Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Trang 4
Chương 31: Anh ở bên cạnh phòng em
Trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười ngượng ngùng, dù là một thân mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean cộng thêm một đôi giày chơi bóng, nhưng anh vẫn chói mắt đến như thế. Mặc dù không có bề ngoài xuất sắc nhưng với khí chất của anh cũng đủ khiến một lượng lớn nữ sinh ái mộ.
Truyền đến từ sau lưng là tiếng cười của Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết căng thẳng, sau đó đi lên phía trước.
"Sao anh lại ở đây?" Âu Y Tuyết không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì thân phận cùng gia cảnh bất đồng, cho nên nơi nghỉ ngơi của Danh Dương và Y Tư Lai Đốn được phân chia rất rõ ràng. Danh Dương ở khu phía Đông, là phòng bình thường hai người ở; mà Y Tư Lai Đốn ở khu phía Nam, được trang bị xa hoa một người một phòng.
Cũng bởi vì mâu thuẫn mới vừa rồi trong hội trường, cho nên người phụ trách tuyên bố học sinh của hai trường không thể qua kí túc xá của đối phương, cũng tuyên bố, trong ngoài túc xá đều có máy thu hình, nếu có người dám không tuân theo kỷ luật, sẽ nghiêm trị như nhau.
Mà Âu Y Tuyết nghĩ thế nào cũng không ra, Quý Đằng Viễn làm thế nào có thể tránh được hết máy thu hình mà đi vào đây.
"Yên tâm đi" Thấy Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh mình, Quý Đằng Viễn nở ra một nụ cười an tâm, nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh phòng của em, cho nên có chuyện gì nhất định phải tới tìm anh." Ánh mặt trời vẩy vào dáng vẻ thư sinh của anh, có vẻ ôn hòa gần gũi.
Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết sửng sốt, sau đó muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị tiếng nói sau lưng đột nhiên cắt đứt.
"Hai người đi vào ngồi đi, tôi qua chỗ tiểu Lệ ở bên cạnh chơi" Để họ có nơi nói chuyện, Tiểu Tuyết tốt bụng đề nghị.
Không để ý đến ánh mắt phức tạp của Âu Y Tuyết, Tiểu Tuyết đứng lên thả lỏng gân cốt, liền cầm túi của mình, như một làn khói chạy mất.
Nhìn Tiểu Tuyết biến mất, khiến Âu Y Tuyết bối rối. Đối với cô mà nói, Tiểu Tuyết là người bạn duy nhất, mà cô ấy lại bởi vì những chuyện kia cùng cô chiến tranh lạnh, cô cảm giác mình thật thất bại.
Một tia ưu thương hiện lên trên gương mặt thanh tú tinh xảo của Âu Y Tuyết, không biết rằng tất cả biểu hiện đã rơi vào mắt người bên cạnh.
"Em làm sao vậy?" Từ đôi mắt sáng ngời thấy được sự bi thương của cô, Quý Đằng Viễn cảm thấy rất khổ sở, thật muốn ôm cô vào trong ngực.
Hắn lên tiếng, lập tức khiến Âu Y Tuyết chậm rãi thu hồi tâm tư của mình, tiếp đó lắc đầu nói: "Không có!" liền đổi đề tài.
"Đúng rồi, anh mới vừa nói từ hôm nay trở đi anh ở bên cạnh phòng em, đây là ý gì?" Âu Y Tuyết thật sự không hiểu.
"À, cái này" Quý Đằng Viễn nâng lên một khuôn mặt tươi cười thật lớn, giải thích: "Anh xin mẹ cùng cô, họ mới đồng ý để cho anh ở đây"
"Anh. . . Mẹ?" Lần này càng thêm nghi ngờ.
"Đúng vậy. Mẹ anh là hiệu trưởng trường Y Tư Lai Đốn, cô anh là hiệu trưởng trường Phổ Cao Danh Dương."
. . . . . .
Chương 32 : Thi đấu dưới nước
Cứ như vậy, Quý Đằng Viễn sử dụng thân phận đặc biệt của anh ở bên cạnh phòng Âu Y Tuyết.
Đúng như dự đoán , khi anh cùng Âu Y Tuyết vai kề vai xuất hiện trong mắt mọi người thì chuyện này ngay sau đó được học sinh truyền ra.
Có lẽ là ngại thân phận của Quý Đằng Viễn, hoặc giả muốn mượn từ Âu Y Tuyết quen biết Quý Đằng Viễn, tóm lại tất cả nữ sinh đều đột nhiên trở nên hết sức thân thiện với Âu Y Tuyết.
Ngay khi Tiểu Tuyết thông báo, mọi người lập tức biết được quan hệ giữa Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Viễn. Vì vậy những nữ sinh ái mộ không thể làm gì khác hơn là chán nản rời đi, rối rít dùng ánh mắt phẫn nộ căm thù nhìn Âu Y Tuyết.
Mà lúc này một khi nói ra, lập tức lấy tốc độ một truyền mười, mười truyền một trăm đi truyền bá.
. . . . . . .
Dĩ nhiên, đối với chuyện này ghen ghét nhất cũng không phải những nữ sinh ái mộ Quý Đằng Viễn đã lâu ở Y Tư Lai Đốn, mà là một người khác —— Mạc Dĩ Trạch.
※
Trải qua một hồi náo loạn ở hội trường, hai trường nhất trí biểu quyết: hoạt động thực tế được tách ra tiến hành.
