Tiểu thuyết - Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc - Trang 6
Chương 31
Tuyết Vũ ngồi bên bờ sông lạnh vắng, không biết đã bao lâu. Chân cô tê đến nỗi không thể đứng lên, những làn gió lạnh đã làm khô đi nước mắt nhưng cô vẫn thấy đau rát cổ họng. Cô bấm điện thoại, tay hơi run. Đầu dây bên kia là một giọng nói ấm áp khẽ vang lên:
- Alo! Tuyết Vũ hả con?
Sau vài giây im lặng, Tuyết Vũ cắn chặt môi, thanh âm của cô không còn trong trẻo như thường ngày nữa, giọng cô khàn đục:
- Bố, có phải bố đã gây tai nạn hại chết bố của anh ấy không?
Ở đầu giây bên kia không một tiếng động, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Ông Dương thở dài:
- Con đã biết hết rồi sao?
Tuyết Vũ không đè nén được cảm xúc, cô khóc nấc lên:
- Phải, con biết hết rồi, chúng con cũng đã kết thúc rồi. nhưng sao con mãi chẳng tin được đây là sự thật. Bố ơi nói cho con biết mọi chuyện chỉ là giả đi, là ác mộng phải không bố?
Ông Dương nén chặt lòng mình, ông biết lúc này con gái mình đang đau đến nhường nào:
- Bố xin lỗi!
Tuyết Vũ nghẹn ngào:
- Sao bố chưa từng nói cho con biết, sao lại đẩy con đi để âm thầm chịu đựng một mình? Sao bố khiến con trở thành một người con bất hiếu đến thế này?
- Xin lỗi con, bố đã quá ích kỷ, quá mất cảnh giác để phạm phải sai lầm khiến cuối cùng con phải chịu hậu quả do bố gây ra, bố thật sự không có can đảm để nói ra sự thật với con!
Tuyết Vũ cố giấu đi tiếng nấc xót xa bên trong cổ, lòng cô như đang cuộn chặt lên, trái tim dường như cũng đang vỡ vụn:
- Anh ấy đi rồi, con phải rời xa anh ấy thôi! Đau lắm bố ạ, con chưa từng nghĩ nó lại đau đến mức ấy! Con phải làm gì bây giờ, chẳng thể chạy đến bên anh ấy rồi nép vào lòng như một đứa trẻ tìm nơi ấm áp. Chúng con chỉ có thể bước cùng nhau tới đây thôi!
Đầu dây bên kia, ông Dương dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của Tuyết Vũ, việc mà ông làm lại khiến cô phải chịu tổn thương. Ông liệu có thể làm gì được, đáng lẽ ra ông nên chết từ giây phút trên tòa năm đó thì có lẽ mọi việc cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.
…
Hiểu Khiết nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người Tuyết Vũ, cô dường như không còn sức để khóc nữa. Tuyết Vũ tựa đầu vào vai Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết lặng nhìn ra chiếc xe đằng xa. Thiên Đức đang ngồi ở đó, cô tin chắc tình cảnh anh cũng chẳng khá hơn Tuyết Vũ là bao. Vừa rồi cô mới biết Tuyết Vũ là phu nhân chủ tịch tập đoàn Đồng Gia. Thiên Đức gọi điện cho cô, giọng anh lạc đi vội vã nhờ cô đến chỗ Tuyết Vũ.
Cảm nhận được nỗi đau của Tuyết Vũ, Hiểu Khiết chỉ ngồi im lặng bên cô. Hoàng hôn buông xuống, Hiểu Khiết khẽ nói với Tuyết Vũ: “Tối rồi, chúng ta về thôi!”
Tuyết Vũ không hề phản kháng. Cô đứng dậy bước đi bên Hiểu Khiết như một cái máy, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
…
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 32
Thiên Đức trở về nhà sau khi thấy Tuyết Vũ đã đến nhà của Hiểu Khiết. Anh ở bên ngoài bờ sông nhìn thấy vai cô run lên từng hồi lại càng đau lòng hơn. Đến khi Hiểu Khiết đưa Tuyết Vũ về nhà anh cũng không dám bước đến, anh sợ cô nhìn thấy anh lại càng phẫn uất nhiều hơn. Nỗi đau mà anh gây ra cho cô quá lớn. Anh đã từng lo sợ mọi việc ngày hôm nay xảy ra rất nhiều lần, lần nào cũng khiến anh ngủ không ngon giấc. Anh cứ nghĩ sẽ giấu được cô cả đời nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra nhanh đến vậy. Có lẽ anh đã làm quá nhiều việc có lỗi khiến cô và anh mãi không thể đi hết cuộc đời cùng nhau được.
