Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện tiểu thuyết - Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Trang 3


Chương 16: Sợ hãi (2)
Hai người đàn ông lập tức bắt đầu tranh chấp.

Khó khăn lắm mới được tự do, Lâm Tử Hàn không liếc mắt nhìn vào cánh tay đau đớn, cuống quít tìm túi của mình chuẩn bị chạy. Duẫn Ngọc Hân nói rất rõ ràng, đây là tài liệu quảng cáo rất quan trọng của công ty, nếu đánh mất phải bán mạng mất mười lần.

Nhưng mà, trên sàn nhà có hai cái túi màu đen, cái nào mới là của cô? Ánh đèn tối như vậy, cô không thể phân biệt được hai cái túi xách có gì khác nhau.

Mặc kệ, chạy thoát rồi hãy nói tiếp.

Nếu vậy, cô cầm lấy hai chiếc túi cùng màu, chạy trốn theo hướng thang máy. Thật là đáng sợ! Nơi này thật khủng khiếp!

"Không được chạy!" Người đàn ông giận dữ xô cửa, muốn lấy lại cái túi của cô, nhưng mà cổ tay bị Lãnh Phong giữ chặt.

Anh ta bị phân tâm, do đó Lãnh Phong có thể kiểm soát anh ta. Lãnh Phong dùng súng của mình chỉ vào anh ta, liếc từ trên xuống, lạnh lùng mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nói cho lão đại của các anh biết, đây là lần khoan dung cuối cùng".

Người đàn ông không nghe thấy anh đang nói gì, lúc này, anh ta thầm nghĩ phải lấy túi xách của mình. Phải lấy về!

Một mạch chạy lên xe buýt, Lâm Tử Hàn mới ngừng sợ hãi, cơ thể trĩu xuống, cô vỗ ngực thở phì phò. Khi hơi thở thuận lại, cảm giác cánh tay rất đau, vừa nhìn thì thấy cánh tay trắng muốt đỏ một mảng.

Hu... Cô thực sự khóc không ra nước mắt, chỉ mười phút cô lại biến mình thành như vậy, tài liệu quảng cáo cũng không đưa được.

Thu hoạch duy nhất là túi xách trên tay mình, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua. A! còn rất mới, đem đi bán khoảng mười ngày sau nhất định có tiền.

Trở lại công ty, sau nửa ngày Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân. Trong phòng làm việc, Duẫn Ngọc Hân ngồi trên ghế da, lắc lư tập tài liệu trong tay, với sự có mặt của cô, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không.

"Giám đốc Duẫn, ở khách sạn Tinh Duyệt phòng 2017 không có Ngô tổng..." Lâm Tử Hàn dè dặt mở miệng, chỉ có hai phần tử khủng bố, hu...!

Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cô, không chấp thuận nói: "Ồ, tôi nhớ nhầm, địa chỉ là phòng 2117".

"Cái gì?" Lâm Tử Hàn cảm thấy máu trên cơ thể chạy ra khỏi đỉnh đầu, cô choáng váng! Cô ngay cả nửa cái mạng chút nữa đã đánh mất, cô ta lạnh lùng nói một câu - nhớ lầm địa chỉ????

Hơn nữa, rõ ràng là cố ý! Người phụ nữ này! Lâm Tử Hàn cả người run rấy, cắn chặt môi dưới, vừa tức vừa bất bình.

Duẫn Ngọc Hân trêu đùa mà nhìn cô, một lần nữa mở miệng: "Không có nghĩa gì, phiền cô tới đó một lần nữa".

"Tôi..." Lâm Tử Hàn tức giận đến không thể nói bất cứ từ nào.

"Thế nào? Không muốn đi?" Duẫn Ngọc Hân cau mày, giả vờ tức giận nói.

Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, khó khăn nhấn sự tức giận xuống tận đáy lòng, ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Tất nhiên là không, tôi sẽ đi". Nói xong quay người bước ra khỏi phòng làm việc của cô ta.


Chương 17: Sợ hãi (3)
Lâm Tử Hàn xông ra khỏi tòa nhà, ghé vào phòng bảo vệ la hét và lớn tiếng: "Khinh người quá đáng!". Sau khi hét lên, cảm thấy hơi thở thuận lợi không ít.

"Không quan trọng, miễn là không bị gã đàn ông thối quấy rầy, ta - Lâm Tử Hàn có thể nhẫn". Cô nói lớn với chính mình, quay người chuẩn bị xuống dưới tầng, đi tới khách sạn Tinh Duyệt một lần nữa.

Nhưng khi cô quay người thì đụng phải một người, Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước theo bản năng, đánh giá kỹ người đàn ông cao to trước mắt, bất bình nói: "Anh không có việc gì đứng ở phía sau tôi làm chi?"

"Bởi vì tôi sợ cô nhất thời luẩn quẩn đầu óc muốn nhảy lầu". Người đàn ông lại cười nói.

"Đáng cười! Tôi nhảy không tới lượt anh khuyên!" Lâm Tử Hàn khoa trương nói, cô nhảy, ai giúp cô nuôi con gái đây?

Người đàn ông cười ha ha một tiếng, nhìn cô: "Ai bắt nạt cô?"

"Chính là người kia...!" Lâm Tử Hàn tức giận nói cuối cùng cuống quít dừng lại, ba chữ con cọp cái kia không dám tùy ý nói ra, cô thấp giọng xuống: "Nói cho anh biết để làm gì, ai mà biết được anh có phải anh của cô ta hay không".

"Yên tâm đi, tôi không có em gái". Anh ta cười, một lần nữa quan sát cô: "Vừa nghe cô nói bị đàn ông quấy rầy, tôi rất tò mò, người đàn ông nào có khẩu vị lớn như vậy?"

