Chẳng mấy chốc, Việt Anh đã đứng trước cổng nhà Kỳ Vy, gương mặt trở nên nhợt nhạt do cơn gió lạnh buốt cứ phả vào mặt khi anh đang cố gắng chạy nhanh đến nhà Kỳ Vy, chỉ mong nhìn thấy cô gái mà anh yêu, người mà anh ngỡ rằng sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại được nữa.
Việt Anh đưa tay lên bấm chuông và hồi hợp chờ đợi…
Kỳ Vy đang trên phòng thì nghe tiếng chuông, thoáng nghĩ ngay là Việt Anh, nó vội chạy xuống, khi ấy bà Hạ định ra mở cổng thì Kỳ Vy vội chạy ra… “ Mẹ, để con mở cổng….”
Bà Hạ đứng lại nhìn con gái chạy ra mở cổng mà thầm mỉm cười, chắc hẳn đó là Việt Anh rồi…
Trong lòng Kỳ Vy vui không gì tả, tuy chỉ cách một ngày không gặp mà ngỡ như cả tuần lễ…
Kỳ Vy mở cổng, trước mặt là Việt Anh, chưa kịp phản ứng gì thì Việt Anh vui sứơng ôm chầm lấy Kỳ Vy…
Anh cứ ngỡ rằng mình đang mơ nhưng cảm giác chân thực thế này thì làm sao là mơ được chứ?
Kỳ Vy đẩy nhẹ Việt Anh ra, nhíu mày giận lẫy:
- Trời đã tối vậy rồi mà anh còn đến đây, sao ngày mai anh không đến ? trời buổi tối rất lạnh, anh không sợ cảm lạnh sao ? –
Nhìn nét mặt giận lẫy của Kỳ Vy, biết rằng Kỳ Vy lúc nào cũng luôn lo lắng cho mình, Việt Anh mỉm cười đặt tay lên má Kỳ Vy:
- Em có biết anh đã rất đau đớn khi biết được sẽ mãi mãi mất em… anh tửơng mình như chết đi nhưng rồi cú điện thọai của em đã cứu sống anh từ cõi chết… Làm sao anh có thể ở nhà mà đợi đến ngày mai để gặp em khi mà biết được em vẫn còn có thể đứng trước mặt anh và luôn lo lắng cho anh cơ chứ ?
Lòng Kỳ Vy tràn ngập hạnh phúc khi nghe được những câu nói từ Việt Anh, nó đặt tay lên tay Việt Anh đang đặt trên má của nó và khẽ mỉm cười hạnh phúc…
- Khi nghe em nói điện thọai, anh vẫn còn hòai nghi rằng có ai đó đang đùa… nhưng bây giờ… thì anh tin rồi… được thấy em vẫn khỏe mạnh như thế này, anh đã rất rất vui…
- Được rồi, anh về đi, tối rồi… Có gì ngày mai mình gặp lại, anh không sợ ba mẹ anh lo lắng sao ? - Kỳ Vỳ nhẹ nhàng kéo tay Việt Anh xuống..
