Khi Đỗ Khang ôm Hà An Ân rời khỏi phòng tắm, cả người cô đã mềm nhũn như sợi bún. Quần áo của anh đã cởi bỏ toàn bộ ở phòng tắm vì bị ướt nên khi ôm cô ra ngoài, anh hoàn toàn trần như nhộng.
Nằm trên tấm ga giường khô ráo, Hà An Ân mỏi mệt mở mắt, nhìn lên người đàn ông phía trên người mình. Anh ở phía trên cô, thân hình cao lớn vạm vỡ đầy nam tính khiến người khác thèm muốn. Vì thế khi anh kề sát người cô, cô không nhịn được mà vươn hai tay ra ôm lấy người đàn ông mà cô thích nhất, thích đến mức yêu sâu sắc.
Cô yêu anh từ lúc nào cũng không biết, chỉ biết ngày nào không có anh ngày đó thật buồn chán, thời gian trôi qua thật chậm. Khi anh bị thương, cô lo lắng hơn bất cứ ai, đau lòng hơn bất cứ ai, ước gì mình có thể chịu đau thay anh.
Trong phòng tắm, anh đã lau hết nước trên người cô, nhưng lại xấu xa cố tình không đưa khăn cho cô, không chịu để cô tự lau khô nơi giữa hai chân mình.
Thân thể của cô thật sự rất nhạy cảm, dù cho anh lau bao nhiêu lần, không những không hết chất dịch trắng trong kia mà còn dính ướt lòng bàn tay anh. Anh lại xấu xa giơ bàn tay ấy đến trước mặt cô, hỏi cô là cái gì, khiến cô xấu hổ cắn vào vai anh một cái, lưu lại vết răng xinh xắn trên đó.
Cơ thể cao lớn đầy nam tính cọ sát người cô, tạo ra một luồng khoái cảm làm nỗi khát khao vừa mới bình ổn lại hừng hực cháy lên. Hà An Ân không biết những người khác có giống mình hay không, nhưng cô cảm thấy xấu hổ vì sự mẫn cảm và ham muốn của mình, như thể chỉ cần anh ở cạnh bên, thân thể của cô sẽ lập tức đáp lại, như chờ đợi anh.
Nhìn cô gái dưới thân mình liên tục thay đổi nét mặt, Đỗ Khang cảm thấy sắp không kiềm chế được nữa. Người con gái của anh cũng đang chờ đợi, muốn anh đi vào cơ thể cô, đưa hai người đến khoái cảm cực hạn. Anh nhẹ nhàng tách chân cô ra, vòng lên ngang hông mình, vật nam tính cứng rắn đã vô cùng muốn tiến vào nơi ẩm ướt của cô, từ từ cọ xát.
Hà An Ân rất, rất muốn anh, lại bị động tác chậm rãi của anh tra tấn, hai mắt cô đỏ lên như muốn khóc. Cô thế này trông có vẻ cực kỳ yếu đuối, khiến người ta càng muốn ra sức giày vò cô, làm cô phải rớt nước mắt cầu xin anh đừng hành hạ cô nữa.
Nghĩ tới hình ảnh đó, anh cũng không chịu được mà tiến vào thật sâu.
“A!” Không hề chuẩn bị tâm lý, vật cứng kia đột ngột xuyên qua cơ thể cô trong nháy mắt cùng với cảm giác đau buốt xen lẫn sung sướng, cô cong người giống như một cây cung bị kéo căng.
Đỗ Khang cũng không chịu nổi, bởi vì sự kích thích này khiến cô kẹp chặt anh hơn. “An Ân, ngoan, thả lỏng một chút.”
Bất đắc dĩ, anh buộc phải trấn an cô, vươn tay vân vê hột hoa nhỏ giữa hai chân cô, nhào nặn tùy ý.
Cảm giác tê dại đến nhanh khiến Hà An Ân sớm đầu hàng, run rẩy thở dốc dưới thân anh, ngay cả chống chọi cũng không làm được.
“Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Đúng là cô nàng hư hỏng, chỉ biết khoái cảm của chính mình, cũng không đợi ông xã nữa.” Thấy đã đến lúc, Đỗ Khang đặt tay lên hông cô rồi bắt đầu vào ra nhịp nhàng.
“An Ân, gả cho anh nhé.” Anh khàn khàn giọng cầu hôn, dùng phương thức cầu hôn gần gũi nhất khiến cô không có cách nào trốn tránh.
Nghe vậy, đầu óc hỗn độn của Hà An Ân chợt bừng tỉnh, cô sững sờ nhìn anh, không phản ứng.
“An Ân, gả cho anh.” Anh lặp lại lần nữa, giọng nói trầm mỏng khiến cô dao động.
Hà An Ân run lên, đầu óc thiếu chút nữa là đình công khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, lúc này cô không cho nó có cơ hội đình công, vì Đỗ Khang đang cầu hôn cô.
