Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Truyện tiểu thuyết - Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Trang 28

Chương 203: Không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm
"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Cô sững sờ mà hỏi thăm, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Ký Phàm. Ánh nắng ban mai nhu hòa xuyên qua, chiếu vào áo ngủ trên người Tiêu Ký Phàm, dường như thêm một vầng sáng mới, đẹp đến quái dị!

"Em cứ nói đi?" Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn cô, dáng điệu ôn hoà.

"Tôi..." Đúng rồi, cô sao lại chạy tới phòng của anh chứ? Tối hôm qua sau khi xong việc cô rõ ràng trở về sau nhà nha. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, áo ngủ tuyết trắng may mà vẫn mặc ở trên người, tuy rằng cô không biết là ai giúp cô mặc vào, nhưng có thể xác định chính là không phải tự cô mặc vào.

Quần áo lao động của cô, đang vắt trên ghế.

Quầng sáng chiếu trên thân anh di chuyển, ưu nhã đi tới phía cô.

"Anh..." Lời nói cứng nhắc của Lâm Tử Hàn nuốt vào trong miệng, một nụ hôn nồng nhiệt chào buổi sáng bắt đầu trình diễn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, ảo não đến suýt chết, cô sao lại luôn luôn không chịu được mà bò lên giường của anh vậy! Bị Duẫn Ngọc Hân biết, không trừng trị cô không được!

Tiêu Ký Phàm hôn cô thật sâu, trên thực tế, tối hôm qua anh rất thành công làm quân tử. Nhìn cô mệt mỏi như vậy, chỉ là giúp cô lau thân thể, thay đổi áo ngủ, không hơn.

Khớp xương ngón tay rõ ràng phủ lên cằm cô, lập tức sử dụng thêm lực. Thật sâu ngưng nhìn con ngươi đen ngập nước gần trong gang tấc kia, khi Lâm Tử Hàn sắp chịu không nổi cái nhìn chăm chú của anh, thì anh thản nhiên mở lời: "Cải trang một chút, theo tôi ra ngoài"

Lâm Tử Hàn sửng sốt, nghi hoặc đánh giá anh hỏi: "Vì sao?"

"Không có nhiều vì sao như vậy, đi!" Anh buông cô ra, lạnh giọng ra lệnh.

Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhỏ nhắn, bất mãn mà quan sát anh, có lầm hay không! Dù cho anh là chủ nhân, cũng không thể ra lệnh cho người khác? Cùng anh ra ngoài, cuối cùng cũng nên có một lý do chứ.

Tiêu Ký Phàm không để ý tới tức giận đầy ngực cô, lấy bên trong tủ quần áo một bộ quần áo đơn giản thay vào, sau đó bắt đầu chỉnh lý lại quần áo. Người sau chính là ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi anh chuẩn bị hoàn tất, đã đi qua cửa mới giật mình cảm giác mình là không phải nên xuống giường rồi chứ.

Khoảng khắc Tiêu Ký Phàm vỗ lên cánh cửa, quay đầu lại nói với cô: "Tôi ở dưới lầu chờ em, trong vòng mười phút phải xuống"

"Ờ..." Lâm Tử Hàn đáp lại, sau khi cánh cửa được đóng lại, mới nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. May là trong phòng này còn lưu lại quần áo của cô, tùy tiện chọn một bộ để thay, rửa mặt chải đầu một phen liền phóng xuống dưới lầu.

Xe Tiêu Ký Phàm đã chờ ở cổng, Tiểu Thư Tuyết nhô đầu nhỏ ra mất hứng mà hô: "Mẹ, mẹ chậm muốn chết"

Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai khẩn trương của Tiêu Ký Phàm, dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Thư Tuyết chớ có lên tiếng, mở cửa xe chuẩn bị lên xe. Vừa mới chạm vào thì thân ảnh mỹ lệ đột nhiên đập vào mắt cô, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn phía ban công nhà bên cạnh, Duẫn Ngọc Hân vẻ mặt vẻ giận dữ đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.

"Xong!" Dưới đáy lòng cô thầm kêu một tiếng, xem ra Duẫn Ngọc Hân phát hỏa! Không được, cô không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm!

Cúi người, nghiêng mặt cười với Tiêu Ký Phàm: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Tôi không cần đi có được không?"

"Không được! Con muốn mẹ đi! Phải là mẹ...!" Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai xuất ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu trình diễn tiết mục vừa khóc vừa nháo.

"Được, được, mẹ đi!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trấn an, vòng qua bên kia xe.

Thần thánh ơi! Sự tình sao lại trở nên loạn như thế? Duẫn Ngọc Hân là người mẫn cảm như vậy, cô nên giải thích hành vi hôm nay với cô ta thế nào đây!

Trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh trầm mặc không nói, hỏi: "Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Kỳ thực nhìn Tiểu Thư Tuyết sau khi mặc thành như thế, đại thể cô có thể đoán được.

"Mẹ, ba ba ngày hôm nay muốn mang con đi bơi" Tiểu Thư Tuyết lanh mồm lanh miệng nói, vui mừng làm động tác bơi. Ngày hôm nay khi Tiêu Ký Phàm hỏi nó muốn đi nơi nào chơi, khiến nó vui mừng khôn xiết, tuy rằng Tiêu gia rất lớn, nhưng mà ở lại lâu cũng sẽ ngấy thôi. Như thế, con bé không chút suy nghĩ nào mà lựa chọn đi bơi.

"Bơi?" Lâm Tử Hàn giả vờ không vui nói: "Trong nhà không phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ" Tuy rằng chính cô cũng rất muốn đi, nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.

Duẫn Ngọc Hân sẽ không nói gì, ai biết có thể hay không gặp gỡ người quen chứ!

"Cái đó không giống nha, ba ba nói đi cạnh biển có thể bơi cùng cá mập" Tiểu Thư Tuyết nói lớn tiếng phản bác.

"Lời nói ấu trĩ như thế là anh nói sao?" Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.

Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn cô, quay mặt đi tiếp tục không nhìn sự tồn tại của cô, Lâm Tử Hàn không thú vị mà buông mắt xuống, ngay sau đó một lần nữa nhìn anh nói: "Chúng ta đi ra ngoài như vậy có quá mạo hiểm hay không"

"Vì sao lại mạo hiểm?" Tiêu Ký Phàm liếc cô.

Lâm Tử Hàn quan sát anh, dè dặt thử nói: "Lẽ nào anh sẽ không sợ người khác phát hiện anh là Lãnh Phong?"

Tiêu Ký Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tà mị nói qua kẽ răng: "Người nào biết đến đều đã chết, sau này những người khác biết cũng sẽ chết"

Ánh mắt của anh có chút nghiền ngẫm, lưu luyến trên mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, nếu như cô dám nói cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế tiếp đó là Đỗ Vân Phi.