"Anh!" Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của anh ta, đột nhiên cô nghĩ tới hình ảnh của mình bây giờ, quần áo lao động không quá vừa người, tóc buộc cao, mặt đeo một gọng kính đen xấu xí. Nghĩ vậy, tâm lý cũng không quá tức giận, ha hả cười nói: "Anh nghe lầm thôi. Chỉ có người thần kinh rối loạn mới quấy rối tôi".

"Đúng vậy sao?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhanh tay lấy kính trên mặt cô xuống, Lâm Tử Hàn kinh hãi, ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông kia sửng sốt, bỗng nhiên nhìn người trừng mắt trước mặt cười, đúng là...

"Trả kính lại cho tôi". Lâm Tử Hàn hổn hển nói.

"Xin lỗi" Người đàn ông đưa kính đặt trong tay cô, lúc này mới cảm giác mình làm việc thất lễ như nào, chỉ là, trước mặt vị mỹ nữ xinh đẹp này, tại sao lại mặc quần áo của nhân viên vệ sinh.

Lâm Tử Hàn đem kính đeo lại trên sống mũi, quay người đi xuống cầu thang.

Người đàn ông kia đuổi theo cô, áy náy nói: "Cô gái, vừa rồi tôi thật sự xin lỗi, tôi tên là Từ Nhạc Phong, là đạo diễn của Tiêu thị".

"Đã biết". Lâm Tử Hàn tức giận nói. Bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng thoát khỏi anh ta.

Về đến nhà, Lâm Tử Hàn mệt mỏi, khônmg kịp ăn cơm đã ném người xuống giường, ngày hôm nay hầu như cô bị tra tấn, vết thương trên cánh tay cũng có một chút đau âm ỉ.



"Mẹ, chocolate của Tiểu Thư Tuyết đâu?" Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên giường vỗ nhẹ tay cô, giọng nói non nớt thật êm tai.

"Thư Tuyết ngoan, tìm ở trong túi xách của mẹ đi". Lâm Tử Hàn nhắm mắt lại nói.

Tiểu Thư Tuyết Oh một tiếng, chạy đến chỗ Lâm Tử Hàn ném cái túi xách ở trên bàn, dọn sạch cái ghế để ngồi lên, trên bàn có hai chiếc túi xách, hai bàn tay nhỏ của cô bé lục lọi tìm kiếm một lần nữa.

Chương 18: Viên kim cương mất tích
Bàn tay nhỏ bé sờ soạng chiếc túi của người đàn ông lạ một chút, sau một thời gian, tay chụp tới một viên lớn như ngón cái, tỏa sáng hào quang như đá màu, khuôn mặt lập tức tươi cười. Cũng không tìm chocolate của mình nữa mà trượt xuống cái ghế đi tới chỗ bình hoa, ném viên đá màu vào bình hoa, trong miệng nói: "Tiểu ngư ngư, mẹ lại mua cho chúng mày viên đá nhiều màu, phải cảm ơn mẹ đó".

"Tiểu Thư Tuyết, lại cho Tiểu ngư ngư ăn à?" Đỗ Vân Phi mang theo cơm hộp đi vào sân, cười tủm tỉm nói.

"Ba ba Đỗ, Tiểu ngư ngư không ăn đá nhiều màu". Tiểu Thư Tuyết bĩu môi, lắc lắc khuôn mặt nói.

"Nha đầu ngốc, Tiểu ngư ngư làm sao lại nuốt trôi một tảng đá được? Mẹ con đã về chưa?" Đỗ Vân Phi ôm lấy con bé, đi vào phòng trong.

"Mẹ đang ngủ"

"Vừa về đã ngủ?" Đỗ Vân Phi nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Tử Hàn, đau lòng vén sợi tóc trên trán cô, khẽ gọi: "Tử Hàn..."

Lâm Tử Hàn hơi hơi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh: "Vân Phi, anh tới từ lúc nào?"

"Anh chỉ biết em lại lười nấu cơm". Đỗ Vân Phi trách cứ, Tiểu Thư Tuyết phải ăn mỗi ngày, Lâm Tử Hàn lại luôn luôn lười nấu, bất cứ cái gì có thể ăn được thì lấy ra ăn coi như xong.

"Vì ngày hôm qua quá mệt mỏi". Lâm Tử Hàn ngồi dậy, xấu hổ nói.

Đỗ Vân Phi đưa cơm hộp vào tay cô: "Nhanh ăn đi, là mẹ anh làm đó".

"Hu... anh muốn làm em cảm động đến chết sao?" Lâm Tử Hàn đưa mặt vùi vào chăn, vẻ mặt khẩn cầu nói.

Một tay Đỗ Vân Phi lôi cô ra từ ổ chăn, vui đùa nói: "Nếu như em thấy cảm động, lấy anh đi, ở nhà anh chỉ là bà nội trợ trong nhà, không cần đi ra ngoài làm công cho mệt mỏi".

"Một bữa ăn trưa đã muốn em kết hôn với anh? Em không ăn nữa".

"Được rồi, nói đùa với em thôi". Mặc dù trong lòng anh thực sự muốn như vậy, nhưng Lâm Tử Hàn không có ý muốn tái giá, muốn có được trái tim của cô, còn phải từ từ.

Lâm Tử Hàn lúc này mới yên tâm, cầm cà mèn ăn lấy ăn để, cứ như thể cô chưa bao giờ ăn cơm, bụng của cô đã kêu loạn lên từ lâu rồi.

"Gần đây có vụ án nào quan trọng không? Nói một chút với em đi". Lâm Tử Hàn hi hi cười nói.

"Có, nhưng tìm nửa tháng cũng không thấy mặt đâu".

"Giết người hay phóng hỏa?"