Thiên Đức đấm tay lên vô lăng, anh phải làm sao cô mới có thể quay về? Tuyết Vũ, cái tên thân thuộc đó, biết bao giờ anh mới có thể đứng trước mặt cô gọi lên…
Ngày ngày Thiên Đức sau khi tan làm thường trở về rất sớm. Anh ngồi trong quán café gần công ty Tuyết Vũ chờ cô. Có thể sẽ trễ một chút nhưng chắc chắn gương mặt cô sẽ hiện ra trước mặt anh. Vẫn đôi mắt còn ươn ướt nỗi buồn, vẫn nụ cười còn hơi gượng gạo nhưng cô đã mạnh mẽ hơn lúc trước. Anh chầm chậm đi theo chiếc xe buýt chở cô về nhà, lâu hơn một chút sẽ theo cô đến cửa hàng ăn nhanh. Anh ngồi lặng rất lâu nhìn cô qua tấm cửa kính. Cô có thói quen ăn mỳ sau khi chúng đã nở hết. Anh đã nhắc cô rất nhiều lần nhưng cô chỉ cười bảo làm vậy mỳ sẽ nhiều hơn. Sau khi cô rời xa anh, khoảng thời gian chờ mỳ chín lại dài hơn một chút. Anh không biết cô sẽ vui hơn hay buồn hơn nữa.
Hiểu Khiết gọi điện cho anh, bảo Tuyết Vũ đang tìm một vật gì đó rất quan trọng. Cô ấy cứ vô thức tìm trong khi Hiểu Khiết biết nó đang ở nhà anh. Nghe vậy, Thiên Đức vội vàng trở về nhà lấy giúp cô. Anh đi qua phòng mẹ mình thấy cửa mở, anh định vào chào một tiếng rồi đi nhưng chợt một giọng nói khác vang lên trong phòng khiến anh dừng lại. Là Bạch Băng. Sao cô lại ở đây?
- Mọi chuyện hình như không ổn cho lắm! Tuyết Vũ cũng đã rời đi nhưng sao Thiên Đức mãi không ngó ngàng đến cháu vậy hả bác?
Là giọng của Bạch Băng, cô đang nói gì vậy? Sao lại có Tuyết Vũ ở đây? Thiên Đức chưa kịp hiểu ra điều gì thì Đồng phu nhân lên tiếng:
- Bạch Băng, cháu an tâm đi. Nó chỉ đang đau khổ một thời gian, một thời gian nữa nó sẽ hiểu ra và đến bên cháu thôi!
Bạch Băng thở dài:
- Chúng ta đã tốn sức đến thế, cả việc mạo hiểm tính mạng cũng đã bày ra, nếu anh ấy còn không quay lại thì đúng là quá uổng công rồi.
“Bày ra?” Bạch Băng đang nói gì vậy, lẽ nào việc cô bị thương đều là sự sắp đặt từ trước sao. Thiên Đức không tin nổi vào tai mình.
Tiếng mẹ anh đều đều:
- Con bé đó cũng rất tốt nhưng tiếc là nó và Thiên Đức không thể đến bên nhau, bác chỉ mong cháu chăm sóc tốt cho Thiên Đức thôi! Nói cho con bé đó biết sự thật đúng là quá tàn nhẫn.
Đến lúc này Thiên Đức không thể nhịn nổi, anh đẩy cửa bước vào, sắc mặt không bao giờ u tối đến thế. Cả Bạch Băng và bà Đồng đều giật mình kinh ngạc. Giọng anh giận dữ:
- Thì ra mọi việc đều là một màn kịch. Mẹ và cô ấy đã lừa con. Cô - anh chỉ vào Bạch Băng đang run lên - cút ngay lập tức cho tôi!
