Nhìn nó múc từng thìa cháo bỏ xồng xộc vào miệng đến chưa kịp nuốt, miệng lem luốc, nước mắt rưng rưng rồi chảy đầm đìa trông đến tội nghiệp. Đôi mắt long lanh ngấn nước cứ thế nhìn về phía trước một cách vô định. Nhất Bảo thở dài. Hắn biết chuyện gì đã xảy ra…
-Cô đang buồn à?
Im lặng…
-Buồn… về chuyện tình cảm phải không?
Vẫn im lặng.
-Một người nào đó đã làm tổn thương cô?
Nó vẫn không nói đến nửa lời.
Nhất Bảo khẽ lắc đầu. Hắn bước lại gần phía nó hơn và nhìn thẳng vào sâu tận đôi mắt nó:
-Thiên vũ à…?
Đến lúc này, có vẻ như nó đã không còn chịu đựng nỗi nữa rồi. Nó cắn răng, tay ghì chặt lại rồi đập mạnh bàn như trút giận, trông nó lúc này tức giận như một con hổ đói không vồ được mồi.
-Đừng nhắc đến hắn ta nữa! Anh đi ra chỗ khác đi!!!_ Nó hét lên, hàng lông mày chau lại rồi sau đó từ từ giãn ra… nó lại nấc lên nghẹn ngào_ Lũ con trai các anh đều là một lũ tồi! Tồi! Tồi lắm!
Nói rồi quay đi một mạch.
Nhất Bảo không cố tình làm cho nó thêm đau, chỉ là hắn muốn nó phải dũng cảm đứng lên và đối mặt, thế thôi. Nhìn nhận rõ vấn đề thì sẽ nhìn nhận rõ cách giải quyết.
Nhất Bảo liền chộp lấy bàn tay nhỏ bé của nó rồi kéo nó vào trong vòng tay vững chãi, êm ái tựa như một vũ khúc ballet. Nhanh như một ngọn gió, ấm áp như tia nắng ngày đông… Hắn ôm gọn lấy nó đầy yêu thương.
Hãy cứ khóc đi cô gái bé nhỏ!
Nếu em buồn cứ dựa vào vai anh…
Hắn thở dài đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn nhưng mềm mượt của nó và nói bằng giọng từ tốn, chậm rãi:
-Không cần phải trốn chạy… Hãy tập đối mặt với tất cả đi, Thoại My à! Tôi biết tất cả mọi chuyện rồi… Thiên Vũ… Cậu ấy yêu em đấy… Nếu như vào lúc này, có một chàng trai cũng ở trường hợp đó với em… Tôi tin là em cũng sẽ xử sự như cậu ấy… Con đường tình yêu nào là không có chông gai… Con đường tình yêu nào là không có thử thách… Có như vậy, con đường đó mới dài, mới lâu, mới bền được em à… Em hiểu không???
Nó vẫn cứ khóc rưng rức, khóc tức tưởi. Sau đó vỡ òa lên. Có lẽ vì nó không thể kìm nén thêm được nữa, hay chăng là vì nó tìm kiếm được sự tin cậy, sự bình yên nào đó trong hắn- bình yên của một người anh trai…?
-Còn nếu… Thực sự Thiên Vũ bỏ mặc em, quay lại với Tiểu Hồng thì… Hãy quên cậu ta đi. Quên một người thực sự rất khó nhưng nếu em thực sự nhìn nhận tất cả theo một hướng khác thì sẽ rất giản đơn. Thật đấy!
-Anh cứ làm như là dễ dàng lắm không bằng ấy! Huhuhu… - Nó mếu máo nói như một con mèo yếu ớt nhưng thích ngao lên cho bằng được.
Nhất Bảo cười, một nụ cười buồn. Hắn cười vì nó đâu có hiểu gì hắn mà lại nói như vậy… Nó không biết rằng hắn đã từng trải qua những điều đó rất nhẹ nhàng mà ngay cả chính hắn cũng không hề nghĩ là mình có thể làm được như vậy.
Hay tình cảm mà hắn dành cho cô gái đó chưa mấy sâu sắc? Không phải, đó là người đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy rung động thực sự. Hay là đúng như lời hắn nói, hắn nhìn nhận vấn đề theo một hướng khác nên có thể dễ dàng như vậy chăng?
Hắn hôn nhẹ lên mái tóc của nó:
-Vậy là em không biết rồi! Trước đây, tôi đã từng rất yêu em… - Nghe hắn nói đến đây, nó đã đủ sững người lại, thế mà hắn vẫn cười và nói tiếp - Và bây giờ… Tôi vẫn vậy, vẫn rất yêu em, Thoại My…
Bỗng, tiếng nấc lên khe khẽ vang lên đâu đó mà không phải là nó. Đó là Ngọc Châu. Cô bàng hoàng chạy đi thật nhanh về phía cổng. Cô muốn quên đi những gì mà cô đã nghe, cô đã nhìn… thế là quá đủ. Chẳng lẽ tình cảm từ trước đến nay Nhất Bảo dành cho cô không phải là thật lòng sao? Tệ hơn… lại là một chỗ thế chân cơ đấy!
-Em/cậu hiểu nhầm rồi, Ngọc Châu!!! – Nhất Bảo và nó cùng nói, sau đó liền đuổi theo Ngọc Châu.
"Đùng"- tiếng sấm sét bỗng vang lên dữ dội kèm theo tia chớp màu tím như muốn cào xé cả bầu trời. Thật kinh hãi! Giữa cái nắng gắt chói chang của lòng thành phố, bất chợt đổ ào một cơn mưa tầm tã…lạ lùng…
Ngọc Châu cứ thế chạy thật nhanh về phía trước một cách vô tiềm thức giữa màn mưa giăng giăng phủ lối, lạnh buốt. Nhưng… Cô không lạnh. Cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo trong trái tim mình thôi!
Đôi bàn chân tiểu thư của cô nàng gồng lên hết sức, mạnh mẽ hết sức. Cô muốn ngã xuống, muốn quỵ xuống, muốn buông xuôi nhưng nó không cho phép chính mình làm vậy!
Những giọt nước mắt hòa lẫn vào từng làn mưa xối xả. Châu khóc nhiều đến nỗi, cô không còn phân định được đâu là nước mắt, đâu là giọt mưa trên gương mặt mình nữa.
Nhất Bảo ra sức gào thét nhưng… Châu mặc kệ, cô bỏ ngoài tai…
“ Tất cả cũng chỉ toàn là những lời giả dối! Tôi chẳng tin!”
-Ngọc Châu! Em dừng lại đi! Nghe anh giải thích đã, Châu à!!!
-Cậu hiểu nhầm rồi Châu ơi! – Thoại My cũng gào lên, giọng khản đặc vì nó cũng đã khóc quá nhiều.
“ Hộc! Hộc! Mệt quá!” – Nó cắn răng, tay ôm lấy ngực trái, tim nó như thắt lại, nó cảm thấy rất khó thở nhưng nó vẫn chạy lả đi từng bước.
Đầu óc nó quay cuồng, trời đất xung quanh như tối sầm lại tựa khi có Nhật thực. Nó không nhìn thấy gì nữa… Nó không tài nào cân bằng được bản thân, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó gục ngã…
-Thoại My! Em làm sao vậy…!!! – Nhất Bảo hét toáng lên, hắn chần chừ chùn bước nhưng rồi cũng quay lại đỡ nó.
Ngọc Châu quay lại, thấy nó ngất xỉu. Trong cô dâng lên một cảm giác tội lỗi tột cùng.Vội vàng, cô chạy lại chỗ bạn mình. Thật ra, cô cũng không có ý gì trách gì nó. Cô chỉ trách Nhất Bảo thôi…
Nó ngất lịm nhưng đôi môi vẫn khẽ mấp máy:
-Châu à!...Cậu không nghe thấy anh ấy nói… là yêu tớ như một người em gái sao???
_______________________________________
Nó được Nhất Bảo và Ngọc Châu đưa về Biệt thự Hoàng tử.
Châu vẫn im lặng, không nói một lời nào cả. Cô cứ thế chăm sóc nó và sự có mặt của Nhất Bảo được cô coi như không.
Cô thay bộ đồ ướt sũng rồi đi lấy khăn chườm cho nó.
Nhất Bảo cũng không thể mở thêm một lời xin lỗi nào nữa. Hắn không giải thích vì hắn biết, ngay lúc này, dù nó có giải thích thế nào thì Ngọc Châu cũng không nghe. Và nếu trong trường hợp là hắn, có khi hắn cũng cư xử như Châu vậy. Chỉ có điều, hắn tin chắc là hắn sẽ lắng nghe.
Chợt…
-Thiên Vũ… Thiên Vũ…
Nhất Bảo và Ngọc Châu cùng nhìn về phía nó. Thì ra chỉ là nó đang trong cơn mê sảng mà thôi.