"Giết người hay phóng hỏa còn dễ điều tra hơn, lần này liên quan đến xã hội đen, việc trở nên phức tạp hơn". Anh tùy ý nói. Lâm Tử Hàn nghi hoặc hỏi: "Ngày nay vẫn còn tồn tại xã hội đen sao?"

"Đương nhiên là có, hơn nữa đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này có người nói là do viên kim cương có tên là Ngôi sao thiên thần hình quả lê, tạo nên sóng to gió lớn trong giới xã hội đen, bởi vậy mà chết rất nhiều người".

"Chỉ là một viên kim cương mà cũng có uy lực lớn như thế sao? Xã hội đen không phải là rất giàu có sao, sao lại mất món tiền nhỏ đó chứ?" Lâm Tử Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh cũng đang tự hỏi đây, có lẽ viên kim cương đó chỉ là một tin đồn thôi".

Lâm Tử Hàn đột nhiên nghĩ tới những việc xảy ra ngày hôm nay, lẽ nào ngày hôm nay cô gặp phải hai người đàn ông kia chính là người trong xã hội đen? Nếu không, làm sao lại mang súng bên người, việc này là vi phạm pháp luật.

Cô nghĩ rằng có nên nói việc đã nhìn thấy ngày hôm nay với anh hay không , người đàn ông đẹp trai dọa nạt người kia, hình như cũng không làm việc gì có lỗi với cô, hay là thôi đi.

Ài, Đỗ Vân Phi người mình vừa thương vừa hận đã xuất hiện rồi!!!!

Bao sóng gió chỉ vì anh ta mà ra, thương nhiều hay hận nhiều đây !!!

Chương 19: Gây họa (4)
Lại một ngày mới, Lâm Tử Hàn sau khi tặng hoa hồng, trở về làm việc. Mang theo thùng nước tới phòng photocopy, ở bên trong, một cô gái trẻ tuổi đang dùng máy photo, lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi.

"Mới tới à?" Lâm Tử Hàn cười nói.

Cô gái trẻ nhìn cô mắt hàm chưa những giọt lệ, gật đầu: "Không biết xảy ra chuyện gì, máy đột nhiên không hoạt động".

"Do các tông thôi".

Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn về phía cô, nói: "Chị biết sao? Giúp em xem nó một chút có được không?"

Lâm Tử Hàn nhìn cô gái thương cảm, lau khô những giọt nước trên tay rồi đi tới: "Chị chưa sửa bao giờ, chị có thể giúp em nhìn qua thôi".

"Cảm ơn chị" Cô gái trẻ cảm kích nói, tránh qua một chỗ cho cô kiểm tra.

Lâm Tử hàn xác thực không hiểu nhiều về thứ này, đưa tay qua mấy lần, lại không biết hạ xuống đâu, chỉ có thể liều mình túm lấy một góc giấy A4 kéo ra ngoài.

Động cơ đã hỏng, trang giấy không ra, một góc giấy lộ ra cũng bị cô xé nát, cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách khác, chuẩn bị mở nắp ra theo khe hở máy.

"Các người đang làm cái gì đó?" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, tay Lâm Tử Hàn run lên, toàn bộ chiếc nắp đều bị cô nắm lấy, rơi xuống sàn nhà.

Hai cô gái cùng quay người lại nhìn thấy Duẫn Ngọc Hân đứng ở phía cửa, vẻ mặt giận dữ. "Giám đốc Duẫn" Cô gái run rẩy mà gọi.

"Bảo cô in một chút giấy tờ, nửa ngày mà không trở lại". Cô ta trách cứ, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Tử Hàn, sau đó chuyển xuống chiếc nắp của máy photo nằm dưới đất.

Lâm Tử Hàn rùng mình một chút, sợ hãi nhìn chằm chằm cô ta.

"Đây là cô làm đúng không?" Duẫn Ngọc Hân chỉ vào nắp máy photo trên mặt đất.

"Xin lỗi, tôi không cố ý". Lâm Tử Hàn dè dặt nói.

Duẫn Ngọc Hân cười lạnh, mắng: "Mặc kệ là không cố ý, dù sao là cô phá vỡ nó. Tiền bồi thường tôi sẽ nói với bộ phận kế toán khấu trừ vào tiền lương của cô".

"Không!" Lâm Tử Hàn la hét, nếu như khấu trừ tiền lương, phải khấu trừ bao nhiêu tiền đây, không khấu trừ hết tiền lương của cô mới là lạ.

"Phá hoại tài sản của công ty, chẳng lẽ không cần khấu trừ sao?"

"Có chuyện gì vậy?" Mới vừa vào, Từ Nhạc Phong nhìn hai người đang ủ rũ trong phòng, nhìn vào nắp máy photo nát vụn, lập tức hiểu chuyện gì đang sảy ra. Mỉm cười nói: "Ngọc Hân, công ty này không phải có tiền sửa chữa hàng tháng sao, gọi nhân viên bảo trì của công ty tới đây sửa lại không được sao? Cần gì phải nổi giận?"

Duẫn Ngọc Hân trừng mắt một cái, nghĩ thầm không có việc gì anh nhiều lời làm chi.

"Được rồi, tức giận dễ tạo ra nếp nhăn, rất nhanh phải làm cô dâu mới rồi đó". Từ Nhạc Phong ha hả cười, giục cô ra khỏi phòng photocopy, khi ra khỏi phòng không quên quay lại trừng mắt Lâm Tử Hàn đang mỉm cười nhẹ nhàng.

Lâm Tử Hàn vội cúi đầu, tránh cái nhìn của anh, lúc nãy may mà có anh, nếu không không biết sau này kết thúc việc này như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm kích.