Sự lo lắng khiến cô luôn trốn tránh lời cầu hôn của anh, lúc này cũng không phải ngoại lệ. Nhưng lúc này cô lại không thể trốn tránh vì nơi tận sâu trong cô đã bị anh chiếm cứ, trừ khi cô có phép phân thân, nếu không căn bản là không có cơ hội trốn. Nghĩ cho kỹ, cô liền hiểu ra đây là chuyện gì. Người đàn ông này dám dùng nước cờ thủ đoạn ấy, thật là quá quắt.
“An Ân, gả cho anh.” Lần thứ hai anh yêu cầu, lúc này không phải là trêu đùa nữa mà gắt gao giữ lấy hông cô, làm cho cô không có cách nào nhúc nhích được sau đó liên tiếp vào ra mạnh mẽ.
Khoái cảm mãnh liệt không ngừng, ngay cả không gian chạy trốn cũng không có, cô mở miệng liền bị hôn cuồng nhiệt, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ thở dốc, làm sao nói từ chối anh được chứ.
Sự sung sướng quá mức khiến nước mắt cô trào ra, áp lực dồn vào bụng ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, gần như vượt qua phòng ngự tới điểm cực hạn khoái cảm.
Nhưng cô lại nghẹn họng trố mắt nhìn người đàn ông trên thân thể cô đột nhiên ngừng hết động tác, nằm im sâu trong cơ thể cô.
“Khang…” Cô cong người sát vào anh với niềm khao khát.
“An Ân, gả cho anh được không?” Anh hít sâu vài cái, nén xúc động, cúi xuống thấp giọng hỏi cô gái dưới thân mình. Ai ngờ vừa cuối đầu xuống, lại thấy gương mặt cô với biểu cảm quyến rũ.
Suýt chút nữa Đỗ Khang đã vứt đi lý trí, hỏng mất kế hoạch ban đầu, còn muốn ăn cô gái dưới thân mình lần nữa.
Hiện giờ Hà An Ân không biết rốt cuộc có phải anh lại tính toán gì nữa không, cô chỉ biết mình rất muốn, mà anh lại không cho cô, cô sẽ phản công, sẽ cưỡng đoạt anh. Nhưng không nghĩ thì hơn, vừa tưởng tượng đã cảm thấy suy nghĩ này thật tuyệt, cho nên khi anh chưa kịp phòng bị cô đã phản công, ngồi trên người anh, xưng quyền nữ vương.
Tư thế này cô cũng nhớ rõ, có một lần chính cô ngồi trên người Đỗ Khang, sau đó vì sợ anh tức giận mà cuộn mình ngồi run trên ghế sô pha. Rất lâu sau đó cô mới biết lần đó Đỗ Khang phải vào phòng tắm nước lạnh để kìm nén sự kích thích với cô.
Nhìn người phụ nữ của mình chủ động như vậy, Đỗ Khang càng thêm kích động. Hà An Ân luôn thẹn thùng, không chịu chủ động, dù anh muốn đổi tư thế cũng phải đấu tranh một hồi khiến cô ý loạn tình mê mới được. Bây giờ, động tác này khiến anh sôi hừng hực, ngày đêm mong mỏi đã thành sự thật.
Giờ tâm nguyện đã thành, người con gái của anh đang trở mình thành nữ vương, có điều anh còn chưa quên, đáp án anh muốn còn chưa có được nên anh giữ chặt hông nữ vương, không cho cô lật đổ anh bằng dục vọng. “An Ân, gả cho anh được không? Em nói rồi sẽ có được thứ em muốn, An Ân, nói được đi.”
Khao khát khiến Hà An Ân cực kỳ bối rối, đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ nghe anh nói chỉ cần cô nói một từ “được” liền sẽ cho cô thứ cô cần, cho nên không cần nghĩ gì mà bán thân. “Được, Khang, được…a…”
Cô vừa mới đồng ý, người đàn ông dưới thân cô liền vội vã kéo hông cô, thúc tới, áp chế mạnh mẽ, đưa vật nam tính vào sâu nhất có thể.
Tử cung bị thâm nhập vào sâu, kích thích đến chảy nước mắt không ngừng. Rất kịch liệt, thân mình như sắp bị anh xuyên qua, hông lại một lần nữa bị anh áp chế. Ngoài việc theo động tác nhấp nhô của anh, cô căn bản là không có cách nào thoát, thật ra cô cũng không muốn thoát, trốn đi ư, cô cũng không biết mình nên đi đâu mới được đây.
“An Ân”. Gương mặt Đỗ Khang căng thẳng, bị cô thít chặt sắp không kiếm chế được nữa. “An Ân, sinh cho anh một đứa con.” Anh gầm nhẹ một tiếng, tăng tốc độ rồi cuồng nhiệt bắn vào nơi sâu nhất của cô, nơi tử cung ấm áp.