Vì vậy ngày thứ nhất bắt đầu, học sinh trường Danh Dương với Y Tư Lai Đốn chia ra triển khai hoạt động.
Buổi sáng, Danh Dương tiến hành phát triển hoạt động quân sự, tất cả đều bình thường không có lầm lẫn; mà đến buổi chiều tiến hành hoạt động khác, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn ——
. . . . . .
Ánh nắng ấm áp trải dài khắp bờ biển, trên mặt biển xanh thẳm có hải âu trắng bay qua.
Nơi này trên thực tế là phía nam của một bãi biển, xế chiều hôm nay hoạt động được tiến hành tại đây. Học sinh lớp mười trường Danh Dương mặc cùng một bộ đồ tắm, chỉnh tề đứng thành hàng ngay ngắn trật tự, quay lưng về phía biển rộng nghe giáo viên chỉ đạo căn dặn.
"Tốt, chiều nay hoạt động chúng ta sẽ tiến hành là: thi đấu dưới nước!" Tuyên bố chương trình dạy xong, thầy giáo liền xoay nửa người ra phía biển nói: "Các em có thấy tòa nhà trên đảo cách đó không xa. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là bơi từ đây đến đảo, mà mỗi lớp hãy lựa chọn một đại biểu tới tham gia cuộc thi này, dĩ nhiên vì để tránh tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, nên các học sinh phải mặc áo cứu sinh ...".
Lời còn chưa nói hết, học sinh trong đoàn liền phát ra tiếng nghị luận.
Ban cán sự của các lớp mười đang ra quyết định.
"Trong lớp người nào có kỹ năng bơi giỏi?"
"Minh Lam?" Có người đề nghị.
"Không không không, kỹ năng của Minh Lam chỉ có thể nói là bình thường, tôi biết được một nhân tuyển" Giọng điệu của nữ sinh này mang theo trêu tức.
"Là ai?"
"Âu Y Tuyết"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dời mắt nhìn về phía cách đó không xa, thiếu nữ với gương mặt không chút thay đổi đang lâm vào trong trầm tư kia ——
※
Khi giáo viên chỉ đạo đọc lên tên của mình trong số người dự thi, Âu Y Tuyết chỉ có một cảm giác, đó chính là đầu đập vào tường.
Khuôn mặt vốn đỏ thắm lập tức mất đi huyết sắc, mất hết độ ấm, trong đầu hiện ra những hình ảnh quá khứ khiến cô sợ hãi không theo kịp tình hình. Cô bỗng chốc cắn môi dưới của mình.
Ánh mắt khiếp sợ của cô dời về phía mấy nữ sinh mới vừa thảo luận lúc nãy, thấy trên mặt các cô đều mang nụ cười chế giễu.
Chương 33 : Tung người xuống biển
Nước. . . Nước. . .
Nước ở khắp nơi cuốn về phía cô, đánh ngược vào thân thể của cô, cô liều mạng giãy giụa muốn bắt được cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không bắt được. . . . . .
Âu Y Tuyết dùng sức cắn môi dưới của mình, nhìn mặt biển không tự chủ liên tục rút lui.
Không, cô không cần tham gia, cô không cần!
Cô theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này, mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay bắt được bả vai của cô.
"Cậu không sao chứ?" Tiểu Tuyết nhìn gương mặt tinh xảo mà tái nhợt của Âu Y Tuyết, rất lo lắng.
Mới vừa rồi giáo viên tuyên bố xong danh sách thi đấu, Âu Y Tuyết liền nhìn nước biển lâm vào trầm tư, thỉnh thoảng trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi, điều này khiến cô lo lắng.
"Tớ. . ." Âu Y Tuyết hơi mím môi muốn nói ra, thế nhưng khi nghiêng mắt lơ đãng nhìn đến mấy nữ sinh kia, lại nhịn xuống e ngại trong lòng, lắc đầu một cái: "Không sao" Trong giọng nói còn giữ lại một ít sợ hãi. . .
"Có thật không? Nhưng tớ thấy cậu thật giống như. . ." Tiểu Tuyết muốn nói lại thôi nhìn vẻ mặt quái dị của Âu Y Tuyết, nói tiếp: "Nếu như cậu sợ, vậy để tớ tham gia ..." Mặc dù chính cô cũng không đặc biệt bơi giỏi, nhưng so với Âu Y Tuyết, cô có lẽ giỏi hơn nhiều.
Một câu nói còn chưa nói xong, Âu Y Tuyết liền lắc đầu cự tuyệt.
"Tớ thật sự không sao." Vì muốn cô an tâm, Âu Y Tuyết trái lương tâm nở ra một nụ cười trấn an, sau đó không nói nữa.
. . . . . .
Cũng không lâu lắm, giáo viên chỉ đạo tập hợp tất cả học sinh dự thi.
Âu Y Tuyết thậm chí còn không kịp cự tuyệt liền bị cán bộ lớp cứng rắn kéo đến trước, sau khi vận động làm nóng người, giáo viên chỉ đạo cho mỗi một người mặc áo cứu sinh, sau đó liền huýt gió, cuộc thi bắt đầu ——
Học sinh khác khi tiếng huýt gió được thổi lên liền cố hết sức tung người xuống biển như tên rời cung, duy chỉ có Âu Y Tuyết lại chậm chạp không có bất kỳ động tác gì.
Nhìn nước biển xanh biếc trong suốt, sợ hãi trong mắt của Âu Y Tuyết rốt cuộc lại hiện lên.
Nước. . .
