Chương 188: Thương tâm
"Tôi chính là ti tiện, mới có thể lần lượt bị anh bắt nạt, làm ra chuyện có lỗi với Vân Phi!" Giọng nói của cô quật cường lại oán giận, kích thích màng tai và mỗi một dây thần kinh trên người Lãnh Phong.
"Câm miệng, câm miệng cho tôi!" Lãnh Phong điên cuồng gào thét, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, cố nén xung động đánh cho cô im miệng.
"Vương bát đản! Tôi căn bản là không thích anh! Vì sao phải bức tôi?! Không cần..."
"Yêu hay không yêu! Thân thể sẽ nói rõ!" Sự kiêu ngạo, sự tự tôn của anh không thể để cô khinh nhờn như vậy, bá đạo như anh! Lạnh lùng như anh...
Sự tức giận của anh, Lâm Tử Hàn cũng không phải là không cảm giác được, cũng không phải một chút cũng không sợ, chỉ là bây giờ không phải thời gian cho cô sợ không phải sao?
Cắn răng chịu đựng sự điên cuồng phát tiết của anh, nước mắt của cô thấm ướt vỏ gối, nâng hai tay lên, mấy lần muốn xoa vai, lưng anh nhưng cũng nhịn được. Cuối cùng buông xuống giường lớn, gắt gao nắm chặt chăn đơn bên cạnh.
Dường như qua nửa thế kỷ, Lãnh Phong cuối cùng cũng ngừng lại, yếu ớt ghé vào trên người cô, tiếng hít thở gấp quanh quẩn trong phòng ngủ nho nhỏ.
Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng khống chế không được bản thân, tay nhỏ bé lướt qua mái tóc anh, ở trong lòng thương tâm hỏi: Khá hơn chút nào không?
Nếu như vậy có thể làm cho anh dễ chịu chút, thống khổ vừa nãy của cô coi như là đáng giá!
Trong bóng tối, hô hấp của Lãnh Phong thoáng bình phục, hai tròng mắt như sao lóe ra hai tia sáng lạnh giá băng lãnh đến tận xương, thẳng tắp chiếu vào đáy mắt Lâm Tử Hàn. Cơ thể lập tức đứng dậy từ trên người cô, mặc quần áo qua loa rồi đi ra ngoài.
Chỉ lưu lại Lâm Tử Hàn cả người bủn rủn không thể động đậy trên giường lớn, Lâm Tử Hàn yên lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh biến mất tại cửa của anh, lời nói gọi anh nghẹn nơi cổ họng, cùng nuốt lòng chua xót vào trong bụng.
Bóng tối hắc ám bao phủ khắp người cô, gió mát thổi qua song cửa, thân thể trái tim cô giá băng!
~~~~~~~~~~
Một dòng suối trong veo bên cạnh, thân ảnh hai người một lớn một nhỏ nghỉ chân dòng suối, ánh trăng nhu hòa rơi trên mặt suối, hiện lên từng đợt tia sáng óng ánh chói mắt. Ánh trăng kéo dài thân ảnh hai người, màn đêm có vẻ thờ ơ mà cô tịch.
"Ba ba, mẹ vì sao phải khóc nha?" Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhỏ, dẩu môi, si ngốc nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm bên suối nước hỏi.
"..."
Không đạt được đáp lại, Tiểu Thư Tuyết quơ bàn tay anh tiếp tục truy hỏi: "Ba ba, ba đánh mẹ sao? Ba vì sao đánh mẹ nha?"
Trầm mặc một hồi, khóe môi Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng giật giật, khẽ thì thào: "Bởi vì mẹ không ngoan". Thân ảnh cao ngất thon dài đứng sừng sững dưới màn đêm, lộ vẻ buồn bã. Buồn bã..., loại hình tượng này thực sự rất không thích hợp với anh!
Anh là sát thủ khát máu, cũng là tổng tài lãnh khốc, lại cũng sẽ có một ngày vì yêu một người phụ nữ mà hao tổn tinh thần, thật là quá không nên.
Dòng suối trong veo phản chiếu lại vẻ mặt đau đớn của anh, phóng ra hàn quang đóng băng ba thước, khiến người ta sợ hãi, làm cho lòng người đau nhức...
"Nhưng mà một mình mẹ ở nhà sẽ sợ nha" Trên thế giới này chỉ có duy nhất Tiểu Thư Tuyết không sợ anh, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói, vẫn ngẩng đầu nhỏ như cũ, tay nhỏ bé quơ cánh tay anh: "Ba ba, con không muốn ba không vui, con cũng không thể để mẹ khóc"
Một phần mềm mại trong đáy lòng của Tiêu Ký Phàm được sự ôn nhu làm cho giật mình, yếu ớt cúi đầu, nghênh đón ánh mắt trông mong của Tiểu Thư Tuyết. Dưới ánh trăng, nước mắt trên mặt Tiểu Thư Tuyết được chiếu thành từng hạt đậu nhỏ, xé tan trái tim làm người ta đau đớn.
"Ba ba, đừng trách mẹ có được không?" Tiểu Thư Tuyết khóc nức nở cầu xin, nó không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Ân ân oán oán của người lớn lại há lại là chuyện một đứa trẻ như nó có thể hiểu được? Nó muốn, chẳng qua là một gia đình hoàn chỉnh, gia đình hạnh phúc, giống như trước ngày hôm qua!
Tiêu Ký Phàm cười khổ xoa gáy con bé, nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, dắt tay nhỏ bé của con bé, bước trên bờ cỏ dại mọc thành bụi bên khe suối, bước đến ngôi nhà nhỏ bé kia.
Lâm Tử Hàn ôm chăn nằm trên giường, phòng ngủ nho nhỏ yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, một tiếng một tiếng rất quy luật.
Lần đầu tiên ở nhà một mình trong đêm, cô lại cố không sợ hãi, một lòng toàn bộ vấn vương trên người Tiêu Ký Phàm. Anh sẽ đi nơi nào? Có thể xảy ra chuyện gì hay không? Có thể hay không...
Lo lắng biến thành cúi đầu khóc, tràn ra khỏi miệng, quanh quẩn trong gian phòng bao phủ đầy bóng tối.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu lực, cô lại mất đi người đàn ông mình yêu nhất trong cuộc đời. Khi đi bước đi đầu tiên, cô chỉ biết sẽ trả giá rất đau đớn thê thảm, nhưng mà cô lại không hối hận, bởi vì không làm như vậy, cô cũng sẽ mất đi anh!
Khóc khàn giọng, cũng khóc mệt mỏi, cuối cùng cô cuộn tròn người rưng rưng ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngủ bao lâu, trong mộng không ngừng xuất hiện thân ảnh của Tiêu Ký Phàm, hài lòng, thống khổ.
Sau cùng trong nháy mắt xuất hiện chính là Tiêu Ký Phàm tuyệt mệnh dưới tay Đỗ Vân Phi tay, khi tính mạng của anh còn chút nữa thì biến mất, Lâm Tử Hàn mở mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Hai mắt kinh sợ khi tiếp xúc đến vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Tiêu Ký Phàm, trong lòng khẽ sửng sốt, thiếu chút nữa không khóc rống nhào vào trong lòng anh.