-Đến cả lúc mơ Thoại My cũng chỉ nghĩ đến Thiên Vũ thế này… Tội cho cô ấy! Giờ này cậu ta đang làm gì chứ… Chẳng phải là ở bên cái con nhỏ Black Rose, Tiểu Hồng nào đó sao??? – Ngọc Châu nói, giọng buồn xen lẫn với trách móc; gương mặt cô lúc này vẫn lạnh băng...
Nhất Bảo thở dài, nói nhẹ nhàng:
- Đúng là vậy, nhưng bây giờ ở đây Tiểu Hồng không có ai là họ hàng thân thích. Thiên Vũ làm thế cũng đâu có sai… chỉ là cậu ấy đã thiếu cương quyết…
Cả hai không ngờ rằng ngay lúc này đây, Thiên Vũ đang đứng ở ngoài và đã nghe thấy tất cả. Lòng hắn chợt se lại nhưng cũng đành thế thôi. Ngọc Châu nói cũng đúng, Nhất bảo nói cũng đúng. Và trong chuyện này, có lẽ người sai là hắn… Ngay từ đầu đáng lẽ hắn không nên quên Tiểu Hồng và trót yêu nó chăng…?
Thiên Vũ vội bước vào trong phòng. Thấy nó bị ốm như vậy, hắn cũng đau lắm chứ, hắn cũng xót lắm chứ nhưng hắn không thể như trước đây, chạy xồng xộc đến bên nó và ở bên quan tâm chăm sóc. Thiên Vũ của bây giờ và chỉ cách đây mấy hôm thật sự đã khác nhau lắm rồi… Vì Tiểu Hồng hắn buộc phải như thế.
Thiên Vũ bước lại cạnh giường nó, lấy tay đặt nhẹ lên trán nó. “ Cô ấy sốt cao quá!”.
-Sao mà Thoại My lại…
- Tại vì… - Ngọc Châu đang định nói thì Nhất Bảo vội đáp nhanh, cố tình cắt giọng cô:
-Cô ấy dầm mưa!
Thiên Vũ gật gù. Hắn nhờ cậy Nhất Bảo và Ngọc Châu vài câu chăm sóc nó. Sau đó lại lên phòng lấy vài thứ.
Nghe nói, Tiểu Hồng cũng sắp được xuất viện, sau đó sẽ uống thuốc theo đơn và mỗi ngày lại dành thời gian để thực hiện vật lí trị liệu.
.
.
-Chào nhé, bây giờ tôi phải tới bệnh viện luôn! – Thiên Vũ chào sau đó vội đi ngay.
-Khoan đã! Tôi có chuyện cần nói với cậu! – Nhất Bảo nói rồi bước ra ngoài cùng Vũ.
-Có gì thì ra ngoài nói… Tôi phải cho Tiểu Hồng uống thuốc đúng giờ!
Ngọc Châu trông theo dáng hai người con trai. Cô chợt thấy mất lòng tin vào họ hơn bao giờ hết. Họ đã làm cho cô – cho bạn thân cô đau khổ biết nhường nào!
Tới cổng.
-Cậu định thế nào? Tiểu Hồng hay là Thoại My? – Nhất Bảo nói bằng giọng nghiêm túc hơn lúc nào hết. Hắn phải đứng ra làm cho rõ chuyện này.
-Ý cậu là sao???
-Cậu thừa hiểu ý tôi nói mà, Thiên Vũ. Cậu sẽ chọn ai? Tiểu Hồng hay Thoại My?
Thiên Vũ cười buồn, hắn dựa người vào cánh cổng, đưa mắt nhìn đi chỗ khác – đơn giản là vì hắn không muốn nhìn vào cặp mắt hằm hằm của Nhất Bảo lúc này.
-Đó cũng là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình nhiều lần rồi. Nhưng… vẫn chưa có câu trả lời!
-Cậu đừng làm người khác thêm đau khổ. Vì cậu mà Thoại My dường như đã trở thành một con người khác! Cô ấy không thể vui cười dù mọi chuyện có thế nào như trước kia nữa. Cô ấy đã đánh mất chính mình!
-Còn Tiểu Hồng… Cô ấy phải đánh đổi cả đôi chân!!! – Thiên Vũ gằn lên, đôi bàn tay siết chặt lại. Không phải hắn bực bội gì ai, mà là hắn tự trách bản thân mình, trách nhiều lắm.
-Hừ… Cậu định bù đắp cho cô ấy bằng một trái tim trống rỗng sao? Điều cô ấy cần là một tình cảm thật sự từ đáy lòng. Còn nếu cậu không thể cho cô ấy một trái tim chân thành thì đừng cư xử như thế nữa. Cậu đang làm khổ Tiểu Hồng, làm khổ Thoại My và làm khổ cả chính cậu đấy!
Nhất Bảo vô cùng tức giận. Từ trước đến nay, chưa bao giờ hắn phải khuyên răn Thiên Vũ đến mức đó.
Cả hai đứng lặng nhìn cái làn mưa trắng xóa. Đôi lúc cũng cần một khoảng lặng như vậy để cho họ thấu hiểu hơn tuy đó là một khoảng lặng thật sự nặng nề và mệt mỏi.
Một lát sau, Thiên Vũ lại lên xe đi đến bệnh viện vì tới giờ cho Tiểu Hồng uống thuốc. Nhất Bảo bước vào trong nhà, lòng nặng trĩu.
________________________________
Có lẽ bây giờ hắn phải giải thích với Ngọc Châu thôi. Hắn thực sự không thể chịu nỗi cái không khí ảm đảm, u uất này thêm một lúc nào nữa.
-Ngọc Châu… Lúc đó anh…
-Anh đang muốn giải thích đấy à? – Ngọc Châu chậm rãi mỉa mai - Đã kịp nghĩ ra lí do nào hoa mỹ chưa?
-Châu à! Anh chưa bao giờ lừa dối em! Tin anh đi! Lúc đó… Anh đang an ủi Thoại My nên mới ôm cô ấy. Còn những lời anh nói mà em nghe được cũng đúng là sự thật đấy. Trước đây anh yêu cô ấy, tình cảm đó là giữa một người con trai với một người con gái. Nhưng anh biết, hai người bạn anh là Minh Hoàng và Thiên Vũ cũng yêu cô ấy nên anh không muốn chỉ vì Thoại My mà lại để mất những người bạn như anh em ruột thịt. Vì thế, anh đã quên cô ấy…
-Và lấy em làm người thay thế? Không phải sao? Lúc đó, rõ ràng anh còn bảo là bây giờ vẫn còn yêu cô ấy cơ mà! Từ bao giờ anh trở nên gian dối như thế hả? – Ngọc Châu mím môi gào lên. Cô không thể kìm nén thêm được nữa.
Nó mập mờ chớp mắt, đôi mắt hé ra từ từ rồi mở hẳn. Nghe thấy Ngọc Châu nói, nó vội vàng ngồi bật dậy nắm lấy tay cô bạn:
-Châu! Lúc đó anh ấy bảo là… lúc trước… anh ấy đã yêu tớ và… bây giờ… anh ấy… anh ấy cũng rất yêu tớ…nhưng… yêu tớ như một…một người em gái…!
-Thật đấy Châu à! – Nhất Bảo cũng nói bằng giọng khẩn thiết.
Châu cắn răng. Cô đưa mắt nhìn Bảo, nhìn nó- nhìn ánh mắt của cả hai đều rất mực thành khẩn, không có vẻ gì là đang lừa dối cô cả.
Châu bật khóc rưng rức rồi ôm chầm lấy nó:
-Huhu… Tớ xin lỗi… Tớ thật sự xin lỗi! Tớ sai rồi! Vì tớ mà cậu mới ngất xỉu thế này… Tớ xin lỗi…xin lỗi!!!
-Không sao… Tất cả đã ổn rồi! Tớ không sao đâu… - Nó cười rạng rỡ nhưng rồi bỗng dưng hàng lông mày chau lại, đôi môi cũng không cười được nữa.
Cảm giác có gì đó buốt thấu tim... Đau thắt lại…
Đầu óc quay cuồng đến không thể kiểm soát.
Nó khó thở quá.
Đôi môi nó tím ngắt đi.
Nó ngất lịm.
____________________________
Tại bệnh viện.
-Anh đọc truyện ngắn cho em nghe nhé? Truyện “ I love you”. – Tiểu Hồng cười nhẹ nhàng nói, cô nắm lấy tay Thiên Vũ thật chặt như thể sợ hắn sẽ tuột mất khỏi cô. Chỉ có như thế cô mới cảm thấy thật an toàn.
-Ừ. Anh đọc… Giữa cái mơ hồ của việc chọn lựa hai người… - Thiên Vũ đọc một cách thất thần- Cậu ta cảm thấy thật sự rất mệt…mệt mỏi. Cô gái tiểu thư chạy đến bên lão quản gia…
-Anh đọc sai rồi kìa… Chưa hết đoạn cơ mà!
-Ơ…anh xin lỗi…
-Cậu ta cảm thấy rất mệt mỏi. Hai người...người... con gái.... nắm..nắm lấy bàn tay…
Tiểu Hồng chau mày:
-Anh lại đọc sai nữa rồi… Vừa đọc vấp lại còn đọc nhầm đoạn nữa chứ! Hôm nay anh sao thế?