- À, không sao… anh đã nói ba mẹ rồi… Mà sao em lại “đuổi” anh như vậy chứ…
- Em…em không có… - Kỳ Vy nhíu mày
Việt Anh bật cười khi nhìn thấy nét mặt của Kỳ Vy như vậy…
- Anh đùa thôi… - Chưa để Kỳ Vy phản ứng gì, anh ôm lấy cổ Kỳ Vy hôn lên trán nó… - Chúc em ngủ ngon…
Kỳ Vy vẫy tay tạm biệt, rồi Việt Anh lên xe chạy mất…
Kỳ Vy trở về phòng, trong lòng vẫn còn lân lân hạnh phúc khi được gặp Việt Anh, cái cảm giác như lâu ngày gặp lại, tuy rằng thực tế thì là không gặp Việt Anh chỉ một ngày thôi…
Nó sực nhớ, vội kéo học tủ của bàn học ra để lấy điện thọai xem giờ…
Kéo từ từ học tủ ra thì bỗng chốc có một luồng ánh sáng hồng huyền ảo phát ra khiến nó phải nhắm tịt mắt…
Trong phút chốc luồng ánh sáng lại tắt ngấm. Kỳ Vy vội mở mắt ra, trước mắt nó, trong cái học tủ trống lỏng cùng với cái điện thọai của nó, kế bên là một cây trâm rất đẹp được thiết kế tinh xảo có hình một bông hoa cúc dại, nó được đính hồng ngọc tỉ mỉ vào từng cánh hoa…
Kỳ Vy ngỡ ngàng, làm sao trong học tủ nó lại có một cây trâm> từ xưa đến giờ nó có bao giờ xài trâm đâu…? Hay là quà của mẹ, vì bà muốn gây bất ngờ cho nó nên mới để vào học tủ ? Nhưng tại sao lúc nảy nó kéo học tủ ra đặt điện thọai vào thì không thấy bất cứ vật gì cả… Và cứ hàng loạt câu suy luận cứ tuông ra trong đầu, duy chỉ để tìm hiểu sự có mặt kỳ lạ của cây trâm.
Kỳ Vy vội cầm cây trâm chạy xuống nhà tìm mẹ, trong lúc này bà Hạ đang chuẩn bị rửa rau quả dưới bếp…
Kỳ Vy cầm chặt cây trâm trong tay đưa lên:
- Mẹ, cây trâm này của mẹ mua tặng con phải không ? - Kỳ Vy thoang thoáng cảm thấy cây trâm rất quen thuộc, hình như nó đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được…
Bà Hạ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, rồi chợt nhớ ra:
- Ủa, cây trầm này không phải của con sao ?
- Là sao mẹ ? - Kỳ Ty to mắt nhìn bà Hạ
- Lúc con tỉnh dậy ở bệnh viện, người dọn phòng đã nhặt được nó ở trên giừơng bệnh của con… Nó không phải của con thì của ai, không lẽ của con mà con quên rồi sao ?
- Của con ư ? - Kỳ Vy không biết làm thế nào, nhưng quả thật cây trâm nhìn quen quen… - Chắc vậy… - Nó khẽ đáp
- À, lúc nãy khi con ra mở cổng, thì mẹ mới sực nhớ đến cây trâm, nên đem lên phòng giúp con… Con không giận mẹ chứ?
- Không đâu mẹ… - Nó lắc đầu mỉm cười nhìn mẹ
Kỳ Vy chỉ hơi khó hiểu, cây trâm này từ đâu ra mà lại nằm trên giừơng bệnh của nó ? Không lẽ do người bệnh trước để quên? Nhưng suy cho cùng, chẳng có câu suy luận nào là hợp lí. Nó ngậm ngùi lên phòng cùng cây trâm trên tay.
Chương 22
Lại một buổi tối đẹp trời, tiết trời mùa hạ lúc nào cũng nóng bức như thế, ấy mà vào buổi tối thì trời lại mát hơn bao giờ hết, đừơng phố được thấp sáng bởi dãy đèn đừơng kéo dài xa tấp…
Đừơng phố lúc này rất đông người qua lại. Những tòa nhà cao chọc trời đang đua nhau thấp đèn sáng rực từ những ô cửa sổ.
Kỳ Vy đang bước chậm rãi trên đừơng phố bên cạnh là Việt Anh, anh đang nắm chặt tay nó như hễ không muốn nó sẽ rời xa anh thêm một lần nào nữa…
Lòng Kỳ Vy tràn ngập hạnh phúc, dừơng như chẳng còn để ý đến xung quanh nữa. Xung quanh nó và Việt Anh có khá nhiều người qua lại, trong đó cũng có vài cặp tình nhân, nhưng suy cho cùng nó và Việt Anh là nỗi bật nhất…
Chợt một cơn gió lạnh thổi đến khiến Kỳ Vy khẽ rùng mình, thời tiết bỗng dưng trở nên lạnh hơn lúc nảy.