Âu Y Tuyết run rẩy đem chân đạp trong nước, đụng phải nước biển lành lạnh liền rụt trở về.
Không thể. . . Cô không có cách nào khắc chế sợ hãi của cô đối với nước. . .
Vì vậy, cô quay đầu muốn buông tha cuộc thi này.
Xoay người, lại phát hiện cả học sinh lớp 11 đều ở đây nhìn cô.
Những khuôn mặt kia, người cô biết, người cô không biết, mỗi gương mặt mang theo vẻ mặt không giống nhau, có giễu cợt sự bất lực của cô, có châm biếm cô mềm yếu, có khinh bỉ cô lùi bước. . .
"Cô rốt cuộc đang làm gì!" Cán bộ lớp thấy những người dự thi đã bơi tới một nửa, vì vậy mở miệng rống Âu Y Tuyết.
"Âu Y Tuyết, lúc này không phải thời điểm ngẩn người!" Lại có người phụ họa.
"Ngu ngốc, nó rốt cuộc đang nghĩ gì!"
. . . . . .
Theo nhau mà đánh thẳng không ngừng vào cô, nhưng đối với lời nói đầy vẻ tức giận của bọn họ, Âu Y Tuyết vẫn sững sờ đứng tại chỗ. Hai mắt xinh đẹp trống rỗng, giống như cái động không đáy.
Thấy cô không chút nào muốn xuống nước, rốt cuộc cũng có người nhịn không được tiến lên đẩy cô vào trong nước.
‘Phanh’ một tiếng, Âu Y Tuyết bị đẩy ngã trong nước, cảm thấy nhiệt độ lạnh như băng, kéo Âu Y Tuyết về với thực tế.
Nhìn mọi người, Âu Y Tuyết cảm nhận được vô hạn sợ hãi.
Cô nghĩ bỏ cuộc, cô nghĩ lùi bước, cô thật sự muốn khóc. . .
Thế nhưng khi cô muốn nói chuyện, liền thấy được gương mặt đó trong đám người phía sau —— gió biển thổi mái tóc màu nâu trên đầu, lộ ra gương mặt anh tuấn mê người, mà khóe miệng mị hoặc lòng người của hắn lại nở lên nụ cười Satan. . . . . .
Không! Âu Y Tuyết ở trong lòng gào thét một tiếng.
Vì vậy, cô liều mạng lắc đầu, tiếp đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xoay người, lao xuống biển ——
Chương 34 : Thời khắc nguy cấp
Khi tất cả tuyển thủ dự thi của mình về hàng thì Âu Y Tuyết lại chìm sâu trong biển làm tất cả học sinh khiếp sợ.
Cách đó không xa, trên bờ cát, Mạc Dĩ Trạch mặc Tshirt màu đen và quần jean bó sát người, đôi tay đút trong túi quần, bộ dạng dù bận vẫn ung dung nhìn Âu Y Tuyết không ngừng chìm vào trong nước, nhưng hành động đó không giống người đang bơi lội.
Người con gái ngu ngốc! Chẳng lẽ, vì tránh né mình, cho nên mới làm như vậy?
Chẳng lẽ cô không biết câu ngạn ngữ “thoát được nhất thời chứ không thoát được một đời” sao?
Trên mặt Mạc Dĩ Trạch nâng lên một nụ cười kỳ lạ, đôi mắt đen chứa một tầng sương lạnh lẽo.
Nếu như vì tránh né, cô mới nhảy xuống biển, vậy hắn cũng muốn xem, cô chuẩn bị lấy cái gì kết thúc.
"Cô ấy đang làm gì vậy?"
Khi tứ chi Âu Y Tuyết chìm trong nước biển là lúc tất cả học sinh đang nghị luận ầm ĩ trên bờ cát.
Bởi vì, giờ khắc này, nơi Y Tuyết bơi tới không phải là hòn đảo nhỏ mà bọn họ đang đứng, mà là nơi biển rộng mênh mông vô tận. . .
"Bạn kia, phương hướng của em sai rồi!". Thầy giáo hướng dẫn huýt gió, hướng về phía Âu Y Tuyết đã cách bọn họ hơn trăm mét hô.
Ai ngờ, tiếng cười nói to như vậy cũng không khiến Âu Y Tuyết dừng lại, ngược lại, cô tiếp tục bơi về phía trước, giống như chưa từng nghe thấy. . .
"Tại sao cô ấy bơi về bên kia?". Nước biển đã ngập hai chân, đầu gối, eo của Âu Y Tuyết. . . Những nữ sinh vừa dự thi với Âu Y Tuyết cũng hoảng hồn.
"Động tác của cô ấy là lạ. . ."
"Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không qua đây?". Lại có người nói.
Nghi vấn thay nhau mà đến, tất cả học sinh đứng tại chỗ nhìn nhau, nhưng không có bất luận kẻ nào cho các cô một lời giải đáp hợp lý.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, rồi lại không người nào giải thích được, đúng lúc đó một tiếng nói thật thấp truyền đến từ sau lưng khiến bọn họ khiếp đảm.
Mọi người nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một nữ sinh diện mạo non nớt ngây thơ đang trợn to cặp mắt, run rẩy chỉ vào mặt biển.
Xoay đầu lại đã thấy áo cứu sinh trên người Âu Y Tuyết trôi lơ lửng trên mặt biển từ khi nào, chỉ còn đỉnh đầu nhô lên trong nước.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả học sinh ở đó ngây ngốc tại chỗ, bọn họ trợn to mắt, thậm chí, có nữ sinh nhát gan còn thét lên.
