Anh hận anh yêu em – Chương 16 – Trường đại học là nơi nhìn đâu cũng thấy gái đẹp
Mười hai giờ đêm, Hình Khải đi trên con đường quen thuộc, khép chặt áo khoác, vẫn là đêm mùa đông giá lạnh của Bắc Kinh, gió bấc quét khắp thành phố phồn hoa này, tạo ra những tiếng ồn ào huyên náo, như tâm trạng rối bời không nơi trút xả của anh.
Anh lính gác cổng suýt nữa không nhận ra Hình Khải, dù sao anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nói gì thì nói, trước kia anh là một đại thiếu gia thân thể cao quý, giờ đã là một người đàn ông mình đồng da sắt.
Hình Khải không có tâm trạng tranh cãi với anh lính gác, anh đứng trước cửa nhà, tâm trạng hoài nghi. Đàn ông mang trong mình dòng máu của kẻ đi săn bẩm sinh, đặc biệt là sẽ nảy sinh ý đồ với những người và sự việc mà mình không nắm bắt được. Đương nhiên anh cũng không phải ngoại lệ, như một con mãnh sư chủ động tấn công, anh phải có được câu trả lời chính xác từ miệng Hình Dục. Anh không muốn mình trở thành kẻ ngu ngốc tự mơ tưởng hão huyền.
Chuông cửa vang lên chưa lâu, Hình Dục nhanh chóng ra mở cửa. Biểu hiện của cô cho thấy cô chưa ngủ.
Hình Khải im lặng không nói, nhìn cô chăm chăm với vẻ mặt không chút biểu cảm, cái nhìn toát ra sự lạnh lẽo.
Hình Dục bình tĩnh nhìn lại anh, như không tin vào mắt mình.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói gì, cứ như vậy phải gần một phút, một luồng không khí kỳ lạ bao quanh họ.
Họ đang dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau ư? Có thể nói được rất nhiều điều, có thể chẳng nói được điều gì, và chẳng ai trong hai người muốn tìm hiểu sâu về việc vô vị ấy.
Không khí quá gượng gạo, Hình Khải bước về phía trước, nhanh nhẹn kéo cô vào lòng.
Hình Dục ngăn anh lại: “Bố đang ở trong phòng đọc sách.” Muộn thế này cô vẫn chưa ngủ là vì làm đồ ăn đêm cho Hình Phục Quốc.
Hình Khải vừa nghe nói bố đang ở nhà, phản ứng đầu tiên là túm lấy áo khoác co giò bỏ chạy. Nếu để bố biết anh tự ý xin nghỉ phép rời trường thì chắc chắn anh không còn đường sống.
Hình Dục đương nhiên cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vào giây phút cô nhìn thấy Hình Khải, suy nghĩ trong đầu cô gần giống với anh.
Đại Dục ngửi thấy mùi của Hình Khải, lắc lư thò đầu ra khỏi ổ, khi Đại Dục đang định “cất cao tiếng hát” chào mừng Hình Khải trở về, Hình Khải vội lao tới như một mũi tên ôm chặt lấy cổ Đại Dục.
Hình Dục đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, vội vàng bưng bát sủi cảo đã nấu xong vào phòng đọc sách, thấy Hình Phục Quốc vẫn chưa phát hiện ra hiện tượng lạ, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đặt bát xuống rồi vội đi ra ngoài, mang giày vào và đóng cửa lại.
Cô cầm tay Hình Khải kéo anh chạy ra khỏi khu đại viện, mặc dù nửa đêm canh ba vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, nhưng dù đi đâu cũng an toàn hơn là đứng ở cửa nhà.
“Ông bô sao lại ở nhà chứ?” Anh cảnh giác nhìn xung quanh, như sợ “ông bô” sẽ nhìn thấy bóng dáng lén lút của mình.
“Tòa nhà văn phòng của bố đang sửa chữa, nên gần đây bố về nhà làm việc.”
“Có nghĩa là mấy ngày tới bố cũng sẽ ở nhà?”
“Đúng, chắc phải một tuần nữa. Phải rồi, sao tự nhiên anh lại về? Ở trường xảy ra chuyện gì rồi à?” Hình Dục vội vàng chạy ra ngoài nên không kịp mang áo khoác, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên xoa xoa cánh tay.
Thế là Hình Khải cởi áo khoác khoác lên vai cô, chút phong độ lịch sự này anh vẫn có. Anh trả lời ậm ờ cho qua: “Vì đồ ăn ở đó chán quá nên về nhà cải thiện mấy hôm.”
Hình Dục tin ngay là thật, dù sao về phần ăn uống Hình Khải khá kỹ tính, trường quân sự là nơi người ta rèn luyện chịu đựng gian khổ, anh không chịu nổi cũng là lẽ thường.
“Muộn thế này rồi liệu còn tiệm ăn nào mở cửa không?” Hình Dục lo lắng, nếu như ở nhà cô có thể làm cho Hình Khải ngay một bàn đầy thức ăn, nhưng tình hình hiện nay, cô cũng không thể đi xa quá, nếu không Hình Phục Quốc sẽ phát hiện ra hành động khác thường của cô.
Một cơn gió lạnh ùa vào cổ Hình Khải, anh rùng mình, vội đuổi Hình Dục về: “Em về trước đi.”
“Anh sẽ ở đâu, có mang tiền không?” Hình Dục thấy Hình Khải thậm chí còn không cả mang theo hành lý, thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.
Hình Khải sờ sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền, anh vội mở ra xem, trong ví còn 300 tệ tiền mặt, ở trường chẳng có chỗ mà tiêu tiền nên anh chỉ mang theo một ít để làm lộ phí, ai ngờ lại gặp phải vấn đề hóc búa thế này.
Hình Dục thấy anh đứng ngẩn người nhìn ví tiền, cô vội vàng lấy hết tiền trong túi áo đưa cho anh, thậm chí còn đưa luôn cả mấy đồng tiền lẻ, Hình Khải vì thể diện nên kiên quyết không nhận, hồi nhỏ thì được chứ giờ đã lớn rồi, cầm tiền của phụ nữ bỏng tay lắm. Có điều anh rất băn khoăn, tại sao những lúc nhếch nhác nhất của anh luôn bị Hình Dục chứng kiến từ đầu đến cuối chứ?
“Không sao đâu, trong ví anh còn có thẻ.” Hình Khải khua khua ví tiền, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời em vẫn chưa ngủ đâu.”
Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo khoác, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Hình Khải.
“Anh mặc vào đi, em chạy hai bước là về tới nhà rồi.” Nói rồi cô quay người bỏ chạy, Hình Khải có nhà không thể về còn cô phải nhanh chóng quay lại thu dọn bát đĩa trong phòng đọc sách của Hình Phục Quốc.
Thấy một chiếc taxi vừa hay chạy tới, Hình Dục vội vàng đưa tay lên vẫy, theo quán tính, bánh xe dừng ngay trước mặt Hình Khải, Hình Dục vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời đang âm mấy độ đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, mở cửa lên xe, khi xe lăn bánh anh quay đầu lại nhìn Hình Dục, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa xoa hai tay vào nhau cho ấm vừa nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.
“Tăng tốc, đến đầu đường rẽ luôn.” Hình Khải dứt khoát rời đi. Dường như anh đã nhận ra rằng, Hình Dục chính là kiểu phụ nữ ấy, khi bạn có thời gian chòng ghẹo trêu đùa cô thì hãy dành thời gian đó mà lên kế hoạch cho bước tiếp theo, nếu không sẽ khiến đám huynh đệ chê cười là không bằng cả đứa con gái.
Hình Khải quay đầu lại, ngón tay vô tình chạm vào túi áo khiến những tiếng kêu loảng xoảng vang lên, anh thò tay vào thăm dò, chạm phải một đống tiền xu, còn cả mấy tờ tiền giấy kẹp lẫn trong đó nữa. Hình Khải trợn ngược mắt, bao nhiêu tiền lẻ đi chợ thừa nha đầu đều nhét hết cho anh hay sao thế này?
Lúc này, lái xe taxi căn cứ vào vẻ bề ngoài của Hình Khải mà dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng, khóe miệng Hình Khải giật giật, ở đây một tối tốn hơn nghìn tệ, chiếc áo khoác trên người anh đúng là không rẻ, nhưng lúc này anh còn có thể vờ tỏ vẻ ngông nghênh không?
“Tìm một trung tâm tắm hơi gần… trường Đại học Y.”
Sáng sớm hôm sau, Hình Khải thức dậy trong tiếng “hò hét đánh thức” của nhân viên phục vụ ở trung tâm tắm hơi, anh vươn vai vặn eo, bước những bước lười biếng về trước cổng trường Đại học Y. Gió đông lạnh thổi rin rít khắp nơi, anh tìm được một chỗ để sưởi nắng rồi ngồi xuống, châm thuốc hút.
Cổng lớn của trường Đại học Y đúng 7 giờ sáng mở cửa, đám sinh viên lục tục kéo nhau vào trường, có lẽ hôm nay có tiết học về hộ lý, Hình Khải thấy một đám nữ hộ lý tương lai từng nhóm từng nhóm đi vào trong sân trường.
Đã lâu không được nhìn thấy cảnh trăm hoa đua nở, Hình Khải bất giác huýt một tiếng sáo có ý trêu ghẹo.
Vài nữ sinh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, Hình Khải lúc này đang ở độ tuổi mười tám mười chín, vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, nhất là bộ dạng lúng túng không biết nên đứng hay ngồi của anh càng thu hút ánh mắt của đám nữ sinh, rất nhanh, đám nữ sinh bắt đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý.