May mắn thay! Vừa rồi tất cả đều là mơ, may là anh không có việc gì! Lâm Tử Hàn điên cuồng kêu gào dưới đáy lòng, cưỡng chế sự vui mừng trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đi, tách ra khỏi ánh mắt cực nóng của anh.
Cô không thể kích động, không thể nhẹ dạ, nếu không tất cả những việc làm trước đó đều uổng phí, trực tiếp không nhìn sự hiện hữu của anh, có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Chương 189: Thương lượng
"Tử Hàn, tôi tha thứ tất cả những việc em làm trước đó, vì Thư Tuyết, chúng ta trở lại như trước đây được chứ?" Tiêu Ký Phàm vòng tay qua sau lưng cô, ôm lấy người cô, ôn nhu, từng cái từng cái giúp cô bộ mặc quần áo.
Dưới da thịt tuyết trắng, lộ ra dấu vết xanh tím tối hôm qua anh lưu lại, tối hôm qua, anh thực sự là điên rồi, lại chà đạp cô thành như vậy. Anh đau lòng dùng đầu ngón tay vuốt ve những dấu vết thuộc về mình kia.
Nhớ, hối hận, chỉ có thể hối hận!
Mỗi một chỗ anh chạm đến, đều có thể khiến cho Lâm Tử Hàn rung động, để không không thần phục dưới nhu tình mật ý của anh. Lâm Tử Hàn ngồi thẳng người, một tay đẩy anh ra, tay nhỏ bé hoảng loạn túm lấy chăn đơn bao chặt người lại.
Giọng nói không mang theo một tia cảm tình thốt ra: "Anh không nên đụng vào tôi! Tôi cũng không muốn quay lại những ngày sống không bằng chết trước kia!"
Sống không bằng chết? Cô lại có thể dùng bốn chữ này tới khái quát cuộc sống trước kia anh cho rằng ngọt ngào?
Thương tâm, vì sao mỗi một câu nói của cô đều làm cho người ta thương tâm như vậy? Lẽ nào cô thực sự quyết tâm muốn vu cho anh tội danh "Chết" hay sao?
"Tử Hàn, lẽ nào em sẽ không vì con mà ở lại bên cạnh tôi sao?" Anh đau lòng nói, con chẳng qua là mượn cớ, không nỡ xa cô, không bỏ được cô mới là tâm lý chân thực của anh. Mặc kệ cô làm cái gì, anh cũng có thể tha thứ, mà ngay cả thân phận của cô không muốn người ta biết kia anh cũng có thể không muốn biết, tình yêu của anh với cô, đã cắm rễ quá sâu!
Lâm Tử Hàn khẽ động biểu tình nghiêm mặt, lộ ra vẻ mặt chán ghét với anh, cười lạnh nói: "Đừng dùng con tới ép tôi, vì con, tôi đã bị anh áp bách lâu lắm rồi! Tiêu Ký Phàm, đừng tưởng rằng phụ nữ đều sẽ thích người đàn ông có tiền bá đạo, tôi đã chịu đủ sự tưởng tượng của anh rồi, bộ dạng cao cao tại thượng, một phút chốc tôi cũng không muốn ở lại bên cạnh anh nữa!"
Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô, buồn bã nói: "Đây là lời nói trong lòng của em sao?"
"Đúng vậy" Lâm Tử Hàn trả lời không chút do dự, trong lòng lại đau nhức như nhỏ máu, lời nói đả thương người này, quả thực không phải điều cô muốn nói! Tình yêu của cô giành cho anh, trời đất chứng giám!
"Em là mẹ Tiểu Thư Tuyết, tôi không thể thả em đi." Tiêu Ký Phàm biến sắc, âm trầm nói. Mềm không được, thì mạnh bạo, nói chung, anh nhất định không muốn thả cô đi.
Lâm Tử Hàn cười lạnh một tiếng mở miệng, tà tà nhìn anh nói: "Tốt thôi, anh một mực muốn nhốt tôi, nếu như ngày nào đó phát hiện có người thắt cổ, cắt cổ tay, người nọ nhất định chính là tôi Lâm Tử Hàn!"
"Em!" Tiêu Ký Phàm thất bại trừng mắt nhìn cô, cô lại dám dùng cái chết tới uy hiếp anh? Một loại thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn trên đời này, bởi vì anh sẽ bỏ qua!
"Anh hãy cố mà chờ xem là được rồi, tôi muốn để cho anh biết, không phải ai cũng sợ anh!" Lâm Tử Hàn lạnh lùng kiên quyết nói xong, xoay người xuống giường, mặc nhanh quần áo đi ra cửa phòng.
Bỏ lại Tiêu Ký Phàm vẻ mặt yêu hận không rõ, anh thật sự không nghĩ đến, chuyện lần này lại ầm ĩ như vậy, Lâm Tử Hàn lại là người phụ nữ ác tâm như vậy!
~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn khóc rống chạy ra sân, tầm mắt sớm bị nước mắt làm cho mờ mịt, mà ngay cả Tiểu Thư Tuyết canh giữ ở bên ngoài cũng bị mình đụng ngã lăn xuống đất cũng không cảm giác được, một đường ra ngoài.
"Mẹ..." Tiểu Thư Tuyết ngã trên mặt đất hô một tiếng với bóng dáng Lâm Tử Hàn, oa oa khóc lớn lên, con bé khóc, không phải là bởi vì ngã đau, mà là bị Lâm Tử Hàn dọa.
Lâm Tử Hàn sững sờ, xoay người lại phát hiện Tiểu Thư Tuyết ngã trên mặt đất, vội quay người lại, ôm con bé dậy.
"Mẹ, đừng khóc... đừng đi..." Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt trắng mịn non mềm của Tiểu Thư Tuyết, lay động lòng người!
Lâm Tử Hàn lau nước mắt trên mặt mình, cũng lau trên mặt Tiểu Thư Tuyết, gắt gao ôm con bé vào trong lòng, nức nở nói: "Bảo bối không khóc, mẹ cũng không nên khóc, không nên khóc"
Tiểu Thư Tuyết giãy dụa lui đi ra khỏi ngực cô, trông mong nhìn chằm chằm cô cầu xin: "Mẹ đừng đi... con không muốn mẹ đi"
"Mẹ vĩnh viễn cũng không rời xa con." Cô xúc động ôm chặt con bé vào lòng, gắt gao ôm thân thể nhỏ bé của nó. Tiểu Thư Tuyết sau khi nghe được lời của cô vui mừng hơn, nở nụ cười dưới hai hàng nước mắt.
Thấy khuôn mặt tươi cười của con bé, Lâm Tử Hàn lại thế nào cũng không vui mừng được, Tiểu Thư Tuyết nhất định cô phải mang đi, đã không có Tiêu Ký Phàm, nếu như lại mất đi Tiểu Thư Tuyết, cô thực sự sống không nổi.
Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm sẽ để cho cô mang Tiểu Thư Tuyết đi sao? Dựa vào cá tính của anh, nhất định sẽ không đồng ý!
