Chẳng xinh đẹp, ngọt ngào như ánh nắng mùa thu. Cũng chẳng hề mong manh, ấm áp như những giọt nắng xuân về. Vàng vàng, trắng trắng, không quá gắt gao, không quá dịu hiền, chỉ thấy vui vui, thấy chói chói... là nắng đầu mùa.
Mùa nắng đầu, phảng phất trong mình cái vị hăng hăng, nồng nồng, ngái ngái của mùa nắng, nhưng lại không quá ngột ngạt, rát bỏng như khi bước vào giữa mùa. Những tia nắng cứ ríu rít gọi nhau về đan vàng khắp phố, không quá ồn ào, không quá choi chang, nhưng cũng không hề yếu đuối. Mùa nắng đầu, mang trong mình một dư vị khó tả, hân hoan rạo rực của mùa nắng, yếu yếu, mềm mềm mà đôi khi không xác định được, cứ ngỡ mình nhầm mùa. Là thế đấy, hương vị thổn thức của ánh nắng đầu mùa thật làm ta có nhiều cảm xúc, cảm xúc về một mùa nắng đầu.
Mùa nắng đầu, giống thiếu nữ bước sang tuổi 24 tươi tắn, rộn ràng và đằm thắm. Đã qua rồi một thời xanh với tình yêu “bọ xít”, cũng đã thấm đượm thế nào là tình yêu ngu ngơ trong sáng, biết thế nào là sự chia tay của một thời bồng bột, để rồi khi trái tim mang nhiều vết cứa, lòng tuy có chút nguội nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại toát lên một vẻ đẹp mặn mà.
Mùa nắng đầu với tuổi 24, tình yêu vẫn đến bất chợt, nhưng đôi khi cũng ra đi thật chóng vánh. Vẫn yêu cuồng nhiệt và tha thiết, nhưng cũng đủ lạnh lùng và mạnh mẽ để bước qua nỗi đau. Tình yêu tới như bóng râm bất chợt, mát dịu tâm hồn, làm bừng tỉnh bao cảm xúc nhưng cũng mau chóng qua đi để rồi lại có hi vọng đón một bóng râm khác tới mà không còn hụt hẫng, ưu sầu như mùa xanh.
Nắng đầu - tuổi 24, chưa bị ràng buộc bởi quan niệm “con gái có thì” như mùa nắng chín, vẫn còn hai ba năm để tung tăng bay nhảy, để tìm kiếm tình yêu đích thực, để lại được yêu đương cuồng nhiệt, dỗi hờn vu vơ và rồi chín chắn hơn cho bản thân mình khi tình yêu tan vỡ…
Mùa nắng đầu, nhiều lúc nghĩ vu vơ nếu rơi vào mùa nắng chín, sẽ thế nào khi vẫn chưa tìm được bóng râm. Sẽ thế nào khi bạn bè đều có đôi có cặp. Nắng đầu sẽ vẫn tung tăng mà chiếu sáng, vẫn vui tươi trải mình xuống phố, hay sẽ có lúc ủ rũ một mình! Nhưng cũng muốn một lần được người thân mai mối, được ái ngại về “quả bom nổ chậm” trong nhà, sẽ thế nào nhỉ… nắng đầu còn quá non để nghĩ về ngày xa xôi đó.
Nắng đầu mùa chẳng cần xinh đẹp như ánh nắng mùa thu, cũng chẳng muốn ấm áp nhẹ nhàng tia nắng mùa xuân. Nắng đầu mùa thấy vui vì chính mình có riêng một âm vị, có một vẻ đẹp đan xen, không quá nhẹ nhàng cũng không mãnh liệt. Nắng đầu mùa cứ là chính mình, khung bậc đầu tiên của mùa nắng!
Thổn thức, hẹn tới mùa nắng chín!
“Mùa nắng chín, thiếu nữ mặn mà và đằm thắm, nhưng thời gian dừng lại chẳng được bao lâu, ranh giới với mùa nắng tàn thật quá mong manh”