Hôm sau nó khỏe hơn nên cùng hắn đến sân bay đón ba mẹ. Cả hai gặp nhau vẫn cười nói chuyện như bình thường nhưng đối với hắn thì vẫn không khỏi lo nghĩ. Cuối cùng, bốn ông bố bà mẹ đã xuất hiện ở cổng soát vé. Nó bước đến ôm lấy ba mẹ và hắn cũng vậy.
- Ba mẹ đi đường có mệt không ạ? - nó hỏi.
- Không! Ba mẹ vẫn ổn. - mẹ nó xoa đầu nó.
Hắn ôm mẹ hắn như thể nhớ mẹ từ lâu lắm rồi. Cũng phải thôi, hắn về đây sống mấy tháng nay có gọi điện cho mẹ lần nào đâu. Nói sơ qua về mẹ của Aiden nhé! Bà là một người phụ nữ bình thường thôi nhưng bà rất xinh đẹp. Hắn là đứa con duy nhất nên được bà cưng chiều từ nhỏ. Bây giờ là lễ đính hôn của con trai thì đích thân bà phải về đây chứ sao. Nhìn ảnh của nó và hắn trên báo, trên mạng thì bà khá là ưng ý.
- Sao thời gian qua con không gọi điện cho mẹ? Con học hành sao rồi!
- Con xin lỗi tại con bận quá! Mọi chuyện rất ổn ạ!
Nó bước đến cúi đầu chào ba mẹ hắn:
- Con chào hai bác!
Mẹ Aiden nhìn nó:
- Lý tiểu thư đây sao? Đẹp hơn trong hình nhiều đấy!
- Dạ bác quá khen! Con cũng bình thường thôi. - nó cười khiêm tốn.
Ba hắn bảo:
- Anh đã nói hai đứa nhỏ rất đẹp đôi mà! Giờ thì em tin chưa?
- Rồi, em tin rồi.
Ông Dragon Lee bảo:
- Hay là chúng ta cho tài xế chở hành lí về nhà rồi đến nhà hàng ăn chút gì nhé!
- Tôi thấy được đấy! - ba hắn gật đầu.
*Nhà hàng Hắc Long:
- Tôi thấy chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị đi là vừa, chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày tốt rồi! - mẹ hắn nói.
Mẹ nó cười tươi:
- Tôi cũng thấy như vậy! Hai anh chị cứ quyết định địa điểm đi.
Ba hắn nhìn sơ qua nhà hàng này rồi trầm trồ:
- Tôi nghĩ nhà hàng này thích hợp đấy! Hay là ta cứ tổ chức ở đây.
- Vậy thì coi như địa điểm đã được quyết định, về phần..bla....bla...
Người lớn bàn chuyện quả thật rất sôi nổi, nó chỉ nhìn hắn rồi cười không biết nói gì bây giờ nữa. Còn hắn thì lại thấy cắn rứt lương tâm trước nụ cười của nó. Hắn đang lừa dối nó, hắn thật là tệ. Chỉ còn bốn ngày nữa là tình cảm của cả hai sẽ được công bố trên các mặt báo, cả thế giới sẽ biết đến tin này. Nhưng nếu hắn giấu nó thì hắn có ích kỉ quá không? Xem ra nó đang rất hạnh phúc, nếu nó biết được chuyện đó thì nó có chấp nhận hắn nữa hay không chứ? Thật là điên cái đầu! Đáng lẽ hắn phải thông minh hơn để không bị Cherry dụ vào bẫy như vậy. Đáng lẽ hắn phải nhận ra ngay đó không phải là số điện thoại của nó. Nhưng quả thật đêm đó hắn và Cherry không làm gì cả. Hắn vẫn còn trong sạch mà. Biết nói làm sao để nó tin đây. Chuyện đã đến nước này thì hắn phải nói ra thôi. Biết đâu lòng tin của nó dành cho hắn sẽ giúp cả hai ổn định lại tình cảm.
....................................
Cả hai đang tản bộ trên đường, con đường mát rượi. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc nó lâu lâu lại bay bồng bềnh trong gió. Nó đang rất vui, cùng người mình yêu làm lễ đính hôn thì sao lại không vui được cơ chứ? Hắn đang rất căng thẳng, sao bỗng dưng khó mở miệng thế này. Hắn phải nói. Nhất định phải nói. Càng để lâu thì lại càng không tốt. Nhưng sao hôm nay cái miệng lại không chịu nghe lời hắn. Hắn cảm thấy rất khó khăn để thốt ra lời nói đó.
- Ha...Halee à! - hắn cố dùng hết bình tĩnh để gọi.
- Hả? Có chuyện gì vậy anh? - nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.
- À....anh....anh... - không hiểu sao cứ nhìn mặt nó là hắn lại ấp úng.
- Anh nói đi em đang nghe mà!
Hắn hít một hơi thật sâu để lấy can đảm:
- Thật ra thì đêm đó.....
"I'll love you till i die
Deep as sea wide as sky
The beauty of our love paints rainbows everywhere we go..."
Tiếng chuông điện thoại nó vang lên làm hắn cứng cả họng. Nó nói:
- Anh chờ em một lát nha!
Nó bỏ lại gốc cây gần đó nghe điện thoại chỉ còn mình hắn đứng đấy u sầu thiễu não. Lại không nói được, không biết tính sao đây nữa? Đúng là xui xẻo! Xui xẻo hết sức. Đứa nào mà gọi đúng lúc thế không biết. Nó chạy lại chỗ của hắn:
- Anh à! Mình phải đi đến siêu thị để mua giúp mẹ ít đồ à còn nữa, mẹ bảo tối nay anh sang nhà ăn cơm.
- Ờ..... anh biết rồi! - hắn cười khổ sở, cái mặt méo xệch.
Nó bẹo má hắn:
- Sao tự dưng mặt kì vậy? Hết đẹp trai luôn rồi nè!
Hình ảnh cả hai cười đùa trên phố đập vào mắt Cherry, cô tức giân đập tay lên cửa kính xe hơi:
- Mầy vẫn còn cười được à? Rồi mầy sẽ phải khóc.
*Tối hôm đó tại nhà nó:
Mẹ nó, Hani và Roy cùng nhau vào bếp nấu ăn. Ông Dragon Lee và Vinlee thì đang ngồi nói chuyện ở phòng khách.
- Con ở đây luôn không về Mĩ thật à?
- Con đang tập trung học hành mà ba! - anh nhăn nhó.
- Chứ không phải "học yêu" sao? - ông cười đầy ẩn ý.