-Anh xin lỗi. Anh không tài nào mà tập trung được. Chẳng hiểu tại sao từ nãy đến giờ anh bồn chồn không yên. Mắt cứ nháy hoài…
Mấy hôm sau, tình trạng sức khỏe của nó đã khá hơn trông thấy. Nó có thể nấu cơm, đi dạo hay ngồi chơi máy tính. Chỉ có điều đôi môi nó vẫn chưa thật sự có được nụ cười vui vẻ như trước đây.
Thỉnh thoảng Thiên Vũ cũng ghé về Biệt thự. Mỗi lần đó nó và hắn lại chạm mặt nhau. Nó muốn nói chuyện với hắn nhưng không sao mở lời được và cả hắn cũng vậy. Chính vì thế nên mấy ngày liền chẳng ai nói chuyện với ai.
Nó thực sự cảm thấy khó chịu và bứt rứt lắm rồi! Thế nên hôm nay, nó quyết định phải bắt chuyện với hắn.
- Thiên Vũ, anh về rồi đấy à?
-Ừ! – Thiên Vũ gật đầu rồi nói tiếp - Nhưng lát nữa tôi lại đi. Mấy hôm sau Tiểu Hồng xuất viện rồi, khi đó cô ấy sẽ về sống ở đây trong một thời gian.
-Anh yêu cô ấy à? – Nó bâng quơ hỏi, miệng cười nhẹ nhàng nhưng Thiên Vũ nhận ra được nét gượng gạo trong nụ cười đó.
-Thôi! – Hắn bỏ lơ câu hỏi của nó - Tôi lên phòng nghỉ một lát. Rồi tôi lại đến cho Tiểu Hồng ăn.
Nó ậm ừ trong họng rồi nhìn theo dáng hắn. Tuy hắn không còn cái tính hay cáu kỉnh nữa nhưng đồng thời hắn lại ảm đảm đến lạ. Hắn như đã biến thành một con người khác.
Nó chợt thấy lòng buồn hiu. Thiên Vũ đúng là rất quan tâm đến Tiểu Hồng mà! Ở bệnh viện đã có y tá, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân. Thế nhưng hắn đều tự tay làm những việc đó. Nhưng không sao, điều đó càng chứng tỏ Thiên Vũ là người tốt, rất có trách nhiệm và làm mọi việc đều xuất phát từ cái tâm, tuy điều đó khiến nó “hơi?” chạnh lòng.
Việc bây giờ khiến nó lo nghĩ nhiều nhất đó là nó phải làm gì đây? Quyết tâm dành lấy Thiên Vũ à? Không! Nó không muốn là người làm những chuyện đó. Nói với Tiểu Hồng là sẽ cạnh tranh à? Không đời nào! Chẳng lẽ nó lại đi cạnh tranh với một người đang bị liệt đôi chân sao?
Sau một hồi suy nghĩ.Nó mỉm cười, nó đã có cách của nó! Nó sẽ cùng giúp Thiên Vũ chăm sóc Tiểu Hồng. Như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng phần nào cho hắn và cũng sẽ giúp cho nó cảm thấy thoải mái hơn. Thế cũng tốt!
.
Nó bắt tay vào nấu nồi cháo thịt bằm. Thực ra thì nó không rõ là Tiểu Hồng đã ăn được cháo thịt hay chưa nhưng mà lúc nãy Thiên Vũ bảo là cô ấy sắp được ra viện nên nó đoán là đường tiêu hóa đã ổn định rồi.
Chợt… Nó ôm đầu choáng váng. Không hiểu tại sao dạo này nó lại hay bị như vậy.
Nó đứng khựng lại, hai tay chống vào thành bếp.
Nó vẫn cắn răng chịu đựng. Có lẽ là do dạo này nó phải suy nghĩ nhiều, chế độ ăn uống không hợp lí và lại hay thức khuya nữa nên mới vậy. Nó tự hứa với lòng là sẽ không để tâm trạng ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.
Càng lúc nó càng không thể lấy lại được cân bằng nữa. Từng nhịp thở của nó thật khó khăn và đầy đau đớn. Nó gục ngã…
Nhưng ngay vào giây phút ấy. Một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy nó một cách an toàn.
-Thoại My! Em làm sao thế này? - Minh Hoàng hét lên, vội vã bế xốc nó vào trong phòng.
Minh Hoàng đã trở về. Máy bay đáp cánh ở Việt Nam là anh liền đến Biệt thự Hoàng tử ngay. Nào ngờ lại gặp đúng lúc nó đang ngất xỉu thế này. Nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của nó lúc này, kì thực anh không thể nào kìm lòng thêm được nữa. Bất giác anh cảm thấy xót xa như có một vật sắc nhọn cứa vào tim anh. Cổ họng anh ứ nghẹn, mặn đắng.
“ Em gái anh thời gian qua đã chịu nhiều đau khổ rồi phải không?”
Minh Hoàng quá lo lắng lại đâm ra bực mình. Theo như anh thấy thì nó có vẻ bị ốm lâu ngày thế mà cả nhà lại chẳng thấy lấy một bóng người. Anh đi lấy cái khăn chườm cho nó, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ.
-Alo! Tôi- Thiên Vũ nghe…!
-Cậu đang ở đâu đấy? Về nhà ngay! Thoại My bị ngất kia kìa!
-Cái gì? Cô ấy bị ngất à? Tôi đang ở nhà chứ ở đâu! Mà ai đấy? – Thiên Vũ nói, sau đó mới nhìn lên điện thoại – À! Minh Hoàng hả? Cậu về Việt Nam rồi ư?
-Cậu xuống nhà ngay! – Minh Hoàng nói mà cứ như hét vào điện thoại.
Thiên Vũ chạy xuống nhà, thấy nó đang nằm mê man trên giường, hắn bước chầm chậm lại và nắm lấy tay nó:
-Cô ấy lại ngất xỉu ư? Bệnh cảm cũng dứt điểm rồi mà?
-Cậu thật là… - Minh Hoàng gằn lên trách móc, sau đó hắn hít một hơi thật sâu để nói nhẹ nhàng trở lại - Ở nhà sao không để ý một chút? Nhìn gương mặt tái mét của Thoại My kìa! Dù cái nàng Black Rose của cậu có thế nào thì cũng nên để tâm đến cô ấy một chút chứ?
-Biết là vậy… Nhưng kì thực tôi không thể cân bằng mình trước cả hai cô gái… Tôi thực lòng cũng không biết thế nào, không biết trái tim mình đang ở đâu?
-Xuống nhà nấu cho cô ấy bát cháo, không thì pha cho cô ấy cốc nước chanh! – Minh Hoàng nói một cách cộc cằn cứ như ra lệnh.
Từ trước đến nay chưa bao giờ anh có thái độ đó với Thiên Vũ và với bất kì ai cũng vậy. Anh ít nói, và mỗi lúc anh nói thì đều rất nhẹ nhàng và lạnh băng.Thế mà bây giờ lại có đấy. Có lẽ là vì anh đã quá tức giận. Thiên Vũ cũng hiểu điều đó nên hắn cũng không trách gì bạn mình, hắn lẳng lẳng đi ra sau bếp. Bây giờ hắn chỉ trách mỗi hắn thôi…
______________________________
Thiên Vũ bưng một tô cháo bước vào phòng, hắn nhè nhẹ đặt lên bàn sau đó đi lại phía nó.
-Sức khỏe cô ấy dạo này kém thật đấy! – Thiên Vũ thở dài nói. Sau đó hắn cũng ngồi cạnh và nắm lấy bàn tay nó như Minh Hoàng.
Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ nhưng trong họ, ai nấy cũng đều rất lo lắng cho nó. Thiên Vũ lâu lâu lại ngước nhìn lên đồng hồ. Sắp đến giờ cho Tiểu Hồng ăn, đi dạo và tới phòng tập vật lí trị liệu.
Bỗng… Bàn tay nó lay nhè nhẹ. Sau đó nó bừng tỉnh.
-Ơ…Sao lại ở trong phòng rồi thế này…? Ơ…
Nó ôm đầu ngồi dậy. Đôi mắt nó nhìn mọi thứ xung quanh một cách mờ mờ ảo ảo, rồi rõ dần, rõ dần… Lúc này đây, nó mới định hình được người ngồi cạnh nó lúc này là Thiên Vũ và…
-Anh Minh Hoàng!!! Em nhớ anh lắm!!!
Nó lại ôm chầm lấy Minh Hoàng trong niềm sung sướng hạnh phúc. Nếu như cứ bị đau thế này mà gặp được anh ấy thì cũng đáng chứ nhỉ? Từ trước đến nay, anh luôn quan tâm nó, bây giờ lại còn cách nhau cả nửa vòng Trái Đất thì thử hỏi, đau một chút thì có sá gì đối với một con bé luôn trọng tình cảm như nó cơ chứ?
Thiên Vũ cảm thấy hơi thất vọng. Hắn cũng ngồi ở bên cạnh nó thế mà tại sao nó không quay sang hắn mà lại là Minh Hoàng? Tại sao???