Bạch Băng hoảng sợ vội chạy tới níu áo Thiên Đức, cô van xin:
- Thiên Đức, em biết em sai rồi nhưng tất cả cũng chỉ vì em quá yêu anh! Em không muốn mất anh! Hãy tha lỗi cho em, trở về bên em đi, quên cô gái đó! Cô ta không xứng có được anh!
Thiên Đức cười giễu cợt:
- Là tôi không xứng có cô ấy, mười năm không gặp cô đúng là quá trơ trẽn, suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, biến đi ngay đừng để tôi thấy cô thêm lần nào nữa!
Bạch Băng ngã khuỵu xuống sàn. Cô không ngờ kế hoạch cô dày công sắp đặt tỉ mỉ lại bị anh trong phút chốc nhìn thấu. Cô khóc nấc lên nhưng đối với anh bây giờ những giọt nước mắt đó chỉ là giả tạo, một sự giả tạo khiến người ta ghê tởm.
Đồng phu nhân ở bên cạnh thấy thế vội đỡ lời:
- Con đừng trách con bé, nó chỉ là…
- Cả mẹ nữa, con không ngờ mẹ lại cùng cô ta khiến Tuyết Vũ tổn thương. Bọn con giờ đã chia tay rồi, mẹ vui chưa?
- Thiên Đức, con bé đó không hợp với con, đừng nghĩ đến nó nữa!
Thiên Đức cười đau khổ:
- Mười năm trước khi bố ra đi, Bạch Băng rời khỏi, đối mặt với cảnh công ty đứng bên bờ vực phá sản, mẹ có nhớ con đã từng nói điều gì không? Con từng nói mình đã lựa chọn con đường bất hạnh nhất, đi ngược lại với chính bản thân con, cố gắng làm mọi cách không từ thủ đoạn đấu tranh với những kẻ đang lăm le muốn cướp công ty. Con cứ ngỡ rằng mình suốt đời sẽ tàn độc nhẫn tâm như vậy cho đến khi con gặp cô ấy. Con nhục mạ cô ấy biết bao lần, làm cô ấy đau khổ bao nhiêu lần nhưng khi con đề nghị muốn giải thoát cho cô ấy thì cô ấy không ngại mà vẫn ở bên con. Trái tim lương thiện ấy sao mẹ lại có thể bóp chặt nó. Mẹ biết không: cô ấy đau con còn đau hơn!
Bà Đồng sững sờ, bà không nghĩ người con gái nhỏ bé ấy lại có thể khiến con trai bà hạnh phúc. Không sai, lúc chồng bà, chủ tịch Đồng quá cố ra đi, cả công ty hỗn loạn vô cùng, Thiên Đức lúc đó đã không từ thủ đoạn đàn áp lũ cáo già trong công ty đang lăm le cướp đi Đồng Gia. Gây dựng được tập đoàn lớn mạnh như hôm nay, không biết anh đã đắc tội với biết bao người. Bà cứ nghĩ rằng, anh dồn nén nỗi hận thù để sống một cách với con gái kẻ thù nhưng bà đã nhầm. Nhìn những giọt nước mắt hiếm thấy rơi trên khuôn mặt anh, bà không khỏi xót xa. Cuối cùng người khiến anh bất hạnh nhất chính là bà.
…
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 33
Sau giờ nghĩ trưa, Hiểu Khiết đưa Tuyết Vũ đến bệnh viện. Không hiểu sao mấy hôm nay Tuyết Vũ không ăn được cơm. Cô cảm thấy rất khó chịu trong người. Hễ ngửi thấy mùi chua là cô không thể chịu nỗi, phải vào phòng vệ sinh nôn mấy lần. Hiểu Khiết thấy vậy rất lo lắng, cô không nói cho Thiên Đức biết tình hình, định sau khi có kết quả sẽ nói cho anh. Sau lần đó Thiên Đức thường xuyên hỏi thăm tin tức Tuyết Vũ qua cô. Nghe chuyện của hai người, ban đầu cô rất ghét Thiên Đức nhưng sau này nghĩ lại cô cũng thông cảm cho anh, hơn nữa bây giờ anh lại lo lắng cho Tuyết Vũ đến thế.