Chương 204: Tin tưởng
Lời của anh khiến Lâm Tử Hàn sởn tóc gáy, vô ý thức hít một hơi lạnh, run giọng nói: "Nhưng tôi cũng biết, vì sao..."

"Bởi vì tôi không nỡ giết em" Tiêu Ký Phàm nghe được cô ấp a ấp úng nói, anh tin tưởng cô, chính là nguyện ý tin tưởng cô, đây là một loại hành vi rất đặc biệt, giao vào trong tay cô, dù sao cũng là tính mạng của anh.

Lâm Tử Hàn cảm động quay mặt sang chỗ khác, ngửa mặt tựa lưng vào ghế ngồi, cố gắng không cho nước mắt cảm động rơi xuống. Cô phản bội anh mà! Anh sao có thể tùy ý tin tưởng cô như vậy chứ?

Vậy có đúng là anh cũng tin tưởng thanh mai trúc mã Duẫn Ngọc Hân như thế hay không? Có đúng là như Duẫn Ngọc Hân nói, dù cho phát hiện cô ta biết tình hình thực tế, cũng không nỡ giết cô ta hay không?

Không giết cô ta, mọi thời khắc Tiêu Ký Phàm đều sẽ đối mặt với nguy hiểm. Giết cô ta, anh rất có thể phải đối mặt với chế tài pháp luật. Ai cũng biết, Lãnh Phong là một tội phạm nghiệp chướng nặng nề, cô không thể để cho anh tùy tiện giết người nữa!

Xe dừng lại tại một bãi biển, Tiểu Thư Tuyết xuống xe liền sôi nổi mà phóng tới chỗ có nước. Lâm Tử Hàn vội đuổi theo, lấy mũ trên đầu con bé xuống: "Cẩn thận một chút"

"Biết rồi" Giọng Tiểu Thư Tuyết lan vào giữa những làn gió biển vi vu.

"Tôi sao lại cảm giác nó rất giống một tội phạm mới từ trong ngục giam thả ra" Lâm Tử Hàn cười một tiếng nói. Khóe mắt Tiêu Ký Phàm hàm chứa ý cười, ôm lấy cô đi đến phòng thay quần áo.

Trên bờ cát rộng, ngoại trừ mấy nhân viên công tác ra, không có một người nào. Nhất định trong lòng có chuyện, Lâm Tử Hàn căn bản không thể vui vẻ được.

Chỉ là si ngốc nhìn chằm chằm nụ cười sáng lạn của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng cảm thán, nếu như ai cũng có thể sống tự nhiên thoải mái như con bé thì thật tốt, đáng tiếc bản thân vĩnh viễn đều không chiếm được cuộc sống như thế.

Tiêu Ký Phàm đang kiên nhẫn dạy Tiểu Thư Tuyết các loại tư thế bơi, nụ cười trên mặt cũng không như ánh dương quang sáng rực như trước đây. Thậm chí mang theo một chút cay đắng nhàn nhạt, Lâm Tử Hàn biết, đây tất cả đều là mình gây cho anh.

"A, oa!" Tiểu Thư Tuyết hét lên một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn mập mạp chìm trong nước. May là Tiêu Ký Phàm đủ nhanh tay lẹ mắt, một tay vớt được con bé từ dưới đáy nước.

Lặn xuống như thế, xác thực khiến Tiểu Thư Tuyết bị nghẹn đủ thảm, thân thể nho nhỏ rúc trên người Tiêu Ký Phàm ho lên, bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào thành những hạt đậu vàng lấp lánh rơi xuống, nhỏ xuống biển rộng.

Nhìn dáng điệu nhỏ bé khôi hài kia của con bé, Lâm Tử Hàn cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình bị vẻ lo lắng bao phủ nhiều ngày trong nháy mắt trong sáng hơn.

"Mẹ chế nhạo người ta!" Tiểu Thư Tuyết mất hứng huy động hai chân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt mang nụ cười của Tiêu Ký Phàm không vui nói.

Lâm Tử Hàn ha ha cười nói: "Ai bảo bảo bối nhà chúng ta là con vịt lên cạn chứ"

"Người ta mới không phải vịt lên cạn! Mới không phải á! Mẹ bại hoại!" Tiểu Thư Tuyết vừa hét, vừa trượt xuống từ trong lòng Tiêu Ký Phàm, vốc nước té lên người Lâm Tử Hàn.

Sau khi phát giác nước té lên người Lâm Tử Hàn không có ý nghĩa thực tế gì, sửa dùng cát.

"Bí đao lùn, bắt lấy nè!" Lâm Tử Hàn cười hì hì một bên đùa giỡn nàng một bên đã chạy ra xa xa tránh né.

"Con không phải bí đao lùn nha!" Tiểu Thư Tuyết đuổi không kịp, bắt đầu chơi xấu ngồi xuống bãi cát, đạp đạp hai chân không nghe theo nói, hu... Lùn cũng không phải lỗi của nó, không biết chữ cũng không phải lỗi của nó mà...

Lâm Tử Hàn mới không chịu lép vế bộ dạng này của con bé, tiếp tục cười trêu nói: "Ai nói con không phải, con hỏi ba ba đi"

"Ba ba nói mẹ là thiên hạ nhất quả trứng hồ đồ rất hồ đồ!" Tiểu Thư Tuyết không chút nào tỏ ra yếu kém phản bác. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn xụ xuống, giả vờ giận nói: "Con nói cái gì?"

Mặt Tiểu Thư Tuyết mang ý cười, nhắc lại rõ ràng: "Mẹ là quả trứng hồ đồ!"

"Tiểu nha đầu! Mẹ còn trị không được con sao?" Lâm Tử Hàn căm giận vọt lại đó, khi Tiểu Thư Tuyết còn chưa kịp đứng lên chạy trốn thì một tay lấy ôm lấy con bé, đi đến mép bờ nước, một bên đe dọa nói: "Mẹ trực tiếp ấn con xuống nước uống no rồi trở lên nha!"

"Đừng! Mẹ đừng mà!" Tiểu Thư Tuyết giãy dụa múa may chân tay, lớn tiếng hét lên: "Ba ba cứu con nè! Ba ba à!"

"Không ai cứu được con đâu!"

"Không mà! Người ta không dám nữa! Đó là ba ba nói á!"

"..."

Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào hai mẹ con vui vẻ, tâm tình không tự giác cũng tốt theo, biểu tình lúc này của Lâm Tử Hàn vẫn còn ngây thơ thuần khiết như vậy. Vẫn giống như lúc trước, chỉ là, từ lúc nào cô bắt đầu thay đổi? Vì sao một chút anh cũng không tự cảm thấy được.

Nếu như không phải anh nhiều lần bắt được cô và Đỗ Vân Phi ở cùng một chỗ, cô còn giấu diếm bao lâu? Có thể ở lại bên cạnh anh bao lâu?