Hình Khải thấy sức hấp dẫn của mình vẫn không kém năm xưa là bao, càng hứng thú, anh tùy ý túm lấy một nữ sinh gần đấy bắt đầu tán dóc: “Sinh viên mà dậy sớm quá nhỉ? Đã ăn sáng chưa?”
Cô sinh viên xấu hổ, cầm quyển sách lên che nửa mặt, lắc lắc đầu.
“Thật trùng hợp, anh cũng chưa ăn gì, cùng đi nhé?” Hình Khải chỉ chỉ vào quán ăn bên đường.
“Không được… còn phải đi học mà.”
“Ồ, vậy em đi đi.” Hình Khải chẳng thất vọng mà cũng không nuối tiếc, anh lại quay sang nhắm ngay một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh. Cô không đợi anh mở miệng hỏi đã ranh mãnh bắt bài: “Có phải anh cũng định hỏi em ăn sáng chưa đúng không?”
“Không, bọn em sắp phải vào lớp rồi, đi muộn không hay đâu.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc.
Hai cô nữ sinh mỗi người trừng mắt lườm anh một cái, khoát tay bỏ đi.
Hình Khải sờ sờ mũi, tự mình cười khoái trá, đê tiện cũng thú vị thật đấy.
Lúc này, một chiếc xe từ từ đi vào cổng trường, biển xe của đại viện, Hình Khải dập tắt thuốc, đợi người trong xe bước xuống.
Nhưng anh không để ý tới một nam sinh đang đứng song song với mình, tay cầm đồ ăn sáng, nhìn về vị trí chiếc xe vừa đỗ, nghển cổ lên ngóng.
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường, Hình Khải kinh ngạc nhìn mấy người lính lái xe và đi hộ giá đều là người quen, anh vội vàng áp sát người vào trước quầy sách báo, ngộ nhỡ để anh lính nào tọc mạch không biết giữ mồm giữ miệng nhìn thấy, lộ chuyện anh bỏ học về nhà, chắc chắn anh sẽ bị bố lột da.
Hình Dục ngồi trên xe đã chú ý thấy Hình Khải từ lâu, trong lúc cô đang thầm lo lắng thì thấy Hình Khải nhanh trí đứng quay lưng lại, lúc ấy cô mới yên tâm xuống xe.
Hình Dục đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất, đang định quay lại gọi Hình Khải thì nam sinh tay cầm đồ ăn sáng kia đã đi tới trước mặt cô, giơ cao chiếc túi vẫn còn nóng hổi lên, ngượng ngùng nói: “Mua cho em này!”
Hình Dục đã gặp anh bạn này mấy lần ở phòng học chung, nhưng chưa nói chuyện lần nào, cô vô thức nhìn về phía Hình Khải.
Hình Khải đã đứng sau lưng nam sinh kia từ bao giờ, anh còn cao hơn cậu ta cả cái đầu. Còn cậu bạn kia lại hoàn toàn không để ý thấy một bóng dáng lừng lững khác đang bao phủ lên người mình.
“Đưa đồ ăn sáng?” Hình Khải nặng nề đặt tay lên vai cậu bạn, giọng đầy vẻ chế giễu.
Cậu bạn kia khẽ khựng lại, từ từ quay người, hơi ngẩng đầu lên, nhưng cậu ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm của Hình Khải, bất giác đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Có… có chuyện gì không?”
Hình Khải thấy cậu ta sợ tới mức này rồi nên cũng chẳng hứng thú dọa tiếp nữa, anh giật lấy cái túi trên tay cậu ta, không nói không rằng, soạt một tiếng ném thẳng vào thùng rác.
“Anh thật là… làm vậy là có ý gì?” Cậu nam sinh hơi giật lùi về phía sau, thầm nghĩ có lẽ mình gặp phải dân xã hội đen, nhưng trước mặt cô gái mình thích lại không muốn thể hiện sự yếu đuối.
Tay Hình Khải dính mỡ, anh xoa xoa tay, còn chưa trả lời câu hỏi của cậu ta, Hình Dục lập tức bước lên phía trước đứng chắn giữa hai người đàn ông, rút một tờ giấy ướt ra đưa cho anh: “Đi ăn thôi, em đói rồi.”
Đột nhiên, Hình Khải vòng tay vít cổ Hình Dục, mặc kệ cô có đồng ý hay không, trước mặt bàn dân thiên hạ anh cúi xuống gắn chặt môi mình lên môi cô.
Đám sinh viên ưa náo nhiệt đi ngang qua không kẻ nào là không reo hò ủng hộ màn kịch hôn hít giữa đường này.
Tai Hình Dục văng vẳng nghe thấy những tiếng xì xào, theo bản năng cô đẩy anh hai cái, nhưng thấy Hình Khải không có ý định kết thúc, một tay anh vòng ôm lấy người cô, một tay giữ chặt cằm cô, đột ngột quay người ép Hình Dục vào tường, bắt đầu giày vò đôi môi cô một cách thô bạo.
Chính thế, anh muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình với Hình Dục trước mặt tất cả mọi người, cho dù Hình Dục có chấp nhận hay không.
Hình Dục có sức hút với đám ong bướm như thế, không chừng sau này lại cắm sừng lên đầu anh, anh làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ uy tín của bố mình mà thôi. Nghĩ thế, như tìm được cho mình cái cớ hợp lý, sự tức giận của Hình Khải đột ngột giảm về không.
Hình Dục cảm thấy kỳ lạ, rất tức giận song không thể thoát khỏi vòng tay anh, nên cô chẳng giằng co nữa. Cô rất hiểu Hình Khải, càng kháng cự anh lại càng làm tới, quen thói gia trưởng rồi.
Khi ăn cơm, Hình Khải phát hiện Hình Dục im lặng khác thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Giận rồi à?” Anh cắn một miếng quẩy.
“Không.” Hình Dục múc một muỗng đường lớn cho vào cốc sữa đậu nành, khuấy đều, rồi đẩy đến trước mặt Hình Khải.
Hình Khải uống sữa đậu nành, đột nhiên nhớ ra anh chàng ngốc nghếch đeo kính gọng vàng vừa rồi, anh khẽ đá chân Hình Dục một cái dưới gầm bàn, hỏi: “Những thằng ngốc trong trường theo đuổi em nhiều không?” Thích một cô gái quê mùa như Hình Dục có lẽ chỉ đáng bị gọi là thằng ngốc.
Hình Dục do dự một lúc, đáp: “Không nhiều.”
“Vớ vẩn!”
Hình Dục đặt bát đũa xuống, cụp mắt: “Em tự biết quản lý mình là được chứ gì?”
“Tại sao em không nói với những kẻ theo đuổi em rằng em là vợ chưa cưới của người ta.”
“Em nói rồi.”
“Nói thế nào?”
“Em nói em có bạn trai rồi.” Cô đáp.
“Vậy à, thế bạn trai em là ai?” Vai Hình Khải khẽ rung rung, cố ý truy hỏi.
“Đối phương không hỏi danh tính.”
Vớ vẩn, thật vô vị.
“Thế giả sử có người hỏi thì sao?”
“Em không trả lời câu hỏi có tính giả định.”
“…”
Anh hận anh yêu em – Chương 17 – Sự xuất hiện của An Dao
Hai người ăn sáng xong, Hình Khải chẳng có nơi nào để đi, quyết định tham quan trường của Hình Dục, đương nhiên nói dễ nghe thì là tham quan, nói khó nghe một chút thì là để đám con trai ngốc nghếch không biết trời cao đất dày trong trường này thấy khó mà rút lui.
Hình Khải đi sau Hình Dục khoảng năm mét, anh đang định gọi cô đợi anh thì bên cạnh đã thấy có mùi hương thoảng qua, một cô gái đi lướt qua anh, nhảy tới vỗ vai Hình Dục.
Hình Dục quay sang nhìn một cái, lấy từ trong ba lô ra quyển vở đưa cho cô gái ấy: “Hôm qua có việc nên không đi học, xin lỗi nhé!”
Cô bạn gái cười lắc lắc đầu, nhân động tác cho quyển vở vào trong ba lô, liếc mắt nhìn Hình Khải một cái rồi ghé sát vào tai Hình Dục nói nhỏ: “Đằng sau có anh đẹp trai, để mình đoán nhé, chắc chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ.”
Hình Dục đương nhiên là biết giá, trên người Hình Khải từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.
“Mấy giờ em tan học?” Hình Khải thăm dò hỏi.
Hình Dục đang định nói thì An Dao đã nhanh hơn cô một bước, hỏi trước: “Anh là?”
Hình Dục nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngùng của cô bạn, hơi chau mày nói: “Anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học em.”
An Dao kinh ngạc mở to mắt: “Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em à?” Không đợi Hình Dục trả lời, cô đã bật ngón tay cái giơ về phía Hình Dục, lẩm bẩm: “Được đấy Hình Dục, lại còn giấu một ông anh đẹp trai như thế ở trong nhà, tin tức này quả thật quá kinh khủng…”
Hình Khải chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì, anh chỉ khẽ khựng lại, nhắc lại một lần: “Em là… An Diêu ?”
Nếu anh nhớ không lầm thì tên cũ của Hình Dục là An Diêu. Lấy họ của mẹ và cha ghép lại.
An Dao nghe anh gọi tên mình, rõ ràng cô rất căng thẳng, cô đứng cạnh Hình Dục, ngượng ngùng gật gật đầu: “Chào anh, em là An Dao, An trong từ “Bình An”, Dao trong từ “Quỳnh Dao”…” Nói rồi cô đưa tay ra đầy thân thiện.
“Chào em!” Hình Khải cũng giơ tay ra bắt một cách lịch sự.
