ròng xuống.

"Anh nhất định phải chịu đựng, đưa tay cho em..." Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt cảnh sát còn đang ở tầng hai, chờ bọn họ lên đây Đỗ Vân Phi đã sớm mất mạng!

Cảnh sát dưới tầng còn đang quay người đi kêu gọi đầu hàng với căn nhà kho trống rỗng, mặc kệ là vì Lãnh Phong, hay là vì Lâm Trúc, đều sớm đã thành công rút lui khỏi từ mật đạo.

Lâm Tử Hàn gắt gao kéo tay Đỗ Vân Phi, nửa thân thể đã nghiêng vào khoảng không, tùy thời cũng có thể ngã xuống, nhất định không muốn buông ra, cô sợ nếu buông lỏng, Đỗ Vân Phi sẽ ngã xuống.

Nhưng Đỗ Vân Phi cũng không muốn liên lụy đến cô, vừa rồi hắn lại làm ra hành động điên cuồng, nổ súng về phía cô. Chỉ khi thấy Lãnh Phong, hắn lại không khống chế được, lại phát cuồng!

"Xin lỗi, Tử Hàn..." Hắn nói ra mấy chữ này, để không cho cô ngã xuống, ra sức tránh khỏi tay nhỏ bé của cô.

"Vân Phi ——!" Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, mộng, hai chân bủn rủn, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống dưới lầu. May là đúng lúc hai vị cảnh sát tiếp được thân thể của cô.

Cuối cùng khắc ở trong đầu cô, là thân thể Đỗ Vân Phi nhanh chóng rơi xuống dưới lầu.

xxxxxxxxxxxxxx

Trong phòng của một khách sạn, Lãnh Phong ảo não một quyền đấm vào quầy rượu, đầu ngón tay trắng bệch trong nháy mắt xanh một mảnh. Đầu óc hỗn loạn, vứt bỏ không được vẫn là Lâm Tử Hàn, là cô!

Anh đã phân không rõ ràng lắm mình là đau lòng, hay là tức giận, hay là hổ thẹn, tình cảm liên tiếp này, ép tới anh hầu như không thể hít thở nổi.

Đôi mắt màu xanh của A Nghị trước sau như một vẫn trầm tĩnh, mặc kệ sự tình là thành là bại, hỉ nộ ái ố của anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không lộ ra ngoài.

Giống như Lãnh Phong trước đây, Lãnh Phong trước khi không biết Lâm Tử Hàn, tuyệt đối sẽ không là dạng như bây giờ, nôn nóng bất an, tâm tình không khống chế được!

Anh ta tiến lên một bước, cầm lấy ly rượu trên quầy bar, rót hai chén Martell, khẽ lắc ly trong tay, thản nhiên mở miệng: "Anh ảo não là vì cứu Lâm tiểu thư mà vứt bỏ kim cương sao?"

Xoay người, cả người dựa trên quầy bar, con ngươi màu xanh dừng ở anh. Anh hẳn là ảo não, vốn dĩ kim cương thuộc về anh, lại bị Lâm Trúc cướp đi trong chốc lát.

Anh ta biết tầm quan trọng của kim cương đối với Lãnh Phong, từ bảy năm trước anh ta đã bỏ qua sự nghiệp gia tộc theo anh, cũng là vì giúp anh tìm kim cương, kim cương thật vất vả mới lộ mặt, Lãnh Phong lại bởi vì một người phụ nữ mà lỡ mất dịp may với nó.

Nếu như Lãnh Phong không phải thủ lĩnh của anh ta, anh ta đã sớm bắn một phát súng giải quyết anh!

Lãnh Phong không mở miệng nói, chỉ hung hăng uống một ngụm rượu mạnh vào trong miệng, con ngươi đen như đá quý tản ra vầng sáng ảm đạm.

"Hay là đang ảo não về một phát súng kia cho Đỗ Vân Phi? Hay là đang ảo não rõ ràng "Ngôi sao thiên thần" ngay trên người bên gối, lại..."

"Được rồi!" Lãnh Phong nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt đầy lửa giận rơi vào trên mặt A Nghị, trừng mắt vẻ mặt đẹp trai trầm tĩnh khiến cho người ta nắm không rõ tâm tình kia. Anh có thể dự đoán được A Nghị nhất định là đang trách anh làm mất đi kim cương! Anh ta có lý do trách anh!