Giọt nước trong suốt lăn trên gương mặt thanh tú của cô, môi đỏ mọng phấn hồng mê người cong lên, cũng đã ở chung lâu như vậy, anh phát hiện mình lại vĩnh viễn đều nhìn thiếu, vẫn còn bị tất cả mọi điều thuộc về cô hấp dẫn.

Sóng biển vỗ lên khuôn ngực trần rắn chắc của anh, mỗi một lần chạm vào, lại mang không đi được sự đau lòng thấu xương của anh.

Anh bơi đến chỗ hai mẹ con, bế Tiểu Thư Tuyết từ trong tay cô xuống, giao cho nhân viên công tác bên cạnh, hai tay ôm qua vòng eo mảnh khảnh trong nước của Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn kinh sợ, nụ cười thoải mái cứng ngắt trên mặt, cảm thụ được thân thể tinh tráng rắn chắc cũng mang đến nhiệt độ từ phía sau.


Chương 205: Tâm tư hỗn loạn
"Ba ba, hai người lại không để ý tới người ta sao? Vì sao mỗi lần đều như vậy chứ..." Tiểu Thư Tuyết bất mãn kháng nghị.

Lâm Tử Hàn hi hi cười gượng vẫy vẫy tay với con bé, nói: "Ngoan, đi chơi với các dì đi, nhiều dì như vậy nhất định sẽ dạy con bơi được, làm một con vịt dưới nước béo mũm mĩm đi..."

Nói còn chưa nói hết, Tiêu Ký Phàm bắt đầu hôn tới, cắt ngang lời muốn nói tiếp, hôn thật sâu.

Sắc mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt ửng hồng, hoảng loạn đẩy anh ra giận dữ nói: "Có rất nhiều người ở đây, không sợ người ta chê cười sao" Hơn nữa, còn có nhi đồng ở đây, tuy rằng con bé đã nhìn qua vô số lần.

Tiêu Ký Phàm ngang ngược hòa cùng vào mặt cô, không để cho cô cơ hội trốn tránh, lần thứ hai hôn lên. Ở chỗ này ai dám cười anh? Chán sống phải không? Hay đây căn bản là cô mượn cớ chống cự anh?

Nghĩ tới đây, anh hôn càng thêm càn rỡ hơn, gắt gao ôm chặt eo cô, làm cho thân thể mềm mại của cô dán chặt trong ngực anh.

Hai tay Lâm Tử Hàn vòng qua eo anh, ôm anh sít sao, đáp lại sự nhiệt tình của anh.

Sóng biển vỗ lên trên người hai người vẫn đang hồn nhiên hôn nhau, quên mình hôn nhau, đón lấy từng đợt từng đợt sóng, hai người chăm chú ôm nhau lại không hề cảm giác.

Nhân viên công tác trên bờ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ với hai người, dù sao rất khó thấy rõ một người đàn ông có tiền một lòng với vợ như vậy, hơn nữa là ở tình huống con đều hai ba tuổi.

Không biết rõ lắm đã qua bao lâu, Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng rảnh tay buông ra, cúi đầu nhìn chăm chú cô nép trong lòng thở gấp không thôi. Đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, nói: "Lâm Tử Hàn, em rõ ràng chính là yêu tôi"

Lâm Tử Hàn lại sửng sốt, chật vật tránh né tầm mắt của anh, giả vờ giận nói: "Anh suốt ngày quyến rũ tôi, tôi có thể không rơi vào tay giặc sao? Tôi... chỉ chính là trên thân thể thôi"

"Hôn môi với người đàn ông không thích, phải là một chuyện rất thống khổ, nhưng mà mỗi lần em đều rất hưởng thụ, vì sao vậy?" Giọng nói của anh rất nhẹ, lời nói ra lại làm cho không người nào có thể cãi lại.

Lâm Tử Hàn bị anh nhìn đến da đầu tê dại, hỏi không thể chống đỡ được, tim đập loạn, nâng mặt trừng mắt với anh nói: "Tôi! Tôi chính là một người khác thường, thấy soái ca thì trái tim nở hoa, tôi! Tôi còn tìm con vịt nữa!"

Nói xong, không để ý tới trên mặt anh có thêm mấy nét vẽ màu đen hay không, giả vờ tức giận xoay người đưa lưng về phía anh. Chết rồi! Nam sắc là tai họa nha! Vì sao cô luôn luôn nhảy vào hố lửa chứ?

Tiêu Ký Phàm tức giận kéo người cô lại, trừng mắt nhìn cô nói: "Em không cần mạnh miệng, em căn bản không phải người như vậy!"

"Anh sao lại xác định như thế? Anh quên sao? Lúc trước tôi một ngày thân mật với Lãnh Phong, một ngày thân mật với Tiêu Ký Phàm, một ngày với thân mật Đỗ Vân Phi... làm gì... tôi nói đều là sự thực..."

Muốn cô im miệng, muốn cô bớt nói lời tranh cãi đả thương người khác, biện pháp tốt nhất đó là bịt miệng cô lại, hôn cô đến choáng đầu trướng não, hai mắt mờ, tốt nhất là ngay cả mình họ gì cũng không biết!

Hiệu quả chờ mong có phần xa cách, nhưng, cuối cùng cũng làm cho cô nhu thuận, không kêu không náo loạn.

Vốn thấy cô ở Tiêu gia bị áp bách quá lâu, mạo hiểm mang cô ra ngoài thư giãn một chút, cũng không phải để cho cô nói những lời khiến anh tan vỡ này.

Nhất thời gỡ bỏ ngụy trang xuống, một nhà ba người vô cùng vui vẻ chơi một ngày, trở lại Tiêu gia đã là màn đêm buông xuống. Thời gian một ngày đúng là rất ngắn, trong chớp mắt!

Cuộc sống lại trở về ban đầu, Lâm Tử Hàn kinh sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân vẻ mặt hàn băng ngồi trên ghế sofa, còn có dáng điệu nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của Duẫn Ngọc Hân, ý thức được vui sướng ngắn ngủi, chỉ biết sẽ mang đến cho mình tai họa lớn hơn nữa.

Tiêu phu nhân đứng lên, trừng mắt một nhà ba người đứng ở cửa cả giận nói: "Ký Phàm! Con mang theo một nữ hầu ra ngoài chơi, nói là cái gì đây?!"

"Mẹ, mang một bảo mẫu cùng con nhỏ ra ngoài, có vấn đề gì sao?" Tiêu Ký Phàm nói rất thỏa đáng, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Bảo mẫu".

Nói xong, dắt Tiểu Thư Tuyết đi lên tầng hai, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm hai cha con biến mất trên cầu thang. Không phải đâu? Mặc kệ cô? Cứ như thế ném cô tới trước mặt hai con sư tử cái?