“Xin hỏi, đồng hồ của anh mua ở đâu thế? Em tìm rất nhiều nơi mà không thấy thương hiệu này.” An Dao đi lên trước một bước, vô tình đẩy Hình Dục sang một bên.
Hình Khải hơi khựng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “À, nhờ người mang từ nước ngoài về, nếu em muốn, viết lại mã đồng hồ mà em định mua, anh nhờ người mang về cho em.”
An Dao thấy Hình Khải không giống người buột miệng hứa bừa, trong lòng bỗng thấy vui vui, có lẽ cô đã gặp được đại gia thật rồi. Trước kia sao cô không nhận ra Hình Dục xuất thân tốt như thế chứ?
Cô lè lè lưỡi, nói: “Thế sao được, anh khách khí quá rồi…”
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải còn đang suy nghĩ, An Dao đảo mắt tinh quái, mím môi cười: “Giờ mới đang là buổi sáng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hay là thế này, anh có thể vào lớp em ngồi dự thính, giờ học y rất thú vị.”
“Có tiện không? Không hay lắm nhỉ…” Hình Khải có chút không muốn đi, vốn định từ chối, nhưng lại không muốn người đẹp bị mất mặt nên anh đành lịch sự hỏi lại.
“Không sao đâu. Thêm một hai sinh viên giáo sư cũng chẳng để ý. Tiểu Dục, cậu nói xem có phải không?” An Dao đi đến cạnh Hình Dục, cù cù vào lòng bàn tay cô, ý bảo cô giữ Hình Khải lại.
Hình Dục chầm chậm gập sách vào nhìn Hình Khải, cô tự nhận không thể quyết định thay anh, muốn đi muốn ở là do sự hứng thú của anh.
Hình Khải không nói gì, đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng chó sủa, anh đột nhiên nhớ ra con chó lông vàng mà mình đã nuôi, vội chuyển đề tài.
“Tiểu Dục, sao không thấy Kim Mao Đại Dục nhà mình đâu nhỉ?”
“Phì…” An Dao đưa tay lên bịt miệng cười, nói với Hình Dục: “Anh cậu tệ thật đấy!”
Hình Dục liếc An Dao một cái, vẻ mặt bình thản trả lời: “Hai hôm trước nó đau bụng, vì vậy anh Dương Minh mang về nhà chăm rồi.”
Hình Khải ừ một tiếng: “À… Đặng Dương Minh còn chưa biết anh về.” Nói rồi anh móc di động ra, bấm số gọi cho bạn.
Hai người nói với nhau mấy câu, Hình Khải hẹn Đặng Dương Minh cùng ra ngoài ăn trưa. Đặng Dương Minh mời.
“Tiểu Dục, Dương Minh đến đón anh bây giờ, buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!” Hình Khải nói với Hình Dục, rồi quay sang An Dao: “An Dao, gặp em anh rất vui!”
Trước khi quay người bỏ đi, anh vẫn không quên nói lời tạm biệt với người đẹp.
An Dao nhìn theo bóng Hình Khải đi xa dần, bĩu môi thất vọng.
“Anh cậu làm sao thế? Không thấy là mình rất có cảm tình với anh ấy à? Hay tại mình nhiệt tình quá?” Vẻ mặt An Dao căng thẳng.
“Hình Khải không phải anh mình.”
“Không phải anh cậu lẽ nào là em cậu sao? Ha !” Quan hệ giữa An Dao và Hình Dục khá tốt, cô nghĩ Hình Dục đang đùa.
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, môi hơi mở ra, đúng lúc ấy một giáo sư đi ngang qua họ, hai người cúi người chào. Giáo sư giục họ mau mau vào lớp, An Dao thấy giáo sư cầm một tập tài liệu dày trong tay, cô chủ động yêu cầu cầm giúp, sau đó cùng thầy đi vào lớp.
Hình Dục nhìn theo An Dao, ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Bỏ đi, cô cũng không cần phải giải thích với An Dao quá nhiều.
Song, có những chuyện không dễ giải quyết như Hình Dục nghĩ.
Trong suốt cả tiết học dài 60 phút, An Dao chẳng học hành gì, chỉ ngồi bên cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Nói gì thì nói An Dao cũng là một cô gái xinh đẹp có tiếng của khóa này, đương nhiên chẳng thiếu người theo đuổi, nhưng yêu cầu của cô cao mà hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, vì vậy cô nhất quyết không chơi với những sinh viên nghèo.
“Hình Dục, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Mắt An Dao thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm.
Hình Dục cặm cụi chép bài, im lặng không đáp.
“Cũng phải, có bạn gái rồi ai còn xuất hiện ở đây nữa, ha ha…” An Dao vui như mở cờ trong bụng, tự lẩm bẩm nói một mình.
Tay Hình Dục khựng lại, nhớ tới cơ thể nở nang hấp dẫn của Hình Khải, cô vô thức cúi gằm đầu xuống.
Đến trưa, An Dao nhớ Hình Khải trước khi đi có nói sẽ quay lại đón Hình Dục, thế là cô sánh vai cùng Hình Dục đi ra khỏi lớp. Hình Dục rất hiểu ý bạn, cô chỉ trầm ngâm.
Hình Khải và Đặng Dương Minh cùng đứng ngoài cổng trường hút thuốc đợi Hình Dục.
Hai người có chiều cao tương đương, hai người đàn ông khí chất khác người cùng xuất hiện trước cổng trường Đại học Y, không tránh khỏi ánh mắt ngưỡng mộ của những nữ sinh trong trường. Cũng có thể từ nhỏ họ đã được nuôi dưỡng khá đầy đủ cùng với khí chất cao quý bẩm sinh khó lòng che giấu dù có đi tới đâu.
Đặng Dương Minh cũng thuộc dòng con ông cháu cha nên bản thân anh không thể tránh khỏi sự sắp xếp của gia đình, sớm muộn gì cũng phải bước vào con đường chính trị, nhưng trước khi gánh trọng trách lên vai, anh định buông lỏng mình mấy năm.
Hình Khải liếc mắt nhìn, thấy Hình Dục và cô bạn gái anh gặp mặt lúc sáng cùng nhau đi tới, anh rít thêm hơi thuốc, ánh mắt lanh lợi, đột nhiên dùng khuỷu tay huých huých vào Đặng Dương Minh.
“Cô bé kia xinh đấy, bảo Hình Dục giới thiệu cho cậu nhé!”
Đặng Dương Minh thuận mắt nhìn tới, ánh mắt gắn chặt lên người Hình Dục, anh buột miệng: “Xinh lắm!” Mặc dù hai nhà chỉ cách nhau một bức tường nhưng những ngày Hình Khải đi vắng, Hình Dục khóa chặt cánh cổng sắt lớn thông giữa hai nhà lại, một tháng gặp mặt cô một lần đã là may mắn lắm rồi.
Hình Khải nghẹn ngào nuốt ực một tiếng, anh vốn chỉ định nói đùa, nhưng ánh mắt đắm đuối của Đặng Dương Minh là thật.
Nghĩ tới đây, anh dập thuốc, đi lên đón hai cô gái. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm như thế, nhưng anh chưa bao giờ giúp được Đặng Dương Minh việc gì, được! Hôm nay anh sẽ làm việc này!
“An Dao, cùng đi ăn cơm nhé, không đi thật không nể mặt anh chút nào!” Giọng điệu Hình Khải khá cứng rắn, anh không định để An Dao bỏ đi mất.
An Dao nhìn chăm chăm vào nụ cười chân thành của Hình Khải, thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng đã mở lối cho cô rồi, lòng cô vui như hoa nở.
Rất nhanh, qua nội dung nói chuyện của Hình Khải và Đặng Dương Minh, An Dao biết Hình Khải không chỉ xuất thân từ một gia đình khá giả, mà còn là con trai của một vị tướng quân nào đấy. Trời ơi, cô đã nhặt được báu vật rồi!
Lúc này Đặng Dương Minh mới để ý tới An Dao, nhưng không có phản ứng gì nhiều, nghe nói Hình Khải đã về thành phố hôm qua, liền giơ tay đấm bạn một cái.
“Về nhà sao không lập tức qua tìm mình, không biết mình ngày đêm nhung nhớ cậu à?”
Đặng Dương Minh đương nhiên sẽ không bán đứng Hình Khải, cũng không giúp anh “giám sát” tình trạng đi về của chú Hình.
Hình Khải làm động tác buồn nôn: “Chú ý chút đi, bạn của Tiểu Dục cũng đang ngồi đây đấy.”
An Dao nghiêng đầu cười, đón lời nói: “Thì ra tối qua anh mới về đến Bắc Kinh, vậy bữa cơm này coi như tiệc tẩy trần phải không ạ?”
Hình Khải nâng cốc: “Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”
An Dao cười híp mí gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.
Đặng Dương Minh liếc nhìn An Dao một cái, cô gái này khi nói chuyện với Hình Khải hai mắt sáng bừng, thế là có ý gì?
Hình Khải lại hoàn toàn chẳng để ý, anh ngầm đá vào chân Đặng Dương Minh một cái dưới gầm bàn, dùng ánh mắt nói với bạn: “Cô bé này không tồi chứ?”
Đặng Dương Minh quan sát An Dao từ đầu đến chân, mũi cao mắt to, da mịn mượt, chiều cao tiêu chuẩn, nhưng bất kỳ mỹ nữ nào trước mặt Hình Dục đều trở nên mờ nhạt ảm đạm. Hoặc, mắt anh có vấn đề.
Rồi anh lại quay sang nhìn Hình Khải lúc này đang nháy mắt với mình, đá ngược lại bạn một cái.