"Xin lỗi" A Nghị khẽ cúi người xuống, biểu thị tạ lỗi vì hành vi phạm thượng của mình.

Lãnh Phong khẽ hít một hơi, hòa hoãn một chút biểu tình trên mặt, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt A Nghị như cũ, lãnh đạm nói: "Cậu vĩnh viễn đều không có khả năng cảm nhận được tâm tình của tôi, cho nên cậu không có tư cách đi suy đoán!"

"Đã hiểu"

"Trước khi cậu chưa rời khỏi hắc đạo, không nên tuỳ tiện yêu một người" Đây là lời khuyên Lãnh Phong cho anh ta.

"Đã hiểu" A Nghị thấp đầu xuống một chút, ân ân oán oán của Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn, anh ta vẫn nhìn trong mắt. Nếu như không phải đầu phát sốt, không phải muốn tự đoạn tuyệt với tiền đồ, anh ta kiên quyết sẽ không yêu phụ nữ.

Lãnh Phong buồn bã rời đi, chỉ để lại A Nghị một bụng buồn bực, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn phía ánh sáng nhiều màu sắc bên ngoài, đêm đã khuya.

"Cạch" một tiếng, ly rượu đế cao nện lên cửa sổ kính, đèn neon bắt đầu lập lòe, sáng chói!


Chương 247: Nhầm lẫn
Phụ nữ! Anh thật là hận thấu loại sinh vật này! Hết lần này tới lần khác Lãnh Phong nhất định yêu cô ta, yêu đến khăng khăng một mực như vậy.

Ngay khi anh đem sự phẫn hận phụ nữ tiến sâu vào xương tủy, đi vào giữa máu thịt, cửa phòng đột nhiên mở. Một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, quần áo bại lộ, vóc người bất động liêu xiêu đi đến. Tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của A Nghị lại một chút cũng không sợ hãi, cười quyến rũ vọt lên, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo A Nghị, gắt gao ôm anh từ phía sau.

"Cưng à..." Mỹ nữ mơ hồ không rõ lẩm bẩm, tay nhỏ bé không an phận tìm kiếm bên trong áo anh.

A Nghị sững sờ, kéo cánh tay cô ta đẩy xuống, lạnh lùng quát một tiếng: "Cút!"

Mỹ nữ bị đẩy ngã xuống đất cũng không cảm thấy đau nhức, nụ cười quyến rũ trên mặt càng đậm, bò lên từ trên mặt đất, thân thể lần thứ hai giống bạch tuộc dính lên trên người A Nghị. Dâm đãng vô cùng sẵng giọng: "Cưng à, người ta muốn anh mà..."

Người đàn bà hư hỏng không biết xấu hổ! A Nghị chửi bới một tiếng dưới đáy lòng, áo ngực của mỹ nữ trong lòng lộ ra, cảnh xuân mơ hồ tiết ra ngoài, tuy rằng không tròn trịa như kỹ nữ, nhưng cũng đủ để dụ dỗ người đàn ông bên cạnh.

A Nghị cuối cùng không nhịn xuống, ôm người phụ nữ so với kỹ nữ còn muốn lẳng lơ hơn, cúi đầu xuống tàn bạo hôn môi cô ta.

Mỹ nữ đau đớn rên rỉ một tiếng, tuy rằng anh rất thô lỗ, hôn khiến cô ta rất đau, nhưng cô ta cũng không buông anh ra, nhón đầu ngón chân. Vòng tay ngọc thủ qua bên tai anh, dựa vào vai anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

A Nghị bứt ra, một tay ném cô ta lên giường lớn, thân thể tinh tráng đè xuống. Lửa giận đầy ngập cùng dục hỏa khơi mào thoả thích rơi trên người người phụ nữ không may này.

Anh đúng là cần một người phụ nữ để trút bỏ tâm tình, phụ nữ! Anh hận thấu phụ nữ! Người phụ nữ ngay dưới thân anh!

Quần áo trên người hai người rơi xuống từng mảnh từng mảnh từ, rơi lả tả xuống đất!

"Ưm... Anh muốn cắn chết em sao?" Người phụ nữ mắng chửi, muốn thoát ly khỏi người đàn ông thô bạo này, dục hỏa hừng hực đốt cháy trên người lại làm cho cô ta gắt gao ôm lấy gã, không rời khỏi anh, bỏ không được anh...