Nhắc tới hôn lễ, sắc mặt Duẫn Ngọc Hân cuối cùng cũng hòa hoãn, cũng không định lại gây khó dễ cho Lâm Tử Hàn.

Chương 20: Trốn tránh
Sau khi trải qua một lần giáo huấn, Lâm Tử Hàn đã có kinh nghiệm, không giám tùy tiện đắc tội với tổng tài phu nhân. Tiến vào phòng tổng tài, lặng lẽ bước vào, liếc nhìn qua vài lần, không thấy Duẫn Ngọc Hân ở đó mới dám đi vào. Đã là thời gian tan ca, anh ta tại sao còn không đi? Suy nghĩ, Lâm Tử Hàn len lén nhìn anh.

Khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, thật không may, anh hình như cũng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cô, dường như trên mặt có một chút cười nhạt.

Lâm Tử Hàn sửng sốt, bối rối mỉm cười, chỉ vào sàn nhà nói: "Tôi đến hút bụi". Nói xong cúi đầu xuống dùng cánh tay hút bụi.

Năm phút một lần điện thoại đi động một lần nữa lại reo, cô nhấn phím trả lời rất nhanh, giọng nói cao vút của Vương Văn Khiết vang lên: "Lâm Tử Hàn, đã năm phút rồi, em có định về nhà hay không?"

"Chỉ cần ba phút là đủ rồi". Cô hạ giọng nói.

"Em ngồi xe buýt mà về!"

"Không cần đâu, xe buýt không vào trong thôn... Alô..." Lâm Tử Hàn hoảng lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng bíp bíp.

Cô phiền muộn rũ tay xuống, xem ra hôm nay lại phải bắt xe buýt đi về.

Lắc đầu, cô nửa quỳ trên mặt đất lau bàn thủy tinh, ánh mắt đột nhiên bị cuốn hút bởi đám báo chí trên bàn, một cuộc thi đàn Piano? Cô xem lại, không phải là cuộc thi đàn Piano, mà là giải thưởng năm vạn nhân dân tệ!

Đó chính là một năm tiền lương của cô, đang muốn lấy tờ báo nhét vào túi xách, ở cửa truyền đến tiếng nói của nữ thư ký vẫn chưa tan ca: "Tổng tài, Tạ tổng của tập đoàn Tạ thị đã lên đây".

Tiêu Ký Phàm ừ, vẫn tiếp tục bắt tay vào làm việc.

Tập đoàn Tạ thị? Lâm Tử Hàn hoảng sợ, hét lên trong vô thức: "Chờ một chút".

Nữ thư ký còn kinh ngạc hơn cô, cô ta đã gọi mình sao? Một nhân viên vệ sinh nhỏ bé còn dám nói với mình sao? Nhìn bốn phía, ngoại trừ tổng tài không có người nào khác.

Lâm Tử Hàn đột nhiên thấy mình đi quá xa, xấu hổ cụp mắt kính và nói: "Xin hỏi là Tạ Vân Triết sao?"

Nữ thư ký lạnh lùng liếc mắt nhìn cô nói: "Đây là việc cô nên quan tâm sao?" Nói xong lắc lắc dáng người xinh đẹp rời đi.

Thay vào đó, chính là bước chân vững chắc của một người đàn ông, mặc kệ có phải là Tạ Vân Triết hay không, trốn là thượng sách! Lâm Tử Hàn nhìn thông suốt mọi nơi, xung quanh cũng không thấy có chỗ nào có thể ẩn núp, dưới tình thế cấp bách, nhằm về phía bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, thời điểm Tạ Vân Triết bước vào phòng, cô khom lưng trốn dưới gầm bàn.

Tiêu Ký Phàm còn chưa kịp phản ứng, cô đã nằm dưới chân mình, không biết có nên đẩy cô ra. Bị người ngoài thấy dưới gầm bàn của anh giấu một người phụ nữ xấu xí, mặt của anh biết để đâu?

"Ký Phàm, đây là bản hợp đồng mẫu". Tạ Vân Triết tới gần anh, đưa túi tài liệu ném lên bàn làm việc, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.

Tiêu Ký Phàm cầm bản hợp đồng mẫu, đột nhiên cảm giác có cái gì đó chạm vào ống quần mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy Lâm Tử Hàn phía đối diện nhìn anh lộ ra vẻ cầu xin, đặt ngón trỏ trên môi.

Anh cười nhạt, mắt nhìn lại phía hợp đồng.


Chương 21: Trốn tránh (2)
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí sau ba năm không gặp, giọng nói Tạ Vân Triết vẫn còn rất dễ nghe. Nằm sấp xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mặt, rất sợ Tiêu tổng không vui sẽ đẩy cô ra ngoài.

Bây giờ cô không cần Tạ Vân Triết gặp được cô.

"Còn không chuẩn bị tan ca sao?" Cơ thể Tạ Vân Triết đã dựa sâu vào lưng ghế, nhìn vị tổng tài băng lãnh trước mặt.

"Còn có một số chuyện phải làm, anh ra khỏi đây trước đi". Tiêu Ký Phàm không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách, thậm chí lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy một lần.

"Không phải lại chuẩn bị đi công tác sao?" Tạ Vân Triết trêu ghẹo.

Tiêu Ký Phàm giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Ngậm miệng thối của anh lại".

"Yên tâm đi, anh sẽ không cho Ngọc Hân biết". Tạ Vân Triết cười ha ha nói: "Anh nói này Ký Phàm, em cũng phải kiềm chế một chút, chú ý thân thể, đùa với phụ nữ có hại cho thân thể nhiều hơn đó".