Hay là tên tiểu tử này ở trường quân sự toàn đàn ông con trai với nhau lâu quá rồi nên không nhận ra tình ý của An Dao?
Hình Khải cho rằng Đặng Dương Minh đang ngại nên không tấn công, anh cười gian tà hai tiếng, lúc này Hình Khải mới để ý Hình Dục ngồi đối diện với mình, anh kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nói như ra lệnh: “Qua đây!”
Hình Dục ngoan ngoãn đứng dậy, đầu tiên là rót đầy rượu vào ly cho hai người đàn ông, sau đó ngồi xuống chỗ cũ.
Hình Khải đang định nói cô không chịu nghe lời, Đặng Dương Minh đã ấn mu bàn tay anh, trước mặt người ngoài phải cho Hình Dục giữ chút thể diện chứ.
Tính tình An Dao hướng ngoại nên khá giỏi giao tiếp, trong tình huống chẳng có ai chịu trò chuyện, cô sẽ tìm mọi cách để khuấy động không khí. Đặng Dương Minh và Hình Khải ở trước mặt đám con gái cũng được coi là những người đàn ông có phong độ, nghe An Dao hào hứng kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường Đại học Y, hai người không nhịn được phá lên cười.
Hình Khải lại một lần nữa cảm thán, nếu Hình Dục nhà anh mà hoạt bát được bằng một nửa cô gái này thì anh chưa chắc đã suy nghĩ về việc cô trở thành vợ chưa cưới của mình. Có điều giờ anh cũng chẳng chê bai gì cô nữa, nghĩ xong anh bất giác quay ra ngẩn người nhìn Hình Dục.
“Còn nhỏ tuổi như vậy đã vào trường lục quân rồi à? Thật giỏi quá!” Lời nói của An Dao cắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Khải.
Hình Khải nhìn ánh mắt lấp lánh sùng bái của cô gái, thói hư vinh được thỏa mãn tới tột cùng.
Đặng Dương Minh thấy Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn im lặng, còn Hình Khải lại hào phóng thể hiện bản thân trước mặt An Dao, anh cố ý nói: “Thế đã là gì, Hình Khải còn tinh thông cả ba ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp cơ.”
An Dao kinh ngạc tột độ, hào hứng nói: “Anh đúng là thiên tài ngôn ngữ!”
Hình Khải khá bất ngờ, liếc xéo Đặng Dương Minh: “Nhắc đến làm gì, mình chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp thôi mà.”
Đặng Dương Minh cầm ly rượu lên cụng vào ly Hình Khải một cái, cười nói: “Đừng có giả bộ khiêm tốn trước mặt mình. Mình còn nhớ hồi nhỏ, cậu thường ngồi xổm ở góc tường nói chuyện với kiến, có phải cậu gặp được con kiến thành tinh nào rồi không?”
Hình Khải chỉ cười, giờ chuyện của anh có thể mang ra kể như chuyện cười, nhưng nhớ lại những khó khăn mình phải trải qua ở giai đoạn đó anh vẫn có chút xót xa, chẳng có ai chơi cùng, anh chỉ còn cách tìm đến đủ loại côn trùng động vật để trò chuyện.
Hình Dục lẳng lặng ngồi một bên, cô luôn là người kém hoạt bát nhất trong mọi cuộc vui, chỉ có thể tự tìm niềm vui trong tiếng nói cười của người khác.
Sau bữa cơm, Hình Khải và Đặng Dương Minh có lẽ uống hơi nhiều, trong lúc giúp Hình Dục đỡ họ, An Dao lẳng lặng nhét tờ giấy có số điện thoại của mình vào túi quần Hình Khải. Màn này, ngoài Hình Khải là người duy nhất không phát hiện ra, Đặng Dương Minh và Hình Dục đều nhìn thấy.
Hình Dục không yên tâm nên cô quyết định phải đưa hai người bọn họ về nhà trước. Ồ, mà giờ Hình Khải ở đâu cô cũng không biết, lần này thì rắc rối to rồi.
Rất nhanh, ba người cùng lên một chiếc taxi, Hình Dục đỡ Hình Khải và Đặng Dương Minh lên xe trước, sau đó tự mình ngồi vào ghế phụ.
“Hình Khải, đưa anh về đâu đây?”
Hình Khải ngồi dựa vào vai Đặng Dương Minh ngủ rất say, Đặng Dương Minh cũng ngà ngà chẳng biết gì nữa, không còn cách nào, Hình Dục đành bảo lái xe tìm một quán trọ để hai người đàn ông say khướt này ngủ cho tỉnh rượu.
Đến nơi, Hình Dục và nhân viên của nhà nghỉ hợp lực dìu hai người bọn họ lên giường.
Hình Dục cởi giày giúp Hình Khải, đắp chăn cho anh, rồi lại đi sang giường của Đặng Dương Minh cởi giày đắp chăn, đúng vào lúc cô đang cởi áo khoác ngoài cho Đặng Dương Minh, anh đột nhiên giơ hai tay lên, kéo Hình Dục vào lòng.
“Anh Dương Minh?” Hình Dục cố gắng thoát ra, nhưng vì lấy đà quá mạnh nên cô ngã lăn ra nền. Đặng Dương Minh đúng là say thật rồi, nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự, anh vịn vào thành giường đứng dậy. Hình Dục thấy anh đi tới, túm lấy đôi giày da bên cạnh làm vật phòng thân.
Ánh mắt cô tràn ngập dấu hỏi, như muốn tin rằng Đặng Dương Minh đúng là đang say.
Thấy vậy, Đặng Dương Minh phì cười, thả người nằm lăn ra giường, anh chỉ muốn mượn rượu để bày tỏ thứ tình cảm đã phải đè nén bao năm trong lòng, nhưng hành động của Hình Dục cho thấy, cô không có ý gì với anh, người con gái này, không chỉ đề phòng với riêng anh, mà Hình Khải cũng vậy, động chút phòng vệ để bảo vệ mình.
Nhưng Hình Khải còn hạnh phúc hơn anh rất nhiều, ít ra cậu ta còn có thể lấy cô về làm vợ.
Chuyện ngày hôm đó, Hình Dục không bận tâm, trước kia đối xử với Đặng Dương Minh thế nào thì giờ vẫn thế, gọt hoa quả, làm cơm, rót rượu mỗi thứ bao giờ cũng làm hai phần. Còn Đặng Dương Minh vốn là người đàn ông không đạt được mục đích của mình, Hình Dục không né tránh anh, hà tất anh phải né tránh cô.
Hình Khải nhanh chóng chẳng còn cắc bạc nào trên người, Đặng Dương Minh đặt một phòng ở khách sạn, ở luôn đó cùng Hình Khải trong những ngày nghỉ phép buồn chán. Hình Dục có thời gian cũng đến ở cùng họ, có điều thời gian của cô rất hạn hẹp, bởi vì Hình Phục Quốc đợi cô về cùng ăn cơm. Huống hồ, ở thành phố này Hình Dục vốn không có bạn, nếu cô về muộn chắc chắn sẽ khiến Hình Phục Quốc nghi ngờ.
Hình Khải buồn chán, hơn nữa lại có Đặng Dương Minh ở trong phòng, nên anh không thể nói chuyện nghiêm túc một lần với Hình Dục, cứ nghĩ đến chuyện về nhà nghỉ phép lâu như thế mà không thể làm rõ quan hệ giữa mình và cô, lòng anh lại bứt rứt.
Anh nghĩ, có thể giờ chưa phải lúc, đến ông trời cũng cản trở anh thì anh hà tất phải cố chấp bằng được? Đợi tới khi anh tốt nghiệp quay về vậy, cả hai còn trẻ, còn đủ thời gian để sắp xếp cuộc đời mình.
Anh hận anh yêu em – Chương 18 – Mời đến thì dễ đuổi đi thì khó
Mùa hè năm thứ hai, Hình Khải hoàn thành khóa học ở Học viện Quân sự một cách hết sức thuận lợi, được chuyển thẳng lên Học viện Ngoại giao Bắc Kinh với thành tích xuất sắc. Hình Khải biết bố sẽ giơ cả hai tay hai chân lên tán thành việc anh học nâng cao. Nói gì thì nói, làm bố ai chẳng muốn con trai mình một bước lên mây? Tuy nhiên, suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ vì anh không muốn ở trong quân ngũ nữa nên mới ép mình tiếp tục gặm sách như thế. Nhưng, như vậy anh lại phải học thêm bốn năm nữa.
Hình Phục Quốc trống dong cờ mở đón con trai trở về, không khí hào hùng vui vẻ như chính ông mới là người thắng trận.
Hình Dục lại lặng lẽ đứng bên cạnh Hình Phục Quốc, thon thả mềm mại.
Một năm xa cách, Hình Khải cứ nghĩ rằng mình sẽ quên cả dáng hình cô, nhưng sự thật chứng minh, anh không những không quên được cô mà hình bóng cô càng lúc càng khắc sâu hơn trong tim anh.
Sau khi về đến nhà, Hình Khải ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn, về nhà vẫn là thoải mái nhất.
Bữa tối rất thịnh soạn, Hình Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ ngày hôm qua rồi.
Hình Khải nhìn thức ăn trên bàn, cơm ở nhà vẫn là ngon nhất. Lại quay sang nhìn Hình Dục dịu dàng hiền thục, đột nhiên anh cảm thấy thế này cũng tốt. Đàn ông mong đợi điều gì, chẳng phải là có một người phụ nữ ở bên yêu thương chăm sóc mình hay sao?
Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy cô, chi bằng tận hưởng đi vậy.
“Này, đợi khi anh đủ hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn nhé?”