A Nghị căn bản không để ý tới tiếng kêu la của cô ta, ma chưởng cùng môi đồng thời công kích tới thân thể cô ta, không chút nào thương hương tiếc ngọc chiếm lĩnh mỗi một thốn da thịt của cô ta.

Lúc này muốn anh dừng lại? Quá không thực tế!

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ căn phòng, tại cùng một thời gian, A Nghị cuối cùng chen vào thân thể cô ta, điên cuồng chiếm giữ cô ta, chiếm giữ người phụ nữ trơ trẽn này!

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người hư thoát phân ra ngủ hai bên giường lớn, đôi mắt màu xanh như vì sao của A Nghị trước sau như một trầm tĩnh không gợn sóng, mồ hôi tinh mịn chảy xuống từ cổ có nước da màu đồng kia, dưới ánh đèn, nổi lên vài tia sáng óng ánh.

"Em thích... Thực sự thích anh... Lam Thiên học trưởng..." Bên cạnh truyền đến tiếng nói thầm mơ hồ không rõ, đôi mắt xanh vừa chuyển, rơi vào khuôn mặt bị sợi tóc che đi phân nửa của cô ta.

Từ khi cô ta tiến đến, A Nghị sẽ không liếc mắt nhìn qua cô ta, hiện tại, anh vẫn không muốn nhìn tướng mạo của cô ta. Đứng dậy, nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc trên người.

Tại một khắc chuẩn bị rời đi, đôi mắt màu xanh bị một đồ vật trên mặt đất hấp dẫn, A Nghị chần chờ một chút, cúi người nhặt lên. Đó là thẻ học sinh, mặt trên tinh tường in: Ban 4 Lớp 12, XX.

Màu đỏ chiếu lên, hé ra mặt cười cười đến xinh đẹp đáng yêu giống như đã từng quen biết, A Nghị vọt đi tới, một tay kéo người phụ nữ trên giường lại đây, thô lỗ đẩy ra sợi tóc dính đầy mồ hôi trên trán cô ta, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của cô ta.

Vào giờ khắc này, anh nằm mơ!

××××××××××××

Phòng bệnh trong bệnh viện, Lâm Tử Hàn ngủ cả một ngày một đêm cuối cùng có động tĩnh, yếu ớt tỉnh lại. Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt làm cho cô có phần khó chịu nhắm mắt lại, lấy tay che mắt.

Phía trước cửa sổ, một bóng dáng cao lớn đẹp trai hư nhược đứng trước mặt cô, thấy không rõ tình huống, cô nghẹn ngào hô lên hai chữ: "Ký Phàm..."

Tạ Vân Triết quay lưng về phía bệ cửa sổ cứng đờ, khi xoay người lại, trên mặt cũng mang theo dáng tươi cười ôn hòa. Cúi người hôn hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, em cuối cùng cũng tỉnh"

Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn Tạ Vân Triết trước mắt, anh ta không phải Ký Phàm, Ký Phàm đâu? Còn có Lâm Trúc, Vân Phi... Nghĩ đến những người này, nước mắt cô chảy xuống.

"Tử Hàn, em làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?" Tạ Vân Triết có chút luống cuống, luống cuống đánh giá cô: "Tử Hàn, đừng khóc có được không?"

"Vân Phi có khỏe không? Anh ấy có phải đã chết hay không?" Lâm Tử Hàn cầm lấy tay anh nức nở, khẩn cấp khẽ nói: "Lãnh Phong và Lâm Trúc chạy mất sao? Hay là...?"

"Tử Hàn, em đừng lo lắng, cảnh sát sớm muộn sẽ bắt được Lãnh Phong và Lâm Trúc, bọn chúng chạy trốn được nhất thời, chạy không được một đời!" Tạ Vân Triết nắm tay cô, tức giận mở miệng nói.

Lại dám bắt cóc vợ của anh, đám người kia thực sự là quá đáng trách, nhưng mà, anh không có cách nào bắt bọn họ. Ngay cả cảnh sát đều chưa chắc, một thường dân bách tính như anh có thể có biện pháp nào?

Lời của anh, lại làm cho trái tim treo trên cao của Lâm Tử Hàn bình phục không ít, chạy thoát? Vậy bọn họ bây giờ không có nguy hiểm!