Hai cha con thật độc ác! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt, buông mắt xuống dùng giọng cung kính nhất nói: "Tiêu phu nhân, nếu đã đưa con bé an toàn về, tôi quay về sau nhà trước"

"Thực sự chỉ là vì chiếu cố con bé sao?" Duẫn Ngọc Hân liếc cô mỉa mai nói, ý của cô ta, Lâm Tử Hàn tự nhiên nghe ra. Giọng nói Duẫn Ngọc Hân lạnh lùng, cô nói dối thành tinh lại cũng khó thở một chút, gật đầu: "Đúng vậy"

Lần thứ hai cúi đầu rũ vai xuống, rất sợ Duẫn Ngọc Hân sẽ thấy sắc mặt ửng hồng của cô, căn bản là không phải giống như cô nói. Ngày hôm nay cô làm trái với lời thề của mình, làm một đôi vợ chồng ân ái chân thực với Tiêu Ký Phàm, là một ngày vui sướng nhất trong nhiều ngày trôi qua.

"Sau này không cho phép ra ngoài với Ký Phàm!" Tiêu phu nhân lớn tiếng ra lệnh.

"Đã biết"

Giày cao gót Duẫn Ngọc Hân bước đi mang theo những tiếng lanh lảnh, chậm rãi đã đi tới, tới gần bên tai cô nói nhỏ: "Lâm Tử Hàn, thu những chuyện ma quỷ của cô trở về đi, không ai sẽ tin cô!" Lạnh lùng nói, lướt qua cô đi đến hướng cửa.

Lâm Tử Hàn cả kinh, xoay người lại lo lắng nói với bóng dáng cô ta: "Giám đốc Duẫn, cô chờ một chút" Duẫn Ngọc Hân nghỉ chân, xoay người lại lạnh lùng liếc cô.

Lâm Tử Hàn do dự đi tới, chậm rãi nhìn chằm chằm cô ta: "Tôi còn tỉnh táo, còn nhớ rõ thân phận của mình, xin cô yên tâm"

"Biết thân phận của mình, còn chưa cút về sau nhà đi?!" Tiêu phu nhân nổi giận nói.

Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép nói: "Phu nhân ngủ ngon, giám đốc Duẫn ngủ ngon" Dừng chân nhanh chóng đi đến hướng sau nhà, trở lại căn phòng nhỏ mình ở.

Ghé vào trên giường nhỏ, trong đầu hỗn loạn, toàn bộ mọi việc như những sợi tơ ma quái gắt gao quấn quanh trong đầu cô, vô luận cô để ý hay không để ý cũng rất mơ hồ.


Chương 206: Tức giận
Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị phân phó đến phòng bếp làm vệ sinh sàn nhà, lau phòng bếp đã không phải lần đầu tiên, cho nên, cô làm coi như thuận lợi.

Yêu cầu của Tiêu phu nhân là không dính một hạt bụi, sàn nhà phải phản chiếu được bóng người như mặt gương. Lâm Tử Hàn cúi sấp người nhìn thoáng qua, cảm thấy hẳn là có thể báo cáo kết quả làm việc mới từ từ chuẩn bị đứng lên từ trên sàn.

Một tiếng giày cao gót thanh thúy truyền vào tai cô, từ xa đến gần, tựa hồ đang đi đến phòng bếp. Mỗi lần, Lâm Tử Hàn chỉ cần vừa nghe đến tiếng động này trong lòng lại sợ hãi lên.

Bởi vì... tiếng bước không những chẳng ưu nhã, chạm xuống tạo nên tiếng như thế, chỉ có Duẫn Ngọc Hân siêu cấp thích đày ải mới có thể gõ ra.

Xuất hiện ở tầm mắt cô, là một đôi giày cao gót hàng hiệu tinh mỹ, ánh mắt của cô từ đôi chân kia lướt lên. Dừng lại khuôn mặt có chút hả hê của Duẫn Ngọc Hân, lập tức lập tức rũ đôi mắt xuống, lễ phép nói: "Giám đốc Duẫn buổi sáng tốt lành"

"Xem cô khẩn trương chưa kìa" Duẫn Ngọc Hân cười một tiếng, liếc cô: "Ký Phàm ra ngoài, Tiểu Thư Tuyết kề cận tôi, muốn tôi đưa nó ra ngoài chơi, tôi bây giờ mới phát giác, nó thực sự rất làm cho người ta yêu thích"

Khích bác của cô ta, mỗi một chữ đều đâm vào khiến màng tai Lâm Tử Hàn đau đớn, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà! Mà Tiểu Thư Tuyết lại càng ngày càng dính vào cô ta, vừa mới bắt đầu Tiểu Thư Tuyết cònmỗi ngày hô muốn tìm mẹ, hiện tại đã rất ít tìm cô, ngược lại thích quấn quít lấy Duẫn Ngọc Hân chơi.

"Hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt con bé" Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói.

"Yên tâm đi, Ký Phàm rất quan tâm nó" Duẫn Ngọc Hân nghiến răng nói, mặt cười duyên tràn đầy oán giận. Vừa nghĩ tới hai vị người hầu Tiêu Ký Phàm xếp vào bên cạnh mình kia, cô ta lại hận đến nghiến răng, lâu như vậy, lại vẫn còn không tin cô ta!

Hung hăng đè bất mãn xuống đáy lòng, nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân không đổi, liếc mắt nhìn cô nói: "Cô tiếp tục lau nhà đi, tôi chỉ là vào lấy sữa cho Tiểu Hoàng Hậu của chúng ta thôi, không phải tới tìm cô gây phiền phức" Nói xong, xoay người đi đến kệ bếp.

"Giám đốc Duẫn, hãy để cho tôi làm đi" Lâm Tử Hàn xông lên đi muốn cướp cái cốc có in hình hoạt hình trên mặt.

Duẫn Ngọc Hân nhanh tay lẹ mắt nghiêng tay qua, tách hai tay của cô ra, thản nhiên phun ra hai chữ: "Không cần!"

Hai tay Lâm Tử Hàn cứng nhắc trên không trung, luống cuống nhìn chằm chằm cô ta, đã thấy cô ta lấy chai nước bên cạnh, rót nước vào cốc sữa.

Lâm Tử Hàn kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm động tác không chút hoang mang của cô ta, cả kinh nói: "Giám đốc Duẫn, cô sao lại có thể dùng nước lạnh pha sữa cho Thư Tuyết uống? Uống như thế sẽ bị đau bụng!"

"Đừng lo lắng, thân thể Tiểu Hoàng Hậu rất khỏe" Mặt Duẫn Ngọc Hân lộ vẻ tàn ác liếc nhìn cô, dùng thìa quấy đều sữa.

Lâm Tử Hàn tức giận vung cánh tay dài, đẩy cốc sữa của cô ta xuống sàn, chiếc cốc lên tiếng trả lời bắn sữa lên trên hai người.

Duẫn Ngọc Hân hét lên một tiếng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Tử Hàn dám làm như thế, cúi đầu liếc mắt nhìn sữa dính đầy quần áo. Tức giận đến dương tay tát lên mặt cô: "Lâm Tử Hàn! Cô muốn chết sao!?"