Vì vậy, trên bờ loạn thành một đoàn.
Trước tình huống nguy cấp, thầy giáo hướng dẫn không để ý trấn an làm mọi người bớt kinh sợ mà vội vàng cởi giầy.
Khi thầy giáo hướng dẫn đang chuẩn bị chạy đi cứu Âu Y Tuyết thì một bóng dáng lại đột nhiên lao lên, nhanh hơn một bước, nhảy xuống biển.
Chương 35 : Ký ức cũ
Nước biển dâng lên đến cổ, giờ phút này, Âu Y Tuyết nhìn thấy, cảm thấy, hô hấp được đều là biển.
Tại sao hai chân cô không nghe sai bảo? Tại sao cô không thể khống chế thân thể mình?
Mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, nhìn nước biển xanh xanh, sợ hãi ăn mòn đầu óc khiến cô vô lực suy tư. Hai tay không ngừng vùng vẫy trong nước, mặc dù làm vậy không khiến cô chìm sâu xuống nước nhưng lại khiến cô cách bờ ngày càng xa.
Kí ức lúc còn nhỏ lại hiện về trong tâm trí, sắc mặt cô trắng bệch giống như tờ giấy trắng.
"Hu. . . Hu. . .". Đột nhiên, chân đạp trúng khoảng không, lập tức, Âu Y Tuyết chìm sâu xuống đáy biển.
Dường như, trong tai, trong miệng, trong mắt đều có nước biển làm cô không thể nào mở hai mắt mình ra.
Đúng lúc cô nghĩ rằng mình sẽ vùi thân nơi biển rộng thì một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm eo thon của cô. Cô chưa kịp nói câu nào đã bị nước biển tràn vào trong mũi.
Cùng lúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một câu.
"Cô muốn chết? Phải được sự cho phép của tôi!"
Âu gia.
Gió mát, vạn vật ở trên vùng đất này đang sinh sôi nảy nở, cỏ cây xanh tốt đua nhau nở hoa càng lộ vẻ đẹp mê hồn người.
Âu Xảo Lệ mười lăm tuổi cùng các tiểu thư nhà giàu mặc đồ tắm, ngồi bên hồ bơi, đang nhỏ to phê phán một tạp chí thời trang mới xuất bản. Mà Âu Y Tuyết lại đem nước chanh xuất hiện không đúng lúc trước mặt các cô .
"Tại sao mày đưa tới? Tiểu Lệ đâu?". Âu Xảo Lệ buông tạp chí trong tay xuống, chán ghét nhìn Âu Y Tuyết nhỏ hơn cô hai tuổi.
"Chị Tiểu Lệ cùng thím Trương đi mua sắm". Đôi mắt xinh đẹp của Âu Y Tuyết mở to, sợ hãi trả lời.
Nghe vậy, Âu Xảo Lệ liếc Âu Y Tuyết một cái, lại cầm tạp chí trên bàn lên. Mà mấy tiểu thư nhà giàu kia lại lấy ánh mắt tán thưởng nhìn diện mạo nhỏ gầy nhưng xinh đẹp như búp bê của Âu Y Tuyết.
"Xảo Lệ, cô ấy là ai vậy? Dáng dấp thật xinh đẹp". Một người trong đó hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn tóc cô ấy kìa, thật là đẹp".
"Đáng yêu như thế, sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân".
Những lời ca ngợi Âu Y Tuyết liên tiếp vang lên khiến Âu Xảo Lệ giận tím mặt, cô tức giận nhìn Âu Y Tuyết, giận dữ mắng mỏ: "Làm gì đó, còn không đem nước trái cây cho chúng tao?"
"Vâng". Âu Y Tuyết cắn môi, ngay sau đó, định tiến lên đặt nước trái cây xuống.
Ai ngờ, chẳng biết từ lúc nào, Âu Xảo Lệ đã giơ một cái chân ra khiến cô bị trượt chân té xuống, toàn bộ nước trái cây trên khay đều đổ hết lên người Âu Xảo Lệ.
"Đồ chết tiệt!". Âu Xảo Lệ đứng lên, sắc mặt dữ tợn: "Mày biết đồ tắm này đắt ra sao không? Mày lại dám đổ nước trái cây lên người tao!"
Nghe vậy, Âu Y Tuyết vội vàng đứng lên, lắc đầu giải thích: "Không phải vậy, em không cố ý, do chị giơ chân ra nên em mới bị trượt chân ngã xuống".
"Ý của mày là do tao tự tìm?". Âu Xảo Lệ cũng không để ý những người còn lại, rống to với Âu Y Tuyết, tiếp đó giơ tay cho Âu Y Tuyết một cái tát.
Khi tiếng vang của cái tát, cũng là lúc nước trong hồ bơi văng tung tóe.
Bởi vì cái tát của Âu Xảo Lệ khiến Âu Y Tuyết bị đánh rơi xuống hồ bơi.
Bọt nước văng khắp nơi, mặt nước yên tĩnh lập tức gợn sóng.
Âu Y Tuyết liều mạng vùng vẫy trong nước, cô chỉ biết bơi lội một chút nên cố gắng đập nước, cố gắng để thân thể mình không chìm xuống, cô sợ hãi cầu cứu, nhưng bọn họ không thèm nhìn đến.