“Sao đang ăn tự nhiên lại nói tới chuyện này?” Hình Dục đứng dậy xới cơm cho anh, chỉ coi như một câu nói đùa.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, những lúc anh nhàn rỗi không có việc gì làm thường ngồi phân tích tâm lý của Hình Dục. Theo phán đoán của anh, chính vì cô biết rõ chồng tương lai của mình là anh nên cô mới không suy nghĩ đến vấn đề yêu hay không yêu, dù sao cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, nên có lẽ không có cảm giác nguy hiểm?
“Này, em đừng nghĩ anh nhất định sẽ lấy em. Giờ anh không còn là đứa trẻ con đít xanh phải nghe theo sự sắp xếp của bố nữa, bố làm gì còn phải nhìn sắc mặt anh biết không hả?” Hình Khải sa sầm sắc mặt, người con gái này thật không biết điều, anh sẽ không để tâm tới cô như thế nữa.
Hình Dục sững lại, bình tĩnh nói: “Ồ!”
Hình Khải cười ha hả, cảm thấy đắc ý trước sự khiêu khích đầy biến thái của mình.
“Em giận rồi phải không?”
“Không.” Hình Dục ngồi trở lại ghế, chậm rãi uống canh.
“Chắc chắn giận rồi, mặt xanh lét kia kìa.” Hình Khải cười gian xảo.
Hình Dục vô thức đưa tay lên sờ sờ má, mím môi không nói.
Hình Khải đang hào hứng, còn cô lại có bộ dạng buồn chán thế kia, thật khiến người ta mất hết ý chí chiến đấu, vô vị.
Đột nhiên, anh ném đũa xuống, bắt đầu nổi điên: “Hình Dục, cô đừng ngông cuồng quá! Đừng cho rằng tôi sẽ lấy cô thật, cô còn chưa có phúc đấy đâu!”
“Em làm sao?” Hình Dục không hiểu.
Hình Khải tức tới mức sởn cả da gà, nhìn đi nhìn đi, đúng là có những người con gái tự yêu bản thân mình quá mức.
Anh đập bàn đứng dậy, buông lời cay nghiệt: “Cô đợi đấy, có bản lĩnh thì cả đời này đừng tới cầu xin tôi.”
Hình Dục chầm chậm chớp mắt, không hiểu tại sao anh lại làm to chuyện, nổi trận lôi đình như thế.
Hình Khải than thầm, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân rồi, người con gái này tự tin quá mức!
Hình Khải quay về phòng ngủ trong tiếng bước chân giận dữ, đóng sập cửa phòng lại, lật tìm tên những người con gái trong danh bạ điện thoại… Mẹ kiếp, tưởng anh mày thiếu đàn bà chắc? Anh mày chưa bao giờ thiếu!
Vì họ tên được sắp xếp theo bảng chữ cái từ vần a đầu tiên, nên cái tên đầu tiên đập vào mắt anh… An Dao.
An Dao? Có ấn tượng, là bạn cùng lớp của Hình Dục, vì tên hai người giống nhau, nên anh nhanh chóng nhớ ra diện mạo của cô gái này.
Hình Khải sờ sờ cằm, đã một năm rồi, không biết cô ấy đã có bạn trai chưa, Đặng Dương Minh cũng chưa có gì mà… Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hình Khải đảo mắt rồi búng tay cái tách.
Rất nhanh, đối phương bắt máy.
An Dao: “Xin chào!”
Hình Khải: “Chào em, là An Dao phải không?”
An Dao: “Là em đây. Xin hỏi anh là ai?”
Hình Khải: “Anh… anh là anh trai Hình Dục, Hình Khải.”
Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, rồi mới nói: “Hôm qua nghe Hình Dục kể anh sắp về… em đang nhớ anh, em nói thật đấy.”
“Nhớ anh?” Hình Khải hoang mang.
“Vâng! Nhớ một người bạn đã một năm không gặp không được sao?” An Dao cười tinh nghịch.
Hình Khải ngửa cổ lên nhìn trần nhà, không lẽ cô gái này đã sớm có ý với anh từ lâu?
“Alo, Hình Khải? Anh còn đó không?”
“Còn còn. Tối nay em rảnh không? Đến nhà anh ăn cơm.” Ánh mắt anh thoáng ánh lên niềm vui của việc trả thù.
“Được ạ, nhưng liệu có tiện không? Nghe nói vào trong khu biệt thự đó rất phiền phức.”
“Không sao. Anh sẽ nói với cảnh vệ một tiếng. À, em mang theo chứng minh thư nhé!”
“Vâng, vậy tối nay gặp!”
Sau khi cúp máy, Hình Khải híp mắt cười xấu xa, Hình Dục ơi là Hình Dục, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi của em khi nhìn thấy cô bạn cùng lớp xuất hiện trước cửa nhà mình, em lấy tư cách gì mà kiêu với anh chứ? Chậc chậc, ái chà chà!
Hình Khải khệnh khạng bước ra cầu thang, dương dương tự đắc nói: “Em gái ơi… tối nay anh mời một cô bạn gái tới nhà mình ăn cơm, em làm thêm mấy món ngon ngon nhé!”
Sống lưng Hình Dục như khựng lại, bàn tay đang cầm bát dừng trước vòi nước chảy, sau đó cô trả lời: “Vâng, được!”
Hình Khải bước tới đứng bên cạnh cô, bắt đầu cười đầy bí hiểm: “Ái chà chà, em nói xem tại sao anh trai em lại sát gái đến như thế chứ? Lúc nào cũng có đàn bà con gái dâng tới tận miệng.”
Hình Dục vẩy vẩy nước bám trên đũa, không nói lời nào.
Nếu Hình Khải không nhìn nhầm thì hình như Hình Dục chẳng hề có biểu hiện gì đặc biệt, có lẽ vẫn chưa đủ độ! Nhưng suy nghĩ lại thì có vẻ như anh đang hành động thừa thãi, Hình Dục và anh có quan hệ gì? Vốn chẳng có quan hệ gì cả, sao bản thân anh lại ấu trĩ như mấy diễn viên trên ti vi thế này? Nhưng chuyện đã tới bước này rồi, cũng không nỡ để con gái nhà người ta leo cây.
“Khà khà, mau thu dọn đám quần áo lót phơi ngoài ban công vào đi, đừng để bạn gái anh nhìn thấy lại không vui.”
“Vâng!” Động tác rửa bát của Hình Dục nhanh hơn.
Hình Khải nhìn cô đi lên tầng, không hề có vẻ gì là oán trách, ấm ức.
Anh đi ra sân chơi với Đại Dục, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía ban công, Hình Dục thoăn thoắt rút hết quần áo phơi trên đó xuống, rất nhanh ban công lại thênh thang như thường.
Hình Khải vuốt vuốt bộ lông trơn trượt của Đại Dục, vừa gọi tên nó vừa buồn bực. Hình Dục… không giận ư? Thôi, quan tâm làm gì chuyện cô ấy giận hay không?
Đại Dục thè cái lưỡi to bè của mình ra liếm liếm vào tay Hình Khải, nó đói rồi.
Hình Khải lấy từ trên giá cao xuống một nắm thức ăn dành cho chó. Chú chó con nhỏ xíu năm đó giờ đã thành một chú chó to lớn dài hơn một mét, Đại Dục đang trong thời kỳ động dục nên gặp ai cũng chồm lên ôm đùi để… làm tình, khiến mấy anh lính cần vụ cũng không dám ho he bén mảng qua khu này.
Lúc này, Đại Dục vòng hai chân trước ôm lấy đùi Hình Khải bắt đầu cọ cọ.
“Hey! Con chó nhát chết này, có giỏi thì đi mà cọ cọ Hình Dục, sao cứ tìm cách… với tao là sao?” Hình Khải nhận thấy Đại Dục rất sợ Hình Dục, thà ôm đàn ông chứ không dám lại gần Hình Dục.
Đại Dục lười biếng nhướn mắt lên, cọ càng nhanh hơn.
7 giờ 30 tối.
An Dao đúng giờ tới điểm hẹn, vừa bước vào sân Đại Dục lập tức bỏ rơi Hình Khải, sung sướng điên cuồng nhảy bổ về phía mỹ nữ…
“Á…”
An Dao sợ hãi hét tướng lên, Hình Khải vội vàng đứng dậy ngăn cú phi người của Đại Dục, An Dao vì sợ mà nấp ngay sau lưng anh, theo bản năng vòng hai tay ôm chặt eo anh.
Sống lưng Hình Khải cứng lại, phụ nữ nấp sau lưng đàn ông là vì muốn tìm kiếm sự che chở? Đấy mới chính là việc mà phụ nữ nên làm!
Hình Dục nghe thấy tiếng động lao ra cửa, nhìn cảnh hai người họ ôm chặt nhau từ sau lưng, đầu tiên cô kéo Đại Dục ra, cúi gằm đầu xuống, quên cả chào hỏi khách, quay người bỏ đi.
Hình Khải thấy Hình Dục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường ngày, thuận tay vòng qua vai An Dao rồi đặt dưới nách cô, An Dao không ngờ Hình Khải lại chủ động như thế, đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Đặng Dương Minh nghe thấy tiếng hét cũng chạy ra ban công ngó xuống, nhìn thế “chân kiềng” kỳ quái dưới sân, bị sự tò mò thôi thúc, anh cũng muốn biết Hình Dục sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Đương nhiên, thần sắc Hình Dục cũng bắt đầu có chút không tự nhiên nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cô quay người đi vào trong nhà, như có ý dành cho họ khoảng không gian riêng ở bên nhau.
Đúng lúc Hình Dục quay vào nhà, cánh tay anh đang ôm An Dao cũng buông thõng xuống, anh chau mày, không hiểu không hiểu.