Anh đỏ mặt, lắp bắp:
- Đâu.... đâu... phải như vậy đâu.
- Con chào bác!
Nari xuất hiện làm Vinlee giật mình, đúng là yếu bóng vía mà. Ông Dragon Lee cười nhẹ rồi bảo:
- Con tới thì vui quá! Ta với Vinlee đang nói về....
Vinlee vội ngắt lời:
- Đang nói về thời tiết ấy mà, dạo này trời nóng quá nên chắc sắp có bão. Thôi em vào phụ mẹ nha, đưa Rich đây anh giữ cho. - anh xổ một tràng đưa tay bế lấy Rich rồi nhanh chóng đẩy cô vào bếp.
Ông Dragon Lee phải bật cười, con trai con đứa gì mà cứ hay mắc cỡ. Hắn, Jee và Ken thì dọn chén dĩa lên bàn. Nó thì bận làm gì đó nên ở trên phòng. Vừa thấy Nari đến mẹ nó đã bảo:
- Nari! Sao con lại vào đây? Con cứ ngồi ở ngoài được rồi khi nào xong bác sẽ gọi con.
- Dạ con vào đây phụ bác, có gì cho con làm không ạ? - cô cười hiền.
- Không có đâu, con cứ ngồi chơi được rồi! - mẹ nó cười.
- Thôi để con lặt giúp bác mớ rau này ha, ngồi đợi ăn kì lắm ạ! - cô nói rồi bưng rổ rau ngồi xuống bàn.
Mẹ nó lắc đầu:
- Đúng là một đứa con gái đảm đang!
Hani và Roy làm bù đầu bù cổ nãy giờ nên thấy bất bình, Hani mở to hai mắt:
- Cái gì kì cục vậy trời?
- Ờ phân biệt đối xử dã man chưa? - Roy bảo.
Mẹ nó lườm một phát muốn rách mặt:
- Lo làm đi!
Hai đứa im thin thít không dám hó hé. Mẹ nó bảo hắn:
- Aiden! Con lên phòng gọi Halee đi, cơm sắp xong rồi.
- Dạ vâng.
Về phần nó vừa cất xong đống quần áo vào tủ thì điện điện thoại reo lên. Nó tiến tới cầm lên rồi bắt máy.
- Alô!
- Chuẩn bị đính hôn vui nhỉ?
Mặt nó đanh lại, con nhỏ này hôm nay ăn gan trời rồi mới dám gọi cho nó.
- Muốn gì? - nó gằn giọng.
- Cũng không có gì! Định hỏi xem mầy chuẩn bị đến đâu rồi ấy mà! - Cherry nói chậm rãi.
- Nói đi. Tao biết không đơn giản như thế.
- Nếu mầy đã nói vậy thì tao cũng chẳng vòng vo làm gì. Mầy có biết vì sao đêm đó Aiden đã không đến chỗ hẹn gặp mầy không?
*Im lặng*
Nó không biết phải trả lời như thế nào. Tim nó đang đập liên hồi, tay chân bắt đầu lạnh đi. Hy vọng là sẽ không như những gì nó tưởng tượng.
Cherry thấy nó im lặng thì đắc ý:
- Không biết chứ gì. Thế thì để tao nói cho biết luôn nhé! Đêm đó Aiden đã ở bên tao suốt đêm. Sao? Bất ngờ lắm phải không? Hahaha.... - Cherry cười hả hê.
Nó dùng tay che miệng, không thể như vậy được. Không bao giờ có chuyện đó, Aiden của nó không thể làm những chuyện như vậy.
- Dựa vào đâu tao phải tin những gì mầy nói cơ chứ?
- Được rồi! Mầy sẽ phải tin.
"Tút...tút....tút"
Cherry cúp máy, lòng nó bắt đầu lo sợ. Nó cố trấn an bản thân rằng Cherry chỉ nói suông để gây áp lực với nó thôi. Tiếng âm báo tin nhắn làm nó giật cả mình, nó run run mở ra xem.
1s
2s
3s
1 giọt..... 2 giọt.... rồi giọt thứ 3...
Nước mắt nó rơi xuống nền nhà. Ai làm ơn nói cho nó biết rằng nó đang nằm mơ đi. Làm ơn giúp nó tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng này đi. Sự thật không phải như thế mà. Tại sao hắn nỡ đối xử với nó như vậy cơ chứ? Tại sao lại nỡ bỏ mặc nó đứng đợi dưới mưa mà đi với người con gái khác. Trong mắt hắn nó chả có chút giá trị nào sao?
Nó đắm chìm trong những dòng suy nghĩ đau khổ, nước mắt nó vẫn đầm đìa trên khuôn mặt. Tay nó giữ chặt cái điện thoại, nó buông lỏng cả cơ thể và ngồi phịch xuống đất. Hình ảnh hắn và Cherry nằm chung một giường, quần áo ngổn ngang như vậy thì bảo nó phải bình tĩnh như thế nào đây. Những giọt nước trong suốt thay nhau rơi lộp độp xuống sàn nhà.
"Cạch"
- Halee à! Mẹ kêu em......
Hắn sững lại khi thấy bộ dạng của nó. Hắn chạy đến lay vai nó:
- Halee à! Em sao vậy? Sao lại khóc?
Nó đưa đôi mắt thơ thẫn vô hồn nhìn hắn. Điều đó càng khiến hắn hoảng sợ hơn. Hắn thấy nó nắm chặt cái điện thoại trong tay, thế là hắn cầm lấy để xem.
"Ầm.... ầm.... ầm"
Trời nổi sấm chớp liên tục, ánh sáng chớp nhóa hiện rõ gương mặt của cả hai. Một người thì nước mắt tuôn rơi không ngớt, một người bàng hoàng tột độ không nói nên lời. Tay hắn bắt đầu run rẩy, hắn nhìn nó:
- Halee, anh....
- Trong mắt anh tôi là gì? - nó ngắt lời và hỏi hắn trong vô thức, đôi mắt nó vẫn nhìn đăm đăm vào không trung.
- Dĩ nhiên em là người quan trọng nhất đời anh. Em nghe anh giải....
- Chứ chẳng phải anh xem tôi là một đứa ngu ngốc chả có một tí giá trị nào sao? - đôi mắt nó bắt đầu nhìn hắn, cái nhìn có chút gì đó căm thù.
- Không phải như vậy mà! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. - hắn nói một cách lo lắng.
- Không như tôi nghĩ thì chắc là sẽ như tôi thấy chứ gì. Tôi thấy hết rồi đó! Anh và con Cherry cũng thành công trong việc làm tôi đau khổ rồi đó! Mấy người hài lòng rồi chứ gì? - nó trừng mắt nhìn hắn và nhấn mạnh từng chữ một.