Cầm tờ xét nghiệm trong tay, Tuyết Vũ không tin nỗi vào mắt mình. Cô ngồi yên trên hàng ghế bệnh viện rất lâu. Cô có thai, cái thai đã được năm tuần tuổi. Cô và anh chia tay rồi bây giờ cô lại có con của anh. Tuyết Vũ bàng hoàng nghĩ đến những ngày sắp tới, cô phải làm sao đây?
Hiểu Khiết ngồi bên cạnh cũng không khỏi chạnh lòng:
- Nói với anh ấy nhé! Anh ấy còn rất yêu cậu! Hôm nào cũng gọi điện cho mình hỏi thăm tình hình của cậu!
Tuyết Vũ lắc đầu, cô làm sao có thể nói với anh kia chứ? Hai người đã chia tay rồi, cô không muốn dùng đứa con để níu kéo anh:
- Không đâu giữa hai bọn mình thực sự đã kết thúc rồi, mình không muốn làm phiền anh ấy nữa.
- Vậy còn đứa con thì sao? Cậu không thể giấu mãi, cũng chẳng biết làm sao để nuôi nó! Cậu không biết đâu, nuôi con một mình rất khổ!
Tuyết Vũ cười nhẹ:
- Không sao mình có thể tự lo được. Mình định xin về làm ở chi nhánh Đà Nẵng, cũng đã làm đơn rồi. Về đó có thể mọi việc sẽ tốt hơn. Cậu cũng đừng liên lạc với Thiên Đức nữa, mình không muốn dây dưa với anh ấy.
Hiểu Khiết thở dài, cô làm sao không lo lắng chứ, nhưng nếu Thiên Đức biết chuyện, mọi việc liệu có thể tốt hơn không? Hiểu Khiết định chờ tâm trạng Tuyết Vũ bình ổn hơn sẽ nói cho anh. Cô đành chiều theo Tuyết Vũ:
- Tùy cậu vậy!
…
Bạch Băng đến bệnh viện, mấy hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm, lại phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Thiên Đức giờ đây đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với cô, ngay cả nhìn anh cũng không thèm để mắt tới. Đang đi ra thì cô bắt gặp Tuyết Vũ. Trên tay Tuyết Vũ đang cầm tờ giấy xét nghiệm của khoa sản. Hơi tò mò Bạch Băng quyết định đi theo. Cô không tin nỗi vào tai mình. Tuyết Vũ có thai rồi. Hai người bọn họ có thể sẽ tái hợp. Không, cô không muốn điều đó. Thứ mà cô không có được thì ai cũng phải không có. Chính Tuyết Vũ đã làm lu mờ đi hình ảnh cô trong tâm trí anh, chính cô ta đã khiến anh rời xa cô mãi mãi. Dù cô không có anh thì Tuyết Vũ cũng không thể có được. Bạch Băng nắm chặt tay.
…
Có con rồi mọi việc lại càng khó khăn hơn cho Tuyết Vũ, cơ thể cô đã gầy nay lại còn mệt mỏi hơn. Cô hầu như không ăn được gì, cứ ngửi thấy mùi là cô không chịu được phải vào nhà vệ sinh nôn mấy lần. Những lúc quá mệt cô đều sờ tay lên bụng mình nói nhỏ như để con cô có thể nghe thấy:
- Bảo Bối của mẹ à, chịu khó một chút có được không, hai tuần nữa thôi chúng ta sẽ về chỗ ông ngoại, lúc đó con muốn hành hạ mẹ kiểu gì cũng được, bây giờ đừng quậy nữa nhé.
Như thể đứa trẻ nghe được lời cô nói, bụng cô không còn khó chịu nhiều nữa.
