XtGem Forum catalog
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Đọc truyện - Anh hận anh yêu em full Tiểu thuyết - Anh hận anh yêu em - trang 8

Anh hận anh yêu em – Chương 27 – Kỷ niệm lễ đính hôn

Hình Khải và An Dao bình yên vô sự trải qua một thời gian sống cùng nhau.
Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm ngày đính hôn của họ, sáng sớm An Dao đã đặt xong bánh ga tô đợi Hình Khải về cùng chúc mừng. Cả đêm qua Hình Khải không về, hôm nay Học viện Ngoại giao tổ chức buổi giao lưu giữa sinh viên các nước, Hình Khải là một trong những người phát ngôn của trường, nên anh phải ở lại cùng với các bạn sinh viên nước ngoài.
Trước khi ra khỏi nhà Hình Dục thấy An Dao đang ngồi trên ghế sô pha sửa móng tay, tiện thể hỏi luôn xem An Dao có muốn cùng đi học không, An Dao chỉ cười lắc đầu. Từ sau khi vào năm thứ tư, chương trình học bắt đầu nặng, dù là nghỉ hè cũng vẫn rất bận. Một năm nay, Hình Khải thường xuyên ra ngoài tham gia các hoạt động, tham gia giảng dạy, nghiên cứu, tham gia hoạt động tình nguyện, hiếm lắm mới về nhà một lần.
“Không đi đâu, chị chắc chắn có thể tốt nghiệp.” An Dao tràn đầy tự tin. Thứ nhất, bố cô là hiệu phó trường đó. Thứ hai, cô đã quyết định sẽ ở nhà làm vợ làm mẹ, không cần phải đi chăm sóc bệnh nhân nữa.
Hình Dục ừ một tiếng, ngồi ở cửa thay giày, An Dao thổi thổi đầu ngón tay, chậm rãi hỏi: “Tiểu Dục, chị thật sự không hiểu em, bố chồng mình giữ chức cao như vậy, chỉ một câu nói thôi là có thể sắp xếp cho em vào làm ở bệnh viện tốt nhất, em có cần phải học hành vất vả thế không?”
“Bản thân em là đứa hay suy nghĩ, không dám đặt tương lai vào tay người khác, tự mình làm chủ sẽ an tâm hơn.”
Câu nói của Hình Dục như một mũi tên bắn trúng hai đích.
“Ừ, chị thấy em chỉ tự thích tìm phiền phức thôi… buổi tối về sớm nhé, hôm nay là kỉ niệm một năm ngày kết hôn của anh chị.”
“Em nhớ rồi, hẹn tối gặp lại.”
Cho tới tận giờ cơm trưa Hình Dục vẫn rất bận, liên tục cùng giáo viên hướng dẫn tham gia các tiết thực hành, cho tới tận chiều mới rảnh một chút, lúc đó liền nhận được điện thoại của An Dao.
Tới giờ Hình Khải cũng chưa về, trời đã bắt đầu tối, An Dao đang lo lắng, nhưng hiềm nỗi cô đang làm tóc nên mới nhờ Hình Dục tới trường tìm người.
Hình Dục vốn không định tham dự vào lễ kỉ niệm một năm ngày kết hôn của họ, lúc này đành phải thu dọn đồ đạc đi tới Học viện Ngoại giao.
Trước cổng trường giăng đèn kết hoa, hai hàng lính đứng nghiêm chờ đón khách, rõ ràng nhà trường đang có hoạt động gì đó.
Hình Dục nhân lúc hỗn loạn lỉnh vào bên trong, cô hỏi thăm nơi mà các học giả sẽ tiến hành giao lưu. Cô rón rén đi lên trên tầng, đi theo những tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi để tìm Hình Khải.
Cùng thời gian đấy, Hình Khải đang đứng trên bục diễn thuyết giới thiệu về quy mô của trường với khách, có thể anh không phải là người có khả năng nói tiếng Anh lưu loát nhất, nhưng lại là người có phong thái ổn định khi đứng trên bục để thuyết trình.
Gặp phải tình huống thế này, anh mới nhận ra tố chất tâm lý của mình vượt trội rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, vì vậy ba năm học trong trường quân sự không phải là uổng công.
Hình Dục lén ngồi vào hàng ghế cuối cùng, còn Hình Khải nhanh chóng nhận ngay ra cô trong đám đông, bất giác chững lại nửa giây.
Phó Gia Hào cùng nhìn thấy Hình Dục, mĩ nữ quá bộ đến thăm bao giờ cũng thu hút hơn các giảng viên lão thành, anh ta đứng trên bục diễn thuyết khẽ nhướng mày.
Phó Gia Hào lại tiếp tục theo đuổi Hình Dục thêm một năm nữa, nhưng cuối cùng anh ta đành chọn cách từ bỏ, bởi vì một lý do nào đó, mặc dù rất không đạo đức, nhưng anh ta đã không thể kiên nhẫn được nên đã bị sự tò mò sai khiến, xem trộm nhật ký của Hình Dục.
Ngoài nội dung trong đó ra, Phó Gia Hào còn cảm thấy rất kinh ngạc với một việc khác nữa, nét chữ của Hình Dục rất gọn gàng và mềm mại, nhưng nhật ký lại viết rất rối loạn, mỗi một câu lại cách nhau tới hai ba dòng, chỉ mười mấy từ mà chiếm trọn cả trang giấy. Anh ta có cảm giác như Hình Dục nhắm mắt mỗi khi viết, hoặc viết trong tình trạng thiếu ánh sáng nghiêm trọng.
Song, nhật ký thì chưa viết xong còn cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp tục. Phó Gia Hào đọc được phần nội dung khiến anh ta phải quyết định từ bỏ ý định với cô, chứ anh ta hoàn toàn không hiểu nổi ý đồ của Hình Dục.

Chịu đựng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Hình Khải cũng đợi được tới giờ nghỉ giải lao.
Anh lướt tới bên cạnh Hình Dục nhanh như một làn khói, Hình Dục đưa cho anh chai nước suối đã được chuẩn bị sẵn: “Mắt đỏ ngầu thế kia, tối qua anh không ngủ à?”
“Ngủ gì mà ngủ, phải đọc đi đọc lại, diễn tập cho bài diễn thuyết hôm nay. Mà chẳng báo trước cho anh biết gì cả, còn coi đầu anh như là cái ổ cứng lưu trữ số liệu nữa.” Hình Khải bóp bóp hai bên thái dương, cố gắng lấy lại tinh thần, rồi nói tiếp: “Sao em lại vào được đây?”
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một túi quả dâu đã được rửa sạch, nhón lấy một quả từ trong túi ni lông ra đút cho Hình Khải: “Trong quả dâu chứa hàm lượng vitamin C rất cao, khiến tinh thần sảng khoái. Sữa chua cũng phải uống nữa.”
Hình Khải há to miệng mút chụt một cái quả dâu chui tọt vào miệng, rồi lại uống một hớp sữa chua, Hình Dục lúc nào cũng tìm hiểu hàm lượng dinh dưỡng trong thực phẩm, thực ra dù cô cho anh ăn gì anh cũng sẽ không từ chối.
“Hình Khải, bạn gái cậu xinh quá.” Một anh bạn lập tức xán lại gần. Ngoài Phó Gia Hào, không ai biết Hình Khải đã kết hôn.
“Tôi là…” Hình Dục lắc đầu, đang định giải thích, Hình Khải vội tiếp lời, nói vừa như muốn đuổi người vừa không kiên nhẫn: “Đúng đấy, ngưỡng mộ không, đừng làm phiền bọn tôi nói chuyện yêu đương.”
Anh bạn kia không ngờ mình nói vu vơ mà lại đúng, nên đành buồn thỉu rút lui.
Hình Dục nhìn anh bằng ánh mắt oán trách: “Đừng đùa linh tinh, em trốn vào được thì chị dâu cũng vào được. Anh xong việc ở đây chưa?”
Hình Khải vươn vai, hai tay sải rộng đặt trên thành ghế, mệt mỏi nói: “Sao trí nhớ của con gái bọn em lại tốt đến thế? Còn thấy ngày lễ ngày tết của Trung Quốc chưa đủ nhiều hay sao, Lễ tình nhân, cá tháng tư, Noel gì gì đó cũng phải chúc mừng, giờ còn thêm cả kỉ niệm hai tuần quen nhau, kỉ niệm nhân nửa năm ngày kết hôn, kỉ niệm một năm kết hôn. Nhỡ mà quên mất thì lập tức giận hờn, quà mua không hợp mắt cũng giận dỗi, không cho người ta thở một chút hay sao?…”
“Nói như thế anh không muốn về nhà để chúc mừng?”