Một tiếng buồn nôn truyền đến từ dưới bàn, Tiêu Ký Phàm dọa nạt, trừng phạt bằng cách lấy chân giẫm lên người cô, Lâm Tử Hàn đau thiếu chút nữa thì sợ hãi kêu lên, vội vàng che miệng lại.

Tiêu Ký Phàm như không có việc gì liếc Tạ Vân Triết, cười lạnh nói: "Nếu như ở đây buồn chán, còn không bằng đi đăng tin lên tìm chị dâu đi".

Mỗi lần bị người khác bàn tới việc này, trái tim Tạ Vân Triết trầm xuống, trên mặt hiện lên nỗi buồn. Ba năm, anh tìm cô ba năm, nhưng mà ngay cả hình bóng cũng đều không tìm thấy. Nếu không phải là vì Tạ phu nhân nhốt anh vào trong phòng, thế nào anh cũng không để Lâm gia mang vợ của mình đi. Khi anh tới Lâm gia, Lâm phu nhân nói cho anh biết, Lâm gia từ nay về sau không có đứa con gái là Lâm Tử Hàn.

Từ thời điểm đó, anh tìm cô, tìm kiếm trong ba năm, ngay cả một sợi lông tơ của cô cũng không tìm được, bất cứ như thế nào, anh sẽ không bỏ cuộc.

Sau câu nói của Tiêu Ký Phàm, thực sự làm cho Lâm Tử Hàn kinh ngạc, Tạ Vân Triết vẫn còn đang tìm cô sao? Vì sao không quên cô đi? Cô cùng anh, vĩnh viễn không có khả năng. Tạ phu nhân không chấp nhận cô, càng không chấp nhận Tiểu Thư Tuyết!

Cô biết mình có lỗi với anh, năm đó do ý nghĩ nhất thời, hại cho anh nhục nhã, hại anh đau khổ tìm kiếm. Với tình yêu Tạ Vân Triết dành cho cô, cô luôn luôn nhìn thấy, cũng cảm thấy từ trong tim. Nhưng mà cô làm anh bị tổn thương.

"Ra đi!" Mệnh lệnh lạnh lùng truyền đến, cắt đứt tư tưởng của Lâm Tử Hàn, cô Oh một tiếng, chui ra từ dưới bàn, nhìn anh ta biết ơn nói: "Cảm ơn anh!"

Tiêu Ký Phàm nhìn cô, mặt không chút thay đổi mà hỏi: "Vì sao trốn?"

Lâm Tử Hàn hơi ngạc nhiên, cũng không ngờ anh sẽ hỏi, suy nghĩ hai giây, ha hả cười nói: "Tôi đã từng làm việc tại tập đoàn Tạ thị, khi đang dọn dẹp vô tình chạm vào chân dung bộ sưu tập sang quý của Tạ tổng, tôi sợ anh ta muốn tôi bồi thường, không thể làm gì khác hơn là len lén trốn đi".

"Đúng không?" Tiêu Ký Phàm cau mày liếc cô: "Vậy sẽ có một ngày cô cũng trốn khỏi Tiêu thị sao?" Loại phẩm chất nhân viên như thế này làm sao có thể vào được Tiêu thị? Xem ra anh nên chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật của công ty.

Lâm Tử Hàn vội lắc đầu, cộng với xua tay: "Sẽ không! Sau này tôi sẽ cẩn thận". Đừng nói với cô, cô không thể lại mất việc nữa.

"Làm việc đi"

"Cảm ơn Tiêu tổng!" Lâm Tử Hàn la lên phấn khích, mang theo thùng rác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của anh. Nguy hiểm thật, cô thở phào nhẹ nhóm, thầm mắng mình, sao lại nghĩ ra lý do tồi đó chứ!


Chương 22: Làm hồng nhan tức giận
Ở trong đại sảnh của tập đoàn Tiêu thị, nhân viên công ty tập trung đông đúc, vì thể hiện tầm sự coi trọng với Sầm Tuyết, Duẫn Ngọc Hân đặc biệt cho phép công nhân viên chức tới phòng đợi nghênh đón ngôi sao trẻ.

Không lâu sau, một chiếc Audi A6 dừng lại ở cửa công ty, người gác cổng nhanh chóng đi tới mở cửa sau. Ca sĩ nổi tiếng Sầm Tuyết nhã nhặn bước ra xe, đoàn người ngay lập tức nổ ra một tiếng thét kinh hãi, bắt đầu khuấy động, có thể đến gần nhìn ngắm vẻ đẹp của Sầm Tuyết, tại sao lại không vui mừng?

"Cô Sầm, chào mừng cô đến Tiêu thị" Duẫn Ngọc Hân lịch sự chào đón, bắt tay với cô ấy: "Cũng chúc mừng cô về doanh số bán album".

"Cảm ơn" Sầm Tuyết mỉm cười liếc nhìn cô, vẻ đẹp của Duẫn Ngọc Hân làm cho đáy lòng cô rất khó chịu, thân phận của Duẫn Ngọc Hân càng làm cho cô khó chịu. Cô không chọn người có thu nhập cao mà chọn công ty Tinh Vi (Tinh tế màu nhiệm) là bởi vì công ty quảng cáo Tinh Vi do Tiêu thị quản lý, mà bên trong Tiêu thị, có người cô vẫn thích Tiêu Kỳ Phàm.

Người đàn ông đẹp trai quyến rũ kia cô chỉ thấy trong một tờ tạp chí.

"Sầm Tuyết, tôi yêu cô!" Trong đám đông truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là vô số các hình ảnh chụp cô đưa tới tay, chờ chữ ký của cô.

Sầm Tuyết mỉm cười, lấy bút trên tay, không có chút phiền hà nào, cô thích cảm giác được mọi người yêu mến như này, có lẽ đó là hư vinh.