Nhưng mà, Đỗ Vân Phi đâu? Cô bây giờ muốn biết Đỗ Vân Phi còn sống hay không, đã trúng đạn của Lãnh Phong, lại ngã xuống từ tầng ba, hắn còn sống không?


Chương 248: Bệnh viện
"Vân Phi anh ấy có khỏe không?" Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn Tạ Vân Triết hỏi.

Tạ Vân Triết suy nghĩ một lúc, vẫn đang không nghĩ ra ai là Vân Phi, nghi hoặc quan sát cô nói: "Ai là Vân Phi? Anh không biết"

Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người gõ, đi tới là hai vị cảnh sát phá án. Tạ Vân Triết cùng Lâm Tử Hàn đồng thời nhìn phía người vừa tới, trên mặt đều có chút biểu tình kinh ngạc.

Vị cảnh sát cười cười, đưa ra thẻ cảnh sát: "Lâm tiểu thư, xin lỗi vì quấy rối, chúng tôi đến tìm hiểu tình huống lúc đó"

"À..." Lâm Tử Hàn không quá cam nguyện "À" một tiếng, nhìn trộm Tạ Vân Triết. Cảnh sát điều tra tựa hồ cảm giác được tâm tư của cô, lịch sự nói với Tạ Vân Triết: "Tạ tiên sinh, phiền anh đi ra bên ngoài chờ trong chốc lát được chứ?"

"Ưm... Được" Tạ Vân Triết gật đầu, buông tay Lâm Tử Hàn ra, sau khi đỡ cô ngồi dậy, vỗ vỗ vai cười với cô sau đó đi ra ngoài.

Anh vừa đi, vẻ mặt Lâm Tử Hàn liền khẩn trương, khẩn cấp hỏi thăm: "Đỗ Vân Phi bây giờ thế nào? Anh ấy có khỏe không?!"

Một vị cảnh sát trong đó cười cười nói: "Cậu ấy khỏe, may là đạn bắn vào đầu gối, thời gian ngã xuống ngoại trừ có chút chấn động não cùng bị thương một ít ngoài da ra thì không có vấn đề gì lớn, hiện tại mới vừa làm xong giải phẫu đang nghỉ ngơi"

"Vậy là tốt rồi" Lâm Tử Hàn thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng yên lòng, cô còn có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, liếc mắt nhìn hai vị cảnh sát, cũng không dám hỏi ra miệng.

"Mời ngồi" Cô nói ra hai chữ này.

Vị cảnh sát gật đầu, ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi Lâm tiểu thư về quan hệ của Lâm tiểu thư và Lãnh Phong..." Thấy sắc mặt Lâm Tử Hàn không đúng, câu hỏi của vị cảnh sát vội đổi sang đề tài khác: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn biết rõ, Lâm Trúc bắt cóc cô, rốt cuộc có phải vì dẫn Lãnh Phong hiện thân hay không"

Quan hệ của cô và Lãnh Phong, Đỗ Vân Phi rõ ràng nhất, lẽ nào anh ấy chưa nói với mọi người trong cục cảnh sát sao? Để bảo đảm cô không bị liên lụy, cho nên chưa nói?

"Tôi và anh ta đã từng sống chung, sau khi phát hiện anh ta là một sát thủ, lại không sống chung nữa" Lâm Tử Hàn giải thích ngắn gọn.

"Vậy thời gian cô và hắn ta sống chung có biết hắn ta đang tìm Ngôi sao thiên thần không?"

Lâm Tử Hàn không chút suy nghĩ nào lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi cái gì cũng không biết, anh ta chưa bao giờ nói cho tôi biết mọi thứ về anh ta, cho nên, đối với anh ta, tôi biết còn ít hơn các anh"

Thì ra bọn họ là muốn tìm hiểu về Lãnh Phong từ trong miệng cô, Lâm Tử Hàn nghĩ trong lòng, cô tuyệt đối không thể tiết lộ nửa điểm về chuyện của Lãnh Phong cho bọn họ, cho nên, cô chỉ có thể giả bộ làm như cái gì cũng không biết!

"Vậy Lâm Trúc sau khi bắt cô, có nói cho qua cái gì với cô không? Hoặc là hắn nói qua cái gì với Lãnh Phong không?"

Lâm Tử Hàn vẫn chỉ lắc đầu.