“Ai bảo không phải.”
“Ừ” Hình Dục lại nhón lấy một quả dâu đút cho anh: “Chị dâu rất mong anh, chuẩn bị từ hôm qua rồi.”
“Trời ơi là trời… đừng nghiêm túc như mình là giáo sư triết học thế. Những gì em muốn nói anh đều hiểu cả, chỉ có điều không đủ tinh lực để thực hiện thôi.” Ánh mắt Hình Khải liếc nhìn miệng chiếc ba lô đang mở của Hình Dục, thấy trong đó có một hộp gỗ hình vuông, anh thò tay ra định lấy, Hình Dục nhanh chóng kéo khóa ngăn lại.
Hình Khải chau mày: “Thứ gì mà không thể cho anh xem?”
“Chẳng gì cả, chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường thôi.” Hai tay Hình Dục giữ chặt túi, có phần lo lắng.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, nheo mắt nói: “Này, đừng để anh nổi nóng, mau đưa ra đây.”
Hình Dục lập tức đeo ba lô lên vai chuẩn bị phương án phòng ngự an toàn nhất.
Hình Khải quay quay cổ tay, lao tới như hổ đói vồ mồi ôm gọn Hình Dục trong lòng để giành giật cái ba lô.
Từ mái tóc dài của Hình Dục thoang thoảng mùi hương dầu gội đầu quen thuộc, mùi hương thật tinh tế.
Hình Khải thích mùi hương trên tóc cô, cả mùi xà phòng thơm trên người cô nữa, vẻ bề ngoài ăn mặc hiện đại xinh đẹp như một cô gái thành phố thật sự, nhưng khí chất bên trong của cô vẫn rất mộc mạc thanh khiết, giống như nhành hoa lan mọc bên bờ ruộng lúa mì, cánh hoa màu xanh nhạt lung lay theo gió, hương thơm từ nhụy hoa phát tán dịu dàng vương vất trong không khí.
“Á đau…” Hình Khải nghĩ thì nghĩ, nhưng tay vẫn không quên giành giật, không cẩn thận bị vật cứng trong ba lô huých vào ngực, độ dày phải bằng cuốn từ điển. Anh đoán chắc chắn là một chiếc hộp gỗ.
Hình Dục vuốt vuốt đuôi tóc được buộc cao rối tung, xoa xoa ngực anh: “Anh đừng gây sự nữa được không? Em hỏi anh mấy giờ anh về, nếu không thì em phải về trước đây.”
“Tiểu Dục lúc nào cũng đối với anh trai rất tốt, cho anh xem chút đi mà…” Hình Khải thay đổi thái độ từ cứng rắn sang năn nỉ.
Hai tay Hình Dục ôm chặt ba lô, đứng dậy định đi, Hình Khải lập tức vòng tay ôm chặt hai đùi cô từ phía sau, từ vị trí ấy khiến má anh áp sát vào mông cô, đột nhiên khiến đám bạn xung quanh gào rú lên điên loạn.
Một người nào đó đứng từ xa gào lớn: “Hình Khải, bình thường thấy cậu rất biết cách vờ lạnh lùng trước mặt con gái cơ mà, tại sao bạn gái vừa đến đã hiện nguyên hình thế kia? Ha ha.”
Phó Gia Hào thấy vậy không biết có nên giúp Hình Dục giải vây không, anh ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rất hiểu bộ dạng chuẩn bị nổi giận của Hình Dục. Chính là bộ dạng đó… đúng đúng đúng, sắp tung chưởng rồi.
Quả nhiên không sai, Hình Dục cầm ba lô lên giáng thẳng xuống đầu Hình Khải… “bụp” một tiếng, giống như tiếng chém dưa hấu.
Có điều, Hình Khải chẳng cảm thấy đau lắm, rõ ràng Hình Dục ra tay còn niệm tình, anh vẫn giữ ý đồ phải ngó bằng được chiếc hộp gỗ kia, đôi tay đang ôm chặt đột ngột giật mạnh, kéo cả người Hình Dục phải ngồi xuống đùi mình, nhưng vì lưng Hình Dục chắn mất tầm nhìn của anh, nên anh đành quờ quạng ra phía trước để tìm chiếc ba lô.
“Mau buông tay ra, anh có muốn bị em đánh chảy máu đầu trước mặt bạn bè không hả?” Hình Dục giận thật rồi.
“Đấy là những lời mà một cô gái nên nói sao? Được, dám ra tay thì em cứ việc. Anh đã cả đêm không được ngủ rồi, nếu có ngất đi thì em tự mình tiếp đón sinh viên quốc tế nhé.” Hình Khải biết Hình Dục sẽ giữ thể diện cho anh trước mặt người ngoài, đây là kinh nghiệm mà anh tích lũy được suốt bảy năm nay.
Hình Dục bất lực thở dài: “Được cho anh xem, buông tay ra đã.”
“Ha ha ha, em phải cho anh xem trước rồi anh sẽ buông tay, mà anh cũng nói luôn, đừng có mặc cả với anh nữa, nhóc con, mau lấy ra đi!” Hình Khải đắc ý cười rung vai, cái hộp đó không còn là chuyện quan trọng nữa rồi, bắt nạt Hình Dục là chuyện luôn khiến anh thấy vui vẻ nhất.
Hình Dục thôi không giằng co nữa, lấy chiếc hộp từ ba lô ra, Hình Khải giở trò không chịu buông tay, nghiêng lách qua người cô, khiến cô phải ngồi vững xong mới đón lấy chiếc hộp. Đúng như Hình Dục nói, đây là chiếc hộp bằng gỗ thịt, rất nặng, Hình Khải lắc lắc, trong hộp hình như có một cuốn sách. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao anh không mở hộp ra để kiểm tra, bởi vì… “Em, chiếc hộp này bị khóa rồi!”
Phó Gia Hào nhón chân liếc nhìn cái hộp, nếu anh ta đoán không nhầm, bên trong chiếc hộp bị khóa kia chắc chắn là có cuốn nhật ký của Hình Dục… Hả?! Lẽ nào cô đã biết có người đọc trộm nhật ký của mình?
Hình Dục không giải thích, giật lại chiếc hộp cho vào ba lô, bên tai truyền tới tiếng gió do anh thổi tới, Hình Dục tỏ ra không vui cảnh cáo Hình Khải: “Mau buông tay, đừng ép em phải cầm ghế đánh anh.”
Hình Khải chính là cậy chỗ đông người nên trêu chọc Hình Dục, nếu như là ở nhà anh sớm chẳng đã bị Hình Dục vác gậy đuổi chạy sang sân nhà người khác trốn từ lâu rồi.
“Không đúng, người khác mới đánh anh một cái mà em đã cuống lên rồi. Dựa vào cái gì mà cứ tùy tiện đánh anh thế?” Hình Khải hất hất cằm về hướng Phó Gia Hào, bộ dạng xấu xa của kẻ vui mừng trước đau khổ của người khác.
Phó Gia Hào không có tâm trạng để đùa, anh ta dùng tay che nửa mặt, đang cuống quýt nháy nháy mắt ra hiệu cho Hình Khải.
Hình Khải nhìn theo ánh mắt của anh ta ra hướng cửa của phòng giải lao.
Hình Khải từ từ đứng dậy, đờ đẫn nhìn về phía… An Dao đang nhìn anh với ánh mắt tóe lửa.
Hình Dục thấy thế vội vàng đi về phía An Dao, cô biết trong lúc nóng giận An Dao có thể sẽ có những hành động như thế nào với mình, nhưng so với việc khiến Hình Khải mất thể diện trước mặt bạn bè trong trường, cô chấp nhận lựa chọn việc làm đã sai còn sai hơn của mình.
Thế là, cô nắm chặt bàn tay đang giơ cao của An Dao, kéo An Dao ra khỏi phòng giải lao, nói: “Chị dâu, nếu muốn đánh về nhà em cho chị đánh thoải mái.”
Hình Dục kéo An Dao ra khỏi trường với tốc độ nhanh nhất, vừa buông tay, bèn nhận ngay một cái tát như trời giáng.
Hình Dục cụp mắt không tránh không né, cô biết, đây là hình phạt mà cô phải nhận.
“Cô còn biết anh ta là anh trai cô không? Cô còn biết tôi là vợ chưa cưới của anh ấy không? Trước mặt toàn bộ bàn dân thiên hạ… cô thật là đồ vô xỉ!”
An Dao đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lâu cô đã muốn mắng chửi Hình Dục, ngọn lửa một khi được châm mồi, ắt sẽ bùng phát rất lớn.