"Để xem sau này mày còn dám nữa không! Chúng ta đi". Âu Xảo Lệ không để sự sợ hãi của cô vào trong mắt, ngược lại, có chút hả hê xem thường, tiếp đó liền dẫn mấy người bạn đang khiếp sợ rời đi.
Âu Y Tuyết ra sức vùng vẫy trong bể bơi, khi cô không còn hơi sức, cho rằng mình sắp chết thì thím Trương đi chợ về nhìn thấy.
Bắt đầu từ ngày đó, Âu Y Tuyết không dám đến gần hồ bơi nữa, mặc dù chuyện ngoài ý muốn đó bị mọi người lãng quên, nhưng vĩnh viễn để lại trong lòng Âu Y Tuyết một vết sẹo không thể xóa mờ.
Chương 36 : Sắc đẹp hòa hợp
Khi Mạc Dĩ Trạch ôm Âu Y Tuyết đang bất tỉnh trở lại bờ cát, tất cả mọi người đều kinh hãi. Dĩ nhiên, đối tượng khiến họ khiếp sợ không phải là Âu Y Tuyết, mà là Mạc Dĩ Trạch.
"Trời, đó không phải là hot boy của Y Tư Lai Đốn sao?"
"Mình nghe nói hắn mới từ Mĩ về".
"Nhưng tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Bởi vì diện mạo xuất sắc của Mạc Dĩ Trạch mà tất cả nữ sinh đều không để mắt đến Âu Y Tuyết trong ngực hắn. Mạc Dĩ Trạch không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của những nữ sinh kia, trực tiếp thoát khỏi đám người, ôm Âu Y Tuyết nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng mê người của hắn biến mất khỏi tầm mắt thì bọn họ mới nhớ tới Âu Y Tuyết thiếu chút nữa chết chìm.
Mạc Dĩ Trạch vội vàng ôm Âu Y Tuyết trở lại phòng của hắn, không kịp thở, vội lôi bác sĩ trong phòng cứu thương đi qua.
"Cô ấy sao rồi?".
Trong phòng ngủ trang hoàng hạng nhất, thiết bị đầy đủ, Mạc Dĩ Trạch không nháy mắt một cái, chau mày nhìn Âu Y Tuyết đang nhắm chặt lại hai mắt, nằm trên giường hắn, lo lắng hỏi.
"Cũng may, chỉ bị kinh sợ ngất đi thôi". Sau khi kiểm tra cho Âu Y Tuyết, nữ bác sĩ trẻ tuổi cho ra kết luận như vậy.
"Vậy tại sao toàn thân cô ấy lại lạnh như vậy?". Vẫn còn nhớ, khi hắn ôm cô thì cái lạnh như băng của thân thể cô truyền sang khiến hắn không dám tưởng tượng, nếu mất cô hắn sẽ ra sao.
"Đó là do. . .". Nữ bác sĩ nữ chau mày, ngay sau đó, quay đầu lại nhìn Mạc Dĩ Trạch nói: "Chẳng phải vừa rồi cậu nói cô ấy rơi xuống nước sao? Vì vậy nên người cô ấy mới lạnh như vậy. Trước tiên đem đồ ướt trên người cô ấy đổi đi, sau đó tắm lại, tự nhiên sẽ tốt lên thôi”.
Lúc bác sĩ nói chuyện vẫn không thấy vẻ mặt Mạc Dĩ Trạch thay đổi.
"Đề nghị cậu đi ra ngoài để tôi tắm giúp cô ấy. . . Cậu làm gì vậy?". Một câu nói còn chưa nói hết, bác sĩ đã bị Mạc Dĩ Trạch kéo lên.
Không nói lời nào đẩy cô ra ngoài cửa, “rầm” một tiếng, cửa đã bị đóng.
Lưu lại bác sĩ với vẻ mặt mờ mịt.
Ngay sau khi đuổi bác sĩ đi, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng chạy đến phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Nước ấm áp chảy xuống, Mạc Dĩ Trạch thử nhiệt độ một chút. Trở lại phòng ngủ, hắn nhanh chóng thay quần áo ướt sũng trên người mình.
Đợi đến khi nước tràn ra ngoài bồn tắm, Mạc Dĩ Trạch mới ôm Âu Y Tuyết đang hôn mê đến phòng tắm.
Bên trong phòng tắm, sương mù mờ mịt, độ ấm từ từ lên cao.
Nhìn vóc người của cô hoàn mỹ, mặc một bộ đồ tắm mỏng manh, Mạc Dĩ Trạch không hề suy tư cởi đồ tắm của cô ra, đặt cô vào trong nước.
Hơi nước tràn ngập khiến khuôn mặt tinh xảo của cô đẹp như thiên tiên, đường cong lung linh, da thịt trắng nõn, cùng với sắc đẹp mê người kích thích thần kinh Mạc Dĩ Trạch. Rốt cuộc, hắn không nhịn được cảm thấy hít thở có chút khó khăn.
Hắn không phải là thiếu niên thuần khiết. Cũng không phải Liễu Hạ Huệ.
Ở Mĩ, hắn có qua vô số mỹ nữ, nhưng thân thể cô lại kích thích được dục vọng sâu nhất trong cơ thể hắn, đây là lần đầu tiên.
Chương 37 : Lầm tưởng hắn
Trong nháy mắt ý loạn tình mê, hắn thậm chí có ý muốn chiếm đoạt lấy thân thể của cô, nhưng lúc tầm mắt của hắn chuyển qua khuôn mặt trắng bệch của cô, hắn cố đè nén dục vọng trong lòng.