Lâm Tử Hàn điên rồi, căn bản không suy nghĩ đến hậu quả, vươn tay đỡ bàn tay vung tới của cô ta. Tức giận nói: "Duẫn Ngọc Hân! Cô có bất mãn gì thì hướng về phía tôi là được, sao lại dám gây thương tổn cho trẻ nhỏ?"

Duẫn Ngọc Hân đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể tiếp nhận, duy chỉ có điều không thể tiếp nhận chính là gây thương tổn hai người cô yêu nhất hiện tại, một người là người đàn ông cô yêu, một người là con gái cô cưng chiều!

"Cô là con điên à!" Duẫn Ngọc Hân kêu gào, muốn lên phía trước, lại bị Tiêu phu nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa quát: "Có chuyện gì lại cãi lộn?!"

Hai người phụ nữ đồng thời an tĩnh lại, trên mặt đều là lửa giận hừng hực, không có ý tứ muốn nhân nhượng, Tiêu phu nhân không hài lòng trừng mắt nhìn Duẫn Ngọc Hân trách cứ: "Ngọc Hân! Bác vẫn nhắc nhở cháu phải tu dưỡng, rèn luyện hàng ngày, cháu đem lời của bác vào tai này ra tai kia sao? Chỉ là loại phụ nữ khóc lóc om sòm này sao?"

"Bác gái..." Duẫn Ngọc Hân tủi thân mà hô một tiếng, rèn luyện hàng ngày, rèn luyện hàng ngày! Cô ta sắp bị những thứ này kiềm chế muốn chết!

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!" Tiêu phu nhân chuyển hướng Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn không sợ hãi chút nào mà nghênh đón tầm mắt của Tiêu phu nhân, lớn tiếng nói: "Giám đốc Duẫn không biết pha sữa là phải dùng nước sôi, tôi chẳng qua là hảo tâm nhắc nhở cô ta mà thôi, cô ta...!"

"Cho nên đánh nhau?" Tiêu phu nhân thét chói tai cắt ngang cô: "Cô tính là thân phận gì?! Dựa vào cái gì đánh nó?"

"Tôi lo lắng Tiểu Thư Tuyết uống vào sẽ đau bụng, có cái gì không đúng? Chúng ta có thể tìm đại thiếu gia phân xử! Duẫn Ngọc Hân, cô dám đi cùng tôi không?"

"Cô!" Duẫn Ngọc Hân tức giận trừng mắt nhìn cô, tốt! Cô ta dám uy hiếp mình? "Cô đương nhiên hy vọng tìm Ký Phàm tới phân xử, bởi vì cô biết rất rõ ràng anh ấy sẽ che chở cô. Lâm Tử Hàn, cô dùng một chiêu nhỏ này tới uy hiếp tôi, ép tôi đi đến đường cùng, ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì?"

Lâm Tử Hàn nhìn biểu tình quyết liệt của cô ta, trong lòng vẫn còn một chút cố kỵ nho nhỏ, phụ nữ khi phát điên xác thực rất đáng sợ, cô thực sự phải cẩn thận mới được.

Nhưng mà, cô làm sao mới có thể tránh cho cô ta gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết? Ỷ vào Tiêu phu nhân cưng chiều, cô ta có thể biếnTiêu gia như nhà mình đi qua đi lại, làm cái gì cũng không có chỗ nào cố kỵ!

"Chỉ cần cô không làm ra chuyện thương tổn Tiểu Thư Tuyết, Tiêu Ký Phàm sẽ là của cô" Lâm Tử Hàn yếu ớt nói hết, xoay người đi ra ngoài, người phụ nữ không có tố chất như cô ta cô nên tránh xa một chút!


Chương 207: Lo sợ
"Ngọc Hân, cô ta nói là sự thật?" Tiêu phu nhân đánh giá Duẫn Ngọc Hân cúi thấp đầu, lớn tiếng hỏi.

"Bác gái, nếu như cháu muốn hại Tiểu Thư Tuyết, sẽ không giúp bác cướp nó về" Duẫn Ngọc Hân mở to đôi mắt vô tội, vội vàng nói biện giải.

"Cháu nếu dám có thành kiến với Tiểu Thư Tuyết, đừng trách bác không che chở cháu!" Tiêu phu nhân nghiêm túc giáo huấn, không quan sát một thân chật vật của cô ta: "Nhìn bộ dạng hiện tại của cháu đi, có gì khác với mụ điên không có giáo dục kia đâu! Để Ký Phàm thấy thì sẽ nhìn cháu thế nào"

"Bác gái" Duẫn Ngọc Hân đau lòng nức nở nói: "Ký Phàm anh ấy thích loại điên loạn không có giáo dục này, bác lại mỗi ngày nói với cháu phải rèn luyện hàng ngày, giáo dưỡng, những thứ đó căn bản là đồ vô dụng đã ràng buộc cháu đủ lâu..."

"Nói cái gì!" Tiêu phu nhân cắt ngang cô ta, dùng giọng điệu khinh bỉ nói: "Cô gái ngoan hiền, nên có tu dưỡng, có tri thức, có theo đuổi tình yêu. Loại cỏ dại ven đường như Lâm Tử Hàn này nơi đâu cũng có thể thấy được, leo không đến được nơi thanh nhã! Vĩnh viễn đều không có khả năng dung nhập vào gia đình phú quý"

Nói xong, hít vào một hơi thật sâu, nói với cô ta: "Mau trở về thay quần áo đi"

Loại giáo huấn này nghe nhiều lắm rồi, Duẫn Ngọc Hân cũng không muốn nghe tiếp nữa, xoay người đi ra ngoài.

——————

"Mẹ, ở đây chơi không hay" Tiểu Thư Tuyết quan sát gian phòng nho nhỏ này, lớn tiếng nói: "Dì Duẫn nói muốn dạy con vẽ tranh"

Mở miệng ngậm miệng đều là dì Duẫn, gọi khiến trong lòng Lâm Tử Hàn rất không vui, cô ôm Tiểu Thư Tuyết lên đùi, chỉ ra ngoài đường nói: "Bảo bối, sau này dì Duẫn cho con cái gì cũng đừng lấy, không có thể ăn biết không?"

"Vì sao nha?" Tiểu Thư Tuyết không giải thích được mà nhìn chằm chằm cô.

Lâm Tử Hàn không được tự nhiên cười cười: "Bởi vì..., dù sao con muốn cái gì tìm ba ba lấy là được, biết không?"

"Ba ba luôn luôn không rảnh mà"

"Vậy tìm bà nội lấy" Tiêu phu nhân là thật tâm yêu thương Tiểu Thư Tuyết, khẳng định sẽ không hại con bé. Tiểu Thư Tuyết không giải thích được nói: "Vì sao không thể lấy các thứ của dì Duẫn? Dì Duẫn đối xử với Tiểu Thư Tuyết tốt nhất"

"Đứa không có tiền đồ!" Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã tức giận nghĩ, cho nó một chút ngon ngọt, thì nhận kẻ trộm làm mẹ!