An Dao thấy cô im lặng không nói, càng giận tới mức mất kiểm soát, cô ta căm hận đẩy Hình Dục một cái, giận dữ nói: “Cô mau nói đi! Hay bị tôi bắt gặp nên hiện nguyên hình không có gì để nói nữa?”
“Chị muốn em nói gì đây?” Hình Dục cũng biết An Dao không thuận mắt với mình.
An Dao điên lên lại cho Hình Dục một cái bạt tai nữa, chuyện thế này dù xảy ra với ai thì cũng khiến người ta phát điên mà thôi.
“Con hồ ly tinh cô rút cuộc đã cho Hình Khải uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả? Hay nhân lúc tôi không có nhà đã bò lên giường anh ta?” An Dao vì giận nên mới bắt đầu nói lung tung, bởi cho tới giờ Hình Khải vẫn chưa chịu đụng vào cô, đồng sàng dị mộng, mới thật sự là một cơn ác mộng!
Hình Dục ôm má: “Chị nói gì cũng phải có lương tâm chứ. Chị có thể đánh em, nhưng không có nghĩa là em có tật giật mình. Em có thể thề! Sau khi anh chị kết hôn em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị! Suy cho cùng, nếu em và Hình Khải có quan hệ mờ ám thì cũng không nhất thiết phải chạy tới trường học để khoe mẽ. Hàng ngày em gọi chị là chị dâu cũng đều rất thật lòng…”
Ánh mắt Hình Dục thoáng lên những tia nhìn giận dữ, vẻ mặt quyết liệt ấy rất ít khi xuất hiện ở Hình Dục.
An Dao bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho thất kinh, vô thức lùi lại một bước, sau đó lửa giận bùng lên, cô ta xông tới, giơ tay đẩy đẩy kéo kéo Hình Dục.
“Cô có biết tôi yêu Hình Khải tới thế nào không?”
Hình Dục không trả lời, túm lấy cổ tay An Dao, nghiêm mặt nói: “Giằng giằng kéo kéo thế này thật khó coi.”
“À, giờ cô biết xấu hổ rồi đấy, biết khó coi cơ đấy? Cô có biết mình là vật cản giữa tôi và Hình Khải không? Tại sao không cút ra khỏi căn nhà đó đi? Cô có biết cô chướng mắt tới thế nào không? Tôi không xinh đẹp cũng không dịu hiền bằng cô, hàng ngày cô đi đi lại lại trước mặt Hình Khải có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi nói cho cô biết Hình Dục! Tôi chịu đựng cô thế là đủ lắm rồi.”
“Em có thể chuyển ra ngoài. Cho em ba ngày.” Hình Dục đã bị cô ta đẩy vào tận chân tường, cô không muốn cãi nhau, vì thế, cô mới tự giam mình vào một góc tối lạnh lẽo, trở về ngôi làng “hoang vắng” trước năm mười lăm tuổi của mình, dựa vào hồi ức bảo vệ ngọn lửa le lói cuối cùng trong tim.
An Dao nhìn ánh mắt bất lực của Hình Dục, cứ như cô chính là mụ đàn bà đanh đá tự nhiên gây chuyện thị phi.
Cô túm chặt lấy cổ áo Hình Dục, lắc lắc như một kẻ điên: “Tôi hiểu rồi, cô lén lén lút lút tới gặp Hình Khải là muốn cho mọi người biết cô mới là nữ chủ nhân của nhà họ Hình đúng không? Cô mãi không chịu yêu ai là vì muốn đợi chúng tôi li hôn phải không? Cô dùng thân phận là em gái để ở cùng với chúng tôi là vì muốn khiêu khích tình cảm vợ chồng của chúng tôi có đúng không, đúng không? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng. Rút cuộc cô đã nói xấu tôi những gì trước mặt Hình Khải?”
“Hình Dục chưa bao giờ nói xấu gì em trước mặt anh.”
Hình Khải kéo An Dao ra, tức giận chau mày, anh túm lấy hai vai Hình Dục chỉnh cho cô đứng thẳng lại trước mặt An Dao, Hình Dục có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền tới từ những ngón tay Hình Khải, cô muốn ngăn việc này tiếp tục kéo dài, đang định mở miệng nói, Hình Khải đã bịt miệng cô lại, chỉ thẳng vào mặt An Dao.
An Dao trong lòng thất kinh, chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Hình Khải, cô ngượng ngùng cúi gằm đầu xuống.
Hình Khải kéo mặt Hình Dục lại, thấy năm vết ngón tay hằn trên mặt cô, anh nghiến răng trèo trẹo, nói tiếp:
“Hình Dục nấu cơm cho tôi suốt bảy năm nay, cô nghĩ rằng tôi không nhận ra những thứ đó không phải là cô nấu sao? Cô nghĩ rằng tôi không nhận ra căn phòng đó không phải là cô dọn dẹp sao? Cô đã tự giác làm vợ một ngày nào chưa? Những lời cô vừa nói có phải là lời của con người không đấy? Thời gian đầu tôi thành ý cầu hôn cô, tôi đã không còn hi vọng chờ cô ấy quay lại nữa! Cô dùng đầu mà nghĩ đi, cho dù cô thường xuyên chỉ tay chỉ chân sai bảo Hình Dục tôi cũng có nói nặng với cô lời nào chưa? Cho dù trong lòng tôi cô ấy không là gì thì cũng vẫn là con nuôi nhà họ Hình! Tôi không kể với cô những chuyện đã qua là bởi vì tôi sợ cô không vui, cô muốn đánh tôi mắng tôi tùy ý! Người sai vốn là tôi, tại sao cô lại đánh Hình Dục?
Nghe xong, tim An Dao nổ bụp một tiếng như tiếng sấm, nhưng cô nhanh chóng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cô ấm ức nhìn Hình Khải
“Anh biết em yêu anh nhiều thế nào, tại sao anh nỡ nói với em những lời tàn nhẫn như thế? Thôi được, em thừa nhận vừa rồi có hơi nóng nảy, em xin lỗi.
Em hứa với anh em sẽ đợi anh chuyển tâm đổi ý, nhưng đợi cũng đợi cả năm nay rồi, Hình Khải. Em cũng biết lo lắng cũng cảm thấy bất an chứ, huống hồ sự thật chứng minh, chỉ cần Hình Dục còn ở bên anh một ngày, thì anh sẽ không thể quên được cô ấy, nếu anh còn muốn ở bên cạnh em thì hãy để cô ấy đi được không? Dù chỉ vài tháng thôi, em xin anh đấy Hình Khải…”
Hình Khải nhíu mày, chỉ anh mới hiểu được phần tăm tối nhất trong trái tim mình, ru ngủ mình rằng anh chưa bao giờ thích người con gái thờ ơ không quan tâm đến việc anh sống với ai kia, tự nguyện coi Hình Dục là em gái, tất cả những việc đó, đều là vì lòng tự trọng đáng chết, đột nhiên anh lại quên mất một điểm quan trọng rằng: người con gái luôn có trực giác đúng.
Hình Khải thật sự không hiểu phụ nữ rút cuộc nghĩ gì nữa, đặc biệt là Hình Dục, bao nhiêu năm rồi vẫn không hiểu.
Anh chầm chậm nhấc tay lên, dùng ngón tay vuốt vuốt chỗ má đỏ lựng của Hình Dục… người con gái anh không nỡ động vào dù chỉ một ngón tay, không đau lòng mới lạ.
An Dao nhìn thấy hành động đó của Hình Khải, trong lòng cô lại càng bực bội hơn, cô giật phắt tay anh ra, chất vấn: “Hình Khải, tại sao anh không nói gì? Lẽ nào anh muốn hủy hôn?”
An Dao thấy Hình Khải trầm mặc không nói, cô bất giác không kìm được rơi nước mắt.
Lúc này, Hình Khải tin chắc rằng việc duy nhất mình không làm sai, đấy chính là chưa động vào An Dao. Rõ ràng, vô hình trung bóng dáng của Hình Dục đã níu kéo tay chân anh.
Tới bước này rồi, anh còn dám thẳng thắn mà nói với mình rằng, tình cảm anh dành cho Hình Dục không phải là tình yêu ư?
Hình Khải hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía Hình Dục, gí mặt vào sát người cô: “Cứ mặc sức đánh, tới khi nào em hả giận thì thôi.”
Hình Dục nhìn Hình Khải rất lâu, hôm nay cô mới biết, trong lúc cô không hiểu gì, trong lúc cố cứ tưởng mình không phải là gì của anh, anh lại dành cho cô một vị trí trong tim mình. Vị trí ấy không phải dành cho người thân, có điều, tất cả đã trở thành bong bóng rồi.
Cô nên nói gì đây? Chẳng còn gì để nói nữa, chất vấn anh? Chỉ trích anh?