Cứ như vậy cô âm thầm chịu đựng một mình. Mỗi đêm đều rất nhớ Thiên Đức nhưng Tuyết Vũ chỉ biết khóc thầm. Số phận đã khiến anh và cô không thể bên nhau, có anh trong cuộc đời, dù chỉ một thời gian ngắn nhưng cô hạnh phúc vô cùng, cô không hối hận ban đầu đã chọn con đường đó. Nếu như hai người không phải đến với nhau bằng thù hận, có thể bây giờ Bảo Bối của cô sẽ được sống trong một gia đình đầy đủ, có thể bây giờ cô đã được anh ôm vào lòng nâng niu. Tuyết Vũ cắn chặt răng, hạnh phúc cô tưởng là gần bên hóa ra lại cách xa như vậy.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 34
Một buổi tối, sau khi tăng ca, Tuyết Vũ cầm túi xách định đi về nhà thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, là Bạch Băng. Chần chừ một lát, cô quyết định nghe máy.
- Tôi đang ở quán cà phê bên cạnh công ty cô, có thể nói chuyện một chút được không?
Tuyết Vũ quyết định đến gặp Bạch Băng, không biết cô ta sẽ nói gì nhưng cô vẫn đi đến. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng trước khi cô rời đi. Tuyết Vũ không giấu nổi tiếng thở dài. Rốt cuộc cô chính là vì muốn biết tin tức của Thiên Đức. Cô muốn biết bây giờ anh thế nào, một lần cuối thôi rồi cô sẽ không quan tâm đến nữa, an lòng mà bước ra khỏi cuộc đời anh.
Tuyết Vũ lặng nhìn ly sữa nóng trước mặt. Từ lâu cô đã bỏ thói quen uống cà phê, bây giờ cô chỉ muốn là những điều tốt nhất cho con mình. Bạch Băng ngồi đối diện, cô ta uống một ngụm cà phê, ánh mắt dừng lại trên bụng Tuyết Vũ có chút lạnh lẽo hiện lên:
- Cô sống tốt chứ?
Tuyết Vũ không nói chỉ gật đầu. Bạch Băng nói tiếp:
- Chúng tôi sắp kết hôn rồi!
Tuyết Vũ kinh ngạc, sao có thể nhanh như vậy? Ngực cô bỗng nhiên đau thắt, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Cô không tin nỗi vào tai mình. Thiên Đức – anh sắp kết hôn với người trước mặt cô sao? Thì ra anh là người như thế, vừa mới chia tay cô hôm trước thì hôm nay đã có thể vui vẻ bên người mới rồi. Cô đúng là quá ngu ngốc mới âm thầm chịu đựng nỗi đau này, hằng đêm luôn nhớ anh, luôn hy vọng có ngày hai người cùng nhau tái hợp, luôn tưởng tượng một ngày anh đến tìm cô xin tha thứ.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Tuyết Vũ, Bạch Băng cảm thấy vô cùng hả hê. Khiến người khác đau lòng hóa ra dễ đến vậy.
- Có phải quá nhanh không? - Bạch Băng nói tiếp - chúng tôi có con rồi! Anh ấy nói không muốn con chúng tôi sinh ra trong một gia đình không đầy đủ. Mẹ anh ấy cũng rất vui, nói là sẽ ở lại chăm sóc cháu luôn. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Giọng Bạch Băng tràn ngập hạnh phúc trong khi Tuyết Vũ gần như đờ đẫn. Bạch Băng cười lạnh. Cô ta ra đòn cuối cùng:
- Vậy nên cô đừng làm phiền anh ấy nữa, đừng khiến anh ấy cảm thấy có lỗi nữa, cô cũng muốn anh ấy hạnh phúc phải không? Tôi chính là hạnh phúc của anh ấy? Xin hãy để chúng tôi yên, con tôi nó thực sự cần có bố!
Đến lúc này Tuyết Vũ không thể chịu đựng nổi nữa. Trong người cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim lúc này dường như đang ngừng đập, cổ họng cô khô khốc như bị ai bóp nghẹn. Cô đứng dậy quay mặt bước đi.