Thái độ nó như vậy càng làm lòng hắn đau đớn hơn, phải nói làm sao để nó tin đây?
- Nghe anh nói này! Đêm đó anh bị cô ta gài bẫy, anh hoàn toàn không hề nhắn tin cho em gì cả. Là cô ta đã giở trò khi đã làm anh bất tỉnh, anh và cô ta không hề làm những chuyện như em nghĩ. Em tin anh đi mà! - hắn bước đến nắm chặt hai vai nó.
Nó gạt tay hắn ra, nó cười nhạt:
- Rành rành trước mắt rồi mà bảo tôi không tin à? Anh to xác chừng này mà bị người ta gài bẫy để đem lên giường à? Anh cũng biết cách nói dối quá đấy! Anh còn định gạt tôi đến bao lâu hả? Nếu con nhỏ đó không gửi cho tôi những tấm ảnh này thì anh sẽ im lặng và lén lúc quan hệ với nó sau lưng tôi đúng không?
Hắn im bặt, chẳng lẽ bây giờ nói là mình bị gài bẫy là vì nó. Quả thật đêm đó hắn nghĩ người hẹn hắn là nó nên hắn mới bị lọt vào bẫy. Bây giờ có nói đi chăng nữa chưa chắc nó đã tin. Nó đang rất hận hắn, dù có nói gì đi nữa cũng nghe không lọt tai. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt chân thật nhất có thể:
- Thời gian tụi mình yêu nhau không đủ nói lên con người của anh sao? Em thật sự không có một chút lòng tin nào ở nơi anh à?
Nó dùng tay bịt hai tai lại, không muốn nghe đâu. Nếu tiếp tục nghe thì nó sẽ ngả vào lòng hắn mất. Nó không được như vậy, nếu thế thì chẳng khác nào một đứa con gái yếu ớt, vô dụng.
- Anh đi đi!
- Thật sự muốn anh đi à?
- ANH ĐI ĐI!!!! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA. DÙ MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG. ĐI ĐI!!!! - nó quát.
Nước mắt nó lại tuôn trào, cả nhà ở dưới nghe tiếng của nó thì giật mình và cùng nhau chạy lên phòng của nó. Cảnh tượng trước mặt làm họ không khỏi ngạc nhiên. Mới lúc sáng còn rất vui vẻ mà, sao giờ lại như vậy? Nó và hắn đang đứng đối diện với nhau. Tay nó đang chỉ về phía cửa như bảo hắn đi đi. Hắn đau đớn nhìn nó, người con gái hắn yêu không tin hắn.
- Nếu em không tin anh thì anh không còn gì để nói nhưng anh sẽ đợi em bình tĩnh lại. Chúng ta sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này!
- ANH.... ĐI.....
Nó ngất xỉu, hắn nhanh chóng đỡ lấy nó. Nó vừa bị bệnh vào hôm qua mà hôm nay lại phải xúc động như thế thì ngất đi là điều không tránh khỏi. Hắn lay lay người nó:
- Halee! Halee! Tỉnh dậy đi em! Halee!
Mọi người lập tức ùa vào, mẹ nó đỡ lấy nó. Ông Dragon Lee bảo:
- Gọi bác sĩ tới đây mau!
..........................................
Mọi người đứng bên ngoài chờ đợi. Hắn là người lo lắng hơn ai hết. Cánh cửa phòng bật mở và bác sĩ bước ra. Ông nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Hắn lập tức chạy đến hỏi:
- Cô ấy sao rồi?
- Cô ấy đang rất yếu, lại kích động như vậy thì không nên. Mọi chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn và ăn uống điều độ là được.
- Cám ơn ông! Hani, con tiễn bác sĩ về đi. - ba nó bảo.
- Dạ vâng.
Hani dắt bác sĩ xuống lầu. Mẹ nó, Roy và Nari mở cửa vào thăm nó. Ông Dragon Lee bảo mọi người đi xuống lầu ông có việc cần nói. Mọi người yên vị ở ghế sôfa trong phòng khách, ông bắt đầu hỏi:
- Hai đứa có chuyện gì vậy?
Hắn bắt đầu kể lại mọi chuyện, mọi người dần dần hiểu ra. Vinlee bảo:
- Con nghĩ Aiden nó không làm vậy đâu. Với lại Cherry cũng là kẻ thù của Halee từ lâu rồi.
- Nếu vậy ta sẽ cho người điều tra và làm rõ chuyện này, chỉ còn vài ngày nữa là lễ đính hôn được tổ chức mà sao hai đứa lại như vậy cơ chứ?
Hắn nói:
- Bác không cần làm rõ gì cả. Con muốn nhìn thấy quyết định của Halee, nếu cô ấy tin con thì chắc chắn cô ấy sẽ làm theo cách riêng của mình. Còn nếu Halee vẫn không tin thì con cũng chẳng muốn ràng buộc cô ấy bằng lễ đính hôn này đâu.
Ông Dragon Lee nhíu mày:
- Con muốn thử tình cảm của Halee?
- Cũng có thể cho là vậy. Mọi người đừng nói gì với Halee hết, thời gian sẽ nói lên tất cả.
Cả gian phòng im lặng.
.......................................
Mọi người ngồi xung quanh giường bệnh của nó. Gương mặt nó tái nhợt và khóe mắt vẫn còn đọng nước. Mẹ nó vuốt tóc nó:
- Chuyện gì thế con gái? Nói mẹ nghe đi!
Nó quay mặt sang hướng khác, nước mắt nó lại chảy dài. Nari lên tiếng hỏi han:
- Cậu không nói thì làm sao mọi người biết mà giải quyết dược chứ? Nói đi nào!
Nó kéo chăn lên trùm kín đầu, mẹ nó nhìn nó rồi thở dài. Bà ra hiệu bảo mọi người ra ngoài. Cánh cửa khép lại thì nó bật tung chăn ra. Thực sự lúc này nó cần được yên tĩnh và không hề muốn bị làm phiền.
Ngày hôm sau vẫn vậy, nó vẫn không nói tiếng nào cũng chẳng muốn ăn thứ gì. Đồ ăn mẹ nó mang vào vẫn còn y nguyên. Có một điều làm nó rất buồn là hắn không đến thăm nó. Nhưng mà thôi, giờ thì đến làm gì nữa. Nó chẳng cần đâu, nói vậy thôi chứ nó đang nhớ hắn sắp phát điên lên rồi. Nghĩ đến những chuyện đó nó lại khóc. Nó bắt đầu làm ba mẹ nó lo lắng, không ăn uống gì thì làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Tuy vậy nhưng họ vẫn không có cách nào làm nó ăn được. Thật hết nói nổi với cái tật cứng đầu cứng cổ.