- Chắc trời sắp mưa rồi… - Việt Anh nói rồi đưa mắt dạo xung quanh tìm một nơi nào đó trú mưa nhỡ khi cơn mưa bất chợt ập đến… Vội kéo tay Kỳ Vy, khiến nó không kịp phản ứng.
- Anh… mình đi đâu vậy… ?- Kỳ Vy đưa mắt nhìn Việt Anh
Việt Anh kéo nó đến một tiệm kem gần đó, một tiệm kem khá nổi tiếng ở khu phố này, cánh cửa kiếng trong suốt của căn tiệm có thể cho nó thấy rõ mọi thứ bên trong tiệm, bàn ghế được bày trí rất đẹp và nhiều màu sắc, rất hợp với những đôi tình nhân “ teen”.
Khi đến gần cửa kiếng, chợt Kỳ Vy nhìn thấy một tên con trai đang đi theo hứơng cửa kiếng để đi ra ngòai, có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt để nó quan tâm, cách ăn mặc nhìn có vẻ như là con nhà giàu, suy cho cùng hắn cũng đẹp trai lắm chứ, nhưng sâu trong ánh mắt đen tuyền như hạt ngọc trai đen đó chứa một nổi buồn khó tả. Trong phút chốc, cảm giác quen thuộc chợt ùa về trong tâm trí, cảm giác như đã quen hắn từ lâu nhưng không thể nào nhớ nổi hắn là ai. Kỳ Vy nhìn hắn không chớp mắt, trong tâm trí luôn cố lục lọi tìm bóng hình một thằng con trai mà nó chưa bao giờ gặp mặt, cảm giác lại quen đến khó tả. Nó đã gặp hắn bao giờ? Nhưng sao nhìn hắn rất quen, và cảm giác rất thân thuộc…
Việt Anh vội đẩy cửa kiếng ra, tay vẫn nắm chặt tay Kỳ Vy và kéo nó vào… Đúng lúc tên con trai đó đi đến, càng đến gần hắn, gương mặt đó hiện rõ ra trước mắt nó, thật sự rất quen…Đôi mắt đó bỗng dưng chạm vào ánh mắt của nó, nó chợt giật mình liết sang chỗ khác. Cảm giác rất lạ, ánh mắt ấy theo nó cảm giác như không phải ánh mắt của hai người lạ nhìn nhau. Nhưng rồi hắn lạnh lùng liết mắt sang chỗ khác…
Rồi lại lướt ngang qua tên con trai đó nhưng thật kỳ lạ, khi nó lướt ngang qua hắn, cảm giác rất lạnh, cứ như là tỏa ra từ người hắn vậy, tuy rằng trong tiệm không hề mở máy lạnh, dọc căn tiệm những ô cửa bằng kiếng được mở ra cho thoáng mát, tuy rằng trời bên ngòai đang rất lạnh vì sắp mưa nhưng không lạnh như lúc nó đi ngang qua tên con trai đó.
Đôi mắt thất thần nhìn tên con trai đó đi khỏi và vụt mất nhanh chóng.
Nó và Việt Anh vội tìm một bàn gần cửa sổ, vừa ăn kem vừa nhìn ra ngòai ngắm mưa. Đúng là hơi tức cười một tí, trời mưa mà lại ăn kem…
Kỳ Vy múc từng muổng kem lên nhăm nhi, đôi mắt hứơng ra cửa sổ nhìn những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống mặt đừơng, đừơng phố lúc này chỉ lác đác vài người cùng chiếc ô trên tay. Tâm trí nó vẫn nghĩ đến tên con trai lúc nãy, không phải là Kỳ Vy để ý hắn vì vẻ đẹp đó, chỉ là sự quen thuộc khi nhìn vào mắt hắn…
- Em làm sao vậy ? – Việt Anh nhíu mày nhìn nó.
Kỳ Vy chợt giật mình xoay mặt lại nhìn Việt Anh, nó lắc lắc đầu và cười gượng:
- Không có gì đâu anh !