Hai vị cảnh sát tựa hồ có chút bất mãn với biểu hiện của cô, nới lời nói có ý nghĩa sâu xa: "Lâm tiểu thư, mặc kệ tình cảm của cô với Lãnh Phong đã là quá khứ hay không, xin hãy thu hồi tư tâm của mình, phối hợp với chúng tôi một chút"

"Xin lỗi, tôi thực sự không biết, sau khi tôi bị ông ta bắt về đã bị nhốt tại một căn phòng nhỏ, tôi thực sự không biết bọn họ làm cái gì" Lâm Tử Hàn biểu hiện ra vẻ mặt hổ thẹn, vô tội nhìn hai người.

Đối với việc hỏi ba câu mà cô vẫn không biết gì, vị cảnh sát cũng rất bất đắc dĩ, không biết nên tin hay không. Sau một lúc trầm mặc, bất đắc dĩ đứng dậy nói: "Nếu Lâm tiểu thư không rõ ràng tình huống của chuyện này, chúng tôi xin cáo từ trước, nếu như Lâm tiểu thư lại nhớ đến cái gì, nhất định phải nhớ kỹ liên lạc với chúng tôi! Coi như là có chút cống hiến thôi vì quần chúng nhân dân"

"Tôi cống hiến, tôi nhất định không che giấu" Lâm Tử Hàn ngầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười tủm tỉm nói. Cho đến khi hai vị cảnh sát đi ra ngoài, mới thở dài, tựa ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Tạ Vân Triết đi tới thì thấy bộ dạng cô nhíu chặt mày, giơ tay phải lên, đau lòng vén sợi tóc mất trật tự trên trán cô, áy náy nói: "Tử Hàn, xin lỗi"

"Hửm?" Lâm Tử Hàn mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh, anh vì sao phải nói xin lỗi với mình? Rõ ràng không liên quan gì đến anh mà.

"Anh không bảo vệ được em, sau này em muốn ra ngoài nói cho anh biết, anh nhất định đi với em!" Tạ Vân Triết nhẹ nhàng ôm cô, ôm chặt vào trong lòng.

"Vân Triết, việc này căn bản là không thể trách anh, anh phải làm việc, không có khả năng mỗi ngày đi cùng em nha" Chuyện lần này, là chính cô chạy đi tìm Lâm Trúc. Chẳng qua nếu như cô không tới, Lâm Trúc cũng sẽ bắt cô tới.

Cô không thể nói thật với Tạ Vân Triết, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn anh ảo não, thật ra nên phải nói xin lỗi chính là cô!

"Anh cho rằng em quan trọng hơn so với công việc, cho nên, sau này anh sẽ bỏ bớt việc đi cùng em, được chứ?" Anh liếc mắt nhìn cô, nói nhỏ bên tai cô.

Tiền kiếm không hết, Lâm Tử Hàn lại chỉ có một, tuy rằng miệng cô vẫn gọi "Ký Phàm" như trước, anh vẫn đồng ý cố gắng quý trọng cô.

Bởi vì, anh đã không thể thả cô, không thể rời xa cô!

Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ tựa ở đầu vai Tạ Vân Triết, anh lại làm cho cô cảm động, lại làm cho cô xấu hổ vô cùng...

Mỗi lần đều là như thế này, sự săn sóc của anh luôn luôn nhắc nhở cô, cô là vô sỉ cỡ nào. Rõ ràng đã là vợ của anh, trong lòng lại luôn luôn nhớ tới người đàn ông khác! Hơn nữa còn là bạn tốt của anh!


Chương 249: Thâm tình (1)
Nhìn xuyên qua cửa quan sát, ánh mắt Lãnh Phong si ngốc lạc trên người Lâm Tử Hàn đang ngủ say trên giường, biết rõ lúc này không nên xuất hiện trong bệnh viện, anh vẫn nhịn không được.

Anh chỉ có thể đứng ở cửa nhìn cô, khi thấy cô mạnh khỏe, thấy Tạ Vân Triết cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, trái tim cuối cùng cũng thả xuống.

Bệnh viện thỉnh thoảng có cảnh sát ra vào. Anh không nên dừng ở chỗ này lâu, cuối cùng sau khi nhìn thoáng qua Lâm Tử Hàn, xoay người, bước nhanh đi đến thang máy.

Tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc, gặp Lâm Trúc mặc áo choàng đen cũng vừa vặn đi tới, tuy rằng đối phương hóa trang qua, nhưng có thể liếc mắt thì nhận ra đối phương.