Thế là cô cầm cánh tay Hình Khải lên, kéo tới trước mặt An Dao.
“Tạm thời em chuyển ra căn hộ khác sống, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng khi đóng cửa vào vẫn là hai nhà riêng biệt. Quyết định vậy đi, hai người nói chuyện tiếp, em về trước đây.” Nói xong, Hình Dục chặn một chiếc taxi lại, lên xe bỏ đi.
Hình Khải sững người, chỉ cách nhau một bức tường?… Không phải là nhà của Đặng Dương Minh chứ? Đấy cũng là một con sói mà.
Hình Khải đang định quay người đuổi theo, An Dao đã vòng tay ôm chặt eo anh từ phía sau.
An Dao nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, tủi thân. Hai tay run run bất lực, nói bằng giọng khẩn cầu:
“Xin anh đấy Hình Khải, đừng đi, đừng rời xa em… em xin lỗi, vừa rồi là em quá kích động. Anh biết không, là bởi vì em quá yêu anh, em không thể mất anh được.”
Nước mắt khiến Hình Khải phải mềm lòng, anh vòng tay khoác vai An Dao, vỗ vỗ. Được dỗ dành, nước mắt An Dao lại trào ra, cô dựa vào lòng Hình Khải, cọ cọ vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ bị thương.
Hình Khải nhìn về phía chân trời… mày có hiểu không hả Hình Khải? Hình Dục không yêu mày, cô ấy chỉ đang báo đáp ơn huệ của nhà họ Hình thôi, mày đã sớm biết thế rồi phải không? Vì vậy mới đưa ra một quyết định gây hiểu lầm thế này.
Đương nhiên, để duy trì cuộc hôn nhân này, thì phải có người cúi đầu trước, còn từ “duy trì”, thật khiến người ta vui không nổi.
Về đến nhà, Hình Khải kinh ngạc thấy tủ quần áo của Hình Dục trống không, khi anh thò tay lấy di động mới nhớ ra Hình Dục là người duy nhất trong khu nhà dành cho cán bộ cao cấp này không có di động.
An Dao đứng một bên lẳng lặng quan sát, nhìn anh hết chạy lên tầng rồi lại chạy xuống nhà, lao ra sân gọi to tên Hình Dục, trong mắt anh trong tim anh vốn không hề có vị hôn thê là cô.
Tại sao lại nói phụ nữ tình nguyện bị giam trong bóng tối, bị người nói là ngốc là đần? Bởi vì có một số chuyện sau khi hiểu ra rồi, cơn gió vốn nhẹ nhàng như không kia bỗng dưng biến thành một lưỡi dao sắc lẹm, từng nhát từng nhát đâm vào vết thương, cho dù vết thương có khép miệng thì cũng vẫn sẽ để lại sẹo.


***

Hình Dục đứng trên ban công tầng hai nhà họ Đặng, nhìn về phía Hình Khải vẫy vẫy tay:
“Anh, em ở đây này.”
“Em mau về nhà ngay cho anh!”
Anh nhìn bộ quần áo ở nhà mềm mại của cô, vừa gọi vừa gõ cửa nhà Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh không có nhà. Hình Dục vội chạy ra mở cửa.
“Sao em vào được?”
“Em có chìa khóa nhà anh ấy.”
“Em có biết một người con trai khi đưa chìa khóa nhà cho một người con gái là có ý gì không?!” Hình Khải nổi giận.
“Anh ấy thường xuyên không ở nhà. Nên nhờ em sang dọn dẹp.” Hình Dục nói.
“Vớ vẩn! Cậu ta có phải trẻ mồ côi đâu, cô chú Đặng nhìn thấy em ở nhà họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chú Đặng biết em có chìa khóa, chính chú ấy nói Đặng Dương Minh giao nhà cho em chăm sóc.”
Hình Dục chớp chớp mắt.
Tim Hình Khải nhói đau, ở trong khu căn hộ này Hình Dục nổi tiếng chăm ngoan, làm việc rất khoa học gọn gàng nên đương nhiên được các vị trưởng bối yêu quý, nhưng các vị phụ huynh đó cũng có vẻ tùy tiện quá đi? Họ coi Hình Dục nhà anh là sứ giả trông nhà chắc?
Trong đầu Hình Khải bỗng hiện lên một bức tranh chẳng mấy dễ chịu: Khi Đặng Dương Minh bụi bặm lao vào nhà, kinh ngạc nhìn thấy “người đẹp ngủ trong rừng” phiên bản Trung Quốc đang nằm trên giường cậu ta, Đặng Dương Minh với cái đuôi dài mấy mét đằng sau, lẳng lặng, rón rén… lao lên người con cừu non đang nằm trên giường.
“Không được, không được, tuyệt đối không được. Em lập tức thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!”
Hình Khải cầm tay kéo Hình Dục vào phòng, thấy mấy bộ quần áo vương vãi trên ghế sô pha, anh túm lấy ném vào va li hành lý của cô.
Hình Dục ngồi bên cạnh để mặc anh loanh quanh, cô lạnh lùng buông tiếng:
“Tạm thời em không muốn về nhà.”
“Tiểu Dục, em đừng giận nữa.” Hình Khải nhảy tới ngồi cạnh cô.
Hình Dục lắc lắc đầu, cô nên giận ai đây?
“Em mệt rồi, có chuyện gì để lúc khác nói.” Nói xong, Hình Dục đứng dậy, đi vào phòng dành cho khách, khóa trái cửa lại.
Không phải Hình Khải không nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, được rồi, để cô ngủ một giấc trước đã.
Hình Khải về đến nhà, thấy An Dao vừa khóc vừa lấy quần áo xếp vào va li. Hình Khải hít một hơi thật sâu, lùi lại phía sau ba bước, đột nhiên cảm thấy thật khốn khổ lếch thếch.
“Chẳng phải đã ổn cả rồi sao? Em lại làm gì nữa? Học cái gì tốt không học lại học cái này.” Hình Khải ngồi phịch xuống chiếc giường đang rải đầy quần áo, chỉ vì sự nông nổi thiếu kiềm chế của anh mà khiến hai người con gái đòi bỏ nhà ra đi sao?
An Dao vẫn khóc không nói gì, cô chỉ là muốn mang hết quần áo Hình Dục đã gấp gọn gàng ra sắp xếp lại. Rõ ràng Hình Khải đã hiểu lầm.
Hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn…
“Em đối xử với Hình Dục hung hăng như thế, còn cho cô ấy hai cái bạt tai, anh nói đúng, làm chị dâu như em chẳng có chuẩn mực gì hết, nhưng lời đã nói nước đã hắt, em có hối hận cũng muộn rồi. Huống hồ nếu để bố biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, em biết phải nói với bố thế nào bây giờ… hu hu…”
Hình Khải thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt trên má, sau đó dịu dàng nói:
“Tiểu Dục không trách gì em đâu, và sẽ không có ai kể chuyện này với bố cả, đừng khóc nữa, nghe lời anh đi…”
An Dao vòng tay ôm cổ Hình Khải, nước mắt tuôn rơi với vẻ tủi thân vô cùng.
“Ông xã, anh còn yêu em không?”
“… Yêu.”
Hình Khải gần như buột miệng, sau đó anh chầm chậm cụp mắt nhìn xuống.
“Thật ư?” An Dao ngẩn ngơ nhìn chồng, tâm trạng buồn bã đột nhiên mọc cánh bay mất.
“Ừ.”
“Thế anh có thể tha thứ cho em không?” Thái độ của An Dao rất thành khẩn.
“Em đâu có sai gì, người làm sai là anh.” Hình Khải miễn cưỡng nhếch môi cười, xoa xoa đầu cô.
An Dao cười tươi tắn, hôn Hình Khải một cái, sau đó kéo Hình Khải đi ra ngoài phòng khách: “Em đã đặt một chiếc bánh gato lớn rất đẹp, bây giờ hai vợ chồng mình cùng ăn mừng kỉ niệm một năm ngày cưới nhé? Em còn mua quà cho anh nữa, anh chắc chắn sẽ thích, hi hi…”
An Dao thoáng nghĩ như thế này cũng thật tuyệt, tạm thời không phải sống cùng một mái nhà với Hình Dục nữa, cô sẽ có thời gian để chinh phục trái tìm đang hoang mang bất định của chồng mình.
“…” Hình Khải cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đàn ông vốn không muốn nói dối, nhưng điều họ càng không muốn hơn cả là phải nhìn thấy đàn bà đau buồn khóc lóc, trong những tình huống thông thường, cúi đầu sẽ có thể hóa giải được một trận kịch chiến kéo dài liên miên.