Tuyết Vũ vô thức lao ra đường, khuôn mặt đã thấm đẫm lệ. Anh không cần cô nữa rồi, anh đã có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Anh cũng chẳng còn yêu cô nữa, muốn cô đừng làm phiền anh. Bọn họ mới là một gia đình, “gia đình” - đã bao lâu cô còn vọng tưởng có thể cùng anh xây dựng nên một gia đình hoàn chỉnh nữa kia chứ? Bây giờ cô có tư cách gì để chen vào giữa bọn họ. Anh có con rồi, vậy Bảo Bối của cô thì sao đây, nó cũng cần một gia đình hoàn chỉnh. Cô khóc trong vô vọng, tiếng cô vang lên nghe thật bi thảm. Tuyết Vũ không kịp thấy ánh đèn ô tô đang ánh lên màu sắc đáng sợ. Tiếng còi xe inh ỏi. Một tiếng va chạm mạnh vang lên kinh hãi.
…
Tuyết Vũ tỉnh dậy trong bệnh viện. Cô nhìn thấy Hiểu Khiết đang đứng bên cạnh, vẻ mặt rất lo lắng. Hơi choáng váng, cô vô thức đưa tay sờ lên bụng. Đột nhiên cảm thấy có gì đó mất mát, Tuyết Vũ hét lên kinh hoàng: “Con của mình, Hiểu Khiết con của mình đâu rồi!”
Hiểu Khiết cố ghìm nước mắt. Cô ôm chặt Tuyết Vũ:
- Bảo Bối đã lên thiên đường rồi!
Tuyết Vũ gào lên trong vô vọng. Đáy mắt hiện lên nỗi đau không ai chịu nỗi. Con cô đi rồi, Bảo Bối của cô đi rồi. Cô đúng là một người mẹ đáng nguyền rủa nhất thế gian, ngay cả con mình cũng không thể nào bảo vệ được. Tuyết Vũ không ngừng đánh vào ngực mình. Cô tự dằn vặt chính bản thân, đều tại cô không tốt, đều tại cô bất cẩn, tất cả đều tại cô. Con cô còn chưa thành hình nữa, chắc nó phải đau lắm. Tuyết Vũ khóc nấc lên. Hiểu Khiết bên cạnh cũng không thể nén được nước mắt. Bác sĩ đành phải chích một mũi thuốc an thần cho Tuyết Vũ, cô mới có thể thiếp đi.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 35
Mấy hôm sau, Tuyết Vũ vẫn bần thần như vậy. Cô ôm chặt cuộn len đan áo cho con. Lúc cô sinh con chắc đã là mùa đông rồi. Mùa đông rất lạnh, cô phải tự tay đan những chiếc áo ấm áp cho con mình. Nước mắt cô chảy dài, Tuyết Vũ nhìn ra khung cửa sổ lạnh lẽo. Cô lê đôi chân bị thương đến gần đó. Cô nhìn ra ngoài trời, ngỡ là con mình đang ở trên một đám mây nào đó. Bảo Bối mỉm cười vẫy tay chào cô. Tuyết Vũ đưa tay lên mỉm cười, khóe miệng cô mấp máy: “tạm biệt con”.
…
Tiếng chuông điện thoại bên bàn vang lên. Là điện thoại của Hiểu Khiết, nhưng cô ấy đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi. Tuyết Vũ cầm điện thoại lên. Cô nhìn dãy số, là Thiên Đức gọi đến. Tay Tuyết Vũ buông thõng xuống, sao anh vẫn gọi cho Hiểu Khiết, không phải cô ấy đã nói gì với anh rồi chứ? Suy nghĩ một lúc, Tuyết Vũ đưa máy cho người y tá đang chỉnh bình nước biển bên cạnh:
- Xin lỗi. Tôi nhờ chị một chút!
...
Một lát sau, Thiên Đức gọi lại. Người y tá bắt máy:
- Xin lỗi nhưng cô Giang đã đi ra ngoài rồi ạ! Ở đây là bệnh viện!
Thiên Đức chợt cảm thấy lạ, anh vội hỏi lại:
- Bệnh viện? Sao cô ấy lại đến đó?
- Bạn cô ấy vừa phá thai!
Thiên Đức không tin nỗi vào tai mình, giọng anh run run:
- Bạn cô ấy? Là ai vậy?
- Bệnh nhân tên là Dương Tuyết Vũ!
Thiên Đức bàng hoàng. Anh lảo đảo tựa người vào tường. Tuyết Vũ cô ấy phá thai sao? Là con của anh. Anh ném chiếc điện thoại. Không thể như vậy được. Cô soa có thể tàn nhẫn như vậy? Anh phải hỏi thẳng cô, không phải, đây không phải là sự thật.