Gặp mặt bất ngờ nhưng bước đi không bởi vì đối phương mà dừng lại, như không nhận thức người vừa đi qua bên người. Chỉ có đôi mắt đen sau kính râm đen tản ra tia sáng lạnh lùng ác liệt.

Hai bên đều rất rõ ràng mục đích tới nơi này, đó chính là Lâm Tử Hàn!

"Lâm ca, đó là Lãnh Phong, có muốn báo cho cảnh sát một tín hiệu hay không?" Gã đàn ông đi phía sau chạy đuổi theo, hiến kế bên tai Lâm Trúc.

"Ta Lâm Trúc cũng không cần dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này!" Lâm Trúc hơi quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái nổi giận nói.

Gã đàn ông biết mồm biết miệng, không dám mở miệng nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, lợi dụng Lâm tiểu thư dẫn Lãnh Phong trúng kế lại cao minh hơn sao? Chẳng qua, lời này đánh chết hắn cũng không dám nói.

Lâm Trúc chiếm được kim cương, trong lòng lại không có chút hưng phấn nào, tình hình lúc đó rõ ràng ở trước mắt, thế nào cũng quên không được.

Vốn dĩ kim cương là vật sở hữu của Lãnh Phong, anh vì cứu mạng Lâm Tử Hàn lại ngay cả kim cương gần như có được cũng buông tha, tình cảm của anh với Lâm Tử Hàn quá sâu đậm!

Xem ra ông ta đúng là hiểu lầm anh. Nguy nan gặp chân tình. Những lời này rất có đạo lý. Tại một khắc kia. Ông ta thấy rõ tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn!

Đương nhiên, ông ta còn không có vĩ đại đến sẽ nhường kim cương, vốn nên là vật của Lâm gia, ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tay.

Ông ta tin tưởng Lãnh Phong cũng sẽ không, chiến tranh của ông ta và anh vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn đều không có khả năng dừng lại.

Cũng giống như Lãnh Phong, ông ta chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn Lâm Tử Hàn xuyên qua cửa quan sát đã khiến ông ta lo lắng một buổi tối. Đứng một thời gian dài, chỉ tới khi xác định cô không có việc gì mới xoay người rời đi.

*********

Nhìn Đỗ Vân Phi trên giường bị băng kín như bánh chưng. Lâm Tử Hàn hổ thẹn cắn môi. Nỗ lực không để cho mình khóc lên.

Trong nhận thức của cô, Đỗ Vân Phi là vì cứu cô mới bị thương, tất cả trách nhiệm đều không tránh không liên quan đến cô.

Bác sĩ nói chân hắn tạm thời không thể đi được, làm cảnh sát, nếu như hai chân vô dụng, làm sao có thể làm được nữa?

Cô cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hắn gọi: "Vân Phi, anh nhất định phải nhanh đứng dậy nha"

Đỗ Vân Phi bị cô gọi tỉnh lại, yếu ớt mở mắt, nhìn chăm chú vào cô, lập tức cười tươi: "Tử Hàn, em có khỏe không?"

Lâm Tử Hàn gật đầu, quan sát hắn, thân thiết nói: "Anh thì sao? Có đúng là rất đau? Rất khó chịu hay không?"

"Ừ" Đỗ Vân Phi gật đầu, thấy bộ dạng lo lắng thân thiết của cô, trong lòng hắn lại ấm áp dào dạt, hắn thích thấy biểu tình bây giờ, cho nên, hắn gật đầu.

"Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi bác sĩ"Lâm Tử Hàn nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài, tay nhỏ bé lại bị Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy, gian nan cười nói: "Không cần, có em ở đây, so với bác sĩ càng tốt hơn"

Lâm Tử Hàn bất mãn liếc xéo anh, nói: "Đã như thế này rồi, anh còn có tâm tư nói đùa"

Đỗ Vân Phi cười khổ, ánh mắt ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cô, hắn cũng không nói đùa, có thể gặp cô, hắn thực sự rất vui vẻ, đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít!

"Tử Hàn, ngày đó bọn họ có làm gì em hay không?" Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô, nghiêm trang hỏi thăm. Ngày đó hắn một mình chạy lên lầu ba, mục đích cũng là bởi vì muốn nhanh cứu cô ra.