Anh hận anh yêu em – Chương 28 – Không đoán được

Phụ nữ đúng là loài sinh vật dễ thay đổi nhất trên thế giới, ngay một giây trước còn họ còn đang nói nói cười cười với bạn nhưng ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chỉ bởi vì bạn không chú ý đến màu móng tay mới của họ.
Đương nhiên, đấy chỉ là lấy ví dụ, người thông minh như An Dao sẽ không gây sự với Hình Khải chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ mất khả năng phán đoán vì một tin nhắn ấm áp ngọt ngào.
An Dao gõ cửa nhà họ Đặng, Hình Dục vừa mở cửa đã thấy chị dâu đẩy phắt cửa ra và bộ mặt hằm hằm như chuẩn bị sang để hỏi tội.
Hình Dục đã sống ở nhà Đặng Dương Minh được ba tháng, không phải cô thích ở đây mà là không muốn Hình Khải phải khó xử. Hàng ngày nhân lúc dắt chó đi dạo Hình Khải đều ghé vào thăm Hình Dục.
“Anh trai cô chẳng phải đã mua di động cho cô rồi sao? Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?” Giọng của An Dao cũng khá bình tĩnh.
Hình Dục gật đầu, nói: “Chị vào nhà ngồi không? Em viết cho chị.”
An Dao ừ một tiếng, nói ra nghe thật hoang đường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà Đặng Dương Minh. Đặng Dương Minh rất yêu thích nhiếp ảnh, trong phòng khách trưng toàn những tác phẩm do anh chụp, đa phần đều là ảnh phong cảnh, khắp nơi trong cả nước, nhưng trong mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: Bóng lưng nhỏ xinh của một cô gái trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi.
An Dao nghiêng đầu nhìn, từ từ, ánh mắt cô dịch chuyển về phía lưng Hình Dục để so sánh, dù là về chiều cao hay độ dài của mái tóc, phần lưng của cô gái trong ảnh rất giống, tương xứng với phần lưng của Hình Dục.
Phụ nữ nhiều khi rất nhạy cảm nhưng nhiều khi cũng chậm chạp phát chán, An Dao như thầm hiểu ra một đạo lý, thì ra những cô gái nhìn chẳng có khả năng gây sát thương cao lại càng đáng sợ hơn. Có điều nói thì nói thế, An Dao vẫn không sao hiểu nổi, cô thừa nhận Hình Dục rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội nhìn vào trông rất đáng thương, nhưng Hình Dục không phải kiểu con gái hấp dẫn nóng bỏng, cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm chặt được Đặng Dương Minh, Phó Gia Hào và… một nửa trái tim của Hình Khải chứ?
“Chị dâu, của chị đây.” Hình Dục đưa số điện thoại cho An Dao, cười hỏi: “Chị uống trà hay nước ngọt?”
“Không cần đâu, anh trai cô đang tắm, tôi phải về ngay.” An Dao đón lấy số điện thoại ngầm so sánh, nhưng rồi nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn giở trò lén lút với cô thì đương nhiên họ sẽ dùng một số khác.
Hình Dục có thể nhìn thấy ý khinh miệt trong mắt chị dâu, vì vậy cô gọi giật An Dao lại, nói: “Chị dâu, học cùng nhau gần bốn năm nay, từ trước tới nay, đã bao giờ chị coi em là bạn chị chưa?”
“Cô có bao giờ coi tôi là bạn cô không?” An Dao hừ mũi.
“Đương nhiên.” Hình Dục thích tính cách vui vẻ hoạt bát của An Dao, nói cách khác thì, đó chính là tính cách trước kia của cô.
An Dao đi chậm lại, thẳng thắn nói: “Khi đối mặt với tình bạn và tình yêu, phụ nữ thường không có sự lựa chọn. Vì người con trai mình yêu thương sâu sắc, bạn, thậm chí là người tri kỉ tâm đầu ý hợp cũng có là gì đâu?”
Hình Dục sững lại, cười chua xót: “Vâng, chị nói đúng. Người sẽ ở bên cạnh người phụ nữ nửa phần đời còn lại chắc chắn không thể là một người bạn được.”
“Cô hiểu được thì tốt, thực ra tôi rất muốn làm bạn với cô, bởi vì tôi đã từng cho rằng cô là một cô gái lương thiện chất phác, nhưng khi cô xử lý vấn đề tình cảm cô cũng biến chất rồi đúng không?” An Dao quay người lại, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Mơ tưởng là một loại bệnh. Chị về đi.” Hình Dục quay người đi vào bếp. Rõ ràng cô đã đánh giá quá cao khả năng phán đoán của mình, sự khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn của An Dao khiến cô không ngờ tới được.
An Dao cắn cắn môi dưới, thái độ ngạo mạn của Hình Dục làm cô tức giận.
Về đến nhà, mặc dù An Dao không nói ra miệng những bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt cô rất âm u.
Hình Khải vừa ăn cơm vừa xem ti vi, còn chưa để ý tới sự thay đổi của cô.
“Ông xã, tại sao hôm qua anh về nhà muộn hai tiếng, nhiều bài tập đến thế sao?”
“Ừ, gần đây việc học dày đặc.” Hình Khải từ tốn trả lời.
“Dù sao năm nay cũng tốt nghiệp rồi, anh đừng khiến mình mệt quá.” An Dao gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Khải, nói tiếp “Thứ tư tuần sau là sinh nhật bố em, anh nói xem vợ chồng mình nên chuẩn bị quà gì đây?”
“Bố em thích gì thì em mua cho bố. Anh nghe em.” Ánh mắt Hình Khải từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi màn hình ti vi, và cơm vào miệng, không cẩn thận bị xương cá đâm vào lưỡi… “Á… xương cá…” vừa nói tới đây anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nuốt vế sau “xương cá tại sao không gỡ” vào trong, anh đúng là bị Hình Dục chiều hư rồi.
“Trời ơi, chảy máu rồi.” An Dao kinh hãi kêu lên, cô rút ra mấy tờ giấy ăn chặn ở trên miệng Hình Khải, ấm ức trách: “Ai bảo anh ăn mà không tập trung.”
Hình Khải cười khan một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
“Bố em thích một mã cổ phiếu, hay là em lén mua một ít cổ phiếu đó làm quà sinh nhật cho bố?”
“Đùa à, mua cổ phiếu làm quà sinh nhật? Nếu bố em thích mua bán cổ phiếu thì chúng ta bỏ tiền ra là được mà? Quà tặng cái khác đi.”
“Thế không được, thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường… ngộ nhỡ phải đền mấy vạn thì chúng ta lỗ à.”
“Em ăn nói cũng thật xui xẻo. Nếu lỗ thì cứ tính vào anh. Ăn cơm đi.” Hình Khải chau mày.
An Dao đã biết Hình Khải chắc chắn sẽ nói như thế, cô ngoan ngoãn gật đầu, bỏ tiền ra là chuyện nhỏ, thể hiện trước mặt người thân mới là chuyện lớn.
Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút, nếu đúng như cô đoán, thì điện thoại của Hình Khải sẽ đổ chuông.
Reng reng reng… quả nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vọng ra.
Hình Khải đang định đứng dậy, An Dao đã nhanh hơn anh một bước ấn vai anh ngồi xuống: “Anh ăn cơm đi, em vào lấy di động cho anh.”
Hình Khải ừ một tiếng, An Dao liếc nhìn số điện thoại của người “lạ”, nhếch mép cười, lập tức lấy di động từ phòng ngủ ra.
Hình Khải thuận tay đón, đầu dây bên kia đối phương lao xao nói gì đó về thẻ VIP, Hình Khải khó chịu ngắt lời: “Không cần, lần sau đừng gọi vào số này nữa.” Nói rồi, anh cúp máy, ném di động lên bàn ăn.
“Ai gọi thế?” An Dao giả bộ quan tâm hỏi.
“Nhân viên tiếp thị. Phiền phức.” Hình Khải vừa nói xong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mở máy ra xem, lại là bảng giá ưu đãi mà nhân viên tiếp thị kia gửi đến, anh đặt bát xuống, đang định bấm máy gọi lại mắng cho anh ta một trận, An Dao vội vàng giật di động từ tay anh ra, nói: “Đừng giận đừng giận, trong di động có chức năng thiết lập chặn cuộc gọi, để em giúp anh.”
Hình Khải cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, An Dao liền ngồi xuống bên cạnh mở máy ra làm, đột nhiên, nụ cười của cô cứng lại: “Phác Ân Châu là ai? Người này tại sao lại hỏi anh bao giờ rảnh tới gặp cô ta?” Cô vờ như vô tình phát hiện ra.