Thoáng bình phục tâm tình kích động, Lâm Tử Hàn khẽ hít vào một hơi, nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi: "Bảo bối, mẹ mang con về nhà dì Văn Khiết ở có được hay không? Ở cùng với ba ba Đỗ được không?"
"Vậy ba ba thì sao?" Tiểu Thư Tuyết nghiêng đầu hỏi, đối với nó mà nói, chỉ cần có thể sống cùng với ba mẹ, sống ở đâu cũng như nhau.
"Ba ba có việc phải bận, không thể theo chúng ta." Lâm Tử Hàn miễn cưỡng vui cười nói: "Chờ ba ba hết việc bận, chúng ta trở về có được hay không?"
"Con không cần!" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ mà cự tuyệt: "Con sẽ ở cùng với ba ba! Không cần chú Đỗ!"
Lâm Tử Hàn giả vờ giận xụ mặt, khiển trách: "Con tại sao lại không ngoan? Không phải nói ba ba có việc bận sao?"
"Nhưng mà người ta sẽ nhớ ba ba mà."
Lâm Tử Hàn nhìn dạng muốn khóc của con bé, đau xót trong lòng, khẽ hít một hơi an ủi: "Ba ba sẽ đến thăm chúng ta, lúc rảnh rỗi sẽ tới."
Mặc kệ, trước tiên cứ lừa gạt con bé rồi hãy nói! Lâm Tử Hàn âm thầm hạ quyết tâm.
Chương 190: Trở về nhà cũ
Khi Lâm Tử Hàn thừa dịp Tiêu Ký Phàm thương tâm quá độ, một thời khắc không lưu ý, mang theo Tiểu Thư Tuyết trở lại thôn Ninh Thủy. Bà Vương và Vương Văn Khiết sợ hãi, kinh ngạc đánh giá cặp mẹ con biến mất gần nửa năm.
Vương Văn Khiết trong khoảng thời gian đó gặp Lâm Tử Hàn nhiều lần, kinh ngạc lại không nhiều như bà Vương, nhưng là đã đủ vô cùng kinh ngạc. Sững sờ hỏi thăm: "Hai người đang làm gì vậy? Sao mắt lại sưng đỏ vậy?"
"Con muốn ba ba..." Tiểu Thư Tuyết khóc nức nở nói, chớp chớp hai mắt đẫm lệ, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, vội ngồi xổm người xuống nói với con bé: "Không phải đã nói với con rồi sao? Chú ấy không phải ba ba con, không thể nhắc lại ba ba!" Dọc theo đường đi, cô đã nghiêm túc dặn dò hơn mười lần, không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới Tiêu Ký Phàm.
Vương Văn Khiết ôm cổ Tiểu Thư Tuyết, lau nước mắt trên mặt con bé nói: "Muốn ba ba thì bảo mẹ con đi tìm một người nha, ngoan, đừng khóc" Nói xong hai mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn chất vấn: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Soái ca thổ phỉ đẹp trai kia bỏ hai người bọn em?"
Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, gật đầu một cái xem như là đáp lại, trước mặt hai người, cô cũng chỉ có thể nói như vậy.
"Dì đã nói gã đàn ông kia nhìn không giống người tốt, haizzz, Tử Hàn, cháu sao lại ngốc như vậy, sao lại nhất định không nghe khuyên bảo?" Bà Vương thở dài nhắc đi nhắc lại.
"Cháu đã biết sai rồi" Lâm Tử Hàn bấm chặt ngón tay như sắp xuất huyết, thương cảm nói, chuyện căn bản không phải như vậy, cô không muốn nghe đến hai người nói Tiêu Ký Phàm như thế này, nhưng mà lại không thể thay anh phản bác, loại cảm giác này thực sự là quá khó tiếp thu rồi!
"Tử Hàn, hoan nghênh em trở về" Ngoài sân vang lên tiếng của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn xoay người lại, nhìn phía cửa. Đỗ Vân Phi đang cười dài đi vào trong, phía sau theo là Tô Lâm Lâm vẻ mặt mất mát.
Lâm Tử Hàn muốn lên tiếng gọi Tô Lâm Lâm, há miệng ra lại nói không nên nửa câu nói, cô biết cô ấy nhất định sẽ hận chết mình, bởi vì cô lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Đỗ Vân Phi.
Tô Lâm Lâm gian nan hé ra nụ cười, nói với Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, hoan nghênh cậu trở về" Cũng thắm thiết nhìn liếc mắt Đỗ Vân Phi đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết.
Đỗ Vân Phi nâng cao Tiểu Thư Tuyết lên, thoải mái cười nói: "Tiểu Thư Tuyết, có nhớ ba ba Đỗ không nào?"
Tiểu Thư Tuyết im miệng lắc đầu, lại gật đầu, vô luận Đỗ Vân Phi đùa con bé thế nào, nhất định không lộ ra nụ cười nào.
Đỗ Vân Phi ôm Tiểu Thư Tuyết, xoay mặt nói với Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, em tạm thời sang nhà anh ở đi, ở đây lâu lắm em không ở, không quá an toàn"
"Buồn cười, ở đây có chỗ nào không an toàn? Em không phải sống rất tốt sao? Cái cớ này cũng quá nát vụn rồi?" Vương Văn Khiết cười ha ha trêu chọc.
Lâm Tử Hàn đương nhiên biết anh không chỉ an toàn là cái gì, phỏng chừng rất nhanh Tiêu Ký Phàm sẽ tìm tới nơi này, nếu phải diễn, sẽ diễn rất thật một chút không phải sao?
Cô gật đầu, khẽ cười nói: "Vậy cám ơn anh trước, tạm thời em cũng chưa thu dọn được phòng"
"Chúng ta đây thì hãy đi trước thôi, cơm tối anh cũng đã chuẩn bị xong" Đỗ Vân Phi vui vẻ nói, nói xong bỏ ra một tay nắm tay cô.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Tô Lâm Lâm không nói một câu, cảm giác tội ác đột nhiên tập kích lên đỉnh đầu, lòng đau khổ, theo Đỗ Vân Phi đi ra sân.
Đỗ Vân Phi dẫn hai mẹ con về đến nhà, thả Tiểu Thư Tuyết xuống, đánh giá vẻ mặt mất mát của Lâm Tử Hàn, đau lòng nói: "Em có đúng là không muốn rời khỏi Lãnh Phong hay không?"
Lâm Tử Hàn cười khổ một tiếng, nói: "Ở chung lâu như vậy, chắc chắn sẽ có một chút khó xử, để em và Tiểu Thư Tuyết tốt hơn, em sẽ không hối hận"
"Vậy là tốt rồi, nghĩ thông suốt là tốt rồi" Đỗ Vân Phi cười tươi, nhìn liếc mắt bốn phía gian nhà lớn nói: "Ở đây có nhiều phòng, em cứ yên tâm ở chỗ này đi"
"Cám ơn anh" Lâm Tử Hàn cảm kích nói, càng có nhiều hổ thẹn, Đỗ Vân Phi đối xử với cô tốt như vậy, cô lại đang lợi dụng hắn, cảm thấy mình thật là quá có lỗi với hắn!
"Sao mới rời khỏi nửa năm, em lại trở nên khách khí như vậy?" Đỗ Vân Phi hơi không hài lòng nói.