Sau khi mọi người có được chữ ký, đều bắt đầu giải tán. Ánh mắt Sầm Tuyết nhìn vào Lâm Tử Hàn, vươn tay vào trong túi rút một bức ảnh có chữ ký, khóe môi cong khẽ cười, đi qua người nhân viên mặc đồng phục rồi nhét vào túi cô, sải bước ưu nhã lướt qua cô.

Lâm Tử Hàn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh có chữ ký trong tay, nghĩ: Cũng không phải chi phiếu, nếu có thể trở thành tiền bạc có phải rất tốt sao? Ngắm nhìn vào đôi mắt trông mong của hai cô gái, đưa bức ảnh trong tay ra, nói: "Cho cô này".

"Cảm ơn" cô gái đó khoa trương cúi đầu chào, bỏ chạy.

Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt, quay người lại, lại tiếp xúc sắc mặt âm tình khó định của Sầm Tuyết, cô không hiểu được mà nhìn cô ta, không rõ mình đắc tội gì với cô ta.

Sắc mặt Sầm Tuyết lạnh lẽo, một lần nữa lấy một bức ảnh đã ký trong túi xách, không biết có một cô gái khác đang chạy đến, hi hi cười nói: "Tử Hàn, nếu chị không muốn nó thì đưa cho tôi đi". Nói xong lấy bức ảnh có chữ ký trong tay cô chạy mất.

Sắc mặt Sầm Tuyết chuyển sang màu xanh, từ khi nào lại gặp phải con người không biết phân biệt? Lập tức mắng: "Một người chỉ quét rác, còn giả bộ cao ngạo cái gì?" Quát xong, quay người nhanh bước đi.

Duẫn Ngọc Hân chán nản, giận dữ tát lên mặt Lâm Tử Hàn, mắng: "Đắc tội với Sầm Tuyết, tôi sẽ không tha cho cô". Mắng xong, chạy đuổi theo, theo sát phía sau Sầm Tuyết lấy lòng, càng không ngừng nói xin lỗi.

Lâm Tử Hàn ôm má đã ửng đỏ, nhất thời tức giận muốn khóc, cô làm phiền ai đâu, lẽ nào không đi theo minh tinh cũng là sai lầm sao?

Trong nhà vệ sinh, Lâm Tử Hàn dùng nước lạnh vẩy lên má trái nóng bỏng, đau đớn không giảm bớt chút nào. Vào công ty không đến hai tuần, cô đã chịu rất nhiều thương tích.

Đau khổ trở lại bộ phận vệ sinh, vừa mới vào cửa liền thấy ánh mắt lo lắng của chị Lệ nhìn mình, xong! Lâm Tử Hàn thầm nghĩ, chắc là có chuyện sẽ sảy ra.

Chị Lệ thở dài nói: "Tử Hàn, em thật đúng là đã làm chuyện không phải bình thường. Thậm chí dám đắc tội với Đại minh tinh nổi tiếng".

Minh tinh có giỏi như vậy không? Trong lòng Lâm Tử Hàn thầm hừ một tiếng.

Chương 23: Làm hồng nhan tức giận (2)
"Nhanh đi xin lỗi một chút đi, năm phút sau khi hết cuộc thảo luận đến xin lỗi Sầm Tuyết". Chị Lệ bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Tử Hàn nhìn vào sai lầm của mình, nhịn không được nói: "Có nghiêm trọng như thế không?"

"Cô Sầm Tuyết vì em mà không muốn nhận quay phim quảng cáo này, em nói xem có nghiêm trọng hay không ?"

Không thể nào? Đánh chết Lâm Tử Hàn cũng không nghĩ ra sự tình lại nghiêm trọng như vậy, bên cạnh đó, cô cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý nha, vì nó sao?

Bên trong phòng họp, Sầm Tuyết duy trì bộ dáng tức giận, bất bình ngồi yên một chỗ, ánh mắt không ngừng nhìn Tiêu Ký Phàm. Thật sự cô cũng không muốn việc trở nên quan trọng, nhưng mà nếu không quan trọng, sao lại có cơ hội được ngồi cùng bàn với Tiêu đại tổng tài.

Duẫn Ngọc Hân thỉnh thoảng vỗ tay cô an ủi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tiêu Ký Phàm, nhìn lại người phụ trách của công ty Tinh Vi.

Cánh cửa phòng họp bị một người đẩy ra từ bên ngoài , Lâm Tử Hàn nhìn mọi người bên trong phòng họp, tâm lý bắt đầu sợ hãi, thiếu chút nữa quay người chạy ra.

Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào cô, giận dữ nói: "Còn phâm tâm cái gì? Không mau xin lỗi cô Sầm?"

Lâm Tử Hàn bị cô ta mắng như vậy, ngập ngừng đi đến chỗ Sầm Tuyết, khi cách cô ta một mét. Dùng giọng nói chân thành nhất nói: "Cô Sầm, xin lỗi, không phải tôi cố ý không nhận bức ảnh có chữ ký của cô, đây là thư xin lỗi của tôi". Nói xong đưa bức thư vừa mới viết trong tay ra, lo lắng nhìn chằm chằm vào cô ta, rất sợ cô ta không tha thứ cho mình, ảnh hưởng tới việc kinh doanh của công ty là lỗi của cô.

Sầm Tuyết liếc nhìn cô, dùng ngón tay trỏ nắm lấy lá thư, mắt nhìn qua rồi gấp lại.

Lâm Tử Hàn không biết là cô ta đã tha thứ hay chưa tha thứ, một lần nữa mở miệng nói: "Cô Sầm, thực sự xin lỗi, đây chỉ là hành vi của cá nhân tôi, không liên quan gì đến công ty"

"Cô còn hiểu phải suy nghĩ về công ty sao? Vậy thì tới đây làm gì?" Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng nói.