…
Thiên Đức đi đến bên giường bệnh của cô. Tuyết Vũ đang chờ anh tới. Gương mặt cô tái nhợt nhưng thấy anh liền gắng gượng ngồi dậy. Thiên Đức giận dữ, giọng anh vang lên bất lực:
- Tại sao? Tại sao em lại làm vậy?
Tuyết Vũ hơi nhếch môi. Cô cười không nổi. Sao anh lại hỏi cô lý do, anh phải hiểu tất cả mới đúng chứ. Rất muốn nói là vì anh không cần cô nữa, là vì anh có một gia đình khác ở bên rồi, là anh cũng đã có con không cần đến Bảo Bối của cô. Là cô bất cẩn chứ cô không hề cố ý. Nhưng cuối cùng những câu nói đó lại bị bóp nghẹn trong lòng không thể nào nói ra thành tiếng được.
Cô gượng cười:
- Là tôi muốn trả thù anh!
Tay Thiên Đức nắm chặt, anh không nhịn được đưa tay lên bóp chặt vai cô;
- Em hận tôi? Hận tôi vậy sao phải từ bỏ một đứa trẻ vô tội? Sao không tìm tôi mà lại hành động như kẻ sát nhân như thế? Em biết em đã làm gì không?
Tuyết Vũ cười lớn như một kẻ điên:
- Là tôi muốn anh biết tôi còn nhẫn tâm hơn anh. Anh hành hạ tôi suốt thời gian qua, tôi cũng nên cho anh thử nếm trải cảm giác đó nhỉ? Bị người khác giở trò sau lưng cảm thấy thế nào?
“Bốp.” Tay Thiên Đức giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Vũ. Thấy dấu tay đỏ trên gương mặt trắng bệch của cô, Thiên Đức chợt thấy hối hận. Tay anh run run, tia máu hằn lên trong đôi mắt Thiên Đức, anh tuyệt vọng đến tận cùng.
- Tôi đã nhìn nhầm em rồi, thì ra em độc ác đến vậy. Suốt cuộc đời này tôi nhất định không tha thứ cho em!
Thiên Đức rời khỏi đó, đôi vai anh hơi thấp xuống tựa không thể đứng vững được. Ở trong phòng, Tuyết Vũ cũng đang chết dần đi. Lần cuối hai người gặp nhau lại thành ra như thế. Hiểu Khiết ở bên ngoài đã chứng kiến hết mọi chuyện, cô nắm chặt tay Tuyết Vũ:
- Sao cậu không nói cho anh ấy biết? Sao không nói sự thật?
Tuyết Vũ cười cay đắng:
- Nói làm gì chứ? Anh ấy đã có một cuộc sống mới rồi. Bạch Băng và anh ấy cũng đã có con rồi. Mình nói ra chỉ thêm đau lòng cho cả hai mà thôi. Tàn nhẫn một chút có lẽ anh ấy sẽ dễ sống hơn, không còn vướng bận với mình nữa, an tâm sống thật hạnh phúc.
Hiểu Khiết ôm Tuyết Vũ vào lòng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống. Hiểu Khiết khẽ than:
- Cậu thật ngốc! Thật quá ngốc!
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 36
Hai năm sau…
Tuyết Vũ nhìn cảnh vật bên ngoài xe. Mọi thứ hình như không thay đổi mấy so với lúc cô rời đi. Hiểu Khiết đang lái xe nhìn sang cô cũng khẽ cười:
- Cảm giác trở về thế nào? Không tồi chứ!
Tuyết Vũ bật cười:
- Vẫn thế thôi! Nghĩ nhiều làm gì cho mệt, đằng nào thì sau khi làm xong việc này mình cũng sẽ đi!
Hiểu Khiết tiếc rẻ:
- Ừm, buồn thật. Cũng may Vương tổng gọi cậu quay lại làm nốt việc này nếu không chắc cậu sẽ không thể về dự đám cưới của mình mất.