"Em... Em là thực sự rất biết ơn anh" Lâm Tử Hàn bị lời anh nói có chút xấu hổ, nâng mắt lên nhìn hắn.
Đỗ Vân Phi ôn nhu cười một cái, cưng chiều vuốt tóc cô, nói: "Được rồi, đừng cám ơn tới cám ơn lui nữa, anh là thật tâm muốn giúp em, ăn cơm trước đi"
Lâm Tử Hàn gật đầu, cùng đi vào phòng ăn với hắn.
-----
Ngây ngốc qua một đêm, khuyên can mãi mới khuyên được Đỗ Vân Phi đi làm, Lâm Tử Hàn mới đi ra ngoài sân, đờ người nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa thỉnh thoảng lại lướt qua.
Đỗ Vân Phi mới vừa đi không lâu sau, một chiếc xe Porsche nhìn quen mắt xuất hiện ở trước mắt Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn kinh hãi, bỗng dưng đứng lên bỏ chạy vào trong phòng, đáng tiếc, sức đôi bàn chân của cô đâu so được với thân cường lực kiện của Lãnh Phong. Mới vừa chạy không đến vài bước liền bị Lãnh Phong bắt được, cánh tay bị anh gắt gao giam giữ trong bàn tay.
"Giao con ra đây!" Cánh tay dài của Lãnh Phong duỗi ra, thân thể Lâm Tử Hàn cách anh gần thêm một bước, trừng mắt nhìn vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô dừng lại tất cả giãy dụa vô ích. Lắc đầu, nói: "Không có khả năng!"
"Em đã đồng ý theo Đỗ Vân Phi, được, tôi không ngăn cản em, Tiểu Thư Tuyết là con gái tôi, tôi phải mang nó đi" Giọng nói của anh lạnh lùng kiên quyết không cho người khác chống cự!
Chương 191: Tranh đoạt
Chỉ là, Lâm Tử Hàn cũng không phải người khác, cho nên, anh tức giận với cô cũng là vô ích. Cô biết Lãnh Phong thương yêu Tiểu Thư Tuyết, cũng biết sau khi anh mất đi Tiểu Thư Tuyết nhất định sẽ rất thương tâm. Nhưng cô cũng không thương yêu ít hơn anh, những năm gần đây, cô cũng sớm đã quen những ngày có con bé.
Cô nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Phong, mở miệng nói: "Tiểu Thư Tuyết là tôi sinh, là tôi nuôi lớn, cái gì anh cũng không làm, dựa vào cái gì phải giao nó cho anh?"
"Được, em trả giá bao nhiêu, tôi trả lại gấp đôi cho em!"
"Thời gian, thời gian ba năm anh có thể trả lại cho tôi không? Anh có thể đổi lại máu trong cơ thể nó xóa sạch quan hệ của tôi với anh không?" Lâm Tử Hàn nhìn đôi mắt thụ thương của anh, lời nói sắc như dao vẫn cứ tàn nhẫn mà thốt ra như thế. Trái tim sớm đã đau đến chết lặng.
Lãnh Phong ngưng tụ đau đớn dưới đáy mắt, cũng không phải lạnh lùng có thể che giấu được, gần như điên cuồng gầm nhẹ: "Lâm Tử Hàn, là em không đúng! Tôi đã đồng ý cho em đi, chẳng qua là muốn giành lại con gái ruột của mình mà thôi, như vậy rất quá mức sao?"
"Đương nhiên quá mức! Bởi vì tôi không thể không có nó!" Lâm Tử Hàn giương giọng nói, nỗ lực nhịn xuống nước mắt muốn tràn khỏi mi, không phải cô không đúng, cô chỉ là không có cách nào mới làm như vậy. Con là bọn họ cùng sở hữu, nhưng lại chỉ có một, là tài sản không thể phân cách!
"Con tôi nhất định phải mang đi" Lãnh Phong lạnh lùng nói, nếu cô nhẫn tâm như vậy, anh cần gì phải van xin cô chứ?
"Anh dám!" Lâm Tử Hàn hổn hển kêu lên: "Anh dám mang con bé đi, tôi lập tức chết cho anh xem!" Không sai, dùng một chiêu này nhất định sẽ linh nghiệm, Lâm Tử Hàn hoảng loạn nghĩ. Lãnh Phong nếu muốn cướp đi con từ bên người cô, quá dễ dàng, cô thực sự rất sợ hãi!
Quả nhiên, một chiêu này của cô linh nghiệm, trong mắt Lãnh Phong hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng không đành lòng. Dù cho cô phản bội anh, anh vẫn còn yêu cô như vậy, làm sao có thể cam lòng để cô đi cái tìm chết đây!
"Ba ba!" Phòng trong vang lên tiếng non nớt mà vui mừng của Tiểu Thư Tuyết, ngay sau đó, thân thể nhỏ bé chạy tới phía hai người. Lâm Tử Hàn kinh hãi, xông lên đi một tay ôm con bé vào trong ngực, kinh sợ trừng mắt nhìn Lãnh Phong.
"Ba ba, con muốn ba ba ôm..." Tiểu Thư Tuyết không nghe lời giãy dụa thân thể nho nhỏ, mắt to tròn trông mong nhìn Lãnh Phong cách đó vài mét.
"Không nên! Không cho phép!" Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, lo lắng quát Lãnh Phong: "Anh đi đi! Lập tức đi! Cút khỏi đây đi!"
Lãnh Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi của cô, đau lòng lại bất đắc dĩ nhắm mắt, ôn nhu nói: "Tử Hàn, em không nên kích động như vậy, bình tĩnh một chút, ngẫm lại rõ ràng xem em làm như vậy có đúng không? Là chân tình của em sao?"
"Tôi đã nghĩ rất rõ ràng!" Lâm Tử Hàn không chút nào suy nghĩ mà gào lên, chuyện này căn bản là không cần phải suy nghĩ, quan hệ đến chuyện sinh tử tồn vong của Tiêu gia, căn bản không cho phép cô suy nghĩ nhiều!
Cô lùi về phía sau một bước lần thứ hai, lớn tiếng đe dọa: "Anh mau tránh ra! Nếu không đi tôi lập tức chết cho anh xem!" Cô sợ anh sẽ cướp đi Tiểu Thư Tuyết, càng sợ Đỗ Vân Phi trở về, cô không thể để cho bọn họ gặp mặt, đặc biệt không muốn để cho Đỗ Vân Phi biết Tiểu Thư Tuyết là con gái của Lãnh Phong.
Vì có thể diễn càng thật hơn một chút, Lâm Tử Hàn cuống quít chạy ào trong phòng lấy dao gọt hoa quả để trên cổ mình, tuyệt vọng hô: "Anh có đi hay không?! Cút đi!"
Tiểu Thư Tuyết đã bị dọa đến oa oa khóc lớn lên, dao gọt hoa quả lóe ra ánh sáng trắng trước mắt con bé khiến con bé hoảng loạn. Không chỉ có con bé, ngay cả Lãnh Phong cũng bị hành vi điên cuồng của Lâm Tử Hàn dọa, rất sợ cô sẽ không nghĩ nhiều sẽ gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết.