Lâm Tử Hàn lắc đầu, rũ mắt xuống. Nhắc tới chuyện này, sự hổ thẹn của cô lại thăng lên đáy lòng lần thứ hai, rũ mắt nhìn hắn hổ thẹn nói: "Vân Phi. Đừng như thế, là em hại anh bị thương"

Đỗ Vân Phi cười một tiếng, sờ sờ sợi tóc cô nói: "Đừng ôm trách nhiệm nặng như vậy vào người, bởi vì em gánh không được"

"Em biết..."

"Là vấn đề của anh, không liên quan đến em" Đỗ Vân Phi cắt ngang cô, hắn cho tới bây giờ sẽ không oán cô, vốn chính là trách nhiệm của hắn, vừa rồi mấy vị thủ trưởng cũng đã phê bình hắn.

Rõ ràng đã đồng ý với cấp trên không nổ súng bậy, sau khi tới hiện trường hắn vẫn không thể nào nhịn xuống, quay sang Lãnh Phong điên cuồng bắn.

"Lãnh Phong và Lâm Trúc thật sự là quá giảo hoạt" Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, một chuyến này lại có thể chạy thoát, hơn nữa cấp trên còn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.

"Tất cả đều chạy thoát sao?" Lâm Tử Hàn nhìn hắn, dè dặt hỏi thăm, cô rất muốn biết sau đó chuyện gì xảy ra, nhưng mà, không ai có thể nói cho cô.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Đỗ Vân Phi cũng không biết, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức từ trong miệng đồng nghiệp tới thăm hắn.


Chương 250: Thâm tình (2)
"Nghe nói bắt được ba tên, còn chưa kịp thẩm vấn thì tự sát" Đỗ Vân Phi đau lòng nói.

Lâm Tử Hàn hít sâu một hơi. Thân thể bởi vì lời nói của hắn không tự giác run lên một chút. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Trời ạ! Quá dọa người.

Đỗ Vân Phi cũng không phát hiện dị dạng của cô, tiếp tục dùng khẩu khí tàn bạo nói: "Lâm Trúc và Lãnh Phong quả thực chính là cuồng ma giết người, thủ hạ của bọn họ nhất định sớm đã thành bị luyện thành tử sĩ, hơi có chút khinh suất là tự sát"

Đều là một mạng người. Trước đây thủ hạ của Lâm Trúc cũng bị bắt. Cũng là tự sát trong quá trình thẩm vấn. Nếu như không phải có đồ vật gì khống chế được bọn họ, làm sao có thể tùy ý chấm dứt sinh mệnh của mình như thế?

"Đừng nói nữa..." Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ mở miệng nói, thật đáng sợ, quá tàn nhẫn! Cô không muốn nghe nữa.

"Được. Anh không nói" Đỗ Vân Phi thấy cô bị dọa, vội dừng lại.

Từ khi Tử Hàn trở về từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, thở sâu ngồi trên giường bệnh, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Cô cũng ở chỗ này ở vài ngày, Tiêu Ký Phàm lại có thể không đến gặp cô, lẽ nào một chút anh cũng không lo lắng cho cô sao?

Còn có lão đầu luôn miệng nói hy vọng mình được sống tốt, cướp kim cương xong thì chạy mất dạng, lẽ nào sợ cô đòi lại kim cương từ ông ta phải không?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tử Hàn cả kinh, cuống quít xốc chăn lên chui vào trong, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Tạ Vân Triết nhìn liếc mắt Lâm Tử Hàn ngủ say. Nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô. Bắt đầu thu dọn quần áo đồ đạc cho cô.

Lâm Tử Hàn lén mở một con mắt, khi nhìn thấy anh đang làm cái gì, dậy trên giường, vội la lên: "Vân Triết, anh đang làm gì đó?"

Tạ Vân Triết vừa đi vào thì biết cô đang giả bộ ngủ, khẽ mỉm cười nói: "Em đã đã không có gì đáng ngại, chúng ta trở về nhà đi thôi"

"Ai nói em không có gì đáng ngại, cả người em đều khó chịu, em không cần xuất viện" Lâm Tử Hàn cuống quít nói, hai người không lương tâm kia không hiện ra, cô kiên quyết không xuất viện!

"Em khó chịu chỗ nào?" Tạ Vân Triết biết rõ cô đang giả bộ ngủ, vẫn còn rất phối hợp ôm lấy cô, dùng giọng điệu thân thiết hỏi.