Từ Nhạc Phong vội giải vây: "Cô Sầm, giám đốc Duẫn đã tát qua Tử Hàn rồi, Tử Hàn cũng đã nói xin lỗi, em cũng nên bớt giận, đừng lãng phí thời gian ghi hình"

"Được rồi" Giọng nói Sầm Tuyết lành lạnh, đem bức thư xin lỗi vứt lại trên người Lâm Tử Hàn, phải diễn trò đến cùng, không sai biệt mấy.

"Chúng ta bây giờ đi ra ghi hình thôi". Từ Nhạc Phong liếc mắt nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Tử Hàn, đứng dậy bước tới trước mặt Sầm Tuyết.

Tại thời khắc đoàn người đi đến cửa, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Chờ một chút!"

Mọi người quay đầu lại, không giải thích được nhìn về phía người lên tiếng. Tiêu Ký Phàm tựa thật sâu vào lưng ghế ngồi, cười chế nhạo người đại diện của công ty Tinh Vi: "Dư tổng, anh thật sự cho rằng người như vậy thích hợp làm người phát ngôn cho sản phẩm của mình sao?"

Mọi người sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn anh, khó khăn lắm mới thuyết phục được Sầm Tuyết, anh lại còn muốn thêm náo nhiệt? "Nếu như anh kiên quyết cần cô Sầm đại diện, tôi xin lỗi, việc hợp tác này của chúng ta phải kết thúc".

Sầm Tuyết giận giữ nhìn anh, tại sao có thể như vậy? Đây không phải là kết quả cô ta muốn. Cô cầu khẩn nhìn về phía vị đại diện của Tinh Vi, hi vọng anh ta có thể nói một số lời hữu ích.

Chương 24: Làm hồng nhan tức giận (3)
"Xin lỗi Tiêu tổng, các sản phẩm của chúng tôi luôn luôn do cô Sầm đại diện". Người đại diện của công ty Tinh Vi nói, theo quan điểm của anh ta, là anh ta để cho Tiêu thị kiếm tiền, việc tuyển người Tiêu thị không có quyền lên tiếng. Tuy rằng công nghệ của Tiêu thị là hạng nhất, uy tín cao, là công ty nổi danh trong giới quảng cáo. Nhưng mà cũng không thể bởi vậy mà đem hết chủ quyền đặt cho anh, giới quảng cáo không có quy tắc như vậy!

Khóe môi Tiêu Ký Phàm khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, đứng dậy ra khỏi phòng họp, khi bước ra tới cửa, quay người lại: "Tiền vi phạm hợp đồng năm mươi vạn, trước chiều nay tôi sẽ gửi về tài khoản của công ty anh".

Nói xong bước đi ổn định, rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lâm Tử Hàn nhìn theo bóng dáng phía sau của anh, tâm lý càng ngày càng bất an, đều là tại cô gây họa.

"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân hoàn hồn đầu tiên, vội vàng đuổi theo, Tiêu Ký Phàm cũng không dừng lại, đi theo hướng về phòng làm việc.

Duẫn Ngọc Hân đi theo phía sau anh, vội nói: "Ký Phàm, anh biết anh đang làm cái gì không? Anh bỏ hợp đồng này chỉ bởi vì Lâm Tử Hàn?"

Tiêu Ký phàm lấy áo tây trang ném lên trên ghế sofa, quay người lại nhìn chằm chằm vào cô ta: "Em cho rằng là vì Lâm Tử Hàn?"

Duẫn Ngọc Hân sửng sốt, thực sự tức giận, vì một người phụ nữ xấu xí nhất, anh đã không ngần ngại đắc tội với khách hàng của mình! "Ký Phàm, cô Sầm chỉ là có chút tính tình tiểu thư, hình tượng trước công chúng của cô ấy rất tốt, còn là một minh tinh, đều không phải giả vờ? Đều không có bất đồng? Anh vì sao phải nghiêm túc như vậy?"

Tiêu Ký Phàm liếc nhìn cô ta, không quan tâm đến, nói từng câu từng chữ: "Hành vi của cô ta, đã làm cho anh phản cảm, dùng cô ta, anh không thích".

Nhân viên của Tiêu thị không phải cấp dưới của cô ta, không phải trợ lý của cô ta, cho nên không cần phải chịu đựng sự bắt nạt lõa lồ này, thậm chí là nhân viên cấp thấp, anh cũng sẽ không nhận!



"Tử Hàn, em đang làm gì đó?" Vừa mới bước vào sân, Đỗ Vân Phi đã nghi hoặc nhìn Lâm Tử Hàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mồ hôi tuôn như mưa.

"Trồng hoa hồng" Lâm Tử Hàn cũng không quay lại mà trả lời luôn.

"Mới sáng sớm còn chưa bình minh dùng đất trồng rau để trồng hoa hồng? Tại sao?" Đỗ Vân Phi càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ cô ấy không phải mộng du chứ?

Lâm Tử Hàn cười bí ẩn, nói: "Bởi vì em phát hiện trồng hoa hồng có giá hơn so với trồng rau". Dù sao mỗi ngày cũng phải tặng chín mươi chín bông hồng, tới cửa hàng bán hoa mua, cũng không bằng chọn hoa của riêng cô, còn có thể thêm một chút thu nhập.

"Con gái các em ai cũng thần kinh như vậy" Đỗ Vân Phi bật cười, lắc đầu.

"Này, những lời này em không thích nghe!" Lâm Tử Hàn nhìn anh trừng trừng, sau đó nhìn anh bắt đầu nói mát: "Trời còn chưa sáng, anh chạy sang nhà em làm cái gì?"