Không hiểu sao hình ảnh hắn cứ lảng vảng trong đầu nó suốt lúc ăn kem cùng Việt Anh, không thể nào vứt bỏ được…
Sau khi ăn kem xong, cũng là lúc trời vừa tạnh mưa, chỉ còn lác đác vài hạt mưa nhỏ. Nó và Việt Anh lại cùng nhau rãi bước trên đường phố…
Vừa lúc đó Tuyết Ni đang ngồi trên chiếc xe ô tô để dạo quanh thành phố, thấy thấp thoáng dáng người con trai rất quen thuộc, đang thả hồn vào bản nhạc trong chiếc headphone thì chợt to mắt và cố nhìn kỷ hơn, nó chắc ngay là Việt Anh… Nó vội ra hiệu và gọi tài xế:
- Bác ơi, ngừng xe lại…
Chương 23
Ông tài xế vừa dừng xe thì nó đã phóng ra ngòai làm ông chưa kịp phản ứng gì…Ông vội chạy theo Tuyết Ni:
- Tiểu Thư, cô đi đâu vậy ?
- Bác cứ về trước đi, con đi gặp một người bạn một lát. – Nói rồi nó vội đuổi theo Việt Anh và Kỳ Vy.
Ông tài xế ở lại chóng nạnh, mỉm cười mà lắc đầu nhìn nó, rồi vào ô tô chạy mất.
Việt Anh đang nắm tay Kỳ Vy, thì chợt chẳng biết từ đâu cô tiểu thư họ Dương xuất hiện chen giữa hai người, hòng muốn Việt Anh bỏ tay ra khỏi tay cô gái, Việt Anh và Kỳ Vy chưa kịp phản ứng gì thì chợt Việt Anh nhận ngay một tát tay trời giáng, chẳng mấy chốc năm dấu tay in rõ trên má..
Kỳ Vy hốt hỏang kéo Tuyết Ni ra:
- Nè, cô là ai vậy…sao lại đánh anh ấy… - Tuyết Ni mặc kệ Kỳ Vy, lạnh lùng phũi tay con bé ra. Mặc kệ sự tồn tại của Kỳ Vy ở đây.
Nhìn Tuyết Ni đối xử ngang ngược với Kỳ Vy như vậy, đã ghét cô ta, thế mà nay lại làm ra việc như thế này, Việt Anh như hận cô ta thấu xương tủy…
- Cô điên à ? Cô đang làm cái trò gì ở đây vậy hả ?
- Cái gì ? - Tuyết Ni trừng mắt lại – Tôi hỏi anh mới đúng đó, bạn gái vừa mất thì đã cặp ngay con khác… anh làm đàn ông như thế à ?
- Cô nói cái quái gì thế, tránh ra đi… đừng có làm trò ngu ngốc ở đây nữa…
- Anh… - Tuyết Ni bậm môi, rõ ràng hắn coi nó chẳng ra kí lô nào mà! hắn đã làm sai vậy mà còn mắn ngược lại nó – Sao anh lại có thể đối xử với vợ chưa cưới của anh như vậy hả ? Rõ ràng tôi đã nhừơng nhịn anh lắm rồi…
- Vợ..vợ chưa cưới ? – Việt Anh cười khẩy, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang một nỗi tức giận không thể nguôi. – Điên rồi à ?
Nói rồi đi đến nắm tay Kỳ Vy đi ra hứơng đường lộ và vẫy tay ra hiệu gọi taxi, một chiếc taxi dừng lại, Việt Anh vội cùng Kỳ Vy lên xe…
Mặc kệ cho cô nàng Tuyết Ni đuổi theo và hét lớn, giận hắn tím tái cả mặt. Nghiến răng ken két nhìn chiếc xe chở Việt Anh và Kỳ Vy đang chạy xa dần. Bây giờ Tuyết Ni chỉ muốn xé xác hắn ra hàng trăm mảnh, giờ thì những ấn tượng đẹp nhất của Việt Anh đối với Tuyết Ni bây giờ không còn một chút nào, giờ đây chỉ còn nỗi tức giận đang sôi sung sục như ấm nước đang sôi.