Cơ thể nhạy cảm của cô vốn đã không có cách nào chống đỡ anh, trong giây phút thăng hoa Hà An Ân hét lên rồi mềm oặt ngã mình lên người anh, chìm vào giấc ngủ mê mệt. Đôi mắt uể oải hé lên thấy gương mặt thỏa mãn của Đỗ Khang, trong ánh mắt còn có tình yêu vô bờ, những muộn phiền chất chứa trong lòng dường như tan biến hết.
“Em bằng lòng.” Đôi môi anh đào hé mở, nhẹ nhàng nói ra câu này xong thì cô không chịu được nữa mà mê man đi, chỉ để lại mình Đỗ Khang đang hồi phục sức lực.
Anh khẽ hôn lên làn môi đang mỉm cười nhẹ của cô. “Đây là vinh hạnh của anh, bà xã yêu tiền của anh ạ.”
Hà An Cần không ngờ chị gái của mình lại không có chí khí đến vậy. Bị áp bức suốt mấy tháng, chưa kịp hả giận là đã bị người ta dụ làm bạn gái, cả ngày lo hết cái này tới cái kia không nói, còn ngoan ngoãn nghe lời y như cô dâu mới. Đỗ Khang bảo cô đi hướng đông thì cô tuyệt đối không dám đi hướng tây, khiến người làm em trai như cậu hễ thấy Đỗ Khang là muốn nện cho anh ta mấy đấm, rồi giữ chặt chị gái mình lại, đừng chạy ra làm mất mặt thế nữa.
Có điều nghĩ tình chị em bao nhiêu năm nay, cậu không nỡ ra tay, cho nên Hà An Cần đành hiến kế để chị gái lên mặt một chút, khiến Đỗ Khang cứ tưởng mình là một người tình không rõ thân phận trong mắt nhà họ Hà, khiến anh ta khó chịu một hồi.
Kết quả rất tốt. Từ Hà An Ân, cậu được biết Đỗ Khang vẫn không hay biết gì nên lòng cũng rất khó chịu thật.
Hà An Cần cứ nghĩ là có thể tra tấn Đỗ Khang thêm nửa năm nữa, trong nửa năm này cũng đủ để cậu có thể nghĩ ra những phương pháp khác khến Đỗ Khang đau khổ hơn nữa.
Biết làm sao được, Hà An Cần cậu chính là người nhỏ nhen vậy đấy. Lúc trước chị cậu bị ăn hiếp, đương nhiên người làm em như cậu phải trả lại cho Đỗ Khang gấp bội mới được. Nhưng câu đã quên một chuyện, người hợp tác với cậu là Hà An Ân, kẻ phản bội!
Trong mắt Hà An Cần toàn là ba chữ này, khiến Hà An Ân vô cùng chột dạ. Lúc trước cô vỗ ngực nói phải làm khó làm dễ Đỗ Khang một trận thì mới chịu gả cho anh. Lời còn văng vẳng đó, thế mà cô đã nhận lời cầu hôn của Đỗ Khang rồi.
Hôm nay là ngày Đỗ Khang tới nhà cô cầu hôn, cho nên anh đi đón ba mẹ từ nước ngoài về để cùng tới nhà họ Hà bàn bạc xem hôn lễ của họ phải làm thế nào. Đúng vậy, chính là hôn lễ của họ.
Hà An Cần nhìn thấy mà mắt muốn bốc hỏa. Nhìn cái cô Hà An Ân không có chí khí này xem, làm bạn gái người ta mới được bao lâu chứ? Chưa làm khó Đỗ Khang được bao lâu, quen chưa được một năm đã định theo người ta, từ nay làm vợ người ta rồi. Sao Hà An Cần cậu lại có một bà chị không có chí khí đến thế nhỉ?
Thật ra trừ Hà An Cần, người nhà họ Hà đã sớm muốn gặp Đỗ Khang. Mặc dù không đồng ý với những hành vi không biết chăm sóc cho Hà An Ân của Đỗ Khang lúc đầu nhưng bọn họ cũng thấy được sự thay đổi của Hà An Ân sau khi quen Đỗ Khang. Hơn nữa họ cũng biết dù sao cũng có ngày Hà An Ân phải gả cho người ta, họ không thể cứ giữ con gái ở nhà, không cho xuất giá mãi được. Cho nên khi Đỗ Khang dẫn cha mẹ đến cầu hôn, trừ việc hơi ngạc nhiên lúc đầu ra thì sau đó họ rất vui mừng.
Thật ra Hà An Ân cũng rất vô tội. Tuy cô đã nhận lời cầu hôn của Đỗ Khang, nhưng cũng không ngờ chỉ trong một tuần ngắn ngủi, anh lại dẫn ba mẹ tới nhà trong tình thế không cô không hay biết gì. Cô cứ tưởng ít nhất một hai tháng thì anh mới tới nhà thăm hỏi.