Ngày thứ hai, vẫn không khá hơn. Nó vẫn ở trong phòng suốt và không chịu ra ngoài. Chuyện đáng nói ở đây là nó vẫn không chịu ăn gì cả. Thuốc cũng chẳng thèm uống. Mọi người ai cũng lo lắng nhưng nó không cho bất cứ ai vào phòng.
Hắn không đến, điều đó làm nó tức giận. Đáng lẽ ra phải đến năn nỉ nó chứ. Đúng là quá đáng mà! Nhưng suy đi nghĩ lại thì cho dù hắn đến nó biết bày tỏ thái độ như thế nào đây? Giận dữ, quát mắng, xúc động quá xỉu cái rầm giống hôm bữa à? Hay là cười nói, coi như chưa từng có gì xảy ra và tiếp tục lễ đính hôn? Không thể được. Làm sao mà như vậy được? Nó vò đầu nó như một con điên rồi lại kéo chăn lên trùm kín mít.
Hắn ở nhà cũng đứng ngồi không yên vì nghe ông Dragon Lee gọi đến thông báo nó đang bỏ ăn. Hắn rất muốn phóng đến nhà nó ngay nhưng mà vì đại cuộc nên không thể làm hỏng chuyện. Hắn muốn thấy sự lựa chọn của nó và muốn nó tin mình.
Ngày thứ ba, nó vẫn đang lăn lóc trên giường như trái banh. Ba ngày rồi bụng nó không có gì cả. Nhưng nó là dân học võ mà, điều đó thì có nhầm nhò gì. Bất quá giảm được vài kí đẹp ra chứ sao. Hắn vẫn không đến năn nỉ nó kìa trời ơi? Đúng là đang chọc điên người ta mà. Nó trầm ngâm hồi lâu, hay là thử tin hắn một lần nhỉ? Nó lấy tấm hình Cherry gửi cho đem ra xem xét. Nó nằm sấp xuống giường và bắt đầu công cuộc khai quật điều bí mật trong tấm hình. Con này giật chồng người ta mà cười tươi gớm. Rồi nó ngồi bật dậy, có điều bất thường trong tấm hình. Nó xem rất kĩ và ấn nút gọi điện.
- Alô Jin à? Giúp tớ điều tra một việc.
- Cậu cứ nói đi!
- ...............................
- Được rồi! Có tin tớ sẽ lập tức thông báo.
Nó dập máy đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn vào không trung. Phen này nó mà làm rõ là con hồ ly tinh đó chết chắc.
Cherry hả hê vô cùng, mấy ngày hôm nay là mấy ngày cô ta rất lấy làm vui sướng khi cứ thấy nó nghỉ học liên miên. Xem ra chắc sắp có tin hủy lễ đính hôn rồi.
*Chiều hôm đó:
Chuông điện thoại nó reo lên, nó lập tức bắt máy:
- Tớ nghe đây Jin.
- ...........................
- Tối lắm! Tớ sẽ đến ngay, à mà cậu giúp tớ thêm việc nữa nhé!
Nó lật đật vào tắm rửa rồi thay quần áo. Nó đang đứng trước gương sửa soạn thì ba nó gõ cửa liên hồi:
- Halee! Con ra đây cho ba! Mai là ngày con đính hôn đấy, con còn muốn tổ chức không thì nói?
"Cạch"
Cánh cửa mở ra và nó xuất hiện trông bộ dạng khá tươi tỉnh. Nó cười với ba mẹ nó:
- Lễ đính hôn thì tức nhiên phải tổ chức rồi! Mẹ à, con đói quá! Làm gì cho con ăn nhá.
Nó nói xong thì đóng cửa lại làm ba mẹ nó ngơ ngác. Ngay chiều hôm đó tin nó và hắn đính hôn được đăng trên hầu khắp các mặt báo. Đơn giản là vì nó nhờ Jin loang tin giùm. Nó ăn uống no nê và uống thuốc trước cái mặt há hốc của ba mẹ nó. Ăn xong, nó lấy chìa khóa xe và lái đến điểm hẹn của Jin. Cherry đọc xong tin tức trên mạng cũng muốn lọt hai con mắt ra ngoài, xem xong mấy tấm hình đó mà nó vẫn còn muốn đính hôn sao trời? Đã thế cô sẽ dùng trò khác. Hắn đọc xong bản tin trên mạng thì mỉm cười:
- Xem ra Nữ Bang Chủ siêu quậy đã ra tay thì phải! Có thế chứ!
Thực sự nó đang làm gì và nó đã tìm ra được gì?
Chap cuối
Ngày hôm sau tại nhà hàng Hắc Long:
Khách của ba mẹ nó đã đến, ba mẹ hắn cũng vậy. Mọi người đến tham dự rất đông đúc, toàn là người trong giới làm ăn. Trong số họ có ba mẹ của Hani, Roy, Ken và Jee. À không thiếu nhà báo và phóng viên đâu nhé. Nó và ba đứa bạn thì ở trong phòng trang điểm. Hôm nay nó lại càng trở nên xinh đẹp. Nó mặt váy trắng ngắn trên đầu gối, mái tóc nâu đỏ được búi cao lên. Nói chung là xinh vô đối. Ba cô cũng thế, ai cũng rất xinh xắn.
Bên phòng của hắn cũng vậy, ba anh kia cũng túm tụm lại cho vui. Họ mặc vest đen trông rất đẹp trai mà nhất là hắn. Hôm nay hắn là người vui nhất thì phải, tuy mấy ngày hôm nay nó và hắn không được gặp mặt nhau nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nghĩ đến đó thì hắn nhẹ cả người.
Sau khi khách đã ổn định xong, ba hắn đứng lên trên bục dõng dạc phát biểu:
- Hôm nay rất cám ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc đính hôn này. Tôi rất lấy làm vinh dự khi được ghép đôi cho con trai tôi và Lý tiểu thư của tập đoàn Hắc Long. Bây giờ thì xin mời cặp đôi Trịnh Tuấn Huy và Lý Khánh Hà!!!!