"Em... Em không biết. Dù sao chính khó chịu. Nhất định không cần xuất viện"

Tạ Vân Triết quan sát cô, nghi hoặc hỏi thăm: "Trong nhà không thể thoải mái hơn so với ở đây sao? Hơn nữa trong nhà cũng có bác sĩ nha" Ba ngày trước bác sĩ thì đã nói với anh, Lâm Tử Hàn chỉ là bị kinh hãi, không vấn đề gì. Cô đã khỏe, nhưng vẫn sợ nằm trong viện ba ngày, cho tới hôm nay còn không muốn xuất viện.

"Không cần anh quan tâm!" Lâm Tử Hàn nằm xuống giường. Kéo chăn chùm lên đầu. Che kín cả người. Trong lòng điên cuồng hô: Tạ Vân Triết, anh cứ hận em đi, chán ghét em đi! Phụ nữ cố tình gây sự như thế muốn tới cũng vô dụng!

Tạ Vân Triết nhìn chằm chằm cô thở dài: "Được rồi, không xuất viện, đừng buồn bực phá hư mình nữa" Vừa khuyên, vừa lấy tay kéo chăn trên người cô.

Lâm Tử Hàn "Phù" một tiếng thả chăn ra, trừng mắt Tạ Vân Triết trước mắt một chút nóng nảy cũng không có, chịu hết nổi lớn tiếng nói: "Tạ Vân Triết, anh có thể đừng đối xử với em tốt như vậy hay không!"

Lẽ nào anh sẽ không thể giống như người đàn ông khác, mắng cô một trận, đánh cô một hồi sao? Như vậy trong lòng cô mới tốt hơn chút nha.

"Anh cũng muốn, nhưng làm không được" Tạ Vân Triết cười khổ, anh biết rõ cô cố ý, lại ngay cả một câu trách cứ đều không đành lòng nói với cô.

Anh biết trong lòng Lâm Tử Hàn hận anh, muốn xóa bỏ hận thù của cô, chỉ có thể dùng chân tình của mình đổi lấy.

"Đang đợi Ký Phàm tới thăm em, đúng không?" Tạ Vân Triết nhìn cô, con ngươi đen xẹt qua một tia thương cảm, mục đích cô không muốn xuất viện, không phải là vì vậy sao? Anh sao lại nhìn không thấu lòng cô chứ?

Lâm Tử Hàn sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn anh, lập tức luống cuống cúi đầu. Lại có thể bị anh xem thấu, trời ạ! Vậy phải làm sao bây giờ?

Tạ Vân Triết thấy cô không chịu nổi, miễn cưỡng vui cười sờ lên sợi tóc cô, cười nói: "Được rồi, anh chỉ nói lung tung, anh dẫn em đi ăn Pizza, mau chuẩn bị thôi" Khi nói thì bắt đầu mở túi trên bàn ra.

"Vân Triết! Lòng anh rõ ràng không vui, vì sao phải giả ra bộ dáng không chuyện gì?!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi kêu lên: "Anh biết rõ em đang đợi Ký Phàm, vì sao còn để em tùy hứng tiếp chứ?!"

Tạ Vân Triết ngừng động tác trong tay. Bất đắc dĩ nhìn cô: "Em đó, hy vọng anh làm như thế nào?"

"Anh còn dễ dàng tha thứ tiếp nữa, thì không phải là anh, anh không phải người không có cá tính như vậy!"Lâm Tử Hàn kêu lên, một người đàn ông hô mưa gọi gió ở thương trường, sau lưng sao lại biến thành không có cá tính như thế, không còn cách nào khác!

"Em chính là đang đợi Ký Phàm đến thăm em, em không tin anh ấy lại nhẫn tâm như vậy, em nghĩ anh ấy..." Sau khi thét lên, cô bắt đầu nghẹn ngào. Cô hại anh mất đi kim cương, cô nhớ khi thấy kim cương, trong mắt Tiêu Ký Phàm tràn đầy phẫn nộ, cô biết, hiểu lầm của anh với cô lại tăng thêm một tầng.

"Anh biết, em mỗi ngày đều nhớ cậu ấy" Tạ Vân Triết nhìn cô chăm chú, buồn bã nói, nhưng biết thì thế nào, anh vẫn còn cất dấu ý thẹn của mình, tiếp tục giữ cô ở bên người.

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/2099
.