Đang trên xe, Kỳ Vy thất thần khó hiểu nhìn Việt Anh, má của anh vẫn in hằn năm dấu tay rõ nét “chắc anh ấy đau lắm…” Vội đưa tay khẽ đặt nhẹ lên má Việt Anh, lo lắng nhìn anh:
- Anh có sao không ? Cô ấy tát anh mạnh quá…
Đang tức giận với cô tiểu thư Tuyết Ni, ánh mắt bừng bừng lửa. Chợt câu nói của Kỳ Vy khiến sự tức giận tan mất, anh quay sang nhìn Kỳ Vy:
- Không sao đâu !
- Mà cô ấy là ai vậy…? Cô ấy quen anh à ? Cô ấy còn bảo…”vợ chưa cưới” gì đó…
- Em đừng để ý cô ta làm gì, rõ ràng cô ta có vấn để về thần kinh mà. Thật sự anh không làm gì sai cả…
Kỳ Vy cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện này nữa, Việt Anh vốn đâu phải là lọai “ bắt cá hai tay” như cô gái lúc nãy nói đâu. Chắc cô ta nhầm anh ấy với ai đó.
Nhưng hôm nay đi chơi với Việt Anh cũng khá vui, còn cùng nhau vừa ăn kem vừa ngắm mưa, chỉ trừ cô gái lúc nảy thật kỳ lạ, Kỳ Vy không hiểu nỗi sao mà hôm nay nó cứ gặp đủ chuyện…
Kỳ Vy trở về nhà, vội lên phòng, bây giờ chỉ muốn nằm xuống chiếc giừơng ấm cúng và đánh một giấc đến sáng.
Vội vào phòng bật đèn và đóng cửa lại, bất chợt gương mặt Kỳ Vy thất thần, đôi mắt mở to hết mức có thể… Tên con trai đó đang đứng trước mặt nó, nhìn nó với một ánh mắt kỳ lạ, khó hiểu. Bây giờ nó chỉ muốn la to thật to và chạy ra khỏi phòng gọi ba mẹ.Vội làm theo như ý nghĩ, nó vội hét lên và mở cửa ra…
Nhưng chưa kịp mở cửa thì tên con trai nhào lại bụm lấy miệng nó và đẩy nó nhào xuống đất, cánh cửa bỗng chốc đóng sầm lại và phát ra tiếng động lớn.
Chương 24
Kỳ Vy đang cố vùng vẫy trong tay hắn, cơ thể bị hắn khống chế, miệng thì bị hắn bịt lại, có la cũng không la nỗi…
Nhưng cái cảm giác lạnh buốt này rất rõ, tay hắn rất lạnh nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng…
Nhưng trong ánh mắt đó, nét mặt đó, hắn nhìn nó như óan trách nó:
- Ta không ngờ, nàng lại là con người như vậy. Tại sao ta lại cho nàng trở lại Hạ Giới làm gì cơ chứ ? Ta thật ngu ngốc vì đã tin nàng… Để rồi nàng xem ta như kẻ xa lạ….
Kỳ Vy bị hắn bụm chặt miệng, không thể nói. Nhíu mày nhìn hắn “ Cái tên này là ai vậy chứ ? Sao lại dám vào phòng mình thế này… Có bỏ tay ra không hả”
Đọc được ý nghĩ của Kỳ Vy, hắn nhìn nó cười đau khổ:
- Quả thật…nàng đã quên ta… Tại sao nàng lại như vậy…? Nàng thật tàn nhẫn, ta tin lầm nàng rồi…
Bà Hạ dưới nhà nấu đồ ăn thì chợt nghe tiếng la thất thanh của Kỳ Vy và còn nghe tiếng cửa đóng sầm lại . Bà hoảng hốt chạy lên phòng con gái, bỏ cả món ăn đang nấu nửa chừng…
Kỳ Vy nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì, trong lòng luôn cố nhớ xem hắn là ai ? Nhưng điều nó suy nghĩ hiện tại là tại sao hắn vào được phòng nó, vào bằng cách nào ?? Cửa sổ nó đã khóa chặt rồi, cả chuột và gián còn vào không được thì làm sao một con người to lớn như thế này có thể chui lọt cơ chứ ?