Tiếng vỗ tay vang lên, nó câu tay hắn bước ra chào hỏi mọi người. Ai cũng trầm trồ vì nó và hắn rất đẹp đôi. Ba mẹ của các cô và các anh tài trợ hậu hĩnh lắm đấy nhé! Để xem bộ trang sức lấp lánh nó đang đeo là bộ trang sức có một không hai của tập đoàn đá quý Phi Hổ nhà Hani này. Gương mặt nó trở nên xinh đẹp lung linh như vậy cũng là nhờ một phần mỹ phẩm đắt tiền mà mẹ Ken tặng cho. Gia đình của Jee thì tặng một cặp máy tính bản dành cho tình nhân đang rất hot trên thị trường. Còn gia đình Roy thì một chiếc siêu xe do chính tay ba Roy thiết kế. Ba hắn tiếp tục nói vào micro:
- Sẵn đây ta muốn mời các con phát biểu đôi lời có được không?
Nó cúi chào ba hắn rồi cúi chào mọi người. Nó đưa tay nhận lấy micro:
- Hôm nay con cảm thấy rất là vui vì tình yêu của tụi con cuối cùng cũng đi đến nơi đến chốn. Aiden là một người con trai tốt, con tin anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Con xin hứa sẽ tin tưởng anh ấy đến suốt đời. - nó vừa nói vừa cười thật tươi nhìn hắn và hắn cũng vậy.
- Thật thế không?
Một giọng nói khác vang lên khiến mọi người nháo nhào tìm kiếm. Cherry bước ra từ đám đông làm hắn chết điếng. Riêng nó vẫn đứng đó miệng chỉ nhếch nhẹ một cái. Mọi người nhìn Cherry rồi xì xầm bàn tán, ai cũng bán tính bán nghi không biết đây có phải là một chuyện tình tay ba hay không? Lễ đính hôn của hai tập đoàn lừng danh thế giới mà cũng dám tới phá thì chắc là cô ta đang có trong tay thứ gì hay ho lắm. Hắn đang cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng nó thì rất đắc ý vì Cherry đã lọt vào bẫy. Xem mặt cô ta hí hửng đắc thắng chưa kìa! Jin cũng có mặt ở đây và đang chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Nó cười vu vơ và nói vào micro:
- Xem ra hôm nay có thêm sự xuất hiện của một vị khách rất xinh đẹp nhỉ! Xinh thì có xinh nhưng không biết thần kinh có ổn định không đây.
- Mầy.... Được rồi! Hôm nay tao không phải đến để đôi co, tao có một món quà muốn giành cho mầy đây!
Cherry vừa thò tay vào túi xách thì nó đã ngăn lại:
- Khoan! Từ từ đi, làm gì vội thế? Không cần chị phải mang theo đâu, tôi cũng có mà!
Nó búng tay, màn hình tivi lớn ở sảnh hiện ra cái hình ảnh mà chắc mọi người đã biết rồi đấy. Ba mẹ hắn hết sức kinh ngạc, họ không ngờ hắn lại làm chuyện tày trời như thế. Quan khách xôn xao, lời qua tiếng lại bàn tán. Phóng viên thì lia máy ảnh liên tục để chụp lấy. Hắn chôn chân tại chỗ, lòng rất hoang mang. Cherry cũng ngạc nhiên không kém:
- Đã có rồi à? Thế mà vẫn còn muốn đính hôn sao? Đúng là đồ ngu ngốc!
Nó nhếch miệng trông rất bình tĩnh:
- Ngu ngốc theo nghĩa gì? Vì tôi yêu Aiden hay là vì tôi tranh giành với một kẻ ngu ngốc như chị? Xin lỗi nha! Trong tôi không có khái niệm giành giật, thích thì cứ lấy nếu có đủ khả năng.
Mọi người hơi ngạc nhiên vì nó đối đáp khá sắc sảo. Ông Dragon Lee mỉm cười hài lòng: "Khá lắm con gái!"
Nó gọi Cherry bằng chị vì hôm nay đông người thôi, nếu không thì không cần nói chuyện đâu. Nó đã muốn đánh ả lắm rồi. Cherry tiếp:
- Thì chẳng phải tao đã lấy được rồi đó sao? Không cần mầy phải nhắc!
- Lấy được rồi ư? Thật không? - nó giả vờ hỏi.
- Thì chẳng phải mầy đang công bố tấm hình đó sao? Nhìn mà không biết nữa à?
Nó bắt đầu bước đến bên cạnh hắn, tay nó lần mò cởi chiếc áo vest bên ngoài của hắn ra, tiếp đến là chiếc áo trắng bên trong. Mọi người ngỡ ngàng trước cái hành động kỳ quặc của nó. Cherry thì đag nhìn nó chằm chằm như chờ đợi. Nó đưa tay kéo cái áo sơ mi trắng trễ xuống nửa thân người của hắn. Cơ thể của hắn rất đẹp à không quá đẹp mới đúng. Nó sờ lên vết răng cắn ở bả vai của hắn cho mọi người cùng nhìn thấy. Máy ảnh lại lia tới tấp vì sợ bỏ lỡ mấy khoảnh khoắc quan trọng này.
- Mọi người biết đây là gì không? Đây là vết tích chủ quyền tôi đã đánh dấu lên người của Aiden khi nhận lời tỏ tình của anh ấy. Tôi đã hứa là sẽ tin tưởng anh ấy suốt đời cho nên ngay sau đây tôi sẽ lật mặt kẻ đã chụp những bức ảnh này để ly gián chúng tôi.
Hắn nhìn nó không chớp mắt, kể từ hôm nay hắn sẽ hâm mộ nó luôn. Hạnh phúc quá chừng khi được người mình yêu bảo vệ như thế. Nó bắt đầu vừa hướng lên màn hình vừa phân tích:
- Mọi người thấy tay Aiden vẫn còn đeo đồng hồ đúng không? Đồng hồ này là do tôi tặng anh ấy. Aiden có những cái thói quen rất kì cục, một trong số đó là không thích đeo đồng hồ khi lên giường ngủ. Vậy thì tại sao trong tấm hình này Aiden lại đeo đồng hồ thế nhỉ? Phải chăng là anh ấy bị người ta mang lên giường chứ không phải tự leo lên chăng?
Mọi người lại bắt đầu xì xầm, nhìn tấm hình có gì đó không thật cho lắm. Mẹ hắn nhìn ba hắn rồi gật đầu:
- Anh à! Quả thật Aiden nó có cái thói quen này đấy, nó không thích đeo đồng hồ khi lên giường đi ngủ.
- Ờ...ờ vậy ta nghe tiếp xem Halee sẽ nói gì nữa. - ba hắn toát mồ hôi chăm chú theo dõi.
Cherry vẫn gân cổ lên cãi:
- Biết đâu mầy và Aiden đã thông đồng những điều này thì sao?