"Mẹ, con nhớ ba ba Lãnh" Tiểu Thư Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên mở miệng nói.

"Hả?" Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm con bé, con bé sao lại đột nhiên nhớ tới Lãnh Phong? Người thật lâu cũng không xuất hiện trước mặt nó!

"Ba ba Lãnh ra nước ngoài" Lâm Tử Hàn thuận miệng nói liều.

"Vậy ba ba lúc nào đến gặp con chứ?"

"Chờ ba ba về nước thì tới thăm con" Lâm Tử Hàn sợ con bé hỏi ra càng nhiều vấn đề làm cho mình khó có thể trả lời, dắt con bé đi ra khỏi phòng. Tiêu phu nhân không vui khi cô gặp con, cô vẫn nên đưa con về sớm một chút thôi. Mới vừa đi ra khỏi phòng, một vị nữ hầu đâm đầu đi tới nói với cô: "Lâm tiểu thư, đại thiếu gia tìm cô"

"Đã muộn thế này, anh ta tìm tôi làm cái gì?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.

Nữ hầu cười mờ ám một cái, đi ra. Lâm Tử Hàn bị dáng tươi cười của cô ta khiến cho có chút không được tự nhiên, bước nhanh đi đến phòng ngủ Tiêu Ký Phàm.

Trong phòng ngủ, Tiêu Ký Phàm lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, hai tay lật từng tờ từng tờ tạp chí. Trong phòng tràn ngập mùi vị nhàn nhạt của rượu Whisky, mùi thơm ngát rất dễ chịu làm say lòng người.

Lâm Tử Hàn đi tới trước mặt anh rồi đứng lại, nhìn anh hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Đêm nay tôi không muốn ngủ một mình" Tiêu Ký Phàm nói trắng ra khiến Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa thổ huyết, mặt nhỏ nhắn trầm xuống, giả vờ giận nói: "Anh cho rằng tôi là gái bồi đêm sao? Tùy tiện gọi thì đến?"

Tiêu Ký Phàm vẫn không có liếc nhìn cô một cái, bỏ tạp chí trong tay xuống, chuyển qua ôm eo nhỏ của cô, hơi dùng lực kéo cô vào trong lòng mình, liếc cô cười tà nói: "Em so với gái bồi đêm còn cao cấp hơn một ít"

"Anh! Khốn nạn!" Lâm Tử Hàn giãy dụa mắng, lại đang vũ nhục cô? Đáng ghét! Nhưng mà, trong mắt của anh, bản thân cũng sớm đã là một món hàng hạ tiện ba thối nát, còn ở cùng một chỗ với Đỗ Vân Phi. Anh nói như thế này cô cũng tình nguyện, tuy rằng nghe rất chói tai!

"Nói cho tôi biết giữa em và Duẫn Ngọc Hân xảy ra chuyện gì?" Anh kìm chặt eo cô, sắc mặt nghiêm lại, lớn tiếng hỏi.

"Có ý gì?" Lâm Tử Hàn cả kinh, vô ý thức hỏi, lẽ nào anh cũng cảm giác được giữa cô và Duẫn Ngọc Hân có vấn đề lớn?

"Tôi hỏi em, em sao lại hỏi tôi?" Tiêu Ký Phàm không hài lòng nhìn chằm chằm cô, nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cảm giác được Lâm Tử Hàn tựa hồ đặc biệt sợ Duẫn Ngọc Hân, thậm chí so với trước đây còn sợ hơn.

Lâm Tử Hàn cân nhắc nên mở miệng như nào, bởi vì cô không biết Tiêu Ký Phàm vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô có thể khẳng định chính là, anh cũng không biết chân tướng. Do dự một lúc lâu, dè dặt nói: "Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, thì giống như... Anh và Đỗ Vân Phi!"

Còn dám nhắc đến Đỗ Vân Phi với anh? Sắc mặt của anh bỗng dưng trầm xuống. Lâm Tử Hàn mắt thấy anh muốn nổi bão, vội hỏi: "Xin lỗi, tôi biết tôi không nên nói tên này, xin hãy tha thứ"

"Tôi cho tới bây giờ không yêu Duẫn Ngọc Hân" Sắc mặt của anh trở nên khẩn cấp, lời nói xoay chuyển cũng nhanh, nhanh đến Lâm Tử Hàn hầu như đều theo không kịp.

Lâm Tử Hàn giật giật thân thể, nỗ lực đứng lên từ trên đùi anh, sau khi phát hiện không thành công không thể làm gì khác hơn là buông tha. Ha hả cười gượng hai tiếng: "Kỳ thực giám đốc Duẫn rất tốt, lại xinh đẹp có học thức, còn là một thiên kim tiểu thư..."

"Không cần em nói cho tôi biết những thứ này" Tiêu Ký Phàm bất mãn cắt ngang cô, anh từ nhỏ đã biết Duẫn Ngọc Hân, cô ta là hạng người gì anh không thể rõ ràng hơn cô sao? Cần gì cô đến nói với mình chứ?

"Đừng làm bà tám, quyết định của tôi sẽ không bởi vì em khuyên can mà thay đổi" Cô lại có thể đẩy anh vào trong lòng người phụ nữ khác? Chán sống sao?


Chương 208: Đau lòng
Lâm Tử Hàn len lén thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng nhỏ nhắn không dám nói nhiều lời nữa.

"Hỏi em một lần cuối cùng, vì sao sợ hãi Duẫn Ngọc Hân như vậy" Anh cau mày, nhìn chằm chằm cô nói.

"Tôi...." Lâm Tử Hàn nhìn lại anh, chần chờ nói ra: "Tôi sợ cô ta sẽ gây thương tổn Tiểu Thư Tuyết, cho nên, tôi không dám đắc tội với cô ta"

"Cô ta không dám" Tiêu Ký Phàm tự tin nói.

"Cô ta dám!" Lâm Tử Hàn vội vàng nói, nhớ tới ngày hôm nay Duẫn Ngọc Hân dùng nước lạnh pha sữa, trong lòng cô lại sốt ruột. Cô cũng không muốn cáo trạng việc này, bởi vì cô không thể để cho Tiêu Ký Phàm có phản cảm với Duẫn Ngọc Hân, nhưng là vì Tiểu Thư Tuyết cô quản không được nhiều như vậy.

Chỉ là, cô cũng không biết, thật ra sáng sớm hôm nay Duẫn Ngọc Hân là đang diễn trò mà thôi, cô ta tạm thời còn không có can đảm đi thương tổn Tiểu Thư Tuyết, sau này có thể làm ra chuyện gì khác người cũng không biết.