Bỗng có tiếng gõ cửa liên hồi, tên con trai vội ý thức được có người, chợt từ từ tan biến mất lúc nào mà Kỳ Vy cũng không hay biết, vì khi nghe có tiếng gõ cửa, nó đã để ý đến người gõ cửa bên ngòai và cố gắng cầu cứu.
Gõ mãi không thấy con gái mở cửa, bà Hạ mở cửa ra thì thấy Kỳ Vy đang nằm dưới đất, trong lúc này Kỳ Vy mới nhận thức được tên con trai đó đã biến mất từ lúc nào… Trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ rằng mình đã gặp ma…
Bà Hạ chạy đến đỡ con gái đứng dậy, lo lắng nhìn Kỳ Vỳ:
- Con sao vậy, có chuyện gì sao ? Sao con lại nằm dưới đất vậy…?
- Con… - Kỳ Vy vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra nhưng nó cố bình tĩnh lại, để mẹ khỏi lo lắng - Dạ, không có mẹ, tại con vừa vào phòng thì bất ngờ có một con gián bay hứơng thẳng vào mặt con, con sợ quá không phản ứng kịp nên bị ngã …
- Con làm mẹ giật cả mình! Chắc con đóng cửa không kỷ nên gián vào phòng con… Lần sau trước khi ra khỏi phòng con nhớ đóng kỷ cửa lại… - Bà Hạ mỉm cười nhìn nó, rồi vội sực nhớ - Ôi trời, mẹ đang nấu đồ ăn. – Bà vội chạy xuống nhà. Kỳ Vy nhìn mẹ mỉm cười, bây giờ nó cảm thấy rất thương mẹ, thương rất rất nhiều.
Nó ở lại, đóng cửa phòng lại. Thì sực nhớ ra tên con trai lúc nãy, khẽ rùng mình, chắc nó gặp phải ma rồi. Chứ làm sao một con người lại có thể vào phòng của nó một cách bí hiểm như vậy được, điều đáng sợ nhất là lúc mẹ của nó gõ cửa, thì hắn biến mất lúc nào không hay…
Nhưng nói gì thì nói, nghĩ đến hắn, nếu là ma thì nó cũng sợ thật. Nhưng chẳng hiểu sao nó không cảm thấy sợ cho lắm, cảm giác hắn rất quen thuộc. Hay là nó và hắn quen biết nhau từ kiếp trước? Rồi kiếp này hắn là ma rồi đến tìm nó ?