Nó cười nhẹ rồi giúp hắn chỉnh sửa lại cái áo sơ mi. Nó vẫn còn nhiều trò vui lắm chứ không dừng lại ở đây đâu.
- Vậy mọi người nhìn tiếp nhé! Tất cả có nhìn thấy chiếc quần của Aiden ở trên giường không? Chiếc thắt lưng vẫn còn nằm trong chiếc quần đúng chứ? Theo như tôi biết thì Aiden lại có một cái thói quen kì quặc khác đó là khi thay quần áo sẽ rút sợi thắt lưng ra khỏi chiếc quần trước rồi mới làm những việc tiếp theo. Vậy nhưng trong tấm hình này lại ngược với những điều tôi đang nói, phải chăng chiếc quần trong hình được người khác cởi ra chứ không phải là do Aiden tự cởi?
Mọi người nhìn nhau gật gù, mẹ Aiden cũng lắp bắp:
- Đúng....đúng....là như vậy! Anh ơi, Aiden hoàn toàn có những thói quen như vậy!
Ba hắn lau mồ hôi trên trán:
- Không ngờ Halee lại hiểu Aiden còn hơn cả em trong khi anh là cha nó mà chẳng biết gì cả.( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Hani nhoẻn miệng cười:
- Hai đứa này đã làm gì chưa mà chuyện ngủ, chuyện thay quần áo đều biết hết thế nhỉ?
Jee thêm vào:
- Chắc là đã ăn kem trước cổng rồi! Haha...
Ken đưa tay sờ cằm:
- Thôi kệ, nếu nhờ vậy mà ngày hôm nay có trò vui để xem thì cũng đáng mà! Hai đứa này đúng là ranh ma!
Cả đám đều bật cười, đúng là nó hiểu hắn từ chuyện ngủ nghê đến chuyện ăn mặc. Xem ra hôm nay Cherry sẽ bị phản đòn một cách bất ngờ.
Cherry bắt đầu thay đổi sắc mặt, xem ra đã bị nó nắm trúng thóp rồi. Không sao, cô sẽ chơi tới luôn. Cô tiếp tục cãi:
- Mấy chuyện đó thì chứng minh được gì? Lập luận suông thế à?
Nó thở dài:
- Haizz hình như chị đã sai lầm khi bày quần áo lên để chụp hình. Định tạo ấn tượng à? Nhưng không ngờ nó chống lại chị có đúng không? Nếu như chị xin lỗi chúng tôi và mọi người ở đây ngay bây giờ thì vẫn còn kịp đấy!
Cherry nhếch mép rất "hồn nhiên":
- Nghĩ mầy là ai chứ? Tao chả có lỗi gì phải xin cả!
- Được rồi! Là chị tự chọn đấy nhé! Một lát đây bảo vệ sẽ đưa chị về và tên chị sẽ nổi tiếng trên khắp các mặt báo vì đã dựng chuyện để phá hỏng lễ đính hôn của hai tập đoàn Lý - Trịnh.
- Hù con nít à? Còn trò gì thì giở ra xem?
Nó búng tay, màn hình lập tức thay đổi thành một cuốn phim. Nó tiếp tục nói vào micro:
- Mọi người à! Đây là đoạn băng của camere khách sạn đã cung cấp ghi lại quá trình Cherry đã mang Aiden lên phòng. Mọi người cùng xem rồi cho ý kiến nha!
Cherry xanh mặt, cô hoảng hốt tột độ. Lần này thì tiêu thật rồi, đây là một bằng chứng không thể cãi vào đâu được. Hôm đó Aiden bất tỉnh ở quán rượu vì do ảnh hưởng của vị rượu mạnh và thuốc mê. Chân anh còn bước không nổi nói chi là làm mấy chuyện kia. Cô phải vất vả lắm mới đưa anh lên được đến phòng vì anh đã hoàn toàn mất nhận thức và không hề nhấc nổi một bước chân nào. Trên đường đi lên phòng cô đã phải dựa vào tường để nghỉ mệt mấy lần vì Aden quá nặng. Về phần hắn thì bị Cherry làm té lên té xuống mà không hề hay biết. Mọi người xem xong đoạn phim thì lại tiếp tục xì xầm, không ngờ trên đời lại có một người phụ nữ thủ đoạn như thế.
Cherry đứng bất động, mồ hôi của ả rịnh ra ướt cả trán. Mọi người bắt đầu chỉ trỏ Cherry rồi cười cợt, bàn tán. Nó nhếch miệng:
- Sao? Không còn gì để nói nữa à? Tiếc cho cái mặt xinh mà trí thông minh thì không có, đã vậy nhân cách còn bị méo mó nữa.
Cherry nhanh chóng cầm lấy con dao gọt trái cây ngay bên cạnh mình rồi lao đến chỗ nó. Có lẽ ả đã không còn bình tĩnh nữa. Mọi người giật mình nhổm dậy riêng nó thì chỉ cười nửa miệng. Nó đá ả y như đá Min vào đêm đó, chân trái đá phăng cây dao còn chân phải thì ban vào mặt ả một cú. Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt khiến mấy vị khách ngạc nhiên hết cỡ. Đúng là tài sắc vẹn toàn. Nó phủi tay:
- Đã tồn tại ở dạng hai chân thì làm ơn đừng hành xử theo kiểu bốn cẳng. Nói không lại thì bay vào cắn à?
Cherry trừng mắt nhìn nó, cú đá của nó làm cô chảy cả máu miệng. Lập tức có vài người cận vệ đến đưa cô đi nhưng đi đâu thì không rõ. Nó lên tiếng ổn định tình hình:
- Mọi chuyện đã qua rồi! Mọi người cứ tiếp tục buổi tiệc.
Nhờ như thế mà không khí lại trở nên vui vẻ như ban đầu. Nó nhặt chiếc áo vest lên giúp hắn mặc vào, tuy vậy nhưng từ đầu buổi tiệc đến giờ nó vẫn không thèm nói chuyện với hắn. Hắn nhìn nó e dè:
- Còn giận anh sao?
- Không rảnh để giận người dưng! - nó trề môi.
- Có thật là người dưng không? - hắn cười tủm tỉm.
- Thế không là người dưng thì là gì? - nó vừa chỉnh sửa áo cho hắn vừa hỏi.
Hắn cười tinh nghịch:
- Người dưng mà biết khi đi ngủ anh không thích đeo đồng hồ, khi thay quần áo anh có thói quen gì sao?
Nó ngước lên nhìn hắn:
- Đang đá đểu em à?