Tuyết Vũ bật cười:
- Có thật là ngẫu nhiên không? Vương Khánh Quân chẳng phải là chồng tương lai cuả cậu hay sao? Lời của cậu Vương tổng làm sao không dám nghe kia chứ?
Hiểu Khiết ngượng ngùng:
- Bị cậu đoán trúng rồi! Thực ra thì mình cũng không muốn lạm dụng chức quyền đâu!
Tuyết Vũ mỉm cười:
- Sao phải bi quan thế, mình nhất định sẽ đến mà, làm phù dâu cho cậu nữa, còn nếu nhớ thì cậu có thể đến Đà Nẵng gặp mình!
Hiểu Khiết bĩu môi:
- Cậu cứ đùa, biết vé máy bay đắt lắm không, vả lại Khánh Quân cũng sẽ không cho mình đi xa đến vậy.
Tuyết Vũ tinh nghịch:
- Sao vậy? Anh ta sợ cậu chạy mất sao?
Hiểu Khiết cười hạnh phúc, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui không che giấu:
- Anh ấy à, xa mình một ngày cũng sẽ không chịu nỗi.
Tuyết Vũ không nhịn được cười khẽ:
- Cậu đúng là tự tin quá đáng. Hai người chuẩn bị cho hôn lễ đến đâu rồi?
Hiểu Khiết không giấu được vẻ hạnh phúc trả lời:
- Mình cũng không biết nữa, mọi việc Khánh Quân đều tự tay chuẩn bị. Anh ấy nói sẽ cho mình một bất ngờ lớn!
Tuyết Vũ cũng mừng thay cho cô bạn, cô mỉm cười:
- Cậu thật hạnh phúc!
Nói xong Tuyết Vũ chợt thấy cay cay nơi khóe mắt. Thoáng thấy vẻ buồn bã xẹt qua trong đôi mắt Tuyết Vũ, Hiểu Khiết vội nói:
- Cậu cũng sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình thôi!
Tuyết Vũ không nói gì chỉ gượng cười, trong lòng nổi lên sự chua xót đến đau lòng. Đã qua lâu lắm rồi vậy mà nó vẫn đau đến vậy! Suốt hai năm cô luôn cố gạt mọi suy nghĩ về Thiên Đức nhưng những câu hỏi như anh đang làm gì vẫn luôn nhảy múa trong đầu cô. Ngày đó sau khi anh rời khỏi cô vội vã nhờ Hiểu Khiết xin ban lãnh đạo công ty ra nước ngoài du học. Lúc trước họ cũng đã nhắm vào cô nhưng vì Tuyết Vũ là người đã có gia đình nên định chuyển qua người khác. Sau khi xuất viện ba ngày, cô vội vã lên máy bay đến một nơi xa lạ. Suốt ngày cô tập trung vào việc học cố nhắc mình không nghĩ tới anh. Không đọc báo cũng chỉ sợ nghe được tin tức về anh. Hai năm đối với cô còn dài hơn cả thế kỷ. Quay về, cô xin chuyển công tác đến nơi khác nhưng tổng tài ở đây lại nhờ cô giải quyết một vụ làm ăn quan trọng rồi mới có thể đi. Cũng không trách được họ, ở đây mới là trụ sở chính. Họ đã bỏ tiền ra nơi cô vậy nên sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Một lần nữa quay về, mọi góc phố, con đường đều tràn ngập kỷ niệm giữa cô và anh. Tuyết Vũ cố giữ chặt trái tim mình, nó đang nhói lên, rất đau.
Tuyết Vũ ở nhờ nhà Hiểu Khiết, cô ấy sắp kết hôn nên đã sang chỗ Vương Khánh Quân. Lâm Phong cũng biết chuyện cô trở về. Thi thoảng anh lại đến thăm cô. Anh hỏi chuyện cô rất nhiều, Tuyết Vũ cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ cô đối với anh như một người anh trai vậy, mặc dù Tuyết Vũ biết anh vẫn là đang dành cho cô tình cảm như mấy năm trước. Có lần Hiểu Khiết đã khuyên cô chấp nhận tình cảm của anh nhưng Tuyết Vũ không đồng ý, có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn cô vẫn còn hình ảnh của người đó.