Nhìn thấy cảnh nó ôm Minh Hoàng thân thiết như vậy, trái tim hắn như ngừng đập đến vài giây, hắn nghẹn thở. Lòng hắn cứ nôn nao đến lạ, cảm giác như có một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu đốt cả thân xác.
Hắn đau? Ừ, đúng là hắn đau.
Hắn buồn? Thì hắn buồn!
Hắn ghen? Hắn không phủ nhận.
Tại sao chứ??? Vì hắn yêu nó.
Còn Tiểu Hồng???
Thiên Vũ chợt khựng lại. Đây chính là câu hỏi mà hắn tự đặt ra cho mình biết bao nhiêu lần trong thời gian qua nhưng rồi cũng chính hắn tự tặc lưỡi cho qua – hắn không tìm được câu trả lời hay là hắn biết rõ câu trả lời nhưng lại muốn trốn tránh?
Thiên Vũ chợt nhận ra trong tim hắn không hề có bóng dáng của Tiểu Hồng nữa rồi. Đã từ lâu trái tim hắn đã làm quen với một hình ảnh mới, một tình yêu mới. Đó chính là nó! Chỉ có nó mà thôi! Tiểu Hồng đã là quá khứ, mãi mãi cũng chỉ là quá khứ - một kí ức nhỏ dại của những ngày niên thiếu bồng bột.
Đã là quá khứ thì đừng bao giờ lật lại nữa…
-Thoại My! Cô ăn cháo đi kẻo nguội…
Thiên Vũ nói rồi từ từ bưng tô cháo lại cho nó. Hắn không muốn phá đám kiểu này nhưng rồi cũng đành phải thực hiện vì hắn sợ nếu cứ thế chỉ một vài giây nữa thôi, hắn sẽ không chịu đựng được nữa mà gào mà thét mà tỏ thái độ ra bên ngoài mất!
-Thôi, em ăn cháo đi cho lại sức! – Minh Hoàng nói rồi đẩy nhẹ nó ra.
Nó giật mình, hét toáng lên:
-Chết cha! Nồi cháo!!!
Nói rồi nó định chạy vèo đi thì Thiên Vũ vội nắm hờ tay nó, ngăn lại:
-Có phải nồi cháo bắc trên bếp không? Tôi thấy ở đó đang nấu dở nên nấu tiếp rồi bưng lên cho cô đây này!
-Ơ… Nhưng nồi cháo đó tôi nấu cho Tiểu Hồng cơ mà…!!! – Nó ngơ ngác nói.
-Cô ăn cho lại sức đã. Ở dưới vẫn còn.
-Nhưng thôi! Bây giờ phải đưa cháo đến bệnh viện kẻo trễ giờ ăn của Tiểu Hồng mất! – Nó nói rồi đi nhanh xuống bếp.
Minh Hoàng liền tóm nó lại rồi ấn nó ngồi xuống giường, cười nhẹ nhàng:
-Ăn hết tô cháo này đi đã!
Nó ngước mắt lên ái ngại, sau đó cố gắng ăn thật nhanh. Nó phải tự tay đưa cháo đến kịp giờ cho Tiểu Hồng.
Minh Hoàng nhìn nó ăn, chỉ biết lắc đầu ái ngại. Còn Thiên Vũ, trong lòng hắn thấy bình yên nhưng vẫn không tránh được một nỗi lo lắng nhất định.
_________________________
-Bây giờ em cùng Thiên Vũ đến bệnh viện luôn! Anh có đi cùng không, Minh Hoàng?
-Thôi! Bây giờ chắc anh phải đón taxi về nhà đã. Ngay mai sẽ tới Biệt thự với mọi người sau!
Thế là cánh cổng của Biệt thự hoàng tử lại khóa. Nhất Bảo đi cùng Ngọc Châu từ sáng. Nó và Thiên Vũ thì liền tới bệnh viện. Minh Hoàng mới trở về lại lập tức tới nhà bố ngay.
……….
Nó xách cái cặp lồng cháo, lẽo đẽo đi theo Thiên Vũ. Miệng mỉm cười nhẹ nhàng! Nó cảm giác như mình sắp làm được một chuyện gì đó rất tuyệt vời vậy!
Thiên Vũ bước vào phòng bệnh của Tiểu Hồng. Mới thấy hắn, cô đã mỉm cười tươi rói:
-A! Anh đến rồi đó hả?
Chưa đầy mấy giây sau. Thấy đi theo sau hắn là nó, mặt Tiểu Hồng như biến sắc. Hình như cô không thích sự có mặt của nó thì phải!?
-Thoại My đến thăm em đó!
Lần này, nó nhìn trực diện vào Tiểu Hồng – không trốn tránh mà nó mỉm cười thân thiện:
-Chào Tiểu Hồng! Tôi đến thăm cô và cũng nấu ít cháo thịt bằm. Tôi nấu có thể không ngon nhưng đây là tấm lòng của tôi, mong cô đón nhận.
Tiểu Hồng cười đáp lại, một nụ cười gượng gạo thấy rõ:
-Cảm ơn cô đã quan tâm nhé. Nhưng tôi chưa ăn được cháo thịt đâu!
Vừa dứt câu, Thiên Vũ đã ngồi xuống bên cô, tay bưng tô cháo:
-Hôm qua bác sĩ bảo là em có thể ăn được rồi cơ mà!
-Thế à…? Ừ nhỉ? Em…em quên mất!!! – Tiểu Hồng lắp bắp nói. Lần này thì người không dám nhìn trực diện lại là cô. Mặt Tiểu Hồng nóng bừng lên vì xấu hổ.
- Sao mặt em đỏ lừ ra thế? – Thiên Vũ nghiêng đầu qua lại nhìn gương mặt Tiểu Hồng rồi hỏi quan tâm - Em thấy mệt trong người à? Có cần gọi bác sĩ không?
Tiểu Hồng không đáp, cô chỉ nhẹ lắc đầu. Sau đó Thiên Vũ lại đút từng thìa cháo cho cô ăn như một đứa trẻ lên ba – được nâng niu, được âm yếm, được chăm sóc và được quyền dành hết tình cảm về mình.
Sự quan tâm hết mực của Thiên Vũ dành cho Tiểu Hồng khiến trái tim Tiểu Hồng được xoa dịu bao nhiêu thì trái tim nó lại như bị bóp nghẹn bấy nhiêu.
Nó như bị cái cảnh đó chĩa ngàn mũi gươm. Mãi mà nó vẫn chẳng thể đối mặt được. Nó nhận ra… nó yêu Thiên Vũ, yêu nhiều, yêu nhiều lắm.
Nhiều hơn những gì em từng nghĩ…
Nhiều hơn những gì em từng thấy…
Nhiều hơn những gì em từng cảm nhận…
Ngọt ngào như chiếc kẹo tan nơi đầu lưỡi…
Mặn đắng như ngụm cà phê muối nơi đầu môi…
Em đã yêu anh… Bây giờ cũng yêu anh… Và mãi mãi sẽ chỉ yêu anh…
Nó cố gắng nở nụ cười rồi bước lại gần hai người họ hơn. Nó quay sang Thiên Vũ:
- Có cần em…à tôi giúp không?
Thiên Vũ chưa kịp trả lời thì Tiểu Hồng đã vội chen ngang:
-Thôi! Cứ để anh ấy cho tôi ăn! Cô là người ngoài, tôi ngại lắm!
Từ trước đến nay, Tiểu Hồng chưa bao giờ ích kỉ như vậy. Cô không phải là người thích chèn ép người khác và cư xử một cách… trơ trẽn nhưng riêng nó thì lại khác. Cô cảm thấy khó chịu trước nó và ai cũng thừa biết là vì Thiên Vũ, cô không muốn đánh mất hắn. Từ trước đến nay, cô luôn nghĩ hắn thuộc về cô. Chưa một lần cô nghĩ rằng một ngày sẽ mất hắn…
-À! Ra thế! – “ Là người ngoài, vậy Thiên Vũ là người nhà sao…?” Nó trộm nghĩ rồi lại nói tiếp - Vậy… nếu cần gì cô cứ nói nhé! Tôi sẽ giúp! ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Dứt câu, nó liền ngồi xuống cái ghế gần đó thì ngay lập tức, Tiểu Hồng nghiêng nghiêng mái tóc, cười dễ mến:
-Tôi muốn ăn ít trái cây. Cô đi mua hộ tôi nhé!
Nó lại đứng dậy, gật gật đầu:
-Được thôi!
-Để lát tôi đi mua cho! Cô mới ốm dậy mà ra ngoài nắng mất công lại ốm tiếp đó! Với lại cô mà mua trái cây là tôi nghi ngờ lắm! Haha!!!
-Ơ…ừm!!! Cảm ơn anh! – Nó nói lời cảm ơn mà miệng cứ méo xệch. “Dám nghi ngờ bản cô nương ư? Thật là…”
Nó cảm thấy vui vui trong lòng vì hắn sợ nó bị ốm và còn đi mua hộ nó nữa chứ! Tuy nhiên… Thực ra hắn lo lắng cho nó hay là Tiểu Hồng? Hắn lo cho sức khỏe của nó hay là sợ Tiểu Hồng ăn trái cây không ngon???