Hình Khải khẽ khựng lại, rồi thờ ơ trả lời: “Cô giáo dạy tiếng Hàn người Hàn Quốc, sau khi tan học anh thường đến lớp cô ấy để bồi dưỡng thêm.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hơn ba mươi, cũng không rõ lắm.”
An Dao thấy bộ dạng điềm nhiên của Hình Khải, lúc đấy cô mới hơi yên tâm, cười tươi bưng bát canh đưa tới trước mặt Hình Khải, nũng nịu nói: “Em vừa học hầm canh, hầm mười mấy tiếng rồi đấy, anh nếm thử xem…”
Hình Khải múc một muôi lên nếm, còn chưa uống ra vị gì anh đã giơ ngón cái lên: “Ngon lắm.”
An Dao mím môi cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào.
Ăn cơm xong, như thường lệ Hình Khải dắt Đại Dục đi dạo khắp nơi, và cũng như thường lệ anh dừng lại trước cửa nhà họ Đặng.
Anh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, liếc về phía nhà mình một cái, vội vàng kéo Đại Dục chạy vào sân nhà họ Đặng. Haizz, vốn là một chuyện quang minh chính đại, nhưng vì muốn tránh chị em dâu họ với nhau, anh khiến mình trở thành kẻ lén lén lút lút thế này đây.
“Tiểu Dục, anh trai em đến rồi đây…”
Hình Dục tay bê hai đĩa thức ăn ra khỏi bếp, thấy Hình Khải nhón một chiếc giăm bông cho Đại Dục ăn, cô nói với vẻ không vui: “Anh mang con chó ra nhốt ngoài cửa đi đã.”
“Em cũng bớt thành kiến chút đi được không? Trước kia em cấm Đại Dục vào cửa nhà chúng ta, anh không nói gì. Giờ đến vào nhà họ Đặng cũng không được? Phàm là thứ em ghét em cứ phải đuổi cùng giết tận hay là sao?” Hình Khải vuốt vuốt đầu Đại Dục, than thở nói: “Mày đúng là con chó đáng thương chẳng ai yêu cả…”
Hôm nay có vẻ như tinh thần của Đại Dục không tốt lắm, nó nằm xuống chân Hình Khải, chiếc giăm bông bình thường chỉ ngoạm một miếng là hết, hôm nay lại nằm liếm liếm.
“Em xem, em làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Dục rồi đấy. Mau xin lỗi đi.” Hình Khải bẻ chiếc giăm bông làm ba đặt vào lòng bàn tay, Đại Dục ngửi ngửi, rồi hờ hững quay đầu tránh.
Hình Dục nghe Hình Khải lẩm bẩm dỗ dành Đại Dục, cô hờ hững liếc về phía con chó, nhìn nó một lúc, rồi đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh, lật mắt và vén miệng nó lên xem kĩ.
“Anh đã cho nó ăn gì?” Hình Dục vội vàng hỏi.
Hình Khải còn chưa kịp trả lời, Đại Dục đã giằng ra khỏi tay anh chạy như bay khỏi nhà, Hình Dục và Hình Khải thấy vậy vội vàng đuổi theo, kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Dục chúi mõm xuống chân tường nôn khan, từ cổ họng phát ra tiếng rên ư ử, nghe chừng vô cùng thống khổ.
Hình Dục không dám chậm trễ dù chỉ một phút, cô chạy vào nhà mặc áo khoác cầm ví tiền: “Anh, anh mau lái xe ra cổng đi, chúng ta phải đưa Đại Dục đến viện khám, em nghĩ ở họng nó mắc vật gì đó.” Nói xong, cô bế Kim Mao nặng và to lên, Hình Khải ừ một tiếng chạy vội về phòng lấy chìa khóa xe. Hình Dục ôm con chó lớn còn nặng hơn cả mình vào lòng, bước chân gấp gáp.
Một tiếng sau.
Bác sĩ thú y lấy từ trong dạ dày Đại Dục ra một chiếc dây sắt dài khoảng 3cm. Cũng may dây thép đó là hình chữ U, hơn nữa chủ nhân phát hiện kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ khiến con chó bị đâm rách dạ dày chảy máu và mất mạng.
Hình Khải nghe bác sĩ thú y nói Đại Dục không sao nữa, trái tim đang nặng trịch như nhẹ bỗng, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nghiêng đầu, anh thấy Hình Dục đang lặng lẽ khóc.
“Tiểu Dục? Đại Dục không sao rồi, bác sĩ thú y nói nó không sao nữa…” Hình Khải ôm vai cô vỗ vỗ, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh, anh vuốt mái tóc dài của Hình Dục, nhất thời không biết phải nói gì.
Hình Dục ôm lấy cổ Hình Khải, vùi mặt vào vai anh, nước mắt ròng ròng.
Hình Khải vỗ về dỗ dành khe khẽ bên tai cô, an ủi cô hết lần này tới lần khác. Nhưng anh vẫn không hiểu cô, cô chẳng hề buồn phiền vì tình cảnh có nhà mà không thể về của mình nhưng cô lại đau lòng rơi nước mắt trước một con chó mà cô chưa bao giờ quan tâm.

Anh hận anh yêu em – Chương 29 – Mỗi một ngày lễ đều trở thành một ngày kỷ niệm

Không thể phủ nhận, trong vấn đề tình cảm nam nữ, trực giác của người phụ nữ luôn đúng, khi An Dao nghi ngờ người phụ nữ nào đó đang ôm ấp hi vọng với chồng cô, quả nhiên giả thuyết đó liền trở thành hiện thực.
Hôm nay là Lễ tình nhân, An Dao cầm một hộp sô-cô-la, đứng ở cổng trường học viện ngoại giao chờ Hình Khải. Họ đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm và xem phim, vì vậy An Dao trang điểm rất xinh đẹp, cô rất mong chờ cuộc hẹn này.
Song, trong một ngày lễ đẹp và lãng mạn như thế này, lại xuất hiện một người con gái không biết điều trước mặt An Dao, ngượng ngùng dúi sô-cô-la và thư tình vào tay Hình Khải, khi Hình Khải còn đang thất thần, cô ta đã ôm mặt bỏ chạy mất. Thực ra cô gái đó nên ôm đầu mà chạy, bởi vì rõ ràng cô ta là một người mù.
An Dao nín nhịn bởi vì hành động ngay sau đó của Hình Khải rất biết điều, anh tiện tay ném hộp sô-cô-la và lá thư tình vào thùng rác gần đấy.
Nhưng khi lửa giận của cô vừa lụi tắt, thì vào giây phút cô nhìn thấy giáo viên phụ đạo môn tiếng Hàn Phác Ân Châu, cơn giận lại bốc lên bùng bùng.
Phác Ân Châu là mẫu phụ nữ Hàn Quốc điển hình, khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc dài chấm vai, thân hình mềm mại, mắt phượng, môi đầy, nước da trắng hồng, lời ăn tiếng nói hành động đều rất cao quý duyên dáng.
Hình Khải và Phác Ân Châu nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn Quốc, mà cô ta rõ ràng thuộc mẫu người không hiểu biết, nhìn Hình Khải cười cười gật đầu, nụ cười rất ngọt ngào.
Hình Khải nhớ là Phác Ân Châu vẫn độc thân, một người con gái sống xa tổ quốc chắc chắn là không có nhiều bạn bè. Vì vậy, sau khi được An Dao đồng ý, anh lấy từ trong bó hoa hồng lớn của mình ra một cánh tặng cho cô. Không biết là phụ nữ của Đại Hàn Dân Quốc đều có tài năng diễn xuất, hay khả năng khống chế cảm xúc của Phác Ân Châu này kém, mà cô ta không những bật khóc như trong phim, còn lấy từ trong túi áo ra một thanh sô-cô-la đẹp mắt tặng lại cho Hình Khải.
Hình Khải cảm ơn, bỏ thanh sô-cô-la vào túi áo.
An Dao không biết hai người bọn họ xì xồ nói những gì, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt thật không ổn.
Vấn đề là, tặng hoa cho cô giáo thì không sao, nhưng Hình Khải đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng: nói dối tuổi của cô giáo.
Khi tiễn cô giáo đi rồi, Hình Khải cầm tay An Dao, An Dao hung hăng hất ra, vẻ mặt giận dữ đanh lại.
“Em lại sao nữa?” Hình Khải cười hỏi.
“Anh bảo em đến cổng trường đợi anh chính là vì muốn em chứng kiến cảnh anh được đám con gái hâm mộ thế nào phải không?”
“Chuyện gì nữa vậy, đi thôi, sắp đến giờ chiếu phim rồi.” Hình Khải chẳng muốn giải thích, anh lên xe trước, thấy cô vẫn đứng ở cạnh xe không nhúc nhích, anh bấm bấm còi mấy lần.