"Em muốn làm như thế nào, em nói, tôi đều làm theo" Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào cô, giữa con ngươi đen láy là sự chân thành.

"Tôi..." Không cho cô ta vào Tiêu gia! Không cho cô ta tới gần Tiểu Thư Tuyết! Lâm Tử Hàn nói dưới đáy lòng. Nhưng nghĩ đến sẽ làm Duẫn Ngọc Hân tức giận, lời nói bên miệng lại nuốt trở về: "Tôi không muốn làm như thế nào, tôi nghĩ là tôi căng thẳng thần kinh"

"Vậy thì nên cố mà nghỉ ngơi" Tiêu Ký Phàm ôm lấy thân thể cô, đi đến phương hướng giường lớn.

——————

Lại vô sỉ mà ngủ trên giường người ta một đêm, Lâm Tử Hàn sau khi hung hăng khinh thường bản thân, vẫn không thể tiết hận. Dùng cái xẻng nhỏ ra sức nện vào cỏ dại trong hoa viên, phảng phất những đám cỏ dại trong hoa viên có thù oán với mình.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lâm Tử Hàn chưa kịp quay đầu lại, cuống quít lánh sang một bên. Thân hình đó mờ dần đến nhà của bác sĩ tại gia, không thấy hình bóng.

Lâm Tử Hàn kéo nữ hầu phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Nữ hầu một tay che bụng, một tay chỉ vào phương hướng nhà chính, thở hổn hển nói: "Tiểu... Tiểu tỷ tỷ..." Chờ cô ta thật vất vả nói cho hết lời, đứng thẳng người thì đâu còn có thân ảnh của Lâm Tử Hàn.

Nữ hầu kia ngây ra một lúc, than một tiếng, chạy về phía trước.

"Thư Tuyết...! Thư Tuyết làm sao vậy?" Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy vào phòng ngủ Tiểu Thư Tuyết, trong phòng ngủ rộng lớn, vây đầy người.

"Ba ba... Bụng đau quá! Đau quá đi!" Trên giường nhỏ, Tiểu Thư Tuyết giãy dụa khóc hô trong lòng Tiêu Ký Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn do đau đớn mà trắng bệch một mảnh.

"Ngoan, tiêm thì tốt rồi" Tiêu Ký Phàm vừa dỗ dành vừa một bên gắt gao đặt chân nhỏ của con bé lên gối, để cho bác sĩ tiêm.

"Thư Tuyết!" Lâm Tử Hàn vọt đi tới, chân tay luống cuống mà trừng mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết giãy dụa như con cá trạch nhỏ trong lòng Tiêu Ký Phàm: "Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết làm sao vậy?"

Tiểu Thư Tuyết nghe được tiếng của Lâm Tử Hàn. Khóc lớn tiếng hơn nữa: "Mẹ... Thư Tuyết đau quá đi, trùng trùng đang gặm bụng oa..."

"Lâm tiểu thư, phiền phức cô nhích sang một chút" Bác sĩ nói với Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn cuống quít lui một bước, nhìn bộ dạng Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cũng chảy xuống. Tiêu phu nhân bực bội bất an tiến lên vài bước, không lưu tình chút nào đẩy Lâm Tử Hàn ra ngoài cửa, trong miệng mắng: "Tiện nhân! Đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần! Không cho phép đi đến tiếp cận bên người con bé! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!"

"Tiêu phu nhân, để tôi nhìn con bé thôi, cầu xin bà..." Lâm Tử Hàn khóc rống cầu xin, đáp lại cô, là tiếng hung hăng đóng sầm cửa của Tiêu phu nhân.

"Thư Tuyết..." Cô tuyệt vọng ngã ngồi tại bên tường, nghe tiếng khóc bên trong của Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống sàn.

"Nghe nói, cô tối hôm qua thực sự ở trên giường Ký Phàm, thật không?" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Duẫn Ngọc Hân, lạnh lùng đến cực điểm.

Lâm Tử Hàn phút chốc nâng mắt ngập nước lên, căm giận trừng mắt nhìn cô ta, lập tức nhe nanh múa vuốt đánh tới bên người cô ta, lớn tiếng mắng: "Là cô cho con bé uống sữa pha sai có đúng không? Duẫn Ngọc Hân! Cô vì sao phải đối xử như thế với con bé chứ!"

Duẫn Ngọc Hân lắc mình tách ra khỏi công kích của cô, hổn hển nói: "Trẻ con chẳng qua là đau bụng mà thôi, cô đã chịu hết nổi rồi? Nếu như là đứt tay đứt chân, đi đời nhà ma thì sao? Cô chẳng phải là..."

"Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!" Lâm Tử Hàn hét lớn: "Cô rất tàn nhẫn! Duẫn Ngọc Hân! Cô so với bọ cạp độc còn độc hơn!"

"Người điên! Đưa cô ta ra sau nhà đi!" Duẫn Ngọc Hân giả vờ tức giận phân phó người hầu canh giữ ở cửa, trên mặt cũng là sự lạnh lùng do đạt được ý đồ, không hề để ý tới cô, đẩy cửa đi vào gian phòng Tiểu Thư Tuyết.

Tiêm thuốc giảm đau, Tiểu Thư Tuyết dần dần an tĩnh lại, nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ loay hoay.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiêu Ký Phàm bị xoay đi xoay lại đến đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bác sĩ gia đình hỏi.

Bác sĩ mỉm cười yên bình với mọi người, nói: "Đại thiếu gia, phu nhân không cần lo lắng, tiểu tỷ tỷ chỉ là viêm túi mật, tiêm hai mũi là tốt thôi"

"Làm sao lại đột nhiên viêm túi mật? Hơn nữa là đứa trẻ nhỏ như vậy" Tiêu phu nhân không thể tin tưởng mà quan sát ông.

"Viêm túi mật đều tới không có dấu hiệu, chẳng phân biệt được tuổi tác" Bác sĩ gia đình kiên nhẫn hồi đáp.

Duẫn Ngọc Hân rút khăn giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, ôn nhu lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười an ủi: "Ký Phàm, bác sĩ nói Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, anh không cần lo lắng"

"Ừ" Tiêu Ký Phàm thản nhiên đáp lại, đưa tay đẩy tay nhỏ bé mềm mại của cô ta, cự tuyệt sự ôn nhu vô cùng thân thiết của cô ta.


Chương 209: Nhạy cảm
Lâm Tử Hàn lo lắng vô cùng bồi hồi đứng trước cửa nhà chính, vô luận cô cầu xin thế nào, mấy người hầu trong nhà nhất định không cho cô bước vào nhà chính một bước.

Không phải bọn họ không có lòng đồng tình, thật sự là lệnh của phu nhân khó cãi!

Lâm Tử Hàn nức nở gào khóc: "Tôi chỉ là muốn nhìn liếc mắt con của tôi! Vì sao không cho?! Tiêu Ký Phàm! Anh lăn ra đây cho tôi! Đi ra!"