Từ vui nó lại chuyển sang hoang mang lạ… Kì thực chuyện này đâu có gì là đặc biệt lắm đâu mà tại sao nó cứ phải suy nghĩ nhiều đến thế…?
Lát sau, khi Tiểu Hồng đã ăn cháo xong, Thiên Vũ liền đi ra ngoài mua trái cây. Căn phòng chỉ còn lại mỗi nó và Tiểu Hồng.
Không ai nói với ai nửa lời. Thật ngột ngạt!
Nó đang tính tìm cách bắt chuyện thì Tiểu Hồng đã mỉm cười và nói với nó, trong nụ cười đó có chút xinh tươi, dễ thương và nếu để ý hơn thì còn có một chút ranh mãnh nữa:
-Thiên Vũ thật tốt phải không?
Nó gật đầu.
-Cô yêu Thiên Vũ à? – Tiểu Hồng hỏi trắng ra luôn làm nó sững cả người. Lần này nó không dám gật đầu nữa. Nó nhìn cô không chớp mắt.
-À… Đúng là thế còn gì?! Nhưng mà… hơi đáng tiếc là bây giờ anh ấy chỉ yêu tôi, chỉ quan tâm đến tôi thôi! – Tiểu Hồng nói, cố tính nhấn nhá giọng để khắc vào tâm trí nó rõ ràng hơn - Có lẽ tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn đó nhưng mà chưa chọn được ngày…
-…….
Nó định nói một lời “chúc mừng” nhưng sao khó khăn thế! Nó cảm thấy như toàn cơ thể không còn bộ phận nào hoạt động nữa… Mắt như ngừng thấy… Mũi như ngừng thở… Chân tay như rã rời…
Tim như không còn đập được nữa rồi – nó quặn thắt từng đợt. Đau! Đau lắm!
Đầu óc nó bắt đầu choáng váng…
Xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo…
Lại là cảm giác này…
Mặt nó tái nhợt như không còn giọt máu…
Và một lần nữa, nó gục ngã – cả thể xác lẫn tinh thần.
...............................................................
(đọc truyện hay tại SaoViet.Me)
....................................................................
Vừa lúc đó, Thiên Vũ cũng đi mua hoa quả về. Thấy nó quỵ ngã, hắn vội vàng chạy lại đỡ nó. Nhanh như cắt, nó đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
-Thoại My! Thoại My! Cô làm sao thế này… Để tôi đưa cô tới bác sĩ!
Nó vẫn đang còn lờ mờ tỉnh, níu chặt tay áo của Thiên Vũ, lắc lắc đầu:
-Không! Tôi… không sao… Chỉ là… à… không… Tôi… tôi muốn … về… về…
-Không được! Tôi phải đưa cô tới bác sĩ! – Thiên Vũ nói rồi bế xốc nó lên. Nó vẫn van nài hắn, nó không muốn tới gặp mấy gã bác sĩ tí nào.
-Đưa tôi…về…về…. – Nó gào lên bằng giọng yếu ớt, khản đặc; đôi môi nó ngày càng tím ngắt, từng hơi thở ngày càng khó nhọc.
Tiểu Hồng sững sờ, cô nhìn về phía trước. Khi thấy Thiên Vũ chuẩn bị đưa nó đi, cô cũng rên rỉ:
-Ái da… Em đau chân quá Thiên Vũ! Thiên Vũ à…
Hắn ngoảnh mặt lại và gấp rút nói:
-Vậy thì nhấn chuông gọi bác sĩ nhé! Anh phải đưa Thoại My về nhà…
Nói rồi bóng hắn khuất dần.
Tiểu Hồng cắn răng, khóe mắt long lanh ngấn nước.
Cô bất lực, cô bất lực thật rồi!
Cô mất anh, mất anh thật rồi!
“ Chân em còn có thể có cảm giác được nữa không? Câu trả lời là không anh à! Nhưng sao anh không một chút quan tâm gì đến việc đó vậy? Sao lúc đó anh không bất ngờ thốt lên rằng thật là tốt hay là anh rất mừng! Có lẽ anh đã không còn yêu em nữa… à không, bây giờ thì em chắc chắn rồi! Anh đâu có còn yêu em nữa, phải không? Nếu em cứ bám theo anh thế này... liệu có kết quả gì không hay tất cả sẽ chỉ biến em thành một con búp bê ngốc nghếch…?”
______________________________
Thiên Vũ đưa nó về phòng. Sau đó lại lộc cộc chạy đi pha một cốc nước chanh nóng.
Gương mặt nó lúc này thật bình yên với đôi mắt khép hờ lộ rõ hàng lông mi cong vút. Hắn không biết rằng ngay lúc này đây, nó đang phải đấu tranh rất dữ dội cả thể xác lẫn tâm hồn, mồ hôi cứ thế đổ nhễ nhại, thỉnh thoảng hàng lông mày lại xô vào với nhau.
Hắn từ từ tiến lại phía nó, tay hắn áp sát vào trán nó, không nóng mà ngược lại là lạnh ngắt. Hắn đưa mắt nhìn làn môi nó, thường ngày luôn hồng hào mà không cần son môi thế mà bây giờ lại tím tái. Trong lòng hắn bất giác dâng lên một niềm xót xa hơn bao giờ hết.
Hắn từ từ ghé xuống gương mặt nó rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên bờ môi nó. Tựa như một chàng hoàng tử đang đánh thức nàng công chúa.
Nó giật mình choàng tỉnh. Mắt kề mắt… Môi kề môi… Nó sững người, nó không hét lên, nó không biểu lộ một cảm xúc nào cả. Chỉ có nước mắt nhẹ lăn trên đôi gò má gầy guộc.
-Tỉnh rồi à? Dậy uống ly nước chanh đi…
Nước mắt nó rơi ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi ướt đẫm cả gối. Nó cắn răng nhưng rồi cái ánh mắt da diết của Thiên Vũ làm nó cảm thấy vô cùng khó chịu, nó gào lên bằng khản đặc:
-Đồ giả dối! Tại sao… Tại sao lại hôn tôi? Anh yêu Tiểu Hồng cơ mà! Vậy mà tại sao lại hôn tôi? Tại sao… huhuhu…. Tại sao nhất định phải như thế…? Tại sao nhất định phải bỡn cợt tôi? Tại sao…???
-Tôi… Tôi… - Thiên Vũ ấp úng không nói được gì. Hắn không muốn nhìn thẳng vào nó lúc này nhưng tiếng khóc của nó, giọt nước mắt của nó khiến hắn không thể làm được điều đó.
Nó ngồi dậy, dùng hết sức lực yếu ớt của mình mà đẩy Thiên Vũ ra, nó căm ghét:
-Đi đi! Anh đi đi… Yêu Tiểu Hồng mà đùa giỡn tôi… Đi đi! Đồ ác độc! Đi đi!!!
Thiên Vũ không đi mà bước lại gần phía nó hơn. Hắn ôm chặt lấy nó, mặc cho nó cứ lay lay chống cự. Hắn gào lên:
-Anh yêu em!!! Chỉ yêu có em thôi! Hiểu không hả? Đồ ngốc!!!
Nó buông lỏng tay, không lay lay, không túm lấy áo hắn mà đẩy ra nữa. Máu của nó như ngừng chảy, tim của nó như ngừng đập, tất cả như dừng lại nhường chỗ cho một khoảng không lặng lẽ.
Nó cảm thấy bối rối, hoang mang vô cùng. Nó cảm thấy một hơi ấm lạ kì từ hắn, hơi ấm của sự thật. Nhưng liệu những lời Thiên Vũ nói có là sự thật hay không? Hay chỉ là một lời nói bâng quơ, giả dối?
Nó muốn tin, rất muốn tin nhưng… chuyện Tiểu Hồng nói là như thế nào?
Rốt cuộc, nó phải tin ai???
Tìm lại chút ấm trong lòng để thấy những hy vọng,
Người hỡi em vẫn luôn chờ mong…
Dù đến suốt cuộc đời, tình mãi chẳng đổi dời,
Mộng ước mãi không thay lời…
Một lần ta mất nhau để lại muôn nỗi đau,
Người hỡi quay về bên em….nhé anh!
Một ngày mới lại bắt đầu. Ông mặt trời thoải mái mỉm cười đón chào vạn vật. Ngày hôm nay ông sẽ chỉ cười thôi! Mỉm cười vì những người bạn trẻ đã tìm ra điều đích thực cho chính bản thân mình!
“ Kíng koong” Tiếng chuông cửa đã vang lên từ sáng sớm.
Nó mở cửa, sau đó ánh mắt lóe lên rạng rỡ và reo lên:
-Aha! Anh tới rồi đó hả, Minh Hoàng? Em tưởng là đến chiều anh mới tới cơ chứ?!