An Dao rất muốn gắng nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhưng có những thứ tâm trạng mà ngay cả bản thân cô cũng không kiềm chế được, lý trí không chiến thắng được cơn ghen đang phừng phừng bốc cháy của cô gái. Trừ phi là cô hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới người đàn ông trước mặt.
“Lên xe đi, đừng gây sự nữa được không?” Hình Khải đẩy cửa xe ở ghế bên cạnh ra, không hiểu chuyện gì nữa.
“Bụp!” một tiếng, An Dao đóng cửa xe vào, hung hăng đi thẳng về phía trước.
Hình Khải bất lực thở dài, xuống xe chạy đuổi theo An Dao, chỉ hai ba bước anh đã giữ chặt được tay cô lại, nhưng một lần nữa bị cô hất ra.
“Giữa đường giữa phố giằng giằng kéo kéo còn ra gì nữa?” Hình Khải hét lên.
Đột nhiên, An Dao đứng lại, nếu cô không nhớ nhầm thì, Hình Dục cũng từng nói một câu như thế, hỏi cô kéo kéo giằng giằng không khó coi sao. Bóng người trùng điệp, ai oán nặng nề, lập tức bùng phát.
An Dao lấy sôcôla ra ném về phía Hình Khải, tức giận: “Em chạy tới đây vì anh là sai sao? Mau cút đi với cô giáo người Hàn của anh đi!”
“Em bị làm sao thế? Vì sợ em nghĩ nhiều nên anh mới phải hỏi em xem có thể tặng cô ta một bông hồng không?”
“Em có thể nói không à? Lẽ nào anh muốn người ta hiểu lầm em là người đứa con gái hẹp hòi ích kỉ?”
Hình Khải phì cười: “Đúng đúng, em khoan dung độ lượng, rộng rãi tới mức sắp đê giữ nước rồi.” Anh vòng ôm lấy vai An Dao, cười nói tiếp: “Được rồi được rồi, chuyện đó mà cũng khiến em phải giận dữ ghen tuông à? Giờ đặt cho em biệt hiệu là An dấm nhé? Ha ha ha…”
An Dao thấy anh vẫn còn tâm trạng để đùa, giơ tay đẩy anh ra: “Anh đừng có nhăn nhăn nhở nhở với em, nói! Tại sao lại lừa em?”
“Anh lừa em cái gì?”
“Cô giáo người Hàn đó rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sao anh lại nói hơn ba mươi chứ?”
“Anh làm thế chẳng phải là vì sợ em suy nghĩ linh tinh hay sao? Hơn nữa cô ta mới thay đổi kiểu tóc cho nên nhìn mới trẻ thế thôi.” Hình Khải thở hắt ra. Thật sự anh không phải không biết An Dao hay để ý, lúc đầu khi An Dao hỏi tuổi của cô giáo người Hàn, anh đúng là cố ý nói quá lên, chỉ vì muốn duy trì sự bình yên của gia đình mình, có gì là sai?
“Anh đừng vờ ngốc nữa Hình Khải! Cô ta thích anh, chỉ phụ nữ là hiểu phụ nữ nhất, anh tưởng em không biết à?”
Vẻ mặt Hình Khải mệt mỏi, anh ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, bóp bóp hai bên thái dương, bất lực nói: “Nghe anh nói đây đại tiểu thư, học hành đã khiến anh mệt mỏi quá đỗi rồi, vì muốn bớt chút thời gian ở bên em ngày Lễ tình nhân, suốt ba ngày liền anh ngủ không đến mười tiếng, coi như em thương xót nể mặt chồng em vất vả khổ sở, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Nghe xong, An Dao càng lửa giận bốc cao ba trượng, ấm ức chất vấn: “Tại sao lại nói vì muốn ở cạnh em nên mới bớt thời gian? Nếu anh không muốn kỉ niệm Lễ tình nhân thì cứ nói thẳng, giờ anh nói nghe như em sắp ép anh chết vậy, anh còn chưa trả lời câu hỏi trước của em. Tại sao anh không nói với người ta anh đã đính hôn rồi?”
“Nghe em nói cứ như là anh đây quyến rũ lắm ấy, hễ đàn bà phụ nữ nhìn anh cười một cái là anh lập tức phải nói với người ta rằng mình đã kết hôn? Thế chẳng khác nào bị điên à? Huống hồ sao cô ta lại thích anh được chứ?”
“Anh đừng lảng tránh. Hôm nay em mới chỉ gặp có hai người thôi đấy, vậy thì còn bao nhiêu người em chưa bắt gặp nữa? Nhẫn cưới anh không thèm đeo, thế mà em cũng ngây ngốc tin. Em thấy anh muốn để những cô gái khác hiểu lầm rằng anh vẫn còn là chàng trai vàng chưa vợ thì đúng hơn?”
Hình Khải chẳng muốn cãi nhau. Đúng là anh từ nhỏ đã không quen đeo nhẫn.
Hình Khải im lặng, không giải thích, mặc cô lẩm bẩm không ngớt. Nhưng, sự trầm mặc của anh chẳng đổi lại được sự tha thứ của vợ, lửa giận càng lúc càng bốc cao, những chuyện vô nghĩa liên tiếp được đào bới ra nói suốt hai mươi phút…
Hình Khải chỉ cảm thấy tai mình lùng bùng, trước khi đính hôn, An Dao là một cô gái thấu tình đạt lý biết bao, sau khi đính hôn lại biến thành một người chuyện gì cũng có thể đưa ra cân đong đo đếm, nói sai một câu thì đừng hòng sống yên ngày hôm đó.
“Thôi đi. Em không hiểu cho anh thì thôi, giờ anh chỉ hỏi em một câu, chuyện này kết thúc được chưa?” Hình Khải đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Chưa!”
“Thế thì được, tùy em.” Hình Khải đứng dậy bỏ đi, lên xe, phóng vụt qua người An Dao.
An Dao liền nghệt mặt ra, cô mới cằn nhằn vài câu anh đã bỏ đi rồi? Cô bèn ném cặp sách theo chiếc xe, khóc rống lên chửi rủa: “Mẹ kiếp Hình Khải! Lần này tôi sẽ khiến anh phải chủ động làm lành với tôi, mẹ kiếp, tôi mà chủ động tôi là kẻ khốn.”


***
Có thể An Dao hiểu, cũng có thể cô không hiểu, nhưng dù cô hiểu hay không, thì hôn nhân không phải là một cuộc đua, nếu đã lựa chọn rồi thì ít nhất cũng phải giữ lại cho nhau một chút không gian cũng như tin tưởng, anh kính tôi một thước tôi nhường anh một trượng, bất luận là nam hay nữ, ra sức đàn áp, gây sự vô lý cũng chỉ khiến hôn nhân đi vào con đường cùng mà thôi.
Sau trận cãi vã đó, An Dao chuyển về nhà mẹ đẻ ở một tuần. Hình Khải không hề gọi điện cho cô, cho dù nhạc phụ nhạc mẫu ở bên cạnh ra sức khuyên giải khích bác, Hình Khải vẫn án binh bất động.
Dỗ cô một lần, hai lần… thậm chí một trăm lần một nghìn lần cũng chẳng sao, nhưng đừng quên rằng, sự chịu đựng của mỗi người là có giới hạn, sau khi bình tĩnh lại họ đều sẽ nghĩ đến việc liệu cuộc hôn nhân này có còn ý nghĩa để mà níu kéo hay không?
Vào một buổi chiều sau khi chuyện này qua đi n ngày.
Hình Dục nhận được điện thoại của mẹ An Dao. Bà mẹ An Dao thấy con gái buồn bã âu sầu thì không tránh khỏi lo lắng, vì vậy bà hi vọng Hình Dục có thể khuyên giải để Hình Khải sang đón An Dao về. Bố mẹ An Dao thời gian đầu chỉ nghĩ Hình Khải chính là lựa chọn tốt nhất cho con gái họ, nhưng lại quên mất rằng tuổi đời của cả hai đều còn rất trẻ. Họ càng quên mất một điểm rằng, Trung Quốc đang ở giai đoạn đầu của thời kỳ mở cửa, đám thanh niên nam nữ sẽ không chịu đựng nhẫn nhịn mà sống với nhau cho tới hết cuộc đời giống những người ở thế hệ trước như họ.
“Ai gọi điện cho em thế?” Đặng Dương Minh ngồi trên ghế sô pha hỏi. Mỗi lần anh đi là gần bốn tháng, đang đoán có lẽ nhà cửa đã bị bụi phủ đầy, nhưng khi vừa mở cửa nhà thấy Hình Dục đang quét dọn, cảm giác đó, thật sự ấm áp tới mức khiến anh không thốt nên lời.