Chẳng muốn nghĩ thêm, nó vội tắt đèn rồi lên giừơng ngủ. Miệng thì đọc mấy câu kinh phật, mong rằng “ con ma” đó không làm phiền mình nữa, nó đắp chăn kín người, nó cứ đọc cho đến khi ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong giấc mơ, nó mơ thấy một nam nhân tóc dài cùng với gương mặt rất đẹp, mặc một bộ trang phục kỳ lạ…Ở một Hồ Sen rất rộng lớn, đứng cách nó rất xa nhưng đủ để nó nhìn thấy gương mặt đó. Cả hai đang đứng trên cây cầu bằng ngọc cẩm thạch đẹp tuyệt trần, vẫn ánh mắt buồn đó nhìn nó, một gương mặt lạnh giá…
Chợt nam nhân ấy xoay lưng lại và đi. Nó cố gào thét và chạy theo gọi tên nam nhân đó trong giấc mơ:
- An Phong… - Nó cố chạy, nhưng không hiểu sao nó đã chạy nhanh hết sức bình sinh nhưng sao khỏang cách giữa nó và nam nhân ấy vẫn luôn giữ nguyên như thế…
- An Phonggggggggggggg - Kỳ Vy bật dậy, mổ hôi nhễ nhãi. Cố định thần lại, trời đã sáng, từng tia nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào căn phòng của nó. Đã 8h sáng, ánh mắt thất thần nhìn thẳng vào bức từơng lạnh giá trước mặt, lòng nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia.... Sực nhớ đến cái tên lúc nó gọi mớ:
- An Phong ? Sao mình lại gọi cái tên này…? Nhưng…nó quen quá…
Bổng chốc từng dòng ký ức tuông về như một dòng thác không điểm dừng, những dòng ký ức lúc nó vẫn còn là một linh hồn - một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới…
Đầu nó bắt đầu cảm thấy đau nhói, rồi đến lòng ngực đau đến nỗi cảm giác cơ thể như muốn tan ra. Nó ngã xuống giừơng nằm quằn quại, hai tay ôm lấy đầu:
- An Phong – nó khẽ gọi- Mình…mình…nhớ ra rồi…Tên con trai hôm qua…chính là…anh ấy…
Trong lòng Kỳ Vy phút chốc cảm thấy giận bản thân vì đã coi An Phong như người xa lạ…
Chương 25
Tại nhà Việt Anh, vì thức dậy muộn nên anh chỉ ăn qua loa điểm tâm rồi nhanh chóng sửa sọan đi học.
Đang định ra mở cổng để chạy xe ra thì chợt có ai đó đang nhấn chuông cửa ở ngòai, Việt Anh vội đi đến mở cửa và hơi bực bội, gặp trễ học mà lại có người nhấn chuông đúng lúc như vậy.
Việt Anh to mắt bất ngờ:
- Gì đây? - Trước mặt anh là Tuyết Ni, hình như khi nhìn thấy Việt Anh thì cô ta có vẻ không vui, có lẽ cô ta đang bắt đầu bực mình…
- Tôi đến đây không được à ? - Tuyết Ni chu mỏ quát
Việt Anh mặc kệ cô ta nói gì, vội bỏ vào trong để lấy xe chạy, Tuyết Ni bực tức trước thái độ đó của Việt Anh:
- Tôi còn chưa tính sổ anh hôm qua…
Nghe xong câu nói, Việt Anh quay phắt sang, nhìn nó với ánh mắt “đằng đằng sát khí”:
- Cô còn nói… - Đi ngay đến, những tửơng sẽ cho cô ta một tát tay
- Sao hả ? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy, bạn gái vừa mất đã có ngay bạn gái mới… Tôi nhìn lầm anh rồi…
Việt Anh nhếch môi tức giận, mặc kệ hôm nay đi học trễ, nghĩ luôn một ngày cũng chẳng có chết chốc gì, chủ yếu phải “ xử” xong cô ta.
- Tôi còn chưa nói… Hôm qua cô còn dám nói cô là “ vợ chưa cưới” của tôi là thế nào hả ?
- Sự thật là đúng như vậy mà – Tuyết Ni khẽ cười hòng chọc tức Việt Anh.
Việt Anh tức giận đi thẳng vào nhà, tiến thẳng vào nhà bếp để gặp ông Lâm, lúc này ông Lâm chuẩn bị đi làm nhưng chỉ thấy bà Lâm ở đó, bà đang dọn đồ ăn xuống:
- Mẹ! Ba đâu rồi ? – Việt Anh nhìn mẹ
Bà mẹ ngạc nhiên xoay người lại:
- Con chưa đi học sao ?
- Dạ, con… à mà con có chuyện gắp muốn nói chuyện với ba, đi trễ một chút cũng không sao đâu mẹ…Mà… ba đâu ?
Vừa lúc đó Tuyết Ni cũng đuổi theo Việt Anh vào nhà, xem thử anh ta đang định làm trò gì đây.
- Ba con để quên đồ nên vào phòng lấy đồ rồi – Nhìn thấy Tuyết Ni, bà Lâm to mắt bất ngờ - Tuyết Ni, con đến bao giờ thế ?