-Nhà anh bây giờ không có ai ở nhà hết, ngoại trừ bà quản gia và mấy cô giúp việc. Thế nên anh tới đây luôn! – Minh Hoàng nói sau đó chú thích thêm - Ở nhà chán lắm!
Nó mỉm cười nhìn anh. Anh có vẻ không lạnh lùng như xưa, cởi mở hơn một chút nhưng chỉ có một điều mà nó không thể thay đổi trong cách nhìn về anh đó là sự kính trọng, nó thực sự rất kính trọng anh. Anh là một người đàn ông tốt.
.
.
Khoảng 8 giờ. Nó, Thiên Vũ và Minh Hoàng cùng đến bệnh viện để đưa Tiểu Hồng xuất viện. Thực ra đáng lẽ nó không được đi vì Thiên Vũ, Minh Hoàng bảo rằng nó còn yếu, không nên ra ngoài nhưng nó cứ nằng nặc đòi đi cho bằng được. Nó mà muốn thì đến ông trời cũng chịu huống hồ là ai!
.
.
-Thủ tục xuất viện đã hoàn thành! Bây giờ cậu có thể đưa bệnh nhân Hắc Tiểu Hồng về nhà tĩnh dưỡng rồi. Vài tuần sau nhớ đến đăng kí vật lí trị liệu.
Nghe ông bác sĩ căn dặn xong vài lời. Thiên Vũ liền vào phòng bệnh đón Tiểu Hồng.
Nó và Minh Hoàng chỉ ngồi ở ngoài xe đợi, nói chuyện thôi. Vì bệnh viện cũng không phải là một nơi nên để nhiều người ra vào.
Bóng dáng Thiên Vũ đã thấp thoáng đằng xa, Tiểu Hồng thì ngồi trên xe lăn và vẫn không thể mờ nét thanh tao thường ngày. Cô mặc một chiếc áo trắng dài tay kèm với váy cùng tone. Thực ra màu mà cô yêu thích là màu trắng. Mái tóc đen óng ngang lưng được cô xõa gọn sang hai bên, gương mặt không hề trang điểm nhưng vẫn rất đẹp và kiêu sa lắm! Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt luôn ấn tượng người khác bởi nét đượm buồn mà quyến rũ đến lạ.
Nó mở cánh cửa xe ô tô ra, chạy lại phía Tiểu Hồng. Minh Hoàng cũng bước ra… Anh mỉm cười nhẹ nhàng bước lại đỡ cô lên xe:
-Để tôi giúp!
Bất giác, Tiểu Hồng ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng. Anh như sững lại, tim đập mạnh – lại cái cảm giác ấy…
Cô gái ấy…
Hình dáng ấy….
Mái tóc ấy…
Đôi mắt ấy…
Nụ cười ấy…
Liệu có quên được không?
Làm sao có thể quên khi một lần trái tim đã rung động…
Hỡi cô gái Vĩ cầm!
Đôi mắt anh có lẽ đã không thể rời khỏi Tiểu Hồng nếu không có tiếng nói của Thiên Vũ chợt vang lên:
-Minh Hoàng! Cậu sao vậy? Mau để cô ấy lên xe nào!
-Ơ… à… ờ… - Minh Hoàng lắp ba lắp bắp đỡ Tiểu Hồng lên xe.
Đáng lẽ ra nó sẽ ngồi ở ghế dưới với Tiểu Hồng nhưng Minh Hoàng đã sớm ngồi vào ở vị trí đó, thế nên nó ngồi ở ghế trên.
Minh Hoàng nhìn sang phía Tiểu Hồng. Mái tóc cô bay bay trong làn gió phất phơ, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ mi cong vút của cô trông thật đẹp và tinh khôi quá!
Anh khẽ thở dài. Vậy là ngày hôm đó trên máy bay, cô thì biết anh… còn anh thì chỉ biết gì về cô cả.
Việc gặp lại “cô gái Vĩ cầm” ngày hôm nay khiến tâm hồn anh trở nên lạ quá. Anh vừa cảm thấy vui mà lại cảm thấy buồn. Vui vì được gặp lại cô – người con gái đã một lần nữa khiến trái tim anh có cảm giác. Còn buồn là do anh không thể ngờ được điều này, anh cảm thấy thất vọng. Anh không tin một cô gái thuần khiết như thế này lại có thể là Black Rose với những mưu mô, toan tính kĩ lưỡng.
Anh lo lắng thật sự. Có thể nói anh yêu cô – tuy rằng tình yêu đó mới chỉ chớm nở, non nớt và bé bỏng lắm. Nhưng anh cũng hoang mang về cô - về con người, về tính cách.
Cay đắng quá phải không? Không! Ngọt ngào lắm…
Ngọt ngào quá phải không? Không! Nó đắng cay…
______________________________
Một buổi tối lộng gió ở Sân thượng của Biệt thự Hoàng tử. Hai con người ngồi nhâm nhi tách café, họ cũng có những chuyện cần phải nói với nhau. Đó là Minh Hoàng và Tiểu Hồng.
Minh Hoàng nhấp một ngụm café đắng. Anh cứ thế ngẩng mặt lên đón lấy từng gió, cảm giác này khiến anh cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn.
-Không ngờ lại được gặp em ở đây…
-Cũng có gì đâu! Ngay từ đầu tôi đã biết anh là ai rồi cơ mà!
-Không ngờ em là Black Rose…
-Cũng có gì đâu! Tôi vẫn là tôi đấy thôi!
-Không ngờ…
Minh Hoàng đang định nói tiếp thì Tiểu Hồng vội đặt một ngón tay của mình lên môi anh:
-Đừng nói gì nữa! Lặng yên và tận hưởng bầu không khí này đi!
Nói xong, cô mỉm cười nhẹ nhàng sau đó định rút tay lại thì bất giác anh nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại điều đó. Cả hai nhìn nhau, không rời mắt. Mỗi lúc ánh mắt ấy lại thể hiện một cung bậc cảm xúc khác nhau và dường như họ đang kiếm tìm điều gì đó ở sâu tận trong đôi mắt của người kia.
1 phút…
2 phút…
3 phút…
5 phút…
Rồi 7 phút trôi qua…
Tiểu Hồng khẽ nhoẽn miệng cười kết thúc cảnh “bốn ánh mắt nhìn nhau” sau đó quay mặt ra ngoài xa, cô nheo mắt ngắm nhìn ánh đèn nhấp nháy, lung linh của thành phố về đêm.
……Yên bình…..
Bất chợt… Cảm giác như vừa một cái gì đó thật nhẹ nhàng, thật nồng ấm vừa lướt qua bàn tay cô, Tiểu Hồng quay sững người lại, cô nhìn chằm chằm anh. Hình như vừa nãy, anh đã trộm hôn lên bàn tay êm ái của cô.
Tiểu Hồng cắn răng, đôi mắt nheo lại rồi cô đẩy xe lăn đi, không quên buông thõng một câu:
-Trái tim tôi chết rồi!
Minh Hoàng bước theo cô như không có tiếng động. Anh ghé sát người lại gần và thì thầm vào tai cô:
-Cô đừng tự dối bản thân mình! Tôi nghe rõ từng nhịp đập của nó... ban nãy, hình như nó đập khá mạnh thì phải! Điều đặc biệt là dường như cả Thiên Vũ cũng chưa từng làm cho nó đập như vậy phải không?
-Anh thôi đi!!! – Tiểu Hồng vùng vằng hét lên, sau đó cô bực bội đẩy xe lăn đi thật nhanh.
Cô muốn khóc! Muốn bật khóc thật to! Nhưng cô rất giỏi kìm nén. Mọi cảm xúc cô đều có thể nén lại được!
Từ khi còn bé, cô luôn hằng mong muốn một ngày nào đó sẽ xuất hiện một chàng trai có thể làm cô rung động.
Ngày đó Thiên Vũ yêu cô nhưng rõ ràng lúc đó cô cũng nghĩ rằng mình yêu hắn bởi vì hắn ta cũng khá là hoàn hảo. Đơn giản chỉ có thế và tim cô chưa một lần rung lên vì hắn.
Nhưng nay thì sao? Minh Hoàng có thể à? Thì sao chứ? Có nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ trái tim cô lại phản bội như thế sao? Cô trách Thiên Vũ, vậy bây giờ cả cô cũng như vậy ư? Cô hận mình, hận mình quá…
Cô nhận ra, trái tim cô chưa bao giờ yêu Thiên Vũ. Tất cả chỉ là ngộ nhận mà thôi…
Nó đang nằm ườn ở trên phòng thì nghe tiếng lục đục ở dưới bếp. Lấy làm lạ, nó bật dậy rồi lò dò đi xuống bếp. Nó không nghĩ Thiên Vũ, Minh Hoàng – mấy “lão già” vốn bản tính công tử lại có thể nhúng tay vào việc bếp núc đâu! Nhất Bảo thì còn có thể vì hắn cũng không thành kiến gì với việc nấu ăn cho lắm nhưng chẳng phải hắn và Ngọc Châu đã đi du lịch vi vu ở đâu đó từ hôm qua rồi sao? Mà chẳng lẽ lại là Tiểu Hồng?