"Tôi sẽ đi" Lãnh Phong nghiến răng nói ra những lời này, tàn bạo trừng mắt nhìn người phụ nữ giống như người điên, sau đó không cam lòng quét mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, lui về phía sau hai bước xoay người đi ra ngoài.
"Ba ba... Ba ba ơi..." Tiểu Thư Tuyết giãy dụa chân tay, khóc lớn, lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn xe càng đi càng xa.
Lâm Tử Hàn thất bại tê liệt ngã xuống đất, dao gọt hoa quả rơi khỏi tay cô, "Leng keng" một tiếng rơi xuống sàn nhà. Nâng đôi mắt yếu ớt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết áy náy nức nở nói: "Bảo bối, xin lỗi, mẹ cũng không muốn mà!"
"Mẹ! Con hận mẹ! Con ghét mẹ ——!" Tiểu Thư Tuyết khóc gào, mới mặc kệ cô là không phải cố ý, nó chỉ biết là mẹ nó ép ba ba rời đi!
Lâm Tử Hàn gắt gao ôm con bé, khóc rống lên: "Đừng hận mà..." Cô thật sự vô tội, Lãnh Phong nhìn cô như vậy, nếu như Tiểu Thư Tuyết lại hận cô, cô thực sự sẽ tan vỡ!
Tìm chết tìm sống diễn trò thành như vậy, mục đích chính là vì tránh cho Đỗ Vân Phi trở về. Đáng tiếc, trời không chịu lòng người, khi xe Lãnh Phong vừa rời đi, thân ảnh Đỗ Vân Phi liền xuất hiện trước mặt hai người đang ôm nhau mà khóc.
Lâm Tử Hàn hoảng sợ, kinh ngạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, kinh hãi thậm chí đã quên rơi lệ. Anh ta sao lại đột nhiên xuất hiện? Xuất hiện lúc nào? Anh ta...
Đỗ Vân Phi thông minh như thế, đương nhiên sẽ không để cô ở nhà một mình, nếu như không là bởi vì có chuyện gì, Lâm Tử Hàn sao lại dốc sức khuyên hắn đi làm?
Như thế, hắn chạy xe đến cục cảnh sát liền trực tiếp quay về, không nghĩ tới sẽ thấy được một màn quyết liệt như thế. Kinh ngạc, đồng thời càng đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Tử Hàn, xem ra cô thật sự hạ quyết tâm phải rời khỏi Lãnh Phong.
"Vân Phi..." Lâm Tử Hàn sững sờ lên tiếng, không biết nên mở miệng như thế nào, anh ta nghe được bao nhiêu? Đã biết bao nhiêu? Trời ạ!
Chương 192: Giật giây
"Lãnh Phong thật sự là bạn trai trước của em? Là ba ruột của Tiểu Thư Tuyết?" Đỗ Vân Phi chậm rãi đi về phía trước, ngồi xổm trước mặt mẹ con hai người, yếu ớt hỏi thăm.
Lâm Tử Hàn lại sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mình từng đã lừa gạt Đỗ Vân Phi nói mình là bạn gái cũ của Lãnh Phong, xem ra lời nói dối này rất có tiêu chuẩn. Cô gật đầu, nói: "Đúng vậy"
Đỗ Vân Phi cười tươi, đưa tay xoa sợi tóc của Tiểu Thư Tuyết, hứa hẹn nói: "Mặc kệ Tiểu Thư Tuyết là con của ai, anh đều thương yêu nó như nhau, yêu quý nó." Hắn hận Lãnh Phong, nhưng Tiểu Thư Tuyết cũng vô tội, nhìn con bé từ lúc sinh ra đến lớn lên, hắn là thật tâm thích Tiểu Thư Tuyết. Tự nhiên cũng không có khả năng bởi vì nó là con gái của Lãnh Phong mà không thích con bé, nếu như cho hắn cơ hội, hắn sẽ đối đãi với con bé như con đẻ.
"Cám ơn anh." Lâm Tử Hàn cảm kích nói, tuy rằng biết hắn không thích nghe hai chữ "Cám ơn", nhưng cô vẫn nhịn không được nói.
"Vào đi thôi!" Đỗ Vân Phi ôn nhu nâng cô dậy, đi đến trong phòng.
----
Trong biệt thự Duẫn gia, Duẫn Ngọc Hân nghe đầu kia điện thoại báo cáo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoả mãn.Tay nhỏ bé vừa chuyển, thu điện thoại xoay người đi ra cửa.
Tại chỗ cầu thang, ngoài ý muốn thấy lão già Duẫn và Tiêu phu nhân còn đang trò chuyện cái gì tại phòng khách lầu một, bước chân ngừng dừng lại sau đó ưu nhã đi xuống. Lại cười nói: "Bác gái, đêm đã khuya, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi"
"Ừ, bác về đây." Tiêu phu nhân đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cháu đưa bác đi." Duẫn Ngọc Hân vui vẻ nói, nhìn liếc mắt lão già họ Duẫn sống chết không dám bước vào Tiêu gia một bước, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Tiêu phu nhân.
"Mấy đoạn đường như thế, đưa cái gì chứ." Tiêu phu nhân vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô ta, cười tủm tỉm nói.
Duẫn Ngọc Hân chỉ cười không nói, đi khỏi biệt thự, mới nhìn trộm bà ta một cái, do dự mở miệng nói: "Bác gái, cháu đã tìm được Ký Phàm."
"Thực sự?" Tiêu phu nhân hưng phấn khẽ kêu một tiếng, dừng bước nhìn cô ta, Duẫn Ngọc Hân mỉm cười gật đầu, không đợi cô ta mở miệng nói, Tiêu phu nhân khẩn cấp mà hỏi thăm: "Bác ngày mai phải đi bảo nó trở về à? Còn có Tiểu Thư Tuyết"
Duẫn Ngọc Hân bất mãn bĩu môi, cô ta không muốn nói sớm cho Tiêu phu nhân chuyện tìm được Tiêu Ký Phàm như vậy, chính là sợ nhìn thấy bà ta tâm tâm niệm niệm đứa trẻ kia.
"Bác gái, mình đi thôi, ngày mai cháu đi đón bọn họ trở về." Duẫn Ngọc Hân nói nhưng không quá nắm chắc, Tiêu Ký Phàm là khẳng định sẽ không nghe lời của cô. Nghe báo cáo của những người đó, Lâm Tử Hàn một mình mang theo con về nhà Đỗ Vân Phi. Cô ta tuy rằng có thể xác định Tiêu Ký Phàm đã kết thúc với Lâm Tử Hàn, nhưng cũng không nắm chắc có thể bảo được Tiêu Ký Phàm về, nếu như mang đứa nhỏ kia về nhà thì sao? Có đúng là sẽ tốt hơn hay không có?
Bất kể thế nào, cô ta đều phải thử một lần!
"Vậy thì tốt quá, thực sự là cám ơn cháu, Ngọc Hân" Tiêu phu nhân cảm kích nắm tay cô ta, kích động nói
Duẫn Ngọc Hân hãy còn đang rơi vào giữa trầm tư, sau nghĩ xong, nhìn Tiêu phu nhân nói: "Bác gái, Ký Phàm và Lâm Tử Hàn náo loạn không thoải mái, Lâm Tử Hàn một mình mang theo con đến nhà người đàn ông khác ở..."