Nhẹ nhàng đặt Âu Y Tuyết ở trong nước, ngâm thân thể lạnh như băng của cô vào nước ấm. Tiếp đó đưa tay cầm lấy chai sữa tắm bên cạnh, vẽ loạn toàn thân cô để tắm sạch nước biển trên người.
Mà giờ khắc này khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng từ trước tới giờ của Mạc Dĩ Trạch đã trở nên dịu dàng. . .
. . . . . .
Mạc Dĩ Trạch chậm rãi ôm Âu Y Tuyết đã tắm xong đặt lại trên giường.
Nhìn khuôn mặt của cô đã khôi phục chút sắc hồng, hắn không kìm lòng được chạm vào khuôn mặt xinh đẹp làm hắn mê đắm, trong lòng phức tạp vô hạn.
Cô không biết rằng khi hắn nhìn thấy cô chìm vào trong biển, tim của hắn cơ hồ như sắp rớt ra.
Mà cô thật đáng chết, bởi vì muốn trốn hắn, không tiếc bỏ ra sinh mạng của mình.
Nghĩ tới đây trong mắt vốn nhu tình của Mạc Dĩ Trạch đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, môi mím chặt lại.
Hắn sẽ cho cô biết trốn tránh hắn sẽ phải nhận kết quả gì.
※
Ngón tay thon dài trắng nõn dịu dàng xẹt qua cái trán hơi nóng của cô, bên trên gương mặt vẫn còn thanh tú ngây thơ hiện ra lo lắng, môi mỏng mím chặt tiết lộ tâm tình nóng nảy của hắn bây giờ.
Loáng thoáng cảm thấy động tác của hắn, Âu Y Tuyết trên giường khó chịu hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
Ngắm nhìn bốn phía hoàn toàn xa lạ. Mọi thứ xung quanh đều xa xỉ, bố trí hiện đại cũng tỏ rõ đây không phải một gian phòng bình thường.
Chỉ là tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này?
Trong lúc Âu Y Tuyết đang trầm tư, một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Em đã tỉnh” Một giọng nói mang theo sự vui mừng
Nghe vậy lúc này Âu Y Tuyết mới chú ý, quay đầu thấy được anh.
“Thân thể có thoải mái hay không? Có nơi nào đau không?” Quý Đằng Viễn sốt ruột cầm bàn tay đang lộ ra ngoài chăn của Âu Y Tuyết, vôi vàng hỏi. Nếu không phải Tiểu Tuyết nói cho anhbiết, bây giờ anh cũng thật sự không biết cô xảy ra chuyện.
“Tôi…” Âu Y Tuyết nhìn hành động quá khích của anh, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu “Tôi không sao, là anh cứu….” Sau khi tỉnh lại mọi chuyện lại hiện lên trong đầu.
Cô còn nhớ rõ lúc kiệt sức tưởng rằng sẽ chết lại đột nhiên có bàn tay bắt cô lại. Mà bây giờ nhìn Quý đằng Viễn, Âu Y Tuyết mím môi, chẳng lẽ người cứu cô là anh sao?
"Cám ơn trời đất! Em không biết anh lo lắng cỡ nào." Nghe được câu trả lời của cô, lúc này trái tim lơ lửng của Quý Đằng Viễn mới để xuống.
"Cám ơn. . ." Càng thêm xác định sự thật kia. Trong lòng có rất nhiều cảm xúc, Âu Y Tuyết không biết nên cảm ơn anh như thế nào.
Chỉ thấy anh nghiêng người tiến lên ôm Âu Y Tuyết đang nằm ngang vào trong ngực, không muốn làm cho cô thấy sự ngượng ngùng của anh, để đầu tựa vào cổ của cô, giọng nói êm ái: "Đứa ngốc, giữa chúng ta cần gì phải nói cảm ơn?"
Động tác gấp rút này khiến Âu Y Tuyết hơi ngẩn ra, ngoài dự đoán cô lại không có phản kháng, mà mặc cho anh ôm lấy chính mình vào trong ngực.
Không biết, một màn này đã bị một bóng đen xuất hiện tại cửa phòng ngủ thu vào trong mắt.
Chương 38 : Tranh giành với nhau
Mạc Dĩ Trạch làm sao cũng không ngờ, chỉ trong 30 phút thời gian ngắn ngủn, phòng của hắn lại có thêm một người.
Nhìn hai bóng dáng ôm nhau trong phòng ngủ, ngón tay thon dài của hắn co rút thành quyền, môi mỏng mím chặt, hơi thở âm lãnh vòng quanh hắn, làm hắn giống như tượng đá, làm người ta giận sôi.
Cơ hồ không có suy tư, hắn liền đá văng cửa ra.
"Rầm!" một tiếng vang thật lớn, Âu Y Tuyết và Quý Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư bị kinh sợ. Hai người nghe tiếng nhìn lại, lại thấy Mạc Dĩ Trạch chạy tới trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy hắn, tim của Âu Y Tuyết lộp bộp rơi thẳng vào đáy cốc, sắc mặt đỏ thắm lập tức lại trắng xanh; mà Quý Đằng Viễn lại lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạc Dĩ Trạch đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ, mở miệng.
"Sao anh ở đây?" Quý Đằng Viễn ôm lấy Âu Y Tuyết, hỏi.
Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có nhìn thẳng anh. Ánh mắt thâm thúy mà nguy hiểm chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay đang vịn Âu Y Tuyết của Quý Đằng Viễn, lời nói từ môi lạnh như băng của hắn tràn ra: "Buông cô ấy ra!"