Nhờ những bước chân ngày một nhanh chóng của nó mà câu hỏi ấy được giải đáp ngay. Đúng là Tiểu Hồng- cô ấy đang ngồi gọt rổ khoai tây.
-Cô đang làm gì vậy? Cứ để đó tôi làm cho!
-Tôi gọi một ít khoai tây để hầm cho Thiên Vũ và mọi người!
-Cô khéo tay nhỉ? Nhưng khoai tây… Thiên Vũ dị ứng với nó nên sẽ không ăn được đâu! – Nó gật gù nói, sau đó vô tư hồi tưởng lại cho Tiểu Hồng nghe cái lần Thiên Vũ ăn khoai tây sau đó nổi đầy mẩn ngứa.
Bất giác, cô thấy bản thân mình… thật nực cười. Đến cả Thiên Vũ thích làm gì, ăn gì cô cũng rõ vậy mà luôn miệng bảo rằng cô rất yêu anh ấy. Đúng là nực cười quá!
-Tiểu Hồng, cô biết không? Thiên Vũ- anh ấy có nhiều điểm kì lạ lắm! Thích uống trà sữa nhưng không ăn được trân châu nên lần nào cũng gọi thạch đắng! Món ăn mà anh ấy thích là mì gói đó! Bắt tôi nấu mấy hôm liền luôn cơ! Anh ấy thích…. và rất ghét…..
Hết kể về khoai tây, nó lại bắt đầu huyên thuyên về những sở thích, sở ghét của Thiên Vũ- tỉ mỉ và tường tận lắm! Tiểu Hồng nhẹ nhàng lắng nghe, có lúc lại nhăn trán lắc đầu, có lúc lại bật cười khúc khích một cách thoải mái.
Ánh mắt cô không thôi để ý đến từng cử chỉ, điệu bộ của nó lúc này, nó trông thật vô tư và hồn nhiên làm sao! Nó càng như thế thì lòng cô lại càng dâng lên một niềm hối hận lớn lao về những việc mà mình đã làm. Cô không hiểu chính bản thân mình nữa, tại sao cô có thể làm tổn thương một con người trong sáng, thuần khiết như thế này chứ? Như thế có phải là quá nhẫn tâm hay không?
Cô thở dài, hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm, sau đó nhìn sang nó một cách thiết tha nhất:
-Thoại My à! Thật ra… có một chuyện mà tôi chưa giải thích với cô!
-Giải thích? Chuyện gì cơ??? – Nó tròn mắt lên hỏi, bất chợt cảm giác có một hơi ấm len qua bàn tay mình một cách nhẹ nhàng, nó vội nhìn xuống, thì ra Tiểu Hồng đang nắm lấy tay nó. Nó cảm thấy khá bất ngờ trước hành động đó, nó chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại có thiện cảm với nó như thế này cả.
Tiểu Hồng nói mà đôi mắt cứ rơm rớm:
- Lần trước ở bệnh viện, tôi đã nói dối! Sự thật là chẳng có một đám cưới nào cả! – Nói đến đây, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên gò má cô. Có lẽ cô đã thực sự hối lỗi. - Anh ấy không lấy tôi cũng như không yêu tôi! Người anh ấy yêu là…
Nó lắc đầu, đưa tay bụm miệng Tiểu Hồng và thì thào nói:
-Thiên Vũ đã nói hết cho tôi rồi! Tôi biết cả…
-Cô… Cô không giận tôi chứ? – Tiểu Hồng nói, đôi mắt long lánh ánh lên niềm hi vọng. Cô thực sự mong nó sẽ đồng ý và với tính cách của nó thì chắc chắn rồi, nó chẳng bao giờ nhỏ nhặt với ai đâu! Nó cười rạng rỡ:
-Tất nhiên rồi! Tôi không hề giận cô! Nhưng có một điều tôi cũng nói thật với cô nhé! Nhờ cô mà tôi cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho anh ấy đấy! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm!!!
Cô không tin vào tai mình nữa, cô không nghĩ rằng nó không những không trách cô mà lại có thể biết ơn cô vì việc đó nữa. Thoại My quả thật là rất đáng yêu, rất hợp với Thiên Vũ!
Bất ngờ, cô ôm chầm lấy nó và mỉm cười thật bình yên tựa như những giọt sương ban mai. Cô cảm thấy lòng vui đến lạ thường, cô vui cho Thiên Vũ vì anh đã có một người con gái thật tốt bụng, thực sự thương yêu, quan tâm mình ở bên cạnh. Còn cô, cô nhất định cũng sẽ tìm một hạnh phúc đích thực cho bản thân mình.
_______________________________
Chiều hôm đó, Thiên Vũ đi ra ngoài có việc cả buổi, vấn đề là ở chỗ nó định hẹn Thiên Vũ đến Prince Galaxy coi phim và quan trọng hơn là… để “phản hồi” lại hắn việc hắn nói rằng yêu nó.
Đến 7h, cơm nước đã xong xuôi mà Thiên Vũ vẫn chưa về. Nó đành báo lại với Tiểu Hồng, khi nào Thiên Vũ về thì nhắn tới ngay Prince Galaxy gặp nó, còn nó sẽ tới đó trước để đặt vé trước, kẻo hết vé là tiêu!
……Lại Áo Pucca……
Nó ngồi ở hàng ghế đá trước Galaxy đợi hắn. Haizzz… Mãi mà hắn vẫn chưa đến là thế nào? Đã 7h50 rồi! Còn 10 phút nữa là bắt đầu chiếu phim rồi. Thật là chán quá! Nó lại ngồi lắc lư đôi chân theo nhịp bài hát nó vẫn nhẩm nhẩm trong miệng.
Cảm giác trong em thật là bối rối
Như gió như mây một ngày nắng mới.
Và rồi em hát cho con tim này thôi biết bao mong chờ,
Mong anh lại đến với những phút giây say đắm bên cạnh em.
Em tin vào trái tim.
Em tin em đã yêu từ bao giờ…
[ Cảm giác này chính là yêu – Yến Nhi]
________________________
Cùng lúc đó ở Biệt thự Hoàng tử.
Nghe thấy tiếng kéo cổng, Tiểu Hồng vội vén tấm rèm lên: “ Thì ra Thiên Vũ đã về!”
Hắn bước chân vào nhà, chào cô và Minh Hoàng sau đó bước lên phòng.
Không hiểu sao lúc này Tiểu Hồng lại cảm thấy do dự quá. Cô không thể mở miệng để nói cho Thiên Vũ rằng nó đã hẹn hắn ở Prince Galaxy. Có lẽ lòng ích kỉ vẫn còn chế ngự đâu đó trong cô chăng?
-Sao em không nói? – Minh Hoàng đưa mắt nhìn Tiểu Hồng với vẻ khó hiểu.
-……
Tiểu Hồng im lặng. Cô không biết phải nói như thế nào cả. Cô còn không dám đối diện với chính bản thân mình nữa huống hồ là đối diện với anh.
-Em cứ nắm giữ Thiên Vũ như thế nhưng liệu có nắm giữ được linh hồn của trái tim cậu ấy không? Tôi chắc rằng em cũng đã nhận ra rằng mình chẳng có tình cảm gì với Thiên Vũ cả, vậy em cứ nắm giữ lấy trái tim vô hồn của cậu ấy để làm gì?
-Em... sẽ phải trả lại cho anh ấy sự tự do phải không??? – Tiểu Hồng ngước mắt lên hỏi Minh Hoàng.
Anh gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời sau đó bước lại phía cô và siết nhẹ lấy bàn tay cô như truyền thêm cho cô dũng khí.
Cô gật đầu sau đó đẩy xe đến phòng Thiên Vũ. Cô cảm thấy nhẹ lòng hẳn.
-Thiên Vũ! Thoại My hẹn anh đó. Anh mau đến Prince Galaxy đi! Thoại My đang đợi anh ở đấy!
Nghe Tiểu Hồng nói, hắn hơi ngạc nhiên và định phóng đi ngay nhưng bỗng, hắn nhìn sang cô bằng ánh mắt dè chừng, e ngại.
Cô bật cười dịu dàng:
-Anh lo rằng em sẽ ghen sao? Haha! Anh nghĩ rằng em còn thích anh chắc? Anh cứ ở đó mà nằm mơ đi!!! Người xinh đẹp như em đây không thể yêu mấy gã con trai như anh đâu!!! – Tiểu Hồng nói đùa vài câu xong rồi sau đó liền vẫy tay ra hiệu – Anh mau đi đi! Kẻo Thoại My chờ nhé!!!
Thiên Vũ mỉm cười chạy đi ngay, hắn cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cuối cùng Tiểu Hồng đã hiểu hắn không còn yêu cô nữa và đã chấp nhận hắn đến với Thoại My rồi.
“ Oh yeah! Thật tuyệt vời!”Em đã làm đúng rồi, phải không anh? – Tiểu Hồng nói rồi ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng.
-Ừ! Hai người họ đi xem phim ở Galaxy thì tôi cũng có thứ cho em xem đây!