"Bác đã nói người đàn bà kia không có cái gì tốt rồi!" Tiêu phu nhân căm giận cắt ngang cô ta, lộ ra vẻ mặt xem thường! Ngẫm lại như vậy cũng không sai nha, không phải là giống như bà ta hy vọng sao?
Duẫn Ngọc Hân lại cười khẽ một tiếng, nói: "Cho nên, ngày mai cháu có thể mang đứa nhỏ trở về, nhưng nếu Ký Phàm hỏi thì nghìn vạn lần đừng nói là cháu làm nha... Bác gái, bác cũng biết Ký Phàm có thành kiến với cháu..."
"Bác hiểu" Tiêu phu nhân vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói: "Việc này một mình bác gánh chịu, cháu yên tâm đi"
"Nhất định không thể để cho Ký Phàm biết cháu điều tra chuyện của anh ấy nhé" Duẫn Ngọc Hân lại một lần nữa nói bảo đảm, để cho Tiêu Ký Phàm biết cô ta đã từng xuất hiện trước mặt Lâm Tử Hàn, nhất định sẽ khả nghi, đến lúc đó tất cả việc cô ta làm thành không công!
"Cháu vẫn chưa yên tâm sao?" Tiêu phu nhân dùng ngón trỏ chỉ mũi của cô ta cười nói: "Bác đứng về phía cháu, cho nên cháu có thể thả lỏng tâm tình được rồi"
"Vâng, cháu an tâm" Duẫn Ngọc Hân tuy là nói như thế này, nhưng trong lòng vẫn có chút bất ổn, so với một người đàn ông thông minh như Tiêu Ký Phàm, muốn lừa gạt anh cũng có chút khó khăn.
"Ngoan, trở về đi, bác chờ tin tức tốt của cháu" Tiêu phu nhân thoải mái nói, lần thứ hai vỗ vỗ tay cô ta bước nhanh rời đi.
——————
Khóc náo loạn một đêm, Tiểu Thư Tuyết cuối cùng cũng ngủ khi trời gần sáng, hai hàng lông mi cong cong còn đọng lại nước mắt, nhìn làm cho người ta đau lòng.
"Tử Hàn, em đừng lo lắng, qua một thời gian thì tốt hơn" Đỗ Vân Phi dìu Lâm Tử Hàn mệt suy sụp bên giường tới ngồi lên ghế.
Lâm Tử Hàn lau đi giọt nước mắt đau thương trên mặt, không nói gì mà gật đầu. Hy vọng là như thế, hy vọng con bé có thể nhanh quen cuộc sống này.
"Vân Phi, anh mau đi ngủ đi" Đỗ Vân Phi một lần nữa liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết ngủ say, xoay người đi ra ngoài. Lâm Tử Hàn thì ngơ ngác mà ngồi ở bên giường như thế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nõn nà đang ngủ của Tiểu Thư Tuyết, không có chút buồn ngủ nào.
Trong lòng, trong đầu tràn đầy tất cả đều là Tiêu Ký Phàm, lúc này anh nhất định thống khổ cực kỳ, anh đang ở nơi nào đây? Ở lại trong phòng nhỏ tràn đầy sự vui vẻ, hay là trở lại Tiêu gia?
Cô là hy vọng anh trở lại Tiêu gia, chí ít nơi đó còn giống một gia đình, có Tiêu phu nhân quan tâm đến anh!
Duẫn Ngọc Hân ép cô rời khỏi anh, không phải là đang chờ anh về nhà sao?
Chương 193: Cầu xin
Trời đã sáng, Đỗ Vân Phi liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, đoán rằng Lâm Tử Hàn hẳn là đang ngủ, không nên quấy nhiễu cô, đi làm thôi.
Ngồi ngây ngẩn đã lâu, chỉ khi tia nắng chiếu vào trong phòng, Lâm Tử Hàn mới đứng dậy, thay Tiểu Thư Tuyết kéo chăn, thuận tiện kéo rèm cửa sổ.
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa nhẹ nhàng, sau khi Lâm Tử Hàn lên tiếng trả lời, một nữ hầu đẩy cửa lại, lễ phép nói: "Lâm tiểu thư, dưới lầu có vị tự xưng là bạn cô, họ Duẫn tới tìm cô"
Họ Duẫn?! Lâm Tử Hàn bỗng dưng xoay người, kinh ngạc trừng mắt nhìn nữ hầu vẻ mặt vô tội, Duẫn Ngọc Hân?! Cô ta muốn thế nào?
Tên "Duẫn Ngọc Hân" này, cô sớm đã có sợ hãi sâu đậm với nó, mới nghe tới, thiếu chút nữa không hù dọa cô ngất xỉu đi.
"Lâm tiểu thư, nếu không thì tôi bảo cô ấy lần sau trở lại nhé" Nữ hầu thấy sắc mặt Lâm Tử Hàn không đúng, vội hỏi, khi đang nói chuyện xoay người đi ra ngoài.
"Chờ một chút!" Lâm Tử Hàn gọi cô ta lại, Duẫn Ngọc Hân bây giờ là thái thượng hoàng, cô không thể có chút đắc tội nào! "Để cô ta lên đây đi"
Nữ hầu gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Duẫn Ngọc Hân liền xuất hiện ở trong phòng. Sau khi thấy Tiểu Thư Tuyết nằm trên giường lớn, ưu nhã đi đến bên giường, cúi người tỉ mỉ nhìn khuôn mặt như thiên sứ kia.
Giả tạo nhếch khóe môi trêu đùa: "Đứa trẻ đáng yêu như thế, mà lại bị cô làm hại khiến hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt đau khổ, nhìn thật làm cho người ta lo lắng nha"
Lâm Tử Hàn dò xét cửa một chút, trở tay đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cô ta nói: "Tôi đã theo ý nguyện của cô rời khỏi Tiêu Ký Phàm, cô còn tới làm cái gì?"
Duẫn Ngọc Hân đứng thẳng người, giả vờ tùy ý nói: "Tiêu phu nhân muốn đứa trẻ này, cho nên tôi thân chinh đến đây đón nó trở về" Nói xong, tay nhỏ bé vườn ra, rèm cửa sổ "Roẹt" một tiếng mở ra, cô ta dùng cằm chỉ ngoài cửa sổ: "Đó, Tiêu phu nhân ở trên xe chờ gặp cháu gái đó"
"Đừng!" Lâm Tử Hàn vô ý thức khẽ hô một tiếng, vội la lên: "Tôi sẽ không giaoTiểu Thư Tuyết cho bất luận kẻ nào, chết cũng sẽ không!"
"Việc này cũng không phải do cô"
"Tôi đã tặng Ký Phàm cho cô, cũng chỉ còn lại có Tiểu Thư Tuyết, van xin cô đừng mang nó đi" Lâm Tử Hàn lách đến trước mặt Duẫn Ngọc Hân lo lắng cầu xin.