“Con chó đó là Đại Dục ạ?” An Dao sợ hãi nép vào người Hình Khải.
“Ừ… nó đấy.” Hình Khải bừng tỉnh, cười nói: “Không phải sợ, vì nó thích em nên mới lao ra như thế.”
An Dao lẳng lặng gật đầu, khi cô mỉm cười trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền xinh xinh rất đáng yêu.
“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Hình Khải cảm thấy áy náy trước hành động ôm ấp đường đột của mình.
An Dao lắc lắc đầu, đôi mắt mở to long lanh của cô phản chiếu khuôn mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.
Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.
Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm chằm, điều đó khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì? Đàn ông đều thế cả mà!
An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”
“Ừ, cả khu chẳng qua cũng chỉ ba tầng thôi.” Hình Khải tùy tiện đưa tay chỉ, liền phát hiện Đặng Dương Minh đang nhìn sang, anh khựng người lại, nói cách khác anh cũng có chút gượng gạo, đành dùng sự nhiệt tình để che đi tâm trạng thật: “Dương Minh! Sang đây cùng ăn cơm!”
An Dao nhìn theo hướng anh gọi, cô và Đặng Dương Minh có duyên gặp mặt một lần, vì vậy cô nhìn về phía anh gật đầu chào.
Đặng Dương Minh lại tỏ vẻ khinh khỉnh, quay người đi vào phòng, chẳng phong độ gì cả.
An Dao nhìn thấy thế không biết mình đã sai ở đâu. Cô luôn cho rằng trong con mắt của đám con ông cháu cha chẳng có ai, đương nhiên, sự thật chứng minh, quả nhiên là rất ngạo mạn.
Hình Khải đứng nguyên tại chỗ đợi Đặng Dương Minh, nhưng rồi anh phát hiện ra cậu ta không có ý định sang nhà mình cùng ăn cơm. Anh cười khan hai tiếng: “Vào nhà thôi.”
An Dao kín đáo vâng một tiếng, rồi nói: “Thì ra nhà hai anh ở gần nhau như thế.”
“Ừ, Đặng Dương Minh là bạn thân từ nhỏ của anh. Em vào nhà trước đi, anh sang gọi cậu ấy.”
An Dao không tiếp lời anh, cô có cảm giác Đặng Dương Minh không thiện cảm với mình.
***
Biệt thự nhà họ Đặng.
Đặng Dương Minh nằm trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân của Hình Khải lúc này đang tự ý đi lên cầu thang.
“Cậu làm gì thế hả, mỹ nữ mình đã gọi tới cho cậu rồi, mau xuống nhà đánh răng rửa mặt đi.”
“Mình còn muốn hỏi cậu đang làm trò gì đây? Cậu gọi bạn học của Tiểu Dục đến nhà để làm gì?” Đặng Dương Minh khẽ nhướn mắt lên nhìn Hình Khải.
Hình Khải châm một điếu thuốc, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Đừng vờ nữa, trước kia cậu khen cô bé này xinh mà, từ nhỏ tới lớn mình chưa từng thấy cậu khen ai bao giờ, không thú vị mới lạ. Cậu nói đi, người anh em này giúp cậu như thế còn chưa đủ sao?” Anh cười đắc ý.
Đặng Dương Minh sững lại, nhớ lại hôm đó, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hình Dục. Anh bất giác thấy buồn phiền, thì ra mầm họa là từ anh, anh thể hiện sai cách còn Hình Khải lại hiểu nhầm ý.
Hình Khải thấy Đặng Dương Minh không ứ chẳng hừ, cười híc híc, tiện tay cầm quyển tạp chí đập vào đầu bạn: “Nói đúng rồi chứ người anh em, ai chẳng yêu cái đẹp, đây cũng có phải là chuyện gì mất mặt đâu?”
Đặng Dương Minh đương nhiên không thể để Hình Khải biết khi ấy người anh muốn khen là Hình Dục, nhún nhún vai cười thản nhiên: “Đáng tiếc quá, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà bạn Hình Dục thích lại không phải là mình.”
“Hả, thế cô ta tới đây làm gì? Không phải vì cậu thì chẳng lẽ lại là vì mình?” Hình Khải thờ ơ trả lời bạn, đột nhiên, nụ cười của anh cứng lại, vô thức đưa tay lên vò vò tóc, nhờ sự nhắc nhở của Đặng Dương Minh, lẽ nào An Dao có ý với anh thật sao?
“Cậu đừng hiểu nhầm, vừa rồi mình ôm An Dao không phải là giở trò lưu manh gì đâu!” Hình Khải vội vàng giải thích, trong lòng anh lúc này tạm thời không thể đón nhận bất cứ một người con gái nào, ngoài những lúc anh thỉnh thoảng cảm thấy việc lấy Hình Dục làm vợ cũng không tồi.
Thế cũng không phải là đã để tâm tới Hình Dục sao? Anh đâu có thích cô thật.
Đặng Dương Minh vươn vai, điềm tĩnh nói: “Được rồi được rồi, kêu oan gì chứ, tế bào lưu manh sớm đã ăn sâu bám rễ trong đầu cậu rồi, có cô bé nào trong đại viện này chưa từng bị cậu sờ tay nắn chân đâu?”
Người anh em suốt hai mươi năm trời, thậm chí trên người có bao nhiêu cọng lông họ cũng đều biết rất rõ, giữa họ chẳng có bí mật gì đáng nói. Nghe Đặng Dương Minh nhắc lại những chuyện hồi nhỏ, Hình Khải bỗng cảm thấy rất đắc ý.
Anh ngẩng đầu nhả ra mấy vòng khói, nhớ lại những chuyện hồi bé, phì cười: “Đúng rồi, cậu còn nhớ con gái nhà chú Trần không?”
Nhắc lại chuyện này Đặng Dương Minh sầm mặt xuống: “Có thể không nhớ sao? Cậu vì muốn con gái chú ấy chủ động lao vào lòng, bảo mình trèo lên cây ném sâu xuống, trên cây không có sâu róm, cậu lại lấy trộm từ trong nhà bếp ra một con rắn, mình còn chưa ném thì đã bị rắn cắn rồi. Cũng may đấy không phải là rắn độc, nếu không, mẹ kiếp, giờ này con ma là mình đây quyết không tha cho cậu.”
Hình Khải vỗ đùi cười lớn: “Sau đó cậu kêu lên một tiếng thảm thiết, cô bé thấy từ trên cây tự nhiên rơi xuống một người, thế là vẫn lao vào lòng mình, ha ha ha!”
Đặng Dương Minh bất lực mỉm cười, khi họ ở cùng nhau đã làm không ít chuyện xấu, cả ngày trêu chó ghẹo mèo bắt nạt các cô bé trong khu, dù sao rảnh rỗi thì phải tìm trò mà chơi chứ.
Nhưng giờ đây đã trở thành người lớn cả rồi, có những chuyện không thể hồ đồ thêm nữa, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Là bạn thân của Hình Khải, Đặng Dương Minh có nghĩa vụ nhắc nhở bạn: “Nếu cậu thật sự thích Hình Dục thì đừng dính vào An Dao, mặc dù nói Hình Dục chắc chắn sẽ là người của cậu, nhưng cô ấy nhìn thấy cậu ôm ôm ấp ấp một người con gái khác chắc chắn cũng không vui.”
Khóe miệng Hình Khải nhếch lên, nói thẳng: “Ai bảo mình thích cô ta? Đừng nhắc đến nha đầu thối ấy nữa, trước khi gọi An Dao đến, mình hỏi Hình Dục về chuyện kết hôn, đại thiếu gia mình đây không chê cô ta mà phải hạ mình hỏi thế rồi, cô ta lại còn chê kết hôn sớm quá, thế nào gọi là sớm quá? Thà nói thẳng ra là không thích, vì vậy…”
Đặng Dương Minh tiếp lời Hình Khải: “Vì vậy cậu định giở trò vịt chết không sợ nước sôi, rõ ràng là thích Hình Dục nhưng lại lấy cớ là tìm đối tượng cho mình rồi gọi An Dao đến để chọc tức cô ấy, không ngờ trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc, Hình Dục chẳng thèm phản ứng, cậu còn lọt vào tầm ngắm của An Dao nữa.”
“Mình thèm vào! Sao mình có thể thích một người con gái không hiểu nhân tình thế thái như Hình Dục chứ!” Âm lượng của Hình Khải bất giác lên cao, ngay sau đó anh lại sờ sờ cằm, bộ dạng rất hào hứng, nói: “Có điều, nếu không phải do cậu nhắc nhở, thì mình đúng là không nghĩ tới việc cô bé An Dao đó có tình cảm với mình.”
Nói thật thì, anh cũng không biết tình cảm của mình dành cho Hình Dục là thích hay không thích, dù sao từ “thích” đó chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa chính xác về nó.
“Này, đi ăn cơm thôi, nếu không cô bé đó lại càng hiểu lầm thêm.” Cho dù có thích hay không thích Hình Dục, tóm lại phải giải quyết rắc rối trước mắt cho xong đã.
“Không ăn đâu. Yêu ma quỷ quái cậu mời đến cậu tự đi mà diệt trừ.” Lần này Đặng Dương Minh quyết không giúp anh giải vây, cho nhớ đời một lần.
Hình Khải vò đầu bứt tai, được rồi được rồi, coi như mời mỹ nữ ăn bữa cơm chứ gì!
Khi anh về tới nhà, Hình Dục đang bận rộn trong bếp, An Dao lại ngồi trong phòng khách đợi Hình Khải.
“Về rồi à? Nhà anh thật phong cách quá!”