Nói rồi anh đưa Tiểu Hồng vào phòng sách – nơi đặt một đầu xem phim màn hình cực lớn.
Anh nhét đĩa CD vào, sau đó bước ra ngoài ngay mà không nói gì. Anh để lại cho cô một sự tò mò lớn. Cô cảm thấy khó hiểu quá!
Bỗng… Màn hình bắt đầu hiện lên một bộ phim hoạt hình anime. Theo “chú thích” chạy dưới màn hình thì đây chính là bộ phim mà một tay Minh Hoàng thực hiện.
Nhân vật chính là một chàng trai và một cô gái. Họ đang ở sân thượng và… tất cả bắt đầu diễn ra. Từ việc họ nói chuyện, đến khi chàng trai hôn vào tay của người con gái,… đều là sự thật, sự thật của tối hôm trước.
Rồi, màn hình chạy lên từng dòng chữ: “ Liệu cô gái có đồng ý làm người yêu của anh ta không?”
Câu hỏi ấy dường như là một lời tỏ tình thực sự.
Chợt, cánh cửa kêu lên cái két, thì ra là Minh Hoàng bước vào trong. Anh mỉm cười, nhìn Tiểu Hồng trìu mến.
Tiểu Hồng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngấn nước. Cô thực sự cảm động trước anh. Trái tim cô đập nhanh đến mức cô có thể cảm thấy điều đó vô cùng rõ ràng và chắc chắn.
Lúc này đây, cô chỉ ước rằng mình có thể gặp được Minh Hoàng và cảm nhận được chính xác tình cảm của mình từ trước thì có lẽ… những chuyện đáng buồn đã không xảy ra và cô có thể vui vẻ đón nhận lấy hạnh phúc. Nhưng với đôi chân tật nguyền như thế này thì làm sao cô có thể cư xử như vậy được cơ chứ? Cô cảm thấy không đồng ý thì có lỗi với anh và với chính bản thân mình nhưng nếu cô đồng ý thì phải chăng đó là một thiệt thòi quá lớn dành cho anh?
Với một con người đẹp trai, hào hoa, tài giỏi như anh thì anh thừa sức có được một người con gái xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô và ít nhất là còn có khả năng đi lại. Mà anh vẫn chọn cô ư?
Rồi cô nói, không che dấu sự tự ti của mình:
-Anh không ngại rằng em sẽ chẳng đi lại được sao?
- Nếu em mà nghĩ chỉ vì đôi chân em mà tôi có thể từ bỏ tình yêu của mình thì… em đang khinh thường tôi đấy!
“ Anh ấy đúng thật là… một người đàn ông tốt!”
8h15 tại Prince Galaxy.
-Huhu! Thế này là trễ giờ xem phim rồi!!! Buồn quá đi mất à! Nhưng mà… vẫn phải ngồi đây đợi anh đến thôi, mất công mình về nhà rồi mà anh ấy lại đến đây rồi tìm nhau cuống cuồng cả lên nữa thì khổ! Mà… cứ đà này thì chắc chẳng bao giờ mình nói được với anh ấy chuyện đó mất…
Nó ngồi than vãn một hồi, bỗng chợt nhận ra bên cạnh mình có người ngồi bên cạnh từ khi nào. Nó giật mình hét toáng:
-Á! Thiên Vũ! Anh đến từ hồi nào đó?
-Mới tới thôi! Nhưng cũng kịp nghe cô lảm nhảm! Haha! – Thiên Vũ nói rồi cười phá lên, sau đó giọng hắn trở nên đa nghi - Chỉ có điều… Cô vừa bảo là sẽ nói với tôi cái gì đấy hử?
-Có gì đâu!!! – Nó chối quanh rồi tưng tưng chạy ra ngoài sân như con choi choi.
-Lại còn không hả? Mà cô đi đâu đấy? Không coi phim à??? – Thiên Vũ liền chạy theo nó, hỏi.
-Ai biểu đến trễ chi! Người ta chiếu phim rồi! Thôi, ra công viên dạo dạo nhé!!! – Nói rồi nó kéo Thiên Vũ đi thật nhanh, không để cho hắn kịp nói thêm gì nữa.
__________________________
Công viên vẫn luôn như thế, vẫn mát mẻ, vẫn trong lành, vẫn đông người nhưng vẫn luôn có những khoảng không lặng lẽ.
Nó và Thiên Vũ ngồi vào một băng ghế đá trống chỗ, bên cạnh có cây hoa sữa thoảng mùi nhẹ dịu khiến nó cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Nó ngước mắt lên trời định ngắm sao nhưng hôm nay mấy “anh chàng sao đẹp trai” ấy rủ nhau đi đâu hết rồi. Có lẽ là sắp có mưa.
Bất giác, nó bâng quơ hỏi Thiên Vũ:
-Hầy! Anh có gì nói với tôi không?
-Có gì là có gì? – Thiên Vũ ngơ ngác hỏi.
-Thì có một điều gì đó muốn nói với tôi ấy!
-Là điều gì cơ?
-Hừ, ai mà biết! Cái đầu anh là của anh, sao mà tôi biết được! – Nó lè lưỡi nói tỏ vẻ Thiên Vũ là kẻ vô duyên nhưng sự thật thì nó mới là đứa vô duyên ý!!!
-Tôi tưởng cô mới là người có gì cần nói chứ?
Thiên Vũ nói, sau đó nheo mắt bước ra phía quầy bán hàng. Một lát sau, đôi má nóng hổi của nó bỗng dưng lạnh ngắt, thì ra là hắn quay lại và áp hai que kem mát lạnh vào má nó từ bao giờ.
“Ui chao! Kem!!! Đúng là món mà mình khoái nhất!!!” Nó hí hửng đón lấy một que sau đó đưa lên miệng ngấu nghiến một cách ngon lành.
-À… Thoại My này! Thực ra… Tiểu Hồng không còn yêu tôi nữa!
-Tôi biết! – Nó nhún vai đáp và đợi chờ hắn nói thêm một điều gì đó. Nhưng không, cả nó và Thiên Vũ đều không nói thêm gì nữa. Đáng lẽ bây giờ cả hai phải thoải mái hơn nhiều nhưng tất cả lại hoàn toàn ngược lại.
Thật đúng là hiếm khi nó và hắn ngồi cạnh nhau mà không hề cãi nhau, thậm chí là im ắng như thế này cơ đấy!
Bỗng! Nó gục vào bờ vai của Thiên Vũ.
Hắn giật mình quay sang nhìn nó, khẽ mỉm cười: “ Cái con bé này sao mà dễ ngủ thế không biết?”
Nó và hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi…
“ Tách tách” Bỗng từng hạt mưa tí tách rơi. Rồi ào ào, mưa ngày một lớn dần một cách đầy vội vã. Cứ thể như mưa muốn đánh thức một điều gì đó vậy.
-Ê! Mưa rồi! Về mau thôi!!! – Thiên Vũ nói rồi đứng dậy.
Nó ngã nhào một cách vô thức, đôi mắt vẫn nhắm ghiền.
“ Haizz!” Thiên Vũ lắc đầu sau đó bước lại đỡ lấy nó.
Trời đất ơi!!! Làn da nó lạnh ngắt, đôi môi nhợt nhạt và tím tái, từng nhịp thở của nó trông đến là khó khăn. Lại là những triệu chứng này!
-Này! Tỉnh dậy đi! Tỉnh lại đi, Thoại My!!! Thoại My!!! – Hắn lay lay nó rồi bế xốc nó lên.
Đôi mắt nó lờ mờ mở ra, nó khẽ mấp máy bằng giọng yếu ớt:
-Không được! Bệnh của cô như thế này thì nhất định không phải chỉ là do suy nhược cơ thể rồi!
Nó ấm ớ không nói được gì nữa, sau đó lại ngất lịm đi. Thiên Vũ cảm thấy lòng mình đau như cắt, hắn gào lên:
-Em sẽ không sao đâu, Thoại My à! Anh yêu em!!!
Đôi môi nó nhẹ cong lên mãn nguyện, nó muốn mỉm cười. Tuy nó đã ngất đi nhưng hơn lúc nào hết, nó cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng này! Tất cả thật tuyệt!!!
Cám ơn vì lời anh đã nói, đã yêu người đã yêu em…
Cám ơn vì ngày anh đã tới,lối em về giờ có anh…
Sẽ tin một ngày mai như thế,trái tim đầy những yêu thương …
Đón anh về đời em mãi mãi cám ơn vì đã yêu em thật nhiều…
[ Cảm ơn vì yêu em – Hoàng Thùy Linh]
Thiên Vũ bế nó chạy thật nhanh trong màn mưa trắng phau phau. Nước mưa tạt vào mặt hắn, rát bỏng nhưng hắn vẫn gồng cơ chân lên chạy nhanh hết sức bằng một lí tưởng duy nhất: “ Nhất định phải đưa Thoại My đến bệnh viện! Nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với Thoại My! Vì Thoại My chính là mạng sống , là cuộc đời của hắn!”