“Mẹ của An Dao.”
Hình Dục chau mày, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì An Dao cứ năm ba ngày lại bỏ học đã không còn là chuyện lạ nữa, còn Hình Khải ngày nào cũng tới gặp cô, hi hi ha ha một lúc rồi đi. Hình Dục chẳng thấy anh có gì khác lạ.
“Hai người đó sớm muộn gì cũng chia tay thôi, vẫn là chú Hình nhìn xa trông rộng, chỉ đồng ý cho sống chung chưa đăng ký.”
Đặng Dương Minh có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của cuộc hôn nhân này, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nghĩ gì, yên định đoàn kết sống trăm năm, nhưng hễ cãi vã là sẽ đứt phựt ngay, người sụp đổ trước hết luôn là người đàn ông.
Hình Dục chầm chậm thở dài, vừa cúp máy, bố An Dao lại gọi đến, nghe nói An Dao tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, bố mẹ gọi thế nào cũng không ra, nhà họ lại ở tầng năm, không gọi được di động cho Hình Khải, họ sợ con gái xảy ra chuyện.
Nói thật lòng thì, Hình Dục không muốn can dự vào việc này, nhưng bố mẹ An Dao cứ nài nỉ cô, nên cô mềm lòng đành qua đó xem sao.
“Em đi đâu?” Đặng Dương Minh thấy cô ngồi thay giày, liền hỏi.
“Em sang thăm An Dao.”
“Anh đưa em đi.” Đặng Dương Minh lấy chìa khóa xe, vẻ mặt cương quyết không cho cô cơ hội từ chối.
Một lúc sau, họ đã đứng dưới khu nhà An Dao. Đặng Dương Minh ngồi đợi trong xe, một mình Hình Dục lên trên.
Hình Dục vào trong, nhìn vợ chồng họ An với mái đầu hoa râm, lòng cô xót xa.
Hình Dục đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ của An Dao, nói: “Chị dâu, nếu anh trai em có sai chỗ nào, thì em thay anh ấy xin lỗi chị trước. Cho dù chị không nghĩ đến anh trai em, thì hãy nghĩ cho sức khỏe của bố mẹ chị.”
Cả ba người đợi một lúc, An Dao giật mạnh cửa phòng ngủ, khi cô và Hình Dục bốn mắt nhìn nhau, một cơn giận từ từ bốc lên đầu.
“Cô đến đây làm gì? Hình Khải làm sai đều do đứa em gái hờ như cô đứng ra giải quyết sao?”
“Dao Dao, con ăn nói kiểu gì thế? Là bố mẹ gọi điện bảo Hình Dục đến…” Mẹ An Dao lo lắng nói.
“Mẹ cứ mặc kệ con!” An Dao chỉ thẳng vào Hình Dục, sau đó quay sang bố mẹ: “Bố mẹ, bố mẹ tưởng cô ta là em ruột của Hình Khải sao? Con nhổ vào! Cô ta là đứa con hoang do nhà họ Hình nhặt về! Và ưu điểm duy nhất của cô ta là làm bộ làm tịch đáng thương trước mặt đàn ông. Cho tới bây giờ con cũng không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đàn ông bị con tiểu hồ ly này làm cho mất hồn mất vía nữa. Giờ con cũng không muốn giấu bố mẹ nữa, nói thẳng ra thì, Hình Khải cũng từng qua lại với cô ta một thời gian rồi, nhưng Hình Khải vì con nên mới ép đuổi cô ta ra khỏi nhà, vì vậy nên cô ta mới hận con! Thực ra trong lòng cô ta đang sung sướng phát điên ấy. Cô ta là loại đàn bà tiện nhân nhất mà con từng gặp!”
Nghe xong, bố mẹ An Dao không kịp nhìn Hình Dục với “con mắt khác”, mà chỉ cảm thấy mồ hôi ròng ròng trước những lời hà khắc của con gái. Gia đình họ An nhiều đời làm nghề y, con cái ông bà nuôi dạy vốn nên có cách cư xử rộng lượng tử tế với người khác.
Hình Dục đứng nguyên tại chỗ sững sờ mất ba giây, căm hận tát An Dao một cái thật mạnh.
Và cái tát đó khiến An Dao ngã lăn ra nền. Bố mẹ An Dao thét lên rồi chạy lại đỡ con gái dậy.
Hình Dục nắm chặt tay, nghiêm sắc mặt nói: “Tôi cho chị một cái tát không phải bởi vì tôi cảm thấy tủi nhục, mà vì chị không có tư cách rủa tôi là con hoang. Bố mẹ đẻ của tôi anh dũng hi sinh vì tổ quốc, tôi là con của liệt sĩ, không phải là đứa con hoang như chị nói. Cho dù chị có tức giận tới đâu, khi nói cũng nên giữ chừng mực. Huống hồ chị không chỉ làm mất mặt mình mà còn khiến bố mẹ chị cũng mất mặt. Xin chị nghe rõ đây, tôi không có nghĩa vụ phải nuông chiều chị, bình thường tôi nhường nhịn là vì nghĩ tới anh trai mình. Thật ra mà nói, trên đường đến đây tôi còn lo lắng cho chị, thậm chí còn nghĩ tới việc chị sẽ tấn công tôi, nhưng không ngờ chị có thể mở miệng nói ra những điều như thế.”
Nói xong, Hình Dục cúi người xin lỗi bố mẹ An Dao, ngay sau đó, cô ra khỏi nhà họ.
“Anh Dương Minh, chúng ta đi thôi.” Hình Dục đóng cửa xe, miễn cưỡng cười.
“Sắc mặt em kém thế?” Đặng Dương Minh vừa khởi động xe vừa hỏi.
Hình Dục chỉ lắc lắc đầu.
Lúc này, An Dao đang xông ra khỏi khu nhà như một kẻ điên, điên cuồng đập vào thành xe, gào thét: “Mẹ kiếp, cô đừng tỏ ra vô tội trước mặt bố mẹ tôi, cô là đồ đê tiện giả tạo!”
“Khốn kiếp An Dao! Cô dám mắng cô ấy một câu nữa tôi xem!” Đặng Dương Minh tức giận, đột nhiên mở bật cửa xe ra.
Hình Dục giữ tay anh lại: “Em tát cô ta một cái, cô ta giận cứ để cô ta la hét. Chúng ta đi.”
Đặng Dương Minh nghiến răng, nhẫn nhịn, cuối cùng, anh đạp ga…
Trên đường đi, nhớ lại những lời chửi mắng của An Dao, càng nghĩ càng giận, Đặng Dương Minh đấm mạnh vào vô lăng.
“Một năm nay Hình Khải ném không ít tiền cho nhà vợ, lại còn đổi xe cho bố cô ta. Hình Khải cảm thấy có lỗi với bố mẹ vợ, nên nhường nhịn hết lần này tới lần khác, những lúc không nhịn được thì tìm anh uống say một trận rồi thôi! Mẹ nó chứ! Anh thật không hiểu nổi nha đầu An Dao tại sao không biết thỏa mãn?”
Đặng Dương Minh lại hung hăng đấm mạnh xuống vô lăng.
Ai cũng biết An Dao là người phụ nữ thích hư vinh danh tiếng, mặc dù nói là thích hư vinh đối với đám con cháu cán bộ cao cấp như họ mà nói chẳng là gì, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại chút gì đó chứ, đừng cao ngạo quá!
Đặng Dương Minh còn nhớ rất rõ, có lần, sau khi uống rượu xong Hình Khải đã nói một câu như thế nào nhỉ? Tình yêu, sớm đã chết rồi.
Chính vì câu nói này, mà Đặng Dương Minh không cảm thấy lo lắng cho Hình Khải nữa, dù sao Hình Khải cũng nhìn thấu rồi, một tình yêu không màng danh lợi chỉ có thể nhìn mà không đạt được, người con gái duy nhất mang lại hạnh phúc cho anh lại không yêu anh, vì vậy đám người phàm như bọn họ đây không còn hi vọng nữa.
Nói cách khác thì, chỉ cần An Dao cứ giữ nguyên hiện trạng, không gây sự cãi vã với Hình Khải, thì Hình Khải sẽ định sống thế này tới hết đời.
Hình Dục im lặng không nói gì, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bóng người đang ngồi bệt dưới nền gào thét đập phá xa dần.
Cô nghĩ, phản lại những suy nghĩ ban đầu của mình không chỉ có cô, mà còn cả An Dao nữa, kỳ vọng quá cao, thất vọng càng lớn. Họ đều là những người phụ nữ đáng được thông cảm.


  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1512
.