"Không phải tặng Ký Phàm cho tôi, là trả lại cho tôi! Trả lại!" Duẫn Ngọc Hân tới gần cô, cực lực hạ giọng quát, rõ ràng chính là cô cướp Tiêu Ký Phàm từ bên cạnh mình, cô ta hiện tại chẳng qua là muốn lấy lại đồ thuộc về mình mà thôi!
"Đúng vậy, tôi nguyện ý trả lại Ký Phàm cho cô, ngoại trừ con của tôi cái gì cũng không muốn, cầu xin cô"
"Xấu hổ quá, là Tiêu phu nhân muốn đứa trẻ này, cô cầu xin tôi cũng vô dụng" Duẫn Ngọc Hân cười lạnh nói, cho rằng cô ta thích đứa bé này sao? Trời biết cô ta có bao nhiêu hận Tiểu Thư Tuyết, để đạt được mục đích, cô ta bất đắc dĩ mới đến đây đón con bé quay về Tiêu gia, nếu không cô ta mới lười liếc nhìn con bé một cái!
"Tôi đây đi cầu xin Tiêu phu nhân!" Lâm Tử Hàn nói xong, toàn thân đã sải bước đi đến cánh cửa.
"Đứng lại!" Duẫn Ngọc Hân gọi cô lại, lạnh giọng ra lệnh: "Cô cho rằng cô cầu xin Tiêu phu nhân có tác dụng sao? Tiêu phu nhân và Ký Phàm đều yêu thương đứa bé này như vậy, để bọn họ hài lòng, tôi hôm nay nhất định phải mang nó đi"
"Tôi thì sao? Con là của tôi mà" Lâm Tử Hàn bị lời của cô ta dọa, khẩn trương nhìn chằm chằm cô ta, cô biết, chỉ cần Duẫn Ngọc Hân cố ý, cô nhất định sẽ mất đi Tiểu Thư Tuyết.
"Cô phải nhẫn nhịn thôi, dù sao Ký Phàm là người đàn ông chúng ta cùng nhau yêu, để anh ấy không thương tâm, cuối cùng nên vì anh ấy làm chút cống hiến thôi?" Duẫn Ngọc Hân cười cười nói.
"Tôi không cần!" Lâm Tử Hàn hổn hển quát, cô không muốn làm cho Tiêu Ký Phàm thương tâm, nhưng mà càng không muốn từ nay về sau mất đi con!
Tiểu Thư Tuyết trong lúc ngủ mơ bị một tiếng gầm rú này của Lâm Tử Hàn làm tỉnh lại, mở mắt quét mắt liếc nhìn bốn phía phòng ngủ, bắt đầu oa oa khóc lớn lên.
Lâm Tử Hàn vội chạy đi tới, ôm lấy thân thể nhỏ bé của con bé dỗ dành lên: "Bảo bối, xin lỗi, mẹ hù dọa đến con"
Tiểu Thư Tuyết giãy dụa chân tay, khóc lớn tiếng hơn nữa, mồm miệng không rõ mà gọi: "Chán ghét mẹ! Ghét mẹ! Con muốn ba ba... Ba ba...!"
"Ba ba đi làm việc, ngoan, không khóc" Lâm Tử Hàn gắt gao ôm con bé dỗ dành, viền mắt trong nháy mắt bắt đầu ướt át, cô bị Duẫn Ngọc Hân bức đến lo lắng bất an, lúc này càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Xem đi, đứa nhỏ này căn bản là không muốn theo cô" Duẫn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nắm tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết, cười nhạt chuyển sang cười tươi, dụ dỗ: "Thư Tuyết ngoan, dì Duẫn mang cháu đi tìm ba ba có được hay không?"
Vừa nghe đến có thể tìm ba ba, Tiểu Thư Tuyết lập tức ngừng khóc lớn, mở to mắt trông mong nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc Hân, không quá tin tưởng mà hỏi thăm: "Dì Duẫn thực sự đồng ý mang Thư Tuyết đi tìm ba ba sao?"
"Đương nhiên là thực sự"
"Cám ơn dì Duẫn!" Tiểu Thư Tuyết mỉm cười, vui mừng nhào vào trong lòng Duẫn Ngọc Hân.
"Thư Tuyết, con không thể tin tưởng lời của cô ta! Cô ta là người xấu đó!" Lâm Tử Hàn tức giận muốn đoạt lại con từ trong lòng Duẫn Ngọc Hân, lại bị Duẫn Ngọc Hân nhẹ nhàng tránh được.
Mặt cười của Duẫn Ngọc Hân lần thứ hai hiện lên sự lạnh lùng, liếc Lâm Tử Hàn nói: "Cô lớn tiếng ồn ào như vậy, chẳng lẽ là muốn cho người trên toàn bộ thế giới biết bí mật của Ký Phàm sao?"
"Tôi không ồn ào, chỉ cần cô trả lại con cho tôi là được" Duẫn Ngọc Hân chán ghét Tiểu Thư Tuyết như vậy, nhất định sẽ chỉnh chết nó, Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ
Duẫn Ngọc Hân làm như nhìn thấu tâm tư của cô, cười khẩy nói: "Cô đã quên Tiêu phu nhân có bao nhiêu yêu thương đứa bé này sao? Tiêu phu nhân và Ký Phàm đều cưng chiều nó như vậy, tôi có nhiều lá gan hơn nữa cũng không dám làm gì với nó, cô yên tâm được rồi"
Lâm Tử Hàn thất bại ngã ngồi bên giường, khóc bù lu bù loa lên: "Vì sao nhất định phải tàn nhẫn như thế..."
"Là cô tàn nhẫn với tôi trước!" Duẫn Ngọc Hân tàn bạo nói xong, ôm Tiểu Thư Tuyết đi đến cửa.
Chương 194: Trở về
"Thư Tuyết! Con không cần mẹ sao?" Lâm Tử Hàn khẽ gọi rồi đuổi theo, bởi vì sợ hãi bị nữ hầu phát hiện dị thường, lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Duẫn Ngọc Hân ôm con vào xe.
Bên trong xe, Tiêu phu nhân cười đến thật vui vẻ, liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn thống khổ ngã ngồi bên cạnh cửa, nghênh ngang đi!
"Thư Tuyết..." Lâm Tử Hàn hô nhỏ trong lòng, tầm mắt càng ngày càng không rõ, thêm nữa, đầu óc cũng thiếu sức sống. Thân thể mềm mại trượt trên mặt đất, cuối cùng truyền vào tai cô, là một tiếng gọi của nữ hầu kèm thêm một tiếng lo lắng...
Đỗ Vân Phi một mạch quay về như bão táp, đóng sầm cửa xe sau đó khẩn cấp phóng đến phòng ngủ Lâm Tử Hàn. Phòng ngủ rất an tĩnh, Lâm Tử Hàn bị giày vò như người tàn tật lẳng lặng nằm ở giường lớn, nhìn liếc mắt, cũng không tìm được thân ảnh của Tiểu Thư Tuyết.
"Đứa nhỏ đâu?" Đỗ Vân Phi nắm cánh tay nữ hầu, lớn tiếng hỏi.