An Dao cười hỏi, lần đầu tiên được nhìn thấy nhà của một cán bộ cao cấp, phong cách trang trí cổ xưa, nội thất, tranh chữ… tất cả xem ra đều vô giá, ngoài ra những thiết bị điện tử cao cấp cũng được lắp đặt đầy đủ, khiến ngôi nhà toát ra được sự kết hợp đặc sắc giữa Trung Quốc và phương Tây.
“Chiếc ghế mà em ngồi được làm bằng gỗ Lê cuối đời Thanh.” Hình Khải thấy bối rối, anh cố tình nói lảng sang chuyện khác.
An Dao đứng bật dậy: “Cổ vật hơn một trăm tuổi rồi sao? Thôi để em ngồi ghế sô pha.”
Hình Khải cười cười, không biết nên nói gì. Anh len lén khom người nhìn vào bếp, Hình Dục đang bận rộn mồ hôi mồ kê mướt mát, anh cảm thấy hơi hoảng, vội gọi: “Hình Dục, đừng làm nữa, ra nói chuyện với bạn em đi!”
Không biết Hình Dục không nghe thấy hay là cố ý không trả lời, tóm lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Hình Khải định đi vào bếp thì An Dao đã vội đứng dậy trước: “Anh cứ kệ đi, để em vào giúp Tiểu Dục.” Nói rồi cô nhanh nhẹn đi vào bếp.
Hình Khải thở dài, cô gái này thật thấu hiểu lòng người.
Trong bếp.
An Dao rửa rau, Hình Dục cắt rau, phối hợp rất ăn ý.
“Tiểu Dục, anh trai cậu tại sao lại mời mình tới nhà ăn cơm?” An Dao không kìm được tò mò muốn thăm dò ý của Hình Dục.
“Sao cậu không hỏi thẳng anh ấy?” Hình Dục không quay đầu lại.
An Dao xấu hổ mím môi: “Mình sao có thể làm thế, mặc dù cũng đã nghĩ đến, nhưng không nên thể hiện chủ động quá…”
Hình Dục không nói gì, đưa cho An Dao một chai nước uống, tiếp tục xào rau.
Đúng lúc An Dao đang khát, ngửa cổ uống một hơi, đôi mắt cô mơ màng bắt đầu tưởng tượng, gia đình cán bộ cao cấp danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao quý, cuộc sống giàu sang, bạn trai anh tuấn, tất cả đều khiến cô hài lòng như đang nằm mơ.
Cô nghĩ, nếu Hình Khải tỏ tình với cô, cô sẽ tìm mọi cách để trói buộc trái tim anh.
Anh hận anh yêu em – Chương 19 – Đêm đó
Ngồi trước bàn ăn, Hình Khải cắm cúi và cơm, Hình Dục vẫn kiệm lời như trước, người khuấy động không khí không ai khác ngoài An Dao.
“Hàng ngày chỉ có hai anh em cậu ở căn nhà lớn thế này à? Quét dọn chắc cũng mệt lắm nhỉ?” An Dao hoàn toàn không cảm thấy hai anh em họ đáng thương, ngược lại cô còn tỏ ra ngưỡng mộ.
“Cũng bình thường. Bên hậu cần có người tới quét dọn định kỳ.” Hình Khải thấy Hình Dục im lặng đành lên tiếng trả lời.
An Dao thầm tán thưởng rồi thở hắt ra, đây chính là cuộc sống của một thiếu phu nhân mà cô hằng mơ ước.
Hình Khải liếc mắt nhìn về phía Hình Dục, hành động im lặng của cô đã chứng tỏ là cô không vui rồi. Xì! Xem nha đầu thối cô lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh còn chịu đựng được bao lâu.
An Dao gắp vài sợi khoai tây bóp giấm xào bỏ vào bát Hình Khải: “Anh nếm thử xem, món này em xào đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, chẳng có gì đặc biệt cả, vẫn là khoai tây thái chỉ mà thôi.
An Dao thấy Hình Khải không nói gì, bĩu môi, phụng phịu: “Em vì anh nên mới xuống bếp, ngon hay không cũng phải nói cho em biết chứ!”
Hình Khải cười khan hai tiếng: “Độ chua ngọt rất vừa, ngon lắm!”
An Dao mím mím môi, cười thỏa mãn, cầm bát lên tiếp tục ăn cơm.
Hình Khải thấy An Dao liên tục ngầm thể hiện tình cảm với mình, nhưng vở kịch này diễn biến nhanh tới mức anh không còn kiểm soát được nữa, vì vậy anh vội vàng và nốt chỗ cơm trong bát vào miệng, đang định đứng dậy rời khỏi bàn ăn thì Hình Dục đã nhanh hơn anh một bước, đứng dậy trước nói: “Anh ngồi nói chuyện với An Dao một lát, em có việc phải ra ngoài, bát đũa để đấy lát về em rửa.” Nói xong cô đi ra cửa thay giày. Lúc này Hình Khải mới để ý thấy, Hình Dục đã nhanh chóng thay xong áo khoác để đi ra ngoài.
“Em định đi đâu?”
“Việc riêng.”
“Việc riêng gì?” Hình Khải hỏi dồn.
Hình Dục không trả lời, đóng cửa đi luôn. An Dao lại hiểu lầm là Hình Dục đi gặp Đặng Dương Minh, nghiêng đầu cười: “Con gái thường có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với người thân, anh đừng mãi coi em gái mình như đứa trẻ con thế nữa. Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì cũng không sao, cứ coi như em không tồn tại là được.”
Hình Khải nhìn về khoảng không trống rỗng phía cửa, từ từ nắm chặt tay lại.
***
Và lần này, Hình Dục đi một mạch tới tận 3 giờ sáng mới về nhà.
Cô rón rén mở cửa, không bật đèn ngay vì trong phòng khách tối đen như mực vang lên hơi thở nhè nhẹ đều đặn.
Cô lần tìm trong bóng tối chiếc áo khoác lớn, nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế sô pha, đắp chiếc áo lên người Hình Khải.
Đột nhiên, đèn bật sáng, ánh sáng nhanh chóng rọi thẳng vào mặt Hình Dục…
Hình Dục lấy tay che mắt, rồi khẽ chớp chớp: “An Dao về rồi à?”
“Không về thì ngủ lại đây chắc?” Hình Khải day day huyệt thái dương, giáng một quả đấm đầy bạo lực vào thành ghế sô pha “Em biết rõ là cô ấy có cảm tình với tôi, mẹ kiếp, thế mà em còn cố ý tạo cơ hội cho bọn tôi được ở riêng với nhau?! Tôi hỏi em, xin hỏi em, em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi hay là em quá tự tin vào bản thân mình?”
Hình Dục nhướn mày, bất lực đáp: “Kỳ lạ thật! An Dao vốn là khách do anh mời tới.”
“Em!…” Hình Khải đứng bật dậy, nắm đấm vung lên sém chút nữa giáng thẳng vào mặt Hình Dục.
Thái độ của Hình Dục chẳng tỏ vẻ gì là khiếp sợ, cô vừa đi về phía phòng ngủ vừa cởi khăn và găng tay ra.
Đúng lúc cô định đóng cửa phòng lại, cánh cửa bị Hình Khải đạp mạnh bật ra, do lực đạp quá lớn, cánh cửa đập vào sống lưng cô, đẩy cô ngã xuống nền.
Hình Khải thấy vậy hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng chạy tới đỡ Hình Dục dậy.
Hình Dục không nói gì, chỉ xoa xoa lưng, sau đó đứng dậy đi về phía giường.
“Này!” Trong giọng nói vừa có sự ngượng ngùng lại vừa có ý tức giận. Anh đuổi theo cô, cơn giận trong lòng sớm đã bị sự lỗ mãng của chính bản thân dập tắt.
Hình Dục nhìn anh cười: “Không sao, thật đấy, anh đi ngủ đi.”
Mặc dù trong lòng vẫn thấy ngượng nhưng Hình Khải không từ bỏ câu hỏi vừa rồi của mình: “Này, đừng nói lảng sang chuyện khác, vừa rồi em đi đâu?”
“Đầu tiên là đến thư viện, thư viện đóng cửa, em ra chợ đêm, ăn xong, em đi xem một bộ phim.” Vẻ mặt Hình Dục mệt mỏi, cô từ từ khép mắt lại.
“Ồ, vậy sao?” Giọng anh rõ ràng là không tin: “Tôi cảnh cáo em, em là người vợ mà bố tìm về cho tôi, em phải biết bổn phận của mình, bên ngoài bao nhiêu người nhìn vào…”
“Đúng, là bố đã cho em một gia đình. Có điều, em cũng là người, cũng có áp lực, một người thay bạn gái nhanh hơn thay áo như anh có tư cách để nói với em những lời đó không?” Hình Dục đột nhiên cũng cao giọng, ngắt lời Hình Khải.
Lần đầu tiên, Hình Dục nói ra những suy nghĩ trong lòng, mà lại là những lời chỉ trích anh, Hình Khải biết, đây gọi là một câu đánh thức người trong mộng.
Từ năm mười lăm tuổi khi Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, cô chỉ nhìn thấy cảnh anh thay bạn gái liên tục, giờ nếu nói anh muốn dừng chân, không chỉ Hình Dục không tin mà chính bản thân anh cũng thấy kinh ngạc.
Hình Dục nhìn Hình Khải nói: “Hình Khải, em muốn cuộc sống của mình giống như những người bình thường khác, nhưng lại sống trong một gia đình bị mọi người quá chú ý, em thường xuyên cảm thấy áp lực rất lớn…”
“Áp lực? Ai tạo áp lực cho em?”