Việt Anh giật mình khi nghe mẹ nói, quay sang liếc Tuyết Ni rồi vội đi tìm ông Lâm.
- Dạ - Tuyết Ni chỉ vội gật đầu chào bà Lâm, rồi lại chạy theo Việt Anh.
- Cái con bé này…. – Bà Lâm mỉm cười, “coi bộ Tuyết Ni có vẻ rất thích Việt Anh, nó cứ bám lấy thằng bé”
Nhưng hình như ông Lâm vừa ra khỏi phòng, Việt Anh vội chạy nhanh ra ngòai cổng, lúc này ông Lâm vừa lên chiếc xe ô tô và xe bắt đầu lăng bánh.
Việt Anh chạy đến trước mũi xe, ông Lâm hỏang hồn dừng xe lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận nhìn Việt Anh, ông Lâm vội bước ra khỏi xe:
- Con làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến trường ? – Ông Lâm nhíu mày nhìn nó
- Dạ, con sẽ đi ngay.. Chỉ cần ba dành 5 phút để nói chuyện với con
Đúng lúc Tuyết Ni vừa chạy ra, thở hổn hểnh, không ngờ Việt Anh chạy nhanh thật.
- CÁI GÌ ? – Ông Lâm giật mình – Con nói muốn hủy hôn à ?
Tuyết Ni nghe đến to mắt giật mình quay sang nhìn Việt Anh “ Anh ta hủy hôn ư ?”
- Đúng vậy ba, con không muốn lấy người con không yêu. Vã lại Kỳ Vy vẫn bình an vô sự, cô ấy vẫn còn sống… - Việt Anh chưa nói hết câu, thì Ông Lâm chen vào
- KHÔNG ĐƯỢC !– Ông Lâm chợt nhìn thấy Tuyết Ni đang đứng sau lưng Việt Anh, vội hạ giọng – Cho dù Kỳ Vy vẫn không có gì, thì Ba cũng không thể hủy hôn, lời nói của người lớn như đinh đóng cột, không thể nào nói hủy là hủy. Ba nghĩ con nên chấp nhận nó dần dần đi.
Nói rồi ông Lâm lên xe và chạy mất.
Tuyết Ni có lẽ phải rất vui khi mọi thứ không như Việt Anh mong muốn nhưng sao nó không thể nào mỉm cười nỗi, thậm chí cảm thấy vui trong lòng, mà mọi thứ dường như là ngược lại. Khi thấy Việt Anh thất vọng, nó chẳng biết phải làm gì, thay vì Việt Anh sẽ tức giận mà quay sang quát mắn nó, nhưng anh chỉ đứng im lặng, hay vì anh không hề hay biết nó đang đứng sau lưng ?
Nó sực nhớ, lúc nãy Việt Anh nói với ông Lâm rằng cô gái mang tên cái gì Vy gì đó vẫn bình an vô sự, Vậy tức là cô gái hôm qua sao ? Cô ấy là bạn gái Việt Anh ? Vậy ra, nó đã sai khi tát cho anh ta một cái tát tay… Trong lòng nó cảm thấy rất rất hối hận, không tìm hiểu kỷ mà đã hành động lỗ mãng như vậy.
Việt Anh đứng thần người một lát thì chợt quay người lại với Tuyết Ni, nó ngỡ Việt Anh sẽ mắn nó té tát, vậy mà anh không thèm nhìn nó mà đi thẳng vào nhà, chẳng khác nào xem nó như người tàn hình.
Tuyết Ni lại cảm thấy tại nó mà Việt Anh mới ra thế này, nó tự trách mình. Rõ ràng là Việt Anh và người yêu của anh ấy đang hạnh phúc, thì bỗng dưng nó xuất hiện và phá tan sự yên bình đó và nó cảm nhận được rằng Việt Anh rất rất yêu Kỳ Vy…
Nhưng suy cho cùng là Việt Anh hôm nay vì một con nhỏ như nó mà lại phải nghỉ học.