- Anh đâu có dám đâu chứ? Anh biết em giận vì mấy hôm trước anh không đến thăm em!
Nó quay mặt sang hướng khác:
- Ai bảo chứ?
- Thực ra thì anh muốn thử xem em có tin anh hay không thôi, bây giờ biết anh trong sạch mà vẫn còn giận anh à? Anh chỉ yêu mình em thôi mà!
Hắn vừa nói vừa vòng tay ra phía sau kéo nó vào lòng mình, nó đấm vào ngực hắn một phát rõ đau làm hắn nhăn nhó.
- Lần sau mà còn ngốc thế nữa thì biết tay em nhá!
- Người ta biết rồi mà!
Cả hai bất ngờ hôn nhau làm mọi người xung quanh hò hét, vỗ tay quá chừng. Tiếng máy ảnh vang lên tới tấp, khoảnh khoắc đáng nhớ của cả hai đã được ghi lại. Hôm đó có cả đám "cô hồn cát đản" lớp 11A nữa. Bọn chúng quậy phá muốn tan nát nhà hàng Hắc Long luôn. Đúng là dã man tàn bạo vô nhân đạo. Không sao, miễn vui là được.
*Tối hôm đó:
- Ê Hani! Có trò vui nè đi không? - nó thì thầm.
- Vụ gì vậy? Vui là tới! Hehe....
Hani cười gian, nó ngoắc Roy và Nari lại gần. Bốn đứa xì xầm gì đó rồi tản ra. Bốn anh chàng vẫn ngồi đó mải miết xem tivi. Thế là bốn đứa tụi nó lẻn ra khỏi nhà thành công, nó nhấn ga và lao đi đến quán bar Black Dragon. Mọi người đừng thắc mắc vì bar Black Dragon là lãnh địa chính của bang Black Dragon đấy! Nó và ba cô bạn đi vào phòng giam giữ. Nó thấy Cherry đang ngồi thu lu một góc thì hắn giọng:
- E hèm! Cherry có người thăm nuôi nè cưng!
Cherry giật mình quay ra nhìn nó, ánh mắt cô vùn vụt lửa hận. Thật là dễ trào máu mà. Nó đứng bên ngoài cười toe toét, ba cô kia cũng vậy. Anh Duy quản lí mở cửa cho tụi nó đi vào. Cherry vẫn vùng đứng dậy để lao vào nó mặc dù hai tay cô đã bị trói. Hani và Roy giữ cô lại, Nari thì đứng kế bên nó. Nó nhếch miệng:
- Sao rồi cưng? Máu chó cái lên đến đỉnh đầu rồi à?
- Đồ khốn kiếp! Trả Aiden lại cho tao! Anh ấy phải là của tao! - Cherry gầm gừ.
- Ai đồn? - nó hỏi ngược lại.
Thiệt tình sao nó cứ trưng cái bộ mặt đó ra để chọc tức cô chứ? Đúng là tức quá chịu hết nổi rồi mà. Nó bước đến nâng mặt cô lên:
- Xem ra hình như có một đứa làm biếng sống, dám đến phá lễ đính hôn của chị hả cưng? Thiệt tình tao cũng chán việc đánh đập mầy rồi Cherry ạ! Nhưng sao mầy cứ làm nhiều chuyện để chọc tao điên vậy? Phe của con Jess còn biết điều, tụi nó biết sợ. Còn mầy? Sao mầy lì lợm vậy? Làm chuyện thất đức như vậy không sợ quả báo à?
Cherry vẫn luôn miệng chửi bới:
- Mầy là đồ khốn! Tao là người đã làm quen Aiden trước chứ đâu phải mầy. Đáng lí ra tao nên nặng tay hơn để suốt đời mầy sẽ không bao giờ đến được với Aiden mới phải.
Nó vẫn cười khẩy:
- Thế à? Vậy mà tao cứ tưởng mầy bám đuôi anh ấy chứ! Mầy hiểu Aiden được bao nhiêu? Bằng tao sao? Đã vậy thì để "vợ chồng" tao nói chuyện cho mầy nghe nhé!
Nó nói rồi móc điện thoại ra gọi cho hắn, nó cố tình bật loa để Cherry cũng nghe được. Cô ả vẫn còn bị Hani và Roy khống chế nên không làm gì được cả, chỉ biết ngồi thu lu một chỗ.
- Alô! Em đang ở đâu thế bx? - giọng hắn ngọt ngào vang lên ở đầu dây bên kia.
- Em mới đi một tí mà đã nhớ em rồi sao? - nó vừa nói vừa nhìn Cherry.
- Tức nhiên rồi! Vắng em thì làm sao anh chịu nổi cơ chứ? Mà khuya rồi đấy! Ba thằng âm binh đang nháo nhào lên vì em bắt cóc vợ tụi nó kìa!
Nghe đến đây thì ba cô bật cười, người ta đang tham gia phi vụ hấp dẫn mà lị. Nó nói:
- Tụi em sẽ về ngay nhưng em có một chuyện muốn hỏi anh cơ!
- Em cứ hỏi đi!
Nó nhếch môi cười rồi tiếp:
- Ngày trước em đã từng nói nếu có đứa dám bén mảng lại gần anh thì nó sẽ bị như thế nào?
- Hả? À.... hình như là em sẽ cho nó rửa mặt bằng brom! - hắn nói.
- Chẳng phải anh nói như vậy sẽ chết sao? Em không phải nói cái đó, cái khác cơ!
Hắn suy nghĩ và cố nhớ lại, một lúc sau thì reo lên:
- À anh nhớ rồi! Em bảo sẽ dùng dao vẽ lên mặt, sau đó xát chanh lên với lại rắc thêm muối ớt cho nó sắc nét. Đúng vậy không ta?
Nó mỉm cười nhìn Cherry:
- Trí nhớ anh tốt lắm ox à!
- Mà sao tự nhiên em lại đi hỏi ba cái chuyện đó? - hắn thắc mắc.
- À không, em định hỏi xem anh nhớ không ấy mà!
- Em nhớ về nhà sớm nha! Anh đợi em đấy! - giọng hắn ngọt ngào.
- Em biết rồi! Bye anh!
Nó cúp máy, Cherry nhìn nó đầy cảnh giác. Cô mím chặt môi rồi liếc xéo nó:
- Đừng giở trò với tao! Định hù tao chắc?
Nó vẫn trơ trơ cái mặt không chút cảm xúc. Nó đưa tay về phía Roy, cô hiểu ý và đặt lên tay nó hai quả chanh. Nó xòe tay về phía Nari, cô đặt lên tay nó một bịch muối ớt. Hani chép miệng:
- Bây giờ mà có thêm vài trái xoài là ok luôn!