Cha mẹ hai bên nói chuyện rất hợp ý nhau, hơn nữa mẹ của cô, mẹ vợ nhìn con rể càng ngày càng vừa mắt. Hai người họ sắp kết hôn rồi, mấy bà cô bà thím nhiều chuyện kia cũng sẽ không dám nói Ân Ân nhà bà không ai thèm, cứ ở nhà ăn bám nữa.
Sau khi định ngày làm hôn lễ, hai gia đình quyết định sẽ bàn bạc chi tiết sau. Sau đó, hai bên lại bắt đầu tò mò về quá trình yêu đương của hai người. Bởi vì mẹ cô biết trừ quan hệ cấp trên cấp dưới thì Đỗ Khang và Hà An Ân còn học chung trường. Quá trình quen biết cũng lâu dài xa xôi lắm chứ, nhân duyên này cũng trùng hợp và khéo quá ha.
Cuối cùng, mẹ cô – người thích xem phim thần tượng liền liên tưởng tới mười mấy bộ phim về học đường. Nhưng khi bà nghe hai người kể quá trình quen biết thì lập tức chán chường mất hứng.
“Anh ấy mượn con hai trăm tệ, hơn nữa còn nợ mà không trả. Nếu anh ấy không vào công ty con, làm cấp trên của con thì con sẽ không tìm được anh ấy, bắt anh ấy trả cho con hai trăm tệ.”
Đỗ Khang là người nợ tiền cô, mà còn nợ lâu nhất, cho nên Hà An Ân luôn cảm thấy mình thật lợi hại, có thể đòi được hai trăm tệ về.
Vẻ mặt dương dương đắc ý của cô làm người nhà họ Hà phải thấy xấu hổ. Họ không thể nào ngờ được tính cách yêu tiền của Hà An Ân lại là một trong những nguyên nhân khiến cô lấy được chồng.
Cha mẹ Đỗ Khang tuy đã nghe con trai kể rằng con dâu tương lai rất yêu tiền, nhưng họ ngàn lần không ngờ được là yêu tiền đến mức độ này, cho nên trong nhất thời họ im lặng, bắt đầu nghi ngờ sao con mình lại đi yêu một cô gái đặc biệt như vậy.
Tất cả những người có mặt đều cảm thấy cuộc tình này đúng là khiến người ta không biết nói gì, chỉ có Đỗ Khang là “tình nhân trong mắt thành Tây Thi”, cảm thấy vẻ mặt của Hà An Ân rất đáng yêu, không nhịn được mà sáp tới hôn lên má cô một cái.
Hà An Ân đỏ mặt, thẹn quá nên đập anh một cái, đẩy anh ra.
Ngồi đây đều là cha mẹ, người thân mà Đỗ Khang lại làm chuyện khiến người ta xấu hổ như vậy, hại cô ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.
Mặc dù con dâu tương lai có tính cách hơi đặc biệt nhưng nhìn cách hai người ở bên nhau, cha mẹ Đỗ Khang cũng cảm thấy cô con dâu này đúng là người thích hợp với con trai mình nhất. Thậm chí họ còn nghi ngờ phải chăng con trai mình đã thích người ta từ hồi cấp 3, nếu không thì sao lại nhớ rõ cô sau bao năm như vậy, còn muốn kết hôn với cô nữa.
Ừm, càng nghĩ thì thấy càng có lý.
Không biết ba mẹ nghĩ gì, nhưng Đỗ Khang mặt dày hơn Hà An Ân nên lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc đứng lên cúi chào người nhà cô một cách cung kính. “Ông nội, ba, mẹ, xin mọi người hãy yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Ân Ân, sẽ không để cô ấy phải chịu khổ.”
Sự thành khẩn trong lời nói của anh làm người nhà họ Hà đều rất hài lòng. Ngay cả Hà An Cần – người luôn nhìn anh không vừa mắt cũng phải thừa nhận Đỗ Khang nghiêm nghị như thế thì rất đẹp trai, rất khiến người ta yên tâm, chị gái cậu gả cho anh cũng không phải là chuyện gì không hay. Cậu nghĩ vậy, sau đó mới chính thức thừa nhận người anh rể này.
Hà An Ân ngửa mặt nhìn chàng trai trước mặt. Tuy lúc đầu rất ghét anh, nhưng sau này cô lại thích anh không biết từ lúc nào. Cho dù lý do không rõ ràng cho lắm, nhưng cô biết rõ một chuyện, chính là họ sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Cô vươn tay nắm lấy tay anh. Khi anh siết chặt tay cô, cô nở một nụ cười thật ngọt ngào với anh.
Cô tin rằng họ sẽ bên nhau trọn đời.