“Những người xung quanh, bọn họ theo dõi cuộc sống của em, hàng ngày tính toán lộ trình em đi về, nếu em về muộn mà không báo cáo, mấy anh lính sẽ lập tức xuất hiện ở cổng trường. Đồ em mua từ ngoài mang về sẽ bị hệ thống kiểm tra, đến băng vệ sinh cũng bị kiểm tra. Em giặt quần áo lót họ cũng “nhiệt tình” giúp đỡ, em…”
“Đừng nói nữa!” Hình Khải ngắt lời cô. Hình Khải vẫn luôn nghĩ chỉ có một mình anh là cảm thấy sự áp lực kỳ lạ đó, thì ra Hình Dục cũng không chịu được. Nhưng, thân là con trai con gái của một cán bộ cao cấp, đây là cách sống mà họ không thể thay đổi được. Nếu như muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, chỉ còn cách lựa chọn từ bỏ quan hệ hoặc là chết.
Từ giây phút mà Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, mặc dù những người khác không có quyền hỏi về thân phận của cô, nhưng trong mắt người khác, cô mặc nhiên được coi là con dâu của thượng tướng lục quân Hình Phục Quốc. Vì vậy, thuộc hạ các cấp đương nhiên có trách nhiệm quan tâm chăm sóc tới nhất cử nhất động của cô. Họ quan tâm không chỉ tới sự an toàn của bản thân cô, mà còn cả những vấn đề trong cuộc sống riêng của cô nữa. Nói thẳng ra, cô căn bản không có cơ hội “hồng hạnh vượt tường”. Đồng thời, Hình Phục Quốc lại giao nhiệm vụ chăm sóc Hình Khải cho Hình Dục. Hình Dục làm thay chức trách của những binh sỹ cấp dưới, cô tuyệt đối không theo sát Hình Khải từng giây từng phút để tiến hành giáo dục về mặt tư tưởng, ngược lại cô còn trở thành túi trút giận, tiểu bảo mẫu của Hình Khải. Vì vậy, trong cuộc sống, Hình Khải đương nhiên có được nhiều tự do hơn.
Nghĩ đến đây, Hình Khải cụp mắt xuống vì cảm giác ăn năn hối hận, anh chỉ luôn nghĩ đến mình, chưa bao giờ nghĩ cô lại sống mệt mỏi đến thế.
“Giờ anh trở về rồi, bọn họ sẽ “yên tâm” hơn về em…” Hình Dục nhếch mép nói, quay người lại, rõ ràng cảm nhận được sự ăn năn của anh, ngay sau đó cười nói tiếp: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý định oán trách ai hết. Ngược lại, em còn phải cảm ơn tất cả những thứ mà nhà họ Hình đã cho em, bố anh đồng ý nhận nuôi em, cho em một cuộc sống không phải lo tới cơm ăn áo mặc, lại còn tạo cho em một môi trường học tập tốt nhất, giúp em có thể thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Chỉ là lúc này tâm trạng của em không tốt lắm, em muốn giải tỏa mà thôi.”
Hình Khải thật sự không biết nên nói gì với cô, nếu anh có khả năng thay đổi cuộc sống hiện tại, anh đã không phải khổ sở thế này. Đương nhiên, anh cũng có thể thay đổi, nhưng cần có thời gian để tích lũy vốn liếng cho một gia đình độc lập, từng bước từng bước, bước ra khỏi vòng hào quang dành cho đám con cháu của cán bộ cao cấp nhà họ Hình.
“Haizz, em nói đúng.” Hình Khải thừa nhận những gì cô nói đều đúng, anh không phải người đàn ông né tránh trách nhiệm: “Khi nào mệt có thể nói với anh, anh sẽ có trách nhiệm đưa em ra ngoài chơi, dù không thể tránh cả đời nhưng cũng có thể tránh được một giờ, thực ra em có thể dựa vào anh.”
“Em có thể tin anh không?” Hình Dục chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên.”
“Thật không?”
“Em nói vậy là có ý gì?” Hình Khải bắt đầu chau mày.
“Anh thật sự muốn nghe em nói?” Hình Dục ngồi thẳng dậy.
“Ừ!” Hình Khải bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng.
Hình Dục bình tĩnh đứng dậy, trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Em không muốn bị buộc cái danh tiếng tôn quý là con dâu của thượng tướng lục quân và ủy viên ban chấp hành trung ương để rồi bị người ta soi mói nữa. Ở trong gia đình này, em… chúng ta chỉ đơn thuần là anh em thôi có được không?”
Miệng Hình Khải hé mở, chớp mắt như một con rối, anh không biết tâm trạng, vẻ mặt của mình như thế nào nữa, có lẽ là rất méo mó.
Cố nén cơn giận trong lòng, anh hỏi: “Từ khi bước chân vào nhà họ Hình em đã nghĩ thế rồi? Hay là do nhân tố bên ngoài tác động?”
Hình Dục trầm mặc hồi lâu, từ từ nhìn sang chỗ khác: “Cho dù là vì cái gì thì anh cũng không có ý định lấy em, thậm chí còn nghĩ ra đủ mọi cách để đuổi em ra khỏi nhà họ Hình, không phải thế ư? Sao anh không chịu nhìn thẳng vào sự thật? Anh cần sự chăm sóc của em, trong mắt anh em chẳng khác gì một cô bảo mẫu gọi đến thì đến bảo đi thì đi.”
Một câu nói đủ khiến Hình Khải nghẹt thở, thời gian đầu đúng là anh rất chán ghét cô, chỉ ước cô lập tức biến mất. Nhưng bây giờ thì sao?
Khi anh chuyển từ hận sang quan tâm, anh cũng chưa đặc biệt thông báo với cô lần nào.
Còn lúc này, đầu óc Hình Khải hỗn loạn, huống hồ anh không cách nào trả lời được những chất vấn của cô. Cô đã phải kìm nén bao lâu như thế, rút cuộc hôm nay cũng có thể nói hết ra rồi?
***
Hình Khải chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng, chính là cảm giác bất lực. Dần dần, anh buông thõng hai tay, lê chân bước ra khỏi phòng…
Bí mật bao nhiêu năm chôn chặt trong lòng giờ đã được hóa giải, thay vào đó là sự thật vô tình, giờ anh rất hối hận vì đã hết lần này tới lần khác ép cô, ép tới mức cô không còn đường thoát đành phải nói ra sự thật. Anh rất hối hận, vô cùng hối hận.
***
Tối hôm đó, Hình Khải uống say lướt khướt trong quán bar, anh thật sự hy vọng khi mình tỉnh dậy, trên thế giới này không còn tồn tại người con gái có tên Hình Dục nữa, thích yêu đương thì yêu đương, thích làm gì thì làm nấy.
Trước khi say tới lịm đi, điện thoại lại đổ chuông.
Anh không nhìn rõ là ai gọi đến, nhưng trong lòng vẫn mong đấy là Hình Dục, liền hào hứng bắt máy.
“Hình Khải, anh đang ở đâu, xung quanh ồn lắm…”
Nụ cười trên môi Hình Khải vụt tắt, đấy không phải giọng của Hình Dục. Anh thật sự muốn tự cho mình một cái bạt tai, sau khi nói những lời đó, sao Hình Dục có thể gọi cho anh chứ? Sao có thể?
“Cô là ai?”
“Em là An Dao”
“Có chuyện gì?” Hình Khải mệt mỏi mấp máy môi.
“Xin lỗi, làm phiền anh phải không? Em muốn nhờ anh giúp một việc, giờ có tiện không?”
“Nói đi.”
“Em họ em chưa tròn mười tám tuổi lại lái xe nên bị cảnh sát giao thông bắt, thằng bé đó tuổi còn trẻ nên hung hăng, sau khi lời qua tiếng lại với cảnh sát đã ra tay đánh người, giờ đang bị cảnh sát bắt giữ, cả nhà em đang loạn hết lên. Vì vậy em đành gọi điện hỏi anh, có thể giúp em tìm cách thả người ra không?”
Về cơ bản thì Hình Khải chẳng nghe thấy cô nói gì, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng anh đã nhận lời. An Dao nghe thấy vậy biết là có hy vọng, nói muốn gặp Hình Khải ngay, Hình Khải chỉ là tùy tiện bước vào quán bar này mà thôi, có quỷ mới biết nơi này là nơi nào.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại đi ngang qua anh, anh tiện tay ném di động vào khay bê đồ của nhân viên đó.
Anh phục vụ thấy màn hình di động vẫn sáng, rõ ràng chẳng còn lạ gì cảnh này, liền nói chính xác địa chỉ rồi đặt di động xuống bên tay Hình Khải.
Cùng lúc ấy.
Hình Dục ngồi trên chiếc ghế đá đối diện quán bar, nhìn chằm chằm vào Hình Khải lúc này đã say tới mềm nhũn cả người. Mặc dù là buổi tối nhưng vẫn còn rất nóng, cô nóng tới mức mồ hôi ròng ròng, không ngừng dùng tay để quạt.
Đợi cho đến khi anh ra khỏi quán bar, cô sẽ đưa anh về nhà.
Nhưng khi cô đợi anh ra khỏi quán bar lại nhìn thấy cảnh An Dao đang dìu anh.
Hình Dục nhìn bóng hai người họ ngồi vào taxi, cô đứng dậy chạy về phía đường đối diện, không ngờ một chiếc xe khác lại lao ngang qua mặt cô, cô đành phải dừng lại.
Chiếc xe kia đi qua thì chiếc taxi chở Hình Khải cũng đã đi xa… Vẻ mặt Hình Dục chẳng buồn bã mà cũng không có nước mắt, cô nhìn chằm chằm về nơi xa kia một lúc, cúi đầu, cô độc bước về nhà.