Nữ hầu vô tội mà lắc đầu, kinh hãi lui về phía sau một bước: "Tôi... Tôi không biết, có một cô họ Duẫn tìm đến Lâm tiểu thư, khi tôi từ phòng bếp đi tới thì thấy Lâm tiểu thư ngã vào cửa"
Đỗ Vân Phi cất bước đi tới bên giường, cúi đầu nhìn chân mày khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhíu chặt lại, nhịn không được đưa tay xoa chân mày cô, cười khổ nói: "Tử Hàn, vì sao em ngay cả thời gian ngủ cũng khóc?"
Mặc dù động tác của hắn rất ôn nhu, Lâm Tử Hàn vẫn tỉnh, thói quen đưa tay hướng bên kia giường lớn. Tiếc nuối chính là, không có Tiêu Ký Phàm, cũng không có Tiểu Thư Tuyết...
Một màn Duẫn Ngọc Hân ôm con đi kia xẹt qua trong óc, cô đột nhiên tỉnh táo, lý trí quay lại. Quay về phía Đỗ Vân Phi ôn nhu cười một cái: "Tiểu Thư Tuyết làm cho em thực sự chịu hết nổi rồi, em chỉ nhờ bạn em đưa nó đi"
"Em muốn đưa nó về bên cạnh Lãnh Phong?" Đỗ Vân Phi kinh ngạc nói.
Lâm Tử Hàn gật đầu, cực lực dồn nén sự đau lòng, bình tĩnh nói: "Nó ầm ĩ muốn ba ba, em căn bản khuyên không được"
"Em sao lại có thể ngốc như vậy?" Đỗ Vân Phi vụt tới túm cô từ trên giường lên, hổn hển nói: "Lãnh Phong là trung tâm truy tìm của cảnh sát, vẫn không có chỗ ở cố định, hắn làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ?"
"Anh ta có thể, anh không biết anh ta cưng chiều Tiểu Thư Tuyết biết bao nhiêu đâu, cho dù chết, anh ta cũng sẽ bảo vệ tốt nó" Lâm Tử Hàn nhịn không được cãi lại thay Tiêu Ký Phàm, không sai, Tiêu Ký Phàm chính là một người như thế, anh yêu Tiểu Thư Tuyết một chút cũng không ít hơn so với cô, giao con cho anh cô rất yên tâm, điều duy nhất không yên tâm, chính là người đàn bà Duẫn Ngọc Hân kia!
"Thế nhưng Lãnh Phong một ngày nào đó sẽ bị cảnh sát bắt giữ, xử bắn..."
"Câm miệng!" Lâm Tử Hàn trừng mắt với hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì sao phải liên tiếp nói với cô kết quả rất có thể xảy ra với Lãnh Phong chứ, trời biết cô có bao nhiêu hận nghe được như thế.
"Tử Hàn, em phải đối mặt với hiện thực, pháp luật là không nói chuyện tình cảm" Đỗ Vân Phi tiếp tục bắn tiếng đe dọa, phản ứng của Lâm Tử Hàn, khiến hắn đặc biệt thoả mãn, hắn cần thỉnh thoảng truyền thụ loại tư tưởng này cho cô, mới có thể làm cho cô triệt để bỏ Lãnh Phong.
Nước mắt chảy xuống từ tròng mắt trừng trừng của Lâm Tử Hàn, căm giận mở miệng nói: "Nếu như thật sự có ngày đó, em sẽ mang Tiểu Thư Tuyết trở về"
Đỗ Vân Phi thấy cô tràn đầy phẫn hận, vội giữ vai cô, dùng giọng nói áy náy: "Xin lỗi, Tử Hàn, anh là quá lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết, mới có thể không để ý cảm thụ của em nói ra những lời này"
Thái độ chân thành của hắn khiến Lâm Tử Hàn xấu hổ, đã biết đang làm phiền phức người ta, còn chẳng biết tại sao mà phát hỏa với người ta, thật là quá không nên.
Buông mắt xuống, áy náy nói: "Nên nói xin lỗi chính là em" Tiếp theo cười khổ một tiếng nói: "Giao con cho anh ta cũng tốt, em không cần quan tâm, có thể không lo toan đi làm việc"
"Sau này đừng đi làm việc, thanh thản ổn định ở chỗ này, được chứ?"
Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt nhu tình của hắn, biết rõ ý tứ những lời này của hắn. Chỉ là, lòng của cô cũng sớm đã ở trên người Tiêu Ký Phàm, cho dù người đàn ông tốt như thế nào cô cũng không có hứng thú.
Để cho Đỗ Vân Phi hiểu rõ ý tưởng của mình, lắc đầu khẽ cười một tiếng: "Em đã phiền phức anh công việc bề bộn như vậy, sao lại không biết xấu hổ muốn anh nuôi, hiện tại chỉ có một mình em, em có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa, anh cũng nên tính toán cho mình một chút đi, cũng không thể vẫn độc thân tiếp như vậy"
"Tử Hàn, em không cần phải gấp gáp từ chối anh, anh vẫn nói câu nói kia, vẫn chờ em" Hắn không e dè mà nói ra lời trong tim mình.
Lâm Tử Hàn lại luống cuống, cô sợ nhất chính là đối mặt với người đàn ông thâm tình, bởi vì cô có thể hiểu được cái loại thống khổ khi không chiếm được tình yêu này.
—————-
Biệt thự Tiêu gia.
Một tiếng động cơ xe từ xa đến truyền vào trong phòng, sau đó là tiếng cổng lớn tự động mở ra. Duẫn Ngọc Hân vui vẻ, phiêu nhiên ra ngoài đón.
Xe Mercedes Benz dừng lại bên chân cô ta, thân thể lạnh lùng tàn bạo của Tiêu Ký Phàm liền xuất hiện ở trước mắt cô ta.
"Ký Phàm..." Duẫn Ngọc Hân xúc động quỵ đầu gối, hai tay ôn nhu vòng qua vai anh, vòng qua cổ anh. Thân thể mềm mại lén lút vùi vào trong ngực anh, rung động trong lòng.
"Em rất nhớ anh..." Cô ta không chút bảo lưu nào nói thẳng tâm ý của mình ra: "Em mỗi ngày đều chờ anh trở về, cuối cùng cũng trông mong được anh về" Khi đang nói chuyện, thân thể càng thêm dán vào trong ngực anh cọ cọ.
Ngửi mùi thơm thanh nhã trên người cô ta, con ngươi lạnh lùng của Tiêu Ký Phàm xẹt qua một tia nhu tình, nhưng cũng chỉ thoáng qua. Ôn nhu mà lại lạnh lùng kéo cánh tay cô ta xuống, thoáng chốc đẩy cô ta qua bên cạnh. Bước hai chân thon dài trực tiếp đi đến phía Tiêu phu nhân sau Duẫn Ngọc Hân.
Tiêu phu nhân ôn hòa mà cười tươi, trên mặt tẫn lộ vẻ thân là người mẹ nên phải hiền lành, vui vẻ nói: "Ký Phàm, con cuối cùng đã trở về, trở về là tốt rồi"
Con ngươi sắc bén của Tiêu Ký Phàm phóng tới trên mặt bà ta, nói ngắn gọn: "Con bé ở đâu?"