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn sửng sốt, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy anh không có ý muốn buông tay ra, Mạc Dĩ Trạch liền vứt ngay canh gừng mà mình đặc biệt ra ngoài mua cho Âu Y Tuyết, ngay sau đó đi tới bên cạnh giường, nắm lên cổ áo Quý Đằng Viễn.
Quý Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư, bị buộc cách xa Âu Y Tuyết.
Không những như vậy, Mạc Dĩ Trạch còn chạy về bên cạnh Âu Y Tuyết, một tay kéo cô từ trên giường lên, giam cầm trong ngực mình.
"Buông tôi ra!" mặt Âu Y Tuyết đỏ lên, đẩy gương mặt không có vẻ gì của Mạc Dĩ Trạch ra.
"Anh muốn làm gì!" Quý Đằng Viễn bị hành động đột nhiên xuất hiện của hắn làm hồ đồ, nhìn Âu Y Tuyết ra sức giãy giụa muốn tránh né ở trong lòng hắn, cất bước tiến lên.
"Đứng lại!" Một tiếng quát lạnh khiến hai người dừng lại hành động.
Tròng mắt đen của Mạc Dĩ Trạch mang theo một cơn gió mạnh, một ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lòng hắn, hai mắt âm trầm, bóp chặt cô trong ngực, nói: "Đáng chết, cô cư nhiên lại muốn thoát khỏi tôi!"
Hắn luôn tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ chính là thần trong cảm nhận của tất cả cô gái. Mà cô lại nhiều lần trốn tránh, làm hắn giận không kềm được.
Đối mặt với chất vấn của hắn, Âu Y Tuyết im lặng, quay đầu không đếm xỉa đến vẻ mặt khát máu của hắn, mím chặt đôi môi.
"Buông bạn gái tôi ra!" Quý Đằng Viễn bị hắn đẩy ra rốt cuộc không nhịn được, quát lên với hắn.
Nghe vậy, lúc này Mạc Dĩ Trạch mới dời tầm mắt về phía Quý Đằng Viễn. Nhìn gương mặt hồn nhiên mà mang theo thương tiếc của anh, Mạc Dĩ Trạch nheo lại hai mắt đen nhánh, hừ lạnh một câu: "Hừ, bạn gái của cậu? Cô ấy thật sự là bạn gái của cậu sao?"
"Anh có ý gì?" Quý Đằng Viễn không chịu yếu thế lạnh lùng nhìn hắn.
Hơi thở nguy hiểm tràn ngập thân thể Mạc Dĩ Trạch, hắn tăng thêm sức nắm cánh tay mảnh khảnh của Âu Y Tuyết, tiếp đó lạnh lùng nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Chương 39 : Tát một cái
"Cái gì. . .?" Đôi mắt sáng trong suốt của Quý Đằng Viễn bởi vì một câu nói này mà khiếp sợ không thôi.
Mặc dù không biết giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh không muốn thấy cô bị thương. Anh nén giọng muốn hỏi rõ, lại bị một màn đột nhiên hiện ra trước mặt làm rúng động.
Theo ánh mắt hoang mang sợ hãi của anh nhìn lại, chỉ thấy Mạc Dĩ Trạch chẳng biết lúc nào đã xoay đầu Âu Y Tuyết ra sau, bá đạo hôn lên đôi môi Âu Y Tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Đằng Viễn chỉ cảm giác đầu óc ‘ầm’ vang lên, ngay sau đó đầu trống rỗng.
. . .
Đầu lưỡi ấm áp thuận thế trượt vào miệng nhỏ thơm tho của cô, thuần thục tự nhiên quấn lên lưỡi của cô. Nụ hôn mang theo tính xâm lược, tuyên thệ cô là vật sở hữu của hắn.
Hô hấp gần trong gang tấc, Mạc Dĩ Trạch bất mãn ngắm nhìn hai mắt đầy khổ sở của cô, trong lòng rét lạnh.
Ngoài dự đoán, Âu Y Tuyết lại không có phản kháng. Cô chỉ mặc cho hắn tàn nhẫn đối với mình.
Mà cô lại không biết sự lạnh lùng của cô, làm dấy lên dục vọng chiếm hữu tàn khốc của hắn. . .
. . . . . .
Thời gian không biết qua bao lâu, cảm thấy hơi thở cô bắt đầu rối loạn, lúc này Mạc Dĩ Trạch mới hài lòng dời đi đôi môi của mình.
Hai mắt đen nhánh như ưng xẹt qua vẻ mặt bình tĩnh của cô, lại chuyển tầm mắt qua Quý Đằng Viễn đã sớm ngốc trệ, dùng một đôi mắt kinh sợ nhìn bọn họ, Mạc Dĩ Trạch gian xảo nở nụ cười hả hê, lạnh lùng mở miệng.
"Hiện tại cậu tin chưa? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mà không phải bạn gái của cậu." Thanh âm không lớn, nhưng lại đánh thẳng vào lòng của Quý Đằng Viễn.
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn không dám tin nhìn về Âu Y Tuyết vẻ mặt trống rỗng trong ngực Mạc Dĩ Trạch, anh lắc đầu một cái: "Không, đây không phải là thật. . ."
Vẫn còn nhớ ngày đó cô nhận lời tỏ tình của anh, anh đã mừng rỡ cỡ nào. Mà bây giờ cô lại. . .
Nhìn hai người thân mật xứng đôi như không có chuyện gì xảy ra, Quý Đằng Viễn ngẩn ra. . .