"Anh chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy em tiện qua đây chào hỏi thôi".

"Sáng sớm anh đi đâu?"

"Đi làm việc".

"Đi làm vào lúc mặt trời chưa lên cao sao?" Lâm Tử Hàn không hiểu hỏi.

Đỗ Vân Phi thay cô cắm hoa hồng vào trong đất bùn nói: "Còn nhớ anh nói qua với em chuyện về viên kim cương chưa? Phải nắm lấy thời gian để điều tra".

"Còn chưa điều tra rõ ràng?" Lâm Tử Hàn vuốt ve tay anh, không cho anh lấm lem bùn.

"Chưa, nhưng cuối tuần này có thể lãnh đạo các băng đản xuất hiện tại triển lãm đồ trang sức vào chủ nhật, cho nên bọn anh phải chuẩn bị tốt, bố trí cơ sở ngầm".


Chương 25: Cơ hội gặp gỡ (1)
"Triển lãm đồ trang sức?" Đôi mắt Lâm Tử Hàn sáng lên: "Bên trong có rất nhiều đồ trang sức đúng không?"

"Tất nhiên rồi, nếu không triển lãm tảng đá sao?" Đỗ Vân Phi tức giận nói.

"Em cũng muốn đi xem, em chưa nhìn thấy nó, anh có thể giúp em mở rộng tầm mắt được không?"

"Điều này không tốt lắm đâu" Đỗ Vân Phi khó xử nói, triển lãm lần này không giống với những triển lãm đồ trang sức khác, vào được hội trường đều là những nhân vật nổi tiếng.

"Được rồi, xin anh đó". Lâm Tử Hàn gạt đất trong tay, quơ tay cầu xin anh.

"Để anh thử xem sao" Đỗ Vân phi không thoát khỏi cô, không thể làm gì hơn là đáp ứng trước nhưng: "Nhưng nhất định không chắc chắn lắm đâu".

"Cảm ơn anh!" Lâm Tử Hàn thoải mái, đứng lên khỏi mặt đất: "Được rồi, anh còn phải ra ngoài làm việc, anh nhanh đi làm đi".

"Em muốn đi đâu? Anh có thể đưa em đi một đoạn đường".

"Không cần đâu, tiện thể em đưa Tiểu Thư Tuyết ra ngoài đi dạo".

"Anh đi đây". Đỗ Vân Phi nói, quay người đi ra khỏi sân.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Lâm Tử Hàn phải mang hoa đến nhà Duẫn Ngọc Hân, một tay cầm hoa, một tay dắt Tiểu Thư Tuyết, hai người một lớn một nhỏ thong thả đi bộ trên vỉa hè.

Trên vỉa hè, không khí sáng sớm tươi mát, cô cho rằng đi một đoạn đường rèn luyện thân thể là được. Cùng đó là Tiểu Thư Tuyết đang đeo kính đen, vừa đi vừa hát bài hát thiếu nhi mà Lâm Tử Hàn dạy, cực kỳ phấn khích.

Trong khu biệt thự, Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn thấy tòa nhà xa hoa, đó chính là nhà của Duẫn Ngọc Hân.

Tiểu Thư Tuyết lắc thoát khỏi tay cô, chạy về phía trước, chạy xa mấy mét rồi quay đầu lại gọi: "Mẹ, mau đuổi theo con, mau đi!"

"Được mẹ đuổi tới, nhưng mà mẹ muốn đánh vào tay con đó" Lâm Tử Hàn sửa lại gọng kính lớn trên mặt, mỉm cười rồi chạy chậm đuổi theo.

"Mẹ, mẹ chạy chậm một chút, Tiểu Thư Tuyết không muốn bị đánh vào tay, Tiểu Thư Tuyết rất sợ". Một bên đôi chân nhỏ của Tiểu Thư Tuyết lại tiếp tục chạy, một bên liên tục quay đầu lại làm nũng.

"Sợ cũng vô ích, ha ha" Lâm Tử Hàn cúi người xuống, tay duỗi dài ra, thân thể nhỏ bé nhanh chóng bị bắt ôm vào trong lòng cô.

"Mẹ! Lần này không tính! Không tính!" Tiểu Thư Tuyết cười lớn dãy dụa chân tay, Lâm Tử Hàn sợ con gái làm hỏng những cánh hoa hồng, không thể làm gì khác là thả cô bé ra.

Được tự do, Tiểu Thư Tuyết vội vàng thoát ra khỏi cô, quay người nhanh, không may đụng trúng vào một bóng trắng trên đường.

"Cẩn thận!" Lâm Tử Hàn hô lớn, đưa tay ra muốn tiếp nhận lại cơ thể nhỏ bé kia, người đụng trúng cô bé đi trước cô một bước đỡ lấy Tiểu Thư Tuyết.

"Tiểu Thư Tuyết, con không sao chứ?" Lâm Tử Hàn lo lắng nhìn cô bé.

"Mẹ, con không đau".

"Không đau là tốt rồi" Lâm Tử Hàn yên tâm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người bị đụng trúng, không khỏi sửng sốt, cúi đầu áy náy mà nói: "Tiêu tổng, xin lỗi, không làm anh bị thương chứ?"

Lúc này Tiêu Ký Phàm mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, một sự thay đổi bình thường, đẹp hơn cả ánh sáng mặt trời, rất quyến rũ.

Anh khẽ nhếch môi nói ra hai chữ: "Không sao".

"Ba ba Tiêu, xin lỗi" Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào anh, mẹ cô bé nói, đụng phải người khác phải nói xin lỗi.

Tiêu Ký Phàm cùng Lâm Tử Hàn đồng thời ngạc nhiên, cô bé gọi anh là gì???

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/5425
.
XtGem Forum catalog