"Cô ồn ào nữa, tôi đuổi cô đi ra ngoài!" Tiêu phu nhân tàn bạo uy hiếp.

Tiêu Ký Phàm trên tầng hai ngồi bên Tiểu Thư Tuyết mơ hồ nghe được dưới lầu có động tĩnh, tựa hồ là tiếng của Lâm Tử Hàn. Lúc này mới nhớ tới, trước đó cô cũng đã tới, lại bị Tiêu phu nhân đuổi đi ra.

Lúc đó anh đang bề bộn, căn bản không có thời gian lo lắng cho cô.

Duẫn Ngọc Hân thấy anh đang ngưng thần nghe động tĩnh dưới lầu, vội mỉm cười nói: "Ký Phàm, anh cũng không thể đi, Thư Tuyết tỉnh tìm không được anh sẽ khóc"

"Anh đi xuống xem một chút" Tiêu Ký Phàm đứng dậy, vẫy tay hai nữ hầu canh giữ ở cửa, ý bảo bọn họ bảo vệ tốt Tiểu Thư Tuyết, nhấc chân sải bước đi xuống dưới lầu.

Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, liền kích động mà vọt đi tới, gắt gao nắm hai tay anh cấp thiết hỏi thăm: "Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết thế nào? Nó có khỏe hay không?"

"Nó khỏe rồi, đã ngủ" Tiêu Ký Phàm trở tay ôm người cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

Mới vừa lau hết, nước mắt Lâm Tử Hàn lại tuôn ra lần nữa, khóc rống lên án: "Ký Phàm! Là Duẫn Ngọc Hân làm hại! Là cô ta cho Tiểu Thư Tuyết uống sữa bột pha sai, Thư Tuyết mới có thể đau bụng!"

"Em không có!" Duẫn Ngọc Hân bên cạnh tủi thân biện giải, tủi thân hạ mặt xuống, là mỉm cười mỉa mai. Không có là không có, thân đứng không sợ bóng nghiêng, hoàn toàn không quan tâm sự lên án của Lâm Tử Hàn.

"Có! Chính là cô! Cô vẫn đều muốn hại chết nó!" Lâm Tử Hàn chỉ cô ta phẫn hận mắng, lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hai mắt đẫm lệ nói: "Ký Phàm! Là cô ta, đều là cô ta làm hại"

"Tử Hàn, em bình tĩnh một chút" Tiêu Ký Phàm khống chế được thân thể giãy dụa không ngớt của cô, lo lắng trấn an: "Tiểu Thư Tuyết chỉ bị viêm túi mật, không thể bị người ngoài hãm hại"

"Không phải như thế... Ký Phàm, anh phải tin tưởng tôi! Thật là cô ta làm hại!" Cô ta vừa rõ ràng thì thừa nhận là cô ta làm hại, rõ ràng chính cô ta!

Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, lớn tiếng hứa hẹn: "Tử Hàn, em phải tin tưởng tôi, không người nào dám thương tổn Tiểu Thư Tuyết, bằng không mặc kệ là ai, tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu!"

Lời của anh lạnh lùng kiên định lại nghiêm túc, Duẫn Ngọc Hân bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, may là cô ta không nghĩ qua muốn gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết! Bộ dạng của Tiêu Ký Phàm thật đáng sợ, dù cho cho cô ta thêm một trăm lá gan nữa, cô ta cũng không dám!

Lâm Tử Hàn lại căn bản không thể tin lời hứa hẹn của anh, cô chỉ tin tưởng thứ mình thấy, cô cũng tin tưởng Duẫn Ngọc Hân tuyệt đối làm được ra loại chuyện này. Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm không tin lời của cô, Tiêu phu nhân cũng không tin lời của cô!

"Tử Hàn, là em quá nhạy cảm" Tiêu Ký Phàm hôn trán cô, tựa như chính cô nói, cô xác thực có phần quá căng thẳng thần kinh.

Lâm Tử Hàn nâng hai mắt đẫm lệ lên, quan sát anh năn nỉ: "Anh để tôi gặp Tiểu Thư Tuyết, có được hay không?"

Tiêu Ký Phàm không mở miệng nói, ôm cô đi đến gian phòng trên lầu của Tiểu Thư Tuyết.

———————

Nhìn chăm chú vào Tiểu Thư Tuyết đã khôi phục sắc mặt hồng nhuận, trái tim lo lắng vô cùng của Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng hạ xuống, bộ dạng Tiểu Thư Tuyết trước đó thực sự sắp hù chết cô! May là con bé không có chuyện gì!

Tiêu Ký Phàm đau lòng ôm cô, ôn nhu an ủi: "Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, em không cần lo lắng, cũng không phải suy nghĩ nhiều quá"

Lâm Tử Hàn sững sờ gật đầu, trong túi đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, sợ hãi sẽ đánh thức Tiểu Thư Tuyết, cô cuống quít lấy điện thoại ra ấn nút nghe.

Điện thoại là Đỗ Vân Phi gọi tới, hàm chứa ý cười hỏi: "Tử Hàn, em xong việc chưa? Anh đi đón em"

"Không cần" Lâm Tử Hàn len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh, thấy anh đang dùng ánh mắt kết thành hàn băng nhìn mình chằm chằm, nâng bước tránh ra ban công.

Hôm nay là cuối tuần, cô bởi vì quá lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết, lại quên việc này!

"Không có việc gì, dù sao anh vừa vặn tan ca, thuận tiện đi đón em"

"Vân Phi, em đêm nay không thể trở về" Ánh mắt Lâm Tử Hàn xuyên thấu qua cửa kính, rơi vào trên người Tiểu Thư Tuyết. Tiểu Thư Tuyết đang sinh bệnh, cô làm sao có thể rời xa con bé chứ!

"Vì sao?"

Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, nói dối: "Ngày mai sinh nhật Tiêu phu nhân, phải làm tiệc sinh nhật, cho nên em phải ở lại hỗ trợ"

Bên kia chần chờ một chút, mới mất mát mở miệng nói: "Ừ, vậy được rồi, ngày mai em có thể rời đi thì gọi điện thoại cho anh"

"Ừ, được" Lâm Tử Hàn không dám trò chuyện nhiều, nhanh chóng cất điện thoại vào trong phòng.

"Tiểu Thư Tuyết đã không có việc gì, ngày hôm nay em có thể trở về" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô thản nhiên mở miệng, trong lòng đã sớm bị ghen tuông lấp tràn đầy.

"Không sao, tôi muốn ở lại" Lâm Tử Hàn cúi thấp đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt sắc bén của anh.

"Em hình như nên trở về đi làm rồi?"

"Vâng, tôi về đây" Lâm Tử Hàn không dám dừng lại quá nhiều, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi , tức giận! Lại cảm thấy bất đắc dĩ!

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/2181
.
The Soda Pop