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ tất cả đều là cô lừa gạt anh?
Nghĩ tới đây, một cảm giác bị lừa gạt tự nhiên sinh ra, anh há miệng muốn nói điều gì, nhưng lúc anh nhìn thấy biểu tình sóng nước chẳng sao của Âu Y Tuyết, lại cắn môi dưới của mình.
Cuối cùng kiên quyết xoay người chạy ra phòng ngủ.
Khi tất cả xảy ra được thuận nước đẩy thuyền như thế, lại không có thấy trong mắt Âu Y Tuyết chớp qua áy náy cùng với phẫn hận.
※
Bóng dáng của Quý Đằng Viễn mới biến mất không lâu, khóe môi của Mạc Dĩ Trạch vẫn chứa nụ cười hả hê. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhưng không ngờ. . .
"Chát!" Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Mạc Dĩ Trạch còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy má trái đau rát, trong ngực trống không.
Đợi hắn phản ứng kịp, Âu Y Tuyết đã đứng cách hắn mấy bước.
Chương 40 : Xâm phạm tới cô
Khuôn mặt tinh xảo bởi vì một cái tát dùng toàn bộ sức lực mà ửng hồng, ánh mắt lạnh lùng giận giữ trừng hắn, thân thể mảnh mai hiện lên vẻ kiêu ngạo cùng kiên cường của cô.
Nếu không có cánh tay phải kia nâng lên giữa không trung, sẽ chẳng ai nghĩ đến một giây trước cô đã làm cái gì.
"A!" Không đem cao ngạo của cô để ở trong mắt, năm ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má trái nóng rực của mình, từ trong miệng Mạc Dĩ Trạch nặn ra mấy chữ: "Đáng chết, cô dám đánh tôi!" Tâm cao khí ngạo như hắn khi nào lại chịu cái loại áp bức này.
Cho nên nghĩ cũng không nghĩ, hắn liền cất bước tiến lên, giam cầm cánh tay của cô trong bàn tay của mình.
"A. . ." Cổ tay đột nhiên bị đau khiến cô nhíu mày. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đau đớn này vượt xa với dự đoán của cô.
"Nhìn tôi!" Gắt gao nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết, Mạc Dĩ Trạch mở miệng lạnh lùng uy hiếp: "Nếu như không muốn chết trong đau khổ, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời!"
Vậy mà Âu Y Tuyết vẫn như cũ thờ ơ với uy hiếp của hắn, chỉ quật cường quay đầu, mím chặt đôi môi chờ đợi cuồng phong bạo vũ của hắn.
Nguy hiểm nheo đôi mắt lại, ám chỉ hắn không còn kiên nhẫn.
"Cô thích như vậy sao?" Đột nhiên, Mạc Dĩ Trạch tà mị nhấp môi, đôi lông mày anh khí của hắn dương lên mang theo hàm ý hứng thú, lãnh khốc nói: "Tốt, cô đã thích cự tuyệt lại ra vẻ mời chào này, vậy tôi sẽ theo cùng!"
Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng giơ tay của cô quá đỉnh đầu, ngay sau đó dùng đầu gối của mình đặt giữa hai chân của cô, để ngừa cô thoát khỏi hắn một lần nữa, lưu loát khiến cô không thể thấy rõ động tác của hắn.
Âu Y Tuyết sửng sốt, hiển nhiên bị hắn hung mãnh dọa sợ, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi sắc.
Mạc Dĩ Trạch dùng lấy tốc độ cực nhanh nghiêng người tiến lên, lần nữa chiếm đoạt môi của cô.
"Buông tôi ra!" Nhìn thấu mục đích của hắn, Âu Y Tuyết biết mình không thể tiếp tục ngậm miệng không nói, cô quay đầu lại, liền quát hắn.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch chẳng những không buông cô ra, ngược lại ——
"Thả cô ra? A. . . Cầu xin tôi à?" Hắn lạnh lùng cười một tiếng, giống như Satan trong đêm tối, tà ác khiến người khác giận sôi.
Dám can đảm tát hắn, vậy phải chuẩn bị chịu trừng phạt.
Trên thế giới này không có thứ hắn không có được, chỉ có thứ hắn không muốn có. Mà cô gái này một lần lại một lần cự tuyệt hắn, điều này khiến hắn vô cùng. . . Khó chịu!
Nghĩ tới đây, Mạc Dĩ Trạch chưa kịp suy xét, tay phải của hắn liền nhanh chóng bao trùm ở bộ ngực hoàn hảo trưởng thành của cô, cách một tầng áo choàng tắm thật mỏng, hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực trơn mềm mà đàn hồi.
Âu Y Tuyết hơi ngẩn ra, ngay sau đó dùng sức muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn: "Dừng tay!"
Đem lấy toàn bộ vẻ mặt luống cuống kinh hoảng của cô thu vào mắt, khóe môi khêu gợi của Mạc Dĩ Trạch nở ra một nụ cười đùa giỡn, vì vậy càng thêm dùng sức.
"Thoải mái sao?"
Biết rất rõ cô bắt đầu sợ, nhưng hắn vẫn đùa giỡn cô.
"Buông tôi ra!" Vuốt ve của hắn tựa như một dòng điện đi ngang qua thân thể của cô, một cảm giác hưng phấn khó hiểu nổi lên. Đối với loại cảm giác này khiến cô sợ hãi, nhưng cô không vì vậy mà khuất phục hắn.