Nó chưng hửng:
- Chưa gì mà thèm chua rồi à? Làm ơn tập trung chuyên môn dùm một cái!
Cherry sợ hãi nhìn nó, cô lùi ra phía sau như một phản xạ tự nhiên. Tưởng nó nói chơi ai ngờ nó làm thiệt. Nó cười kiểu như ác quỷ:
- Sao? Sợ rồi à?
Cô mím môi, nước mắt chảy dài kiểu như hoảng sợ lắm rồi ấy. Nó móc trong túi ra một cây dao sáng bóng huơ qua huơ lại trước mặt cô.
"Xoạt"
- ÁAAAAaaaaaa......... - tiếng cô hét thất thanh.
Bốn gương mặt ngố hết sức nhìn vào Cherry:
- Trời ơi chưa rạch mà la cái gì?
Cherry từ từ mở mắt ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Tưởng.... tưởng là rạch rồi! - cô lắp bắp.
- Bây giờ mới rạch nè! - nó bảo.
"Xoạt"
- ÁAAAaaaa..... (lần này la thiệt nè!)
- He he xem cưng có chừa cái tật đi giật chồng người khác hay không?
Nó nói rồi nặn chanh lên vết thương của cô. Thử tưởng tượng xem vết thương đang chảy máu mà lại để nước chanh dính vào thì nó làm sao? Vâng! Dã man rợ lắm đấy ạ! Rát bỏ xừ luôn chứ chẳng chơi. Hèn gì Cherry kêu gào thảm thiết quá chừng:
- Áaaaaaaaaaaa......
Nó thì có vẻ rất thích thú trước gương mặt đau đớn của Cherry. Nó mở bịch muối ớt ra rồi trút xối xả vào cái nơi máu đang chảy dài.
- ÁAAAAaaaaaaaa
Cherry giãy giụa liên tục, cô quằn quại vì quá đau. Nước mắt cô chảy dài, nó ra hiệu bảo mọi người đứng dậy. Trước khi đi, nó còn gửi lại vài lời hâm dọa:
- Liệu mà sống cho tốt vào, đừng để tao phải đến tìm mầy nữa. Nếu không thì không nhẹ như vậy đâu.
- Hic...hic...
Đáp lại chỉ là tiếng khóc vì đau của Cherry. Cô vẫn ngồi đó nhìn theo bóng dáng nó cho đến khi bóng nó khuất. Ánh mắt cô không còn dữ dằn, thù hận nữa mà sâu thẳm trong đó là một sự biết ơn.
*3 năm sau:
- Mấy anh chị cười tươi lên nào! - Tiểu Nghi cầm máy chụp hình cười toe toét.
"Hai.....ba"
"Tách"
- Đẹp lắm luôn nè! - Tiểu Nghi giơ cái máy chụp hình lên khoe. Bên cạnh còn có Rich nữa.
Tại một bãi biển đẹp bậc nhất cả nước đang diễn ra bốn cái đám cưới cùng một lượt. Cô dâu chú rể là ai thì mọi người biết rồi đấy! Sau khi trả lời cha xứ và trao nhẫn cho nhau, họ hôn nhau trước những tràn pháo tay chúc mừng của quan khách. Ai cũng hết lời khen ngợi vì ở đâu lại có những thiên thần xinh đẹp như vậy chứ? Tức nhiên điều đó là do Máu Lạnh Nhók ta tạo ra chứ đâu! He he....
Bỗng một tên cận vệ tiến lại gần nó:
- Bang Chủ! Có một cô gái gửi cái này đến cho cô!
Nó đưa tay nhận lấy và hỏi:
- Cô ta có nói tên không?
- Dạ không ạ!
- Thế trông cô ta như thế nào? Có điểm gì đặc biệt không?
- Cô ta rất xinh đẹp, nhưng trên bàn tay lại có một vết sẹo dài rất lạ!
Nó nở nụ cười khi đã phát hiện ra điều gì đó, nó xua tay để tên cận vệ lui ra. Mọi người tò mò bu quanh nó để hóng chuyện. Ai ngờ bị nó đuổi như đuổi tà:
- Tránh ra! Tránh ra! Một mình ta xem thôi!
Hắn bĩu môi:
- Nhớ nói câu đấy nhé! Không cho anh coi thì thôi. Mọi người, chúng ta đi!
Bốn chú rể bỏ đi chỉ còn bốn cô dâu chụm đầu vào nhau. Nó đưa tay mở cái hộp ra, là bốn đôi giày cao gót rất tinh xảo. Bên cạnh còn có một con gấu nhồi bông. Hani tỏ vẻ thích thú nên mang giày vào chân, vừa như in. Nari bảo:
- Hình như trong con gấu có băng ghi âm đấy!
Nó lắc lắc rồi ấn vào bụng con gấu, đúng là có băng ghi âm thật. Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc:
"Thành thật rất chúc mừng bốn người vì đã đến được với người mình yêu. Halee à! Cám ơn cô vì năm đó đã không rạch mặt tôi, tuy vậy nhưng trên mu bàn tay của tôi đã để lại sẹo cho đến hôm nay nè. Tôi biết tôi là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác nên tôi cũng chẳng xứng đáng để nhận hạnh phúc. Nhờ cô nên tôi đã biết cách sống tốt hơn, bốn đôi giày này tôi tặng cho bốn cô coi như lời xin lỗi cho những việc làm sai trái trong quá khứ! Hy vọng chúng sẽ mang các cô đến những nơi tốt nhất. Mọi người hạnh phúc nhé!"
Bốn người nhìn nhau, có chút buồn buồn. Thôi kệ, quá khứ rồi mà. Hôm nay là ngày vui nên phải vui lên chứ.
- Oa giày đẹp quá đi mất! - Nari cầm đôi giày lên trầm trồ.
- Mỗi người một đôi nha! - nó reo lên.
Họ mang giày vào rồi bước tới bước lui. Xem bốn cô dâu mà như bốn con điên ấy. Cách đó không xa có một cô gái nhìn chằm chằm vào chỗ họ. Cô nhìn xuống mu bàn tay mình rồi nhìn họ mỉm cười:
- Halee! Aiden! Chúc hai người hạnh phúc!
Cô lên xe và chiếc xe mất dạng sau vài phút. Còn bốn cặp cô dâu chú rể thì xếp hàng ngang để chụp hình. Ai cũng rất xinh đẹp và rất hạnh phúc. Cuối cùng họ vẫn bên nhau. Kết thúc có hậu nha!!!!!